Chương 3
°°°°
Bấm chuông ngôi biệt thự sang trọng khá lâu, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, An nóng nảy vứt điếu thuốc hút dở xuống đất rồi bực dọc ấn mạnh vào cái chuông điện thoại nhỏ xíu ẩn mình trông một hốc tường có nhiều sợi dây lao che khuất Lần này thì chả còn lịch sự gì nữa. An đè tay lên chuông rồi để như vay lươn Hừ! Chơi kiểu này nếu lỡ đã chết cũng phải ngồi dậy, chớ đừng nói chi ngủ quên. mà con nhỏ đó thì lúc nào chả mê ngủ, mê ăn, quên trước quên sau đủ thứ. an không hiểu sao bà Huyền lại chịu nổi một con bé giúp việc đoảng như vaỵ bà đuổi dì Tám đi để nhận con bé từ quê lên với lý do cô ta thật thà, dễ bảo, thật không đúng tí nào. Bà ấy muốn gạt bỏ những người thân thiết của bà nội An, để bà càng lúc càng cô đơn, buồn chán Cánh cổng sắt giận dữ bật mở. một gương mặt con gái ngái ngủ ló ra, khi nhận thấy An, cô ta nói: KHông có ai ở nhà hết An cố nén bực xuống: Toi biết nên mới vào lúc này. Tránh cho tôi vào Co gái lắc đầu: KHông được, bà chủ dặn nếu tôi ở nhà một mình thì không cho ai vào nhà hết An gằn giọng: Kể cả tôi à Bé Tư? Vâng! Mông cậu thông cảm, tôi chỉ là kẻ ăn người ở, chủ dặn sao chỉ biết thế thoi Lừ mắt nhìn bé Tư, anh mỉa mai: Hèn chi bác Huyền khen cô dễ dạy, dễ bảo. Toi sẽ đứng đây chớ chả thèm vào làm gì ngoi nhà mình đã bỏ đi. Phiền cô tới phòng của tôi trước đây lấy hộ cuốn tự điển màu xanh dương trên bàn Xoa hai tay vào nhau, Be Tư nói: Bà chủ khóa phòng của cau lại rồi An buột miệng: Mẹ kiếp! Thật là...là quá quắt. bác ấy tưởng mình là chủ nhà này chắc Lao lên cái xe cuộc, An ngập ngừng: Có tin gì của nội tôi không? Be Tư lắc đầu: Không! Tuần rồi cậu viện cớ về quê hỏi thăm nhưng cũng chả có tin gì mới An nhấn mạnh từng lời: Toi sẽ trở về dọn hết đồ đạc của mình vào chủ nhật. nhờ cô nói lại với Bác Huyên như thế để bác ấy mở sẳn cửa phòng. nếu khong, tôi phá cửa đấy Bé Tư cười nữa miệng: Cửa ấy phá khó lắm cau ơi Toi biết! nhưng khó đâu có nghĩa là không được. sẵn đây nói cho cô hiểu luôn. hôm nay tôi không vào nhà vì không thích, chớ không phải vì sợ lời dặn của bà chủ cô đâu. Khi tôi đã muốn thì có trời cản. nói với bà ấy như thế Dứt lời, anh đạp xe đi thẳng nhưng trông lòng hậm hực vô cùng. vợ chồng bác Chinh thật tệ khi đối xử với anh như thế. thật ra cái anh cần là một gia đình hoà thuận, anh về đây ở vì vâng lời bà nội, anh muốn bà được vui bên con cháu chớ An đâu ham muốn gì cái toà biệt thự đáng giá mấy ngàn lượng vàng này. Khổ nổi vợ chồng bác Chinh lại nghĩ khác Nhất là bác Huyen, bà vợ miệng bằng tay, tay bằngmiệng của bác Chinh. sự có mặt của An trông ngôi nhà này chả khác nào cái gai xuất hiện trông mắt bác ấy, nên bà ta phải nhổ đi cho bằng được Nhớ tới thái độ ghẻ lạnh mà bà Huyên từng dành cho mình, An nhếch môi chán chường. là một người có ăn học, nhưng cách cư xử của bác ấy thật tệ. bà noi vẫn thường nói: "Cái quý nhất ở con người là nhân cách chớ không phải ở địa vị, học vấn, tiền tài". bà đã dạy con cháu sống giản dị, không tham lam, dối trá. thế nhưng con tri lớn của bà hoàn toàn đi ngược lại những điều mẹ dạy. Bác Chinh đã bất chấp thủ đoạn để mỗi ngày một giàu hơn. bà nội khuyên ngăn không được đã bỏ nhà ra đi. Tới bây giờ vẫn chưa ai biết bà ở đâu giữa ái thành phố đông đúc này Nghĩ tới nội, An ăn ngủ không yên. anh biết nội giận mình, nên khi rời nhà bác Chinh bà đã không thèm đến với anh, cũng như chả cho anh hay bà đi đâu Tính ra từ lúc nội bỏ đi tới giờ cũng đã hơn hai tháng. bà phiêu bạt nơi nào trông khoảng thời gian đó chứ? 1 bà lão gần tám mươi tuổi, một thân một mình sẽ sống như thế nào khi không có con cháu kế bên? Càng nghĩ, lòng