← Quay lại trang sách

- 20 -

Cùng lúc đó, Hélène ngồi bất động bên một nấm mộ nhỏ bé, xây cất trang hoàng lộng lẫy. Đôi mắt màu đồng cua nhìn trừng trừng vào những hàng chữ khắc trên đá cẩm vân. Nơi Lê Minh Mẫn, con trai yêu của bố mẹ say ngủ – Bố Tuấn – Mẹ Hélène. Mắt nàng vẫn mở thật lớn, nhìn thẳng vào những hàng chữ thuộc lòng mà chẳng thấy gì, chẳng thấy gì. Nàng cũng chẳng để ý tới những vạt nắng vàng ối buồi chiều đã phai nhạt một nửa thung lũng phía xa đã chìm ngập trong biển sương mù. Chỉ có tiếng gió núi vừa trầm trầm vang lên cuốn hút tâm trí nàng bay bổng vào vòm trời trắng xóa màu mây, chạy đuổi, bắt với những kỷ niệm vụn vỡ. Tuấn. Tuấn ơi. Mình xa nhau hơn một năm rồi đó anh. Một năm. Một năm mà tôi tưởng chừng hàng thế kỷ đã qua. Giờ này Tuấn đang làm gì, vẫn còn ở Bạc liêu hay đã thuyên chuyển tới một nơi nào khác. Tuấn. Tên anh là giá buốt trong em. Là mật đắng trong hồn em. Em yêu anh yêu trong từng hơi thở, yêu bằng từng phần vuông da thịt. Còn anh. Còn anh. Không? Tôi biết Tuấn không bao giờ yêu tôi cả. Có lẽ giờ này Tuấn đã làm lễ thành hôn với Tố Khanh, một cô nữ sinh trong trắng, vô danh nào mà tôi chưa biết mặt. Tuấn cũng chẳng đáng trách. Con, con của mẹ. Bố con không đáng trách đâu con ạ. Chỉ có mẹ của con đáng trách vì mẹ đáng trách. Đáng trách vì mẹ là một con điếm Tây lai. Con, con thiên thần bé bỏng của mẹ. Con cũng trách mẹ sao. Hay con khôn khéo hơn mẹ. Con không muốn xã hội này có thêm một loại đĩ mới: đĩ đực? Nhưng con biết không. Con chết đi, con đã mang theo mạng sống của mẹ. Mẹ còn gì để tin tưởng nữa. Đến khúc ruột của mẹ, mẹ còn không xứng đáng gìn giữ, huống hồ gì bố con. Mẫn. Con yêu dấu của mẹ. Mẹ vẫn tưởng đã mang hình hài con người mẹ có quyền sống như một con người. Mẹ có quyền yêu một người đàn ông, có quyền nuôi dưỡng những đứa con mẹ đứt ruột đẻ đau. Mẹ đâu ngờ sự thực phũ phàng đến vậy. Mẹ đã khóc quá nhiều rồi. Mẫn ơi. Bây giờ mẹ không còn nước mắt nữa. Bây giờ em không còn nước mắt nữa. Tuấn ạ. Bây giờ tôi không còn nước mắt nữa, hỡi các người. Tôi làm gì nên tội. Tôi làm gì nên tội. Trời. Phật. Thượng đế. Các người đâu rồi. Tại sao con tôi phải chết. Tại sao tình yêu của tôi như một ngọn đèn bị thổi tắt phụt đi không chút thương tiếc, chỉ còn lại làn khói khét lẹt, chỉ còn lại những vết nám đen dơ bẩn trên đầu bấc. Tình yêu. Thực ra tình yêu là gì. Bố lạ mặt của con. Mẹ đau khổ của con. Tuấn, người mà em yêu dấu nhất đời. Và hỡi mày – con lai khốn khổ ơi, tình yêu là gì.

