- 9 -
Thằng Trường nằm ngay trên gạch, khu chổng lên, má trái áp sát đất, nhìn trừng trừng vào bánh xe lửa lăn trên đường rầy.
Đó là một bộ xe lửa mắc tiền mà nó ước ao từ lâu với đủ cả các thứ goong, đủ cả hang núi, cầu thang, đủ cả cổng nhíp.
Nghe tiếng giày Thu Vân bước vào cửa, nó nhảy bật lên như con thỏ máy, món đồ chơi ưa thích của nó.
– Má!
Hai mẹ con đã ôm nhau chặt chẽ khi tiếng kêu vừa dứt. Hai mẹ con hôn nhau không bìết mấy cái mà nói. Trường thỏ thẻ:
– Sao má đi lâu vậy?
– Lâu đâu mà lâu. Mọi khi má đi đến nửa tháng.
– Nhưng mọi khi má dẫn Trường theo.
Đúng như vậy. Lần nào đi với ông Nhì, ông ấy cũng đòi cho được đem bé Trường theo ông mới chịu. Lần đi nầy, Thăng không hề có ý nghĩ ấy, và nàng cũng muốn tự do nên Trường bị bỏ quên.
Thu Vân càng siết mạnh con thêm vào lòng, hôn nó trơ trất rồi hỏi:
– Ở nhà có học hay không?
– Có má à.
– Còn đàn, đã thạo chuyển dấu nhạc chưa?
– Má đưa bản nào, con chuyển qua hạ-uy-cầm cũng được hết.
– Giỏi, rán học rồi má mua cho cây đàn điện.
– Má khỏi. Cậu nói tháng sau mua đàn điện cho Trường. Cậu cho bộ xe lửa đó ạ má.
Thu Vân đoán biết ông Nhì thế nào cũng có đến, mà đến rất nhiều lần. Nhưng nàng không muốn nghe ai nhắc đến ông ấy cả. Nàng làm thinh bùi ngùi rất lâu, đoạn hỏi con:
– Dì Tuyết đâu?
– Ở trên gác, còn dì Nguyệt thì đi xi-nê rồi.
– Chị bếp?
– Chị bếp cũng đi chơi.
– Thôi con lo gác xe hơi đi, để má lên gác một chút.
Bé Trường không nói: “Dì Tuyết đang ngủ trên gác”, thế nghĩa là Tuyết đã dậy rồi. Nhưng Tuyết đã không xuống mừng chị về!
Trong suốt mấy hôm ở trên suối sâu, không lần nào Thu Vân nhớ đến Bạch Tuyết cả. Nhưng cuộc sống chung ngắn ngủi với Thăng đã biến chuyển lòng nàng ở nhiều mặt. Sự biến chuyển nầy làm việc âm thầm và âm thầm thay đổi quan niệm của nàng đối với cuộc đời, thay đổi tình cảm của nàng đối với em, với con mà nàng không dè. Nay về đây, nàng bỗng chợt bắt gặp lòng nàng không còn căm tức Tuyết nữa. Nàng leo thang lầu chậm chậm, nhẹ nhẹ như sợ em nghe, lòng quặn thương xót đứa em không may trong bước vỡ lòng yêu.
Thu Vân lo lắm. Không rõ Tuyết đang làm gì và sự gặp mặt nầy sẽ khó chịu vô cùng; nàng không biết phải nói gì, phải lấy bô mặt như thế nào khi đến nơi, và tin chắc rằng Tuyết cũng đang lo sợ như vậy.
Trước đây nàng thẳng thắng được khi quyết dứt với ông Nhì để yêu Thăng là vì nàng nghe mình đi đúng con đường của mình, mặc ai nghĩ sao thì nghĩ. Giờ thì thoáng thấy cuộc mạo hiểm sắp có thể đưa nàng đến chỗ thất vọng, nàng bị mặc cảm phạm tội, mặc dầu chưa ai biết gì vè nỗi lo âu cho mối tình của nàng cả. Bị mặc cảm phạm tội, nàng xấu hổ với em, làm như là nó đã biết sự thật, rồi trách móc nàng.
Lên gần tới những nấc thang chót, Thu Vân càng rón rén và thiếu điều nín thở. Nàng nghe nhẹ nhõm khi thấy Tuyết giả đò ngủ quên vì mệt mỏi, quyển sách đang đọc dở chừng, úp trên mặt.
Cái giây phút khó chịu, cả Tuyết lẫn nàng đều khỏi phải đương đầu. Thu Vân đứng lặng thinh trước giường của em rất lâu, đoạn nhẹ bước tiến lại ngồi lên mép giường trống bên ngoài chỗ nằm của Tuyết. Tuyết vẫn không nhúc nhích mặc dầu cho dẫu ngủ quên thật, nó cũng phải giựt mình vì giường bị lay động mạnh.
Thu Vân nắm lấy cổ tay em, siết chặt lại. Nàng không dám cầm bàn tay của Tuyết vì biết thế nào cô cũng siết tay nó vì thương, và nếu rủi ro nó không đáp lại, nàng sẽ phải tủi thân.
