← Quay lại trang sách

Brutus.

Dứng nguyên tại chỗ,” chuột cống nói. “Làm thế nào ngươi vào được đây?”

“Tôi bước vào,” chị Frisby đáp lại, cố sức nói năng bình thản. “Tôi tìm thấy một cành đã tuốt hết gai. Tôi đẩy vào, và tìm thấy...”

“Ta biết rồi,” chuột cống ngắt ngang khá thô lỗ. “Bây giờ thì bước trở ra ngay. Ngươi không được phép vào đây.” Hắn ta xích vài phân lại gần chị, đứng chắn giữa chị và cửa vào. Chị nhìn thấy cơ bắp hắn cuồn cuộn dưới bộ cánh bóng mượt. Hắn có thể gần như ngang cơ với Rồng - dù chưa ngang hẳn.

“Đi đi,” hắn nhắc lại.

“Nhưng tôi có lý do...”

“Ta không quan tâm lý do gì. Đi đi. Ngươi rất bé. Ta không muốn tấn công ngươi.”

“Anh có phải là Justin không?” Chị Frisby nhích về sau khi chuột cống nhích tới trước.

“Ta là Brutus. Justin không có đây.” Cái đó thì hiển nhiên, chị Frisby nghĩ. Con chuột tên Brutus tiếp: “Ngươi quen Justin à?”

“Không,” chị Frisby nói. “Không hẳn thế.”

“Nếu ngươi không quen anh ấy thì làm sao lại biết tên anh ấy được?” Brutus có vẻ lúng túng, và chị Frisby để ý thấy mặc dù nó to quá khổ và thân hình vạm vỡ, mắt sáng lấp lánh, nhưng trông nó còn rất trẻ.

“Có một người bạn nói cho tôi. Tôi có gặp anh ấy được không?”

“Justin à? Không được. Anh ấy đang họp. Ta gác thay anh ấy. Tất cả đều đang họp trừ ta.”

Quá không may, chị Frisby nghĩ. Chỉ là một gã thế chỗ. Chị nói:

“Vậy tôi sẽ đợi anh ấy vậy.”

“Không được,” Brutus nói. “Ngươi không được ở lại đây. Đấy là mệnh lệnh. Bây giờ thì đi ngay, nếu không ta sẽ phải đích thân cho ngươi ra ngoài.” Nó lại bước tới trước.

“Tôi là vợ của Jonathan Frisby,” chị chuột cùng đường nói. “Tôi muốn gặp Nicodemus.” Không ăn thua.

“Ta chẳng cần biết ngươi là gì, và ngươi không được phép gặp Nicodemus, cái đó là chắc.” Brutus lúc này trông vừa lúng túng vừa cáu kỉnh. “Đi ngay, nhanh lên.”

“Được rồi,” chị Frisby nói. “Anh không cần thúc tôi. Tôi đi đây.” Chị chầm chậm trở mình bước ngược đường vừa tới. Chị thấy ức phát khóc - sau bao nhiêu đường đất, sau khi bay cả đi gặp cú, lại bị đuổi về gọn lỏn thế này. Chị nghĩ khi bước vào bóng đen trong lòng bụi cây, có lẽ chị chỉ cần đợi khoảng một hai tiếng nữa, đến khi cuộc họp (mà họp cái gì đây nhỉ?) kết thúc rồi quay lại, có thể lúc đó chuột cống tên Justin đã trở lại vị trí gác. Nhưng liệu Justin có lắng nghe chị hơn Brutus chút nào không? Chị cảm giác rằng có.

Nhưng khi dừng lại chị nghe tiếng chân bước đằng sau. Chị ngoảnh lại thấy Brutus đang đi theo, nên chị lại hối hả đi tiếp để tránh xa tầm mắt nó. Một lát sau chị lại dừng chân lắng nghe. Lần này không thấy tiếng gì. Chắc nó đã quay lại bên cửa rồi. Chị ngồi xuống đất.

Rồi ngay phía trước, đằng chỗ chị đã từ đó vào trong bụi, có tiếng sột soạt, tiếng cào nho nhỏ. Chính là cái cành cây chị đẩy mở vào đây. Có kẻ khác đang đẩy cành. Có ai đó đang đi vào, bước trên con đường hẹp về phía chị. Chắc hẳn là một chuột cống nữa. Chị chợt sợ hãi run người. Hắn sẽ làm gì khi thình lình gặp chị giữa cảnh tối tăm này?

