← Quay lại trang sách

Chương 13

Hắn lại ngạc nhiên khi mình nói về Nguyễn Công Thái. Hắn chưa bao giờ phục mình, chỉ ngờ ngợ về lượng sách mình đọc chứ không tưởng tượng có lúc bị mình qua mặt ngay trên đất của hắn. Trang nhìn mình, mắt lóng lánh.

- Quanh đây chả có con sông nào cả.

Lái xe nói, không giấu thái độ nghi ngờ những thông tin của mình. Ðành vậy, mình cũng chỉ biết đến mức ấy, biết những điều đã nói ra đúng chỗ, đúng lúc, còn chính xác đến mức nào thì bản thân mình cũng chịu.

- Có suối, nhưng ở tít bên trong kia cơ, khe bên trái ấy.

Bí thư huyện đoàn nói.

Im lặng. Bánh xe trầy trật trên đường. Ngọn Tà Vần đã rõ dần vì ánh sáng chiếu thẳng vào chính ngực nó. Ở vị trí ngang tầm với mặt trời, không chỉ núi mà tất cả mọi thứ đều mang vẻ uy nghi.

- Sắp tới rồi.

Bí thư huyện đoàn săng sả nói với Trang. Xe lừ khừ bò lên, dừng lại như dò xét rồi tiếp tục bò lên. Những cái cây dạt ra nhường chỗ cho một khoảng trống nho nhỏ với chiếc cột đá hình chữ nhật xám có khắc mấy dòng chữ mờ nhạt. Xe chưa dừng hẳn, mình đã mở cửa nhảy xuống, sải rất nhanh đến, ấp cả hai tay lên chóp cột đá. Mình nhận thấy nó nóng hâm hấp như đang sốt.

- Thế nào?

Hắn hất hàm hỏi.

- Có tiếng bò kêu bên trong.

Mình trả lời tếu táo mà đầu thì nháng lên câu hỏi liệu đây có đúng là chỗ anh cố sống cố chết mò về sau khi bị lạc sang đất họ và rồi lại bị bắt ngay lập tức không? Theo ghi trong sổ thì lúc ấy là chiều, quá chiều một chút. Mình ước có thể tầm ba hoặc bốn giờ.

“Mồm thằng Tấn như có ma cừ rừm. Nhưng người bị lại là Ðại trưởng chứ không phải tao. Bọn tao chui qua bụi cây mọc giữa hai vách đá dài để đi tắt. Lúc ấy thằng trinh sát vẫn đi đầu, tao thứ hai, đại trưởng đi sau tao, thằng Tấn khóa đuôi.”

Anh đang bám theo trinh sát thì có cảm giác gai gai ở sống lưng. Ngước lên cái vòm rậm rịt toàn lá với cành xanh giống nhau, anh thấy một đoạn cành ngay trên đầu mình nhoáng chuyển động. Anh đứng tim, cảnh giác ngó lần nữa thì không thấy gì nên nghĩ có lẽ mình hoa mắt. Vừa nghĩ xong bỗng nghe “ái” một tiếng. Anh quay phắt lại, thấy đại trưởng ngồi thụp xuống tay chộp chặt vào gáy và từ bàn tay nắm chặt ấy lòi ra một cái đuôi xanh lét ngoe nguẩy. Rắn lục.

“Ðầu tao nháng đi, chân tay cứ đờ ra. Ðại trưởng giằng mạnh, rồi bảo:

- Ra nhanh khỏi chỗ này.

Thằng trinh sát rồ lên, cuống cuồng cắm đầu cắm cổ vạch cây lao đi.”

Khi cả bốn người thoát ra khỏi bụi cây thì đại trưởng vẫn nắm chặt con rắn xanh. Con rắn bị bóp chết đứ đừ. Gáy của đại trưởng có hai vết răng nhinh nhỉnh như hai vết gai cào. Máu cũng không trào ra như anh hình dung mà chỉ rơm rớm chút ít. Tấn chẳng nói chẳng rằng ấn dúi đầu đại trưởng xuống, nghiến răng nghiến lợi bóp mạnh chỗ bị cắn để nặn máu. Tấn bóp mạnh đến nỗi đại trưởng phải càm miệng xuống cỏ để khỏi kêu thét lên nhưng máu vẫn chỉ ri rỉ. Trinh sát phải dùng dao rạch rộng miệng vết cắn rồi bảo Tấn hút sạch máu.

