Chương 2 TÌNH HUYNH ĐỆ
“Bắt được ông ta chưa?” Tổng thống Durling hỏi
“Chưa đầy nửa giờ trước” Ryan xác nhận, ngồi xuống ghế
“Không ai bị thương?” Đó là điều quan trọng với Tổng Thống. Cũng quan trọng với Ryan nhưng không đến mức ám ảnh như thế
“Clark báo không có thương vong bên mình”
“Còn phía bên kia thì sao?” Brett Hanson, ngoại trưởng đương nhiệm lên tiếng hỏi. Ông tốt nghiệp trường Choete Chool và Yale. Ryan nghĩ chính phủ này có vẻ ưu ái sinh viên tốt nghiệp Yale nhưng Hanson không hiệu quả như tiền bối Eli anh từng làm việc cùng. Hanson thấp, bé và gầy gò, hướng nội và có sư nghiệp giằng co giữa văn phòng chính phủ và công ty tư vấn và một công việc bán thời gian trên chương trình trò chuyện của PBS – nơi có thể gây sức hút và kiếm rất nhiều tiền ở một công ty nằm trong trung tâm thành phố. Ông ta là một chuyên gia về luật doanh nghiệp và quốc tế, lĩnh vực chuyên môn ông từng sử dụng trong các cuộc đàm phán thương mại đa phương. Jack biết, ông rất giỏi trong lĩnh vực này
Thật không may, sau khi ông ta gia nhập nội các vẫn sử dụng mô hình cũ để giải quyết công việc nhà nước – và kết quả tệ hại hơn nhiều
Ryan dừng lại hai giây tước khi trả lời “Tôi không hỏi”
“Tại sao?”
Jack có thể đưa ra bất kỳ lý do nào anh muốn, nhưng anh quyết định đã đến lúc phải làm rõ lập trường. Vì vậy, anh trêu tức “Bởi vì nó không quan trọng. Thưa ngài ngoại trưởng, mục đích là bắt Corp và nó đã hoàn thành. Trong khoảng 30 phút nữa ông ta sẽ được giao cho cơ quan hành pháp địa phương – dù không tốt- nhưng sẽ được xét xử theo luật của họ, trước một bồi thẩm đoàn là các đồng hương của ông ta, hoặc bất cứ điều gì họ muốn” Ryan không buồn tìm hiểu thêm
“Điều đó tương đương với tội giết người”
“Ngài ngoại trưởng, các đồng hương của ông ta ghét ông ta không phải do lỗi của tôi. Ông ta cũng phải chịu trách nhiệm về cái chết của các lính Mỹ. Ngay cả nếu chúng tôi quyết định tự mình loại bỏ ông ta thì đó cũng không phải tội giết người. Đó sẽ là cuộc tập-trận-an-ninh-quốc-gia-trực-tiếp. Chà, trong một thời đại khác thì sẽ là thế đấy” Ryan nói. Thời thế đã thay đổi và Ryan phải tự thích nghi với thực tế mới thôi “Thay vào đó, chúng ta đang hành động như cac công dân có trách nhiệm của thế giới bằng cách bắt một tên tội phạm quốc tế nguy hiểm và chuyển giao hắn cho chính phủ quốc gia của chính hắn, họ sẽ xét xử hắn tội buôn ma túy và theo tôi biết, tất cả các nước đều coi buôn ma túy là một trọng tội. Chuyện xảy ra tiếp theo sẽ phụ thuộc vào hệ thống công lý của nước họ. Đây là quốc gia chúng ta có quan hệ ngoại giao và thỏa thuận viện trợ không chính thức, vì vậy chúng ta phải tôn trọng luật pháp của nước sở tại”
Hanson không thích điều này, xét theo cách ông ta ngồi ngả lưng vào ghế. Nhưng ông ta sẽ ủng hộ nó trước công chúng vì chẳng còn lựa chọn nào khác. Trong năm ngoái, đã 6 lần Bộ Ngoại Giao tuyến bố chính thức rằng Hoa Kỳ ủng hộ chính phủ đó. Và điều đau đớn với Hanson là bị gã trẻ tuổi mới nổi này bắt kịp
“Họ thậm chí còn có cơ hội để làm điều đó ngay bây giờ đó, Brett” Durling nhẹ nhàng nói, khẳng định sự ủng hộ cá nhân mình với Chiến dịch WALKMAN
“Và chuyện này chưa bao giờ xảy ra (chiến dịch mật)”
“Vâng thưa tổng thống”
“Jack, cậu rõ ràng đã đúng về anh chàng Clark này. Chúng ta cần làm gì cho anh ta?”
“Điều đó phụ thuộc vào DCI, sir. Có lẽ là một huân chương Ngôi Sao Tình Báo khác anh ta” Ryan đề nghị, hy vọng Durling sẽ chuyển lời cho Langley. Nếu không, có lẽ đích thân anh sẽ gọi cho Mary Pat. Đã đến lúc hàn gắn mối quan hệ với ngài ngoại trưởng, một kỹ năng mới của Ryan “Ngài ngoại trưởng, trong trường hợp ngài không biết, người bên chúng ta được lệnh sử dụng vũ khí sát thương càng ít càng tốt. Ngoài ra, mối quan tâm duy nhất của tôi là tính mạng người bên chúng ta”
“Tôi ước anh cho người bên tôi biết rõ chuyện này trước” Hansen giận dữ
Hít một hơi thật sâu đi nào, Ryan tự ra lệnh cho bản thân. Đống rác này là do Bộ Ngoại Giao và người tiền nhiệm của Ryan gây ra. Quân đội Hoa Kỳ đã tiến vào một quốc gia đã bị tàn phá bởi các lãnh chúa địa phương – một thuật ngữ khác do truyền thông đưa ra dành cho mấy kẻ phản diện – và giúp khôi phục trật tự, sau đó thì toàn bộ nhiệm vụ trở thành nát bét, khi Bộ Ngoại Giao cho rằng các “lãnh chúa” vốn là vấn đề của quốc gia giờ góp phần vào “giải pháp chính trị”. Nhưng các lãnh chúa về cơ bản là thủ phạm của vấn đề, một điều mà Bộ Ngoại giao dễ dàng bỏ qua. Điều mà Ryan ghét nhất chính là chu trình của logic này, anh tự hỏi liệu họ có dạy khóa học logic ở Yale hay không. Anh nghĩ, có khi đó là môn tự chọn. Ở Đại học Boston, nó là môn bắt buộc
“Chuyện đã xong rồi, Brett” Durling nhẹ nhàng “và không ai thương tiếc cho cái chết của Mr. Corp đâu. Còn chuyện gì tiếp theo?” Tổng Thống hỏi Ryan
“Người Ấn Độ đang trở nên tích cực. Họ đã tăng cường các hoạt động hải quân và đang tiến hành các hoạt động quân sự ở vùng biển xung quanh Sri Lanka…”
“Trước đây họ cũng làm điều đó rồi” vị ngoại trưởng cắt ngang
“Không mạnh mẽ như làn này và tôi không thích cách họ tiếp tục đối thoại với “Những con hổ giải phóng Tamil” hoặc bất kể tên gì mà những kẻ mất trí đó tự đặt ra. Tiến hành các cuộc đàm phán mở rộng với một nhóm du kích hoạt động trên đất của một nước láng giềng không phải là một hành động hữu nghị”
Đây là một mối quan tâm mới của Chính phủ Hoa Kỳ. Hai nước thuộc địa cũ của Anh từ lâu đã chung sống hòa thuận, nhưng những năm gần đây người Tamil trên đảo của Sri Lanka đã tham gia vào một nổi dậy quy mô lớn. Bên Sri Lanka cầu xin những người họ hàng bên lục địa Ấn cửa một đội quân đến để duy trì hòa bình. Ấn Độ đã hứa nhưng hành động cao cả này giờ đang thay đổi. Có tin đồn rằng chính phủ Sri Lanka sẽ sớm yêu cầu rút binh sĩ Ấn Độ. Cũng có tin đồn rằng việc sơ tán sẽ gặp một số “khó khăn kỹ thuật”. Song song đó, ngoại trưởng Ấn Độ được cho là đã có cuộc nói chuyện với Đại sứ Mỹ tại tiệc chiêu đãi ở Delhi