An càng rối bời. Nếu trước đây, An nhẫn nhục chịu đựng bà Huyen, đừng đùng đùng dọn ra ngoài ở, có lẽ nội không bỏ đi như vaỵ hoặc nội có đi cũng sẽ đi với anh, chớ đâu "thân già một bóng, không người trông nom" thế này Thở dài rầu rĩ, An tấp xe vào tiệm bán hoa, như thường lệ, anh sẽ mua hoa lan tím để bàn thờ ba mẹ, và một đoá hoa cúc đại đoá vàng cho mình. hai tuần nay anh đi công tác Vũng Tàu, hoa ở nhà đã héo quắt queo cả rồi nhưng vẫn chưa thay Nhìn quanh quẩn, chả thấy ai bán cả. an thơ thẩn đi quanh tiệm ngắm hoa. Phải nói đây là tiệm hoa khá lớn ở thành phố này. Trông tiệm có nhiều chủng loại hoa. Từ loại hoa rẻ tiền như salem, đồng thảo, huỳnh anh, tới các loại hoa hồng, hoa lan, cúc, túlíp, ly ly, cẩm chướng, sao chổi cúc, mấy chục màu trồng trông nha kính giá bán tính bằng đô la đủ để đáp ứng như cầu của người bình dân lẫn giới thượng lưu Ngày xưa mẹ an vẫn mua hao ở đây. Giờ bà không còn nữa, anh thay mẹ mua hoa cắm vào bình trên bàn thờ. với anh, mẹ dường như vẫn còn tồn tại với cuộc đời, với những bông hoa tím như mày thời gian Dạ...thưa ông cần chi ạ? Tay vuốt nhẹ cánh hao mông manh, An lơ đãng đáp: Vẫn như thường khi, ba nhánh lan tím, một cúc vàng đại đoá, mỗi thứ để riêng một bó Vâng! sẽ có ngay cho ông ạ An ngạc nhiên vì giọng nói nghe nhẹnhàng lạ hoắc này. Các cô gái ở đây anh quên hết, nhưng giọng nói kia An chưa quên bao giờ Tò mò quay nhìn lại, anh bắt gặp một mái tóc dài óng ả đang nghiêng nghiêng đầu lựa hoa cho anh. cái dánh thanh mảnh của cô gái giữa rừng hoa chợt làm An xúc động lạ kỳ Đâu phải là lần đầu anh vào tiệm hoa này. Các cô phụ việc ở đây cũng rất dễ thương, nhưng chưa bao giờ An thấy tim đập mạnh vì một người lạ, anh chưa kịp trông rõ như vầy Không biết An đang nhìn mình, mái tóc mây vẫn tự nhiên lựa hoa. Bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nâng niu từng nhánh hoa lan, từng đoá cúc thật nhẹ nhàng, cẩn thận như sợ chúng đau Tự nhiên chân An lẽo đẽo bước theo sau tóc mây. Cô vừa chêm thêm những lá măng vào đóa hoa cúc vàng, vừa h'at nho nhỏ thật vô tư Chưa nhìn được dung nhan của tóc mây, nhưng An cũng đoán được đây là một cô nhóc. hy vọng rằng cô ta có gương mặt xinh xắn, dễ thương phù hợp với mái tóc làm xao xuyến lòng người nếu không anh sẽ vỡ mộng vì thất vọng mất Tóc mây bỗng quay lại ngay lúc An đang bước tới. Hai người suýt đụng vào nhau, cô gái hốt hoảng đưa bó hoa lên giữa ngực, nữa như muốn giữ chúng, nữa như muốn giữ trái tim mình trông thật tội. An nhoi nhói ở ngực khi gặp đôi mắt lay láy tròn xoe n hìn mình. co bé dễ thương hơn cả sự tưởng tượng của anh, vẻ hồn nhiên của tóc mây một thoáng bỗng làm An ngơ ngác. an chôn chân một chỗ nhìn sững cô bé, hai người im lặng giữa hương nồng nàn của đủ thứ hoa dang ngạt ngào tỏa ra trông tiệm Vốn là người lịch lãm nhưng không hiểu sao hôm nay An lại bất lịch sự đến mức đứng như chận lối ra nhỏ xíu giữa hai hàng kệ đựng đầy cán loại hoa. Cái dáng to cao của anh dường như làm cô gái sợ, gương mặt trắng mịn của tóc mây thoáng ửng đỏ rồi lại tái xanh. đôi mắt tròn bối rối chớp liên tục hàng mi công làm An muốn rụng trái tim dễ rung động vì cái đẹp của mình Anh đã từng yeu, từng thất tình, từng tiễn người yeu về nhà chồng, nhưng chưa bao giờ có cảm giác kỳ lạ như lúc này An chưa biết phải hỏi gì, nói gì thì tóc mây đã ấn hai bó hoa vào tay anh rồi lách mình sát vào hàng kệ chạy mất. an choáng váng vì mái tóc của cô mềm mại phớt vào tay mình. anh còn ngẩn ngơthì tóc mây đã khuất sau một lãng hoa to tướng kê gần cửa thông vào phòng trong Biết không thể vào trông ấy được, An đành ôm hoa đứng tần ngần ở giữa tiệm. vừa