← Quay lại trang sách

Chương 47 DỌN DẸP

(Tiêu đề gốc: Brooms/ Cây chổi. Đây là truyền thống của Hải Quân Mỹ dành cho những tàu ngầm đã tiêu diệt được toàn bộ đội tàu của đối phương, quét sạch chúng trên biển.)

“Không phải là cuộc chiến lớn mà chỉ là một bài học?” Tổng Thống hỏi

“Ý tưởng là như thế” Ryan nói, đặt điện thoại xuống. Hình ảnh vệ tinh cho thấy những tổn thất mà cả hai bên đều chịu thiệt hại trong trận không chiến, người Nhật mất 14 máy bay do những quả bom chùm thả xuống sân bay. Các radar tìm kiếm về cơ bản coi như xong, và họ đã bắn ra rất nhiều SAM. Bước tiếp theo rõ ràng là phong tỏa quần đảo cắt đứt hoàn toàn liên lạc đường biển với đường không và việc này sẽ hoàn thành xong trước cuối tuần này. Thông cáo báo chí cũng đang được chuẩn bị để sẵn sàng tung ra nếu cần thiết

“Chúng ta đã thắng” vị cố vấn an ninh quốc gia nói “Vấn đề chỉ còn chờ phía bên kia nhận ra tình hình”

“Cậu đã làm rất tốt” Durling nói

“Sir, nếu tôi làm việc thực sự tốt thì đang nhẽ mấy chuyện này sẽ bị ngăn chặn ngay từ đầu” Ryan ngập ngừng nói. Anh nhớ đã để mấy chuyện này xảy ra và chậm trễ khoảng…1 tuần. Mẹ kiếp

“Chà, xét từ bức điện Dave Williams gửi thì có vể chúng ta đã giải quyết xong vấn đề với Ấn Độ” Tổng Thống dừng lại “Chúng ta sẽ làm gì?”

“Đầu tiên, chúng ta sẽ xem xét chuyện chấm dứt các hành động thù địch”

“Và rồi sau đó?”

“Chung ta sẽ cho họ lối thoát danh dự” Tùy chi tiết cụ thể. Jack vui khi thấy Tổng Thống đồng ý với mình

Còn một điều nữa mà Durling chưa nói ra, nhưng ông cần suy nghĩ lại 1 chút. Cho đến thời điểm hiện tại, Hoa Kỳ dường như đang chiến thắng cuộc chiến này và theo đó ông sẽ tái đắc cử để bảo vệ nền kinh tế và bảo đảm quyền công dân Mỹ. Vừa qua là một tháng thú vị, tổng thống nghĩ, nhìn những người khác trong phòng và tự hỏi liệu chuyện gì sẽ xảy ra khi không có ông ở đây. Sau khi Ryan rời khỏi phòng, ông nhấc điện thoại gọi tới Đồi (Capitol)

• • •

Một lợi thế khác của máy bay radar cảnh báo trên không là chúng có thể dễ dàng xác định được ai thắng ai thua. Không phải lúc nào cũng cho thấy tên lửa nào bắn máy bay nào, nhưng hiển thị được máy bay nào biến mất khỏi màn hình

“Port Royal báo cáo khôi phục hoàn toàn” một nhân viên diều hành điện thoại nói

“Cảm ơn” Jackson nói. Anh hy vọng các phi công lục quân không quá thất vọng khi hạ cánh trên một tàu tuần dương thay vì Johnnie Reb, nhưng anh phải dành chỗ trên boong

“Tôi đếm được 27 máy bay bị diệt” Sanchez nói. 3 máy bay trong phi đội chiến đấu dưới quyền anh bị hạ, chỉ cứu được 1 phi công. Thương vong ít hơn dự kiến nhưng cũng không khiến tâm trạng vị CAG nhẹ đi

“Chà, đây không giống hệt như Turkey Shoot (cuộc thi bắn gà tây), nhưng cũng không tệ. Tomahawks hạ thêm được 14 máy bay nữa, vậy là bọn họ đã mất đi nửa lực lượng máy bay chiến đấu – hầu hết là F-15- và chỉ còn một con Hummer. Từ giờ coi như thất thế” vị chỉ huy lực lượng chiến đấu tiếp tục với các dữ liệu khác. Người Nhật đã mất 1 tàu khu trục và các tàu Aegis còn lại của họ đang không ở đúng nơi có thể tham gia vào cuộc đấu lần này. Chắc chắn 8 tàu ngầm được xác định đánh chìm. Mục tiêu chính của hoạt động này là chặt cánh tay của bọn họ trước, giống như đã làm với cuộc chiến Vịnh Persian và kết quả đã chúng minh làm việc đó trên biển còn dễ hơn so với đất liền “Bud, nếu cậu là chỉ huy phía bên kia, cậu sẽ cố làm gì tiếp theo?”

“Chúng ta vẫn không thể thực hiện cuộc xâm lược” Sanchez dừng lại “Luôn là người chơi thua nếu không thể tiếp tục, nhưng lần cuối chúng ta phải thực hiện cách này…”anh nhìn chỉ huy

“Đúng là thế đấy, Bud, chuẩn bị sẵn chiếc Tom đi, tôi ngồi ghế sau”

“Rõ, sir” Sanchez rời đi ngay tức thì

“Cậu định…”thuyền trưởng Stennis nheo mắt hỏi

“Chúng ta còn gì để mất đâu Phil?”

“Rob, có thể mất đi một vị tướng tài” ông lặng lẽ trả lời

“Anh để bộ đàm ở đâu trên tàu chứ?” Jackson nháy mắt hỏi

• • •

“Ông đã ở đâu?” Goto ngạc nhiên hỏi

“Đi trốn, sau khi người hậu thuẫn của ông bắt cóc tôi” Koga bước vào văn phòng không một lời thông báo trước, ngồi xuống ghế mà không đợi được mời. Sự thô lỗ của ông cho thấy ông đang nắm quyền trở lại “Ông còn điều gì để nói không?” vị cựu thủ tướng hỏi người kế nhiệm

“Ông không thể nói chuyện với tôi theo cách đó” nhưng ngay cả những lời cứng rắn thế này giờ cũng thật yếu ớt

“Tuyệt vời. Ông đã khiến quốc gia của chúng ta tan nát, mà còn khăng khăng muốn người bị ông chủ của ông suýt giết chết coi trọng sao. Mà ông biết chuyện đó không?” Koga nhẹ nhàng hỏi

“Chắc chắn không…và ai giết ….”

“Ai giết mấy tên tội phạm đó? Cũng không phải tôi” Koga bảo đảm “Còn một câu hỏi quan trọng hơn: Ông định sẽ làm gì?”

“Tại sao, tôi vẫn chưa quyết định” nỗ lực cố gắng tuyên bố mạnh mẽ đã thất bại

“ý ông là ông vẫn chưa hỏi ý kiến Yamata”

“Tôi tự mình ra quyết định”

“Tuyệt vời. Vậy làm luôn đi”

“Ông không thể ra lệnh cho tôi”

“Và tại sao không? Tôi sẽ sớm lấy lại cái ghế đó thôi. Ông có 1 lựa chọn. Hoặc ông viết đơn từ chức trong sáng nay hoặc chiều nay tôi sẽ nói chuyện với Nội Các và yêu cầu bỏ phiếu bất tín nhiệm. Chắc chắn ông không thể vượt qua vòng bỏ phiếu đâu. Trong bất cứ trường hợp nào thì vai trò của ông đã kết thúc rồi” Koga đứng dậy rời đi “Tôi đề nghị ông nên từ chức trong danh dự”

