← Quay lại trang sách

Chương 5 LÝ THUYẾT PHỨC TẠP

Các sự kiện hiếm khi xảy ra vì một nguyên dân duy nhất. Ngay cả những kẻ thông minh và có kỹ năng thao túng bậc nhất cũng nhận ra rằng nghệ thuật thực sự nằm ở cách tận dụng những điều không thể dự đoán trước. Đối với Raizo Yamata, kiến thức thường là lợi thế. Ông ta thường biết phải làm gì khi đối mặt với các tình huống ngoài dự kiến – nhưng vẫn có trường hợp ngoại lệ

“Đây là khoảng thời gian khó khăn với chúng tôi, đúng là thế, nhưng thời điểm tệ nhất đã qua rồi” một trong những vị khách của ông ta khẳng định

“Và chúng ta có thể buộc họ nhượng bộ, hay là không?”

“Chúng ta đã buộc họ nhượng bộ trong chip máy tính rồi” một người khác chỉ ra. Những người ngồi xung quanh bàn gật đầu

“We’ve made them back off on computer chips,” another pointed out. Heads nodded around the low table.

Yamata tự nhủ, họ không hiểu gì cả. Quốc gia của ông ta chỉ tình cờ có một cơ hội mới. Một thế giới mới đã xuất hiện và bất chấp tuyên bố lặp lại lặp lại của Mỹ rằng có một trật tự mới trong thế giới mới này, sự hỗn loạn kéo dài trong 3 thế hệ qua đã kết thúc – nó không ổn định, nhưng rồi ít nhất có thể đoán trước được. Sự cân bằng quyền lực Đông và Tây giờ đã trở thành ký ức xa vời, giống như giấc mơ khó chịu từ thời xa xưa. Người Nga vẫn chưa hoàn hồn sau thí nghiệm sai lầm của mình và người Mỹ cũng thế, dù hầu hết nỗi đau của họ là do tự mình chuốc lấy và là hậu quả do những kẻ ngu gây nên. Giống như lịch sử, người Mỹ đã ném quyền lực sang một bên khi nắm quyền và không biết giữ lấy. Với việc hai siêu cường bị lu mờ , cơ hội để một quốc gia thứ ba nổi lên sánh ngang bằng

“Các bạn của tôi, đây là những việc nhỏ” Yamata nói, cúi xuống bàn rót đều các cốc rượu đầy duyên dáng “Điểm yếu quốc gia chúng ta nằm ở cơ cấu và e rằng khó có thể thay đổi trong đời chúng ta”

“Giải thích thêm đi, Raizo-chan” một trong những đồng nghiệp của ông ta đề nghị

“Chừng nào chúng ta còn thiếu khả năng trực tiếp tiếp cận với các nguồn tài nguyên, thì ngày đó chúng ta không thể kiểm soát, chừng nào chúng ta còn phải mua sự tồn tại của mình qua quốc gia khác thì ngày đó chúng ta vẫn dễ bị tổn thương”

“À!” một người đàn ông ngồi đối diện bàn miễn cưỡng hất tay “Tôi không đồng ý. Chúng ta vẫn mạnh mẽ trong các vấn đề quan trọng”

“Và đó là gì?” Yamata khẽ hỏi

“Đầu tiên và quan trọng nhất, công nhân chúng ta làm việc chăm chỉ, kỹ năng của các nhà thiết kế giỏi….” vị khách tiêp tục nói trong khi Yamata và những người khác lịch sự lắng nghe

“Và những điểm mạnh này sẽ kéo dài được bao lâu nếu chung ta không còn tài nguyên sử dụng và dầu để đốt?” Một trong những đồng minh của Yamata đưa ra câu hỏi

“Quay lại năm 1941 lần nữa à?’

“Không, không phải theo cách đó…chính xác thì không phải thế” Yamata nói, tham gia lại cuộc đối thoại “Có thể trước đây họ cắt nguồn dầu của chúng ta vì chúng ta đã mua gần hết, nhưng ngày nay chuyện đó trở nên nhạy cảm hơn. Quay lại hồi đó họ đã phải đóng băng tài sản của chúng ta để ngăn cản chúng ta đầu tư vào những nơi của họ, phải không? Ngày nay, họ phá giá đồng usd của họ so với đồng yen và tài sản của chúng ta bị kẹt cứng ở đso, phải không? Ngày nay họ gài bẫy chúng ta đầu tư tiền vào đó, nhưng mỗi khi chúng ta làm vậy thì họ lại phàn nàn, họ lừa đảo chúng ta mọi lúc, giữ lại những gì chúng ta đầu tư để làm tài sản của chính họ, và rồi họ lấy lại những gì chúng ta vừa mua!”

Những lời khẳng định này khiến tất cả mọi người phải quay đầu lắng nghe và gật đầu đồng ý. Mọi người ở trong căn phòng này đều đã trải qua kinh nghiệm đó. Yamata biết một trong những vị khách ở đây đã mua Trung tâm Rockefeller ở New York, phải trả gấp đôi giá trị thực, ngay cả trong thời kỳ bùng nổ bất động sản và đã bị ngay những người chủ sở hữu bất động sẩn Mỹ lừa. rồi đồng yen tăng giá so với đồng usd, cũng có nghĩa là đồng usd giảm giá so với đồng yen. Nếu ông ta cố gắng bán bây giờ thì mọi người đều biết sẽ là thảm họa. Đầu tiên, thị trường bất động sản ở New York đang giảm sâu kỷ lục; thứ hai, và là kết quả của nguyên nhân thứ nhất, tòa nhà đó giờ chỉ bằng nửa giá trị lúc mua, ngay cả tính trên giá trị usd; và thú ba, đồng usd giờ mất giá một nửa so với đồng yên khi mua tòa nhà. Vì vậy, nếu ông ta quyết định bán thì may mắn lắm ông ta cũng chỉ lấy lại được ¼ số tiền bỏ ra ban đầu. Thực tế, thu nhập từ cho thuê của ông ta còn không đủ trả lãi cho khoản nợ khổng lồ này

Một vị khách khác ở đây, Yamata nghĩ, đã mua một xưởng sản xuất phim lớn và đối thủ ngồi phía bên kia bàn cũng thế. Tất cả những gì Raizo có thể làm là không cười to vào mặt mấy thằng ngu này. Bọn họ đều đã mua những gì? Đáp án thật đơn giản. Họ từng chi hàng tỷ đô la cho ba trăm mẫu bất động sản ở Los Angeles và một chứng thư nói rằng họ có thể làm phim ngay bây giờ. Cả hai vụ này, những người chủ trước đây đều cầm tiền và cười ngoác hết cả miệng và trong cả hai thương vụ này, mấy người chủ trước đây đã lại vừa đấu giá mua lại chính mảnh đất đó với giá chỉ bằng ¼, thậm chí ít hơn, số tiền mà mấy doanh doanh người Nhật đã trả – số tiền của mấy người Nhật thu về chỉ đủ để trả mấy khoản nợ khổng lồ đã vay và chả kiếm được thêm 1 xu nào

