Chương 9 TRÒ CHƠI QUYỀN LỰC
Có rất nhiều chủ đề sẽ được thảo luận vào thứ hai đó, nhưng Trent đã sắp xếp. Hạ viện Hoa Kỳ sẽ làm việc vào buổi trưa như thường lệ. Vị linh mục/ tuyên úy đọc lời cầu nguyện và ngạc nhiên khi thấy vị Phát ngôn của hạ viện ngồi ở chỗ của mình, vốn có hoăn hàng trăm thính giả lắng nghe ông thay vì thường chỉ có 6 hay 8 người xếp hàng dài để có buổi phát biểu ngắn trước các máy quay C-SPAN (truyền hình cáp) và nơi đứng của báo chí vốn thường trống nay đã nấp đầy gần nửa. Chỉ có điểm duy nhất bình thường là số lượng khách du lịch và sinh viên ngồi trên ghế. Vị linh mục lắp bắp đọc lời cầu nguyện rồi rời đi – hoặc định rời đi. Rồi ông quyết định nán lại một lúc để xem có chuyện gì đang xảy ra
“Ngài Chủ tịch hạ viên!” một giọng thông báo, nhưng không ai trong khán phòng ngạc nhiên
Vị chủ tịch hạ viện đã nhận được cuộc gọi từ Nhà Trắng và có chuẩn bị sẵn sàng, nhìn sang phía đó “Chủ tịch xác nhận để cho Dân biểu từ Massachusetts phát biểu”
Al Trent bước nhanh lên bục. Sau khi ông đến đó, đặt bản thảo trên giá gỗ, chờ đợi 3 trợ lý dựng bảng thông báo, dùng sự im lặng đầy ý nghĩa để tạo kịch tính cho bài phát biểu sắp tới
“Thưa Chủ tịch, tôi xin phép được sửa đổi và bổ xung cho bài phát biểu”
“Không phản đối” vị chủ tịch hạ viện trả lời, giọng không tự nhiên như thường lệ. Bầu không khí có chút kỳ lạ, sự thật là tất cả mọi người, ngoại trừ du khách và hướng dẫn viên du lịch bận rộn hướng dẫn khách ngồi xuống, đều biết rõ chuyện. Toàn bộ 80 thành viên thuộc Đảng của Trent đều ngồi ở đây, khoảng 20 người thuộc đảng đối lập ngồi bên kia lối đi, bao gồm cả vị thủ lĩnh thiểu số tình cờ có mặt ở Washington ngày hôm đó. Và dù vài người trong số những những người ngồi đây tỏ vẻ không quan tâm, nhưng sự có mặt của họ cũng đủ khiến các phóng viên vốn nghe tin sắp có chuyện lớn xảy ra, bàn tán
“Thưa ngài chủ tịch, vào sáng thứ 7, trên xa lộ tiểu bang I-40 giữa Knoxville và Nashville, Tennessee, 5 công dân Mỹ đã thiệt mạng chết cháy trong một vụ tai nạn xe hơi do ngành ô tô Nhật Bản sản xuất” Trent đọc tên và tuổi của các nạn nhân vụ tai nạn, trong khi các trợ lý bên dưới tiết lộ bức ảnh đen trắng về hiện trường. Ông nói rất từ từ, để mọi người có thời gian nhớ lại hiện trường và tưởng tượng những gì đã xảy ra với các nạn nhân trong hai chiếc xe đó. Tại khu vực báo chí, những ghi chú chuẩn bị sẵn và những bức ảnh giờ đang được phân phát cho đám phóng viên và ông không muốn đi quá nhanh
“Thưa ngài chủ tịch, giờ chúng ta phải đặt câu hỏi, đầu tiên, tại sao những người này phải chết và thứ hai, tại sao Hạ Viện phải quân tâm đến cái chết của họ
Một kỹ sư thuộc chính phủ sáng giá trẻ tuổi, Cô Rebecca Upton đã nhận được cuôc gọi và đến hiện trường ngay lâp tức và xác nhận rằng nguyên nhân chết người vụ tại nạn là do lỗi an toàn của cả hai chiếc xe này, rằng vụ cháy gây ra chết người thực sự bắt nguồn từ thiết kế sai của những chiếc thùng xăng ô tô
Thưa ngài chủ tịch, chỉ cách đây không lâu, những chiếc thùng nhiên liệu đó là một phần của hiệp định thương mại ô tô Nhật-Mỹ. Chúng ta từng có một sản phẩm hạng nhất, được sản xuất trong khu vực do tôi làm đại diện và đã được giới thiệu cho Đại diện thương mại Nhật Bản. Nhờ sự cần cù và thông minh của công nhân Mỹ, sản phẩm của chúng ta vượt trội trong thiết kế và ít tốn kém trong sản xuất, nhưng phái đoàn thương mại Nhật Bản đã từ chối sử dụng bộ phận này vì nó không đáp ứng được cái gọi là tiêu chuẩn cao của ngành công nghiệp ô tô của họ!
Thưa ngài chủ tịch, những tiêu chuẩn cao đó đã đốt cháy 5 công dân Mỹ đến chết trong một vụ tai nạn xe hơi mà theo Cảnh sát bang Tennessse và Ủy Ban An Toàn Giao Thông Quốc Gia, không đáp ứng các điều kiện an toàn theo luật Mỹ suốt hơn 15 năm qua. Vụ tai nạn này đáng lẽ không thể dẫn đến thương vong nghiêm trọng như thế, nhưng một gia đình đã gần như xóa xổ – nếu người tai xế xe tải kia không dũng cảm cứu đứa bé thì cả gia đình coi như ra đi – và hai gia đình khác hôm nay đang phải nhận xác con gái mình, chỉ vì các công nhân Mỹ không được phép cung cấp thiết bị vượt trội của mình ngay cả trong những phiên bản xe ô tô được sản xuất ngay tại đây, tại Hoa Kỳ! Một trong những chiếc bình nhiên liệu lỗi đó đã được vận chuyển 6000 dặm đến đây chỉ để lắp vào một trong những chiếc xe sẵn sàng bốc cháy – đến mức có thể giết chết một người chồng, một người vợ, 1 đứa trẻ 3 tuổi và cả một đứa bé sơ sinh đang đi trên chiếc xe đó!
