← Quay lại trang sách

Con đã về

Tôi đang ngồi khâu, con gái tôi đang chơi ngoài sân; bỗng nó mở toang cửa chạy sộc vào ôm chầm lấy tôi rồi hôn lia lịa lên hai má tôi. Con tôi thường hay có thói quen như vậy. Dù đang ngồi học, hay đang mải chơi, nhưng chợt nghĩ tới tôi là nó bỏ hết để chạy vào ôm lấy tôi mà hôn như lúc này. Tôi cũng buông đồ khâu đưa hai tay đỡ lấy con tôi mà ôm nó vào lòng. Từ ở thân mình nhỏ bẻ của con tôi truyền sang tôi một hơi nóng ấm quen thuộc khiến tôi phải ghì chặt con tôi hơn và khẽ dằn nó nằm hơi ngả trong lòng tôi; tôi cúi xuống một chút để má tôi ấp lên má nó. Tôi nhíu mẳt và hơi mỉm cười trong lúc lòng tôi lắng hưởng cái êm dịu và mát mẻ từ ở má con tôi thấm sang má tôi, truyền vào trong cảm giác của tôi. Bỗng con tôi vụt vùng khỏi tay tôi, nhỏm lên nói:

- Mẹ, mẹ cho con lại nhà em Vân chơi với em mẹ nhé.

Vân là con của em gái tôi, nhà ở cách nhà tôi cũng không xa. Giá vào lúc khác, con tôi hỏi có lẽ tôi đã bằng lòng cho nó đi ngay; nhưng lúc này tôi không muốn xa con tôi. Tại tôi đang hưởng những cảm giác sung sướng mà tự tôi cho là hạnh phúc bên con tôi, nên tôi không muốn rời xa nó một phút nào; nó không hiểu ý nghĩ đó của tôi nên lắc lắc người tôi mà hỏi lại:

- Mẹ nhé, mẹ cho con lại nhà em Vân nhé.

- Nhưng con đi với ai?

Con tôi mở to mắt nhìn tôi như lấy làm lạ về câu tôi hỏi nó, và nó trả lời:

- Con đi một mình, đường ấy hàng ngày con vẫn đi học qua mà mẹ.

Lời con tôi vừa nói làm tôi chợt nhớ ra rằng năm nay nó đã lên chín và đã học tới lớp nhì tiểu học rồi còn gì. Nhưng tôi vẫn băn khoăn bảo:

- Thôi con ở nhà với mẹ, con đừng đi.

Con tôi phụng phịu nói:

- Con nhớ Vân lắm! Từ hôm nghỉ hè đến nay đã hơn hai tuần mà con chưa sang chơi với Vân. Mẹ cứ cho con đi một lát thôi.

Ngước nhìn đồng hồ lúc ấy đã gần tám giờ sảng, tôi đắn đo một lát rồi bảo con tôi:

- Ừ cũng được, con đi đi, nhưng chỉ được chơi một lát tới mười giờ thôi, mẹ đợi con.

Nghe tôi nói xong, con tôi mừng rối lên; nó níu lấy cổ tôi hôn vội lên khắp mặt tôi, rồi vụt chạy ra cửa. Tôi phải gọi giật nó lại bắt nó lấy nón đội, rồi vuốt lại nếp áo cho nó. Tôi có cảm tưởng như đang sửa soạn cho nó đi chơi đâu xa nhà hàng mấy ngày. Lòng tôi bịn rịn và tôi dặn dò nó:

- Lúc sang qua đường, con phải trông xe cho cẩn thận nhé!

Nó nhoẻn cười, đáp một hồi như lúc đọc bài thuộc lòng:

- Không lo mẹ ạ, thế nào cũng có người qua đường, con sẽ đợi có ai qua con đi liền bên người ta. Còn không thì con tới chỗ cảnh binh đứng gác nhờ người ta dẫn con qua.

Rứt lời nó nhìn tôi tinh nghịch hỏi:

- Thế được chứ mẹ?

Tôi cười, cốc khẽ lên đầu nó. Tất cả câu nó vừa nói với tôi đều là những lời tôi thường bảo nó, nay nó nhắc lại nguyên văn như có ý trêu lại tôi và làm tôi được yên tâm vì nó vẫn nhớ lời tôi dạy. Tôi cắn khẽ vào má nó, đẩy nhẹ nó ra và bảo:

- Thôi đi đi, chó con! Nhớ về sớm kẻo mẹ sốt ruột.

