← Quay lại trang sách

Bệnh viện

Gần sáu tháng rồi, hàng ngày sau những giờ các bác sĩ, các bà sơ đã làm xong phận sự săn sóc bệnh tình cho Ngọc, sau cả buổi gia đình, bè bạn tới thăm nàng đã về hết. Ngọc chỉ nằm trên giường bệnh của nàng ở trong phòng bệnh viện này mà nhìn qua cửa sổ. Tầm mắt nàng đã thấy nửa trên một cây me to trồng bên lề phố, ngay trước cửa bệnh viện. Nàng đã nhớ thuộc cả từng nhánh, từng dấu vết của nó. Ngay chỗ thân cây, gần ngọn cỏ một hố mắt cây to lắm. Nhiều lần Ngọc đã nhìn rất lâu vào đấy và thấy nó rất giống nhiều hình thù ghê sợ, lúc thì y như một cái đầu trâu, lúc thì lại rõ là hình đầu người có hai con mắt lồi to ra rất cân đối trên cái miệng ngoác rộng. Và hễ Ngọc cho là nó giống thứ gì thì càng nhìn lại càng thấy nó giống đến phát sợ, nhưng Ngọc vẫn cứ nhìn kỹ cùng hơn. Tuy nhiên ngoài vết “quái ác” ấy, cái cây đó đã giúp cho Ngọc được nhiều cảm giác thay đổi là lạ. Về buổi sảng đám lá cây xanh mát như màu ngọc thạch linh động nhẹ trên một khoảng trời lam trong. Buổi trưa có nhiều tia nắng đẹp chiếu lấp loáng trong các kẽ lá đã chuyển sang màu xanh đậm; và những buổi chiều êm đám lá cũng đổi thành màu tím thẫm nổi bật lên nền trời màu tro nhạt. Ngọc ghét nhất những tối có mưa, vì hễ trời nổi mưa gió thì bà sơ lại vào đóng hết các cửa sổ, cửa phòng. Nàng không còn được nhìn qua đám lá cây đen thẫm sang căn gác nhà ai bên kia đường, thường mở rộng hai cánh cửa sổ, bên trong hiện ra căn phòng ấm cúng, có ánh điện sáng trưng, có những bóng người đi lại. Và Ngọc thích nhất khi được nhìn người đàn bà bế một đứa trẻ đứng sau khung cửa sổ, mặt bà ta cúi xuống đứa bé có vẻ như đang cười với nó. Một người đàn ông đứng sát bên bà, giơ tay làm cử chỉ đùa với đứa trẻ. Tất cả những cảnh đó đối với người khác chắc chả có gì đáng chú ý. Nhưng với Ngọc dù chỉ một mảnh trời, một ngọn cây và căn gác sau ngọn cây đó với tất cả màu sẳc linh động tùy theo chiều trời của nó, đã trở thành sự thân mật đặc biệt của nàng.