• • •

Cùng với một người lính hộ tống đi ngang qua, cơ trưởng Sato nhìn mọi người xếp hàng tại cửa sân bay, đứng thành hàng để lấy vé trở về nhà. Cậu ta chỉ là một trung úy trẻ tuổi, một lính dù vẫn còn mong ước ra trận, hơn hẳn những người khác trong tòa nhà này. Chiếc xe jeep đang đợi sẵn, hướng tới sân bay quân sự. Cư dân địa phương giờ đang ra khỏi nhà, không giống như trước đây, đang cầm những biểu ngữ yêu cầu ‘người Nhật’ rời đi. Sato cảm thấy vài người trong số bọn họ đáng nhẽ phải bị bắn vì thô lỗ, trong khi ông ta vẫn chìm trong nỗi buồn của riêng mình. 10 phút sau, ông ta bước vào một trong những nhà chứa máy bay của sân bay Kobler. Các máy bay chiến đấu vẫn đang lượn vòng trên đầu, ông ta nghĩ, có lẽ sợ lạc ở ngoài khơi

“Xin mời đến nơi này” viên trung úy nói

Ông bước tới tòa nhà với vẻ trang nghiêm tuyệt đối, chiếc mũ đồng phục cài bên cánh tay trái, lưng thẳng đứng, hầu như không nhìn bất kỳ thứ gì, mọi sự tập trung đều hướng tới bức tường phía xa tòa nhà cho đến khi viên trung úy dừng lại và kéo tấm vải cao su chùm thân thể ra

“Vâng, đây là con trai tôi” ông cố gắng không nhìn. May mắn thay khuôn mặt cậu không tổn tại nhiều, có lẽ đươc mũ bảo hiểm bảo vệ trong khi phần còn lại cơ thể đã bị cháy đen khi bị mắc kẹt trong chiếc máy bay chiến đấu bị thiêu rụi đó. Nhưng khi nhắm mắt lại, ông có thể tưởng tượng ra đứa con trai duy nhất đang cố gắng thoái ra khỏi buồng lái, chỉ chưa đầy 1 giờ sau khi em trai bị chết chìm dưới biển. Sao số phận lại nghiệt ngã thế này? Và sao những người phục vụ tổ quốc lai phải chết trong khi một người lái máy bay dân sự tầm thường như ông lại khinh thường lướt qua đám chiến đấu cơ Hoa Kỳ một cách an toàn?

“Chi huy phi đội tin rằng anh ấy đã bắn rơi một máy bay Mỹ trước khi quay trở lại sân bay” viên trung úy nói. Đây chỉ là lời nói bịa, nhưng cũng phải nói gì đó chứ, phải không?

“Cảm ơn, Trung úy. Tôi phải quya lại với máy bay của tôi bây giờ” không một lời nói thêm nào trong suốt quãng đường trở lại sân bay. Viên sỹ quan quân đội để lại người đàn ông một mình với nỗi buồn thương và lòng tự tôn

20 phút sau, Sato ngồi vào buồng lái, chiếc 747 đã lại chuẩn bị bay và ông biết chắc chuyến này sẽ chở đầy người trở về nhà dưới lời hứa bảo đảm an toàn của người Mỹ. Xe kéo mặt đấy đã kéo chiếc Boeing ra đến đường băng, một người dân bản xứ lái chiếc xe này và khi ra hiệu cho máy bay rời đi với đội phi hành đoàn ngồi trên buồng lái không hẳn là cử chỉ thân thiện cho lắm. Một chiến đấu cơ đang hạ xuống, nhưng không phải chiếc Eagle màu xanh là chiếc màu xám sơn chữ Hải Quân trên khoang động cơ

• • •

“Hạ cánh đẹp lắm, Bud. Làm tốt lắm” Jackson nói khi vòm máy bay được nâng lên

“Mục đích là làm anh hài lòng mà, sir” Chanchez lo lắng trả lời. Khi đi taxi sang bên phải, anh thấy cái hội đồng chào đón này, nếu có thể gọi là như thế, tất cả đều mặc áo xanh lá cây và khoác súng trường. Sau khi máy bay dừng lại, một thang nhôm ống lồng được đặt bên cạnh máy bay. Jackson trèo ra đầu tiên và ở bên dưới thang là một sỹ quan cấp tá chào chính xác theo kiểu quân đội

• • •

“Đó là một chiếc Tomcat” Oreza nói, đưa qua chiếc ống nhòm “Và sỹ quan đó không phải người Nhất”

“Chắc cmn rồi” Clark xác nhận, theo dõi viên sỹ quan da đen bước vào xe jeep. Chuyện này sẽ ảnh hưởng thế nào đến các mệnh lệnh anh nhận được không? Ý tưởng được vỗ vai Raizao Yamata thật hấp dẫn, nhưng ngay cả việc tiếp cận và đánh giá xem liệu nó có khả thi hay không – hướng dẫn anh nhận được cho đến hiện tại – cũng không phải là nhiệm vụ hứa hẹn dễ dàng. Anh cũng được báo cáo về tình hình ở Saipan và anh nghĩ trước mắt khá là tốt. Sáng sớm ngày hôm nay anh thấy quân Nhật trông bơ phờ lắm, dù vài sỹ quan, có lẽ là cấp dưới, vân tỏ ra nhiệt tình với nhiệm vụ, bất kể giờ là gì. Đây chính là điều bạn luôn hy vọng vào các sỹ quan cấp bậc úy trong quân đội mà

• • •

Dinh Thống Đốc nằm trên Đồi Capitol Hill địa phương, kế bên Trung tâm Hội Nghị, có kiến trúc khá đẹp. Jacksong giờ đang toát mồ hôi, Mặt trời nhiệt đới khá nóng và bộ đồ bay cách nhiệt tốt quá. Tại đây có một đại tá chào và dẫn anh vào trong

Robby nhận ra ngay tướng Arima, dựa theo hồ sơ anh xem tại Lầu Năm Góc. Anh thấy hai người bọn họ đều có chiều cao và kích thước bằng nhau. Viên tướng chào Jackson. Jackson, đầu trần không đội mũ và mặc quân phục nên không được phép làm thế theo quy định hải quân. Dù sao thì nó cũng không đúng nghi thức đáp trả cho lắm. Anh gật đầu lịch sự và coi như bỏ qua

“tướng quân, liệu chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”

Arima gật đầu và dẫn Jackson vào nơi có vẻ kết hợp giữa văn phòng và trung tâm chỉ huy. Robby ngồi xuống ghế và chủ nhà lịch sự đưa qua một cốc nước đá

“Vị trí của ông là…”

“Tôi là Chỉ huy đội đặc nhiệm 77. Tôi nghĩ ông là chỉ huy quân đội Nhật ở Saipan” Robby uống hết ly nước. Anh cảm thấy tức giận khi bị toát mồ hôi kiểu này nhưng cũng không thể làm gì được

“Chính xác”

“Trong trường hợp đó, tôi ở đây để yêu cầu các ông đầu hàng” Anh hy vọng viên tướng này biết được sự khác nhau giữa ‘yêu cầu/request’ và ‘đề nghị/demand’

“Tôi không nhận được lệnh làm thế”

“Tướng quân, những gì tôi đang nói với ông thể hiện quan điểm của chính phủ Hoa Kỳ. Các ông có thể rời quần đảo này trong hòa bình. Các ông có thể mang theo vũ khí hạng nhẹ đi cùng. Các thiết bị hạng nặng và máy bay sẽ được tạm thời để lại phòng khi tình hình xác định trong tương lai. Hiện tại, chúng tôi yêu cầu tất cả công dân Nhật rời khỏi quần đảo này, trong khi chờ khôi phục quan hệ bình thường giữa hai nước”

“Tôi không nhận được lệnh….”