“Đủ là đủ, thưa ngài Chủ tịch! Kết quả điều tra sơ bộ của NTSB đã được xác nhận bởi các nhân viên khoa học nghiên cứu của Phòng Thí Nghiệm Quốc Gia Oak Ridge, xác nhận rằng bình nhiên liệu của cả hai chiếc xe, một sản xuất ở Nhật và một sản xuất ngay tại Kentucky, không đáp ứng được tiêu chuẩn an toàn xe hơi của D-O-T. Theo kết quả này, Bộ giao thông vận tải đã ban hành một lệnh thu hồi khẩn cấp đối với tất cả các ô tô cá nhân thuộc Cresta…”Trent dừng lại, nhìn quanh. Những tay chơi trong phòng biết rằng còn có thêm thông tin nữa và họ biết tin đó sẽ bùng nổ “Thứ hai, tôi đã thông báo với Tổng Thống về vụ tai nạn bi thảm này và hậu quả nghiêm trọng của nó. Vì vậy Bộ Giao Thông Vận Tải xác nhận rằng cùng loại thùng nhiên liệu này đã được xử dụng cho gần như tất cả các ô tô cá nhân của Nhật được nhập khẩu vào Hoa Kỳ. Theo đó, hôm nay tôi đề một xuất một dự luật, HR-12131, sẽ ủy quyền cho Tổng Thống trực tiếp chỉ đạo Bộ Thương Mại, Tư Pháp và Ngân Khố…”
“Theo Lệnh Hành Pháp” Người phát ngôn Nhà Trắng đang phát biểu trong Phòng Họp Báo của Nhà Trắng “dựa trên những lo ngại về an toàn công cộng, Tổng Thống đã trực tiếp chỉ thị cho Bộ Hải Quan, Bộ Ngân Khố kiểm soát 100% tất cả các ô tô Nhật được nhập khẩu vào Mỹ về các khiếm khuyết an toàn đáng kể ở nhiều điểm khác nhau vốn gây ra cái chết cho 5 công dân Mỹ trong vụ tai nạn 2 ngày trước. Để công nhận hợp pháp quyền lực này của Tổng thống, ngài Alan Trent đáng kính, nghị sỹ Massachussetts, đã đề nghị một dự luật hỗ trợ hoàn toàn ủng hộ Tổng thống, và chúng tôi hy vọng sẽ hành động nhanh, một lần nữa, trước mối quan tâm đến an toàn công cộng
Thuật ngữ kỹ thuật của biện pháp này là ‘bình đẳng có đi có lại’” cô tiếp tục “có nghĩa rằng luật pháp của chúng ta sẽ phản ánh các hoạt động thương mại của Nhật Bản trong từng chi tiết” cô nhìn lên để xem có ai đặt câu hỏi. Thật kỳ lạ, lúc này không có ai làm điều đó
“Tiếp theo, chuyến đi của Tổng Thống đến Moscow dự kiến….”
“Đợ một phút” Một phóng viên hỏi, nhìn lên, mất vài giây để mở đâu “Cô vừa nói gì vậy?’
“Có chuyện gì vậy, boss?” Ryan hỏi, lật xem tài liệu giao ban
“Trang thứ hai, Jack”
“Được rồi” Jack lật sang trang hai và lướt đọc “Mẹ kiếp, tôi đã xem TV vụ đó” anh nhìn lên “Caisn ày sẽ không khiến bọn họ vui vẻ gì đâu”
“Khó nhằn đấy” Tổng thống Durling lạnh lùng trả lời “Chúng ta đã thực sự có một năm tốt đẹp hoặc hai năm dần cân bằng chênh lệch thương mại, nhưng gã mới này ở đó quá bận rộn với những cú hích mới đến mức chúng ta không thể làm ăn với người của hắn. Đủ là đủ. Họ đã cho dừng các chiếc xe của chúng ta ngay trên tàu và thực sự tháo dỡ chúng ra để đảm bảo chắc chắn là ‘an toàn’ và rồi gửi hóa đơn ‘kiểm tra’ cho người tiêu dùng”
“Tôi biết điều đó, nhưng…”
“Nhưng đủ là đủ” và bên cạnh đó, sắp tới năm bầu cử rồi và Tổng Thống cần sự ủng hộ của các cử tri công đoàn, vì vậy ông quyết định hành xử tốt để có được nhiều phiếu bầu hơn. Đây không phải lĩnh vực chuyên môn của Jack và ở cương vị cố vấn an ninh quốc gia, anh biết tốt hơn không nên xung đột với Tổng Thống về vấn đề này “Nói tôi nghe về Nga và mấy quả tên lửa” Roger Durling nói tiếp
Tổng Thống phải tháo ngòi nổ một quả bom vào hôm nay. FBI đang họp với các thành viên của Ủy ban tư pháp vào buổi chiều. Không, Durling sy nghĩ một chút, gọi cho Bill Shaw và hoãn cuộc họp. Ông không muốn hai câu chuyện lớn cùng xuất hiện trên trang nhất các báo. Vụ Kealty có thể phải đợi một chút. Ông sẽ cho Ryan biết, nhưng vụ án quấy rối tình dục này sẽ phải đợi thêm 1 tuần nữa mới đưa ra ánh sáng được
Chênh lệch thời gian không tránh được hỗn loạn. Một cuộc gọi từ múi giờ EST (múi giờ miền đông) chênh 14 tiếng so với giờ Mỹ, Washington vẫn còn trong bóng tối vào buổi sáng sớm khi chuông reo
Người Mỹ hành động không theo quy luật thông thường, vốn bỏ qua các kênh thông thường trong chính phủ Mỹ, và do đó cũng qua mặt các kênh thu thập thông tin tình báo Hoa Kỳ của Nhật Bản, khiến tin tức này gây bất ngờ. Đại sứ Nhật Bản tại Mỹ đang ăn trưa với một người bạn thân ở một nhà hàng sang trọng ở Washington cùng thời điềm với các nhân viên cấp cao cả ĐSQ trên Đại lộ Massachusetts, NW cũng đang bận rộn ăn uống. Trong nhà ăn của ĐSQ, và trên toàn thành phố, các máy nhắn tin đổ chuông yêu cầu mọi nhân viên quay lại văn phòng ngay lập tức, nhưng đã quá trễ rồi. Tin tức đã được phát sóng khắp các kênh truyền hình vệ tinh và ở Nhật Bản, những người có chú ý đến vụ việc đã gọi điện cho Sếp, và do vậy thông tin đã đến tai rất nhiều zaibatsu ở mọi quy mô với những lời lẽ bình luận sắc bén. Những zaibatsu ngay lập tức gọi điện cho các nhà quản lý cấp cao, vốn đã bị đánh thức và ra lệnh gọi ngay các nhà vận động hành lang của mình. Nhiều nhà vận động hành lang đã bắt đầu bắt tay vào việc ngay khi xem tin bài của Trent trên C-SPAN, chủ yếu là tự thân vận động cố gắng hạn chế thiệt hại trước khi có yêu cầu từ phía Nhật. Thế nhưng, thái độ đón tiếp tại mọi văn phòng đều rất lạnh lùng, ngay cả những thành viên mà họ thường xuyên góp quỹ vận động tranh cử. Dù vậy, vẫn có những trường hợp ngoại lệ
“Coi này” một nghị sỹ nói, cân nhắc đến việc tái tranh cử của mình và các khoản ngân quỹ cần thiết, và vị khách đến thăm của ông ta cũng biết rõ điều đó “tôi không thể đến gặp các cử tri và nói rằng hành động này là không công bằng khi mà 8 người vừa bị chết cháy. Anh phải cho họ thời gian trút giận. Hãy thông minh lên, hiểu không?”