“Thằng Tấn ghé miệng vào gáy đại trưởng mút chùn chụt rồi phun mạnh, máu tóe ra từ miệng nó. Nếu mày nhìn, mày sẽ nghĩ là thằng Tấn đang ăn thịt đại trưởng chứ không phải là đang cứu đại trưởng.”

Sau khi ga-rô cho đại trưởng, trinh sát bảo chỉ còn cách duy nhất là về càng nhanh càng tốt. Nhanh phút nào thì tính mạng của đại trưởng còn hy vọng chút ấy. Nhưng không thể đi ào ào được vì đây chính là đoạn hiểm nguy nhất, dễ bị phục kích nhất. Anh xung phong dìu đại trưởng nhưng Tấn không chịu.

“Cừ rừm. Thằng trinh sát đi đầu dò đường, tao với thằng Tấn đi cách sau một đoạn. Thằng Tấn dìu đại trưởng, tao vác thêm khẩu súng của nó đi yểm trợ. Lên dốc mới khốn nạn, khần khật mãi mới đi được vài trăm mét. Thằng trinh sát cứ đi một đoạn, thấy an toàn thì giả làm chim gáy rúc lên hai tiếng để tao với thằng Tấn tiến theo.”

Ðại trưởng đã kêu chóng mặt, đi thêm đoạn nữa thì đại trưởng kêu:

- Tớ không thấy gì cả.

Tấn đặt đại trưởng xuống, kéo anh ra, nói nhỏ:

- Chắc là khó rồi. Nọc nó đã lên não rồi.

Anh đưa súng cho Tấn, cúi xuống xốc đại trưởng lên vai đi phăm phăm. Ðại trưởng nóng hầm hập, thoạt đầu còn rên, sau thì im im. Anh vừa cố gắng chạy ngược lên dốc, vừa cầm cổ tay đại trưởng giật liên hồi. Tấn hùng hục theo sau, cũng không buồn ngó lại. Hai người chạy vượt qua cả trinh sát. Trinh sát hoảng quá rít lên:

- Ðiên à, có địch ở phía trước đấy.

“Nhưng hai thằng tao không nghe vẫn cứ chạy. Thằng Tấn hất hai khẩu súng chéo sau lưng, ra sức đẩy tao lên dốc. Tao mải chạy, không để ý tay đại trưởng chuyển sang lạnh ngắt từ lúc nào. Cả người đại trưởng mềm oặt, lắc lư trên vai tao. Thằng trinh sát lại vọt lên bảo:

- Ðể xem phía trước đã.

Thằng Tấn thở dốc nói:

- Ðất mình ngay kia rồi, xem xét gì nữa.

Cũng chả rõ chạy thế nào nữa, chỉ biết khi vọt được lên đến đỉnh Tà Vần, tao hét:

- Về rồi.”

Và anh dấn thêm vài bước nữa thì ngã vật xuống. Trinh sát lò dò đi xung quanh, súng lăm lăm nhả đạn. Không có động tĩnh gì, chỉ có tiếng thở ù ù của anh. Tấn bò lại lật đại trưởng lên rồi hộc một tiếng. Mặt đại trưởng phù to, tím ngắt như quả mận chín, một quả mận khổng lồ. Không thấy mắt, không thấy mũi chỉ có một đống trương căng với cái mồm há to kinh hoàng. Cả người đại trưởng tím lịm. Ðại trưởng vẫn thở nhưng không nói được, chỉ thở thôi, thở rất ghê, cứ sừn sựt từng đợt. Ðúng lúc ấy vang lên hai tiếng nổ rất đanh. Trinh sát bật ngửa ra sau, nằm sõng xượi. Anh chưa kịp định thần thì một tiếng nổ nữa. Tấn đổ vật ra, máu ứa khắp mặt. Anh lăn bừa mấy vòng đã thấy mình ở ngay sát một gốc cây to bị cháy nham nhở.

- Thản xâu!

Tiếng quát rất to ở sau anh rồi một cú vụt, không hiểu bằng cái gì làm anh xây xẩm ngã xoài ra. Bọn họ nhẩy bổ vào ghì lấy anh.

Khi họ dẫn anh đi ngang qua chỗ trinh sát nằm, anh thấy trán trinh sát có một lỗ thủng sâu hút. Ðó là phát đạn được ngắm rất kỹ. Một tay lính đá đá vào đầu đại trưởng xem còn sống hay đã chết. Khi bị đá thì đại trưởng lại thở sừn sựt. Tay lính dốc đầu súng đã giương lê nhọn hoắt xuống định đâm đại trưởng nhưng rồi không hiểu sao lại khinh khỉnh bỏ qua.