Những việc kiểu này sẽ không bao giờ kết thúc. Mỗi khi một công ty Nhật kiếm được tiền từ người Mỹ và cố gắng tái đầu tư trở lại Mỹ, thì người Mỹ sẽ gào lên rằng người Nhật đang ăn cắp đất nước mình. Rồi họ tính phí quá cao cho mọi thứ. Rồi chính sách chính phủ Mỹ sẽ đảm bảo người Nhật lại mất tiền, để người Mỹ có thể mua lại toàn bộ những miếng bánh thua thiệt đó, trong khi vẫn phàn nàn rằng giá vậy là rất cao. Người Mỹ sẽ lại vui mừng rằng đã tái kiểm soát được nền văn hóa của mình, trong khi thực tế những gì đang diễn ra lại là vụ cướp lớn nhất, được ngụy trang tinh vi nhất trong lịch sử thế giới

“Ông không hiểu sao? Họ đang cố gắng làm suy yếu chúng ta, và họ đang thành công” Yamata nói bằng giọng bình tĩnh, hợp lý

Đây là một mâu thuẫn kinh doanh kinh điển mà ai cũng biết nhưng hầu hết đều quên. Điều này được chứng minh bằng một câu châm ngôn đơn giản “Khi cho vay một usd, ngân hàng sở hữu bạn; khi cho vay 1 triệu usd, bạn sử hữu ngân hàng”. Ví dụ, Nhật Bản đã đầu tư mạnh vào thị trường ô tô Mỹ trong thời kỳ thị trường ô tô Mỹ không chỉ có lượng khách hàng lớn, độc chiếm thị trường tiêu thụ và liên tục tăng giá xe mà chất lượng không tăng cao tương xứng. Trong khi đó, những công nhân than phiền về sự đối xử vô nhân đạo trong môi trường làm việc –thực tế, mức lương họ nhận được là cao nhất trong đám cổ cồn xanh ở Mỹ. Ban đầu, người Nhật bán vào thị trường đó những chiếc xe còn tệ hơn cả mấy chiếc Volkswagen (Đức), nhỏ và xấu, chất lượng kém và chức năng an toàn kém ấn tượng, nhưng có đặc điểm hơn hẳn xe Mỹ: Tiết kiệm nhiên liệu

3 sư kiện lớn trong lịch sử Hoa Kỳ sau đó đã giúp ích các hãng xe hơi Nhật: Quốc Hội Mỹ không hài lòng với ‘lòng tham’ của các công ty dầu mỏ vốn muốn thu được càng nhiều tiền càng tốt của toàn thế giới, nên đã đặt ra mức trần giá dầu thô trong nước, khiến cho giá nhiên liệu Mỹ bị đóng băng ở mức thấp nhất trong các nước công nghiệp phát triển, không khuyến khích được việc khai thác các mỏ dầu mới và khuyến khích Detroit cho ra những chiếc xe hơi to lớn, cồng kềnh và ngốn xăng. Thế rồi năm 1973, cuộc chiến giữa Israel và thế giới Ả Rập đã đặt những người lái ô tô Mỹ phải xếp hàng dài tại các trạm xăng lần đầu tiên sau 30 năm và cơn ác mộng đã bao trùm một đất nước vốn nghĩ điều đó không thể xảy ra. Rồi họ nhận ra rằng Detroit chỉ sản xuất mấy chiếc ô tô tiêu thụ xăng như uống nước. Mấy chiếc xe “sang chảnh” do mấy nhà sản xuất ô tô Mỹ từ hơn thập kỷ trước trở thành ô tô hạng trung tức thì, nhưng kích thước hạng trung nhưng hạng trung đó cũng chẳng tiết kiệm nhiên liệu hơn mấy chiếc ô tô to lớn cồng kềnh kia là bao. Tệ hơn nữa, các nhà sản xuất ô tô Hoa Kỳ gần đây lại chỉ đổ tiền đầu tư mấy nhà máy sản xuất xe cỡ lớn, một thực tế đã gần như hạ gục Chrysler. Cơn sốc giá dầu này không kéo dài, nhưng đủ để người Mỹ nghĩ lại về thói quen tiêu dùng và các công ty nội địa Mỹ không có vốn hoặc linh hoạt kỹ thuật để thay đổi nhanh theo nhu cầu thay đổi khác thường của dân Mỹ

Những người dân Mỹ ngay lập tức tăng mua ô tô Nhật, đặ biệt tại thị trường Bò Tây vốn thích tạo lập các xu hướng, điều đã tác động lướn đến hoạt động vốn và R&D của các công ty Nhật, họ quay lại thuê các kỹ sư Mỹ thiết kế xe nhằm xe của mình trở nên hấp dẫn hơn trên thị trường đang tăng trưởng, đồng thời yêu cầu đội ngũ kỹ sư cải thiện hiệu suất an toàn. Theo đó, cú sốc thứ hai vào năm 1979, Toyota, Honda, Datsun (sau này đổi tên là Nissan), và Subaru đã chinh phục được thị trường Mỹ. Đây là thời kỳ bùng nổ của các hãng ô tô Nhật. Việc đồng yen thấp và usd cao khiến cho các công ty kiếm được lợi nhuận khổng lồ ngay cả khi giá bán thấp hơn đáng kể so với các đối thủ Mỹ, cho phép các đại lý địa phương lợi nhuận đến cả nghìn usd khi bán những chiếc xe tinh tế này – và điều này nhanh chóng thúc đẩy lực lượng bán hàng xe Nhật tại Mỹ mở rộng

Yamata biết, những người ở quanh bàn này chưa bao giờ trải qua điều tương tự, cũng như các giám đốc điều hành của General Motors và Công Đoàn Lao động ngành ô tô Mỹ. Cả hai đều tin cảnh lạc quan hiện tại sẽ tồn tại mãi. Họ quên mất một điều rằng sẽ không bao giờ có chuyện Thần Doanh Nhân (pine Right of Businessmen) hơn được quyền lực của Thần Quyền Lực (pine Right of Kings). Nhật Bản đã học được cách khai thác điểm yếu của ngành công nghiệp ô tô Mỹ. Qua quá trình này, người Mỹ cũng rút ra bài học của riêng mình và cũng như các công ty Nhật lợi dụng lòng kiêu ngạo của người Mỹ, giơ đây họ lại gần như xây dựng – hoặc mua- các tượng đài xây dựng cho riêng mình. Trong khi đó các công ty Mỹ tàn nhẫn cắt giảm mọi thứ, từ thiết kế ô tô cho đến lương công nhân khi khám phá lại khía cạnh kinh tế của cuộc sống, trong khi người Nhật hầu như đã quên. Quá trình này diễn ra hầu như vô hình, đặc biệt với những người tham gia, không cần nhờ đến các “chuyên gia phân tích” truyền thông vì đám đó chỉ giỏi nhìn thấy cây chứ không thấy rừng, bỏ qua toàn bộ hệ sinh thái của quá trình biến đổi

