← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 1 PHÁT HIỆN BẤT NGỜ DƯỚI NÚI PHƯỢNG HOÀNG

Đó là một căn tứ hợp viện cũ nằm ở huyện Thông, cạnh sông Thông Huệ. Trước cửa đặt hai đôn đá hổ phục, đã bị sương gió bào mòn đến không trông ra hình thù gì nữa, trên khung cửa còn dấu vết của hoa văn hoa cuốn, hẳn là một căn nhà từ thời Thanh, chủ cũ cũng là bậc hiển hách.

Tiếc rằng dẫu năm xưa vẻ vang nhường nào, nay cũng thành mây khói. Căn nhà này trải bao thăng trầm, trước nhà đã tan hoang đổ nát, đằng này có dấu vết khói lửa, đằng kia lại một khẩu hiệu từ thời Cách mạng Văn hóa chưa xóa sạch, dưới chân tường là một dãy thùng rác, còn cả một chiếc xe đạp mất bánh nằm nghiêng cạnh cây chổi xể to, chắn bùn trước vênh cả lên.

Cổng lớn gắn cửa gỗ hai cánh sơn đen, nước sơn vẫn mới song lỗ chỗ khe rãnh, xem chừng cũng đã lâu đời. Tôi đứng trước cửa, giơ tay lên, tim đập như muốn vỡ cả ngực.

Bên kia cánh cửa chính là Lão Triều Phụng.

Tôi và lão chỉ cách nhau một cánh cửa thôi.

Ân oán giữa ba đời nhà họ Hứa chúng tôi và lão, hôm nay sắp sửa kết thúc.

Tôi giơ tay đẩy cửa, cửa chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là ra.

Bản lề gỉ sét kêu lên ken két, như báo cho chủ nhà biết rằng có khách.

Bức chiếu bích sau cửa đã bị dỡ bỏ, chỉ còn nửa bức tường đổ. Tôi vừa bước vào đã thấy hết toàn cảnh căn nhà. Căn nhà này không lớn, ngay giữa sân sừng sững một gốc hòe bị sét đánh cháy sém mất một nửa, nửa còn lại xiêu vẹo vươn cành nhánh lên trời, hệt như một gã khổng lồ giơ hai tay kêu cứu.

Nhìn thân cây đủ thấy cây hòe này cũng phải đến mấy trăm tuổi. Dân Bắc Kinh gốc thường không trồng hòe trong sân, cho là điềm gở, nhưng cũng có câu “sân có hòe già, tất là nhà cổ”. Trong sân có cây hòe già thế này, hẳn lai lịch căn nhà chẳng phải tầm thường.

Một người đang đứng trước gốc hòe, quay lưng về phía tôi, ngẩng đầu nhìn lên tán cây như thể đang ngắm một bức sơn dầu hậu hiện đại. Thân hình người này rất cao, phải hơn tôi cả cái đầu, vận âu phục chỉnh tề thẳng thớm.

Lạ một điều là, trông dáng dấp thì kẻ này không hề già. Đây không thể là Lão Triều Phụng được.

Nghe tiếng chân tôi, kẻ nọ từ từ quay lại. Thoạt tiên, tôi vô cùng kinh ngạc, không kìm được buột miệng, “Dược Bất Nhiên à?” Nhưng vừa dứt lời, tôi đã nhận ra mình lầm.

Khuôn mặt anh ta tuy khá giống Dược Bất Nhiên, nhưng phong thái lại khác hẳn. Lúc nào Dược Bất Nhiên trông cũng có vẻ cợt nhả lông bông bất cần đời. Còn người trước mặt tôi nét mặt nghiêm nghị, ấn đường hằn ba nếp nhăn, đầu bóng mượt không một sợi tóc rối.

“Khỏi cần tìm nữa, trong nhà này không còn ai đâu, Lão Triều Phụng không có ở đây.”

Anh ta nói tiếng phổ thông cực chuẩn, không bợn mảy may giọng Bắc Kinh. Tôi dáo dác nhìn quanh, quả nhiên hai bên nhà ngang lặng phắc như tờ. Tôi không dám tin, bèn chạy xộc vào tìm khắp một vòng, thấy bên trong gọn gàng sạch sẽ, nhưng không một bóng người.

Tôi đùng đùng nổi giận. Chuyện này là thế nào? Tôi trả giá đắt nhường ấy, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp Lão Triều Phụng, tự dưng gã này từ đâu nhảy ra chỉ tay năm ngón chứ?

“Mẹ kiếp anh là cái thá gì hả?” Tôi gầm lên, siết chặt nắm đấm.

Anh ta đẩy gọng kính mạ vàng, “Hứa Nguyện, cậu đúng là xốc nổi hệt như lời đồn.”

“Đừng đánh trống lảng! Anh rốt cuộc là ai?” Tôi hùng hổ dấn lên một bước.

Song anh ta vẫn trơ trơ, giọng đều đều không chút cảm xúc, “Chào cậu, tôi là anh trai Dược Bất Nhiên, tên Dược Bất Thị.”

Anh trai... Dược Bất Nhiên ư?

Tôi không khỏi săm soi anh ta thật kỹ, vẻ mặt anh ta lạnh lùng thờ ơ, như một tảng băng. Trước kia tôi cũng nghe loáng thoáng Dược Bất Nhiên kể mình có một người anh hơn ba tuổi, không hứng thú với cổ vật nên từ bé đã được người nhà đưa sang Mỹ. Hai người này đúng là khác nhau trời vực, trừ mặt mũi nhang nhác ra thì chẳng có điểm chung nào hết.

Nhưng vì sao Dược Bất Thị lại đột ngột về nước? Sao bỗng dưng xuất hiện trong nhà Lão Triều Phụng? Lẽ nào anh ta cũng là một trong các tay chân của lão?

Nghĩ đến đó, tôi bỗng sinh lòng cảnh giác, lùi lại hai bước. Dược Bất Thị nói ngay, “Tôi cũng mới tới đây thôi, có lẽ Lão Triều Phụng đã bỏ đi từ trước, tôi không hề gặp lão.”

Anh ta nói rất thản nhiên, nhưng tôi nghe mà tức sôi máu. Ra là vậy, Lão Triều Phụng vốn chỉ hẹn gặp mình tôi, nay lại thấy một người lạ tìm đến trước, với tinh thần cảnh giác của lão, hẳn sẽ bỏ đi ngay. Cuộc gặp có lẽ là quan trọng nhất trong đời tôi, không ngờ lại bị một người không liên quan phá hỏng!

“Sao anh biết chúng tôi hẹn gặp ở đây?”

“Trước giờ tôi vẫn nghe trộm điện thoại của cậu.”

Tôi nổi điên không màng lễ tiết, lao đến tóm cổ áo Dược Bất Thị, “Đây là ân oán của nhà họ Hứa chúng tôi, anh xen vào làm gì?”

Dược Bất Thị cao lớn, bị tôi tóm cổ áo, phải khom cả người xuống. Anh ta nhìn xuống tôi, nói rành rọt từng tiếng, “Ông nội tôi vì Lão Triều Phụng mà bị dồn đến bước đường tự sát, em trai tôi thành tội phạm bị truy nã, cậu bảo chuyện này có liên quan đến tôi không?”

Tay tôi run lên, tức thì buông cổ áo Dược Bất Thị ra.

Đúng vậy, Lão Triều Phụng không chỉ hại nhà họ Hứa chúng tôi, ngay Dược Lai cũng bị lão uy hiếp, tự tử ngay trước mặt tôi; Dược Bất Nhiên càng khỏi phải nói, đến giờ tôi vẫn không hiểu vì sao gã lại đi theo Lão Triều Phụng. Nhà họ Dược bọn họ hai đời trung kiên, nay một chết một làm phản, có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.

Tôi nhìn chằm chằm Dược Bất Thị, tìm kiếm niềm căm hận sục sôi đặc trưng trong mắt những kẻ báo thù, song chỉ thấy vẻ bình lặng như chết.

Dược Bất Thị lùi một bước, vuốt phẳng cổ áo, giọng vẫn đều đều không nhanh không chậm, “Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, chẳng trông cậy được vào ai, tôi đành đích thân về nước giải quyết.” Nói tới đó, anh ta đẩy gọng kính, lạnh lùng nhận xét, “Nhưng tôi buộc phải nói rằng, Hứa Nguyện, cậu làm tôi thất vọng quá.”

Tôi thoáng ngạc nhiên, không hiểu sao anh ta lại nói vậy.

“Vừa nãy mới nhắc đến Lão Triều Phụng, cậu đã sồn sồn lên như người điên, chẳng còn chút bình tĩnh nào hết. Nôn nóng như thế, dù có gặp được Lão Triều Phụng thật, thì cậu báo thù nỗi gì?” Những lời anh ta nói vun vút phóng về phía tôi như những mũi lao.

