← Quay lại trang sách

- 19 -

Tuyết Mai dừng lại dưới thềm tam cấp, để lau nước mắt và cố kìm giữ tiếng khóc tức tưởi. Hình như có Kiều Dung và một thanh niên nào trong phòng khách. Tuyết Mai liên tưởng ngay tới Dũng. Nước mắt chưa kịp ráo lại phải chảy dài trên gò má. Tuyết Mai cố mím chặt bờ môi gục vào tường. Anh Tuấn ơi. Anh chết rồi ư. Tại sao lại vô lý và đột ngột quá hả anh, anh kính yêu của em. Anh chết rồi, chết rồi, chết rồi. Em đã lập lại với em hàng trăm lần mà vẫn còn ngờ đang ở trong một giấc mơ dài dữ tợn. Anh. Anh chết thật rồi à. Không thương mẹ, thương em, thương Khanh sao. Không thích về thành phố, đi vũ trường nhậu nhẹt nữa sao. Nước mắt vẫn cuồn cuộn ứa khỏi bờ mi mọng cứng. Tuyết Mai gượng đứng thẳng người, cố tạo vẻ tự nhiên, mấy lần định mở cửa bước vào nhà, nhưng những giọt nước mắt nóng bỏng cay xé níu chân nàng lại. Phải gần năm phút sau, Tuyết Mai mới tạm khuây khỏa mở hé cửa lách mình vào. Kiều Dung và một viên Trung úy Hải Quân lạ mặt cũng vừa ngước lên nhìn ra cửa. Thấy Tuyết Mai, Kiều Dung reo lên mừng rỡ, vội chạy tới nắm chặt tay bạn cười hỏi tíu tít:

– Đi đâu mà mặc áo ngắn vậy em. Ghét mày ghê sao không lại thăm tao gì cả. Bộ sắp lấy chồng định bỏ rơi bạn bè sao?

Tuyết Mại gượng cười liếc nhanh về phía viên Trung úy Hải Quân dò hỏi. Kiều Dung ghé sát tai bạn thì thầm:

– Ông anh họ tao đó. Ổng mới về phép, nhờ ông chở tao lại thăm con Khanh. Định lát nữa tới thăm mày luôn.

Tuyết Mai nghiêng đầu nhìn vào nhà trong, giọng như người cảm nắng.

– Tố Khanh đâu?

Kiều Dung bỗng cao giọng đầy ẩn ý:

– Không biết chị dâu mày sửa sang sắc đẹp gì mà lâu vậy. Mình vào coi thử xem.

Tuyết Mai vội ngắt lời Kiều Dung:

– Thôi. Mày ở ngoài này chút xíu đi. Tao vào gặp nó có chuyện…

Tuyết Mai ngừng lời đột ngột để ngăn chặn những giọt nước mắt vừa rủ rê nhau kéo lên bờ mi.

Nàng rảo bước như trốn chạy vào phòng Tố Khanh và thoáng bất bình, cay đắng với ý nghĩ Tố Khanh đang trang điểm để tiếp đón một người bạn trai giữa lúc quan tài Tuấn vừa đưa về Nghĩa Trang Quân Đội. Nhưng Tuyết Mai không thể kéo dài thời gian nghi ngờ, bực dọc quá lâu, Tố Khanh đang nằm dài lười biếng trên giường. Bàn tay thuôn trắng nuột nà được vội vã đưa lên bóp trán, ngay khi có tiếng kẹt cửa. Tao nhức đầu… Câu nói ấy bị cắt đứt với nụ cười tươi tỉnh và ánh mắt tinh quái của Tố Khanh. Tố Khanh ngồi nhổm dậy, vồn vã:

– Sao hôm nay luộm thuộm vậy mày, Mai? Tao cứ tưởng con Dung vào chứ…

Tuyết Mai xoay lưng về phía người chị dâu tương lai, mượn cớ gài chốt cửa để che dấu những giọt nước mắt đau tủi. Tố Khanh cười nho nhỏ, tiếng cười no tròn thoải mái, tiếp:

– Mày thấy thằng Trung úy Hải Quân ngoài phòng khách không? Con Dung định giới thiệu cho tao đó.

