Chương 8 BƯỚC NGOẶT
Vì gần đây không có tin tức nào nổi bật và địa điểm xảy ra tai nạn gần thành phố nên các phương tiện truyền thông đưa tin rầm rộ, cộng thêm với số lượng và độ tuổi cả các nạn nhân càng khiến nhiều người chú ý hơn. Một trong những đài truyền hình Knoxville TV địa phương đã có thỏa thuận với CNN để đưa câu chuyện tai nạn trở thành tin chính trong bản tin hàng giờ CNN News Hour vào buổi trưa. Một chiếc xe tải vệ tinh đã đưa một nhà báo trẻ địa phương cơ hội được phủ sóng toàn cầu về kiệt tác của mình – anh không muốn ở mãi tại Knoxville – và sương mù tan để lại vụ tai nạn hiện rõ trước ống kính máy quay
“Mẹ kiếp” Ryan thở ra trong nhà bếp. Jack thật hiếm khi có ngày thứ 7 rảnh rỗi, ăn trưa với gia đình, đưa họ đến tham dự lễ thánh tại nhờ thờ St.Mary để có thể tận hưởng thời gian rảnh ở nhà vào sáng chủ nhật. Mắt anh nhìn màn hình TV, tay cầm chiếc bánh sandwich vô tình đưa trở lại chiếc đĩa
Có 3 cứu hỏa và 4 xe cứu thương đến hiện trường, hai xe cứu thương vẫn túc trực ở đó nhưng đội cứu thương chỉ biết đứng xung quanh nhìn. Cản sau chiếc xe rơ mooc rõ ràng bị biến dạng nhưng tổng thể thiệt hại không lớn, nhưng hai khối kim loại cháy đen và biến dạng phía sau hiện lên rõ mồn một trước màn hình TV, các cửa mở tối om, trong xe không còn ai. Khoảng 1 tá hơn sỹ quan cảnh sát chỉ biết đứng quanh, cứng đờ, mìm chặt môi, không nói chuyện, không đùa giỡn về các vụ tai nạn xe cô như mọi khi. Rồi Jack thấy hai viên cảnh sát trao đổi với nhau 30 feet sau lưng phóng viên, cả hai đều lắc đầu và nhìn xuống đường. Phóng viên đang sử dụng giọng nói đều đều, trầm thấp như thường lệ của mình, lặp đi lặp lại lần thứ 100 trong sự nghiệp ngắn của mình. Sương mù. Tốc độ cao. Cả hai đều gặp vấn đề về bình xăng. 6 người chết, 4 trong số đó là trẻ em. Đây là Bob Wright, phóng viên từ hiện trường quốc lộ Interstate 40, ngoài Oak Ridge, Tennesse
Jack quay trở lại với bữa trưa, cố gắng không đưa ra lời bình luận về thảm kịch trong ngày. Anh chưa có lý do gì để cần biết nhiều hơn hoặc làm gì khác hơn cả
Nơi xảy ra vụ tai nạn cách Vịnh Chesapeake Bay 300 dặm và những chiếc xe gặp nạn vẫn còn nhỏ giọt nước vì các nhân viên cứu hỏa đến đầu tiên cảm thấy buộc phải làm ướt mọi thứ, dù biết rõ điều đó chỉ lãng phí vô ích với các nạn nhân ngồi trên xe. Viên bác sỹ pháp y đã dùng đến 3 cuộn phim màu tốc độ 200, chụp cả miệng đang mở ra của các nạn nhân để chứng minh họ đang gào thét khi chết. Viên sỹ quan cảnh sát cấp cao đến hiện trường là trung sỹ Thad Nicholson, một cảnh sát tuần tra đường cao tốc dày dặn 20 năm kinh nghiệm đối phó với các vụ tai nạn giao thông, đến chỉ kịp nhìn thấy các thi thể được chuyển đi. Khẩu súng lục công vụ của Pierce Denton rơi trên đường cho thấy rõ anh cũng là một cảnh sát, ngay cả khi máy tính chưa xác định chính xác nhân thân. 4 đứa trẻ đã chết, 2 trẻ em và 2 vị thành niên, điều này đơn giản là không thể quen được. Trung sỹ Nicholson cảm thấy kinh hãi trước thảm cảnh. Chết đã đủ tệ rồi, nhưng chết như thế này, sao Chúa có thể để chuyện này xảy ra được? Hai đứa bé…chúa ơi…Chúa đã khiến chuyện đó xảy ra, và nó xảy ra rồi. Giờ là lúc phải vào việc
Vụ tai nạn xe hơi này gần giống như cảnh sau một vụ va chạm xe hơi trong phim Hollywood. Nói chung, ô tô không thể cháy thành quả cầu lửa, và trong vụ này, đôi mắt được đào tạo của anh thấy ngay đáng lẽ vụ việc không đến mức nghiêm trọng thế này. Được rồi, có một người không tránh được tử vong trong vụ va chạm, đó là cô gái ngồi thế đầu ngay chiếc Cresta đầu tiên, đầu gần như chặt văng ra. Nhưng còn những người còn lại thì không đáng phải chết, không có lý do nào khiến họ phải chết cả. Chiếc Cresta đầu tiên đâm vào cản sau chiếc xe container…ở tốc độ 40 hoặc 45 dặm. Cả hai túi khí đều đã bung ra, và anh thấy một trong số đó đáng nhẽ đã bảo vệ mạng sống của cô gái lái chiếc xe đầu tiên. Chiếc xe thứ hai va chạm với chiếc thứ nhất một góc khoảng ba mươi độ. Nicholson nghĩ, mẹ kiếp sao một cảnh sát lại có thể phạm một sai lầm như thế này chứ. Nhưng người vợ không thắt dây an toàn…có lẽ cô ấy định bế đứa con ở ghế sau và khiến chồng mất tập trung. Những chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra và không ai có thể làm gì được nữa cả.
