← Quay lại trang sách

- KẾT -

Bỗng Thu Vân nghe ớn lạnh nơi xương sống. Không, nàng lắng nghe kỹ thì sự ớn lạnh chạy dài theo hai bắp thịt lưng nằm ở hai bên xương sống.

Trời đang giữa trưa, nắng gắt, và trong nhà nực như trong lò. Bỗng cơn lạnh đùng đùng tràn đến cấp tốc như mưa rào. Gắng gượng không được nữa, Thu Vân đi nằm, và trùm mền lại.

Lạ quá, trùm mền, nàng nghe sướng như đang giữa mùa lạnh. Bắp thịt ở hai bên xương sống nàng như có ai nắm mà bóp mà vặn lại. Nàng muốn cưỡng, nhưng người cứ run bắn lên. Nàng kéo gối tấn sau lưng, tưởng làm thế thì đỡ lạnh, nhưng không ăn thua gì cả.

Sự rung chuyển ấy kéo dài suốt cả giờ, rồi khi thân thể nàng an ổn trở lại, hết lạnh lưng nữa thì nàng nghe nóng sốt hừng hực và đầu thì nhức như ai kẹp nó lại bằng hai gọng kềm.

Thăng đi dạy về, thấy Thu Vân bứt cả áo ngoài, áo trong, nằm trần trên nệm, mền gối vãi nùi một bên. Mặt Thu Vân đỏ rần và mắt đỏ hào quang.

– Thu Vân sao thế?

Chàng vừa hỏi vừa ngồi xuống giường rờ trán bạn và nói:

– À, sốt, sốt rồi! Thăng đã hơi lo điều nầy, nhưng không khỏi, có phải Thu Vân đã nghe ớn lạnh sau lưng hay không?

– Phải, nhưng sao Thăng biết rõ như vậy?

– Thu Vân bị sốt rét rừng chớ không có gì lạ đâu. Hôm trên Suối Sâu, thấy lớp lá ủ dưới cây cối sầu uất, lại ngủ không mùng, Thăng đoán thế nào cũng có đứa phải sốt rét rừng. Nhưng cũng dễ trị thôi.

– Cho Vân miếng nước.

Thăng quên nghĩ đến bạn chàng khát nước ghê lắm, đợi bảo mới đi làm. Chàng nói:

– Thu Vân hôi miệng không ăn gì được đâu. Bịnh nầy Thăng có mắc một lần hồi còn bé, và một lần ở La Mã, bên ấy mầm rét rừng cũng dữ lắm, nên Thăng biết rõ. Thôi, Thăng đi ăn cơm một mình rồi mua thuốc ký ninh về cho Thu Vân uống vài hôm là khỏi ngay.

Thăng không đỡ Thu Vân dậy uống nước, cũng không đón lấy tách nước để mà dẹp cất. Từ lâu chàng đã quen được Thu Vân săn sóc và quên rằng chàng có bổn phận săn sóc Thu Vân.

Thu Vân vào nhà nầy thì nửa tiếng đồng hồ sau đã bắt tay vào việc, lo thu dọn không biết bao nhiêu là món đồ vứt bừa bải khắp nơi. Từ đó vì bản năng đờn bà và cũng cố ý làm cho Thăng cần nàng, Thu Vân cứ tiếp tục để tâm đến từ hột bụi trên bàn cho tới chiếc nút áo đứt chỉ của Thăng. Không bận tâm đến các chi tiết đó, Thăng mặc nhận sự săn sóc mà chàng thấy là tự nhiên.

Thu Vân tủi thân khóc, nước mắt tự nhiên trào lên. Nàng nhớ lại những năm chung sống với ông Nhì, hễ động nàng đứt tay một chút là y như ông ấy cuống lên; ông xít xoa, ông đau đớn cái đau của bạn, ông sốt ruột mỗi lần thấy nàng nhăn mặt.

Ông Nhì đã chinh phục nàng, nhưng khi được rồi, ông vẫn tiếp tục thường xuyên sự chinh phục ấy, chắc chắn là để củng cố tình yêu, nhưng cũng vì ông tốt bụng thật tình, yêu mến không bờ bến.

Khi Thăng ra đến cửa, chàng nghe một tiếng nấc ngắn của bạn. Vội vàng trở lại, chàng cúi xuống hôn lên cái trán nóng như vừa hơ lửa của Thu Vân rồi nói:

– Thu Vân can đảm mà chịu nổi thì nó sẽ qua, không sao đâu, Thăng biết rõ như thế.

