- VIII - Kịch chiến dưới hầm
Càng về khuya, ánh trăng cành rực rỡ. Trăng sáng đến nỗi đứng trên đồi cao Văn Bình có cảm tưởng là ban ngày. Những chi tiết nhỏ nhặt nhất của phong cảnh bờ biển Sawan cũng lọt vào mắt chàng.
Cảng Sawan nhìn ra biển, còn 3 phía là rừng. Tuy nhiên, đây không còn là rừng rậm đầy cổ thụ cao ngất với rắn rết, dã thú, mà là rừng cỏ -người Thái gọi là « côgon »- cỏ khô màu sám chen lẫn màu đỏ của đất đồi và màu nâu của bãi cát chạy ngòng ngoèo bên mặt nước bập bềnh. Kỹ nghệ khai khoáng trong vùng đã biến Sawan thành 1 bến tàu tân tiến. Nhiều cầu phao bằng bê tông từ bờ biển chạy xa ra khơi. Xe cam nhông đậu thành hàng dài trên bến, ban ngày được dùng để chuyên chở quặng kẽm. Sawan là nơi có nhiều mỏ kẽm. Một dãy nhà 3 tầng mọc lên sừng sững, quét vôi trắng xóa. Có lẽ đó là văn phòng của công ty mỏ kẽm. Chung quanh là những ngôi nhà vuông lợp tôn óng ánh, chứa xe ủi đất và máy móc khai khoáng. Bên trái Văn Bình, 1 luồng khói đen lớn ngùn ngụt bốc lên như cây cột nối liền mặt đất với trời cao.
Đó là lò nấu quặng.
Xa xa, về bên phải, Văn Bình nhìn thấy khu cư xá gồm toàn biệt thự xây gạch, mái cong kiến trúc Trung hoa, sườn nhà bằng gỗ tếch, cột kèo trạm trổ công phu, giữa những thửa vườn xinh xắn trồng hoa.
Phía sau thị trấn là nhiều con đường nhỏ đất đỏ chạy nhằng nhịt như muốn xoắn lấy nhau để tránh cơn gió cơn gió lạnh gần sáng từ ngoài biển rộng thổi vào và từ trên đồi núi trùng điệp lao xuống. Cũng như ở các khu mỏ khác trên thế giới, Sawan cũng có những căn nhà lụp xụp, xiêu vẹo, làm bằng gỗ mỏng, bằng tôn, chụm đầu vào nhau ở dọc đường mòn từ thị trấn đến hầm mỏ cách xa nhiều cây số.
Si Thoeng đứng bên, tóc bay lòa xòa tạt vào mũi chàng mùi thơm dìu dịu của sầu riêng. Chàng quay lại, nhận thấy cặp mắt sáng rực của nàng. Địa điểm trên đồi cao và thời khắc tảng sáng rất thích hợp với tình yêu trai gái. Tuy nhiên, Văn Bình cố kềm hãm làn sóng thèm muốn đang dâng lên rần rần trong lòng. Chàng hỏi nàng, bằng giọng bình tĩnh ( 1 sự bình tĩnh mà cả chàng lẫn nàng đều biết là giả tạo ):
-Chúng mình xuống bến bằng con đường này được không?
Si Thoeng ngần ngừ 1 phút rồi đáp:
-Theo em, đường này bất tiện.
-Tại sao?
-Vì chắc chắn là gặp người gác.
-Cảnh sát Thái?
-Không. Sawan cũng như 1 số cảng nhỏ dọc bờ biển nam Thái là nơi sản xuất quặng mỏ. Việc khai thác mỏ kẽm trong vùng hiện do 1 công ty tư nhân đảm nhận. Chủ nhân là người Tàu. Em không biết tên hắn. Tuy nhiên, em biết là Dixon có phần hùn khá lớn trong công ty. Công cuộc bảo vệ an ninh trong vùng mỏ hoàn toàn được đặt dưới 1 lực lượng cảnh bị gồm gần 100 người do công ty đài thọ và điều khiển. Lực lượng này được trang bị súng ống đầy đủ. Kẻ chỉ huy toán cảnh bị là thuộc viên tin cậy của Dixon. Họ đã lừa bắt anh dọc đường, cho uống thuốc mê, bỏ vào bồ, chở về Sawan. Giờ này chắc họ đã biết anh trốn thoát. Thế tất họ đoán anh sẽ thâm nhập vào khu mỏ. Bọn cảnh bị đang chờ anh léo hánh tới là bắt.
-Hừ … em am hiểu tình hình quá rõ ràng.
-Năm ngoái, em chở thực phẩm đến cho Dixon. Hắn lưu lại Sawan 1 tuần lễ, lữ quán Rama gửi xuống cho hắn hơn 1 tấn thịt cá, rau tươi, trái cây, và nước ngọt, chở đầy ứ 1 cam nhông ướp lạnh. Vì vậy, em biết hết mọi ngõ ngách. Bọn cảnh bị thường đặt vọng gác dọc con đường giốc lớn. Em đề nghị chúng mình đi vòng. Kể ra thì hơi xa, và hơi vất vả, nhưng thà như vậy còn hơn vì ban đêm bọn cảnh bị thấy bóng đen là bắn. Chúng bắn rất khá, lại dùng tiểu liên Mỹ M-16, loại súng bán tự động dễ bắn, và chính xác nhất nhì thế giới hiện nay nữa.
Vầng trăng trên trời chui vào 1 đám mây khổng lồ màu xám tro. Trời đang sáng bỗng tối sầm. Si Thoeng ngoắt tay ra hiệu cho Văn Bình theo nàng. Nàng bước thoăn thoắt qua những lùm cây lớn và những tảng đá lởm chởm đến 1 con giốc thoai thoải chỉ vừa 2 người đi song hàng. Nàng bảo chàng:
-Anh hãy nắm lấy tay em. Hôm nay trời mưa nên đất sét dễ trợt té. Anh có thấy đường không?
-Thấy rõ lắm.
-Vâng, anh cứ tiếp tục bước đều như thế. Xuống hết con đường giốc này, chúng ta rẽ sang trái. Dãy hàng quán ở phía trước, mọi người đều đến ăn uống. Giờ này, nhiều tiệm đã mở cửa.
-Vào tiệm ăn sợ gặp nhân viên của Dixon thì nguy.
-Anh đừng lo. Em có con bạn mở quán cà phê ở đầu đường. Em sẽ lấy cho anh 1 căn phòng trên lầu. Bọn em rất kín miệng.
-Em có thể giúp anh tìm ra Dixon không?
-Có thể lắm chứ. Hồi tối ở Vọng các, em đã nói rõ rằng anh là ân nhân của em, dầu phải hy sinh thân xác để báo đáp, em cũng không nề hà. Phương chi anh còn là người em yêu nữa.
Đang đi, đột nhiên Si Thoeng đứng lại. Chàng ghé vào tai nàng:
-Bọn cảnh bị, phải không?
Nàng cười:
-Không. Lối này không có trạm gác. Sở dĩ em đứng lại là để lấy than.
-Lấy than? Em lấy than làm gì?
-Để thoa lên mặt và quần áo anh. Anh đừng quên Sawan là vùng mỏ. Ai ở đây cũng lem luốc, đầy bụi đất đỏ và than đen.
Trời tờ mờ sáng. Văn Bình dầm bàn tay vào đống than vụn bên đường rồi quẹt lên mặt. Nàng ngắm chàng rồi phì cười:
-Anh giống quá.
-Giống ai?
-Giống đệ nhất tài tử màn bạc Thái. Cách đây không lâu, y đóng vai thám tử cải trang làm công nhân để hoạt động trong vùng mỏ. Y bôi than đen cả mặt mà vẫn không mất vẻ hấp dẫn. Đàn bà con gái đi xem phim mê say hắn như điếu đổ. Em thấy anh bôi than vào mặt lại đẹp trai hơn thường ngày nữa.
Văn Bình định kéo nàng lại, hôn đùa lên má, song cả chàng lẫn nàng đều phải nín thở, nhìn sang bên hữu. Một bóng đen vừa hiện ra. Văn Bình nhận thấy lẩn trốn không kịp nên đành đứng khơi khơi giữa đường, chờ biến cố sắp xảy ra. Bóng đen cất tiếng hỏi oang oang:
-Ai đó?
Si Thoeng đáp:
-Em đây.
Bóng đen từ từ tiến lại. Văn Bình thoáng thấy hình thù quen cuộc của khẩu tiểu liên M-16, nghĩa là 2 người đã vô tình rơi vào màng lưới canh phòng của Dixon. Bóng đen là 1 thanh niên Thái mặc đồng phục kaki thợ máy, đội cát két, quấn phu la trắng, dường như là ám hiệu nhận diện, họng súng M-16 chĩa về phía 2 người:
-Em là ai?
