← Quay lại trang sách

Chương 46 PHÂN LY

“Máy bay gần như vắng tanh người” viên phi công phụ nói giọng trung dung, kiểm tra manifest theo đúng thủ tục trước chuyến bay

“Có vấn đề gì với những người này vậy?” Cơ trưởng Sato gầm gừ, nhiwnf qua kế hoạch bay và kiểm tra thời tiết. Đây là một chuyến đi ngắn, thời tiết mát mẻ, trời trong xanh và có một vùng áp suất cao đang hình thành ở phía tây Thái Bình Dương. Ngoại trừ vài cơn gió mạnh trên bầu trời Nhật Bản thì chuyến đi tới Saipan sẽ rất suôn sẻ đối với 34 vị khách đang ngồi trên máy bay. 34 người! Ông ta tức giận. Một máy bay chở khách có sức chứa hơn 300 người

“Cơ trưởng, chúng ta sẽ sớm rời khỏi quân đảo đó, ông biết mà” Chuyện chưa đủ rõ ràng sao? Những người này, cả đàn ông và phụ nữ bình thường trên phố, giờ không còn bối rối mà đang sợ hãi – hoặc từ ‘sợ hãi’ chưa đủ miêu tả. Anh ta chưa bao giờ nhìn thấy tình cảnh giống vậy. Họ cảm thấy…bị phản bội? Các bài xã luận đầu tiên trên các tờ báo được đưa ra để đặt câu hỏi về hướng đi của đất nước và dù các câu hỏi vẫn còn khá mềm mại nhưng hàm ý trong đó thì không. Tất cả chỉ là ảo ảnh. Đất nước của anh ta không hề chuẩn bị tinh thần cho chiến tranh cũng như không chuẩn bị dự trữ vật tư và mọi người dân bỗng nhiên nhận ra chuyện gì đang xảy đến. Tin đồn về mấy vụ giết người – còn có thể gọi nó là gì được nữa? – vài zaibatsu nổi tiếng khiến cho chính phủ rơi vào tình trạng hỗn loạn. Thủ tướng Goto hầu như chẳng làm gì cả, thậm chí còn chẳng đưa ra bài phát biểu nào, thậm chí còn chẳng lộ mặt, ông ta sợ phải đối mặt với những câu hỏi mà không biết trả lời thế nào. Nhưng niềm tin của cơ trưởng, viên phi công phu có thể thấy, không hề dao động

“Không, chúng ta sẽ không rút! Sao cậu có thể nói điều đó chứ? Quần đảo đó là của chúng ta”

“Rồi thời gian sẽ trả lời” viên phi công phụ nhận xét, quay lại với công việc và không muốn thảo luận thêm. Anh ta có việc phải làm, kiểm tra lại mức nhiên liệu và gió và các dữ liệu kỹ thuật cần thiết để chó một chuyến bay thương mại thành công, tất cả mọi thứ mà hành khách chưa bao giờ thấy, họ vốn cứ tưởng rằng phi hành đoàn chỉ xuất hiện và lái máy bay như thể nó là một chiếc taxi

• • •

“Ngủ ngon chứ?”

“Chắc chắn rồi, đội trưởng. Tôi mơ về một ngày nắng với một phụ nữ nóng bỏng” Richter đứng dậy và cử động cho thấy anh cũng chẳng ngủ ngon gì. Mình thật sự quá già cho mấy cái trò này, viên sỹ quan không quân nghĩ. Đây hoàn toàn là số phận và may mắn – nếu bạn có thể coi là thế – khi nhiệm vụ này rơi vào đầu anh. Không ai lái chiếc Comanche nhiều hơn anh và viên phi công phụ, và ai đó nghĩ rằng anh có bản lĩnh thực hiện nhiệm vụ này, mà không cần vài đại tá chết tiệt nào đó khiến mọi thứ rối tung lên. Và giờ anh có thể thoát ra khỏi dây. Richter nhìn lên bầu trời trong xanh. Chà, thời tiết tốt hơn rồi. Sẽ tốt hơn nếu trời nhiều mây trong lúc anh xâm nhập vào và ra

“Bình nhiên liệu đã đầy”

“Có ly cà phê thì tốt” anh nói

“Mr. Richter, đây này” Vega, trung sỹ cấp 1 nói “Café đá ngon từ khách sạn tốt nhất Floria”

“Ồ, cảm ơn nhé, man” Richter với lấy cốc sắt, cười toe toét “Có tin gì mới không?”

• • •

Không tốt rồi, Claggett nghĩ. Đội hình Aegis đang bị vỡ và giờ ông đang cách một trong những thứ chết tiệt đó 10 dặm. Tệ hơn nữa, mặc dù bị radar trinh sát tốt nhất thế giới bao quanh, vì có 1 trực thăng bay lên trước đó không lâu, ông đã liều mình nâng cột ăng ten hỗ trợ điện tử (ESM) để hỗ trợ ba chiếc trực thăng Quân đội đến sau đó và giờ chuyện thế này đây

Không ai từng nói với ông rằng nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất. Giờ thì cả ông và họ đều không an toàn

“Và người bạn kia của chúng ta?” ông hỏi sỹ quan phụ trách sonar. Câu trả lời là cái lắc đầu, từ ngữ không cần nói ra

“Thu kính lại”

Tốc độ gió trên mặt biển là 30 hải lý / giờ, và gió biển khuấy động những cơn sóng, cản trở radar phát hiện. Ngay cả việc theo dõi tàu khu trục cũng bắt đầu gặp khó khăn, vì tốc độ của nó đã bị giảm xuống còn 15 hải lý/giờ. Chiếc tàu ngầm đi về phía bắc giờ đã lại biến mất. Có lẽ nó thực sự đã đi, nhưng thật nguy hiểm nếu cứ nhận định thế. Claggett nhìn đồng hồ. Ông phải quyết định sẽ làm gì trong chưa đầy một giờ đồng hồ nữa

• • •

Họ sẽ phải bay mù (không có dẫn đường), nhưng chuyện này là cần thiết. Thường thì họ sẽ thu thập thông tin với máy bay cảnh báo sớm, nhưng nỗ lực thực sự này sẽ đạt được tính chất bất ngờ của trận chiến và họ không thể phàn nàn với phương án này. Đội bay của tàu sân bay tránh tuyến đường dành cho máy bay thương mại, dấu mình dưới những đám mây, nói chung là ra sức che dấu bản thân. Hiệu quả đúng không tồi. Jackson cảm thấy tự tin rằng sự có mặt của anh trên tàu là bí mật, nhưng duy trì điều đó có nghĩa là anh phải phụ thuộc vào các báo cáo từ tàu ngầm được gửi lẻ tẻ về các hoạt động điên tử trên quần đảo và tất cả chúng đều xác nhận kẻ thù có nhiều máy bay E-2C đang hoạt động, cộng thêm một radar phòng không hạng khủng. Sẽ là một trận chiến ra trò trên không đây. Chà, họ đã tập luyện suốt 2 tuần qua cho trận này

• • •

“Được rồi, kiểm tra lần cuối” Oreza nghe qua điện thoại “Kobler có đầy máy bay quân sự không?”

“Chính xác, sir. 2 ngày nay chúng tôi không nhìn thấy bất kỳ máy bay thương mại nào trên đường băng đó” Ông thực sự muốn hỏi, anh hỏi mấy câu này để làm gì, nhưng chắc cũng chỉ tốn thời gian. Chà, có thể chỉ là câu hỏi vu vơ “Anh có muốn chúng tôi thức cả đêm nay không?”

“Tùy ông thôi, Master Chief. Giờ tôi có thể nói chuyện với mấy vị khách của ông không?”

“John, điện thoại này” Portagee thông báo, rồi giật mình vì cách nói bình thường của mình

“Clark đây” Kelly cầm điện thoại nói “Vâng, sir…vâng sir, sẽ thực hiện. Còn gì nữa không? Được rồi. Out” Anh nhấn nút tắt “Cái ô kỳ lạ này là ý tưởng của ai đấy?”

“Của tôi” Burroughs nói, nhìn lên từ bàn đánh bài “Hiệu quả đấy chứ, phải không?”