Và tôi đứng nhìn con tôi, dáng nó đi tung tăng nhảy nhót, hai cái bím tóc đen dài hắt qua hắt lại trên cái lưng nhỏ bé mặc áo trắng. Tuy tôi không trông thấy mặt nó lúc ấy, nhưng tôi biết

chắc nó đang cười...

Tôi lại quay vào khâu tiếp. Tự nhiên tôi để đầu lưỡi khẽ liếm vành môi trên của tôi và thấy một chất mằn mặn như muối dính trên đầu răng, tôi biết ngay chất mồ hôi ở má của con tôi.

Được một lúc thì chị ở nhà tôi đi chợ về; tôi buông đồ khâu theo chị xuống bếp để phụ làm cơm với chị. Vừa cùng tôi dở đồ ăn ở giỏ ra chị vừa kể:

- Ghê quá, bà ạ! Lúc con về chợ thấy ở đầu phố có xe cam nhông chẹt chết người, thiên hạ coi đông quá!

Nghe chị ở nói, tôi bỗng lạnh cả người, tay tôi ngừng lại trên mớ rau như không còn cử động được nữa nhưng miệng tôi mở được và tôi hỏi dồn chị:

- Sao, người thế nào? Đàn ông hay đàn bà?

- Nghe nói con gái, bà ạ.

Tôi suýt bật lên tiếng khóc và hốt hoảng hỏi:

- Hả! Chị nói sao, con gái?

Tôi không để ý đến chị ở nhìn tôi lạ lùng, tôi chỉ nghe thấy lời chị:

- Vâng thưa bà nghe đâu là một cô nữ sinh đi học lớp hè; người ta bảo xe đạp của cô ta bị bẹp, sách vở rơi lung tung, còn cô ta bị cán nát cả đầu chết ngay tại chỗ.

Tôi thở mạnh thấy như vừa thoát khỏi một tai nạn nguy hiểm. Cảm giác mang mang như mê ngủ, nhưng những lời nói của chị ở vẫn lọt vào tai tôi rất rõ:

- Cháu không dám vào xem tận nơi, nhưng nghe nói cô ta còn trẻ lắm, chỉ độ mười mấy tuổi mặc áo dài màu xanh nhạt, đi guốc, chính cháu còn trông thấy một chiếc guốc của cô ta văng vào sát hè đường kia mà.

Trí não tôi dần dần tỉnh lại, nhưng tỉnh lại để mà nghĩ tới nỗi đau khổ của gia đình có con gái xấu số ấy. Trong lúc này, chắc bố cô ta đang làm trong sở nào đó, còn mẹ cô thì ở nhà đang sửa soạn làm một món ăn mà cô thích, hoặc có khi còn đang xếp lại giường đệm cho cô, hay thu dọn bát đĩa cô vừa ăn sáng xong rồi đi học, hoặc đang giặt quần áo của cô thay ra trước khi đi. Chắc lúc này bà mẹ chưa biết tin con gái mình bị chết chẹt xe vì lúc chị ở nhà tôi đi chợ về cho tới bây giờ mới độ một lát; trong thời gian ấy chưa ai có thể báo tin kịp, nhưng mà rồi bà la sắp phải biết. Tôi sợ hãi không dám tưởng tượng đến nỗi đau khỗ của bà ta phút ấy. Nhưng ở tận cùng ý nghĩ của tôi, tôi đã rõ như thế nào rồi.

Qua lời kể lại của chị ở. Hình ảnh cô học sinh đó mỗi lúc một hiện rõ trong đầu tôi như chính tôi đã được nhìn tận nơi cái thân thể mảnh mai rất đẹp (tại sao tôi lại cứ yên trí là rất đẹp tôi cũng không biết) nằm sóng soài trên mặt đường nhựa. Nếp quần trắng xô lệch lộ ra cái ống chân thon trắng và tà áo dài xanh còn thẳng nếp là, tất cả những thứ ấy vẫn còn nguyên vẹn trên tấm thân hãy còn nóng của cô gái, duy chỉ có cái đầu cô là bị bẹp nát nhầy nhụa máu, lẫn với tóc và không còn ra một hình thể gì. Nghĩ đến đây tim tôi thót lại. Tôi không nghĩ tới con gái tôi, nhưng hình ảnh nhỏ bé của con tôi với bộ đồ trắng mà con tôi mặc hàng ngày cứ chợt hiện ra trong đầu óc tôi.

