- 2 -
Sáng hôm sau Ánh đến nhà in Minh Tân, đường Thành Thái, Ánh mặc đồ bà ba đen, đi chưn không, tay cầm chiếc nón lá. Nhờ Hoa giới thiệu với thầy Tư, Ánh được nhận vào làm ngay trong phòng đóng sách. Thầy Tư ngó trân trân cô gái mới vô làm, đôi mắt thầy như bị thôi miên bởi sắc đẹp hồng hào diễm lệ của cô. Thầy tủm tĩrn cười bảo:
- Công việc đóng sách nhẹ nhàng thích hợp với đôi bàn tay mủm mỉm của cô lắm.
Ánh trả lời rất lễ phép:
- Dạ, cảm ơn thầy Tư.
Thầy Tư nhìn theo Ánh bẽn lẽn đi với Hoa vào phòng đóng sách...
Ánh theo phép lịch sự chào các bạn đồng nghiệp mới, nhưng cũng có vài ba cô trông thấy Ánh đẹp hơn mình, trẻ hơn mình, đã thầm thì với nhau trề môi bĩu miệng. Không biết họ xầm xì những gì, nhưng xem những cặp mắt họ liếc Ánh và những nét mặt lạnh lùng hay vênh váo, cũng biết là mấy cô ganh tị với cô ả mới vào. Thế là ngay từ buổi đầu nhận công việc làm chung với trên hai chục phụ nữ. Ánh đã có thêm được nhiều bạn mới, mà cũng có nhiều người chị em ghen ghét, Ánh chỉ lo làm phận sự, vui vẻ tử tế với hết thảy mọi người. Nhưng Ánh hết sức bực mình vì thái độ của thầy Tư thường ngày kiếm cơ hội lân la trò chuyện với Ánh. Và cứ mỗi lần thầy kề cà gạ gẫm, thì Ánh dù có đang vui vẻ với bạn gái cũng đổi sắc mặt nghiêm trang liền, không cười đùa tự nhiên nữa.
Làm việc ở nhà in MinhTân, lương trả đủ tiền cơm cho bà cô và giúp đỡ thêm cho bà chút ít, Ánh hết sức tần tiện còn để dành được một số tiền nhỏ. Buổi tối về nhà không mệt mỏi gì lắm và chơi không vô ich, thay vì đọc tiểu thuyết nhảm và đi coi cải lương, hoặc tụm năm tụm ba ngồi lê đôi mách như các bạn gái khác. Ánh tiếp tục đi học đánh máy lớp ban đêm, từ 7 giờ đến 9 giờ. Tối nào Ánh cũng đi học đúng giờ. Đi bộ về đến nhà 9 giờ rưỡi, Ánh thay đồ rồi quay đôi thùng đi gánh nước. Dạo nầy Ánh khỏi gánh nước thuê, nhưng mỗi tối từ 10 giờ đến 11 giờ cũng phải chầu chực ở phong tên để gánh cho được 3 đôi về đỗ lu nước ở nhà bà cô, để đủ dùng trong một ngày. Ấy là nhà chỉ có ba người: bà cô, Ánh và Nhung người con gái của bà cô, còn nhỏ tuổi. Đỗ nước xong, Ánh tắm, giặt, rồi đi ngũ, gần 12 giờ đêm.
Sáng, Ánh dậy bảy giờ, đi bộ đến sở làm, Ánh làm việc rất chăm chỉ, và tận tâm. Tính nết dịu hiền và đứng đắn của cô dần dần thu phục được hầu hết ê kip phụ nữ đóng sách, chỉ trừ có hai người, chị Ba Ngọ và cô Sáu Hà hình như không ưa Ánh. Chị Ba Ngọ ghét Ánh vì vấn đề tiền, do một hôm chị mượn Ánh một trăm đồng mà bốn kỳ lãnh lương chị không chịu trả, Ánh hỏi, thế là chị giận. Giận mà nợ vẫn không trả rồi Ánh cũng không muốn đòi nữa. Còn cô Sáu Hà vì không đẹp được như Ánh, lại thấy Ánh biết chữ nghĩa hơn mình, rồi nghe Ánh còn đi học đánh máy nữa, cho nên Hà ganh ghét và luôn luôn đặt chuyện nói xấu Ánh với các bạn đồng nghiệp.