“Tôi sẽ nói điều tương tự trên đảo Guam trong 2 giờ nữa và Đại sứ Hoa Kỳ tại Tokyo giờ cũng đang yêu cầu một cuộc gặp với chính phủ của anh”

“Các ông không có khả năng đoạt lại hòn đảo này, huống chi cả quần đảo”

“Đúng là như thế” Jackson thừa nhận “Cũng đúng là chúng tôi có thể dễ dàng ngăn cản mọi tàu vào hay ra các cảng của Nhật trong thời hạn không xác định. Chúng tôi cũng có thể chia cắt toàn bộ đảo này với giao thông đường không hay đường biển”

“Đây là một lời đe dọa” Arima chỉ ra

“Đúng vậy, sir, chính xác là thế. Đến một thời điểm nhất định, đất nước của ông sẽ thiếu cái này, cái kia và nền kinh tế sẽ suy thoái hoàn toàn. Điều đó không tốt cho bất kỳ ai cả” Jackson dừng lại một chút “cho đến thời điểm này, chỉ có người bên quân đội hy sinh. Họ trả lương cho chúng ta vì những rủi ro này. Nhưng nếu mọi chuyện đi xa hơn thì mọi người sẽ cùng phải chịu thiệt, tuy vậy đất nước của ông sẽ chịu thiệt hại nặng nề nhất. Hai bên thậm chí sẽ xuất hiện cảm giác thù địch nhiều hơn, nên hành động của chúng ta lầ cần phải bình thường hóa quan hệ càng nhanh càng tốt”

“Tôi không nhận được lệnh…”

“Tướng quân, 50 năm trước ông có thể nói thế, và quân đội của ông quen với việc chiến đấu đến người cuối cùng. Quân đội của ông đã quen đối xử với người dân của các vùng lãnh thổ bị chiếm đóng theo cách mà bây giờ ông cho là dã man – tôi nói điều đó bởi vì ông đã cư xử rất đáng trân trọng hoặc đó là những gì mà nguồn tin của tôi đã thông báo thế. Vì điều đó, tôi xin cảm ơn ông, sir” Jackson tiếp tục, giọng điềm tĩnh và lịch sự. “Giờ không còn là những năm 1940 đó nữa. Tôi không sinh ra vào thời cuộc chiến đó kết thúc và hồi đó ông mới chỉ là đứa trẻ chập chững biết đi. Cách cư xử kiểu đó giờ đã là quá khứ. Không còn chỗ cho mấy chuyện này trong thế giới ngày nay”

“Lính của tôi cư xử rất tốt” Arima xác nhận, không biết phải nói gì hơn trong hoàn cảnh này

“Tính mạng con người là tài sản vô giá, Tướng Arima, quá quý giá để đừng lãng phí nó một cách khong cần thiết. Chúng tôi chỉ giới hạn các hoạt động quân sự của mình ở những mục tiêu quân sự quan trọng. Chúng tôi, cũng như ông, không làm hại những người vô tội. Nhưng nếu cuộc chiến này tiếp tục, điều đó sẽ thay đổi và hậu quả sẽ tệ hơn cho chúng tôi và thậm chí còn tồi tệ hơn nữa với các ông. Cả hai bên sẽ không còn danh dự nữa. Dù sao thì giờ tôi cũng phải bay tới Guam. Ông biết cách liên lạc qua radio với tôi bằng cách nào” Jackson đứng dậy

“Tôi phải đợi lệnh từ chính phủ Nhật Bản”

“Tôi hiểu” Robby trả lời, cảm thấy nhẹ nhõm vì Arima hàm ý rằng ông ta sẽ thực hiện theo mệnh lệnh do chính phủ Nhật Bản đưa ra

• • •

Thường thì Al Trent đến Nhà Trắng cùng với Sam Fellows, thành viên cấp cao của Ủy Ban Chọn Lọc/ Tiểu Ban Đặc Biệt (Select Committee), nhưng không phải lần này, vì Sam thuộc đảng đối lập. Một trong những lãnh đạo Thượng viện của đảng ông cũng có mặt ở đó. Các cuộc họp được tổ chức vào thời điểm này luôn là các cuộc họp chính trị, và hầu hết các nhân viên Nhà Trắng đều được nghỉ làm, và Tổng Thống có thể được giải phóng khỏi áp lực công việc trong phút chốc

“Ngài Tổng Thống, tôi nghĩ mọi người hẳn đang diễn ra tốt đẹp?”

Durling thận trọng gật đầu “Thủ tướng Goto chưa thể gặp Đại Sứ. Chúng tôi không biết chắc lý do tại sao, nhưng Đại sứ Whiting nói không cần lo lắng. Phản ứng của công chúng tại Nhật đang diễn biến nhanh chóng theo hướng có lợi cho chúng ta”

Trent lấy một đồ uống từ một phục vụ viên của Hải Quân trong Phòng Bầu Dục. Nhân viên Nhà trắng luôn nhớ khẩu vị ưa thích của các vị khách quan trọng. Trong trường hợp của Al thì là vodka pha tonc, vodka nguyên chất của Phần Lan, theo thói quen từ thời sinh viên ở Đại học Tufts University 40 năm trước”

“Jack liên tục nói rằng họ vẫn chưa nhận ra tình hình của mình”

“Ryan, cậu nhóc thông minh” thượng nghị sỹ đồng tình “Cậu ta hẳn đã hỗ trợ anh khá nhiều đấy, Roger” Trent khó chịu nhận thấy cái chức thành viên mà ông thích gọi là “thượng viện /upper house” cho phép ông được gọi tên của Tổng Thống trong các cuộc nói chuyện riêng tư. Vị nghị sỹ hạ viên nghĩ, đúng là thượng nghị sỹ điển hình

“Bob Fowler hẳn đã cho anh vài lời khuyên có ích” Trent nói tiếp

Tổng Thống gật đầu đồng ý “Đúng thế, và anh chính là người nhét con bọ đó vào tai ông ta, Al, phải không?”

“Tội lỗi quá” Trent cười phá lên

“Chà, tôi có một ý tưởng mà muốn hỏi ý kiến của cả hai người” Durling nói.

Đội trưởng Checa dẫn đội Ranger vượt qua hàng cây cuối cùng sau buổi trưa, theo giờ địa phương, sau khi vượt qua quãng đường đầy bùn với tuyết. Có một con đường 1 làn bên dưới, chắc chắn là dẫn tới vài resort vào mùa hè, viên đội trưởng nghĩ. Các bãi đậu xe của khách sạn hầu hết còn trống không, dù có một minibus đang đỗ trong đó. Viên đội trưởng lấy ra chiếc điện thoại di động từ trong túi và bấm nhanh dãy số

“alo?”

“Senor Nomuri?”

“À, Diego! Tôi đang đợi vài giờ rồi. Chuyến đi bộ khám phá thiên nhiên của anh thế nào?” giọng nói bên kia cười rất vui vẻ

Checa đang cân nhắc câu trả lời thì đèn minibus nhấp nháy 2 lần. 10 phút sau thì cả đám đã ở trong xe, nơi có sẵn đồ uống nóng và phòng thay quần áo. Trong khi lái xe xuống núi, viên sỹ quan CIA nghe radio trong khi đám lính cũng dần thả lỏng khi thấy phong thoái thải mái đó

• • •

Cơ trưởng Sato thực hiện 1 màn hạ cánh hoàn hảo xuống Sân bay quốc tế Narita, hoàn toàn không cần suy nghĩ gì, thậm chí còn không nghe thấy lời chúc mừng của viên phi công phụ như thường khi. Bên ngoài thì tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong ông cảm thấy hoàn toàn trống rỗng, làm công việc thường khi như một cái máy. Viên phi công phụ không can thiệt, cho rằng việc điều khiển máy bay sẽ an ủi phần nào cho cơ trưởng, vì vậy anh nhìn Sato lái chiếc 747 đi taxi đến cầu hàng không, và dừng máy bay chính xác từng mm như thường lệ. Chưa đầy 1 phút, cửa máy bay mở và các hành khách lục tục đi xuống. Qua cửa sổ sân bay, họ có thể thấy đám người đợi ở cổng, chủ yếu là vợ và con những người gần đây đến Saipan để…trở thành công dân, có thể bỏ phiếu cho lãnh thổ mới nhất. Nhưng giờ thì không còn nữa. Giờ họ đang trở về nhà và các gia đình chào đón như thể đón những người mất tích về nhà, lại được an toàn. Viên phi công phụ lắc đầu khi thấy chuyện vô lý như vậy, không để ý đến khuôn mặt Sato như hóa đá. 10 phút sau, phi hành đoàn rời máy bay. Vài giờ sau sẽ có một phi hành đoàn thay thế bay trở lại Saipan để thực hiện các chuyến bay đặc biệt đưa người Nhật ra khỏi đó