lúc ấy, Thủy Tiên cô nhân viên quên với anh bước ra cười: Cả tháng nay không thấy anh, tụi tôi tưởng mất mối luôn rồi chứ Tằng hắng giọng để lấy lại phông độ thường ngày, An múa mép: Làm gì có chuyên đó! Trừ khi tôi có tiệm hoa riêng, nếu không thì chỉ ủng hộ tiệm này thoi Thủy Tiên tủm tỉm: Nếu nghe được những lời này, thế nào bà chủ tiệm cũng gã con gái rượu cho anh An nheo mắt: Ủa! bà chủ có con gái à? thế và hoa và cô ấy cái nào đẹp hơn? Thuy Tiên lém lỉnh: Có những người đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. chắc con gái bà chủ cở đó quá An hạ giọng: Nè! Phải cô ấy vừa chạy vào trông không? Làm gì có Vay ai thế kiả Thuy Tiên xoa cằm: Ai là ai nhỉ? 1 cô bé tóc dài Chà! Con gái tiệm này đều tóc rất dài hết. anh muốn nói tóc dài nào kìa? An ngập ngừng: Co tóc dài vừa vào làm ở đây đấy Chống tay trên mặt quầy, Thuy Tiên lắc đầu: Tiếc thật! Ở đây chả có ai mới vào làm hết An chắc chắn: Rõ ràng có một cô gái tóc dài, mắt to tròn vừa chạy vào trông mà Thuy Tiên nhún vai: à! Co ta cũng là khách như anh thoi, liếc An một cái, Thuy Tiên dài giọng: Thì ra anh là người làm cô ta sợ đến mức phải vòng ngã sau tiệm để ra ngoài An thất vọng đến mức ấp úng: Co ấy đã ra ngoài rồi à? Thuy Tiên gật gù: Phải! Mà có chuyên gì vay? Anh đành nói dối: Không! tôi thấy cô ấy quên quên./.. Thuy Tiên...tài khôn: Quên quên à! Có đồng hương, đồng khởi gì không? An gượng cười làm thinh, lòng xốn xang như vừa đánh mất một vật gì rất quý Trả tiền hoa xong, An thẫn thờ đạp xe đi. Anh mãi chìm trông nuối tiếc nên không thấy Thuy Tiên tủm tỉm cười nhìn theo mình Đợi An khuất sau ngã tư, cô mới nghiêng đầu vào trông gọi to: Anh chàng...thăng mất rồi, chui ra đi nhỏ Lam Thanh thập thò ló đầu nhìn, rồi đến bên quầy hỏi Thuy Tiên: Thằng cha đó nói gì về em vay? Thuy Tiên đáp: Anh ta bảo trông em quên quen Thanh tái mặt: Thật hả? Chị láo em làm gì. em có quên anh ta không? Lam Thanh lắc đầu thật nhanh: Không! đây là lần đầu em gặp anh ta Thuy Tiên săm soi móng tay: Thế thì lạ nhỏ! Hay là hắn lộn em với ai? Dù sao thì cũng phải liệu chừng, hắn là khách quên của tiệm mình đó! Thanh le lưỡi: Nếu thế em không dám ra ngoài này nữa đâu. Lỡ gặp hắn thì phiền lắm! Nhìn hắn như dân chơi, ớn thấy mồ Thuy Tiên phá lên cười: Đúng là nhà quê! Dân chơ gì mà chạy xe điếc Lam Thanh chống chế: em bảo cái tướng hắn chớ bộ Thuy Tiên trêu: Đã có ấn tượng rồi phải không? Mặt Thanh đỏ len: Ấn tượng quái gì chị ơi. Em chỉ muốn được yên thân để kiếm sống qua ngày Chăm chú nhìn Thanh, Thuy Tiên thắc mắc: Trông em cũng đâu đến nỗi...Hai Lúa, nhugn sao nhát quá vay? Vào đây làm đã mấy tháng, mà suốt ngày cứ rút đằng sau để kết hoa. Nói thật, chị sợ ba cái việc kết hoa vào giỏ, tỉa bớt lá sâu, quấn kẽm vào cành, cột chỉ vào nụ ấy lắm rồi. Làm mãi, tay em nát hết vì gai hồng, bộ không đây hả? Nhìn những đầu ngón tay bị rướm máu của mình, Lam Thanh nuốt tiếng thở dài: Em không có gian buôn bán, đành phải làm việc chả ai thích này. Nhưng dù đâu tay, kết hoa cũng có cái thú của nó chứ Thuy Tiên chép miệng: Đành rằng lạ vay, nhưng em không buồn khi cặm cụi một mình với lũ hoa đủ sắc đủ mùi ấy sao? Chị thú thật chỉ cần 10 phút không nói thoi là đã chịu hết nổi Lam Thanh cười vô tư: Bởi vay cô Thủy mới để cho chị trông hàng chớ nếu để em chắc suốt ngày tiệm ê sắc ế TT phản đối: Nói vay không đúng. rõ ràng chị nói nhờ em trông chừng mới năm phút thoi đã có người theo hỏi...cô tóc dài, mắt tròn tọ chị nghĩ em ngồi đây chắc bán đắt hơn chị gấp mấy lần Lam Thanh lắc đầu nguây nguẩy: Chị công nhận em rất khéo tay, lại có nhiều sáng tạo, nhưng phí chất xám làm gì khi em vắt