Chương 6 BIẾT MÌNH BIẾT TA
Thực hiện chiến dịch ở Nhật Bản cực kỳ khó khăn về mọi mặt. Tất nhiên, có yếu tố chủng tộc trong đó. Nhật Bản không chính xác là một xã hội đơn sắc tộc; người Ainu là những cư dân đầu tiên của đảo quốc này nhưng họ chủ yếu sống ở Hokkaido, phần cực bắc, cho đến nay vẫn được coi là dân bản địa, duy trì ranh giới chủng tộc rất rõ ràng với xã hội chính thống Nhật. Tương tự có những dân tộc thiểu số khác như người Triều Tiên có tổ tiên du nhập vòa Nhật đầu thế kỷ 20 để làm thuê giá rẻ, điều này khá giống với người nhập cư hai bên bờ Thái Bình Dương và Đại Tây Dương đến Hoa Kỳ, nhưng không giống Hoa Kỳ, Nhật Bản không công nhận những người nhập cư làm công dân trừ khi họ đáp ứng đầy đủ lý lịch Nhật Bản, điều buồn cười là thực tế bản thân người Nhật lại là một nhánh của người Triều Tiên, thực tế này đã được chứng minh bằng các nghiên cứu DNA theo chiều dọc, nhưng giới tinh hoa xã hội Nhật lại phủ nhận điều đó. Họ ngọi chung tất cả những người nước ngoài là gaijin (người ngoài), một từ rất đa nghĩa theo ngôn ngữ địa phương vốn phong phú. Thông tường nó là thường được dịch là “người nước ngoài” theo cách lịch sự, nhưng cũng có nghĩa khác – như là “bọn mọi rợ”, với tất cả ý ngầm mà người ngôn ngữ Hy Lạp đã ẩn dấu từ xa xưa, Chet Nomuri mỉa mai nhât là bản thân anh là người Nhật 100% nhưng do mang quốc tịch Mỹ nên bản thân anh cũng bị coi là gaijin. Hồi mới lớn lên, anh phẫn nộ với các chính xác phân biệt chủng tộc của chính phủ Mỹ gây ra cho gia đình, nhưng giờ mới sống 1 tuần ở đất tổ mà anh đã chỉ mong được quay lại miền nam California để có cuôc sống dễ chịu và ổn định
Sống và “làm việc” ở đây mang đến cho Chester Nomuri trải nghiệm khác lạ. Anh đã được sàng lọc và phỏng vấn rất kỹ trước khi được giao nhiệm vụ trong chiến dịch SANDALWOOD. Anh gia nhập CIA ngay sau khi tốt nghiệp UCLA, cũng không nhớ rõ lý do vì sao mình đưa ra quyết định này ngoại trừ chút cảm giác phiêu lưu và truyền thống gia đình phục vụ chính phủ, bằng cách nào đó anh ngạc nhiên thấy rằng mình khá bằng lòng với cuộc sống này. Công việc khá giống với cảnh sát và Nomuri tình cờ lại là fan của mấy chương trình TV và tiểu thuyết viết về lực lượng cảnh sát. Hơn thế nữa, nó lại khá cmn thú vị, mỗi ngày anh đều học được điều gì đó mới, giống như ngồi trong một lớp học lịch sử sống động. Tuy nhiên, có lẽ bài học quan trọng nhất mà anh học được là ông cố mình là một người đàn ông thông minh và sâu sắc. Nomura không mù quáng trước những khiếm khuyết của nước Mỹ, nhưng anh thích cuộc sống ở đó hơn bất kỳ nước nào từng đi qua và vì thế, anh rất tự hào về những gì mình làm, mặc dù vẫn không chắc mình thực sự định làm gì. Tất nhiên, ngay cả CIA cũng không biết, nhưng Nomuri chưa bao bao giờ biết điều đó, ngay cả khi họ đã nói với anh điều đó ở Trang Trại. Dù sao thì sao lại có chuyện như vậy được chứ? Đây hẳn là trò đùa của phim “inside-the-institution” rồi
Nhưng cái gì cũng có hai mặt. Nhật Bản là nơi anh dễ dàng hoạt động hơn, đặc biệt là với tàu điện. Chỉ là anh còn quá trẻ và thiếu kinh nghiệm nên không đánh giá đúng lợi thế này thôi
Mức độ đông đúc ở đây khiến anh cảm thấy kinh hoàng. Anh vẫn chưa chuẩn bị tâm lý chen chúc với những người lạ ở một đất nước có mật độ dân sống đông thế này, và đúng như thế, anh sớm nhận ra cuồng văn hóa về giữ gìn vệ sinh và lịch sự quá mức là hậu quả phụ. Những người cứ đâm đầu vào va quẹt kiểu này nếu thiếu cư xử sẽ dẫn đến những vụ án mạng thường xuyên xảy ra trên đường phố, thậm chí một vùng xảy ra nhiều vụ bạo lực như Mỹ cũng chỉ có thể thở dài. Khi bị va chạm, những người mới mỉm cười ngượng ngùng, còn đám dân địa phương thì mặt tỉnh bơ lạnh lùng vì vốn đã quen, nhưng nó vẫn gây cho Nomuri vài rắc rồi. Tại UCLA “nhường cho chút chỗ nào” là một cụm từ phổ biến, nhưng ở đây thì quên nó đi, làm gì còn khoảng trống nào để mà nhường
Tiếp theo là cách cư xử với phụ nữ. Tại đây, trên các chuyến tàu đông đúc, nhân viên văn phòng đúng và ngồi đọc truyện tranh, còn gọi là “manga”, một kiểu tiểu thuyết theo phiên bản địa phương, rất được ưa thích. Gần đây, một bộ phim hoạt hình dựa trên chú chó nổi tiếng vào những năm 80 đã trở nên phổ biến trở lại, tên là Tin-Tin. Không phải là chú chó thân thiện trong truyền hình Mỹ những năm 50 mà là chú chó với nữ chủ nhân, người mà nhân vật chính nói chuyện và …quan hệ tình dục. Đây không phải là câu chuyện thu hút gì anh, nhưng ở đó, anh nhìn thấy một người đàn ông trẻ đang ngồi trên ghế, chăm chú đọc truyện tranh, và một người phụ nữ đứng ngay bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể anh ta để ý, có thể không. Nomuri nghĩ, tiêu chuẩn về giới tính của quốc gia này hẳn phải rất khác với tiêu chuẩn tại quốc gia mà anh lớn lên. Hãy gạt chuyện đó sang một bên. Dù sao thì cũng không phải nhiệm vụ của anh -một ý nghĩ mà anh sớm nhận ra mình đã sai lầm khủng khiếp
Anh chưa bao giờ nhìn thấy người liên lạc. Khi anh đứng ở toa thứ 3 tàu điện, gần cửa sau, nắm tay vịn trên đầu và đọc một tờ báo, anh thậm chí không để ý ai đó đã nhét một chiếc phong bì trong túi áo khoác của mình, chỉ cảm thấy quần áo của mình bị giật nhẹ – thường là luôn như vậy. Anh lập tức quay đầu và không nhìn thấy gì. Chết tiệt, anh đã chọn trang phục phối màu phù hợp
18 phút sau, tàu đã vào ga và mọi người tràn ra như một dòng nước, phân tán đi khắp các hướng trong ga rộng rãi. Cách đóc 10 bước chân, người nhân viên văn phòng đã cất “cuốn tiểu thuyết minh họa” vào trong cặp và bước xuống tàu đi làm với vẻ mặt thản nhiên như thường khi, rõ ràng che dấu những ý nghĩ của riêng mình.Nomuri cũng cất bước theo đường đi của mình, cài khuy áo khoác trong khi đang tự hỏi hướng dẫn mới nhận được sẽ là gì.
“Tổng thống biết không?”
Ryan lắc đầu “Chưa”
“Cậu có nghĩ rằng ông ấy nên biết không?” Mary Pat Foley hỏi.
