← Quay lại trang sách

Chương 11

Mình buột miệng hỏi làm cho hai người giật thọt ngoái lại. Có một khoảng trống dài trong xe như để hoàn hồn. Lái xe tiếp tục ôn lại những gì phó giám đốc công an tỉnh đã kể với anh ta về Lũng Tẩu. Ở đó còn cả dải rừng già nguyên sinh hầu như chưa hề có dấu chân người.

Suốt ngày suốt đêm tiếng vượn kêu, hổ gầm vọng từ khu rừng ra càng làm cho đỉnh Lũng Tẩu thêm phần hoang dại, thần bí. Người rừng ở trong cái dải nguyên sinh ấy, mà theo phó giám đốc công an tỉnh nhận định, đâu phải chỉ có một cặp. Mình phát hiện ra lái xe, chính xác là phó giám đốc công an tỉnh này, không hề biết tí gì về con họa mi chúa màu trắng, không hề biết tí gì về những hòn đá phát ra âm thanh u ú khi bị mang xuống đồng bằng. Mình cũng phát hiện ra hắn không biết câu chuyện người rừng ở đỉnh Lũng Tẩu.

Anh Thuận bảo trong trí tưởng tượng của con người có cái gì thì thế gian có cái ấy.

Người cầm bộ đàm ngáy, tiếng ngáy lè rè kiểu trong cổ họng có đặt một cái lưỡi gà. Ðường xuất hiện những vụn đất vàng, như bị ai đó vãi ra. Lái xe thận trọng giảm tốc độ, mình đoán chừng mắt anh ta đang mở to hơn. Xe tiến lại gần và chỉ là những vụn đất, còn chúng từ đâu, trên ta luy rớt xuống hay xe nào đó đi trước túa ra thì chịu. Bánh xe lật sật một đoạn ngắn, nghe rõ cả tiếng sỏi đất bị cuốn vào bắn lanh canh trong gầm xe.

Người nhỏ bé dậy từ lúc nào, xem đồng hồ, hỏi:

- Bao lâu thì tới thị xã?

Câu hỏi của anh ta làm tiếng ngáy của người cầm bộ đàm ngưng lại.

- Nhanh thì khoảng hai tiếng rưỡi, ba tiếng.

Lái xe đáp. Người cầm bộ đàm dậy, ưỡn ngực, ngáp một cách thoải mái, thốt lên:

- Ngủ ngon thật.

Ðiện thoại của Trang đổ chuông. Trang vùng dậy, thảng thốt nhìn quanh như tìm kiếm rồi quay hẳn đầu về người cầm bộ đàm. Máy của Trang ở trong chiếc túi da để ngay dưới chân người cầm bộ đàm. Tiếng chuông đổ u u kìm nén. Ðèn trong xe bật sáng. Mình cảm nhận một bầu không khí lúng túng. Người cầm bộ đàm cúi xuống nhấc túi lên, mở ra và tiếng chuông réo rắt rõ hơn kèm theo đó là ánh sáng màu xanh lét của màn hình điện thoại.

- Tắt đèn đi.

Người cầm bộ đàm nói với lái xe. Ðèn vụt tắt và cái màu xanh của máy thoại thoại nhấp nháy, sống động một cách ma quái. Người cầm bộ đàm giơ chiếc điện thoại sát mặt Trang, hỏi:

- Chiến là thằng nào?

Mình thấy mặt Trang và người cầm bộ đàm xanh nhoàng lên rồi lịm đi, lại nhoàng lên.

- Chú tôi.

Trang lạnh lùng đáp. Chuông kiên nhẫn đổ hết nhịp này tới nhịp khác. Ông Chiến gọi giờ này thì chỉ có một việc thôi. Trang giơ tay lên định giằng chiếc điện thoại nhưng không thể được. Hình ảnh hai bàn tay Trang bị ghì sát vào nhau, mười ngón thon thả, trắng trẻo xòe ra khiến mình nhói buốt. Bây giờ mọi thứ đều ở ngoài tầm tay của Trang. Họ không đồng ý cho Trang nhận điện. Chuông tắt. Sự kiên nhẫn của người tình già cũng chỉ đến thế thôi sao? Người cầm bộ đàm định cất máy vào túi thì máy lại báo có tin nhắn. Ðó thực sự là điều tệ hại. Mình nghĩ thế.

- Ông không được tự tiện xem tin của người khác.

Trang sửng cồ, giọng bỏng rảy. Người cao to ấn bàn tay hộ pháp của anh ta lên vai Trang.

- Chú mà lại nhắn cho cháu là em đã ngủ chưa à? Vui nhỉ.

Người cầm bộ đàm đọc xong tin, giễu cợt.

- Bọn giết người.

Trang gào lên. Cả xe lặng đi vì câu rủa đó. Lái xe là người đầu tiên lên tiếng:

- Vả cho nó một cái vào mồm.

Kèm theo đó tốc độ của xe chậm lại.

- Thế mày nghĩ chúng tao bắt mày vì tội gì?

Người cầm bộ đàm hỏi, giọng lạnh tanh, khác hẳn vẻ trầm ấm mọi khi.

- Tội gì thì đây cũng không phải loại giết người - Trang cãi - các ông đã đẩy anh ấy xuống vực. Các ông phải chịu trách nhiệm.

Có lẽ chẳng cần phải to tát, nghiêm trọng đến mức ấy. Dù sao thì mình cũng đang ở cạnh Trang. Và họ, những kẻ chờ đón mình đi, vẫn đang kiên nhẫn chờn vờn bên ngoài lớp kính mờ đục vì hơi nước cùng với bầu không khí phấp phỏng trước khi nó tới...

Câu chuyện bi thảm của cô giáo Kiều làm không khí ắng lại. Hắn nhận ra điều đó và lại xoay sang è à ế á nối lại cái mạch chuyện tiếu lâm bị bỏ bẵng khá lâu. Thực ra tìm được người biết cách kể chuyện hài như hắn cũng chẳng dễ. Ðối tượng chính trong câu chuyện của hắn lần này là cô gái dân tộc làm công tác đoàn. Trong buổi lễ tiễn trai bản nhập ngũ, cô ta quá xúc động, phát biểu nhịu:

- Chị em chúng em chúc các anh lên đường măn máy.