óc tạo mẫu này mẫu nọ cho đẹp nhưng lương hướng vẫn y như cũ, trông khi tác phẩm của em bán mắc hơn nhiều. Tiền đó chui vào túi bà chủ, chớ em co hưởng được đồng xu nào đâu. Lam Thanh nói: em biết, nhưng cô Thuy rất tốt, em không tính toán với người mình mang ơn đâu TT lắc đầu ra vẻ kể cả: Em đúng là chưa có kinh nghiệm sống. nhưng mà thoi, lúc này chị nói bao nhiêu em cũng sẽ không hiểu. Tóm lại một câu, nếu mình không đem lợi tới cho người ta, chả ai tốt với mình đâu! Lam Thanh chớp mắt, Co không tranh cãi với người lắm điều nhiều chuyên như TT. vào làm ở đây, Thanh luôn giả ngây ngô, khờ khạo về mọi mặt. co đang muốn yên thân nen, ai lên lớp gì với cô, mặc họ. thanh tránh được phiền toái nhiêu chừng nào, tốt chừng nấy, Cô thừa biết bà Thuy đang ra sức vắt kiệt xác mình, nhưng cô cần chịu đựng hơn nữa để tồn tại ở thành phố kông một người thân này Lủi thủi quay vào trong, Lam Thanh tiếp tục công việc của mình. bà Thuy hầu như chưa khi nào cho cô ngơi tay trông tám giờ vàng bạc ở tiệm. ngoài những bó hoa cưới, giỏ hoa tươi được kết theo đơn đặt trước, Lam Thanh còn phải cấm những bình hoa khô cho bà Thuy bỏ mối cho nhiêu chỗ Bằng đôi tay khéo léo, đầu óc thẩm mỹ, trái tim mơ mộng, tâm hồn đa cảm, Thanh đã tạo được nhiêu bình hoa khô rất đẹp nhưng không bình nào giống bình nào. Chính vì điểm này, tiệm hoa của bà Thuy ngày càng đông khách Thời gian này mô đên hoa khô đang thịnh, bởi vay Lam Thanh làm việc mệt nghỉ, nhưng cô chưa bao giờ than phiền. dầu sao cô Thuy cũng đã cưu mang lúc Thanh gặp khó khăn kia mà! Nhẹ nhàng nâng ba đóa hoa hồng khô màu vàng cam len, Lam Thanh đặt hoa cạnh những nhánh dã qùy khô chỉ còn nhô ra những nhụy nâu tròn. co khéo léo sắp xếp những gié lúa mì rực rỡ, những bông cỏ mây mềm mại xên kẻ với những lá bàng khô nhuộm đỏ, nâu để tạo thành một bình hoa mang chủ đề "Mùa Thu Vàng" gợi nhơ 'những cánh đồng mùa gặt hái Bình hoa phảng phất chút buồn, chút mơ, chút nhớ này đang rất được ưa thích. nhưng có lẽ Lam Thanh phải tìm kiểu cắm khác, với những loại hoa khác cho chủ đề mùa thu, nếu không muốn bị bà Thuy chê đã nhàm chán Buâng khuâng cầm nhánh cúc đại đóa len, Lam Thanh nhớ tới gã đàn ông lúc nãy. Rõ ràng cô chưa gặp anh ta bao giờ, sao hắn nói trông cô quên quên? hắn có quên cô thật không nhỉ? sao hắn lại nhìn Thanh với ánh mắt làm cô choáng váng thế kiả Cái nhìn vừa ngạc nhiên vừa chiêm ngưỡng vừa như say đắm ấy khiến cô sững sờ hết mấy phút. hắn ta muốn gì? sao không nói không rằng mà chỉ nhìn cô thoi nhỉ? có khi nào hắn là người quên của Hậu nên mới thấy cô quên quên không? Lòng Thanh nặng trĩu lo âu. Từ lúc bỏ đi tới naỵ co luôn sống trông tâm trạng của người bị truy đuổi. Thanh không dámd đi đâu ngoài việc từ nhà đến tiệm hoa. Vào tiệm, cô lại rút vào xó xỉnh của mình. dẫu biết Sài Gòn rộng người lại đông, không dễ gì bị gia đình phát hiện, nhưng Lam Thanh nghĩ cận thận vẫn hơn Diệu Lan cho biết gia đình và Hậu rất tức giận việc cô bỏ đi. Vì không ai biết rõ lý do nên Hậu đổ tất cả lỗi cho Thanh. anh ta và chú Hoàng đã lên tận đại học sư phạm để tìm Diệu Lan. mọi người nghi con bé xúi Thanh bỏ đi cũng như nghĩ Lan chứa chấp cô. thế nhưng Hậu và chú Hoàng đã không tìm được ra manh mối nào hết nên đành trở về Vẫn theo lời Diệu Lan thì chuyên hợp tác làm ăn mở cân lạc bộ bi da máy lạnh coi như bể. chính vì chuyên này nên mẹ thanh phải chịu trăm ngàn cay đắng với mẹ chồng, em chồng và chồng hụt của con Thanh thở dài khổ sở. một ngày nào đó cô sẽ khá hơn bây giờ, cô nhất định về đưa mẹ theo để bà được sống sung sướng Lam Thanh, Lam Thanh - Giọng bà Thuy hới hải vang lên làm cô giật mình Cô