“Đến thời điểm thích hợp”
“tôi không thích chuyện đặt sỹ quan của mình vào rủi ro…”
“Rủi ro?” Jakc hỏi “Tôi muốn cậu ta tìm hiểu thêm thông tin, chứ không phải tuyển điệp viên và không bị lộ bản thân. Từ những gì tôi đọc được trong trường hợp này thì tất cả những gì cậu ta phải làm chỉ là theo dõi và trừ khi phòng thay đồ của họ khác với chúng ta thì điều đó hoàn toàn không khiến cậu ta bị lộ vỏ bọc”
“Cậu hiểu ý tôi nói gì mà” Vị phó giám đốc CIA phụ trách hiện trường và hoạt động nói, day day mắt. Hôm nay là một ngày dài và cô đang lo lắng cho các sỹ quan hiện trường. Mọi DDO giỏi đều thế và cô mang bản năng của một người mẹ đã từng trải nghiệm qua thời gian bị Phòng Hai KGB bắt khi còn hoạt động hiện trường
Nếu một hoạt động gián điệp tại nước ngoài có thể vô tội thì Chiến dịch SANDALWOOD khởi đầu hoàn toàn ngây thơ như thế. Đây là chiến dịch phối hợp giữa FBI và CIA và nó đang trở nên tệ hơn: Một công dân Mỹ bị cảnh sát Nhật bắt giữ vì tội trộm cắp và mang hộ chiếu ngoại giao, trong trường hợp này thì nó còn là trở ngại hơn là có ích. Sự việc đã xuất hiện trên mặt báo. May mắn thay, các phương tiện truyền thông không nắm được bản chất vấn đề và tin tức lan truyền trên cơ sở tin đồn. Người đọc cần thông tin gì thì báo chí xuất bản tin đó. Thông thường thì tin tức được phân cấp thành “bí mật” hoặt tuyệt mật và bất kể thế nào thì tin tức cũng thường có hại cho lợi ích Hoa Kỳ
“Cậu ta giỏi đến mức nào?” Jack hỏi
Khuôn mặt căng cứng Mary Pat thả lỏng hơn một chút “rất giỏi. Cậu ta có bản năng tự nhiên, đang học cách thích nghi và cố gắng hòa nhập vào một nhóm người để có thông tin nền tảng. Chúng tôi đã thành lập văn phòng riêng cho cậu ta, cậu ta thậm chí còn tạo được lợi nhuận thực. Lệnh cho cậu ta là phải rất cẩn trọng” Bà Foley lần nữa nhấn mạnh ý kiến
“tôi hiểu chị, MP” Ryan mệt mỏi nói “Nhưng nếu đây là chuyện thực…”
“Tôi biết, Jack. Tôi cũng không thích thú gì khi đọc những thông tin Murray gửi qua”
“Chị tin chuyện đó?” Ryan hỏi, tự hỏi không biết nên phản ứng thế nào
“Phải, tôi tin và Murray cũng thế….” Cô dừng lại một chút “Nếu chúng ta tìm hiểu thêm thông tin về chuyện này, rồi sau đó sao?”
“Sau đó tôi sẽ gặp Tổng thống nói chuyện và có lẽ chúng ta sẽ cứu bất kỳ ai cần được cứu ra”
“tôi sẽ không đặt Nomuri vào rủi ro theo cách đó” vị DDO khăng khăng, giọng trở nên to hơn
“Chúa ơi, Mary Pat, tôi chưa bao giờ muốn chị làm thế. Này, tôi cũng mệt mỏi lắm rồi, ok?”
“Vậy cậu muốn tôi gửi một đội khác và chỉ để cậu ta như một chó săn hơi giúp họ thì sao?” cô hỏi
“Đó là chiến dịch do chị điều hành, ok? Tôi sẽ nói với chị làm gì, nhưng không thể nói phải làm cách nào. Thông minh lên nào, MP” vị cố vấn an ninh quốc gia nở nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như xin lỗi
“Xin lỗi, Jack. Tôi vẫn cứ quên cậu chỉ là người mới trong tòa nhà này”
“Những hóa chất này có nhiều mục đích sử dụng khác nhau trong công nghiệp” vị đại tá quân đội Nga giải thích với đại tá quân đội Mỹ
“Tốt lắm. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là đốt cháy chính mình và khói đó sẽ không giết các anh” tất nhiên, khí tên lửa thoát ra từ bộ tăng áp nhiên liệu lỏng không hẳn là hơi thở mùa xuân, nhưng khi bạn nhìn sâu hơn thì chúng là những hóa chất công nghiệp có nhiều mục đích sử dụng khác nhau
Họ quan sát các kỹ thuật viên kéo một ống dài từ tháp phân phối nước bên cạnh hầm phóng tên lửa, người Nga gọi là “silo”, đến một chiếc xe tải để chuyển nitrogen tetroxide còn lại đến nhà máy hóa chất. Phía dưới, trên thân tên lửa có một bộ thiết bị khác sử dụng một ống để ép khí nén vào thùng chất ôxy hóa phía trên, nhằm đẩy các chất hóa học ăn mòn ra ngoài hiệu quả hơn. Đầu quả tên lửa đã bị cùn. Người Mỹ có thể nhận thấy phần lắp đầu đạn đã được tháo ra từ lâu, hiện 5 xe chiến đấu bộ binh BTR-70 đang dẫn đường và 3 xe tải vận chuyển đến một địa điểm nhất định. Ở đó, đầu đạn hạt nhân có thể được đưa ra ngoài và sẵn sàng để tháo dỡ hoàn toàn. Hoa Kỳ sẽ mua lại plutonium. Chất tritium trong đầu đạn sẽ được giữ lại ở Nga, có lẽ cuối cùng nó sẽ được bán trên thị trường tự do để sử dụng trong việc chế tạo đồng hồ và bảng điều khiển thiết bị. Tritium có giá thị trưởng khoảng 50.000usd/gram và bán nó sẽ mang lại khoản lợi nhuận đáng kể cho nước Nga. Người Mỹ nghĩ, có lẽ đó là lý do vì sao các đồng nghiệp người Nga hành động nhanh chóng như vậy
Đây là hầm phóng ICBM SS-19 đầu tiên của Trung đoàn tên lửa chiến lược số 53 bị giải giáp. Nó vừa có điểm giống vừa có điểm khác với hầm phóng tên lửa của Mỹ cũng vừa bị giải giáp dưới sự chứng kiến của người Nga. Cả hai loại bê tông đều có chất lượng hỗ trợ như nhau, mặc dù bê tông này được xây dựng trong rừng, trong khi bê tông của Mỹ ở trên bãi đất trống, phản ánh một quan điểm khác về an toàn tại chỗ. Điều kiện khí hậu không có sự khác biệt. Do có không gian mở, Bắc Dakota có nhiều gió hơn, nhưng Nga chênh lệch nhiệt độ trên mặt đất lớn hơn, vì vậy nó chỉ bù đắp được những đợt gió lạnh cóng trên Đồng bằng lớn. Một lúc sau, công tắc van trên đường ống được đóng lại, đường ống được tháo ra, xe tải nổ máy.
“Tôi có thể nhìn qua không?” viên đại tá USAF hỏi
“Cứ tự nhiên” viên đại tá thuộc Lực lượng Tên lửa Chiến lược Nga chỉ tay vào lỗ mở. Ông ta thậm chí còn đưa qua một chiếc đèn pin lớn, rồi sau đó cười tươi
Khốn khiếp, đại tá Andrew Malcolm muốn hét lên. Đáy của hầm phóng thực sự là một vũng nước đá. Thông tin tình bào lại sai. Còn có thể tin tưởng vào ai được chứ?