Trong số 6 người chết, một người do bị va vào cản sau của xe, còn 5 người khác chết cháy. Chuyện này đáng nhẽ không nên xảy ra. Những chiếc xe không thể bốc cháy như thế, vì vậy Nicholson cho người của mình mở lại giao lộ liên bang cách đó nửa dặm, để lại 3 phương tiện liên quan vụ tai nạn ở nguyên hiện trường trong thời gian này. Anh quay lại xe, gọi radio yêu cầu thêm một số nhà điều tra tại nạn từ Nashville, và đề nghị văn phòng địa phương thuộc Ban An Toàn Giao Thông Quốc Gia (the National Transportation Safety Board- NTSB) tham dự. Tình cờ, một trong những nhân viên địa phương của văn phòng này sống ở gần Oak Ridge. Viên kỹ sư, Rebecca Upton, đến ngay hiện trường 30 phút ngay sau khi nhận được cuộc gọi. Là một kỹ sư cơ khí và tốt nghiệp Đại học Tennessee, đang hoàn thành bài kiểm tra PE sáng nay, cô mặc chiếc quần yếm vẫn còn mới tinh bò quanh đống đổ nát ngay trước khi đội cảnh sát dự phòng từ Nashville đến, trong khi đội xe đầu kéo túc trực, sốt ruột chờ đợi. Làn da đầy tàn nhang đen đi khi cô ấy trồi lên từ mặt dưới của chiếc xe từng là Cresta đỏ, khói khiến đôi mắt xanh ngấn lệ. Trung sỹ Nicholson đưa cho cô một tách cà phê Styrofoam lấy từ một lính cứu hỏa
“cô nghĩ sao, madam?’ Nicholson hỏi, tự hỏi liệu cô có thể đưa ra ý kiến được không. Anh nghĩ trông cô cũng khá có năng lực và không sợ khiến quần áo bẩn, một dấu hiệu đáng hy vọng
“Cả hai đều có vấn đề ở bình nhiên liệu” cô chỉ ra “một cái bị nứt hoàn toàn. Cái kia biến dạng do va chạm. Tốc độ chiếc xe là bao nhiêu?”
“Ý cô là tốc độ va chạm?” Nicholson lắc đầu “Không quá nhanh, đoán là khoảng 40 đến 50”
“Tôi nghĩ anh đã đúng. Bình xăng cần phải có tiêu chuẩn kết cấu nhất định và vụ va chạm này đáng nhẽ không vượt quá khả năng của nó” Cô lấy khăn tay lau mặt “Cảm ơn, trung sỹ” cô nhấp ngụm cà phê và nhìn lại đống đổ nát, suy nghĩ
“Cô đang nghĩ gì?”
Ms. Upton quay lại “tôi đang nghĩ 6 người đó…”
“5 người” Nicholson sửa lại “viên tài xế xe tải đã cứu được 1 đứa trẻ ra ngoài”
“Ồ..Tôi không biết chuyện đó. Những chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra. Không có lý do chính đáng. Đây chỉ là một vụ tai nạn với tốc độ dưới 60, từ quan điểm vật lý, không có gì bất thường. Dám cá rằng thiết kế chiếc xe có gì đó bất ổn. Anh định đưa chúng đi đâu?” cô hỏi, cảm thấy giờ mình vô cùng chuyên nghiệp
“Những chiếc ô tô này? Nashville. Tôi có thể giữ chúng tại hội sở, nếu cô cần, ma’am”
Cô gật đầu “Được rồi. Tôi sẽ gọi cho Sếp. Chúng ta có lẽ sẽ tiến hành một cuộc điều tra liên bang. Người của anh có vấn đề gì với chuyện đó không?” Cô chưa bao giờ làm điều này trước đây, nhưng biết rõ mình có quyền yêu cầu một cuộc điều tra đầy đủ từ NTSB. Ủy ban An Toàn Giao Thông Quốc Gia thường được biết đến là điều tra các vụ tai nạn hàng không, nhưng nó cũng có quyền điều tra các vụ tai nạn đường bộ hoặc tàu hỏa bất thường và yêu cầu các cơ quan liên bang hợp tác để tìm ra sự thật
Nicholson đã từng tham gia vào cuộc điều tra tương tự thế này. Anh lắc đầu “Ma’am, đội chúng tôi sẽ hoàn toàn hợp tác theo yêu cầu”
“Cảm ơn” Rebecca Upton gần như mỉm cười, nhưng chỗ này không phải đúng lúc “Những người sống sót ở đâu? Chúng tôi sẽ phải phỏng vấn họ”
“Xe cứu thương đã đưa họ quay về Knoxville. Tôi đoán thế, nhưng họ có lẽ sẽ được vận chuyển bằng máy bay đến Shriners” Anh biết, bệnh viện đó là nơi chữa bỏng hàng đầu “Cô cần thêm gì nữa không, ma’am? Chúng ta cần phải giải phóng đường cao tốc”
“Xin hãy cẩn thận với những chiếc xe, chúng ta…”
“Chúng tôi sẽ coi nó như một bằng chứng phạm tội, ma’am” Trung sỹ Nicholson cười như một người cha, trấn an cô gái nhỏ thông minh này
Ms. Upton nghĩ, dù sao cũng không phải là một ngày quá tệ. Đối với những người ngồi trên xe đó, hôm nay đúng là kém may mắn – không cần phải nói. Tuy cô vẫn còn vương vấn về hình ảnh và nỗi sợ của những người chết- nhưng đây là công việc của cô, công việc thực sự có ích đầu tiên kể từ khi cô gia nhập Sở Giao Thông. Cô quay lại chiếc xe của mình, một chiếc hatchback hiệu Nissan, cởi bỏ quần yếm và khoác lên mình chiếc áo khoác ngoài của NTSB. Chiếc áo khoác không ấm lắm, nhưng trong sự nghiệp công cộng, nó khiến cô cảm thấy mình là một phần của một đội quan trọng và đang làm một điều gì đó quan trọng và cô muốn toàn thế giới biết cô là ai và đang làm gì
“Xin chào” Upton quay lại thấy khuôn mặt tươi cười của một phóng viên TV
“Anh muốn gì?” Cô hỏi thẳng thừng, quyết định khoác lên bộ dạng của viên chức chính phủ đang làm việc
“Bất cứ điều gì cô có thể nói với chúng tôi?” anh hạ microphone xuống, người quay phim đứng gần đó thì vẫn chưa bật ngay máy quay
“Chỉ ngoài ghi chép chính thức nhé” Becky Upton nói sau vài giây suy nghĩ
“Được”
“Hai thùng nhiên liệu có vấn đề. Đó là lý do đã giết những người đó”
“Điều đó bất thường sao?”