Nhiều buổi trưa mất ngủ nằm trong căn phòng chỉ toàn một thứ ánh sáng êm dịu và yên lặng, đến nỗi Ngọc tưởng như có thể nghe được cả những tiếng yên lặng ở chính ngay trong cái yên lặng mênh mông đó đã phát ra, tuy nhiên lâu lâu cũng có một vài tiếng ho nổi lên, tiếng dép yếu, chậm sền sệt của người bệnh phòng bên, hay tiếng ly cốc, tiếng chai lọ động lách cách, và cả tiếng ai rên rỉ se sẽ vì đau, nghe như tiếng thở dài thất vọng. Nhưng những thứ tiếng đó, dù thỉnh thoảng vẫn nổi lên, cũng không làm giảm được sự yên vắng mà chỉ hòa thêm vào cái yên vắng, để biến nó thành một không khí buồn chán. Ngọc cảm thấy tất cả cái phòng này cũng chịu chung nỗi buồn chán giống nàng, và Ngọc biết rằng sau này nếu bệnh nàng có qua khỏi mà sống được, nàng cũng không bao giờ quên được những cảnh và cả những đồ vật trong bệnh viện này. Từ cái giường sắt trắng có tấm bảng kê nhiệt độ treo lủng lẳng phía cuối giường, từ chiếc bàn sơn trắng kê gần cửa, trên có để đủ các thứ thuốc men, bình nước, v.v... cái gì đối với nàng cũng trở thành gần gũi và quen thuộc. Cả đến bốn bức tường hay những viên gạch rạn Ngọc cũng nhớ rõ ràng. Một thứ nhớ rất quyến luyến, riêng biệt, như khi nhìn tới vết sẹo nhỏ dài ở ngay giữa đốt ngón tay cái của nàng, nàng nhớ lại nguyên vẹn câu chuyện đã gây ra nó. Hồi Ngọc còn nhỏ, nhân một buổi nàng và chị nàng rủ nhau lấy con dao thái thịt ra vót thanh củi nứa làm “chuyền” chơi, chị nàng đã loay hoay để trượt tay bập lưỡi dao vào ngón tay nàng. Thực ra ngay lúc mới bị đứt tay, Ngọc không thấy đau, nhưng khi nhìn thấy máu chảy thì Ngọc khóc thét lên vì sợ. Ngọc không nhớ về sau vết thương đó có làm nàng đau không, nhưng chuyện ấy đã để lại một vết thương trong tâm hồn nàng cho mãi đến tận bây giờ vẫn chưa khỏi đau. Lạ nhất là khi bị đứt tay Ngọc không hề nhìn tới chị. Nhưng tới lúc thấy chị quằn người lên dưới ngọn roi của ba nàng, tự nhiên Ngọc lại thấy rõ cái mặt tái, và cặp mắt đờ ra vì sợ của chị nàng khi làm nàng đứt tay. Nàng cảm thấy chắc chắn nỗi sợ của chị nàng khi ấy đau khổ hơn cái đứt tay của nàng nhiều lắm. Vậy mà chỉ vì Ngọc khóc ầm lên khiến chị nàng phải đòn. Cho đến bây giờ mỗi khi nhìn lại vết sẹo cũ, cái ý nghĩ chỉ vì nàng mà chị phải đòn vẫn còn làm nàng thương chị, và càng gây cho tình chị em nàng thương yêu nhau hơn. Hồi bé thì thế, nay nhớn lên nàng cũng vẫn chỉ làm cho chị nàng và thêm cả chồng nàng phải đau khổ và lo sợ về bệnh nàng.

Ngày đầu tiên khi thấy mình ho ra máu, Ngọc khóc rất nhiều. Phong phải dỗ mãi và đưa vợ đi coi bác sĩ. Ngọc càng tủi khổ hơn khi thấy bác sĩ dặn bảo nàng phải ăn riêng đũa bát để tránh truyền nhiễm. Buổi trưa hôm đó, khi ở bác sĩ về, Ngọc chỉ nằm buồn rũ, nhất định không ăn uống gì. Chiều đến, Phong lại phải dỗ mãi Ngọc mới chịu để chàng đưa đi hiệu ăn. Phong gọi những món chàng biết Ngọc thích. Tới lúc đang ăn, Ngọc thấy chồng cầm chiếc thìa của nàng vừa húp canh. Tưởng chồng vô ý, Ngọc vội ngăn lại bảo chàng:

- Anh đừng dùng thìa này, em đã...

Không để nàng nói hết câu, Phong gạt tay vợ ra; chàng vẫn thản nhiên dùng thìa đó xúc đồ ăn cho mình. Ngọc ứa nước mắt, không nói thêm được câu nào, chỉ biết lặng người cảm động nhìn chồng. Mắt Phong khác hẳn đi, hình như chàng sắp khóc. Nhưng chàng lại cười bảo vợ:

- Có làm sao, chỉ vẽ.