Chỉ có 5 người bị chết cháy thôi, nhà vận động hành lang nghĩ, nhưng lời đề nghị, hoặc có thể coi là lời khuyên của viên nghị sỹ hoàn toàn là hợp lý. Nhà vận động hành lang được trả 300.000usd mỗi năm cho công việc này của mình – ông ta từng là trợ lý cấp cao của một thượng nghị sỹ trong 10 năm trước khi đổi nghề- và trở thành một nhà môi giới thông tin trung thực. Ông ta vừa xử lý tiền ủng hộ quỹ bầu cử không-quá-trung-thực, vừa tư vấn thông tin cho các ông chủ của mình để kiếm tiền
“Được rồi, thượng nghị sỹ” ông ta nói với giọng hiểu biết “Chỉ xin nhớ cho rằng dự luật này sẽ gây ra một cuộc chiến thương mại, và điều đó không tốt cho bất kỳ ai”
“Những việc kiểu này sẽ phải tuân theo dòng chảy cuộc sống và chúng không kéo dài vô tận” viên thượng nghị sỹ trả lời. từ lúc đó đến 5 giờ chiều, các quan điểm chung được báo cáo trở lại các văn phòng khác nhau đều giống như viên thượng nghị sỹ khuyên, và chúng được dịch gửi sang Nhật Bản vào lúc 7.00 sáng hôm sau. Nhưng họ đã mắc sai lầm khi bỏ qua thực tế là “việc kiểu này” chưa bao giờ có từ trước đến nay
Hầu như tất cả các điện thoại trong phòng làm việc của thành viên lưỡng viện đều đổ chuông không ngừng. Hầu hết các cuộc gọi đến đều bảy tỏ sự tức giận với sự kiện xảy ra ở I-40, điều đã được dự đoán trước. Hàng trăm ngàn người Mỹ, trải dài khắp các bang và 435 khu vực bầu cử quốc hội, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội thế này để kêu gọi các đại diện của mình tại Washington tỏ rõ quan điểm của mình. Các nhân viên nhận cuộc gọi đều ghi chú ngày giờ, tên và địa chỉ của mọi người gọi đến – thường thì chuyện này không cần thiết vì vài người gọi điện có thể xác nhận được nhân thân qua giọng nói. Các cuộc gọi nêu quan điểm này sẽ được sắp xếp theo chủ đề và ý kiến như một cuộc họp ngắn cho mỗi nghị sĩ để đọc vào buổi sáng. Và trong hầu hết trường hợp thì chúng nhanh chóng bị lãng quên
Cũng có những cuộc gọi đến các nhân viên cấp cao, nhưng nhiều cuộc gọi cuối cùng lại được chuyển đến chính các nghị sĩ. Chủ yếu đó là những doanh nhân địa phương, các nhà sản xuất có sản phẩm cạnh tranh trực tiếp với hàng nhập khẩu ở nước ngoài, và một số đang cố gắng làm ăn với người Nhật nhưng gặp khó khăn. Những cuộc gọi này không phải lúc nào cũng luôn được coi trọng nhưng cũng không thể bỏ qua toàn bộ
Tai nạn xe hơi đó, giống như những tin tức cũ thông thường, sẽ biến mất sau một thời gian, nhưng giờ đây nó là tiêu đề của nhiều hãng tin tức khác nhau. Tin tức hôm nay là bức ảnh gia đình của viên sỹ quan cảnh sát xấu số, cùng vợ và 3 đứa con cuẩ họ,cũng có cả ảnh của Nora Dunn và Amy Rice, kèm theo cuộc phỏng vấn ngắn với viên tài xế xe tải anh hùng, và các cảnh quay ở khoảng cách xa của Jesssica Denton, đứa trẻ mồ côi, đang được điều trị trong phòng chăm sóc đặc biệt, uốn éo vì đau đớn do các vết bỏng, và các y tá rơi nước mắt khi lau khuôn mặt và cánh tay cháy đen của bé. Giờ thì các luật sư đang ngồi bên cạnh thành viên các gia đình nạn nhân, hướng dẫn họ nên và không nên nói gì trước ống kính, chuẩn bị những tuyên bố khiêm tốn đến mức nguy hiểm của riêng mình với viễn cảnh về các khoản phí đền bù đang nhảy múa trong đầu. Đám phóng viên hỏi về các phản ứng của các thành viên gia đình nạn nhân, bạn bè, hàng xóm và trong sự đau buồn tức giận của những người đã phải chịu mất mát đột ngột và cay đắng, vài người nhìn thấy cơ hội để tận dụng tình huống thuận lợi
Đáng chú ý nhất là vấn đề thùng nhiên liệu. Phát hiện sơ bộ của NTSB đã bị rò rỉ ngay khi vấn đề được nêu ra trong bài phát biểu tại Hạ viện. Cơ hội này đơn giản là quá tốt. Các kỹ sư từ các công ty ô tô Mỹ lần lượt xuất hiện để giải thích sự việc trên quan điểm khoa học, mỗi người đều tràn đầy niềm vui và nhận xét rằng đây là một ví dụ về việc kiểm soát chất lượng phụ tùng ô tô kém đối với một bộ phận ô tô rất đơn giản, rằng người Nhật không cung cấp sản phẩm chất lượng cao như mọi người vẫn nghĩ “Coi này, Tom, người ta đã mạ sắt từ hơn một thế kỷ rồi” một kỹ sư cấp trung của Ford giải thích trên kênh “Nightly News” của NBC “Ngay cả thùng rác cũng được làm bằng sắt mạ kẽm này”
“thùng rác?” người dẫn chương trình ngây ngô hỏi, vì thùng rác nhà anh ta làm bằng nhựa
“Trong những năm qua, họ đã nhiều lần nhấn mạnh tầm quan trọng của việc kiểm tra chất lượng, rằng sản phẩm của chúng ta không đủ tốt, không đủ an toàn, không đủ chính xác để được vào thị trườn ô tô của họ – và giờ chúng ta thấy rằng bọn họ không tốt đến thế. Tom, đó chính là vấn đề đấy” viên kỹ sư tiếp tục với dòng suy nghĩ của mình “Các thùng nhiên liệu trên 2 chiếc Cresta đó có cấu trúc còn kém hơn thùng rác sản xuất theo công nghệ 1890, và đó chính là lý do khiến 5 người đó bị chết cháy”
Bình luận tình cờ đó đã đưa toàn bộ sự việc đến hồi kết. Sáng hôm sau, người ta tìm thấy 5 thùng rác bằng sắt mạ kẽm trên bậc cửa của nhà máy ô tô Cresta, Kentucky, bên cạnh một tấm biển ghi:TẠI SAO CÁC ANH KHÔNG THỬ CÁI NÀY? Một phóng viên CNN đã chụp được bức ảnh đó, và đến trưa nó trở thành tiêu đề trên bản tin. Thực ra, tất cả những điều này đều mang tính chủ quan và phải mất vài tuần để xác định vấn đề thực sự nằm ở đâu, nhưng vào thời điểm này, nhận thức và những phản ứng đã vượt qua thực tế đó quá xa rồi.