“Chắc cmn rồi” John nói, quay về bàn và ném ¼ xúc xắc vô bình “Đặt”

“3 con cơ” viên kỹ sư thông báo

“Cậu lại may mắn rồi” Clark nói, đẩy xúc xắc của anh vào

“May mắn cái khỉ gì! Mấy thằng Nhật này phá phủ chuyến câu tốt nhất đời tôi”

“John, cậu muốn uống cà phê tối nay không?”

“Ông ấy cũng pha cà phê cmn ngon kinh khủng” Burrough tập hợp bài. Anh thắng 6 usd

“Portagee, cũng lâu rồi nhỉ. Chắc rồi, cứ pha đi. Nó gọi là cà phê xã hội đen. Pete, truyền thống của thủy thủ ngày xưa đấy” Clark giải thích, cũng rất tận hưởng thời gian không phải làm gì thế này

“John?” Ding hỏi

“Giải thích sau, nhóc” anh nhặt bài và khéo xáo chúng. Mấy chuyện khác có thể để sau

• • •

“Anh có chắc đủ nhiên liệu không?” Checa hỏi. Bình cung cấp xăng đã cạn, nhưng Richter lắc đầu

“không vấn đề gì. Chỉ cần bay 2 giờ đến điểm tiếp nhiên liệu thôi mà”

“Nó ở đâu thế?” Tín hiệu từ satcomm chỉ nói là HÃY ĐÉN ĐIỂM TIẾP LIỆU CHÍNH, chẳng nói thêm gì hơn

“Khoảng 2 giờ bay” viên sỹ quan không quân nói “Bí mật, đội trưởng, bí mật”

“Anh có thấy là chúng ta đã tạo ra lịch sử nho nhỏ ở đây”

“chỉ khi tôi còn sống để kể thôi” Richter kéo bộ đồ bay lên, thắt khăn quảng cổ và leo lên máy bay “Trống!”

Các lính Ranger đứng quanh máy bay lần cuối. Họ biết mấy cái bình cứu hỏa chả có tác dụng mịa gì, nhưng ai đó cứ khăng khăng bắt họ phải cầm chúng. Lần lượt từng chiếc trực thăng bay lên, thân máy bay màu xanh lục nhanh chóng biến mất trong bóng tối. Cùng với đó, đội Ranger bắt đầu ném mấy thiết bị còn lại vào trong một cái hố đã được đào suốt hôm nay. Công việc cần 1 giờ đẻ hoàn thành, và thời gian còn lại họ hành quân tới Hirose. Checa lấy điện thoại cầm tay ra quay số trong trí nhớ

“Alo” một giọng nói tiếng Anh

“Tôi gặp anh vào buổi sáng được không?” Câu hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha

“Tôi sẽ có mặt ở đó, Senor”

“Montoya, dẫn đầu đi” đội trưởng ra lệnh. Họ sẽ cố gắng men theo hàng cây càng xa càng tốt. Các Ranger giữ chặt vũ khí vốn chưa từng sử dụng, mong cứ như vậy

• • •

“Tôi đề xuất 2 quả ngư lôi” trung úy Shaw nói “Trải các hướng ra khoảng 10 độ, bao quanh từ trên xuống dưới của tầng nhiệt khí và đóng đinh nó ở phía trước và đuôi”

“Ý hay” Claggett bước tới bảng vẽ và kiểm tra lại lần cuối tình hình chiến thuật. “Cài đặt đi”

“Vậy có chuyện gì thế?” Một trong những trung sỹ quân đội hỏi ở cửa Trung Tâm Tấn Công. Vấn đề với những chiếc tàu ngầm chết tiệt này là bạn không thể chỉ đi loanh quanh và xem xét các thứ

“Trước khi chúng tôi có thể tiếp liệu cho mấy chiếc trực thăng của các anh, chúng tôi phải loại bỏ cái tàu khu trục đó” viên sỹ quan giải thích dễ hiểu nhất có thể

“Có khó không?”

“tôi đoán chúng tôi thích nó ở nơi khác hơn. Nó ở trên mặt nước cùng với….chà, ai đó sẽ biết có người khác xung quanh”

“Có lo lắng gì không?”

“Không” viên thủy thủ nói dối. Rồi cả hai người nghe thấy thuyền trưởng nói

“Mr. Shaw, hãy đến khoang ngư lôi. Chuẩn bị thủ tục bắn”

• • •

Đội bay Tomcat xuất phát trước, mỗi máy bay xuất phát cách 30 giây cho đến khi toàn đội 12 máy bay đã ở trên không. Tiếp theo là 4 máy bay gây nhiễu AE-6B cất cánh, dẫn đầu bởi Chỉ huy Roberta Peach. Đội 4 máy bay của cô được chia thành 2 nhóm, mỗi nhóm 2 máy bay hỗ trợ cho phi đội Tomcat

Đại tá Buz Sanchez tự mình chỉ huy nhóm 4 chiếc máy bay, không muốn giao trọng trách tấn công của nhóm mình cho bất kỳ ai khác. Họ bay 500 dặm, hướng về phía tây nam. Ở nhiều khía cạnh, cuộc tấn công giống hệt cuộc tấn công đầu năm 1991, nhưng do địch quân có ít sân bay và kế hoạch tác chiến lần này đã được nghiên cứu kỹ lưỡng trong nhiều tuần nên không gặp nhiều khó khăn. Các cuộc tuần tra của Nhật diễn ra rất đúng giờ, đây là hậu quả tự nhiên của tính kỷ luật trong đời sống quân nhân và vì lý do này họ đã rơi vào cái bẫy nguy hiểm. Anh liếc nhìn lại những máybay gây nhiễu đang theo sau đội hình, rồi tập trung vào cách hoàn thành nhiệm vụ.

• • •

“Đã cài đặt ông số 1 và số 3”

“Nhắm hướng đã đặt và bắn” Claggett bình tĩnh ra lệnh

Kỹ thuật viên phụ trách vũ khí đẩy tay cầm sang trái, rồi sang phải, và lặp lại hành động tương tự trong khi đặt ống thứ hai.

“Ống 1 và 3 đã bắn, sir”

“Số 1 và 3 hoạt động bình thường” Sonar báo ngay ngay sau đó

“Tốt lắm” Claggett ghi nhận. Ông đã từng nghe cụm từ này trước đây khi ở trên một chiếc tàu ngầm, nhưng vụ phóng bị trượt, vì vậy ông giữ được mạng sống. Lần này khó hơn. Họ không có cảm giác tốt về vị trí của tàu khu trục này như mong muốn, nhưng không còn lựa chọn nào khác. 2 quả ADCAP chạy ở tốc độ chậm 6 hải lý/giờ dưới tầng nhiệt khí, rồi chuyển sang tốc độ tối đa là 71 hải lý/giờ để lao tới mục tiêu. Nếu may mắn, mục tiêu sẽ không có nhiều cơ hội tìm hiểu ‘con cá’ này đến từ đầu “Nạp ADCAP vào ống phóng 1 và 3”

• • •

Thời gian luôn đóng vai trò cốt yếu. Jackson rời Cầu chỉ huy sau khi các máy bay chiến đấu đã xuất phát, hướng tới Trung Tâm Chỉ Huy Tác Chiến ở bên dưới để thuận tiện cho việc phối hợp chiến dịch đã được lên kế hoạch. Bước tiếp theo là điều động 2 khu trục hạm lớp Spruance hiện đang cách nhóm tàu sân bay 30 dặm ở phía nam, anh khá lo lắng phần này. Các tàu Spruance là những tàu chống ngầm (ASW) tốt nhất trong đội và dù SubPac báo cáo dàn tàu ngầm của kẻ thù đang rút về phía tây, hy vọng sẽ rơi vào bẫy giăng sẵn, thì anh vẫn lo lắng có 1 con SSK đâu đó còn sót lại phía sau để đánh vào con tàu sân bay cuối cùng của Hạm đội Thái Bình Dương. Còn quá nhiều điều phải lo lắng, anh nghĩ, nhìn kim đồng hồ treo trên tường vách ngăn

Vào lúc 11.45 theo giờ địa phương, các tàu khu trục Cushing và Ingersoll rẽ ngang theo chiều gió và bắt đầu bắn các tên lửa Tomahawk, hình ảnh này được một vệ tinh xác nhận. Tổng cộng 40 tên lửa hành trình được phóng lên không trung, thiết bị tăng cường bằng nguyên liệu rắn sau đó bung ra và rời xuống mặt biển. Sau quá trình phóng kéo dài 6 phút, các tàu khu trụng tăng tốc gia nhập nhóm tàu chiến đấu, tự hỏi tên lửa Tomahawk của mình không biết có đạt hiệu quả gì không

• • •

“Không biết cái kia là gì?” Sato thì thầm. Họ đã bay qua 2 tàu chiến, nhưng chỉ nhận ra từ phía sau đó là các tàu khu trục Aegis. Mũi tàu hình chữ V bị bọt trắng che lấp gần như không thể nhìn thấy được

“Có gọi lại cho họ không?”

