- 2 -
Trong dưỡng đường của Bác sĩ Toại, Ánh nằm trên chiếc giường nệm trắng, đắp ba mền len. Ông Ngọc Minh xem đồng hồ đeo tay ; đã 1 gìờ khuya, ông khẽ nói với với Bác-sĩ:
- May sao đêm nay có anh ở nhà!... Thật là may!...
Bác sĩ bảo:
- Vâng, kể cũng may đấy. Vì nếu sáng nay tôi nghe theo nhà tôi đi Đàlạt chơi thì chủnhật cô Ánh tới, tôi hơi lo vì Ánh đã yếu tim sẵn. Nhưng bây giờ thì Ánh có thể ngủ được rồi... Anh nên về nghỉ, kẻo mệt. Tôi sẽ gọi một cô nữ y tá thức thường trực nơi đây để canh chừng Ánh.
- Không, tôi không thể đi được một khi Ánh còn mê sảng luôn như thế. Nhưng anh đi nghỉ đi. Anh đã khó nhọc nhiều rồi, từ lúc 10 giờ đến giờ. Bây giờ tôi phải chạy đi một lúc, xuống Hòa Hưng báo tin cho Má của Ánh biết để bà già đừng lo sợ. Rồi tôi trở lại đây ngay.
- Thôi, anh đi đi. Để tôi gọi cô Nguyệt vào đây. Tôi cũng cần đi nghỉ một chút. Khi nào cần, anh cứ gọi tôi nhé.
- Vâng.
Một lúc sau trở về, ông Ngọc Minh cảm ơn cô y tá và bảo cô đi nghĩ, ông kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh nhân, rờ tay lên trán Ánh đã thấy hơi ấm, nhưng bắt thử mạch thấy mạch chạy còn yếu và không đều, Ánh cứ nói mê sảng luôn, những câu đứt khoảng và những tiếng gọi tên ngươi. Gần 3 giờ sáng, Ánh lại nóng hực, ông Ngọc Minh phải bỏ hết các lớp mền ra và lấy khăn lông của bệnh viện để lau mồ hôi cho cô, từ trên trán, trên mặt, trên cổ, xuống đến hai bàn chân. Ánh vẫn mê man, chẳng biết gì cả. Thỉnh thoảng Ngọc Minh khẽ gọi:
- Ánh! Ánh!... Ánh!...
Ông nắm bàn tay Ánh, khẽ lắc ba lần Ánh mới sực tỉnh, mở mắt ngơ ngác nhìn ông, và trả lời bằng giọng yếu ớt:
- Dạ.
- Ánh khát nước không?
Ánh gật đầu nói rất nhỏ:
- Dạ, khát.
Ông Ngọc Minh đi rót một ly nước đem đến, Ông đỡ Ánh ngồi dậy, cầm ly nước trao Ánh, Ánh uống cạn ly và cảm ơn ông. Ánh lại nằm xuống ngủ. Nhưng Ánh cứ trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại trên giường, thỉnh thoảng vẫn còn nói những câu mê sảng.
Ông Ngọc Minh rất hối tiếc vì đã đưa Ánh đi dạ hội đêm nay, ông ôn lại những sự kiện đã xảy ra từ 9 giờ lúc ông đến nhà Ánh, tới lúc Ánh té xỉu trong rạp hát, vào khoảng 10 giờ ông nghĩ rằng Ánh bị cảm nặng là do mấy chiếc quạt máy đã gây ra những luồng gió mạnh mà trái tim hơi yếu của Ánh chắc không chịu được, ông cho rằng có lẽ mấy hôm Tết, Ánh đã mệt sẵn vì lo sắm sửa Tết, một mình Ánh tự làm lấy bánh mứt và dọn dẹp nhà cửa, mẹ Ánh đã già yếu chỉ làm những việc lặt vặt thôi. Có lẽ Ánh đã thức khuya nhiều đêm và mấy hôm Tết, Ánh không được nghĩ ngơi vì khách khứa đông, bạn hữu nhiều, rồi kế tiếp đêm nay... có lẽ Ánh đã đi đạ hội với ông chỉ vì đã lỡ nhận lời với ông từ hôm trước Tết, và muốn giữ lời hứa để khỏi phụ lòng ông đó thôi...
Đoán chừng những nguyên do mà ông cho là có lý, Ngọc Minh rất ăn năn, và ông hối tiếc rằng nếu ông không đưa Ánh đi dạ hội, để Ánh ở nhà nghỉ ngơi thì đêm nay Ánh đâu bị mệt lả và đau trầm trọng như thế nầy. Nhìn Ánh nằm ngủ trên giường bệnh với vẻ uể oải, Ngỏa Minh thương Ánh quá, thương Ánh hơn bao giờ hết. Ông nâng bàn tay Ánh, âu yếm đưa lên môi hôn. Nhưng bắt mạch Ánh một lần nữa, ông vui mừng thấy mạch chạy đã đều, rờ trên trán, trên cổ, thấy hơi nóng đã dịu bớt Ánh đã ngủ ngon, hết mê sảng, hơi thở đều hòa, nét mặt đã hồng hào tươi đẹp lại. Ngọc Minh xem đồng hồ, đã 5 giờ sáng. Yên trí là bịnh tình của Ánh được giảm nhiều, không có gì đáng lo ngại, ông dựa lưng vào ghế fauteuil, ngủ lúc nào không biết...
Đến khi ông chợp mắt tỉnh dậy, đã 8 giờ sáng... Ánh hãy còn ngủ. Ông đi rửa mặt, chải tóc, vừa trở về phòng Ánh thì bà vợ của Bác sĩ Toại, tươi cười, diễm lệ với bộ đồ Pyjama duyên dáng, chạy vào.
- Mời anh sang dùng điểm tâm với nhà tôi.
- Dạ.
- Đêm nay chắc anh chả nghĩ ngơi gì được cả nhỉ?
- Tôi có ngủ được mấy tiếng đồng hồ trong ghế Fauteuil, chị ạ.
- Khổ quá! Cô Ánh đã bớt nóng chưa anh?
- Đã bớt rồi chị. Nhờ anh đã chích cho hai mũỉ thuốc, và cho uống một Potion.
Bà vợ ông Bác sĩ cũng là nữ y tá, đến gần Ánh, sờ tay lên trán cô, bắt mạch cô, rồi quay lại Ngọc Minh:
- Đã đỡ nhiều rồi đó anh.