Để ổn định hóa mọi thứ, tỷ giá hối đoái cũng được điều chỉnh – do lượng tiền khổng lồ chỉ chảy theo một hướng trong thời gian dài nên tỷ giá hối đoái phải thay đổi- nhưng cũng giống như Detroit lần đầu tiên phát hiện ra tình trạng khó khăn của mình, các nhà công nghiệp Nhật không nhận thấy chuyện gì đang xảy ra. Bất chấp những nỗ lực của Ngân hàng Trung ương Nhật Bản để giữ cho đồng tiền của mình yếu đi, giá trị tương đối của đồng yên đã tăng và đồng đô la giảm. Lợi nhuận lớn cho các công ty Nhật Bản, bao gồm cả giá trị tài sản mua ở Hoa Kỳ, giảm mạnh về giá trị khi tỷ giá hối đoái thay đổi. Rõ ràng, đây là một khoản lỗ ròng, vì bạn không thể di chuyển tòa tháp Rockerfeller về Tokyo được

Nó phải xảy ra là như thế. Yamata nhìn thấy rõ điều đó dù cả nhóm ở đay không nghĩ vậy. Công việc kinh doanh giống như chiếc bánh xe đạp, vòng lên rồi xuống và vẫn chưa ai tìm được cách làm nó nó quay ổn định. Nhật Bản là nền kinh tế dễ bị tổn thương hơn vì nó đang phục vụ nước Mỹ, công nghiệp Nhật thực sự là một phần của nền kinh tế Mỹ và chịu sự đòi hỏi của nền kinh tế Mỹ trong quá trình phục vụ. Người Mỹ sẽ không tiếp tục ngu xuẩn như người Nhật nghĩ nữa và chắc chắn sẽ đến lúc họ đòi lại những khoản bị mất khi lấy lại được lợi thế về năng lượng và tài nguyên của mình và cơ hội của ông ta cũng sẽ mãi mãi mất đi. Cả cơ hôi của đất nước Nhật nữa, Yamata tự nhủ. Chuyện đó tất nhiên là quan trọng nhưng không phải là thứ quan trọng nhất khiến ông ta phải liều lĩnh

Nếu người lãnh đạo nước Nhật – không phải là chính phủ, mà là những nhân vật đang ngồi quanh bàn đây – không thể hiểu vĩ đại nghĩa là gì thì đất nước ông ta sẽ không còn mạnh nữa. Năng lực sản xuất không là gì cả. Một khi nguồn nguyên liệu vận chuyển đến dây chuyền bị cắt đứt thì nhà máy nào cũng dừng hoạt động, và rồi những kỹ năng cần cù và năng suất cao của công nhân Nhật không có ý nghĩa gì trong bức tranh tổng thể lớn, ngoài một dòng thơ haiku trong bài thơ của Buson (Buson là một nhà thơ Haiku xuất sắc ở Nhật vào thế kỷ 18). Một quốc gia vĩ đại vì có sức mạnh, sức mạnh của Nhật Bản chỉ giống như một bài thơ, đẹp đấy nhưng thiếu chất. Nói một cách rõ ràng hơn, sự vĩ đại của một quốc gia không phải do chúa trời ban tặng mà là ở các chiến thắng; nó phải được một quốc gia vĩ đại khác chấp thuận…hoặc ngăn cản được sự vĩ đại của một quốc gia khác. Sự vĩ đại không chỉ đến từ tài sản quốc gia riêng lẻ, mà đến từ nhiều thứ gộp lại. Nó đến từ khả năng tự cung tự cấp mọi thứ – chà, càng nhiều càng tốt. Các đồng nghiệp ngồi quanh bàn đây phải hiểu được điều này trước khi ông ta có thể hành động nhân danh họ và quốc gia. Nhiệm vụ của ông ta là nâng cao vị thế quốc gia mình và để nó đứng trên các quốc gia khác. Số phận và nghĩa vụ cuẩ ông ta là khiến những điều này thành hiện thực, trở thành chất xúc tác truyền năng lượng cho mọi người khác

Nhưng bây giờ thời điểm vẫn chưa chin muồi. Ông ta có thể thấy rõ điều đó. Đồng minh có nhiều, nhưng vẫn chưa đủ và những người phản đối ông ta vẫn suy nghĩ quá cứng nhắc, khó có thể thuyết phục được ngay. Họ hiểu quan điểm của ông ta, nhưng chưa rõ ràng như ông ta mong muốn và cho đến lúc họ thay đổi suy nghĩ thì ông ta chỉ làm được những việc như đang làm hiện tại, đưa ra lời khuyên, không thể hơn được. Vào thời điểm đáng thất vọng, Yamata-san có lòng kiên nhẫn siêu phàm, mỉm cười lịch sự che dấu đi sự không hài lòng của mình

“Ông biết đấy, tôi nghĩ mình đắt đầu quen với chỗ này rồi” Ryan nói khi ngồi xuống chiếc ghế da bên trái tổng thống

“Tôi đã nói rồi mà” Durling tuyên bố “Nó khiến tôi mất đi 3 điểm phần trăm thất nghiệp, một cuộc chiến với Ủy ban Tài Chính và Thuế Vụ (House Ways and Means) và xếp hạng phê duyệt quốc gia giảm xuống 1 điểm phần trăm” dù giọng nghiêm túc nhưng ông vẫn mỉm cười khi nói “Vậy có tin gì ‘hot’ khiến cậu làm gián đoạn bữa trưa của tôi thế?”

Dù tin tức của anh xứng đáng để có cách trả lời gây ấn tượng nhưng Ryan không muốn ông đợi “Chúng ta đang có thỏa thuận với Nga và Ukraine về lô tên lửa cuối cùng”

“Khi nào bắt đầu?” Durling hỏi, cúi người về phía trước, bỏ qua luôn đĩa salad

“Ngài xem thứ 2 tuần sau thì thế nào?” Ryan cười toe toét “Họ đã đồng ý với Scott. Có quá nhiều các cuộc đàm phán về quy trình START (giải trừ vũ khí chiến lược) và lần này họ muốn xử lý lô cuối cùng này một lần và mãi mãi. Các nhà điều tra của chúng ta đã ở đó và nhà điều tra của họ ở đây. Và họ muốn làm điều đó sớm”

“Tốt quá” Durling trả lời

“Chính xác là 40 năm” Ryan có chút phấn khích “Từ khi họ triển khai tên lửa SS-6 và chúng ta triển khai Atlas, cả cuộc đời tôi đã dành để xử lý mấy thứ chết tiệt này được tạo ra với mục đích xấu xí chết tiệt và giúp một tay tống chúng đi- Chà, thưa tổng thống, giờ thì tôi nợ ngài một điều rồi. Sir, ngài đã ghi điểm, nhưng tôi có thể nói với đám con cháu là tôi đã góp phần khiến chuyện này xảy ra” Đề nghị của Adler cho người Nga và Ukraine thực ra là sáng khiến của Ryan, có thể được chú thích đâu đó cuối trang lịch sử nhưng có khi chẳng đề cập gì

