Chương 28 -Chặng đường dài phía trước
Trò chuyện với Frank Rijkaard
Một chiếc gạt tàn, một bao thuốc lá, một lon Pepsi và ông bắt đầu nói. Cựu HLV Barcelona trông rất thoải mái, ông không có cuộc hẹn cấp bách nào và ông sẵn lòng nói tất cả về anh chàng nhỏ con có màn trình diễn ra mắt với đội tuyển chính thức vào ngày 16 tháng 10 năm 2003.
Trong màu áo của đội Milan, ông từng chơi những trận cầu đầy cảm xúc với đội Napoli của Maradona, và ông cũng là người thầy dẫn dắt Messi trong suốt năm năm dài. Nói tóm lại, ông là người thích hợp nhất để trả lời câu hỏi này: “Leo có phải là Diego tiếp theo không?”
“Tôi có rất nhiều kỷ niệm về Maradona - những cuộc đụng độ với Napoli trong giải vô địch Italy, đó là những trận đấu đã đi vào lịch sử. Nhưng khi Diego chơi ở Italy tại những năm 26-27 tuổi, anh ấy thật sự đã được huấn luyện ra trò. Messi hiện giờ vẫn còn rất trẻ, cậu ấy có cả sự nghiệp phía trước. Tôi hiểu vì sao nhiều người lại so sánh Leo với Diego. Cả hai đều là người Argentina, cả hai đều nhỏ con và cả hai đều có những phẩm chất tuyệt vời nhưng mọi so sánh đều phức tạp. Thời đó, Maradona là đại diện của nền bóng đá.
Rõ ràng anh ấy đã và vẫn đang là biểu tượng bóng đá. Leo là cầu thủ có một không hai nhưng để so cậu ấy với Maradona thì chúng ta phải đợi đến khi cậu ấy kết thúc sự nghiệp mới biết được.”
Vậy anh nghĩ sao về pha làm bàn vào lưới Getafe?
“Tôi đã xem rất nhiều trận bóng, nhiều cầu thủ xuất sắc và nhiều pha làm bàn… và tôi phải nói rằng cú ghi bàn của Leo vào lưới Getafe là một trong những cảnh tượng ngoạn mục nhất mà tôi được chứng kiến. Đó là một tuyệt phẩm. Tôi vẫn nhớ sau pha làm bàn đó tôi đã cảm thấy lâng lâng vui sướng cho cậu ấy, cho đội bóng, cho đám đông cổ vũ; tuy nhiên, thành thật mà nói, tôi không hề bất ngờ.”
Vì sao?
“Vì nếu anh thấy điều đó mỗi ngày trong các buổi luyện tập khi cậu ấy chơi bóng, anh sẽ biết cậu ấy có thể làm nên những điều diệu kỳ và cậu ấy hoàn toàn có khả năng làm được những việc như thế.”
Có phải vì vậy mà ông cũng không ngạc nhiên khi người ta nói về những điểm giống nhau giữa pha bóng này với pha làm bàn của Maradona tại World Cup Mexico 1986?
“Tôi nghĩ là chuyện đó có thể xảy ra. Vì đúng là cả hai pha làm bàn khá giống nhau mặc dù theo tôi, Leo còn nhanh hơn cả Maradona. Có cả nghìn đoạn clip quay hai bàn thắng này được đăng tải trên mạng và tôi đã xem ít nhất là hai mươi pha làm bàn tương tự như thế.”
Chúng ta hãy quay trở lại với màn trình diễn mở màn của Leo với đội bóng đầu tiên.
“Leo thật sự có tài khi chơi trong tuyển trẻ, nhưng chúng ta phải thận trọng khi đưa ra bất cứ nhận xét gì. Chúng ta phải chờ xem thôi bởi vì chuyển lên chơi ở đội chính thức là cơ sở. Từ đây sẽ là bài kiểm tra thật sự. Và Leo đã làm tất cả chúng tôi ngạc nhiên bởi thay vì vấp phải khó khăn, các kỹ năng của cậu ấy lại tiến bộ hơn khi được chơi với các cầu thủ giỏi. Trong chiến thắng ở giải Gamper trước Juve, tất cả mọi người đều nhận ra anh chàng này đáng giá thế nào.”
Vậy đâu là điểm đặc biệt, là phẩm chất của Messi?
“Chuyện chơi trước 10 khán giả hay 100 nghìn khán giả với Leo không quan trọng. Leo luôn ổn định, cậu ấy luôn thấy vững tâm và luôn giữ được khao khát chiến thắng trước sau như một. Cậu ấy sẽ là người nói câu: ‘Hãy chuyền bóng cho tôi, tôi muốn chơi, tôi muốn kiến tạo, tôi muốn thể hiện tài năng của mình.’ Và khi cậu ấy có được bóng, để cản bước cậu ấy mà không chơi bẩn là việc thật khó khăn. Cậu ấy rất nhanh, cậu ấy có khả năng kiểm soát bóng tốt, giác quan nhạy bén và cậu ấy có thể rê bóng theo lối mà chúng ta hiếm khi bắt gặp trong thế giới bóng đá. Và đừng quên cậu ấy cũng rất dễ bùng nổ. Cậu ấy nhỏ con thật nhưng lại rất mạnh. Anh có thể thấy điều này khi cậu ấy lăn xả vào đối thủ - không dễ hạ cậu ấy đâu.”
