← Quay lại trang sách

- 3 -

Suốt buổi trưa hôm đó, Tuấn không tài nào dỗ nổi giấc ngủ. Cảm nghĩ miên man cuốn chàng trôi hun hút vào một khoảng không gian mờ xám. Tuấn chỉ có thể nhận thức được một điều là tâm hồn thoải mái, êm ả lạ. Chàng có cảm tưởng mình đã lột xác – một bệnh nhân vừa từ dưỡng trí viện trở về nếp sống bình thường, trí nhớ đang mọc thêm tay chân.

Chàng xác nhận với mình hàng trăm ngàn lần về một sự thực huyền hoặc chẳng khác câu chuyện cô bé Lọ Lem. Mày đang nghỉ phép đó. Nghỉ phép mười lăm ngày. Mười lăm ngày. Sung sướng chưa. Mày đang nằm trong ngôi nhà nhỏ bé quen thuộc, hít thở không khí đầm ấm tràn đầy thương yêu quen thuộc. Phía bên trong bức vách carton này là mẹ, là em gái. Diễm chỉ còn cách mày một cuốc taxi hai chục bạc. Hélène cũng thế. Chiều nay mày có toàn quyền lựa chọn. Mày có thể đến thăm Diễm rồi tới Hélène. Và buổi tối sẽ là của Hélène hoặc bạn bè.

À! Còn. Tố Khanh nữa. Phải kiếm cách gặp mặt cô bé cho thỏa trí tò mò. Chắc cũng khá lắm. Tuyết Mai chẳng từng tiết lộ «đương sự là hoa khôi cả lớp sao? Tuấn chợt bật cười, nghĩ đến sự tính toán «lẩm cẩm » của mẹ. Lấy vợ! Hai tiếng lấy vợ với chàng vẫn còn mang một ý riễu cợt, khôi hài nào đó. Ngày mới vào lính chàng đã có ý nghĩ phải cưới Diễm mới đủ can đảm chịu đựng nếp sống cam khổ của đời lính. Những giờ nghỉ phép nhỏ mọn vào chiều thứ bảy hay ngày chủ nhật ở quân trường càng thôi thúc thêm ước muốn ấy. Nhưng ra đơn vị lâu, nó tàn lụn dần – tàn lụn dần – như cơn thủy triều rút dần xuống, phơi trên bãi cát những sinh vật nhỏ bé, những cọng rác rưởi. Tuấn đã cười. tự chế riễu mình về ước muốn lấy vợ mấy tháng trước đó. Với những thằng lính… « thứ dữ» như chàng, vợ hầu như chỉ là một thứ dụng cụ giải quyết nhu cầu vệ sinh nhất và đỡ tốn sức lao động nhất. Người yêu cũng được xếp vào nhiều loại. Người yêu nữ sinh để thư từ đỡ nhớ. Người yêu lang bang để lâu lâu đến chỗ đóng quân thăm viếng, quà cáp và sống vội vã với nhau một vài đêm.. Người yêu bán Bar để uống rượu được bớt tiền hay… « đờ la ghi » (1) vào dịp cuối tháng.

(1) Ghi sổ. Tiếng lóng

Sau 14 tháng, Tuấn đã thành một thứ công dân chính thống của xã hội lính. Chàng cũng biết chửi thề ngọt lịm. Uống một hơi cạn một ly cối Huýt-Ky Bà Quẹo. Lâu lâu cũng cho chó ăn chè một lần để hai, ba ngày sau đầu còn nhức như búa bổ, ngửi thấy hơi rượu đã muốn…O.K thau.

Tuấn chợt mỉm cười vu vơ. Chàng nhổm dậy mồi một điếu thuốc rồi lại nằm dài lười biếng trên giường, khép nhẹ bờ mi để tận hưởng sự sảng khoái của những giờ phút đầu tiên từ mặt trận trở về thành phố, tận hưởng niềm kiêu hãnh, hân hoan, kỳ thú. Chàng tưởng tượng tới môi hôn thật dài, ngọt lịm với Diễm – những môi hôn khiến thân thể nàng run rẩy, mềm nhũn trong vòng tay sắt thép của chàng. Chàng tưởng tượng tới, thân thể nóng bỏng của.. Hélène – cái thân thể chất chứa trong nó một thế giới còn nhiều bí hiểm với chàng. Tuấn chợt ngạc nhiên khi nhận biết thêm một lần nữa là cái tên Diễm vẫn còn thiếu kích xúc mê luyến cho chàng. Dù chàng đã phải cứu viện tới những môi hôn. Trái lại, ngay khi tên Hélène vừa thoáng hiện, Tuấn đã cảm thấy một cơn sốt váng vất kéo tới cuốn lôi cảm nghĩ chàng vào khung trời phiêu diêu những hình ảnh xưa cũ, đã bắt đầu mờ nhạt góc cạnh.