“Rất bất thường” cô tạm dừng lại “Sẽ có một cuộc điều tra của NTSB. Không phải hay ho khi để xảy ra chuyện này. Được chứ?”
“Tất nhiên rồi” Wright kiểm tra đồng hồ, còn 10 phút nữa anh sẽ lại truyền hình trực tiếp và lần này đã có tin mới để nói, chuyện này đúng là tốt. Viên phóng viên đi xa, cúi đầu, viết vài dòng bình luận mới cho khán giả toàn cầu của mình. Diễn biến nổi bật: Ủy Ban An Toàn Giao Thông Quốc Gia dự kiến sẽ điều tra Chiếc ô tô được giải thưởng của năm (Motor Trend Car of the Year) về những khiếm khuyết an toàn có thể có. Những người này không đáng phải chết. Anh ta tự hỏi liệu người quay phim có thể được phép đến gần hơn để quay chỗ ngồi của đứa trẻ cháy đen ở ghế sau, đó hẳn sẽ là cảnh quay tuyệt vời.
Ed và Mary Patricia Foley đang ở trong văn phòng nằm trên tầng cao nhất thuộc trụ sở CIA. Vị trí độc tôn của hai người đã khiến cục tình báo gặp một số vấn đề cả về xây dựng và tổ chức. Mary Pat có chức danh là Phó giám đốc (phụ trách hiện trường và hoạt động), người phụ nữ đầu tiên giữ chức vụ cao như vậy trong cơ quan tình báo hàng đầu Mỹ. Một sỹ quan hiện trường dày dạn kinh nghiệm có thành tích tốt nhất và hoạt động lâu nhất trong CIA, có vai trò đóng góp lớn hơn chồng mình vốn thuộc cặp đôi vợ chồng hiệu quả nhất của tổ chức. Chồng cô, Ed, tuy ít thành tích nổi bật hơn nhưng lại là người mưu mô hơn, thận trọng hơn trong lập kế hoạch. Tài năng chiến thuật và chiến lược tương ứng của họ bổ sung cho nhau, nên dù Mary Pat đảm nhận vị trí cấp cao, cô lập tức gạt bỏ ý định về một trợ lý điều hành và đưa Ed vào vị trí đó, ngang hàng, không quan lieu. Một cánh cửa mới đã được mở thông giữa phòng Ed để anh có thể đi bộ đến văn phòng của cô mà không cần đi qua thư ký điều hành trong phòng khách. Họ cùng nhau nghiên cứu quản lý các đặc vụ đang bị giảm quân số của CIA, mối quan hệ công việc của họ khăng khít như hôn nhân, và những thỏa hiệp và nhượng bộ tương ứng đã nuôi dưỡng cuộc hôn nhân, kết quả mang lại là sự lãnh đạo suôn sẻ nhất của Ban hoạt động hiện trường trong nhiều năm
“Chúng ta cần phải đặt ra một cái tên, honey”
“FIREMAN thì sao?”
“Không phải là FIREFIGHTER à?”
Một nụ cười “Cả hai bọn họ đều là đàn ông”
“Chà, Lyalin nói rằng ngôn ngữ của họ khá tốt”
“Đủ để gọi đồ ăn ở nhà hàng và tìm nhà vệ sinh” học tốt tiếng Nhật đúng là thử thách trí tuệ “Đoán thử xem họ đã nói tiếng Nhật lẫn âm giọng Nga bao nhiêu?”
Gần như cùng lúc, cả hai đều nghĩ về điều đó “Che dấu thân phận?”
“Đúng thế…” Mary Pat gần như cười phá lên “anh có nghĩ rằng có ai quan tâm đến chuyện đó không?”
Luật pháp không cho phép các sỹ quan CIA sử dụng danh tính là các nhà báo, đặc biệt là các nhà báo Mỹ, làm vỏ bọc. Nhưng luật đó gần đây đã thay đổi nhờ cố gắng của Ed, vốn đã tuyển dụng nhiều nhân viên tình báo là các nhà báo ở các nước thế giới thứ ba. Vì hai sĩ quan tình báo được giao nhiệm vụ nói thông thạo tiếng Nga, họ có thể dễ dàng bị coi là nhà báo Nga, phải không? Mặc dù điều này đi ngược lại tinh thần của quy chế, nhưng vẫn không bị coi là bất hợp pháp; Lúc này Ed Foley cũng có những khoảnh khắc cao bồi giống vợ
“Ồ, đúng rồi” Mary Pat nói “Clark muốn biết liệu chúng ta có thể giao cho anh ấy toàn bộ việc tái khởi động THISTLE không?”
“Chúng ta cần thảo luận với Ryan hoặc Tổng Thống về chuyện đó” Ed nói luôn, lại trở nên bảo thủ
Nhưng vợ anh thì khác “Không, chúng ta không cần phải thảo luận chuyện đó. Chúng ta cần sự cho phép để sử dụng mạng lưới gián điệp đó, nhưng nếu chỉ để kiểm tra xem nó còn tồn tại hay không thì không cần” Đôi mắt xanh như ngọc của cô nháy mắt, như thường khi mỗi khi cô bày tỏ trí thông minh
“Em yêu, hai điều đó rất gần nhau đấy” Ed cảnh báo. Nhưng đây chính là một trong lý do mà anh yêu cô “nhưng anh thích ý tưởng đó. Được rồi, chúng ta sẽ chỉ kiểm tra xem mạng lưới đó còn tồn tại hay không”
“Em đang sợ là em sẽ phải thăng chức cho anh đó, anh yêu” chồng cô vẫn có cách đối phó với cách nói nói gây sự này
“Miễn là em nấu bữa tối đúng giờ, Mary. Lệnh sẽ có hiệu lực vào thứ hai”
“Nhớ dùng lại ở Giant trên đường về nhé. Chúng ta hết bánh mỳ rồi”
Thượng nghị sỹ Alan Trent của Massachutsetts đang ở Hartford, Connecticut, dành ngày thứ 7 để xem trận bóng rổ giữa U-Mass và U-Conn, cả hai đều có vẻ là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch năm nay. Nhưng điều đó cũng không ngăn cản ông làm việc và vì vậy có hai nhân viên đi cùng, trong khi người thứ 3 trực ở văn phòng. Khách sạn Sheraton gần trung tâm hành chính Hartford rõ ràng thoải mái hơn văn phòng ông, và hiện ông đang nằm trên giường, xung quanh toàn giấy tờ – ông nghĩ, giống Winston Churchill, chỉ thiếu ly sâm panh gần đó. Điện thoại bên giường reo vang nhưng ông không nhấc. Một nhân viên sẽ làm việc đó và Trent đã tự học được cách bỏ qua tiếng chuông điện thoại reo vang
“Al, George Wylie đây, từ Deerfield Auto” Wylie là nhà đóng góp lớn cho các chiến dịch chính trị của Trent và sở hữu một công ty lớn trong khu vực ông đại diện. Vì hai lý do đó mà ông ấy luôn có được sự chú ý của Trent mỗi khi có yêu cầu gì
“Làm thế quái nào mà ông ta biết được mình đang ở đây thế?” Trent hỏi trần nhà khi nhấc điện thoại “Chào George, anh khỏe không?”