Không, Thăng không ý thức gì cả. Chàng là một cậu bé con chưa biết làm chồng, mà cả đến làm tình nhơn cũng không xong. Thu Vân òa lên mà khóc, toàn khắp thân thể rung chuyển như khi sớm bị cơn sốt rét hành ha nàng.

Thăng không biết làm sao để an ủi bạn. Con trai còn vụng về quá, mặc dầu hắn ngỡ hắn đủ kinh nghiệm, mà mặc dầu hắn thương yêu thật tình.

Ăn cơm xong, lại nhà thuốc gác để mua ký ninh, lâu lắc thế mà về đến nhà, Thăng vẫn còn thấy bạn khóc. Khóc lại càng làm cho Thu Vân nhức đầu thêm và hai cái nhức đầu nhập một hành hạ nàng dữ quá nên nàng lại càng khóc.

Con trai nóng tính lắm nên Thăng tức giận như một ông cha mất nhẫn nại khi một đứa con khóc mãi dỗ không được. Chàng nói:

– Thôi, nín đi chớ, để uống thuốc!

Sự hôi miệng vì sốt rét, Thu Vân bỗng nghe nó không hôi xẳng không bằng giọng nói của Thăng. Không, nàng thấy không còn gì nữa và không thiết uống thuốc nữa. Giờ mà có chết cũng chẳng hối tiếc gì.

Tối hôm đó, nhà buồn như đám ma. Thu Vân đã thôi khóc từ lâu nhưng nhứt định không nói gì cả mặc dầu Thăng đã nguôi cơn tức dỗ ngọt nàng. Thăng giận lẩy, lấy sách ra đọc, và cũng thế không thèm hỏi thăm bạn nữa. Rõ là trẻ con.

Thăng thức như vậy cho đến một giờ khuya thì bỗng nghe chiếc giường đều rung động. Ban đầu chàng ngỡ Thu Vân cựa mình. Nhưng sự rung động kéo dài rất đều nên chàng day lại thì mới hay Thu Vân lại lên cơn ớn lạnh nữa.

Lúc ở La Mã, chàng có bị sốt rừng cữ ba một lần nên thấy là biết ngay rằng cơn bịnh của bạn lại tái hiện, nhưng không rõ nó sẽ làm cữ hai cữ ba đây. Nhưng hai hay ba gì cũng đều nặng cả.

“Khổ quá!- Chàng lẩm bẩm than-. Đã thế mà lại không chịu uống thuốc”.

Biết rằng không thể làm gì được, trong khi lên cơn, Thăng băn hăn bó hó. Chàng đi tới đi lui, trông cho cơn rét của Thu Vân qua. Nó qua, nửa tiếng đồng hồ sau đó, và Thu Vân bắt đầu sốt trở lại.

Chàng vạch mùng chun vô rờ trán bạn và hỏi:

– Chuyến nầy nghe nóng hơn chuyến trước hay cũng thế?

Không nghe Thu Vân đáp, chàng áp má vào mặt nàng để nghe hơi thở của nàng. Thu Vân thở kêu như ống bể lò rèn và hơi nóng trong mũi nàng bay xa nghe hừng hực như lửa rề-sô.

Thăng nắm vai bạn mà lay, ban đầu nhè nhẹ, lần lần mạnh đến đỗi chàng hiểu ngay rằng Thu Vân đã mê sảng vì có hờn bao nhiêu cũng phải phản đối khi bị lay như thế.

Hoảng lắm. Thăng mới nắm trái “boa” mà bóp. Ngọn đèn chong tắt và đèn lớn sáng lên. Chàng nhìn bạn thì thấy mặt Thu Vân đỏ rần. Không còn suy nghĩ gì lôi thôi, Thăng vội nhảy xuống giường, mặc luôn bộ đồ ngủ, chạy ra cửa mà chàng quên đóng.

Mười lăm phút sau, anh chồng tập sự về nhà, trên xe có một vị bác sĩ quen. Ông ấy vừa lấy ống nghe ra khỏi chiếc va-li nhỏ, vừa vén áo bịnh nhân đặt nhiệt kế, vừa hỏi:

– Chị ấy nóng từ bao giờ?

– Từ trưa hôm qua.