“Anh thì hiểu quái gì về tôi.” Tôi lầm bầm.

“Mọi hành động của cậu từ sau khi quay về Minh Nhãn Mai Hoa, tôi đều đã nghiên cứu kỹ lưỡng. Trong vụ Thanh minh thượng hà đồ, cậu quá nôn nóng báo thù Lão Triều Phụng, bản thân bốc đồng khinh suất, mới sập bẫy của Bách Thụy Liên. Tôi cứ ngỡ cậu đã được một bài học nhớ đời, song biểu hiện vừa rồi chứng tỏ cậu chẳng khá lên chút nào.

Tôi điên tiết mỉa lại, “Nhưng tôi đâu phải người đánh rắn động cỏ làm Lão Triều Phụng bỏ đi.”

Dược Bất Thị chất vấn, “Cậu gặp được Lão Triều Phụng, rồi thì sao? Cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa?”

Câu này của anh ta đã thức tỉnh tôi. Trước đây tôi chỉ nôn nóng muốn trông thấy diện mạo thật của Lão Triều Phụng, chưa bao giờ nghĩ nếu gặp rồi thì phải kết thúc ân oán thế nào? Bắt ông ta đem đến đồn cảnh sát giao cho pháp luật trừng trị hay chính tay kết liễu hung thủ?

Thấy tôi lặng thinh, Dược Bất Thị lại nói tiếp, “Cậu có bao giờ nghĩ rằng, Lão Triều Phụng xảo quyệt như thế, sao lại chủ động ra mặt hẹn gặp cậu không? Chắc chắn không phải lão ta áy náy lương tâm, vậy hẳn là có mưu đồ khác. Ngay chuyện này cậu còn chưa nghĩ thông suốt đã lật đật chạy đến, chỉ tổ đâm đầu vào bẫy, giẫm lên vết xe đổ của vụ Thanh minh thượng hà đồ thôi.”

Giọng anh ta lạnh lùng rành rọt, như một lưỡi dao mổ, từng nhát từng nhát lóc bỏ những hí hửng trong tôi. Bị anh ta phê bình, tôi nổi khùng, “Liên quan quái gì đến anh!”

Dược Bất Thị nhướng mày, “Sao lại không liên quan? Cậu phải cùng tôi tóm Lão Triều Phụng. Cộng sự của tôi không thể là một kẻ ngu ngốc được.”

Tôi nhất thời cứng họng, thói tự tung tự tác này của anh em nhà họ Dược đúng là anh truyền em nối. Mới gặp nhau chưa đầy mười phút, còn chưa nói rõ chuyện nghe lén điện thoại tôi, mà anh ta đã bắt đầu chê bai tư chất tôi rồi.

“Thần kinh!”

Tôi ném lại một câu rồi quay người đi thẳng ra cửa. Một gã rạch trời rơi xuống, đưa ra một đề nghị trời ơi đất hỡi. Nếu tôi ngoan ngoãn làm theo mới là điên!

“Cậu không muốn bắt Lão Triều Phụng à?”

“Chuyện đó tôi sẽ tự nghĩ cách.”

“Lẽ nào cậu cũng không muốn biết tại sao thằng em tôi lại bán đứng cậu?” Giọng Dược Bất Thị cất lên sau lưng, khiến tôi vừa dạm bước qua cửa chợt khựng lại, như bị một sợi dây thừng níu lấy cổ chân.

Giờ đây Dược Bất Nhiên là cái dằm lớn nhất, câu đố lớn nhất trong lòng tôi. Nếu Lão Triều Phụng là kẻ thù tôi phải xử lý thì Dược Bất Nhiên là khúc mắc tôi cần tháo gỡ. Gã quả thực đã phản bội tôi, nhưng đồng thời cũng đã cứu tôi. Đằng sau vẻ bất cần đời của tên ôn ấy che giấu tâm tư gì, tôi trước giờ vẫn không sao hiểu được.

Dược Bất Thị thở dài, “Nó đi đến bước này, tôi cũng thực không ngờ. Xưa nay người anh như tôi vốn không sao hiểu được rốt cuộc thằng oắt đó định làm gì. Hai chúng ta kết hợp với nhau, may ra mới làm rõ nổi.”

Tôi hơi phân vân trước đề nghị có vẻ hấp dẫn này. Nhưng nghĩ lại thì có lẽ đây là chiêu trò của Dược Bất Thị, tôi không thể để anh ta dẫn dắt câu chuyện được.

Tự nhiên trên trời rơi xuống một ông tướng cùng lời đề nghị hợp tác đường đột, tuy tôi bộp chộp nhưng cũng không dễ tin người đến thế.

Tôi trầm ngâm giây lát rồi quay người lại, “Đây không phải chuyện nhỏ, nếu chỉ có hai người chúng ta e rằng không đủ. Hôm nay Hội có một cuộc họp mặt, đầy đủ cả năm nhà. Anh có ý kiến gì tới lúc đó cứ việc nêu ra, để mọi người chung tay góp sức.”

Hiển nhiên, thế lực của Lão Triều Phụng thâm sâu khó dò, muốn bắt được lão, ắt phải mượn sức Minh Nhãn Mai Hoa.

Ngờ đâu Dược Bất Thị xì một tiếng, khinh khỉnh lắc đầu, “Tôi sẽ lấy lại công bằng cho nhà họ Dược, nhưng không thể trông mong vào đám người ấy được.”

Hay thật đấy, tôi nheo mắt. Nghe giọng điệu Dược Bất Thị, rõ ràng là định tự mình hành động, không muốn dính líu đến Minh Nhãn Mai Hoa. Nhưng theo tôi nhớ thì anh ta vốn không phải người trong giới. Một kẻ ngoại đạo quanh năm sống ở nước ngoài, muốn đơn thương độc mã khiêu chiến với Lão Triều Phụng ư?

Anh ta chê tôi hữu dũng vô mưu, tôi lại thấy anh ta mới là không biết tự lượng sức.

Dược Bất Thị dường như không định giải thích, vung tay ném một tấm danh thiếp sang cho tôi, “Lần này tôi về nước, hầu như không ai trong Minh Nhãn Mai Hoa biết cả, tôi cũng không muốn dự mấy cuộc họp mặt tẻ ngắt. Nếu cậu đổi ý thì tới khách sạn Hoa Nhuận tìm tôi.”

Dứt lời Dược Bất Thị quay đi, tiếp tục ngắm cây hòe còng queo dị dạng nọ. Chẳng biết anh ta nhìn cái gì mà mê mẩn như vậy.

Tôi thở dài thườn thượt, lúc đến thì lòng dạ sục sôi, kết cục không ngờ vẫn hoàn mông lung. Đành hậm hực ôm cục tức bỏ đi. Cánh cửa cũ kỹ kèn kẹt khép vào, bỏ lại một khoảnh sân vắng ngắt, một người và nửa cây hòe cháy sém.

Bước ra khỏi căn tứ hợp viện, tôi bất giác nhớ tới một câu chuyện phong thủy xa xưa.

Nhà buôn giàu có nọ trồng một cái cây trong sân, chẳng ngờ sau đó trong nhà liên tiếp xảy ra tai nạn. Có thầy phong thủy đi ngang qua nói, căn nhà này của ông gở quá, trong sân có cây, chính là chữ “khốn”. Tay lái buôn nọ phát hoảng, vội chặt cây đi, nhưng vẫn xảy ra đủ thứ chuyện. Thầy phong thủy lại nói, ông chặt cây đi, thế là trong sân chỉ còn có người, chẳng phải thành chữ “tù”1 sao?

Một khoảnh sân, một gốc cây và một người chẳng giống căn nhà sau lưng tôi ư? Tôi không phải người mê tín, nhưng lần này đã chẳng gặp được Lão Triều Phụng thì chớ, còn đâm đầu vào bố cục phong thủy này.

Hai chữ khốn và tù, lẽ nào là một điềm báo?

Buổi họp mặt của Minh Nhãn Mai Hoa không phải cái cớ tôi bịa ra. Tối hôm ấy quả thực có một bữa cơm, tiếng là mừng Thanh minh thượng hà đồ về Bắc Kinh xuôi chèo mát mái, do cục trưởng Lưu chủ trì tập hợp các thành viên trong Hội.

Vì bữa nay, cục trưởng Lưu đã phải vất vả nhiều. Sóng gió từ Thanh minh thượng hà đồ do tôi khơi ra, trong Minh Nhãn Mai Hoa rất nhiều người bất mãn với tôi, nhân cơ hội này cũng coi như xoa dịu mâu thuẫn, lót đường cho nhà họ Hứa quay về với Hội.

