← Quay lại trang sách

Chương 23 -Một phút cũng không

Ngày 30 tháng 6 năm 2006

Còn có nhiều cầu thủ khác cũng được đánh giá là các ngôi sao lớn. Trước hết phải kể đến Ronaldinho. Theo giới bình luận cũng như các cổ động viên, đây sẽ là cầu thủ tỏa sáng nhất. Nhiều người dự đoán anh sẽ đoạt danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất World Cup và cầu thủ ghi nhiều bàn thắng nhất. Một trong những lý do ở đây, theo đại đa số các HLV, cầu thủ, báo chí, và các kênh truyền hình khắp nơi trên thế giới, là người ta cầm chắc rằng Brazil sẽ rinh về danh hiệu đó. Vì thế mà đặt cược vào số 10 của Barça là điều hiển nhiên và hợp lý. Anh vừa có một mùa giải ngoạn mục: Giành giải Quả bóng vàng châu Âu và danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất ở cả giải vô địch bóng đá quốc gia Tây Ban Nha và Champion League. Điều duy nhất cản trở “ngôi vương” của anh là danh hiệu cầu thủ xuất sắc thứ hai thế giới. Sau đây là danh sách các ứng cử viên tiềm năng: Cầu thủ đồng hương Ronaldo, người được kỳ vọng sẽ có cuộc trở lại đầy ấn tượng; David Beckham, ngôi sao giải trí trong làng bóng đá; Zidane - đây là thách thức cuối cùng trong sự nghiệp của cầu thủ này. Theo sát họ là những tên tuổi như Figo, Ballack, Torres, Van Nistelrooy, và Del Piero.

Nhắc tới đội tuyển Argentina, người được nhắc tên đầu tiên là Juan Roman Riquelme, tiền vệ tấn công 28 tuổi, sinh tại Buenos Aires. Anh chơi cho Villarreal, và chưa từng tham gia thi đấu World Cup; tuy nhiên, khi chọn anh, HLV José Pekerman đã đặt cả niềm tin vào anh.

Đội bóng áo xanh trắng được triển khai xung quanh Riquelme, và trận đấu của họ phụ thuộc rất nhiều vào phong độ thi đấu của anh.

Riquelme là một cầu thủ trầm tính, anh chịu trách nhiệm dẫn dắt đội bóng. Anh cần phải vững vàng, anh cần phải sáng tạo trong lối chơi và tạo nên điều kỳ diệu, anh cần phải tích cực di chuyển và thực hiện những đường chuyền quyết định cho tiền đạo. Còn Messi thì sao? Messi là cầu thủ nổi trội trong nhóm các ngôi sao bậc trung, hay đúng hơn là các cầu thủ trẻ triển vọng. Anh từng được mệnh danh là Maradona mới, và sân khấu World Cup sẽ cho anh cơ hội làm sửng sốt cả thế giới ở độ tuổi 18, sau khi anh đã xác lập được tên tuổi của mình trên đấu trường quốc tế ở SVĐ Stamford Bridge.

Cùng với Cristiano Ronaldo của Bồ Đào Nha và Luis Valencia của Ecuador, anh cũng được các cổ động viên chọn đưa vào danh sách sáu ứng cử viên cho danh hiệu cầu thủ trẻ thi đấu tại World Cup xuất sắc nhất (ba cầu thủ khác do FIFA đề cử là Cesc Fàbregas người Tây Ban Nha, Tranquillo Barnetta người Thụy Sĩ, và Lucas Podolski người Đức). Danh hiệu này ra đời ngày 01 tháng 1 năm 1985. Cầu thủ được chọn sẽ phải thể hiện sự vượt trội về phong cách thi đấu, khả năng dẫn dắt, lối chơi “sạch”, và niềm đam mê bóng đá trên các sân cỏ nước Đức. Người Argentina muốn nhìn thấy Messi trong đội hình thi đấu chính thức, và họ đặt trọn hy vọng vào anh; họ muốn được nghe tận tai, trông tận mắt tất cả những câu chuyện tuyệt vời đang lan khắp châu Âu về truyền nhân của Maradona - và họ muốn được thấy minh chứng đó trong màu áo của đội tuyển quốc gia. Kể từ thời của Cậu bé vàng Maradona, người Argentina vẫn luôn ấp ủ giấc mơ về một cầu thủ khác, một cầu thủ xuất chúng, phi phàm, người mà họ có thể yêu mến và tôn thờ như cách mà họ đã - và đang - dành cho Diego Maradona. Nhắc tới chuyện này, cách đây vài tháng, chính Maradona đã lên tiếng yêu cầu trao chiếc áo số 10 cho Messi - đây là số áo mà Liên đoàn bóng đá Argentina đã ngừng sử dụng nhằm tôn vinh Maradona.