Và chỉ có hai thầy trò cười được câu chuyện đó, hắn và lái xe.

Mình về chiều Thứ Bảy, sáng Chủ Nhật đã thấy anh lù lù đứng ở cổng, tay cầm ngang cây gậy gỗ nhẵn bóng. Mặt anh thất thần, rệu rã hơn lần mình tìm anh ở Ðồng Bẩm. Hai hàm răng trắng rởn, tóc dựng ngược, cứng như chổi tre. Mình mở cửa bảo anh vào nhà thì anh lắc đầu rất lịch sự:

- Cảm ơn đồng bào. Chúng tôi vừa đánh một trận ghê quá. Bắn đỏ hết cả nòng mà bọn nó vẫn cứ tràn sang - Mẹ bước ra. Thế là anh chồ lên - Bà làm cái gì mà vẫn quanh quẩn ở đây, đi ngay đi để chúng tôi còn rảnh chân rảnh tay mà đánh chác với chúng nó. Ði ngay.

Mẹ khóc. Ðúng lúc ấy tốp thợ khiêng bức tượng Quan Thế Âm sang gửi sân nhà. Anh bảo đấy là bọn địch bắt tù binh của ta, phải giải thoát. Vừa nói anh vừa cầm gậy lao vào vụt tía lia khiến đám thợ hoảng hồn bỏ cả tượng chạy. Bác Lâm sang giậm chân thình thịch chửi anh, còn anh thì sấn đến bắt tay bác, lắc lấy lắc để, miệng rối rít:

- Cảm ơn đồng chí, rất cảm ơn đồng chí đã cắt dây giải thoát cho tôi khỏi bọn khựa. Nếu không có đồng chí thì tôi bị chúng nó lột da mất rồi. Cừ rừm.

Bác Lâm sượng sật liếc nhanh về phía mẹ, quát át đi:

- Im mồm, ai cắt dây cắt dợ gì cho mày.

Anh ngẩn ra, nhìn bác đầy vẻ thất vọng rồi ngồi thụp xuống bưng mặt. Không ai dám nói câu gì nữa. Bức tượng Quan Âm bị vứt giữa ngõ, bao nhiêu cánh tay xòe ra bối rối. Phải đến cả chục phút anh ôm mặt thế, sau đó anh vụt đứng dậy và mình gần như không tin vào mắt. Chẳng còn chút thất thần điên dại nào trên khuôn mặt anh nữa. Anh bảo mẹ:

- Mẹ ơi con đói quá.

Lại đến lượt bác Lâm ngẩn ra, mồm miệng há hốc như gặp quan âm bằng xương bằng thịt. Anh ăn đến bốn bát cơm, lầm lì và lấy và để, thức ăn gắp cho miếng nào hết miếng đó. Ðến khi anh chìa bát ra xin bát thứ năm thì bác Lâm phải gạt đi, vì sợ anh bị bội thực. Anh cũng chẳng phản đối, rũ quần đứng dậy ra bàn uống nước. Mình đi theo anh, nín lặng, hồi hộp như đang tiếp xúc với một con chim, chỉ sợ rồi sơ sểnh náo động, nó bay mất. Anh uống chè, miệng chẹp chẹp khoan khoái, thi thoảng lại vén quần gãi đùi sồn sột. Mẹ hỏi, anh không đáp, mình hỏi anh không đáp, bác Lâm hỏi anh cũng không đáp. Rõ ràng là anh có nghe thấy câu hỏi của mọi người nhưng không trả lời, chỉ giữ nét mặt nhã nhặn. Từ gần trưa đến đầu chiều là quãng thời gian thoạt trông thì êm đềm nhưng lại chất chứa thuốc nổ. Ðến khoảng ba rưỡi thì khối thuốc nổ ấy bùng lên. Mình ngồi bên anh, trông chừng, thấy im lặng mãi cũng chán, lại chẳng dám ngủ, thế là bật vô tuyến xem. Anh cũng xem, lúc ấy bắt đầu chương trình thời sự chiều. Tổng bí thư đi thăm và làm việc tại Thanh Hóa, chủ tịch nước tiếp đoàn đại biểu bà mẹ Quảng Nam anh hùng. Phát thanh viên mặc áo dài đọc tin tiếp theo về phái đoàn ngoại giao hai nước gặp nhau. Nghe thế, tai anh giỏng lên, tay định gãi nách liền dừng lại chờ đợi. Màn hình xuất hiện cảnh tiếp đón, anh vẫn ngồi nhưng khi một khuôn mặt được đặc tả thì anh sừng lên, mắt dại đi, từ trắng chuyển sang xanh nhợt. Mình định tắt vô tuyến nhưng không kịp. Anh vớ chiếc cốc ném thẳng vào vô tuyến. Chiếc cốc bay trượt, đập vào bức tường, vỡ tan. Tiếng vỡ giòn xạo, gọn ghẽ. Anh đứng vụt dậy, hai tay giơ lên trời, chân dạng choãi ra, nhún nhẩy, miệng cứ húi quầy, húi quầy như đuổi gà:

- Cừ rừm, Tàu nó lại sang đấy, đồng bào chạy đi.

Vô tuyến đã chuyển sang tin khác nhưng anh không quan tâm tới nó nữa mà vẫn nhẩy loi choi, liên tục giục đồng bào chạy. Bác Lâm lao tới vả một cái Trời giáng vào miệng anh với hy vọng anh sẽ tỉnh lại. Nhưng điều hy vọng ấy không xảy ra. Anh vớ cái ba lô và chiếc gậy, rời nhà, hung hãn, cô độc như mặt trời.

Anh đi biệt luôn nửa năm trời, hết Ðu, Hích, về Ðồng Bẩm, lên Lai Hiên, vào Trại Cau rồi về lại Ðồng Bẩm bám trụ ở trước cổng ngân hàng, nơi có ông già bảo vệ là thương binh chống Mỹ mà mình đã đưa tiền để nhờ mua đồ ăn cho anh.