Ngọc Minh theo sau bà, sang phòng ăn. Ngồi dùng điểm tâm với hai vợ chồng Bác sĩ, Ngọc Minh nói về căn bịnh đau tim của Ánh và những lý do Ánh bị xỉu đêm hôm qua, theo như ông đã ức đoán. Nhưng Bác sĩ Toại bảo:
- Đúng một phần nào. Nhưng dù mệt nhọc và bị courant d’air (gió luồng) của quạt máy thổi mạnh cũng không khiến người yếu tim phải té xỉu đến gần chết giấc như thế được. Ánh đau tim, nhưng đã khá nhiều... Theo tôi có lẽ Ánh bị ngoại cảnh kích thích mạnh vào tình thần...
- Cũng có lẽ... Đêm qua, bài hát của anh Nghệ sĩ Mù hay quá, và giọng hát của anh cảm động quá, đã khiến cho rất nhiều thính giả, nhất là phụ nữ, xúc động đến rưng rưng lệ. Tôi thấy Ánh bị cảm xúc mạnh, nhưng có lẽ vì Ánh yếu tim sẵn nên bị xỉu luôn...
Bà Toại bảo:
- Tôi có bảo chị bếp nấu riêng một tô cháo tapioca (cháo bột báng) để Ánh dùng cho khỏe... Chốc nữa Ánh dậy, nhà tôi sẽ chích thuốc cho Ánh, rồi tôi sẽ bảo chị bếp bưng cháo lên.
- Chị tử tế quá. Chắc Ánh sẽ cảm động lắm.
Bà Toại lại cười hỏm hỉnh:
- Tụi tôi phải săn sóc cho Ánh để chừng nào anh cưới Ánh anh nên nhớ cho tụi tôi uống rượu chứ!
Bác sĩ Toại cũng ngó Ngọc Minh, cười tủm tỉm:
- Anh định chừng nào đấy, anh?
Nhưng Ngọc Minh buồn bã không đáp. Một lúc khá lâu, uống hết ly cà phê sữa, ông mới nói:
- Chỉ có thượng đế sắp đặt mọi việc...
Đã 10 giờ. Sau khi bác sĩ Toại chích thuốc, và Ánh dùng cháo tapioca, Ánh thấy trong người bớt mệt, muốn xin về nhà. Nhưng bác sĩ bảo Ánh nên ở lại bịnh viện để tránh cảnh bận rộn ở gia đình, và để còn chích thuốc. Ông bảo:
- Ánh chưa bình phục hẳn đâu. Cần phải ở đây tĩnh dưỡng vài hôm.
Ngọc Minh lấy chiếc gối lớn dựng xiên sát vào đầu giường để Ánh ngồi dựa lưng vào gối cho khỏe.
Ngọc Minh ngồi ghế âu yếm nắm bàn tay Ánh. Ánh nhìn ông với đôi mắt rất dịu dàng, cảm động. Ánh khẽ hỏi:
- Đêm qua, ông không ngủ sao?
- Sao Ánh biết?
- Lúc nãy cô y tá bảo em thế... Cô bảo ông thức suốt đêm săn sóc cho em.
Ánh rưng rưng nước mắt, nhưng Ngọc Minh nói cười cho vui:
- Đêm qua, tôi thức nghe Ánh nói chuyện!..
Ánh ngạc nhiên:
- Em nói chnyện gì? Em mê man có biết gì đâu!
- Ánh mê sảng nói chuyện... trời mưa... nóng lạnh,., tóc trôi xuống đất... gì gì nữa nhiều lắm. và Ánh cứ gọi: ‘‘Anh Hoàng!’’
Anh Hoàng... Anh Hoàng!’’
Ánh trố mắt, lại ngơ ngác nhìn Ngọc Minh:
- Em có gọi tên... anh Hoàng sao?
Ngọc Minh mỉm cười, gật đầu.
Ánh trầm ngâm một lúc. Rồi Ánh ngó đăm đăm ông Ngọc-Minh:
- Em muốn nói với ông một sự thật... Một sự thật đau đớn... Một sự thật mà em không thể tiết lộ với ông trước kia. Năm năm nay, em vẫn ôm ấp hình ảnh người ấy trong lòng em. Người ấy là anh Hoàng, Vâng, Anh Hoàng.
Bỗng Ánh gục đầu xuống gối khóc nức nở, vừa khóc vừa nói:
-... Anh Hoàng mà em không ngờ hôm nay em gặp lại đã thành người mù lòa!... Trời ơi!... có thể như thế được ư?... Tại sao Hoàng lại mù lòa như thế?
Ánh khóc ấm ức một lúc lâu. Ngọc Minh lấy khăn tay trao Ánh lau nước mắt, và dịu dàng hỏi:
- Có phải Hoàng, giáo sư mù... khi hôm...
- Dạ...
- Lúc Ánh biết Hoàng! Hoàng chưa mù?
- Dạ, chưa... Hoàng thương em từ lúc chúng em còn học trường Chợ quán cho đến lúc anh thi đỗ Trung học đệ nhất cấp. Kể mấy năm trời...! Một hôm em đau thương hàn nằm mê man bất tỉnh như đêm qua, nhưng trong một gian nhà rách nát, nghèo hèn, nhà của má em... Hoàng đến thăm em. Hoàng bán cả chiếc đồng hồ để lấy tiền mua thuốc cho em... Vì Hoàng nghèo lắm, nghèo cũng như em lúc ấy vậy. Thế rồi, em không hiểu do hoàn cảnh nào mà Hoàng xa em, biệt tăm biệt tích cho đến đêm qua em mới trông thấy mặt Hoàng... Nhưng sao Hoàng mù? Trời ơi! Hoàng làm gì mà bị đui mù tội nghiệp như thế?.. Hoàng bị mù đui từ hồi nào?
Ánh lại khóc, hai dòng lệ cứ chảy tuôn xuống đôi má. Ánh lau nước mắt đã ướt cả chiếc khăn tay của Ngọc Minh.
Ánh nói tiếp:
- Nghe bài ‘‘Nhớ bóng người xưa” mà Hoàng hát đêm qua, em hiểu ngay rằng Hoàng nhắc đến em. ‘‘Người xưa’’ ấy là em, cả bài hát để gợi lại những kỷ niệm đau khổ của chúng em hồi còn mến nhau, hồi Hoàng chưa mù...
Ngọc-Minh nắm tay Ánh, an ũi:
- Ánh muốn gặp Hoàng không?
Ánh ngơ ngác:
- Dạ?