Một hôm, lòng đố kỵ của Sáu Hà nổ tung ra, làm xôn xao dư luận của toàn thể nhà in Minh Tân, từ lao công đến các nhân viên văn phòng. Hôm ấy là chiều thứ bảy, không biết cô Sáu Hà đã nghe lõm câu chuyện của ai mách lẽo với cô từ hồi nào, mà trong lúc đang xếp báo, cô nói lớn cho tất cả chị em cùng nghe:
- Các bồ ơi, trong tụi mình có con sâu làm sầu nồi canh đó nghen!
Mọi người quây mắt ngó cô Sáu Hà. Cô Liên cất tiếng hỏi:
- Ai vậy?
- Em nói người nào thì người ấy biết, chớ vạch mặt chỉ tên nó ra làm chi?
Cô Thúy hỏi:
- Ờ, nhưng mà chị phải nói rõ ra chớ. Trong tụi mình đây có ai làm chuyện gì bậy sao mà chị nói con sâu làm sầu nồi canh?
Chị Tư Ngọ xen vô:
- Tôi không cần hỏi, tôi cũng biết Hà ám chỉ đứa nào rồi.,.
Mọi người im lặng, xầm xì... Bỗng chị Tư Ngọ lại lên tiếng:
- Con đĩ ngựa đó mà tụi bây hổng biết sao? Nó làm bộ phách chó vậy, chớ hồi trước nó đi ở đầy tớ cho người ta,
Sáu Hà trề cái môi dầy dịch ra, nói tiếp:
- Hồi nó ở xóm An Bình, nó có thằng cha ghẻ làm ma cô, mẹ nó chứa nhà thổ, chớ hay ho gì? Cái ngữ bán khu nuôi miệng, ai người ta còn lạ nữa mà giấu, hẻo!
Sáu Hà nói xong cười rồ lên, có vẻ đắc coi chí lắm.
Nhưng cô Hoa, bạn thân nhứt của Ánh, hỏi gắt gỏng:
- Mày nói ai thi nói rõ ra, nghe Hà?
Hà cự lại:
- Tao nói ai kệ tao, can gì may mà mầy binh?
- Tao không binh ai hết, nhưng mầy phải nói trắng ra trắng, đen ra đen, chớ nội đám nầy ai là đĩ ngựa? Ai là nhà thổ?
- Tao không nói mầy.
- Ừ,thì mầy nói ai, nói ra đi?
Liếc thấy Ánh ngồi cúi xuống làm thinh. Sáu Hà cười gằn, hậm hực bảo:
- Coi nội đây đứa nào mặt dạn mày dày, thì là biết.
Thấy hầu hết mọi người đều ngơ ngác nhìn Ánh. Ánh
chịu không được nữa gục đầu xuống bàn khóc nức nở
Hoa liền đứng dậy chạy đến đánh Hà một bạt tay:
- Đồ khốn nạn! Chỉ ngậm máu phun người!
Hà tức mình đập lại Hoa, thế là hai người lánh lộn. Tư Ngọc nhảy vô binh Hà, đập vào lưng Hoa thùi thụi. Liên và Thúy binh Hoa, thoi vào mặt Tư Ngọc và nắm tóc Hà dần xuống, Ánh tuy còn khóc - nhưng vội vàng chạy đến can gián đôi bên:
- Em lạy các chị… Thôi các chị...
Ánh gỡ tay Thúy và Liên không để cho đánh Hà, và kéo Hoa ra. Mấy cô khác cũng xúm lại can gián, làm náo động cả phòng. Anh em thợ sắp chữ, thợ máy, cũng hùa tới coi đông nghẹt. Mấy cô kia thuật lại cho mấy anh nghe, và nói đúng ra thì chưa ai biết rõ thực hư như thế nào. Bỗng thầy Tư quản lý đi vắng vừa về. Nghe ồn ào trong phòng đóng sách, thầy hoảng hốt chạy vô:
- Chuyện gì vậy?... Chuyện gì vậy?
Một lúc sau, nghe rõ đầu đuôi, và hỏi chứng cứ mọi người, thầy Tư nổi giận hầm hầm bảo Tư Ngọc và Sáu Hà ra văn phòng:
- Hai đứa mầy ra đây. Tao trả lương và đuổi luôn.
