← Quay lại trang sách

Chương 14

Trang nhắc mình nhưng mình đờ ra, và hình như lúc ấy mình lắc đầu từ chối. Chỉ hình như thôi. Ðến bây giờ mình cũng chẳng hiểu sao Vân Ly bị trói nhanh gọn đến thế. Miệng Vân Ly bị nhét đầy hự bằng chiếc khăn, chắc chắn là dùng để lau kính xe. Ðầu Vân Ly chúc xuống sàn, hai chân còn gác lên ghế, gót của đôi xăng đan nhọn hoắt thúc liên tục vào hông mình. Mình gỡ đôi xăng đan khỏi chân Vân Ly, nhận thấy đôi bàn chân mát lạnh. Xe vẫn cứ tăm tăm phóng. Ðường đã vắng. Những cánh đồng không rõ nét nữa và biến thành các khoảng trống mờ ảo chông chênh. Có một vùng sáng phía trước rồi cây xăng hiện ra. Xe dừng lại nhưng đèn bên trong vẫn không bật. Thằng Quých xuống mở cốp lấy ra một vật hình vuông nhẹ tênh, khi nó đi vào chỗ sáng mình nhận ra đó là chiếc can nhựa. Ðể đổ đầy can xăng không lâu, chỉ như chớp mắt. Thằng Quých thong thả đếm tiền trả, thong thả xách can xăng cất vào cốp sau xe, thong thả mở cửa và đề máy. Vân Ly lại giãy, cả chiếc xe rung lên, dập dềnh, bộ giảm xóc rít ken két. Chiếc xe thong thả lăn bánh. Người bán xăng, mặt bịt kín, chỉ hé đôi mắt, thong thả quay lại ngồi xuống chiếc ghế nhựa.

Rất lâu mới có một chiếc xe hớt hải lao ngược lại như chạy trốn khỏi vùng hiểm nguy.

- Chỗ này.

Trang lên tiếng. Xe đang phóng với tốc độ cao liền dừng ngay lại một cách ngọt ngào. Ðó chính là điểm để phân biệt tay lái lụa với một kẻ nghiệp dư. Bước ra khỏi xe mình mới thấy nhiều sương mù. Cánh đồng trải dài vào bóng đêm và ở cái viền thẫm xa xa le lói dăm ba ánh sáng báo hiệu đó là nơi có nhà. Trang cùng thằng Hiệp lôi Vân Ly khỏi xe như lôi cái xác. Khi Vân Ly lăn xuống, thằng Quých còn đạp một cú mạnh khiến Vân Ly co rúm lại. Quých bật lửa châm thuốc hút nhưng Trang nhón điếu thuốc trên tay nó, bảo:

- Cho lui vào trong.

Thằng Hiệp nắm hai chân, Quých vòng tay bê gáy khiêng Vân Ly vào hẳn khỏi bờ ruộng rồi lẳng mạnh xuống. Trang hỏi mình:

- Sợ à?

Mình nghênh đầu:

- Cần gì phải dọa nhau đến mức này.

Trang rít mạnh, điếu thuốc lóe lên soi sáng một phần gò má hơi phẳng của Trang cùng đôi mắt đỏ long lóng:

- Em không dọa.

- Vậy em làm gì?

- Em trừng trị con đĩ này.

Trang vừa nói vừa bước vào ruộng. Khăn nhét miệng đã được tháo ra. Vân Ly cựa quậy, co duỗi giống con sâu khổng lồ vừa đùn từ đất lên.

- Trang ơi sao em lại đối xử như thế này với chị. Chị có làm gì đâu.

Vân Ly rên rỉ khi thấy Trang cúi xuống nhìn sát mặt mình. Trang hỏi:

- Hàng của bọn tao đâu?

- Chị không biết.

- Chính mày bày mưu cùng với thằng Hoài cướp của bọn tao.

- Chị thề là không phải chị.

- Không mày thì ai vào đây?

- Chị không biết chuyện gì thật mà. Cởi trói ra cho chị, Trang ơi. Chị xin em, chị van em đấy. Cởi ra cho chị không chị chết mất.

Quých trở lại xách theo can xăng, đặt xuống trước mặt Trang, mở nắp. Trang chống hai tay vào hông:

- Tao hỏi lần cuối, hàng của bọn tao đâu?