Thuyền trưởng của chiếc tàu MV Nissan Courier không nhận được bất kỳ thông báo nào. Con tàu đi vòng quanh thế giới của ông xấu xí đáng ngạc nhiên, như thể nó chỉ là một miếng thép cứng hình chữ nhật lớn, mũi tàu được đào ra bằng một chiếc máy xúc khổng lồ và di chuyển trực tiếp trên mặt biển. o khả năng giữ thăng bằng kém và vùng biển rộng lớn, ngay cả những cơn gió biển nhỏ nhất cũng thường làm cho thân tàu chao đảo không vững, nên khi vào cảng luôn cần đến sự hỗ trợ của 4 tàu lai dắt Moran để cập bến Dundalk Marine Terminal thuộc cảng Baltimore. Đây từng là sân bay đầu tiên của thành phố, rộng rãi, bằng phẳng nên trở thành điểm đến dành cho các nhà sản xuất ô tô. Viên thuyền trưởng đang kiểm soát quá trình cập cảng phức tạp và khó khăn, chỉ để sau đó để ý thấy rằng bãi đỗ xe khổng lồ đang đầy xe hơi. Ông nghĩ, kỳ lạ thật. Chiếc tàu Nissan gần đây nhất cũng cập cảng vào hôm thứ 5 tuần trước, và thường thì đến giờ nó phải trống đến 1 nửa để dành chỗ cho hàng của tàu ông chứ. Nhìn xa hơn, ông chỉ thấy có 3 chiếc xe kéo đang đợi để bốc hàng của chính mình về đại lý gần nhất; thông thường thì xe kéo phải xếp hàng dài như taxi trước ga tàu
“tôi không nghĩ họ đang nói đùa” Phi tiêu của Vịnh Chesapeake nhận xét. Anh ta đã lên tàu Courier ở Virninia Capes và kịp xem tin tức TV trên chiếc tàu hoa tiêu thả neo ở đó. Anh ta lắc đầu đi về phía thang hàng hóa, yêu cầu đại lý vận tải thông báo cho viên thuyền trưởng
Đại lý vận tải làm theo, trèo lên thang, rồi lên cầu tàu. Bãi đậu xe vẫn còn khoảng 200 chỗ, không thể hơn được nữa, và anh ta vẫn chưa nhận được hướng dẫn từ phía quản lý tàu về việc thuyền trưởng phải làm gì. Thông thường, các tàu thương mại không được ở quá 24 giờ tại cảng, thời gian cần thiết để dỡ các xe ô tô xuống bãi, tiếp nhiên liệu và tái cung cấp cho chuyến hành trình trở về khắp nơi trên thế giới. Sau khi đi nửa vòng trái đất, quy trình tương tự sẽ được lặp lại như thế, chỉ có điều lần này là chất xe ô tô lên những con tàu rỗng chở đến Mỹ. Những con tàu thuộc dạng này có lịch trình rất đơn điệu và vô tận, giống như vị trí những vì sao trên bầu trời đêm
“Ý cậu là gì?” viên thuyền trưởng hỏi
“Mọi ô tô đều phải kiểm tra an toàn” đại lý tàu biển chỉ tay ra bến tàu “ông có thể tự mình xem đi”
Thuyền trưởng giơ ống nhòm nhìn xung quanh, sáu nhân viên hải quan đang dùng thang máy thủy lực để nâng một chiếc ô tô mới, vì lý do nào đó, một người trèo xuống gầm xe, trong khi những người còn lại ghi chú gì đó vào các mẫu đơn trên bìa hồ sơ. Chắc chắn họ chẳng có vẻ gì vội vàng cả, dù qua kính ống nhòm ông thấy cơ thể họ đung đưa, nhưng họ không có thái độ làm việc chăm chỉ mà một cơ quan chính phủ cần phải có. Đây là lý do mà ông không kết nối hiện tượng kỳ lạ của bãi xe với những gì mình đã từng nhìn thấy các nhân viên hải quan Nhật kiểm tra tương tự nhưng nghiêm ngặt hơn nhiều với các ô tô của Mỹ, Đức hay Thụy Điển khi tàu ông cảng Yokohama
“Nhưng chúng ta có thể phải ở đây nhiều ngày!” viên thuyền trưởng buột miệng
“Có lẽ là một tuần” đại lý vận tải lạc quan
“Nhưng chỉ có một chỗ cho mỗi chiếc tàu ở đây. Tày Nissan Voyager sẽ đến đây trong vòng 70 giờ nữa”
“Tôi không thể làm gì được”
“Nhưng còn lịch trình của tôi…” giọng viên thuyền trưởng lạc đi vì sợ
“Tôi cũng không thể làm gì hơn” đại lý vận tải kiên nhẫn nói với người đàn ông không đoán trước được thế giới vừa tan rã
“Chúng ta có thể làm gì đó không?” Seiji Nagumo hỏi
“Ý anh là sao?” Quan chức bộ thương mại trả lời
“Cái tai nạn khủng khiếp này” Nagumo thực sự bị sốc. Dù những ngôi nhà bằng gỗ và giấy của Nhật từ lâu đươc được thay thế bằng những tòa nhà bê tông kiên cố, nhưng nỗi sợ hãi chết cháy vẫn còn hằn sâu trong lòng người Nhật. Ở Nhật, nếu một công dân để cho lửa bốc cháy trong ngôi nhà của mình và lan sang các bất động sản của người khác thì không chỉ chịu trách nhiệm bồi thường dân sự mà còn phải đối mặt với án hình sự. Anh ta cảm thấy thực sự xấu hổ khi một sản phẩm sản xuất tại đất nước mình đã gây ra hậu quả thảm khốc thế này “Tôi vẫn chưa nhận được thông báo chính thức từ chính phủ, nhưng tôi có thể cho anh biết quan điểm cá nhân của tôi, tai nạn này thực sự khủng khiếp. Tôi đảm bảo với anh rằng chúng tôi sẽ mở cuộc điều tra”
“Việc đó hơi muộn rồi, Seiji. Khi anh phải thu hồi xe, chúng ta đã thảo luận chuyện này trước đây…”
“Phải, đúng vậy, tôi thừa nhận chuyện đó, nhưng anh phải hiểu rằng ngay cả khi chúng ta đạt được một thỏa thuận thì những chiếc xe được đề cập vẫn tiêp tục được sản xuất…đối với công chúng thì nó không khác biệt gì”
Đây đúng là khoảnh khắc ngọt ngào dễ chị với viên quan chức chịu trách nhiệm đàm phán thương mại người Mỹ. Những cái chết ở Tennessee, chà, thật la quá tồi tệ, nhưng anh đã chịu đựng tên khốn kiệu ngạo trước mặt này ba năm nay, nên hoàn cảnh hiện tại có bi kịch nhưng cũng dễ chịu