Nàng muốn thấy em có phản ứng, hất tay nàng cũng được, chớ nó không làm gì hết như thế nầy thì khổ quá.
Năm tay em một hồi, Thu Vân dở lẹ quyển sách lên. Tuyết vẫn nhắm kín đôi mắt lại. Mày nó ửng đỏ, và Thu Vân biết rằng nó đang cố nín khóc. Trong gia đình nàng ai cũng can đảm cả, nhứt là ai cũng nhiều tự ái. Chính nàng, nàng muốn gọi em để nói: “Em, chị đã vỡ mộng, như thế em sầu làm gì?” Nhưng không thể nào nàng thú nhận được cái điều mà chính nàng nuốt không trôi.
Thu Vân hôn lên trán em rồi áp má vào mắt nó. Nàng làm thinh, gác mặt lên mặt Tuyết như cố lắng nghe tiếng nói thầm lặng của lòng nó theo lối thầy thuốc tây nghe tiếng phổi bằng cách áp tai vào ngực bịnh nhân.
Nãy giờ nàng chưa buông cổ tay em ra và giờ đây, nàng mò kiếm bàn tay nó. Tuyết đón lấy tay chị rồi tay trong tay, tình cảm của hai chị em theo cái nẻo đó mà chảy từ người nầy qua người kia.
Bạch Tuyết nấc lên một tiếng, chỉ một tiếng ngắn thôi, rồi Thu Vân nghe má nàng ướt một thứ nước hơi nóng. Nàng ngẩng lên nhìn em một giây rồi ôm chặt Tuyết mà khóc òa:
– Tuyết ơi, chị thương em, chị hiểu em, nhưng chị phải sống!
Tuyết cũng ôm lại chị, tấm tức tấm tưởi nói:
– Ai cũng cần sống cả, vả cái sống của người nầy khó lòng mà không chạm đến cái sống của người kia. Em không hề hờn giận chị. Nhưng chính vì thương chị mà em đau. Em chỉ lo chị bị thương khi ra khỏi cuộc phiêu lưu nầy…
– Nếu có như vậy cũng là một sự trừng phạt mà chị đáng phải chịu, có gì mà em lo.
– Em lại đau lòng mà thấy chị tàn nhẫn quá đối với anh Nhì.
– Không, anh ấy biết điều lắm, ảnh không giận hờn chị đâu.
– Chính vì biết điều, ảnh phải đau thầm lặng để cho sự biết điều của ảnh được đẹp mãi, và chị tàn nhẫn vì đã làm cho ảnh đau.
– Nhưng mà chị phải sống chớ! Tuyết ơi, rồi em sẽ hiểu. Em còn trong trắng lắm, em nhìn đời một cách đơn giản lắm trong khi nó phức tạp và tráo trở vô cùng.
Cả hai nín lặng giây lâu rồi Tuyết nói:
– Chắc em phải đi làm chị à!
– Sao lại vậy?
– Trước, anh Nhì ảnh nuôi vợ là sự thường. Nhưng giờ thì chị đã không là vợ ảnh nữa thì món tiền mà ảnh cung cấp em và Nguyệt, Trường, sao mà em thấy như là em đã ăn mày tiền đó, em mắc cở lắm.
– Bậy nào, chính chị đã từ chối nhận tiền. Ảnh năn nỉ tiếp tục cấp dưỡng nhà nầy, rồi thì chị nhớ lại mấy năm trước chính chị có giúp ảnh trong một công cuộc làm ăn được lời rất nhiều, ảnh đã chia tiền lời cho chị mà chị không nhận. Thì tiền cấp dưỡng nầy, cũng có thể xem như là số tiền lời nhận muộn vậy. Em đừng ngại gì hết.
Họ lại lặng thinh một hồi nữa rồi Thu Vân hỏi:
– Chị đi vắng, nhà có nghe thiếu chị lắm hay không?
– Cố nhiên là nhiều.
– Chị đã về … Sàigòn. Nhưng chị ở đằng Thăng… một lúc… xem sao. Em thay chị coi sóc nhà cửa nhé.
– Sao chị lại không về nhà?
– Em đã phàn nàn rằng chị phiêu lưu, nên chi bây giờ em mới hỏi như vậy. Chị có phải làm nhơn tình của Thăng đâu. Thăng và chị đã quyết định ăn ở với nhau như vợ chồng.
Bấy giờ Tuyết đã ráo lệ nơi mắt. Nàng ngồi dậy và nói, giọng vừa can đảm vừa nhẫn nại:
– Ai cũng cần sống cả, và ai cũng đều có quyền sống. Thôi vậy.
– Em nè, ông Nhì vợ còn, con sẵn, tiếp tục với ổng mới là bậy. Bất đắc dĩ chị thoát bằng lối nầy…
– Không, em đã nhận rằng chị có quyền sống đời của chị …
– Không phải chị sống không mà thôi, sống theo nghĩa của Âu châu, tức là hưởng cuộc đời, mà chị cũng cần thoát khỏi một tình trạng bí như chị vừa nói với em…
– Em nhớ rất có nhiều nơi xin cưới chị kia mà?