Si Thoeng tiến lên 1 bước. Văn Bình hiểu ngay ý định của nàng. Bị lộ, nàng đang nghĩ cách triệt hạ tên cảnh sát bằng võ lực. Tuy nàng đã học cuộc làu 1 số thế võ cận vệ chiến căn bản. Văn Bình vẫn không tin nàng có đủ bản lãnh chế ngự chớp nhoáng 1 đối thủ thuộc nam giới nặng cân gấp đôi. Vì vậy chàng bèn xử dụng 1 thuật mọn để xẻ bớt gánh nặng cho nàng. Thuật này được võ lâm Trung hoa cổ xưa gọi là thật phi tiền. Nguyên tắc của nó rất giản dị: người ta dùng đồng tiền làm khí giới, cầm trong tay và ném vào mục phiêu. Thông thường người ta dùng 1 loại tiền riêng bằng thép cứng, đổ thêm chì cho nặng hầu khi ném khỏi trệch đường bay. Chỉ khi nào đạt tới trình độ cao siêu người ta mới dùng tiền nhẹ vì chân khí từ cơ thể phát ra các đầu ngón tay đã giữ cho đồng tiền bay thẳng đến mục phiêu. Kỹ thuật ném tiền của Văn Bình còn cao hơn 1 bậc nữa vì chàng có thể dùng cất cứ vật nào dưới tay thay cho đồng tiền hình tròn. Chân khí tích lũy trong lục phủ ngũ tạng của chàng đã biến thành hàng trăm, hàng ngàn cái lò so vô hình, đẩy hòn đạn bay khỏi bàn tay theo vận tốc siêu thanh và cắm vào mục phiêu mạnh mẽ như được bắn bằng súng.
Nhanh như chớp, Văn Bình cho tay vào túi. Cái quẹt máy Ronson vàng luôn luôn nằm trong túi quần chàng như bóng với hình. Bóng đen chồm lên phía trước sau khi nhận ra Si Thoeng là người lạ. Song hắn không có đủ thời giờ bóp vào cò súng vì cái bật lửa quen thuộc và hiền lành đã xé rách màn sương muối rạng đông, kêu vèo 1 tiếng khô khan, nhắm hướng hắn bay vút tới.
Bóng đen đứng khựng lại.
Sức xuyên phá của cái quẹt máy đã ngáng chân hắn như thể đụng phải bức tường bê tông kiên cố. Cái quẹt máy được ném trúng tim. Xương sườn nạn nhân bị gãy nát như hòn đạn chui vào lồng ngực và xuyên qua trái tim. Nạn nhân chết tức khắc, không kịp kêu cứu hoặc rên rỉ. Si Thoeng không nhìn thấy hòn đạn kỳ lạ, mà chỉ nhìn thấy bóng đen buông súng rồi ngã lăn xuống đất. Nàng quay lại hỏi Văn Bình:
-Anh giết hắn, phải không?
Chàng gật đầu:
-Phải.
Nàng lẩm bẩm 1 mình:
-Thật kỳ quái. Em chẳng hiểu gì cả. Anh đứng cách xa hắn gần 5 thước, anh lại không có súng hoặc dao mà trong chớp mắt hắn đã thiệt mạng. Không khéo …
Nàng ngưng bặt.
Hai người đã xuống hết đường giốc, và bắt đầu đi xuyên qua rừng kè. Gió biển thổi rào rào trong lá kè. Một giãy nhà thắp đèn ống nhiều màu nằm thưỡn trước mặt. Si Thoeng chỉ căn nhà đầu tiên:
-Quán cà phê của bạn em đấy. Bề ngoài là bán cà phê, nhưng bên trong có đủ loại ma túy như bạch phiến, thuốc lá, cần sa, thậm chí cả thuốc loạn thần LSD nữa. Trên lầu có phòng cho thuê để hút thuốc phiện, hoặc đánh bài, hoặc trai gái hẹn hò. Ai muốn làm gì tùy ý. Anh cứ thản nhiên theo em vào quán, khách còn thưa thớt, anh lại cải trang làm thợ mỏ, không ai nhận ra anh đâu.
Văn Bình bước qua đường, vẻ mặt phấn khởi. Trên tấm biển gỗ sơn trắng treo trước quán có hình 1 cô gái chỉ mặc mỗi bộ tóc dài mềm mại rủ xuống quá vai, mơn man vòng ngực nở nang, tròn trịa và quyến rũ. Họa sĩ vẽ bảng hiệu chưa phải là tay cừ khôi nhưng ít ra cũng đã có tài đánh thức được sự thèm muốn say sưa muôn thuở trong lòng những người đàn ông đi qua.
Si Thoeng hơi nhăn mặt khi thấy Văn Bình dán mắt vào núi của tưởng tượng của giai nhân trong hình. Chàng mải ngắm những được cong nẩy lửa đến nỗi suýt vấp phải đống sắt đường rầy xe lửa. Đàn bà trong bức họa mà chàng còn say mê như vậy thì không hiểu đàn bà bằng xương bằng thịt, đàn bà nhan sắc trên mức trung bình còn được chàng say mê đến độ nào nữa. Nàng buột miệng:
-Mê gái đến thế là cùng. Vậy thì cho chết đáng đời.
Nói xong, nàng sợ toát bồ hôi mặc dầu gió sáng lạnh buốt xương như hơi trong tủ đông lạnh. Nàng liếc Văn Bình. Chàng cũng nghe nàng nói nhưng chỉ nghe loáng thoáng, không hiểu nàng nói gì. Chàng dừng lại hỏi:
-Em gọi anh hả?
-Không.
-Anh vừa nghe tiếng em kia mà.
-Không. Em vẫn có tính lầm bà lầm bầm.
-Thôi, anh biết rồi. Em không thích anh nhìn cô gái trần truồng trên bảng hiệu.
-Anh nói đúng. Nhưng đúng hơn nữa là em không thích anh nhìn những cô gái mà anh sắp gặp trong quán cà phê.
Văn Bình phì cười:
-Tưởng em không ghen, không ngờ em lại ghen, và là ghen kinh khủng.
Nàng cười theo:
-Em không phải là vợ anh, chứ nếu là vợ anh, em còn ghen xập trời xập đất nữa kia.
Si Thoeng bước qua bậc cấp vào trong quán cà phê. Bên trong thắp toàn đèn nê ông sáng xanh, làm tăng vẻ trơ trẽn của bàn ghế xiêu vẹo, bẩn thỉu và của 2 cô gái ngồi buồn xo sau quầy két. Thực khách chưa có ai, ngoại trừ 1 người thợ mỏ tóc hoa râm ngồi quay mặt vào thường, đang bói bài ta rô 1 mình, không quan tâm đến ngoại cảnh.
Văn Bình hơi ngạc nhiên. Si Thoeng nói là trong quán có chiêu đãi viên xinh đẹp, song chàng chỉ thấy 2 con ma mút, thân hình khẳng khiu, da dẻ mốc thếch, mắt quét phấn trắng như được sơn xì, quần áo rộng thùng thình không có lấy 1 đường cong hạng xoàng nào cho đàn ông nghỉ ngơi con mắt. Hoàn toàn trái ngược với bức vẽ trên bảng hiệu ngoài cửa. Và hoàn toàn trái ngược với lời nói của Si Thoeng. Chàng không muốn yêu cầu nàng giải thích vì trong óc chàng vừa nảy ra 1 ý kiến. Chàng lẳng lặng kéo ghế ngồi xuống. Si Thoeng ghé mặt nói nhỏ với cô gái giữ két rồi nàng quay lại ra hiệu cho Văn Bình.
Cả 2 người lên lầu. Cầu thang bằng gỗ kêu ọp ẹp dưới sức nặng của 2 người. Thấy chàng đi khập khiễng, Si Thoeng sửng sốt:
-Anh làm sao thế?
Chàng nhăn nhó:
-Anh bị gai nhọn xuyên qua giày.
-Vậy hả? Anh đã rút ra chưa?
-Rồi.
-Đau lắm không?
-Không. Chỉ chảy máu qua loa. Anh mong lên phòng để nằm nghỉ 1 lát.
-Anh cứ nằm nghỉ đi. Đằng nào em cũng phải đi 1 mình. Thu lượm tin tức xong, em sẽ về báo cho anh biết.
Căn phòng chỉ gồm 2 cửa: cửa lớn ra vào, và 1 cửa sổ lá sách nhìn xuống bãi đất rộng cỏ mọc um tùm, xếp đầy xác xe trắc tơ, toa tàu, xe hơi, và phụ tùng cũ đã rỉ sét. Cửa sổ mở rộng. Ở phương đông, mặt trời bắt đầu ló dạng. Si Thoeng đóng cửa sổ, bật đèn lên. Văn Bình ngồi xuống giường, kê bàn chân trái lên cái ghế thấp. Đồ đạc trong phòng chỉ gồm vẻn vẹn cái giường sắt tróc sơn, cái bàn mộc ngả màu nâu vì ám bồ hôi và bụi bặm và cái la va bô rửa mặt. Nàng cúi xuống chân chàng, giọng lo lắng:
-Để em rút giày cho anh?
Văn Bình xua tay:
-Thôi, em ạ. Đang còn đau lắm. Anh cần nằm 1 lát cho mạch máu lưu thông rồi mới cởi giày.
Nàng hôn vào má chàng:
-Anh dùng điểm tâm nhé?
Chàng lắc đầu:
-Cám ơn em. Anh không đói. Anh chỉ cần chợp mắt cho khỏe thôi.
