- VIII -(tt)
Tiếng cười khinh bạc của Văn Bình đã bị tiếng cười ha hả của Dixon trùm lấp:
-Ha, ha … anh quen nàng từ ngày nàng mang tên Tômi, còn tôi lại quen nàng khi nàng chưa mang tên ấy, khi nàng là đặc phái viên của Phản gián Smerch ở Đông Bá Linh nữa kia …
-Té ra …
-Phải, tôi là chồng của nàng. Đúng ra, tôi chỉ là chồng hờ của nàng. Trong tổ chức, cấp của nàng cao hơn tôi nhiều bậc nên nàng là thượng cấp của tôi. Nàng lại có tính trăng hoa, thay đổi tình yêu như thay đồ lót. Nhưng từ khi gặp anh, nàng hoàn toàn thay đổi. Nàng phụ rẫy tôi, lúc nào nàng cũng tơ tưởng đến anh. Nếu không có nàng cản trở, tôi đã hạ sát anh ở Vọng các. Sức chịu đựng của tôi đã căng thẳng tột độ, tôi không thể hèn yếu thêm nữa. Theo lệnh của Smerch, nàng phải giết anh dưới hầm mỏ Sawan, nhưng thay vì bắn đạn đồng nàng lại bắn đạn thuốc mê. Đưa anh xuống tàu, nàng lại còn viện cớ anh biết nhiều bí mật để đề nghị với Smerch chở anh về Liên sô nữa. Chẳng qua tình yêu ngu muội đã làm nàng mù quáng. Nàng thù anh đã gây ra vụ « Hoa Quỳnh » ở Đài Loan khiến mặt nàng bị thương tật ghê tởm, nhưng nàng không thể giết anh. Vì vậy, tôi đã bắt nàng nhốt trong cabin và xuống đây hạ thủ anh … Đại tá Văn Bình, thiên hạ đều coi anh là đệ nhất võ sĩ, nhưng ngày hôm nay anh sẽ thấy sự thật. Anh hãy sửa soạn đối phó, chúng ta sẽ giao đấu bằng atémi, không phải thứ atémi của đệ tam đẳng, mà là thứ atémi cao siêu. Anh yên tâm, bọn đàn em của tôi đã chực sẵn bên ngoài để mang xác anh quăng xuống biển cho cá ăn thịt.
Cái chết của Rôsita như mồi lửa đốt cháy trái tim Văn Bình. Huyết quản chàng sôi sùng sục khi chàng biết rõ Dixon là chồng Akita, và Akita đang lâm nạn vì chàng.
Rốt cuộc, trận đấu giữa Dixon và chàng sẽ là trận đấu giữa 2 tình địch. Chắc chắn là 1 trong 2 người phải chết.
Ngay trong những giây đồng hồ giao chiến đầu tiên, Văn Bình đã toát bồ hôi mặc dầu không khí cabin mát rợi. Chàng đã đấu quyền với hàng trăm địch thủ, kẻ tài giỏi không hiếm, song ít khi chàng kinh ngạc. Nhưng lần này chàng đã kinh ngạc thật sự vì miếng đòn mở đầu của Dixon chứng tỏ hắn là đệ lục, hoặc đệ thất đẳng nhu đạo, nghĩa là bậc thầy của nhu đạo.
Về phương diện kỹ thuật, nhu đạo được chia làm 6 trường phái khác nhau, tiếng nhật gọi là kata (3). Ba trường phái đầu dạy môn rađđôri-kata, tức là cận vệ chiến gồm cách té ngã, tránh đòn giao đấu dưới đất, cách phóng atémi ở thế đứng và thế ngồi (4).
(3) kata tạm dịch là « trường phái ».
(4) tác giả sẽ trở lại các « trường phái » lạ lùng này của nhu đạo trong các bộ truyện sắp tới. Đi sâu vào võ thuật Trung hoa và Nhật bản, người ta sẽ thấy rằng cái mà các nhà văn viết truyện võ hiệp Đài loan gọi là « chưởng phong » không phải là sản phẩm của tưởng tưởng. Các bộ quyền thứ 5 và thứ 6 của nhu đạo chính là 1 hình thức « chưởng phong » đặc biệt.