Trên đường ra khỏi phi trường, họ thấy những người khác đang chờ đợi ở các cửa ra vào, vể mặt tỏ vẻ lo lắng, hầu hết đang đọc báo chí buổi chiều có trong các shop quà tặng của sân bay

Tin tức từ chức của Goto chiếm toàn bộ trang nhất của các tờ báo: Koga sẽ quay lại thành lập chính phủ mới

Các cửa sân bay quốc tế không đông đúc như thường lệ. Những doanh nhân da trắng đứng gần đó, rõ ràng đang rời khỏi Nhật, tò mò nhìn xung quanh, nhiều người trong số đó hơi mỉm cười khi nhìn thấy cảnh nhà ga, hầu hết đều chú ý đến các máy bay trở về từ Saipan. Suy nghĩ của bọn họ đâu có gì khó đoán, đặc biệt là những người đang đợi chuyến bay đi nước ngoài ở góc phía đông

Sato cũng thấy điều đó. Ông ta dừng lại, nhìn vào một tờ báo trong giỏ, chỉ cần liếc qua tiêu đề là đã hiểu mọi chuyện. Rồi ông ta nhìn vào đám người nước ngoài ở cổng ra máy bay và thì thầm “Bọn Gaijin…” Trong suốt 2 giờ qua, ông ta chỉ lầm bầm cái từ vô nghĩa này, và không nói gì nữa trong suốt quãng đường ra ô tô. Có lẽ ngủ một chút sẽ giúp ông đỡ hơn, viên phi công phụ nghĩ, rồi cũng hướng về ô tô riêng của mình

• • •

“Chúng ta đáng nhẽ không nên rút lui và…”

“Và làm gì hả Ding?” Clark hỏi, nhét chìa khóa xe vào túi sau 30 phút lái qua nửa hòn đảo đi về phía nam “Đôi khi cậu phải biết buông. Tôi nghĩ đây chính là lúc đó đấy, con trai”

“Anh nghĩ thế là xong à?” Pete Burroughs hỏi

“Chà, nhìn xung quanh xem”

Các máy bay chiến đấu vẫn lượn vòng trên đầu. Đội dọn dẹp vừa dọn sạch các mạnh vỡ xung quanh Sân bay Kobler, nhưng các máy bay chiến đấu vẫn chưa chuyển qua sân bay quốc tế, nơi có đường bằng vô cùng bận rộn với các chuyến bay thương mại. Ở phía đông, trạm tên lửa Patriot vẫn đang ở chế độ báo động, nhưng những người không có trong xe chỉ huy thì đứng túm năm tụm ba nói chuyện với nhau thay vì bận bịu công việc như thường lệ. Cư dân địa phương giờ đang diễu hành, đôi khi hét lớn tại vài địa điểm, nhưng không bị ai bắt giữ. Trong vài trường hợp, các sỹ quan được hộ tống bởi lính quân đội lịch sự yêu cầu đám biểu tình tránh xa quân đội và người dân địa phương cũng làm theo. Dọc đường đi, Clark và Chavez chứng kiến 5 hay 6 vụ như thế, và tất cả đều như nhau: đám lính hơi xấu hổ nhưng không tức giận, không có dấu hiệu gì giống một đội quân sẵn sàng chiến đấu, John nghĩ, và quan trong hơn, vẻ mặt nghiêm khắc của các sỹ quan quản lý lính dưới quyền cho thấy bọn họ nhận được lệnh cấp trên không để tình hình leo thang

“Cậu nghĩ mọi chuyện đã kết thúc chưa?” Oreza hỏi

“Nếu may mắn, Portagee”

• • •

Hoạt động chính thức đầu tiên của Thủ tướng Koga sau khi thành lập nội các là triệu tập Đại sứ Charles Whiting. Vị đại sứ vừa trải qua 4 tuần tại đất nước này trong tâm trạng rõ ràng vô cùng căng thẳng và sợ hãi. Đầu tiên Whiting nhận thấy lính canh gác xung quanh ĐSQ đã giảm 1 nửa. Xe của ông được một xe cảnh sát hộ tống tới Tòa nhà chính phủ. Các máy quay ghi được cảnh ông bước qua cửa VIP, nhưng họ được yêu cầu lùi lại và 2 bộ trưởng mới được bổ nhiệm dẫn ông vào trong

“Mr. Whiting, cảm ơn đã nhanh chóng có mặt”

“Ngài Thủ Tướng,thật lòng, tôi vô cùng vui mừng khi nhận được lời mời của ngài” 2 người bắt tay nhau và cả hai đều biết đây là niêm vui thực sự, dù cuộc nói chuyện sẽ đề cập đến rất nhiều vấn đề

“Ông hẳn biết rằng tôi không hề làm điều gì liên quan đến…”

Whiting giơ tay lên “Xin phép ngài, phải, tôi biết điều đó và tôi bảo đảm rằng chính phủ của tôi cũng biết điều đó. Chúng tôi hoàn toàn hiểu thiện chí của ngài” Đại Sứ thoải mái nói “Cuộc gặp này chính là minh chứng cho điều đó”

“Và quan điểm của chính phủ ông là gì?”

• • •

Chính xác vào lúc 9.00 sáng, xe của phó tổng thống Edward Kealty đi vào tầng hầm của Bộ Ngoại Giao. Các đặc vụ dẫn ông ta vào thang máy VIP đưa lên tầng 7, tại đó có trợ lý của Brett Hanson dẫn ông ta tới cửa đôi dẫn tới văn phòng của viên Ngoại Trưởng

“Xin chào, Ed” Hanson nói, nhanh chóng đứng dậy gặp người đàn ông mà ông ta biết đời sống trước công chúng cũng lênh đênh chìm nổi suốt 2 thập kỷ qua

“Chào Brett” Kealty không tỏ vẻ gì thất vọng. Trong suốt vài tuần qua, ông ta phải đối mặt với nhiều thứ. Sau ngày hôm nay ông ta sẽ phải đưa ra tuyên bố công khai, xin lỗi Barbara Linders và nhiều người khác Nhưng trước đó ông ta phải làm theo Hiến Pháp yêu cầu. Kealty lấy một phong bì trong túi áo khoác và đưa ra cho viên Ngoại Trưởng. Hanson cầm lấy và đọc 2 đoạn văn thông báo Kealty từ chức. Không nói thêm bất cứ điều gì. 2 người bạn già bắt tay nhau và Kealty quay trở về. Ông ta sẽ quay trở lại Nhà Trắng nơi các nhân viên đã sắp xếp xong đồ đạc. Vào tuổi tối, văn phòng của ông ta tại đó đã sẵn sàng cho người mới đến

• • •

“Jack, Chuck Whiting vừa chuyển điều kiện của chúng ta và họ phản ứng chính xác theo những gì cậu nói tối qua”

“Ngài có thể phải đối mặt với vài lời phản đối chính trị” Ryan nhận xét, thở phào nhẹ nhõm khi thấy Tổng Thống Durling sẵn sàng chấp nhận rủi ro đó

Người đàn ông đang ngồi phía sau bàn làm việc được trang trí công phu lắc đầu “Tôi không nghĩ thế, nhưng nếu xảy ra chuyện đó thì tôi sẽ giải quyết. Tôi muốn ra lệnh cho các hoạt động quân đội tạm dừn lại, chỉ phòng thủ”

“Đã rõ”

“Sẽ mất một thời gian để mọi thứ có thể trở lại bình thường”

Jack gật đầu “Vâng, sir, nhưng chúng ta vẫn sẽ tìm cách giải quyết nó một cách văn minh nhất có thể. Người dân Nhật sẽ không bao giờ ủng hộ mấy hành động quân sự thế này. Hầu hết những người chịu trách nhiệm đều đã chết. Chúng ta phải làm rõ điều này. Ngài có muốn tôi xử lý nó không?”