“Em trai tôi sẽ tức giận, nhưng chắc hẳn nó rất cô đơn ở đó”. Sato lại điều chỉnh tần số radio và bấm số gọi

“Máy bay JAL 747 gọi Mutsu”

Tướng Sato muốn gầm lên, nhưng đó lại là giọng quen thuộc. Ông ta nhấc tai nghe từ viên sỹ quan phụ trách liên lạc và tắt nút chuyển “Torajiro, nếu anh là kẻ thù thì giờ em sẽ giết anh ngay”

Ông ta kiểm tra màn hình radar — màn hình chiến thuật rộng hai mét vuông chỉ hiển thị các mục tiêu thương mại. Radar SPY-1D hiển thị mọi thứ ở phạm vi hơn một trăm hải lý và hầu hết mọi thứ ở phạm vi ba trăm hải lý. Trực thăng SH-60J trên tàu vừa tiếp nhiên liệu xong, sẵn sàng tiếp tục tìm kiếm tàu ​​ngầm. Dù còn ở trên biển và trong chiến tranh, nhưng ông ta vẫn cho phép mình nói chuyện vui với anh trai đang lái cái ống nhôm to lớn trên trời, chắc chắn đang chở đầy đồng hương của ông

• • •

“Đã đến lúc, sir” Shaw nói, nhìn đồng hồ bấm điện tử. Chỉ huy Claggett gật đầu

“Sỹ quan vũ khí, kích hoạt và tấn công”

Các lệnh chỉ dẫn chính sáng gửi tới 2 ngư lôi, giờ đang cách mục tiêu gần 2 dặm. ADCAP (Ngư lôi có khả năng nâng cao) là ‘phiên bản cộng thêm’ mới nhất của Mark 48, với đầu đạn 21 inch được trang bị hệ thống sonar lớn. Ngư lôi từ ống phóng 1 gần hơn 1 chút và hệ thống hình ảnh tiên tiến của nó đã phát hiện ra thân tàu khu trục trong lần tìm kiếm thứ hai. Ngay lập tức, ngư lôi rẽ phải, truyền hình ảnh trở lại tàu ngầm

• • •

“Hiệu ứng Hydrophone, hướng 2-3-0! Ngư lôi kẻ thù đang hướng 3-0!” viên sỹ quan sonar hét lên “bộ tìm kiếm của nó đã kích hoạt!”

Sato quay ngoắt đầu về phía phòng sonar và ngay lập tức thấy 1 chấm xuất hiện trên màn hình chiến thuật. Mẹ kiếp, ông ta nghĩ, và Kurushiro nói vùng này an toàn. SSK đó chỉ cách đây có vài dặm

“Đối phó!” thuyền trưởng tàu Mutsu ra lênh OIKC. Trong vài giây, chiếc tàu khu trục thả mồ Nixie cho Mỹ thiết kế xuống phía đuôi tàu “Phóng cái máy bay trực thăng lên ngay lập tức!”

“Anh trai, em phải bận bây giờ. Chúc chuyến bay tốt đẹp. Tạm biệt” radio tắt phụt

Cơ trưởng Sato đầu tiên nghĩ em trai mình thực sự có việc phải làm, rồi đột nhiên ông thấy tàu khu trục hạm cách máy bay 5 dặm bên dưới rẽ ngoặt về bên trái, đuôi tàu nổi bọt cho thấy chiếc tàu chiến đột ngột tăng tốc độ

“Chắc có chuyện gì xảy ra ở đây rồi” ông thì thầm vào hệ thống liên lạc nội bộ

• • •

“Chúng ta đã bắn trúng hắn ta, một hoặc cả 2 ngư lôi” sỹ quan điều khiển hỏa lực thông báo

“Mục tiêu đang tăng tốc và rẽ sang mạn phải” sonar báo cáo “cả hai ngư lôi đang đuổi theo và tiến gần. Mục tiêu vẫn chưa ping gì hết”

“Khoảng cách ngư lôi 1 đến lục tiêu giờ là 2000 yard. Ngư lôi số 3 là 2200 yard. Cả hai ngư lôi đang theo dõi mục tiêu rất tốt, sir” đôi mắt viên sỹ quan nhìn chăm chăm vào màn hình theo dõi khí tài, sẵn sàng ghi đề lên lệnh nếu xảy ra bất kỳ sai sót nào của hệ thống định vị tự động. ADCAP hiện nay hoạt động giống như một tàu ngầm mini với những hình ảnh sonar được gửi về rất rõ nét, kỹ thuật viên vũ khí có thể tự mình vận hành (chơi trò kamikaze) 2 quả ngư lôi, được hỗ trợ bởi hệ thống Nintendo trên tàu. Tin thực sự tốt cho Claggett là hắn ta không thể cố gắng chống lại tàu của ông mà cố gắng cứu tàu của mình trước. Chà, đây chính là sự phán xét, phải không?

• • •

“Có một quả ngư lôi khác phía trước chúng ta, hướng 1-4-0”

“Bọn họ đã định vị được chúng ta rồi” thuyền trưởng nói, nhìn vào màn hình và suy đoán có lẽ 2 tàu ngầm cùng đang bắn ông ta. Tuy nhiên, ông ta phải cố gắng và ra lệnh rẽ ngang. Giống như tàu khu trục Aegis cùng loại của Mỹ, chiếc Mutsu nặng ở phía trên và nhẹ ở phía dưới, nên đuôi tàu ngay lập tức nghiêng một cách thô bạo về phía bên phải. Ngay khi rẽ xong, CO ra lệnh rút lui toàn bộ, hy vọng ngư lôi sẽ không trúng mũi tàu

• • •

Không thể nhìn thấy gì khác. Sato không còn có thể nhìn thấy trận chiến và ông ta chuyển sang lái tự động, lái máy bay của mình vào một khúc cua gấp bên trái và yêu cầu phi công phụ nhắc hành khách thắt dây an toàn. Nhờ ánh sáng vầng trăng khuyết, ông ta nhìn thấy rõ mọi thứ. Mustu rẽ ngoặt rồi sau đó quay lại. Đèn đuôi tàu bật sáng và trực thăng chống tàu ngầm của tàu chiến bắt đầu quay rotor, cố gắng cất cánh để săn bất kỳ thứ gì…phải, đó chắc chắn phải là một chiếc tàu ngầm, cơ trưởng Sato nghĩ, chiếc tàu ngầm hèn nhát, lén lút đang tấn công chiếc tàu khu trục đẹp đẽ, kiêu hãnh của em trai ông ta. Ông ta kinh ngạc khi thấy con tàu khu trục đi chậm lại – rồi gần như dừng lại hẳn- và tự hỏi tại sao lại làm thao tác này. Không phải tàu chiến cũng như máy bay, tuân theo quy tắc đơn giản: tốc độ là sự sống….

• • •

“Tiếng động lớn, có thể dừng khẩn cấp, sir” sỹ quan trưởng sonar nói. Kỹ thuật viên vũ khí không cho Claggett có cơ hội phản ứng

“Không quan trọng, 2 quả ngư lôi đều đã trên đó rồi, sir. Đang đặt ngư lôi số 3 kích nổ vào mục tiêu, có nhiễu từ tính từ…bọn họ hẳn phải sử dụng Nixie, hả?”

“Chính xác, thủy thủ”

“Chà, chúng ta biết thứ đó hoạt động thé nào. Ngư lôi số 1 đang cách 500 yard, tiếp cận nhanh” kỹ thuật viên cắt cáp kết nối với ngư lôi số 1, để nó chuyển sang trạng thái tự hướng dẫn, tăng thêm 30 feet và kích hoạt cảm biến từ trường, tự độc lập tìm kiếm mục tiêu, sau khi xác nhận mục tiêu, nó tiến tới với tốc độ tối đa….