Có thể Leo không lớn lên tại quê nhà, nhưng mấy tháng vừa qua anh đã trở lại quê hương để phục hồi chấn thương trong trận đấu với Chelsea. Anh tranh thủ thời gian xuất hiện trước công chúng, trả lời phỏng vấn, và ghi hình cho một số chương trình quảng cáo cho mùa World Cup này. Cả các công ty đa quốc gia cũng như các công ty trong nước đều tin chắc rằng ảnh hưởng toàn cầu của anh sẽ làm lợi cho họ. Chưa hết, thương hiệu thể thao Đức Adidas cũng treo những tấm áp phích có hình Messi trên khắp các tòa nhà dọc từ Rome tới Buenos Aires qua Berlin. Như vậy là trước kỳ World Cup, ít nhất xét về khía cạnh nổi tiếng, Messi cũng hơn các đồng đội tới hàng dặm. Anh chắc chắn là cầu thủ áo trắng xanh có độ phủ sóng truyền thông cao nhất. Thế nhưng, sự nổi tiếng đó có thể khơi mào cho sự ghen tị - một rào cản khác cho các chàng trai muốn được nhận vào đội của Pekerman.

Nhờ vào thành tích tại kỳ World Cup U20, mới đây anh đã được gọi vào đội. Trận đấu đầu tiên của anh trong đội tuyển quốc gia chính diễn ra vào ngày 17 tháng 8 năm 2005. Đây là một trận đấu giao hữu với đội tuyển Hungary tại Budapest, trên SVĐ mang tên huyền thoại Ferenc Puskas. Anh vào đá thay Maxi Lopez ở phút 65. Sau khi vào sân chừng hơn 40 giây, ở lần chạm bóng thứ hai, anh rê bóng qua Vanczak. Cầu thủ đội Hungary này đã kéo chiếc áo số 18 còn mới toanh của Messi; Messi giơ tay lên và đẩy anh ta lùi lại. Anh đánh vào mặt hậu vệ này. Trọng tài người Đức Markus Merk thấy rõ ràng. Messi đã dùng khuỷu tay đánh người. Và ông rút chiếc thẻ đỏ ra trước sự kinh ngạc của người Argentina. Bị đuổi khỏi sân trong trận đấu đầu tiên. Đây không phải là tình huống mà Leo nghĩ đến. Anh ngồi khóc cho tới cuối trận đấu. HLV và đồng đội cho rằng quyết định của trọng tài có phần thái quá, song những lời an ủi của họ đều vô ích.

Sau trận mở màn không mấy suôn sẻ, Messi tham gia vài trận khác - cơ hội cho anh tiến lên và hòa nhập với đội. Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng. Ai cũng thấy Messi là người khá nhút nhát. Anh ít khi trò chuyện với đồng đội hay những người phục vụ đội. Không thiếu các “giai thoại” kể về chuyện này; chẳng hạn như trong khóa tập huấn ở Madrid, khi người chủ mời cả đội đi dự một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời - một phong tục xã hội tuyệt vời của người Argentina - nhằm củng cố mối quan hệ đồng đội. Leo không hề mở miệng, dù chỉ để xin thêm thức ăn. Sự trầm lặng tới mức hiển nhiên của anh khiến mọi người lo ngại. Messi thậm chí còn không cất bỏ được thói quen ấy để tuân thủ những lễ tiết thông thường. Chẳng hạn, vào dịp Giáng Sinh, sau thời gian về với gia đình, tất cả các cầu thủ Argentina đều tới thăm vị quản lý của đội; còn Messi thì bặt vô âm tín. Việc Liên đoàn bóng đá Argentina (AFA) không biết tìm anh ở đâu là chuyện thường ngày ở huyện.