– Đã uống gì rồi?

– Chưa uống gì hết. Ban đầu thì là sốt rét rừng, cữ hai. Nhưng rồi sao lại mê man đi, nên tôi hoảng.

Ông bác sĩ khám một lát rồi nói:

– Không thấy dấu hiệu gì lạ ngoài mạch yếu, phổi ò è, thủy lên tới bốn mươi độ. Anh đã nói là chị ấy đã sốt rét rừng, cữ hai. Như vậy, có thể kết luận rằng chị ấy bị tràng rét rừng xâm nhập vào óc (accès pernicieux).

– Anh chữa giùm nhà tôi, nhứt là làm cho êm dịu bớt cơn sốt làm cho mê sảng nầy.

– Nếu là accès pernicieux thì nên nằm nhà thương.

Thăng nghe thế, phát sợ lên, hỏi:

– Nặng lắm hả anh?

– Nếu quả thật là accès pernicieux thì nặng lắm, có thể nguy. Nhà thương đủ phương tiện hơn tôi.

Bác sĩ lấy thuốc tiêm cho Thu Vân xong, lại biên thư gởi gắm cho nhà thương, rồi từ giã ra về, không quên căn dặn:

– Nên chở chị ấy đi nhà thương ngay bây giờ.

Thầy thuốc đi rồi, Thăng bứt đầu bứt tai, nghe mình khổ sở quá. Té ra làm chồng phải chịu những bổn phận như thế nầy đây. Nhưng thật quá bối rối! Nhà chỉ có một người mà người ấy lại chưa hề có dịp hành động trong một trường hợp như vậy bao giờ.

Bỗng Thăng nhớ sực lại cái thông cáo của Đô thành mà chàng thấy đăng báo cách đây mấy hôm. Thông cáo cho biết Đô thành có cho thuê xe Hồng Thập Tự cùng người khiêng bịnh, bất cứ vào giờ nào. Chàng thay y phục vội vàng và lần nầy ra đi, có nhớ đóng cửa cẩn thận.

Bấy giờ đã ba giờ sáng rồi, thế mà khi theo xe Hồng Thập Tự về nhà chàng, Thăng vẫn chần chờ ghé nhà Thu Vân để cho Bạch Tuyết hay tin. Chàng nghĩ đến Tuyết ngay vì Tuyết là người thân độc nhứt; cái chỗ dựa tinh thần trong cơn lo âu sợ hãi, chàng xem quan trọng như một bực cha mẹ, cần phải báo động lập tức. Với lại chàng biết rằng Thu Vân cần một người nuôi bịnh, mà người ấy không thể là chàng được, vì chàng bận đi dạy, và rất sợ phiền bực.

Thăng kêu cửa lâu lắm, Tuyết mới lên tiếng. Con gái nó ngủ như chết, chàng phải đạp rầm rầm, kêu om lên, chắc hàng xóm phiền lắm. Tuyết thức dậy nhưng không dám mở cửa, hỏi năm lần bảy lượt, và lắng nghe thật rõ giọng đáp bên ngoài cho đến khi nhận chắc giọng của Thăng, nàng mới chịu vặn khóa.

Nàng vừa mở cửa vừa khóc sướt mướt, tủi thân cho chị nàng, làm như là vì theo về ở với Thăng nên mới bịnh nặng như vậy. Nàng hỏi lại cặn kẽ xong thì từ chối đi theo Thăng ngay.

– Anh về trước, em sẽ đến sau, tại nhà thương.

– Sao lại không đi một lượt với anh?

– Mặc em.

– Em hờn à?

– Không. Nhưng … thôi, anh không thể hiểu được đâu.

– Nhưng em đi sau, ai cho em vô nhà thương.

– Em làm sao vô được em làm. Em hỏi anh có chắc chắn là sẽ chở chị Thu Vân vô nhà thương Chợ Rẫy hay không?

– Chắc. Anh đâu có giàu mà đưa chị em đi các nhà thương sang.

Tuyết lại mũi lòng rơi lệ.

– Anh đi ngay đi kẻo trễ, đứng đó nói không ích lợi gì đâu.

Rồi nàng đóng cửa lại trước mũi của Thăng, tống cổ chàng đi, không xót thương chút nào cả. Anh chồng tập sự nầy càng quýnh lên và càng khổ sở hơn bao giờ cả. Tần ngần đứng lặng nơi thềm, chàng tự hỏi thầm: “Nó giận lẫy, không thèm biết đến à? Thì tội cho chị nó lắm! Mặc chị nó. Nhưng mình lại khổ đây! Chỉ có một thân một mình, làm sao bây giờ?”