• • •

Chiếc máy bay trực thăng vừa cất cánh, đèn nhấp nháy quay ra xa khỏi khu trục hạm hiện đang đứng yên. Thời gian như ngừng trôi khi con tàu bắt đầu quay đầu, hoặc dường như thế, rồi xuất hiện một tia chớp xanh dữ dội ở hai bên mạn tàu, ngay phía trước cầu tàu, dưới ổ đạn tên lửa đất đối không theo phương thẳng đứng. Thân tàu hình lưỡi kiếm được chiếu sáng rực rỡ bởi những tia chớp phản chiếu một cách kỳ quái, chết người. Cảnh tượng chỉ lưu lại trong tâm trí của Cơ trưởng Sato một phần tư giây, trước khi một hoặc nhiều tên lửa đất đối không (SAM) của khu trục hạm phát nổ, theo sau 40 quả khác và nửa thân phía trước của Mutsu tan tành. 3 giây sau, lại có một vụ nổ nữa và khi bọt biển trắng xóa tan trên mặt biển, chỉ còn thấy 1 vệt dầu chảy, giống như 1 chiếc tàu cùng tên tại cảng Nagasaki năm 1943…..

“Cơ trưởng!” viên phi công phụ nắm lấy cần điều khiển từ cơ trưởng khi nhận ra chiếc Boeing đang chòng chành “Cơ trưởng, chúng ta đang có khách trên máy bay!”

“Đó là em trai tôi….”

“Chúng ta đang có khách trên máy bay đó, mẹ kiếp!” Ông ta giờ không phản kháng lại, viên phi công phụ đưa chiếc 747 về trạng thái cân bằng, liếc nhìn con quay hồi chuyển để xác định hướng “Cơ trưởng!”

Sato quay đầu nhìn lại buồng lái, chiếc máy bay tiếp tục bay về hướng nam và ông ta giờ không còn nhìn thấy biển nơi chôn cất em trai mình

“Tôi rất tiếc, cơ trưởng Sato, nhưng chúng ta vẫn còn việc phải làm” anh ta bật chế độ lái tự động rồi đưa tay ra đỡ người đàn ông “Giờ ông đã đỡ hơn chưa?”

Sato nhìn vào bầu trời trống trỗng phía trước, rồi gật đầu và buộc mình bình tĩnh lại “Rồi, tôi đỡ hơn. Cảm ơn. Phải, tôi đã khá hơn” ông ta lặp lại,chắc chắn hơn, sự nuôi dạy trong nền văn hóa Nhật buộc ông ta phải gạt cảm xúc cá nhân sang một bên. Cha ông ta đã từng chỉ huy tàu khu trục, rồi là thuyền trưởng một tàu tuần dương, cuối cùng bị giết ngoài khơi bờ biển Samar do các tàu khu trục Mỹ bắn ngư lôi … Bây giờ lại...

“Chuyện quái gì thế?” Chỉ huy Ugaki hỏi các sỹ quan sonar dưới quyền

“Ngư lôi, 2 quả, từ hướng nam” viên thiếu úy trả lời “Bọn họ đã đánh chìm Mutsu”

“Từ cái gì?” ông ta giận dữ gào lên

“Vẫn chưa xác định được, thuyền trưởng” anh ta rụt rẻ trả lời

“Đi về phía nam, 8 hải lý/giờ”

“Điều đó sẽ khiến chúng ta xuyên thẳng qua khu vực hỗn loạn…”

“Phải, tôi biết”

• • •

“Xác nhận đã diệt” sonar nói với ông. Hiển thị trên màn hình sonar không thể nhầm lẫn “Không còn tiếng ồn từ hướng phía mục tiêu, ngoài tiếng ồn do vỡ tàu và chỗ này có một vụ nổ lớn thứ 2 rất lớn. Chúng ta đã diệt được hắn, sir”

• • •

Richter đi qua cùng thị trấn nơi C-17 đã bay qua vài ngày trước đó, và dù có ai đó có thể nghe thấy tiếng máy bay ngang qua thì cũng ít quan tâm hơn. Ngoài ra, trong đêm tối thì một chiếc trực thăng vẫn là một chiếc trực thăng và ở đây thì có rất nhiều trực thăng. Anh cho Comanche bay ở độ cao bay 50 feet và hướng về phía nam, tự nhủ, chắc chắn bên hải quân sẽ ở đó, và chắc chắn anh có thể đáp trên một chiếc tàu và chắc chắn mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh vui mừng trước hướng gió thuận lợi trước khi nhìn thấy những con sóng đánh tới. Ôi, cứt thật…..

• • •

“Ngài đại sứ, như ông đã biết, tình hình giờ đã thay đổi” Adler bình tĩnh, căn phòng này luôn có thể chỉ nghe giọng nói của môt người, nhưng không hiểu sao giờ nó còn yên ắng hơn trước rất nhiều

Seiji Nagumo ngồi kế bên cạnh Sếp, để ý thấy chiếc ghế kế bên Adler giờ đã có người khác ngồi, một chuyên gia về Nhật Bản khác làm việc ở tầng 4. Chris Cook đâu rồi? anh ta tự hỏi khi nhà đàm phán Hoa Kỳ vẫn tiếp tục nói. Tại sao Chris không ở đây- và điều đó có nghĩa là gì?

“Như chúng tôi đang nói, không quân Hoa Kỳ đang tấn công quần đảo Marianas. Như chúng tôi đang nói, hạm đội hải quân Hoa Kỳ đang chiến tranh với hạm đội của các ông. Tôi phải nói với ông rằng chúng tôi có mọi lý do để tin rằng chúng tôi sẽ chiến thắng, chúng tôi có thể cô lập quần đảo Marianas với phần còn lại của thế giới. Phần tiếp theo của chiến dịch này, nếu cần thiết, sẽ tuyên bố phong tỏa hàng hải xung quanh các quần đảo của Nhật Bản. Chúng tôi không muốn tấn công trực tiếp đất nước các ông, nhưng chúng tôi có khả năng cắt dduwtsd mọi giao thương hàng hải của các ông trong vài ngày tới. Ngài đại sứ, đã đến lúc đặt dấu chấm hết cho cuộc khủng hoảng này….”

• • •

“Như quý vị đã thấy” phóng viên CNN từ trên mô cao cạnh tàu USS Enterprise. Rồi chiếc máy quay chuyển sang bên phải, cho thấy một ụ tàu trống rỗng “USS John Stennis đã rời ụ tàu khô. Chúng tôi được thông báo rằng con tàu sân bay ngày thậm chí giờ đang mở một cuộc phản công vào quần đảo Marianas do Nhật Bản chiếm giữ. Chúng tôi được yêu cầu phối hợp với chính phủ trong chiến dịch này và sau nhiều xem xét thận trọng, chúng tôi quyết định rằng, dù sao CNN cũng là một hãng thông tấn Hoa Kỳ…”

“Bọn khốn kiếp!” Tướng Arima thì thầm, nhìn vào cấu trúc bê tông trống rỗng ở bãi cạn giờ chỉ có bùn và những khối gỗ. Rồi điện thoại reo vang

• • •

Sau khi chắc chứn máy bay E-2C của Nhật đã phát hiện ra họ, 2 máy bay AWACS của Không quân kích hoạt radar, đây là 2 máy bay xuất phát từ Hawaii, bay qua Dyess thuộc đảo san hô Kwajalein Atoll. Xét về khía cạnh tác chiến điện tử, đây là một cuộc chiến công bằng, nhưng người Mỹ triển khai nhiều máy bay hơn để đảm bảo thế thượng phong. 4 máy bay Eagle của Nhật đã ở trên không và hành động theo trực giác đầu tiên của bọn họ là quay về hướng đông nam để đối mặt với những kẻ xâm nhập, cũng kéo dài thời gian cho các đồng đội dưới mặt đất nhận được báo động, cất cánh và tham gia không chiến trước khi các máy bay tấn công khác đến đủ gần để chặn các đồng đội dưới mặt đất. Các đơn vị phòng không mặt đất cũng được báo động và chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với máy bay địch đang đến gần.