- Ánh muốn gặp lại Hoàng không?...
- Dạ, làm sao em gặp Hoàng?.. Gặp Hoàng ở đâu?
- Chúng ta đã biết Hoàng làm giáo sư âm nhạc ở trường Mù Chợ lớn. Bây giờ tôi đem xe vào Chợ lớn rước Hoàng ra đây, để Hoàng gặp Ánh.
- Thật ư, thưa ông? Ông cho em được gặp anh ấy ư?
- Nếu em muốn gặp,
- Em muốn. Dạ, em muốn. Gặp để biết tại sao Hoàng bị mù? Và Hoàng mù từ bao giờ? Nhưng thưa ông, em có làm phiền ông không? Em sợ mất công ông...
Ngọc Minh mỉm cười với nụ cười lúc nào cũng hiền lành, chân thật:
- Không có phiền gì cả. Làm việc gì cho Ánh vui lòng là tôi thích lắm chứ.
Ánh cảm động nhìn ông:
- Ông tốt với em quá...
Ánh lại gục đầu xuống nức nở.
Ngọc Minh đứng dậy, nắm bàn tay Ánh, âu yếm bảo:
- Ánh đừng khóc nữa. Ánh nằm nghĩ cho khỏe. Tôi sẽ trở lại trong vài chục phút,
Ngọc Minh lái xe thẳng vào trường mù Chợ lớn. Nhà trường vắng vẻ vì nghỉ Tết, trước sân trường còn đầy những xác pháo, Ngọc Minh đi qua đi lại trên sân, đợi có ai để hỏi thăm.
Một cậu học trò mù vừa từ trong đi ra. Ông bước lên hè, tiến đến cậu:
- Xin lỗi em, có thầy giáo Hoàng ở đây không?
Cậu học trò mù lễ phép đáp:
- Dạ thưa, có. Anh Hoàng đang nhớm với Ủy ban Tổ chức trong Văn phòng ông Hiệu trưởng.
- Nhóm gần xong chưa?
- Dạ, em không biết... Thầy hỏi anh Hoàng có chuyện chi, để em vào nói lại với anh ấy?
- Cảm ơn em. Chừng nào nhóm xong, tôi sẽ gặp cũng được.
Ngọc Minh lấy gói thuốc, châm một điếu hút, định đứng đấy chờ Hoàng. Nhưng cậu học trò đi thẳng vào Văn phòng Ủy ban. Vài phút sau, cậu với Hoàng cùng ra. Ngọc Minh tiến đến gần, tươi cười đưa tay ra vỗ vai người nghệ sĩ mù.
- À, anh Hoàng!... Tôi là Ngọc Minh đây. Ành còn nhớ tôi chứ?... Hôm đám cưới của anh với cô giáo Toàn...
- Dạ, thưa ông giáo sư, em làm sao quên được ông. Năm mới em xin chúc ông được nhiều hạnh phúc...
- Cám ơn anh, và tôi cũng thành thật khen anh đêm qua đã hát bài? ‘‘Nhớ Bóng người xưa’’ rất hay, rất cảm động..
- Dạ thưa đêm qua, ông có đi?
- Có. Nhân tiện, có một người quen muốn gặp anh. Anh có rảnh không?
- Dạ, rảnh... Thưa ông giáo sư, ai muốn gặp em?
- Một người quen. Nhưng nói chuyện ở đây không tiện, sẵn xe, tôi mời anh ra đi với tôi. Rồi tôi sẽ đưa anh về, Anh đi được không?
- Dạ, thưa đi được... Nhưng, thưa ông, đi đâu ạ?
- Đến nhà một ông bạn thân của tôi. Người quen của anh đang chờ anh ở đấy... À, cô Toàn đâu? có cô ấy ở đây không?
- Dạ thưa, vì dạ hội đêm qua Toàn thức khuya quá, và lo bận nhiều công việc nên hơi mệt. Sáng nay Toàn ở nhà nghỉ, em phải đến dự phiên nhóm của Ủy ban để xem kết quả...
- Nhóm xong chưa?
- Dạ, xong rồi.
- Bây giờ anh đi với tôi được chứ? Rồi tôi sẽ đưa anh về.
- Dạ...
Hoàng vẫn còn do dự, muốn hỏi cho rõ ràng:
- Dạ, xin ông giáo sư tha lỗi cho em, nhưng em có thể biết được người muốn gặp em là ai không?
Ngọc Minh cười, lại thân ái đặt bàn tay lên vai chàng nghệ sĩ mù:
- Một trong những người cảm phục bài ca và giọng hát lâm ly diễm tuyệt của anh... Nhưng đến đấy rồi anh sẽ biết... Năm mới tôi muốn để dành cho anh một ngạc nhiên tốt đẹp... Dù sao cũng là một tin vui của ngày xuân. Anh cứ đi chơi với tôi, đừng ngại.
- Dạ.
Ngọc Minh nắm tay Hoàng, hai người cùng bước thong thả xuống tam cấp, ra sân... ông Ngọc Minh mở cửa xe và đỡ Hoàng vào ngồi ghế trước, cạnh ông.
Trên đường về Sàigòn, Hoàng cứ băn khoăn, muốn biết rõ người nào muốn gặp mình. Hoàng lại muốn hỏi ông Ngọc Minh để gỡ thắc mắc, nhưng chỉ sợ hỏi nhiều lần thành ra vô lễ, Hoàng tin theo lời ông giáo sư, hoàn toàn tin nơi ông, không e ngại điều gì. Vả lại, ông Ngọc Minh cứ nói chuyện liên tiếp, hỏi Hoàng về kết quả của đêm dạ hội thâu hoạch được bao nhiêu, và các chuyện khác về đời sống của Hoàng ở trường Mù.
Đến bệnh viện Bác sĩ Toại, đường Hồng Thập Tự, ông Ngọc Minh đỡ Hoàng xuống xe và đưa Hoàng vào phòng Ánh. Trên giường bệnh, Ánh đang nằm đắp mền có vẻ còn mệt nhọc lắm. Ánh vội vàng ngồi dậy Ngọc Minh vừa đở Hoàng ngồi xuống chiếc ghế fauteuil sát bên giường Ánh, vừa bảo Hoàng:
- Người muốn gặp anh hiện đang ngồi trên giường bịnh, là một bạn cũ của anh, cô Lê thị Ánh.
Rồi nhìn sang Ánh, ông nói tiếp:
- Vào khoảng 2 giờ tôi sẽ trở lại đưa Hoàng về Chợ lớn nhé!