– Phải, nhưng chị không yêu họ, biết sao?
– Như vậy thì phải chăng là nên bất đắc dĩ thoát bí bằng cách ưng lấy những người đó. Lấy anh Thăng là chị sống, chớ không còn bất đắc dĩ gì nữa cả.
Đuối lý, Thu Vân làm thinh, đoạn thở dài, từ giã em:
– Thôi chị đi đây, em chăm lo giùm Trường, Nguyệt và nhà cửa.
Chị,
Trưa nay thứ bảy, chắc anh Thăng và chị rảnh rang. Em đã lấy bốn vé chiếu bóng và quyết mời anh chị đi giải trí với cả nhà một lần.
Kỳ quá, ít ra cũng chánh thức biết nhau chớ, sao lại như lén lúc thé nầy? Gặp anh Thăng, em biết xem ảnh là gì.
Nếu anh Thăng hoặc chị đã lỡ hẹn với ai, xin hãy hủy bỏ đi, vì buổi gặp mặt nầy rất cần, vì lẽ đã nói trên.
Tuyết.
T.B. Ta xem rạp thường trực Vĩnh Trường, phim “Source de feu”.
Thu Vân đọc xong thư rồi vứt qua cho Thăng. Họ đang ăn cơm tại một hiệu cơm Ấn Độ ở Chợ Cũ.
Từ hôm về Sàigòn đến nay, mỗi bữa họ kéo nhau đi ăn cơm ở ngoài, hết hiệu nầy đến hiệu khác, và nếm qua đủ các lối nấu của các dân tộc, tây, tàu, ta. Khi họ ăn tới cơm Ấn Độ thì Thu Vân cả quyết đòi trở lại tiệm cà-ri nầy hoài, lấy lẽ rằng cà-ri Ấn Độ ngon lại không ngán.
Sự thật thì nàng bị mặc cảm. Trong khi nàng khó chịu trước sự tò mò của người chung quanh, nhột nhạt vì đoán nghe lời phê bình không thiện cảm mà họ xầm xì với nhau, thì Thăng cứ dửng dưng như không nghe thấy gì hết, hay như là bất kể dư luận của bất kỳ ai.
Một hôm đôi bạn đưa nhau vào một trà thất, và Thu Vân rất khổ tâm mà phải chường mặt ra phía trước vì các bàn sau đã có người choáng hết rồi. Len lỏi giữa các bàn, nàng mất cả tự tin và vướng chân, vướng cẳng như một cô gái quê nhút nhát phải bưng nước ra cho khách đến coi mắt cô.
Thiên hạ ác lắm! Họ nói to lên ý nghĩ của họ, không thương xót người bị phê bình tí nào: “Chà, mới câu được thằng bé con!”, hoặc: “Tiên non Bồng hạ san tụi bây ơi!” hay ác hơn nữa:“Cu cậu nên tập ngoáy trầu đi để mà phụng sự thì vừa”.
Về vấn đề nầy, xã hội phân ra làm ba hạng người. Hạng thứ nhứt rất hãnh diện được một người bạn đời trẻ hơn mình đến hai con giáp. Đó là hạng không cần liêm sỉ mà chỉ nghĩ đến thích thú riêng của họ. Hạng thứ nhì rất sợ lố bịch, rất sợ miệng đời, bị bó rọ trong khuôn sáo, cảm nghĩ một cách trưởng giả theo thường tình, Thu Vân thuộc vào hạng nầy. Còn hạng thứ ba thuộc vào một loài giống riêng biệt không hãnh diện vì sự lố lăng nhưng tin rằng những việc kỳ cục họ làm, là đúng nên không thèm sợ ai cả. Cái loài đó là văn nghệ sĩ mà Thăng là một mẫu điển hình.
Không, Thu Vân thấy mình không đủ bản lãnh yêu bất chấp miệng đời ngay trong ngày đầu trở về Sàigòn. Trước đó, nàng quên nghĩ rằng họ không thể chỉ yêu nhau trong nhà. Nàng đã nhớ lại câu chuyện của một người bạn của ông Nhì, và thường băn khoăn đi tìm ra cho được một mẹo tài tình như người bạn đó.
Ông ấy băm chín tuổi, nhưng lại có một cô tình nhân mười chín xuân xanh. Mỗi lần hai người đi ra ngoài với nhau thì ông ta nài nỉ cô bạn xách theo một cái giỏ đựng đầy những vật lặt vặt và choàng lên người cô một chiếc áo che thân. Như thế kẻ qua đường ngỡ là hai vợ chồng, ít chú ý, ít xầm xì hơn là khi họ đoán hai người là nhơn tình với nhau.
Thăng và nàng là đôi vợ chồng, nhưng mà cũng còn chênh lệch quá; nam cao niên hơn nữ, như trong cặp của ông bạn nói trên, xem còn được, chí như nữ già hơn nam thì thật nó làm sao ấy!