Nói đoạn, chàng ngả mình trên nệm, mắt từ từ nhắm lại. Nàng ngồi bên, ngắm chàng bằng luồng mắt âu yếm. Chàng quay mặt vào tường, chân duỗi ra rồi bắt đầu ngáy. Nàng rón rén lại đầu giường tắt đèn. Căn phòng trọ chìm trong cảnh tranh tối tranh sáng. Nàng chờ Văn Bình ngáy đều mới châm thuốc lá hút. Vầng trán cau lại, nàng buông ra tiếng thở dài nhè nhẹ. Thở dài xong, nàng lại nhìn chàng. Rồi nàng lại tiếp tục thở dài. Thái độ ray rứt của nàng chứng tỏ nàng đang lo lắng và bối rối. Nàng mở hé cửa sổ nhìn xuống bãi trống. Một tiếng kèn xe hơi vẳng lên. Từ dưới bến, 1 chiếc BMW 2000 sơn đen đang phóng về phía quán cà phê. Trống ngực nàng đập thình thịch. Mắt nàng hoa lên, nàng cảm thấy nhức đầu như búa bổ, phải vịn tay vào thành cửa sổ mới không bị té xỉu. Đột nhiên nàng muốn chạy lại giường, lay Văn Bình dậy và ôm chầm lấy chàng, thét lớn vào tai chàng:
-Anh ơi, anh tha lỗi cho em!
Song ý nghĩ này đã bị tiếng kèn xe BMW trùm lấp. Nàng thở dài lần nữa, vỗ nhẹ vào lưng Văn Bình xem chàng đã ngủ say chưa. Và để chắc chắn hơn, nàng gãi nhè nhẹ vào gan bàn tay của chàng. Chàng vẫn gặp nằm yên. Điều này cho thấy chàng đã ngủ say. Nàng bước lùi tới cửa phòng, mở ra rồi đóng lại êm ái. Nàng ngần ngừ 1 phút rồi khóa trái lại, bỏ chìa khóa vào túi. Bước chân của nàng im dần trên cầu thang.
Căn phòng trọ vẫn im lặng như tờ. Trên giường, Văn Bình bỗng thong thả trở mình. Rồi chàng nhỏm dậy, nhảy thót xuống giường. Té ra chàng không ngủ say. Trên thực tế, từ nãy đến giờ chàng chỉ nhắm mắt chứ chưa ngủ. Bằng vành tai bén nhạy, chàng theo dõi mọi cử chỉ của cô gái Thái trong phòng. Khi nàng xuống hết thang gác, Văn Bình mới đặt tay vào quả nắm cửa. Chàng luồn 1 sợi thép vào ổ khóa. Cánh cửa mở nhẹ nhàng như thể được mở bằng chìa khóa.
May thay, ngoài hành lang không có ai. Dường như trên lầu không có khách trọ, và chàng là người duy nhất. Văn Bình hít 1 hơi thật dài rồi xuống 1 bậc thang áp tai vào tường. Các chuyên viên âm thanh của Sở Mật vụ vừa hoàn bị nhiều kỹ thuật mới về nghe trộm. Lệ thường, điệp viên nghe trộm người khác trò truyện bằng những dụng cụ tân tiến chạy bằng transitor. Đứng ngoài, áp 1 đồng tiền cao su vào tường là nghe rõ mồn một mọi âm thanh phát ra trong phòng, cho dẫu căn phòng được đóng kín như bưng, cửa bằng thép dày bọc lát tích ngăn tiếng động.
Tuy nhiên, không phải lúc nào điệp viên cũng có thể mang các dụng cụ nghe trộm điện tử trong mình. Các cơ quan điệp báo trên thế giới –trong số có Sở Mật vụ của ông Hoàng- đã bổ khuyết điều này bằng cách huấn luyện cho nhân viên nghe trộm được những tiếng nói ở xa mà không cần có dụng cụ điện tử tân tiến. Trên nguyên tắc, vành tai con người chỉ có thể nghe được những âm thanh từ 16 chu kỳ đến 18.000 chu kỳ. Nói cách khác, không thể nghe được âm thanh cao hơn phím cao nhất của đàn dương cầm 3 bát độ. Các âm thanh này được gọi là siêu thanh.
Văn Bình đã theo học 1 khóa huấn luyện siêu thanh do tình báo Anh quốc mở tại phía nam thủ đô Luân đôn, dành cho các điệp viên ưu tú đồng minh. Mục đích của chương trình huấn luyện này là giúp cho điệp viên cải thiện thính giác đến mức tối đa. Sau khi tốt nghiệp khóa huấn luyện 2 tuần lễ, Văn Bình còn tự luyện thêm 1 tháng nữa ở Sàigòn dưới sự hướng dẫn của chuyên viên tai mũi họng và kỹ sư âm thanh. Nhờ vậy, chàng có vành tai rất thính. Đứng xa từ 5 đến 10 thước, chàng có thể nghe lọt mọi tiếng thì thầm. Đôi khi, nếu quang cảnh yên tĩnh, gió không thổi mạnh, chàng áp tai vào tường ngoài là nghe rõ các âm thanh trong phòng.
Dưới nhà có tiếng xô ghế rồi tiếng nước cà phê rơi lanh tanh xuống ly. Rồi tiếng nói của Si Thoeng:
-Công việc của tôi đã xong. Tôi không muốn ở lại thêm phút nào nữa.
Đáp lại là tiếng đàn ông:
-Chưa xong đâu.
-Vậy ông còn bắt tôi làm gì nữa?
-Cô phải đến gặp ông chủ.
-Không được.
-Cô đừng ngại. Hắn còn ngủ vùi 1 giờ đồng hồ nữa là ít. Cô cho hắn uống huýt ky chưa?
-Rồi.
-Bỏ hết gói thuốc chứ?
-Tôi chỉ trộn 1 phần ba gói.
-Hừ … lại có cảm tình với hắn rồi. Uống có 1 phần ba thì hắn chỉ ngủ thiếp đi từ 20 đến 30 phút. Nào, cô phải đi ngay bây giờ mới kịp.
Văn Bình không nghe giọng nói của Si Thoeng nữa. Trái lại, chàng nghe tiếng chân người. Chàng trở lên phòng, hé cửa sổ. Phía dưới, Si Thoeng vừa trèo lên băng trước của chiếc BMW sơn đen. Chàng mỉm nụ cười bí mật rồi nằm dài trên giường. Giờ đây chàng có thể ngủ 1 giấc ra trò, không sợ đối phương lừa bắt hoặc ám hại.
Một phút sau, chàng đã bắt đầu ngáy.
Khi tỉnh dậy, Văn Bình đã thấy Si Thoeng ngồi bên. Chàng không biết tự chàng tỉnh dậy hay là nàng đánh thức nữa. Thấy chàng trở mình và mở mắt, nàng mừng rú:
-May quá, anh đã thức.
Chàng gõ điếu thuốc lá Salem vào bao diêm rồi ngẩng đầu nhìn vào giữa mắt nàng:
-Tại sao em cho là may?
Nàng hơi khựng người:
-Không. Đó là em vui miệng. Vì em về đã lâu, có chuyện cần nói mà anh lại ngủ.
-Thế hả? Em có lượm lặt được tin tức nào không?
-Có. Dixon đã ra lệnh rỡ hàng trên tàu xuống bờ từ nửa đêm qua.
-Rỡ hàng trên du thuyền Thiên Thần ấy à?
-Vâng.
-Lạ thật. Anh ở trên du thuyền Thiên Thần suốt từ Phi luật tân đến Thái lan. Ai nói với em như vậy?
-Em gặp bọn thủy thủ quen. Họ cho biết là Dixon đích thân ra tận bến điều khiển cho thủy thủ rỡ hàng xuống từ nửa đêm đến hơn 3 giờ sáng mới xong. Chỉ có bọn thủy thủ thân tín mới được rỡ hàng. Sau đó, Dixon cho mỗi tên 2.000 bath. Vị chi 100 đôla Mỹ. Gọi là tiền thưởng để nhậu nhẹt.
-Em biết họ rỡ hàng gì không?
-Không biết. Hàng được đựng trong thùng gỗ, mỗi thùng bề cao hơn 2 thước, ngang dọc độ 6, 7 thước, bề ngoài trông hao hao như thùng đựng máy in ốp sét.
-Thùng nặng không?
-Vâng, rất nặng, chắc là chứa toàn máy móc. Bọn thủy thủ phải dùng xe cần trục đặc biệt. Mỗi thùng được chở lên xe cam nhông lộ thiên 12 bánh.
-Mấy thùng cả thảy?
-Độ 10 cái.
-Họ chở thùng đi đâu?
-Về phía hầm mỏ.
-Hầm mỏ kẽm ở phía nam thị trấn Sawan.
-Vâng. Em được tin là tài xế lái xe về khu hầm số 4. Hầm này là hầm có nhiều quặng mỏ tốt nhất. Có lẽ họ cất các thùng gỗ trong nhà kho ở dưới hầm.
-Em đưa anh đến tận nơi được không?
-Được. Em vừa mượn được 1 xe mô tô. Đường tới hầm mỏ có nhiều ổ gà, lên xuống bất thường, lại ngoằn ngoèo nên ở đây người ta chỉ dùng xe díp hoặc bình bịch.