Anh mất lúc nào không ai hay. Mười giờ sáng ông bảo vệ ngân hàng thấy anh vẫn nằm, tưởng anh bị ốm, đến xem thì phát hiện ra anh đã chết, miệng và tai đầy kiến. Người ta lấy chiếc chiếu cũ quấn anh rồi báo cho mẹ và bác Lâm. Bác Lâm cùng mấy người thợ lên Ðồng Bẩm đón anh. Bọn họ mua quan tài ngay tại huyện, cho anh vào đóng chặt lại rồi mới mang về. Mẹ không được nhìn mặt anh. Mình cũng vậy. Có nài mấy bác cũng cương quyết không cho mở quan tài, bắt đem đi chôn ngay.

Mãi sau này bác Lâm mới tiết lộ anh bị chuột hay con gì đó gặm mất một mắt và hai cánh mũi. Bác Lâm kể chi tiết ấy với mình vào giỗ đầu của anh, vừa kể vừa khóc tu tu như một đứa trẻ. Lần ấy mình có mời anh Thuận về cho biết nhà nên anh cũng được nghe. Anh Thuận cùng với mình và bác Lâm thức trắng đêm, uống hết hai chai rượu nếp cẩm.

Mình nhớ hôm đưa đám anh, thời tiết cũng dễ chịu, nắng nhẹ, gió máy cũng chẳng gây phiền hà gì. Trời thoáng đãng, mây cũng không nhiều. Nhưng khi lấp huyệt xong, mình nghe thoảng có tiếng gọi, ngước mắt lên, thấy một đám mây trắng xòe tán ngay trên đỉnh đầu.

Hôm đưa tang bố, cũng có một đám mây trắng muốt mượt thế. Theo lời thầy cúng thì đó là bạch long phù.

Khi hai cậu cháu từ cuộc rượu của đám cựu binh trở về, nghe mình kể chuyện ấy, cậu đã nhổ phẹt một bãi nước bọt, cười hồn nhiên, bảo:

- Bình thường đéo thấy mặt mũi bạch long phù đâu, đến khi chết mới mò đến, đểu nhỉ.

Lái xe bấm còi, mọi người đều nhìn đổ dồn phía trước. Một thằng bé gầy gò đứng giữa đường. Nó trạc chín, mười tuổi, mặt lem nhem, môi đỏ, hai mắt bắt sáng đục, uể oải. Lái xe lại bấm còi lần nữa và liên tục mớm phanh. Chỉ có xe chậm lại còn thằng bé đứng im. Một bầu không khí rờn rợn xâm nhập khắp xe.

- Mẹ cái thằng oắt con này.

Người bé nhỏ cáu tiết lẩm bẩm chửi trong khi lái xe tỏ ra cực thận trọng, hai tay vẫn ở trên vô lăng tư thế sẵn sàng, đầu hơi nghển về trước một cách tập trung. Sự có mặt của thằng bé giữa đêm khuya, trên đoạn đèo vắng thật bất thường. Mình thấy bộ quần áo dân tộc của thằng bé đẹp, trên cái nền vải thô xanh đen nổi bật lên những hoa văn đỏ rực như những ngọn lửa nhỏ rung rảy. Hàng khuy bằng vải bện rất khéo, lồng vào nhau một cách hài hòa và điệu nghệ. Chỉ có điều áo quần của thằng bé không ăn nhập với sự lem nhem của thân thể nó.

- Dân tộc gì mà lạ thế nhỉ?

Người cầm bộ đàm thắc mắc. Giá như có hắn ở đây thì câu hỏi sẽ được trả lời, còn hiện giờ tất cả những người trong xe chỉ là lũ gà mờ, không ngoại trừ ai. Lái xe bấm một hồi dài rồi chuyển sang nhịp ba vẻ sốt ruột nhưng thằng bé không nhúc nhích. Nó vẫn ở giữa đường, hai chân run rảy, mắt mở to nhìn thẳng vào đèn xe mà không có dấu hiệu bị chói. Hai tay nó thu trước bụng, chính xác hơn là ôm lấy một cái bọc màu nâu nhạt. Những cái cây ven đường tỏa sáng, thứ ánh sáng xanh lìm lịm, nhòa nhạt và lạnh. Xe tắt máy. Lặng im tràn phủ lên hết thảy.

- Ðể tớ xuống.

Người to cao nói, mở cửa xe, nhảy xuống một cách nóng nảy. Khi chân anh ta chạm đất, vạt áo tung lên, mình thấy báng khẩu súng đen bóng cạnh sườn trái anh ta. Thằng bé thấy có người tiến về phía nó thì mấp máy môi, đầu hơi nghênh sang bên. Trang dán chặt vào mình. Có tiếng nước chảy đâu đó trong đêm, ngoài vùng sáng của đèn xe. Rồi tiếng chim thảng lên, khàn dại ở bên trái, nơi ta luy dựng đứng với từng mảng thâm mà mình chắc đó là rêu. Chuyến lên, khi xe dừng lại ở đoạn y chang thế này, mình đã ngắm kỹ những mảng rêu bám ở ven ta luy, đã hình dung sự thẫm màu của nó khi bóng tối tràn xuống. Sườn đất pha đá phía sau nhà người dân tộc Mèo bị sét đánh chết cũng có những mảng rêu lớn.

- Cẩn thận.

–––––––––––––––––-

Xe Lên Xe Xuống

Kỳ 75

Nguyễn Bình Phương

Lời nhắc nghiêm khắc của người cầm bộ đàm khiến những bước chân dài săm sắm của người cao to chựng lại. Mặt thằng bé thay đổi, những vết lem nhem méo xệch đi trông giống như nét vẽ vội vã, cẩu thả bằng mực Tàu trên giấy dó. Ðôi môi đỏ mở rộng dần, mở rộng dần làm lộ ra hàm răng trắng nhởn với một chiếc nanh nhọn hoắt thò xuống khóe miệng phải. Cảm giác bàng hoàng nhoáng lên trong mình. Ðó chính là khuôn mặt của người hành khách ngồi cạnh mình trên chuyến xe xuôi Hà Nội sau hôm bốc mộ anh. Mình hình dung sẽ có tiếng thét hãi hùng phát ra từ cái miệng của thằng bé nhưng chỉ là tiếng cười, tiếng cười giòn, lanh lảnh, thơ ngây, trong vắt. Ðiều ấy xem ra đáng sợ hơn cả tiếng thét. Thằng bé bất thần giơ tay về phía trước làm cái bọc nó vẫn khư khư ôm trước bụng rơi xuống. Người to cao vội vã lui lại và anh ta lên xe nhanh đến mức khiến mình khâm phục. Cửa xe đóng sầm trong khi thằng bé lảo đảo nhoài về phía đầu xe. Mình nhìn thấy những ngón tay của nó múa máy rối rít, dẻo đến lạ lùng.