Gió núi đã bắt đầu cuồng nộ, thê lương hơn. Những phiến bóng tối đã in hình đậm nét trên tấm mộ chí đá cẩm vân, trả lại cho lòng nghĩa địa không khí hoang lạnh tiêu sơ. Năm sáu người lính trẻ mang đồ ngủ lặng lẽ nối đuôi nhau đi ngang qua chỗ Hélène đang ngồi. Hình ảnh người thiếu phụ trẻ u sầu, chỉ mặc màu đen, ngồi bất động bên nấm mồ của một đứa trẻ chưa đầy ba tháng, không còn bắt họ phải thì thào bàn tán như những ngày đầu. Hélène cũng chẳng mảy may chú ý tới toán đi kích đêm. Trong cuộc đời này còn gì đáng cho tôi lưu ý nữa. Ngay cả thân thể tôi cũng thật xa lạ. Mẫn, con ơi. Giờ này con đang ở đâu, con bé bỏng của mẹ. Có ai chăm sóc cho con bú mớm. Có ai cất lên tiếng ca rũ rượi buồn ru con ngủ, dỗ dành con những lúc con hờn khóc. Mẹ thương con như trời như biển. Nhưng sao con bỏ mẹ mà đi. Con, con ơi.

Mẹ thường xót xa tự hỏi con cũng bội bạc như mọi người hay con còn quá nhỏ dại chưa đủ trí khôn để hiểu rằng con là kết tinh của tình yêu mẹ với bố con, rằng con là phần tinh khiết duy nhất trong suốt đời tội phạm của mẹ. Tội phạm. Vâng mẹ chỉ là một mụ đàn bà tội phạm con ạ. Không có một cải hối thất, không có một phiên tòa nào kết án mẹ. Nhưng mẹ đã mang tội, một trọng tội từ lúc còn nằm trong bụng bà ngoại con, một trọng tội không thể tha thứ. Mẹ đã được nhắc đi nhắc lại hàng trăm ngàn lần từ thuở chớm biết bi bô cười nói rằng mẹ là tủi nhục của tất cả những người trót nhìn thấy mặt mẹ. Ngay khi mới chỉ là một thai nhi, mẹ đã bắt bà ngoại con phải rời làng bỏ xóm vì mẹ. Mẹ đọa đầy bà ngoại con từ lúc mẹ cất tiếng khóc chào đời. Mẹ là tình địch của bà ngoại con ở số tuổi mà những đứa con gái đồng trang lứa mặt đỏ như gấc khi nghe thấy ba tiếng phải lòng nhau. Mẹ làm điếm vì mẹ không thể làm gì hơn. Những thằng đàn ông chỉ nhìn mẹ bằng vòng ngực, bờ mông và cái giường. Việt Nam, Tây, Tầu hay Mỹ cũng thế thôi. Chúng luôn luôn tìm cách đẩy mẹ nằm ngửa xuống. Và mẹ đã phải nằm ngửa như thế mười mấy năm rồi. Sẽ còn bao nhiêu người đàn ông nằm trên bụng mẹ chính mẹ cũng không rõ. Điều ấy có gì đáng bận tâm phải không con.

Một cơn gió ướt đẫm sương đêm lướt qua, chạy dài ớn lạnh trên da thịt khiến nàng khẽ rùng mình. Nàng đưa tay xốc lại cổ áo ấm để thấy mái tóc ẩm hơi sương. Hélène tần ngần đứng dậy, lưu luyến không rời. Khuya lắm rồi. Mẫn ạ. Mẹ phải về đây. Ngủ yên giấc nghe con. Ngày mai mẹ sẽ trở lại, hai mẹ con mình hú hí với nhau. Mẹ phải trở về với thế giới người sống con ạ. Ngủ ngoan nhé con. Hélène quay lưng chậm rãi bước về phía cổng nghĩa trang.