“Con cháu chúng ta hoặc sẽ chẳng quan tâm, hoặc chẳng coi chúng là vấn đề lớn đâu” Arnie van Damm trống rỗng nhận xét

“Đúng thế” Ryan thừa nhận, tin tưởng Arnie trung lập về mấy chuyện này

“Giờ thì nói tôi xem tin xấu là gì” Durling ra lệnh

“5 tỷ” Jack nói, không ngạc nhiên chút nào trước nét mặt khó chịu của Tổng Thống “Nó đáng, sir. Thật sự đáng”

“Nói tôi nghe lý do tại sao”

“Tổng thống, kể từ khi tôi học tiểu học, đất nước chúng ta đã sống dưới sự đe dọa của vũ khí hạt nhân với những tên lửa hành trình ICBM lúc nào cũng nhằm thẳng vào Hoa Kỳ. Trong vòng 6 tuần tới, những cái cuối cùng sẽ biến mất”

“Họ đã nhắm mục tiêu…”

“Vâng, sir, Chúng ta cũng nhắm thẳng mục tiêu vào Biển Sargasso và họ cũng vậy. Lỗi sai dễ dàng sửa thôi. Tất cả những gì ngài phải làm là mở cổng kiểm tra và thay thế bảng mạch in trong hệ thống định vị. Công việc trên chỉ mất mười phút, kể từ lúc ngài mở cửa bước vào hầm tên lửa. Tất cả những gì ngài cần là một cái tuốc nơ vít và một chiếc đèn pin” Thực ra, chuyện đó chỉ đúng với tên lửa Liên Xô- Nga! Ryan tự sửa lại cả ngàn lần như thế. Hệ thống tên lửa còn lại của Hoa Kỳ sẽ mất nhiều thời gian hơn để tái cài đặt lại mục tiêu do sự phức tạp của hệ thống. Đúng là sự kỳ lạ của khoa học kỹ thuật

“tất cả đã kết thúc, sir, kết thúc mãi mãi” Ryan nói “Ngài nhớ tôi là một kẻ cứng đầu ở đây chứ? Chúng ta có thể thuyết phục được Quốc Hội, đây là cái giá xứng đáng, thậm chí còn là rẻ”

“Cậu đã thực hiện được một việc rất tốt, như mọi khi” van Damm nhận xét

“Arnie, OMB sẽ lấy tiền ở đâu ra?” Tổng thống Durling hỏi. Giờ thì Ryan co người lại

“Quốc phòng, còn đâu nữa?”

“Đừng quá vướng vào chuyện này, chúng ta đã đi quá xa rồi”

“Chúng ta sẽ tiết kiệm được gì sau khi bỏ đi mấy tên lửa cuối cùng đó?” van Damm hỏi

“Tiền” Jack trả lời “Chúng ta đã phải trả một giá khá đắt khi tháo dỡ mấy tàu ngầm tên lửa đó và đám bảo vệ môi trường…”

“Những người tuyệt vời” Durling nhận xét

“…nhưng tiền chi sẽ chỉ một lần là xong”

Tổng thống quay sang nhìn vị chánh văn phòng nhà trắng, các phán đoán chính trị của vị này luôn tuyệt hảo. Arnie cân nhắc các yếu tố, rồi quay khuôn mặt phong trần về phía Ryan “Đáng giá để làm thế. Sếp, sẽ có một cuộc tranh luận lớn ở quốc hội” ông nói với Tổng Thống “Nhưng 1 năm nữa ngài sẽ có thể nói với người dân Mỹ rằng ngài đã đặt dấu chấm hết cho mối đe dọa từ thanh kiếm của….”

“Damocles” Ryan tiếp lời

“Đúng là trường công giáo có khác” Arnie cười toe toét “Thanh kiếm đó đã treo trên đầu người Mỹ suốt một hế hệ. Báo chí sẽ thích chuyện đó và ngài biết đấy, CNN sẽ đưa tin bài lớn về chuyện này, một chương trình đặc biệt kéo dài hàng giờ với rất nhiều hình ảnh đẹp và bình luận không chính xác”

“Jack, cậu không thích chuyện đó nhỉ?” Ryan hỏi, giờ cũng ngoác miệng cười

“Thưa tổng thống, tôi không phải là chính trị gia, ok? Chúng ta đã giảm 200 ICBM toàn thế giới, như vậy chưa đủ sao?” Chà, điều đó cũng không chính xác hoàn toàn, phải không? Jack, đừng tưởng tượng nhiều quá. Vẫn còn Trung Quốc, Anh và Pháp sở hữu mấy thứ này. Nhưng hai quốc gia Anh và Pháp là đồng minh rồi, phải không? Và Trung Quốc có thể giải quyết thông qua đàm phán thương mại, ngoài ra, còn kẻ thù nào cần đề phòng?

“Jack, chỉ khi mọi người có thể chứng kiến và hiểu” Durling quay sang van Damm. Cả hai bọn họ không ai để ý đến lời khuyên kín đáo của Jack “hãy để bên văn phòng truyền thông xử lý việc này. Jack, chúng ta có thông báo chính thức ở Moscow không?”

Ryan gật đầu “Sir, đó cũng nằm trong thỏa thuận” Nhưng việc làm phức tạp hơn nhiều. Phải cẩn thận để lộ một chút gió trước, nhưng không bình luận khi được hỏi, sau đó sẽ tiết lộ thêm tại cuộc họp giao ban của Quốc hội. Các cuộc gọi kín lặng lẽ thông báo cho các mạng truyền hình khác nhau và các phóng viên đáng tin cậy, và những phóng viên này sẽ xuất hiện ở nơi thích hợp nhất vào thời điểm thích hợp nhất để ghi lại sự kết thúc của cơn ác mộng nhân loại như một nhân chứng cho lịch sử Việc loại bỏ ICBM trên thực tế ở Hoa Kỳ là rất phức tạp, đó là lý do tại sao các nhà bảo vệ môi trường Hoa Kỳ tỏ ra nghi ngờ. Đối với tình huống của Nga, trước tiên phải tháo dỡ đầu đạn hạt nhân, sau đó rút hết nhiên liệu lỏng trong tên lửa, tháo dỡ các bộ phận điện tử đã được phân loại trước đó, sau đó dùng 100 kg thuốc nổ cao để cho nổ đỉnh hầm phóng tên lửa, rồi được lấp đầy bởi bụi bẩn và bị san lấp. Quy trình của Hoa Kỳ khác vì tên lửa của Hoa Kỳ sử dụng nhiên liệu rắn. Trong trường hợp này, tên lửa được vận chuyển đến Utah, nơi hai đầu của tên lửa được bật lên, và động cơ tên lửa được phóng lên để bốc cháy như ngọn đèn đường cao tốc lớn nhất trên đường phố, tạo ra khí thải độc hại từ tên lửa. Khí thải thậm chí có thể gây ngộ độc cho một số loài chim hoang dã. Tại Hoa Kỳ, các bệ phóng tên lửa cũng được ném bom bằng chất nổ. Tòa phúc thẩm Hoa Kỳ đã ra phán quyết rằng các hiệp ước kiểm soát vũ khí quốc tế được thực hiện vì mục đích an ninh quốc gia vượt qua bốn quy định bảo vệ môi trường, nhưng phán quyết này cũng bị nhiều người phản đối. Cảnh vụ nổ cuối cùng cực kỳ mãn nhãn, bởi sức công phá của vụ nổ chỉ bằng 1 / 100.000 thực tế. Ryan nghĩ, ngay cả người như anh cũng không thể tưởng tượng được những dữ liệu và khái niệm khổng lồ như vậy