“Hỗ trợ?” Ding hỏi
“Cậu chỉ cần làm nó như một chuyến đi tham quan thôi” Mrs Foley tự tin nói với họ
“Còn nhiệm vụ của chúng tôi thì sao?” John Clark hỏi, vào thẳng công việc. Dù sao thì đó cũng là lỗi của anh, vì anh và Ding đã trở thành đội hiện trường giỏi nhất của CIA hiện nay. Anh nhìn qua Chavez. Đứa trẻ này đã đạt được rất nhiều thành tích trong 5 năm qua. Nó đã nhận được bằng đại học, sắp nhận bằng thạc sỹ, ngành quan hệ quốc tế. Công việc của Ding có thể khiến giáo sư hướng dẫn của cậu ta bực mình, vì ý tưởng quan hệ quốc tế xuyên biên giới của họ không bao gồm chơi xỏ các quốc gia khác – một câu chuyện cười Domingo Chavez đã tự mình nghĩ ra trên vùng đồng bằng đầy bụi ở châu Phi khi đang đọc một cuốn sách lịch sử trong nhóm hội thảo. Cậu ta vẫn cần học cách kiểm soát cảm xúc hơn nữa vì vẫ giữ lại vài tính cách bốc lửa từ thời trẻ trâu của mình, dù Clark tự hỏi không biết có bao nhiêu phần trong số đó thể hiện ra quanh Trang Trại (tức là nhà anh Clark, với con gái của ảnh) và vài nơi khác. Trong bất kỳ tổ chức nào, mọi người đều có “uy tín làm việc”. John cũng có danh tiếng của riêng mình. Mọi người xì xào về anh, ngu ngốc nghĩ rằng những biệt danh và tin đồn sẽ không bao giờ truyền đến tai chính chủ Và Ding cũng muốn được như thế. Chà, điều đó cũng bình thường thôi
“Mấy bức ảnh?” Chavez bình tĩnh hỏi, rồi cầm lấy chúng từ tay Mrs Foley. Tổng cộng 6 bức ảnh. Dinh xem kỹ từng bức ảnh, rồi đưa qua cho Sếp trực tiếp. Viên sỹ quan cố gắng giữ giọng nói bình thường nhưng khuôn mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ
“Vậy, nếu Nomuri tìm thấy cô ta và vị trí thì sau đó sẽ làm gì?” Ding hỏi
“Hai người sẽ liên hệ với cô ta và hỏi xem liệu cô ta có muốn một vé máy bay miễn phí về nhà không” vị DDO trả lời mà không nói thêm về một quá trình thẩm vấn sâu rộng. CIA thực sự không cho ai cái gì miễn phí bao giờ
“Vỏ bọc?” John hỏi
“Chúng tôi vẫn chưa quyết định. Trước khi hai người đi, chúng ta cần củng cố khả năng tiếng Nhật của các anh”
“Ở Montery à?” Chavez mỉm cười. Đây là nơi thú vị nhất ở Mỹ, đặc biệt vào thời điểm này trong năm
“2 tuần, trong môi trường hoàn toàn tiếng Nhật. Các anh sẽ bay chiều này. Giáo viên của các anh sẽ là một gã tên Lyalin, Oleg Yurievich. Thiếu tá KGB mới gia nhập một thời gian. Ông ta từng quản lý một mạng lưới ở đó, tên là THISTLE. Ông ấy là người chuyển thông tin cho anh và Ding để cài con bọ trên máy bay…”
“Wow!” Chavez kêu lên “nếu không có ông ấy…”
Mrs Foley gật đầu, vui mừng thấy Ding kết nối nhanh chóng “Đúng thế. Ông ấy có một ngôi nhà rất đẹp nhìn ra mặt hồ. Hóa ra ông ấy là một trong những giáo viên tuyệt vời, tôi đoán bởi vì ông ấy từng phải tự học” Hóa ra đây lại là món hời cho CIA. Sau quá trình phỏng vấn, ông ấy nhận một công việc rất ổn tại Trường Ngôn ngữ Các Lực Lượng Vũ Trang (Armed Forces Language School), được trả trực tiếp bởi DOD (Bộ Quốc Phòng) “Dù sao thì, vào lúc các anh có thể tự mình gọi món ăn trưa và tìm nhà tắm bằng ngôn ngữ địa phương thì chúng tôi sẽ có thẻ căn cước vỏ bọc”
Clark mỉm cười đứng dậy, biết rằng đã đến lúc phải đi “Vậy thì vào việc thôi”
“Bảo vệ nước Mỹ nào” Ding cũng mỉm cười, để lại mấy bức ảnh trên bàn Mrs Foley, biêt rõ thực ra việc bảo vệ quốc gia đã là chuyện quá khứ. Clark đã từng nghe thấy điều này và nghĩ nó cũng chỉ là một câu đùa, cho đến khi những ký ức lại quay trở về trong tâm trí và khuôn mặt anh quay lại nét nghiêm nghị
Đây không phải lỗi của họ, hoàn toàn là do điều kiện khách quan. Họ có dân số gấp 4 lần Hoa Kỳ, nhưng chỉ bằng 1/3 không gian sống, vì vậy họ phải làm gì đó. Người dân cần việc làm, sản phẩm, cơ hội mà mọi người trên thế giới này đều mong muốn. Họ có thể thấy trên TV rằng có những quốc gia mà ngay cả một số người sống ở những nơi hẻo lánh xa thị trấn vẫn làm tốt. Nhìn thấy thế giới bên ngoài tươi đẹp làm sao, họ muốn được như họ. Nó đơn giản mà. Bạn không thể nói “không” với 900 triệu người được
Nếu bạn là một trong số họ, chắc chắn là không. Phó đô đốc/ trung tướng V. K. Chandraskatta ngồi trên chiếc ghế da tại khoang chỉ huy tàu Viraat. Nhiệm vụ của ông ta, như trong lời tuyên thệ nhậm chức, thực hiện các mệnh lệnh chính phủ giao phó, nhưng không chỉ vậy, ông còn nghĩa vụ với người dân. Ông ta không cần phải nhìn vào lá cờ treo trên cầu tàu cuẩ mình để thấy rằng: tất cả sỹ quan và cán bộ nhân viên ở đây, đặc biệt là những người cấp thấp hơn, là những người ưu tú nhất có thể của đất nước rồi. Họ chủ yếu là lính trơn và thư ký, chấp nhận rời bỏ công việc trước dây của mình trên tiểu lục địa (ám chỉ phần lục địa Ấn Độ) để làm công việc mới này, và cố gắng làm thật tốt, bất chấp mức lương khiêm tốn thì đây cũng là một công việc khá tốt ở một quốc gia mà tỷ lệ thất nghiệp lên đến 20-25%. Để tự túc được lương thực thì đất nuowss của ông đã mất….bao lâu nhỉ? 25 năm. Và phải nhờ đến sự giúp đỡ của quốc gia khác, kết quả của ngành khoa học nông nghiệp của phương Tây tác động lên phương thức sản xuất canh tác của họ, điều mà dù có một nền văn minh cổ đại thì họ cũng không thể tự quyết định được vận mệnh của mình. Nhưng ngay cả sự hỗ trợ của các nước phương tây có thành công cũng có thể tạo gánh nặng lên tâm hồn dân tộc.