Ngọc Minh khẽ chào Ánh, thân mật bắt tay Hoàng, rồi đi ra, khép kín cửa phòng lại.
Ánh nghẹn ngào một phút, đôi mắt rơm rớm lệ đăm đăm nhìn Hoàng mà không nói được lời nào. Hoàng cũng ngồi yên, chưa hiểu ra sao cả. Bỗng Ánh khóc òa ra, chụp nắm lấy tay Hoàng và hét to lên:
- Anh Hoàng!... Anh Hoàng!...
Hoàng vẫn yên lặng. Ánh ôm mặt vào hai tay, khóc nức nở.
- Anh Hoàng!
- Ánh đấy hả?
Giọng Hoàng run run như không nghe tiếng. Ánh lại cúi xuống âu yếm nắm tay Hoàng:
- Vâng, em đây... Ánh đây...
- Chỗ nầy là chỗ nào?
- Một bệnh viện.
- Sao Ánh ở đây?
- Em bị đau tim. Em mới vào đây đêm qua, sau khi trông thấy anh trên sân khấu rạp Văn Hoa. Năm năm nay, em chờ đợi anh, em tìm kiếm anh... Bây giờ em được gặp anh thật là một may mắn bất ngờ, nhưng tại sao cặp mắt anh như thế?... Trời ơi! Tại sao thế, anh?
- Tôi xin lỗi Ánh, đã từ biệt Ánh năm xưa mà không cho Ánh biết tin. Tôi cũng đâu có ngờ tôi phải trở thành con người mù lòa.
- Nhưng tại sao? Tại sao thế, anh? Anh bị tật từ bao giờ?
Ánh xót xa đau đớn nhìn đôi mắt của Hoàng, đôi mắt kín mít ngăn cách bịt bùng hai thế giới. Ánh lau nước mắt nhưng hai dòng lệ cứ âm thầm trào ra. Hoàng im lặng một lúc rồi nói:
- Ánh còn nhớ không, cách đây 6 năm, một hôm Ánh bị thương hàn nặng, và tôi đến thăm thấy Ánh nằm mê man bất tỉnh trên giường?...
- Em không bao giờ quên được hôm ấy..., vì khi em tỉnh dậy, mẹ em có nói lại cho em nghe rằng anh có đến thăm em.
- Người Ánh nóng hực, nhưng Ánh nằm yên tĩnh, mặc áo bà ba trắng, bỏ làn tóc huyền buông trôi xuống đất, Ánh đẹp như trong truyện thần tiên... Thế rồi hôm sau tôi định trở lại thăm Ánh nữa, xem Ánh đã khỏe mạnh chưa, thì bỗng dưng, có tiếng người kêu cứu, lửa cháy một căn nhà trong xóm đình Tân kiển của tôi ở. Ngọn lửa bốc lên cao, truyền sang các nhà kế cận, và phút chốc hỏa hoạn tràn lan khắp xóm. Trên một trăm nóc nhà, hầu hết là nhà gỗ và nhà lá của dân lao động làn lượt làm mồi cho Thần Lửa đang hoành hành kinh khủng. Nhà tôi cũng bị cháy tiêu, không kịp cứu chữa. Cách hai gian kế cận, có một gia đình tư chức đông con. Ông chồng đi vắng, một mình bà vợ ở nhà cứ lo dọn các đồ đạc ra ngoài, không để ý đến đứa con 6 tháng nằm ngủ trên gác. Khi nghe tiếng em bé khóc thét lên thì lửa đã bao trùm cả căn nhà, một mái ngói đã sụp xuống, lửa đã cháy vào trong. Mẹ nó hoảng hốt la khóc ầm ĩ nhưng bà không dám chạy vào nhà vì lửa đang phực cháy cả bốn vách tường. Thiên hạ lúc bấy giờ ai lo phận nấy. Nghe tiếng đứa bé trên gác khóc điếng lên rất là thê thảm, tôi liều xông vào đám lửa, leo thật nhanh cầu thang lên gác, vựt đứa bé lên ngực tôi. Một tay tôi ghì giữ đứa bé, một tay tôi vớ lấy một chiếc bao bố, nhúng nhẹ vào Iu nước bên góc tường. Tôi bọc kín đứa bé với bao ướt ấy rồi nhảy xuống cầu thang. Lửa đã cháy sém vào các bực thang vừa sụp, sàn gác cũng sụp, kêu răn rắc. Lửa chảy ngùn ngụt, khói bay mịt mù, chung quanh không còn lối nào ra được nữa. Tôi qúynh lên, tưởng tôi với đứa bé thế nào cũng chết thiêu trong hầm lửa. Nhưng nhờ có bao bố ướt nhẹp cả nước bọc kín đứa bé, tôi liền ôm nó chạy ra gần cửa, ném mạnh nó ra ngoài, nơi đấy đã có mẹ nó và ba bốn người nhà đang chực sẵn, đưa tay ra chụp được nó và chạy thoát được. Còn tôi sắp sửa liều mình phóng qua cuộn lửa đang ào ạt thì một miếng ván cháy trên trần nhà rơi trúng ngay xuống mặt tôi, đập vào mắt tôi... Một sống một chết, tôi nhắm mắt lao mình qua bức màn khói lửa đang vây bủa bịt bùng. Tôi vừa thoát ra được ngoài thì bốn vách tường đổ ầm xuống sau lưng tôi... Đôi mắt tôi bị khói và lửa, không sao mở ra được. Nước mắt cứ chảy túa ra, tôi bị sẫm cả mặt mày, ngã gục bên lề đường, như một khúc cây bị cháy sém. Người ta chở tôi đi nhà thương.
Một tháng sau từ giã bệnh viện, tôi là một thằng mù. Tôi không muốn nhắn tin cho gia đình bạn hữu hay, vì tôi tự biết thân tôi tàn phế chẳng còn ích lợi gì. Đời tôi chẳng còn ý nghĩa gì. Một bác sĩ Pháp, người đã săn sóc cho tôi trong bịnh viện, đem lòng thương xót, nhét trong túi áo cho tôi năm tờ giấy bạc một trăm đồng. Ông tiễn tôi ra đi với mấy câu sau đây: ‘‘Anh đừng thất vọng. Trong lịch sử thế giới, biết bao nhiêu người mù đã làm nên những việc tốt đẹp lớn lao. Tôi thấy anh không kém thông minh, và có thừa can đảm. Nếu anh kiên nhẫn, thì anh sẽ thành công như họ’’. Nói thật với Ánh, nhờ câu khuyên lơn ấy của một người ngoại quốc có tấm lòng cao cả, tôi mới sống đến ngày nay.