Trường phái thứ 4 chuyên về phép tránh đòn, thường chỉ được dạy cho võ sĩ đai đen. Trường phái thứ 5 và thứ 6 gồm những thế cao siêu, phải học đến đệ thất hoặc đệ bát đẳng mới nắm được bí quyết. Trường phái thứ 7 gồm thể thao thể dục nhập môn nhu đạo. Còn trường phái thứ 8 và thứ 9 là môn cận vệ chiến, gồm 21 thế công thủ kỳ lạ.
Tuy mới là đai đen đệ tứ đẳng, Văn Bình đã hấp thụ được nhiều đòn bí truyền của võ Nhật. Vì vậy chàng đã học qua koshikino-kata, môn võ được dùng cho các cuộc thi từ đệ thất lên đệ bát đẳng cũng như am hiểu itsutsu-no-kata, môn võ ngày xưa của võ sĩ đạo Nhật mặc áo giáp, và hiện nay được dùng cho các cuộc thi từ đệ lục lên đệ thất đẳng nhu đạo.
Itsutsu-no-kata gồm 5 pho quyền. đặc điểm của 5 pho quyền này là thế đánh rất từ tốn và êm ái, như thể đùa bỡn, song tác động lại phi thường, nếu biết tấn công đúng phép thì đối phương phải mất mạng trong chớp mắt cho dẫu là võ sĩ đệ tứ hoặc đệ ngũ đẳng.
Vậy mà Dixon, gã đàn ông ngũ tuần trác táng, quen sống trong nhung lụa và cao lương mỹ vị lại đánh phủ đầu Văn Bình bằng 1 thế võ giản dị song thập phần lợi hại của itsutsu-no-kata. Một cách chậm chạp, Dixon vung cánh tay phải ra tông vào ngực chàng, đồng thời 2 chân tiến lên, nhằm ngáng chàng ngã lộn về phía sau. Thế võ xô ngực và ngáng chân được coi là thế võ sơ đẳng của nhu đạo, bất cứ võ sinh nhập môn nào cũng biết qua. Thoạt trông, Dixon cũng đánh như vậy, nhưng khi nhìn kỹ thì ai cũng rùng mình.
Văn Bình rùng mình toát bồ hôi. Cách đây 6 năm, chàng đã mục kích 1 võ sư 70 tuổi dùng thế công lừng khừng này quật ngã 1 cao thủ chuyên về nội công, kiêm đệ thất đẳng nhu đạo. Không dám khinh thường, chàng vội ngã người sang bên rồi co chân nhảy lùi. Dixon rú lên 1 tiếng rùng rợn rồi nhoài theo. Một lần nữa, Văn Bình lại tìm cách né tránh. Chàng cần né tránh để nghiên cứu thế võ kỳ lạ của đối phương. Nhờ biết Thần ảo công, chàng có thể né tránh không mấy vất vả. Song chàng không tài nào né tránh được mãi. Sớm muộn chàng phải vận dụng sức bình sinh để đương đầu lại bộ quyền xuất phàm itsutsu-no-kata, được coi là đệ nhất quyền của nhu đạo, cũng như của võ lâm thế giới.
Một biến cố bất ngờ đã cứu chàng khỏi cơn bí. Dixon sửa soạn đánh tiếp thì 1 thủy thủ chạy ùa vào, la thất thanh:
-Bẩm ông, bẩm ông, nguy đến nơi rồi!
Muốn đạt nghệ thật tinh vi của itutsu-no-kata, Dixon phải nín thở, chuyển chân khí lên 2 cánh tay. Tiếng kêu bất thần của tên thủy thủ làm hắn bàng hoàng, chân khí đang dâng lên bị chặn lại, và chạy tán loạn trong cơ thể. Trong khi giao đấu, tối kị là chân khí phân tán. Thoáng thấy nét mặt hơi đổi khác của Dixon, và cánh tay hắn hơi luống cuống, Văn Bình liền phóng ra 1 atémi cực hiểm. Hắn nhìn thấy miếng đòn thần tốc của Văn Bình nhưng không kịp vận nội công để hứng đỡ. Bị đánh vào lỗ trũng ở bả vai, hắn ngã nhào vào người tên thủy thủ vừa chạy vào. Tên thủy thủ lộn đầu vào tường. Thấy Dixon chỉ loạng choạng chứ không ngã, Văn Bình phóng thêm phát atémi thứ 2 trúng yếu huyệt gần nách trái. Chỉ vì 1 tiếng kêu bất thình lình mà võ công ghê gớm của Dixonbị tiêu tan trong nháy mắt. Hắn gục xuống, mắt trợn ngược, 1 tia máu đỏ rỉ ra mép, và ngưng thở. Cuộc đấu sinh tử đã chấm dứt.