Vậy Messi đã thay đổi như thế nào trong những năm qua?
“Khi mới khởi nghiệp, cậu ấy là người rất biết cách cân bằng, luôn bình tĩnh, nhũn nhặn và đôi chút nhút nhát. Theo thời gian, cậu ấy đã thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn không mất đi những tính nết ấy. Giờ thì cậu ấy tự tin hơn, cậu ấy ý thức được mình là cầu thủ quan trọng trong đội. Mọi người coi trọng cậu ấy, còn cậu ấy thì nhận thức rõ điều này. Thái độ của cậu ấy không thay đổi nhưng cậu ấy không còn là anh chàng trầm tính như trước đây nữa. Cậu ấy vui nhộn hơn, cậu ấy thích trêu đùa khi đi cùng đồng đội hoặc những người quen biết… Tôi phải nói rằng từ ngày đầu tiên đội bóng cân nhắc cậu ấy, cả đội đã chấp nhận cậu ấy rồi. Sylvinho, Deco, Ronaldinho, tất cả bọn họ đều giúp đỡ và khuyên bảo cậu ấy. Những cầu thủ giỏi luôn biết đâu là người đặc biệt.”
Vậy quan hệ của ông với Leo là kiểu quan hệ như thế nào?
“Tôi rất quan tâm đến cậu ấy. Hồi đầu, tôi cảm thấy với tuổi đời của mình, cậu ấy cần ở tôi sự đồng cảm và hỗ trợ. Về sau, tôi biết rằng cậu ấy không cần nhiều như thế: cậu ấy biết mình có thể chọn những gì, cậu ấy biết thế giới bóng đá này vận hành ra sao. Cậu ấy khoác lên mình nhiều trách nhiệm và sẽ còn khoác nhiều trách nhiệm hơn nữa với đồng đội, với CLB và tất cả những ai liên quan. Cậu ấy đủ trưởng thành để làm như vậy vì cậu ấy phát triển bản thân vừa như một người bình thường, vừa như một cầu thủ, cậu ấy đã trải qua cả những giây phút tuyệt vời, cả những phút giây khó khăn.”
Giống như khi cậu ấy bị thương trong trận gặp Chelsea và ông đã ôm cậu ấy như một người cha?
“Đối với tôi, việc đó hoàn toàn tự nhiên. Tôi cảm nhận được nỗi đau của cậu ấy, tôi biết việc được chơi trong trận đấu đó có ý nghĩa quan trọng như thế nào với cậu ấy. Bị thương là chuyện khó mà chịu đựng được. Việc duy nhất tôi có thể là an ủi cậu ấy và nói: “Đừng lo, cậu sẽ nhanh chóng khá hơn thôi.” Đó là khoảnh khắc rất xúc động, rất đẹp dù rằng không dễ chịu chút nào. Nhưng anh phải đối mặt với những điều như thế trong sự nghiệp của mình. Đó là những điều khiến anh trưởng thành, là động lực để anh tiếp tục chơi và chơi hết sức.”
Hãy kể cho chúng tôi nghe về lời khuyên nào đó hay lời khuyên quan trọng nhất mà ông dành cho Leo.
“Dứt điểm: sút, hoặc chuyền, chứ đừng rê bóng. Bởi vì có khả năng rất cao là anh sẽ làm mất bóng hoặc bị thương. Anh không thể rê bóng trong suốt 90 phút của trận đấu, anh không thể trận nào cũng rê bóng qua mười anh chàng và tay thủ môn. Anh chỉ có thể làm việc đó mỗi năm một lần, chứ không phải chủ nhật nào cũng thế. Đó là lời khuyên tôi đã đưa cho cậu ấy mấy năm trước và có vẻ như cậu ấy đã nghe theo. Cậu ấy đã chứng minh được rất nhiều trong mùa giải này: Nhiều trận, cậu ấy ghi một, thậm chí là hai bàn, hoặc chỉ đơn thuần hỗ trợ đồng đội. Nói tóm lại, cậu ấy đã tiến bộ và đang thể hiện được độ chín của mình. Cậu ấy cần thể hiện được điều đó bởi vì cậu ấy nhìn thấy nhiều hơn những gì người khác có thể thấy trên sân. Cậu ấy có thể đạt được nhiều hơn người khác. Việc cậu ấy không thể làm là đứng im không làm gì, không nêu gương và không tạo nên sự khác biệt.”
(Rijkaard châm một điếu thuốc nữa và rồi nói thêm, tiếp tục dòng suy nghĩ của ông)
“Tôi có cảm giác rằng Maradona truyền đi được niềm vui, sự hứng khởi khi chơi bóng và giờ Messi cũng làm được điều đó. Cả hai người đều vui vẻ khi chơi bóng. Họ dường như luôn đòi xin bóng… và nói “Hãy cùng chơi nào.”