Thăng đang bị cay chảy nước mắt dầm dề phải húp nước me cho đỡ khó chịu nên chàng không vội đọc thư.
– Nó mời mình đi xi-nê, Thu Vân nói.
– Nó nào?
– Bạch Tuyết.
Thăng ngẩng lên cười, mặt mũi ướt dầm mồ hôi và lệ. Chàng hỏi:
– Dẹp Bạch Tuyết với bảy chú lùn lại. Thu Vân có biết tại sao người Ấn Độ họ ăn ớt tợn vậy hay không?
– Vì họ là Chà-và.
Đôi bạn cười xòa sau câu đáp kỳ dị đó. Thăng giảng:
– Kể ra thì người Ấn Độ cũng giỏi về khoa cơ thể và khoa sinh lý. Họ biết rằng vị cay chọc hạch nước miếng làm việc nhiều, và nước miếng lại làm cho miếng ăn ngon hơn lên.
– Giỏi về khoa học như vậy, nhưng sao họ lại dốt về nấu ăn?
– Dốt đâu mà dốt, họ nấu cà-ri ngon nhứt thế giới đó chớ.
– Nhưng mấy ngàn năm rồi mà chỉ biết nấu có một món cà-ri và không sáng chế thêm được món nào cả.
Một cánh tay màu nâu, đầy lông lá, đưa thêm vào bàn ăn của họ một dĩa thịt dê mà Thu Vân đã gọi thêm.
– À, thấy cánh tay chú Hắc-quảy, nhớ lại cô Bạch Tuyết. Cô ấy mời ta đi xi-nê hả? Chừng nào?
– Trưa mai. Mà cấm không được từ chối.
– Cô em vợ độc tài ghê! Thu Vân nè, Tuyết có buồn lắm không?
– Cố nhiên. Nhưng nó can đảm lắm.
– Tại sao nó lại mời ta đi xi-nê?
– Ai biết đâu.
– Đáng lý ra ta phải mời nó.
– Nó mời ban ngày, tức là cố ý để Trường ở nhà. Chắc nó cần nói gì.
– Nếu cần nói gì, ai lại nói trong rạp xi-nê
– Thì Vân cũng đoán vậy thôi.
– Ghê quá, cuộc gặp mặt nầy thật đáng sợ.
– Thua nó à? Nếu phải sợ là nó chớ nào phải Thăng.
– Nhưng Thăng lại sợ. Không yêu nó, không tội gì. Nhưng bắt cóc chị nó thì phải biết.
– Tại sao Thăng lại không yêu nó?
– Nào ai biết đâu. Cũng như người Ấn Độ, tại sao họ không thích nấu các món ăn khác, thật là hoàn toàn bí mật, không hiểu được.
Ngồi chờ cho ly sữa dê nguội lần, Thu Vân xem kỹ từng bức một những tấm tranh treo trên vách hiệu ăn nầy. Đó là những bức tranh sặc sỡ theo lối tranh nhãn bao nhang hay nhãn bao vàng bạc của Trung Hoa, nhưng cảnh là cảnh xứ Thiên Trúc. Nàng nói to cảm tưởng xem tranh của nàng:
– Cảnh Ấn Độ sao mà có cái gì khô khan cằn cỗi trong ấy, không như cảnh nước Tàu. Thuở còn bé, Thu Vân nhìn một bao nhang thì tức thì một thế giới thần tiên hiện ra dưới những mái sứ cong cong bên sườn núi. Cảnh Phật Trung Hoa nghe cũng an ủi vỗ về hơn cảnh Phật của Ấn Độ mặc dầu Phật Thiên trúc mới thật là Phật.
– Tại Thu Vân nhiễm Tàu. Lúc Thăng mới nghiên cứu cổ học La Hy cũng thế, thấy là khô khan lắm, trong khi người Ý và người Pháp thấy nó rất nên thơ. Lần lần nhiễm được những tế nhị sâu kín của nó, Thăng mới thưởng thức được vẻ đẹp của văn minh cổ thời của Địa Trung hải.
– Thăng nè, có lẽ Thăng nói đúng. Hồi Vân mới ăn ở với ông Nhì, Vân cũng nghe ông ấy khô cằn lắm …
– Nhưng giờ thì nghe ổng nên thơ?
Thăng hỏi câu ấy rồi bật cười, không ghen tức, vì tin chắc rằng Thu Vân không hối tiếc đã buông già, bắt trẻ. Thu Vân cũng cười xòa rồi cả hai quên câu chuyện ấy vì bấy giờ hai thực khách Ấn Độ ở bàn bên, cãi nhau khá kịch liệt và khá to khiến họ phải buộc lòng nghe những câu á ri, á ra dài bất tận của họ.
Từ hôm đi suối Sâu về đến nay, đôi bạn đã giao hẹn với nhau là không đọc báo hằng ngày. Họ muốn chặt đứt cây cầu nối liền đời họ với cuộc sống bên ngoài, để chui trốn trong cái vỏ hạnh phúc của họ, mà khỏi bị thời sự quấy rầy.