Văn Bình thấy người đứng lố nhố ngoài hành lang: trong cơn bối rối, bọn cận vệ của Dixon ngây người ra như bị Văn Bình hớp hồn. Một bóng người quen thuộc, tay cầm súng, rẽ đám đông cận vệ, sồng sộc tiến vào. Văn Bình nhận ra Davak, gã thuyền trưởng của du thuyền Thiên Thần từng phục chàng sát ván trên biển Nam dương. Hắn chạm phải luồng nhỡ tuyến oai vệ của Văn Bình, và khựng người lại. Văn Bình dằn giọng:
-Davak, anh định hạ thủ tôi, phải không?
Davak nhìn Dixon và Pelam nằm bất động, vẻ mặt đang đỏ tía bỗng chuyển sang tái mét. Rồi hắn ném súng xuống nền phòng, giọng khiêm nhượng:
-Tôi là cộng sự viên của ông Pelam và bà Rôsita. Hai người đã chết. Nhiệm vụ của tôi đã hết.
Hắn quay về phía đám đông:
-Bỏ súng xuống, các bạn.
Bọn thủy thủ lần lượt nghe theo lời hắn. Văn Bình cất tiếng hỏi:
-Bà Akita ở đâu?
Thuyền trưởng Davak đáp:
-Chết rồi.
Văn Bình tối xầm mặt mũi. Chàng hỏi, giọng nho nhỏ, dường như sợ mọi người trả lời cho chàng biết sự thật quá tàn nhẫn:
-Akita chết rồi hả? Ai giết?
Davak đáp, giọng thản nhiên:
-Tự sát. Chúng tôi nghe tiếng súng, mở cabin chạy vào thấy bà Akita gục bên khẩu súng, nên chạy đi báo tin ngay cho ông Dixon. Vả lại, đó mới là lý do thứ nhất. Lý do thứ hai là 1 tiềm thủy đĩnh vừa ngoi lên khỏi mặt biển, chiếu đèn pha sáng rực vào boong du thuyền, ra hiệu cho tắt máy.
Lẽ ra sự hiện diện của tiềm thủy đĩnh làm Văn Bình hân hoan vì nó báo hiệu công tác Trường Huệ của chàng sắp chấm dứt trong thắng lợi. Dưới hầm mỏ ở Sawan, chàng đánh điện cho Lê Diệp ở Vọng các yêu cầu áp dụng những biện pháp cần thiết. Chàng có thể thoát thân dễ dàng sau khi hạ thủ Pelam, song chàng đã cố tình ở lại để … bị bắt, với hy vọng giải cứu Rôsita và tái ngộ người đẹp dĩ vãng Tômi. Song Rôsita và Tômi đã chết. Và cả 2 đều chết vì chàng. Ruột đau như thắt, Văn Bình theo thuyền trưởng Davak ra ngoài hành lang, lên cabin của Akita. Davak cất tiếng, vẻ mặt lo lắng:
-Thưa, tiềm thủy đĩnh đến để rước ông. Họ nói phải kêu ông lên boong, đồng thời toàn thể thủy thủ phải trình diện. Trong vòng 10 phút, họ sẽ đổ bộ lên tàu, và sẽ nghiêm trị những ai không tuân lệnh. Sắp hết 10 phút rồi, xin ông lên …
Văn Bình nhăn mặt, hỏi:
-Bà Akita ở phòng nào?
Thuyền trưởng Davak trố mắt nhìn Văn Bình. Thì ra Văn Bình không nghe rõ câu trả lời của hắn. Đến trước phòng Tômi, chợt nhớ đến thực tại, Văn Bình quay lại hất hàm:
-Các thùng hỏa tiễn cất ở đâu?
Davak đáp:
-Gần phòng máy.