Gió đêm đưa tóc nàng bay phất phơ trong gió, thấm hơi lạnh vào từng tế bào. Nàng khẽ rùng mình, miệng mở lớn như muốn kêu gào thật lớn những tiếng than thân trách, phận. Tuấn. Em lạnh quá anh ạ. Lạnh tận trong hồn. Chưa bao giờ em thấy cô đơn và yếu ớt như tối nay. Em thèm nhớ vòng tay thô bạo, hương da thịt nồng hắc của anh đến độ si dại. Nếu có anh giờ này nhỉ. Em sẽ sẵn sàng tha thứ cho anh mọi lỗi lầm. Em sẽ òa khóc ngã vào vòng tay anh để anh dìu em về nhà, ban phát cho em những cảm giác kỳ diệu tuyệt vời đã từ lâu vắng thiếu. Nhưng chỉ có em nơi này, chỉ có mình em thôi. Tại sao ở những giây phút buồn khổ não lòng này không có ai thốt ra một lời an ủi, nhìn em bằng ánh mắt vỗ về khuyến dụ.

Tiếng gió núi xoáy cuốn vẫn não nùng, day dứt. Con dốc đá dăm thoai thoải đẩy người Hélène về phía trước với dáng tiều tụy khốn khổ. Em lạnh quá, anh Tuấn ơi. Một quầng đất lở nằm lẩn lút trong bóng tối khiến Hélène lảo đảo, ngã quỵ xuống. Hélène nhăn nhó gượng đứng dậy, khập khiễng bước đi. Hình như gió núi đêm nay điên loạn trong đau tủi, chán chường Tuấn ạ. Có một điềm gở nào đây chăng anh. Không. Em lại nghĩ quẩn rồi anh nhỉ. Mùa mưa cao nguyên tiếng gió hú thường ảm đạm thê lương đến não lòng như thế. Không có tiếng gọi của thần linh nào như những người già cả của các sắc dân thiểu số thường thành kính và bùi ngùi nói cho con cháu nghe. Không có một điềm dữ nào như em vừa lẩn thẩn nghĩ tới. Thời buổi loạn ly này mà làm gì có hai tiếng số kiếp, định mạng cho ai. Một kiếp người không phải là trăm năm nữa. Thường thường chỉ khoảng hai ba chục năm là đã thọ lắm rồi. Kéo dài cuộc sống biển lận, nhục nhằn mà làm gì.

Hélène đứng dừng lại ở đầu dốc. Trước mặt tôi là con đường dẫn vào thành phố đen kịt bóng đêm. Sau lưng tôi là con dốc đổ xuống biển sương mù. Con trai tôi đang ngủ giấc ngủ co ro trong biển sương mù ấy. Chắc nó lạnh lắm. Nó đang bị bệnh sưng màng phổi mà. Tôi không thể để nó nằm ngoài trời lạnh như thế, nhỡ nguy thì khốn. Tôi cũng chẳng có việc gì cần phải làm tối nay. Trở về gian nhà trọ lạnh lẽo, buồn thảm ấy để làm gì. Tôi không muốn nằm trong chăn ấm, nệm êm để dằn vặt vì giấc ngủ lạnh lẽo của đứa con trai yêu dấu. Tôi phải trở lại trở lại với con bé bỏng bệnh hoạn của tôi. Tôi phải trở lại. Trong cuộc đời này tôi chiếm đoạt, được gì làm tư hữu ngoài nó. Con, con của mẹ. Mẹ đến với con đây. Mẹ không để con cô đơn đâu, Mẫn ơi.