vừa đúng dậy thì bà ta vào tới nơi. Vẫn thái độ vội vã,bà nói một hơi: Đúng là may quá, cô tưởng con về rồi chứ Nhìn đồng hồ, thanh nhỏ nhẹ: Dạ, còn tới nữa tiếng nữa mới hết giờ làm việc ạ Ba Thuy xua tay: Chậc! Không phải cô kiểm tra giờ làm việc của con, nhưng có chuyên này cô phải hỏi xem ý con thế nào rồi mới trả lời cho khách KHông đợi Lam Thanh kịp thắc mắc, bà nói tiếp với giọng hào hức: Nhà bạn của Hồng Y có đám cưới, họ đặt hoa cưới ở tiệm mình. con phải tạo một mẫu mới đặt biệt nghen Lam Thanh nói: Dạ...con sẽ cố gắng. nhưng họ muốn sử dụng bông gì ạ? Hoa hồng! Toàn bộ sẽ là hoa hồng, tới mấy trăm bông lận. họ nhờ mình tới tận nhà để trang trí giúp. con nhắm có làm nổi không? Lam Thanh nhẫn nhục đáp: COn sẽ cố gắng, nhưng con muốn biết cụ thể việc mình phải làm. con sẽ trang trí những gì ạ? Ba Thuy cười rất tươi: Ngày mai cô sẽ bàn với con, quan trọng là phải tốt, gia đình này vừa giàu vừa có tiếng tăm, thế lực, thành ra khách mời toàn giới máu mặt. nếu làm vừa ý họ lo gì không có mối khác chứ Vỗ vai Lam Thanh, bà ta hạ giọng: Cố gắng một chút, nếu thành công cô sẽ bồi dưỡng riêng cho con Lam Thanh lại dạ nhưng trông lòng thấy khó chịu. Cô ghét nhất là những lời hứa hẹn kiểu như dụ con nít này. Bà Thuy vẫn thường hứa với nhiều nhân viên trông tiệm, khổ nổi bà hứa rồi lại quên, nên chả còn ai tin vào những lời hứa dỗ ngọt ấy. Thuy Tiên vẫn chê bà chủ keo kiệt, chị ta còn tuyên bố: "nếu tìm được chỗ ngon hơn, chị sẵn sàng bye cái tiệm này khogn thương tiếc" Từ khi vào làm tới giờ, Lam Thanh vẫn nghe đi nghe lại cái điệp khúc. nếu của Thuy Tiên, nhưng chị ấy vẫn chưa bye được, điều đó chứng tỏ muốn tìm một công việc thích hợp ở thành phố này không phải dễ Nhìn ra cửa với vẻ trông đợi, bà Thuy càu nhàu: Con nhỏ này đi đâu mà tới giờ này vẫn chưa thấy mặt. tHật tức chết được với con cái Thuy Tiên nháy mắt cười Lam Thanh cái cười khoái chí, rồi ỏn ẻn nói: Lúc nãy có người hỏi thăm Hồng Y đó cô Mắt nhíu lại, bà Thuy hấp tấp hỏi: Ai vay? Thuy Tiên lơ lửng: ANh chàng ba bông lan, một bông cúc đó Ba Thuy lẩm bẩm: Ba bông lan, một bông cúc...A...thằng con bà Bích Sơn. sao nó lại quên Hồng Y kìa? Thuy Tiên nói dối như thật: Anh ta hỏi ron hỏi ren, ý như muốn kết modên với Hông Ỵ chắc định làm quên để được mua hoa chịu sao ấy Nhún vai một cái, Thuy Tiên khinh khỉnh: Dân chạy xe điếc thấy hỏng ham chút nào Ba Thuy nói ngay: Đừng thấy vay mà lầm, bà nội nó giàu lắm đó. thằng ấy mà ưng HOng Y, tao gả liền Thuy Tiên chớp mắt: CHà! Anh ta có giá dữ vay sao? Ê! Lam Thanh, em có cảm tưởng gì không? Thanh lắc đầu thật mạnh: Không! Em không biết anh ta nào hết Thái độ của cô là bà Thuy bật cười: mầy chọc con nhỏ hai lúa này làm chi, phải để đầu óc nó trông sáng để kiếm tiền cho tao chứ Thuy Tiên cao giọng: Nói vay chả lẽ cô bắt nhỏ thanh ở giá suốt đời Ba Thuy lại cười: Tao không bắt, nhưng nó sợ chồng con lắm, đúng không Thanh? Lam Thanh gượng gạo nhếch môi rồi bước vội ra sau. Thanh sợ lúc vui miệng, bà Thuy lại nói những điều không nên noi về cô thì khổ Nhìn đồng hồ, Thanh với tay lấy giỏ xách trở ra chào bà Thuy và dắt xe đạp cà tàng của mình đi. Tới cửa cô gặp Hông Y trở chiếc Dream tới. Cô ta phớt lờ như không biet Lam Thanh rồi bóp kèn inh ỏi với dáng điệu hết sức kênh kiệu Hông Y không ưa Diệu Lan, do đó ghét lây qua cọ lam Thanh biet phận mình nên nhiêu khi nghe những lời mỉa mai của HOng Y, cô cắn răng làm thinh như không hiểu gì cả, Mãi rồi cô ta tưởng Thanh ngốc nên không thèm nói nữa, nhưng HOng Y chưa bao giờ có thái độ dịu dàng, thân thiện với cọ trái lại lúc nào Hông Y cũng tỏ vẻ cô chủ phách lối quyền hành với Thanh