Tiếc rằng mấy nhân vật quan trọng đều vắng mặt: Dược Lai đã qua đời, ông Hoàng Khắc Vũ đang ở Hồng Kông dưỡng bệnh chưa về, cụ Lưu Nhất Minh không được khỏe. Yên Yên cũng phải ở lại Hồng Kông chăm ông nội. Thế nên trên bàn tiệc, ngoài cục trưởng Lưu ra, tôi chỉ biết mỗi Thẩm Vân Sâm của Thanh môn, còn lại đều là con cháu hàng dưới các nhà, chẳng có chuyện gì để nói.

Rượu gặp tri âm ngàn chén ít, chuyện không hợp giọng nửa câu nhiều. Tuy cục trưởng Lưu thao thao nói, ra sức hâm nóng bầu không khí, nhưng tôi thực chẳng có gì để trò chuyện với những người ở đây, sau khi kính rượu một vòng thì mạnh ai nấy ăn, không khí có phần tẻ ngắt.

Trong số người ngồi đây, Thẩm Vân Sâm vai vế cao nhất. Bà ta cũng có thiện cảm với tôi, vừa gặp mặt đã tặng cho một quả hồ lô bằng gỗ đàn từ thời Đạo Quang để đeo chơi, bảo rằng có thể gặp dữ hóa lành. Hai nửa trên dưới hồ lô khắc hai chữ “Xứng” và “Hứa”, tuy không đáng giá nhưng lại rất có ý nghĩa, hẳn cũng phải mất công chọn lựa.

Thanh môn vốn không phải tông phái lớn trong Minh Nhãn Mai Hoa, lại chuyên về đồ gỗ nên trong cả hai vụ việc đầu Phật ngọc và Thanh minh thượng hà đồ, họ đều không tham dự. Ngoại trừ Thẩm Quân đi theo Lão Triều Phụng ra, nhà họ Thẩm vẫn luôn đứng ngoài mọi chuyện nên khá lặng lẽ trong Hội. Nhờ vậy mà tôi lại có thể bình tĩnh chuyện trò mấy câu với Thẩm Vân Sâm.

Nhắc tới những thăng trầm của người đứng đầu các nhà Lưu, Hoàng, Dược, bà Thẩm Vân Sâm không nén nổi cảm thán. Bà nói với tôi, kế hoạch mở sàn giao dịch của Hội nghiên cứu giám định cổ vật đã chuẩn bị hòm hòm, sau khi ngăn được Bách Thụy Liên đổ bộ đại lục, hiện đang là thời cơ tốt để khởi động.

Về việc thương mại hóa Minh Nhãn Mai Hoa, tôi vẫn giữ quan điểm, danh tiếng bao đời của Minh Nhãn Mai Hoa xưa nay dựa trên cơ sở công chính nghiêm minh, giờ trọng tài lại ra sân đá bóng, để quá nhiều lợi ích chen vào, e rằng sẽ bớt phần công chính. Có điều nói đi cũng phải nói lại, Minh Nhãn Mai Hoa từ lâu đã mở hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, giờ chẳng qua là công khai mà thôi. Mở cửa làm ăn, dẫn đầu phát triển kinh tế, đây là xu thế chung của cả thời đại, không thể đi ngược.

“Thế nên mới nói, trên mặt trận cổ ngoạn này, chúng ta không chiếm đóng thì đối thủ sẽ chiếm đóng.” Thẩm Vân Sâm cười khà nói, ánh mắt lấp lánh.

Bà ta quan tâm đến chuyện này như vậy cũng khó trách, một khi Hội nghiên cứu giám định cổ vật thương mại hóa, e rằng Thanh môn là lợi nhất.

Phải biết rằng trong giới cổ vật, đồ gỗ được gọi là “đồ vặt”, còn gọi là “hàng xanh”. Chữ xanh này vừa chỉ chất gỗ ngả xanh, đồng thời cũng chỉ “xanh non ít tuổi”. Những thứ như tranh chữ hay đồ vàng ngọc, gốm sứ, hở ra là truy được đến đời Hán, Đường, Tống, Nguyên. Chỉ có đồ gỗ khó bảo quản, chủ yếu là từ thời Minh, Thanh, xưa hơn nữa rất hiếm.

Xanh thì xanh, đồ gỗ vẫn luôn là ngành lợi nhuận khá cao. Giới chơi cổ vật có câu “ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm”, chú trọng mua đắt bán đắt. Song đồ gỗ tuy lãi ít mà lại dễ bán, giá cả mỗi món không cao, nhưng nhiều người mua. Nguyên nhân rất đơn giản, những món đồ cổ khác đều là mua về để thưởng ngoạn, còn đồ gỗ, nhất là đồ gia dụng, lại mua về để dùng. Sau khi Hội mở cửa thương mại hóa, chỉ riêng ngành hàng đồ gia dụng phỏng cổ, lượng tiêu thụ đã không thể xem thường.

Thẩm Vân Sâm cao hứng thao thao kể với tôi đủ chuyện trong ngành đồ gỗ, còn nói đang lên kế hoạch cho một triển lãm lưu động giới thiệu sản phẩm gia dụng phỏng cổ trên toàn quốc. Tôi tươi cười ngồi nghe, thỉnh thoảng còn gật gù. Thẩm Vân Sâm nói một hồi mới nhận ra chỉ có mình mình nói, bèn nghiêng người sang hỏi tôi tiếp theo đây định thế nào.

Tôi nghĩ ngại, cảm thấy đây là một cơ hội tốt, bèn cầm thìa lên gõ vào chén trà. Mọi người nghe keng keng mấy tiếng đều ngừng trò chuyện, đổ dồn mắt vào tôi.

“Tôi có chuyện này muốn bàn bạc với mọi người, hôm nay tôi đã đi gặp Lão Triều Phụng.”

Lời vừa nói ra, cả phòng tiệc liền lặng ngắt. Trong Minh Nhãn Mai Hoa, Lão Triều Phụng là một từ cấm kỵ, tôi thình lình nhắc tới cái tên này khiến ai nấy đều nín thở. Ngay cục trưởng Lưu và Thẩm Vân Sâm cũng gác đũa nhìn sang, mỗi người một biểu cảm.

Tôi thuật lại vắn tắt đầu đuôi câu chuyện đi gặp Lão Triều Phụng hôm nay, dĩ nhiên không nhắc tới Dược Bất Thị, chỉ nói rằng tìm tới căn nhà cổ nọ, song chẳng có ai.

Tôi nhìn quanh một lượt rồi nói, “Lão Triều Phụng là kẻ thế nào, thiết nghĩ chẳng cần nói nhiều mọi người đều hiểu cả. Lần này tôi không bắt được Lão Triều Phụng, nhưng cũng không thể mặc lão ta tiếp tục hại người. Hy vọng các vị chung tay góp sức, cùng tôi chặt đứt bàn tay đen chuyên làm giả văn vật ấy, thực hiện trách nhiệm của Minh Nhãn Mai Hoa.”

Mọi người ngồi đó đều gật đầu tán đồng, nâng chén tỏ ý ủng hộ. Lão Triều Phụng là thiên địch của Minh Nhãn Mai Hoa, đối phó lão ta là việc đương nhiên.

“Lão Triều Phụng hẹn cậu tới đó gặp nhưng không xuất hiện à?” Cục trưởng Lưu cau mày lên tiếng xen ngang.

“Vâng.”

“Có phát hiện được gì không?” Thẩm Vân Sâm gặng hỏi.

“Có, tôi nhặt được cái này, chắc là Lão Triều Phụng đánh rơi.” Tôi rút trong ngực áo ra một thứ, khẽ đặt lên mâm xoay bằng kính, lập tức không ít người trên tiệc buột miệng ồ lên.

Cả gian phòng lặng đi giây lát, mọi người nhìn nhau, bầu không khí bắt đầu có những biến đổi tế nhị mà thú vị.

“Minh Nhãn Mai Hoa vừa qua một phen khủng hoảng, cá nhân tôi cho rằng, hiện giờ không nên hành động thiếu suy nghĩ.”

“Đành rằng phải bắt Lão Triều Phụng, nhưng trước đây cậu Hứa Nguyện tư tưởng lung lay, làm cả Minh Nhãn Mai Hoa nhốn nháo, lần này phải nghĩ ngợi cho kỹ, đừng mắc bẫy kẻ khác nữa đấy.”

“Chúng ta chỉ là tổ chức dân sự, cứ cung cấp manh mối cho ban ngành hữu quan, để họ đi bắt là được rồi.”

“Từ xưa tới nay, có bao giờ trừ hết được đám làm đồ giả. Bắt được một Lão Triều Phụng thì không còn hàng giả nữa chắc? Ngớ ngẩn!”