“Ngài biết đấy” vị bộ trưởng nói sau khi uống hơi nhiều, nhưng có lẽ là có mục đích “vùng nước phía nam của chúng tôi được gọi là Ấn Độ Dương, và chúng tôi có lực lượng hải quân để bảo vệ nó. Bây giờ mối đe dọa từ Liên Xô không còn nữa, tôi tự hỏi sao hải quân Hoa Kỳ vẫn khăng khăng duy trì lực lượng ở đó”
Việc bổ nhiệm đại sứ Hoa Kỳ mà một nhiệm vụ chính trị – và vì vài lý do, đại sứ Mỹ tại Ấn Độ đã trở thành một vị trí đắt giá, bất chấp khí hậu ở đó – vị trí mà Scott Adler rất coi trọng. Vị đại sứ Hoa Kỳ này từng là thống đốc bang Pennsylvania mỉm cười, lẩm bẩm điều gì đó về tự do trên biển và gửi báo cáo mật mã cho Foggy Bottom (Bộ Ngoại Giao) trước khi đi ngủ buổi tối. Adler cần biết bọn họ không phải đồ ngốc cả
“Chúng tôi không thấy có bất kỳ dấu hiệu gây hấn nào theo cách đó” Hanson nói sau một lúc suy nghĩ
“Các vấn đề tôn giáo của Ấn Độ rất khó giải quyết. Ấn Độ sẽ không mở rộng về phía bắc vì có núi cản đường. Không cần phải suy nghĩ về phía tây vì Pakistan có vũ khí hạt nhân. Phía đông là Bangladesh – tại sao họ phải bận tâm? Sri Lanka có tầm quan trọng chiến lược thực sự đối với họ, có khả năng đóng vai trò như bàn đạp”
“Đến đâu?” Tổng Thống hỏi
“Australia. Không gian và tài nguyên rộng mở, không có quá nhiều rào cản và Australia không đủ số quân sự để ngăn chặn”
“Tôi chỉ không thấy chuyện đó sẽ xảy ra” vị ngoại trưởng tuyên bố
“Nếu Những Con Hổ Tamil làm được điều gì đó đáng kể, tôi có thể thấy Ấn Độ sẽ gia tăng quân đội giữ gìn hòa bình ở đó. Khi các điều kiện chín muồi, bước tiếp theo là thôn tính và rồi đột nhiên xuất hiện một quốc gia kẻ thù rực rỡ ở phía xa và khiến cho một trong các đồng minh lịch sử của chúng ta sống trong lo lắng” Và hỗ trợ Những Con Hổ Tamil làm gì đó vừa dễ dàng vừa tiết kiệm thơi gian. Vật tế thần hữu ích, phải không? “Trong lịch sử, những tham vọng kiểu này cần phải chặn sớm để không phải trả giá đắt về sau”
“Và đó là lý do vì sao Hải Quân Mỹ ở Ấn Độ Dương” Hanson tin tưởng
“Đúng vậy” Ryan thừa nhận
“Chúng ta có đủ mạnh để ngăn chặn tham vọng mở rộng của bọn họ không?”
“Vâng, thưa tổng thống, hiện tại là thế, Nhưng tôi không thích cách Hải quân chúng ta dàn trải. Ngoại trừ hai tàu được đại tu, mọi tàu đều đã được triển khai hoặc đang trong quá trình chuẩn bị. Chúng ta không có một lực lượng dự bị chiến lược nào xứng với tên gọi” Ryan tạm dừng, rồi tiếp tục nói, dù biết mình đang đi quá xa, nhưng vẫn phải làm “Chúng ta đang cắt giảm quá nhiều, sir. Người của chúng ta đang rất mỏng”
“Họ không còn mạnh mẽ như chúng ta nghĩ nữa, và mọi thứ đã là quá khứ.” Raizo Yamata nói. Ông ta đang mặc chiếc kimono lụa thanh lịch, ngồi trên sàn cạnh chiếc bàn thấp theo cách truyền thống
Những người khác ngồi quanh bàn nhìn đồng hồ cẩn thận, đã gần ba giờ sáng, và dù đây là một trong những Nhà Geisha sang trọng nhất thành phố thì giờ cũng muộn rồi. Tuy nhiên, Raizo Yamata là một người dẫn dắt chuyện rất hấp dẫn, nhiều người trong phòng cảm thấy ông ta là một người giàu có và khôn ngoan. Hầu hết trong số họ nghĩ thế
“Họ đã bảo vệ chúng ta nhiều thế hệ” một người nhận xét
“Khỏi cái gì? Bản thân chúng ta sao?” Yamata thô lỗ hỏi. Giờ thì cách nói chuyện không cần khách sao. Dù Mặc dù những người ngồi quanh bàn rất lịch sự, nhưng đều là người quen, nếu không phải là bạn thân, và đều đã uống rất nhiều. Lúc này, quy tắc xã hội có xu hướng thay đổi. Họ có thể nói mà không do dự. Những gì thường được coi là một sự xúc phạm chết người có thể được chấp nhận một cách bình tĩnh, ngay cả khi bị bác bỏ một cách tàn nhẫn, sẽ không để lại sự thù hận nào. Tuy nhiên, giống như hầu hết các quy tắc, đây chỉ là lý thuyết, và mức độ chấp nhận tâm lý thực tế vẫn khác nhau ở mỗi người. Dù tình bạn và mối quan hệ không kết thúc ở đây chỉ vì mấy lời này, nhưng không phải ai cũng hoàn toàn quên chúng “Ai trong số chúng ta” Yamata tiếp tục “đã từng là nạn nhân của họ?”
Những người Nhật khác trong bàn để ý Yamata không dùng từ “barbarians/ những kẻ man di mọi rợ” vì có sự hiện diên của hai người khác. Một trong số họ, Trung tướng V. K. Chandraskatta, chỉ huy hạm đội của Hải Quân Ấn Độ, hiện đang nghỉ phép. Người còn lại, Zhang Han San – tên có nghĩa là “Hàn Sơn/ Núi Lạnh” – một nhà ngoại giao cấp cao của Trung Quốc và là thành viên của Đoàn Ngoại giao Thương mại Tokyo. Người sâu được chấp nhận dễ dàng hơn người trước. Mặc dù Chandraskatta là một người có học thức, thông minh và là một đồng minh tiềm năng, nhưng làn da ngăm đen và những đường nét sắc sảo đã khiến ông ta được coi là ‘người nước ngoài’ hơn cả vị khách Trung Quốc và 8 vị zaibatsu ngồi quan bàn đều có thể ngửi thấy mùi cơ thể của người đàn ông này, bất kể đều uống rất nhiều rượu sake và nghĩ rằng giác quan mình đã mất. Vì lý do này, Chandraskatta chiếm vị trí danh dự, ngồi bên tay phải Yamata và vị zaibatsu này tự hỏi liệu người Ấn Độ có biết cái gọi là vị trí danh dự này chỉ là hàm ý khác của sự khinh thường. Có lẽ là không. Dù sao thì ông ta chỉ là một kẻ barbarian/ kẻ man di, dù có lẽ hữu dụng đấy
“Chúng không còn đáng sợ như trước đây, tôi thừa nhận, yamata-san, nhưng tôi đảm bảo với ông” Chandraskatta nói bằng giọng tiếng Anh tốt nghiệp Dartmouth “hải quân của chúng vẫn còn rất mạnh. Hai tàu sân bay của chúng ở vùng biển chúng tôi cũng đủ khiến hải quân bên tôi nằm yên bất động”
Yamata quay đầu “Ông không thể đánh bại chúng, ngay cả bằng tàu ngầm?”