Tuyết Mai quay phắt lại, trừng trừng nhìn Tố Khanh xẵng giọng:

– Khanh nói gì? Con Dung dắt thằng đó đến giới thiệu với Khanh hả?

Cặp mắt đỏ hoe, nước mắt nhê nhếch trên gò má Tuyết Mai khiến Tố Khanh ngơ ngác. Tố Khanh ấp úng:

– Ừ… Nhưng kìa… Tại sao mày khóc?

Tuyết Mai lảo đảo tiến lại phía Tố Khanh, bưng mặt khóc nức nở:

– Khanh ơi! Anh Tuấn chết rồi.

Tố Khanh tròn mắt nhìn Tuyết Mai … Nàng muốn hỏi: “cái gì. Mai vừa nói cái gì”. Nhưng ngôn ngữ bỗng dưng trở thành xa lạ. Một khoảng tối hiu hắt lạnh úp chụp xuống trước mắt, trong đầu nàng. Tử trận. Chết trận rồi. Không, Tuyết Mai nói dối tôi. Tôi nhận được thư Tuấn chiều hôm qua Tuấn bảo mới lên Đại úy và cuối tháng này về phép. Những phiến bóng tối đã nhòe nhoẹt dần nhường cho một tấm khăn liệm trắng toát vây phủ hình hài tôi. Anh Tuấn tử trận rồi. Ai vừa nói với tôi câu đó. Ai vừa nói. Ai giấu mặt sau tấm khăn liệm mờ đục nọ vừa lên tiếng lường gạt tôi vậy. Tội nghiệp tôi mà. Chúng tôi sắp làm lễ thành hôn với nhau.

Có phải anh vừa gọi em và Tuyết Mai đó không, Tuấn. Hay anh vừa lay mạnh người em. Không, không phải. Bàn tay anh đầy dấu chai đá kia mà. Và có bao giờ anh thèm gọi tên em đâu. Anh Tuấn. Lính thứ dữ thường gọi “anh”, “em” với các cô gái ngọt lịm à. Hay chỉ dành cho người mình yêu. Em biết anh đâu có yêu em. Nếu yêu anh chết sao được. Tôi vừa được cứu thoát ở tiếng chết vừa lóe lên như một ánh chớp trên bầu trời. Chết. Tôi thẫn thờ hỏi Mai anh Tuấn chết thật rồi à. Mai gật gật đầu. Nó đã ngừng khóc. Tôi thì chưa có một giọt nước mắt nào cho Tuấn. Tôi vẫn hỏi Mai bằng những tiếng ngoài đầu óc, anh Tuấn chết thật rồi à… Khuôn mặt Mai vỡ vụn. Nó bị rỗ hoa, trắng nhợt nhạt. Nó mọc ria mép màu trắng như loài chó sói. Có tiếng đập cửa dồn dập và giọng nói bực dọc của Kiều Dung:

– Khanh! Mai!Tụi mày tự tử trong đó à.

Tuyết Mai nhìn Tố Khanh cầu khẩn:

– Khanh! Đứng dậy đi. Đứng lên thay đồ rồi xuống Nghĩa Trang Quân Đội với tao.

Tố Khanh vẫn thảng thốt như nằm mơ:

– Anh Tuấn xuống phi cơ ở Nghĩa Trang Quân Đội hả. Phi trường đổi tên thành Nghĩa trang rồi hả?

Tuyết Mai gật gật đầu, dìu Tố Khanh ra tủ áo. Tuấn bảo cuối tháng mới về phép bỗng dưng lại về sớm quá nhỉ. Anh thích màu áo lụa mỡ gà phải không Tuấn. Em mới may một chiếc áo mới bằng lụa mỡ gà đó, hài lòng chưa. Em yêu anh, yêu anh trọn đời em, Tuấn ạ.