Không ít người vừa rồi còn gật gù khen phải, giờ lại xoay ra lập lờ nước đôi, còn có người thẳng thừng tạt gáo nước lạnh, chẳng một ai ra mặt ủng hộ tôi cả. Ngay Thẩm Vân Sâm cũng vỗ vai tôi nói, “Cậu Nguyện à, việc này can hệ rộng lắm, phải từ từ bàn tính kỹ mới được.”

Nghe những lời ấy, tôi vẫn cười, song mặt càng lúc càng đanh lại.

Thứ tôi đặt lên bàn là một bình đan dược cổ cụt bằng sứ xanh lục đời Thanh. Bình thuốc không lớn, chỉ cao tầm tám phân, men chìm không hoa văn, rất nhỏ.

Thực ra thoạt trông đã biết đây là một món hàng giả, màu men lợt lạt, mặt cắt lởm chởm, ai biết võ vẽ về cổ vật đều sẽ nhìn ra. Nhưng thứ này cũng đồng thời là một phép thử. Bình thuốc ít khi có đồ giả, bởi không kinh tế, làm giả nhõn một món thì chẳng đáng. Khi ngay cả thứ này cũng có đồ giả, chứng tỏ đằng sau nó là một tổ chức làm hàng giả cực lớn, đã đạt đến quy mô nhất định, ngay một món đồ nhỏ như vậy cũng có thể sinh lời.

Thực ra bình thuốc này tôi tiện tay cầm tới đây, không liên quan gì tới Lão Triều Phụng. Chẳng qua tôi chỉ muốn thăm dò xem thái độ thực sự của người trong Minh Nhãn Mai Hoa thế nào mà thôi. Quả nhiên, đám người nọ trông thấy nó, kẻ thì phát hoảng vì thế lực làm hàng giả đằng sau, kẻ lại có tật giật mình, sợ rằng mình cũng bị phát hiện có dính líu.

Thường nghe nói xem đồ dễ, nhìn người khó. Giờ xem ra lòng người cũng chẳng khó nhìn thấu cho lắm, chỉ một bình sứ nhỏ đã soi rõ đủ mọi tâm tư.

Họ có cả nghìn lý do để phản đối tôi, nhưng tôi biết lý do thực sự là gì: Hiện giờ chuyện thương mại hóa chỉ còn ngày một ngày hai, mọi người đều sốt sắng muốn kiếm tiền, điều tra về Lão Triều Phụng đã không được tiếng cũng chẳng có miếng, tội gì phải dính vào.

Chẳng trách Dược Bất Thị không định mượn sức Minh Nhãn Mai Hoa, anh ta xuất thân từ đây, quá hiểu tính tình đám người này rồi.

Ban đầu tôi còn vội mừng, giờ thì đã rõ cả.

Tôi lặng lẽ cất bình thuốc, đứng dậy toan đi thẳng ra ngoài, không nói thêm lời nào nữa. Mọi người châu đầu ghé tai xì xầm, song đều ngồi yên tại chỗ, chỉ có Thẩm Vân Sâm run run đứng dậy, níu tay tôi giữ lại, “Cái cậu này sao mà cứng đầu thế, có gì mọi người cùng bàn bạc chứ.”

Tôi cúi đầu cười bảo bà ta, “Đạo của Minh Nhãn Mai Hoa, ắt phải có một hai người giữ gìn. Mọi người ai cũng bận cả, chỉ có tôi nhàn rỗi, để tôi làm cho.” Thấy không lay chuyển nổi tôi, Thẩm Vân Sâm bèn đổi giọng thuyết phục, nói rằng tốt xấu gì thì đợi cụ Lưu về hẵng quyết cũng không muộn. Song tôi chỉ lắc đầu, “Nếu tôi đoán không sai, Lão Triều Phụng cũng đã ở tuổi gần đất xa trời, nếu để lão kịp nhắm mắt xuôi tay trước khi tôi bắt được, cả đời này tôi sẽ không sao yên lòng. Năm tháng đâu có đợi người ta.”

Thấy tôi đã nói đến nước ấy, Thẩm Vân Sâm đành nhíu mày buông tay. Tôi cầm chén rượu giơ về phía cục trưởng Lưu rồi uống cạn, Mao Đài cay xé từ cổ họng trôi xuống dạ dày thành một đường dây lửa. Cục trưởng Lưu vẫn ngồi yên tại chỗ, nhíu mày, chỉ hơi nhấc chén lên, coi như đáp lại tôi.

Ông ta là quan chức, phải chú ý giữ cân bằng ổn định, không thể hành xử quá cảm tính.

Tôi đặt chén xuống, bước ra khỏi phòng, vừa thấy nhẹ nhõm vì được giải thoát, lại vừa nặng lòng vì uất ức. Người khác thế nào, tôi không có tư cách bình luận, nhưng tôi nhất định phải tra cho ra chân tướng Lão Triều Phụng.

Ra đến cửa nhà hàng, tôi chợt nhác thấy một bóng người đứng dựa vào cột trụ hành lang, lặng lẽ dưới ánh đèn vàng tù mù, trông như thể sắp hòa lẫn vào bóng tối. Tay y còn kẹp một điếu thuốc cháy dở, khói thuốc lững lờ bay lên.

“Phương Chấn à?” Tôi ngạc nhiên ra mặt, nhưng nghĩ lại thì cục trưởng Lưu ở đây, dĩ nhiên y cũng đi theo. Nào ngờ Phương Chấn lại nói, “Không phải đợi cục trưởng Lưu đâu, tôi đang đợi cậu đấy.”

“Hả... Anh cũng muốn ngăn cản tôi à?” Tôi cảnh giác nhìn y. Tay này là bạn vào sinh ra tử với tôi, nhưng đồng thời cũng là một cảnh sát, một khi nhận lệnh cấp trên thì bất chấp tình thân.

“Không, tôi tới tiễn cậu một đoạn.”

Vẻ mặt Phương Chấn vẫn thản nhiên như không.

Y ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất, di cho tắt rồi bước xuống thềm. Dưới thềm là một chiếc Santana xám bạc, gắn biển cảnh sát vũ trang. Tôi chẳng hiểu y định làm gì, đành bĩu môi cúi đầu chui vào ghế phụ.

Để xem y tiễn tôi một đoạn thế nào.

Phương Chấn nổ máy, xe từ từ lăn bánh, chẳng mấy chốc đã bỏ xa nhà hàng. Tôi hạ cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài, thở hắt một hơi dài. Rời khỏi đó tôi mới thấy dễ thở. Vừa rồi lúc ở nhà hàng, nhìn ánh mắt đám người ấy, tôi cứ thấy ngột ngạt khó chịu, như phổi nhét đầy túi nilon vậy.

Xe chạy bon bon, nhìn đường phố hai bên vùn vụt trôi ngược, tôi chợt thấy không ổn.

“Này, đây đâu phải đường về Tứ Hối Trai!”

“Tôi biết, đằng nào cậu cũng có muốn về đó đâu.” Phương Chấn vẫn nhìn thẳng phía trước, nắm chặt vô lăng.

“Anh biết tôi muốn đi đâu à?”

“Khách sạn Hoa Nhuận.” Phương Chấn đáp.

Khách sạn Hoa Nhuận nằm về phía Đông Bắc Kinh, là một cao ốc hình trụ hơn ba mươi tầng, trên cùng có một nhà hàng xoay 360 độ, rất nổi tiếng, nhiều Hoa kiều về nước đều thích ở đây. Tôi nghe tiếng đã lâu nhưng chưa tới lần nào.

Hai chúng tôi bước vào đại sảnh ở tầng một. Phương Chấn chẳng buồn hỏi han câu nào, đi thẳng tới thang máy. Tôi thầm ngạc nhiên, lẽ nào Dược Bất Thị đã báo với Phương Chấn việc mình về nước? Chẳng phải lần này anh ta bí mật trở về ư?

Nghĩ vậy nhưng tôi không hỏi, có hỏi cũng vô ích. Tay Phương Chấn này, hễ cần nói thì đã tự động nói, còn không cần nói thì có cạy răng cũng chẳng moi nổi nửa câu. Tôi len lén liếc sang, thấy y đang dựa lưng vào vách thang máy, hơi cụp mắt, trông như Đức Phật. Hoàn toàn không thể đoán được giờ y đang nghĩ gì.