Hélène là người con gái đầu tiên đánh dấu sự trưởng thành của Tuấn. Nàng bị ném vào vùng trời cuồng nộ đầy ngập thù hận, mịt mù khói lửa này ngoài ý muốn của tất cả mọi người. Những ngày còn nhỏ Tuấn được biết loáng thoáng một tai nạn bi thảm đã đến với mẹ Hélène. Người thiếu nữ côi cút tên Nhài ấy đã bị ông Chánh Tổng, cũng là cha nuôi hãm hiếp đến mang thai. Đứa trẻ sơ sinh đầu lòng bị bóp mũi chết để bảo vệ danh giá của ông Chánh Tổng. Vài năm sau lại một bất hạnh xảy đến với người thiếu nữ xấu số ấy. Trong một chuyến càn quét của bọn lính Viễn chinh Pháp, Nhài bị gần chục tên Lê Dương hãm hiếp đến chết đi sống lại mấy lần. Rồi bọn com-măng-đô, pạc-ti-dăng Việt-Nam.

Khi biết mình mang thai, Nhài bỏ làng, trốn ra Hà-Nội đi ở mướn. Năm Hélène được hai, ba tuổi gì. đó, Tuấn không nhớ rõ, chị Nhài thành người giúp việc cho gia đình chàng.

Tuấn vừa lên bậc trung học, chị Nhài xin nghỉ việc, theo chồng – một tên đội tầu bay người Việt Nam. Gia đình Tuấn ít lâu sau cũng dời về Hải Dương nên chàng quên lãng thật mau «chị Nhài » và con bé Tây lai. Rồi hiệp định Genève ra đời. Vào Saigon được năm, sáu năm Tuấn gặp lại người giúp việc cũ ấy. Lúc này chị « Nhài » đã thành chủ một quán nho nhỏ. «Con bé Tây lai» ngày xưa biến thành Hélène, làm điêu đứng bao nhiêu khách si tình. Chính Tuấn cũng «mê» Hélène như điếu đổ và Hélène đã dạy chàng bài học tình ái đầu tiên vào một trưa hè oi bức. Kém Tuấn 4 tuổi, nhưng vấn đề ân ái, Hélène hơn chàng năm sáu năm kinh nghiệm. Nàng thừa hiểu Tuấn thường tạo ra những cơ hội bất ngờ đến thăm mẹ con nàng vì Tuấn si mê nàng. Nhưng Hélène không ngờ nàng là người đàn bà đầu tiên trong đời Tuấn. Vì thế, Hélène dành cho Tuấn một cảm tình đặc biệt. Nàng chiều chuộng Tuấn như vợ chiều chồng. Nàng không đòi hỏi ở Tuấn một điều gì. Những ngày Tuấn còn thụ huấn tại Thủ-Đức, thỉnh thoảng Hélène lên thăm chàng. Tuấn phải dàn xếp thật khéo léo mới tránh được những cuộc chạm trán nảy lửa giữa Diễm và Hélène. Vì nhiều lý do, Hélène không thể lên thăm Tuấn mỗi tuần như Diễm. Cuộc sống thác lũ cuốn xoáy Hélène vào những cống rãnh so đo, tính toán. Những tờ giấy bạc, những trò tiểu xảo để quyến rũ mấy tên già ham trống bỏi hay mấy ông giám đốc, bộ trưởng ưa chanh cốm, khiến Hélène lả mệt. Chỉ có những giây phút thật ngắn ngủi bất chợt nào đó trở mình thức giấc sau một đêm rã rời thể xác, nằm dài lười biếng trên chiếc giường hạng sang, tấm drap trắng tinh bèo nhèo ố bẩn, hằn đọng dấu tích cơn cuồng nộ dục vọng của một thằng đàn ông hay thoáng bắt gặp một người lính trẻ ngơ ngác giữa hè phố, Hélène mới chợt nhớ tới Tuấn.