Chiếc khăn mặt ướt giúp Tố Khanh tỉnh táo dần. Tuấn đã chết, chết rồi. Nước mắt chợt ứa ra. Tố Khanh nằm gập người trên giường, úp mặt vào gối khóc nức nở. Tuấn! Tuấn ơi! Anh bỏ em rồi ư. Anh Tuấn. Anh bỏ em rồi ư. Anh Tuấn. Anh Tuấn ơi! Tuyết Mai gục lên lưng Tố Khanh khóc theo. Những tiếng khóc âm thầm, đè nén. Tố Khanh phải lau mặt một lần nữa và dấu cặp mắt đỏ hoe dưới mắt kính râm trước khi bước ra ngoài.

Cánh cửa mở rộng với khuôn mặt cau có của Kiều Dung và một câu phiền trách:

– Tụi này kỳ thiệt.

Tuyết Mai cười lạnh lẽo:

– Xin lỗi anh em mày.. Tao và Tố Khanh phải đi có chút việc.

Kiều Dung ngơ ngác nhìn hai người bạn gái. Cặp mắt kính râm của Tố Khanh khiến Dung thoáng nghi ngờ. Tiếng Dung run run:

– Có…có chuyện gì vậy, Tố Khanh?

Tố Khanh mím môi khẽ lắc đầu. Kiều Dung quay sang Tuyết Mai, cũng chỉ gặp vẻ xa cách băng giá.

Tuyết Mai níu nhẹ cánh tay Tố Khanh thúc dục:

– Đi, Khanh. Muộn rồi.

Tố Khanh gật đầu, trĩu buồn bảo Kiều Dung:

– Mày về đi. Tao và Tuyết Mai phải… phải đi đón anh Tuấn.

– Anh… anh Tuấn… sao? Bị thương à? Cho tao đi theo với.

Tuyết Mai gay gắt.

– Thôi, cám ơn mày. Chắc anh Tuấn tao không không muốn nhìn mặt mày đâu.

Kiều Dung bẽn lẽn liếc nhanh về phía Thu ấp úng:

– Để tao đuổi nó về. Nó năn nỉ anh Dũng tao quá … Bỏ lỗi cho tao nghe, Mai. Tao ra gọi xe trước…

Ánh mắt Kiều Dung ướt buồn nhìn nhanh Tuyết Mai trước khi hối hả bước về phía Thu. Tuyết Mai cười gằn, khinh miệt nhìn theo những bước chân yểu điệu của người bạn gái thân nhất. Tại sao mày lại kỳ cục như vậy hả Dung. Mày biết Khanh là hôn thê của anh Tuấn kia mà. Tình bạn thời này đã tráo trở khốn nạn như vậy ư. Thu đã cầm mũ đứng dậy, tần ngần nhìn Tố Khanh, rồi cùng Kiều Dung bước ra đường. Rồi tiếng máy Vespa nổ ròn xa dần, xa dần.

Tuyết Mai quay sang Tố Khanh, giọng hằn học:

– Nó dắt thằng đó tới đây mấy lần rồi?

– Ba, bốn lần gì đó nhưng tao không thèm tiếp. Con Dung nó hay cương bậy thực.

Hai người chậm rãi bước ra cửa. Tuyết Mai nói như khóc:

– Tao không ngờ con Dung nó…nó khốn nạn quá.

Tố Khanh ôn tồn bào chữa cho Kiều Dung

– Dù sao nó cũng biết hối hận rồi. Bỏ qua đi Mai ạ. Kiếm được một người bạn thân đâu dễ gì.

Tuyết Mai bĩu môi:

– Hừ, bạn! Thứ bạn đó….

Tuyết Mai còn đang lúng túng tìm chữ cho sát ý, đã nghe tiếng Kiều Dung gọi rối rít. Tố Khanh hơi cúi đầu xuống hỏi nhỏ:

– Mày tính sao, Mai. Con Dung gọi được taxi rồi kìa.

Tuyết Mai liếc nhanh về phía Kiều Dung và chiếc taxi nằm ôm sát vỉa hè. Giọng nàng đanh lại:

– Tao nói một lời thôi. Mình kêu xe khác. Thiếu gì..

– Làm vậy bẽ mặt nó quá.