2 viên trợ lý của Trent thấy Sếp mình đặt lon soda xuống và với lấy cuốn sổ. Vị thượng nghị sỹ luôn có một chiếc bút trên tay và một cuốn sổ ghi nhớ gần đó. Việc thấy ông nghuệch ngoạc trên cuốn sổ không có gì bất thường nhưng họ ngạc nhiên thấy nét mặt giận dữ cau có của ông. Sếp chỉ vào TV và nói “CNN!”
Thời điểm gần như kịp thời. Sau bản tin về thương mại và vài tin ngắn, Trent nhìn thấy ngay khuôn mặt của Bob Wright. Lần này anh ta xuất hiện trên màn hình cùng hình ảnh được biên tập cho thấy Rebecca Upton trong chiếc áo khoác NTSB và 2 chiếc Cresta vỡ vụn đang được chuyển đi
“Cứt thật” viên trợ lý cấp cao cua Trent thốt lên
“Bình xăng, hả?” Trent hỏi qua điện thoại, rồi lắng nghe trong hơn 1 phút “Mấy thằng khốn nạn đó” viên nghị sỹ gầm gừ “Cảm ơn vì đã thông báo, George. Tôi sẽ lo việc đó” Ông đặt điện thoại xuống, ngồi thẳng trên giường và chỉ tay về phía viên trợ lý
“Liên lạc với đội thanh tra NTSB ở Washington. Tôi muốn nói chuyện với cô gái đó ngay. Tên, số điện thoại, cô ta đang ở đâu, hãy kiểm tra nhanh đi! Tiếp theo, gọi cho Bên bộ giao thông” Ông quay lại với công việc giấy tờ trong khi các trợ lý bận gọi điện. Giống như hầu hết các nghị sỹ, Trent về cơ bản là người rất giỏi phân phối trí não mình và từ lâu ông đã học cách tách bạch giữa thời gian và đam mê. Ông nhanh chóng càu nhàu về dự thảo sửa đổi về ủy quyền của Bộ Nội Vụ (Department of the Interior) cho Cơ Quan Quản Lý Rừng Quốc Gia (National Forest Service), ghi những quan điểm điểm của mình trên tờ ghi chú màu xanh lá cây. Đây là biểu hiện bực mình cấp độ hai của ông, dù viên trợ lý thấy rõ cái bút đỏ vẫn nằm yên lặng bên cạnh tờ giấy ghi chú. Kết hợp giữa giấy ghi chú nhỏ và một chiếc bút đỏ có nghĩa là Trent đang thực sự khó chịu về điều gì đó
Rebecca Upton đang lái chiếc xe Nissan của mình đi theo chiếc xe kéo về Nashville, nơi những chiếc xe Cresta cháy đen này sẽ được bảo quản dưới sự giám giám của cô, sau đó cô sẽ gặp người đứng đầu văn phòng NTSB địa phương để bắt đầu thủ tục điều tra chính thức – rất nhiều công việc giấy tờ, cô biết rõ chuyện đó, và viên kỹ sư cũng cảm thấy thật lạ khi cô không cảm thấy tệ về ngày cuối tuần thế này. Cô có mang theo điện thoại di động khi làm việc, nhưng chỉ sử dụng cho công việc chính thức và khi thực sự cần thiết – cô mới làm việc cho cơ quan này được 10 tháng- và hóa đơn điện thoại chưa bao giờ đạt ở mức tối thiểu do cơ quan điện thoại tính cho văn phòng chính phủ. Chiếc điện thoại di động đó chưa bao giờ nổ chuông trong xe, vì vậy, cô sửng sốt khi nghe thấy nó vang lên bên cạnh
“Xin chào?” cô tự hỏi liệu có ai đó đã gọi nhầm số không
“Rebecca Upton phải không?”
“Vâng, ai đấy?”
“Xin đợi một chút, thượng nghị sỹ Trent muốn nói chuyện với cô” một giọng nam vang lên
“Hả? Ai?”
“Xin chào?” một giọng nam khác vang lên
“Ai đấy?”
“Cô là Rebecca Upton?”
“Vâng, ông là ai?”
“Tôi là Alan Trent, thượng nghị sỹ của Khối thịnh vượng chung Massachusetts” hối thịnh vượng chung Massachusetts, như tất cả các vị quan chức được bầu trong bang thường gọi, không chỉ là một “bang” “tôi tìm thấy số điện thoại của cô thông qua trung tâm giám sát NTSB. Sếp của cô là Michael Zimmer và số của ông ấy tại Nashville là…”
“Được rồi, tôi tin ông, sir. Tôi có thể giúp gì cho ông?”
“Cô đang điều tra vụ tai nạn xe hơi trên xa lộ tiểu bang I-40, phải không?”