“Rất tốt. Hãy bàn chuyện đó tối nay nhé. Sao cậu không đưa vợ cậu đến đây ăn tối với vợ chồng tôi? Chỉ làm bữa ăn riêng tư cho thay đổi không khí” Tổng thống mỉm cười đề nghị

“Tôi nghĩ Cathy hẳn sẽ thích lắm”

• • •

Giáo sư Catherine Ryan vừa kết thúc một ca mổ. Không khí trong phòng mổ giống như trong một nhà máy điện tử. Cô thậm chí còn hkhoong phải đeo găng tay phâu thuật, và các quy tắc và quy định ở đây không giống như các quy tắc và quy định của phẫu thuật truyền thống. Bệnh nhân chỉ phỉa dùng thuốc an thần nhẹ trong khi bác sĩ phẫu thuật đẩy thiết bị laser giống như ống ngắm bắn vào, tìm kiếm xung quanh mạch máu hoại tử cuối cùng trên bề mặt võng mạc của ông lão. Cô căn chỉnh đường cơ sở, nhấn nút điều khiển một cách cẩn thận như thể một người đàn ông hạ gục một con cừu Rocky Mountain từ cách đó nửa dặm. Đột nhiên, một luồng sáng xanh lục bật ra, tĩnh mạch được “hàn”

“Mr. Redding, xong rồi” cô khẽ chạm vào tay ông, khẽ nói

“Cảm ơn bác sỹ” người đàn ông vẫn còn hơi mơ màng ngủ

Cathy Ryan ngắt nguồn điện cho hệ thống laser, sau đó ngồi xuống ghế, duỗi người thoải mái. Tại góc phòn, đặc vụ Andrea Price, vẫn đóng giả là thành viên bệnh viện Hopkins, theo dõi toàn bộ quá trình. 2 người phu nữ bước ra ngoài tìm Giáo sư Bernard Katz với bộ râu Bismarck và ánh mắt lấp lánh cười

“Bernie, có chuyện gì thế?” Cathy nói, điền vào hồ sơ của Mr. Redding

“Cath, cô vẫn còn chỗ trên lò sưởi chứ??” nghe thấy câu hỏi này, cô ngước mắt lên. Katz đưa tới một bức điện, đây vẫn là cách truyền thống để truyền những tin tức kiểu này “Bé yêu, cô vừa giành được Giải Lasker” Katz ôm lấy cô đột ngột khins Andrea Price suýt thì sờ tay đến súng

“Ồ, Bernie!”

“Tiến sỹ, cô đã giành được nó. Ai mà biết được, có lẽ cô cũng sẽ có một chuyến đi tới Thụy Điển ấy chứ. Cathy, 10 năm làm việc để cho ra một đột phá lâm sàng”

Những thành viên khoa giờ đã tới, vỗ tay và bắt tay chúc mừng Caroline Muller Ryan, MD, F.A.C.S., khoảnh khắc này giống như sự xuất hiện của một em bé. Chà, cố nghĩ, gần giống thế….

Đặc vụ Price nghe tiếng máy nhắn tin, hướng tới điện thoại gần nhất, nghe tin nhắn và quay lại

“Thật sự tố đến mức đó à?” cuối cùng cô cũng hỏi

“Chà, đó là một trong những giải thưởng danh giá nhất của y học Mỹ” Katz nói trong khi Cathy mỉm cười đáp lại lời chúc mừng của các đồng nghiệp “Cô sẽ nhận được bản sao nho nhỏ bức tượng Hy lạp, tôi nghĩ là Tượng Thần chiến thắng Samothrace, nữ thần Nike. Cùng 1 số tiền nho nhỏ. Nhưng chủ yếu là cô được khẳng định rằng mình đã làm được những điều tuyệt vời khác biệt. Cô ấy là một bác sỹ xuất sắc”

“Chà, đúng lúc thật. Tôi phải đưa cố ấy về nhà thay quần áo” Price nói

“Vì sao?”

“Bữa tối ở Nhà Trắng” viên đặc vụ nháy mắt trả lời “Chồng cô ấy cũng đã làm được vài điều rất tốt” chỉ là việc đó gần như bí mật với tất cả mọi người, ngoại trừ cơ quan mật vụ vốn chẳng có gì là ‘mật’ với họ

• • •

“Đại sứ Whiting, tôi muốn gửi lời xin lỗi tới ông, chính phủ của ông và người dân Mỹ vì những gì đã xảy ra. Tôi chân thành cam đoan với ông rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi cũng xin cam đoan rằng, những kẻ gây án sẽ bị pháp luật trừng trị” Koga nói với vẻ nghiêm túc, hơi cứng nhắc

“Thưa Thủ Tướng, lời hứa của ngài là đủ đối với tôi và chính phủ Hoa Kỳ. Chúng ta sẽ cùng gắng hết sức để khôi phục quan hệ hai nước” Đại sứ hứa, vô cùng xúc động trước sự chân thành của chủ nhà và cũng như nhiều người, mới chỉ 6 tuần trước ông chỉ hy vọng Hoa Kỳ không cắt tất cả chức vụ của mình “Tôi sẽ chuyển ngay lập tức đề nghị của Ngài đến cho chính phủ nước tôi. Tôi tin rằng phản ứng của chúng tôi đối với quan điểm của ngài sẽ rất thuận lợi”

• • •

“Tôi cần ông giúp” Yamata khẩn cấp

“Giúp cái gì?” Phải gần ngày hôm nay mới tìm được Zhang Han San, và giờ giọng của người đàn ông đó cũng lạnh như tên

“Máy bay của tôi có thể đón tôi ở đây và tôi có thể bay thẳng tới…”

“Đó có thể được coi là một hành động không thân thiện chống lại 2 quốc gia khác. Không, tôi rất tiếc rằng chính phủ của toi không thể cho phép điều đó” Đồ ngu, ông ta không nói thêm vào. Ông không biết cái giá thất bại của chuyện này sao?

“Nhưng ông….chúng ta là đồng minh!”

“Đồng minh cái gì?” Zhang hỏi lại “Ông là doanh nhân, tôi là một quan chức chính phủ”

Cuộc nói chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả, nhưng rồi cánh cửa văn phòng Yamata mở ra và Tướng Tokikichi Arima bước vào, cùng với 2 sỹ quan khác. Họ không hề gặp khó khăn khi báo với viên thư ký không cần thông báo trước

“Tôi cần nói chuyện với ông, Yamata-san” Vị tướng nghiêm nghị

“Tôi sẽ gọi lại cho ông sau” nhà công nghiệp nói vào điện thoại, rồi cúp máy. Ông ta không thể biết chuyện đầu dây bên kia đã chỉ thị chính thức cho nhân viên dưới quyền không được phép chuyển các cuộc điện thoại của Yamata cho mình nữa. Nhưng dù sao thì cũng chẳng còn quan trọng

“Được rồi- có chuyện gì thế?” Yamata hỏi. Câu trả lời cũng lạnh lẽo không kém

“Tôi được lệnh bắt giữ ông”

“Lệnh bởi ai?”

“Đích thân thủ tướng Koga”

“Vì tội gì?”

“Phản quốc”

Yamata sửng sốt. Ông ta quay lại nhìn những người khác trong phòng vốn đang đứng hai bên vị tướng. Trong mắt họ không hề có thiện cảm. Vậy hóa ra chuyện là như thế. Những con robot không đầu óc này đã nhận lệnh, nhưng không có trí thông minh để hiểu. Có lẽ bọn họ vẫn phải còn danh dự chứ

“Nếu anh chấp thuận, tôi muốn ở một mình trong vài phút” Hàm ý của yêu cầu này rất hiện nhiên

“Lệnh của tôi” Arima sát “là đưa ông còn sống trở về Tokyo”

“Hả?”

“Tôi rất xin lỗi, Yamata-san, nhưng ông sẽ không được phép trốn mình theo cách đó” rồi viên tướng ra hiệu cho 2 sỹ quan cấp dưới, họ bước lên 3 bước và còng tay viên doanh nhân. Chất thép lạnh lẽo khiến nhà tư bản công nghiệp giật mình

“Tokikichi, ông không thể….”