Dược Bất Nhiên mồm miệng tía lia còn Phương Chấn lại tiếc chữ như vàng, bạn bè bên cạnh tôi chẳng có kẻ nào bình thường cả. Vừa nghĩ đến hai chữ “bạn bè”, lòng tôi lại trĩu nặng. Dược Bất Nhiên giờ có còn là bạn của tôi nữa không? Gã là kẻ phản bội, tay nhuốm máu mấy mạng người, không thể tha thứ, nhưng lúc ở thành trại Cửu Long, gã lại xả thân cứu tôi. Vốn dĩ tôi đã thuyết phục được gã ra đầu thú, nhưng về sau gã lại bị Lão Triều Phụng đưa đi, không biết đi đâu.

Chính bản thân tôi cũng không biết mình khăng khăng muốn tìm Lão Triều Phụng như vậy, liệu có phải cũng một phần vì Dược Bất Nhiên?

Còn đang nghĩ ngọi vẩn vơ, chúng tôi đã đi đến căn phòng cuối hành lang. Phương Chấn bấm chuông, cửa mở ra ngay lập tức. Muộn thế này rồi mà Dược Bất Thị vẫn đóng bộ âu phục chỉnh tề, tóc chải thẳng nếp, không một sợi rối.

“Tôi biết thế nào cậu cũng tới.”

Anh ta hơi hếch cằm, giọng tự tin như thầy bói. Tôi gượng cười lắc đầu, không nói gì, đi thẳng vào phòng. Dược Bất Thị sập cửa lại đánh rầm, tôi lấy làm lạ, ngoái lại mới nhận ra Phương Chấn không vào.

Dược Bất Thị giải thích, “Chúng tôi quen biết nhiều năm rồi, trong số những người liên quan đến Minh Nhãn Mai Hoa, anh ta là người duy nhất tôi hoàn toàn tin cậy. Nhưng do hạn chế của thân phận, những việc tiếp theo anh ta không tiện tham dự.”

Tôi gật đầu. Phương Chấn dù sao cũng là công an, lại cực kỳ nguyên tắc. Những việc dân sự thế này, y chịu giữ bí mật cho đã là giúp đỡ nhiều lắm rồi, đừng hòng âm thầm hỗ trợ.

Thái độ của Phương Chấn cũng ngầm thể hiện lập trường của cục trưởng Lưu và các ban ngành liên quan: họ không mấy hăng hái với việc bắt Lão Triều Phụng, chí ít cũng không tán đồng để dân thường như tôi tham gia truy bắt. Thế nên Phương Chấn chỉ có thể đưa tôi tới khách sạn Hoa Nhuận mà thôi.

Có điều tôi thực không ngờ Dược Bất Thị và Phương Chấn lại là bạn thân nhiều năm. Hai kẻ này một người nói năng thận trọng, một người lại quá kiệm lời, thực chẳng hiểu họ tán gẫu với nhau thế nào nữa.

Tới chỗ lạ, tôi thường có thói quen quan sát kỹ xung quanh. Cách bày biện trong phòng tinh tế mà đơn giản, cạnh chiếc giường thênh thang là một va ly to tướng, trên tủ đầu giường đặt một chiếc cặp da và một xấp tài liệu, còn cả một máy cạo râu chạy điện khá xịn. Đây là toàn bộ hành lý chuyến này về nước của Dược Bất Thị.

Xem ra người này có rất ít nhu cầu cá nhân, lại cực kỳ khắc kỷ. Mục đích anh ta về nước lần này hết sức đơn thuần, chỉ là để báo thù cho nhà họ Dược.

Dược Bất Thị không thích hàn huyên khách sáo, đến trà cũng chẳng buồn pha, chủ khách vừa yên vị, anh ta đã vào đề ngay, “Cậu đến chỗ tôi thế này, xem ra bữa cơm tối nay không mấy suôn sẻ nhỉ?”

“Ha ha.” Tôi cười gượng, lấy bình thuốc xanh lục đặt lên bàn trà, “Trung nghĩa khắc bài vị, tiền bạc động lòng người cũng là lẽ thường tình. Chỉ một cái bình nhỏ đã dò được hết lòng sông lòng bể của họ rồi.”

Dược Bất Thị xua tay, “Tôi không sành đồ cổ, đừng nói những thuật ngữ giang hồ ấy làm gì, đi thẳng đến kết luận đi.”

“Mọi người chỉ lo kiếm tiền thôi, chẳng ai muốn sinh chuyện rầy rà cả. Trừ tôi.”

Dược Bất Thị hừm một tiếng, khoanh tay trước ngực nói, “Lúc ở căn nhà kia tôi đã nói rồi mà, người trong Minh Nhãn Mai Hoa không đáng tin đâu. Muốn bắt Lão Triều Phụng, cậu chỉ có thể hợp tác với tôi thôi.”

Tôi giơ tay lên, “Anh khoan nóng vội. Tôi còn một câu hỏi: anh không phải người trong giới cổ vật, ngay những thuật ngữ cơ bản còn không hiểu, lại sống ở nước ngoài nhiều năm, không có nhiều mối quan hệ ở Trung Quốc. Sao tôi phải hợp tác với anh?”

Dược Bất Thị như đã lường trước tôi sẽ hỏi câu này, bèn thong thả đi tới trước mặt tôi, chăm chú nhìn tôi hồi lâu, nhìn đến mức tôi chột dạ. Cuối cùng anh ta mới lên tiếng, “Cậu không cảm thấy trước đây mình mắc sai lầm là vì quá câu nệ vào cổ vật ư?”

Tôi không hiểu ý anh ta.

“Trong vụ án đầu Phật, nếu cậu không quá chấp nhất với pho tượng, e rằng đã phát hiện ra Dược Bất Nhiên đáng ngờ từ lâu; trong vụ Thanh minh thượng hà đồ, nếu không phải cậu tự cho là mình thông minh, tưởng rằng đã phát hiện ra chân tướng trong tranh, thì đâu có hàng loạt sóng gió về sau? Hứa Nguyện, cậu quả thực là một chuyên gia giám định cổ vật giỏi, nhưng có lúc chính điều này đã trở thành chướng ngại, khiến cậu phức tạp hóa vấn đề lên.”

“Ý anh là một tay gà mờ sẽ dễ tìm ra chân tướng hơn à?” Tôi vặn lại, xen lẫn chế nhạo.

“Cậu đã nghe chuyện Edison đo bóng đèn chưa?”

“Chưa...”

“Một lần, Edison muốn đo thể tích một bóng đèn. Trợ lý cấp cao của ông ta loay hoay hết đo độ sâu đến tính độ cong, toát mồ hôi hột. Bấy giờ một sinh viên thực tập trong phồng thí nghiệm cầm lấy bóng đèn, đổ đầy nước vào rồi lại đổ nước ấy ra cốc đong, dễ dàng tính được thể tích. Trình độ toán học của viên trợ lý cấp cao kia hơn đứt cậu sinh viên chứ, nhưng anh ta quá đặt nặng việc tính toán, mà quên mất cách xử lý đơn giản nhất. Vấn đề của cậu cũng vậy, những kiến thức giám định khiến cậu quá tập trung vào cổ vật, khi giải quyết vấn đề luôn bị lệ thuộc ấn tượng ban đầu, bỏ sót các khả năng khác.”

Nói tới đây, Dược Bất Thị chỉ vào mình, “Tôi không biết gì về cổ vật cả, tôi vốn học y, về sau chuyển sang học kinh tế. Hai chuyên ngành này đều yêu cầu logic. Tôi sẽ vận dụng logic dẫn cậu đi theo con đường chính xác, hiệu quả cao và rõ ràng, không để những món cổ vật liên tục xuất hiện kia làm rối óc.”

Tay này đúng là thẳng ruột ngựa, nói chuyện chẳng biết khiêm tốn chút nào. Trong số những người tôi biết tới giờ, có lẽ chỉ Đới Hải Yến mang phong cách này.

“Lão Triều Phụng suy nghĩ kín kẽ, thủ đoạn tàn nhẫn. Muốn tóm được đuôi lão thì không thể suy nghĩ theo lối thông thường được, phải ra tay bất ngờ. Lão hiểu rõ cậu, nhưng không biết đến sự tồn tại của tôi, đây là cơ hội cho chúng ta.”

Dược Bất Thị rõ ràng đã suy xét kỹ càng, ăn nói đĩnh đạc cứ như đang phát biểu báo cáo học thuật. Tôi chăm chú nhìn anh ta, dần đi đến một quyết định.

Dược Bất Thị nói không sai, lần trước tôi bừng bừng tự tin xông xáo điều tra Lão Triều Phụng, nào ngờ lại bị Bách Thụy Liên lợi dụng, chuyện này khiến tôi vẫn luôn kiêng dè, chỉ sợ bị hận thù che mắt, trúng kế kẻ địch lần nữa. Quả thực tôi cần một trợ thủ có thể bù đắp khuyết điểm cho mình, giúp tôi phát hiện vấn đề nhanh chóng.