Hélène vùng chạy xuôi xuống con dốc, những hòn đá xôn xao ngơ ngác dưới đế giầy nàng. Vành tai, sống mũi và gò má nàng lạnh cóng. Mặc. Tôi phải trở lại thật gấp rút. Con trai tôi đang khóc lả đi vì chờ đợi tôi. Một hòn đá khá lớn khiến Hélène lảo đảo, chúc đầu ngã xuống. Đà chạy và con dốc khiến Hélène lăn tròn như một khúc cây, lọt xuống rãnh nước bên lề đường. Hélène ngất lịm đi trong đau đớn. Toàn thân nàng ê ẩm nhức nhối. Nước bùn nhê nhếch trên mặt mũi đầu tóc, thấm vào da thịt giá buốt. Nàng cố gượng ngồi dậy lết lên mặt đường rồi nằm úp mặt xuống đất thở dốc và rên rỉ vì đau đớn. Tôi phải quay lại với thằng Mẫn, đứa con trai yêu dấu nhất đời tôi. Tôi chỉ còn có nó. Sống vì nó. Tôi đã đem con đi gõ cửa từng nhà Bác sĩ giữa đêm. Không ai cứu được con tôi cả. Mặt chúng dửng dưng bảo “thưa bà tôi rất tiếc nếu ở Sàigòn may ra có hy vọng cứu thoát”. Chúng chích những mũi thuốc vô hiệu, ngửa tay lấy tiền và năm giờ sáng hôm sao con tôi trút hơi thở cuối cùng. Tội cho con quá. Biết thế mẹ cứ ôm con trong lòng, dùng thương yêu của mẹ chữa trị cho con, biết đâu con không phải ra nằm ngoài nghĩa trang, Con sẽ có dịp được biết mặt quen hơi người bố kiêu hùng và ti tiện của con.

Có tiếng cười nói của ba bốn người đàn ông từ đỉnh dốc theo gió đêm bay xuống. Hélène chuếnh choáng đứng dậy để lại nhăn nhó ngồi phịch xuống. Một vệt đèn pile sáng chói ném dài trên mặt đường, dừng lại tò mò trên thân thể nàng. Hélène gượng đứng lên lần nữa. Nàng có cảm tưởng mặt đất đang dậy sóng dưới chân nàng. Những bước chân di động gấp rút về phía nàng. Một giọng quen quen vang lên:

– Bà làm sao vậy?

Hélène đưa tay che mắt, bực dọc:

– Làm ơn tắt giúp ngọn đèn pile đi. Chói mắt quá.

Vòng ánh sáng của ngọn đèn pile được chuyển xuống mặt đường đảo quanh tìm tòi. Giọng nói quen quen lại cất lên:

– Bà đi đâu về khuya thế. Chắc bà mới bị trượt chân ngã xuống rãnh?

Hélène không trả lời thẳng vào câu hỏi, ngước mặt về phía người đàn ông, ngập ngừng:

– Xin lỗi…hình như tôi đã được gặp ông ở Sàigòn.

Người đàn ông lướt nhanh vòng ánh sáng qua mặt mình và Hélène, rồi hốt hoảng hỏi nhanh:

– Hélène đó phải không? Minh đây.

Hélène như người nằm mộng, thẫn thờ:

– Anh Minh đó à. Anh vào lính bao giờ vậy?

– Gần một năm rồi. Tôi mới ra trường được hai tháng.

Minh dừng lại đột ngột. Giọng chàng chợt chùng xuống:

– Hélène biết tin Tuấn chưa?

Hélène thoáng lo ngại vu vơ. Linh tính báo cho nàng biết một điều bất hạnh mới xảy tới cho Tuấn. Nhưng nàng cố tạo vẻ thản nhiên hỏi:

– Tin gì anh? Chắc anh Tuấn đã cưới cô Khanh rồi phải không?

Minh hơi ngạc nhiên nhưng chỉ khẽ thở dài bùi ngùi:

– Tuấn chết rồi, quan tài mới đưa về Sàigòn sáng nay.

Hélène run rẩy chộp lấy cánh tay Minh hỏi dồn:

– Anh nói gì? Tuấn chết rồi? Bao giờ?

– Bốn ngày rồi. Tôi vừa nhận được điện thoại của hôn phu Tuyết Mai hồi chiều.

Hélène chỉ nói buông xuôi hai tiếng “thế à”, quay người khó nhọc đi xuống cuối dốc. Minh rảo bước theo sau, gạn hỏi:

– Hélène đi đâu thé. Khoảng đường này cấm qua lại mà.