“Vâng, sir”
“Tôi muốn cô cung cấp những thông tin mà cô biết đến giờ”
“Sir” Upton lái xe chậm lại để mình có thể suy nghĩ “Chúng tôi vẫn chưa bắt đầu cuộc điều tra và tôi thực sự không được phép…”
“Cô gái trẻ, tôi không hỏi cô về kết luận điều tra, chỉ hỏi về nguyên nhân tại sao cô lại khởi xuống cuộc điều tra này. Tôi có thể giúp. Nếu cô chịu hợp tác, tôi hứa Bộ Trưởng Giao Thông sẽ biết tên một kỹ sư trẻ giỏi giang như cô. Bà ấy là bạn của tôi, như cô biết. Chúng tôi đã cùng nhau làm việc ở thượng viện suốt 10 hay 12 năm rồi”
Ồ, Rebecca Upton suy nghĩ, sẽ là phi đạo đức nếu vi phạm các quy tắc và thậm chí có thể làm phức tạp mọi thứ khi tiết lộ thông tin về cuộc điều tra NTSB đang tiến hành. Mặt khác, cuộc điều tra vẫn chưa bắt đầu, phải không? Và Upton cũng muốn nhận được sự quan tâm và có thể thăng chức như người đầu bên kia nói. Nhưng cô không biết rằng sự im lặng ngắn ngủi đã khiến người ở đầu dây bên kia đọc được suy nghĩ của mình và không thể nhìn thấy nụ cười của ngời ngồi trong khách sạn Hartford
“Sir, theo quan điểm của tôi và cảnh sát thì có vẻ như đã xảy ra sự cố với bình xăng của cả hai xe dẫn đến vụ cháy chết người. Điều tra ban đầu cho thấy về mặt cơ học, các bình xăng không có lý do gì lại như thế. Vì vậy tôi sẽ đề xuất với sếp của mình để mở một cuộc điều tra để xác định nguyên nhân vụ tai nạn này”
“Cả hai bình xăng đều bị rò ri?” giọng bên kia hỏi
“Vâng, sir, nhưng còn tệ hơn rò rỉ. Cả hai đều bị hư hỏng nặng”
“Còn điều gì khác có thể nói với tôi nữa không?”
“Hiện tại thì không” Upton dựng lại. liệu gã này có thực sự nhắc tên cô với Bộ trưởng không nhỉ? Nếu vậy…. “Có điều gì đó không đúng về vụ này, Mr. Trent. Coi này, tôi có bằng kỹ sư và bằng phụ về khoa học vật liệu. Tốc độ của vụ va chạm không giải thích được thiệt hại về kết cấu thảm khốc đối với hai thùng nhiên liệu. Có các tiêu chuẩn an toàn liên bang và tính toàn vẹn của cấu trúc ô tô cùng các bộ phận, các thông số đó vượt xa những điều kiện tôi thấy trong vụ tai nạn này. Viên sỹ quan cảnh sát tôi nói chuyện cũng đồng ý với điều đó. Chúng tôi cần làm vài kiểm tra để xác nhận chuyện đó, nhưng đó chỉ là suy nghĩ đại khái của tôi trong lúc này. Tôi xin lỗi nhưng tôi không thể nói gì hơn nữa”
Đứa trẻ này sẽ còn tiến xa, Trent tự nhủ trong phòng mình ở khách sạn Hartford Sheraton “Cảm ơn, Cô Upton. Tôi sẽ để lại số điện thoại của mình tại văn phòng cô ở Nashville. Xin hãy gọi cho tôi nếu cô có thông tin gì mới” Trent gác điện thoại và nghĩ ngợi trong hơn 1 phút. Rồi ông nói với viên trợ lý “Gọi cho Bộ Trưởng giao thông (Sec-trans) và nói với bà ấy rằng đứa trẻ Upton này rất giỏi đấy – không, hãy để tôi tự nói chuyện với bà ấy. Paul, khả năng kiểm tra thử nghiệm của phòng lab NTSB thế nào?” ông hỏi, nhìn quanh và cảm thấy mình càng ngày càng giống Churchill, lên kế hoạch cho cuộc xâm lược Châu Âu. Chà, Trent tự nhủ, cũng không khác mấy
“Không tệ, nhưng sự khác biệt…”
“Được rồi” Trent bấm số điện thoại trong trí nhớ
“Xin chào, thượng nghị sỹ” Bill Shaw nói vào micro, nhìn lên Dan Murray “Nhân tiện, chúng tôi cần gặp ông vào tuần tới và…”
“tôi cần anh giúp, Bill”
“Loại giúp đỡ nào, sir?” Các quan chức được bầu luôn được gọi là “sir” hay “ma’am” trong công việc chính thức, ngay cả Giám đốc FBI cũng gọi thế. Điều này càng đặc biệt đúng khi vị nghị sỹ nắm giữ vị trí chủ chốt trong Ủy ban Tình báo, có ghế trong Ủy ban Tư pháp và có tiếng nói trong Ủy ban duyệt ngân sách hàng năm. Bên cạnh đó, ngoài những…kỳ quặc cá nhân của mình…Trent luôn là người bạn tốt và là nhà phê bình công bằng với FBI. Nhưng điểm tối quan trọng là: cả ba vị trí của ông đều có tác động ảnh hưởng đến FBI. Shaw lắng nghe và ghi chép “S-A-C của cục tại Nashville là Bruce Cleary, nhưng chúng tôi cần có yêu cầu hỗ trợ chính thức từ D-O-T (Bộ Giao thông Vận tải) trước khi có thể…ok, chắc chắn rồi. Tôi sẽ đợi điện thoại của bà ấy. Rất vui được hỗ trợ, vâng, sir, tạm biệt” Shaw nhìn lên “Chết tiệt, tại sao một vụ tai nạn xe hơi ở Tennessee lại khiến Al Trent phấn khích đến thế?”
“Ông ấy muốn chúng ta làm gì?’ Murray hỏi, đi thẳng vào vấn đề
“Ông ấy muốn Phòng Thí Nghiệm của FBI hỗ trợ cho những phát hiện của NTSB. Cậu gọi cho Brace và nói với cậu ta cử các kỹ thuật viên giỏi nhất làm việc này nhé? Vụ tai nạn chết tiệt vừa xảy ra sáng nay và Trent muốn các kết quả ngày hôm qua”
“Trước đây đã bao giờ ông ấy cho chúng ta chạy quanh kiểu này chưa?”