Lại vừa hôm qua, hình như bác sĩ có bàn định với Phong và chị nàng từ trước nên sau khi vào thăm bệnh nàng, bác sĩ đã bảo nàng:

- Bệnh của bà cần phải mổ mới hy vọng khỏi dứt được.

Thoạt nghe nói “phải mổ” Ngọc lo sợ và thất vọng hơn cả hôm đầu thấy mình bị ho ra máu, vì nàng biết mình đã đến thời kỳ không thể chữa được, nên bác sĩ mới tính đến chuyện mổ. Ngọc không ngờ đời mình có ngày lại phải mang một cái bệnh mà khi còn mạnh khỏe nàng cho là ghê gớm lắm. Ngọc đã từng lấy làm lạ thấy nhiều người đã mắc bệnh ho mà vẫn kiên nhẫn chữa chạy. Nàng tưởng tượng nếu nàng mắc phải bệnh đó, chắc nàng tự tử mà chết. Nhưng đến khi chính nàng mắc bệnh đó thực, thì sự ghê sợ thành buồn khổ trong hy vọng, và nỗi hy vọng đã giúp nàng không nghĩ đến tự tử như xưa kia nữa. Bây giờ thì Ngọc rõ trong thế giới của những người có bệnh, dù nặng đến đâu, tự nó vẫn luôn luôn nảy nở những hy vọng mới để người bệnh níu lấy mà sống. Ngay cả đến những người bệnh nghèo nhất, không tiền không cả phương tiện, được chữa thuốc làm phúc cũng vẫn hy vọng vào sự may rủi của số phận. Và ai cũng tưởng rằng số phận mình sẽ có phần may. Riêng Ngọc từ lúc nghe bác sĩ tuyên bố bệnh nàng cần phải mổ, thì mọi hy vọng của nàng đã tiêu tan biến hết cả. Ngọc sợ hãi đưa mắt nhìn mọi người chung quanh, nhưng thực ra chỉ là bản năng của nàng đang tìm một hy vọng mới. Chị nàng đứng bên vội cúi xuống để tránh tia mắt nàng, và giấu luôn cả cặp mắt đã đỏ mọng của mình. Còn chồng nàng như cảm thấy chuyện gì bất thường trong ánh mắt nàng, nên nắm vội lấy tay nàng bảo:

- Em đừng sợ, bây giờ mổ phổi thường lắm. Các bác sĩ tin tưởng em sẽ chóng mạnh hơn là để lay lắt thế này hại cho em.

Mặc dầu Phong đã cố lấy giọng ôn tồn nói với nàng, nhưng Ngọc vẫn nhận thấy giọng chàng run nghẹn, và chàng chợt nắm bàn tay Ngọc trong tay chàng chặt hơn. Những tình cảm đó tuy rất mong manh, nhưng chỉ một thoảng đã thấm sâu trong cảm giác của Ngọc, làm Ngọc nhẹ hẳn lo sợ cho bệnh mình mà lại nao nao thương chồng và chị như thuở nào nàng chỉ nhìn thấy cái đau của chị quặn lên dưới ngọn roi đòn mà quên hẳn vết đứt tay của mình. Nàng sẽ nói với chồng, nhưng tiếng nàng mơ hồ khiến Ngọc tưởng như không phải tự mình nói ra:

- Em bằng lòng mổ.

Sau câu nói đó, không khí quanh nàng vụt hoạt động hẳn. Nàng nghe rõ tiếng khóc nức, tuy rất khẽ của chị nàng. Phong đưa bàn tay nàng ấp chặt lên má chàng. Vị bác sĩ đứng bên đặt một tay lên trán nàng và nói như trút một hơi thở dài:

- Ồ! Vậy là được rồi. Bà nên tin tưởng như thế mới khỏi hẳn được.

Rồi ông ta quay ra dặn các bà sơ săn sóc và sửa soạn để tới mai thì mổ cho nàng. Chị nàng cố lấy vẻ tự nhiên dịu dàng hỏi:

- Mai em đã mổ rồi, bây giờ em có muốn ăn gì để chị làm, chẳng phải kiêng nữa.