Thầy Tư Quản lý đâu có biết rõ đời tư của Ánh trước
khi Ánh vô làm thợ đóng sách ở nhà in của thầy, nhưng thầy mê sắc đẹp của Ánh, muốn lợi dụng cơ hội nầy để tỏ cho Ánh thấy rằng thầy binh vực Ánh, để mua chuộc trái tim của Ánh mà từ lâu thay chưa làm sao chiếm được. Một lẽ nữa, là theo lời khai của tất cả chị em đóng sách, quả thật là Sáu Hà và Tư Ngọc đã gây ra cuộc ấu đã trong giờ làm việc, phá rối kỷ luật và trật tự trong nhà in, cho nên thầy nhứt định đuổi cổ hai người nầy.
Đã 5 giờ rưỡi rồi, là giờ trả tiền lương cho thợ chiều thứ bảy! Nhân công nhà in đã nghĩ việc, chờ lãnh lương. Anh chị em đứng đông nghẹt trong văn phòng, bao chung quanh bàn giấy thầy Tư quản lý, để chứng kiến cảnh tượng xảy ra, chưa kết thúc. Chị Tư Ngọc và cô Sáu Hà khóc bù lu bù loa, năn nỉ thầy Tư cho họ làm lại, nhưng thầy Tư nhứt định đuổi. Thầy viện một lý lẽ không thể nào cải lại được, là hai người đã gây ra cuộc rối loạn trong nhà in giữa giờ làm việc. Thầy trả thêm cho mỗi người một tháng lương và cương quyết không nhận cho họ làm việc lại nữa. Mặc dầu cả hai đều xin lỗi thầy Tư, nhưng thầy cứ một mực không nghe, lại còn nổi giận la lên:
- Nhà in nầy từ trước đến giờ không hề có chuyện lộn xộn hết thảy. Nay hai người gây ra cuộc ấu đả, làm mất hết kỷ luật, thì nhất định là tôi cho nghỉ việc. Đừng có kêu nài vô ích, đi ra để tôi còn trả lương cho anh chị em khác.
Trong lúc Sáu Hà và chị Tơ Ngọ khóc lóc trước mặt chị em nhân công mà không một ai thương hại và can thiệp dùm cho, vì ai nấy đều công nhận là hai người kia có lỗi, thì bỗng dưng Ánh bước đến bàn giấy. Mọi người trố mắt nhìn cô. Cô dịu dàng nói với thầy Tư:
- Thưa thầy Tư, xin thầy tha lỗi cho hai chị ấy, và xin thầy Tư đừng đuổi hai chị. Tôi xin tự nhận rằng tôi cũng có một phần lỗi, và thà tôi tình nguyện xin thôi, để hai chị ở lại.
Thầy Tư cũng ngạc nhiên:
- Ánh có lỗi gì?
Cô Hoa tiếp lời:
- Nếu có lỗi thì tụi tui có lỗi, tôi với Liên và Thúy… vì tụi tôi phải binh vực cho Ánh, chớ từ đầu tới cuối Ánh không nói một tiếng, và không có đập lộn với ai. Nếu Ánh xin thôi thì mấy đứa tôi cũng xin thôi hết.
Ánh không oán gìận chị Ba Ngọ và cô Sáu Hà đã đặt chuyện bêu xấu mình, mà cô lại còn xin thầy Tư đừng đuổi hai bạn đồng nghiệp, cử chỉ ấy khiến toàn thể anh chị em thầy thợ ở nhà in cảm phục và quý mến Ánh. Chị Ba Ngọ và cô Sáu Hà đã ăn năn, Ánh mà họ thù ghét nhất từ mấy tháng nay bây giờ lại là ân nhân của họ. Họ thấy rõ là nếu không có Ánh năn nỉ xin thầy Tư thì họ không thể nào ở lại làm việc trong nhà in được nữa. Tuy nhiên, có lẽ vì lòng tự ái quá mạnh nên cả hai người không ai nói với Ánh được một tiếng cảm ơn. Họ cũng không vồn vã thân mật gì với Ánh. Khác một điều là sáng ngày thứ hai, chị Ba Ngọ đưa 100 đồng bạc trả Ánh, và nói cười giả lả:
- Xin lỗi cô Ánh, nghen! Mượn cô 100 đồng mà để lâu quá bây giờ mới trả được.
Ánh mỉm cười có vẻ thành thật:
- Cám ơn chị.
Còn cô Sáu Hà thì mãi ba ngày sau, bị các chị em chỉ trích, cô mới nói với Ánh một câu:
- Ánh đừng giận tôi, nghen Ánh. Bữa trước tôi nói chơi đó.
