← Quay lại trang sách

Chương 1 TIỀN BỐI

Jack đã từng nghe trên radio rằng có một trường đại học đâu đó tại miền Trung Tây có một bộ công cụ được thiết kế để có thể vào bên trong của lốc xoáy. Vào mỗi mùa xuân, vài nghiên cứu sinh và một, hai giáo sư cắm chốt trên một vùng đất rộng để theo dõi và khi có lốc xoáy, họ cố gắng cài đặt bộ dụng cụ có tên gọi là “Toto” – Hoặc tên gì đó? – trực tiếp trên đường đi của lốc xoáy. Cho đến nay họ vẫn chưa thành công. Ryan nhìn ra ngoài cửa sổ với những tán cây đổ ở Lafayette Park và nghĩ, có lẽ chỉ vì họ đặt nhầm chỗ. Văn phòng của Cố vấn an ninh quốc gia giống như cơn lốc xoáy với bất kỳ ai và thật không may là ai cũng có thể đi vào đây dễ dàng hơn là vào cơn lốc

“Anh biết không” Ryan ngả lưng ra sau ghế “tôi vốn nghĩ công việc này đơn giản hơn nhiều” và anh không nói thêm là anh vốn nghĩ nó vẫn sẽ thế

“Thế giới trước đây thường có trật tự hơn” Scott Adler nói thẳng “giờ thì không còn thế nữa”

“Tổng thống thế nào rồi, Scott?”

“Cậu thực sự muốn biết sự thật?” Adler hỏi, hàm ý, chúng ta đang ở Nhà Trắng đấy, nhớ không? Và tự hỏi không biết có bị cài bọ quanh văn phòng này không “Chúng ta đã gây ra vụ lộn xộn ở Hàn Quốc nhưng may mà thoát ra được. Cảm ơn Chúa là chúng ta đã không khiến tình hình ở Yugoslavia hỏng hơn nữa, vì chúng ta không có may mắn ở nơi đó đâu. Chúng ta đang không có quan hệ tốt lắm với Nga. Toàn bộ lục địa Châu Phi là một mớ hỗn độn. Điều duy nhất chúng ta làm đúng gần đây là hiệp ước thương mại….”

“Và cái đó không bao gồm Nhật và Trung Quốc” Ryan kết thúc giùm anh ta

“Này, cậu và tôi đã sửa chữa được ở Trung Đông, nhớ chứ? Kết quả đó thật đẹp”

“Điểm nóng nhất bây giờ?” Ryan không muốn được khen ngợi. “Thành công” đó đã để lại một số hậu quả rất đáng tiếc và là lý do chính anh rời khỏi cơ quan chính phủ

“Đoán xem” Adler đề nghị. Ryan càu nhàu đồng ý

“Ngoại trưởng à?”

“Hanson? Chỉ là một chính trị gia” vị ngoại giao tài giỏi đáp. Jack tự nhắc bản thân về niềm tự hào trong câu hỏi của ông. Adler bắt đầu sự nghiệp chính trị của mình tại quê nhà sau khi tốt nghiệp đầu tiên tại Cao đẳng Fletcher. Ông dành hết tâm sức cho chính trị, sự nghiệp thăng hoa, cùng cái giá phải trả là mất đi tình yêu của người vợ đầu tiên và rụng không biết bao nhiêu sợi tóc. Jack biết đó chắc chắn chắn phải là tình yêu đất nước. Là con trai của một người còn sống sót trong trại Auschwitz, tình yêu của Adler với nước Mỹ là vô tận. Điều đáng quý hơn là vị trí quan chức hiện tại của ông không có gì nổi bật, và lòng yêu nước của ông không mù quáng. Giống Ryan, ông phục vụ theo yêu cầu của Tổng Thống, nhưng điều đó vẫn không ngăn ông trung thực trả lời các câu hỏi của anh

“Tệ hơn thế” Ryan tiếp lời “ông ta là một luật sư. Và luật sư luôn khôn lanh”

“Thành kiến thông thường” Adler mỉm cười nhận xét, rồi như đọc được suy nghĩ của anh, ông phân tích “Cậu đã có kế hoạch rồi, phải không?”

Ryan gật đầu “Có một trận đấu cần giải tuyết. Tôi có hai gã giỏi để giải quyết nó bây giờ”

Các nhiệm vụ bao gồm khoan dầu và khai thác mỏ, cũng như các công việc tiếp theo khác phải được xử lý đúng cách theo dây chuyền và hoàn thành đúng thời gian. Các lỗ thô đã gần như hoàn thiện. Không dễ gì khoan thẳng 1 lỗ xuống tảng đá sống bazan trong thung lũng này, huống chi là mười cái, mỗi lỗ sâu bốn mươi mét, rộng mười mét. Một nhóm 900 người chia làm 3 ca làm việc liên tục, thi công thận trọng, cẩn thận nhưng không hề làm chậm tiến độ, ngược lại đã vượt trước kế hoạch hai tuần. Họ cũng bố trí sáu km đường sắt từ tuyến đường sắt Shin-Kansen gần nhất và các cột trên cao được dựng lên để thiết lập dây phía trên đường sắt hiện được sử dụng để hỗ trợ bốn dặm lưới ngụy trang, mỗi inch của đường ray đều được giấu dưới lớp ngụy trang.

Viên chỉ huy xây dựng tự nghĩ rằng lịch sử địa chất của thung lũng Nhật Bản này phải rất thú vị. Ở đây, mặt trời không thể nhìn thấy cho đến một giờ hoặc hơn sau khi mặt trời mọc, vì sườn đồi phía đông quá dốc. Không có gì lạ khi một số kỹ sư đường sắt đầu tiên đã chủ trương xây dựng ở nơi khác sau khi nhìn thấy thung lũng. Hẻm núi rất hẹp này- thậm chí còn rộng hơn chục mét ở một số nơi ở phía dưới – bị cắt ngang bởi một dòng sông có ở đây từ cmn rất lâu rồi và những gì còn lại giờ chỉ là rãnh đá trông giống như một chiến hào bị bỏ hoang sau chiến tranh. Hoặc anh ta nghĩ, có thể sử dụng để chiến đấu. Dù sao thì tình hình cũng quá rõ ràng, dù Sếp chẳng nói gì ngoài việc yêu cầu anh phải giữ bí mật toàn bộ dự án. Cách duy nhất đi qua nơi này hoặc là đi lên cao, hoặc là phải đi vòng. Cái trước có thể đạt được bằng máy bay trực thăng và cái sau có thể đi được bằng tàu hỏa. Tuy nhiên, nếu bạn muốn đạt được những mục đích khác, bạn phải tuân theo các định luật đạn đạo. Và đây thực sự là một công việc khó khăn

Anh quan sát khi một chiếc máy xúc khổng lồ Kiowa đổ một xô đá vụn vào một toa tàu đổ đá phía dưới. Đây là toa cuối cùng của đoàn tàu chạy bằng động cơ diesel. Chuyến tàu sẽ sớm đến tuyến chính, nơi một đầu máy điện khổ tiêu chuẩn sẽ tiếp quản.