“Không” vị tướng thành thật trả lời, dù tối nay uống nhiều nhưng đầu óc ông ta vẫn minh mẫn và đang tự hỏi mục đích cuộc trò chuyện này là gì “Ông phải hiểu rằng vấn đề chủ yếu nằm ở tác chiến kỹ thuật – khoa học kỹ thuật, như chúng ta vẫn thường nói vậy?” Chandraskatta điều chỉnh lại chiếc kimono mà Yamata đã đưa cho ông ta, để khiến ông ta trở thành một thành viên thực sự của nhóm này “Để đánh bại một hạm đội của kẻ thù, ông phải tiến đến đủ gần để vũ khí của ông có thể tác động đến tàu của chúng. Tuy nhiên, với công nghệ phát hiện tiên tiến, chúng có thể dễ dàng phát hiện vị trí và chuyển động của chúng ta từ một khoảng cách rất xa. Chúng có thể giữ chúng ta ở khoảng cách xa khoảng, uhm, khoảng 600km. Ở khoảng cách này chúng tôi không thể theo dõi tốt vị trí và hướng đi của chúng, chúng tôi cũng không thể dễ dàng đánh bật chúng đi được”
“Và đó là lý do vì sao các ông vẫn chưa chuyển đến Sri Lanka?” Tanzan Itagake hỏi
“Đó là một trong những lý do” viên tướng công nhận
“Bọn chúng giờ có bao nhiêu tàu?” Itagake tiếp tục hỏi
“Hạm đội Thái Bình Dương? 4. 2 đang hoạt động trên biển, 2 đóng tại Hawaii”
“Chuyện gì xảy ra với hai chiếc kia?” Yamata hỏi
“Kitty Hawk và Ranger trong tình trạng đại tu và sẽ không quay lại biển trong lần lượt là 1 và 3 năm. Tất cả các tàu hiện thuộc Hạm đội 7 và không có tàu nào thuộc Hạm đội 1. Hải quân có năm chiếc nữa. Các tàu đã sẵn sàng phục vụ, chúng sẽ được biên chế cho Hạm đội 2 và 6, nhưng một trong số chúng sẽ được đại tu sau sáu tuần nữa” Chandraskatta mỉm cười. Thông tin của ông ta hoàn toàn cập nhật và ông ta muốn chủa nhà biết chuyện đó “tôi phải nói với các ông rằng hải qua Hoa Kỳ đã giảm đáng kể so với…cái gì gì? 5 năm trước? So với 5 năm trước thì chúng có vẻ khá yếu, nhưng so với bất kỳ quốc gia nào thì họ vẫn quá mạnh. Một trong những tàu sân bay của họ có thể so sánh với toàn bộ hạm đội của các quốc gia trên thế giới”
“Vậy, ông nghĩ, tàu sân bay chính là vũ khí lợi hại nhất của họ?” Yamata hỏi
“Tất nhiên” Chandraskatta sắp xếp các vật dụng trên bàn, ở giữa đặt một chai rượu sake rỗng “Giả sử đây là một con tàu, hãy vẽ một vòng tròn xung quanh nó với bán kính 100 km. Chỉ cần con tàu không cho phép, các ông không thể sống trong vòng tròn này. Thực tế, nếu chúng hoạt động nhanh hơn, bán kính có thể kéo dài đến 1500 km, chúng có thể tấn công xa hơn nếu cần. Nhưng ngay cả ở khoảng cách ngắn nhất mà tôi đang nói đến, chúng có thể kiểm soát một vùng biển rộng lớn. Nếu không có con tàu sân bay này, chúng sẽ chẳng khác gì một đội quân với các tàu khu trục lớn. Vấn đề lớn nhất là làm thế nào để loại bỏ chúng” vị tướng kết luận, sử dụng ngôn ngữ đơn giản để các nhà công nghiệp có thể hiểu được
Chandraskatta đã đúng khi cho rằng mấy thương nhân này có hiểu biết rất ít về quân sự. Tuy nhiên, ông ta đã đánh giá thấp khả năng học hỏi của bọn họ. Vị tướng đến từ một đất nước có truyền thống chiến binh hiểu biết rất ít ngoài biên giới. Ấn Độ đã chận đứng cuộc tấn công của Alexander Đại Đế, đánh bại quân đội của ông, giáng cho quân đoàn Macedonia một đòn chí mạng và có lẽ là thành công đặt dấu chấm hết cho sự bành trướng của ông ta, điều mà cả Ba Tư và Hy Lạp đều không làm được. Quân đội Ấn Độ đã chiến đấu bên cạnh Nguyên soái Montgomery để đánh bại Rommel và đập tan quân Nhật tại Imphal – một sự thật mà ông ta không muốn gợi lại ở đây, vì một trong những người quân đội Nhật có mặt tại bàn này. Dù ông ta tự hỏi họ đang nghĩ gì, nhưng lúc này ông ta rất vui khi được tận hưởng sự hiếu khách và trả lời những câu hỏi đơn giản của họ. Vị đô đốc đẹp trai cao lớn ngả người về phía sau, hy vọng có được một chiếc ghế thoải mái và uống một hơi vào bụng. Loại rượu sake Nhật Bản được những thương nhân tỉ mỉ này cung cấp giống như nước đun sôi so với rượu gin mà ông ta thường uống.
“Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu con tàu đó bị phá hủy?” Itagake hỏi
“Như tôi nói” vị tướng kiên nhẫn trả lời “họ sẽ chỉ là đội hải quân bình thường với các tàu khu trục lớn và tôi có thể đảm bảo với ông rằng các tàu mặt nước của họ vẫn là hạng nhất, nhưng phạm vi kiểm soát của mỗi tàu sẽ bị giảm xuống. Các tàu khu trục có thể ‘ngăn chặn’ các cuộc tấn công của đối phương, nhưng không thể ‘dự đoán ” Sức mạnh của đối thủ”
Ông ta thấy những từ ngữ mà ông ta chọn đã khiến cuộc nói chuyện dừng trong giây lát
Một trong hai người bắt đầu suy ngẫm về sự tinh tế của những từ ngữ, và Itagake thốt lên một tiếng dài “Ahhh” và ngả người ra sau, như thể ông ta vừa học được một điều gì đó sâu sắc. Chandraskatta đã chọn từ ngữ cực kỳ đơn giản – ông ta quên mất một lúc rằng chân lý sâu sắc thường được trình bày trong một hoặc hai từ đơn giản. Ông ta tự nhủ, chắc hẳn những người Nhật này đã nhận ra một điều gì đó quan trọng.
Mấy người đang nghĩ cái gì vậy? Ông ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì cần thiết, kể cả đổ máu, để biết câu trả lời. Bất kể đó là gì, với cảnh báo đúng đắn, có thể nó sẽ hữu dụng Nếu ông ta biết những người xung quanh bàn đang vật lộn với những gì vừa nói, hẳn sẽ rất ngạc nhiên.