Với Diễm, việc lên thăm Tuấn mỗi chiều thứ bảy, chủ nhật như bổn phận, một khoảng thời gian được ấn định trên thời khóa biểu. Diễm lên thăm Tuấn vì thương nhớ cũng có. Dạo ấy tình yêu của hai người đang ở độ say đắm nhất. Nhưng sự chực đó cũng chỉ là một kiểu thời trang của các thiếu nữ Saigon. Các cô đã biến khu tiếp tân quân trường Thủ Đức thành một hè Phố Lê Lợi thứ hai – một thứ hè phố Lê Lợi độc đáo với những chú lính mới tò te bơi trong những bộ đồ trận chưa kịp sửa, những cái đầu húi cua trắng hếu. Tuấn chợt bật cười nho nhỏ một nỗi luyến nhớ dịu nhẹ, một niềm vui không tên len lén vào hồn chàng, đàn trải ra thật rộng, thật êm ả. Những hình ảnh vụn vỡ, lung linh ánh sáng huyền ảo như những tinh thể lân tinh của một hợp chất hữu cơ được đặt dưới ống kính hiển vi điện tử, thấp thoáng trong tâm trí chàng. Tuấn có cảm tưởng tiếng cười, nói của «hội chợ tiếp tân» ấy đang từ thế giới xa xăm nào mơ hồ vọng lại. Tất cả mọi lứa tuổi, mọi tầng lớp xã hội đều tập trung vào khoảnh đất nhỏ bé, chói chang ánh nắng. Bà mẹ già lam lũ, rưng lệ nhìn con, khệ nệ mang cho con một nải chuối, một gói xôi thịt, một con gà luộc… Người vợ trẻ đã dìu con thơ để các con được thấy bố chúng là lính.

Những cô gái mang lên cho người yêu bóng dáng thành phố Saigon – cái thành phố chỉ cách những hàng rào kẽm gai chi chít, mang đầy vẻ dọa nạt, quyền thế này, hơn mười cây số nhưng thật xa cách vì đám thanh niên ngơ ngác nằm trong vòng tay chúng!

Tuấn lại cười nho nhỏ, thích thú. Đến giờ này, Tuấn vẫn còn khâm phục người có sáng kiến cho dựng lên ba gian nhà nhỏ phỏng theo kiểu nhà sàn của những bộ lạc thiểu số. Ba gian nhà ấy thường được những Sinh viên Sĩ quan có gia đình chiếm đất từ sáng sớm ngày chủ nhật hay từ 11 giờ trưa thứ bảy. Mỗi người chỉ được một khoảnh nền vừa bằng chiếc Poncho hay toile de tente. Trên khoảnh đất này, «chủ nhân» có toàn quyền hành động, trừ động tác cuối cùng. Bồ bịch thì dắt nhau vào những xó xỉnh được che kín. Tất nhiên những vuốt ve, mơn trớn cũng được qui định phải ngừng lại ở một giới hạn rõ ràng minh bạch, được xác định bằng khẩu lệnh của những sĩ quan Cán bộ chịu chơi và kinh nghiệm của các… sinh viên huynh trưởng. Nhiều người lì lợm quá… «nhớ» hương da thịt bà xã, đầu gối tay ấp tỉnh khô. Thấy mấy tên độc thân «thất nghiệp» đang lang thang khắp khu tiếp tân để «xem cinéma scope», họ còn nhe răng cười, nháy mắt ra chiều… thông cảm.. Mỗi lần Hélène lên thăm, Tuấn cũng dắt nàng vào những hóc kẹt trong ba gian nhà ấy. Những môi hôn và ve vuốt của Tuấn thật tham lam. Hélène thường véo vào đùi Tuấn, nũng nịu trách chàng. Kỳ quá hà. Làm gì mà như chết đói vậy? Bộ đợi gắn Alpha xong không được sao? Tuấn chỉ cười hề hề. Chương trình huấn luyện và sự tù túng trong những mắt kẽm gai lạnh lùng cao ngạo đã khiến nhu cầu… đàn bà thành một thứ thôi thúc vũ bão đè nén nặng nề trên tâm trí những người mới tập làm quen với cuộc sống binh ngũ. Vì thế Tuấn cười hề hề. Vì thế bờ môi chàng và những ngón tay vẫn luôn luôn tham lam…