“Tôi phải làm thế” viên tướng quân cảm thấy đau đớn khi không thể cho phép người đàn ông này làm việc đó. Ông ấy là…bạn? Không, họ chưa bao giờ là bạn, không thật sự là bạn. Nhưng ngay cả thế thì ông ta cũng cảm thấy đau lòng khi không để Yamata tự kết thúc cuộc đời để chuộc tội, nhưng ông ta nhận được lệnh rất rõ ràng từ Thủ Tướng về chuyện này. Và vì thế, ông ta dẫn người đàn ông đó ra khỏi tòa nhà, cho lên đồn cảnh sát ngay tòa nhà quân sự bị-bỏ-trống, nơi có 2 người luôn để mắt đến Yamata để ngăn ông ta nỗ lực tự tử

• • •

Khi chuông reo, mọi người đều ngạc nhiên khi thấy đó là điện thoại nổ chuông mà không phải thiết bị vệ tinh của Burroughs. Isabel Oreza nhấc điện thoại, hy vọng là điện thoại công việc. Rồi bà quay lại gọi “Mr. Clark?”

“Cảm ơn” anh nói “Vâng?”

“John, Mary Pat đây. Nhiệm vụ của anh đã xong rồi. Về nhà thôi”

“Vẫn duy trì vỏ bọc?”

“ Xác nhận, làm tốt lắm John. Nói với Ding như thế nhé” Bên kia cúp điện thoại. vị DDO đã vi phạm các nguyên tắc bảo mật rất nhiều, nhưng cuộc gọi chỉ diễn ra trong vài giây và sử dụng đường dây dân sự khiến cho cuộc điện thoại này thậm chí còn chính thức hơn là trong các chiến dịch mật

“Chuyện gì thế?” Portagee hỏi

“Chúng tôi vừa nhận được lệnh về nhà”

“Không phải thế chứ?” Ding hỏi trong khi Clark đưa điện thoại qua

“Gọi cho sân bay, nói với họ rằng chúng ta là phóng viên của hãng thông tấn quốc gia và có thể nhận được ưu tiên lấy vé” Clark quay lại “Portagee, anh có thể giúp tôi một việc và quên rằng anh đã gặp tôi được không?”

• • •

Tín hiệu rất đáng hoan nghênh, dù hơi ngạc nhiên. Tennessee ngay lập tưc quay lại hướng đông và tăng tốc lên 15 hải lý/giờ, vẫn lặn sâu. Trong phòng họp sỹ quan, các sỹ quan tập trung lại vẫn đang tán gẫu với các vị khách bên lục quân, như chuyện vốn hay xảy ra với những người lính mới nhập ngũ

“Chúng ta cần một chiếc chổi” một sỹ quan phụ trách cơ khí thở sâu rồi nói

“Vậy chúng ta cần lên tàu à?” Trung úy Shaw hỏi

“Mọi tàu ngầm đều cần một cây chổi dọn dẹp, Mr. Shaw. Cậu đã đi đây đó đủ lâu để biết chuyện đó mà” Chỉ huy Claggett nháy mắt nói

“Các anh đang nói chuyện gì thế?” viên sỹ quan lục quân hỏi. Có phải họ lại đang bị trêu đùa không đây?”

“Chúng ta đã bắn hai quả ngư lôi và cả hai đều diệt đối phương” viên kỹ sư giải thích “Đó là dọn dẹp sạch sẽ và đó có nghĩa là khi tiến vào Trân Châu cảng, chúng tôi sẽ có một cây chổi treo trên kính tiềm vọng Số -1. Truyền thống là thế” ( cây chổi là một trong những biểu tượng oai hùng nhất mà kíp thủy thủ đoàn nào cũng mong muốn có được, bởi nó tượng trưng cho việc con tàu đã tiêu diệt được toàn bộ đội tàu của đối phương, quét sạch chúng trên biển. Các nhà sử học không rõ truyền thống treo chổi này bắt nguồn từ đâu, nhưng theo câu chuyện được lưu truyền nhiều nhất thì truyền thống này do một Đô đốc Hà Lan khởi xưởng trong những năm 1650, sau khi con tàu của ông quét sạch quân Anh trong trận hải chiến Dungeness.)

“Các anh toàn làm những thứ kỳ lạ” người đàn ông mặc đồng phục màu xanh nhận xét

“Mấy chiếc trực thăng đó có được tính không?” Shaw hỏi CO

“Chúng tôi đã bắn hạ chúng mà” viên lính bộ binh phản đối

“Nhưng họ bay lên từ tàu chúng tôi mà” viên trung úy chỉ ra

“Chúa ơi!” Vậy là bữa sáng đã qua. Đám này sẽ nói chuyện gì tiếp vào bữa trưa đây?

• • •

Bữa tối được tổ chức thân mật, trên tầng phòng ngủ của Nhà Trắng, là một bữa buffet nhẹ nhàng, dù độ ngon thì vượt trội so với bất kỳ nhà hàng nào ơ Mỹ

“Tôi biết có điều gì đó cần phải được chúc mừng” Roger Durling nói

“Hả?” vị cố vấn an ninh quốc gia vẫn chưa hiểu

“Jack, em, ừm, nhận được giải thưởng Lasker” Cathy ngồi đối diện, nói

“Chà, hai người trong gia đình cậu đều là những tài năng xuất chúng” Al Trent nâng ly chúc mừng

“Và ly này dành để chúc mừng cậu, Jack” Tổng Thống nói, nâng ly “Các vấn đề đối ngoại đã được giảm tải rất nhiều. Cậu đã cứu tôi, và cứu rất nhiều người khác. Làm tốt lắm, tiến sỹ Ryan”

Jack gật đầu cảm ơn, nhưng anh biết đã đến lúc rồi đấy. Anh đã ở Washington đủ lâu để nghe thấy dấu hiệu bao cát đang rơi. Chỉ là không biết chính xác tại sao hạt cát lại rơi trúng đầu mình

“Thưa Tổng Thống, tôi đoán ngài hài lòng với..ừm..công việc của tôi. Cảm ơn vì đã luôn ủng hộ và cảm ơn đã hỗ trợ khi tôi….”

“Jack, nếu không có những người như cậu thì, chà, đất nước sẽ đi về đâu chứ?” Turning quay lại “Cathy, cô biết mọi việc Jack đã làm suốt mấy năm qua không?”

“Jack á? Ai đó sẽ nói cho tôi vài bí mật à?” Cô cười phá lên

“Al?”

“Chà, Cathy, đã đến lúc cô nên biết vài điều chứ” Trent nói, khiến thêm Jack thêm không thoải mái

“Có một điều tôi luôn tự hỏi” cô nói ngay “Ý tôi là, hai người là bạn, nhưng lần đầu tiên hai người gặp nhau vài năm trước, tôi….”

“Bữa tối đó, bữa tối trước khi Jack bay đi Moscow?” Trent nhấp 1 ngụm rượu trắng California “Đó là khi cậu ta sắp xếp cho vụ đào tẩu của người đứng đầu cơ quan KGB”

“Cái gì?”

“Kể chuyện đó đi Trent. Al, chúng ta có rất nhiều thời gian” Durling giục. Vợ ông, Anne, cũng tiến tới để nghe. Trent kể câu chuyện trong vòng 20 phút, kể thêm 1 câu chuyện cũ khác bất chấp vẻ mặt của Jack

“Đấy là chồng cô đây, tiến sỹ Ryan” Tổng thống nói khi câu chuyện kết thúc

Jack nhìn Trent, ánh mắt trách cứ. Khi nào mới kết thúc chuyện này đây?

“Jack, đất nước cần cậu làm thêm 1 điều nữa và khi đó chúng tôi sẽ để cậu đi” vị thượng nghi sỹ nói

“Đó là gì?” Lạy chúa, đừng có là chức đại sứ gì đó, anh nghĩ, đây thường là cách để đá đít mấy vị quan chức cấp cao

Durling nâng ly lên “Jack, công việc chính của tôi trong 9 tháng tới sẽ là tái tranh cử. Nó sẽ là một chiến dịch cam go và sẽ chiếm rất nhiều thời gian. Tôi cần cậu trong Đội”

“Sir, tôi thực sự đã là ….”