• • •

Sanchez kích hoạt radar xác định mục tiêu khi thấy các máy bay Nhật chỉ cách đó 100 dặm, đang chuẩn bị phóng tên lửa. Nhưng họ được trang bị tên lửa AMRAAM và anh được trag bị Phoenix có tầm bắn gấp đôi. Anh và 3 máy bay khác bắn 2 tên lửa ở khoảng cách tối đa. 8 tên lửa bay theo vòng cung đạn đạo, hướng tới độ cao 100.000 feet trước khi lao xuống với vận tốc Mach-5. Độ cao của tên lửa cung cấp tiết diện radar mục tiêu lớn nhất để dẫn đường. Những chiếc Eagle phát hiện cuộc tấn công và tìm cách tránh, nhưng vài giây sau 2 chiếc F-15J bị bắn rơi trên không. 2 chiếc còn lại tiếp tục bay. Làn sóng tên lửa Phoenix thứ 2 sẽ tiếp tục ‘chăm sóc’ chúng

• • •

“Chuyện quái gì thế?” Oreza tự hỏi

Âm thanh của nhiều động cơ phản lực khởi động làm gián đoạn cuộc chơi bài, và cả 4 người đàn ông trong phòng tiến tới cửa sổ. Clark nhớ tắt tất cả đèn và lấy trộm chiếc ống nhòm duy nhất trong nhà. Ngay khi anh giơ ống nhòm lên, cặp máy bay đầu tiên đã cất cánh khỏi sân bay Kobler. Nhìn ngọn lửa đốt sau, đây là máy bay 1 động cơ

“John, chuyện gì đang xảy ra?”

“Không ai nói cho tôi cả, thực đấy, nhưng cũng không quá khó để tìm hiểu”

Đèn ở sân bay đã bật sáng. Chuyện đang xảy ra là các máy bay đang cố gắng cất cánh nhanh nhất có thể. Chuyện tương tự cũng đang diễn ra ở Guam, có lẽ thế, nhưng Guam ở quá xa và 2 nhóm máy bay chiến đấu sẽ chiến đấu riêng lẻ với người Mỹ, làm mất lợi thế về quân số của Nhật

• • •

“Những cái này là gì?”

Chỉ huy Peach và các thiết bị gây nhiễu hiện giờ cũng đang hoạt động. Radar tìm kiếm này rất mạnh, nhưng giống như tất cả các radar tương tự, truyền các sóng tần số thấp dễ bị nhiễu. Hoạt laoatj các chấm giả vừa khiến họ bối rối về các hoạt động trên không, vừa làm giảm khả năng phát hiện các tên lủa hành trình nhỏ nhưng không tàng hình. Các máy bay chiến đấu trên thực tế đã xâm nhập vào trong và hướng tới các mục tiêu trên đảo. Radar tìm kiếm trên núi Takpochao đã phát hiện ra máy bay đối phương chỉ cách đó 30 dặm thay vì hàng trăm dặm như họ hy vọng và radar vẫn đang cố gắng đếm số lượng máy bay chiến đấu đang bay đến. Điều này hiến ba sỹ quan tác chiến bị đặt vào nhiệm vụ phức tạp, dù họ được đào tạo bài bản đã không thể hướng dẫn các máy bay chiến đấu hoạt động phòng thủ trong một tình huống hỗn loạn như vậy. Họ phải dùng đến biện pháp cuối cùng là đánh chuông báo động và thông báo cho các trung tâm phòng thủ tên lửa Patriot trên đảo

Phần đầu tiên của chiến dịch tiến hành khá suôn sẻ. Sanchez thấy các cuộc tuần tra phòng không chiến đấu giờ đa bị xóa sổ, tự hỏi liệu một trong những tên lửa của mình có trúng mục tiêu không. Không bai biết điều đó. Nhiệm vụ tiếp theo là hạ gục máy bay radar Nhật trước khi các máy bay chiến đấu khác của Nhật đến nơi. Để hoàn thành phần này, phi đội 4 máy bay Tomcat tăng tốc, bay về phía các máy bay radar Nhật và bắn toàn bộ tên lửa còn lại

Sanchez thấy bọn họ thật quá dũng cảm. Những chiếc Hawkeye của Nhật đáng nhẽ nên lùi lại và cả những chiếc máy bay Eagle phòng thủ cũng nên làm thế, nhưng những phi công chiến đấu vẫn vẫn lao lên chặn thay vì lùi sau chờ hỗ trợ. Có lẽ mấy kẻ ngu này nghĩ đây là cuộc đột kích chính thay vì cuộc truy quét máy bay radar phòng không đơn thuần. Phi đội 4 máy bay chiến đấu được gọi là Blinder Fight (Bay khi Bịt mắt) ngay lập tức tiêu diệt các máy bay cảnh báo trên không của Nhật, rồi quay trở lại John Stennis để tiếp liệu và vũ khí. Giờ thì chỉ còn máy bay cảnh báo trên không của Mỹ trên không trung. Người Nhật đang đến, cố gắng tìm cơ hội giao tranh với kẻ thù vốn không tồn tại, với mục đích duy nhất là đánh lạc hướng các tên lửa đánh chặn đang làm nhiệm vụ trên không.

• • •

Các sỹ quan tác chiến radar nhận thấy rõ ràng phần lớn tên lửa đang hướng tới bọn họ chứ không phải sân bay. Họ không còn thời gian trao đổi. Không đủ thời gian. Quan sát chiếc E-2 rơi xuống, quá xa, không kịp phỏng đoán nguyên nhân chính xác, nhưng chiếc máy bay cảnh báo sớm còn lại vẫn đang trên đường băng của sân bay Kobler trong khi các máy bay chiến đấu đua nhau cất cánh, những chiếc máy bay đầu tiên đang tiếp cận máy bay Mỹ ở phía xa, nhưng thật đáng ngạc nhiên, các máy bay Mỹ không đến như họ nghĩ. Guam vẫn đang trao đổi thông tin radio, yêu cầu thông tin đồng thời thông báo các máy bay chiến đấu ở đó đang cất cánh để đáp trả cuộc tấn công này

“Các tên lửa hành trình sẽ đến trong 2 phút” một trong những sỹ quan tác chiến nói qua hệ thống liên lạc nội bộ

“Nói với Kobler cho cất cánh E-2 ngay tức thì” viên sỹ quan cao cấp trên xe chỉ huy nói khi thấy 2 chiếc máy bay cảnh báo sớm đã biến mất tín hiệu. Chiếc xe của họ chỉ cách máy phát radar 100 yard, nhưng không được ẩn nấp. Họ dự định đào boongke trong tuần tới

• • •

“Wow!” Chavez thốt lên. Giờ họ đã ở bên ngoài nhà. Vài gã thông minh nào đó đã cắt nguồn điện phần này trên đảo để họ có thể bước ra ngoài sân xem màn trình diễn ánh sáng này rõ hơn. Cách họ nửa dặm về phía đông, tên lửa Patriot đã bắn phát đầu tiên. Sau khi bay lên vài trăm mét, thiết bị điều khiển lực đẩy vector hướng tên lửa vào một khúc ngoặt, giống như một viên bi rơi xuống quỹ đạo. Tên lửa nhắm vào đường chân trời có thể nhìn thấy bên dưới. Vài giây sau, 3 tên lửa tiếp theo được bắn lên

“Tên lửa hành trình đang đến” Burroughs để ý “có vẻ như về phía Bắc”

“Tôi cá nó đang ngắm vào radar trên đỉnh đồi” Clark nêu quan điểm. Rồi một loạt các ánh sáng lóe lên, chiếu sáng vùng đất cao ở phía đông. Âm thanh như sấm động của vụ nổ kéo dài thêm vài giây nữa. Thêm tên lửa Patriot được phóng đi và đám dân thường được chứng kiến cảnh đám lính ở trung tâm chỉ huy Patriot lắp ráp thêm 1 hộp phóng khác xe, quá trình này mất quá nhiều thời gian