-Lên boong tiếp đón nhân viên của tiềm thủy đĩnh, và dẫn họ xuống kho chứa võ khí. Nói với họ là tôi được bình yên.
-Thưa … tôi sợ họ không tin tôi.
-Không tin thì … mặc kệ họ. Bây giờ các anh lên boong cả đi, để tôi ở đây 1 mình. Tôi cần sự yên lặng để cầu nguyện.
Sự yên lặng mà Văn Bình mong mỏi đã bị phá tan ngay trong phút đầu tiên. Bọn thủy thủ vừa lủi thủi quay đi thì tiếng súng liên thanh nổ ròn bên trên. Vì không có người điều khiển nên bọn thủy thủ thiện chiến và gan dạ trở thành những tên giặc cỏ rút rát và sợ sệt. Chúng bỏ chạy tán loạn, bắn vu vơ vài tràng đạn, gây ra những tiếng ầm ầm điếc tai.
Văn Bình quên bẵng Lê Diệp đang ra lệnh hùng dũng trên boong, quên bẵng những nguy hiểm giờ chót vì bọn cận vệ của Dixon có thể làm con tàu nổ tung. Khi ấy, chàng chỉ nghĩ đến hình dáng thân yêu của 2 người đàn bà đã an nghỉ bên kia thế giới. Như người điên, Văn Bình đâm bổ vào cửa sắt. Nếu cửa khóa chặt thì chắc chắn chàng đã bị thương. Vì cửa mở nên chàng ngã nhào vào bên trong, đè lên thi thể còn nóng hổi của 1 thiếu phụ đầu quấn khăn, mặt đeo kiếng đen gần kín mít.
Thiếu phụ này là Akita, tức Tômi.
Nàng nằm ngửa trên vũng máu đỏ lòm. Nàng tự ban 1 phát súng vào tim nên chết tức khắc. Văn Bình lồm cồm ngồi dậy, giật bức thư nàng nắm trong tay. Té ra nàng không viết thư cho chàng, mà là cho Dixon. Nội dung như sau:
« Anh Dixon,
Nhiều lần, tôi đã dứt khoát là không thể yêu anh được nữa. Anh đã chấp nhận những điều kiện của tôi, nên tôi mới chấp nhận sự cộng tác của anh trong công tác hiện hành. Nhưng anh đã bỏ lời cam kết, nổi cơn ghen tuông vô lý, dùng võ lực để giữ tôi lại trong cabin hầu được tự do hạ thủ Văn Bình.
Trước khi đến Vọng các, tôi thù ghét Văn Bình. Nhưng hôm nay, tôi lại cảm thấy tôi còn yêu chàng tha thiết. Vì vậy, tôi bị đặt trong 1 tình trạng khó xử. Trong cuộc giao đấu giữa anh và Văn Bình, sẽ có người chết. Võ công của Văn Bình rất cao siêu, song khó thể đương đầu lại nghệ thuật atémi siêu đẳng, tột đỉnh của anh. Vả lại, trong thường hợp anh thất trận, anh còn có thể dùng hơi độc chứa trong bông hoa Amaryllis trên túi áo để giết Văn Bình nữa. Nghĩa là anh sẽ nắm phần thắng.
Nếu tình trạng trái ngược xảy ra: anh bại, và Văn Bình thắng, tôi cũng phải chết vì tự ái. Tôi đeo mặt nạ để che dấu bộ mặt đã bị át xít tàn phá tại Đài Bắc. Văn Bình đinh ninh tôi chỉ bị xây xát xoàng. Chàng thắng, sẽ phăng ra sự thật phũ phàng, và chàng sẽ thất vọng.
Nhưng anh Dixon ơi, giả thuyết anh bại, chàng thắng chỉ là giả thuyết có rất ít hy vọng thành sự thật.
Anh là tỉ phú, thiếu gì đàn bà đẹp.
Tôi chết đi, anh sẽ thay tôi điều khiển tổ chức. Tôi tin là Trung ương Smerch sẽ trọng dụng anh.
Nếu còn đôi chút cảm tình với vợ cũ, anh hãy mở ngăn kéo bàn đêm, lấy cái khăn màu hồng đắp lên mặt tôi.
Vĩnh biệt.