“Bây giờ nghĩ lại tao thấy đúng là khựa nó thâm. Lẽ ra nó phải làm như đã làm với ông tiểu đoàn trưởng mà thằng liên lạc kể trong trại giam. Cừ rừm cừ rừm cừ rừm.”

Anh bị tháo giày dẫn đi, không phải quay trở lại con đường bọn anh vừa mới khổ sở vượt qua mà theo hướng khác.

“Chính vì thế đến tận bây giờ tao vẫn nghi hình như lúc trước bọn tao chưa lạc sang đất Tàu mà vẫn ở trên đất của mình. Bằng cớ là tao chưa hề nhìn thấy cái cột mốc nào.”

Bọn họ mặc áo kín cổ, đội mũ sắt, đạn thắt tầng tầng lớp lớp từ hông lên tận ngực. Bên trong một vài tay còn mặc cả áo chống đạn, là anh viết anh đoán thế vì thấy áo cứ dày cộm lên.

Anh không xác định được phương hướng, bốn phía là cây với đá với những hố pháo lớn nhỏ chằng chịt.

Trong lúc đi, thi thoảng lại bị súng bắn từ trên sườn núi bên cạnh xuống. Mỗi lần như thế, bọn họ lại bắn trả một vài phát rồi rảo nhanh, rất may không tay nào dính đạn. Theo anh có lẽ đó chỉ là súng bắn tỉa lèng mèng của dân quân, chứ lính chính quy mà bắn đừng có hòng trật. Rồi bọn họ chụm lại bàn tán gì đó, anh không hiểu, nhưng anh đoán hình như là cãi nhau xem làm gì với anh.

“Tao nghe chúng nói nhanh, léo nhéo như con mụ Sựng bán rau ở chợ thị xã mình.”

Một tay lùn, mặt hơi rỗ, xem ra ghét anh, nói rất gay gắt rồi tháo con lê ra khỏi súng.

“Tao lạnh gáy nghĩ nó sẽ xin tiết tao ngay bây giờ như đại trưởng xin tiết cái thằng thám báo mà bọn tao bắt được.”

Tay lùn vứt súng xuống, nắm chặt con lê sáng trắng xăm xăm đi thẳng đến chỗ anh thì bị gọi giật lại bằng cái giọng nghiêm khắc.

“Hai thằng khựa đôi co một hồi dài, thằng lùn ấm ức lắp con lê lại đầu súng. Chúng nó ra hiệu cho tao đứng dậy đi tiếp.”

Dọc đường, anh thấy rất nhiều hố pháo và xác chết mà không phân biệt được của ta hay của họ. Anh viết rằng anh nhớ mãi cảnh một cánh tay vắt hờ lên miệng hố pháo, nó bị cắt rời ra từ thân thể nào đó và những ngón dây đầy máu co lại như lá xấu hổ khép cánh. Vượt qua cái ngoàm đá, vào sâu hơn chút nữa thì tới đồng bằng. Anh giật mình khi thấy bọn họ đông đến thế nào. Không khác gì đàn kiến chuyển tổ, lúc nhúc, lạu tạu, tay nọ va vào tay kia, súng đạn, đồ đạc lỉnh kỉnh. Một chiếc xe com măng ca tróc sơn đỗ ngay rìa đường. Ðám lính dắt anh tới đó và bàn giao cho một nhóm ba tay đang ngồi sẵn trên xe. Trước khi xe chuyển bánh, tay lùn mặt rỗ còn kịp kín đáo huých cùi tay vào ức anh.

Xe chạy ngược chiều với dòng lính hành quân. Anh nhìn thấy mặt trời, nó đỏ quạch, tròn vo, đung đưa chao đảo như quả lắc đồng hồ.

“Mày không hiểu, mày sẽ không hiểu cái cảm giác của kẻ bị bắt nó thế nào đâu. Tự dưng mọi thứ trống trải ghê gớm, giống y như cái tối tao tập trung lên đường. Tối ấy cây quỳnh nhà mình nở đúng một trăm bông. Anh nhớ đúng không?

Ðừng bao giờ để bị bắt. Cừ rừm.”

Câu đó làm mình thắt lòng, cổ họng đau nhức. Ðó là lần duy nhất anh xưng “anh” với mình.