“Xong rồi” người đàn ông nói với anh, chỉ xuống cái hố. Một công nhân ở dưới đáy hố cầm đầu thước dây dài. Chính xác 40m. Tất nhiên, độ sâu của lỗ đã được đo bằng tia laser, nhưng theo truyền thống, nó phải được đo bởi chính một người thợ lành nghề, và ở phía dưới đó là một thợ mỏ đá cứng trung niên với khuôn mặt rạng rỡ đầy tự hào. Anh ta không biết gì về dự án

“Hai/OK” viên giám sát xây dựng hài lòng gật đầu, rồi chính thức cúi đầu chào những người làm việc dưới đáy hang. Các công nhân dưới đáy hang cũng chào lại với vẻ tự hào. Chuyến tàu tiếp theo sẽ mang đến một máy trộn xi măng quá khổ. Các bó thép cây đã được lắp ráp trước cũng được xếp chồng lên nhau xung quanh lỗ này – dĩ nhiên, các lỗ khác cũng thế. Khi hoàn thành lỗ đầu tiên, nhóm này nhanh hơn các nhóm khác khoảng sáu giờ và có thể hoàn thành tối đa không quá hai ngày làm việc – những bất thường trong lớp đá dưới bề mặt là một vấn đề đối với hố số 6, và sự thật là họ đã làm tốt để bắt kịp tiến độ công việc. Anh phải nói vài lời với công nhân, khen ngợi nỗ lực của họ, để an ủi nỗi xấu hổ khi hoàn thành công việc cuối cùng. Đội 6 là đội thi công tốt nhất, nhưng kém may mắn hơn

“3 tháng còng lại, chúng tôi sẽ đáp ứng thời hạn” viên quản đốc công trường nói tự tin

“Khi Lỗ Số 6 cũng hoàn thành, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc cho họ. Họ xứng đáng”

“Chả có gì vui ở đây” Chavez nhận xét

“Cũng nóng nữa” Clark đồng ý. Điều hòa trên chiếc Range Rover chắc có vấn đề, hoặc bị hỏng rồi. May mà họ mang theo rất nhiều nước

“May mà nóng khô” Ding trả lời. Nhiệt độ lên đến 114 độ F, Có thể nghĩ đến chuyển sang độ C để nghe có vẻ nhiệt độ thấp hơn, nhưng chỉ càn hít một hơi là cảm giác nhẹ nhõm sẽ biến mất. Dù có nghĩ nhiệt độ theo con số đo nào thì không khí nóng vẫn sẽ làm tổn thương phổi không thương tiếc. Mở 1 chai nước khoáng, anh ước tính nhiệt độ chắc phải 95 độ F, nhưng ngạc nhiên là trong môi trường thế này mà nước vẫn mát

“Nhiệt độ sẽ giảm vào ban đêm, có thể là 80 độ F”

“May mà tôi mang theo chiếc áo len, Mr. C” Chavez ngừng nói để lau mồ hôi rồi quan sát xung quanh bằng ống nhòm. Kính ống nhòm có chất lượng tốt nhưng chẳng giúp ích được gì nhiều, ngoại trừ việc nhìn rõ không khí lấp lánh đang khuấy động như nước biển trong suốt trong một cơn bão. Chẳng có con vật sống ở đây ngoại trừ thỉnh thoảng có con kền kền và chắc chắc chắn đã dọn sạch tất cả những sinh vật không may chết ở đây. Chavez từng nghĩ Sa mạc Mojave Desert là nơi cằn cỗi. Nhưng ở đó ít nhất còn có sói đồng cỏ

Clark nghĩ, vẫn chưa bao giờ thay đổi. Anh đang làm công việc tương tự như đã làm suốt…30 năm? Cũng gần như thế. Chúa ơi, 30 năm. Anh vẫn chưa có cơ hội sử dụng tài năng tại một nơi thực sự phù hợp, nhưng cũng không quan trọng lắm ngay lúc này. Vỏ bọc của họ đang không được chắc chắn cho lắm. Phía sau chiếc Rover được nhét đầy các dụng cụ đo lường và hộp đựng các mẫu vật bằng đá, đủ để khiến những người mù chữ địa phương nghĩ rằng có một lượng quặng molybdenum phong phú ẩn trong núi đơn độc đó. Nhưng dân địa phương biết vàng trông như thế nào- ai mà không biết chứ?- Tuy nhiên, quặng molybdenum vốn được các thợ mỏ gọi là Molly-be-be-chết tiệt lại là một bí ẩn đối với những người không biết gì về loại quặng này, ngoại trừ giá trị thị trường đáng kể của nó. Clark đã sử dụng chiến lược này khá thường xuyên. Khám phá địa chiaats cung cấp cho người ta một cơ hội tuyệt vời để thỏa mãn lòng tham không thay đổi của mình. Họ sẽ ngây ngất khi biết rằng có gì đó giá trị nằm ngay dưới chân mình và John Clark, vốn trông giống như một sỹ sư mỏ với khuông mặt thô ráp và trung thực, như thể sắp thông báo một tin rất bí mật và vui vẻ ở đây

Anh nhìn đồng hồ. Vẫn còn 90 phút nữa đến điểm hẹn, khoảng thời gian mặt trời lặn và anh dự định đến sớm, tốt hơn là nên kiểm tra qua nơi này. Trời nóng, trống trải, và mọi thứ đúng như mong đợi. Có một ngọn núi bên ngoài 20 dặm đã được đề cập qua. Hai con đường lầy lội tạo thành một ngã tư, một con chạy theo hướng bắc nam và con đường còn lại chạy theo hướng đông – tây. Mặc dù trên đường trải đầy cát bay, nhưng hai con đường vẫn có thể phân biệt được một cách mơ hồ. Clark không thể hiểu sao người ta có thể sống ở một nơi như thế này. Khô hạn gần như quanh năm, chỉ thỉnh thoảng có mưa. Ấy vậy mà vẫn có vài người sống ở đây và tất cả những gì anh biết là người ta vẫn sống, miễn là còn có cỏ cho dê ăn…và không có người cầm súng ăn cắp mấy con dê và giết người chăn. Hai sỹ quan CIA hầu hết thời gian không nói gì, họ chỉ ngồi trên ô tô với các cửa sổ mở toang, uống nước và đổ mồ hôi

Khi mặt trời gần chạng vạng, một vài chiếc xe tải xuất hiện. Đầu tiên họ nhìn thấy là một đám bụi, giống như một vệt nước phía sau thuyền máy, phát sáng màu vàng trong ánh sáng ban ngày đang rút dần. Ở một đất nước trống trải và tuyệt vọng như vậy, làm sao họ có thể biết cách cho xe tải chạy? hật không thể tin được bằng cách nào một người nào đó có thể lái một chiếc xe tải! Có thể thấy vẫn còn hy vọng trên sa mạc cằn cỗi này. Nếu người xấu có thể làm được người người tốt tại sao không. Và đó chính là lý do vì sao Clark và Chavez ở đây, phải không?”

Chiếc xe tải thứ nhất đã vượt xa những chiếc xe còn lại. Nó đã cũ, có lẽ nguyên bản là một chiếc xe quân sự, dù thân xe bị hư hỏng thì tên nước sản xuất và tên nhà sản xuất vẫn còn. Chiếc xe chạy vòng quanh chiếc Rover, cách xa khoảng 100m, những người trên xe thận trọng quan sát, bao gồm một người đàn ông ngồi ở phía sau xe tải với khẩu súng máy 12,7mm của Nga trên lưng. Boss gọi bọn họ là “Cảnh sát” – người ta quen gọi họ là “kỹ thuật viên”. Sau một lúc, họ dừng lại và nhảy ra ngoài, quan sát chiếc Rover với khẩu súng trường AK bẩn thỉu, cũ kỹ nhưng có lẽ vẫn sử dụng được. Người quan trọng hơn sắp xuất hiện. Dù sao thì trời sắp tối rồi. Chavez quan sát thấy một người đàn ông ngồi trong ô tô cách đó 100m, đang nhai thuốc lá

“Tên khốn đó không thể ít nhất hút thuốc mà không nhai à?” Viên sỹ quan hiện trường giận dữ hỏi trong cái nóng oi bức trên xe

“Hút thuốc hại phổi ơn Ding. Cậu biết điều đó” Họ phải khá khó khăn mới lấy được buổi hẹn tối nay. Trên thực tế, quốc gia xích đạo này thu được hai phần năm tổng sản phẩm quốc nội của mình từ việc kinh doanh ma túy, vì vậy nước này phải hỗ trợ một đội tàu bay nhỏ từ Somalia. Cả Clark và Chavez đều không thích điều đó, nhưng nhiệm vụ của họ không phải là giải quyết ân oán cá nhân mà là một khoản nợ máu đã quá hạn từ lâu. Tướng Mohammed Abdul Corp – chức danh của ông ta được các phóng viên vốn không biết nên gọi là gì, đặt cho – từng có lần phải chịu trách nhiệm cho cái chết của 20 lính Mỹ. Chính xác là chuyện này đã xảy ra cách đây 2 năm, nhưng giới truyền thông đã quên nó từ lâu, vì sau khi giết lính Mỹ, ông ta đã quay lại với việc kinh doanh chính là tàn sát đồng bào của mình. Và đó là lý do mà Clark và Chavez ở đây, nhưng công lý có nhiều hình thức và phương pháp khác nhau và Clark vui mừng với việc Corp kinh doanh narcotics/ ma túy đã mang lại cho họ cơ hội tốt để trừng phạt ông ta

“Muốn rửa mặt với chân tay trước khi ông ta xuất hiện không?” Ding hỏi, dù không biểu hiện ra nhưng anh cảm thấy hơi lo. Cả 4 người đàn ông trên chiếc xe tải vẫn đang chỉ ngồi đó, nhai caq và nhìn chằm chằm, súng trường đặt trên đùi, khẩu súng máy hạng nặng ở phía sau xe tải giờ như gần bị bỏ quên. Bọn họ có vẻ là thành phần bảo vệ an ninh phía trước của viên tướng quân

Clarl lắc đầu “lãng phí thời gian”

“Cứt thật, chúng ta đã ở đây 6 tuần” Tất cả chỉ vì một buổi hẹn. Chà, đây chính là cách tiến hành một buổi hẹn, phải không?