“Chỉ có một vấn đề là, tôi làm sao biết anh nói thật hay được Lão Triều Phụng phái tới lừa gạt tôi.”

Tôi thẳng thừng hỏi, tuy câu hỏi này rất có thể khiến Dược Bất Thị không vui, nhưng dù sao cũng phải nói rõ ràng mới được. Hết Dược Bất Nhiên đến Chung Ái Hoa, tôi đã hai lần bị đâm sau lưng, hơn nữa lại đều từ những kẻ mà tôi cho rằng không thể nào phản bội mình được. Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống hồ còn bị cắn tận hai lần, tôi không thể không cẩn thận.

Dược Bất Thị gật đầu vẻ tán thưởng, “Hỏi hay lắm, chứng tỏ giờ cậu bắt đầu biết tư duy rồi đấy. Những gì tôi nói dĩ nhiên đều là thật, song tôi không thể chứng minh được, cậu chỉ còn cách đánh cuộc một phen thôi.”

Thế này cũng coi như trò chuyện thẳng thắn cởi mở. Hai chúng tôi nhìn nhau giây lát rồi cùng cười. Chính xác là chỉ có tôi cười, còn Dược Bất Thị chỉ hơi cong khóe môi, nói là nhếch mép thì đúng hơn.

“Được rồi, tôi cuộc.”

Tôi chìa tay ra, đôi bên bắt tay đơn giản. Liên minh nhỏ chống lại Lão Triều Phụng vậy là đã hình thành.

“Tiếp theo đây chúng ta phải làm gì?” Tôi hỏi, sau đó liệt kê ra mấy hướng điều tra khả dĩ, “Di động của tôi lúc nào cũng mở máy, Lão Triều Phụng có thể sẽ gọi lại, để xem lão ta định thế nào. Còn nữa, trong Minh Nhãn Mai Hoa có không ít người qua lại mật thiết với lão ta, chúng ta cứ lần theo đó...”

“Mấy phương án đó đều hỏng cả.” Dược Bất Thị vung tay chặt mạnh xuống.

“Hở?”

“Lão Triều Phụng đi guốc trong bụng cậu, tất cả những manh mối hiện giờ cậu có thể chạm đến đều có khả năng là cái bẫy lão giăng sẵn, không thể dùng được.”

“Vậy phải làm sao?” Tôi ngẩn người.

Dược Bất Thị giơ hai ngón tay ra, “Trước hết, cậu phải cắt đứt mọi liên lạc với Minh Nhãn Mai Hoa, biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt họ, để Lão Triều Phụng không cách nào nắm được hành tung của cậu. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm manh mối mới.”

“Manh mối mới à?”

“Chính xác. Lợi lộc đưa đến cửa đều rất khả nghi, chỉ có bản thân chủ động tìm kiếm mới có thể moi được những manh mối tử tế. Cũng như ngọn núi có thổ phỉ chiếm đóng ấy, đường lớn dễ đi nhất định có chôn cạm bẫy, chúng ta phải tìm đường vòng lối tắt, tự phạt gai góc mở ra một lối đi an toàn, mới xới tung được ổ rắn lên.” Hiếm lắm mới thấy anh ta ví von một lần.

“Vậy... chúng ta biết đi đâu tìm manh mối mới bây giờ?”

Dược Bất Thị đi đến bên tủ đầu giường, cầm một tập tài liệu đưa cho tôi, “Vừa hay tôi có sẵn một chiếc chìa khóa đây.”

Xem ra từ lúc ở Mỹ anh ta đã bắt tay vào chuẩn bị rồi.

Đây là một bản photo tài liệu tiếng Anh, may mà bên lề có phần dịch ra tiếng Trung. Trang thứ nhất là mấy tấm ảnh màu chụp lư đồng dưới đủ các góc độ, bên cạnh còn có thước đo. Nhà họ Hứa chúng tôi trong Minh Nhãn Mai Hoa chuyên về đồ kim thạch, vừa nhác thấy lư hương nọ, tôi đã để ý ngay.

Lư hương trong ảnh không to lắm, chân cao, có hai tai, chạm hình thao thiết, trông bề ngoài khá hoàn hảo nhưng chất liệu lại không giống đồng đen. Thoạt trông thấy lạc khoản dưới đáy lư, tôi ngạc nhiên buột miệng, “Đây... đây là lư Lộ vương à!”

Lai lịch lư Lộ vương là một truyền kỳ bắt nguồn từ vùng Vệ Huy, Hà Nam.

Thời Vạn Lịch triều Minh, hoàng đế Vạn Lịch phong em trai mình là Chu Dực Lưu làm Lộ vương, cho cai quản phủ Vệ Huy.

Chu Dực Lưu rất được lòng Vạn Lịch, phong thưởng vô số, trong phủ Lộ vương vàng ngọc chất đầy mười nhà kho. Một hôm, trong phủ gặp hỏa hoạn, không cứu kịp, một gian nhà kho bị thiêu trụi. Vàng bạc trong kho bị lửa nung chảy hết, thành một khối vàng lớn. Lộ vương có tiền, cũng chẳng buồn để tâm, cứ để trong phủ chẳng dùng đến.

Chu Dực Lưu có một đứa con trai, tên gọi Chu Thường Phương, rất thích sưu tầm văn vật, hiệu là Kính Nhất chủ nhân. Sau khi nối nghiệp cha nhận chức phiên vương, ông ta vô tình phát hiện ra khối vàng này, chợt nảy ra một cách xử lý vô cùng phong nhã.

Chu Thường Phương vời thợ khéo đến, nung chảy khối vàng ra lần nữa, đúc lại thành lư hương thờ cúng. Khối vàng nọ quá to, đám thợ tổng cộng đúc đến ba trăm sáu mươi chiếc lư hương mới hết. Chu Thường Phương cho rằng lư hương này tuy hình dáng phỏng cổ, song không đủ vẻ cổ kính, bèn chọn một mảnh đất báu phong thủy, đem da trâu bọc kín cả ba trăm sáu mươi chiếc lư hương rồi chôn xuống, để hút lấy khí đất. Trong mắt người hiện đại, đây thực ra chính là biện pháp dùng đất có tính acid để tạo gỉ đồng trên thân lư, hòng giả cổ.

Ai ngờ vừa chôn chưa đầy mấy năm thì quân Lý Tự Thành đánh đến Vệ Huy. Để tránh nạn, Chu Thường Phương lánh đến Hàng Châu, về sau bị quân Thanh bắt giải về Bắc Kinh rồi chết thảm. Ba trăm sáu mươi lư hương kia rốt cuộc chôn ở đâu không ai biết.

Những lư hương này được giới chơi cổ vật gọi chung là lư Lộ vương. Tố đỉnh lục của ông nội tôi cũng đề cập tới, còn gọi là hàng có tâm. Tại sao? Bởi Chu Thường Phương dòng dõi nhà vua chẳng tội gì phải làm giả, phỏng cổ là phỏng cổ, chứ không đem ra lừa gạt người khác. Dưới đáy mỗi lư đều khắc một dòng chữ nhỏ “Lư số XX chế ở xứ Lộ năm thứ tám đời Sùng Trinh triều Đại Minh”, XX là số thứ tự. Nói thẳng ra rằng đây là đồ phỏng chế, có đánh số hẳn hoi.

Trên thị trường từng lác đác xuất hiện mấy lư hương, đều nói là lư hương từ phủ Lộ. Nhưng rốt cuộc ba trăm sáu mươi chiếc lư kia có bao nhiêu chiếc đã được đào lên, ai đào, đào từ đâu thì chẳng ai biết. Đây trở thành một truyền thuyết kho báu ở địa phương.

Thấy bản báo cáo Dược Bất Thị đưa liên quan tới lư Lộ vương, tôi hào hứng hẳn, hăng hái đọc tiếp xuống dưới.

Báo cáo rất dài, hẳn phải do một cơ quan điều tra chuyên nghiệp viết ra. Tóm tắt lại thì, vào năm 1937, có hai tên lưu manh ở Vệ Huy nảy lòng tham, định đi quật mộ Lộ vương Chu Dực Lưu. Bị dân làng coi lăng phát hiện, chúng vội vã bỏ chạy. Lùi một bước, chúng lại nhăm nhe trộm mộ phi tử của Lộ vương, nào ngờ trong lúc đào đường hầm tính sai phương vị, đào ra một cái hố lớn. Trong lòng hố, chúng tìm được một lư vàng Lộ vương, dưới đáy ghi “Lư số năm mươi hai chế ở xứ Lộ năm thứ tám đời Sùng Trinh triều Đại Minh”, số thứ tự 52.