“Tôi muốn cậu trở thành Phó Tổng Thống của tôi” Durling bình tĩnh nói. Căn phòng trở nên yên tĩnh “Vị trí này đã bị bỏ trống hôm nay, cậu biết đấy. Tôi không chắc mình sẽ sử dụng ai trong nhiệm kỳ thứ hai của mình và tôi đề nghị cậu tạm thời lấp đầy vị trí trống này trong thời gian không quá … à? Thậm chí không quá mười một tháng. Giống như Rockerfeller từng làm cho Gerry Ford. Tôi muốn có ai đó được công chúng tôn trong, ai đó có thể điều hành chính phủ thay tôi khi tôi đi vắng. Tôi cần ai đó hiểu các vấn đề đối ngoại. tôi cần ai đó giúp tôi tái tổ chức lại chính sách đối ngoại” ông nói thêm “và tôi biết cậu muốn ra đi. Cậu đã làm đủ, và vì vậy, tôi không muốn yêu cầu cậu trở lại vị trí cũ khi công việc hoàn thành”

“Đợi 1 phút. Tôi thậm chí còn không trong đảng của ngài” Jack cố tìm từ

“”Khi hiến pháp được soạn thảo, người thua cuộc trong cuộc bầu cử sẽ trở thành Phó Tổng Thống. James Madison và những người khác cho rằng lòng yêu nước sẽ vượ qua chế độ đảng phái. Chà, họ đã sai” Durling nói “Nhưng trong trường hợp này – Jack, tôi biết câu. Tôi sẽ không lợi dụng cậu cho mục đích chính trị nào đó. Cậu không cần phải diễn thuyết hay hôn trẻ sơ sinh”

“Đừng bao giờ bế một trẻ sơ sinh lên hôn nó” Trent nói “Chúng luôn chọc vào anh và ai đó sẽ chụp được bức ảnh đó. Hãy luôn chỉ hôn bọn trẻ trong vòng tay mẹ” Lời khuyên chính trị đã khiến bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hơn

“Công việc của cậu là tổ chức công việc ở Nhà Trắng, điều hành an ninh quốc gia, tăng cường củng cố đội ngũ chính sách đối ngoại. Và rồi tôi sẽ để cậu đi và không ai gọi cậu quay lại nữa. Cậu là người tự do, Jack” Durling hứa “Một lần và mãi mãi”

“Chúa ơi” Cathy nói

“Nó là những gì cô cũng muốn, phải không?”

Caroline gật đầu “Phải, đúng thế. Nhưng…nhưng tôi không biết gì về chính trị. Tôi…”

“Cô thật may mắn” Anne Durling nói “Cô không phải vướng bận với nó”

“Tôi có công việc của mình và…”

“Và cô vẫn làm việc đó. Một căn nhà đẹp cùng với công việc” Tổng Thống tiếp tục “Và cũng tạm thời thôi” ông quay đầu lại “Thế nào, Jack?”

“Điều gì khiến ngài nghĩ rằng tôi có thể được….”

“Để chuyện đó cho chúng tôi” Trent nói chắc chắn như thể chuyện đó đã được giải quyết xong rồi

“Ông không hề hỏi tôi…”

“Tôi sẽ giữ lời hứa” Tổng thống hứa “Nhiệm kỳ của cậu sẽ kết thúc vào tháng giêng năm sau”

“Thế còn…ý tôi là, điều đó sẽ khiến tôi trở thành Chủ tịch Thượng Viện Tạm Quyền (President of the Senate)và nếu xảy ra việc bỏ phiếu thuận…”

“Tôi nghĩ tôi nên nói rằng tôi sẽ báo cậu biết tôi muốn cậu bỏ phiếu thế nào và tôi sẽ làm thế, và tôi hy vọng cậu sẽ lắng nghe, nhưng tôi biết cậu sẽ bỏ phiếu theo lương tâm mình. Tôi hiểu điều đó. Thực tế, nếu cậu làm khác thì tôi cũng sẽ không đưa đề nghị này”

“Ngoài ra, sắp tới cũng chẳng có vấn đề gì khó trong lịch trình đâu” Trent đảm bảo. Hai người bọn họ đã bàn bạc về chuyện này đêm hôm trước rồi

“Tôi nghĩ chúng ta nên tập trung nhiều hơn vào quân đội” Jack nói

“Nếu cậu đưa ra đề nghị, tôi sẽ hợp tác trong vấn đề ngân sách. Cậu đã dạy tôi một bài học học về điều đó và tôi có thể cần cậu hỗ trợ thuyết phục quốc hội. Có lẽ đó chính là món quà chia tay của cậu đấy”

“Jack, họ sẽ lắng nghe cậu” Trent đảm bảo

Chúa ơi, Ryan nghĩ, mong mình chỉ là đang uống quá nhiều. Theo phản xạ, anh nhìn về phía vợ mình, ánh mắt họ gặp nhau và cô gật đầu. Em chắc chứ? Ánh mắt anh lại hỏi. Cô lại gật đầu

“Ngài Tổng Thống, theo các điều khoản của ngài, và chỉ đến hết nhiệm kỳ này, vâng, tôi sẽ làm”

Roger Durling ra hiệu cho một đặc vụ bên Sở Mật Vụ, để cô ấy đưa tin cho Tish Brown có thể chuẩn bị một thông cáo báo chí cho các tờ báo phát hành buổi sáng mai

• • •

Lần đầu tiên Oreza cho phép mình lên lại thuyền kể từ khi Burroughs bắt được con cá ngừ đó. Họ rời bến tàu vào lúc bình minh, và khi màn đêm buông xuống đã bắt được rất nhiều cá, viên kỹ sư giờ đã có thể kết thúc kỳ nghỉ câu cá của mình bằng con cá ngoại cỡ khác, rồi bắt chuyến bay của hãng Continental tới Honolulu. Khi trở lại công việc anh có thêm câu chuyện khác ngoài câu cá để kể, nhưng không bao gồm thiết bị đắt tiền mà viên thuyền trưởng vứt xuống biển ngay khi họ rời đất liền. Thật đáng tiếc khi phải vứt bỏ mấy chiếc máy ảnh với đèn chiếu sáng đó, nhưng chắc chắn chuyện này phải có lý do hơp lý.

Clark và Chavez, vẫn dưới vỏ bọc là người Nga, tìm cách để lên được chuyến bay của JAL tới Narita. Trên đường lên máy bay họ thấy một người đàn ông trong trang phục đắt tiền bị còng tay cùng với sự hộ tống của một sỹ quan quân sự, cách đó 20 feet, đưa vào cabin hạng nhất, Ding Chavez nhìn thẳng vào đôi mắt của người đã ra lệnh giết Kimberly Norton, đột nhiên ước mình vẫn còn cầm theo đèn hay một cây súng, hoặc thậm chí có lẽ là một con dao, nhưng hiện tại trong tay chẳng có gì. Chuyến bay đến Nhật kéo dài hơn 2 giờ nhàm chán, và cả hai người cầm hành lý xách tay chuyển thẳng sang ga quốc tế, tại đó họ đã đặt vé hạng nhất trên 1 chuyến bay JAL khác đến Vancouver và rồi từ đó lại chuyển tiếp về Washington trên một hãng hàng không của Mỹ

“Chào buổi tối” Viên Cơ trưởng nói bằng tiếng Nhật, sau đó là tiếng Anh

“Đây là Cơ trưởng Sato. Chúng tôi hy vọng đây sẽ là một chuyến bay suôn sẻ với chiều gió đang có lợi cho chúng ta. Với may mắn, chúng ta sẽ có mặt tại Vancouver lúc 7.00 sáng, giờ địa phương” Giọng nói nghe thậm chí còn máy móc hơn cẩ mấy cái loa trần rẻ tiền nhưng các phi công thích nói chuyện giống như robot vậy

“Tạ ơn Chúa” Chavez lặng lẽ nhận xét bằng tiếng Anh. Anh thầm tính toán và thấy rằng họ sẽ có mặt ở Virginia vào khoảng 9 hay 10 giờ tối

“Đúng thế” Clark nghĩ

“Tôi muốn cưới con gái ông, Mr. C. Tôi tính cầu hôn khi quay về” Đó, cuối cùng anh cũng thốt lên được. Cái nhìn của người đó khiến anh co rúm người lại

“Ngày nào đó ậu sẽ biết những lời như vậy sẽ đau đớn với người đàn ông thế nào Ding” con gái nhỏ của mình ư, anh nghĩ, cảm thấy lúc này mình dễ bị tổn thương như bất kỳ người cha nào khác, thậm chí còn hơn thế

“Ông không muốn có một người giống mình trong gia đình sao?”