- Anh Quých ơi nói với Trang một câu giúp em đi, em không biết gì cả. Từ hôm ấy em không hề gặp thằng Hoài, em cũng chỉ mới quen nó sơ sơ. Nói hộ em một câu đi.

Giọng Vân Ly càng rối rít hơn khi mùi xăng phả ra tê tê, cay cay. Thằng Quých nhấc can xăng lên, nhìn Trang chờ đợi.

- Tao hỏi lần cuối này, mày có nói không?

Mình nhìn quanh, bốn phía là những đường viền thẫm nhấp nhô, chỉ có duy nhất một vệt sáng nhờ nhờ của con đường xuyên thẳng qua bóng tối. Chiếc xe tắc xi của thằng Quých đỗ lề đường tựa như con bọ cánh xanh bậu vào cành cây.

Quých dúi đầu can xuống, xăng ồng ộc tuôn ra, tay nó chao đi chao lại như người ta tưới rau. Mùi xăng nồng nặc và Vân Ly càng giãy giụa mạnh.

- Cứu em với, Hiếu.

Mình bước thêm một bước nữa đến gần thằng Quých nhưng tay cứng đờ. Trang quay phắt lại phía mình. Vân Ly cố gắng gượng dậy nhưng chỉ ngúc ngoắc được nửa người, ngỏng lên một chút rồi lại đổ vật xuống, quay tròn. Thằng Hiệp thọc tay vào túi im lặng quan sát, giờ tiến lại lấy chân chặn lên ngực Vân Ly.

- Anh muốn cứu nó à?

Trang hỏi. Mình bảo:

- Tha cho Ly đi.

Giọng mình tha thiết đến nỗi chính mình cũng bất ngờ. Trang quắc mắt:

- Ðốt.

Lửa phụt lên đột ngột, không phải từ thằng Quých mà từ bàn tay phải của thằng Hiệp. Ngọn lửa vừa giống như mũi dao nhọn lại vừa giống một mầm cây, phập phồng, sống động. Sau đó lửa hạ xuống và một quầng bùng lên mãnh liệt kèm theo tiếng thét dài, thất thanh. Trang lùi lại, bình thản nhìn lửa lăn lộn, quằn quại. Mình định nói gì đó với Trang nhưng Trang đang áp điện thoại vào tai, mắt chớp chớp chăm chú rồi bảo:

- Không, em đang ở hàng vịt quay Bắc Kinh... Vâng, em sẽ gọi lại.

Cả bọn lẳng lặng quay trở lại xe. Mình ngửi thấy mùi khét. Thằng Quých ném can xăng rỗng không vào cốp xe, đóng sập cửa rồi đề máy. Mùi khét biến mất. Xe vọt lên vài mét sau đó quay đầu điệu nghệ. Trang không ngồi ghế trước mà ngồi giữa mình với thằng Hiệp, đó là chỗ Vân Ly vừa mới ngồi.

Không một chiếc xe ngược chiều.

Mình nhớ là mình đã nghĩ như thế và giờ thì chắc hẳn cũng sẽ không còn xe ngược chiều nữa bởi đã gần sáng.

Trước ban mai bao giờ cũng vắng ngắt.

Những dãy núi rõ nét hơn, cao lên và trời thoang thoảng ửng nhưng con đường thì vẫn cứ tự vờn vẻo, quanh co.

Nó đã ở phía trên mình, bông bênh, vô sắc khí. Nó đấy, khuôn mặt yểu ớt, cái miệng xinh xinh bợt bạt tỏa hương quỳnh thơm dịu thủa nào.

- Hiếu ơi!

Trang nhìn ra ngoài, gọi tên mình, làm như mình đang lơ lửng cùng với bọn họ, ở chỗ bóng tối sắp sửa tan biến kia, trong khi mình vẫn ở cạnh Trang suốt cả hành trình.

- Ðây cơ, gọi gì thế?

Mình ghé sát tai nói mà Trang không nghe thấy. Có thể Trang nghe thấy nhưng không trả lời vì mải mê gọi kẻ ở chuyến lên chứ không phải chuyến xuống.

Mà làm sao để phân biệt được lên với xuống ở cái vùng biên ải lúc nào cũng hoang hoang, bồng bênh này?

Làm sao để phân biệt được mình với họ?

Cừ rừm...

Bắt đầu tháng 4 năm 2007

Sửa lần cuối 10 năm 2010