Chị rúm lại nép sát vào một bên, càng gần bức tường gai càng tốt, bụng mong có là kẻ nào đi nữa thì cũng sẽ đi vượt qua mà không nhìn ra chị.

Rồi kẻ đó xuất hiện sau vòng cung, và chị nhìn thấy rõ. Đấy chính là người bạn cũ của chị, ông chuột bạch Ages.

Thầy đang bước đi hết sức chậm chạp, và chị nhận ra thầy bị khập khiễng rất tệ. Một chân thầy đã bị thương, bó nẹp và quấn băng kín.

“Thầy Ages,” chị gọi khẽ, “Tôi Frisby đây.”

“Ai?” Thầy nhìn vào bóng tối. “Tôi không nhìn thấy.”

“Frisby.” Chị bước ra giữa đường trước mặt thầy.

“A, phải rồi. Chị Frisby. Chị có khỏe không?” Thầy có vẻ khá thân mật, nhưng rõ ràng là bị giật mình. “Tôi không biết chị cũng... Làm sao chị lại ở đây?”

“Chuyện dài lắm.”

“Vậy thì kể trong lúc tôi nghỉ ngơi vậy. Tôi đáng lẽ phải đến dự một cuộc họp, nhưng đằng nào thì cũng muộn rồi, thêm vài phút nữa chẳng sao hết. Chị thấy đấy, tôi ngã một cú khá nặng trẹo cả mắt cá rồi.”

“Tôi rất tiếc. Hy vọng thầy không đau quá.”

“Cũng đang khỏi dần. Nhưng tôi chỉ đi được rất chậm mà chốc lại phải nghỉ.” Thầy thở dài ngồi xuống. “Bây giờ thì kể đi, chị đang làm gì trong bụi chuột cống thế này.”

Chị Frisby (cũng đang thắc mắc như vậy về thầy) kể thật ngắn gọn về Timothy, Jeremy, ông cú và Brutus. Thầy Ages yên lặng lắng nghe, chỉ ngắt lời đúng một lần.

“Chị đi hẳn vào trong cây của cú à?”

“Vâng. Nhưng tôi rất sợ.”

“Tôi cũng đoán thế. Phải dũng cảm lắm.”

“Tôi cần phải làm thế.”

Khi chị kể xong, thầy Ages ngồi lặng mất một lúc suy nghĩ về câu chuyện.

“Tội nghiệp Timothy,” cuối cùng thầy cũng nói. “Lẽ ra tôi đã phải nghĩ đến chuyện đó. Nhưng tất nhiên khi tôi cho chị thuốc thì trời vẫn chưa trở ấm. Rồi tôi bị ngã gãy chân, thế là chẳng còn nhớ gì cả.” Thầy đứng dậy.

“Tôi nghĩ,” thầy nói, “chị nên đi với tôi quay lại lối vào.”

“Nhưng tôi không đi được. Brutus vẫn còn ở đấy.”

“Chị Frisby, sau khi đã làm từng ấy việc rồi chị không thể bỏ cuộc lúc này được. Tôi sẽ nói chuyện với Brutus.”

“Thầy quen hắn à?”

“Tôi biết nó từ hồi nó sinh ra. Nó cũng chưa lớn lắm, chị thấy đấy. Tôi nghĩ nó sẽ làm theo lời tôi thôi.” Nghe cách thầy nói thì chị Frisby hiểu rằng đây không chỉ là phỏng đoán, mà thầy biết chắc. Nhưng tại sao?

“Được thôi,” chị nghi ngại nói. “Tôi sẽ thử lại vậy. Nhưng tôi không hiểu lắm. Làm sao thầy lại quen Brutus?”

“Chúng ta đi thì hơn.” Cả hai lại đi ngược về phía cửa theo tốc độ cà nhắc của thầy Ages. “Thế còn làm sao tôi lại biết Brutus thì chuyện đó còn dài hơn cả chuyện của chị nữa, và tôi nghĩ kể cho chị không phải là việc của tôi. Đấy là việc của Nicodemus.”