Tômi. »
Văn Bình tê tái buông lá thư xuống đất. Chàng có cảm tưởng kỳ lạ như nàng chưa chết hẳn, và nàng vừa quay mặt về phía chàng để nhìn chàng lần cuối trước khi cặp mắt tuyệt đẹp nhắm nghiền sau làn kiếng đen dày cộm. Nàng đeo mặt nạ giả bằng cao su, chàng phải nhìn kỹ mới nhận ra. Tình báo Đông Đức có 1 nhà máy đặc biệt chuyên chế tạo mặt nạ cung cấp cho các khách hàng trong khối cộng sản. Mặt nạ này được làm bằng 1 lớp cao su ni lông mềm dẻo chùm lên trên mặt thật. Nhờ kỹ nghệ chế tạo mặt nạ này, điệp viên cộng sản thay đổi diện mạo dễ dàng.
Văn Bình quỳ xuống bên xác chết. Chàng ngần ngừ 1 phút rồi luồn tay ra sau gáy Tômi, tìm múi gắn mặt nạ giấu dưới lớp tóc dài, đoạn giật ra thật mạnh.
Không có sự tàn phá nào làm khuôn mặt gớm ghiếc bằng sự tàn phá của át xít. Điều đó Văn Bình đã biết. Hơn 1 lần, chàng đã ngậm ngùi trước tấm hình của 1 vũ nữ danh tiếng Sàigòn hoa lệ bị tạt cường toan vào bộ mặt kiều diễm. Tuy nhiên, bộ mặt thật của Tômi còn gớm ghiếc hơn nhiều. Cái mũi dọc dừa hơi cao như mũi phụ nữ tây phương, cái mũi mà ngày xưa chàng thường chiêm ngưỡng với sự say mê và kính nể, chỉ còn là cái lỗ sâu hoắm và đỏ hỏn. Đôi môi tuyệt đẹp từng làm đàn ông bồi hồi cũng chỉ còn là đống thịt nhầy nhụa. Đệ nhất giai nhân Nhật bản Tômi đã bị át xít quái ác biến thành con quỷ dạ xoa ghê tởm và bẩn thỉu.
Đau đớn Văn Bình đứng dậy. Cuốn phim những ngày cuối cùng ở Đài Bắc trong công tác Hoa Quỳnh từ từ chiếu lại trong trí nhớ. Tômi biến thành con quỷ dạ xoa ghê tởm và bẩn thỉu là vì chàng. Chàng nhớ hộp thuốc ngủ Merinax trong phòng tắm lữ quán Rama ở Vọng các. Tômi chuyên dùng Merinax để chống lại bệnh mất ngủ kinh niên. Nàng vô tình hay cố ý bỏ quên hộp Merinax Nàng đã chết, không ai có thể giải đáp câu hỏi này nữa.
Ruột gan chàng như bị cắt ra từng khúc. Chàng đã thành công trong kế hoạch phá tan đường dây cung cấp võ khí nguyên tử của địch cho lực lượng du kích, song về phương diện cá nhân chàng đã hoàn toàn thất bại. Chàng không ngờ Pelam, chồng của Rôsita, là cộng sự viên thân cận của Dixon. Chàng lại không ngờ Dixon là chồng Akita, và Akita là người đàn bà Nhật gắn bó với chàng ngày nọ trong bóng đêm thị trấn Đài Bắc.
Mắt rưng rưng Văn Bình nhìn ô kéo bàn đêm. Như Tômi trối trăn trong thư, trong ngăn kéo có cái khăn màu hồng. Chàng định kéo ra, song lại ngần ngừ. Dường như Tômi vừa ghé vào tai chàng nói nhỏ « đừng anh, đừng anh ». Có lẽ nhờ tiếng kêu huyền bí của người đàn bà đã khuất, và phần nào nhờ nghệ thuật né tránh cao siêu của chàng nên 1 lần nữa, chàng thoát chết.
Trước phút từ giã cõi đời, Tômi đã gài lựu đạn ngầm trong ngăn kéo bàn đêm, dành riêng cho Dixon. Thoáng thấy trái lựu đạn đã rút kíp nổ, Văn Bình nhào luôn xuống đất. Trái lựu đạn nổ « oác » 1 tiếng lớn, miểng vụn bay tứ tán làm đồ vật trong cabin lộn tung và vỡ nát.