“Tôi cần đổ mồ hôi để giảm thêm 5 pound nữa” Clark mỉm cười, cũng có chút lo lắng. Anh nghĩ, có lẽ là hơn 5 pound “Hoàn thành mấy thứ kiểu này cần có thời gian”

“Không biết Patsy ở trường đại học đang làm gì?” Ding thì thầm khi thấy một đám bụi bốc lên

Clark không trả lời. Anh thừa nhận rằng con gái mình thấy đối tác hiện trường của anh kỳ lạ, hài hước…và quyến rũ. Dù Ding thực tế thấp hơn con gái anh – Patsy có đôi chân dài và mảnh mai giống mẹ – và có nền tảng rõ ràng tốt hơn. John cũng phải công nhân rằng Chavez chăm chỉ cố gắng hơn bất kỳ ai anh biết, nỗ lực hết sức để biến mình thành điều mà cuộc sống đã từng từ chối đưa cho. Chàng trai giờ đã 31 tuổi. Clark tự hỏi, chàng trai ư? Chavez lơn hơn cô con gái cưng Patricia Doris Clark của anh 10 tuổi. Anh muốn nói điều gì đó về cách họ sống cuộc sống khủng khiếp trên hiện trường, nhưng Ding sẽ trả lời rằng đó không phải do cậu ta quyết định, và đúng là không phải. Sandy cũng sẽ không nghĩ như thế

Clark không thể rũ bỏ ý nghĩ rằng Patricia, con gái nhỏ của anh, lại có thể có sở thích tình dùng với…Ding? Với tư cách là một người cha, điều đó khiến anh khó chịu, nhưng nếu bỏ qua vai trò làm cha, anh cũng phải thừ nhận rằng mình từng thế khi còn trẻ. Anh tự nhủ, các cô con gái là sự trừng phạt của chúa dành cho đàn ông: Bạn sống trong nỗi sợ hãi tột độ rằng họ có thể bất ngờ yêu một người bằng tuổi mình. Và Patsy cũng vậy, anh hoàn toàn không thể dễ dàng chấp nhận vấn đề này

“Tập trung vào nhiệm vụ, Ding”

“Rõ, Mr. C” Clark không cần phải qua đầu lại để thấy nụ cười trên mặt đồng đội. Anh hầu như cảm thấy nụ cười đó đang tắt dần khi đám bụi bay trong không khí

“Chúng tao có được mày rồi, thừng khốn” Ding thở ra, quay lại công việc và nét mặt thay đổi như đúng khi làm nhiệm vụ. Không chỉ về việc những người lính Mỹ đã chết. Những người như Corp phá hủy mọi thứ hắn dính tay vào và góc thế giới này cần một cơ hội trong tương lai. Cô hội này có thể đến từ 2 năm trước nếu Tổng Thống lắng nghe chỉ huy chiến trường thay vì U.N.(Liên Hiệp Quốc). Chà, ít nhất có vể như ông ấy đã học được một bài học và rút kinh nghiệm, điều không tồi đói với một tổng thống.

Mặt trời lúc này đã xuống thấp hơn và gần như tắt hẳn. Nhiệt độ tiếp tục giảm. Xe tải tập trung ngày càng nhiều. Cả hai bọn họ đều hy vọng không quá nhiều. havez hướng ánh mắt về phía bốn người đàn ông cách đó một trăm thước. Họ có chút phấn khích và phổng phao vì ăn caq/ sợi thuốc, vừa đi cạnh xe vừa nói chuyện. Thông thường đi xung quanh những người đàn ông nghiện ma túy mang theo vũ khí quân dụng sẽ rất nguy hiểm, nhưng tối nay, nguy cơ đang đảo ngược. Một chiếc xe tải thứ hai đang dần xuất hiện trong tầm mắt, tiến đến gần. Cả hai sỹ quan CIA xuống xe, vươn vai, bước đến chào các vị khách mới, tất nhiên là vẫn đầy thận trọng

Đám “cảnh sát” ưu tú trong nhóm cấn vệ của vị tướng vẫn không tốt hơn cái đám người đến trước đó, vài người trong nhóm này thậm chí còn không cài cúc áo. Tên đầu tiên tiến đến họ còn có mùi whiskey, có lẽ lấy trộm ra khỏi kho rượu riêng của viên tướng. Thứ này đang làm suy thoái đạo Hồi, nhưng tất nhiên là sau buôn bán ma túy. Một trong những điều mà Clark ngưỡng mộ Saudi là phương pháp trực tiếp xử lý bọn tội phạm kiểu này

“Xin chào” Clark mỉm cười với người đàn ông “Tôi là John Clark, đây là Mr. Chavez. Chúng tôi đang đợi tướng quân, như các anh đã dặn”

“Các anh đang mang gì vậy?” ‘viên cảnh sát” hỏi, Clark ngạc nhiên với khả năng tiếng Anh trôi chảy của hắn. John giơ túi mẫu vật bằng đá lên,trong khi Ding lấy vài thiết bị điện tử ra. Sau khi kiểm tra vội vàng chiếc xe, họ thậm chí còn không khám xét thân thể nghiêm túc- lại thêm một bất ngờ đáng vui mừng

Corp đến tiếp theo, cùng với lực lượng an ninh thân tín nhất, nếu có thể gọi là như thế. Bọn chúng đi trên chiếc xe jeep ZIL của Nga. “Tướng Quân” thực tế đang ngồi trên một chiếc Mercedes từng thuộc về một quan chức chính phủ trước khi nó sụp đổ. Mẫu xe này dù đã lỗi thời nhưng vẫn là chiếc xe sedan thuộc loại cao cấp nhất trong nước này. Corp mặc bộ cánh đẹp nhất dành cho ngày Chủ Nhật của mình, áo sơ minh khaki với quần âu kẻ sọc, cầu vai ghim thứ gì đó như là cấp bậc và đôi ủng như thể được lau từ tuần trước. Mặt trời ở ngay dưới đường chân trời. Bóng tối sẽ sớm ập đến, và nhiều ngôi sao đã vội vã xuất hiện trong bầu không khí mỏng manh của sa mạc.

Tướng quân có vẻ là người tốt bụng là lịch thiệp, ít nhất là ông ta tỏ ra thế. Ông ta bước ra khỏi xe, đưa tay. Khi bắt tay ông ta, Clark tự hỏi chuyện gì xảy ra với chủ nhân của chiếc Mercedes. Nhiều khả năng bị sát hại cùng với những quan chức khác của chính phủ. Họ chết một phần vì bất tài, nhưng phần lớn vì man rợ chuyên chế, có lẽ là trong tay những người như người đàn ông có bàn tay rắn chắc và tỏ vẻ thân thiện như anh đang bắt đây

“Các anh đã khảo sát xong chưa?” Corp hỏi, Clark lại ngạc nhiên vì ngữ pháp chuẩn của ông ta

“Vâng, sir, chúng tôi đã xong. Có thể cho ông xem được không?”

“Chắc chắn rồi” Corp theo anh đến phía sau chiếc Rover. Chavez lôi ra một tấm bản đồ khảo sát và vài bức ảnh vệ tinh lấy từ nguồn vệ tinh thương mại

“Đây có lẽ là khoanra đặt cược lớn nhất từ khi thứ này có ở Colorado, độ tinh khiết rất đáng ngạc nhiên. Ngay đây” Clark mở một con trỏ bằng thép và gõ vào bản đồ.