“Nhưng tôi phải nói với chị điều này: Nếu chúng ta đi qua lối vào - và chắc chắn ta sẽ vào nếu chị cần yêu cầu giúp đỡ - chị phải hứa với tôi sẽ không bao giờ kể với ai bất cứ điều gì chị sẽ nhìn hay nghe thấy.”

“Tôi hứa,” chị Frisby nói. Chị nghĩ, lại lần nữa mình không được quyền lựa chọn. “Cụ cú cũng đã dặn tôi.”

Khi họ lại đến gần cửa, chị Frisby thấy Brutus vẫn đứng nguyên chỗ cũ nhưng đã có thêm một chuột cống khác bên cạnh. Hai tên liền, chị nghĩ. Mình hy vọng thầy Ages quen cả hai. Con chuột kia nhìn thấy họ lại gần. Trông nó lanh lợi, lông màu xám đậm và cực kỳ điển trai, dù không to con đến như Brutus.

“Thầy Ages à,” nó nói. “Chân thầy sao rồi?”

“Đỡ hơn rồi. Nhưng còn phải lâu nữa tôi mới chạy nổi.”

“Justin,” Brutus giương mắt nhìn chị Frisby và nói. “Bà ta kia kìa. Chính là cái kẻ em vừa nói với anh.”

“Là bà ta đấy à?” Justin thản nhiên nhìn sang chị. Trông nó chẳng có gì cảnh giác lắm.

“Chị Frisby,” thầy Ages trịnh trọng nói, “cho phép tôi giới thiệu hai người bạn là Justin và Brutus.”

“Hân hạnh làm quen?” Giọng Brutus có vẻ ngờ vực.

“Chị Frisby à?” Justin hỏi. “Không phải vợ anh Jonathan Frisby đấy chứ?”

“Chị ấy chính là vợ anh Jonathan Frisby đấy,” thầy Ages nói. “Chị ấy đang ở góa, như các anh biết đấy.”

“Thưa quý phu nhân,” Justin nói và cúi chào lễ độ, “được gặp chị thật vinh dự cho tôi.”

Brutus lúc này tỏ ra kinh ngạc. “Cả hai người đều biết bà ta à? Bà ta là ai?”

“Brutus,” thầy Ages từ tốn nói, “anh không nhớ ông Jonathan à?”

Brutus nhăn mày. “Ông Jonathan à? Ý thầy là cái người mà con Rồng...”

“Phải,” Justin nói nhanh. “Và đây là vợ anh Jonathan.”

“Ồ,” Brutus nói. Rồi quay sang chị Frisby: “Sao bà không bảo tôi. Nếu thế tôi đã chẳng đuổi bà đi.”

“Ừ,” chị Frisby nói, “tôi đã cố đấy chứ. Nhưng không sao đâu.”

“Không sao,” thầy Ages nói thêm. “Vì trên đường ra chị ấy gặp tôi đi vào. Chị ấy cần nói chuyện với Nicodemus, gấp lắm.”

Brutus lại có vẻ nghi ngờ. “Nicodemus à? Nhưng bà ta có quyền không? Ý con là, còn nội quy thì sao? Còn Kế hoạch thì sao?”

Thầy Ages nói: “Cái đó đã được lo liệu rồi. Chị ấy đã hứa giữ bí mật và cần tin tưởng tuyệt đối chị ấy. Tôi có thể tự mình đảm bảo điều đó. Suy cho cùng, xét theo tư cách chị ấy.” Như chợt nhớ ra điều gì, ông nói thêm, “...và các con chị ấy nữa.”

Vậy tư cách mình là sao? Chị Frisby ngạc nhiên tự nhủ. Mình nghĩ chắc cả chuyện đó cũng phải nghe Nicodemus.

Thầy Ages hỏi Justin: “Thế còn buổi họp thì sao? Không thể nào mới đó đã xong được.”

“Buổi họp tạm hoãn lại,” Justin nói, “để đợi thầy. Thực tình là con ra đây để tìm thầy.”

“Vậy thì tôi nghĩ chúng ta nên vào là hơn.”

Jusin dẫn đường qua cổng vòm, chị Frisby và thầy Ages theo sau. Brutus vẫn đứng bên ngoài canh gác.