-Ồ, anh rất khoái bình bịch. Bây giờ mình đi được chưa
-Để em bưng thức ăn lên cho anh. Em đã dặn họ làm rồi. Ăn xong hãy đi. Em đói meo, và em chắc anh cũng đói meo như em.
Văn Bình cười xòa. Si Thoeng ra ngoài, và mấy phút sau mang vào 1 khay điểm tâm thịnh soạn. Tuy là điểm tâm, nhưng đầy đủ như bữa ăn trưa. Món ăn vừa thơm ngon vừa nhiều. Văn Bình nổi tiếng có bao tử của con lạc đà mà cũng phải giật mình:
-Trời ơi, em định cho anh bội thực ư?
Nàng đổ sữa vào tách cà phê bốc khói nghi ngút, đẩy lại trước mặt chàng, giọng âu yếm:
-Anh cần ăn để lấy sức.
Văn Bình kéo nàng vào lòng:
-Nghe em nói, anh có cảm tưởng là anh sắp bị Dixon bắt.
-Việc Dixon bắt anh có dính dáng gì đến việc ăn sáng đâu?
-Có chứ. Anh phải ăn sáng thật no để phòng bị đàn em của Dixon bỏ đói.
Ngừng 1 phút, bỏ muỗng vào ly cà phê màu nâu nhạt, quấy nhè nhẹ, chàng nói tiếp, kèm theo nụ cười cay đắng:
-Vả lại, anh phải ăn sáng thật no để có thể đi luôn 1 mạch. Đường xuống âm phủ xa kinh khủng, phải không em?
Văn Bình thấy nàng giật mình và quay mặt ra chỗ khác. Nàng che đậy rất khéo, song chàng vẫn khám phá ra 2 giọt lệ rưng rưng trên khóe mắt của nàng.
Từ khi ấy đến khi xuống đường, 2 người không nói với nhau 1 lời nào nữa. Dường như Si Thoeng đang bận tâm về 1 chuyện vô cùng quan trọng nên khuôn mặt nàng đờ đẫn, cử chỉ thường ngày nhanh nhẹn của nàng cũng trở nên vụng về.
9 giờ sáng.
Nhóm công nhân cuối cùng đã rời các hàng quán lên xe đến hầm mỏ. Con đường đất đỏ đầy bụi trước mặt quán cà phê sầm uất từ khi trời còn tối giờ đã vắng tanh, vắng ngắt. Thỉnh thoảng 1 chiếc cam nhông chở nặng hoặc xe trắc tơ khệnh khạng chạy qua. Xa xa, sóng biển vỗ rì rào.
Văn Bình tỏ vẻ khoan khoái khi thấy 1 chiếc mô tô T-20 còn mới, dựng sát tường quán cà phê. Loại xe 2 bánh này do hãng Suzuki chế tạo, tốc độ 200 cây số giờ, và được coi là 1 trong những xe vô địch ngốn đường của kỹ nghệ mô tô Nhật bản. Tuy nhiên, đặc điểm quí báu của T-20 không phải là tốc độ thần mã –vì xe 2 bánh nào của Nhật cũng phóng nhanh cả- mà chính vì khả năng trèo đèo lội suối của nó. Thật vậy, nó được sản xuất để cung ứng cho những người lưu thông trên đường xấu, nhiều ổ gà, đường rừng ngoằn ngoèo hoặc đường đèo hiểm trở, nhờ những ống nhún đặc biệt và hộp số gồm 6 số tới. Với bình xăng chứa được 19 lít, nó có thể chạy được nhiều trăm cây số trước khi phải tiếp tế nhiên liệu.
Lâu lắm, Văn Bình chưa có dịp cưỡi mô tô. Nhất là cưỡi mô tô với người đẹp ngồi sau, ôm ghì lấy bụng, má áp vào vai, tóc bay lòa sòa mơn man sau gáy. Chàng vừa đụng vào đề ma rơ thì động cơ nổ liền. Trong chớp mắt, chiếc T-20 đã đổ giốc vèo vèo. Si Thoeng dán chặt vào người chàng. Chàng cảm thấy bộ ngực nảy nở, nóng hổi nhưng mềm mại của nàng đè bẹp trên lưng, truyền vào da thịt chàng 1 hơi nóng say mê.
Đường đi mỗi lúc 1 khó. Xe vừa xuống 1 giốc thì 1 cái giốc khác lại sừng sững trước mặt. Bên trái là biển. Biển rộng trong xanh, mặt nước lấp lánh dưới ánh mặt trời buổi sáng. Bên phải là vực sâu đá nhọn lởm chởm. Lẽ ra phải hãm bớt tốc độ, chàng lại xả thêm ga xăng. Chiếc mô tô chạy nhanh đến nỗi 2 bánh xe hầu như không chạm vào mặt đường nữa mà bay lướt lên trên. Si Thoeng bấm mạnh vào bụng chàng:
-Em sợ quá!
Tuy nàng nói lớn, như thét bên tai chàng, chàng vẫn giả vờ không nghe thấy gì, và tiếp tục gia tăng tốc độ. Van vỉ chàng không được, nàng bèn òa lên khóc. Khi ấy mô tô bắt đầu đến 1 quãng đường phẳng. Tiếng khóc của nàng mỗi lúc 1 to. Rồi như điên, nàng hôn vào cổ chàng, và cắn chàng suýt đứt miếng thịt. Chàng la lên:
-Em làm gì thế?
Hồi nãy, Văn Bình giả điếc. Giờ đây đến lượt nàng. Tuy nhiên, nàng không cố tình giả điếc như chàng. Sự bấn loạn nội tâm đã biến nàng thành người máy, không còn nghe thấy, nhìn thấy, cảm thấy gì nữa. Móng tay sắc nhọn của nàng bấu sâu vào bụng chàng, răng của nàng cắn sâu thêm nữa, thêm nữa …
Vội vàng, chàng thắng xe lại. Lúc ấy, nàng mới vùng tỉnh dậy. Và nàng khóc nức nở. Văn Bình đỡ nàng xuống xe, và ngồi xuống vệ cỏ xơ xác bên đường. Nàng rúc đầu vào ngực chàng, khóc mỗi lúc 1 buồn thảm, ai oán. Chàng vuốt má nàng, dỗ dành:
-Ai làm gì em mà em tủi thân vậy? Tại sao em khóc? Anh đã gây phiền muộn cho em quá nhiều, em tha lỗi cho anh.
Nàng cuống quít ôm chầm lấy chàng:
-Không, em mới có tội.
-Hừ, em đã hứng chịu bao nguy hiểm để đưa anh lọt vào sào huyệt của Dixon. Trừ phi em điên, em mới tự cho là có tội.
-Em điên thật đấy. Điên nên đã ngu dại cho đầu vào tròng của Dixon. Anh ơi, anh đừng ngắt lời em nhé. Anh hãy để em thú nhận tội lỗi. Em định nói hết từ khi chúng mình còn ở Vọng các, song em không có can đảm. Nhưng đến phút này thì dầu không có can đảm, em vẫn phải lên tiếng. Vì anh ơi, em không thể mở rộng mắt nhìn anh đi thẳng vào cạm bẫy, đi thẳng vào huyệt chết mà Dixon đã đào sẵn với sự đồng lõa xuẩn động và hèn hạ của em, người mà anh yêu thương bằng mối tình chân thành và quảng đại …
Văn Bình thở dài nhìn ra xa.
Sóng biển nhấp nhô sau hàng rào phi lao xanh ngắt. Trời nắng đẹp buổi sáng như thế này mà trượt nước thì tuyệt. Văn Bình quay mặt ra biển không phải để chiêm ngưỡng cảnh mặt trời buổi sáng, và thèm tiếc thú chơi trượt nước. Chàng thở dài cũng không phải để biểu lộ sự đau khổ sau khi nghe cô gái Thái dịu hiền thú nhận đã toa rập với nhà tỉ phú kiêm gian hùng để mưu hại chàng. Vì hơn ai hết, chàng đã đoán trước sớm muộn nàng phải thú nhận sự thật. Nếu là điệp viên non nớt hoặc kém kiên nhẫn, chàng đã tra khảo nàng ngay sau khi nàng trở về phòng trọ. Song chàng đã thản nhiên chờ đợi. Si Thoeng cũng thở dài, và nói tiếp:
-Em là thuộc viên của Dixon. Em là thuộc viên của Dixon, anh biết không?
Văn Bình lặng thinh. Nàng rít lên:
-Ô kìa, tại sao anh chẳng chịu phản ứng gì cả? Em là tay sai ghê tởm của Dixon, kẻ thù bất cộng đái thiên của anh. Em lợi dụng tình yêu của anh để thi hành mệnh lệnh của Dixon. Hồi nãy, em đã bỏ thuốc mê cho anh uống để anh ngủ thiếp đi, và em lén lút đến gặp Dixon. Hắn dặn em lừa anh vào khu hầm mỏ để bắt anh. Em là con đàn bà khốn nạn. Ô kìa, tại sao anh chưa xuống tay cho em 1 phát atémi?