Ngụ ngôn về thanh kiếm Damocles bắt nguồn từ việc Damocles là cận thần thời xa xưa dưới thời trị vì của Vua Dionysius tại Sicily, đã ca hát nịnh bợ ca ngợi cuộc sống hạnh phúc của vị vua. Để thể hiện sự độc ác và độc đoán của kẻ “vĩ đại”, Dionysius đã mời anh ta đến vị trí trang trọng này với phía trên treo 1 thanh kiếm bằng 1 sợi lông ngựa. Mục đích là để chứng minh rằng nhà vua cũng chẳng sung sướng gì khi luôn sống dưới sự đe dọa, giống như vị khách của mình

Hoa Kỳ cũng đang trong tình trạng như vậy. Mọi thứ vẫn luôn nằm dưới sự đe dọa của lưỡi gươm hạt nhân, một sự thật mà Ryan đã nhận thức rất rõ cách đây không lâu tại Denver (xem “Nỗi Sợ Hãi Tột Cùng”) và chính vì nguyên nhân này mà anh đã quay lại làm việc cho chính phủ với hy vọng chấm dứt điều này mãi mãi

“Cậu muốn xử lý phần thông báo báo chí không?”

“Vâng, thưa Tổng Thống” Jack trả lời, ngạc nhiên và biết ơn vì sự hào phóng của Durling.

“Khu vực tài nguyên phía Bắc?” Bộ trưởng quốc phòng Trung Quốc hỏi, nhẹ nhàng thêm từ “Thú vị đấy”

“Vậy ý kiến của anh thế nào?” Trương Hán Sơn (Zhang Han San) hỏi từ phía bên kia bàn. Ông ta vừa kết thúc cuộc gặp với Yamata

“Về mặt chiến lược thì có thể. Nhưng về mặt kinh tế thì tôi muốn để người khác tính toán xem” vị nguyên soái trả lời, mặc dù tối nay có uống thêm vài ly rượu mao đài, ông ta vẫn rất thận trọng

“Người Nga đã thuê 3 công ty khảo sát của Nhật. Thật đáng ngạc nhiên, phải không? Phía đông Siberia hầu như chưa có ai động vào. Ồ, vâng, có các mỏ vàng ở Kolyma, nhưng còn những chỗ khác thì sao?” ông ta vẫy tay tiếp tục “mấy tên ngu, và giờ bọn họ phải nhờ người khác làm cho…” Bộ trưởng vẫy tay, ánh mắt hướng về phía Trương Hán Sơn (Zhang Han San) “Vậy bọn họ có tìm thấy gì không?”

“Mấy người bạn Nhật của chúng ta á? Khởi đầu họ đã tìm thấy nhiều dầu mỏ, họ nghĩ nó lớn như Prudhoe Bay” ông ta đưa ra một tập giấy trình lên bàn “đây là những mỏ họ đã định vị trong 9 tháng qua”

“tất cả đây à?”

“Khu vực này lớn gần bằng Tây Âu, và người Liên Xô chỉ quan tâm đến những tuyến quanh khu vực đường sắt chết tiệt của họ. Mấy thằng ngu” Zhag khịt mũi “Chủ yếu là do vẫn đề kinh tế, kể từ khi bọn họ tiếp quản quyền lực của Sa Hoàng, giải pháp đáng nhẽ luôn nằm ngay dưới chân bọn họ. Cơ bản thì nơi đây gần giống như Nam Phi, một kho báu, nhưng có thêm dầu mỏ, thứ mà Nam Phi thiếu. Như anh thấy đấy, gần như tất cả các mỏ chiến lược này, và với khối lượng thế này….”

“Người Nga có biết không?”

“Vài người trong số họ có biết” Zhang Han San gật đầu “Những bí mật kiểu này khó mà che dấu hoàn toàn lắm, nhưng bọn họ chỉ biết một nửa danh sách, những mỏ đánh dấu hoa thị Moscow có biết”

“Còn những cái khác thì không à?”

Zhang mỉm cười “Không”

Ngay cả vốn sống trong môi trường cả đàn ông và phụ nữ phải biết kiềm chế cảm xúc, viên bộ trưởng không dấu được sự ngạc nhiên với mảnh giấy trên tay. Tay ông tay không hề run rẩy, vuốt phẳng mảnh giấy như thể nó là một tấm lụa mỏng

“Điều này sẽ khiến sự giàu có của chúng ta tăng lên gấp đôi”

“Đó là ước tính thận trọng” viên sỹ quan tình báo hiện trường cấp cao nhận xét. Zhang, dưới vỏ bọc một nhà ngoại giao, thực chất tham gia các hoạt động đối ngoại nhiều hơn bất kỳ sỹ quan đối ngoại cấp cao nào, điều hẳn sẽ khiến nhiều người cảm thấy xấu hổ “Anh cần nhớ rằng đây là ước tính của người Nhật đưa cho chúng ta, đồng chí Bộ Trưởng. Họ dự kiến sẽ khai thác được 1 nửa những gì phát hiện, vì họ đã trả phần lớn chi phí….”

Một nụ cười “Phải, trong khi chúng ta phải xử lý hầu hết các rủi ro chiến lược. Bọn người lùn khó chịu” viên bộ trưởng nói. Giống như những người Zhang đàm phán ở Tokyo, viên bộ trưởng và thống chế đều là những người lính của Quân Đoàn Đường Số 8 và vẫn còn giữ nguyên ký ức về chiến tranh – không phải là cuộc chiến với Mỹ. Ông ta nhún vai “Chà, chúng ta cần họ, phải không?”

“Vũ khí của họ rất khủng khiếp” vị thống chế lưu ý “nhưng số lượng có hạn”

“Họ biết điều đó” Zhang Han San nói với hai vị chủ tọa “Những người tôi tiếp xúc ở đó nói đó là sự kết hợp giữa cung và cầu, nhưng ông ta hy vọng sẽ phát triển thêm, theo lời ông ta nói, mối quan hệ nồng ấm và chân chính giữa hai dân tộc….”