“Seiji-san, như tôi đã nói, hơi muộn để làm điều đó rồi. Tôi nghĩ chúng tôi rất vui khi nhận được vài mức độ hợp tác từ phía các anh, nhưng chúng tôi cũng có việc cần làm. Dù sao thì tôi cũng chắc chắn các anh sẽ hiểu rằng bảo vệ cuộc sống và sự an toàn của công dẫn Mỹ là nghĩa vụ của chính phủ Mỹ. Rõ ràng, chúng tôi đã lơ là nhiệm vụ của mình, và chúng tôi phải hành động để bù đắp những sai lầm của chính mình”
“Robert, những gì chúng tôi có thể làm là thanh toán cho toàn bộ hoạt động điều tra này. Tôi được thông báo rằng các nhà sản xuất ô tô của chúng tôi sẽ tự trả tiền thuê các giám định viên an toàn để kiểm tra ô tô tại cảng của Mỹ và…”
“Seiji, anh biết điều đó là không thể được chấp nhận. Các cơ quan chính phủ của chúng tôi không thể được bao bọc bởi các tập đoàn” Chuyện này không hẳn đúng, viên quan chức liên bán biết rõ điều đó. Chuyện này xảy ra suốt ấy mà
“Chúng tôi sẵn lòng chi trả bất kỳ khoản chi phí bổ xung nào mà chính phủ bên anh phải trả để duy trì mối quan hệ thương mại thân thiện giữa hai nước. Chúng tôi…” Nagumo bị người đối diện giơ tay ngắt lời
“Seiji, tôi phải ngắt lời anh. Làm ơn….anh phải hiểu những gì anh vừa nói được coi là tham nhũng theo quan điểm đạo đức và chính trị của các cơ quan chính phủ Hoa Kỳ” Câu nói này khiến cuộc nói chuyện trở nên lạnh giá trong vài giây
“Coi này, Seiji, khi luật mới được thông qua, tình hình này sẽ rất nhanh được giải quyết thôi” và dự luật đó sẽ không phải đợi lâu. Cả dòng thác lũ emai và điện tín từ các tổ chức – chẳng hạn như United Auto Workers, như cá mập ngửi thấy mùi máu trên biển – gửi đi để hướng dẫn từng thành viên sử dụng Western Union để gọi điện thoại, sao cho chắc chắn đạt được mục đích. Đạo luật Trent trở thành ưu tiên hàng đầu tại các phiên điều trần công khai ở Đồi (Capital) và những người trong cuộc tin rằng trong vòng 2 tuần, dự luật sẽ được thông qua và xuất hiện trên bàn Tổng Thống để lấy chữ ký
“Nhưng đạo luật Trent….”
Viên quan chức bộ thương mại Mỹ cúi về phía trước bàn “Seiji, có vấn đề gì vậy? Đạo luật Trent sẽ cho phép Tổng Thống, với sự tư vấn của các luật sư tại Bộ Thương mại, sao chép chính bộ luật thương mại của các anh. Nói cách khác, tất cả những gì chúng tôi sẽ làm alf áp dụng chính luật thương mại của các anh ở đây. Giờ, làm sao có thể nói là không công bằng khi Hoa Kỳ sử dụng chính luật thương mại của các anh cho các sản phẩm của các anh, giống như các anh áp dụng luật đó lên sản phẩm của chúng tôi?”
Nagumo lúc này mới chợt nhận ra “Nhưng anh không hiểu. Luật của chúng tôi được thiết kế để phù hợp với văn hóa của chúng tôi. Văn hóa của các anh khác, và…”
“Phải, Seiji, tôi biết. Luật của các anh được thiết kế để bảo vệ các sản phẩm công nghiệp của mình chống lại cạnh tranh không lành mạnh. Chúng tôi cũng sẽ sớm làm điều tương tự. Giờ, đó lại là một tin xấu. Tin tốt là bất cứ khi nào các anh mở cửa thị trường cho chúng tôi thì chúng tôi cũng tự động làm như vậy cho các anh. Tin xấu là, Seiji, chúng tôi sẽ áp dụng luật của chính các anh cho những sản phẩm của các anh, và rồi, bạn của tôi, chúng ta sẽ thấy luật của các anh công bằng như thế nào, theo đúng tiêu chuẩn của các anh. Vậy tại sao anh lại thất vọng? Nhiều năm qua, chẳng phải anh luôn nói với chúng tôi rằng luật của các anh không phải là rào cản thương mại, rằng đó là do công nghiệp Mỹ không thể buôn bán với Nhật hiệu quả như các anh làm với chúng tôi sao” anh ta dựa lưng ra sau và mỉm cười “Được rồi, giờ chúng ta xem các anh có nói đúng không. Hay anh đang định nói với tôi rằng các anh….đã lừa tôi?”
Nagumo hẳn sẽ kêu lên Chúa ơi, nếu anh ta là người theo Cơ đốc giáo, nhưng tôn giáo của anh ta lại là thần đạo, và phản ứng của anh ta rất khác, dù phản ứng bên trong chẳng khác gì. Anh ta vừa bị buộc tội là kẻ nói dối, và phần tệ nhất của lời buộc tội là nó đã….đúng
Dự luật Trent, giờ có tên chính thức gọi là Đạo luật Cải Cách Thương Mại, được giải thích cho người dân Mỹ vào các buổi tối, giờ đang được phân tích trên chương trình diễn đàn truyền hình với lập luận dựa trên những suy xét triết học đơn giản. Người phát ngôn của chính phủ và Trent giải thích trên một chương trình tin tức “MacNeil/Lehrer,” rằng các luật sư và chuyên gia thương mại của Bộ Thương mại đã thành lập một ủy ban nhỏ hợp pháp và các chuyên gia luật quốc tế của Bộ Tư pháp sẽ hỗ trợ họ trong việc phân tích luật ngoại thương, soạn thảo các quy định thương mại của Hoa Kỳ có cùng nội dung như Các quy chế của Nhật Bản càng nhiều càng tốt, và sau đó đề xuất chúng cho Bộ trưởng Thương mại, rồi đệ trình lên Tổng Thống. Bằng cách đó, Tổng Thống có quyền làm cho các quy định đó có hiệu lực bằng các mệnh lệnh hành pháp. Lệnh này có thể bị đa số cả hai viện của Quốc hội vô hiệu hóa, những người có thẩm quyền về những vấn đề này đã được quy định trong Hiến pháp – điều khoản đó sẽ tránh được thách thức pháp lý trên cơ sở phân tách quyền lực. Luật Cải Cách Thương Mại (Trade Reform Act-TRA) có thêm điều khoản “hoàng hôn”, có nghĩa là, bốn năm sau khi đạo luật được ban hành, nó sẽ tự động hết hiệu lực trừ khi được Quốc hội ban hành lại và được tổng thống đương nhiệm phê duyệt lại- một điều khoản làm cho TRA giống như một điều khoản tạm thời ới mục đích duy nhất là thiết lập quyền tự do thương mại quốc tế vĩnh viễn. Tuy nhiên, vài người biết rõ đây chỉ là lời nói dối hoa mỹ mà thôi