- Ðiên.

Lái xe buột miệng nhẹ nhõm như tìm ra ẩn số. Thằng bé trượt sang bấu lấy cửa bên trái xe, ngửa mặt ra sau cười, miệng nó giống bông hoa dong riềng đỏ. Xe nổ máy, từ từ chuyển bánh trong khi lái xe thận trọng theo dõi từng cử động của thằng bé. Tiếng máy xe làm thằng bé rối rít hơn, nó không cười nữa mà bắt đầu nói. Chính xác là nó gọi những người trong xe, bằng thứ tiếng ríu rít không ai hiểu và khi kính ro ro đóng lại thì mình chỉ thấy miệng thằng bé mấp máy. Xe tăng tốc. Thằng bé bị rớt lại, hình dáng nó mập mờ trong ánh vàng của đèn hậu để rồi ngay sau đó mất hút vào bóng tối ẩm ướt.

Phía trước độ dốc đã đỡ hơn, mặt đường cũng khô ráo nhưng trong xe không khí lại ngột ngạt. Bọn họ bàn tán, bình phẩm về chuyện vừa xảy ra. Họ đưa ra giả thiết về thành phần dân tộc của thằng bé, về nơi ở của nó, về chuyện nó điên hay chỉ là mộng du. Mình không nghĩ nó mộng du. Mộng du thì không bao giờ nói, đặc biệt mộng du sẽ bay biến khi vấp phải âm thanh. Lái xe im lặng không tham gia bàn tán nhưng lúc trước lái xe đã buột miệng một cách chính xác, đó là thằng điên. Trang vẫn chưa hoàn hồn. Chuyến đổ dốc này xem ra quá sức với Trang.

- Em ngủ tiếp đi.

Mình nói nhỏ mặc dù biết chắc chắn rằng không dễ dàng gì ngủ lại. Ðèn xe bám mặt đường, lúc này ánh sáng của nó già nua, lù khù, không vượt sang được vách núi bên kia vực. Người nhỏ bé càu nhàu rằng đêm nay thật lắm chuyện. Lái xe vẫn lầm lì, anh ta đang nghĩ ngợi gì đó, có thể anh ta lo lắng về đoạn đường tiếp theo. Sự lo lắng ấy không phải không có căn cứ. Lại xuất hiện một vật nho nhỏ trên đường, lệch về bên phải, phía sát với ta luy. Một con vật bị xe chẹt chết, nát bấy, máu tóe loe. Loại nho nhỏ thế này là chồn hoặc cầy cáo gì đó. Mình nghĩ thủ phạm gây ra vụ tai nạn chắc chắn là những chiếc xe tải khật khưỡng chở đầy ự quặng bán trộm sang Trung Quốc. Xe lạng sang bên tránh đè lên xác con vật. Ði thêm đoạn nữa thì xe dừng lại. Lái xe nói to:

- Nghỉ một tí.

Mình lẳng lặng xuống theo bọn họ. Lái xe tắt máy, tắt cả đèn gầm nhưng lại để đèn trong xe. Bọn họ lôi thuốc lá ra hút và những đốm thuốc lập lòe đỏ lừ soi những khuôn mặt như mọi khuôn mặt bình thường khác. Gió không nhiều, chỉ hơi se se. Bầu trời xa lạ, không mây, nếu có thì chắc mây cũng xa lạ. Bên dưới vẫn chưa thấy ánh đèn, như vậy là còn khá lâu mới xuống tới thị xã. Trang ngồi trong xe, đầu hơi cúi xuống, giống như ngồi trong một căn phòng treo lơ lửng giữa hư không.

Mình thấy nhớ anh Thuận, liệu anh có biết chuyện của mình không. Anh Thuận thường xuyên mất ngủ nên cũng hay mắc bệnh nhìn trời như mình, chỉ có điều anh không khoái mây vì đó là thứ vô nghĩa nhất mà con người nhìn thấy. Mày mê mây thì mày cũng là thằng vô nghĩa. Ðàn ông phải tránh xa mây, chỉ nhìn gái đẹp và sự nghiệp thôi. Mà sự nghiệp cũng chả là cái đếch gì. Anh nói, cười khề khề.

Những cuộc nhậu của mình với anh Thuận bao giờ cũng kết thúc bằng một lời khuyên nào đó của anh. Trước khi đi vài hôm, mình có kể với anh Thuận giấc mơ gặp ông Brêgiơnhép, anh Thuận nghe, khoái quá bảo nếu mà làm tiểu phẩm thì có khi ăn khách. Tao sẽ đóng vai ông ấy. Mặt tao cũng giống mặt Brêgiơnhép, chỉ có điều tao không có mụn cơm thôi. Nhưng không sao, có thể gắn bã kẹo cao su làm giả cũng được. Rồi anh chỉ cho mình lông mày của anh, mũi của anh, trán của anh, toàn bộ khuôn mặt của anh đúng phoóc Brêgiơnhép, nhưng kích thước thì thu nhỏ lại còn khoảng một phần ba. Nếu như có vở tiểu phẩm ấy, mình nghĩ cái kẻ biến thành con thú bị săn đuổi khó ai đóng đạt được bằng mình. Thả ông Brêgiơnhép vào vùng núi này ông ta có săn được không? Chắc là không, mình tin như thế. Bên trong anh Thuận là gì? Là thứ suýt nữa lộn ra thay thế anh bây giờ nếu có thêm cái mụn cơm trên mặt. Con người xét cho cùng cũng là loài nhố nhăng, đôi khi số phận nó lại phụ thuộc vào vị trí của một cái mụn cơm. Ðếch ra khỉ gì, anh Thuận kết luận, lúc đã biên biên. Giờ mình vẫn không hiểu khi ấy anh nói về con người chung hay về chính anh. Nếu nói về anh thì cũng đúng. Sau khi được đào tạo ở Liên Xô năm năm, anh được điều về làm chuyên viên của một viện nghiên cứu. Ðùng cái, anh với vợ của ông anh vợ phải lòng nhau, hai người bỏ trốn vào Lâm Ðồng sống một thời gian rồi lại quay về Hà Nội mở công ty riêng.