Và giờ thì sao? Kinh tế đất nước cuối cùng cũng trở nên tốt hơn, nhưng cũng đã đạt đến giới hạn. Ấn Độ cần thêm nguồn lực và quan trọng nhất là không gian sống vốn đang rất ít ỏi. Ở phía bắc đất nước là dãy núi khó vượt qua nhất thế giới. Phía Đông là Bangladesh, quốc gia thậm chí còn có nhiều vấn đề hơn cả Ấn. Phía Tây là Pakistan, cũng đông dân không kém và là kẻ thù tôn giáo truyền kiếp, chiến tranh với họ chỉ tạo ra những ảnh hưởng không mong muốn như cắt đứt đường ống nhập khẩu dầu của Ấn Độ đến các nước Hồi giáo tại Vịnh Ba Tư
Vận may quá tệ, viên tướng nghĩ, nhấc kính lên nghiên cứu đội hình vì ông không còn việc gì khác hơn làm lúc này. Nếu họ không làm gì, đất nước của ông sẽ trì trệ và hầu như không thể tiến bộ. Nếu họ quay ra ngoài, chủ động tìm kiếm không gian…Nhưng “trật tự thế giới mới” đã nói không thể với quốc gia ông. Một số cường quốc mạnh mẽ với các lợi ích được trao đã từ chối sự bành chướng ra bên ngoài của Ấn Độ và đóng của “cuộc thi” để tránh các nước khác bắt kịp
Bằng chứng đó ở ngay trước mắt kìa. Lực lượng hải quân nước ông là một trong những lực lượng mạnh nhất thế giới, Ấn Độ đã chi một khoản tiền khổng lồ để đầu tư nhân lực, vật lực, trang bị và huấn luyện, làm chủ 1 trong bảy đại dương vốn duy nhất được đặt theo tên quốc gia (Ấn Độ Dương), nhưng ngay cả ở đây nó cũng là chỉ hạng hai, phải xếp sau hải quân Hoa Kỳ. Sự thật còn cay đắng hơn nữa. Hoa Kỳ là nước ra lệnh cho quốc gia ông có thể và không thể làm gì. Hoa Kỳ, với lịch sử….là gì nhỉ?…chưa đến 200 năm. Mới khởi nghiệp. Bọn họ đã bao giờ phải chiến đấu với Alexander xứ Macedon hay Đại đế Khan chưa? Chuyến tàu “khám phá” của người Châu Âu ban đầu mục đích là hướng tới quốc gia ông và chỉ tình cờ mới khám phá ra Châu Mỹ, nhưng giờ đây nó đang phủ nhận sự vĩ đại cũng như công lý đối với đất nước vị tướng. Tóm lại, trong khi các sỹ quan và nhân viên khác trên tàu bận rộn, rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu viên tướng, mặc dù trên mặt ông ta vẫn hiện rõ vẻ chuyên nghiệp
“Có radar địch, hướng 1-3-5, khoảng khách 200km” điện thoại thông báo “hướng trở về, tốc độ 500 hải lý”
Viên tướng quay sang viên sỹ quan phụ trách hoạt động của hạm đội và gật đầu. Đại tá Mehta nhấc điện thoại ra lệnh. Hạm đội đã rời khỏi các tuyến đường biển và đường hàng không thương mại thông thường, và thời gian nói rõ vị trí máy bay đang đến gần. 4 chiếc máy bay chiến đấu của Mỹ, F-18E Hornet cất cánh từ một trong những những chiến hạm của Mỹ bay về phía đông nam của hạm đội ông ta. Mỗi ngày đều đến, sáng và chiều, đôi khi giữa đêm để phô diễn khả năng của mình và để ông ta biết rằng người Mỹ biết vị trí của ông ta đang ở đâu, và để nhắc nhở ông ta rằng ông ta không biết, không thể biết ví trí của họ
1 lúc sau ông nghe thấy tiếng khởi động của hai chiếc máy bay Harriers quân mình. Máy bay đẹp, đắt tiền nhưng vẫn không thể đuổi kịp máy bay Mỹ được. Hôm nay ông ta cho cất cánh 4 chiếc, 2 con từ Viraat và 2 con khác từ Vikrant, để hặn 4 chiếc, có lẽ là 4 con Hornet của Mỹ và đám phi công có thể vẫy tay, gật đầu chào thân thiện, nhưng tất nhiên nó chỉ là sự dối trá của cả hai bên mà thôi
“Chúng ta có thể phóng hệ thống SAM để cho họ thấy chúng ta mệt mỏi với trò chơi này rồi” đại tá Mehta bình tĩnh đề nghị. Viên tướng lắc đầu
“Không. Họ biết rất ít về hệ thống SAM của chúng ta và chúng ta không cần thiết phải tiết lộ bí mật cho bọn họ” Tần số radar chính xác, độ rộng xung và tốc độ lặp lại của Ấn Độ không phải là thông tin mở và các cơ quan tình báo Hoa Kỳ có lẽ chưa bao giờ bận tâm điều tra. Điều đó có nghĩa là người Mỹ sẽ không thể can thiệp vào hệ thống của ông ta – có lẽ họ có thể, nhưng bản thân bọn họ cũng không chắc chắn và sự không chắc chắn đó khiến họ khó chịu. Chandraskatta hiện không có nhiều bài trong tay nhưng đây là quân bài tốt nhất. Viên tướng nhấp một ngụm trà thể hiện bản tính điềm đạm “Không, chúng ta hãy chú ý đến động thái của bọn họ trước, gặp họ một cách thân thiện và hãy để họ đi theo đường mình”
Mehta gật đầu, kìm nén cơn tức giận và bước ra ngoài không nói thêm một lời. Cũng đúng thôi. Ông ta là sỹ quan phụ trách hoạt động của hạm đội và nhiệm vụ là đánh bại hạm đội Mỹ bất cứ khi nào cần thiết. Đó gần như là nhiệm vụ bất khả thi nhưng không hề khiến cảm giác trách nhiệm Mehta giảm xuống và cũng không ngạc nhiên khi viên sỹ quan thể hiện rõ cảm giác bất lực này. Chandraskatta đặt cốc trà xuống, theo dõi chiếc Harrier bay vút lên bầu trời
“Mấy phi công cảm thấy thế nào?” viên tướng hỏi viên sỹ quan phụ trách không quân
“Họ đều thất vọng, nhưng đã làm rất tốt cho đến giờ” có chút tự hào trong câu trả lời, nhưng cũng đúng thôi. Phi công của ông ta rất xuất sắc. Viên tướng cũng thường xuyên ăn uống cùng họ, mỗi lần như vậy bọn họ đều tăng thêm dũng khí và khuôn mặt lộ rõ vẻ tự hào. Họ đều là những chàng trai trẻ rất giỏi, có thể sánh ngang với bất kỳ phi công chiến đấu nào trên thế giới. Hơn nữa, lại rất háo hức được trổ tài Nhưng toàn bộ hải quân Ấn Độ chỉ có 43 con chiến đấu cơ Harrier FRS51. Và ông ta hiện chỉ có 30 con trên cả hai tàu sân bay Viraat và Vikrant, không thể cạnh tranh về số lượng với bất kỳ tàu sân bay nào của Mỹ cả. Tất cả chỉ vì Mỹ đã vào cuộc đua trước, chiến thắng và rồi sau đó tuyên bố cuộc đua kết thúc, Chandraskatta tự nhủ, lắng nghe các phi công dưới quyền trò chuyện trên kênh mở. Điều đó đơn giản là không công bằng
“Này, anh định nói gì với tôi thế?” Jack hỏi
“Đây là trò bịp” Robby trả lời “những con chim đó chỉ được sửa chữa bề ngoài. Đoán ra sao không? Việc bảo dưỡng đã không được làm xong suốt 2 năm qua. Andy Malcom gọi điện thoại vệ tinh cho tôi vào tối nay và anh ta thấy hầm phóng đầy nước”
“Và?”
“Tôi cứ quên cậu là một city boy/ công tử” Robby cười như sói đội lốt cừu “Cậu đào một cái hố trên mặt nước, sớm hay muộn nó cũng đầy nước, ok? Nếu cậu để bất cứ cái có giá trị trong cái hố đó thì cậu phải làm cạn nước đi chứ. Nước dưới đáy silo có nghĩa rằng bọn họ chẳng làm gì hết, hơi nước trong hầm thì sẽ có ẩm và gỉ sắt”
Suy nghĩ lóe lên “Anh đang nói với tôi rằng mấy con chim đó….”
“Có lẽ sẽ không bay ngay cả khi họ muốn. Bị rỉ sét chẳng hạn. Có lẽ là mấy con chim chết, vì lỗi tên lửa rất khó sửa. Dù sao thì…” Jackson đặt tập tài liệu mỏng lên bàn Ryan “….đây là đánh giá của J-3”
“Báo cáo của J-2 thế nào?” Jack hỏi, đề cập đến Phòng tình báo của Bộ tham mưu liên quân
“Họ không bao giờ tin điều đó, nhưng tôi nghĩ nếu chúng ta mở tiếp vài khoang phóng và thấy điều tương tự thì họ cũng có kết luận tương tự thôi. Còn quan điểm của tôi?” tướng Jackson nhún vai “Tôi nghĩ nếu mấy tay Ivan đã để cho chúng ta thấy điều đó trong lô số 1 thì chúng ta có thể tìm thấy điều tương tự ở nơi nào khác thôi. Đến lúc đó, họ sẽ không còn gì để nói đâu”
Thông tin tình báo đến từ nhiều nguồn và một “sỹ quan hoạt động” như Jackson thường mang lại nguồn tin chân thực nhất. Khác với các sỹ quan tình báo nói chung, công việc của anh là đánh giá khả năng đối thủ, vốn luôn chỉ là cảm giác lý thuyết, Jackson là người có mối quan tâm đặc biệt đến các loại vũ khí khiến khả năng này trở nên sắc bén. Kinh nghiệm cho anh thấy rằng việc sử dụng vũ khí khó hơn nhiều so với việc chỉ nhìn và không biết sử dụng
“Có nhớ khi chúng ta nghĩ họ cao 10 feet không?”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó,nhưng một tên khốn nhỏ bé với một khẩu súng vẫn có thể hủy hoại cả ngày của cậu” Robby nhắc bạn “bọn họ lừa chúng ta bao tiền?”