“Đúng là đốt rất nhiều dầu” viên sỹ quan điều hành chiên dịch của hạm đội báo cáo trong cuộc họp buổi sáng
Tàu USS Dwight D. Eisenhower đang cách đảo san hô Felidu Atoll 200 dặm về phía đông nam, hướng 0-9-8 từ đông sang nam với tốc độ 18 hải lý/giờ và sẽ tăng tốc để bắt đầu hoạt động huấn luyện bay. Ngay từ 40 phút trước, radar của máy bay cảnh báo sớm trên không E-3C Hawkeye đã xuất hiện thông tin tình báo. Và chắc chắn hải quân Ấn Độ đang tiêu tốn rất nhiều nguyên liệu cho chiếc Bunkner-Charlie của họ, dầu hoặc bất cứ thứ gì để có thể lái mấy chiếc tàu của họ trên mặt nước
Việc triển khai chiến thuật trên màn hình trước mặt anh ta có thể dễ dàng bị nhầm lẫn với một nhóm tấn công tàu Hải quân Hoa Kỳ. Hai tàu Ấn Độ, Viraat và Vikrant, ở trung tâm đội hình, mô hình này được sáng tạo bởi một người Mỹ tên là Nimitz cách đây gần 80 năm. Bên cạnh tàu hộ tống là các tàu khu trục tên lửa Dehli và Mysore, do chính Ấn Độ sản xuất, đều được trang bị hệ thống tên lửa phòng không SAM với rất ít thông tin về nó – điều khiến các phi công luôn lo lắng. Đội hình vành đai thứ hai bao gồm các bản sao Ấn Độ từ các tàu khu trục lớp Kashin cũ của Nga, cũng được trang bị SAM. Tuy nhiên, hấp dẫn nhất lại là 2 thứ khác
“Tàu bổ xung Rajaba Gan Palan và Shakti đã tái gia nhập nhóm chiến đấu sau thời gian ngắn ở Trivandrum…”
“Chúng ở cảng bao lâu?” Jackson hỏi
“Không quá 24 giờ” Chỉ huy Ed Harrison, sỹ quan điều hành chiến dịch hạm đội trả lời “Chúng vòng quanh khá là nhanh, sir”
“Vậy thì chúng chỉ vào để tiếp nhiên liệu nhanh. Chúng chở được bao nhiêu gas?”
“Mỗi tàu Bunker có thể chở được 13 ngàn tấn dầu và 1500 tấn nhiêu liệu JP/ động cơ phản lực. Vì hoạt động tiếp nhiên liệu chưa kết thúc cho đến ngày hôm qua, chiếc tàu chở dầu chị em của nó là Deepak đã rời nhóm chiến đấu một lần nữa và đang hướng về phía tây bắc, tới Trivandrum”
“Vậy chúng làm việc quá chăm chỉ thế này chỉ để tiếp nhiên liệu cho mấy tàu. Thú vị thật. Tiếp tục đi” Jackson ra lệnh
“4 tàu ngầm đang hoạt động cùng nhóm tấn công này. Chúng ta biết vị trí của 1 con trong số đó và mất dấu 2 con ở đây” Harrison vẽ vòng tròn thô thiển trên màn hình “Vị trí của con thứ 4 vẫn chưa xác định được, sir. Chúng ta sẽ làm việc đó trong hôm nay”
“Tàu ngầm của chúng ta đâu?” Jackson hỏi viên sỹ quan chỉ huy
“Santa Fe ở gần đây và Greenville đang nằm giữa họ và chúng ta. Cheyenne ở gần phía nhóm tàu chiến đấu hơn, như thủ môn” Chuẩn đô đốc/ Thiếu tướng Mike Dubro trả lời, nhấp ngụm cà phê
“Sir, kế hoạch cho ngày hôm nay” Harrison tiếp tục “là cho máy 4 máy bay F/A-18 Echoes bay về phía đông cùng với các máy bay tiếp dầu đến điểm này, được đánh dấu là POINT BAUXITE. Từ đó họ sẽ quay đầu và đi về phía tây bắc, tiếp cận cách nhóm chiến đấu của Ấn Độ 30 dặm, bay lơ lửng trên không trong ba mươi phút, sau đó rẽ quay trở lại BAUXITE để nạp nhiên liệu lần nữa và bay trở lại tàu. Tổng thời gian là 4 giờ và 45 phút” Để bốn máy bay làm được điều này, cần có tám chiếc mày bay để hỗ trợ tiếp nhiên liệu trên không. 1 chiếc tiếp nhiên liệu lượt đi và 1 chiếc lượt về.Đó là lợi thế lớn nhất của tàu nhiên liệu Ike
“Vậy chúng ta muốn họ nghĩ rằng chúng ta vẫn hoạt động theo cách đó” Jacksong gật đầu và mỉm cười, không hề nhắc vì đến mệt mỏi và chịu đựng của phi hành đoàn cho nhiệm vụ kiểu này vốn dĩ rất mệt mỏi “tôi thấy cậu vẫn gian xảo như xưa, Mike”
“Họ vẫn chưa biết gì về chúng ta và chúng tôi dự định vẫn giữ nguyên như thế” Dubro nói thêm
“Còn Bugs đưa lên thế nào?” Robby hỏi, sử dụng nickname/biệt danh của máy bay F/A-18 Hornet thường gọi “Plastic Bug/ Bọ Nhựa”
“4 Harpoons mỗi chiếc. Màu trắng” Dubro thêm vào. Trong hải quân, các tên lửa diễn tập thường được sơn màu xanh lam. Tên lửa chiến đấu thường được sơn màu trắng. Harpoons là các tên lửa đất đối không. Jackson không cần phải hỏi về tên lửa không đối không Sidewinder và AMRAAM vốn là phần cơ bản không thể thiếu của Hornet “Tôi chỉ muốn biết, bọn họ đang có mục đích quái gì vậy?” vị chỉ huy nhóm tàu chiến đấu khẽ nhận xét
Đó là điều mà mọi người đều muốn biết. Nhóm tàu chiến đấu Ấn Độ – đó là những gì bọn họ gọi, vì chính xác là thế – đã đở trên biển 8 ngày nay, dạo trên bờ biển phía nam Sri Lanka. Nhìn chung, người ta cho rằng nhiệm vụ của nhóm tác chiến này là hỗ trợ công việc của lực lượng giữ gìn hòa bình Ấn Độ, nhằm xoa dịu căng thẳng giữa chính phủ Sri lanka và ‘Những con hổ giải phóng Tamil’. Ngoại trừ một điều: Những con hổ Tamil chủ yếu được sự ủng hộ của người dân miền bắc của đảo quốc, trong khi hạm độ Ấn Độ này lại đi về phía nam. Hai chiến hạm của Hải quân Ấn Độ liên tục di chuyển qua lại để tránh luồng tàu của các tàu thương mại. Mặc dù không thể nhìn thấy chúng từ trên bờ, nhưng máy bay của chúng có thể tấn công vào bờ. Cũng rất dễ dàng né tránh tầm theo dõi của Hải quân Sri Lanka. Con tàu lớn nhất của hải quân nước này có thể sánh ngang với những chiếc tàu cao tốc tư nhân tuyệt đẹp của vùng nouveau-riche, nhưng chẳng có gì hơn thế. Nói tóm lại, Hải quân Ấn Độ được coi là đang thực hiện một nhiệm vụ ngầm từ nơi đang rình rập. Sự hiện diện của những con tàu tiếp nhiên liệu cho hạm đội có nghĩa rằng chúng có kế hoạch ở đó một thời gian, và người Ấn cũng có ý định tiến hành nhiều hoạt động trên biển hơn. Rõ ràng Hải quân Ấn Độ đang mô phỏng chính xác những gì hải quân Mỹ đã thực hiện qua nhiều thế hệ. Ngoại trừ việc Hoa Kỳ chẳng có tham vọng gì với Sri Lanka cả
“Diễn tập cả ngày à?” Robby hỏi