Thi thoảng anh vẫn bị hai anh em của vợ cũ đến gây gổ, chửi bới. Gần đây, cô vợ hờ của anh cũng có dấu hiệu chán nản, đang tìm cách dẫy ra để sang Mỹ định cư với cha mẹ đẻ của cô ta. Nếu đúng thì đời anh Thuận đếch ra khỉ gì thật.

Lời nhắc nghiêm khắc của người cầm bộ đàm khiến những bước chân dài săm sắm của người cao to chựng lại. Mặt thằng bé thay đổi, những vết lem nhem méo xệch đi trông giống như nét vẽ vội vã, cẩu thả bằng mực Tàu trên giấy dó.

Ðôi môi đỏ mở rộng dần, mở rộng dần làm lộ ra hàm răng trắng nhởn với một chiếc nanh nhọn hoắt thò xuống khóe miệng phải. Cảm giác bàng hoàng nhoáng lên trong mình. Ðó chính là khuôn mặt của người hành khách ngồi cạnh mình trên chuyến xe xuôi Hà Nội sau hôm bốc mộ anh. Mình hình dung sẽ có tiếng thét hãi hùng phát ra từ cái miệng của thằng bé nhưng chỉ là tiếng cười, tiếng cười giòn, lanh lảnh, thơ ngây, trong vắt. Ðiều ấy xem ra đáng sợ hơn cả tiếng thét. Thằng bé bất thần giơ tay về phía trước làm cái bọc nó vẫn khư khư ôm trước bụng rơi xuống. Người to cao vội vã lui lại và anh ta lên xe nhanh đến mức khiến mình khâm phục. Cửa xe đóng sầm trong khi thằng bé lảo đảo nhoài về phía đầu xe. Mình nhìn thấy những ngón tay của nó múa máy rối rít, dẻo đến lạ lùng.

- Ðiên.

Lái xe buột miệng nhẹ nhõm như tìm ra ẩn số. Thằng bé trượt sang bấu lấy cửa bên trái xe, ngửa mặt ra sau cười, miệng nó giống bông hoa dong riềng đỏ. Xe nổ máy, từ từ chuyển bánh trong khi lái xe thận trọng theo dõi từng cử động của thằng bé. Tiếng máy xe làm thằng bé rối rít hơn, nó không cười nữa mà bắt đầu nói. Chính xác là nó gọi những người trong xe, bằng thứ tiếng ríu rít không ai hiểu và khi kính ro ro đóng lại thì mình chỉ thấy miệng thằng bé mấp máy. Xe tăng tốc. Thằng bé bị rớt lại, hình dáng nó mập mờ trong ánh vàng của đèn hậu để rồi ngay sau đó mất hút vào bóng tối ẩm ướt.

Phía trước độ dốc đã đỡ hơn, mặt đường cũng khô ráo nhưng trong xe không khí lại ngột ngạt. Bọn họ bàn tán, bình phẩm về chuyện vừa xảy ra. Họ đưa ra giả thiết về thành phần dân tộc của thằng bé, về nơi ở của nó, về chuyện nó điên hay chỉ là mộng du. Mình không nghĩ nó mộng du. Mộng du thì không bao giờ nói, đặc biệt mộng du sẽ bay biến khi vấp phải âm thanh. Lái xe im lặng không tham gia bàn tán nhưng lúc trước lái xe đã buột miệng một cách chính xác, đó là thằng điên. Trang vẫn chưa hoàn hồn. Chuyến đổ dốc này xem ra quá sức với Trang.

- Em ngủ tiếp đi.

Mình nói nhỏ mặc dù biết chắc chắn rằng không dễ dàng gì ngủ lại. Ðèn xe bám mặt đường, lúc này ánh sáng của nó già nua, lù khù, không vượt sang được vách núi bên kia vực. Người nhỏ bé càu nhàu rằng đêm nay thật lắm chuyện. Lái xe vẫn lầm lì, anh ta đang nghĩ ngợi gì đó, có thể anh ta lo lắng về đoạn đường tiếp theo. Sự lo lắng ấy không phải không có căn cứ. Lại xuất hiện một vật nho nhỏ trên đường, lệch về bên phải, phía sát với ta luy. Một con vật bị xe chẹt chết, nát bấy, máu tóe loe. Loại nho nhỏ thế này là chồn hoặc cầy cáo gì đó. Mình nghĩ thủ phạm gây ra vụ tai nạn chắc chắn là những chiếc xe tải khật khưỡng chở đầy ự quặng bán trộm sang Trung Quốc. Xe lạng sang bên tránh đè lên xác con vật. Ði thêm đoạn nữa thì xe dừng lại. Lái xe nói to:

- Nghỉ một tí.

Mình lẳng lặng xuống theo bọn họ. Lái xe tắt máy, tắt cả đèn gầm nhưng lại để đèn trong xe. Bọn họ lôi thuốc lá ra hút và những đốm thuốc lập lòe đỏ lừ soi những khuôn mặt như mọi khuôn mặt bình thường khác. Gió không nhiều, chỉ hơi se se. Bầu trời xa lạ, không mây, nếu có thì chắc mây cũng xa lạ. Bên dưới vẫn chưa thấy ánh đèn, như vậy là còn khá lâu mới xuống tới thị xã. Trang ngồi trong xe, đầu hơi cúi xuống, giống như ngồi trong một căn phòng treo lơ lửng giữa hư không.

Mình thấy nhớ anh Thuận, liệu anh có biết chuyện của mình không. Anh Thuận thường xuyên mất ngủ nên cũng hay mắc bệnh nhìn trời như mình, chỉ có điều anh không khoái mây vì đó là thứ vô nghĩa nhất mà con người nhìn thấy. Mày mê mây thì mày cũng là thằng vô nghĩa. Ðàn ông phải tránh xa mây, chỉ nhìn gái đẹp và sự nghiệp thôi. Mà sự nghiệp cũng chả là cái đếch gì. Anh nói, cười khề khề.