“5 tờ lớn”
“thỏa thuận tốt đấy, tiền thuế liên bang của chúng ta được việc thật. Chúng ta vừa trả cho mấy thằng Nga 5.000 triệu usd để “cắt” đám tên lửa vốn không thể rời khỏi silo trừ khi bọn họ có phương tiện sửa chữa. Tiến sỹ Ryan, làm tốt lắm”
“Rob, họ cần số tiền này”
“Tôi cũng cần nữa, anh bạn. Này, nhóc, tôi cũng đang phải tìm đủ mọi cách để đổ đầy nhiên liệu cho máy bay của chúng ta bay lên được đây” Mọi con tàu trong hạm đội và mọi tiểu đoàn xe tăng phải sống theo ngân sách, nhưng không phải ai cũng có thể hiểu điều đó. Dù các sỹ quan chỉ huy không tự mình đứng tên tài khoản, nhưng các nguồn cung cấp vật tư tiêu hao như nhiên liệu, vũ khí, phụ kiện và thực phẩm trên tàu được phân chia và phải được phân bổ sử dụng trong cả năm. Vào cuối năm tài chính, một số tàu chiến sẽ không thể xuất phát do thiếu nguồn, vì vậy phải ở lại bến tàu trong vài tuần. Điều này xảy ra mọi lúc và khi chuyện đó xảy ra, có nghĩa là một phần công việc không thể thực hiện được, một đội thủy thủ không được đào tạo. Lầu Năm Góc, khá độc đáo với tư cách là một cơ quan liên bang, được kỳ vọng sống bằng một ngân sách cố định, thường giảm dần
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ nhận được bao nhiêu ngân sách?”
“Tôi sẽ nói với tổng thống, Rob, ok? Chủ tịch…”
“Chỉ giữa tôi và cậu thôi nhé, Chủ Tịch nghĩ hoạt động quân sự giống như bác sĩ phẫu thuật trong bệnh viện đang tiến hành một cuộc phẫu thuật. Và nếu cậu trích lời tôi với ông ấy thì chẳng có buổi dạy đánh golf nào đâu”
“Khoản đó đáng để đẩy người Nga ra khỏi trò chơi chứ?” Jack hỏi, không biết liệu Robby đã bình tĩnh lại được chưa
“Ngân sách của chúng ta sẽ bị cắt giảm nghiêm trọng hơn. Trong trường hợp cậu không để ý, hải quân của chúng ta vẫn đang phải tận dụng mọi nguồn lực có thể, thực hiện các chuyến đi biển ít hơn 40% trong khi biển đâu có nhỏ hơn, ok? Lục quân thì làm tốt hơn một chút, tôi đánh giá cao điều đó, nhưng Không quân thì không và bên thủy quân lục chiến vẫn đang loay hoay và họ vẫn là đội phản ứng chính của chúng ta khi mấy cậu mấy cô bên Foggy Bottom (ý chỉ Bộ Ngoại giao) làm hỏng chuyện
“Rob, giảng cho dàn hợp xướng nghe đi”
“Jack, chuyện còn tệ hơn nữa. chúng ta cũng đang phải kéo dài thời gian phục vụ. Càng ít tàu, họ sẽ phải đi càng lâu, và càng lâu thì hóa đơn bảo trì càng tệ. Nó giống như những ngày xưa tồi tệ của những năm 70. Chúng ta đã bắt đầu mất người. Khó mà bắt người ta ở xa vợ con thời gian lâu thế. Trong không quân, chúng tôi gọi nó là ngõ cụt. Khi cậu mất đi những người có kinh nghiệp, chi phí đào tạo của cậu lại tăng lên. Hiệu quả chiến đấu lại giảm đi bất kể có làm cách nào đi nữa” Robby tiếp tục nói, giờ thì hoàn toàn trong vai trò là một vị tướng
“Coi này, Rob, tôi cũng vừa có bài phát biểu tương tự ở tòa nhà bên kia đường. Tôi đang làm những gì tốt nhất có thể cho các anh” Jack trả lời, đúng như một quan chức cấp cao chính phủ cần phát biểu. Trong một chốc, hai người bạn nhìn nhau thấu hiểu
“Cả hai chúng ta đều già rồi”
“Lâu lắm rồi từ thời chúng ta còn giảng dạy ở Canoe U/ Học viện hải quân” Ryan trả lời, rồi lẩm bẩm “tôi thì dạy lịch sử còn anh thì cầu nguyện mỗi tối Chúa sẽ chữa trị lành chân mình”
“Tôi đáng nhẽ nên cầu nguyện nhiều hơn. Giờ đang bị viêm khớp gối đây” Robby nói “Tôi có một buổi huấn luyện bay trong 9 tháng. Đoán xem?”
“Kiểm tra y tế?”
“Quan trọng nhất” Jackson gật đầu nhẹ nhàng. Ryan biết điều đó có nghĩa là gì.. Đối với một người đàn ông đã lái máy bay chiến đấu trên tàu sân bay hơn hai thập kỷ, việc nhận ra rằng mình đã già đi là điều không thể chịu đựng được. Anh ấy sẽ không thể chơi với đám máy bay được nữa. Tóc bạc có thể được giải thích là do di truyền, nhưng xuống máy bay để kiểm tra y tế đồng nghĩa với việc phải cởi bỏ bộ đồ bay, đội mũ bảo hiểm lên và thừa nhận rằng mình không còn đủ tiêu chuẩn cho công việc mà mình mong đợi từ khi là cậu nhóc 10 tuổi và vốn làm rất tốt trong cả cuộc đời trưởng thành. Nghĩ lại khi còn là một trung úy, anh đã nói với đám đồng bạn trẻ tuổi về những người phi công già, với sự tự mãn và sự đồng cảm, nhưng không ai nghĩ rằng anh cũng sẽ già.
“Rob, rất nhiều gã giỏi chưa bao giờ có cơ hội chỉ huy phi đội. Họ cũng trải qua 20 năm nhưng không thể đứng vào hàng ngũ chỉ huy,cuối cùng phải bay ca đêm của Federal Express” (Fedex: Chuyển phát nhanh của Hoa Kỳ)
“Và cũng kiếm được rất nhiều tiền”
“Thế anh chọn quan tài cho mình chưa?” câu này phá tan bầu không khí nặng nề. Jackson nhìn lên cười toe toét
“Cứt thật. Nếu tôi không thể bay thì vẫn có thể quan sát. Người anh em, nói cho cậu biết, tất cả các chiến dịch cậu muốn chúng tôi thực hiện đều đang ở phòng tôi, nhưng chúng tôi vẫn cần sự hỗ trợ bên kia sông. Mike Dubro đang làm rất tuyệt trên giấy tờ, nhưng ông ấy và đội mình vẫn đang bị hạn chế, hiểu không?”