Diễm thường khéo léo từ chối bước vào ba gian nhà «lâu đài tình ái »ấy. Sự ngây thơ trong trắng học trò của Diễm và nhất là tình yêu tinh khiết trong Tuấn giúp chàng một ý chí mãnh liệt đàn áp sự thèm muốn dù chỉ là những môi hôn, những vuốt ve suông – không nỡ nài ép Diễm đến lần thứ hai. Tuấn và Diễm thường sánh vai đi quanh quẩn khắp quân trường. Những người yêu nhau có trăm ngàn chuyện để nói. Mỗi tiếng cười nói, mỗi ánh mắt là làn gió êm ả, là ánh nắng thơm ngọt của một sáng đầu xuân trong khu vườn có hoa cỏ tốt tươi. Diễm thường nói rất nhiều về bảy ngày xa cách, về thế giới bạn bè nàng ở Saigon và những ước mộng mai sau. Mấy con bạn em tụi nó quỷ lắm anh ạ. Sáng thứ hai gặp mặt em là tụi nó nháy nhó với nhau, cười tinh quái. Anh biết con Mỹ không? Con đó là chúa… đảng trêu chọc thiên hạ. Nó khoanh tay ra vẻ lễ phép, gia giáo lắm, rồi ỏn ẻn: «Thưa mợ» mợ lên thăm cậu về ạ. Cậu em có khỏe không ạ. Cậu có gửi quà gì cho chúng em không hả mợ? Chắc cậu xức cho mợ ít dầu thơm «mồ hôi dầu» rồi, phải không mợ. Em thấy mợ hôm nay đỏ da thắm thịt và hôi mùi bít tất quá… » Thế là tụi nó cười rú lên như điên như dại. Rồi tụi nó dí sát mũi vào người em mà đánh hơi. Đứa thì kêu «Ừ, con này phảng phất mùi mồ hôi dầu với lại mùi chuột chết của quần áo trây-di». Đứa hét lên rằng mồm em hôi mùi thuốc lá, đúng là «ông anh Thủ Đức» mi như điên rồi, đánh răng bằng kem Perlon năm sáu lần sáng nay cũng không hết. Tụi nó hành em chịu không nổi anh ạ. Tụi nó tuyên truyền ầm ĩ cả trường, đến tai cả mấy bà giáo sư. Mấy bả cứ nhìn em như quái vật ấy. Có đứa còn phao tin hết niên học này tụi mình lấy nhau. Em cũng chẳng hoài hơi cải chính. Tụi nó mồm loa, mép giải lắm, anh ạ. Tuấn cười thật tươi, lắng nghe Diễm ríu rít như một con chim khuyên xinh xắn. Mỗi âm thanh giọng nói, điệu cười của Diễm xôn xao trong hồn chàng như tiếng sênh phách của một bản tình ca bất tận. Chàng đã tha thiết nghĩ đến một mái nhà nho nhỏ và một tình yêu trường cửu. Nhưng ngày tháng qua đi. Tuấn vẫn chưa dám ngỏ lời với mẹ. Và, càng đi sâu hơn vào nếp sống quân ngũ, Tuấn càng thấy sự bấp bênh của đời lính nhất là một tên lính không quen biết một người có thế lực nào. Chàng không muốn Diễm phải khổ sở, thao thức với danh phận chinh phụ, Tuấn đành khất lần lữa với hồn mình, tự ước hẹn ngày giải ngũ sẽ là ngày hợp hôn của hai người..

Ở những tuần lễ cuối cùng của giai đoạn thụ huấn, Diễm đã nhiều lần nhắc khéo đến Tuấn về vấn đề hôn nhân. Nhưng Diễm nhiều khi đã quá vụng về khiến Tuấn khó xử. – Hôm nọ bác Cả lại chơi, nhìn em cười bảo, lớn rồi muốn lấy chồng bác làm mối cho. Bác Cả còn nói với mợ là con trai của một người quen bác, sắp ra kỹ sư Công Nghệ muốn xin… em. – Diễm hơi ngập ngừng sau tiếng xin và bỏ lửng để Tuấn phải hiểu – Tuấn nhún vai, cười nhẹ – Thì em lấy quách hắn cho rồi. Diễm trợn mắt nhìn chàng: – Anh ghen hả?