“Giờ thì điều gì có thể công bằng hơn thế này chứ?” Trent hào hứng nói trên PBS “Tất cả những gì chúng ta sẽ làm là sao chép lại luật của chính họ. Nếu luật của họ công bằng với doanh nghiệp Mỹ, thì hẳn cũng công bằng khi áp dụng với chính doanh nghiệp họ, những người bạn Nhật của chúng ta” ông cười “nhiều năm qua đã nói với chúng ta rằng luật của họ không phân biệt đối xử. Tốt thôi. Chúng ta muốn giống như họ và áp dụng luật pháp của họ một cách công bằng”
Trent hân hoan quan sát vị cựu trợ lý ngoại trưởng đang khó chịu ở phía bên kia bàn. Ông ta hiện là nhà vận động hành lang cấp cao cho Sony và Misubishi, kiếm được hơn 1 triệu usd/năm, đang chỉ ngồi đó, trong đầu cố chạy đua để tìm ra vài từ có nghĩa và Trent có thể nhận ra từ khuôn mặt ông ta rằn ông ta đang cạn lời
“Điều này có thể bắt nguồn một cuộc chiến thương mại thực sự…” ông ta bắt đầu nói, nhưng bị cắt ngang
“Coi này, Sam, Hiệp ước Geneva không gây ra bất kỳ cuộc chiến tranh nào, phải không? Đây chỉ đơn giản là áp dụng các quy tắc tương tự để giải quyết vấn đề xung đột của cả hai bên. Nếu anh đang nói rằng việc sử dụng các quy tắc của Nhật trên các cảng của Mỹ sẽ gây ra một cuộc chiến, thì chiến tranh đã bắt đầu rồi và anh đang chiến đấu cho phía bên kia, phải không?” Câu phản công dữ dội của ông đã khiến phía bên kia ủ rũ mất 5 giây trong khoảnh khắc cực kỳ xấu hổ. Không có câu trả lời nào đáp lại.
“Wow!” Ryan nhận xét, đang ngồi trong phòng khách ở nhà, liên tục xuýt xoa suốt 1 tiếng vừa qua
“Ông ấy có bản năng của một sát thủ thực sự” Cathy nhận xét, nhìn lên từ vài hồ sơ bệnh án
“Đúng thế” chồng cô đồng ý “Nói về nhanh, anh mới nhận được bản thảo này mới đây”
“Chà, em nghĩ họ đã đúng. Anh thấy đúng không?” vợ anh hỏi
“Anh nghĩ nó đi hơi nhanh” Jack ngừng lại “Bác sỹ họ có giỏi không?”
“Bác sỹ Nhật? Không tốt lắm, theo tiêu chuẩn của chúng ta”
“Thật à?” Hệ thống công cộng của Nhật từ lâu đã được xem như kiểu mẫu. Dù sao thì mọi thứ ở đó đều ‘miễn phí’ “Tại sao lại thế?”
“Họ cúi đầu quá nhiều” Cathy trả lời, nhìn xuống các ghi chú của mình “Các giáo sư luôn đúng, kiểu thế. Những bác sỹ trẻ không bao giờ học cách tự nghiên cứu, và khi họ đủ già để trở thành giáo sư, hầu hết họ quên mất cách làm thế nào”
“Em có thường xuyên sai không, phó giáo sư nhãn khoa, ma’am?” Jack cười toe toét
“Thật ra thì chưa bao giờ” Cathy trả lời, nhìn lên “nhưng em không bao giờ để sinh viên nội trú dừng hỏi. Hiện chúng em có 3 thực tập người Nhật ở Wilmer. Lâm sàng giỏi, kỹ thuật giỏi, nhưng không linh động. Em đoán là do văn hóa. Chúng em cố gắng đào tạo đỡ hơn, nhưng không dễ”
“Sếp luôn luôn đúng…”
“Không phải lúc nào cũng đúng, phải không?” Cathy viết thêm một ghi chú về y khoa
Ryan nhìn lại, tự hỏi liệu anh có vừa học được điều gì đó quan trọng đúng không “Họ phát triển các phương pháp điều trị mới có tốt không?”
“Jack, anh hãy nghĩ sao họ phải đến đây để đào tạo? anh nghĩ sao khi chúng ta có rất nhiều người Nhật trong đai học trên Phố Charles Street? Anh nghĩ sao về việc rất nhiều người trong số họ ở lại Mỹ?”
Vào lúc chín giờ sáng tại Tokyo, Tin tức buổi tối của Hoa Kỳ được chuyển tiếp bằng vệ tinh đến văn phòng của các giám đốc điều hành trong thành phố. Các dịch giả giỏi đã khéo léo dịch các tin tức truyền hình sang tiếng Nhật. Các băng ghi hình ghi lại để phân tích kỹ lưỡng hơn vào ngày sau đó, nhưng các giám đốc điều hành đã đủ hiểu tình hình
Kozo Matsuda run rẩy trong bàn làm việc. Ông ta đặt tay lên gối để để những người khác trong văn phòng không thấy chúng run rẩy. Những gì ông ta nghe thấy bằng hai thứ tiếng – tiếng Anh của ông rất tốt – đã đủ tệ. Nhưng những gì ông ta nhìn thấy còn tệ hơn. Tập đoàn của ông ta đã thua lỗ rất nhiều do…những biến động trên thị trường thế giới. Gần 1/3 sản phẩm công ty ông ta hiện xuất khẩu sang Hoa Kỳ và nếu ngành chiến lược kinh doanh này rơi vào bế tắc….
Cuộc phỏng vấn tiếp theo là “tiêu điểm” chiếu hình ảnh chiếc tàu Nissan Courier, vẫn đang mắc kẹt ở Baltimore, cùng với con tàu chị em của nó, Nissan Voyager, thả neo ở Vịnh Cheasapeake. Một chiếc tàu chở ô tô khác vừa đi qua Virginia Capes và mới chỉ dỡ được chưa nửa tàu trong số 3 tàu có trong cảng. Lý do duy nhất họ chiếu những hình ảnh con tàu đó là Baltimore rất gần Washington. Chuyện tương tự cũng đang xảy ra ở cảng Los Angeles, Setattle và Jacksonville. Matsuda nghĩ, cứ như thể những chiếc xe này được sử dụng để chở ma túy ấy. Ông ta bực tức, nhưng cũng đang rất hoảng loạn. Nếu người Mỹ nghiêm túc thì…
Không, họ không thể làm thế
“Nhưng có khả năng gây ra một cuộc chiến thương mại chứ?” Jim Leher hỏi Trent
“Jim, tôi đã nói trong nhiều năm rằng chúng ta đã ở trong cuộc chiến tranh thương mại với Nhật suốt cả một thế hệ rồi. Những gì chúng ta vừa làm chỉ là cải tiến các quy tắc làm cho trò chơi trở nên công bằng với tất cả”
“Nhưng nếu tình hình đi xa hơn, sẽ không tổn hại đến lợi ích của người Mỹ chứ?”