Vì thế họ không biết rạp Vĩnh Trường hôm nay chiếu phim gì. Thu Vân vừa đánh phấn vừa nói:
– Con Tuyết nó quên hẹn với ta ở đâu, rồi làm sao mà đi.
– Thăng thì cứ lo phải xem một phim cũ. Vai trò của các rạp thường trực là cho người ta thiếm xực.
– Cũ người mới ta…
– Thăng nói lộn, chính ra là sợ phải xem một phim đã xem rồi.
Họ nói vừa tới đó thì Tuyết và Nguyệt đến nơi. Tuyết dừng chơn nơi ngưỡng cửa, bùi ngùi rất lâu. Chính nơi đây mà ba tháng trước cô gái ngay thơ là nàng đã đón nhận sự mát lạnh của ngọn gió đầu mùa của tình yêu. Ba tháng! Chỉ mới có chín mươi ngày thôi, sao mà nghe lâu như thiên vạn kỷ và không biết bao nhiêu là biên cố ngoài cuộc đời và nơi lòng người đã xảy ra trong mười hai tuần lễ ấy.
Nguyệt chạy vào trước, đi tuốt vô buồng, không chào hỏi ai cả, cũng không bỡ ngỡ ngượng nghịu chút nào. Cô nàng liếng thoắng hối thúc:
– Đại đi chị Hai. Đã gần bắt đầu buổi chiếu thứ nhì rồi. Em ghét phải xem lúc nửa chừng lắm!
Không day lại, Thu Vân nhìn vào tấm gương của bàn phấn mới sắm để ngó em mà hỏi:
– Con Tuyết đâu?
– Chỉ ở ngoài trước é.
Thăng đã sửa soạn xong trước đó rất lâu. Chàng vội vã bước ra ngoài, nói to khi thấy Tuyết còn đứng nơi ngưỡng cửa:
– A, chào cô khổ chủ xi-nê, dì cứ vô chớ, còn phải đợi Thu Vân lâu lắm. Thu Vân đánh phấn từ hồi đúng ngọ đến giờ mà chưa xong.
Tuyết cười và bỏ được sự ngại ngùng khó chịu.
– Dì tưởng tôi nói quá sao mà cười, Thu Vân đánh phấn lâu thật đó. Đờn bà rắc rối thật.
– Không, em cười vì nghe anh kêu em bằng dì.
– Chớ kêu bằng gì? Tôi nhớ lúc còn bé, ở nhà quê, tôi nghe họ kêu như vậy. Hay là Tuyết cho tôi gọi bằng em như …
Chàng muốn nói: “… như trước” nhưng nín kịp. Hai tiếng ấy nhắc nhở chuyện đã qua và chắc chắn sẽ làm cho Tuyết buồn.
Cô nữ sinh trường Marie Curie đoán hiểu được mấy tiếng bỏ dở ấy và bỗng dưng nhớ lại những gì cô vừa quên. Buồn dàu dàu, cô nhìn qua căn buồng, thấy sự thay đổi rồi nói, giọng đầy đau khổ:
– Chị Hai khéo léo tay chơn quá. Mới có mấy ngày mà căn buồng nầy có sinh khí và sạch sẽ như ở đằng nhà.
– Phải đó, chị Hai em là bà nội trợ số dách. Hôm đầu chị ấy tảo thanh buồng trong rồi hôm sau cất binh ra tảo thanh luôn buồng ngoài nầy. Bao nhiêu chuột, dán và bụi đều bị chị đánh cho tan tành xíu oách hết.
Bấy giờ Thu Vân đã xong và bước ra ngoài với Nguyệt. Bạch Tuyết lặng người đi khi trông thấy chị Thu Vân đẹp bằng ba ngày thường, có lẽ nhờ được thỏa mãn trong tình yêu.
– Cho anh chị xem phim gì đó Tuyết? Nàng hỏi.
– Một phim thường vậy thôi.
Nhưng Thu Vân bắt chợt được một sự hóm hỉnh trong câu đáp uể oải của Tuyết và đoán rằng Tuyết có một bí mật gì muốn giấu, mới cố tình đưa nàng và Thăng vào rạp chiếu bóng hôm nay.
Thế rồi họ đồng hè nhau đi. Tuyết đã đòi hỏi gặp mặt để được sự giới thiệu chánh thức cho khỏi bỡ ngỡ về sau, nhưng rồi khi gặp nhau, không ai làm công việc ấy và chính nàng cũng không năn nỉ sự giới thiệu đó. Trong những gia đình có sự lộn xộn về tình yêu, về hôn nhơn như thế, người ta ngầm hiểu mọi việc và nhẫn nại nhận mọi tình thế, là vì một cuộc cung xưng tư cách hay một cuộc giới thiệu rất bẽ bàng.
Xem gần hết phim họ mới hiểu thâm ý của Bạch Tuyết. Không bảo nhau mà cả Thăng lẫn Thu Vân đều nghĩ như nhau rằng Bạch Tuyết không đến đỗi bé con quá như họ đã ngỡ. Đây là một cô gái thâm sâu như một người có tuổi.