“Cách đây khoảng 30km….”

Clark mỉm cười “Ông biết đấy, kể từ khi tôi làm nghề này, tôi vẫn ngạc nhiên về chuyện xảy ra ở đây. 2 tỷ năm trước chắc hẳn đã có một chất bọt khổng lồ nổi lên từ tâm trái đất

Âm điệu của anh rất trữ tình, anh đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập và những lúc rảnh rỗi đọc sách về địa chất cũng giúp anh mượn những từ hoa mỹ để “quảng cáo” về hàng

“Dù sao đi nữa” Ding nói, sau khi nhận thấy tín hiệu “vật liệu quá tải (overburden) không thành vấn đề và chúng tôi có thể chọn vị trí hoàn hảo”

“Các anh làm được điều đó như thế nào?” Corp hỏi. Bản đồ đất nước ông ta là một cái bản đồ cũ khác và trông bình thường hơn nhiều

“Với cái này, sir” Ding dơ lên

“Đó là cái gì?” viên tướng hỏi

“Một thiết bị GPS/ hệ thống định vị toàn cầu” Chavez giải thích “Nó giúp chúng tôi không bị lạc đường, sir. Ông chỉ cần nhấn vào nút đó, cái nút cao su”

Corp làm theo, rồi giơ chiếc hộp nhựa mỏng màu xanh lá cây lớn lên để xem các kết quả. Đầu tiên, nó cung cấp thời gian chính xác, sau đó bắt đầu định vị, hiển thị rằng nó đã khóa 1, rồi 3, và cuối cùng là 4 hệ thống định vị GPS trên quỹ đạo

“Thật là một thiết bị tuyệt vời” ông ta nói, dù đó không phải là tính năng quan trọng nhất. Bằng cách bấm vào nút này, ông ta đã gửi đi một tín hiệu radio. Bọn họ dễ dàng quên rằng, cách đây chưa đây 100 dặm, ngoài Ấn Độ Dương, phía chân trời xa kia có một chiếc hàng không mẫu hạm. Boong tàu lúc này trống không, vì nhóm trực thăng đã cất cánh một giờ trước đó và hiện ở một nơi an toàn cách họ ba mươi lăm dặm về phía nam

Corp nhìn thiết bị định vị GPS lần nữa trước khi trả lại “Lục lạc ở đâu thế nhỉ?” ông ta hỏi và Ding lấy nó ra

“Hộp pin bị hỏng, sir” Chavez mỉm cười giải thích. Âm thanh phát ra từ khẩu súng lục nhỏ duy nhất trên người họ. Viên tướng quân bỏ qua và quay lại Clark

“Bao nhiêu?” ông ta đơn giản hỏi

“Chà, phụ thuộc và kích thước mỏ này sẽ cần…”

“Tiền, Mr. Clark”

“Anaconda đang chuẩn bị cung cấp cho ông 50 triệu usd, sir. Chúng tôi dự kiến chi trả thành 4 đợt, mỗi đợt 12.5 triệu usd, thêm 10% tổng lợi nhuận từ hoạt động khai thác. Phần ứng trước và phần còn lại sẽ được thanh toán bằng đô la Mỹ”

“Còn hơn thế. Tôi biết giá trị của monlybdenum” Ông ta đã kiểm tra trên tờ Thời Báo Kinh Tế trên đường tới đây

“Nhưng chúng tôi sẽ mất 2 năm, có thể gần 3 năm mới tiến hành được khai thác thương mại. Rồi chúng tôi còn phải xác định tuyến đường tốt nhất đưa quặng ra biển. Có lẽ là xe tải, có lẽ là đường tàu nếu mỏ đủ lớn như tôi nghĩ. Ngân sách của chúng tôi phát triển mỏ này vào khoảng 300 triệu usd” Thậm chí còn phải có phí nhân công nữa chứ, Clark không cần phải nói thêm

“Tôi cần nhiều tiền hơn để giữ cho người của mình vui vẻ. Anh phải hiểu điều đó” Corp hợp lý nói. Nếu ông ta là người đáng kính, Clark nghĩ, đây có thể là một cuộc đàm phán thú vị. Nhưng Corp muốn ử dụng số tiền ứng trước để mua vũ khí nhằm tái chiếm đất nước vốn từng gần như là của ông ta. LHP đã thay thế ông ta, nhưng không đầy đủ. Trốn ở một nơi rậm rạp, nguy hiểm và tối tăm, ông ta sống sót năm ngoái bằng cách buôn caq vào thành phố và tiền lợi nhuận từ việc buôn bán ma túy nhiều đến nỗi giờ ông ta lại trở thành mối đe dọa với chính phủ. Tất nhiên, với số vũ khí mới và kiểm soát đất nước, ông ta sẽ tái đàm phán lại quyền khai thác molybdenum. Đúng là mưu đồ thông minh, Clark nghĩ, nhưng anh đang tìm cách lôi tên khốn này ra khỏi cái lỗ trốn của mình

“Chà, vâng, chúng tôi rất quan tâm đến sự ổn định chính trị của khu vực này” John nói với nụ cười của một tay trong cho thấy anh biết rất rõ vấn đề. Dù sao thì người Mỹ nổi tiếng với việc làm ăn kinh doanh khắp thế giới, hoặc Corp và những tên kia cũng tin là thế

Chavez vừa nghịch nghịch thiết bị GPS vừa theo dõi màn hình LCD. Một hình vuông ở góc phải chuyển từ nhạt sang đen. Ding ho khan do bụi trong không khí và quẹt quẹt mũi

“Được rồi” Clark nói “Ông là người nghiêm túc và chúng tôi hiểu điều đó. 50 triệu trả trước, tài khoản Thụy Sỹ, thế nào?”

“Cần phải tốt hơn chút nữa” Corp chậm rãi nói. Ông ta đi vòng ra phía sau chiếc Rover và chỉ vào chỗ hàng hóa “Đây có phải là những mẫu đá của các anh không?”

“Vâng, sir” Clark gật đầu trả lời. Anh giao ra một khối quặng nặng khoảng 3 pound với độ Molly-be-chết tiệt tinh khiết rất cao, nhưng cái này lấy từ Colorado chứ không phải Châu Phi “Muốn cho người của ông xem?”

“Đây là cái gì?” Corp chỉ vào 2 thứ trong chiếc xe Rover

“Đèn của chúng tôi, sir” Clark mỉm cười lấy ra một chiếc. Ding cũng làm như thế

“Các anh có một khẩu súng ở đó” Corp thích thú chỉ vào khẩu súng trường khóa nòng trượt. Hai vệ sỹ của ông ta tiến tới gần hơn

“Đây là Châu Phi, sir và chúng tôi lo lắng về…”

“mấy con sư tử?” Corp nghĩ điều đó khá tốt. Ông ta quay lại nói với mấy “cảnh sát” của mình, bọn chúng bật cười phá lên về sự ngu ngốc của hai tên người Mỹ “Chúng tôi giết sư tử” Corp nói với họ sau khi tiếng cười lắng xuống “Không còn gì sống được ở đây đâu”

Viên Tướng quân nghĩ Clark đứng đó cầm đèn, đúng là đàn ông chân chính. Nó có vẻ là một cái đèn lớn “Nó dùng để làm gì thế?”