“Không, không hẳn là thế. Nó còn…ôi, mẹ kiếp, Ding. Sẽ dễ dàng để đánh vần chữ Chavez hơn là Wojohowitz gì đó. Nếu con bé đồng ý thì tôi nghĩ tôi không có vấn đề gì”

Dễ thế thôi à? “Tôi cứ nghĩ ông sẽ cắt đầu tôi”

Clark cho phéo mình cười “Không, tôi thích súng giải quyết mấy việc kiểu này hơn. Tôi nghĩ cậu đã biết chuyện đó chớ”

• • •

“Tổng Thống không thể có lựa chọn tốt hơn” San Fellows nói trong chương trình ‘Chào Buổi Sáng, Nước Mỹ’ “Tôi Biết Jack Ryan gần 8 năm. Cậu ta là một trong những người thông minh nhất trong chính phủ. Hiện giờ tôi có thể nói cho các anh biết rằng cậu ta là một trong những người chịu trách nhiệm nhất trong quá trình giải quyết vụ con tin với Nhật Bản và cũng là người có công nhất trong quá trình hồi sinh thị trường chứng khoán”

“Có những báo cáo rằng công việc của ông ta tại CIA…”

“Anh biết rằng tôi không được phép tiết lộ các thông tin mật” Tức là mấy cái tin rò rỉ này do người khác chịu trách nhiệm và các thượng nghị sĩ chủ chốt của cả hai đảng sẽ được thông báo ngắn gọn vào buổi sáng “Tôi có thể nói rằng tiến sỹ Ryan đã phục vụ đất nước mình với tất cả danh dự. Tôi chưa thấy có sỹ quan tình báo nào khác được tin tưởng và tôn trọng như Jack Ryan”

“Nhưng 10 năm trước…trong vụ đụng độ với bọn khủng bố đó. Chúng tôi từng nghe chuyện Phó Tổng Thống đã thực sự…”

“Giết người?” Fellows lắc đầu với phóng viên “Rất nhiều Tổng thống và Phó Tổng Thống đều từng đi lính. Jack đã bảo vệ gia đình chống lại một cuộc tấn côn trực tiếp và ác ý, như bất kỳ người Mỹ sẽ làm. Tôi sống ở Arizona và tôi có thể nói với anh rằng không ai buộc tội chống cậu ta vì chuyện đó cả”

“Cảm ơn Sam” Ryan nói, đang xem TV trong văn phòng. Nhóm phóng viên đầu tiên dự định sẽ tấn công anh trong 30 phút nữa và anh phải đọc qua bản tóm tắt, thêm một loạt các hướng dẫn từ Tish Brown. Đừng nói quá nhanh. Đừng có trả lời bất kỳ câu hỏi trực tiếp nào liên quan đến câu hỏi chính trị

“Mình rất mừng được ở đây” Ryan tự nhủ “Mình chỉ chơi với họ mỗi lúc 1 trò. Chẳng phải đó là những gì họ nói với tân binh hay sao?”

• • •

Chiếc 747 hạ cánh sớm hơn viên phi công đã hứa, nhưng cũng không giúp được gì nhiều trong chuyến bay nối chuyến. Tin tốt trong lúc này là các hành khách ở khoang hạng nhất đã xuống trước và tốt hơn nữa là một quan chức bên ĐSQ Mỹ đón Clark và Chavez ở cổng để đưa thẳng qua cửa hải quan. Dù cả hai người đã ngủ được 1 giấc trên máy bay nhưng vẫn chưa quen với múi giờ địa phương. Một chiếc máy bay phản lực Delta L-1011 cất cánh 2 giờ sau đó, đưa họ về Sân bay quốc tế Dulles

Cơ trưởng Sato vẫn còn ngồi trên ghế lái. Một vấn đề với các chuyến bay quốc tế là tất cả đều giống nhau. Sân bay này gần như giống hệt các sân bay khác ở khắp mọi nơi, ngoại trừ các khuôn mặt đều là bọn gaijin. Ông ta sẽ được nghỉ 1 ngày trước khi bay về nước, chắc chắn khi đó sẽ lại đầy những khuôn mặt của các nhà quản lý Nhật Bản tháo chạy về nước

Và đây sẽ là quãng đời còn lại của ông ta, chở những người ông ta không biết tới những nơi mình cũng chẳng quan tâm. Giá như ông ta còn ở lai Lực Lượng Phòng Vệ Nhật Bản thì có lẽ sẽ làm tốt hơn, có lẽ sẽ tạo nên khác biệt nào đó. Ông ta là phi công giỏi nhất thuộc hãng hàng không tốt nhất thế giới và giờ những kỹ năng này…nhưng ông ta sẽ không bao giờ biết, phải không, và chũng chẳng bao giờ tạo ra sự khác biệt nào, chỉ là một cơ trưởng của một hãng bay thương mại, bay hết máy bay này đến máy bay khác, đưa người đến và đi từ một quốc gia đã mất hết danh dự. Chà, ông ta đội mũ, cầm hồ sơ chuyến bay cùng các giấy tờ cần thiết khác, nhét vào túi xách tay và bước xuống máy bay. Hiện tại cửa ra vào đã hết người và ông ta có thể đi đến nhà ga sầm uất và xa hoa. Nhìn thấy tờ báo USA today trong cửa hàng, nhặt nó lên, liếc nhìn trang đầu tiên, nhìn các bức ảnh ở đó. 9 giờ tối nay? Tất cả suy nghĩ chợt ùa đến trong lúc này, chỉ tập trung tính toán đo tốc độ và khoảng cách

Sato lại liếc nhìn xung quanh, rồi hướng tới văn phòng hành chính của sân bay. Ông ta cần một bản đồ thời tiết, xác định xong thời điểm rồi

• • •

“Có một điều tôi cần phải giải quyết” Jack nói, cảm thấy thoải mái hơn trong Phòng Bầu Dục

“Là gì?”

“Một sỹ quan CIA. Anh ấy cần được ân xá”

“Vì tội gì? Durling hỏi, tự hỏi liệu bao cát có rơi xuống đầu ông hay không

“Tội giết người” Ryan trung thực trả lời “Chuyện xảy ra là cha tôi đã tham gia vào vụ án khi tôi còn học đại học. Những người mà anh ấy giết đều xứng đáng….”

“Không phải điều hay khi chúng ta nhìn nhận sự việc theo cách đó. Ngay cả khi thực chất là thế”

“Nhưng đúng là thế đấy” vị phó tổng thống giải thích câu chuyện trong2 hay 3 phút. Từ kỳ diệu ở đây là “ma túy” đã đủ cho Tổng Thống gật đầu

“Và từ khi nào?”

‘Một trong những sỹ quan hiện trường giỏi nhất của chúng ta. Anh ấy chính là gã đã gô cổ Qati và Ghosn ở Thành phố Mexico”

“Là cái anh chàng đó à?”

“Vâng, sir. Anh ấy xứng đáng được trả lại tên”

“Được rồi. Tôi sẽ gọi Bộ trưởng tư pháp và xem chúng ta có thể làm việc đó thật yên ắng được không. Còn việc gì cậu cần quan tâm nữa không?” Tổng Thống hỏi “Cậu biết dấy, cậu học bài học chính trị khá nhanh so với một tay amateur đấy