“Chà, tướng quân, tôi hứa với anh điều này: Khi cơ hội đến, anh sẽ có nhóm chiến đấu của mình, sẽ có cơ hội để ngài chơi thoải mái” nó không hẳn là một lời hứa, nhưng cả hai người đều biết đó là những gì tốt nhất Jack có thể làm
Cô là nạn nhân thứ 5. Chết tiệt, Murray nghĩ trong căn phòng cách Nhà Trắng 6 tòa nhà, đúng là phần gây sốc. Hồ sơ điều tra cho thấy những điểm thật đáng thất vọng. Ông và đội điều tra đã phóng vấn vài phụ nữ có liên quan, vài người biểu hiện xấu hổ, vài người tỏ thái độ xa cách, một số tỏ ra tự hào và hài hước về những lần ân ái với Ed Kealty, nhưng có 5 người trong số đó không hoàn toàn tự nguyện. Với người phụ nữ này, người cuối cùng, đã bị đánh thuốc, là một yếu tố bổ xung và cô cảm thấy xấu hổ, cô đơn, cảm giác đã rơi vào bẫy trong đơn độc
“Kết quả thế nào?” Bill Shaw sau một ngày dài làm việc, cũng hỏi
“Kết quả đây là một vụ khó. Giờ chúng ta đã biết đến 5 nạn nhân, 4 trong số họ còn sống. 2 người trong số đó sẵn sàng làm chứng trước tòa, không bao gồm Lisa Beringer. Cơ quan kiểm soát ma túy liên bang sẽ xác nhận hiệu quả của thuốc cảm và xác định nhãn hiệu của rượu mạnh, mọi htuws”
“Có nhân chứng tốt nào không?” Giám đốc FBI hỏi
“Trong những vụ kiểu này, nhân chứng vậy là tốt nhất có thể. Đã đến lúc đi bước tiếp theo” Murray nói thêm. Shaw gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Thông tin sẽ sớm bị rò rỉ thôi. Ngay cả trong điều kiện thuận lợi nhất, bạn cũng không thể tiến hành điều tra ngầm trong thời gian quá dài. Vài người được hỏi sẽ trung thành với mục tiêu đang bị điều tra và bất kể bạn cẩn thận thế nào trong giai đoạn đặt câ hỏi thì họ vẫn có khả năng phát hiện ra bản chất của vụ việc bằng trí tưởng tượng lung tung, thường do sự hoang tưởng của chính mình. Cho dù vì tin vào sự vô tội của mình hay muốn tận dụng cơ hội, những người được phỏng vấn không phải nhân chứng cũng vẫn lo lắng quay lại với mục tiêu điều tra để mà cảnh báo cho ông ta. Dù có phạm tội hay không, phó tổng thống cũng là người có quyền lực chính trị đang kể, vẫn có những người nhận được đặc ân lớn hoặc hưởng lợi từ ông ta. Nếu ở thời khác thì FBI chưa chắc đã có thể đi xa được đến mức này. Bản thân tổng thống, hoặc ngay cả Bộ trưởng tư pháp, sẽ đưa ra những cảnh báo ngầm và những quan chức cấp cao sẽ tự mình tìm đến các nạn nhân để đưa ra đề nghị sửa đổi bằng cách này hay cách khác, và trong nhiều vụ án, hành động này có kết quả.Dù sao thì lý do duy nhất khiến họ đi xa được đến mức này là FBI đã nhận được sự chấp thuận của Tổng thống, sự hợp tác của AG vốn có đạo đức pháp lý khác so với trước đây
“Ngay khi cậu đi nói chuyện với Chủ tịch….”
Murray gật đầu “Phải, sẽ tốt nếu chúng ta có một buổi họp báo và trình bày các bằng chứng hiện có hợp lý” nhưng tất nhiên họ không thể làm điều đó. Một khi trình bày các bằng chứng cho các chính trị gia – trong trường hợp này là chủ tịch và các thành viên ủy ban tư pháp Hạ viện – thông tin cũng bị rò rỉ tức thì. Điều duy nhất Murray có thể kiểm soát được là nhóm của ông có thể chon thời điểm cho ngày để đưa tin tức ra. Đủ muộn để tin tức không thể tràn lên các trang báo buổi sáng, sẽ khiến biên tập viên của tờ The Washington Post và The New York Times phẫn nộ cho mà xem. FBI phải tuân thủ chặt chẽ luật chơi, không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì vì đây là thủ tục hình sự và bảo vệ quyền lợi của những người liên quan chặt chẽ hơn bảo vệ nạn nhân – thậm chí còn chặt chẽ hơn- kẻo lại xảy ra sai lầm trong bản án
“Dan, chúng ta sẽ làm điều đó ở đây” Shaw nói, đưa ra quyết định “tôi sẽ gọi điện cho AG để sắp xếp cuộc gặp. Có lẽ sẽ giúp cho thông tin không bị lộ ra ngoài một thời gian. Chính xác thì Tổng Thống đã nói gì vào hôm đó?”
“Ông ấy là một người thẳng thắn” vị phó giám đốc FBI nói, sử dụng cách khen ngợi theo phong cách FBI “Ông ấy nói ‘tội phạm là tội phạm’” Tổng thống cũng nói xử lý vụ việc theo cách ‘đen’ nhất có thể, nhưng cũng đúng thôi nếu đứng ở vị trí của ông ấy
“Hợp lý. Tôi sẽ đích thân nói cho ông ấy biết chúng ta đang làm gì”
Đúng như dự đoán, Nomuri bắt tay ngay vào việc Anh thường dành buổi tối với nhóm nhân viên văn phòng trong nhà tắm này -có lẽ đó là công việc sạch sẽ nhất của CIA. Cũng là cách thu thập thông tin bình báo khéo léo nhất mà anh tình cờ phát hiện ra và anh làm điều đó rất thông minh: lấy một chai rượu sake lớn, chỉ còn một nửa và ngồi trên mép bồn tắm bằng gỗ
“Tôi ước anh không nói với tôi về người phụ nữ với đôi mắt tròn” Namuri nói với đôi mắt nhắm nghiền, ngồi trong góc, nhúng người dưới nước nóng. Nhiệt độ nước giờ đang là 108 độ F, đủ để giảm huyết áp và gây hưng phấn, kết hợp với tác dụng của rượu mang lại hiệu quả rõ rệt. Nhiều người Nhật mắc chứng bất thường về gen mà phương tây gọi là “Mặt đỏ phương đông” (Oriental Flush) hay “bệnh say” (pathological intoxication), thực ra là do rối loạn enzyme, tức là uống một lượng cồn tương đối thấp nhưng lại mang lại hiệu ứng mức độ cao. May là hiện tượng này không xuất hiện trong gia đình Nomuri
“Sao lại thế?” Kazuo Taoka ngồi góc đối diện lên tiếng hỏi
“Bởi vì giờ tôi không thể xua đuổi gaijin đó ra khỏi tâm trí” Nomuri bình tĩnh trả lời. Một trong những hiệu ứng khác của nhà tắm là bầu không khí thân thiện. Người đàn ông ngồi cạnh viên sỹ quan CIA đều thô lỗ xoa đầu cười lớn, đám còn lại cũng thế
“À, và giờ cậu muốn nghe tiếp chuyện đó, đúng không?” Nomuri không cần nhìn cũng biết đó là người đang cúi đầu về phía trước. Chắc chắn đám người còn lại cũng trong tâm trạng thế “Anh nói đúng, chân họ quá to và ngực cũng khủng nhưng cách cư xử của họ…chà, chọ khó mà học được”
“Anh đang bắt chúng tôi phải đợi sao?” Một thành viên khác trong nhóm hỏi, giả vờ tức giận
“Các anh thích nghe tiếp à?” Rồi một trận cười rộ lên “Chà, đúng vậy, nghiêm túc mà nói thì bộ ngực cô ta quá lớn để coi là đẹp thực sự,nhưng trong đời chúng ta cũng phải chấp nhận vài hy sinh và tôi còn thấy vài dị tật tệ hơn….”