“Ai sẽ chiếm ưu thế?” vị nguyên soái mỉm cười thô ráp hỏi

“Tất nhiên, ông ta nghĩ là bọn họ” Zhang Han San trả lời

“Trong trường hợp đó, vì họ mời mọc chúng ta thì họ nên tiến hành những bước đầu tiên” vị bộ trưởng nói, xác định chính sách quốc gia theo cách không làm mất lòng bất kỳ nước lớn nào. Ông ta là người đàn ông nhỏ bé với đôi mắt như yêu tinh, nhưng sự quyết tâm đủ để khiến con sư tử phải sợ mà xa lánh. Ông nhìn qua vị nguyên soái đang gật đầu đồng ý. Cả hai người còn lại đều nghĩ tửu lượng của ông ta thật kinh khủng

“Đó chính là điều tôi nghĩ” Zhang mỉm cười “Thực ra, họ cũng nghĩ như vậy, vì họ muốn thu được lợi nhuận nhiều nhất”

“Họ có quyền viển vông nghĩ thế”

“Tôi đánh giá cao sự tự tin của các anh” viên kỹ sư NASA đang quan sát từ phía trên nhà máy, nhận xét. Ông ta cũng đánh giá cao quỹ tài trợ của họ. CHính phủ Nhật đã tập trung ngân quỹ cho sự phát triển công nghiệp để có được các thiết kế của Liên Xô và xây dựng lại. Tất nhiên, các doanh nghiệp tư nhân chắc chắn cũng đầu tư rất nhiều vào đây, phải không?

“Chúng tôi nghĩ đã tìm ra mấu chốt vấn đề phần tải trọng. Có một van gặp trục trặc” viên kỹ sư thiết kế Nhật Bản giải thích “Chúng tôi đã sử dụng thiết kế của Liên Xô”

“Ý anh là sao?”

“Ý tôi là chúng tôi đã sử dụng thiết kế van của họ cho thùng nhiên liệu tải trọng. Đó không phải là thiết kế tốt. Họ có gắng làm mọi thứ để giảm tải trọng, nhưng….”

Vị đại diện NASA khó khăn chớp mắt “Ý anh đang nói với tôi rằng toàn bộ quy trình sản xuất tên lủa của họ là…”

Một cái nhìn hiểu biết cắt ngang người Mỹ “Phải. Ít nhất 1/3 đã thất bại. Người bên tôi tin rằng các tên lửa thí nghiệm được thiết kế đặc biệt tốt, nhưng model/phiên bản sản xuất, chà, đặc trưng Nga”

“Hừm” hành lý của người Mỹ đã đóng gói sẵn và một chiếc ô tô đang đợi đưa anh ta đến Phi trường Narita để bắt kịp chuyến bay về Chicago. Anh ta nhìn xuống sàn nhà máy, nó trông giống như sàn của General Dynamics thời những năm 60, thời đỉnh điểm Chiến Tranh Lạnh. Tại đó các tên lửa đẩy được sắp xếp như những chiếc xúc xích, 15 trong số đó đang ơ giai đoạn lắp ráp khác nhau, được xếp cạnh nhau, từng phần. Các kỹ thuật viên mặc áo trắng đang thực hiện các công việc phức tạp của mình “10 tên lửa này có vẻ đã được hoàn thành”

“Đúng là thế” viên giám đốc nhà máy bảo đảm

“Khi nào thì các anh thực hiện thực nghiệm tiếp theo?”

“Tháng tới, chúng tôi đã có sẵn 3 tải trọng” viên kỹ sư thiết kế trả lời

“Khi các anh làm mấy cái này là thực sự nghiêm túc đó hả?”

“chỉ có làm cách này mới nâng cao hiệu quả được”

“Và chúng sẽ được xuất xưởng khi lắp ráp hoàn chỉnh?”

Gật đầu xác nhận “Đúng thế. Tất nhiên chúng tôi sẽ ép khí trơ vào thùng nhiên liệu. Một trong những lợi ích của thiết kế này là có thể vận chuyển nguyên chiếc, giúp tiết kiệm thời gian lắp ráp tại bãi phóng”

“Vận chuyển bằng xe tải?”

“Không” viên kỹ sư người Nhật lắc đầu “bằng tàu hỏa”

“Còn tải trọng thì sao?”

“Chúng có thể được lắp ráp ở bất kỳ đâu. Nó là độc quyền rồi. Tôi e là thế”

Một dây chuyền khác không được các vị khách nước ngoài tham quan. Thực tế, rất ít người được phép ghé thăm dù nó nằm ngay ở ngoại ô Tokyo. Tòa nhà biểu hiện ra rằng nó là một trung tâm nghiên cứu và phát triển của một công ty lớn, và những người sống gần đó suy đoán rằng nó đã tạo ra chip máy tính hoặc thứ gì đó tương tự. Đường dây điện đi vào đó không có gì đáng chú ý, vì thiết bị ngốn điện nhất là thiết bị sưởi và điều hòa không khí nằm trong một khu vực nhỏ ở phía sau. Tiêu dùng điện cũng không đáng kể. Xe cộ ra vào cũng không có gì đáng chú ý. Công ty có một bãi đậu xe khiêm tốn có thể chứa khoảng 80 chiếc xe, và bãi đậu xe luôn trống khoảng một nửa. Ngoài ra còn có một khung bao che kín đáo, giống hệt như trong các nhà máy công nghiệp nhẹ trên toàn thế giới. Có chòi canh ở cả hai lối vào. Người ngoài nhìn vào thỉnh thoảng sẽ thấy ô tô, xe tải qua lại.

Bên trong là một cái gì đó hoàn toàn khác. Mặc dù bảo vệ ở cả lối vào và lối ra đều tươi cười và thậm chí còn lịch sự chỉ đường cho những tài xế lái xe sai hướng. Tuy nhiên, bên trong ngôi nhà lại hoàn toàn khác. Dưới mỗi bàn an toàn có các giá để súng lục P-38 do Đức sản xuất. Những người bảo vệ ở đây không có nụ cười và cực kỳ nghiêm túc. Tất nhiên là họ không biết mình đang bảo vệ thứ gì. Có điều gì đó đặc biệt mà họ không thể hiểu được bởi vì chưa ai từng làm phim tài liệu truyền hình về việc chế tạo một thiết bị hạt nhân.

Nhà xưởng có chiều dài 50 m, rộng 15 m, có hai dãy máy ngay ngắn, mỗi dãy đều nhau và được bịt kín bằng tấm kính. Mỗi không gian kín có hệ thống thông gió riêng, giống như một căn phòng, có thể điều chỉnh nhiệt độ không khí và nhiệt độ riêng lẻ. Các kỹ thuật viên và kỹ sư mặc áo yếm trắng với đôi găng tay trắng trên tay, không khác gì những gì một nhà máy sản xuất chip máy tính mong đợi ở công nhân. Trên thực tế, khi một trong số họ ra ngoài hút thuốc, những người qua đường nghĩ rằng họ là người của một nhà máy sản xuất chip máy tính.