Như vớ được của báu, hai tên ôm ngay cái lư về nhà, nhưng vì chia chác không đều, lại quay ra choảng nhau. Trưởng thôn hay tin bèn lấy cớ trừng trị bọn trộm mộ, bắt luôn hai tên lưu manh giam lại, tra tấn đánh đập dã man, buộc chúng phải ngoan ngoãn nộp chiếc lư hương kia ra.

Dân chơi cổ vật vùng ấy có kẻ am tường mách với trưởng thôn rằng, Lộ vương chôn lư, không có chuyện chỉ chôn một cái. Quanh cái hố ấy ắt còn nhiều lư vàng nữa. Nghe vậy trưởng thôn mừng rỡ, quay lại tìm hai tên lưu manh nọ, gặng hỏi chúng đào được ở đâu. Tiếc rằng cả hai vì bị đánh đập dã man nên đã tắt thở, trước lúc lâm chung chỉ trối lại ba chữ: Núi Phượng Hoàng.

Miệt Vệ Huy đúng là có núi Phượng Hoàng, cực kỳ rộng, lăng Lộ vương nằm ở gần đó. Trưởng thôn dẫn người đi tìm suốt mấy tháng mà chẳng thấy chỗ chôn lư đâu cả, đành thôi. Sau khi người Nhật chiếm Hà Nam, trưởng thôn gom góp của nả trong nhà đi chạy nạn, theo quân chính phủ lui đến Côn Minh. Không lâu sau ông ta lâm bệnh qua đời, con trai ông ta vì miếng cơm đã bán lư vàng cho một phi công thuộc biệt đội Phi Hổ của Chennault2. Phi công nọ đem cả nó lẫn câu chuyện đằng sau về Mỹ. Sau mấy phen dời đổi, lư vàng được con cháu viên phi công nọ quyên tặng cho một bảo tàng tư nhân.

Những bảo tàng như vậy rất coi trọng xuất xứ của văn vật, vời cả chuyên gia tới tìm hiểu lai lịch của nó. Đây là nguyên nhân dẫn tới bản báo cáo này.

Xem xong, tôi ngẩng lên, ngờ vực ra mặt, “Lư Lộ vương này đang ở trong tay anh à?”

“Xưa nay tôi không thích thu mua cổ vật. Giờ nó vẫn được trưng bày ở bảo tàng tư nhân ấy.”

“Vậy anh biết chỗ đào được nó rồi à?”

“Tôi cũng chỉ biết như cậu thôi.”

“Thế thì... lư này có manh mối liên quan tới Lão Triều Phụng ư?”

“Có lẽ thế, nhưng tôi không biết.”

Tôi thấy rối mù, chẳng hiểu anh ta có ý gì nữa. Lư Lộ vương hiển nhiên là một văn vật quý giá, nhưng hình như chẳng liên quan gì tới mục đích của chúng tôi cả.

Dược Bất Thị dựa vào cửa sổ, lên mặt dạy dỗ tôi, “Đây chính là điều tôi muốn nói, cậu không thể chỉ chăm chắm vào bản thân cổ vật được. Thử nghĩ theo chiều hướng khác đi.” Dứt lời anh ta duỗi thẳng cánh tay phải ra, đột ngột giật lên, sau đó từ từ hạ xuống, lặp lại như thế ba lần.

“Anh đang câu cá à?” Tôi bực dọc hỏi.

“Chính xác.”

Dược Bất Thị nghiêm trang gật đầu, tỏ ý IQ của tôi vẫn còn cứu vãn được.

Sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi làm là đóng cửa Tứ Hối Trai. Gần đây mọi chuyện rối tung, cửa tiệm nhỏ này của tôi mở cửa thì ít đóng cửa thì nhiều, làm láng giềng đồn ầm lên rằng tôi không phải nợ đầm đìa thì là mới vớ bở.

Sau đó tôi tìm một người bạn làm đạo diễn ở đài truyền hình Bắc Kinh, họ đang định tới Tây An quay phim tài liệu về văn vật. Tôi nói ngon nói ngọt để cậu ta cho mình một chân cố vấn trong đoàn. Bàn bạc xong xuôi, tôi mới báo cho Phương Chấn, bảo y chuyển lời nhắn với cục trưởng Lưu rằng mình theo đoàn làm phim đi Tây An, e rằng mấy tháng tới không ở Bắc Kinh.

Như vậy người trong Minh Nhãn Mai Hoa đều sẽ biết tôi mất dấu Lão Triều Phụng nên buồn chán đi chơi cho khuây khỏa. Còn về phần họ tin hay không thì tôi chịu không quản được.

Một sáng tinh mơ sương mù bảng lảng, tôi theo đoàn làm phim lên tàu từ ga Bắc Kinh, chẳng đem theo gì, đến điện thoại di động cũng bỏ lại nhà.

Theo yêu cầu của Dược Bất Thị, tôi phải biến mất hoàn toàn, cắt đứt mọi liên lạc, để tất cả mọi người, kể cả Lão Triều Phụng, đều không thể tìm thấy. Càng cắt đứt triệt để thì Lão Triều Phụng càng khó bày trò.

Đoàn tàu chầm chậm rời Bắc Kinh, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hơi sương trên cửa còn chưa tan hết, những tòa nhà cao tầng từ từ trôi ngược chiều như đang chìm trong màn sương mờ ảo.

Lòng tôi có phần thấp thỏm không yên. Giấu giếm người khác đã đành, ngay cả cụ Lưu Nhất Minh cũng phải giấu, khiến tôi khó tránh khỏi áy náy. Trước kia tôi gây ra họa lớn tày trời, nếu không có cụ Lưu ra tay giúp đỡ, bênh vực cho tôi trước Minh Nhãn Mai Hoa, e rằng tôi đã sa chân mất rồi.

Cũng may mục tiêu lần này của chúng tôi là Lão Triều Phụng, cùng lắm bắt được lão rồi, tôi sẽ tới gặp cụ Lưu tạ tội. Tôi tin nếu biết Lão Triều Phụng đã bị bắt, cụ Lưu sẽ hết sức vui mừng.

Tàu đi hơn nửa ngày thì tôi đổi toa, chia tay đoàn làm phim, sau đó xuống đại một ga. Đợi ở sân ga một lúc lâu, tôi mới mua vé khác, lên tàu đi về hướng khác, hai ba tiếng sau lại xuống tàu rời ga. Không tiếp xúc với bất cứ ai, tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng hẻo lánh, chỉnh trang lại quần áo rồi mới ra phố.

Lúc này tôi đã đeo một cặp kính cận dày cộp, đầu cố ý cạo trọc cả mảng giống kiểu bị hói, đội mũ nồi họa sĩ che đi, bên mép còn dùng bút than vẽ mấy đường ria. Dẫu có quen biết cũng phải nhìn gần mới nhận ra tôi là Hứa Nguyện.

Thế này thì trừ phi Lão Triều Phụng huy động được cảnh sát hình sự cấp tỉnh, bằng không đừng hòng xác định được hành tung của tôi.

Tôi vốn cho rằng chẳng cần cẩn thận đến mức này, cứ tìm đại chỗ nào đó đổi tàu là chẳng ai lần ra được. Song Dược Bất Thị khăng khăng nói mọi chuyện đều phải đặt thận trọng lên hàng đầu, cuối cùng bày ra cả chuỗi hành động này, làm như tôi là gián điệp trong tiểu thuyết nước ngoài không bằng.

Trong lúc ấy, Dược Bất Thị cũng bận chuẩn bị một số việc. Hai chúng tôi chia nhau đi hai đường, hẹn gặp ở thành phố Vệ Huy tỉnh Hà Nam, nơi đào được lư Lộ vương.

Hà Nam có bề dày lịch sử vô cùng lâu đời. Huyện lị nào cũng liên quan tới một danh nhân lịch sử tiếng tăm như sấm động, làng quê nào cũng có tuổi đời mấy nghìn năm. Vệ Huy nằm ở vùng Dự Bắc, đã tồn tại từ thời Thương Chu, chính là quê hương của Khương Tử Nha và Tỷ Can, thuở xưa gọi là Mục Dã. Không sai, chính là Mục Dã nơi Chu Vũ vương và Trụ vương quyết chiến. Thử nghĩ mà xem nơi này lâu đời đến chừng nào.