Chàng thanh niên trẻ không tuân theo “tôn ti trật tự” của đội cũng như những quy định bất thành văn vốn mang tính thiết yếu đối với nền bóng đá Argentina. Anh không phải là kẻ nổi loạn, anh không cư xử tồi tệ, và anh cũng không cố ý làm như vậy - tính cách của anh là thế. Chẳng hạn, trong các buổi huấn luyện trước trận đầu tiên tham gia cùng đội tuyển chính, Messi thường đối mặt với Gabriel Heinze. Anh chạm mặt Heinze bốn lần, và lần nào cũng tỏ ra lạnh nhạt với anh ta. Heinze, hiện nay là hậu vệ cho CLB Olympic de Marseille, đã đi quá giới hạn chịu đựng của bản thân và muốn trả thù cho lòng tự hào bị tổn thương của mình. Pekerman buộc phải ra tay can thiệp để cứu nguy cho chàng thanh niên nhỏ bé cũng như cho danh dự của một trong những người đồng đội của anh. Đây là tình huống thường xuyên tái diễn với những người khác ở Nuremberg, nơi ở của đội tuyển Argentina tại Đức. Không ai phủ nhận rằng chàng cầu thủ trẻ của CLB Barcelona là người rụt rè. Và nếu xét đến cả vấn đề liên quan tới các quy định bất thành văn vốn đã ăn sâu bén rễ từ lâu, thì cần phải nói rằng Messi còn trẻ - rất trẻ. Nếu làm phép so sánh một lần nữa, thì ở độ tuổi 18, mặc dù là cầu thủ mới nổi, ngay cả Maradona cũng không được HLV César Menotti gọi vào chơi trong kỳ World Cup 1978. Messi được tới Đức, nhưng nên nhớ rằng kể từ thập niên 1930, chưa có cầu thủ Argentina nào vào chơi trong vòng chung kết của World Cup khi mới 18 tuổi cả. Bài học rút ra ở đây cho những người “tình nguyện” ngồi ghế (các HLV) là cần phải bảo vệ những tài năng mới nổi bằng mọi giá - không được đặt gánh nặng thua cuộc lên vai họ. Rủi ro sẽ rất lớn nếu làm hại họ. Và trong những trường hợp này, lịch sử có ảnh hưởng lớn.

Chấn thương 07 tháng 3 cũng vậy. Hôm đó, có vẻ như Messi đã bình phục hoàn toàn; anh đã chơi nhiều trận giao hữu trước kỳ World Cup, nhưng những người trong phòng thay đồ nói anh vẫn khổ sở vì các cơn đau cơ. Về tinh thần, anh tỏ ra phấn chấn trong giai đoạn chuẩn bị cho kỳ World Cup đầu tiên của mình. Trong những phát biểu trước vòng đấu, anh nói rằng mọi người đều nói: Đội tuyển Brazil (trong đó có Ronaldinho bạn anh) là ứng cử viên vô địch số một, nhưng “chúng tôi cũng là một đội tuyển hay, là đội tuyển quốc gia có sự góp sức của nhiều tuyển thủ giỏi. Dĩ nhiên, chúng tôi sẽ tiến dần từng bước một, từng trận đấu một. Chúng tôi sẽ gặp những đối thủ xuất sắc, và mỗi trận đấu sẽ diễn ra rất phức tạp. Nhưng tôi tin rằng Argentina có thể giành chiến thắng trong kỳ World Cup này.”

Đội bóng áo trắng xanh nằm trong Bảng C, vốn ngay từ đầu đã được coi là bảng tử thần, gồm các đội tuyển Bờ Biển Ngà, Serbia & Montenegro, và Hà Lan. Đây sẽ không phải là một hành trình dễ dàng, nhất là trong khi tâm trí họ vẫn còn đeo đẳng thảm họa mùa World Cup tại Nhật Bản và Hàn Quốc.