“Bọn họ rất chăm chỉ, sir” Harrison xác nhận “anh có thể thấy cặp Harries bay cùng đội hình với Hornets của chúng ta, thật sự thân thiện, có vẻ thế”
“Tôi không thích điều này” Dubro nhận xét “Kể cho cậu ta nghe về tuần trước”
“Thật mà một đoạn vui nhộn” Harrison mở một đoạn ghi âm trên máy tính, vốn chạy nhanh hơn thông thường “Đây là khoảng thời gian bắt đầu cuộc tập trận, sir”
Khi nhìn lên màn hình, Robby thấy một đội khu trục hạm đi chệch khỏi đội hình chính và hướng về phía tây nam, tình cờ đối đầu thẳng với tàu Lincoln, gây ra tình huống chú ý khẩn cấp đối với nhóm tác chiến Hoa Kỳ. Đột nhiên, tàu khu trục Ấn Độ bắt đầu di chuyển không mục đích, sau đó lao về phía bắc với tốc độ cao. Radar và radio của họ hoàn toàn im lặng và toàn đội nhanh chóng tiến về phía đông
“Chỉ huy DesRon/Hạm đôi tàu khu trục Ấn Độ phải biết mình đang làm gì. Hạm đội này rõ ràng tiến về phía đông, núp dưới vỏ bọc mắc kẹt thế này ngay từ đầu. Như anh thấy đấy, các máy bay của họ cũng hướng theo hướng đó” Sự sai lầm đó đã cho phép các tàu khu trục lao đi trong phạm vi phóng tên lửa trước khi các máy bay Harrier của Ấn Độ cất cánh lên khỏi boong tàu
Sau khi xem đoạn video dài 10 phút do máy tính ghi lại, Robby biết anh vừa xem một cuộc tấn công đáng nhờ vào nhóm tàu sân bay địch, được phát động bởi một đội tàu khu trục, sẵn sàng hy sinh tàu và tính mạng của họ để thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm này nhằm hoàn thành kế hoạch chiến đấu thật hoàn hảo. Đáng lo ngại hơn, cuộc tấn công đã được thực hiện thành công. Dù mấy cái hộp thiếc đó có thể chìm thì tên lửa của họ, vài tên lửa, sẽ chọc thục hệ thống phòng thủ chủ yếu cuẩ tàu sân bay và phá hủy mục tiêu. Các tàu sân bay rất lớn và chắc chắn, nhưng những thiệt hại như vậy sẽ ngăn chặn các hoạt động bay. Một khi máy bay trên tàu không thể cất cánh thì chỉ có thể nằm yên chờ chết. Ngoài người Mỹ, chỉ có Ấn Độ mới có loại tàu sân bay trên đại dương. Robby biết sự hiện diện của người Mỹ là nguồn gốc cơn khó chịu của người Ấn. Mục đích của cuộc tập trận này chắc chắc không phải triển khai tàu sân bay của họ
“Có cảm thấy là bọn họ không muốn chúng ta ở đây không?” Dubro cười kỳ lạ hỏi
“Tôi có cảm giác chúng ta cần thông tin tình báo tốt hơn về các ý định của họ. Chung ta không có thông tin tốt lúc này, Mike”
“Sao điều đó lại không khiến tôi ngạc nhiên nhỉ” Dubro nói “Mục đích của bọn họ với Ceylon thế nào?” Ceylon là tên cũ của Sri Lanka và dễ nhớ hơn
“Tôi không biết gì về chuyện đó” Với tư cách là giám đốc J-3, Phòng Kế hoạch của Bộ Tham mưu liên quân, Robby có quyền truy cập vào tất cả các thông tin tình báo của Hoa Kỳ “Nhưng những gì các anh vừa cho tôi xem đã nói lên rất nhiều điều”
Tất cả những gì cần làm là nhìn vào màn hình, xem nước ở đâu, đất ở đâu, các con tàu ở đâu. Hải quân Ấn Độ đang hành quân theo cách đặt mình giữa Sri Lanka và bất kỳ ai có thể tiếp cận Sri Lanka từ phía nam. Ví dụ như hải quân Hoa Kỳ. Nó đã luyện tập một cuộc tấn công vào một lực lượng kiểu như vậy. Vì vậy, rõ ràng nó đã được chuẩn bị để ở biển trong thời gian dài. Nếu đây là một cuộc tập trận thì là một cuộc tập trận đắt đỏ. Nếu không thì sao? Chà, bạn không thể chắc chắn được gì, phải không?
“Lực lượng đổ bộ của họ đâu?”
“Không có xung quanh” Dubro trả lời “ngoài ra, tôi cũng không biết. Tôi không có phương tiện kiểm tra và tôi không có thông tin tình báo gì về họ. Bọn họ có 16 LST và tôi nghĩ 12 trong số đó có thể hoạt động như một nhóm. Tôi cho rằng họ có thể triển khai môt trung đoàn hạng nặng để cso thể tấn công vào bờ biển bất kỳ chỗ nào. Có vài cơ sở lựa chọn được ở bờ bắc của đảo đó. Chúng ta không thể bắt kịp họ từ đây, ít nhất không kịp thời. Robby, chúng tôi cần thêm thiết bị và nhân sự”
“Làm gì còn thêm được cái gì nữa Mike”
“Hai tàu ngầm. Tôi không tham lam nhưng cậu thấy rồi đó” Hai tàu ngầm hạt nhật có thể kiểm soát toàn bộ vịnh Mannar và đó là khu vực có khả năng bị xâm lược nhất “tôi cũng cần thêm hỗ trợ tình báo, Rob. Cậu có thể thấy vì sao rồi đấy”
“Ừ” Jackson gật đầu “tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Khi nào tôi rời đi?”
“2 giờ nữa” Anh sẽ rời khỏi đây trên chiếc máy bay chống gầm S-3 Viking, thường được gọi là Hoover vì có tầm bay xa. Điều đó rất quan trọng. Anh sẽ bay tới Singapore để tạo ấn tượng rằng nhóm chiến đấu của Dubro đang ở phía đông bắc của Sri lanka cứ không phải tây nam. Jackson tự an ủi chuyến đi dài 24.000 dặm về cơ bản dưới con mắt của phi công giàu kinh nghiệm chỉ bay trong nửa giờ. Jackson xoay tư thế ghế khi Harrison điều chỉnh màn hình sang một quy mô nhỏ hơn, cho thấy chiếc Abraham Lincoln đang đi về hướng đông bắc từ Diego Garcia. Người của Dubro hiện có nhiều sự hỗ trợ hơn từ cánh bay này. Ông ấy sẽ cần nó . Các hành động cần thiết để kiểm soát người Ấn Độ – đặc biệt cần thực hiện ngầm – gây áp lực vô hạn đối với nhân viên và máy bay. Thế giới có quá nhiều đại dương để đưa 8 hàng không mẫu hạm vào hoạt động, nhưng không ai ở Washington hiểu được điều đó. Enterprise và Stennis có khả năng đi biển và sẽ sẵn sàng luân chuyển giữa Ike và Abe trong vài tháng tới. Điều đó có nghĩa là sức mạnh của Hải quân Hoa Kỳ tại địa điểm này đã bị suy giảm đáng kể trong một thời gian ngắn. Người Ấn Độ cũng biết điều đó. Thời gian đưa nhóm chiến đấu trở về đại dương từ căn cứ hoàn toàn không thể được giữ bí mật. Tin tức sẽ được truyền đi, và người Ấn Độ sẽ biết, khi đó họ sẽ làm gì?