Shaw lắc đầu “Chưa bao giờ. Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải ưu tiên cho ông ấy thôi. Chúng ta sẽ phải họp với Chủ tịch thượng viện, rồi phải bàn thảo về vấn đề an ninh của Kealty, nhớ không?”
Điện thoại của Shaw đổ chuông “Bộ trưởng giao thông ở đường dây số 3, thưa giám đốc”
“Ông ấy” Murray nhận xét “đang thực sự muốn đá vài gã vào chiều thứ bảy này đây” ông đứng dậy khỏi ghế và đi đến một chiếc điện thoại ở phía bên kia phòng trong khi giám đốc Shaw tiếp chuyện với bộ trưởng nội các “Nối máy cho tôi đến văn phòng Nashville”
Bãi chứa và bãi xử lý nơi cảnh sát cất giữ những chiếc xe bị tai nạn và bị đánh cắp cũng là bãi sửa chữa xe của cảnh sát. Rebecca Upton chưa bao giờ đến đây, nhưng viên tài xế đầu kéo đã từng, nên đi theo họ cũng dễ dàng thôi. Viên sỹ quan ở cổng gào lên các quy tắc cho viên tài xế xe đầu tiên, rồi xe thứ hai tiếp theo, theo sau là viên kỹ sư của NTSB. Họ đến một khu vực trống trải- hoặc gần như trống trải, nơi có sáu xe đang đậu – hai xe được đánh dấu và bốn xe không được đánh dấu có radio cảnh sát – thêm hơn 10 người nữa đang đứng, tất cả đều có vẻ rất có lý lịch. Một trong số đó là Sếp của Upton, và lần đầu tiên cô nhận ra chuyện này thực sự nghiêm trọng đến mức nào
Tòa nhà sân sửa chữa có ba thang máy thủy lực. Cả hai chiếc Cresta được dỡ xuống bên ngoài, di chuyển bằng thủ công vào trong và cho lên đường ray sắt, rồi được cẩu lên cao để người ta có thể đi bộ bên dưới. Upton rõ ràng là người thấp nhất ở đây và phải lách qua đám đông để vào. Dù sao thì đây cũng là vụ của cô, hoặc cô nghĩ là thế. Một nhiếp ảnh gia bắt đầu chụp ảnh và cô để ý người đàn ông cầm máy có chữ FBI màu vàng in ở phía sau chiếc áo khoác. Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
“Xác nhận có sai sót về cấu trúc” Một đại úy cảnh sát bang nói, đây là Sếp đứng đầu phòng ban phụ trách điều tra tai nạn. Những cái đầu khác gật đầu tán thành “Phòng Thí Nghiệm tốt nhất quanh đây là ở đâu?” Một trong số người mặc thường phục hỏi
“Đại học Vanderbilt là một nơi tuyệt vời để khởi đầu đấy” Rebecca thông báo
“Chưa đủ tốt. Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Oak Ridge tốt hơn”
“Cô là Miss Upton?” người đàn ông hỏi “Tôi là Brace Cleary, FBI”
“Tại sao các anh…..”
“Ma’am, tôi chỉ đến nơi họ cử tôi đến” anh mỉm cười và tiếp tục “D-O-T/ Bộ giao thông vận tải yêu cầu chúng tôi hỗ trợ cuộc điều tra. Chúng tôi có một kỹ thuật viên cao cấp thuộc PHòng Thí Nghiệm FBI đang bay từ Washington đến đây” Trên một máy bay của D-O-T, nhưng anh không nói điều đó ra. Cả anh và mọi người trong văn phòng mình đều chưa bao giờ điều tra một vụ tai nạn xe hơi nhưng đây là lệnh cho chính giám đốc FBI đưa ra và anh chỉ cần biết thế là đủ
Ms. Upton đột nhiên cảm thấy mình như một người lùn giữa đám người khổng lồ, nhưng cô cũng có việc để làm và cô là chuyên gia thực sự duy nhất có mặt tại hiện trường. Cô lấy trong túi ra một chiếc đèn pin và bắt đầu kiểm tra chi tiết bình xăng. Rebecca ngạc nhiên thấy mọi người nhường chỗ cho mình. Đã có quyết định rằng tên cô sẽ xuất hiện trên trang bìa báo cáo điều tra. Sự liên quan của FBI chỉ là ngầm và không xuất hiện chính thức – một sự hợp tác thường xuyên giữa các cơ quan, ở đây là hỗ trợ cuộc điều tra của một nữ kỹ sư NTSB trẻ, sáng giá và tận tâm. Cô sẽ là người đứng đầu điều tra vụ này. Những người khác làm việc dù tất cả sẽ là công lao của Rebecca Upton, vì nó dường như không phải là sự phân công lao động theo định hướng mục tiêu, ngay cả khi đúng như vậy. Cô cũng sẽ bắt đầu theo hướng này, và để cung cấp những quả mận chính trị lớn như thế này, cần phải có một vài hạt giống được ném ra cho những người nhỏ bé. Những người đứng xung quanh hoặc chuyện đó hoặc họ đã trở nên nghi ngờ, dù không phải ai trong số họ cũng bắt đầu hiểu vấn đề thực sự ở đây. Họ chỉ biết rằng có một nghị sỹ đã ngay lập tức nhận được sự chú ý của một bộ trưởng nội các và một giám đốc văn phòng điều tra độc lập quyền lực nhất chính phủ và ông ta yêu cầu phải hành động nhanh. Có vẻ như ông ta đã tìm được cách. Họ nhìn lên phía dưới của thứ chỉ vài giờ trước đó là chiếc xe của gia đình trên đường đến nhà bà, nguyên nhân của thảm họa dường như thẳng như một cú đấm vào mũi. Điều cần thiết nhất lúc này, đại diện cấp cao của FBI nghĩ, là một phân tích khoa học về chiếc bình xăng bị biến dạng, Vì điều này, họ sẽ đến Oak Ridge, nơi có các trang thiết bị thí nghiệm thường hỗ trợ các cuộc điều tra FBI. Việc này cũng cần hợp tác của Bộ Năng Lượng, nhưng nếu Al Trent có thể rung hai cây đại thụ trong chưa đầy 1 giờ thì rung thêm 1 cây khác cũng đâu có gì khó khăn đâu?