Ánh không giận, nhưng rồi Ánh nói với Sáu Hà và chị Ba Ngọ, cùng các chị em khác, biết rõ rằng quả thật Ánh có người cha ghẻ không lương thiện, nhưng chính vì vậy mà Ánh phải bỏ nhà ra đi làm đầy tớ, để giữ vẹn đời mình trong sạch và lo đi kiếm việc làm nuôi sống. Ánh bảo:
- Em thiết tưởng đi làm đầy tớ cho người ta, đâu có phải là một việc đê tiện? Chị em mình làm công cho nhà in thì cũng khác nào làm đầy tớ cho chủ? Miễn là mình lấy mồ hôi của mình mà đổi lấy chén cơm, chớ có khác gì nhau? Trong đời lao động đâu còn phân biệt nghề sang nghề hèn nửa, phải không các chị?
Ánh nói như vậy thì còn ai cãi vào đâu được nữa, cho nên, trong đám hai chục phụ nữ làm thợ xếp báo ở nhà in, tuy có chín mười chị đã có chồng hoặc lớn tuổi hơn Ánh, nhưng họ cũng đều mến phục Ánh và chơi rất thân với cô. Chỉ trừ có cô Sáu Hà và chị Ba Ngọ. Nhất là cô Sáu Hà trẻ tuỗi hơn, (Hà mới có 18 tuổi) nên thiếu kinh nghiệm ở đời, và ích kỷ, lại hay ganh ghét những bạn trẻ đẹp hơn mình và có khả năng hơn mình. Nhưng sau vụ lộn xộn vừa rồi, hai người này cũng hết kiếm chuyện nói xấu Ánh nữa.
Một hôm bỗng nhiên một tin sét đánh làm xôn xao cả ê-kíp phụ nữ. Ánh đang xếp báo vui vẻ với chị em, bỗng anh tùy phái ở trên văn phòng xuống bảo:
- Cô Ánh, thầy Tư kêu cô.
Ánh nghe đến hai tiếng ‘‘thầy Tư’’ liền chau mày, tỏ vẻ khó chịu.
Cô hỏi lại anh tùy phái:
- Có chuyện chi vậy anh?
- Ai mà biết.
Ánh do dự một lúc, xếp thêm vài ba tờ báo nữa rồi đứng dậy đi. Tất cả chị em trong phòng đều nhìn theo Ánh, không ai hiểu chuyện chi.
Ánh lên văn phòng, đã thấy thầy Tư quản lý ngồi chờ cô. Có cả ông Giám đốc, là anh ruột của thầy Tư, đứng dựa vào bàn giấy. Ánh lễ phép chào hai người. Thầy Tư hỏi:
- Nghe nói cô Ánh đánh máy giỏi lắm phải không?
- Dạ thưa thầy Tư, tôi đánh máy được, chớ không giỏi gì.
- Cô học đánh máy đã mấy tháng rồi?
- Dạ thưa thầy Tư, đã 6 tháng rồi.
- Cô có bằng cấp của nhà trường không?
- Dạ thưa thầy Tư, có.
- Cô ngồi bàn kia, đánh cái thư nầycho chúng tôi coi.
- Dạ.
Thầy Tư đưa Ánh một bản thảo bức thư bằng Pháp văn gởi một hãng buôn lớn bên Pháp.
Ánh ngạc nhiên thấy bàn thư ký vắng người. Cô Năm thư ký mọi ngày vẫn ngồi làm việc tại đây, sao sáng nay không đến? Thầy Tư bảo Ánh ngồi bàn ấy, cách bàn của thầy chừng ba thước, và chỉ máy đánh chữ, bảo:
- Cô đánh nhanh lên nhé.
- Dạ.
Ông Giám đốc và ông quản Iý đến gần xem cô làm việc
Máy bắt đần kêu tách...tách..tách..,đều đều... Mười ngón tay búp măng, tuy là ngón tay của con gái lao động nhưng sạch sẽ và nõn nà mềm mại, khẽ nhấn trên các phiếm chữ, lanh lẹ, dịu dàng.