Nhưng trách Hông Y làm chi khi với chính mẹ ruột của mình, cô ta cũng hỗn láo, quá quắt. lam Thanh cúi mặt lầm lũi đạp xe đi, nhưng HOng Y đã gọi giật ngược lại: Nè nè! Trở lại tôi biểu Thanh thắng xe cái két, giọng nhẫn nhục: Có chuyên gì vay chị ỷ Dì nhiên là có rồi, vào tiệm đi Ngần ngừ một chút, Thanh quay xe lại. Vào tiệm, Hông Y hất hàm: Kết ngay cho tôi một giỏ hoa mừng tân gia. Mười phút nữa tôi trở lại lấy Bà Thuy gắt gỏng: Mày hứa đưa mẹ đi khui hụi, sao bây giờ mới tới. L.ai còn định đi đâu nữa à? Mặt vênh váo, Hông Y la: Con hứa với mẹ hồi nào? Chiều nay con tới nhà bạn chứ bộ Thấy Lam Thanh còn đứng sớ rớ, cô ta hét: Sao không lo làm đi, trừng mắt ếch ngó gì hả? Thanh nói: Giờ này hết hoa loại một rồi, em sợ giỏ hoa sẽ không được đẹp như ý của chị muốn Hông Y gằn giọng: Mấy người làm sao coi được thì làm, còn không thì nghỉ phứt đi cho rồi. Nhìn cái bộ dạnh chướng mắt quá Ba Thuy chên vào: Đã nói hết hoa loại một rồi, con còn muốn làm sao nữa? Mẹ thấy chọn một bình hoa khô có ý nghĩa hơn vì nó để lâu được, mà lại đúng modern Hông Y lầm lì phán: Nếu hoa khô cũng phải cắm bình mới, đặc biệt chớ con không khóai loại làm sẵn y như khuôn, y mẫu này đâu Ba Thuy nhăn nhó: Hết giờ làm việc rồi, Lam Thanh phải về lo cơm nước nữa. Con cứ chọn đại một bình, mẹ đảm bảo bình hoa khô nào cũng có nét độc đáo riêng het Hông Y giậm chân: Hết giờ thì hết giờ chứ, nó làm thêm con sẽ cho tiền. đâu cần mẹ bắt cầu cho người làm leo lên trước mặt con như thế Lam Thanh vội vàng nói: Toi sẽ cắm bình hoa khác cho chị ngay mà Hông Y cười nhạt: Vay thì tốt! Nhớ là 10 phút phải xông đó Quay sang phía bà Thuy, Hông Y hỏi: Mẹ có đi khui hụi không thì bảo? Ba Thuy tươi ngay nét mặt: Đi chớ Hông Y nghênh ngang bước ra ngoài trước, trông khi bà Thuy lạch bạch chạy theo sau: Thuy tiên Trề môi: Đúng là con nhà mất dạy, vay mà bà Thuy chịu nổi mới haỵ hông Y là cục nợ đời của bà ấy đấy. Keo kiệt từng xu với người làm, bảN thân không dám ăn xài, nhưng con qủy nhỏ ấy đòi bao nhiêu cũng rút ruột mà đưa Lam Thanh thở dài: Lại phải trễ rồi, chán thật! Thuy Tiên nhún vai: ôi dào! Với loại người như HOng Y, em phí công làm gì. cứ lấy đại bình hoa này trộn với bình hoa khác, sửa sang đôi chút rồi đưa cho nó. con nhỏ ấy làm gì có khiếu thẫm mỹ để biết thế nào là nghệ thuật chớ Thanh chép miệng: Có thể chị y không biết, nhưng lẽ nào người nhận cũng vay? Làm ăn ẩu tả, tiệm mình sẽ mang tiếng Thuy Tiên mai mỉa: Em có lương tâm thật! Vay đừng thở than nữa Dứt lời Thuy Tiên chúi đầu vào cuốn tiểu thuyết đang xem dở. lam Thanh ngao ngán bước tới ngắm những lọ hoa khô trên kệ rồi lấy ra một bình ưng ý nhất đem vào trong Thuy Tiên nói đúng, với hạng người như Hông Y cần gì phải nhiệt tình. thanh ngồi xuống nhìn giỏ bông, chờ đúng 10 phút mới đem ra ngoài như cắm xong Làm như thế đúng là dở, nhưng cô cần miếng ăn, cô nhịn Hông Y cũng đâu có sao Hông Y lừ lừ bước vào tiệm. gương mặt lúc nào cũng hất lên trời của cô ta tỏ vẻ hài lòng: Cũng không đến nổi tệ. chị tiên bỏ vào hộp, gói lại thật đẹp cho tôi Thảy lên bàn tờ giấy hai chục ngàn, Y nói: Toi trả công đó Lam Thanh xua tay: Toi không nhận đâu Sao? Chê ít à! Dạ không phải, nhưng tôi không nhận Nói xông Lam Thanh te te dắt xe đi ra. Chiều lắm rồi, ngoài phố nhiều cặp trai gái đang đưa nhau đi chơi bằng xe gắn máy. Trông họ hạnh phúc làm sao. Trước kia cô từng ngôi sau lưng Hậu và cũng từng hạnh phúc như họ bây giờ. tiếc rằng đó chỉ là hạnh phúc ảo. Co đã khoát ảo tưởng rồi lẽ ra phải vui mới đúng chứ Ghé vào khu chợ chiều, Lam Thanh mua vội bó cải xanh, mấy con khô rồi công lưng đạp thật mau về nhà trọ Đó