Văn Bình bị thương song vẫn còn tỉnh. Mặt mày đầy máu, chàng lồm cồm đứng dậy. Lê Diệp hiện ra sừng sững trên ngưỡng cửa phòng. Chàng chạy vội đến, ôm lấy bạn song Văn Bình quát to:
-Cút đi.
Lê Diệp há miệng sửng sốt:
-Tôi đây mà … Lê Diệp đây mà! Anh không nhận ra tôi sao?
Văn Bình rú lên cười sằng sặc như người điên:
-Lê Diệp hả? Là thằng nào?
-Tôi là Lê Diệp … Trời, anh ra nhiều máu quá!
-Ra nhiều máu thì kệ tôi, liên quan gì đến anh. À, anh là Lê Diệp ư? Anh là Lê Diệp thì cũng mặc kệ.
Lê Diệp nhìn thẳng vào mắt Văn Bình, cặp mắt ngày thường vô cùng tinh anh đã trở nên mờ nhạt, và gần như bất động:
-Anh còn nhớ Văn Bình không?
Văn Bình vẫn tiếp tục cười sằng sặc:
-Văn Bình là thằng khỉ khô nào nhỉ? Thôi, anh để tôi yên. Chào anh nhé, tôi đi đây.
Văn Bình lảo đảo trèo cầu thang lên boong. Lê Diệp lẳng lặng theo sau, vẻ mặt buồn vô hạn.
Toàn thể thủy thủ của du thuyền Thiên Thần đã tập hợp trên boong. Tiềm thủy đĩnh nhô lên khỏi mặt nước, trước mặt du thuyền, khối thép hình xì gà sáng rực dưới ánh đèn pha cực mạnh. Công cuộc lục soát đã hoàn tất. Toán biệt kích từ tàu ngầm nhảy sang du thuyền toàn là người Việt. Hạm trưởng tàu ngầm cũng là người Việt. chiếc tàu ngầm thuôn dài không đeo quốc hiệu này cũng của hải quân Việt, được đặt dưới quyền xử dụng đặc biệt của Sở Mật Vụ và Lê Diệp để kết thúc chiến dịch Trường Huệ.
Văn Bình tựa lan can tàu, nhìn ra khơi. Lê Diệp đến bên chàng, rút điếu Salem ra hút. Lê Diệp không ưa thuốc lá, nhất là thuốc lá Salem. Sở dĩ chàng hút là để mùi bạc hà thơm tho quen thuộc lôi kéo điệp viên Z.28 ra khỏi cơn ác mộng. Nhưng Văn Bình vẫn dửng dưng như không. Lê Diệp dí điếu thuốc gần mũi Văn Bình, miệng cười thân thiện. Văn Bình trợn mắt gạt bắn điếu thuốc xuống biển, đoạn chàng vung tay đánh Lê Diệp. Chàng sếu vườn của Sở Mật Vụ nhảy lùi để tránh. Toán cận vệ của chàng ùa tới. Họ đều thắt đai đen nhu đạo, có nhiều kinh nghiệm chiến trận, song chưa ai chạm được vào da thịt Văn Bình thì đã bị quật ngã. Lê Diệp khoát tay:
-Văn Bình, tại sao anh làm thế? Anh mất trí rồi ư?
Lê Diệp đã đặt 1 câu hỏi vô ích vì Văn Bình, bạn thân nhất của chàng trong Sở Mật Vụ, nhiều phen vào sinh ra tử với nhau, đã phóng ngọn cước chân trái, ngọn cước nổi danh hoàn vũ. Tránh không kịp, Lê Diệp ngã sóng soài trên boong.
Đánh bạn xong, Văn Bình thản nhiên chắp tay sau lưng, đi bách bộ dưới ánh đèn sáng rực. Đột nhiên chàng đứng lại, ngửa cổ lên trời, cười ha hả …
Tạo hóa như thông cảm nỗi đau khổ vô biên của điệp viên Z.28 nên đã ngưng mọi tiếng động. Tiếng sóng vỗ, tiếng gió rít, tiếng động cơ dầu cặn: tất cả đều câm lặng.
NGƯỜI THỨ TÁM