Người sinh viên nội trú trực ở phòng nhận bịnh nhơn tại nhà thương Chợ Rẫy vừa khám Thu Vân và xem giấy gởi gắm của bác sĩ ngoài xong thì Tuyết và ông Nhì bước vào.

Thăng kinh ngạc hét sức mà thấy ông Nhì. Nhưng chàng chưa kịp hỏi gì, chưa kịp có phản ứng nào thì người sinh viên đã mau miệng nói:

– Người nhà à? Sao vào đông thế?

Ông Nhì đáp:

– Chúng tôi sốt ruột, năn nỉ xin vào cho biết xem tình trạng người nầy thế nào rồi ra ngay. Cô nầy sẽ xin giấy ở lại nuôi bịnh.

– Được, nhưng lát nữa, đưa người bịnh xuống phòng thì chỉ có người nuôi là được theo thôi nhé. À nầy… hai ông nên tìm người cho máu…

– Thưa bác sĩ, người bịnh đâu có lưu huyết? Ông Nhì cãi.

– Chứng accès pernicieux phải sang máu ngay mới chữa được, vì tăng-xông xuống thấp quá và hồng huyết cầu nơi người bịnh bị bể rất nhiều.

– Thưa bác sĩ, tôi xin hiến chỗ máu cần dùng đó. Cho ngay bây giờ được hay không bác sĩ?

– Càng quý. Nhưng để tôi thử máu của ông xem có đồng loại với máu của người bịnh chăng.

Thăng không giành việc hiến huyết với ông Nhì, không phải vì chàng tiếc máu với Thu Vân, nhưng vì ông Nhì đã quá sốt sắng đề nghị hiến trước mất rồi, chàng thấy không cần nài nỉ, vì miễn có máu để cứu Thu Vân là đủ, cá nhơn của người tặng máu không quan trọng gì cả.

Chàng chỉ băn khoăn trước sự cầu cứu ông Nhì của Tuyết. Thì ra Tuyết từ chối theo chàng, để mà chạy đi báo động cho ông Nhì hay. Tuyết không công nhận chàng mà chỉ biết có người anh rể cũ thôi chăng?

Chàng biết đâu rằng Tuyết không thể tín nhiệm nơi một người trẻ tuổi, thiếu kinh nghiệm, trong một trường hợp nguy ngập như thế. Và nếu có cần tiền thật nhiều, để chạy chữa cho Thu Vân, Thăng cũng không phải là kẻ đủ điều kiện.

Người sinh viên trực cho nhơn công khiêng Thu Vân xuống phòng, yêu cầu Thăng đi về và mời ông Nhì sang qua ngân hàng máu. Tại đây, khi thử máu ông nầy xong, người ấy lấy dụng cụ ra để rút máu ông ta. Ông Nhì chưng hửng hỏi:

– Không đến phòng để sang ngay cho người bịnh à?

– Không, ngày nay phương pháp sang máu đã khác xưa, không sang ngay từ người nầy qua người kia, mà chỉ sang bằng máu dự trữ sẵn nơi ngân hàng thôi. Sở dĩ nhà thương xin máu của người nhà là để bù vào số máu dự trữ chiết ra sang, chớ không phải là để sang trực tiếp ngay qua người bịnh đâu.

Mãi đến tối hôm sau, nhiệt độ mới hạ, và Thu Vân mới ra khỏi cơn mê sảng. Nàng bừng tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn em, nhìn ngọn đèn chong lờ mờ của phòng bịnh giây lâu mới nhớ ra mọi việc.

Tuyết ngồi chạnh nàng, nhìn chị mà mỉm cười. Thu Vân uể oải giở tay lên, đặt xuống bắp vế Tuyết và kêu:

– Em.

Tuyết cúi xuống kề mặt nàng sát vào mặt chị. Thu Vân nghe vài giọt nước mắt nóng rơi trên má nàng, nàng nắm chặt cánh tay em rồi hai chị em thổn thức lên; ôm chầm lấy nhau… rồi lại cùng nhau khóc òa.

Khi cả hai đều lau lệ cho ráo xong, Thu Vân hỏi:

– Chị mê man trong bao lâu?