• • •

Làn sóng 20 tên lửa Tomahawk đầu tiên giờ đã leo lên, như những con sóng trơ trọi cao 3m tiến về vách đá bờ biển phía đông Saipan. Những vũ khí tự động kiểu này không có khả năng tránh hoặc thậm chí xác định hỏa lực bắn tới và các tên lửa SAM Patriot phóng đợt đầu có tỷ lệ trúng cao, 10/12 tên lửa trúng mục tiêu, nhưng 10 tên lửa Tomahawk còn lại vẫn trúng vào cùng một điểm. Thêm 4 tên lửa hành trình nữa bắn thẳng vào SAM, tên lửa thứ 5 mất động cơ và lao thẳng vào mặt vách núi Laolao Kattan. Các radar của SAM đột ngột mất tín hiệu tại điểm đó, viên chỉ huy trạm phòng thủ Patriot muốn cảnh báo tới các sỹ quan theo dõi radar nhưng đã quá muộn, lần lượt từng quả đầu đạn 5000 pound nổ trên đỉnh Núi Tokpochao

“Vậy là dọn dẹp sạch sẽ rồi” Clark nói khi âm thanh kết thúc. Rồi anh ngừng lại lắng nghe. Những người khác giờ cũng đã ra khỏi nhà, đứng rải rác ở khu đất trống. Những tiếng nói chuyện hòa vào với tiếng hò reo, át đi cả tiếng quát tháo của đám lính phụ trách tên lửa trên dỉnh đồi phía đông

Các máy bay chiến đấu vẫn đang gầm rú từ Sân bay Kobler bên dưới, chủ yếu cất cánh thành từng cặp, vài máy bay cất cánh riêng. Những ngọn lửa xanh từ các ống khí đốt trên bầu trời trước khi vụt tắt khi máy bay chiến đấu Nhật tập hợp đội hình và bắt đầu phóng nhanh. Cuối cùng, Clark và những người khác cũng nghe thấy tiếng cánh quạt quay của con Hawkeye cuối cùng còn sót lại, bay đến vị trí lính radar cảnh báo lần cuối trước khi chết

Hòn đảo trở nên im lặng trong chốc lát, vắng lặng kỳ lạ trong khi mọi người nín thở chờ đợi màn thứ hai của bộ phim truyền hình lúc nửa đêm nay

• • •

Cách bờ biển khoảng 50 dặm, USS Pasadena và 3 tàu SSN (tàu ngầm chạy bằng năng lượng hạt nhân) khác nổi đến độ sâu ăng ten và mỗi tàu bắn 6 tên lửa. Một số nhắm vào Saipan, 4 tên lửa vào Tinian, 2 vào Rota. Phần còn lại nhắm vào Căn cứ không quân Andersen trên đảo Guam

“Nâng kính tiềm vọng” Claggett ra lệnh. Kính tiềm vọng tìm kiếm được trợ thủy lực nâng lên “Giữ!” ông nói tiếp thì kính được nâng lên khỏi mặt nước, chậm rãi quay chậm xung quanh, tìm kiếm ánh sáng trên bầu trời đen. Không thấy gì

“Được rồi, nâng ăng ten hỗ trợ điện tử lên” Thuyền trưởng nhìn chằm chằm vòa kính tiềm vọng, quay xung quanh. Tay phải ông vẫy ra hiệu. Có một số tín hiệu radar mơ hồ từ máy phát ở xa, nhưng tàu ngầm không bị phát hiện.

“INDY CARS, đây là PIT CREW, over” viên sỹ quan liên lạc nói vào microphone

“Tạ ơn Chúa” Richter hét lên, bấm vào nút microphone “PIT CREW, đây là INDY LEAD, hãy xác nhận, over”

“Foxtrot Whiskey”

“Charlie Tango” Richter trả lời, kiểm tra lại mã radio trên đùi “Chúng tôi cách đó 5 dăm và chắc chắn cần phải tiếp liệu, over”

“Đợi 1 chút” anh nghe thấy tiếng trả lời

• • •

“Nổi tàu” Claggett ra lệnh, sử dụng hệ thống loa 1-MC “Tất cả chú ý, chúng ta sẽ nổi tàu lên mặt nước, duy trì vị trí sẵn sàng chiến đấu. Các thủy thủ bên lục quân, ở chế độ chờ”

Các thiết bị đặc biệt do lính Lục quân mang theo được đặt giữa khoang thoát hiểm và buồng phóng tên lửa khổng lồ. Một thủy thủ trong Đội kiểm soát thiệt hại của tàu dứng bên cạnh giám sát và một chief chịu trách nhiệm đấu nối ống tiếp nhiên liệu được giấu trong vỏ trên phòng tên lửa.

• • •

“Cái gì thế?” INDY-2 hỏi qua radio “Lead, đây là số 3, trực thăng ở phía bắc, nhắc lại, trực thăng ở phía bắc, một chiếc lớn”

“Loại bỏ nó!” Richter ra lệnh tức thì. Giờ làm gì có trực thăng bạn bè gì nữa. Anh quya lại và leo lên cao hơn, muốn tận mắt chứng kiến. Cái gã đó thậm chí còn còn bật đèn nhấp nháy “PIT CREW, đây là INDY LEAD, có một trực thăng ở đây đang tiến về phía bắc, có chuyện gì thế, over?”

Claggett không nghe thấy. Ăng ten của Tennessee vừa mới nhô lên khỏi mặt nước và ông đang chờ thang để leo lên đỉnh cột buồm. Shaw với lấy microphone

“Đó có lẽ là con trực thăng chống ngầm của con tàu khu trục chúng tôi vừa đánh chìm – hạ nó. Hạ nó ngay!”

“Tín hiệu radar trên không từ phía bắc” một kỹ thuật viên ESM hét lên ngay sau đó 1 giây “Radar trực thăng đó đang ở gần tàu”

“Số 2, hạ nó ngay!” Richter ra lệnh

“Lead, đang làm” chiếc Comanche số 2 trả lời, quay lại và hạ mũi xuống, tăng tốc độ. Bất kể nó là ai thì chuyện này thật quá tệ. Viên phi công chọn chế độ khai hỏa súng, và khẩu pháo 20 cm phía dưới mũi nhô ra khỏi vỏ bọc, nhắm về phía trước. Mục tiêu đang ở cách đó 5 dặm và không nhìn thấy chiếc trực thăng tấn công

Đó là một con Sikorsky khác, phi công của Comanche số 2 thấy, có lẽ được lắp ráp tại cùng nhà máy Connecticut với chiếc Comanche này, phiên bản hải quân của chiếc UH-60, mục tiêu lớn. Chiếc trực thăng của anh nhắm thẳng vào nó, hy vọng giết được nó trước khi mục tiêu gọi được radio. Nhưng anh không chắc lắm, và viên phi công tự trách mình đã không khóa mục tiêu và sử dụng tên lửa Stinger, nhưng giờ thì quá muộn để làm điều đó rồi. Anh ta khóa mục tiêu bằng chiếc mũ bảo hiểm ngắm bắn và bắn liên tiếp 50 viên đạn. Hầu hết các viên đạn đều trúng mũi của chiếc trực thăng màu xám đang bay tới, hiệu quả đến tức thì

“Đã loại bỏ” anh thông báo “Đã hạ nó, Lead”

“Đã rõ, nhiên liệu của cậu thế nào?”

“Còn 30 phút” Số 2 trả lời

“Cố gắng bay tròn và cảnh giác” Lead yêu cầu

“Rõ, đội trưởng” ngay sau đó anh lại nhận được 1 tín hiệu không chào đón từ cách đó 300m “Lead, số 2 đây, radar từ hướng bắc, hệ thống báo đó là radar mảng pha từ hải quân”

“Tuyệt” Richter gầm gừ, bay tròn trên chiếc tàu ngầm. Đủ khoảng trống cho anh ạ cánh, nhưng sẽ dễ hơn nhiều nếu cái của nợ này không xoay như cái bia trước mặt dân Ireland vừa tỉnh rượu. Richter lơ lửng trên đó, tiếp cận phía đuôi tàu và hạ dần xuống

“Rẽ trái theo hướng gió” Claggett nói nói trung úy Shaw “Chúng ta phải giảm độ lắc”

“Đã rõ, thuyền trưởng” Shaw đưa ra các mệnh lệnh cần thiết và Tennessee ổn định hướng về phía tây bắc

“Chuẩn bị lối thoát hiểm và cửa sập!” CO ra lệnh tiếp theo. Ông quan sát thấy con trực thăng đang từ từ hạ xuống, cẩn thận và như thường khi, ông quan sát con trực thăng hạ xuống tàu ngầm cứ như hai con nhím đang làm tình. Dù không muốn nhưng nếu có bất kỳ sai sót nào thì hậu quả thật vô vàn