Thầy Tư đê mê đứng nhìn cô thiếu nữ diễm kiều mà khiêm tốn, chiếc áo bà ba đen càng làm nổi bật gương mặt hiền lành, khuôn mặt trái xoan đều đặn với đôi má mơn mởn đào tơ, làn môi thắm tươi như nụ hoa hàm tiếu và đôi mắt huyền thơ ngây đượm nét sầu mơ.
Ba phút sau, Ánh đánh máy xong bức thư dài một trang, với một khoảng trắng chừa cuối tờ giấy để tên ký và con dấu của ông Giám đốc. Ánh rút giấy ra, đứng dậy lễ phép đưa thầy Tư. Hai anh em cùng xem. Thầy Tư muốn ‘‘lấy le’’ với Ánh, thầy lấy giọng đọc lớn bức thư bằng Pháp văn:
-...Monsieur le Directeur de la Nouvell Librairie de France... 61 rue de Vaugiard, Paris 6è...
Thầy Ba và thầy Tư, Giám đốc và Quản lý nhà in, không ngờ cô con gái nghèo làm thợ đóng sách và gấp báo, lại đánh máy được một bức thư dài bằng Pháp văn mà không sót một dấu chấm phết, không sai một chữ và mau lẹ gọn gàng được như thế. Xem cô xử dựng bàn máy chữ một cách thông thạo, nhẹ nhàng, thầy Tư rất bằng lòng.
Nhận thấy khả năng của Ánh, ông Giám đốc bảo cô:
- Chồng cô Năm bị đổi đi làm việc ở tỉnh xa, nên cô Năm cũng phải xin thôi việc ở đây để đi theo chồng. Vậy tôi muốn từ nay cô thay thế cho cô Năm, lên làm thư ký ở văn phòng. Lương hai ngàn đồng mỗi tháng. Cô làm việc ngay từ bây giờ.
Được dùng một cách quá đột ngột như thế Ánh vui mừng và bối rối không biết nói sao.. Cô lặng thinh một phút để trấn tỉnh tinh thần, rồi mới đáp:
- Dạ, xin cám ơn thầy Ba và thầy Tư.
Thấy mình mặc áo bà ba đen mà ngồi nơi bàn thư ký trong văn phòng lộng lẫy nghiêm trang có khách khứa ra vào, Ánh ngượng ngùng bẽn lẽn nói:
- Thưa thầy Ba và thầy Tư, chiều nay tôi nhận việc có được không?
- Tại sao lại để đến chiều?
- Thưa...
Ánh mắc cỡ không dám nói rõ, nhưng thầy Tư hiểu ý cô. Thầy tủm tỉm cười, bảo:
- Tại cô mặc bà ba hả? Cô không có áo dài sao?
- Dạ thưa thầy Tư, tôi có áo dài trắng nhưng để ở nhà.
- Thì tôi cho phép cô đi về nhà bây giờ để mặc áo dài rồi cô đến ngay. Vì công việc ở đây nhiều lắm. Có mấy việc gấp phải làm sáng nay.
Thầy hỏi tiếp:
- Cô đi bằng xe gì?
- Dạ tôi đi bộ.
- Cô có tiền lẻ để đi xe không?
- Dạ có.
- Nhà cô ở đâu?
- Dạ thưa thầy Tư, tôi ở Bàn Cờ.
Thầy Tư muốn cho Ánh tiền đi xe taxi về nhà rồi đến sở cho mau, nhưng thầy có tính hà tiện. Thầy bảo:
- Thế thì cô đi bộ lẹ lẹ, 9 giờ cô trở lại sở thì vừa.
- Dạ... Thưa thầy Tư tôi đi.., Thưa thầy Ba...
Ánh vội vàng ra cửa...
Ông Giám đốc và em của ông ngó theo Ánh... Nàng đi chân không, với bộ đồ bà ba đen rất giản dị, nhưng điệu bộ thướt tha đầy duyên dáng. Ông Giám đốc khẽ nói với người em:
- Còn nhỏ mà thông minh! Có nhiều khả năng hơn cô Năm.
Thầy Tư ngó anh:
- Très jolie, (xinh lắm) hả Anh Ba!
Ông Giám đốc cười:
- Chú thì cả đời chỉ hảo ngọt!
Nói xong, ông đi vào bàn giấy riêng của ông, trong gian phòng kế cận.