Mặc dầu phim thực hiện một cách rất là ba xu, cả hai đều chú ý đặc biệt đến buổi xem chiếu bóng ấy vì nội dung triết lý của phim và vì mối tương quan giữa chuyện phim và chuyện của họ.
Phim kể câu chuyện nầy:
“Nhơn xem một pho tượng nhỏ bằng vàng khối nguyên chất, một thanh niên bỗng nhớ đến một huyền bí bí mật kia ở trong rừng sâu mà người ta đồn rằng đầy dẫy nhưng pho tượng như thế.
Bị óc phiêu lưu mạo hiểm và bụng tham vàng thúc đẩy, thanh niên quả quyết đi thám hiểm vùng nói trên. Một cô gái người yêu của chàng ta, nhứt quyết đòi đi theo bạn.
Đó là một vùng hiểm trở, và rừng rú sầu uất, núi non chập chùng và khi đôi bạn xâm nhập được vào trong thì họ gặp những con người dị tướng. Bọn nầy bắt ngay thanh niên nhưng không đếm xỉa đến thiếu nữ.
Thanh niên bị bắt vào trước mặt một vị nữ chúa vô cùng xinh đẹp, và nữ chúa tỏ tình thật rằng thấy dạng chàng ta, nàng đem lòng yêu nên mới mời vào một cách không lịch sự như thế.
Nàng van lơn cầu khẩn chàng hãy ở lại với nàng rồi đôi lứa sẽ xe tơ kết tóc với nhau. Ban đầu chàng thanh niên phản đối kịch liệt vì sợ cái chuyện lạ lùng, và vì tim chàng đã có chủ. Nhưng rồi trước sắc đẹp ghê hồn của vị nữ chúa, chàng xiêu lòng lần lần.
Một hôm, tình cờ thanh niên lạc bước vào một phòng kia trong đền của nữ chúa và kinh ngạc hết sức mà thấy một thanh niên giống hệt chàng ta như hai giọt nước, đang nằm dài trên một chiếc bàn đá, mắt nhắm như ngủ.
Chàng bước đến lay thử thì mới hay thanh niên đã chết lạnh từ lâu. Chợt thấy tấm lắc đeo nơi cổ tay thanh nìên, chàng đọc thử thì lạ thay thanh niên ấy có tên y hệt như tên của ông cố của chàng.
Chàng nhớ ra một huyền sử của gia đình chàng rồi rụng rời cả tay chơn. Tương truyền rằng ông cố của chàng ngày xưa đã đi thám hiểm ở một vùng huyền bí kia lúc đó bà cố chàng mới hạ sanh người con trai đầu lòng (tức ông nội của chàng) rồi mất tích luôn.
Vừa lúc ấy thì nữ chúa cũng đến nơi. Nàng hoảng sợ và tức giận hết sức vì nàng đã cấm người yêu của nàng vào đây.
Nhưng việc đã lỡ rồi, nàng đành phải thú thật mọi việc.
Nàng là người đờn bà mà nếu không có phép mầu, đã đầu bạc răng long rồi. Nàng sống đã trên một trăm năm và thuở xuân xanh, nàng đã tìm được một lửa trường xuân ở đây, nên mới được trẻ đẹp mãi như thế.
Thuở ấy, nàng đã cầm giữ ông cố chàng ở lại khi ông nầy tò mò vào đây thám hiểm. Ông mang bịnh chết đi năm sau đó và nàng thương tiếc quá mới ướp xác ông, chưng bày trong phòng đặc biệt nầy để mỗi ngày đến ngắm cho đỡ buồn.
Từ mấy hôm nay, người yêu của chàng thanh niên đã lặn lội tìm kiếm dấu vết chàng. Nàng tìm được và hôm nay đột nhập vào đến, và lạc bước vào phòng nầy giữa lúc nữ chúa đang kể lể sự tình. Nàng bước đến xỉ vào mặt nữ chúa mà rằng:
– Mi đã già quá rồi, đâu còn có thể yêu nữa!
-Ta già? Nữ chúa cười khanh khách lên rồi vừa lùi lại một miệng hang kia, vừa hỏi thêm:
-Hiện giờ ta đã trẻ đẹp hơn mi rồi, nhưng muốn mi xấu hổ thêm, ta sẽ đẹp hơn ra cho mi xem.
Nói rồi nữ chúa đọc lên một câu thần chú, tức thì một lưỡi lửa to từ miệng hang bốc lên liếm lấy cả người nữ chúa. Nữ chúa hát vang rân để ca tụng ngọn lửa thần cứ thỉnh thoảng rửa nhan sắc cô ta cho nó tươi tắn thêm, và cô ta sẽ trường xuân bất tận…
-Hỡi ngọn lửa thần, thiếu nữ kêu gọi, lửa tạo làm chi cái vỏ ngoài gạt gẫm để che giấu một quả tim già cỗi? Hãy thâu phép lại đi!