Nomuri nghĩ, dù hơi mệt, nhưng việc theo dõi Goto không có gì khó. Ở tuổi 60, ông ta là người tràn đây năng lượng một cách đáng kinh ngạc và có mong muốn mãnh liệt thể hiện sức trẻ đó. Và ông ta luốn đến lây, ít nhất 3 lần/tuần. Đây là quá trà mà Kazuo nói tới – dù anh ta không nói tên, nhưng nói khu vực vừa đủ đến Nomuri có thể đoán và xác nhận sau đó. Anh đã nhìn thấy cả Goto và Yamata vào đó, không bao giờ đi cùng nhau, nhưng không bao giờ cách nhau quá vài phút, vì không thích hợp để người trước phải đợi người sau quá lâu. Yamata luôn là người rời đi trước và người kia thì luôn ở lại ít nhất 1 giờ, nhưng không bao giờ quá hai giờ. Suy đoán, anh tự nhủ: Một cuộc họp làm ăn, sau đó là R&R, và trong những đêm khác, chỉ là R&R. Giống như trong một cảnh bộ phim, Goto luôn bước ra với nụ cười tự mãn tiến về chiếc xe đang đợi. Tất nhiên, người lái xe của ông ta biết phải làm gì, mở cửa và cúi chào. Rồi trên mặt anh ta cũng xuất hiện nụ cười tinh quái khi đi vòng ra cửa lái. Trong mọi lần, Nomuri đều cẩn thận theo sau xe của Goto, hai lần bị lạc mất khi khi vướng phải giờ kẹt xe, nhưng 3 lần khác thì theo được người đàn ông đó về đến tận nhà và cảm thấy khá chắc cahwns rằng đó là tuyến đường thường xuyên của ông ta. Được rồi. Giờ thì anh đang nghĩ đến phần khác của nhiệm vụ khi ngồi trong xe và nhâm nhi cốc trà. Đã 40 phút trôi qua
Đó là Kimberly Norton. Nomuri có ánh mắt quan sát tốt và đèn đường đủ sáng để có thể chụp nhanh một vài bức ảnh trước khi bước ra khỏi xe. Anh từ bên kia đường đi theo, cẩn thận tránh nhìn thẳng vào cô, nhưng vẫn đủ để luôn quan sát trong tầm nhìn. Giám sát và chống giám sát là một học phần quan trong trong Trang Trại. Nó không quá khó và đối tượng này cũng dễ thôi. Cô không cao lắm theo tiêu chuẩn người Mỹ nhưng mái tóc vàng rất nổi bật. Tại Los Angeles, nơi có cả biển các cô gái xinh đẹp thì cô ta sẽ trông thật bình thường, Nomuri nghĩ. Cách cô đi bộ cũng không có gì bất thường – cô gái đã quen với cách đi bộ của người dân địa phương, thái độ nghiêm túc, nhường lối cho đàn ông, trái ngược với ở Mỹ đàn ông thường nhường đường cho phụ nữ. Có điều gì đó đặc biệt trong cách ăn mặc, dù cô vẫn mặc đồ tây, nhiều người trên phố cũng ăn mặc như vậy – thực tế anh nhận thấy rất ít người mặc trang phục truyền thống ở đây. Cô rẽ phải, xuống một con phố khác và Nomuri đi theo, ở khoảng cách 60 hoặc 70 yard, giống như một tay thám tử tư chết tiệt. Nhiệm vụ này là để làm gì đây? Viện sỹ quan CIA tự hỏi
“Người Nga hả?” Ding hỏi
“Nhà báo tự do, chúa ơi. Khả năng tốc ký của cậu thế nào?” Clark hỏi, đọc qua bức điện. Mary Pat lại có mánh, nhưng thành thật mà nói, cô ấy khá giỏi. Anh đã nghi ngờ từ lâu rằng CIA có một gã nằm trong Cơ quan thông tấn quốc tế Interfax (Interfax News Agency) ở Moscow. Có lẽ CIA còn đóng vai trò trong thành lập cơ quan ấy, vì đây thường là nguồn tin tức chính trị nhanh nhất và tốt nhất về Moscow. Nhưng đây là lần đầu tiên, theo những gì anh biết, CIA đã sử dụng nó để làm vỏ bọc. Trang thứ hai của lệnh hành động thậm chí còn thú vị hơn, và Clark đưa nó cho Lyalin, không nói gì
“Thời gian rất eo hẹp” viên cựu sỹ quan Nga khúc khích cười “các cậu sẽ cần tên tuổi, địa chỉ và số điện thoại, phải không?”
“Những thông tin đó sẽ có ích, Oleg Yurievich”
“Ý anh là chúng ta sẽ thực sự bước vào trò chơi gián điệp đó à?” Chavez hỏi. Đây cũng sẽ là lần đầu tiên của anh. Hầu hết thời gian anh và Clark tham gia vào các hoạt động quân sự, công việc của họ hoặc quá nguy hiểm hoặc rất đặc biệt so với các sĩ quan tình báo bình thường
“Ding, tôi cũng đã lâu chưa làm việc này. Oleg, tôi chưa bao giờ hỏi ông dùng ngôn ngữ gì nói với người của mình ở đó”
“Luôn là tiếng Anh” Lyalin trả lời “Tôi không bao giờ cho ai biết mình có khả năng nói tiếng Nhật. Họ nghĩ rằng minh có thể nói chuyện phiếm như không có ai xung quanh tôi, và đó là cách tôi thường thu thập thông tin tình báo”
Tuyệt, Clark nghĩ, ông chỉ việc đứng ngây ra đó và mọi người sẽ phớt lờ ông để tán chuyện. Ngoại trừ việc đối với anh và Ding thì đúng là chỉ biết ngây ra thật. Chà, nhiệm vụ thực sự không phải là chơi trò gián điệp và học được chuẩn bị đủ để hy vọng tiến hành, John tự nhủ. Họ sẽ đến Hàn Quốc vào thứ 3
Trong sự hợp tác liên ngành khác, một máy bay trực thăng UH-1H của Tennessee National Guard chở Rebecca Upton cùng 3 người khác, và hai thùng nhiên liệu tới Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Oak Ridge. Hai thùng nhiên liệu được bọc chặt trong túi ni lông và được giữ chặt như thể chúng cũng là hành khách.