Chị em ở phòng đóng sách xôn xao không biết thầy Tư kêu Ánh lên văn phòng làm gì mà mãi không thấy Ánh xuống làm công việc. Đợi lâu quá sốt ruột, cô Hoa liền nói thầm với cô Thủy:
- Thúy ơi Thúy, mầy làm bộ đi ra ngoài uống nước đá, đi ngang cửa hỏi anh Sáu Tôn coi Ánh làm gì ở văn phòng mà lâu dữ vậy?
Thúy gật đầu:
- Ừ, để mình đi hỏi thử coi.
Thúy đi ra một lúc, trở vào nói thầm với Hoa:
- Mầy ơi, con Ánh lên làm việc trên văn phòng mầy à.
- Làm gì?
- Làm thư ký thay thế cho cô Năm.
- Thiệt hả?
- Anh Sáu Tôn nói với tui là cô Năm xin thôi rồi, thầy Ba với thầy Tư kêu Ánh đánh thử một bức thư, thấy Ánh đánh máy thạo nên cho Ánh làm thư ký lương hai ngàn đồng lận mầy ơi?
- Sướng quá há!
- Ánh mặc áo bà ba, thầy Tư biểu Ánh về thay áo dài đến làm việc. Nó về rồi.
- Con nhỏ được lên chức, vậy mà nó không xuống báo tin mừng cho tụi minh chớ!
- Chút nữa nó trở lại làm việc ở văn phòng.
Cái tin Ánh được kêu lên văn phònh làm thư ký thay cho cô Năm, liền được Thúy và Hoa rêu rao cho cả phòng đóng sách biết,
Sáu Hà liền trề mồi, nhíu mặt:
- Dốc!
Thúy xác nhận:
- Thiệt!
- Xí! Chữ nghĩa nó được bao nhiêu mà làm thư ký! Bộ thư ký ai cũng làm được sao?
- Mầy phải biết, Ánh gần có bằng Trung học Đệ nhứt cấp rồi đó. Đâu phải như tụi mình không có cái khỉ mốc gì hết!
Sáu Hà làm thinh. Chị Ba Ngọ đủng đỉnh nói:
- Tại thầy Tư muốn o con Ánh, thầy mới cất nhắc nó lên làm việc bên cạnh thầy, chớ bộ!
Sáu Hà được có chị Ba Ngọ theo phe mình mà dìm Ánh, cô ả nhe răng cười, thỏa mãn:
- Thời buổi này, hễ có đôi chút nhan sắc là ai cũng làm mạng phụ được hết. Tôi thấy nhiều rồi...
Thúy không thích Hà có giọng ganh tị, liền nguýt Hà, rồi bảo:
- Bộ hễ có nhan sắc là lên làm mạng phụ à? Đẹp thì đẹp nhưng phải có khả năng gì người ta mới dùng chớ. Ngu như con bò thì ai mà thèm rớ tới.
- Con Ánh cũng như tụi mình, chớ nó có tài nghệ gì?
- Sao không? Nó biết đánh máy. Nó có học chữ nghĩa. Nội bấy nhiêu đó là làm thư ký được rồi.
Chị Ba Ngọ xen vào với giọng mỉa mai:
- Thôi phận ai nấy lo! Ai được chủ thương thì người ấy nhờ. Tui thì không dám so sánh với ai hết. Biết đâu vài tháng nữa tụi mình phải kêu cô Ánh bằng bà chủ! Ở đời hễ có phước có phần thì không mấy lúc được mần bà nọ bà kia!
Sáu Hà có vẻ tức giận về cái tin Ánh được lên làm cô thư ký, tức giận lắm cho nên cô lại bĩu môi nói xấu Ánh, mà không dám kêu rõ tên:
- Thiên hạ người ta thúi như c...mà cũng có kẻ bê người bồng... kẻ bưng người nịnh... Xí!
Cô Hoa thấy Hà có ý ám chỉ hết thảy những chị em có cảm tinh với Ánh, liền đáp lại:
- Sao cô không học đánh máy cho giỏi như Ánh, coi nào! Cô không đi học Trung học để được làm thư ký như họ? Mình thua sút người ta về đủ phương diện, đáng lẽ mình biết mắc cỡ mới phải, hay là mình cố gắng trau dồi tính nết và học thức, chớ hễ thấy ai hơn mình là mình ghen ghét, thì đâu phải điệu. Liệu ghen ghét người ta thì có làm gì được người ta hông?
Thúy, Liên và mấy cô nữa cũng công kích thái độ của Hà. Cô Ngọc là người ít nói nhất cũng lên tiếng phê bình:
- Người ta vắng mặt ở đây, mà nói xấu sau lưng người ta, thế là hèn.