Đúng là lời khoe khoang tốt đấy, Nomuri nghĩ. Anh thực sự đánh giá cao cách dẫn chuyện này. Lúc này anh nghie thấy tiếng kéo cha, một người đàn ông khác đang rót rượu vào một chiếc chén nhỏ. Uống trong nhà tắm thực sự bị cấm vì lý do sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng quy tắc này cũng bị bỏ qua. Nomuri cầm chiếc chén của mình, đôi mắt vẫn nhắm và nở nụ cười vui vẻ, suy ngẫm về những hình ảnh trong tâm trí mình, hết hình ảnh này đến hình ảnh khác trôi theo làn hơi nước. Miêu tả càng cụ thể, càng ngày càng phù hợp với hình ảnh anh nhận được trên tàu điện buổi sáng sớm. Còn quá sớm để đưa ra kết luận. Hàng ngàn cô gái phù hợp với miêu tả này và Nomuri không đặc biệt phẫn nộ với sự việc này. Cô ta đã bằng cách này hay cách khác tận dụng các cơ hội nhưng cô ta cũng lại là công dân Mỹ và nếu có thể giúp đỡ thì anh sẵn sàng thôi. Đây có vẻ chỉ là một khía cạnh tầm thường trong tổn thể nhiệm vụ, nhưng nếu anh có đặt câu hỏi thì cũng giúp mình hòa nhập với nhóm, nhờ đó có thể nhận được vài tin tức quan trọng vào một ngày nào đó sau này
“chúng tôi không còn lựa chọn nào khác” Một người đàn ông ở bồn tám cách đó không xa hói “chúng tôi cần sự giúp đỡ của anh”
Bất ngờ thật, 5 người khác nghĩ. Đây chỉ là vấn đề ai phải lao đầu vào tường trước. Định mệnh đã chỉ định người đàn ông này và công ty của ông ta. Bị buộc phải lên tiếng nhờ giúp đỡ đúng là sự sỉ nhục cá nhân, và trong khi tỏ vẻ thờ ơ bên ngoài thì bên trong họ lại cảm nhận rõ nỗi đau đó. Thật vật, những người này còn cảm nhận thêm một nỗi niềm khác: Sợ hãi. Chuyện này giờ đã xảy ra với người này thì cũng có thể xảy ra với người khác. Ai sẽ là người tiếp theo đây?
Nhìn chung, đầu tư vào bất động sạn là an toàn nhất, là thứ có thể nhìn thấy được, cảm nhận được, xây dựng và sống ở trong đó được trong khi người khác cũng có thể nhìn thấy và đo lường được giá trị. Dù Nhật vẫn đang nỗ lực tiến hành cải tạo, xây dựng các sân bay mới và các dự án khác, ví dụ thế, thì quy luật này vẫn đúng ở đây và mọi nơi khác: giá đất luôn cố định và không giảm, vì vậy mua đất thật hợp lý
Nhưng ở Nhật bản, do hoàn cảnh đặc thù, sự thật này đang bị méo mó. Các chính sách sử dụng đất ở nông thôn bị bóp méo bởi sự lạm dụng vô độ của một số địa chủ. Dân số Nhật bằng nửa tổng số dân Hoa Kỳ sống trên một diện tích tương đương bang California. Lãnh thổ quốc gia đã đủ nhỏ, cộng với sự đe dọa của áp lực dân số, đất đai để canh tác không còn nhiều. Phần lớn dân số tập trung ở một vài thành phố lớn dày đặc khiến bất động sản ở đó trở nên đắt đỏ. Kết quả đáng chú ý của những sự thật có vẻ bình thường này, khiến bất động sản trong giới kinh doanh của Tokyo đắt hơn tất cả đất ở bốn mươi tám bang của Hoa Kỳ cộng lại. Điều khiến nó khó hiểu hơn nữa là sự thật phi lý này đã được mọi người chấp nhận như thể là điều hiển nhiên, sự thật này cũng điên rồ như Cơn sốt hoa Tulip (Dutch Tulip Mania) ở thế kỷ 17
Nhưng đối với Hoa Kỳ, dù sao thì một nền kinh tế quốc gia là một nền kinh tế tập thể? Hoặc mọi người từn nghĩ thế trong cả một thế hệ. Công dân Nhật Bản tiết kiệm phần lớn thu nhập, số tiền tiết kiệm này chủ yếu gửi ngân hàng, khiến cho ngân hàng luôn có vốn cho vay dồi dào với lãi suất thấp, cho phép giới kinh doanh có thể vay tiền để mua đất, xây nhà dù giá bất động sản ở đây cao đến mức không tưởng so với hầu hết mọi nơi trên thế giới. Sự bùng nổ kinh tế bị thao túng một cách giả tạo thường có những hệ lụy nguy hiểm. Bất động sản tăng giá được sử dụng để đảm bảo các khoản vay khác và làm tiền ký quỹ cho việc đầu cơ mua và bán các khoản đầu tư cổ phiếu. Trong quá trình này, những nhà kinh doanh được cho là thông minh và có tầm nhìn xa đã thực sự xây dựng những tòa tháp đắt tiền dựa trên niềm tin giống như những quân bài trên bàn bạc rằng bất động sản ở Tokyo tốt hơn BĐS ở mọi nơi trên đất Mỹ từ Bangor tới San Diego (Một hệ quả bổ sung của điều này là quan điểm các doanh nhân Nhật Bản tin rằng bất động sản ở Hoa Kỳ tương tự như ở Nhật Bản và bản thân nó nên có giá trị hơn những người Mỹ ngu ngốc đang bán). Vào đầu những năm 90, suy nghĩ này trở nên đáng lo ngại. Thị trường chứng khoán Nhật Bản giảm mạnh gây ra thiệt hại lớn khiến một số doanh nhân phải tính đến chuyện bán đất đai để bù đắp khoản thua lỗ. Lúc này, người ta mới chợt nhận ra rằng không ai muốn mua một mảnh đất theo giá trị sổ sách, và dù ai cũng chấp nhận giá trị trừu tượng thì, chà, cũng khó chấp nhận mức giá giả định phải trả. Kết quả là những ngôi nhà đắt tiền được xây bằng những quân bài niềm tin được rút ra từ phía dưới và chỉ cần một cơn gió là cả tất cả đổ sập – một khả năng đã cố tình bị bỏ qua trong mọi cuộc bàn thảo giữa các nhà điều hành cấp cao
Cho đến bây giờ
Những người ngồi trong bồn tắm lớn này là bạn bè và đồng nghiệp đã gắn bó nhiều năm với nhau, khi Kozo Matsuda trịnh trọng tuyên bố dòng vốn của công ty gặp khó khăn, tất cả đều nhìn thấy tai họa sắp xảy ra. Thảm họa đến sớm hơn nhiều so với dự đoán của họ. Các chủ ngân hàng vẫn có thể cho vay, nhưng lãi suất hiện nay cao hơn nhiều. Các nhà công nghiệp đang ngồi đây có thể vươn tay giúp đỡ, nhưng làm vậy sẽ ảnh hưởng đến tỷ suất lợi nhuận hoạt động kinh doanh do tác động tiêu cực của giá cổ phiếu vốn đã ở mức thấp đáng kinh ngạc. Phải, họ có thể cứu bạn mình khỏi đổ vỡ, nhưng cùng với đó, trong xã hội của họ, sự ô nhục cá nhân sẽ khiến người đàn ông này sẽ vĩnh viễn ra khỏi vòng kết nối thân thiết này. Nếu họ không giúp, ông ta sẽ tìm ‘cơ hội tốt nhất’ để đưa vài tòa nhà văn phòng thuộc quyền sở hữu lặng lẽ bán ra thị trường, thầm hy vọng sẽ có ai đó mua với giá gần với giá giả định nhất. Nhưng điều đó gần như là không thể – họ biết điều này; bản thân họ cũng sợ điều này – và nếu ‘giá trị sổ sách’ được mọi người biết đến giống như mấy cuốn truyện khoa học viễn tưởng cuẩ Jules Verne thì họ cũng phải gánh chịu thiệt hại. Các chủ ngân hàng sẽ phải thừa nhận rằng những đảm bảo cho các khoản vay và tiền của những người gửi tiền của họ cũng là hư cấu. Một khoản lớn tiền ‘thật’ không hơn gì một con số biến mất một cách kỳ diệu. Vì những lý do này mà họ phải làm những gì cần làm và họ sẽ giúp Matsuda và công ty ông ta, tất nhiên đổi lại sẽ là những thỏa thuận có điều kiện, nhưng trước mắt phải hỗ trợ ông ta số tiền cần thiết để tồn tại
Vấn đề là có làm được việc này một lần thì sẽ có lần hai, và thậm chí cả lần ba, nhưng các sự kiện vẫn sẽ sớm ập đến. Họ bất lực không được bao lâu khi nhà bài không thể trụ được nữa. Nó sẽ kết thúc như thế nào là điều không thể đoán trước.