Những cuộc nhậu của mình với anh Thuận bao giờ cũng kết thúc bằng một lời khuyên nào đó của anh. Trước khi đi vài hôm, mình có kể với anh Thuận giấc mơ gặp ông Brêgiơnhép, anh Thuận nghe, khoái quá bảo nếu mà làm tiểu phẩm thì có khi ăn khách. Tao sẽ đóng vai ông ấy. Mặt tao cũng giống mặt Brêgiơnhép, chỉ có điều tao không có mụn cơm thôi. Nhưng không sao, có thể gắn bã kẹo cao su làm giả cũng được. Rồi anh chỉ cho mình lông mày của anh, mũi của anh, trán của anh, toàn bộ khuôn mặt của anh đúng phoóc Brêgiơnhép, nhưng kích thước thì thu nhỏ lại còn khoảng một phần ba. Nếu như có vở tiểu phẩm ấy, mình nghĩ cái kẻ biến thành con thú bị săn đuổi khó ai đóng đạt được bằng mình. Thả ông Brêgiơnhép vào vùng núi này ông ta có săn được không? Chắc là không, mình tin như thế. Bên trong anh Thuận là gì? Là thứ suýt nữa lộn ra thay thế anh bây giờ nếu có thêm cái mụn cơm trên mặt. Con người xét cho cùng cũng là loài nhố nhăng, đôi khi số phận nó lại phụ thuộc vào vị trí của một cái mụn cơm. Ðếch ra khỉ gì, anh Thuận kết luận, lúc đã biên biên. Giờ mình vẫn không hiểu khi ấy anh nói về con người chung hay về chính anh. Nếu nói về anh thì cũng đúng. Sau khi được đào tạo ở Liên Xô năm năm, anh được điều về làm chuyên viên của một viện nghiên cứu. Ðùng cái, anh với vợ của ông anh vợ phải lòng nhau, hai người bỏ trốn vào Lâm Ðồng sống một thời gian rồi lại quay về Hà Nội mở công ty riêng.

Thi thoảng anh vẫn bị hai anh em của vợ cũ đến gây gổ, chửi bới. Gần đây, cô vợ hờ của anh cũng có dấu hiệu chán nản, đang tìm cách dẫy ra để sang Mỹ định cư với cha mẹ đẻ của cô ta. Nếu đúng thì đời anh Thuận đếch ra khỉ gì thật.

Bọn họ lục tục lên xe, mình cũng vội vã lên theo vì sợ bị rớt. Người cao to hỏi Trang:

- Sao không xuống một chút cho thoáng?

Trang khinh khỉnh quay mặt đi. Lại tiếng ràn rạt của lốp xe cuốn trên mặt đường, bây giờ thì hối hả hơn bởi dốc đổ thoai thoải và tầm nhìn thoáng đãng. Mình nhận ra đoạn này chính là chỗ khi lên cả bọn đã dừng xe nghỉ ở đây đến gần hai chục phút. Khi ấy hắn nhắc tới Núi Bạc và lái xe bảo ở vị trí này thì không thể nhìn thấy được.

Vậy mà giờ mình lại nhìn thấy nó, với dáng vo tròn về phía bên trái và một cái mấu, chính xác là gờ đá phình ra ở sườn phải như cái nhọt. Bọn họ hẳn không hề biết đến địa danh này, với bọn họ cái đáng quan tâm là mau mau chuồn khỏi đây càng nhanh càng tốt. Núi Bạc tốn máu như Núi Ðất. Pháo của họ đã nã nát nhừ ngọn núi không lấy gì làm cao ấy, đào xới tung nó lên đến cả nửa ngày trời, sau đó mới cho bộ binh dùng súng phun lửa và hơi cay lao lên. Núi Bạc không có những trận giáp lá cà kinh hoàng đến mức những ai còn sống sót sau trận ấy, dù ta hay họ đều hóa điên như ở Núi Ðất, nhưng lại đầy rẫy những huyền thoại về các linh hồn. Ngọn núi bất chợt sáng lên và mình biết thế là trăng đã ló ra sau hàng mấy tiếng đồng hồ bị mây mù phủ lấp. Núi Bạc chờn vờn bám bên ngoài cửa kính, qua khe hẹp giữa đầu của người cao to và viền cửa mạ i-nốc, một dải sáng nhạt trên đỉnh, ở nơi có cái ghềnh đá nhô ra. Trông nó mơ ảo, xa lạ. Nó giống như chiếc bình cổ đã thuộc về người hàng xóm nhưng vẫn lặng lẽ đẹp cho chủ cũ ngắm. Những người trong xe không biết Núi Bạc, càng không biết bên kia họ gọi là Giải Âm Sơn, mình tin như thế.

- Nhớ Núi Bạc không?

Mình dè dặt hỏi Trang rồi nhận ra đó là câu hỏi vô duyên. Trang không quan tâm tới núi, chúng không mảy may làm Trang xao động. Những chuyến lên Tân Thanh lấy thuốc với Trang mình đã biết điều đó, nhưng mình luôn luôn quên. Lẽ ra mình và Trang đã trở lại con đường Lạng Sơn ấy, nếu như máu cay cú không nổi lên trong lòng Trang. Ðến bây giờ mình vẫn nghĩ có thể Vân Ly nói đúng, Vân Ly bị oan thực sự.

Trước khi đưa Trang cùng bọn thằng Hiệp và Thủy đến gặp bọn thằng Hoài, rõ ràng Vân Ly đã nói cũng chỉ mới biết chúng nó sơ sơ qua một đứa bạn. Lần ấy mình đã linh cảm có điều gì đó không chắc chắn. Mình đã can nhưng thằng Quých dè bỉu mình nhát. Cả bọn lên xe đi lúc chín giờ kém mười. Ba giờ chiều thì Trang gọi điện cho mình. Mình đến, thấy Trang ngồi cùng thằng Thủy và thằng Hiệp, không có thằng Quých. Mình hỏi, Trang bảo Quých đang nằm ở viện. Mình giật mình chưa kịp định thần thì Trang đã nói nhỏ, mắt dè chừng xung quanh:

- Bọn nó cướp hàng.