là một ngôi nhà mà chủ đã ngăn làm nhiêu phòng để cho thuê với giá khác nhau. Ông ta tận dụng cả cái nhà xe thấp lè tè để cho mướn với giá bèo nhất. nhờ thế Thanh mới có chỗ với tiền nhà mỗi tháng một trăm ngàn, mà không phải ở chung với ai. Vì ngoài Lam Thanh ra chắc khó có người nào chịu nổi cái nóng của nhà xe bốn bề bằng tôn, y như lò nướng bánh này. Cũng may buổi trưa cô ở tiệm hoa, tối mới về nên không đến đổi bị sấy khô như những nhánh bông cô thường cấm mỗi ngày So với lúc ở nhà, ở đây Thanh cực hơn nhiêu, nhưng bù lại cô được tự do theo ý mình. thời gian sẽ trôi qua, gia đình cũng như Hậu sẽ quên cô. lúc ấy Lam Thanh không còn phải lo, phải ngại bất cứ chuyên gì nữa. Còn bây giờ hãy tạm bằng lòng với hiện tại đi Vừa mở cánh cửa cũng bằng tôn của phòng trọ, Thanh đã nghe giọng Diệu Lan nheo nhéo: Sao về trễ dữ vay nhóc? Lam Thanh mừng quýnh len: Mầy tới lâu chưa? Diệu Lan chép miệng: KHoảng 40 phút vàng bạc thoi. Bộ công việc nhiêu lắm à Thanh ậm ừ: Cũng không nhiêu, tại chiều nay xui nên bị hOng Y cản trở Ngồi xuống cái ghế duy nhất trông phòng, Lan có vẻ quan tâm" Con qủy ấy làm khó gì mày à? Lam Thanh ấm ức kể: tao đã dắt xe ra, đạp được một đoạn rồiọ nhugn HOng Y gọi giật ngược lại. Cô ta bắt tao cấm một lọ hoa khô để đem tặng ai đó chớ không chịu lấy cái có sẵn. đã vay khi xông việc còn vứt trước mặt tao hai chục ngàn để trả công nữa chứ Diệu Lan hối hả hỏi: Rồi mày có phản ứng gì không? Thanh chán nản: Hông Y muốn làm bẽ mặt tao. Nhưng tao có thể phản ứng ra sao, ngoài việc khogn nhận tiền và đi về chứ? Diệu Lan hậm hực: Đúng là chảnh, từ nhỏ tao với nó đã như nước với lửa. Lớn lên thì càng xung khắc dữ dội. Cô Thuy chiều nó cho lắm vào rồi sẽ khổ Lam Thanh mệt mỏi: Nó ghét mày nên lây qua tao lươn Ăn thua gì, mày cứ việc làm cho tốt vào, cô thuy không đến đổi tệ đâu Lam Thanh yếu ớt: Tao cũng nghĩ vay Nhìn bó cải xanh, mấy con khô, Diệu Lan nói: Dẹp ba cái món này đi. Tao có đem gà rôti cho mà nhé Thanh ngac nhiên: Ở đâu vay? Mẹ tao đem len, đây là phần mày. Mẹ tao dặn mày phải giữ gìn sức khoẻ, để sống một mình mà bệnh thi khổ Lam Thanh dò dẫm: Co Phương còn nói gì nữa không? Diệu Lan ngập ngừng: Nội mày đã đồng ý thế chấp căn nhà để mượn tiền cho chú Hoàng và cô My làm vốn mở câu lạc bộ bi da Lam Thanh trợn mắt len: Thật hả? sao mày biết? Lan nhăn mặt: Mày quên rằng mẹ tao làm ở ngân hàng à? căn nhà đó vây được cả trăm triệu, đủ để hai người mở câu lạc bộ bi da rồi Thanh băn khoăn: Trước đây noi tao chống đối việc đó rất quyết liệt, sao tự nhiên lại đổi ý vay kìa Dl chép miệng: 1 phần cũng tại mày Sao lại tại tao? Diệu Lan trầm giọng giải thích Nghe ở dưới quê người ta xù xì rằng, dạo trước kia bà noi mày tin thầy bói, thầy bùa gì đó giữ lắm. tin đến mức đã mượn bà Hưng Thịnh mẹ ông Hậu mấy chục triệu để cúgn xây chùa, xây miếu. Sau khi mày bỏ đi, bà Hung Thinh nổi giận đã một hai đòi tiền lại. Nội mày kẹt quá đành phải chấp nhà để lấy một phần trả nợ, phần còn lại cho con cái làm ăn Lam Thanh keu len: Nhugn cái nhà đó thuộc ba mẹ tao mà. co My, Chú Hoang đều được cho nhà riêng. họ đã bán mất rồi, bây giờ lại muốn chiếm của người khác. sao mẹ tao không có ý kiến kìa? Dl nhỏ nhẹ: Co Hiền biết nói gì khi mày đã bỏ nhà đỉ Lam Thanh im lặng, cô thừa biết mẹ có nói gì đi chăng nữa thì tiếng nói của bà cũng chả có trọng lượng. nó chỉ như tiếng rơi của hòn sỏi nhỏ xuống lòng hồ mênh mông mà thoi. Thanh là chỗ dựa duy nhất nhưng lại đã bỏ đi, thử hỏi mẹ còn mặt mũi nào để đòi quyền lợi cuả mình, dù đó là điều chính đáng chứ CO thở dài: Rốt cuộc người khổ nhất vẫn là mẹ tao LAn lạc quan: Điều đó cũng chưa hẳn, Co