- Sau khi từ giã bịnh viện, anh đi đâu?
- Tôi không ở Sàigòn nữa, vì tôi không muốn gia đình và bạn hữu thương hại tôi. Tôi lần mò đến một tiệm đờn, mua một cây đờn, rồi đi Mỹ tho. Tôi ở trọ nơi một ngôi Chùa, nhờ lòng từ bi của một vị tăng già. Thầy dạy kinh Phật cho tôi, và cho tôi quy y làm đệ tử của Thầy.
Nhưng tôi không muốn ăn hại nhà Chùa, nên bao ngày tôi tự tìm kế sinh nhai bằng nghề Ca nhạc nơi đầu đường xó chợ.. Vì tôi không sao đọc được các bản nhạc đã có sẵn và được công chúng yêu chuộng, nên tôi tự đặt ra những bài của tôi, những nốt nhạc xuất từ trong tâm - để hòa nhịp với tơ lòng... Tối về Chùa, tôi học Kinh... Tôi đui mù, nhưng tôi nhờ có ánh sáng của Phật dìu dắt tôi trong đêm thẳm của trần gian...
- Trong trường hợp nào anh trở về Sàigòn, dạy ở trường Mù?
Hoàng im lặng một lúc lâu. Nét mặt chàng vẫn điềm tĩnh và hiền từ, như đã thấm nhuần Ánh Đạo vàng Hoàng chậm rãi nói tiếp:
- Một hôm tôi băng qua một ngã ba gần chợ, bị xe Nhà binh đụng. Tôi té bên lề đường. Tôi bị gãy một ống xương nơi chân. Người ta lại đem tôi vào nhà thưong để cứu chữa... Tôi nằm mê man trên giường bịnh. Thế rồi bỗng dưng có một thiếu nữ đến thăm tôi và săn sóc cho tôi...
- Thiếu nữ nào thế, anh?
- Hồi đó, tôi không quen biết cô ấy.
- Sao tự nhiên lại đến thăm anh? Con gái gì vô duyên thế? Người ta không quen biết mà dám đến thăm?
Hoàng vẫn điềm nhiên, nói tiếp:
- Cô ấy có lòng nhân đạo giúp kẻ tật nguyền, thương người đơn độc. Chiều nào cô cũng đến thăm, đem lời an ủi. Cô chăm nom cho tôi, hết lòng tận tụy. Bác sĩ giám đốc bịnh viện cũng cảm động bởi hành vi nhân đạo của cô.
- Tên là gì, anh?
- Tên ai?
- Tên...cái cô đó.
- Tên cô là Phạm thị Toàn.
- Mấy tuổi?
- 21 tuổi.
- Anh bảo anh không quen biết người ta, sao anh biết tên tuổi rõ thế?
- Mãi mấy tháng sau tôi mới biết,
- Cô ấy làm nghề nghiệp gì?
- Giáo viên.
- Giáo viên?
- Toàn đã đỗ Trung học Đệ nhứt cấp, và sư phạm quốc gia. Dạy trường Nữ trung học Mỹ tho.
- Đẹp không?
- Tôi không thể nào biết được cô ấy đẹp hay xấu như thế nào.
- Bây giờ cô ấy ở đâu?
- Toàn vẫn dạy ở Mỹ tho. Chính Toàn giới thiệu tôi dạy trường Mù Chợ lớn sau khi tôi lành bịnh.
- Rồi sao nữa, anh Hoàng?
- Rồi...
Hoàng ngưng nói, im một lúc thật lâu. Ánh mỉm cười, gượng gạo:
- Rồi sao nữa, anh Hoàng? Sao Hoàng không nói nữa? Hoàng cứ nói tất cả sự thật cho em nghe.
- Toàn cứ nói với tôi Toàn muốn hy sinh cuộc đời cho một lý tưởng nhân đạo. Lý tưởng mà chính Toàn đã hấp thụ được nơi ông Giáo sư Ngọc Minh. Thấm nhuần tư tưởng bác ái của ông Giáo sư, là ân nhân của Toàn, Toàn nhất định gạt bỏ cuộc sống vị kỷ, không lo lợi ích riêng mình. Tôi rất phục Toàn có can đảm khinh thường các thành kiến sai lầm của xã hội, để tự tạo cho mình một lẽ sống thanh cao, đeo đuổi một mục đích tốt đẹp, cho đời có một ý nghĩa chính đáng. Sự ngẫu nhiên đã xui khiến tôi gặp Toàn, và quen nhau mấy tháng ở bịnh viện do tôi bị một tai nạn bất ngờ, chúng tôi cảm thông nhau trong một hoàn cảnh đầy tình thương bác ái. Chúng tôi đã thành thật tỏ bày tâm sự và cùng nguyện đem hết tâm trí và thiện chí của chúng tôi để thực hiện lý tưởng nhân đạo, lý tưởng bình đẳng xã hội, san bằng giai cấp, nâng đỡ kẻ nghèo, người khổ, theo gương ông Giáo sư Ngọc Minh. Ông giáo sư Ngọc Minh là vị Anh cả hiền từ đã đỡ đầu cho chúng tôi, đã tác thành hạnh phúc của chúng tôi và đồng thời ông đã vạch cho chúng tôi con đường nhiệm vụ thiêng liêng, xán lạn. Tôi đui mù, nhưng ngày nay tôi không thấy tôi đui mù nữa...
Ánh ngạc nhiên hỏi:
- Anh Hoàng cũng biết ông Giáo sư Ngọc Minh sao?
- Trước kia tôi chỉ nghe tiếng ông, như nhiều người khác. Trong thời kỳ tôi ở bịnh viện Mỹ tho, Toàn cũng đã nói nhiều về ông cho tôi nghe vì ông giáo Ngọc Minh chính là ân nhân của Toàn. Nhưng tôi không được vinh hạnh gặp ông lần nào. Nhân dịp hôn lễ của chúng tôi mà chúng tôi được vinh dự ông nhận làm chủ tọa, tôi mới được Toàn giới thiệu Và được ông niềm nở tiếp chuyện, dạy bảo, khuyến khích, hứa hẹn giúp đỡ về mọi phương diện trong các công tác cứu trợ bệnh tật nghèo hèn mà chúng tôi định cố gắng thực hành. Tôi vui mừng thấy Toàn rất sốt sắng noi theo gương ông Ngọc Minh mà phụng sự lý tưởng nhân đạo... Ánh có biết Toàn không nhỉ?