Ô hay! Sao lại thế này? Trong lúc này tôi không muốn nghĩ đến con tôi một chút nào cả. Tôi cố gạt đi nhưng càng gạt đi thì hình ảnh con tôi lại càng hiện ra lẫn lộn với hình ảnh xác cô con gái xấu số mà tôi hình dung thấy. Nghĩ tới cái đầu nát của cô ta, tôi bỗng hỏi chị ở:

- Thế cô ấy “phi-dê” à?

- Thưa bà, con có dám coi đâu mà biết. Nghe nói bị lòi cả mắt ra bà ạ.

Thế là tôi lại bị ám ảnh thêm, tôi hình dung tới cái mắt lòi, tự nhiên tôi thấy mớ tóc được kết thành hai cái đuôi sam ở trên cái đầu tròn nhỏ của con tôi lại hiện ra. Tôi bỗng thấy sợ hãi, vì ý nghĩ đó. Mồ hôi toát ra. Tại sao thế, tại sao tôi lại cứ phải nghĩ đến con tôi? Tôi bồn chồn cả người. Tôi nhìn đồng hồ, mới có gần chín giờ tôi đã nói cho phẻp con tôi được chơi tới mười giờ; tôi định để gần mười giờ sẽ cho chị ở đi đón nó. Nhưng cứ chợt nghe thấy tiếng lao xao ở phố hoặc có tiếng nói to từ bên hàng xóm hay tiếng trẻ nô đùa kêu rộn lên ở cửa nhà, là tôi thót cả mình. Tim tôi như đứng lại và tôi hồi hộp lắng nghe kỳ cho biết rõ những tiếng ấy từ đâu lại, có liên quan gì đến tôi không. Tôi chú ý cả từ tiếng xe pháo qua lại. Một tiếng “phanh” xe hơi cũng làm tôi giật bắn người lên. Tiếng xe vận tải hạng nặng chạy ình ình ngoài phố làm rung cả đất và như rung chuyển cả tâm hồn tôi. Tôi rời nhà bếp lên nằm nghỉ ở trong buồng. Nhưng nỗi lo sợ hồi hộp cũng theo tôi. Óc tôi không thể nào quên được vụ tai nạn xe cộ và cô con gái bị chết chẹt xe vừa qua.

Lạ chưa! Tôi có biết cô ta là con nhà ai và hình dáng thế nào đâu, sao óc tôi lại thấy rõ cô gái đó rất xinh xắn, mặc áo xanh phớt, đội nón lá, đạp xe đi trên con đường phố. Rồi tới tiếng xe hạng nặng chạy ình ình, rồi tiếng “phanh” kêu kít kít, rồi tiếng người nói lao xao tiếng trẻ kêu ở ngoài đường phố, rồi cái xác bẹp đầu của cô gái nằm sóng soài trên dường nhựa tà áo xanh còn thẳng nếp là, chiếc guốc văng vào tận lề đường... Tất cả những cảm giác ấy cứ luẩn quẩn trong óc tôi. Nhưng tệ nhất là bóng dáng con tôi lại cứ hiện đến trong mọi cảm giác ghê rợn của tôi. Có lúc tôi như thấy cái thân hình bé nhỏ mặc đồ trắng của con tôi nằm sóng soài dưới gầm chiếc xe hơi hạng nặng. Tôi sợ hãi nhắm mắt lại, cố xua đuổi ý nghĩ đó nhưng hình ảnh cái đầu bẹp lại hiện rõ và trên cái đầu bẹp ấy tôi thấy hai bím tóc như tóc của con tôi. Tới đây tôi không chịu được nữa, tôi vùng ngồi dậy khoác áo dài xuống bếp dặn chị ở làm cơm, rồi tôi tự đi đón con tôi, mặc dầu lúc đó mới có hơn chín giờ. Nhưng tôi chưa kịp đi thì bỗng cửa mở tung; con tôi từ ngoài cửa chạy xộc vào.

- Mẹ! Con đã về!

- Con...

Nước mắt tôi trào ra, tôi ôm lấy con tôi. Hai mẹ con chúng tôi ghì chặt lấy nhau.