“Chào Clarice” Murray đứng dậy chào vị khách ông đã mời bữa trưa. Ông nghĩ về bà giống như Bác sỹ riêng Ruth của mình, mập mạp, thấp bé và hơi thừa cân, tiến sỹ Golden khoảng 55 tuổi, với đôi mắt xanh lấp lánh và vẻ mặt như luôn chuẩn bị kể một câu chuyện cười vui nhộn. Cả hai người có rất nhiều điểm tương đồng. Cả hai đều là những chuyên gia giỏi, nghiêm túc với vẻ ngoài duyên dáng, thông minh. Murray cũng rất ấm áp và thân thiện như Golden, cả hai người họ đều là nguồn sống cho bất kỳ bữa tiệc nào mình tham gia, nhưng dưới nụ cười và các câu chuyện, họ luông có thể thu thập nhiều thông tin lạc lọc và ít rò rỉ. Murray nghĩ Golden có tiềm năng trở thành cảnh sát, còn Golden cũng cảm thấy Murray có trí tuệ để trở thành bác sỹ
“Sao tôi lại được cái vinh dự này đây, thưa bà?” Dan vẫn hỏi với giọng nhẹ nhàng như mọi khi. Sau khi người phục vụ đưa thực đơn, bà vui vẻ chờ anh ta bước đi. Điều đó khiến Murray cảm thấy lo lắng dù nụ cười vẫn tươi trên mặt, đôi mắt ông dán chặt vào vị khách nhỏ nhắn của mình
“Mr. Murray, tôi cần vài lời khuyên” Golden trả lời, đưa ra một tín hiệu khác “Ai có thẩm quyền về điều tra tội phạm trong chính phủ liên bang?”
“FBI, luôn là thế” Dan trả lời, ngả người sau ghế và kiểm tra khẩu súng lục của mình. Công việc của Murray là duy trì luật và việc chạm vào khẩu súng lục đã trở thành thói quen cá nhân, để tự nhắc nhở bản thân rằng công việc này cũng cao quý và quan trọng như những dòng chữ trên bảng hiệu văn phòng mà ông đang làm việc hôm nay, ông đã bắt đầu công việc bằng việc truy bắt bọn cướp nhà băng ở Văn Phòng hiện trường Philadelphia và huy hiệu cùng khẩu súng lục của ông vẫn giúp anh trở thành thành viên thường trực của lực lượng cảnh sát tốt nhất của quốc gia
“Ngay cả trên Đồi Capitol?” Clarice hỏi
“Ngay cả trên Đồi Capitol” Murray lặp lại. Bà lại im lặng khiến ông ngạc nhiên. Golden chưa bao giờ là người trầm lặng. Bạn luông biết bà ấy nghĩ gì- chà, Murray tự sửa, bạn luôn biết bà ấy muốn bạn biết rằng bà ấy nghĩ gì. Bà chơi trò chơi nhỏ của mình và ông cũng thế “kể tôi nghe nào, tiến sỹ Golden”
“Hiếp dâm”
Murray gật đầu, đặt quyển thực đơn xuống “Được rồi, trước hết, nói với tôi về bệnh nhân của bà”
“Nữ, tuổi 35, độc thân, chưa bao giờ lập gia đình. Bác sỹ phụ khoa của cô ấy, một người bạn cũ, đã giới thiệu cô ấy tới tôi. Khi đến gặp tôi cô ấy rất trầm cảm. Tôi đã có ba buổi nói chuyện với cô ấy”
Murra nghĩ, chỉ 3 lần thôi à. Clarice cũng sáng suốt như phù thủy trong công việc này. Chúa ơi, bà ấy là người hỏi han tuyệt vời với giọng nó nhẹ nhàng, điềm tĩnh, nụ cười nhẹ và tốt bụng
“Chuyện xảy ra khi nào?” Tên có thể để sau. Murray định bắt đầu từ dữ kiện rõ ràng nhất của vụ án
“3 năm trước”
Viên đặc vụ FBI – ông vẫn thích danh xưng “special agent/ đặc vụ” hơn chức danh chính thức của mình là Phó giám đốc – ngay lập tức nhíu mày “Lâu quá rồi, Clarice. Tôi đoán không có bằng chứng chắc chắn”
“Không, chỉ có buộc tội bằng lời nói của cô ấy thôi – ngoại trừ một điều” Golden thò tay vào ví và rút ra một bản sao bức thư của Beringer, đã được phóng to. Murray đọc thư chậm rãi trong khi tiến sỹ Golden quan sát phản ứng của ông
“Khốn khiếp thật” Dan thở ra khi thấy viên phục vụ đứng cách đó 20 feet, nghĩ rằng một trong hai người đang ngồi kia một người là phóng viên và một người là nguồn tin, chuyện thường ở Washington “Bản gốc ở đâu?”
“Trong văn phòng tôi. Tôi đang giữ nó rất cẩn thận” Golden nói với ông
Câu nói này khiến Murray mỉm cười. Loại giấy viết thư này rất hữu ích, nó đặc biệt lưu giữ vân tay rất tốt, đặc biệt nếu bảo quản trong nhiệt độ lạnh và khô.
Vị trợ lý của thượng nghị sỹ đã qua đời đó hẳn đã để lại dấu vân tay trên giấy, điều này đảm bảo nhận diện tác giả tài liệu. Bức thư nêu rõ thời gian, địa điểm, sự kiện và nỗi ám ảnh về cái chết của cô. Tuy nhiên, đáng buồn thay, tài liệu này có vẻ giống với một bức thư tuyệt mệnh, vì vậy vẫn còn phải tranh luận về việc liệu Tòa án Liên bang có chấp nhận nó làm bằng chứng trong một vụ án hình sự hay không. Các luật sư bào chữa sẽ phản đối — họ luôn làm vậy — và sau đó sự phản đối sẽ bị bác bỏ, như mọi khi, và sau đó bồi thẩm đoàn sẽ lắng nghe cẩn thận từng lời nói, và họ sẽ nghiêng người về phía trước như thường lệ để nghe tiếng kêu tuyệt vọng của người chết. Chỉ là sẽ không có bồi thẩm đoàn trong trường hợp này, ít nhất là không phải lúc đầu.
Murray không thích những vụ án liên quan đến hiếp dâm. Là một người đàn ông và là một cảnh sát, ông có một sự khinh miệt đặc biệt với loại tội phạm này. Sao có người lại làm chuyện hèn hạ và xấu xa như vậy, thậm chí ông còn cảm thấy phẩm giá nam tính của mình bị sỉ nhục. Điều khiến ông khó chịu hơn nữa là các vụ hiếp dâm thường liên quan đến những nhận xét bất lợi của một người đối với người khác. Giống như hầu hết các cảnh sát điều tra, Murray không tin tưởng vào bất kỳ lời khai nào của nhân chứng. Khả năng quan sát của một người bình thường rất kém – đơn giản vậy thôi – và những nạn nhân bị hiếp dâm, bị dày vò bởi những trải nghiệm khủng khiếp, thậm chí còn ít có khả năng làm chứng hơn, và thường bị luật sư của bị cáo phản công thêm. Mặt khác, bằng chứng pháp y là thứ bạn có thể chứng minh, nó không thể chối cãi được. Murray thích loại kiểu bằng chứng rõ ràng đó
“Nó có đủ để bắt đầu một cuộc điều tra tội phạm được không?”
Murray nhiền lên và lặng lẽ nói “Được, ma’am”
“Và dù ông ta là….”
“Công việc hiện tại của tôi – chà, một kiểu nhân viên hiện trường trợ lý thường trực cho Bill Shaw. Bà không biết Bill, phải không?”