“Jim, những lợi ích đó là gì? Liệu lợi ích kinh doanh của người Mỹ có so sánh được với việc đốt cháy đám trẻ nhỏ không?” Trent đáp trả
Matsuda gần như cuộn người lại khi nghe đến đây. Những ký ức tuổi thơ về buổi sáng sớm ngày 10.3.1945, khi chưa tròn 3 tuổi, mẹ ông đã bế ông từ nhà ra thấy ngọn lửa cao ngất do Bộ chỉ huy máy bay số 21 của Curtis LeMay tiến hành. Trong suốt nhiều năm ông đã thức dậy trong tiếng la hét nửa đêm và trong suốt cuộc đời trưởng thành, ông trở thành người theo chủ nghĩa hòa bình tận tụy. Ông nghiên cứu lịch sự, biết làm thế nào và tại sao cuộc chiến này bắt đầu, cách người Mỹ đã dồn tổ tiên họ vào chân tường thế nào, chỉ để họ sống như tồn tại- và đó là cách sai lầm. Có lẽ Yamata đã đúng, ông nghĩ, có lẽ toàn bộ sự việc do người Mỹ gây ra. Đầu tiên, buộc người Nhật tham gia vào một cuộc chiến, rồi đập tan họ ra từng mảnh trong nỗ lực ngăn cản sự phát triển tự nhiên của một quốc gia được định sẵn để thách thức sức mạnh Mỹ. Tuy nhiên, ông vẫn chưa bao giờ có thể hiểu sao các zaibatsu ở thời điểm đó, thành viên của Hội Rồng Đen (Black Dragon Society) không thể tìm ra một lối thoát thông minh hơn, chẳng phải chiến tranh là một lựa chọn quá khủng khiếp sao? Hòa bình, dù có nhục nhã đi chăng nữa, chẳng phải còn đáng mong đợi hơn sự tàn phá khủng khiếp mà chiến tranh mang lại?
Giờ thì tình hình đã khác. Giờ thì ông là một trong số các zaibatsu, giờ ông thấy Nhật Bản sẽ rơi vào vực thẳm không đáy nếu không bắt đầu chiến tranh. Họ có sai không, ông tự hỏi, không còn để ý đến TV hay người phiên dịch của mình nữa. Họ đã tìm kiếm sự ổn định thực sự cho nền kinh tế của mình: Khối Thịnh Vượng Chung Đông Á (Greater East Asia Co-Prosperity Sphere). Những cuốn sách lịch sử ông đọc khi còn trẻ vốn cho rằng đó là một lời nói dối, có thật vậy chăng?
Hoạt động của nền kinh tế quốc gia ông cần tài nguyên, nguyên liệu, nhưng Nhật không có gì ngoài than đá và thứ đó lại gây ô nhiễm không khí. Nhật cần sắt, bauxite, dầu mỏ, cần hầu hết mọi nguyên liêu thô để chế biến thành phẩm và rồi xuất khẩu. Họ cần tiền mua nguyên liệu thô và cần thu tiền từ những người mua thành phẩm. Nếu Hoa Kỳ, đối tác thương mại lớn nhất và quan trọng nhất, bất chợt ngừng giao dịch mua bán, thì dòng tiền sẽ dừng lại. Gần 60 tỷ usd
Tất nhiên, sẽ có nhiều khía cạnh được điều chỉnh. Trên thị trường tiền tệ quốc tế ngày nay, việc đồng yên giảm giá mạnh so với đô la Mỹ và bất kỳ đồng tiền mạnh nào khác trên thế giới cũng sẽ khiến giá các sản phẩm của Nhật Bản ở khắp mọi nơi giảm xuống…
Nhưng Châu Âu sẽ noi gương Hoa Kỳ. Ông chắc chắn chuyện đó. Luật Thương mại ở Châu Âu vốn đã khắt khe hơn Hoa Kỳ, này sẽ càng ngày càng chặt chẽ hơn. Thặng dư thương mại cũng sẽ giảm, cùng lúc với giá trị đồng yên tiếp tục giảm. Sẽ phải bỏ ra nhiều tiền hơn để mua tài nguyên mà nếu không có chúng thì đất nước ông sẽ sụp đổ. Giống như rơi khỏi vách đá, gia tốc rơi xuống mỗi lúc một nhanh và chỉ có điểm an ủi duy nhất trong lúc này là ông sẽ không có mặt ở đó để chứng kiến kết cục, vì trước khi chuyện đó xảy ra thì văn phòng này sẽ không còn thuộc về ông nữa. Giống như hầu hết các đồng nghiệp của mình, ông sẽ bị thất sủng. Vài người trong số họ sẽ chọn cái chết, có lẽ thế, nhưng không nhiều. Một truyền thống cổ xưa được sinh ra từ một nền văn hóa có lòng tự trọng mạnh mẽ nhưng nghèo nàn về những thứ khác, giờ đây chỉ còn được thấy trên truyền hình. Thật không dễ dàng để từ bỏ cuộc sống vốn đang quá thoải mái, đúng không? Đất nước của ông sẽ ra sao trong 10 năm tới? Sẽ quay lại nghèo đói…hay…còn gì khác không?
Matsuda tự nhủ, ông sẽ tự mình đưa ra một phần quyết định, vì chính phủ Nhật thực sự là một phần ý chí mở rộng của tập thể những người như ông và các đồng nghiệp. Ông nhìn xuống đôi bàn tay đang run rẩy trên đầu gối, rồi cảm ơn hai nhân viên, ra hiệu cho họ ra ngoài với cái gật đầu ân cần, rồi nhấc tay lên bàn với lấy chiếc điện thoại
• • •
Clarl cảm thấy nó như là “chuyến bay vô tận” và dù KAL đã nâng hạng cho họ được ngồi khoang hạng nhất, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều; thậm chí cả mấy cô tiếp viên Hàn Quốc trong trang phục truyền thống xinh đẹp cũng không khiến hành trình trở nên tốt đẹp hơn. Anh đã xem hết 2 trong số 3 bộ phim được chiếu trên máy bay- và cả các chuyến bay khác – và bộ phim thứ ba không thú vị chút nào. Để theo kịp tình hình mới của thế giới, anh đã vô cùng hứng thú nghe kênh phát thanh tin tức hàng không trong bốn mươi phút, nhưng sau đó nội dung tin tức bắt đầu lặp lại và trí nhớ của anh được rèn luyện quá tốt để có thể chịu được điều đó. Chỉ cần 30 phút là anh đọc xong cuốn tạp chí hãng KAL – điều chỉ để giết thời gian – và anh giờ đang đọc mấy quyển tạp chí Mỹ,. Thật là buồn chán khủng khiếp. Ít nhất Ding còn có mấy cuốn sách để giết thời gian, giờ cậu ta đang đọc tác phẩm kinh điển Dreadnought của Messey, về cách các mối quan hệ quốc tế đổ vỡ một thế kỷ trước khi các quốc gia Châu Âu còn nhiều khác biệt – chính xác hơn là các nhà lãnh đạo của họ khác biệt – không giữ được hòa bình. Clark nhớ mình đã đọc nó ngay khi xuất bản
“Họ chỉ không thể làm được, phải không?” anh hỏi đồng nghiệp trẻ đọc nó suốt 1 giờ liên tục, Ding chậm rãi đọc, nghiền ngẫm từng từ. Chà, đây là tài liệu nghiên cứu, phải không?