Tuấn lại cười nói, sức mấy anh ghen. Thấy Tuấn lì lợm và hơi «ngu» Diễm bật cười thay cho câu nói: được rồi, anh ráng mở mắt mà xem…

*

Rồi Tuấn được ném ra mặt trận sau mười ngày phép mãn khóa đốt đuốc mua vui. Nhu cầu đàn bà khiến mười ngày phép hầu như dành cho Hélène. Sự thòm thèm của bảy tháng chỉ được về Saigon 12 hay 16 tiếng đồng hồ mỗi tuần lễ sau đêm Alpha được đền đáp bằng mười ngày ân sủng này. Tuấn chỉ hò hẹn với Diễm hai lần. Buổi sáng đầu tiên có tờ giấy phép. Và buổi chiều cuối cùng còn ở lại thành phố. Tuấn cũng chỉ dành buổi tối cuối cùng cho mẹ và em gái. Những thằng lính trẻ tuổi như chàng thường có nhiều mâu thuẫn trong nếp sống nội tâm. Xa nhà, bao nhiêu thương mến tưởng nhớ hầu như chỉ vây bọc lấy những khuôn mặt thân quyến. Nhưng về tới thành phố, có quá nhiều thú vui quyến rũ, nên tổng số những giờ phút hàn huyên cùng cha mẹ anh em không bằng một bữa nhậu túy lúy với bạn bè hoặc một buổi đi chơi với người yêu.

Ngày Tuấn rời Saigon, người con gái đưa tiễn chàng không phải là Diễm mà lại là Hélène. Vô tình, hai người cùng đeo kính dâm (kiếng mát). Vì lý do an ninh phi trường Hélène không được phép vào phòng đợi phi cơ. Hai người đành dắt nhau vào một quán cóc đối diện với cổng phi trường. Hélène tháo kính, cười chế riễu, nói với Tuấn:

– Làm gì mà đeo kính dâm như thầy bói vậy?

Tuấn cũng cười:

– Sáng mới ngủ dậy, chắc mắt anh đỏ ngầu à. Đeo kính để thiên hạ bớt dòm ngó.

Hélène bĩu môi:

– Chứ không phải… làm quá, hết síu quắt, quầng mắt sâu như giếng khô sao?

Tuấn kéo trễ gọng kính xuống sóng mũi, lừ mắt nhìn Hélène, giọng khiêu khích:

– Đốt cưng đi… Thêm 100 ngày phép nữa còn dư sức mà.

Hélène lắc đầu:

– Mai mốt về Bắc anh đi làm lực điền được. Trông người không đến nỗi nào mà… cứ hùng hục như đi cày ruộng ấy!

Tuấn chỉ biết cười hề hề, Hélène chợt nhắc đến cái tên Bạc Liêu ghi trên Sự vụ lệnh của Tuấn. Nàng hỏi Tuấn thật nhiều về xứ Bạc Liêu xa mù, xa tít ấy. Nhưng Tuấn cũng chẳng biết gì về nó ngoài những câu truyền miệng «công tử Bạc Liêu» hay «Bạc Liêu nước chảy lờ đờ, dưới sông cá chốt trên bờ Triều Châu». Càng gần giờ chia tay, giọng Hélène càng thêm trĩu buồn. Cuối cùng, Hélène không ngăn giữ được xúc động, nước mắt chảy dài trên gò má căng mịn, hơi tái xanh đi vì chín đêm cung phụng cho Tuấn. Hélène đưa khăn chấm nước mắt, đeo kính trở lại. Nhưng thỉnh thoảng gọng kính được nhấc lên để chiếc khăn tay bằng voile mỏng trắng tinh thơm ngát hương Chanel thấm bớt đi sầu muộn đang dậy sóng trong hồn nàng.