Tuyết Mai chỉ im lặng, đưa tay vẫy một chiếc xe trống vừa trờ tới. Kiều Dung hấp tấp chạy lại hốt hoảng, hờn giận gọi giật giọng tên hai bạn khi thấy Tố Khanh sửa soạn chui vào lòng xe. Tố Khanh đưa mắt nhìn Tuyết Mai dò hỏi. Tuyết Mai chưa có phản ứng, Kiều Dung đã đứng thở hổn hển trước mặt. Tuyết Mai hơi cúi đầu rồi ngước lên cả quyết, nhìn thẳng vào đáy mắt ăn năn của Dung, lạnh nhạt hỏi:

– Tao tưởng mày về rồi. Để ông anh họ về một mình không sợ ông giận sao?

Kiều Dung ấp úng:

– Tao…tao thành thật xin lỗi mày…Tao cũng muốn được đến bên giường bệnh để xin lỗi anh Tuấn nữa.

Tuyết Mai đẩy nhẹ Tố Khanh vào lòng xe, cười nhạt:

– Khỏi cần nữa, Kiều Dung ạ. Anh Tuấn tao chết rồi. Tình bạn giữa chúng mình kể như chấm dứt luôn.

Kiều Dung đứng chết lặng với tin buồn về Tuấn. Nàng đưa tay lên mặt chà sát thật kỹ để lấy lại tỉnh táo.Tiếng đóng cửa xe thật mạnh và bóng chiếc taxi lao vụt đi khiến nàng choàng tỉnh, rối rít gọi tên Mai. Nhưng chiếc taxi đã mất hút giữa dòng xe cộ lưu thông với hai người con gái không hồn.. Vì linh hồn họ đã bay lên cao thật cao, chạy đuổi theo oan hồn người chồng chưa cưới, người anh yêu kính. Tuyết Mai chợt gục đầu xuống lòng bàn tay, khóc thút thít. Tuấn. Anh Tuấn của em – Anh chết rồi à, chết thật rồi à. Nước mắt ứa ra, nóng bỏng, ngập ngừng. Anh còn biết gì nữa không, anh, anh Tuấn kính yêu của em. Mẹ đã khóc đến ngất đi trước quan tài anh, chiếc quan tài phủ quốc kỳ. Anh chỉ còn thế thôi sao, anh, anh Tuấn. Tại sao, tại sao mẹ và em không được nhìn mặt anh lần cuối, trước khi mất anh vĩnh viễn. Tại sao anh không trở về với bộ đồ rằn ri quen thuộc, với nước da đen đúa với màu mắt đục lờ những gân máu li ti, mà chỉ có sáu tấm gỗ lạnh lẽo và lá cờ còn hăng hắc mùi bột hồ. Anh, anh của em. Anh nghĩ gì trước khi chấp nhận một chuyến đi không bao giờ trở lại. Anh có một lời trối trăng nào cho mẹ, cho em và cho người vợ chưa cưới đáng thương của anh không. Nước mắt vẫn ứa ra câm lặng, Tố Khanh đan những ngón tay vào tay bạn, giọng bùi ngùi:

– Nin đi Mai. Khanh sẽ… sẽ không giữ được nước mắt…nếu… nếu…Mai cứ khóc hoài…

Tuyết Mai nghẹn ngào nhìn bạn. Khuôn mặt đẹp kiêu sa phảng phất nét buồn cổ sử của người chị dâu tương lai, người bạn thân thiết nhất suốt sáu năm qua càng thêm kiều diễm, vẻ kiều diễm, não nùng của một bà hoàng trên đường vào lãnh cung.. Tội cho Khanh, tội cho Khanh, Khanh ơi. Khanh òa khóc như một đứa trẻ. Mai ơi. Khanh ơi. Hai người con gái ôm chầm lấy nhau mà khóc. Người tài xế taxi không ngoảnh lại, cười buồn hỏi chuyện chi đó hai cô, chắc có người nhà vừa tử trận hả. Hai người con gái vội ngẩng lên, vụng về lau nước mắt. Nhưng nước mắt vẫn ứa ra âm thầm. Tuấn, thật vậy sao anh. Anh nỡ nào bỏ đi không một lời dặn dò, không một câu trối trăng. Những tháng ngày thừa thãi còn lại này em sẽ sống ra sao. Anh. Anh yêu của em. Tại sao mình không làm lễ thành hôn sớm hơn. Tại sao anh không đi phép một lần cuối trước khi phụ rẫy em. Giữa chúng mình chưa có một kỷ niệm nào xứng đáng là kỷ niệm. Anh độc ác quá anh Tuấn ạ. Anh đã mời em dự một chuyến phiêu lưu dài hứa hẹn nhiều kỳ thú say mơ. Em đã chuẩn bị đầy đủ và vừa bước xuống khoang thuyền, hân hoan chờ đợi giây phút nhổ neo. Cánh buồm căng phồng gió cả. Nhưng tại sao anh lại bỏ cuộc nửa chừng. Anh muốn vậy hay người ta bắt buộc anh. Trả lời em đi Tuấn, trả lời em đi. Không không, Tuấn không bao giờ trả lời được tôi nữa. Cũng chẳng bao giờ tôi được nhìn Tuấn cười nói, được kiêu hãnh đi bên Tuấn ngoại trừ những giấc mơ. Tôi mất Tuấn thật rồi, Tại sao lúc này tôi mới chợt nghĩ ra Tuấn là một thứ anh hùng rơm, ta cho mồi lửa hết cơn anh hùng. Thuở nhỏ tôi thường nghe mẹ chế anh Minh bằng câu vè đó. Anh hùng là anh hùng rơm, Tuấn. Tuấn của em. Anh hùng là gì. Anh hùng rơm là gì. Em không phải là một nữ xướng ngôn viên hay nữ biên tập viên của các cơ quan thông tin, tuyên truyền. Em chỉ là người vợ chưa cưới của anh. Em chỉ là người vợ chưa cưới của anh thôi Tuấn ơi. Cái chết của anh không có một tiếng anh hùng can đảm nào đính kèm trong tâm tưởng em cả. Chỉ là nỗi trống vắng heo hút, nỗi buồn tái tê và thất vọng cùng độ. Em yêu anh. Người yêu tôi chết. Tôi chỉ biết có thế. Tôi chỉ biết có thế.

Chiếc taxi dừng lại đột ngột, thả hai người xuống lề đường. Gió chiều vi vu chạy trên những nấm mộ ngay hàng thẳng lối, chở theo những bàn tay giá cóng lùa vào tóc Tố Khanh và Tuyết Mai bỡn cợt. Tố Khanh khẽ rùng mình níu nhẹ lấy tay bạn. Những bàn tay yêu quỷ giá lạnh càng nghịch ngợm chớt nhả hơn với những tiếng cười trầm ảm đạm. Con đường đá dăm gồ ghề dẫn hai người về phía nhà quàn xác. Tố Khanh chợt hỏi:

– Mẹ còn ở đây không Mai?

– Mẹ về rồi, Mẹ ngất đi ba bốn lần nên mấy ông anh họ phải đưa mẹ về.