Mình vừa thoáng nghĩ bộ đàm lâu không thấy ọ ọe gì thì lập tức nó ọ ọe. Người cầm bộ đàm chăm chú nghe rồi trả lời:

- Vâng, để còn tùy theo tình hình thế nào đã. Nếu được thì anh em cố gắng một mạch luôn. Dạ, vâng, vâng.

Ðom đóm xuất hiện ngày một nhiều, chúng lơ mơ ngoài cửa xe, trôi dạt, vô phương nhưng ráo riết. Một cành cây hoành ra đường như bàn tay khùa khoạng, cợt nhả. Trang đã ngủ rất sâu, bây giờ thì không thể cưỡng được. Mình vuốt cho tóc Trang gọn lại. Ngủ cũng cần phải giữ phong thái. Ngực Trang dềnh lên, hạ xuống đều đều. Sau lần áo kia là đôi vú trắng với núm hồng. Mình thuộc nó, ông Chiến cũng thuộc nó.

Người cao to lại lơ mơ, cái đầu vuông vức của anh ta hơi rũ xuống. Người nhỏ bé chắc vẫn thức, loại như anh ta thường rất khó ngủ lại.

Pầm pầm.

Hai tiếng nổ vang lên, trầm rền trong đêm. Người cầm bộ đàm nhớn cổ nhìn về phía trước mặc dù mình nghe tiếng nổ vọng ra ở bên trái.

- Cái gì ấy nhỉ?

Người nhỏ bé hỏi. Lái xe điềm nhiên đáp đó là súng săn. Không hiểu đó có phải là tiếng súng của tốp thợ săn vừa gặp không? Chưa biết chừng đó là tiếng súng của ông Brêgiơnhép cũng nên.

Xe vẫn tuồn tuột, êm ro.

Pầm pầm pầm.

Lần này thì ba phát liền, đĩnh đạc khiến đêm rùng mình sáng ra một chút. Mọi người đăm đăm nhìn ra ngoài, trừ Trang vẫn ngả đầu ngủ ngon lành, vô sự. Xe giảm tốc độ, rõ ràng lái xe cũng thấy bất ổn dù tiếng súng không liên quan gì tới chuyến xe. Người nhỏ bé lục sục vẻ bứt rứt, vớ lấy chai nước ngửa cổ uống rồi càu nhàu:

- Suốt ngày săn, lúc nào cũng săn, hoang dã thật đấy.

- Vùng biên nào chả thế.

Lái xe nói.

- Bên Hà Quảng lính mang AK đi săn là chuyện thường.

Núi giãn ra để lộ khoảng trời giống như chiếc ly bám đầy hơi nước. Xe thuận đà lại tăng tốc và đom đóm cũng vơi dần, vơi dần cho tới khi chỉ còn lại vài chấm sáng xanh nhợt loi thoi giữa nền đen thẫm của cảnh vật.

- Kiểu này khéo chỉ vài năm nữa thì chả còn con gì để mà săn.

Người cầm bộ đàm nói.

- Khi ấy lại săn loại khác.

Sau câu pha trò không có tí hài hước nào của người to cao, bất giác cả người nhỏ bé lẫn người cầm bộ đàm đều liếc Trang. Ðó là con mồi của họ. Người nhỏ bé nói khẽ:

- Nó ngủ rồi.

Người to cao quan sát lần nữa xem Trang đã ngủ thật chưa, rồi quay ra bảo với người cầm bộ đàm:

- Hình như nó không biết con Ly chết.

- Tôi cũng đoán thế.

Vậy đấy, hóa ra không như mình vẫn nghĩ trong suốt chuyến đi. Không có sinh mạng nào duỗi dài ra cả.

Cậu lễ tân ở khách sạn thị xã sai cả khi nhịu.

- Hai đứa cũng lạ. Con này thì bình tĩnh như không, thằng kia lại hốt hoảng quá.

- Một lũ rồ dại.

Lái xe kết luận. Ừ, đúng là một lũ dồ dại.

Mình cảm tưởng lúc đến Vân Ly mang theo cả một quầng không khí u ám, nặng nề. Mình thấy hơi khó thở.

Thằng Quých ân cần hỏi:

-Em uống gì?

Vân Ly lắc đầu:

- Từ sáng tới giờ đầu em hơi váng vất, chả muốn uống gì.

Trang vẫn căm cúi nhắn tin cho ai đó. Thằng Hiệp bảo:

- Ði chơi với bọn này là hết đau đầu ngay.

