Chuyện Trong Bụi Hồng.
Khi về đến nhà chị Frisby thấy Teresa, Martin và Cynthia đang ăn tối như chị đã dặn nếu mình chưa kịp về khi trời tối. Lặng lẽ đi vào đường hầm, chị nghe tiếng lũ trẻ nói chuyện trong phòng bên dưới, nên ngừng lại một chút nghe xem chúng nói chuyện gì. Xem ra là Cynthia đang lo lắng lắm, còn Teresa thì tìm cách an ủi em.
“Mẹ chưa về sớm thế được đâu, Cynnie. Em không nhớ à? Anh quạ bảo phải mất cả dặm mới đến được cái cây ấy. Có thể còn xa hơn cũng nên.”
“Vâng, nhưng quạ bay nhanh lắm cơ mà.”
“Nhưng nếu anh ấy phải bay lên cao hai dặm,” đây là Martin, “thì sẽ là ba dặm tất cả.”
“Sáu chứ,” Teresa nói. “Hai dặm lên, hai dặm xuống, một dặm bay tới đó và một dặm về.”
“Đúng rồi. Mẹ chưa về là phải.”
“Nhưng còn cụ cú thì sao? Cú là loài thế nào thì ai cũng biết rồi đấy.”
“Hai người đến đó thì vẫn còn sáng mà. Cụ ta đâu nhìn thấy gì.”
“Nhưng bây giờ trời tối rồi,” Cynthia nói. “Ôi, ước gì mẹ đã về. Em sợ lắm.”
“Đừng nói to quá,” Teresa nói. “Timothy nghe thấy đấy.”
“Mẹ về rồi,” chị Frisby nói lớn và nhanh chân chạy xuống đến nơi.
Và lúc đó chị mới biết hình như đứa nào cũng lo lắng tợn, vì cả ba đều chạy ùa đến chị, và cả Martin bình thường vốn tránh những màn thể hiện lộ liễu nay cũng ôm choàng lấy chị.
“Ôi mẹ ơi,” Cynthia mếu máo. “Con sợ quá.”
“Tội nghiệp con gái. Không sao cả đâu.”
“Mẹ bay cao bao nhiêu?” Martin hỏi, nó đã kịp bình tĩnh lại.
“Cao lắm, đến nỗi cây cối nhìn chỉ như bụi cỏ, vườn thì như tấm thiếp còn sông thì như con rắn ấy.”
“Mẹ có gặp cụ cú không? Cụ ấy nói gì?”
“Mẹ gặp rồi. Mẹ sẽ kể chuyện cho các con sau. Đầu tiên mẹ muốn xem Timothy đã. Em nó sao rồi? Sao các con không chuyển giường em ra ngoài này?”
Teresa nói: “Con định chuyển rồi, nhưng em nói muốn ở trong phòng ngủ. Con nghĩ là em lại mệt hơn rồi.”
Nhưng khi chị Frisby vào thăm con, chú nhóc đang ngồi thẳng trên giường và trán chẳng còn nóng tí gì hết.
“Con khỏe mẹ ạ,” chú nói. “Con ở trong này vì con muốn suy nghĩ một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện hôm Dọn Nhà.”
“Hôm Dọn Nhà à! Nhưng sao phải nghĩ? Có chuyện gì?”
Có phải rốt cuộc chú cũng nghe thấy chị nói chuyện với mấy đứa kia không? Nghe chuyện chị bay đi gặp cú? Nhưng không phải, chú đang giải thích:
“Từ hồi ốm con chưa ra ngoài đường nên không biết ở ngoài thế nào cả. Ý con là thời tiết ấy. Nhưng hôm nay lúc chiều con nhận thấy một điều.”
“Điều gì?”
“Không khí có mùi khác, vừa ẩm vừa âm ấm. Nếu hít mạnh mẹ vẫn ngửi thấy đấy, dù bây giờ không đậm bằng.”
Chị Frisby tất nhiên đã nhận thấy mùi ấy cả trong nhà lẫn bên ngoài.
“Đấy là mùi băng đang tan,” Timothy nói tiếp. “Con vẫn nhớ năm ngoái đã ngửi thấy. Và sau đó chỉ ít lâu là mình dọn nhà. Mẹ ơi, năm nay lúc nào nhà mình sẽ dọn?”
“Ồi, vẫn còn lâu lắm.” Chị Frisby cố tỏ ra thản nhiên như thường. “Trời vẫn còn lạnh lắm, chưa đến lúc nghĩ chuyện đó đâu.”
“Con không thể không nghĩ được,” Timothy nói. Giọng chú có vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn bình tĩnh không mấy lo lắng. “Vì nếu sớm quá thì con không biết có đi được không. Hôm nay con đã thử đi vài bước trong này, khi mọi người ra ngoài hết.”
“Timothy, con phải ở yên trong giường chứ! Con sẽ ốm lại mất thôi.”
“Con biết rồi, con biết rồi. Nhưng con phải biết. Mà con cũng đâu có đi nhiều. Con cũng chẳng đi được ấy. Mới bước vài bước con đã chóng mặt phải nằm lại rồi.”
“Tất nhiên là thế rồi. Con đã khỏi hẳn đâu.”
“Con nghĩ chắc là chưa. Thế nên con mới cần suy nghĩ.”