“Chà, tôi không thích bóng tối và khi chúng tôi cắm trại, tôi thích chụp vài bức ảnh về đêm”

“Đúng vậy” Ding xác nhận “Những thứ này rất hữu dụng” Anh quay lại và nhìn vị trí đội cảnh vệ an ninh của viên tướng quân. Có 2 nhóm, 1 nhóm 4 và 1 nhóm 6 người, thêm hai người đứng cạnh và bản thân Corp

“có muốn tôi chụp vài bức ảnh của mọi người không?” Clark hỏi, nhưng không lấy máy ảnh ra

Ngay lúc đó, Chavez bật đèn và chiếu nó về phía hai nhóm người ở đằng xa. Clark xử lý 3 người bên cạnh chiếc Rover. “Đèn” thực sự phát huy tác dụng. Chỉ trong vài giây, ánh sáng cường độ mạnh đã áp đảo hệ thần kinh của bọn chúng, chỉ trong 3 giây hai sỹ quan CIA đã thu dọn chiến trường và trói từng người được

“Ông nghĩ chúng tôi đã quên à?” viên sỹ quan hiện trường hỏi Corp khi tiếng kêu cánh quạt trực thăng vang lên sau đó 15 phút

Tất cả những gì Viên Tướng có thể làm là nguyền rủa và quằn quại dưới mặt đất vì đau đớn trong khi tất cả 12 nhân viên an ninh của lão bị vùi mặt xuống bụi, hai tay bị trói sau bằng dây nhựa chặt cảnh sát vẫn dùng khi không còn còng tay. Ding đốt một số đèn ánh sáng hóa học và vung nó lên xuống theo vòng tròn theo chiều gió. Chiếc trực thăng UH-60 Blackhawk đầu tiên cẩn thận bay lơ lửng theo vòng tròn, rọi đèn xuống mặt đất

“ BIRD DOG 1, đây là BAGMAN”

“Chào buoir tối, BAGMAN, BIRD DOG 1 đã kiểm soát tình hình. Xuống đi” Clark cười vào radio.

Chiếc trực thăng đầu tiên hạ xuống bên ngoài khu vực rọi đèn. Những người lính đội Ranger xuất hiện bên ngoài bóng tối như những bóng ma, cách nhau 5m, vũ khí đã hạ thấp và ở trạng thái sẵn sàng

“Clark?” một giọng gọi lớn, khàn khàn

“Xin chào!” John vẫy tay gọi lại “Chúng tôi đã bắt được ông ta”

Một đại úy đội Ranger tiến đến. Một khuôn mặt latin trẻ, mặt sơn ngụy trang và mặc áo gió sa mạc. Lần trước khi đên lục địa Châu Phi anh ta còn là một trung úy, và vẫn còn nhớ lễ tưởng niệm cho những đồng đội trong trung đội bị hy sinh. Đưa đội Ranger quay lại đây là ý tưởng của Clark và cũng dễ sắp xếp. 4 người đàn ông tiến lại phía sau đại úy Diego Checa. Phần còn lại của đội tản ra kiểm tra đám “cảnh sát”

“Còn hai người này thì sao?” một người hỏi, chỉ vào hai tên vệ sỹ của Corp

“Đừng bận tâm đến họ” Ding trả lời

“Đã rõ, sir” một thành viên trong nhóm 4 người nói, lấy còng thép ra và còng thêm vào hai tay đã buộc sẵn bằng dây nhựa. Đại úy Checa tự còng tay Corp, anh và một trung sỹ nâng ông ta đứng dậy trong khi Clark và Chavez lấy đồ cá nhân ra khỏi chiếc Rover và theo những người lính quay về máy bay Blackhawk. Một trong những người lính Ranger đưa cho Chavez bình nước

“Oso gửi lời chào” viên trung sỹ nói. Ding quay đầu lại

“Cậu ấy đang làm gì bây giờ?”

“Học viện quân sự số 1. Anh ấy phàn nàn đã bỏ qua trận này. Tôi là Gomez, Foxtrot, Đội 2 thược trung đội 175. Lần này cũng là trở lại đây”

“Anh đã xử lý vụ này trông thật dễ dàng” cách đó không xa, Checa đang nói với Clark

“6 tuần đấy” viên sỹ quan hiện trường cấp cao thản nhiên trả lời. Quy tắc cho phép anh tỏ thái độ như vậy “4 tuần đi chơi với ở cái nơi chim không thèm ỉa này, hai tuần chuẩn bị cho cuộc gặp, 6 giờ chờ đợi và chỉ có 10 giây để hạ ông ta”

“Diễn ra đúng kế hoạch” Checa nhận xét. Anh đưa qua một bình nước đã cho gatorade, dán mắt nhìn vào viên sỹ quan cấp cao. Đầu tiên Checa nghĩ, bất kể là ai, anh ta cũng quá già để chơi với mấy thằng ranh ma ở nơi ma quái này. Rồi anh nhìn kỹ hơn vào mắt Clark

“Làm thế quái nào mà cậu làm cmn được điều này, người anh em?” Gomez ấn Chavez vào cửa trực thăng. Mấy cậu lính Ranger tiến lại gần muốn nghe kỹ.

Ding liếc nhìn vào thiết bị của mình và cười ớn “Ma thuật!”

Gomez bực mình khi câu hỏi của mình không được trả lời “Cứ để mấy gã này ở đây cái nhỉ?”

“Đúng thế, bọn chúng chỉ là tay sai” Chavez nhìn họ lần cuối. Sớm hay muộn cũng có người thoát ra- có lẽ thế- với lấy một con dao và giải thoát cho mấy “cảnh sát”; rồi chúng sẽ lo cho hai gã đang bị còng tay “dù sao chúng ta cũng chỉ có săn đuổi boss của bọn chúng”

Gomez quay lại nhìn đường chân trời “Có sư tử hay linh cẩu ngoài kia không?” Ding lắc đầu. Viên trung sỹ nghĩ, tệ quá

Những người lính Ranger ngồi vào ghế trên trực thăng và thắt dây an toàn, chiếc trực thăng cất cánh. Khi đã ở trên không, Clark đeo tai nghe vào và đợi cơ trưởng kết nối radio

“CAPSTONE, đây là BIRD DOG” anh bắt đầu gọi.

Chênh lệch múi giờ 8 tiếng, ở Washington lúc đó đang là giữa buổi chiều, và Tín hiệu UHF trên trực thăng gửi đến tàu USS Tripoli, sau đó được truyền qua vệ tinh. Văn phòng Tín hiệu Nhà Trắng ngay lập tức kết nối thẳng với điện thoại trên bàn làm việc của Ryan

“Vâng, BIRD DOG, đây là CAPSTONE”

Ryan hầu như không thể nhận ra giọng của Clark nhưng bất chấp sự can thiệp của tĩnh điện, lời nói của anh vẫn rõ ràng: “Trong túi rồi, không có bạn bè nào bị thương. Lặp lại, con vịt đã trong túi rồi và 0 thương vong”

“Tôi hiểu, BIRD DOG, Hãy tiến hành bàn giao như kế hoạch”

Thật sự rất khó chịu, Jack tự nhủ khi cúp máy. Mấy chiến dịch kiểu này tốt nhất nên để trên chiến trường, nhưng lần này Tổng Thống lại ngoan cố. Anh đứng dậy và bước về Phòng Bầu Dục

“Bắt được chưa?” D’Agustino hỏi khi Jack bước vội trên hành lang

“Cô đáng nhẽ không nên biết chuyện này mới phải”

“Boss đang lo lắng về chuyện đó” Helen nhẹ nhàng giải thích

“Chà, ông ấy không cần phải lo lắng nữa”

“Đúng là ghi được một bàn vào lúc cần thiết. Chào mừng quay trở lại, tiến sỹ Ryan”

Ngày hôm đó cũng có một người khác bị quá khứ ám ảnh

“Tiếp tục đi” vị bác sỹ tâm lý nói

“Thật đáng sợ” người phụ nữ nói, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà “Đó là lần duy nhất trong đời tôi thấy và…” dù tốc độ nói đều đều và tông giọng không cảm xúc, nhưng vẻ ngoài của bệnh nhân khiến nhà tâm lý học lớn tuổi lo lắng nhất. Bệnh nhân của bà 35 tuổi, dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn, tóc vàng, nhưng do ép giảm ăn và uống nên mặt cô sưng vù, tóc rụng nhiều. Làn da nhợt nhạt trông xỉn như phấn, dù trợ giúp với mỹ phẩm, e rằng cũng không giúp được gì nhiều. Vì vậy, hình dạng trước đây của cô trông như thế nào chỉ có thể được hình dung từ lời kể của chính cô. Cô kể lại những gì đã xảy ra ba năm trước. Lời kể của cô dường như có hai lớp ý tưởng trong não cùng một lúc: một của nạn nhân và lớp kia của người ngoài cuộc. Cô nói rất hợp lý như thể đang kể một câu chuyện.