Trận đấu đầu tiên với đội tuyển Bờ Biển Ngà diễn ra vào 9h tối thứ bảy ngày 10 tháng 6 tại Hamburg. Trong buổi đấu tập trước đó năm ngày, Messi bị va chạm và gặp khó khăn khi thi đấu. Ý định của vị quản lý đội là giữ anh lại và để anh tham gia vào giai đoạn sau của vòng đấu, một trong những lý do cơ bản ở đây là họ vẫn chưa tin rằng anh là người hoàn toàn phù hợp. Trên thực tế, họ đã tuyên bố: “Chúng tôi không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì khiến mọi người hy vọng. Chúng tôi thấy anh ấy đã có tiến bộ và hồi phục dần trong từng buổi tập luyện. Và anh ấy đang khá lên từng chút một. Chúng tôi rất cám ơn những nỗ lực mà anh ấy đã bỏ ra để ở đây với chúng tôi.” Và như thế Messi ra ngồi ghế dự bị. Từ vị trí “bao quát” của mình, Lionel theo dõi Crespo ghi bàn thắng thứ 30 trong màu áo trắng xanh với niềm lạc quan quen thuộc của cầu thủ này. Anh quan sát Riquelme, trong giây phút hứng khởi xuất thần, nhìn vào hàng ghế khán giả rồi chuyển trái bóng tới đúng nơi cần đến. Và anh thấy khi không bị ai để ý, “Chú Thỏ” Saviola trừng phạt Tizie ra sao trong lần chạm mặt đầu tiên giữa hai người. Anh cũng được chứng kiến cảnh “Những chú voi” (đội Bờ Biển Ngà) chống trả lại và nỗ lực kiến tạo các cơ hội bất thành ra sao - họ chỉ ghi được bàn thắng về cuối trận đấu, nhờ công của Drogba như thường lệ (cầu thủ này chọc thủng hàng phòng ngự của Argentina do cầu thủ xuất sắc Ayala chỉ đạo). Kết quả chung cuộc:

2-1. Đội bóng áo trắng xanh tràn đầy triển vọng, dù rằng không có Leo.

Nhận xét về trận đấu, Pekerman nói: “Đối với tôi, bóng đá lúc nào cũng vậy. Các kỳ vọng của tôi về đội tuyển xuất phát từ góc nhìn phân tích chứ không chỉ thuần túy dựa trên niềm mong mỏi của bản thân. Chúng tôi đã có màn phòng ngự tuyệt vời trong trận đấu đầu tiên này và giữ chân được các cầu thủ đáng gờm của Bờ Biển Nga. Đúng là chúng tôi chưa tạo được nhiều ấn tượng, nhưng cái hay của chúng tôi là chúng tôi chưa bao giờ để mất tinh thần.” Không cần phải diễn giải gì nhiều đối với phát biểu trên, ta cũng có thể nhận ra rằng ông hài lòng với diễn biến trận đấu. Sự hài lòng này được thể hiện rõ ràng tới mức trong trận đấu thứ hai với đội Serbia & Montenegro - vốn là đội khiến ông lo ngại dù rằng trước đó họ đã để thua Hà Lan - ông không hề có ý định thay đổi đội hình thi đấu, ngoại trừ việc đưa Lucho Gonzalez vào thế chân Esteban Cambiasso. Nói một cách ngắn gọn, tại SVĐ Gelsenkirchen hôm 16 tháng 6, Messi lại tiếp tục ngồi ghế dự bị. Anh có Carlos Tevez làm bạn, và có 65 phút ngồi chứng kiến ba bàn thắng để rồi băn khoăn không biết nếu ra sân, anh có thể ghi được bao nhiêu bàn. Rồi anh đứng lên khởi động cạnh đường biên, trong chiếc áo khoác huỳnh quang. Màn khởi động là một dấu hiệu đầy hứa hẹn. Anh quay trở lại ghế nghỉ của đội, làm theo các dấu hiệu hướng dẫn, và cuối cùng, trợ lý HLV Hugo Tocalli cũng để anh khoác chiếc áo màu trắng xanh số 19. Màn ra mắt đầu tiên của anh ở World Cup bắt đầu ở phút thứ 74. Anh vào đá thay cho Maxi Rodriguez, cùng thời điểm với Carlos Tevez, một cầu thủ trẻ khác trong đội.

Trên khán đài, Maradona giơ hai tay lên và hô hào cổ vũ cuồng nhiệt cùng hàng nghìn cổ động viên Argentina. Họ đồng thanh hát: “Ole, ole ole ole, Mesi, Messi!” Có người còn giương lên một tấm áp phích lớn có hình gương mặt El Pulga bên cạnh chiếc cúp vô địch thế giới, phía dưới là dòng chữ: “Giấc mơ tôi đây.” Một vài người khác lại căng tấm áp phích chạy dòng chữ: “Anh ấy là người Argentina, anh ấy là Đấng Cứu Thế.” Như vậy rốt cuộc, yêu cầu của một cô gái nhỏ giương tấm áp phích ghi dòng chữ “José, hãy để Messi ra sân đi (xin ông đấy)” đã được đáp ứng.