Giọng Trang run run vì xúc động. Thằng Thủy và Hiệp lầm lì nhìn lon bia trên tay chúng. Trang kể, thằng Hoài hẹn giao hàng ở phía sau cảng chỗ có nhà kho bỏ hoang. Khi bọn Trang đưa thuốc cho thằng Hoài xem, đòi nó đưa tiền thì thằng Hoài giở mặt nói tưởng là được mang đến biếu không. Thằng Quých văng tục bảo biếu không cái con cặc, không có tiền thì mang thuốc về. Có đến sáu bảy thằng từ đâu lao ra, xông vào đấm đá thằng Quých và thằng Hiệp. Thằng Thủy nhanh chân chạy thoát ra ngoài. Chúng nó tập trung đánh thằng Quých dữ nhất vì Quých chống trả cũng ghê gớm, xọc dao toạc sườn một thằng. Lúc ghì được Quých thì thằng Hoài lấy côn đánh liên tiếp vào đầu Quých cho đến khi Quých ngã sấp xuống ngất đi mới thôi. Chúng nó không động tới Trang. Thằng Hoài lấy thuốc, trước khi đi còn quay lại nhăn nhở bảo Trang rất ngon nhưng hôm nay nó không hứng, lần khác thế nào cũng gặp lại. Trang kể, môi rung rung đầy kích động. Mình nói:

- Anh đã linh cảm không ổn.

Trang nhìn thẳng vào mắt mình, rít lên:

- Em nghi con Ly chơi em.

Mình lắc đầu nói chưa có chứng cớ thì không nên vội vàng đổ cho người ta thế. Không bao giờ Vân Ly lại ngu đến mức hại cả bạn của mình. Trang không nghe. Với Trang lúc ấy thằng Hoài với Vân Ly là một. Trang sồn sồn bảo mình gọi điện cho Vân Ly đến nhưng mình từ chối. Kiểu gì thì gọi bây giờ cũng không tiện. Thằng Hiệp bảo:

- Nó sẽ chối ngay.

- Ðịt mẹ...

Thằng Thủy chửi đổng, nó tức quá mà chửi, không rõ chửi ai. Nó vẫn may hơn thằng Quých và thằng Hiệp, không dính cú đòn nào. Mình khuyên cứ giải tán, coi như không có gì xảy ra, để bình tĩnh tính lại xem. Trang đưa tiền cho Thủy và Hiệp dặn chúng nó vào viện lo cho thằng Quých. Mình đèo Trang về. Tới nhà, Trang bảo mình cùng vào, chờ Trang tắm rửa xong, sẽ đi ăn luôn. Mình nói sợ không tiện, ông Chiến có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Trang gắt:

- Kệ ông ấy. Lúc này em cần anh.

Ðây là lần đầu tiên mình bước vào nhà của Trang. Mình ngồi chờ, vớ tờ tạp chí Người Ðẹp Việt Nam nhưng không đọc được dòng nào. Chiếc giường êm ái, sạch sẽ, phảng phất mùi nước hoa ở góc phòng khiến mình mụ mẫm. Ðầu óc mình cứ lảng vảng câu hỏi Trang với ông Chiến làm tình với nhau bao nhiêu lần trên giường này.

Trang tắm xong, đi ra, quấn quanh người cái khăn tắm màu tía. Trang đã hồi lại, tươi tỉnh hơn một chút.

- Mấy giờ rồi?

Trang hỏi, nhìn đồng hồ, tự trả lời.

- Năm giờ hai mươi. Ăn bây giờ thì hơi sớm.

Vừa nói vừa ngã xuống giường, chiếc khăn tắm tung ra, Trang vẫy mình lại:

- Ra nằm đây với em.

Mình nằm cạnh Trang, rồi bị kéo lên người Trang và mặc dù tay Trang cố gắng đánh thức nhưng thằng tiểu yêu của mình không rung động. Trang hỏi:

- Anh lại nghĩ đến ông Chiến chứ gì?

Mình thú nhận không hứng thú lắm. Trang trắng vậy, lồ lồ vậy, với đôi vú cong vểnh lên, với đám lông phơn phớt hình tam giác và đôi chân dài thuôn nhưng cũng không lay động được mình. Trang vùng dậy, rệch miệng dằn dỗi. Mình quả quyết:

- Ði ăn đi.

Ăn xong mình đưa Trang về nơi mình ở. Mình bảo Trang:

- Ly nó có gọi điện cho anh.

Trang hất cằm:

- Gọi để thanh minh phải không?

- Nó xin tiền đóng học phí.

Trang nhìn mình đăm đăm, vai xuôi xuống:

- Anh thích nó, đúng không?

Có một đốm nắng rất nhạt, gần như không phải nắng mà là ánh mắt của ai đó, di chuyển qua song cửa. Mình hỏi lại:

- Em ghen thật đấy à?

Trang xốc cổ áo lên, sau đó lại dùng ngón út kéo nó trễ xuống. Mình cười không mở miệng, chỉ có luồng hơi phì ra hai lỗ mũi. Vân Ly làm tình hay hơn Trang, Vân Ly dâm hơn, uốn éo hơn. Nhưng Trang trắng hơn Vân Ly.

- Không dám thú nhận à?

Trang khiêu khích, môi run run và mình biết thế là bắt đầu giận. Mình bảo

- Ðàn bà bọn em nhiều lúc như chó điên cả lượt.

Trang nhìn mình, nhìn thẳng vào mắt. Ðôi mắt dài long lanh. Khuôn mặt gầy gầy mà mắt ướt thì cực gợi cảm. Thằng tiểu yêu của mình bắt đầu nóng lên nhanh chóng.

Mình hung hãn đè Trang xuống, ngửi thấy mùi thơm cay từ tóc Trang. Mình làm một chặp rồi dừng lại, bảo:

- Ghen là dâm.

Trang nhăn mặt, lúc ấy Trang vẫn còn nằm dưới và mình vẫn ở trong Trang. Ðột nhiên mình rút thằng tiểu yêu ra:

- Ghen là dâm, nhớ chưa?

Không trả lời, tay Trang đang tìm thằng tiểu yêu của mình. Mình gạt tay Trang ra. Mình muốn nói cho hết ý.