“ý tôi là anh ta đúng là người như thế, tôi làm việc cho anh ta và thích anh ấy….” giọng nói lại vỡ ra. Người phụ nữ khó khăn nuốt vào, dừng lại một chút rồi tiếp tục “Ý tôi là, tôi ngưỡng mộ anh ấy, tất cả những gì anh ấy làm, tất cả những thứ anh ấy đại diện” cô nhìn lên và lạ thay, đôi mắt khô như giấy bóng kính, sáng rực trên mặt phẳng không có nước mắt “Anh ấy rất quyến rũ, chu đáo và…”

“Được rồi, Barbara” như thường lệ, vị bác sỹ muốn tiếp cận và an ủi bệnh nhân, nhưng bà cũng biết mình phải giữ khoảng cách và bình tĩnh thảo luận về những gì đã xảy ra với người phụ nữ thông minh và tài giỏi này. Sự việc do một người đàn ông gây ra. Anh ta sử dụng địa vị và quyền lực của mình để lôi kéo phụ nữ đến với mình như ngọn đèn thu hút những con thiêu thân. Chúng bay gần hơn và gần hơn xung quanh ánh hào quang của anh ta, cho đến khi bỏ mạng. Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra ở thành phố này. Kể từ đó, Barbara đã từ chối hai người đàn ông. Mỗi người trong số họ có thể là người bạn đồng hành tốt nhất và cùng cô ấy xây dựng một cuộc sống tuyệt vời. Đây là một người phụ nữ thông minh, tốt nghiệp Đại học Pennsylvania với bằng thạc sĩ khoa học chính trị và tiến sĩ quản lý công. Cô không phải là thư ký ngây thơ hay thực tập sinh mùa hè, và có lẽ đó là điều khiến cô càng dễ bị tổn thương hơn. Cô biết mình đủ giỏi để làm ở tổ chức phi chính phủ nào đó, hoặc trở thành một phần của Đồi Capitol, cũng chỉ như cô vượt qua rào chắn thôi. Vấn đề là, con đường chỉ có thể đi về phía trước, và cảnh phía trước thường bị che khuất.

“Bà biết đấy, dù sao tôi cũng sẽ làm” Barbara nói sau một lúc yên lặng, giọng nghiêm túc nhưng lạnh lùng “anh ấy không cần phải….”

“Cô có cảm thấy tội lỗi vì điều đó không?” Tiến sỹ Clarice Golden hỏi. Barbara Linders gật đầu. Golden thầm thở dài, nhẹ nhàng nói “Và cô nghĩ rằng mình đã đưa cho anh ta….”

“tín hiệu” Một cái gật đầu “Đó là những gì anh ấy nói ‘cô đã đưa tín hiệu cho tôi’ – Có lẽ tôi đã làm thế”

“Không, cô không làm thế, Barbara. Giờ cô tiêp tục kể đi” Clarice nhẹ nhàng ra lệnh

“Hôm đó tôi chỉ đang trong trong tâm trạng không tốt. Nếu xảy ra vào một ngày khác, vào thời điểm khác, tôi sẽ không làm điều đó, nhưng hôm đó tôi đang trong tâm trạng tệ hại. Tôi bước vào văn phòng cảm thấy như bị cảm lạnh hay gì đó, và sau bữa trưa, bụng tôi nôn nao, vì vậy tôi nghĩ mình nên về nhà sớm, nhưng hôm đó chúng tôi đang làm việc với đề xuất sửa đổi quyền công dân của anh ấy, vì vậy tôi uống hai viên tylenol hạ sốt và lúc 9.00 tối chỉ còn hai chúng tôi trong văn phòng. Quyền công dân là lĩnh vực chuyên môn của tôi”. Linders giải thích “tôi đang ngồi trên ghế sofa dài trong phòng và anh ấy vẫn đi lại như thường lệ khi phát biểu ý kiến, rồi anh ấy tiến về phía sau lưng tôi. Tôi nhớ giọng anh ấy trở nên mềm mại và thân thiện, kiểu như thế, và anh anh ấy nói ‘tóc em đẹp thật, Barbara’ hoặc như vậy, và tôi nói ‘cảm ơn ngài’. Anh ấy hỏi tôi cảm thấy thế nào và tôi nói rằng tôi bị mệt và anh ấy nói tôi sẽ đưa tôi thứ anh ấy thường dùng – brandy” cô nói, ngày càng nhanh hơn như thể muốn vượt qua phần này càng nhanh càng tốt, giống như một người tua nhanh đoạn quảng cáo trong video “Tôi không thấy anh ấy bỏ gì vào rượu cả. Tôi đoán anh ấy luôn có một chai Remy trong ngăn kéo bàn làm việc hoặc loại tương tự. Tôi uống cạn ly

“Anh ấy chỉ đứng đó, nhìn tôi, thậm chí không nói gì, chỉ nhìn tôi như thể biết chuyện gì sắp xảy ra. Nó giống như….tôi không biết. Tôi biết có điều gì đó không đúng, giống như bà uống say ý, mất kiểm soát” Rồi cô dừng lại trong khoảng 15 giây, tiến sỹ Golden quan sát cô – bà nghĩ, giống như ông ta đã làm thế. Sự mỉa mai khiến bà cảm thấy xấu hổ nhưng đây là công việc; đây là bệnh viện và bệnh nhân đến đây để được giúp đỡ, chứ không phải nhận tổn thương. Bệnh nhân của bà giờ đang theo dõi những gì đã xảy ra. Bạn có thể thấy nó trong mắt cô, luôn thấy. Bộ não giống như một chiếc máy quay phim, nhấp nháy từng cảnh từ cảnh trong quá khứ, và Barbara Linders chỉ đang bình luận về những gì cô thấy, như thể cô chưa từng trải qua trải nghiệm khủng khiếp đó. Barbara đã dành mười phút để mô tả sự việc, phân tích nó một cách khách quan và rất chi tiết. Đầu óc chuyên nghiệp được đào tạo của cô tự nhiên theo dõi toàn bộ sự việc một cách rất rõ ràng. Cuối cùng, cảm xúc lại trở lại với cô

“Anh ấy không cần phải cưỡng hiếp tôi. Anh ấy có thể…hỏi và tôi sẽ…ý tôi là vào một ngày khác, cuối tuần…tôi biết anh ấy đã lập gia đình, nhưng tôi thích anh ấy và…”

“Nhưng ông ta đã cưỡng hiếp cô, Barbara. Ông ta đã chuốc thuốc và cưỡng hiếp cô” Lúc này tiến sỹ Golden duỗi tay ra và nắm lấy tay cố, vì giờ tất cả sự thật đã được phơi bày. Barbara Linders đã kể lại toàn bộ câu chuyện kinh hoàng, có lẽ từ khi nó bắt đầu xảy ra. Cô luông nói từng chút một, đặc biệt là phần khó nhất, nhưng đây là lần đầu tiên cô có thể một cách trình tự, mô tả sự việc từ đầu đến cuối và nhìn lại toàn bộ sự việc, từng chút một. Điều đó cho cô một kênh để trút bỏ những tổn thương tinh thần

“Phải có ai đó khác” Golden nói sau khi cô ngừng khóc

“Có” Barbara nói ngay lập tức, hầu như không ngạc nhiên khi vị bác sỹ tâm lý có thể nhìn thấy điều này “ít nhất có một phụ nữ khác ở trong phòng, Lisa Beringer. Cô ấy…đã tự tử vào năm sau, đâm xe vào cầu tàu, trông giống như một vụ tai nạn, và uống rất nhiều, nhưng cô ấy đã để lại thư trong văn phòng…và tôi tìm thấy nó” rồi trước sự ngạc nhiên của tiến sỹ Golden, Barbara Linders lấy ra khỏi ví. “ghi chú” được để trong phong bì màu xanh, và bức thư dài 6 trang cho thấy một người phụ nữ có nét chữ đẹp đã quyết định kết thúc cuộc đời và muốn cho mọi người biết lý do tại sao

Tiến sỹ Clarice Golden đã nhìn những từ ghi chú trước đây. Làm sao những người u sầu luôn làm loại chuyện này! Chiều sâu của sự đau khổ của họ quá lớn để họ có thể nói ra. Ngay cả khi tuyệt vọng, họ vẫn có thể được cứu, chữa lành và trở lại cuộc sống tràn đầy hy vọng nếu họ biết rằng một hoặc hai cuộc điện thoại với một hoặc hai người bạn thân sẽ giúp ích. Golden chỉ xem hai đoạn để biết rằng để biết rằng Lisa Beringer chỉ là một nạn nhân không cần thiết nữa, một phụ nữ cảm thấy cô đơn trong cuộc sống, dù trong văn phòng đầy người có thể giúp đỡ