Văn Bình nắm bàn tay lạnh ngắt vì xúc cảm của nàng, giọng nhẹ nhàng:
-Anh không thể giết em được. Xưa nay, anh vẫn trọng đàn bà, phương chi em lại là người yêu của anh. Dixon ra lệnh cho em dẫn anh đến du thuyền Bồng lai, phải không?
-Phải. Để anh nhận thấy thủy thủ vắng mặt trên tàu, và sẽ tự ý đi Sawan. Anh yêu em nên đã bị em phỉnh gạt 1 cách quá dễ dàng.
-Em lầm rồi. Anh không bị phỉnh phờ 1 cách quá dễ dàng như em tưởng đâu.
-Trời, té ra anh đã biết?
-Phải, anh đã biết. Biết, nhưng không nói vì anh tin em còn yêu anh, và yêu anh 1 cách thành thật và sâu xa. Anh tin rằng tình yêu sẽ giúp em bỏ rơi Dixon, và trở về với anh. Anh biết em có liên hệ với Dixon trong cuộc giao đấu giữa anh và trùm du đãng Sroek. Em còn nhớ không? Em đã rút súng hạ sát hắn sau khi hắn thú nhận là thuộc viên của Dixon. Để biện hộ cho hành động này, em nói rằng Sroek đã cho tay vào túi lấy súng. Em giết Sroek làm anh không thể dùng hắn để tiến tới Dixon. Em muốn tự tay em đưa mỡ là anh đây vào miệng mèo Dixon. Tuy nhiên, em không ngờ rằng anh đã điểm huyệt cho em mê man, rồi anh đi 1 mình về miền nam.
-Vâng, em không ngờ. Khi tỉnh dậy, nhớ lại sự việc xảy ra, em hoảng hồn. Lương tâm em bị cấu xé dữ dội. Em quyết tìm cách cứu anh khỏi nanh vuốt của Dixon, nên vội lái xe về Sawan. Giờ đây em mới rõ anh là người quân tử. Anh đã khám phá ra vai trò nhị trùng bẩn thỉu của em mà không nỡ hạ độc thủ. Nghĩa là anh đang đang còn cảm tình với em. Em xin nguyện làm tôi mọi cho anh để loại trừ Dixon.
-Tại sao về đến đây, em lại lừa cho anh ngủ mê để xuống xe hơi BMW đi gặp Dixon?
-Trời, anh thấy em lên xe BMW ư?
-Thấy. Trước đó, anh còn xuống cầu thang nghe lỏm cuộc trò truyện giữa em với người ta nữa.
-Vâng. Em gặp Pelam ở nhà dưới. Và Pelam chở em đến gặp Dixon ở 1 căn nhà gần bến tàu. Té ra anh không ngủ mê như em tưởng. Anh đã quen với thuốc mê của em, hay là anh không uống?
-Anh không uống.
-Tội em thật không thể tha thứ vào đâu được nữa. May mà em hối hận kịp thời, chứ vào đến hầm mỏ mới hối hận thì cũng hết phương xoay ngược tình thế.
-Dixon đang chờ anh trong hầm mỏ, phải không?
-Vâng. Hắn đã bố trí chu đáo. Em sẽ dẫn anh vào nhà kho, và khi trở ra, thay vì đưa anh lên mặt đất, em sẽ lừa anh vào sâu hơn nữa.
-Vì lẽ gì em lại giết 2 tên tiều phu của Dixon?
-Em cũng không hiểu tại sao. Thấy chúng định hại anh là em giết. Giết chúng xong, em mới cảm thấy lo sợ. Tuy nhiên, khi gặp em, Dixon chẳng hạch sách gì cả.
Văn Bình nghiêm nét mặt:
-Thật tội nghiệp cho em. Em bị hắn đánh lừa mà không biết. Dixon không hạch sách gì cả vì hắn đã ra lệnh cho 2 tên tiều phu đón đường để bắt cả anh lẫn em. Và nếu anh không lầm thì lát nữa hắn sẽ hạ sát luôn em trong hầm mỏ.
Si Thoeng run lẩy bẩy:
-Bây giờ mình tính sao hả anh?
Văn Bình cười thản nhiên:
-Tương kế tựu kế. Em cứ làm đúng theo lời Dixon dặn. Rồi sẽ đâu vào đấy.
Mặt tái mét, nàng nói lúng túng gần như không ra hơi:
-Anh ơi, Dixon là người đa mưu. Hắn khám phá ra được thì chúng mình phải chết.
Văn Bình dìu nàng lên xe. Mô tô sắp chạy, nàng bỗng nói vào tai chàng:
-Hay chúng mình quay lại. Với cái T-20 này, chúng mình sẽ về tới Vọng các trước khi trời tối. Em sẽ đưa anh lên miền đông bắc, họ hàng em còn ở đấy.
Thấy chàng nhún vai không đáp, nàng chép miệng:
-Xin lỗi anh, em quen miệng. Anh có bổn phận phải đi đến cùng.
Văn Bình gài số 2. Chiếc Suzuki nhảy vọt lên rồi phóng nhanh như hỏa tiễn. Đường lại đổ dốc, tuy nhiên mỗi lúc 1 xa biển, tiến sâu về phía tây, gần rặng núi trùng trùng, điệp điệp. Văn Bình chỉ gặp ít xe cộ và người đi ngược chiều. Si Thoeng cho chàng biết là hầm mỏ số 4 đóng cửa 1 thời gian nên sự lưu thông thưa thớt.
Một ngôi nhà gỗ 2 tầng lợp tôn uốn hiện ra bên trái, lấp lánh dưới trời nắng. Nàng hích cùi chỏ vào hông chàng:
-Đó là văn phòng của ban giám đốc, phụ trách công trường. Mọi ngày thì văn phòng này không có nhân viên làm việc đông đúc. Hôm nay chắc không có ai hết. Anh cứ chạy qua rồi sẽ xuống giốc bên phải.
-Giốc xuống mỏ?
-Vâng.
-Dixon dặn em đưa anh xuống mỏ bằng con đường ấy, phải không?
-Phải. Cách cửa hầm độ 200 bước là nhà kho. Nhà kho được xây dưới núi đá, đổ bê tông rất kiên cố. Người ta thuật lại là trong thế chiến hầm này được dùng làm pháo đài.
-Thái lan không tham gia thế chiến thứ hai kia mà!
-Vâng, đây là em nói quân đội Nhật. Người Nhật đề phòng đồng minh Anh - Mỹ đổ bộ nên chuẩn bị như vậy. Sau thế chiến, công cuộc khai mỏ được tiếp tục. Dixon nắm quyền kiểm soát và lấy nhà hầm này làm kho chứa hàng. Em nghe nói bên trong được thiết trí tối tân với đầy đủ tiện nghi.
-Công nhân mỏ không biết ư?
-Không. Vì họ xuống mỏ bằng lối đi khác. Lối đi đặc biệt này dành riêng cho ban giám đốc. Ngoài cửa, ngày cũng như đêm đều có cảnh bị võ trang canh gác.
-Nghĩa là anh phải triệt hạ tên cảnh bị rồi lẻn vào trong?
-Vâng. Dixon nói là em phải chỉ cách cho anh đánh ngã người gác thì anh mới tin cậy. Hắn dặn em thận trọng vì anh có tính đa nghi.
Chiếc mô tô đã qua khỏi ngôi nhà tôn cửa đóng im ỉm. Đường giốc bắt đầu hẹp lại. Hai bên là vách núi đá, con đường bị kẹt ở giữa, chỉ vừa 2 xe cam nhông đi lọt. Nàng níu cánh tay Văn Bình, nói:
-Mình xuống xe ở đây, rồi đi bộ.
Chàng đạp thắng và hỏi:
-Người gác đứng ở đâu?
-Nếu cứ tiếp tục đi thẳng thì chỉ độ 200 thước nữa đến vọng gác. Nhưng chúng mình sẽ đến bằng lối sau.
Tiếc rẻ chiếc mô tô, Văn Bình dựng xe Suzuki vào vách đá, đoạn trèo lên sườn núi. Si Thoeng thoăn thoắt theo sau. Hai người trèo được 1 quãng thì nàng ra hiệu cho chàng nằm xuống. Bên dưới, cách chàng độ 10 thước là 1 vọng gác bằng gỗ, tên cảnh bị đang ngồi quay lưng lại, phì phèo thuốc lá. Chàng rón rén đu xuống và tiến tới vọng gác. Tên cảnh bị bất thần quay lại:
-Ai đó?
Văn Bình nhào tới, xô hắn ngã lăn xuống đất. Trong khoảnh khắc, hắn trở thành khối thịt không hồn. Chàng thương hại tên cảnh bị nên không đánh mạnh, chỉ tính vừa đủ cho nạn nhân ngủ thiếp 1 thời gian ngắn.
Cửa hầm tròn xoe mở rộng trước mắt.
Bên ngoài, nắng chang chang nhưng Văn Bình mới tiến xuống hầm được mấy bước thì bóng tối đã ngập đầy. Si Thoeng chỉ sang bên trái:
-Nhà kho ở hướng này. Anh muốn chiếu đèn bấm không?
Văn Bình lắc đầu:
-Không cần. Có bao nhiêu người gác ở kho?
Nàng đáp:
-Dixon nói là không có ai.
-Em đã đến khu này bao giờ chưa?