Hélène đứng dừng lại, giọng ráo hoảnh:

– Xin anh đừng theo tôi nữa. Tôi có việc riêng

Minh chưa kịp phân trần, Hélène đã lầm lũi bước đi. Ba người bạn Minh từ phía sau vượt lên đứng bên chàng. Một người hỏi:

– Quen à?

– Không. Bồ của cha Đại úy Tuấn vừa tử trận đó.

Một người khác xen vào:

– Thôi về tụi bay. Sơ múi gì mà theo đuổi.

Minh ngậm ngùi thở dài, nhìn vào khoảng bóng đêm vừa ôm trọn lấy thân thể Hélène, rồi bâng khuâng theo các bạn về trại.

Trong khi đó, Hélène thất thểu bước đi như một thây ma vừa đội mồ sống dậy. Tuấn chết rồi. Quan tài mới đưa về Sàigòn sáng nay. Và như thế anh đã chết thực, không phải câu chuyện bịa đặt em tạo dựng nên. Chết rồi. Con mình cũng đã chết hơn một tháng nay. Thằng Mẫn đó anh. Em sẽ đến bên mộ con cho nó biết tin anh đã chết.Tại sao những người thân yêu nhất của em đều phải chết hả anh. Mà này nhớ đến thăm con thường thường nhá anh. Nó giống anh như đúc, dễ nhận lắm. Con ngoan ghê đi anh ạ. Nó không hay quấy khóc như những đứa trẻ khác đâu. Nó hiền như cục bột ấy. Chỗ con ngủ cũng dễ nhận lắm. Anh cứ theo em sẽ tới ngay. Nhớ kỹ nghe. Từ cổng vào cứ đi thẳng, đi thẳng, đi thẳng mãi, khoảng ba trăm thước rồi rẽ sang phía tay phải chừng năm chục thước nữa. Có đứa trẻ nào được xây nhà táng đẹp đẽ như con mình đâu. Đây rồi, con mình nằm đó. Mà… lạ quá. Em nhầm rồi. Tại trời tối và nhiều sương mù quá. Mình trở lại xem sao. Đây rồi. Ồ cũng không phải nữa. Để em đứng lại, nhìn quanh xem sao. Có lẽ phải trở ra đường mòn, đi sâu vào một chút nữa. Chà, với sương mù này phải thật tinh mắt mới không đi quanh đi quẩn. Anh cũng thử nhìn quanh giúp em sao.

– Ai, đứng lại.

Kìa, anh có biết ai vừa lên tiếng hỏi mình không. Vợ chồng tôi đang đi tìm mộ cháu mà. Ông có biết cháu Lê Minh Mẫn nó nằm ở chỗ nào không, chỉ giúp chúng tôi với. Chồng tôi là Đại úy BĐQ mà. Mấy ông có biết Đại úy Tuấn BĐQ không?

– Ai, đứng lại. Hô mật khẩu đưa tay lên đầu.

Kìa anh. Ông nào đó bắt mình đưa tay lên đầu kìa. Anh nghĩ sao. Mình có làm gì quấy đâu. Mình đi kiếm thằng Mẫn mà. Tội nghiệp, nó bị sưng màng phổi nghe anh. Sương mù nhiều thế này bệnh phát nặng lắm.

Một tràng trung liên vang lên chát chúa cùng với tiếng hét thất thanh của Hélène. Chết tôi rồi. Tiếp theo là tiếng đổ nặng nề của một vật cứng nào đó trên mặt đất. Để rồi là im lặng. Chỉ còn tiếng gió núi từ xa vọng lại, những âm thanh se sắt buồn phiền, hờn tủi. Và chỉ có những vạt sương muối mỗi lúc một đặc quánh lại, quấn quít lấy thân thể người con gái bất hạnh như một tấm khăn liệm khổng lồ.

Sàigòn 25-8-1967

NGUYÊN VŨ