Tất cả các bác sĩ tâm thần phải có khả năng che giấu cảm xúc của mình. Clarice Golden đã làm công việc gần 30 năm và đã thể hiện lòng trắc ẩn, sự thấu hiểu và hỗ trợ vô song đối với các bệnh nhân của mình, đặc biệt xuất sắc trong việc trợ giúp các nạn nhân bị lạm dụng tình dục. Tuy nhiên, vẻ ngoài điềm tĩnh và lý trí là cách để bà che giấu cảm xúc thật của mình. Bà ghét mấy kẻ săn mồi tình dục cũng nhiều như bất kỳ sỹ quan cảnh sát nào, thậm chí còn hơn. Một cảnh sát sẽ nhìn vào thi thể nạn nhân, nhìn thấy những vết bầm tím, khuôn mặt đầy nước mắt, nghe thấy tiếng khóc tuyệt vọng. Bác sỹ tâm lý còn thấy những điều đó lâu hơn, phải khám phá ký ức chết chóc của người bị lạm dụng và cố gắng tìm cách xóa bỏ nó. Hiếp dâm là một loại tội phạm ảnh hưởng đến cả tâm thần nạn nhân, chứ không chỉ thân thể và cũng đáng sợ như những thứ hiện hữu mà cảnh sát có thể nhìn thấy, tệ hơn nữa là cả những tổn thương bên trong mà việc chữa lành chúng là công việc cả đời của Clarice Golden. Một người hiền lành, tận tâm sẽ không bao giờ dùng bạo lực để trả thù bọn tội phạm này, nhưng bà căm ghét những kẻ gây ra tội này

Nhưng đây lại là một trường hợp đặc biệt. Bà vẫn thường có mối liên hệ công việc với các đơn vị cảnh sát chống tội phạm tình dục trong vòng 50 dặm bán kính quanh đây, nhưng trong trường hợp này bà phải kiểm tra xem ai có thẩm quyền với vụ việc vì nó diễn ra trong chính phủ liên bang. Vì vậy, bà sẽ nói chuyện với hàng xóm của mình, Dan Murray của FBI. Và còn một vấn đề khó khăn nữa. Nghi phạm là một cựu thượng nghị sỹ Hoa Kỳ, và thực tế ông ta vẫn có một văn phòng trong Tòa Capitol. Nhưng nghi phạm giờ đã thay đổi công việc. Ông ta không còn là nghị sỹ đại diện cho New England nữa, giờ ông ta là Phó Tổng Thống của Hoa Kỳ

ComSubPac (Tư lệnh Hạm đội tàu ngầm Thái Bình Dương) từng là vị trí được nhiều người thèm muốn nhưng giờ đã trở thành dĩ vãng. Vị chỉ huy vĩ đại đầu tiên là Trung Tướng Charles Lockwood và tất cả những tướng lĩnh đã đánh bại quân Nhật, chỉ có Chester Nimitz và có lẽ Charles Layton đóng vai trò quan trọng hơn. Chính trong văn phòng nhìn ra Trân Châu Cảng này, Lockwood đã phái Mush Morton, Dick O’Kane và Gene Fluckey và những huyền thoại khác tham gia những trận chiến khốc liệt trên biển. Vẫn cùng một văn phòng, cùng một cánh cửa, thậm chí cùng một bảng hiệu trên cửa – Tư Lệnh, Hạm đội tàu ngầm, Hạm đội Thái Bình Dương Hoa Kỳ – nhưng bây giờ với cấp bậc cho vai trò này đã thấp hơn. Chuẩn đô đốc/ thiếu tướng Bart Mancuso, USN, biết rằng anh rất may mắn khi ngồi vào vị trí này. Đó là một tin tốt

Tin xấu là anh thực chất đang tiếp quản một công việc sắp tàn. Lockwood đã từng chỉ huy một đội tàu ngầm và tàu tiếp liệu xuất sắc. Gần đây, Austin Smith cũng đã chỉ huy khoảng bốn mươi tàu trên đại dương lớn nhất thế giới này, nhưng Mancuso giờ tiếp quản quân số xuống còn 19 tàu tấn công nhanh và 6 tàu ngầm tên lửa đạn đạo – và tất cả đều neo ở Bremerton chờ tháo dỡ. Không có con tàu nào được giữ lại, thậm chí không có tàu nào được sử dụng làm bảo tàng lưu giữ lịch sử. Mancuso cũng chẳng bận tâm nhiều lắm. Anh chưa bao giờ thích tàu ngầm tên lửa, chưa bao giờ thích mục đích lén lútcủa chúng, chưa bao giờ thích cách tuần tra tẻ nhạt của chúng, chưa bao giờ thích tư duy của những người chỉ huy trên những con tàu đó. Được đào tạo trưởng thành trên tàu tấn công nhanh, Mancuso luôn thích ở giữa trận chiến – từng thích thế, anh tự sửa lại

Trận chiến đã trôi qua. Chiến tranh đã kết thúc, hoặc gần kết thúc. Nhiệm vụ của tàu ngầm tấn công nhanh chạy bằng năng lượng hạt nhân đã thay đổi kể từ thời Lockwood. Các tàu nổi, dù là tàu thương mại hay tàu chiến, từng là con mồi của chúng, nhưng giờ đây chúng chỉ có nhiệm vụ tiêu diệt tàu ngầm đối phương, giống như các máy bay chiến đấu trên tàu sân bay đang cố gắng tiêu diệt máy bay đối phương. Các chức năng của chúng đã được chuyên biệt hóa, chủ yếu tập trung vào các cải tiến về thiết bị và huấn luyện, khiến chúng trở thành loại tàu ngầm tốt nhất trong số các tàu ngầm. Không có gì tốt hơn một tàu ngầm tấn công chạy bằng năng lượng hạt nhân khi có săn bắt và tiêu diệt.

Điều mà không ai có thể ngờ tới là các SSN của bên kia sẽ biến mất. Mancuso đã dành cả cuộc đời chuyên nghiệp của mình để luyện tập cho một thứ mà anh hy vọng sẽ không bao giờ đến, phát hiện, xác định vị trí, áp sát và tiêu diệt tàu ngầm của Liên Xô, cho dù là tàu tên lửa hay các tàu tấn công nhanh khác. Trên thực tế, anh đã đạt được điều mà không có thuyền trưởng tàu ngầm nào khác từng mơ ước làm được. Anh đã hỗ trợ trong việc bắt một tàu ngầm Nga, một chiến công vẫn nằm trong số những thành tựu bí mật nhất của quốc gia – và một cuộc bắt giữ vẫn tốt hơn là tiêu diệt, phải không – nhưng rồi thế giới đã thay đổi. Anh đã đóng góp vai trò của mình và tự hào về điều đó. Liên Xô giờ không còn nữa

Thật không may – như anh nghĩ về nó – Hải quân Liên Xô cũng không còn nữa, và không cần lo lắng về tàu ngầm của kẻ thù, đất nước anh, cũng như nhiều lần trong quá khứ, đã tưởng thưởng các chiến binh bằng cách lãng quên họ. Bây giờ có rất ít nhiệm vụ phải làm cho những chiếc tàu của anh. Hải quân Liên Xô lớn mạnh và đáng gờm một thời về cơ bản chỉ còn là một ký ức. Chỉ tuần trước, anh đã nhìn thấy các bức ảnh vệ tinh về các căn cứ tại Petropavlovsk và Vlapostok. Mọi con tàu của Liên Xô – người Nga! – đã bị bỏ hoang từ lâu trên bờ biển, và ở phần trên cùng của thân tàu, anh thậm chí có thể nhìn thấy rỉ sét màu vàng, nơi lớp sơn đen bị bong ra.