Cho tới lúc này đội bóng áo trắng xanh vẫn thi đấu tốt, không có lời phàn nàn nào đối với họ, nhưng khi El Pulga xuất hiện mọi thứ đều thay đổi: Tuyển thủ mang áo số 19 này buộc cả đội tuyển đang sắp rơi vào trạng thái ngủ quên trên vòng nguyệt quế của mình phải tỉnh giấc, phải vận động trở lại, và phải tăng tốc ngày một nhanh hơn. Họ chuyền cho anh quả bóng và anh lao vút đi như một mũi tên với một mục tiêu duy nhất trong đầu là đưa bóng vào lưới của đội bạn. Anh thể hiện một màn trình diễn ngoạn mục khi thực hiện những cú di chuyển nhanh nhẹn như vậy. Argentina được hưởng một quả phạt, và Leo bước lên, đi dọc mé tay trái của khu vực phạt đền. Anh đứng vào vạch, ngẩng cao đầu, rồi chuồi quả bóng lên trước khung thành, tạo vị trí hoàn hảo để Crespo nhanh chân nhẹ bước trước hàng thủ của Serbia, choài chân ra, nâng tổng số bàn thắng lên con số bốn. Ở phút thứ 87, Tevez chuyền bóng cho Crespo, và Crespo chuyền lại cho Tevez. Tới lúc này, sau khi ghi được bàn thắng thứ 5, Tevez thể hiện sự hào phóng của mình bằng cách chuyền bóng xuống cho Messi đang chạy bên cánh phải. Anh vượt qua hậu vệ đội bạn và ghi bàn thắng thứ sáu sau khi đá quả bóng lọt qua tay thủ môn. Sau đó anh dừng lại, chỉ tay về phía người đồng đội đã tặng anh pha ghi bàn đó. Crespo lao tới ôm lấy anh, còn đám đông thì hò hét vang trời.

Lần này, là một trận ra mắt tuyệt vời ở World Cup, tuy rằng như thường lệ, người trong cuộc lại tỏ ra khiêm tốn: “Lúc đó tôi không bận tâm rằng đây là trận mở màn của mình. Tôi chỉ nghĩ cách giành chiến thắng trong một trận đấu mà mình thật sự muốn tham gia. Chân thành mà nói, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa để ý tới chuyện mình đã là một cầu thủ World Cup, và đã hoàn thành ước mơ của mình.” Còn bây giờ thì sao? Bây giờ trước mắt Pekerman là một quyết định mà ông phải lựa chọn, một vấn đề nan giải mà ông phải xử lý. “Đất nước ông muốn ông đưa Messi vào sân ngay từ đầu trận đấu, chứ không phải đợi cho tới phút thứ 74. Còn giới truyền thông, vốn đã biết điều gì là hữu ích, cũng muốn như vậy. Mà thưa các bạn, có giới truyền thông hay quốc gia nào lại không muốn điều đó cơ chứ?”, Pep Guardiola viết trên tờ El País. “Chỉ có ông ta (Pekerman) mới biết mình sẽ phải làm gì đối với thiên tài này. Mọi người đều tin chắc rằng Messi sẽ thể hiện cho ông ta thấy màn trình diễn ngoạn mục trong cả 90 phút trận đấu hệt như màn trình diễn trong 15 phút ngắn ngủi vừa qua. Ngày hôm qua giống như một chiếc kẹo ngọt ngào mà bà mẹ đã giấu kỹ trong túi xách dành để dụ con mình khi đứa trẻ quấy khóc. Và cách làm này luôn hiệu quả, ngay cả trong trường hợp nó chỉ kéo dài 15 phút.”