– Gần hai mươi tiếng đồng hồ.

– Chị chỉ sốt rét, sao nặng thế?

– Họ bảo là accès pernicieux.

– Chứng ấy nguy đến thế hả? Họ trị bằng thuốc gì đó?

– Họ tiêm Nivaquine vào ngay mạch máu chị và sang máu anh Nhì qua cho chị.

– Máu anh Nhì? Sao anh Nhì lại hay tin chị bịnh?

– Em cho hay.

– Còn Thăng đâu?

– Ngày nay anh Thăng cũng có đến hai lần, trưa và chiều.

– Chị muốn hỏi, còn Thăng ở đâu mà để cho anh Nhì tặng máu?

– Hồi nhà thương xin máu, anh Thăng vẫn có mặt. Nhưng anh Nhì đã mau miệng hiến trước.

– Thăng không phản đối, không năn nỉ giành giựt gì hết với anh Nhì sao?

– Không chị à!

Thu Vân không thất vọng, không căm tức, không buồn, vì nàng thấy dĩ nhiên là câu chuyện đã xảy ra như vậy. Thăng không thờ ơ với nàng, không ít yêu nàng nhưng tuổi trẻ quả thật chưa biết làm chồng vì còn quá ích kỷ, chưa quên mình được để rảnh trí mà nghĩ đến người khác, đến người bạn đời mà y phải săn sóc. Một cô gái nhiều ý thức như nàng không thể nào tìm hạnh phúc được trong cuộc sống chung với một người con trai ít tuổi, còn bất giác cần sự săn sóc của một người đờn bà.

Thu Vân đổ mồ hôi như tắm. Nhớ tới bác sĩ căn dặn, Tuyết vội lấy khăn lau lưng và ngực chị, ướt mem đến hai ba chiếc khăn mà mồ hôi cứ tiếp tục rịn ra hoài.

Thu Vân hơi mệt vì sự xuất hạn ấy, nhưng vẫn cố hỏi thêm:

– Lúc sang máu, có mặt em ở đây hay không?

– Có chị à.

– Em nhìn thấy vẻ mặt anh Nhì thế nào?

– À, họ không có sang trực tiếp, họ bảo phương pháp ấy xưa rồi. Họ dùng máu dự trữ rồi lấy máu anh Nhì biếu mà bù vào.

Hồi chín giờ sáng, vị bác sĩ trưởng trại đi thăm bịnh nhơn, tới buồng 42 của Thu Vân. Ông mừng lắm nói:

– Khá lắm, nhờ bà mạnh sức nên mới mau đỡ như thế nầy. Sang máu một lần nữa cho tăng-xông bà lên bình thường là hết lo.

– Thưa bác sĩ, có thể nào sang trực tiếp được chăng?

– Bây giờ, ai mà sang trực tiếp nữa?

– Nhưng con van nài xin cái ân huệ đó.

– Tôi không thấy gì hại cho sức khỏe bà, nếu làm như vậy. Nhưng khó lòng mà xáo trộn một phương pháp đang áp dụng. Để tôi xin phép bác sĩ giám đốc bịnh viện thử xem.

Nói xong ông ấy cùng đoàn tùy tùng đi ra. Thu Vân gọi Tuyết vào mà rằng:

– Em nên cho anh Nhì hay rằng cần sang máu một lần nữa.

Thu Vân có cảm giác rằng ống nhựa plastique trắng trong kia là sợi dây cột dính nàng với ông Nhì. Những giọt máu đầu tiên của ông nhơn tình vô phước, chảy thành một dòng đỏ thắm trong ống nhựa ấy càng làm cho cảm giác kia rõ rệt hơn lên.

Từng giọt, từng giọt, từng giọt, từng giọt máu chảy vào hồi huyết quản của nàng… Nàng lim dim mắt, lắng nghe… lắng nghe như từng giọt tình yêu của con người nhẫn nại ấy đang được rót vào tim nàng… tim nàng bỗng dưng se thắt lại.

Ông Nhì đã cho nàng rất nhiều, cho nàng tất cả. Nàng nhớ có lần ông ấy đã nói: “Em Vân nè, nếu hai ta đắm tàu trôi giạt vào một hoang đảo, rồi không tìm được gì ăn, anh sẽ lóc thịt anh nướng cho em ăn cầm thực để đợi thuyền cứu ta.” Lúc ấy, nàng chỉ thấy là ông Nhì nói nịnh cho vui thôi, nhưng giờ đây, nàng tin chắc rằng ông dám làm cái việc đó lắm.