• • •

Sanchez nghĩ bọn họ sắp xếp đội hình như như những kỵ sỹ cưỡi ngựa, với quân Nhật cách cực bắc đảo Saipan 200 dặm và quân Mỹ cách 100 dặm. Trò chơi này đã được 2 bên diễn tập nhiều lần và thường diễn ra trong các trung tâm quân sự như nhau. Cả hai bên đều kích hoạt radar theo dõi tìm kiếm. Cả hai bên đều có thể thấy và đo đếm sức mạnh của nhau. Câu hỏi chỉ là ai đi cờ trước. Người Nhật đang bị hạ phong và họ biết điều đó. Chiếc E-2C duy nhất còn lại vẫn chưa vào đúng vị trí, tệ hơn nữa họ không hoàn toàn biết đối phương có những khí tài gì. Theo lệnh của Sanchez, phi đội Tomcat dẫn đầu, tăng tốc, leo lên cao và bắn hết số tên lửa Phoenix còn lại. Khoảng cách bắn 50 dặm và hơn một trăm tên lửa tiên tiến leo lên trong ngọn lửa màu vàng, sau đó bổ nhào, rồi rút lui

Đó là dấu hiệu mở đầu cho trận không chiến toàn diện. Các vị trí chiến thuật lúc đầu rất rõ ràng, nhưng rồi kém rõ hơn khi các máy bay chiến đấu Nhật Bản cũng đang áp sát các máy bay Mỹ với tốc độ tối đa, né tránh các tên lửa Phoenix trong khi cũng bắn tên lửa dẫn đường chủ động. Nhưng động thái này đòi hỏi căn thời gian tốt và khó mà làm được nếu không có hướng dẫn nghiệp vụ từ máy bay chỉ huy và kiểm soát, nhưng họ không thể đợi được hơn

• • •

Không thể yêu cầu lính thủy quân làm việc này một cách nhanh chóng, nhưng các thủy thủ vẫn giúp nâng cánh lên khi 2 nhân viên mặt đất đã được huấn luyện của Quân đội đã gắn cánh vào các điểm chịu lực ở bên hông của chiếc trực thăng Comanche đầu tiên. Sau đó, họ lắp các ống dẫn nhiên liệu vào các khe hở, bật máy bơm nhiên liệu của tàu chiến và đổ đầy các thùng đó càng nhanh càng tốt. Một thủy thủ Hải quân khác ném cho Richter một chiếc điện thoại được kết nối với một sợi dây điện chung.

“Thế nào rồi, anh lính lục quân?” Dutch Claggett hỏi

“Khá thú vị. Ông có cà phê không, có thể là loại nóng ấy?”

“Đang mang tới, anh lính” Claggett gọi về nhà bếp

“Chiếc trực thăng đó từ đâu tới đấy?” Richterh hỏi, nhìn về phía các hoạt động tiếp dầu

“Chúng tôi vừa loại 1 chiếc tàu mặt nước 1 giờ trước. Nó cản đường chúng tôi. Tôi đoán chiếc trực thăng đó cất cánh từ con tàu đó. Sẵn sàng có điểm đến chưa?”

“Không phải Wake à?”

“Không, có một chiếc tàu sân bay đang đợi anh ở 25 độ vĩ bắc và 150 độ kinh độ. Nhắc lại, 25 độ vĩ bắc và 150 độ kinh đông”

Viên sỹ quan lặp lại 2 lần, xác nhận lại tọa độ. Có cả một con tàu sân bay để hạ cánh cơ à? Chết tiệt, Richter nghĩ “Đã rõ và cảm ơn, sir”

“Cảm ơn vì đã bắn hạ chiếc máy bay trực thăng đó, INDY”

Một thủy thủ hải quân bước tới, vỗ vào thành máy bay và giơ ngón tay cái lên. Anh ta cũng đưa ra một chiếc mũ bóng chày có chữ Tennessee, rồi Richter nhìn thấy túi ngực chiếc áo sơ mi của người thủy thủ bị phồng lên. Theo cách bất lịch sự nhất, anh thò tay vào lấy ra nửa gói thuốc lá. Viên thủy thủ bật cười thành tiếng và đưa qua một chiếc bật lửa

“Yêu cầu vị trí trống!” Richter kêu lên. Viên thủy thủ boong lùi lại,, nhưng sau đó một người đàn ông khác nhảy ra khỏi cửa sập với chiếc bình giữ nhiệt đưa lên. Richter cầm lấy bình giữ nhiệt, đóng cửa và khởi động máy. Trong vòng chưa đầy một phút, Comanche đã cất cánh và di chuyển ra khỏi vị trí cho Trực thăng số 2 trong khi chiếc trực thăng lead vẫn bay lơ lửng trên tàu ngầm. 30 giây sau, viên phi công nhấp ly cà phê. Nó khác với vị bên lục quân, dễ chịu hơn nhiều. Anh nghĩ, có một chút Hennesssey, thật không chê vào đâu được

“Sandy, nhìn phía bắc kìa!” sỹ quan ngồi nghế sau nói khi chiếc trực thăng số 2 đang hạ cánh xuống tàu ngầm

• • •

Các kiểm soát viên trên chiếc máy bay AWAC báo cáo 6 chiếc Eagle đã trúng tên lửa bị hạ, 2 chiếc bị hư hại và đang rút về. Sanchez không thể nhìn thấy trực tiếp anh rút về từ cuộc tấn công của các máy bay chiến đấu quân địch. Thay thế Tomcat giờ là những chiếc Hornet. Cách này có tác dụng. Quân Nhật bay đến đây với tốc độ cao với mục đích đuổi người Mỹ đi- hoặc họ nghĩ sẽ làm được như thế. Màn hình cảnh báo các mối đe dọa của anh cho thấy các tên lửa của kẻ thù giờ đã bắn trên không, nhưng đó lại là các tên lửa do Mỹ thiết kế và anh biết khả năng của chúng đến đâu

• • •

“Kia là cái gì?” Oreza tự hỏi

Ban đầu nó chỉ là một cái bóng. Vì lý do nào đó, đèn ở sân bay vẫn sáng. Họ nhìn thấy một tia sáng trắng trên đường băng ở sân bay Kobler. Nó cắt mạnh qua ngưỡng và đâm vào tâm đường băng. Rồi nó thay đổi hình dạng, đầu đạn phát nổ, và những mảnh vụn nhỏ rơi xuống nền bê tông. Mảnh nhỏ tiếp tục phát nổ. Phần còn lại biến mất, quá nhỏ để nhìn thấy trừ mấy khi chúng di chuyển. rồi một tia sáng khác, rồi một tia khác nữa, tất cả đều cho cùng một kết quả, nhưng sau đó một tia sáng đi thẳng đến tháp, thổi tung đỉnh tháp và phá hủy radio của cánh máy bay chiến đấu.

Xa hơn về phía nam, sân bay hàng không dân dụng cũng được chiếu sáng rực rỡ, 4 chiếc máy bay chở khách 747 đang đậu trước tòa nhà sân bay hoặc những nơi khác trên sân đỗ. Không có bất kỳ vật thể nào tiếp cận sân bay này. Về phía đông, số tên lửa khác đã được bắn từ trung tâm phòng thủ Patriot. Họ bắn nhanh loạt tên lửa đầu tiên và đám lính giờ đang phải nạp thêm các hộp phóng, rồi nét nối chúng với xe chỉ huy, mất khá nhiều thời gian. Họ có kỹ năng được đào đạo, nhưng thế vẫn không đủ

“SAM không hiệu quả gì đâu” Chavez lưu ý, nghĩ rằng bọn họ thực sự nên che đậy mấy thứ này lại, nhưng…nhưng đâu có ai đến loại trình diễn giống y như ngày 4 tháng 7 này đâu (ngày độc lập của Mỹ)

“Ding, tránh cách khu dân sự” Clark trả lời

“Tên gọi hay đấy. Nhân thể, Kelly là sao?”

“Tên thật của tôi” viên sỹ quan cấp cao trả lời

“John, cậu đã giết bao nhiêu gã khốn đó?” Oreza muốn biết

“Hả?”