Cả 6 người đàn ông đều nhìn chằm chằm xuống nước, không dám nhìn vào mắt nhau, vì trong xã hội của họ, đàn ông không dễ dàng chia sẻ nỗi sợ hãi và giờ cả 6 người đều đang cảm thấy sợ hãi. Xét cho cùng, họ chính là người chịu trách nhiệm. Công ty, tập đoàn đều đang nằm trong tay họ, họ đã điều hành nó chuyên quyền như thể đang sở hữu J. P. Morgan. Quyền lực cá nhân tối cao giúp họ có cuộc sống xa hoa, quyền lực cá nhân to lớn, và cuối cùng là trách nhiệm giải trình cá nhân hoàn toàn. Dù sao thì họ là người chịu trách nhiệm ra toàn bộ các quyết định này và nếu đó là quyết định sai thì trách nhiệm cũng hoàn toàn là do họ trong một xã hội mà xin lỗi công khai sẽ đau đớn ngang với cái chết
“Yamata-san đã đúng” một trong những chủ nhà băng lặng lẽ nói, tư thế không thay đổi “Tôi đã sai lầm khi tranh cãi với ông ấy”
Thật là kỳ diệu khi ông ta tỏ ra dũng cảm như vậy. Những người khác gật đầu đồng ý và thì thầm “hai/ đúng thế”
Rồi một người khác lên tiếng “chúng ta cần ông ấy tư vấn về vấn đề này”
Nhà máy làm việc hai ca liên tục như thường khi. Nó được đặt trên các ngọn đồi ở Kentucky, một tòa nhà chiếm hơn 100 mẫu Anh, xung quanh là bãi đậu xe cho công nhân và khu sản phẩm. Một phần khu sản phẩm làm nơi xếp dỡ sản phẩm cho toa xe, một phần khác có đường ray do Công ty CSX thiết lập để đưa toa tàu vào thẳng nhà máy
Tại thị trường xe hơi Mỹ và Nhật Bản, mẫu xe mới nhất có tên là Cresta, được đặt theo tên của chiếc xe trượt tuyết được sử dụng ở vùng St. Moritz, Thụy Sỹ, nơi một giám đốc công ty ô tô Nhật trong cơn say đã thách thức vận may của mình, chọn một bộ xe trượt có vẻ dễ vận hành và chạy nhanh xuống đường trượt, chỉ để mất kiểm soát trong một khúc cua gấp nguy hiểm và bị ném như một viên đạn, làm trật khớp hông. Điều này đã dạy cho ông ta một bài học rằng không nên bất cẩn khi làm việc. Để kỷ niệm bài học này, ông ta quyết định lấy tên chiếc xe trượt tuyết đặt cho chiếc xe mới vốn thời điểm đó chỉ ở mức vài bản vẽ và chi tiết kỹ thuật.
Giống như các sản phẩm của ngành công nghiệp ô tô Nhật Bản, chiếc Cresta là một kiệt tác kỹ thuật. Giá cả phải chăng, hệ dẫn động cầu trước được kết hợp với ngoại hình xe thể thao và động cơ bốn xi-lanh, 16 van tiết kiệm nhiên liệu. Hai người lớn có thể ngồi ở hàng ghế đầu, và hai hoặc ba trẻ em ở hàng ghế sau là quá đủ. Chiếc xe mới chỉ qua một đêm đã trở thành Chiếc xe của năm do tạp chí Motor bình chọn và là vị cứu tinh của một nhà máy sản xuất Nhật vốn đang có doanh số bán hàng giảm mạnh trong 3 năm liên tiếp do Detroit nỗ lực dành lại thị trường ô tô Hoa Kỳ. Do xe có dung tích lớn nên rất được cac gia đình trẻ ưa chuộng. Để đáp ứng nhu cầu toàn cầu, hoạt động sản xuất đang được thực hiện ở cả hai bên bờ Thái Bình Dương.
Nhà máy này, cách Lexington, Kentucky 30 dặm, là cơ sở rất hiện đại xét trên mọi mặt cả vật chất và quản lý. Người lao động không cần phải tham gia vào UAW để có được tiền lương do công đoàn quy định. Vì vậy, kế hoạch của công đoàn ô tô để có một hợp tác xã chung không có tác dụng ở đây và thậm chí họ không thể thuyết phục người lao động tham gia vào công đoàn do Ban quan hệ lao động quốc gia (National Labor Relations Board) quản lý và giám sát. Tổ chức quyền lực này đã không đạt được thậm chí tới 40% phiếu bầu và bỏ đi, càu nhàu vì sự ngu ngốc lạ lùng của đám công nhân
Các bộ phận ô tô được đưa vào từ một đầu của tòa nhà, trong khi những chiếc xe thành phẩm được xuất từ đầu kia. Một số bộ phận của xe được sản xuất tại Mỹ, nhưng không nhiều như chính phủ Mỹ mong đợi. Trên thực tế, các nhà quản lý nhà máy cũng sẵn sàng sử dụng nhiều sản phẩm của Mỹ hơn, đặc biệt là vào mùa đông. Khí hậu Thái Bình Dương khắc nghiệt lúc bấy giờ ảnh hưởng đến thời gian giao hàng của phụ tùng, thậm chí tàu đến trễ một ngày sẽ gây ra tình trạng khan hiếm hàng tồn kho, và Cresta thường xuyên khan hàng trên thị trường. Hầu hết các bộ phận được vận chuyển bằng đường sắt từ các cảng ở bờ biển phía đông và phía tây của Hoa Kỳ, phân chia thành từng loại và lưu kho tại các kho gần dây chuyền lắp ráp, khớp nối chúng thành ô tô. Hầu hết công việc được thực hiện bởi máy móc, và mặc dù không có gì thay thế được đôi mắt, trí óc và đôi tay khéo léo của người lao động, chức năng của tự động hóa chủ yếu là làm những việc mà con người không còn muốn làm nữa. Hiệu suất cao của nhà máy giúp giảm giá thành của Cresta và lịch sản xuất bận rộn, nhiều thời gian làm thêm mang lại quả ngọt cho người lao động là lương cao, thúc đẩy họ làm việc chăm chỉ như các đồng nghiệp Nhật nhưng sáng tạo hơn, điều mà ngay cả những viên quản lý người Nhật cũng phải ghi nhận và báo cáo về công ty. Chỉ riêng trong năm nay, các công nhân trên dây chuyền sản xuất đã đưa ra hơn cả tá sáng kiến lớn, nhanh chóng được áp dụng tại một nhà máy chi nhánh cách đó 6.000 dặm. Bản thân ban giám đốc người Nhật cũng tận hưởng cuộc sống tuyệt vời vùng Trung Mỹ khi lần đầu tiên đến một đất nước xa lạ, họ đã rất ngạc nhiên bởi giá nhà ở địa phương và sự rộng lớn của khu vực này. Sau một thời gian điều chỉnh, họ bắt đầu quen với sự hiếu khách của người dân địa phương, trò chuyện với các luật sư địa phương trên sân gôn, thỉnh thoảng ăn bánh hamburger ở McDonald’s, và xem con cái chơi T-Ball với trẻ em địa phương, ngạc nhiên trước sự đón tiếp nồng hậu hơn cả mong đợi (Hệ thống truyền hình cáp địa phương thậm chí còn cho thêm kênh NHK vào hệ thống, với hơn 200 gia đình muốn xem các sự kiện diễn ra ở quê nhà nước Nhật). Trong quá trình đó, họ cũng tạo ra lợi nhuận khổng lồ cho công ty mẹ. Nhưng thật không may, mặc dù nhà máy Kentucky đạt năng suất cao bất ngờ, công ty mẹ cũng sản xuất Cresta đang đứng trước bờ vực phá sản tại Nhật do đồng đô la tiếp tục mất giá so với đồng yên. Vì nguyên nhân đó, công ty phải mua một mảnh đất khác trong tuần này để nâng công suất của nhà máy thêm 60%. Nếu tăng lên 3 ca liên tục thì dù có để đáp ứng được nhiều đơn hàng hơn sẽ giảm việc bảo trì dây chuyền sản xuất, tác động tiêu cực đến việc kiểm tra chất lượng, rủi ro mà công ty hoàn toàn không muốn thực hiện trong hoàn cảnh các đối thủ Detroit đang tái gia nhập cuộc đua
Trên dây chuyền sản xuất, hai công nhân