Mắt Tuấn cũng mờ xúc, động, chàng không thể ngờ được rằng với chàng, Hélène có một chân tình sâu đậm đến thế. Tuấn không dám nghĩ đó là tình yêu mà chỉ dám gọi là chân tình. Vì Hélène có vẻ già dặn trường đời hơn chàng nhiều. Một thiếu nữ đã bước vào cuộc sống thường khôn ngoan bằng người đàn ông lớn hơn dăm, mười tuổi. Và vì một phần nào Tuấn muốn trốn chạy một chồi nụ tình yêu mà chàng thường khoác lên lớp áo giấy mã tình cảm của những kẻ có tương quan xác thịt. Tuấn phải tự lẩn trốn sự thực vừa được nhen nhúm lên ấy để không phải hối hận với tình yêu Diễm còn man mác khắp hình hài và tâm trí chàng. Và để có ảo giác chàng sòng phẳng với Hélène theo đúng lời giao kết. Đan những ngón tay đen đúa, chai đá của mình vào những ngón tay thon thon, trắng hồng của Hélène, giọng Tuấn lạc hẳn đi:

– Anh đã ra điều kiện cho em rồi mà… Cấm vi phạm nghe! Khóc hoài, người ta cười thối óc.

Hélène cười méo mó, cố tạo cho giọng nói vẻ vui tươi nhưng những âm thanh vẫn mênh mang buồn tủi:

– Em đâu có khóc….. Nước mắt cứ tự nhiên trào ra đấy chứ…

Tuấn mím môi, cố dấu một tiếng thở dài. Chàng gọi trả tiền, rồi cúi xuống xách hành lý lên tay. Hành lý của một tên lính mới ra trường bao giờ cũng chỉ có một chiếc valise và một túi quân trang phồng cứng. Hélène khẽ lắc đầu bảo Tuấn:

– Anh bê bối quá…Mang cái túi mốc meo kia đi làm gì! Sao mấy hôm nọ không bảo em sắm cho anh một cái valise mới…

Tuấn im lặng, bước ra đường. Sáu người bạn đứng trong bến xe Lambretta đưa tay vẫy vẫy. Một người ra thủ hiệu quân sự «Lẹ lên!Lẹ lên! » Lúc này, Hélène không tự chủ được nữa, khóc thút thít. Tuấn hôn nhẹ lên má nàng thầm thì:

– Nín, đi cưng…

Hélène ngập ngừng mãi mới dám gọi:

– Anh Tuấn!

Tuấn nhìn Hélène dò hỏi. Hélène nói qua tiếng khóc:

– Em… em…

Nhưng Hélène không đủ can đảm để nói tiếp. Tuấn cúi đầu xuống, thở dài nhè nhẹ.

Mấy người bạn đồng khóa lại đưa tay vẫy – Ê, Tuấn! Lẹ lẹ lên! Mùi mẫn quá vậy, mày! – Có cả những tiếng cười chế riễu vọng lại. Tuấn vội nói nhanh:

– Thôi anh đi nghe Hélène. Vài tháng nữa anh sẽ về phép.

Hélène gọi giật chàng lại. Nàng gượng cười, nhét vào ngực Tuấn một chiếc phong bì cứng, loại phong bì thường dùng đựng thiệp cưới. Tuấn ngạc nhiên hỏi:

– Gì đó?

Hélène làm ra vẻ bí mật:

– Lên phi cơ sẽ biết. Bây giờ cấm giở ra xem nghe..

Thấy phong bì mỏng dính, Tuấn nghĩ không phải tiền. Chàng yên tâm gật đầu:

– Em mà đưa tiền cho anh, mai mốt về phép không thèm lại nhà nữa đó.

Hélène mỉm cười. Những giọt nước mắt trên gò má chưa kịp khô. Nàng nghiến răng, dùng móng tay ngắt chàng một cái đau điếng.

– Xuống dưới đó, thấy dấu bầm tím này, anh sẽ nhớ tới em…

Tuấn cúi đầu, rảo bước sang đường. Chàng không dám ngoảnh lại nhìn Hélène sợ niềm lưu luyến thương cảm sẽ biến thành nước mắt.