Kỳ lạ thay, vị nữ chúa mà nhan sắc đã thi bền cùng tuế nguyệt ấy bỗng dưng còm lưng xuống rồi da mặt cô ta mang đầy lằn nhăn. Ngọn lửa táp đến đâu là cô ta già đến đó và tới một giây phút kia thì nữ chúa hóa ra một bà lão tóc bạc răng long.
Nữ chúa rơi lệ mà than: “Trời ơi, một trăm mùa đông đã dừng bước không xáp đến thân ta, rồi giờ đây một trăm mùa xuân bỗng bỏ ta mà vụt bay đi trong chốc lát. Chàng ôi …”
Nữ chúa than chưa dứt lời thì ngã quỵ xuống và trút linh hồn.”
Cái cảm giác ghê rợn của phim “Source de feu” nầy vẫn còn đeo đuổi theo đôi lứa mãi đến lúc họ về tới nhà, sau một bữa ăn buồn tẻ ở hiệu.
– Mi đã già quá rồi, để còn có thể già nữa!
Thu Vân cứ văng vẳng nghe câu mắng nhiếc trên đây và có cảm giác rằng em nàng đã mượn miệng của người nữ diễn viên trong phim để mắng nàng: “Không, mình chưa già, tim mình chưa cằn cỗi!” Tất cả ý thức, tất cả lương tri của nàng đều kêu lên thế trong một cuộc phản đối câm lặng đượm nhiều sợ hãi. “Không, mình chưa già, tim mình chưa cằn cỗi!” Thâm tâm Thu Vân gào thét thầm lên một cách tuyệt vọng, vì nàng sợ không ai thèm nghe, thèm tin, vì chính nàng cũng không tin như thế cho lắm.
“Ta già ư?” Thu Vân ngẩn người như vừa nghe một tiết lộ bất ngờ.
Không, mình chưa già, vì chiều hôm qua đi dạo phố với Thăng, tim mình đã bị ai nắm mà vặn như người ta vắt vải ướt cho ráo nước, khi Thăng gặp một cô bạn gái rất xinh đẹp của Thăng, cô ấy đã yêu Thăng, mình tin chắc như vậy vì bản năng phụ nữ đã dạy mình tế nhận từ một cái chớp mắt nhỏ kia. Khi cô ấy đi rồi, quả Thăng xác nhận điều đó, và mình nghe rõ trong giọng nói của Thăng có rất nhiều cảm tình mà Thăng dành cho cô gái ấy.
Không, mình chưa già! Mình nghe cần tình yêu của Thăng lắm, ghiền tình yêu của Thăng như ghiền chất ma túy. Nếu giờ không có Thăng, tim mình sẽ héo hon đến thế nào?
Thăng thì cũng thẩn thờ từ lúc ra khỏi rạp chiếu bóng. Hình ảnh người nữ chúa hóa già dưới lưởi lửa sao mà rùng rợn thế. Đành rằng người đờn bà nào rồi cũng sẽ già hết, và một bà già, không ghê tởm đâu, nhưng bước đi tới của cái già, khi nó diễn ra trước mắt ta, làm cho ta sợ hãi quá. Cái già lần với năm tháng quen mắt nên không ghê, đến như lớp da đương thẳng thớm bỗng nhăn lên, cái ngực đang no tròn bỗng sụp xuống như bị địa chấn, sao mà cứ thấy nhờm nhờm.
Chàng lén lén nhìn trộm Thu Vân tưởng tượng thấy một bà cụ Thu Vân da dùn má hóp cùng đi với một người đờn ông chỉ mới đứng tuổi thôi là chàng.
Bỗng nhiên Thăng tế nhận được tất cả giả dối của tiểu thuyết và của cả người thật nữa. Họ luôn luôn bảo yêu vì nết, vì hạnh, vì cái nầy, cái nọ, cái kia đủ thứ, nhưng thử hỏi trai có yêu bà già có nết được chăng và gái có yêu ông cụ đại đức mà răng long được chăng? Chung quy, ngườì ta chỉ yêu vì sắc thôi, tất cả những thứ khác đều là phụ thuộc rất ít đáng kể, nhiều khi không đáng kể.
Đến tối, nhìn Thu Vân tập thể dục trước khi đi ngủ, nhìn những bắp thịt rắn chắc đôi khi co lại tròn như cái trứng vịt, nhìn sự nhẹ nhàng của Thu Vân mỗi khi nàng nằm ngửa, tay đưa thẳng lên khỏi đầu rồi ngồi dậy, chấm đầu bàn tay đụng đầu bàn chơn, Thăng quên ngay bà cụ Thu Vân thoáng thấy viễn ảnh hồi chiều.
Những hình ảnh đó đã len lỏi vào tiềm thức của chàng rồi và từ đây thỉnh thoảng nó lại len lén xuất hiện trở ra đễ dọa nạt chàng. Tình yêu của chàng, yêu bóng vía, sẽ sợ hãi rụt rè cho đến một khi kia thì nó sẽ bôn đào.