- Không. Em chưa được hân hạnh biết Toàn. Em cũng không nghe ông Ngọc Minh nói đến Toàn bao giờ cả.
- Ánh có muốn tôi giới thiệu Toàn cho Ánh không?
- Muốn lắm chứ. Em sẽ sung sướng được làm bạn với Toàn.
- Toàn sẽ nói về ông giáo sư Ngọc Minh cho Ánh nghe… ờ...mà có lẽ Ánh đã biết ông giáo sư Ngọc Minh rồi chứ?. Nếu không thì tại sao ông Ngọc Minh lại vào Chợ lớn đón tôi ra đây để gặp Ánh? Tôi vẫn chưa hiểu những trường hợp khiến tôi gặp được Ánh tại đây hôm nay.
- Câu chuyện của em dài lắm anh Hoàng ạ. Em được biết ông Ngọc Minh trong những trường hợp đặc biệt lạ lùng. Để rồi hôm nào rảnh em sẽ kể cho anh và Toàn nghe.
- Đây giờ Ánh làm gì?
Ánh nói đùa:
- Hiện nay?.. Như Hoàng đã biết, hiện nay Ánh đang làm... một bệnh nhân nằm tại dưỡng đường một bác sĩ!
- Hoàng muốn hỏi bây giờ Ánh làm việc gì, ở đâu?
- Ánh làm thư ký nhà in.
- Tôi hỏi có hơi tò mò...xin Ánh tha lỗi. Vì xa cách lâu ngày, nay gặp lại vui mừng, nên muốn hỏi cho biết... Đời sống của Ánh hiện nay có khá không?
- Khá hơn trước.
Hoàng trầm ngâm một lúc, hỏi tiếp:
- Xin lỗi Ánh... Ánh đã lập gia thất chưa?
Ánh mỉm cười!
- Chưa.
- Tại sao Ánh vào bệnh viện?
- Tại Hoàng đấy!
- Sao lại tại Hoàng?
- Hoàng đoán hiểu chứ! Nếu đêm qua Ánh không trông thấy trên sân khấu Hoàng mù lòa và hát bài ‘’Nhớ bóng người xưa’’ thì đâu đến nỗi Ánh bị...
- Xin Ánh tha lỗi, đêm qua thật Hoàng không ngờ có Ánh trong phòng thính giả.
- Dạ, Ánh cũng đâu có ngờ trên sân khấu có Hoàng?
Hai người im lặng. Một lúc Hoàng bảo:
- Nếu Hoàng biết có Ánh trong đêm dạ hội của trường Mù, Hoàng sẽ không có can đảm hát bài ‘‘Nhớ bóng người xưa’’
- Người thiếu nữ dìu Hoàng ra sân khấu, là ai vậy? Có phải...
- Toàn đấy.
Ánh suy nghĩ gì một lúc rồi tự nhiên gục đầu xuống gối khóc nức nở. Ánh khóc thật lâu, và chỉ khóc thôi, không nói gì cả. Hoàng ngồi im lặng.
Có tiếng gõ cửa. Ánh vẫn khóc... Tiếng gõ cửa lần thứ hai..
Hoàng khẽ bảo:
- Ánh ạ, chúng ta nói chuyện đã lâu... có lẽ bây giờ đã 2 hay 3 giờ rồi... ông giáo sư Ngọc Minh trở lại đây chăng? Hoàng ra mở cửa nhé!
- Dạ.
Ánh trả lời nhưng vẫn nằm khóc thút thít, không ngửng đầu dậy.
Hoàng đứng dậy mò mẫm từng bước ra đến cửa... sờ soạng cánh cửa... tìm chỗ ổ khóa. Cửa không khóa chỉ khép kín. Hoàng mở cửa nhưng không nghe tiếng ai.
Hoàng lên tiếng hỏi:
- Thưa có phải giáo sư không ạ?
Không có tiếng trả lời. Người gõ cửa đã đi. Hoàng lại ngồi ghế, 15 phút sau, ông Ngọc Minh trở lại, cánh cửa đã mở sẵn, ông vẫn gỗ 3 tiếng.
Hoàng đứng dậy, hỏi:
- Thưa, có phải giáo sư không ạ?
- Vâng, tôi đây... Tôi vào được chứ?
- Dạ, xin mời giáo sư vào.
Ngọc Minh bắt tay Hoàng, Hoàng bảo:
- Thưa giáo sư, em ở đây đã lâu rồi, em xin phép giáo sư, em về Chợ lớn.
- Vâng, để tôi đưa anh về.
Ông tiến đến gần giường, nói dịu dàng:
- Ánh đau ốm, cứ khóc thế biết chừng nào lành bịnh?... Thôi, Ánh đừng khóc nữa... Năm mới phải vui vẻ lên chứ!... Tôi đưa anh Hoàng về Chợ lớn nhé?
Ánh ngồi dậy, lau nước mắt:
- Dạ... Tụi em làm phiền ông quá...
Ngọc Minh luôn luôn vui tươi, nhã nhặn:
- Ồ, có gì phiền đâu.
Hoàng quay lại Ánh:
- Chào Ánh!
Ánh đáp:
- Chào anh và cám ơn anh đã đến... À quên, em gởi lời chào chị nhé.
Ánh ngồi trên giường bịnh, nhìn theo ông Ngọc Minh, một bàn tay thân thiện đặt trên vai Hoàng, thong thả cùng Hoàng ra khỏi phòng.
Không phút nào Ánh cảm động hơn phút nầy. Cảm động vì cử chỉ rất tự nhiên và rất thân ái của ông Ngọc Minh. Một cử chỉ lịch sự, tốt đẹp quá, cao thượng quá.
Ngọc Minh và Hoàng đã ra đến sân, mà Ánh còn nhìn theo, đôi mắt chìm trong suy tư, hai dòng lệ âm thầm tuôn ra trên má...
*
* *
Ngọc Minh không hỏi Hoàng một câu nào về cuộc gặp gỡ giữa Hoàng và Ánh. Ông chỉ khen Hoàng về những hoạt động của trường Mù, và ông bàn tính, với Hoàng một chương trình phát triển mạnh mẽ để quy tụ tất cả những người mù có khả năng trí thức và thủ công nghệ để tự mình xây dựng một tương lai xán lạn cho đồng bào Mù Việt nam. Ông hứa Tết xong sẽ đến thăm ông Hiệu trưởng...