Tuấn chua xót tự hỏi tại sao người đưa tiễn chàng ra mặt trận không phải là Diễm. Nếu là Diễm, Tuấn sẽ hy vọng giữ được sự sòng phẳng trên lãnh vực tình cảm với Hélène… Nhưng Hélène đã thay mặt Diễm trong buổi chàng giã biệt Saigon nên tự trong bề sâu thẳm của tâm thức, Tuấn bắt đầu có sự so sánh giữa hai người thiếu nữ. Diễm – Hélène. Đó là một thiệt thòi cho Diễm.

Vết bầm tím trên tay Tuấn hơn nửa tháng sau mới hết. Và chiếc phong bì nọ vỏn vẹn một mảnh giấy trắng trên đó Hélène nắn nót hàng chữ EM YÊU ANH NHẤT ĐỜI. Những chữ xiêu vẹo và tô đậm nét bằng bút chì nguyên tử ấy khiến chàng bâng khuâng rất nhiều… Ngày tháng vụt qua. Thoát đã 14 tháng chàng làm quen với lửa đạn.

Mười bốn tháng! Đã bao nhiêu thay đổi trên hình hài, trong cảm nghĩ Tuấn. Chính Tuấn cũng thấy chàng hoàn toàn lạ mặt với tên Chuẩn úy ngờ nghệch của mười bốn tháng trước. Nếp sống quân ngũ như một bộ máy tinh xảo, đã thay đổi dần từng kích thước, góc cạnh trong con người chàng. Người lính đen đúa mang tên Tuấn này không phải chỉ biến đổi bằng cặp mắt đục ngầu gân máu, bằng tiếng chửi thề trong ngôn ngữ, bằng hàm răng nám đen nhựa thuốc. Mà biến đổi từ mỗi phản xạ nhỏ nhặt với ngoại cảnh, từ bình diện thiện, ác, vui, buồn. Có một ông già, một đứa trẻ, một thanh niên, một thi sĩ, một tên sát nhân, một người anh hùng lẩn khuất ẩn hiện bất thường trong người lính đang nằm dài trên chiếc giường này trong bầu không khí mát lạnh quen thuộc này. Người lính ấy đang sống những phút nghỉ phép thực sự đầu tiên, đang bị cuốn trôi hun hút vào khung trời dày đặc sa mù kỷ niệm mà suốt mười bốn tháng qua hắn chưa được một khoảng thời gian nào hoàn toàn thảnh thơi để ôn tưởng trọn vẹn. Vì mỗi ngày mỗi đêm của một người lính bị xén vụn làm nhiều mảnh nhỏ. Mỗi mảnh nhỏ ấy được đính vào một hình nhân có đầy đủ tim óc, ngôn ngữ.Và cuộc sống là một cánh quạt hàng trăm tỷ mã lực, được mở hết ga. Từng mảnh vụn thời gian sẽ bay bổng lên cho hình nhân múa may quay cuồng. Cho nên, ít ai biết được thực chất của một người lính. Ngay chính hắn, nhiều lúc hắn cũng mù tịt về mình.

Tuấn đổi thế nằm nghiêng, làm một động tác cho xương sống kêu răng rắc. Chàng nhắm mắt lại, dỗ giấc ngủ. Rồi lại mở mắt trừng trừng. Giấc ngủ vẫn xa lánh chàng. Tuấn lại nghĩ đến tờ giấy phép 15 ngày – Diễm – Hélène – cô bé Tố Khanh. Chàng loay hoay tính toán tiêu sao cho đáng «đồng tiền bát gạo» 15 ngày phép ngà ngọc này. Đi một ngày phép sung sướng như một lần lấy vợ. Bạn bè Tuấn thường nêu cao khẩu hiệu ấy.

Hai tiếng lấy vợ giúp Tuấn tìm được một quyết định. Chàng mỉm cười. Tối nay mình… cưới Hélène. Và Tuấn chợt thấy rạo rực kỳ lạ. Mỗi lần gợi nhớ đến thân thể với những đường cong tuyệt mỹ của Hélène hương da thịt thơm thơm mùi sữa, – những vòng tay ghì siết cuồng nhiệt – Tuấn lại nhận biết thật rõ ràng sự ma sát của cơn nóng sốt váng vất với từng thớ thịt trong cơ thể chàng. Cũng như một bệnh nhân mắc chứng bệnh kinh niên quen thuộc với từng diễn biến bệnh trạng hơn cả y sĩ điều trị nữa.