Hiền còn trẻ, còn khỏe, còn làm ra được tiền và còn mày. Chẳng phải là mày luôn mông một ngày nào đó sẽ đưa mẹ mình về sốgn chung sao? Lam Thanh buồn xo: Biết là như vay, nhưng đến bao giờ đây. Mẹ tao mỗi ngày một già đi Diệu Lan trầm ngâm: Có già cách mấy cũng chưa bằng bà cụ ở phòng trọ đối diện với cái nhà xe của mày. Từng ấy tuổi mà phải sống một mình mới đúng là bi kịch Lam Thanh ngạc nhiên: Sao mày biết bà cụ ấy? nãy giờ tao ngồi chờ mày ở bên nhà bà lão mà. bà cụ già nhưng nói chuyên vui ghê hả? Lam Thanh gật đầu rồi nói: Tao chỉ sợ noi tao sau này cũng phải sống một mình như bà bảy Diệu Lan cười cười: Ủa! Chớ mày đi đâu? Thanh âm ừ: Sau chuyên đó, bà noi từ tao rồi Thì còn chú Hoàng, cô My mày lo xa quá Tại tao hiểu từng người trông nhà nên mới lo xa Diệu Lan lên giọng dạy đời: Mỗi người có một số phận, mình có lo cũng chả được. cuộc sống khiến người ta quanh cô cả với những người gần đất xa trời Thanh nói: Ba cụ bảy rất tốt với tao, nhưng chưa bao giờ tao và bà cụ thổ lộ về thân thế, hoàn cảnh của mình. tao có cảm giác bà cụ đang trốn tránh người thân như tao Diệu Lan phì cười: Giỡn hoài, chả lẽ bà già bảy mươi cũng bị ép lấy chồng? Lam Thanh nhăn mặt: Tao nói thật đó Lan tò mò: Bà Bảy sống bằng nguồn thu nhập nào nhỉ? Thanh ngập ngừng: Chuyên đó tao thật khogn biết. có thể từ tiền hưu trí không chừng, tao nghĩ trước kia bà Bảy chắc từng làm việc ở một cơ quan nào đấy Lan lắc đầu: Ngươi sống bằng lương hưu ít ỏi đời nào bỏ ra vài trăm ngàn để mướn một căn phòng đủ tiện nghị theo tao chắc bà cụ sống bằng tiền của con cháu ở nước ngoài gửi về Lắc đầu, thở ra, Lan nói tiếp: có tiền mà không con, không cháu cũg chả sung sướng gì. co Thuy cứ chiều Hông Y rồi sau này sẽ lảnh hậu quả Lam Thanh ngạc nhiên: Sao mày lại liên hệ tới cô Thuy chứ? Tại Hông Y là đứa mất dạy, bất hiếu. Thương cô Thuy bao nhiêu, tao ghét con yeu đó bấy nhiêu. gia đình cô Thuy giàu hơn nhiêu người, nhưng chưa phải là giàu nứt vách đổ tường, nó không chịu học chỉ lo quậy. Tiền núi cũng phải lỡ, nói chi tiền cắc cỏm nhờ tới từng nhánh hoa một mới có. co Thuy lại bị lên máu, không phải tao độc miệng trù ẻo cô ruột mình, chớ lỡ cổ có bề gì thì tiệm hoa đó chết còn nhanh hơn hoa nhiêu nước. chắc cô Thuy cũng nhận thấy điều này, nên đang nôn nả lo kiếm chồng cho Hông Y Lam Thanh nhếch môi: Lại kiếm chồng! Chắc gì ông chồng là chỗ dựa vững vàng cho phụ nữ Diệu Lan lý sự: Nhưng chồng là, cái kohng thể thiếu của một gia đình đúng nghĩa. Nè! Đừng nói sau khi bị ép duyên, mày thề không lấy chồng nha Lam Thanh đáp: Tao chỉ lấy người mình yeu thoi Lan bĩu môi: Xí! Lại chơi chữ, sống kiểu nữ tu như mày, biết tới chừng nào mới có người yeu để lấy chứ CHuyên duyên phận, hơi đâu mà lo Diệu Lan nhấp nháy mắt: Mày thật sự quên Hậu rồi à? Lam Thanh không trả lời, nếu nói rằng đã quên là nói dối. Dầu sao trái tim ngờ nghệch của cô cũng từng rung động vì những lời ngọt ngào, những cái vuốt ve, cũng như cô từng mê đắm vì những nụ hôn mềm môi say ngất của Hau. Nhớ đến anh ta, dường như Lam Thanh chỉ nhớ đến những cảm giác mới mẻ anh ta mang đến cho mình qua sự tiếp xúc của thân xác. còn tâm hồn có cỉ là sự trống vắng đến khốn khổ. suy cho cùng cũng là gian dối khi trước kia Thanh từng nói yeu anh ta Diệu Lan bỗng dưng đứng dậy: Thoi tao về Lam Thanh keu len: Sao về sớm vay? Lan xốc lại cái ba lô trên vai: Nói là về nhưng tao còn hoc anh Văn rồi mới về. hôm khác tao sẽ ở lâu hơn Vừa nói Diệu Lan vừa bước ra ngoài. Lam Thanh nuối tiếc tiễn Lan tới cửam một ngày nữa đã hết rồi, nhưng một tương lai như ý Lam Thanh muốndường như còn ở rất xa, cô chưa đủ sức với tới được