-Chưa.
Hai người tiến sâu vào trong mỏ. Gió thổi hun hút làm Si Thoeng ớn lạnh. Chợt nàng đứng lại:
-Đến nơi rồi. Qua 1 cánh cửa gỗ là đến.
-Dixon nói với em là hàng hóa được chở từ du thuyền xuống nhà kho hay là tự em biết được như vậy?
-Dixon nói.
-Nghĩa là trong hầm không có hàng hóa nào hết.
-Theo em thì có. Vì bọn thủy thủ nói với em là họ chở hàng từ bến về kho. Khoảng 10 thùng như em cho anh biết hồi nãy.
Văn Bình ngẫm nghĩ 1 phút rồi hỏi:
-Em thấy rõ phía trước không?
Nàng đáp không lưỡng lự:
-Thấy. Hai cánh cửa. Bên trái là cửa nhà kho. Còn bên phải xuống hầm mỏ. Anh định vào lối nào?
-Cửa xuống hầm mỏ.
Văn Bình xô 2 cánh cửa gỗ ra cùng 1 lúc. Hầm mỏ ẩm nên bản lề sắt nghiến kọt kẹt. Những con dơi đen sì cánh rộng như cái quạt nan bay vù ra.
Quang cảnh sau cửa hoàn toàn đổi khác, bóng đen đầy đặc đã biến đâu mất, nhường chỗ cho 1 ánh sáng màu xanh, dường như vách đá được phủ 1 lớp sơn màu lân tinh, loại sơn đặc biệt mà hãng ráp sườn xe hữu danh quốc tế Bertone phát minh ở Ý. Loại sơn này có tác dụng phát ra ánh sáng, ở những nơi tối đen có thể thay đèn điện. Ánh sáng của nó không bằng đèn điện nhưng cũng đủ cho mắt người nhìn thấy sự vật chung quanh.
Si Thoeng bước qua ngưỡng cửa bên phải nhưng Văn Bình đã chặn nàng lại. Nàng há miệng định hỏi lý do thì chàng đã đưa 1 ngón tay lên môi ra dấu cho nàng im lặng. Ngay khi ấy, Văn Bình kéo cái xắc da tuột khỏi vai nàng. Chàng mở xắc và lôi ra 1 cái hộp nhỏ chỉ bằng phân nửa gói thuốc lá 20 điếu. Si Thoeng trố mắt kinh ngạc. Thì ra trong xắc tay của nàng đã có 1 dụng cụ truyền âm điện tử.
Văn Bình quan sát cái hộp 1 lát rồi nhanh nhẹn ấn vào cái nút đen bên trên. Chàng đã quen với loại hộp truyền âm này. Nó có thể tiếp vận âm thanh trong đường kính 2 cây số. Văn Bình bỏ cái hộp vào túi:
-Em thấy chưa? Dixon không tin em. Hắn đã giấu dụng cụ tiếp vận này trong ví em. Từ khi chúng mình tới nhà trọ đến giờ, hắn ngồi trong phòng theo dõi mọi lời nói trao đổi giữa anh và em. Hắn biết em bỏ hắn. Vì vậy anh cố tình cho hắn nghe là chúng mình xuống hầm mỏ bằng hành lang bên phải, nhưng thật ra là vào nhà kho bên trái.
Chàng ra hiệu cho nàng bước rảo theo chàng vào hành lang lập lòe ánh sáng lân tinh biêng biếc. Đi được 100 thước, chàng đến cánh cửa khác, khóa chặt bằng xích sắt. Chàng dùng sợi thép cứng mở toang trong vòng 30 giây đồng hồ rồi hé cửa lẻn vào. Quả nàng nói đúng, bên trong là 1 nhà kho rộng rãi, cũng có ánh sáng lân tinh dịu dàng, 12 cái thùng gỗ lớn đề chữ « Cẩn thận kẻo vỡ » được xếp sát vách tường. Ngoài ra không còn đồ vật nào nữa hết.
Văn Bình ghé vai, vận toàn lực xô 1 cái thùng ra giữa nhà, song nó vẫn trơ trơ như được chôn sâu dưới nền bê tông. Khi sung sức, chàng có thể dùng nội công di chuyển cả ngàn kílô. Cái thùng gỗ không hề lay động chứng tỏ nó nặng đến 2 tấn. Chàng bèn lùi lại 3 bộ, chân hơi chùn mạnh xuống để lấy tấn, hít 1 hơi dài rồi vươn tay giáng thật mạnh xuống nắp thùng gỗ. Chàng đoán không sai: nắp thùng không phải bằng gỗ thông ròn tan, hoặc mềm xèo như các loại thùng chứa máy móc dụng cụ khác, mà là bằng gỗ đặc biệt gồm nhiều lớp dán chận nhau bằng keo và được ngâm trong hóa chất để gia tăng độ cứng. Thứ gỗ dán đặc biệt này được Hoa kỳ dùng để đóng thùng đựng hỏa tiễn. Nó rất bền, búa bổ không vỡ, lại nhẹ, còn nhẹ hơn nhôm hoặc kẽm nữa. Tuy nhiên, nghệ thuật atémi của Văn Bình đã đạt tới trình độ cao siêu chém đá cũng vỡ nên ngay phát đầu tiên nắp thùng đã bị nứt rạn và đến phát thứ hai xụm xuống 1 mảnh lớn. Chàng lôi giấy ni lông và giấy dầu ra, và nhìn thấy cái đuôi cánh quạt sơn bạc óng ánh của 1 viên đạn hỏa tiễn cỡ nhỏ thường gắn trên xe bọc sắt của quân đội Mỹ, có thể mang theo thuốc nổ nguyên tử với tầm bắn chính xác từ 10 đến 25 cây số. Văn Bình gỡ tung nắp gỗ ra để dễ quan sát phía dưới. Chàng không ngạc nhiên khi thấy thiếu bộ phận quan trọng nhất của hỏa tiễn: bộ phận đầu đạn nguyên tử. Như vậy nghĩa là 12 cái thùng gỗ cất dưới hầm chỉ mang 12 hỏa tiễn thông thường, còn đầu đạn nguyên tử được Dixon cất giấu ở nơi khác.
Văn Bình đã tìm thấy tận mắt những điều cần biết. Giờ đây chàng phải tìm cách thoát hiểm. Chàng đã dụng tâm mang thân vào miệng cọp, muốn ra khỏi hầm mỏ không phải là dễ. Chàng bèn dắt Si Thoeng chạy đến cánh cửa nhà kho. Xô ra không được, chàng co chân đạp mạnh. Cánh cửa kêu rầm 1 tiếng, dứt khỏi bản lề đổ xuống đất.
Điều chàng chờ đợi đã tới.
Hai bóng đen từ khuỷu hành lang chạy vụt lại, tay cầm mã tấu sáng loáng. Cả 2 đều nhìn thấy chàng, và đều chém vạt từ trên xuống. Một lưỡi từ bên trái, 1 lưỡi từ bên phải, 2 lưỡi mã tấu sắc bén như dao cạo kèm Văn Bình vào thế tiến thoái lưỡng nan. Nếu chàng chỉ có 1 mình thì thế tấn công nguy hiểm này sẽ chẳng lấy gì làm nguy hiểm. Ngặt vì còn Si Thoeng 1 bên. Nàng cũng biết võ, song tài nghệ của nàng còn non nớt, chưa đủ đối phó với 2 nhát mã tấu cùng giáng xuống 1 lúc trong hành lang chật chội.
Nhanh như viên đạn thoát khỏi nòng súng, Văn Bình gạt cánh tay trái ra sau, đồng thời ngã ngửa người. Si Thoeng bị chàng hất chúi vào vách trước khi nằm sóng soài trên đất. Tuy nhiên, nàng đã thoát chết.
Giây đồng hồ nguy hiểm đã qua.
Giờ đây, vấn đề chuyển bại thành thắng không còn là bài toán điên đầu, đối với Văn Bình nữa. Chàng vặn người, xương sống của chàng uốn cong mềm mại như xương sống của cô gái 16 tuổi làm nghề nhào lộn trong rạp xiếc. 2 lưỡi mã tấu chém hụt vào không khí, chỉ cách lỗ rốn của chàng chưa đầy 5 phân tây. Lối tránh đòn của Văn Bình đã được phối hợp với 1 thế phản công kỳ diệu. Vì chém hụt, 2 tên địch phải vận toàn lực vào cánh tay để ngưng mũi dao lại và nâng vội lên cao hầu khỏi chém phải nhau. Sức mạnh của chúng được tập trung vào cánh tay khiến cho nửa thân thể phía dưới, đặc biệt là 2 chân bị đuối hẳn, khác nào nhà lực sĩ có bộ ngực, bờ vai và bắp tay nảy nở mà cặp giò lại bé nhỏ như cặp giò con nít. Kết quả là Văn Bình khoèo chân nhẹ cả 2 đều ngã lăn chiêng. Một tên vập đầu vào đá bị ngất ngay sau khi ngã xuống. Tên thứ hai với thân hình lực lưỡng có vẻ chịu đựng giỏi hơn nên chỉ loạng choạng vài 3 giây đồng hồ, đánh rơi mã tấu, rồi phục hồi được thế thăng bằng. Nhưng Văn Bình đã xấn lại, nắm lấy cổ áo, dộng đầu hắn vào vách núi, rồi hỏi bằng giọng hăm dọa:
-Hắn đang chờ mày ở đâu?