Còn những nhiệm vụ khả thi khác thì sao? Săn tàu buôn chỉ là một trò đùa – tệ hơn, các phi công của hạm đội tuần tra chống ngầm P-3C Orion đó từ lâu đã sửa đổi máy bay để mang tên lửa không đối đất và chúng cũng nhanh hơn tàu ngầm mười lần, Nếu tấn công một tàu buôn, họ chắc chắn làm điều đó nhanh hơn và tốt hơn tàu ngầm

Đáng buồn thay, điều tương tự cũng xảy ra đối với tàu chiến mặt nước – những gì đã từng là chúng. Sự thật đáng buồn, nếu có thể gọi là vậy, là mặc dù hải quân Mỹ đã bị suy yếu và giảm về quy mô, nhưng lực lượng này vẫn có thể đối phó với bất kỳ lực lượng hải quân nào trên thế giới ngay trước khi chúng kịp huy động và tung ra

Và giờ thì sao? Nếu ban thắng giải Super Bowl, bạn vẫn còn một đội cần giải quyết trong mùa giải tới. Nhưng trong trò chơi khắc nghiệt nhất của con người, chiến thắng có nghĩa là chiến thắng vĩnh viễn. Không còn tàu địch trên biển, và trên đất liền còn lại rất ít. Trong hoạt động quân sự của kỷ nguyên mới này, trong số các nhóm mặc quân phục, lực lượng tàu ngầm là lứa đầu tiên thất nghiệp. Lý do duy nhất để còn chức ComSubPac là sức ỳ quan liêu. Bên cạnh đó, lực lượng tàu ngầm cũng nên giữ lại các sĩ quan cấp cao của mình, cũng như các sĩ quan cấp cao trong các đơn vị quân sự khác – cho dù đó là lực lượng không quân, lực lượng mặt đất hay lực lượng phục vụ.

Chỉ có 7 trong số 19 tàu ngầm tấn công nhanh đang hoạt động trên biển. 4 tàu đang phải sửa chữa lớn và các bãi đang kéo dài công việc của họ hết mức có thể để biện minh cho cơ sở hạ tầng của chính mình. Những người còn lại ở bên cạnh các tàu tiếp tế hoặc ở bờ biển, nơi các đội bảo trì tìm thấy những công việc mới mẻ, thú vị để duy trì danh tính và tình trạng trong các cơ sở quân sự. Bảy tàu ngầm trên biển, một tàu ngầm tấn công nhanh chạy bằng năng lượng hạt nhân đang theo dõi Trung Quốc, ồn ào đến mức Mancuso hy vọng tai của những sỹ quan sonar sẽ không bị tổn thương nghiêm trọng. Theo dõi họ giống như quan sát một người mù lảng vảng trong bãi đậu xe giữa ban ngày. Hai tàu khác đang tiến hành nghiên cứu môi trường và thực sự đang theo dõi quần thể cá voi trong đại dương – không phải cho những người săn bắt cá voi, mà cho các nhóm bảo tồn. Cuối cùng, tàu ngầm của anh đã tìm kiếm tới lui, và hóa ra có nhiều cá voi hơn dự kiến, và chúng không quá nguy cấp như mọi người nghĩ, vì vậy nhiều nhóm môi trường sắp gặp phải vấn đề gây quỹ. Tất cả chuyện này rất ổn với Mancuso. Anh chưa bao giờ muốn giết một con cá voi cả

Bốn chiếc tàu khác đang tập luyện, chủ yếu là luyện tập với nhau. Nhưng các nhà bảo vệ môi trường đang trả thù Lực lượng tàu ngầm, Hạm đội thái bình dương Hoa Kỳ. Họ từng phản đối việc xây dựng và hoạt động tàu ngầm trong ba mươi năm, giờ đây họ lại phản đối việc tháo dỡ chúng, và hơn một nửa thời gian làm việc của Mancuso dành để nộp tất cả các loại báo cáo, trả lời cho câu hỏi và giải thích chi tiết về câu trả lời của chính mình. “Những tên khốn vô ơn” Mancuso càu nhàu. Anh đang giúp đỡ mấy co cá voi, phải không? Vị đô đốc gầm gừ với công cà phê và mở tập tài liệu mới

“Tin tốt, thuyền trưởng” một giọng nói đột ngột vang lên

“Ai cho cậu cmn vào đây?”

“Tôi có sư tha thứ của chief” Ron Johns trả lời “anh ấy nói anh đang chết chìm trong công việc giấy tờ”

“Anh ta biết rõ mà” Mancuso đứng dậy chào mừng khách, tiến sỹ Johns cũng có vấn đề của mình. Chiến tranh lạnh kết thúc cũng khiến các nhà thầu quốc phòng bị thiệt hại, và Johns chuyên về hệ thống sonar dùng trên tàu ngầm. Sự khác biệt là Johns cũng đã kiếm được một đống tiền trước đó rồi “Vậy tin vui là gì?”

“Hệ thống phần mềm mới của chúng tôi có thể được sử dụng để xác định các loài động vật có vú dưới nước. Vừa nhận được cuộc gọi từ Chicago và họ đã xác định được thêm 20 con cá voi lưng gù ở Vịnh Alaska. Tôi nghĩ sẽ nhận được hợp đồng từ NOAA (Cơ quan khí quyển và đại dương quốc gia Mỹ). Giờ tôi có thể mời anh bữa trưa được rồi” Jones thả người xuống ghế da. Anh thích Hawaii và ăn mặc đúng kiểu dân ở đây. Chiếc áo sơ mi giản dị và không tất, chỉ mang một đôi giày thể thao

“Cậu còn nhớ những ngày xưa đẹp đẽ không?” Bart hỏi với ánh mắt kỳ lạ

“Ý anh là chạy quanh đại dương ở độ sâu 400 feet, ở lỳ trong ống thép và tường sắt trong hai tháng, ngửi mùi dầu suốt ngày, ăn cùng loại thức ăn hàng tuần và xem mấy bộ phim cũ trên chiếc TV có màn hình to bằng tờ giấy, làm việc từ 6 giờ sáng đến 12 giờ đêm, được ngủ có 5 tiếng về đêm và lúc nào cũng phải tập trung như bác sỹ phẫu thuật á? Phải, Bart, ngày xưa đẹp đấy” Jones dừng lại, nghĩ trong một giây “Tôi nhớ những ngày trẻ khi nó là vui vẻ. Chúng ta đang khá tốt, phải không?”

“Tốt hơn trung bình” Mancuso trả lời “Chuyện gì xảy ra với cá voi?”

“Phần mềm mới mà người của tôi đã thiết kế có thể cho biết nhịp thở và nhịp tim của chúng và tạo ra một đường Hertz rõ ràng. Khi mấy con voi đó đang bơi, nếu anh đặt ống nghe vào nghe, màng nhĩ của anh có thể bị chấn động”

“Mục đích thực sự của phần mềm là gì?”

“Tất nhiên là để theo dõi tàu ngầm lớp K” Jones mỉm cười khi nhìn ra căn cứ hải quân trống trải bên ngoài cửa sổ “Nhưng tôi không thể nói điều đó nữa. Chúng tôi đã thay đổi hàng trăm dòng mã để cho phần mềm một công dụng mới và đã nói chuyện với NOAA”

Mancuso muốn nói về việc sử dụng phần mềm đó để theo dõi một số tàu ngầm lớp K do người Iran sở hữu ở Vịnh Ba Tư, nhưng nghe nói rằng người Iran mất tích một chiếc. Con tàu ngầm đó có thể đã va phải một tàu nổi, bị bẹp dúm và vỡ tan tành, và thủy thủ đoàn trên tàu chở dầu thậm chí còn không nghe thấy tiếng nổ. Dù sao, các tàu ngầm lớp K khác hiện đang ở bến. Có thể người Iran đã nghe lời chế nhạo của các thủy thủ cũ về tàu ngầm nên không có ý định đụng tàu mới – dù sao ai cũng biết những chiếc tàu ngầm đó cũng chỉ là “Pigboat/tàu lợn”

“Ở đó trống trải quá” John chỉ ra nơi từng là căn cứ hải quân lớn nhất. Không có một con hàng không mẫu hạm nào trong tầm mắt, chỉ có hai con tuần dương hạm, 1 nửa đội khu trục, khinh hạm cũng gần bằng số lượng đó cùng 5 tàu tiếp liệu “Ai đang chỉ huy Hạm đội PAC bây giờ, m