“John, họ không đủ thông minh” Chavez nhìn lên từ cuốn sổ ghi chép và vươn vai. Cậu ta thấp hơn nên dễ dàng làm điều đó hơn Clark “Giáo sư Alpher muốn tôi xác định 3 hoặc 4 điểm sai lầm quan trọng trong cuốn sách, phục vụ cho luận án của mình, chẳng hặn như các quyết định sai lầm hay đại loại thế. Anh biết đấy, còn nhiều vấn đề hơn thế nữa. Những gì họ phải làm là, chà, giống như bước ra khỏi cái bóng của chính mình và nhìn lại xem chuyện gì xảy ra, nhưng mấy lão ngu đó không biết làm chuyện đó thế nào. Bọn họ đều mất đi tính khách quan. Mặt khác, họ không suy nghĩ thấu đáo. Tất cả họ đều có những ý tưởng chiến thuật tuyệt vời, nhưng họ chưa bao giờ thực sự xem những thứ đó sẽ dẫn mình đến đâu. Anh biết đấy, tôi có thể xác định lỗi phục vụ cho luận văn của mình sao cho hoàn hảo như cô giáo sư mong muốn, nhưng nó sẽ chỉ là đống rác thôi John. Vấn đề không nằm ở bản thân các quyết định, mà là do những con người đưa ra các quyết định đó. Đơn giản là họ không đủ trình độ để làm những việc đang làm. Họ không đủ nhìn xa và đáp ứng những điều mà họ được trả tiền để làm, anh biết đấy?” Chavez dụi mắt, vui mừng vì để đầu óc được thư giãn. Anh đã đọc và nghiên cứu suốt 11 giờ, chỉ giải lao khi đi vệ sinh hoặc đến bữa ăn “Tôi cần chạy vài dặm” anh phàn nàn, cũng đang cảm thấy mệt mỏi vì chuyến bay
John nhìn đồng hồ “còn 40 phút nữa. Chúng ta sắp bắt đầu hạ cánh”
“Anh có nghĩ những nhân vật lớn của chúng ta ngày hôm nay có khác gì so với quá khứ không?” Ding mệt mỏi hỏi
Clark cười lớn “Cậu chàng của tôi, có điều gì trong cuộc sống không bao giờ thay đổi?”
Viên sỹ quan trẻ mỉm cười “Phải, họ luôn làm rối tung lên và những người như chúng ta luôn phải đứng dậy dọn dẹp” anh đứng dậy, đi vào toilet rửa mặt. Nhìn vào gương, anh vui mừng thấy họ sắp có một ngày rảnh rỗi ở nhà an toàn của CIA. Anh cần rửa mặt, cạo râu, thư giãn và có lẽ viết vài dòng mở đầu cho luận văn của mình, trước khi tiến hành nhiệm vụ
Clark nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay và thấy mặt đất Hàn Quốc được chiếu sáng bởi ánh nắng nhạt màu hồng vào lúc bình minh. Thằng nhóc đã ngày càng trở nên hiểu biết hơn, anh nhắm mắt và mỉm cười mệt mỏi. Cậu nhóc này rất thông minh, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu Ding viết mấy câu ngu ngốc này vào luận văn của mình khi mà ngay cả người hướng dẫn của cậu ta cũng chưa biết phải làm gì? Dù sao thì cậu ta đang bàn luận về Gladstone và Bismarck. Điều đó khiến anh cười đến mức bắt đầu ho khan trong làn không khí khô của máy bay. Anh mở mắt ra và thấy đồng nghiệp của mình đang bước ra từ phòng vệ sinh của khoang hạng nhất. Ding suýt thì đụng vào một trong những tiếp viên hàng không, và dù anh mỉm cười lịch sự, bước tránh sang một bên để nhường lối thì anh nhận thấy cậu ta không nhìn cô, không làm cái điều mà người đàn ông trưởng thành thường làm khi gặp một cô gái hấp dẫn. Rõ ràng trái tim của Ding đang hướng về một phụ nữ khác
Mẹ kiếp, chuyện này bắt đầu trở nên nghiêm túc rồi
Murray gần như bùng nổ “Chúng ta không thể làm điều đó bây giờ! Mẹ kiếp, Bill, chúng ta đã kết nối mọi thứ với nhau, tin tức chắc chắn sẽ bị rò rỉ và chuyện đó thậm chí không công bằng với Kealty, chứ đừng nói với các nhân chứng”
“chúng ta làm việc cho tổng thống, Dan” Shaw nói thẳng “và lệnh trực tiếp từ ông ấy, thậm chí còn không qua AG. Mà từ khi nào cậu quan tâm đến Kealty thế?”. Thực tế, đó chính là câu Shaw sử dụng để nói chuyện với Tổng Thống Durling. Có phải là thằng khốn hay không, có phải là hiếp dâm hay không thì ông ta có quyền sử dụng quy trình pháp lý và cơ hội công bằng để tự vệ. FBI hơi điên rồ về việc này, nhưng nguyên nhân thực sự khiến họ tôn trọng sự công bằng của tư pháp là khi tuân theo tất cả các quy tắc để kết tội một gã thì bạn biết chắc là đã đóng đinh đúng kẻ khốn nạn. Đó là lý do phải đưa ra các thủ tục khiếu nại đó
“Là do vụ tai nạn, phải không?”
“Phải. Ông ấy không muốn hai chuyện lớn cùng xuất hiện trên trang đầu các báo. Cuộc khủng hoảng thương mại này là một vấn đề lớn và ông ấy nói vụ Kealty có thể đợi 1 hoặc 2 tuần. Dan, Ms. Linders của chúng ta đã đợi nhiều năm rồi, thêm 1 hoặc hai tuần….”
“Phải, và anh biết chuyện đó sẽ thế nào” Murray ngồi dựa lưng vào ghế, rồi dừng lại “Xin lỗi, Bill. Anh hiểu ý tôi thế nào mà” ý của ông rất đơn giản: Ông đã phóng lao và giờ phải theo lao. Nói cách khác, sao Bill không từ chối tổng thống
“Ông ấy đã nói chuyện với mấy người trên Đồi (Capital). Họ sẽ không tiết lộ vụ này”
“Nhưng nhân viên của họ đâu có hứa”