Nạn nhân hoảng hốt đáp lia lịa như máy:
-Ở cuối đường này.
Văn Bình hỏi tiếp:
-Dixon hả?
Nghe chàng đặt câu hỏi tiếp theo, nạn nhân mới biết bị lừa. Chàng đã hỏi trống không « hắn đang chờ mày ở đâu », không nói rõ hắn là ai. Đến khi chàng nhắc đến Dixon, nạn nhân mới kinh sợ, mặt tái mét, tròng mắt láo liên. Chắc Dixon đã ra nghiêm lệnh cấm thuộc hạ không được đá động tới hành tung của hắn.
Văn Bình nhếch mép cười, nụ cười báo hiệu sự giết chóc:
-Thế nào, chú em đã chịu nói chưa? Dixon hay Pelam?
Nạn nhân mở miệng định nói song vội ngậm lại, 2 mắt đột nhiên trợn trừng trong sợ hãi. Văn Bình nghe « phật » 1 tiếng nhẹ. Tiếng của mũi tên rời khỏi dây cung. Tiếp theo là tiếng « ối » ngắn ngủi nhưng thảm thiết. Tên thuộc viên của Dixon nhảy bật lên như ngồi chạm lò so rồi khuỵu xuống, thở hắt ra. Một mũi tên nhỏ xíu cắm vào vú trái của hắn. Có lẽ vết thương trúng tim nên nạn nhân mạng vong 1 cách nhanh chóng và êm thắm. Văn Bình bước chéo sang bên và quay lại. Trước đó 1 phần tích tắc đồng hồ, 1 giọng nói quen thuộc đã cất lên sau lưng chàng, sặc mùi kiêu ngạo và thách thức:
-Không phải Dixon đâu. Mà là bạn cố tri. Xin chào đại tá Z.28 thân mến.
Người vừa cất tiếng chào mát Văn Bình là Pelambangkitô, gọi tắt là Pelam, chồng hờ của Rôsita. Văn Bình thản nhiên nhìn cây cung bằng tre, giây bắn bằng ruột mèo phơi khô mà Pelam đang cầm trong tay, với mũi tên tre vầu nhỏ xíu, sẵn sàng để bắn:
-À, chúng mình lại được gặp nhau. Tôi không ngờ anh còn nghề bắn cung tài tình nữa.
Pelam nói:
-Tôi cũng như anh vậy. Nghề gì cũng biết.
-Không, tôi và anh hoàn toàn khác nhau. Không khi nào tôi đối xử tàn nhẫn, và vô lương tâm với nhân viên dưới quyền.
-Hắn không làm tròn nhiệm vụ nên chết đáng đời. Vả lại, hắn đang rục rịch phản thùng. Tôi không thể dung thứ thuộc hạ tham sống sợ chết trước mặt kẻ thù. Vì vậy, tôi giết hắn chứ không giết anh.
-Cám ơn. Bây giờ chúng ta đi đâu?
-Yêu cầu anh tiến lên phía trước, và tiếp tục đi như thế. Hết hành lang thì rẽ vào căn phòng bên trái. Đó mới là nơi cất giữ những bí mật mà anh đã mất bao nhiêu công phu tìm kiếm vô ích.
-Đầu đạn nguyên tử?
-Vâng, đầu đạn nguyên tử. Đem ráp vào là 12 hỏa tiễn ngắn tầm mà anh thấy trong nhà kho sẽ trở thành võ khí vô cùng lợi hại. Nó sẽ thay đổi cục diện Đông nam Á khi được đem dùng. Sở dĩ tôi nói sự thật, không giấu diếm vì lần này anh không còn hy vọng, dầu là hy vọng 1 phần ngàn, thoát khỏi tay tôi. Chúng tôi đã bố trí đầy đủ từ đầu đến cuối, không sót 1 chi tiết cỏn con nào. Dầu sao tôi cũng thành thật khen anh vào phút chót, anh đã mua chuộc được con bé ngu xuẩn, và đánh lừa tôi trong máy tiếp âm, khiến tôi chờ mất công toi. Nếu không, anh đã bị bắt ngay sau khi xuống hầm.
-Si Thoeng làm việc cho anh lâu chưa?
-Mới.
Căn phòng ở cuối hành lang gồm những tiện nghi tân tiến mà Văn Bình không thể ngờ tới. Tường được xây bằng gạch, sơn màu vàng nhạt, từng chùm đèn điện sáng rực treo lủng lẳng trên trần nhà: thoạt trông ai cũng tưởng là phòng khách sạn, loại phòng đôi dành sang trọng dành cho khách trọ triệu phú chứ không dè đây là nhà hầm trong 1 mỏ kẽm đầy bụi, bên trên là quang cảnh hoang liêu.
Pelam kéo ghế mời:
-Anh ngạc nhiên, phải không? Cho dẫu anh trả lời « không » tôi vẫn biết rõ lòng anh nghĩa « có ». Đáng tiếc là anh không còn thời giờ khám phá thêm bí mật dưới hầm mỏ ở bến tàu Sawan này nữa. Anh đã xuống đây, đã mục kích những điều chúng tôi giấu kín từ nhiều tháng nay, nhiều năm nay, nên anh phải chết.
-Vậy anh còn chờ gì mà chưa hạ thủ?
-Ha, ha … Lần thứ nhất trong đời tôi thấy 1 thanh niên đẹp trai, thích ăn ngon, và gái đẹp như anh lại khoái chết hơn là sống. Anh yên tâm, muốn sống mới khó, chứ muốn chết thì quá dễ. Lát nữa, anh sẽ chết sau khi chứng kiến những phút cuối cùng của cô gái Thái mà anh yêu.
-Đồ hèn! Bọn anh chỉ có can đảm giết hại người vô tội, yếu đuối.
-Anh yêu cô nàng đến thế kia ư?
Si Thoeng đang ngồi gục đầu trong góc bỗng ngẩng phắt đầu nhìn Văn Bình. Nàng đã tỉnh hẳn. Trên mắt long lanh ngấn lệ. Chàng giả vờ không nhìn thấy nàng, quay mặt nói với Pelam:
-Bảo là yêu e không đúng. Trong đời tôi chưa yêu ai. Nói đúng hơn, tôi không yêu ai. Nàng là người đàn bà tốt nên tôi có cảm tình thắm thiết. Vì yêu tôi, nàng mất mạng. Tôi sẵn sàng mang tất cả những kho báu trên đời này để đổi lấy mạnh sống của nàng. Anh thừa biết tôi là kho báu tin tức và tài liệu tối mật, trị giá hàng tỉ đôla. Nếu anh …
-Cám ơn! Cám ơn! Anh đã cho nhiều kẻ khờ khạo uống nước đường như vậy rồi. Chẳng qua anh muốn kéo dài thời giờ. Nói dứt khoát để anh biết, chúng tôi không cần tin tức và tài liệu tối mật của anh.
Văn Bình thở dài:
-Vậy thì thôi!
Pelam bỗng đứng dậy. Bên cạnh hắn là 1 cái bàn sắt sơn xanh lá cây, bên trên kê cái máy truyền tin lớn do Đông Đức chế tạo. Đèn điện trong máy vừa phựt cháy. Thay vì đeo mũ nghe, hắn lại mở để trên bàn, cốt cho Văn Bình nghe. Hắn bấm nút và cất tiếng:
-Pelam đây … bắt được cả 2 rồi. Xin anh chỉ thị mới. Anh em chỉ chờ anh ra lệnh là xuống tay.
Tiếng Dixon:
-Thong thả. Tôi sẽ đến ngay bây giờ.
-Nghĩa là đợi anh đến, chứ chưa giết?
-Chưa.
-Tại sao?
-Do ý kiến của Akita.
-Hừ, cứ thả mồi bắt bóng mãi thì hắn lại trốn thoát mất thôi. Những lần trước tóm được hắn, người ta đã tiếc rẻ, muốn khai thác xong mới giết, rốt cuộc mất cả chì lẫn chài. Đề nghị anh trình bày lại với Akita.
-Không được. Đó là lệnh của Trung ương.
-Tôi sẽ không chịu trách nhiệm nếu …
-Đừng nói càn. Nếu anh sợ hắn trốn thì đóng cửa hầm lại, và tăng gấp đôi số người gác. Trừ phi biến thành chim mới có hy vọng bay lên khỏi hầm mỏ. Trong vòng 15, 20 phút tôi sẽ đến nơi.