Ngoài những danh nhân ấy, nơi này còn từng xảy ra một vụ trộm mộ nổi tiếng, góp phần làm nên một sự kiện trứ danh trong lĩnh vực văn hóa. Vào thời Tây Tấn, nơi đây gọi là huyện Cấp. Có tên trộm mộ tên là Cấp Bất Chuẩn, đã khai quật một ngôi mộ cổ từ thời Xuân Thu, đào ra được mấy xe sách thẻ tre. Triều đình Tây Tấn tập trung các học giả nổi tiếng lại, tiến hành chỉnh lý, phát hiện trên đó ghi chép rất nhiều điển tịch từ thời Tiên Tần, còn chép lại một đoạn mật sử thời Chu, kể chuyện Chu Mục vương đánh xe tám ngựa đi về phía Tây chơi núi Côn Luân, uống rượu chuyện trò với Tây Vương Mẫu. Về sau những sách thẻ tre này hợp lại thành Trúc thư kỷ niên, trở thành tài liệu quan trọng để nghiên cứu về lịch sử Tiên Tần.

Nhà họ Hứa chúng tôi chuyên về kim thạch, tiếp xúc với rất nhiều cổ vật thời Hạ, Thương, Chu nên thuộc làu đoạn lịch sử này. Cứ nghĩ sắp đặt chân tới Vệ Huy, nơi tìm ra Trúc thư kỷ niên, tôi lại thấy phấn chấn như đang chậm rãi bước vào lịch sử.

Tàu vào ga rồi đỗ lại, tôi mới phát hiện trước mặt là một nhà chờ mang phong cách châu Âu, chính giữa nhô lên một tháp đồng hồ mái cong hình tam giác. Từ cuối thời Thanh đến thời Dân Quốc, đây là đầu mối xe lửa quan trọng và nhộn nhịp nhất vùng Dự Bắc, tính ra thì nhà chờ này cũng đã có tuổi đời gần trăm năm rồi. Tuy rõ ràng đã được trùng tu mấy lần, nhưng dân chơi cổ vật chỉ thoáng trông đã nhận ra phong vị cổ kính từng trải suốt trăm năm.

Bước ra khỏi nhà chờ, tôi thấy một cậu đeo kính đen tựa vào lan can bên ngoài cửa ra, giơ một tờ giấy đánh máy, “Đón thầy Uông Hoài Hư từ Bắc Kinh”.

Uông Hoài Hư là tên giả của tôi, giờ tôi đang vào vai một giảng viên khoa lịch sử đến từ Bắc Kinh.

Tôi đi đến, nói mình là Uông Hoài Hư, cậu nhóc nhìn tôi từ đầu tới chân rồi bảo thầy đi theo em. Cậu ta lái một chiếc Gaz xanh lục, trông khá cũ, vừa nổ máy đã rung bần bật. Tôi cúi đầu ngồi vào ghế sau. Cậu chàng ngoái lại nói, “Nếu thầy không có kế hoạch gì khác thì chúng ta về thẳng nhà khách nhé, chủ nhiệm Khang đang đợi đấy.” Tôi đáp được, rồi hỏi ông Lý Ước Sắt đã đến chưa, cậu nhóc đáp họ đang bàn việc ở đó.

Vệ Huy cũng không rộng lắm, mới từ huyện lên thành phố được mấy năm, có vẻ ngoài đặc trưng của một thành phố nhỏ phía Bắc Trung Quốc. Ngoài đường phần lớn là xe đạp và xe ngựa kéo, hai bên đường đầy các sạp hàng rong, tiếng còi xe và tiếng ngựa hí khắp nơi, xen lẫn cả tiếng chửi bới xoe xóe bằng giọng địa phương. Tuy cảnh tượng khá hỗn loạn, nhưng lại bừng bừng sức sống.

Nơi chúng tôi đến là nhà khách Tân Hương mới khánh thành, vừa đến gần đã ngửi thấy mùi sơn khen khét. Xe đỗ lại cạnh một chiếc Mercedes-Benz FC hiếm thấy ở Trung Quốc. Đây là dòng xe lễ tân do FAW3 lắp ráp theo kỹ thuật của Mercedes-Benz, toàn quốc tổng cộng chỉ có chín trăm chiếc, thường được các bộ ngành chính phủ dùng để đưa đón quan khách.

Cậu chàng kia tặc lưỡi ngưỡng mộ, “Nhìn xem người ta hoành tráng chưa, lái cả xe tiếp khách tới, oách quá đi mất.” Tôi cũng ngạc nhiên hết sức, Dược Bất Thị đúng là bạo tay.

Vừa bước vào sảnh, tôi đã trông thấy Dược Bất Thị đang trò chuyện với một cán bộ trung niên bụng phệ, thỉnh thoảng ông cán bộ lại cười ha hả.

Dược Bất Thị đóng bộ âu phục chỉnh tề, trông còn chỉn chu hơn lúc tôi gặp ở Bắc Kinh, rõ ra vẻ trí thức tinh hoa quốc tế. Thấy tôi đến, anh ta liền cùng ông cán bộ kia bước ra đón, niềm nở giới thiệu, “Để tôi giới thiệu nhé, vị này là chủ nhiệm Khang phụ trách bộ phận thu hút đầu tư ở Vệ Huy. Còn đây là thầy Uông Hoài Hư của đại học Bắc Kinh.”

“Chào giáo sư Hư.” Chủ nhiệm Khang vồn vã bắt tay tôi lắc lắc thật mạnh. Tôi thản nhiên đính chính, “Tôi chỉ là giảng viên thôi.” Chủ nhiệm Khang chẳng hề lúng túng, trái lại càng vồn vã hơn, “Ôi dào, đằng nào cũng là thành phần trí thức cả, có khác gì đâu. Mừng thầy đến Vệ Huy. Thành phố của chúng tôi có bề dày lịch sử lâu đời, lát nữa tôi sẽ giới thiệu kỹ với thầy và anh Lý Ước Sắt.”

Tôi suýt nữa thì phì cười ra tiếng. Tay Dược Bất Thị này trông nghiêm túc là vậy mà lại lấy cái tên cực kỳ gợi đòn. Chỉ cần là người biết võ vẽ về lịch sử đều biết Lý Ước Sắt4 là tên một học giả người Anh nổi tiếng chuyên nghiên cứu về Hán học, vậy mà anh ta dám lấy làm tên giả.

Chủ nhiệm Khang vồn vã tiếp đãi cũng có lý của nó. Lần này Dược Bất Thị đến Vệ Huy, lấy danh nghĩa là Hoa kiều về nước tới khảo sát đầu tư. Không chỉ lái xe lễ tân tới, còn hào phóng tặng cho các lãnh đạo có liên quan mỗi người một chiếc đồng hồ đeo tay, khiến giới chức địa phương vô cùng rúng động. Vì vậy chính quyền địa phương rất coi trọng anh ta, chỉ mong tay đại gia này đầu tư một hạng mục lớn vào thành phố mình.

Có điều thái độ của chủ nhiệm Khang với tôi và Dược Bất Thị có sự khác biệt rất tế nhị. Tại sao khảo sát đầu tư lại phải gọi một tay giảng viên lịch sử đi cùng? Dược Bất Thị không giải thích, chỉ nói tôi là bạn, nên quan chức địa phương có lẽ đều cho rằng tôi dựa hơi người quen tới ăn chực uống chờ.

Tôi và Dược Bất Thị nhìn nhau, cũng chẳng phân trần nhiều. Họ hiểu lầm như vậy càng hay, điều này rất quan trọng trong kế hoạch tiếp theo đây.

Buổi trưa bộ phận thu hút đầu tư đặt tiệc ở nhà hàng Đức Thắng nổi tiếng để chiêu đãi, sau khi ăn uống xong xuôi, chủ nhiệm Khang đề nghị dẫn chúng tôi đi thăm thú Vệ Huy. Tôi và Dược Bất Thị dĩ nhiên đều đồng ý.

Những di tích cổ đáng thăm thú quanh Vệ Huy khá nhiều, trung tâm thành phố có phố Nam Mã, phố Bắc Mã, thời Minh từng là khu chợ ngựa, tuy hiện giờ đã chẳng còn dấu vết, nhưng biển đề cửa ngõ do hoàng đế Sùng Trinh nhà Minh đích thân lập vẫn còn đó. Đi xa hơn nữa là quê cũ của Khương Tử Nha, miếu Tỷ Can, từ đường nhà Từ Thế Xương, chùa Hương Tuyền v.v... đều ở quanh quanh Vệ Huy. Chúng tôi mất một ngày cưỡi ngựa xem hoa, cuối cùng tới góc Đông Bắc của thành cổ Vệ Huy.

Ở đây có một văn vật trọng điểm được nhà nước bảo tồn - lầu Vọng Kinh, được coi là kiến trúc cất bằng đá không có xà nhà lớn nhất Trung Quốc. Chúng tôi lại gần xem, thấy đó là một công trình trông như lô cốt, cao hơn 30 mét, hình chữ nhật, dựa Bắc hướng Nam, xây toàn bằng đá tảng, chất đá ngoài xanh trong trắng, được tuyển chọn kỹ