Tố Khanh gật đầu. Gió vẫn vướng víu trong mái tóc dài đen óng. Trong hơi gió vẳng lại tiếng than khóc não lòng của một vài gia đình tử sĩ. Tuyết Mai lặng lẽ dẫn Tố Khanh tới gian cuối cùng, nơi quàn xác Tuấn và Hùng. Một viên Chuẩn úy còn trẻ và hai binh sĩ B.Đ.Q. gật đầu chào Tuyết Mai từ xa. Chiếc bàn nhỏ xiêu vẹo đóng bằng gỗ tạp trước quan tài Tuấn đã có bức hình bán thân phóng đại của Tuấn với nụ cười nửa miệng, ba bốn vòng hoa tưởng niệm,và dăm bao nến, mấy thẻ hương. Nụ cười nửa miệng khinh bạc của Tuấn khiến Tố Khanh đứng dừng lại. Tuấn đăm đăm nhìn nàng, cái nhìn phẳng lặng, ngây ngô. Bây giờ em mới tới thăm anh sao, Khanh? Nụ cười và ánh mắt Tuấn nhòe nhoẹt dần. Những bước chân Khanh kéo lê trên mặt đất lại gần Tuấn, lại gần hơn nữa. Anh đã về đấy à, anh Tuấn. Anh hình như hơi thay đổi đấy nhé. Sao anh cười có vẻ xa cách vậy anh. Em ghét nhất lối cười với hàng lông mày hơi nhướng lên như anh vậy đó làm như mọi chuyện trên thế gian này đều chẳng nghĩa lý gì. Mới hơi một năm chưa gặp mặt sao anh lên lon nhanh quá vậy. Anh đeo Đại úy đi chơi phố, găp Quân Cảnh thế nào tụi nó cũng đòi xét giấy à. Nhiều thằng Q.C. nhi nhô không chịu được anh nhỉ. Tụi nó cứ rình rình mấy người lính có bồ đẹp, chặn lại hỏi giấy để chọc quê chơi. Vậy có gì đáng lên mặt đâu, phải không anh. À quên hôm nào anh định rửa lon đây. Một chầu Maxim’s nghe, này, đừng có cười kiểu đó nữa bạn. Lính nghèo thấy mồ sức mấy dám vào Maxim’s. Mà em cũng thông cảm sự túng thiếu của anh. Một chầu thịt bò khô thôi, chịu không. Kìa sao anh cứ im lặng không chịu trò chuyện gì với em gì cả. Anh không thích nói chuyện lên lon được gắn huy chương hả. Nói chuyện chúng mình nghe. Thực ra em ghét anh thấy mồ. Tụi bạn học em cũng chẳng ưa gì anh. Chúng nó bảo anh là thứ lính chân lấm tay bùn, hai sương một nắng không hách bằng dân tàu bay lả lướt, dân tàu thủy quần áo bảnh bao.. Em thì ghét anh vì anh cười có vẻ ma giáo lắm. Anh lại có vẻ hách xì xằng, mới gặp người ta đã anh anh em em ngọt xớt rồi. Này, yêu cầu bạn bỏ nụ cười ấy đi, Cười gì cười hoài vậy. Bộ đánh giặc lên lon sung sướng lắm phải không mà cứ cười luôn miệng. Cái đuôi mắt của anh đĩ lắm nghe. Nhìn cô nào là muốn hớp hồn người ta không bằng. Nhưng sức mấy em ghen. Tha hồ cho anh nhìn thiên hạ. Có mất mát gì đâu mà sợ. Nhưng lấy nhau rồi mà anh léng phéng với cô nào, biết tay em ngay. Kìa anh. Sao anh im lặng vậy. Nói chuyện với em đi anh. Một tiếng thôi cũng được. Có thấy ai cấm anh đâu. Em là vợ chưa cưới của anh mà. Em đâu có sợ ai đàm tiếu. Nói chuyện đi anh. Anh làm em sợ quá. Anh thấy không. Mấy ông bạn lính của anh nằm ngoài kia đang rủ nhau lại trêu chọc em đây này. Họ cười nói gì lạ quá. Hơi thở họ làm em rùng mình vì lạnh. Anh ôm em vào lòng đi. Hôn em đi. Sao anh vẫn bất động. Mà sao lạ quá. Thân thể anh tại sao cứng ngắc như gỗ. Tại sao anh phủ quốc kỳ lên người. Có một bàn tay ớn lạnh nào vừa vuốt dài trên lưng tôi. Tôi đã hiểu. Vâng tôi hiểu rồi. Chồng tôi đã chết. Chết. Một tia chớp lóe lên trong đầu. Chết. Tôi mơ hay tỉnh đây. Đầu gối tôi run rẩy như muốn khuỵu xuống. Tôi đưa tay bưng mặt, oà khóc. Tuấn, Tuấn ơi. Tôi chuếnh choáng bước sâu vào nhà quàn. Áp mặt lên người Tuấn. Nhưng chỉ có thớ gỗ thô lạnh. Chỉ có mùi vải hăng hắc. Người ta đổ xô về phía tôi. Có tiếng một người chị họ của Tuấn. Cô Khanh đó.: Vợ chưa cưới của chú Tuấn. Mai gục mặt vào lưng tôi. Nước mắt Khanh nóng bỏng. Anh Tuấn ơi. Anh Tuấn ơi. Sao anh bỏ chúng em mà đi, anh ơi. Tôi chỉ còn biết đến thế. Tôi chỉ còn biết đến thế. Có ai đã khoét xương sọ tôi lấy đi bộ óc. Tất cả như trong giấc mơ. Tôi khóc. Rên rỉ. Kêu la. Gọi tên Tuấn. Chỉ còn tôi và Tuấn chết. Chung quanh tôi là một cõi âm u nào xa lạ. Và tôi rơi hẩng xuống một lòng giếng sâu hun hút. Tất cả chỉ còn là một màu đen. Đen kịt. Những ngón tay tôi giá cóng khờ dại, vuột khỏi những ngón tay Tuấn. Tôi cố gắng há miệng thật lớn để la hét tên Tuấn. Nhưng những âm thanh chết đuối trong đêm đen. Tôi như một cánh lá quay cuồng trong cơn lốc. Cơn lốc xoáy cuốn khủng khiếp. Và rồi là hôn mê, là chìm sâu xuống khỏi thân thể.