Hà thấy nhiều người phản đối, tức quá không biết nói sao được nữa liền quăng xấp báo xuống bàn đứng dậy ra dựa vào cửa kiếng, khóc.
Ai nấy đều làm thinh... Bỗng Ánh tươi cười bước vào. Ánh mặc áo dài trắng, mang đôi guốc.
Mới cách nhau có một tiếng đồng hồ mà trông thấy Ánh lạ hẳn. Vì thật là lần đầu tiên chị em đóng sách thấy Ánh mặc áo dài trắng, nổi bậc sắc đẹp lên. Tuy áo may bằng hàng trơn không có hoa hòe gì, nhưng chiếc áo ôm sát vào tấm thân đều đặn nở nang của thiếu nữ, trông thấy Ánh có vẻ đẹp khác thường và oai hơn lúc nàng mặc áo bà ba.
Nhưng Ánh không tỏ vẻ gì khác cả. Rất tự nhiên không vui mừng lăng xăng trước mấy chục con mắt của chị em đồng nghiệp tươi cười nhìn Ánh, Ánh đi lẹ đến gần Hoa, kề vào tai bảo nhỏ:
- Hoa ơi Hoa, thầy Ba và thầy Tư biểu Ánh phải lên đánh máy trên văn phòng.
Hoa cười, nói lớn:
- Chà! Bây giờ được làm thư ký rồi hé?
Thúy ngồi gần đấy, cũng reo lên:
- Sướng quá ta!
Tiếng ‘‘ta’’ kéo dài và lên giọng bông lơn rất thân mật và thú vị, khiến cho tất cả chị em trong phòng đều cười. Ai nấy đều ngưng việc để hỏi han và chúc mừng cô thư ký Lê thị Ánh... Duy có Sáu Hà đã khóc lỡ từ lúc nãy nơi cửa kiếng, nên vừa trông thấy Ánh mặc áo dài trắng bước vào là cô liền ngoảnh mặt ngó ra ngoài đường. Cô dựa sát vào cửa kiếng, không thèm dự vào cuộc vui chung của chị em. Cả Ba Ngọ làn nầy cũng niềm nở hỏi Ánh:
- Ủa, chớ sao cô Năm đi đâu mà thầy Tư bắt Ánh phải làm thư ký?
Câu hỏi của chị Ba Ngọ, tuy là vui vẻ thân thiện nhưng cũng còn ngụ ý mỉa mai và khinh khinh. Ánh vẫn điềm nhiên đáp:
- Cô Năm xin thôi rồi, chị Ba à.
- Bây giờ Ánh thay thế cho cô Năm sao?
- Dạ, thầy Ba với thầy Tư biểu.
Ánh lại kề tai nói nhỏ với Hoa:
- Hoa à, thôi Ánh đi nhé.
Hoa cười:
- Đi đâu bây giờ đó, bồ?
- Ánh xin phép thầy Tư cho Ánh xuống lấy cái nón rồi phải lên đánh máy gấp mấy cái hóa đơn.
- Ừ, thôi Ánh lên văn phòng đi. Tối nay, mình với Thúy tới nhà Ánh chơi được hông?
- Ồ, Ánh thích lắm chớ! Chắc nghen? 7 giờ mình ở nhà chờ Thúy với Hoa đó, nghen?
- Rồi.
Ánh đến lấy cái nón lá gác trên chồng giấy nhựt trình từ lúc vô làm việc. Nhưng Hoa bảo:
- Thôi để nón đó, chút mãn giờ mình cầm giùm ra cho.
- Thiệt hả, Hoa?
- Ừ, cứ để đó.
Ánh quay ngó tất cả chị em ngồi hai bên bàn đầy trước mấy chồng báo và sách bừa bãi trên bàn, và nói một câu dịu dàng, thân mật:
- Chào các chị nhá!
Mọi người đều tủm tỉm cười chào lại. Tiếng cô Ngọc vui vẻ bông lơn:
- Chào cô thư ký!
Tất cả chị em ai nấy cũng tươi cười, tỏ tình thân mến. Ánh bẽn lẽn, và có lẽ sung sướng cảm động, chạy lẹ lên văn phòng... Tà áo trắng của Anh phất phơ như bóng dáng một nàng Tiên...