“Timothy, con không được lo nghĩ chuyện ấy. Như thế bệnh chỉ càng nặng hơn thôi.”
“Con có lo tí nào đâu. Con tưởng là sẽ lo, nhưng không phải thế - hoặc có thể con nghĩ là mình nên lo, nhưng con không cảm thấy lo nổi. Điều con thực tình nghĩ tới là ở đấy dễ chịu biết bao khi mùa hè đến bên dòng suối, và đúng là con rất muốn đi. Nhưng con không sợ. Con e là mẹ sợ, hoặc mẹ nghĩ là con sợ. Đấy là điều con thực tình muốn nói với mẹ. Con sẽ yên tĩnh đợi xem chuyện gì đến thôi. Thế nên mẹ cũng đừng lo nghĩ chuyện ấy, mẹ nhé.”
Chị Frisby nhận ra cả hai dường như đã đổi vai. Chú đã nhận thấy nguy hiểm chờ đợi mình - không hiểu sao lại đoán được ngày Dọn Nhà đã tới gần, và đoán được nguy cơ cao mình sẽ phải chết. Thế mà chính chú lại đang an ủi chị. Chị muốn kể ngay cho chú về ông cú và đàn chuột cống, nói chú biết rằng vẫn còn có thể làm được điều gì đó. Nhưng rồi chị nghĩ không kể thì tốt hơn, chị vẫn chưa biết chắc chúng có chịu giúp đỡ không. Tốt nhất là đợi đến khi chị gặp được chúng hẵng.
Nên chị chỉ nói khá ấp úng: “Timothy, con đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Khi nào đến lúc chúng ta sẽ xem sức khỏe con thế nào rồi quyết định làm gì sau.”
o O o
Sáng hôm sau mới bình minh chị đã lên đường đi tìm chuột cống. Chị chưa bao giờ vào trong bụi hồng, thậm chí chưa bao giờ đến thật gần, và lúc này chị càng đến gần thì càng căng thẳng. Chị chưa từng nghe ai bảo - mà theo chị biết thì các loài vật khác cũng thế - không được đến gần bụi hồng. Đấy là điều người ta tự biết. Chuột cống trong trang trại ông Fitzgibbon sống khép kín. Chẳng ai tìm mồi trong lãnh thổ của chúng.
Trước khi ra khỏi vườn, chị đã nhìn quanh cẩn thận để biết chắc Rồng không quanh quẩn gần đây. Nhưng ngay cả Rồng dù có đuổi theo chuột cống đến tận bụi hồng thì cũng chẳng đời nào theo tiếp vào trong cả.
Gai bụi hồng tất nhiên cũng góp phần cản bước người ngoài. Chị Frisby chưa bao giờ nhận ra trước khi đứng sát bụi cây như bây giờ, nó mới to làm sao, mới dày đặc, mới tua tủa những gai làm sao. Nó còn to hơn cả nhà để máy kéo, cành đan cài xoắn xuýt đến mức nhỏ như chị Frisby cũng chẳng thấy có đường nào dễ dàng luồn vào trong, dù chị đã đi cả một vòng quanh bụi cây tìm lối. Chị có nhớ láng máng quãng đàn chuột đi vào, và ngắm nghía khu đó thật cẩn thận. Chúng làm cách nào nhỉ?
Rồi chị nhận ra trên một cành gần sát mặt đất, gai đã bị cạo đi, và chừng một phân trên đó - chỉ vừa đủ nắm tay - đã mòn nhẵn. Chị đặt tay lên rụt rè đẩy vào. Cành cây mở ra êm ru, không khác gì một cánh cửa quay, và đằng sau hiện ra một con đường, gần như một đường hầm xuyên qua bụi, đủ rộng cho chị bước vào mà không bị vướng gai hai bên. Khi bước tới chị buông cành cây, nó bật lại im lìm về chỗ cũ sau lưng chị. Chị đã vào bên trong bụi rồi, ở đây tối mịt.
Chị bước lên mãi, mắt dõi vào bóng tối mờ, đi theo con đường nhỏ lượn vòng cung dẫn về chính giữa bụi hồng, nền đất đã được bao nhiêu bàn chân nhỏ giẫm đến cứng chắc. Rồi thẳng ngay trước mặt, chị nhìn thấy lối vào.
Chị đã tưởng sẽ thấy - thấy gì nhỉ? Một hố tròn đào vào đất, chắc hẳn, nhưng dù sao cũng không phải thứ trước mặt chị đây. Trước tiên là một khoảnh đất quang khá rộng - bề ngang chừng năm bộ - mở ra ở giữa bụi cây. Cả các cành thẳng trên đầu cũng bị phạt đi, không lên hết ngọn nhưng cũng gần tới, cho ánh nắng dễ dàng chiếu qua và mặt đất mọc đầy rêu mịn. Chính giữa cái giếng xanh ngập sáng này có một ụ đất nhỏ, chừng hai mươi phân, dưới chân ụ là lối vào dưới cổng vòm xếp sỏi đều đặn, như một cửa vào nhỏ không có cánh. Qua lối vào là đường hầm, sàn cũng lát sỏi, dẫn vào trong và đổ xuống.
Bên cạnh cửa vào, đưa cặp mắt đen không chớp nhìn chị là con chuột cống lớn nhất chị từng gặp trên đời.