Suy cho cùng, quyết định này cũng không quá khó khăn; nan đề này cũng bớt phần hóc búa đi bởi vì trận đấu cuối cùng ở Bảng C trước Hà Lan không còn mấy quan trọng. Cả hai đội đều đã lọt vào được vòng 1/16, bây giờ họ chỉ còn tranh vị trí nhất nhì bảng nữa thôi. Pekerman có thể giương một mũi tên mà nhắm hai mục tiêu: Đưa Tevez và Messi vào đội hình thi đấu chính thức, cho Saviola và Crespo nghỉ để tránh cho họ bị thẻ vàng, vì một thẻ vàng nữa cũng đồng nghĩa với việc hai cầu thủ này sẽ không được tham gia trận đấu tiếp theo. Cuối cùng, ai nấy đều vui vẻ, đặc biệt là những người muốn được thấy thần đồng từ Rosario chơi tiếp.

Ngày 21 tháng 6 tại SVĐ Waldstadion ở Frankfurt, Johan Cruyff, Michel Platini, Franz Beckenbauer, và dĩ nhiên, Diego Armando Maradona trong chiếc áo trắng xanh quen thuộc đều trông ngóng Lionel. Đây đều là những tinh hoa của World Cup.

Leo là người cuối cùng bước xuống xe buýt chuyên chở đội bóng, tai đeo tai nghe iPod; anh cũng là người cuối cùng thay đồ vì còn mải tham quan sân đấu và tán gẫu với các đồng đội ở CLB Barcelona trong màu áo da cam (Van Bronckhorst và Van Bommel); và là người cuối cùng thực hiện màn khởi động. Tới giờ ra sân, anh đứng xếp hàng chờ trang nghiêm. Anh đi đôi giày Adidas được thiết kế dành riêng cho mình tại World Cup. Trên đôi giày có thêu tên anh, hình mặt trời trên quốc kỳ Argentina, dòng chữ “Bàn tay của Chúa” và ghi ngày 22 tháng 6 năm 1986. Hôm sau sẽ tròn 20 năm kể từ ngày Diego ghi hai bàn thắng vào lưới đội tuyển Anh trong kỳ World Cup 1986, trong đó một bàn được ghi bằng tay và một bàn được ghi bằng chân.

Trên khán đài, niềm kỳ vọng của khán giả mỗi lúc một dâng cao. Lần này anh sẽ đem tới cho họ điều kỳ diệu gì đây? Nếu anh từng có thể làm mưa làm gió trong 15 phút đấu ở trận trước, thì ai biết anh sẽ làm được những gì trong suốt cả 90 phút ở trận này. Và dù cho nếu đây không phải đêm thi đấu của anh, thì hiệu ứng mà sự xuất hiện của anh tạo ra trên sân vẫn không thể phủ nhận được. Trong hiệp đầu, anh chơi dọc cánh phải dưới sự kìm kẹp của Tim de Cler. Anh có mười một lần chạm bóng, để mất bóng một lần, và có bảy cú chuyền bóng hiệu quả. Sang hiệp hai, anh chuyển sang cánh trái trong sự bám đuổi của Kew Jaliens. Trong suốt 23 phút thi đấu anh chỉ chạm bóng ba lần, trong đó chỉ có một lần anh xử lý bóng được theo đúng ý mình. Ở phút 69, Pekerman đưa Julio Cruz vào thay thế anh. Trận đấu không có gì đáng chú ý lắm: Một cú đá chân trái vô thưởng vô phạt cùng một hai đường chuyền xuất sắc - một đường chuyền sâu cho Cambiasso, sau đó bị Van Der Sar khó nhọc chặn ngang, một đường chuyền cho Maxi Rodriguez, và một pha bóng bật tường đẹp mắt với Riquelme tuy nhiên cú đá cuối cùng lại chệch ra ngoài đường biên.

Đây là trận đấu được trông đợi nhất trong vòng đấu đầu tiên của mùa World Cup, là cuộc chạm trán giữa hai đội bóng mạnh đã từng nhiều lần tranh đấu quyết liệt trên sân cỏ (trận chung kết World Cup 1978 giữa hai đội là một trong những trận đấu nảy lửa). Thế nhưng, trận đấu lần này lại gây thất vọng. Một số nhà báo còn ám chỉ đầy ác ý rằng phong độ thi đấu tầm thường của tuyển thủ áo số 19 sẽ là lý do hoàn hảo để Pekerman đưa anh quay trở lại chiếc ghế dự bị. Và thực tế đúng là như vậy.