Lúc xuống xe, Hoàng còn bịn rịn, nắm lấy bàn tay ông Ngọc Minh, không muốn rời ra. Hoàng nghẹn ngào, chỉ lẩm bẩm mấy câu:
- Ông tốt quá... Em cầu nguyện Phật Trời phù hộ cho ông được luôn luôn khoẻ mạnh, để ông làm việc phước đức cho Quốc gia, Xã hội.
Trở về bịnh viện của bác sĩ Toại, ông Ngọc Minh đi ngay vào phòng Ánh.
Ông mỉm cười, hỏi:
- Ánh hết khóc rồi chứ?... À, Ánh ngoan lắm! Tôi có quà tặng thưởng Ánh đây...
Ông mở chiếc giỏ ny lông mà lúc ông trở lại có đem đến trên chiếc bàn nơi cửa sổ. Ông ngồi ghế fauteull lấy ra 3 trái pôm và một ký nho. Ông lấy dao gọt hai trái pôm để vào dĩa, vừa kể lại cho Ánh nghe những chuyện lý thú của ngày xuân mà ông vừa chứng kiến ngoài các đường phố Sàigòn. Ông mời Ánh ăn pôm, ăn nho...
6 giờ chiều, Ánh thấy trong người đã khỏe, xin về nhà. Hai vợ chồng bác sĩ Toại vui đùa tiễn Ánh ra xe ông Ngọc Minh.
Không ngờ đôi khi chuyện thực tế còn kỳ thú hơn chnyện tưởng tượng nữa. Thí dụ như ông Ngọc Minh đâu có dè Hoàng là người yêu cũ của Ánh, và bây giờ do Ánh nói hết sự thật cho ông nghe, ông mới hiểu rõ vì sao mấy năm qua Ánh vẫn yêu ông nhưng vẫn còn tưởng nhớ đến Hoàng và còn mong đợi Hoàng, ông càng phục Ánh đã trung kiên với mối tình đầu tha thiết, mặc dầu là một mối tình của đôi bạn trẻ còn ngây thơ.
Giả sử Ánh lại gặp Hoàng trong trường hợp cảm động, vừa xảy ra mà Hoàng chưa có vợ và Ánh sẵn sàng nối duyên lại với người yêu cũ, chắc chắn ông Ngọc Minh sẽ không làm gì để ngăn cản hạnh phúc của đôi uyên ương. Trái lại, ông sẽ biết giá trị của hy sinh, dầu là một hy sinh vô cùng đau đớn, mà ông cam chịu, và sẽ làm đủ mọi cách để giúp cho Ánh được thực hiện giấc mộng diễm tuyệt của nàng, Từ trước đến giờ, ông Ngọc Minh đã chẳng âm thầm hy sinh nhiều như thế rồi ư?
Ngọc Minh đã thường nói: ‘‘Không có hy sinh nào tuyệt vời bằng hy sinh hạnh phúc của mình cho hạnh phúc của người khác.’’
Bây giờ Ánh đã biết sự thật phũ phàng, sự thật tàn nhẫn đã làm tan vỡ hy vọng của nàng. Nhưng cũng chính thất vọng ấy sẽ là an ủi thanh cao nhất. Vì Ánh sẽ được biết Hoàng vì duyên cớ nào bỗng dưng thành ra người tàn tật và đã có Toàn tận tụy, săn sóc, cùng Hoàng xây dựng một cuộc đời tươi đẹp hơn.
Ánh không có lý do nào để ghen với Toàn, nếu thí dụ Ánh còn yêu Hoàng như trước, cũng như ông Ngọc Minh không ghen ghét người bạn trẻ mù lòa tuy bây giờ ông đã biết là người yêu cũ của Ánh, vì Hoàng vừa mới cưới vợ.
Chẳng qua là một thử thách ly kỳ của duyên nợ đối với Ánh cũng như với Ngọc Minh, và kết cuộc là hai người càng hiểu nhau thắm thía, càng tha thiết yêu nhau hơn.
***
9 giờ sáng mồng 7 Tết. Ánh đang tưới nước mấy chậu hoa trước hè, thì Ngọc Minh vui vẻ từ ngoài bước vào. Ánh đùa bỡn:
- Năm mới...xin chúc...
Ngọc Minh cũng cười:
- Dạ, năm hãy còn mới... Chúng ta cứ chúc cho năm còn mới mãi, cho chúng ta mới mãi...
Ngọc Minh đứng lại nhìn Ánh:
- Sáng nay Ánh đẹp hơn bao giờ hết. Mỗi ngày Ánh mỗi đẹp thêm, Ánh đã khỏe hẳn?
- Dạ.
- Ánh muốn đi chơi với tôi không?
Ánh dịu dàng gật đầu:
- Dạ di.
Ngọc Minh mỉm cười, hồi tiếp:
- Đi đâu, Ánh cũng đi chứ?
- Dạ, đi đâu em cũng đi.
- Đi vòng quanh thế giới?
- Vòng quanh thế giới cũng đi.
Ánh cười, nói tiếp:
- Nhưng em phải mặc áo dài đã chứ…
- Tôi chờ.
Mười phút sau, Ánh từ trong bước ra. Ngọc Minh rất ngạc nhiên . Ánh mặc thế nào cũng đẹp cả, không trang điểm, không diện, dù là ngày Xuân: chiếc áo màu hoa cà, quần đen, dép đen, thế thôi. Ánh có sắc đẹp tự nhlên, đẹp hoàn toàn, vô cùng duyên dáng, phục sức qua loa cũng cứ đẹp mê hồn.
Ánh nhoẽn một nụ cười:
- Thưa ông giáo sư, em đã sẵn sàng.
- Chúng ta đi!
Ra đến đường lớn, Ngọc Minh mở cửa xe phía trước để Ánh vào ngồi cạnh ông. Xe vừa rồ máy chạy, ông mỉm cười hỏi Ánh:
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
- Đi vòng quanh thế giới.
- Không, đầu năm tôi muốn dành cho Ánh một ngạc nhiên...
- Với ông, em không có gì ngạc nhiên nữa cả.
- Có. Chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới... của người nghèo.