“Khi hai chúng ta còn trẻ, boss của cậu ở đây đã từng có vài cuộc săn cá nhân nho nhỏ, nếu tôi nhớ đúng, là bọn buôn ma túy”

“Chưa bao giờ có chuyện đó. Portagee. Trung thực ra mà nói” John lắc đầu cười toe toét “Chà, không ai chứng minh được điều đó” anh nói thêm “Mà tôi chết rồi, anh biết chứ?”

“Nếu đúng thế thì giờ anh đã sống lại với tên mới, man” Oreza dừng lại “Giờ thì sao?” “Người anh em, đoán xem” Oreza không nhận thêm được lệnh mới nào và ông không biết liệu thế có phải là cách hay hay không. Vài giây sau, ai đó lại cắt luôn nguồn điện phía nam của hòn đảo.

Máy bay trực thăng của Mutsu chỉ kịp thông báo rằng nó đã phát hiện một chiếc tàu ngầm trên biển, rồi biến mất. Con tàu Kongo ra lệnh cất cánh chiếc Seahawk tiến về phía nam. 2 chiếc máy bay chống ngầm P-3C Orion cũng đang tiến tới, nhưng chiếc trực thăng đến đó trước, trang bị 2 quả ngư lôi. Chiếc trực thăng này đang ở độ cao 200 feet, không kích hoạt radar nhìn xuống mà bật đèn nháy mà qua chiếc mũ đội đầu của Richter thì nó chả khác gì đèn pha

“Ở đây bận rộn quá” Richter nói, anh đang ở độ cao 500 feet, mục tiêu mới vừa xuất hiện nơi đường chân trời “PIT CREW, đây là INDY ONE. Chúng ta có một chiếc trực thăng khác đến làm hàng xóm”

“Hạ nó đi!”

“Rõ” Richter tăng tốc để đánh chặn. Hải quân không lòng vòng khi ra quyết định. Tốc độ áp sát bảo đảm sẽ đánh chặn nhanh chóng. Richter chọn tên lửa Stinger và bắn thẳng vào cái-trực-thăng-có-thể-của-bất-kỳ-ai cách đó 5 dặm. Dù là ai anh cũng không muốn nhìn thấy cái máy bay địch nào trong khu vựa này và vùng nước lanh mang đến độ tương phản tốt cho tên lửa tầm nhiệt. Con Seahawk lao xuống, Richter tự hỏi liệu có người sống sót không, nhưng anh không có khả năng tổ chức cứu hộ và cũng không bay gần để xem cụ thể chuyện gì xảy ra

Số 2 giờ đã bay lên và bay vòng trong tình trạng bảo vệ chiếc máy bay comanche dẫn đầu nhằm đảm bảo đội trưởng sẽ an toàn quay trở về điểm hẹn. Anh bay thấp lướt qua tàu ngầm rồi bay đi. Trực thăng không có thừa nhiên liệu hay thời gian để nán lại

• • •

“Ông có nhận ra là chúng ta giống như một tàu sân bay không?” Ken Shaw hỏi, quan sát các thủy thủ trên boong vừa tiếp liệu xong cho vị khách trực thăng thứ 3 và cũng là cuối cùng “Chúng ta có kỹ năng và mọi thứ”

“Bằng cách đó chúng ta sống sót đủ lâu để trở lại thành 1 chiếc tàu ngầm” Claggett lo lắng trả lời. Theo như ông thấy thì việc tiếp liệu đã xong và thủy thủ đoàn bắt đầu thu dọn boong tàu.2 phút sau mọi thứ gần như sạch sẽ. Một trong những chief ném thiết bị thừa sang một bên, vây tay ra hiệu và biến mất dưới cửa sập

“Di tản khỏi cầu!” Claggett ra lệnh. Ông nhìn lần cuối trước khi nhấn nút microphone “Lặn xuống”

“Chúng ta còn chưa niêm phong”Tại Trung Tâm Tấn Công, đại phó (Chief of the Boat) phản đối

“Anh cứ nghe thuyền trưởng” viên sỹ quan phụ trách boong đáp lại. Theo lệnh, các lỗ thông hơi được mở và các két dằn chính ngập nước. 1 giây sau, cửa hầm đỉnh boong được đậy chặt, từ một hình tròn thành một đường ngang. Một lúc sau, Claggett bước ra đóng cửa hầm sập cuối cùng, niêm lại thành một đường ngang

“Lặn xuống, ra khỏi đây mau!”

• • •

“Đó là một chiếc tàu ngầm” viên trung úy nói “Nó vừa lặn xuống”

“Khoảng cách?”

“Tôi phải bật sonar để tìm kiếm” viên sỹ quan phụ trách sonar cảnh báo

“Vậy làm đi” Ugaki rít lên

• • •

“Những tia sáng đó là gì?” viên phi công phụ thắc mắc. Các tia sáng đó xuất hiện ở đường chân trời, phía bên trai, không rõ khoảng cách nhưng ánh chớp như sao chổi chìm xuống biển. Rất nhiều ánh chớp xuất hiện trong bóng tối với các đường tia vàng-trắng bay từ phải sang trái. Có vẻ đã rõ “Ồ”

“Tháp không lưu Saipan, đây là JAL 7-0-2, cách 200 dặm. Chuyện gì đang xảy ra vậy, over?” Không có tiếng trả lời

“Quay lại Nariat?” viên phi công phụ hỏi

“Không, không, chúng ta sẽ không làm điều đó!” Torajiro Sato trả lời

• • •

Nhờ tính chuyên nghiệp mà cơn giận không ngăn cản được anh ta sử dụng chuyên môn có đào tạo của mình, nhờ đó đã tránh được 2 quả tên lửa, thiếu tá Shiro Sato không căng thẳng dù chiếc máy bay đồng hành đã gặp vận xui. Radar của anh hiển thị hơn 20 mục tiêu, nhưng đều nằm ngoài tầm bắn tên lửa, và dù vài người khác trong phi đội đã bắn AMRAAM củ mình nhưng anh sẽ không làm thế, đợi cơ hội tốt hơn. Anh ta cũng thấy nhiều radar đang theo dõi máy bay của mình nhưng không có cách nào giải quyết vấn đề đó. Anh xoay chiếc Eagle ở giữa không trung, bay rẽ gắt và sử dụng lực G rất lớn khi đóng ống đốt sau. Ban đầu cuộc chiến còn có tổ chức, nhưng giờ thành cuộc không chiến hoang dại, với các máy bay chiến đấu tự hoàn thành cuộc đấu của chính mình, giống như samurai chiến đấu trong bóng tối. Giờ anh ta quay về hướng bắc, chọn một điểm sáng gần nhất. Hệ thống IFF (xác định bạn hay thù) tự động lọc các máy bay, và câu trả lời không đáp ứng được mong mỏi. Vì vậy Sato bắn các tên lửa dẫn đường chủ động rồi rẽ ngoặt về hướng nam. Đây không phải là cuộc chiến anh ta mong đợi, không phải là một cuộc chiến công bằng, không phải lấy kỹ năng đọ kỹ năng trên bầu trời trong xanh. Đây là một cuôc chiến hỗn loạn trong bóng tối và anh ta đơn giản không biết ai thắng hay thua. Giờ thì anh ta phải quay mình bỏ chạy. Can đảm là một chuyện, nhưng người Mỹ đã dẫn bọn họ ra ngoài và giờ anh ta chỉ còn một ít nhiên liệu quay về căn cứ. Anh ta cũng không bao giờ biết tên lửa của mình đã bắn trúng mục tiêu hay không. Mẹ nó chứ

Anh ta tăng tốc lần cuối cùng, bật ống đốt sau để thoát khỏi cuộc chiến, rẽ sang phải tránh các máy bay chiến đấu từ phía nam tới. Những chiếc máy bay đó có thể từ đảo Guam bay đến. Chúc họ may mắn

• • •

“TURKEY, đây là TURKEY LEAD. Hãy ra khỏi cuộc chiến ngay. Lặp lại, ra khỏi cuộc chiến ngay!” Sanchez, giờ đã ở phía sau chiến trường, mong mình đang lái chiếc Hornet thay vì con Tomcat to lớn này. Những lời xác nhận liên tục truyền đến và dù anh có mất vài máy bay và dù trận chiến không hoàn toàn diễn ra the