Pelam chào Dixon rồi cúp điện đàm. Trong khi trò truyện, hắn luôn luôn chĩa cái bút máy Parker 75 bằng bạc về phía Văn Bình. Hơn ai hết, Văn Bình biết đó là súng bắn đạn hơi độc. Loại bút máy – súng hơi độc bỏ túi này rất hữu hiệu và chính xác. Văn Bình giỏi võ đến đâu cũng vô ích. Pelam chỉ bấm nút là chàng sẽ trúng đạn bất tỉnh trong chớp mắt. Và tùy theo thứ hơi độc được dùng, chàng sẽ mê man hoặc tê liệt tứ chi. Thấy chàng dán mắt vào cây bút máy Parker 75, Pelam nhún vai, giọng tự tin:
-Anh khoái cái bút máy này lắm, phải không? Vậy anh trổ tài thoát thân đi, tôi sẽ biểu diễn cho anh thưởng thức. Súng hơi chứa 3 viên đạn, mỗi viên chỉ nhỏ bằng hột đậu nhưng tác dụng của nó lại mạnh hơn 1 thùng thuốc mê thông thường. Sư tử là giống vật có sức chịu đựng bền bỉ nhất chống lại thuốc mê và hơi độc mà chúng tôi chỉ cần 1 hột đậu. Năm ngoái, tại sa mạc Sahara, Phi châu, 1 viên đạn hơi bắn gục luôn một lúc 1 cặp vợ chồng sư tử. Dầu sao anh chỉ có 1 mình, lại chỉ nặng bằng phần 3 con sư tử, cho nên tôi tin rằng anh chẳng dại gì tìm cách quật ngã tôi.
Văn Bình lặng thinh. Chàng biết hắn nói thật. Ruột gan chàng rối như tơ vò. Bằng mọi cách chàng phải triệt hạ hắn trước khi Dixon tới.
Trong khi ấy, Si Thoeng cũng nghĩ như chàng. Pelam không để ý đến nàng vì nàng đang ngồi ủ rũ dưới đất. Nếu nhìn sang bên, Pelam sẽ chạm phải luồng nhỡn tuyến sắc như dao cạo của cô gái Thái. Đối với nàng, cái bút máy Parker 75 mà Pelam cầm trong tay không phải là vật lạ. Nàng đã biết công dụng ghê gớm của nó. Cảnh sát Hoa Kỳ hiện dùng 1 loại bút máy tương tự để bắn hơi độc Mace trong vòng 2, 3 thước, và trong vòng 8 giây đồng hồ 8 hột thuốc. Một loại tối tân hơn có thể làm mọi đối phương té ngã trong đường kính 10 thước, hoặc xa hơn nữa. Cái bút máy Parker 75 của Pelam do KGB sô viết mạo kiểu Parker do Hoa Kỳ chế tạo, trong ruột cũng chứa hơi Mace, song mạnh hơn, độc hơn, và tác dụng lâu hơn (1).
Si Thoeng liếc nhìn Văn Bình bằng đuôi mắt. Chàng cũng đang nhìn nàng.
Bất giác nàng cảm thấy yêu chàng tha thiết. Chàng bị du vào tử địa vì nàng. Nếu nàng nói rõ sự thật sớm với chàng ở thủ đô Vọng các, chắc chắn sự thể đã đổi khác.
Pelam vẫn say sưa ca tụng công hiệu không tiền khoáng hậu của cái bút máy chứa hơi độc:
-Sao anh lại im lặng, không trả lời? Ha, ha … có lẽ anh đã biết đây là loại bút đặc biệt, chứa hơi tê liệt đặc biệt. Anh chỉ nhích người là tôi nhả đạn ngay, và anh sẽ ngã lăn xuống đất, như thể bị đòn knock-out vào quai hàm. Nửa giờ sau anh mới có hy vọng tỉnh lại. Hơi này rất khó chịu, anh sẽ nhức nhối gân cốt hàng tuần lễ. Vì vậy …
Càng mê man với bản độc thoại tràng giang đại hải, Pelam càng quên bẵng thiếu phụ Thái đang rình rập ở góc phòng. Nàng đã quyết tâm đoạt chiếc bút máy Parker 75 đựng hơi Mace để cứu Văn Bình. Nàng biết Pelam bắn hay, lại giỏi võ. Nàng còn mệt mỏi, chưa hồi phục được sức khỏe. Nhưng nàng không thể trì chậm thêm nữa. Pelambangkitô đang nói ba hoa chưa dứt câu, nàng đã đứng vụt lên, và nhảy bổ vào người hắn. Nàng chưa biết sẽ làm cách nào để cướp khẩu súng bút máy, hoặc xô Pelam ngã. Nàng giống như cái máy, hoàn toàn tuân theo lệnh điều khiển của 1 chủ nhân vô hình. Nghe tiếng động Pelam ngừng nói. Hắn nghiêng mình thật nhanh. Si Thoeng chưa kịp chạm vào người hắn đã vung tay chặn lại. Văn Bình đã có dịp giao đấu với Pelam nên cảm thấy ớn lạnh xương sống. Sự việc xảy ra mau lẹ như lằn chớp xẹt nên Văn Bình không có thời giờ ra tay để cứu người đàn bà Thái liều mạng. Miếng đòn tàn bạo của gã đàn ông Phi giỏi võ tạo ra 1 âm thanh khô khan. Bị đánh vào đỉnh đầu, Si Thoeng rớt rụng xuống nền hầm, và giẫy lên như con cá vừa bị chặt đầu.
Sau khi triệt hạ Si Thoeng, Pelam nghĩ ngay đến Văn Bình. Hắn xoay người lại, chĩa khẩu súng bút máy vào ngực chàng. Chỉ 1 phần trăm tích tắc đồng hồ nữa là viên đạn hơi quái ác sẽ bắn khỏi cái lỗ nhỏ li ti ở đầu bút song Văn Bình đã chuyển đã sang thế công vũ bão trước khi đối phương bấm nút. Ngọn thần cước vang danh 4 bể của điệp viên Z.28 được tung ra, nhằm cườm tay cầm súng bắn hơi độc Mace. Chàng có cơ hội giao đấu với Pelam, nên không dám khinh thường. Về võ công, hắn chưa bằng chàng, nhưng về kinh nghiệm hắn không đến nỗi thua kém. Trông cách tránh đòn của hắn trên du thuyền, chàng biết hắn đã am tường thuật tàng hình Ninjutsu Nhật bản. Vì vậy chàng phải lợi dụng triệt để yếu tố bất thần.
Pelam cố phản ứng trước Văn Bình nhưng ngọn cước kinh thiên động địa đã rớt xuống nhanh hơn. Cái bút máy Parker 75 bằng bạc bị đá văng vào vách phòng. Pelam còn luống cuống thì bàn chân trái của Văn Bình đã phóng tiếp. Nhờ tài nghệ song cước, Văn Bình đã thoát thân trên sống Chao Phya trước mũi súng của Pelam. Nhưng lần này hắn quyết không để chàng thoát thân dễ dàng như trước nữa.
Hai bàn tay gân guốc của hắn nắm lấy nhau biến thành hàng rào đón đỡ ngọn cước lợi hại. Nội công của Pelam khá thâm hậu song vì Văn Bình vận toàn lực nên hắn bị hất chúi ra sau. Văn Bình rượt theo, quét 1 atémi ngang cổ hắn. Hắn lộn người tránh. Phải là võ sĩ cừ khôi mới có thể tránh đòn trong lúc té ngã. Tuy nhiên, miếng điểm huyệt ghê gớm của Văn Bình đã ào tới như nhiều ngọn cuồng phong nhập một.
Hắn đành lãnh phát atémi vào cuống họng. Một tiếng « hự » yếu ớt vang lên.
Pelambangkitô, trùm thảo khấu đội lốt tỉ phú hào hoa Phi luật tân, chồng hờ của giai nhân Rôsita, ngã sóng soài trên đất, và trong nháy mắt đã trở thành cái xác không hồn.
Không kịp nghĩ đến Si Thoeng đang rên rỉ trong góc, máu chảy đầy 2 màng tang quện dính lấy mái tóc lơi lả tuyệt đẹp, Văn Bình vội ngồi xuống trước bàn sơn màu xanh lá cây, chụp mũ nghe vào đầu, bàn tay thoăn thoắt trên máy truyền tin. Chàng bắt đầu gởi tín hiệu cho điện đài của Lê Diệp ở Vọng các. Tu tu … tít tít … chàng đánh tín hiệu bằng tay trái, tay phải cầm bút chì hí hoáy dịch bức điện sang mật mã. Chàng biết là thời giờ có hạn nên chỉ truyền đi 2 bức điện thật ngắn. Thành công hay thất bại của công tác Trường Huệ tùy thuộc bức điện này. 3 phút sau, bức điện được đánh đến giòng chữ chót, chàng xô ghế đứng dậy.
Khuôn mặt đẫm máu và đôi mắt lạc thần của cô gái Thái làm Văn Bình rụng rời tay chân. Nàng chỉ bị Pelam đánh 1 đòn nên Văn Bình đinh ninh nàng bị thương, nhiều lắm là trọng thương. Chàng tin tưởng tài xoa nắn của chàng sẽ giúp nàng khỏi đau đớn, và cứu nàng khỏi chết dễ dàng.
Y lý Trung hoa chia các mạch trong cơ thể con người làm 12 kinh, mỗi kinh liên quan đến 2 bộ phận nòng cốt. Trên phương diện võ thuật, còn kinh mạch thứ 13 nữa gọi là huyền hư mạch, nghĩa là là mạch kín, khi có khi không. Mạch huyền hư ăn thông với hệ thống tuần hoàn từ tim lên óc, nhiều khi con người bị đông máu làm động mạch