“Chỉ nghe qua danh tiếng thôi”
“Tất cả đều là sự thật” Murray đảm bảo “Chúng tôi là bạn học ở Quantico và cùng đi chung một con đường, cùng ở một nơi, làm cùng một công việc. Tội phạm là tội phạm và chúng tôi là cảnh sát và đó là kim chỉ nam làm việc, Clarice”
Nhưng ngay cả khi ông phát biểu tín điều của Cục Điều tra, bộ não vẫn cất lời, ôi trời ơi. Tay này hẳn phải chức chinh trị rất to và không biết tổng thống có tiếp nhận củ khoai nóng này không đây. Chà, ai cần mấy cái rắc rối này chứ? Chắc cmn chắn rằng Barbara Linders và Lisa Beringer lẽ ra không nên bị hãm hiếp bởi người tin tưởng. Nhưng cách đây 30 năm, Daniel E. Murray khi tốt nghiệp ở Học viện FBI tại Quantico, Virginia dã giơ tay thề với trời và trước Chúa là trung thành với luật pháp. Sau này cũng có lúc ông muốn phản bội lại lời thề ban đầu, luôn luôn có những lúc như thế. Một đặc vụ giỏi phải sử dụng phán đoán của mình, biết khi nào luật bị vi phạm và ở mức độ nào. Nhưng khi xảy ra những chuyện như thế này, hoàn toàn không có chỗ cho sự thỏa hiệp. Bill Shaw cũng nghĩ thế thôi. Số phận phù họ đã đưa đến cho Bill vị trí ở Washington D.C và Shaw nổi tiếng là người chính trực, và quá già để thay đổi. Những vụ thế này sẽ bắt đầu điều tra ngay từ văn phòng của anh ấy trên tầng 7
“Tôi phải hỏi, cái này có phải là thật?”
“Đánh giá chuyên môn tốt nhất của tôi là bệnh nhân của mình đã nói sự thật đến từng chi tiết”
“Cô ấy sẽ làm chứng chứ?”
“Có”
“Đánh giá của bà về bức thư?”
“Nó cũng rất đúng theo quan điểm tâm lý học” Murray cũng đã biết điều đó dựa trên kinh nghiệm cá nhân, nhưng ai đó – đầu tiên là ông, rồi các đặc vụ khác và cuối cùng là bồi thẩm đoàn – vẫn cần nghe nó từ một nhà tâm lý học chuyên nghiệp
“Giờ thì sao?” vị bác sỹ tâm lý hỏi
Murray đứng dậy, khiến người phục vụ bàn vừa ngạc nhiên vừa thất vọng “Giờ chúng ta sẽ lái xe đến trụ sở chính gặp Bill. Chúng tôi sẽ giao các đặc vụ phụ trách vụ án tạo motj hồ sơ. Bill và tôi và viên đặc vụ phụ trách sẽ băng qua đường tới bộ tư pháp để gặp Bộ trưởng Tư pháp. Sau đó, tôi không biết chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Chúng tôi chưa bao giờ có trường hợp như thế này – kể từ những năm 70 – và tôi cũng không chắc lắm về quy trình chính xác. Thường thì chúng tôi có những cuộc nói chuyện dài với bệnh nhân của bà, nói chuyện với gia đình của Beringer, với bạn bè của cô ấy, và tìm kiếm tài liệu, nhật ký, những thứ tương tự. Nhưng đó là về mặt kỹ thuật. Phương diện chính trị thì phức tạp hơn nhiều” Và Dan biết, vì nguyên nhân đó mà ông chính là người phụ trách vụ án này. Lại một điều khốn khiếp khác! Ông không thể không nghĩ đến phần hiến pháp hướng dẫn toàn bộ hiến chương. Tiến sỹ Golden nhìn thấy tín hiệu ngập ngừng trong mắt ông và thật hiếm khi, bà đã hiểu sai về ý nghĩa của nó
“Bệnh nhân của tôi cần….”
Murray chớp mắt. Vậy thì sao? Ông tự hỏi mình. Vẫn là một tội phạm thôi
“Tôi hiểu, Clarice. Cô ấy cần công lý. Lisa Beringer cũng thế. Bà biết sao không? Cả chính phủ Hoa Kỳ cũng cần công lý”
Anh ta không giống một kỹ sư phần mềm máy tính. Không hề thô lỗ chút nào, mặc một bộ best hoàn chỉnh, xách theo một cái cặp. Tất nhiên, anh ta có thể nói rằng đây là do yêu cầu của khách hàng ở dây và môi trường chuyên nghiệp ở khu này yêu cầu thế, nhưng thực tế đơn giản rằng anh ta thích mặc đẹp
Thủ tục đăng ký không thể đơn giản hơn. Khách hàng sử dụng các máy chủ Stratus, nhỏ, mạnh và dễ kết nối – thực tế vì chúng là nền tảng được lựa chọn nhiều do giá cả hợp lý và độ tin cậy điện tử cao. Có 3 bộ trong phòng: “Alpha” và “Beta”— được dán nhãn bằng chữ trắng trên bảng nhựa màu xanh- là thiết bị cơ bản, thay phiên nhau thực hiện công việc trực tuyến và hỗ trợ lẫn nhau. Máy chủ thứ ba, Zulu, được sử dụng như một bản sao lưu khẩn cấp, và bất cứ khi nào Zulu hoạt động thì bạn biết rằng có một đội bảo trì hoặc đã ở đó, hoặc đang trên đường đến. Bên kia Sông Đông cũng có một trung tâm máy tính khác, giống hệt thế ngoại trừ số lượng nhân sự khác, vị trí khác, nguồn điện khác, đường dây điện thoại khác và đường truyền vệ tinh khác. Mỗi tòa nhà đều được cấu trúc chống cháy cao. Xung quanh phòng máy có hệ thống phun nước tự động, và hệ thống DuPont 1301 trong phòng có thể dập lửa trong vài giây. Cả ba bảng điều khiển đều được hỗ trợ bởi nguồn pin có thể chạy phần cứng trong mười hai giờ. Các kỹ sư hệ thống đã rất tức giận vì các quy định về môi trường và an toàn vô nhân đạo của New York cấm lắp đặt thiết bị phát điện khẩn cấp trong tòa nhà. Họ được trả lương để lo lắng về điều đó và họ thực sự lo lắng, bất chấp cái ngôn ngữ quân sự gọi là “phòng thủ theo chiều sâu” – nhiều thiết bị điện tử tinh vi đủ để ngăn chặn bất kỳ tai nạn có thể tưởng tượng nào- thì họ vẫn e ngại
Chà, cũng chỉ ngăn chặn gần như mọi thứ thôi
Trên mỗi bảng điều khiển của máy chủ có một cổng SCSI. Đây là một sáng tạo cho model mới, một minh chứng thực tế rằng mày tính để bản mạnh đến mức chúng có thể tải dữ liệu quan trọng dễ dàng hơn nhiều so với cách gắn băng cũ.
Trong trường hợp này, thiết bị đầu cuối tải lên là thiết bị cố định vĩnh viễn của hệ thống. Bảng điều khiển hệ thống điều khiển Alpha, Beta và Zulu được kết nối với Power PC thế hệ thứ ba, lần lượt được trang bị ổ đĩa rời Bernoulli. Vì đĩa được đọc bởi ổ đĩa chỉ có kích thước bằng một lát bánh mì, nên nó được đặt tên là “toaster” (máy nướng bánh mỳ). Nó có dung lượng lưu trữ hàng gigabyte, nhiều hơn mức cần thiết để chạy chương trình.
“Được chưa?” Viên kỹ sư hỏi
Người điều khiển hệ thống di chuyển con chuột và chọn Zulu trên mà hình. Một nhà điều hành cao cấp phía sau anh ta xác nhận sự lựa chọn là chính xác. Alpha và Beta đang làm công việc thường ngày của chúng và không thể bị đứt đoạn
“Chuck, anh đã vào Zulu”
“Rõ” Chuck mỉm cười trả lời.
“You’re up on Zulu, Chuck.” Viên kỹ sư ăn mặc chỉnh chu đưa gọn gàng đĩa từ vào khe và đợi hình ảnh chính xác xuất hiện trên màn hình. Anh nhấp đúp chuột và mở một cửa sổ mới hiển thị nội dung của PORTA – I, cái tên anh ta đặt cho đĩa từ
Chỉ có hai mục trên cửa sổ mới: INSTALLER và ELECTRA -CLERK -2.4.0. Chương trình chống vi-rút tự động ngay lập tức quét loạt tệp mới và sau năm giây, chương trình này cho thấy rằng chúng không có vi-rút.