Lịch sử của Oak Ridge bắt đầu từ đầu những năm 1940, khi nó là một phần của Dự Án Kỹ thuật Manhattan (Manhattan Engineering Project), vỏ bọc của dự án bom nguyên tử đầu tiên. Các tòa nhà khổng lồ vẫn có những máy tách uranium vẫn đang hoạt động, chỉ có vài thay đổi nhỏ là bổ xung thêm một sân bay cho máy bay trực thăng
Chiếc Huey lượn một vòng trên không, nhận biết hướng gió rồi hạ cánh. Một lính canh có vũ trang dẫn họ vào, và họ thấy một nhà nghiên cứu cấp cao và hai kỹ thuật viên phòng thí nghiệm đang đợi ở đó – Bộ trưởng Năng Lượng đích thân gọi cho họ vào tối thứ bảy
Khía cạnh khoa học của vụ án được quyết định trong chưa đầy nửa giờ, trong khi việc kiểm tra thêm đòi hỏi nhiều thời gian hơn. Báo cáo đầy đủ của NTS sẽ bao gồm nhiều chủ đề như thắt dây an toàn, hiệu quả và độ an toàn của ghế an toàn cho trẻ em trên xe ô tô của Denton, cách hoạt động của túi khí, v.v., nhưng ai cũng hiểu rằng nguyên nhân quan trọng, lý do gây nên cái chết của 5 người Mỹ là do bình nhiên liệu của Cresta đã làm bằng thép gia công kém và mức độ ăn mòn khiến nó chỉ có một phần ba độ bền cấu trúc mong đợi. Báo cáo ban đầu về khám phá được đánh máy trên một trình xử lý văn bản gần đó, được in và gửi fax đến trụ sở DOT gần bảo tàng hàng không và không gian Smithsonian ở Washington. Dù có chữ ĐIỀU TRA SƠ BỘ trên headline của hai trang báo cáo, thì thông tin cũng được xử lý như các dòng trong kinh thánh. Điều đáng kinh ngạc nhất, Rebecca Upton nghĩ, là tất cả những điều này được thực hiện trong vòng chưa đầy 16 giờ. Cô chưa bao giờ chứng kiến chính phủ hành động nhanh và hiệu quả đến thế. Điều xấu hổ là không phải cái gì cũng nhanh được như thế, cô nghĩ trong khi thiếp đi trên chiếc trực thăng trên đường đưa cô quay lại Nashville
Cuối đêm đó, Đại học Massachusetts thua Đại học Connecticut với tỷ số 108-103 trong hiệp phụ. Dù là một tín đồ bóng rổ và tốt nghiệp U-Mass nhưng Trent vẫn mỉm cười hạnh phúc khi bước vào trung tâm mua sắm bên ngoài Trung Tâm Hành Chính Hartford. Ông đã ghi điểm và đấu thắng một trận đấu lớn hôm nay- dù trận đấu đó không nằm trong kế hoạch ban đầu
Arnie van Damm không thích bị đánh thức vào sáng sớm chủ nhật, đặc biệt khi ông đã có kế hoạch nghỉ ngơi một ngày – một ngày được ngủ muộn đến hơn 8 giờ, đọc báo trong bếp như một công dân bình thường, ngủ gật trước TV vào buổi chiều, giống như ngày xưa cũ ở Columbus, Ohio, nơi nhịp sống thư thái hơn rất nhiều. Ý nghĩ đầu tiên của ông là một sự kiện quốc gia khẩn cấp nào đó đã xảy ra. Tổng thống Durling không phải là người dễ dàng làm phiền vị Chánh văn phòng của mình và rất ít người biết số các nhân của ông. Nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, mắt ông mở to, nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện phòng ngủ.
“Al, tốt hơn hết là nên cẩn thận trong chuyện này” liếc nhìn thấy đồng hồ chỉ 7 giờ kém 15, ông gầm gừ. Rồi ông lắng nghe trong vài phút “Được rồi, đợi một chút, ok?” Một phút sau, ông bật máy tính – dù không còn trẻ thì ông vẫn phải sử dụng máy tính trong thời đại phát triển nhanh chóng này – kết nối với Nhà Trắng. Tiếp theo là một cuộc điện thoại
“Được rồi, Al. Tôi có thể lên lịch cho anh gặp Tổng Thống lúc 8.15 sáng mai. Anh có chắc chắn tất cả chuyện này không?” Ông lắng nghe đầu kia nói chuyện trong hai phút, tức giận khi thấy ông ta sai bảo cả 3 cơ quan hành pháp, nhưng ông ấy là thành viên quốc hội và có quyền lực để xua mấy tay đó bơi như vịt nếu muốn
“Câu hỏi của tôi là liệu Tổng Thống có ủng hộ tôi không?”
“Nếu thông tin của anh đúng, thì có. Tôi nghĩ ông ấy sẽ ủng hộ, Al”
“Đây chính là vấn đề đấy, Arnie. Tôi đã nói đi nói lại, nhưng không ai nghe. Giờ thì mấy thằng khốn đó đã giết người”
“Anh gửi fax cho tôi bản báo cáo đó được không?”
“Tôi đang trên đường ra sân bay, tôi sẽ gửi nó cho anh ngay khi đến văn phòng”
Vậy tại sao anh phải gọi tôi bây giờ chứ? Van Damm muốn gầm lên, nhưng ông chỉ nói “tôi sẽ đợi. Sau đó ông bước xuống nhà lấy tờ báo chủ nhật ở hiên. Tuyệt vời, ông nghĩ, khi nhìn thấy trang đầu tờ báo. Câu chuyện lớn nhất trong ngày, có lẽ là trong năm, và chưa có ai xử lý nó
Tai nạn điển hình
Thật tuyệt vời, ngoại trừ hoạt động của chiếc máy fax, vị chánh văn phòng Nhà Trắng được sống môt ngày như ông muốn, giống như một công dân bình thường và thậm chí không nghĩ về những gì sẽ xảy ra vào ngày hôm sau. Ông tự nhủ, chuyện gì cần xảy ra sẽ xảy ra thôi, khi thiếp đi trên chiếc sofa ở phòng khách và bỏ lỡ chương trình truyền hình the Lakers and the Celts từ Boston Garden.