Ngọc nhận thấy trong câu nói đó của chị có một vẻ gì khác thường. Phải rồi. Đúng là câu hỏi, và giọng nối của mẹ nàng xưa kia đã hỏi ba nàng trong giờ ông hấp hối. Ngọc bỗng tủi thân, và giận cả chồng lẫn chị, tuy nàng vẫn mang máng thấy mình giận vô lý, nhưng không thể không giận. Chị nàng lại hỏi:

- Em nhỏ, em ưa ăn chả cua bể để...

Ngọc ngắt lời chị, nói như gắt:

- Tôi không cần ăn gì cả, hỏi mãi.

Rồi nàng bật lên khóc.

Bây giờ nằm một mình nhớ đến những cử chỉ đó của mình hồi sáng, Ngọc lại thấy hối hận. Trong đời nàng luôn luôn cứ có những sự hối hận với những người thân yêu như vậy để rồi càng thân yêu nhau hơn.

Nhưng chỉ còn có một buổi chiều nay nữa thôi. Tám giờ sáng mai nàng phải lên bàn mổ. Nếu không may nàng chết, buổi chiều này sẽ là buổi chiều cuối cùng trong đời nàng. Ngọc lại nhìn qua khung cửa sồ. Vẫn ngọn cây quen thuộc in trên nên trời xanh dịu cửa sổ nhà trước cửa nửa khép nửa mở. Những cảnh ấy Ngọc thuộc như in vào trong trí, nhưng bây giờ Ngọc vẫn cố nhìn vớt vát từng điểm lá cây, từng đợt mây, rồi Ngọc chợt nhận thấy như có một cái gì khác lạ hẳn. Từ ngoài phố vẳng vào những tiếng chuông xe đạp, tiếng động cơ xe hơi chạy vút qua. Tiếng giầy, tiếng guốc và tiếng người nói lao xao. Tất cả những tiếng ấy đã có từ khi Ngọc mới sinh, nhưng mãi đến lúc này Ngọc mới biết rằng hàng ngày vẫn có những âm thanh như thế trong cuộc sống. Nàng lại nhận ra rằng những cảnh sống bên ngoài bức tường bệnh viện, giờ đối với nàng đã trở thành xa xôi cách biệt, đến nỗi khi thấy một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi nét mặt rất tươi đẹp và quần áo hợp thời trang đang đi ở sân bệnh viện, Ngọc chắc cô ta vào thăm người bệnh. Chỉ có thế, nhưng nhìn cô ta Ngọc cũng thấy như cô ta ở một thế giới khác đi tới. Tự nhiên Ngọc nhìn vào người mình. Nàng đưa bàn tay xoa nhẹ trên má mình để cảm thấy rằng hiện tại nàng vẫn còn giữ nguyên vẹn thể xác của một con người. Nhưng đến tám giờ sáng mai nếu nàng chết thì chỉ sau ba hôm, xác thịt nàng đã chương thối, và chắc chắn là ghê tởm lắm.

Nhưng những ngọn cây, bầu trời và tất cả tiếng động ngoài phố hẳn là vẫn còn nguyên vẹn như lúc này. Những ý tưởng đó làm Ngọc bối rối, lo sợ và tủi thân vô cùng. Nàng mong chồng và chị vào ngay, nhưng Phong còn chạy đi mua thuốc và chị nàng chắc lại cố đi sắp mấy món ăn cho nàng. Nghĩ tới sự chăm nom săn sóc tận tâm của bác sĩ, của các bà sơ, và lòng xót thương thân mến của gia đình mình, Ngọc bỗng thấy lòng êm hẳn lại. Không phải nàng đã có hy vọng khỏi bệnh, nhưng nàng biết là trong cuộc sống vẫn còn nhiều tình thương yêu mà ngay đến cả sự chết cũng không thể làm tan mất đi được.