“Có vẻ tốt đấy, Chuck” viên kỹ sư điều khiển hệ thống nói với anh ta. Viên giám sát gật đầu đồng ý
“Chà, Rick, giờ tôi có thể đưa em bé này vào được chưa?”
“Được rồi”
Chuck Searls chọn file INSTALL và kích đúp vào nó
BẠN CÓ CHẮC MUỐN THAY THẾ ELECTRA -CLERK 2.3.1 BẰNG CHƯƠNG TRÌNH MỚI ELECTRA -CLERK 2.4.0?
Màn hình hiện lên ô chữ hỏi. Searls nhấn vào chữ YES
BẠN CÓ THẬT SỰ CHẮC KHÔNG?
Một ô chữ khác hỏi ngay lập tức
“Ai đã thêm cái này?”
“Tôi” viên kỹ sư điều khiển hệ thống cười toe trả lời
“Vui đấy” Searls lại nhấn vào chữ YES
Ổ đĩa Toaster phát ra âm thanh vo ve. Searls thích nghe âm thanh của hệ thống đang hoạt động, tiếng quay cuồng của các đầu từ chuyển động và tiếng vo ve của các đĩa quay. Chương trình chỉ có 50 megabyte, quá trình chuyển đổi được thực hiện trong vài giây, còn nhanh hơn cả việc mở chai nước và nhấp một ngụm
“Chà” Searls trượt ghế rời bàn điều khiển, hỏi “các anh có muốn xem nó hoạt động không?”
Anh ta quay đầu nhìn ra ngoài. Phòng máy tính được bao quanh bởi những bức tường kính, qua đó có thể nhìn thấy Cảng New York. Một chiếc tàu du lịch sơn trắng cỡ vừa đang rời cảng. Nó đang đi đến đâu nhỉ? Anh ta tự hỏi. Một nơi nắng ấm, cát trắng và bầu trời xanh cùng ánh mặt trời chói chang suốt các mùa. Anh ta chắc chắn, đó là một nơi rất cmn khác so với thành phố New York. Không ai lái thuyền đến một nơi như Big Apple. Thật là một cảm giác tuyệt vời khi được ở trên con thuyền đó và cưỡi sóng tránh xa những cơn gió mùa thu. Còn tuyệt hơn khi không bao giờ quay lại, Searls mỉm cười đắc ý. Chà, máy bay sẽ nhanh hơn và bạn cũng không cần phải quay lại
Zulu đã được liên lạc với bộ điều khiển hệ thống vận hành tại bàn điều khiển, và vào lúc 16:00 EST, máy sao lưu bắt đầu sao chép công việc do Alpha thực hiện, đồng thời chấp nhận sao lưu bản Beta. Nhưng có một tình huống. Màn hình xuất cho thấy Zulu đang chạy nhanh hơn một chút. Zulu bình thường sẽ chậm hơn bình thường, nhưng giờ nó hoạt động nhanh đến mức máy theo đúng nghĩa đen là “nghỉ ngơi” vài giây mỗi phút.
“’Khói’ Chuck!” người điều khiển hệ thống nhận xét. Searls uống cạn chai nước, vứt vỏ vào thùng rác gần nhất và bước qua
“Phải, tôi đã cắt khoảng 10.000 dòng code. Nó không phải là do máy, nó là do chương trình. Phải mất một lúc để tìm con đường thẳng vào bộ vi mạch. Tôi nghĩ giờ chúng ta đã tìm được cách đó rồi”
“Sự khác biệt là gì? Viên kiểm soát cao cấp hỏi. Anh ta biết một chút về thiết kế phần mềm
“Tôi đã thay đổi hệ thống phân cấp, đó là cách truyền dữ liệu. Cần phải cải thiện thêm một số cải tiến về hiệu ứng đồng bộ hóa, các bộ đếm không nhanh như thiết lập. Tôi nghĩ trong một hoặc hai tháng nữa, tôi sẽ để giải quyết những vấn đề này, tôi phải loại bỏ một số phần lộn xộn từ giao diện người dùng”
Người điều khiển hệ thống bấm vào một lệnh tiến hành kiểm tra hiệu suất đầu tiên Kết quả hiện ra tức thì “Nhanh hơn 6% so với phiên bản 2.3.1, không quá tệ”
“Chúng ta cần 6% đó” giám sát viên nói, hàm ý anh ta cần nhiều hơn thế. Kinh doanh đôi khi chỉ hơn nhau tuwnggf phút và giống như mọi người ở Công Ty Ủy Thác Lưu Ký (Depository Trust Company – DTC), anh ta luôn sợ bị bỏ lại phía sau
“Gửi tôi thêm vài dữ liệu vào cuối tuần, có thể tôi sẽ tăng thêm vài điểm % tốc độ cho anh” Searls hứa
“Làm tốt lắm, Chuck”
“Cảm ơn, người anh em”
“có ai khác sử dụng cái này nữa không?”
“Phiên bản này? Không có ai. Đây là bản lựa chọn chạy trên các máy CHIPS”
“Chà. Làm rất tốt” giám sát viên hào phóng nói. Nhưng nếu anh ta suy nghĩ kỹ thì chắc sẽ không nói như vậy. Giám sát viên này đã giúp thiết kế toàn bộ hệ thống. Tất cả những thứ dư thừa, tất cả các hệ thống an toàn, cách mà các cuộn băng được lấy ra khỏi máy móc hàng đêm và được chuyển lên phía trên. Anh y làm việc với một ủy ban để xây dựng mọi thiết bị an toàn cần thiết cho công việc. Nhưng về tính hiệu quả của hệ thống – và nghịch lý thay, ngay cả tính bảo mật của hệ thống – anh không hề biết. Tất cả các máy tính đều sử dụng cùng một phần mềm. Họ phải làm điều đó. Việc sử dụng các phần mềm khác nhau trên các máy tính khác nhau, chẳng hạn như nói các ngôn ngữ khác nhau trong một văn phòng, có thể cản trở cuộc trò chuyện giữa các hệ thống riêng biệt và đó là tất cả rắc rối. Vì vậy, mặc dù có nhiều biện pháp bảo vệ, sáu cỗ máy có một điểm yếu chung – chúng nói cùng một ngôn ngữ. Nhưng trong mọi trường hợp, họ là mắt xích quan trọng nhất trong thương mại của Mỹ.
Mặc dù vậy, DTC không phải là không thấy nguy cơ tiềm ẩn E LECTRA -C LERK 2.4.0 sẽ được tải trên máy chủ Alpha và Beta sau một tuần chạy trên Zulu. Sau đó một tuần, chúng sẽ được đưa vào máy tính lớn thay thế, với các nhãn dán Charlie, Dell và Tango trên máy. Điều này nhằm đảm bảo 2.4.0 vừa hiệu quả vừa “chống được sự cố” – một thuật ngữ kỹ thuật chỉ mới xuất hiện trong lĩnh vực phần mềm cách đây 1 năm. Mọi người sẽ sớm thích nghi với phần mềm mới và ngạc nhiên về tốc độ nhanh của nó. Tất cả các máy chủ Stratus sẽ sử dụng cùng một ngôn ngữ lập trình và dữ liệu giao dịch sẽ được trò chuyện điện tử qua lại dưới dạng số 1 và 0, giống như những ngươi bạn nói chuyện kinh doanh quanh bàn đánh bài poker
Chẳng bao lâu nữa họ sẽ biết tất cả đều là một trò đùa tương tự. Vài người sẽ nghĩ đó là một trò đùa hay, nhưng trong đó chắc chắn không có người của DTC.