- Em không dâm như nó, đúng không?

Trang lắc đầu. Vân Ly đã từng lắc đầu khi mình hỏi có nhớ cho thằng nào chơi đầu tiên không.

Ðiện thoại đổ chuông, không phải của mình mà của Trang. Tiếng chuông u u ngắc trong túi chiếc quần bò bị vun thành đống ngoài đệm. Trang muốn lấy nó nhưng mình đã ấn thằng tiểu yêu vào. Tiếng điện thoại vẫn u u sè sè.

Lần đầu tiên Trang ngủ trọn vẹn một đêm ở chỗ mình trọ.

Sáng sớm bác Nhân gõ cửa hỏi mình bầu cử ở nhà hay ở cơ quan. Mình bảo bác muốn mình bầu ở đâu, mình sẽ đăng ký ở đó. Bác Nhân chắc lưỡi bảo bầu ở cả hai nơi cho nó hoành tráng. Mình gật đầu dễ dãi. Bác Nhân liếc vào phòng, lại nháy mắt lần nữa. Mình trở lại nằm cạnh Trang, nghe phía ngoài vài ba bước chân vang lên rồi dừng lại, rồi lại những bước chân khác. Tiếng xe đạp lách tách ngay sát cửa. Thế là con bé hàng xóm bắt đầu đi học. Con bé đó ngoan, rất ngoan là đằng khác.

Gặp mình, nó không bao giờ chào nhưng nét mặt lại thân mật và dễ thương đến mức mình thấy đó là lời chào dễ chịu nhất, lễ phép nhất mà mình được hưởng. Mẹ thích những đứa con gái kiểu như nó. Mẹ thường bảo nếu anh là con gái thì chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hiền thục. Bảy giờ hơn mình gọi Trang dậy. Trước khi hai đứa ra khỏi nhà, không kìm được, mình lại buột miệng nhắc chuyện tiền đóng học phí của Vân Ly. Trang móc túi lấy một sấp tiền ném vào ngực mình, không nói câu nào, mặt đanh lại.

Chú gọi mình lên nói chuyện. Phòng chú có thêm một hòn đá phong thủy, nước chảy róc rách và bốc khói. Thảo nào hôm kia mình nghe Cú Vọ bâng quơ rằng đã viện đến cả phong thủy rồi đấy. Mình không nghĩ lão bóng gió nói về chú. Bản thân chú trước kia cũng chẳng để ý đến những điều nhố nhăng này, chú chỉ tin vào chính sự cố gắng, tận tụy của chú. Khi chú chính thức được bổ nhiệm chức giám đốc, thím bắt chú cứ phòng cũ mà ngồi vì nó có lộc, từ đấy mà chú thăng tiến.

Thím có hai lý do để khuyên chú không thể dùng lại phòng giám đốc cũ: phòng đó đã hết vượng khí, hết lộc. Phòng đó gợi cho nhân viên nhớ giám đốc cũ, dễ dẫn đến những so sánh vớ vẩn. Chú nghe theo lời thím, không phải vì tin mà vì không muốn làm thím buồn. Việc chú lên giám đốc khiến thím tự hào, sung sướng hơn chính bản thân chú. Thấy mình ngó hòn đá phong thủy, chú nói:

- Ý của thím mày đấy. Cả kia nữa.

Chú chỉ ra chỗ bàn tiếp khách. Trước, đó là bộ bằng gỗ công nghiệp, kiểu cũng đơn giản, giờ là bộ gỗ thịt, loại tay ngai, trông cái nào cũng oai vệ, chắc nịch, ngồi vào đó như ngồi vào lòng hổ. Chú rót nước cho mình rồi thông báo tháng sau chú đi công tác nước ngoài, sang Mỹ, độ hơn tuần. Mình không hiểu thông tin đó có liên quan gì tới mình. Chú nhâm nhi chén trà, nhìn quanh quất căn phòng như khách lạ. Mình hỏi thẳng luôn:

- Chú gọi cháu có việc gì không ạ?

Chú nhấp nháp lưỡi ra ngoài môi để tận hưởng hết cái dư vị chè, không trả lời ngay mà vươn người lấy tờ giấy khổ to để trên cái đôn đặt sát tường.

- Cháu đã đọc bài này chưa?

Vừa nói chú vừa đẩy tờ giấy về phía mình. Mình đón lấy ngó lướt qua và nhận ra đó là một bản photo copy bài báo từ Công An Nhân Dân. Cứ ngỡ chỉ mình mình tò mò đọc loại báo chí rẻ tiền này, hóa ra không phải vậy.

- Chúng nó soi công ty của thím.

Bài phóng sự viết về gian lận thuế của công ty trong ba năm qua với số tiền lên đến gần sáu trăm triệu. Mình không thấy tên thím trong bài viết. Chú nói:

- Thím là kế toán trưởng.

Ra thế. Và chỉ có thế thôi. Vấn đề bây giờ là chú muốn mình làm gì.

- Cơ quan nhiều người đọc tờ này không?

Chú hỏi. Mình đáp cũng ít, hôm đọc hôm không.

- Từ hôm nay bỏ hẳn tờ ấy đi.

Mình đứng dậy, định bước ra ngoài, bất ngờ chú hỏi:

- Hiếu, còn nhớ cái này không?

Mình thót tim khi chú chìa ra chiếc quạt làm bằng khung xương cá. Ðó là quạt của Hằng. Chú m?m m?m bảo:

- Hồi ấy cũng buồn cười thật.

Mình mạnh dạn hỏi:

- Thực ra thì lúc ấy chú định làm gì?

Chú nhún vai:

- Tao chỉ muốn xem bên trong nó là gì thôi.

Giờ hẳn chú đã quá biết bên trong nó là gì rồi nhưng chú sẽ rất khó nói ra. Chú hỏi Hằng dạo này sống thế nào, mình nói dối là không hề biết thông tin gì từ ngày Hằng bỏ về nhà bố mẹ đẻ. Mặt chú đăm chiêu, vẩy chiếc quạt về phía mình như muốn ném đi nhưng tay thì vẫn nắm chặt lấy:

- Tao đoán là mày cũng đốn với nó.