Trong phòng sạch, bán cầu plutonium thô sơ đi vào từ một đầu, trải qua một số quy trình để có hình dạng cuối cùng, và khi nó nhô ra từ đầu kia, bề mặt nhẵn trông giống như thủy tinh. Sau đó, từng thành phẩm được đặt trên một giá nhựa, rồi được một số người đưa từ nhà máy chế biến đến nhà kho. Trong kho có khung thép, bên ngoài khung thép bọc nhựa, trên từng khung thép đặt các bán cầu. Không kim loại nào được đến gần plutonium, vì plutonium có tính phóng xạ và nóng lên trong quá trình phân rã của tia alpha. Thêm vào đó, plutonium rất dễ phản ứng nên khi nó tiếp xúc với một kim loại khác, nó sẽ phản ứng ngay lập tức và phát ra tia lửa. Giống như magiê và natronium, kim loại này cực kỳ dễ cháy và một khi bắt lửa thì rất khó dập tắt. Vì lý do này, việc xử lý các bán cầu này (có tất cả là 20) đã trở thành một thói quen khác của các kỹ sư. Nhiệm vụ đó đã được hoàn thành từ lâu

Phần rắc rối hơn là phần thân RV. Đây là những hình nón lớn, rỗng, hình nón ngược, chiều cao một trăm hai mươi cm và đường kính ở đáy là năm mươi cm, và được làm bằng uranium-328 cứng, màu nâu. Mỗi chiếc nặng hơn bốn trăm kg một chút. Những hình nón khổng lồ này phải được gia công chính xác để đảm bảo sự đối xứng tuyệt đối. Để RV đi qua bầu khí quyển với một thái độ đặc biệt và “bay” trong chân không, vật này phải được cân bằng hoàn hảo để không bị mất ổn định trong quá trình bay. Đáng ngạc nhiên, yêu cầu này trở thành nhiệm vụ khó khăn nhất và chỉ riêng quá trình đúc đã phải tiến hành làm 2 lần. Và giờ đây, vỏ của RV đang quay theo chu kỳ, giống như quá trình cân bằng của lốp ô tô, nhưng với độ chính xác cao hơn rất nhiều. Mặc dù bề mặt của 10 chiếc RV này rất mịn khi chạm vào, nhưng trên thực tế, quá trình sản xuất không tốt bằng quá trình xử lý bên trong. Bên trong RV có một chút bất đối xứng, điều này cho phép “gói vật lý” – như người Mỹ nói – phù hợp hơn. Khi đến thời điểm (tất nhiên là không ai muốn), một dòng neutron “nhanh” lớn, năng lượng cao sẽ va vào vỏ RV, gây ra phản ứng “phân tách nhanh” giải phóng plutonium, tritium và lithium tritide bên trong. năng lượng được nhân đôi.

Đó là một phần tinh vi, các kỹ sư nghĩ. Điều này đặc biệt đúng đối với những người mới học về các quá trình này và những người không quen thuộc với vật lý hạt nhân. Chính xác, cứng và cực kỳ khó gia công, uranium-238 là vật liệu kim loại có khả năng chống cháy cao, thậm chí người Mỹ còn dùng nó để làm áo giáp cho các phương tiện chiến đấu, chống lại năng lượng ngoại lai rất hiệu quả. Di chuyển trong khí quyển với vận tốc 27.000 km một giờ, hầu hết các vật liệu sẽ bị đốt cháy do ma sát với không khí, nhưng uranium-238 thì không — ít nhất là không trong vài giây. Và khi kết thúc quá trình, vật liệu này sẽ trở thành một phần của chính quả bom. Tuyệt vời, các kỹ sư nghĩ. Vì vậy, trong quá trình sản xuất, thậm chí dành thêm thời gian để giải quyết những khó khăn cũng đáng. Mỗi chiếc vỏ được đóng thành phẩm sẽ được chất lên xe đẩy đưa về kho. Chỉ có ba phần là chưa hoàn thành và công việc vẫn tiếp tục. Phần này bị chậm hai tuần so với kế hoạch và mọi người vô cùng hối tiếc.

Vỏ số 8 RV đã bắt đầu quy trình đầu tiên. Nếu quả bom phát nổ, uranium 238 trong nó cũng sẽ giải phóng rất nhiều bức xạ. Chà, đó là phần vật lý.

Đây chỉ là một tai nạn khác, có lẽ tình cờ xảy ra bởi đến văn phòng sớm 1 giờ. Ryan đến Nhà Trắng vào lúc 7.00, sớm hơn thường khi 20 phút vì giao thông đường Cao tốc 50 diễn ra suôn sẻ bất thường. Kết quả là anh không có thời gian để đọc tất cả các cuộc họp giao ban buổi sáng trên đường, vì vậy phải cuộn nó lại và giấu nó dưới cánh tay của mình ở lối vào phía tây. Dù có phải là Cố vấn An ninh Quốc gia hay không, Jack vẫn phải đi qua máy dò kim loại, nơi anh tình cờ va vào lưng một ai đó. Một người nào đó được đề cập ở đây đang giao khẩu súng lục của mình cho một nhân viên mật vụ mặc đồng phục.

“Các anh vẫn không tin tưởng FBI, hả?” Một giọng nói quen thuộc vang lên hỏi viên đặc vụ mặc thường phục

“Đặc biệt là FBI” người trả lời hài hước đáp lại

“Và tôi không đổ lỗi cho họ” Ryan nói thêm “Kiểm tra cả mắt cá chân anh ta, Mike”

Murray quay lại sau khi đi qua máy dò kim loại “Tôi không cần dự phòng” viên phó giám đốc CIA chỉ vào cuộn giấy dưới nách Jack “Đây là cách cậu xử lý với tài liệu mật hả?”

Tính hài hước của Murray là bẩm sinh và bản chất của đàn ông thích xâu kim vào bạn cũ. Rồi Ryan nhìn thấy Bộ trưởng tư pháp vừa bước qua, nhìn lại với vẻ mặt khó chịu. Tại sao một thành viên nội cách lại xuất hiện sớm ở đây thế nhỉ? Nếu đó là an ninh quốc gia thì Ryan đã biết rồi, và các vấn đề hình sự hiếm khi quan trọng đến mức đưa Tổng thống vào văn phòng của mình trước tám giờ quen thuộc. Và tại sao Murray lại đi cùng ông ấy? Helen D’Agustino đang chờ để hộ tống các cá nhân qua hành lang lên lầu. Mọi thứ có vẻ bí hiểm, khơi dậy tính tò mò của Ryan

“Sếp đang đợi” Murray cảnh giác, đọc vị được qua mắt Jack

“Anh có thể ghé qua trên đường về không? Ý tôi là sẽ gọi cho anh”

“Chắc chắn rồi” và Murray bỏ đi mà không một lời hỏi thăm về Cathy và lũ trẻ

Ryan đi qua máy dò, rẽ trái và hướng lên cầu thang đến căn phòng trong góc của mình để tiến hành cuộc họp giao ban buổi sáng. Họ kết thúc sớm và khi thư ký của anh đưa Murray vào, Ryan vẫn đang tiến hành các công việc thường ngày. Họ vào đề luôn mà khỏi vòng vo tam quốc

“A.G xuất hiện sớm thế này hẳn có lý do quan trọng, Dan. Có chuyện gì tôi cần biết không?”