Ánh ngó Ngọc Minh, Ngọc Minh mỉm cười ngó Ánh. Ông thích thú vì quả thật Ánh không ngờ. Ông điềm nhiên lái xe, đôi mắt ngó thẳng phía trước, chậm rãi nói:
- Chỉ có thế giới người nghèo là đáng cho chúng ta thăm viếng mà thôi. Nhất là trong mấy ngày Tết. Tôi có nhiều bạn thân, từ 2, 3 tuổi đến 6, 7 tuổi, trong các túp nhà lá ở rải rác các ngoại ô Sàigòn, đang mong chờ tôi. Tôi muốn hôm nay giới thiệu với Ánh các trẻ em nghèo ấy.
Ánh cảm động nhìn Ngọc Minh:
- Thật ư, ông? Thế mà em chưa bao giờ được nghe ông nói đến những trẻ em nghèo đói. Hôm nay thật hân hạnh cho em... em không có gì vui sướng cho bằng.
- Tôi biết Ánh sẽ yêu chúng nó lắm, như tôi yêu chúng nó
- Làm sao ông đã quen biết các trẻ em ấy?
- Khi người ta muốn có những bạn tốt, người ta đi tìm, thì phải gặp. Tôi đã biết các em ba năm nay, từ ngày gặp lần đầu tiên trên vỉa hè đường Phú thọ một anh phu xe cyclo đang lúc vợ anh nóng lạnh trùm chiếc bao bố nằm bên gốc cây. Tôi cho tiền hỏi chỗ ở, bảo anh dắt tôi về nhà, rồi từ đó mỗi tuần tôi đến thăm gia đình anh một lần, giúp đỡ chút ít và cho tiền nuôi đứa con. Nay thằng nhỏ đã được 5 tuổi, khỏe mạnh, béo tốt, xinh đẹp, và rất thông minh. Nó cũng mến tôi lắm. Sang năm nó sẽ đi học lớp mẫu giáo trong xóm.
- Bây giờ ông đến thăm nó?
Ngọc Minh gật đầu:
- Cha mẹ nó và nó đến thăm tôi hôm trước Tết, nay tôi đến mừng năm mới. Tôi có đem theo các món quà đầu năm.
- Cha nó vẫn làm phu xe?
- Vâng, và mẹ nó bán trái cây. Mỗi ngày hai vợ chồng không kiếm đủ tiền mua gạo. Tôi cố giúp thêm chút ít. Thằng Thọ, tên đứa bé, thì tôi cấp dưỡng. Chút nữa Ánh sẽ thấy nó. Nó dễ thương lắm. Mới có 5 tuổi mà rất lễ phép... Rất thông minh... Nếu hoàn cảnh thuận tiện cho nó đì học mãi, nó sẽ trở nên một công dân có nhiều tài năng và triển vọng... Biết bao nhi đồng và thiếu niên bị bỏ rơi vì hoàn cảnh!...
Suốt cả buổi sáng mãi đến 1 giờ trưa, Ngọc Minh đưa Ánh đi thăm lần lượt 5 đứa bé nhà nghèo trong các xóm lao động, ở năm nơi, Phú thọ, Chợ Thiết, Nguyễn tri Phương, Bàn cờ, Thị Nghè.
Sau cùng, từ trong hẻm chợ Thị Nghè ra, Ngọc Minh hỏi Ánh:
- Ánh muốn đến nhà tôi không?
Ánh âu yếm đáp:
- Ông muốn đưa em đi đâu hôm nay em cũng đi... Hôm nay là ngày đẹp nhất trong đời em. Trái tim em hồi hộp những rung cảm êm đềm quá, đê mê quá, đầy những xúc động dịu dàng, thiêng liêng quá...
- Chiền nay, ở nhà tôi có cuộc liên hoan. Tôi sung sướng được Ánh tham gia.
- Ông sẽ đãi tiệc các quan khách, các giáo sư, đúng hơn là các bạn thân như năm người bạn nghèo mà chúng ta vừa đến viếng.
NgọcbMinh lái xe thẳng đường Thị Nghè về nhà. Trên xe, ông nói tiếp:
- Hầu hết các nhà nghèo trong xóm sẽ là quan khách của chúng ta chiều nay. Các em có chừng 70 đứa, con cháu của 50 gia đình lao động, ở rải rác trong xóm nhà lá chung quanh. Ngày thường, tất cả đều là bạn của tôi, và các em quyến luyến tôi lắm. Buồn cười nhất là đứa nào cũng muốn làm con tôi và muốn ở với tôi! Hôm mồng một, họ lần lượt đến thăm tôi đông đủ, và tôi cũng đã đến chúc năm mới từng gia đình. Tôi mời họ sẽ đưa các em đến nhà tôi chiều mồng 7, là chiều nay để ‘‘ăn Tết’’ chung với nhau một bữa cho vui. Họ đã hẹn chiều sẽ đến tất cả... Ánh muốn chung vui với họ không?
- Em chắc rằng không có cuộc vui nào cảm động hơn, và thích thú hơn. Hôm nay ông đưa em đi du lịch trong Thế giới người nghèo, bây giờ chúng ta lại trở về với thế giới người nghèo, mà chỉ có tình bác ái và lòng nhân đạo là có thể biến thành một thế giới quang đãng thanh cao, mỹ lệ nhất.
Gần đến cổng nhà, Ngọc Minh lái xe chậm chậm, và cũng chậm rãi nói:
- Ánh là nàng Tiên của tình yêu và tình thương, Ánh có biết không?
Ánh nhìn Ngọc Minh cách trìu mến và mỉm cười không đáp.
Xe vào cổng, quanh sang tay phải, đậu nơi góc sân, Ngọc Minh và Ánh mở cửa bước ra. Cùng một lúc bầy chim bồ câu, một bầy gà con, gà cồ, gà mái, bay tới quanh Ngọc Minh và Ánh, mừng rỡ, xôn xao, rộn rịp.
Ánh bất ngờ, đứng nép sát vào Ngọc Minh, nét mặt Ánh hân hoan, đôi mắt huyền mơ, ngó ông giáo sư im lặng, với nụ cười sung sướng.
Ngọc Minh đặt tay trên vai Ánh, nàng âu yếm tựa đầu vào ngực chàng.
Ngọc Minh ôm Ánh vào lòng, Ánh cảm động nhìn chàng đôi mắt chan hòa hạnh phúc, Ngọc Minh khẽ gọi:
- Em...
Nàng khẽ đáp:
-... của anh.
Một cặp bồ câu trắng bay đậu trên đôi vai kề nhau, trong hơi ấm say mê của tình yêu diễm tuyệt...
HẾT
Ngày 7-10- 65
In tại nhà in PHƯỚC-THẠNH 206, đường Bùi-Viện - Saigon