Thấy Tố Khanh như một loài vật không xương sống, thân thể trườn dần xuống nền xi măng, Tuyết Mai vội ngừng khóc, mở lớn mắt nhìn bạn, rồi hướng về đám anh em họ hốt hoảng kêu lên:

– Khanh… Khanh ngất đi rồi…

Vừa kêu nàng vừa lay mạnh bạn, gọi giật giọng tên Khanh. Đám anh chị họ nàng cuống cuồng vây quanh hai người kẻ thoa dầu khuynh diệp, người bắt gió, người giật tóc mai. Gần năm phút sau, Tố Khanh mới hồi tỉnh, Tố Khanh ngơ ngác nhìn quanh, rồi ngồi nhổm dậy. Nàng lại òa lên khóc khi tầm mắt va chạm vào chiếc quan tài tẻ lạnh của Tuấn. Tuyết Mai và một người chị họ dìu Tố Khanh ra chiếc ghế dài kê dọc theo hành lang nhà quàn. Hai người chỉ còn biết ôm nhau khóc tức tưởi. Người chị họ hết lời dỗ dành nhưng những tiếng khóc vẫn vang lên bi thiết, lẫn vào những hơi gió chiều vừa chuyển mình cuồng nộ hơn, nhói buốt hơn đang chạy dài trên những nấm mồ tử sĩ vô danh để trải xuống những phiến bóng tối nhá nhem và những vạt sương chiều gây gây lạnh. Trong khi đó, sau lớp kính trong suốt thấp thoáng trong làn khói hương nghi ngút, Tuấn vẫn mỉm cười, không phải nụ cười ngạo nghễ thường nhật mà là nụ cười méo mó, ướt sũng xúc động. Bên cạnh Tuấn, hai người thuộc hạ quê mùa thô kệch đang kính cẩn nhìn chàng. Một người run run thắp cho Tuấn ba nén hương mắt đỏ hoe thì thầm – Đại úy, Đại úy ơi, em thương Đại úy lắm – Đại úy linh thiêng, phù hộ cho hai thằng đệ tử may mắn sống sót này tai qua nạn khỏi. Hắn lau vội vàng những giọt nước mắt vừa ứa ra trên gò má rám nắng, đưa tay chào Tuấn rồi âm thầm kéo bạn ra về. Vượt khỏi khoảng sân cát, hắn bùi ngùi bảo bạn:

– Tội cho Đại úy mình ghê. Thấy vợ Đại úy ngất xỉu đi, tao muốn khóc luôn..Mình là chén sành, sao không bể. Còn ổng là chén kiểu …

Người bạn thở dài không che đấu. Hắn đưa tay dụi mắt cười gượng, giọng khàn đục:

– Đ.m….. bụi vào mắt khó chịu quá …