Hôm nay ông Nhì quyết tái chinh phục nàng chăng? Không, đã hết rồi, ông đã thấy rõ rằng ông lép vế trước một người trai trẻ như Thăng. Ông đã nhẫn nại chịu số phận, không kêu ca, cũng chẳng có phản ứng gì khác. Đây chỉ vì yêu thôi, mặc dầu trễ muộn, mặc dầu tuyệt vô hy vọng cũng cứ yêu. Yêu, phải đâu là được, yêu là yêu, tất cả sung sướng đều ở trọn trong thời kỳ yêu trộm, yêu thầm, trước khi được, và nằm trong đau khổ của sự dứt tình.

Ông Nhì ngồi yên như tượng gỗ, sợ làm hỏng cuộc tiếp huyết trực tiếp nầy. Ông cũng nghe như từng giọt tình yêu của ông, ông rót vào lòng một người đã từ chối không nhận tình yêu ấy nữa, và rất sung sướng mà cứ được rót qua bên ấy, cũng như ông đã sung sướng mà thầm lặng ấp yêu hình ảnh người xưa.

Bỗng cả hai đều nghe thân thể của họ giống như hai chiếc “bình thông nhau” của vật lý học, chất lỏng của bình nào cũng chảy qua bình nào cả để hòa lẫn nhau. Mà ái tình, phải chăng cũng là một thứ gì như là chất hơi, chất lỏng, nó đang pha trộn nhau, nương theo dòng máu nầy?

Đôi bạn cũ nhìn nhau không nháy mắt, nhìn nhau đắm đuối trong phút yêu đương trễ muộn, người tiếc thương, kẻ hối hận…

– Em Thu Vân! Sáu năm quen hơi bén tiếng…

Người đờn ông nầy nghẹn ngào, không nói được hết câu.

– Anh! Bây giờ đây, em đã yêu anh rồi…

– Đã trễ quá!

– Phải, nhưng trễ là do em, chớ không phải do anh. Em tin rằng anh sẵn lòng lượm hoa rơi, nhưng em thì còn mặt mũi nào! Vì thế mà đã trễ lắm rồi. Nhưng đã đủ cho anh hay không, khi mà trong đời em, em đã có yêu anh một lần?

– Rất đủ em à!

Thu Vân mỉm cười chua xót nói:

– Em vừa đi một chuyến viễn du kỳ thú, vừa làm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm rất nên thơ. Nhưng một khi đã trở về, em vẫn thấy quê nhà yên ổn với cánh đồng bằng xanh lơ, với mái tranh quyện khói cứ còn đẹp như bao giờ, và em không còn mơ viễn phương nữa. Anh ôi, cảnh nước non xa lạ luôn luôn có sức quyến rủ ghê hồn, nhưng từ bờ sông bên nầy sang đến bờ sông bên kia mà mình cứ ngỡ là thần tiên, thì té ra không có gì lạ cả, ngoài bãi bùn đen tối mà ở xa không tài nào trông thấy được.

Từng giọt, từng giọt một, máu của người nhơn tình không may mắn rơi vào hồi huyết quản của một kẻ phản bạn mà không còn đường trở về, rơi vào hồi huyết quản và mang theo cho đến tận đáy tim nàng những giọt thương yêu vô vọng.

Từng giọt, từng giọt một, người thiếu phụ đã yêu vớt vát lần cuối cùng và bị thất vọng, người ấy đón tiếp cả một tấm lòng tan biến ra thành nước đỏ, để mà tái biến nó thành một thương yêu, thương yêu chính của nàng, thương yêu cuối cùng, THẬT LÀ CUỐI CÙNG của đời nàng. MỐI TÌNH CUỐI CÙNG KHÔNG THỂ ĐƯỢC nầy đẹp một vẻ đẹp lung linh hư ảo của ráng trời khi ngày hấp hối, thấy đó, nhưng không làm sao vói tới được, và mãi đến lúc nắng tắt, vẫn còn ngẩn ngơ thương tiếc.

– Anh!

– Em!

– Thôi nhé!

– Anh chờ em kiếp sau!

(Sàigòn, Xóm Chùa Bà Đen 1960)