Murray lắc đầu “Chưa đến lúc. Xin lỗi”

“Được rồi” Ryan trả lời, chuyển sang cách hỏi tế nhị “Có điều gì tôi cần biết không?”

“Có lẽ, nhưng Sếp muốn giữ kín và nó không phải vấn đề an ninh quốc gia. Cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”

Ryan dừng lại 1 hay 2 giây trước khi trả lời, đầu óc suy nghĩ nhanh như thường lệ. Sau đó anh gạt nó sang một bên. Trong hầu hết các trường hợp, anh biết mình nên nghe theo lời của Murray.

“Đây là một hoạt động mang tính bảo mật cao” Jack bắt đầu, rồi giải thích chi tiết về thông tin Mary Pat nói ngày hôm trước. Viên đặc vụ FBI gật đầu và yên lặng lắng nghe

“Jack, đó không phải tin tức chính xác. Vài năm trước, chúng tôi đã âm thầm điều tra về các cô gái trẻ đã…bị dụ dỗ? Khó để miêu tả chính xác. Hợp đồng người mẫu, đại loại thế. Bất kỳ ai thực hiện tuyển dụng này đều rất thận trọng. Những phụ nữ trẻ đến đó để làm người mẫu, đóng quảng cáo, đại loại thế, cứ diễn ra liên tục. Một số người ở đó để kiếm sống nhờ những gương mặt người Mỹ. Không có ai chúng tôi kiểm tra khai ra bất kỳ điều gì, nhưng có vài dấu hiệu cho thấy vài cô gái đã biến mất. Một trong số đó phù hợp với miêu tả của người bên cậu. Tên là Kimberly hay gì đó, tôi không nhớ chính xác họ. Bố cô ta là đại úy trong Sở cảnh sát Seattle và hàng xóm của ông ấy là SAC (Trưởng nhóm điều tra) trong văn phòng chúng tôi tại Seattle. Chúng tôi đã âm thầm tìm kiếm những người quen trong Đồn cảnh sát Nhật Bản, nhưng vô ích”

“Anh nghĩ điều này nói lên điều gì?” Ryan hỏi

“Nhìn này, Jack, người ta biết mất suốt ấy mà. Rất nhiều cô gái trẻ chỉ việc thu dọn đồ đạc, rời nhà và bước ra thế giới theo cách của mình. Một số gọi nó là nữ quyền, một số chỉ muốn độc lập. Chuyện này xảy ra suốt ấy. Cô nàng Kimberly- gì-đó này chỉ mới 20, học hành không tốt và chỉ đơn bản biến mất. Không có bằng chứng cho thấy cô ta bị bắt có và cô ta đã là công dân độc lập ở tuổi 20, phải không? Chúng ta không có quyền mở cuộc điều tra tội phạm. Được rồi, bố cô ta là cảnh sát và hàng xóm là FBI và chúng ta sẽ xem xét xung quanh 1 chút, nhưng không kết luận được gì và sau khi không tìm thấy dấu hiệu ai phạm tội Theo luật, chúng tôi chỉ có thể làm bước này thôi, không có cách nào cả”

“Ý anh là, một cô gái trên 18 tuổi mất tích và các anh không thể…”

“Không bằng chứng phạm tội, không, chúng tôi không thể làm gì cả. Chúng tôi không đủ nhân lực để theo dấu mỗi người muốn hủy hoại tương lai của chính mình mà không thèm nói chuyện với bố mẹ họ về điều đó”

“Dan, anh chưa trả lời câu hỏi đầu tiên của tôi” Jack nói khiến cho vị khách của anh cảm thấy không thoải mái

“Có những người ngoài kia thích tóc vàng mắt to. Các cô gái tóc vàng chiếm tỷ lệ cao hơn trong số các cô gái mất tích. Lúc đầu, chúng tôi đã gặp khó khăn khi tìm ra điều đó cho đến khi một đặc vụ bắt đầu hỏi bạn bè của bọn họ rằng liệu họ có thay đổi màu tóc gần đây hay không. Câu trả lời là có, và khi đó cô ấy bắt đầu hỏi câu này thường xuyên và câu trả lời “có” đủ nhiều đến mức nó trở nên bất thường. Vì vậy, có, tôi nghĩ có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng chúng tôi không có đủ nhân lực để tiếp tục” Murray kết luận. Dừng lại 1 lúc, anh nói thêm “trong trường hợp này, nếu nó liên quan đến an ninh quốc gia…chà…”

“Cái gì?” Jack hỏi

“Hãy cứ để CIA kiểm tra 1 chút?”

Đây là lần đầu tiên Ryan nghe thấy một sỹ quan FBI nói rằng CIA có thể điều tra gì đó. FBI thường bảo vệ phạm vi ảnh hưởng của mình một cách đáng sợ như như một con báo hoa bảo vệ đàn con

“Dan, nói tiếp xem” Ryan ra lệnh

“Có cả một nền công nghiệp khiêu dâm đang diễn ra ở đó. Nếu cậu nhìn vào nội dung porn mà họ thích xem, thì nhân vật chủ yếu là người Mỹ. Những bức ảnh khỏa thân cậu nhìn trên tạp chí của họ chủ yếu là phụ nữ da trắng. Theo địa lý học, quốc gia gần nhất có thể cung cấp Những người phụ nữ này tình cờ là chúng ta. Chúng tôi nghi ngờ vài cô gái không chỉ là người mẫu, nhưng, lại một lần nữa, chúng tôi không chắc mình có thể kết tội được họ”

Và còn vấn đề khác mà Murray không nói tới, là nếu tiếp tục thì anh không chắc mình cần đến sự hợp tác của bao nhiêu cơ quan chính phủ, có nghĩa rằng những cô gái này có thể biến mất mãi mãi. Mặt khác, tình huống điều tra chắc chắn sẽ bị lộ ra ngoài, và toàn bộ câu chuyện sẽ xuất hiện trên các báo và tạp chí là phân biệt chủng tộc chống lại Nhật Bản “Dù sao thì tôi nghe nói CIA đang có 1 chiến dịch tiến hành tại đó. Lời khuyên tốt nhất của tôi là: Mở rộng nó ra. Nếu cậu muốn, tôi có thể giải thích thêm vài người chúng tôi biết. Nó không nhiều, nhưng chúng tôi có vài bức ảnh chụp”

“Sao anh biết nhiều thế?”

“SAC Seattle là Chuck O’Keefe. Tôi có lần làm việc dưới quyền ông ấy. Ông ấy đã nhờ tôi nói chuyện với Bill Shaw về chuyện này và Bill có đồng ý yên lặng tìm hiểu nhưng nó không dẫn đến đâu cả và Chuck cũng có rất nhiều việc phải làm trong đơn vị mình”

“tôi sẽ nói chuyện với Mary Pat. Còn chuyện khác thì sao?”

“Xin lỗi, người anh em. Nhưng cậu phải nói chuyện với Boss về chuyện đó thôi”

Mẹ kiếp! Ryan nghĩ khi Murray bước ra khỏi phòng. Sao luôn có bí mật thế nhỉ?.