Vân Ly cười, nụ cười uể oải, chán chường. Mình hình dung có thể các khớp xương trong cơ thể Vân Ly đang rời ra hết cả rồi, chỉ kết với nhau bởi lớp da mỏng.

- Hôm nay khác thế?

Vân Ly nhìn cái áo phông đen có hai sọc đỏ chạy ngang của mình, hỏi. Trang dừng tay soạn tin nhắn, ngước lên bảo:

- Em mua cho anh ấy đấy, có được không?

Giọng Trang vút cao, kiêu kỳ. Vân Ly gật đầu rồi chun mũi như chuẩn bị hắt hơi. Và hắt hơi thật. Thằng Quých bảo:

- Lại có anh nào mong rồi.

- Thế đã sướng.

Vân Ly đáp. Trang nhìn xoáy vào Vân Ly:

- Sẽ rất nhiều người mong chị cho mà xem.

Mình nghe giọng Trang có mùi khét. Vân Ly hơi nhướn mày nhìn Trang rồi nhìn mọi người. Trang dịu giọng:

- Chị nữ tính thế cơ mà.

Thằng Hiệp châm thuốc đưa cho Vân Ly, thái độ rất nhũn nhặn. Mình ngạc nhiên:

- Em hút thuốc từ bao giờ thế?

Vân Ly chúm môi thổi phù khói ra, ngả người trên ghế, mặt hướng lên, mơ màng, lơi lả:

- Tự dưng thích hút một điếu. Ðời cũng chẳng biết dài ngắn thế nào.

Câu chuyện chuyển sang chủ đề khác. Sau đó cả bọn lên xe phóng ra đường cao tốc Thăng Long. Vân Ly ngồi giữa mình với thằng Hiệp. Trang ngồi ghế trước. Mình nhớ khi xe sang bên kia cầu thì đồng hồ chỉ đúng bảy giờ. Thấy xe không đi thẳng mà lại rẽ về hướng Bắc Giang, Ly hơi ngạc nhiên, hỏi:

- Tưởng đón ai trên Nội Bài cơ mà? Ði đâu đây?

Thằng Quých cười cười, chợt nhả:

- Ði đón thần chết.

Vân Ly nguýt một tiếng nũng nịu, tiếp tục ngó qua vai mình ra ngoài. Hai bên đường, những cánh đồng loạng choạng bước vào bóng tối. Một thứ bóng tối vẩn đục. Mình nhận ra xe đã cắt ngang qua đường quốc lộ, nơi mỗi khi về nhà mình lại nhìn thấy cái trạm thu phí nhếch nhác với thanh chắn bằng tre. Bản thân mình cũng không rõ thằng Quých định đi đâu. Không khí trong xe đắng ngắt. Tuồng như Vân Ly lờ mờ ngửi thấy mùi khét mà lẽ ra phải ngửi thấy từ lúc ở quán cà phê.

- Ði đâu đây?

Câu hỏi của Vân Ly hơi chờn chợn.

- Thì cứ đi, hỏi làm gì.

Thằng Hiệp nói. Vân Ly chồm lên, bấu lấy ghế trước, chạm cả vào tóc của Trang:

- Cho xuống đây, không đi nữa.

Xe lướt nhanh hơn. Ánh sáng bên ngoài liên tiếp nhoáng vào trong xe làm mọi thứ quay cuồng.

- Bật đèn lên cho nó sáng.

Mình nhắc thằng Quých.

- Không.

Trang nói, mạnh mẽ, cả quyết, thậm chí hơi gằn. Một chiếc xe tải hạng nặng đi ngược lại, quét ánh sáng trắng lốp làm Trang với thằng Quých gần như trong suốt.

- Dừng đi.

Giọng Vân Ly thảng thốt, tay bấu lấy áo mình. Xe giảm tốc độ.

- Trói nó lại.

Nói xong, Trang quay phắt, quờ tay chộp lấy tóc Vân Ly vít chặt xuống. Thằng Hiệp kéo Vân Ly ngã hẳn về phía nó, lôi sợi dây dưới sàn xe quấn thật nhanh mấy vòng. Ðộng tác của thằng Hiệp thành thạo như thợ hoạn trói lợn. Vân Ly vùng vẫy nhưng bị ghì chặt phần trên, hai chân chỉ biết thúc loạn xạ vào mình. Mình không thấy đau, chỉ tê dại.

- Anh giữ lấy chân nó.