Thu Vân tự nhiên đã tế nhận những biến đổi tâm trạng của bạn nên vô cùng kinh sợ cho tương lai hơn hôm ở trên Suối Sâu nữa. Vì thế mà trong buổi tập thể dục đêm nay, nàng cố gắng hơn mọi hôm, làm như sự cố gắng một đôi lần giúp nàng trường xuân được mãi mãi.
Có những người nghe quảng cáo rằng một phim nào đó chỉ chiếu một lần chót nữa thôi, vội xem cho mãn nhãn, kẻo rồi không được xem nữa. Có những người nghe tin chánh phủ không cho nhập cảng một thứ trái cây nào đó nữa, vội mua mà ăn cho đến ớn ngược ra kẻo không có mà ăn nữa. Và có những người nghe mình không bao giờ còn dịp yêu nữa, cố bám níu vào mối tình đang có, bám níu một cách quyết liệt và tuyệt vọng, như một kẻ rơi xuống hố sâu, may vớ được một cội cây già, cố níu cho chặt không thì sẽ không còn gì nữa cả…
Từ đầu trong đường Nguyễn Du, Thăng đi bộ ra vườn Tao Dàn. Hôm nay chàng chỉ có một giờ Công dân giáo dục, về sớm, nên cứ chẫm rãi mà đi trên vỉa hè.
Đến trước vũ trường Ma Cabane bỗng chàng hoảng lên, nhưng không kịp có phản ứng nào. Chiếc xe láng như sơn mài của ông Nhì từ trong vườn Tao Đàn đâm ra, đã đậu lại nơi đường Trương Công Định. Ông Nhì bước ra khỏi xe thật lẹ, chạy băng qua đường khiến Thăng không còn biết trốn đi đâu nữa cả. Chạy thì thoát ông, nhưng lại sợ cảnh sát bắt, vì một kẻ khi không mà chạy thì rất khả nghi.
Thăng không biết mình sợ cái gì. Chàng thấy là ông Nhì không có quyền, và chàng không làm gì phạm pháp luật của loài người và pháp luật của trời cả. Tuy nhiên chàng cứ sợ.
Khi đến trước mặt chàng, ông Nhì chìa tay ra mà nói bằng tiếng Pháp:
– Rua Thăng!
Chàng nghe thấy trong mắt ông ta, trong lối đưa tay của ông và trong giọng nói của ông cái gì có vẻ rất “paternel”. Người đối thoại với chàng đang nói tiếng Pháp, nên chàng cũng nghĩ bằng tiếng Pháp, và tĩnh từ paternel cũng khó mà dịch ra tiếng Việt nên chàng không định dịch cho chàng nghe.
Thăng hoàn hồn và chợt nhận rằng mình đã hiểu lầm hôm nọ, trước quán K.S.. Ông Nhì hỏi:
– Còn buổi trăng mật ấy có vui không?
Ông Nhì không có vẻ gì hờn nữa cả, nhưng Thăng cứ ấp úng không đáp được. Cuộc đối thoại biến thành cuộc độc thoại:
– Anh Thăng nè, tôi hỏi thật anh, anh yêu Thu Vân thật tình hay chỉ qua đường cho vui?…
– Chính anh tỏ tình trước hay Thu Vân?
– Thu Vân có do dự khi anh tỏ tình hay không?
– Nhưng thôi, mỗi người chúng ta, ai cũng có số cả. Tôi chỉ lo rằng Thu Vân sẽ phải khổ. Anh có hứa được với tôi rằng không bao giờ làm khổ Thu Vân hay không?
– Tôi xin hứa.
– Cám ơn anh. Mặc dầu vậy tôi cứ lo, parce que ce décalage…
Nãy giờ ông Nhì nói tiếng Pháp, và theo bản năng, Thăng dịch ngay trong trí chàng những lời bằng ngoại ngữ ấy. Nhưng ý nghĩ đầu “paternel” của chàng, và mấy lời cuối cùng của ông Nhì, chàng không dịch. Chàng thích cảm nghĩ qua ngoại ngữ vì hai cái ý ấy cảm nghĩ nó bằng tiếng Pháp, thấm thía hơn.
– Thôi, tôi phải đi đây…
Ông Nhì siết tay Thăng rồi trở qua bên kia đường. Thăng nghe nhẹ nhõm người, nhưng lạ kỳ thay, cũng lúc ấy chàng lại nghe lòng nặng trịu một tình cảm hỗn độn khó phân tích vô cùng.
Thu Vân không còn là trái cấm nữa. Thu Vân đã hoàn toàn thuộc về chàng từ khi hai người bước chơn lên xe để đi Suối Sâu. Biết thế! Nhưng giờ cuộc đàm thoại với ông Nhì đã xác nhận một điều mà chàng quên nghĩ tới.
Chàng còn yêu Thu Vân, yêu như ngày tình chàng mới chớm nhưng khi Thu Vân không còn là trái cấm nữa, rõ rệt là không còn nữa, bỗng nhiên chàng nghe hết si mê người đờn bà đứng tuổi mà chàng đã có thể đau tương tư nếu không được nàng.