← Quay lại trang sách

- XX -

Thào Nhìa ngẩng đầu. Thào Nhìa khẽ gọi:

- Mẹ ơi!

Bà Giàng Súa đưa tay lên bun mặt.

Thào Nhìa lại gọi:

- Mẹ ơi! Người chết lạc đi rồi có bao giờ còn về được không?

Bà Giàng Súa nghĩ thoáng: người chết ở Nậm Ngừ mười lăm năm rồi mà vẫn về được, còn về được. Có phải thằng Nhìa không? Đây không phải thằng Nhìa. Cái nghĩ ấy đau đớn quá, không thành được tiếng nói. Bà Giàng Súa cứ khóc lặng trong lòng bàn tay.

Thào Nhìa im một lúc, rồi quay lại hỏi Thào Khay:

- Có bao giờ còn nối được anh em lại như ngày trước không?

- Mày chặt gãy cái cầu anh em của tao rồi.

- Tôi xin mua nó lại.

Thào Khay quắc mắt:

- Mày nói gì?

Thào Nhìa ngước mặt lên, thì thầm. Thào Khay và chủ tịch Tỏa cùng cúi xuống nghe.

Thế là ngay giữa trưa ấy, tổ dân quân du kích và các đồng chí công an châu Yên vừa lên, với Thào Khay và Nghĩa, cả chủ tịch Tỏa và Pàng, tất cả mải miết, lặng lẽ trèo lên một tầng núi cao nữa. Đến đây nhìn xuống con suối Nậm Ma chỉ còn như sợi lanh trắng ngần vắt qua biên giới.

Lên một mỏm núi cao nữa. Rồi Thào Nhìa dẫn mọi người tới một cửa hang lơ lửng giữa vách đá. Trong hang, có một ổ vỏ bào máy nhỏ trắng mịn, thơm như rơm nỏ trải trên mặt đá thành tấm nệm êm vừa người nằm. Một chiếc hòm gỗ thông lật úp. Cái bi đông nhựa xám lăn phía trong. Vòm hang ấm vỏ bào còn thoáng hơi như có người ở đây vừa vội vã bước ra.

Ở cái hang đá ấy, hôm trước, Thào Nhìa đã nói chuyện với lão cố đạo trường thần học ở Udon.

Thào Nhìa nhô đầu nhìn vào hang rồi, nhợt nhạt:

- Nó đi rồi.

- Ai?

- Nó.

- Thằng Sống Cổ?

Thào Nhìa mếu máo:

- Không.

- Thằng đế quốc Mỹ a?

- Nó là đứa dạy đạo cho tôi.

- Nó đi đâu?

- Không biết.

Một tay Thào Nhìa chới với giơ ra định làm dấu. Nửa chừng bỗng chán ngán buông thõng xuống. Uất ức, Thào Nhìa đạp cái bi đông vừa văng ra. Lủng củng trong khe đá cũng rơi ra theo hai ba cái vỏ chai bẹt rượu cônhắc nhãn hiệu Camus 1863. Rượu của ông dạy đạo vẫn uống.

Thào Nhìa ngã vật ra, uất quá, đau quá, khiếp sợ quá.

Thào Khay và Nghĩa vẫn chưa kịp hiểu "đứa dạy đạo" là ai. Chủ tịch Tỏa trèo lên sau cùng, thấy tình hình ấy, chẳng biết đầu đuôi thế nào đã kêu ầm:

- Gớm thật! Thằng đế quốc Mỹ chạy được rồi.

Nhưng lúc ấy Thào Khay cũng không nghĩ đến "đứa dạy đạo", vẫn không để ý đến Thào Nhìa vừa ngã sụp xuống dưới chân. Thào Khay quay nhìn Pàng.

Pàng đương run bần bật. Mặt Pàng vốn xạm đen, càng xám ngắt. Từ hôm qua, Pàng trải đã mấy lần sống chết. Lúc này, cơn giận còn đương sôi, giận run lên, hàm răng Pàng đánh cầm cập.

Thào Khay bước đến nám chặt tay Pàng, lần nhanh, lấy mạch. Thào Khay lo Pàng ngất.

Nhưng không, Pàng tỉnh. Pàng nói to:

- Thằng giặc ác nhất lại trốn mất. Tiếc quá!

Trong khi ấy, chủ tịch Tỏa xốc Thào Nhìa lên, dìu nó đến ngồi bên tảng đá, nói: "Đừng sợ! Đừng sợ! Làm người thì không được sợ cái gì cả!"

Thào Khay nói với Nghĩa và chủ tịch Tỏa:

- Tôi xin giới thiệu đồng chí Pàng vào Đảng ta.

Trên đỉnh núi, giữa cuộc chiến đấu, có bốn người đồng chí đương đứng.