Ngày 24 tháng 6, đúng ngày sinh nhật lần thứ 19 của anh, Messi quay trở lại làm khán giả bất đắc dĩ trong suốt 84 phút đằng đẵng. Trong trận này, Argentina cũng không thi đấu khả quan: Đội Mexico do HLV người Argentina, Ricardo La Volpe dẫn dắt đã khiến họ mệt nhoài. Khi Messi vào sân thay cho Saviola, tỷ số là 1-1. Trận đấu sắp bước vào giai đoạn đá bù giờ. Và chính lúc này, chàng trai từ Barça đã làm thay đổi nhịp điệu trận đấu. Anh luồn sâu vào phần sân đối phương, đảo bóng từ chân này sang chân kia, rồi dẫn dắt để kiến tạo nên pha ghi bàn đẹp như mơ của Maxi Rodriguez. Mặc dù vấp phải những khó khăn ngoài dự kiến, đội tuyển Argentina vẫn vào được vòng tứ kết.

Ngày 30 tháng 6 tại Berlin, họ đối mặt với đội chủ nhà Đức. Trong suốt 120 phút của trận đấu, Leo Messi không hề tham gia dù chỉ một phút. Đây là điều không ai hiểu, là điều gây tranh cãi của trận đấu mà kết cuộc là đội Argentina đã để thua trong phiên đá luân lưu (4-2, sau kết quả hòa 1-1 trong những phút cuối của thời gian đá bù giờ).

Ta hãy tua lại đoạn phim của trận đấu mang tính quyết định đó để tìm hiểu lý do tại sao tuyển thủ có khả năng đóng vai trò then chốt trong chiến thắng của Argentina tại World Cup rốt cuộc lại phải ngồi ghế dự bị.

Trong đội hình thi đấu chính thức, Pekerman đã thay Saviola bằng Tevez, và Lucho Gonzalez cũng được đưa vào sân. Hai cầu thủ này phối hợp ăn ý với nhau - không có gì phải phàn nàn ở đây cả. Pekerman buộc phải thay người lần đầu vào phút thứ 71 vì Pato Abbondanzieri bị chấn thương trong lần đụng độ với các gã khổng lồ của đội tuyển Đức. Leo Franco vào đá thế vị trí của anh. Người tiếp theo rời sân là Riquelme, vì “anh ấy đã đuối sức” (lời của vị HLV). Cambiasso đá thay anh. HLV lúc này đang cố gắng giữ chốt để bảo vệ tỷ số hiện có. Argentina đang dẫn trước 1-0 nhờ pha đánh đầu của Ayala, nhưng họ lại thường xuyên bị mắc kẹt ở chính phần sân của mình, và họ đổ lỗi cho đội Đức vì những pha tấn công khó chơi mà họ nhận được. Đợt thay người cuối cùng - Cruz vào thay Crespo - diễn ra vào phút thứ 79, chỉ vài giây trước khi Klose ghi bàn san bằng tỷ số. Để lật ngược tình thế, đòi hỏi phải có tốc độ, kỹ thuật, và sự sáng tạo - mà đây thì lại là những yếu tố Cruz không có, còn Tevez cũng không thể đáp ứng do anh đã mệt mỏi vì thi đấu suốt từ đầu trận. Tóm lại, họ cần Messi. Dường như mọi người đều cho rằng nếu anh ra sân, Argentina sẽ có thể kết thúc trận đấu mà không phải đá luân lưu. Anh sẽ là người làm thay đổi tình thế.

Vậy tại sao Pekerman lại không đưa anh ra sân? Tại sao ông ta lại chọn Cruz thay vì Messi? “Thời điểm đó chúng tôi cần một tiền đạo, mà Messi thì lại không phải là tiền đạo”, Pekerman phân bua trong phòng họp báo sau khi những giọt nước mắt thua trận đã đổ xuống, sau cuộc va chạm giữa Oliver Bierhoff, Frings và Cruz, và trước khi tuyên bố từ chức. “Lúc nào chúng tôi cũng cho rằng anh ấy là một lựa chọn tốt, tôi biết chúng tôi có thể trông cậy vào anh ấy”, vị HLV này nói. Bổ sung cho phát biểu này, ông nhận định: “Argentina có thể có nhiều lựa chọn, nhưng chúng tôi không thể đưa họ vào sân.” Bây giờ Hugo Tocalli cũng xác nhận ý kiến đó. “Để đối phó lại với lối chơi của Đức, cần phải đưa Cruz vào sân. Khi ấy chúng tôi đang giữ tỷ số 1-0 và chúng tôi đang kiểm soát tốt trận đấu, từ trước đó chúng tôi đã chơi áp đảo, nhưng rồi chấn thương không may của Abbondanzieri đã làm hỏng mọi kế hoạch của chúng tôi.” Nhưng những lời phân bua của ông không thuyết phục được ai cả và lần lượt xuất hiện những giả thiết xoay quanh đề tài này:

1. Sai lầm: Pekerman đã sai. Ông phân tích sai trận đấu, ông đã đưa ra một quyết định hấp tấp và thay người khi không nên làm như vậy.

2. Bí ẩn: Chỉ có vị HLV này mới biết được sự thật, và nó sẽ trở thành một trong nhiều bí mật của lịch sử bóng đá Argentina, tương tự như vụ việc Rattin bị đưa ra khỏi sân tại Anh mùa World Cup 1966, Maradona sử dụng chất kích thích bị cấm tại Mỹ năm 1994, hay chiếc thẻ đỏ dành cho Ortega tại Pháp năm 1998.

3. Cố vấn tồi: Pekerman chịu ảnh hưởng của những cầu thủ “chiếu trên” trong đội vốn cảm thấy khó chịu khi Messi làm mưa làm gió trên các phương tiện truyền thông. Nói cách khác, Messi nói rằng anh muốn được chơi, nhưng câu nói này lại làm chướng tai những cầu thủ lãnh đạo như Juan Roman Riquelme và đội trưởng Fabian Ayala - họ sẵn sàng thể hiện ra mặt những suy nghĩ của mình, và thậm chí còn có lần ra lệnh cho Messi trong một buổi họp báo. Chính họ đã thuyết phục HLV gạt Messi ra khỏi đội hình thi đấu chính thức.

4. Thông lệ và các giá trị: Pekerman không thể xóa bỏ hay lờ đi những thông lệ, những giá trị, và những cầu thủ đã nỗ lực giành được quyền thi đấu trong nhiều năm qua.

Dù sao đi nữa, cũng không ai biết được giả thiết nào trên đây là đúng. José Pekerman im lặng và không nhắc lại chủ đề này nữa. Một năm sau đó, trong một bài phỏng vấn với tạp chí thể thao Marca, khi được hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với Messi? Phải chăng đã nảy ra tranh cãi về anh ấy?”, ông trả lời: “Tôi tự hào về cậu ấy. Chính tôi là người đã đưa cậu ấy vào đội tuyển U20 khi cậu ấy vẫn còn là một kẻ vô danh. Vấn đề ở Argentina là đức tin của chúng tôi mạnh tới độ chỉ chút xíu chuyện dính tới Messi cũng khiến mọi người xôn xao lên rồi. Ai cũng mong mỏi được trông thấy Messi trở thành Maradona vĩ đại trong kỳ World Cup đó, nhưng thực chất Messi mới chỉ chập chững những bước đi đầu tiên với Argentina, một đội tuyển lớn. Tôi hy vọng rằng trải nghiệm này sẽ giúp ích cho cậu ấy trong tương lai.”

Còn Leo Messi? Anh cũng giữ im lặng về chủ đề này. Buổi tối hôm đó tại Berlin, anh là một trong số ít các cầu thủ không xuất hiện trước báo giới. Lý do không chỉ là anh thất vọng vì bị loại khỏi vòng đấu mà còn bởi anh tức giận vì một số người trong giới truyền thông phàn nàn về cách xử sự của anh trong loạt đá luân lưu. “Họ nói những câu như thể tôi không thèm để ý tới chuyện đội tuyển bị loại - thực là sai lầm. Nếu có người nào ở trong phòng thay đồ, hẳn họ sẽ biết khi đó tôi nghĩ gì”, anh tâm sự trong một cuộc phỏng vấn với tờ Mundo Deportivo năm ngày sau đó. Anh tránh nhắc tới chuyện Pekerman đã dành cho mình quá ít cơ hội. “Ông ấy đã quyết định như thế... Ông ấy làm thế bởi vì đó là cách làm có hiệu quả. Những cầu thủ như Saviola và Crespo đã chơi rất tốt. Chỉ thế thôi.”

Chỉ thế thôi. Đã tới lúc sang trang mới.