- 5 -
Số 495 đường Hall là một ngôi nhà sang trọng có tiền sảnh rộng và mười bốn thang máy, ở trưng tâm khu in ấn và quảng cáo lớn, hai bên có những cửa hàng sầm uất. Kling có cảm giác mình đã chết và lạc vào thiên đường. Anh vui thích được đến đường phố này, thấy những ông ăn bận đường hoàng, cặp tài liệu trong tay, những bà lịch sự, những cô gái trẻ quần áo màu sáng hoặc váy phấp phới chạy đến các cơ quan hoặc đi mua bán. Khu này đúng là một trong những vùng dễ chịu nhất của thành phố.
Thời tiết cũng thật lý tưởng. Mùa hè chưa tới, vẫn đang mùa xuân gió nhẹ, làm người ta muốn cởi giầy chạy chân đất trên cỏ hay trong những dòng suối mát.
Kling vào trong toà nhà, tìm danh sách những người ở đây. Theodore Boone có văn phòng ở số 1804. Mới hai giờ năm mươi phút anh thỏa mãn nghiêng nhẹ đầu, đi lại cầu thang máy.
- Tầng mười tám, anh nói với người phụ trách máy. Buồng máy dừng nhẹ nhàng, cửa im lặng mở ra.
- Cám ơn - Kling nói.
Cửa đóng lại. Anh tìm cửa số 1804, bước vào phòng chờ nhỏ trang bị sang trọng, lại gần cô nhân viên ngồi sau bàn ở cuối phòng.
- Cô cho gặp ông Boone - Anh đề nghị.
- Xin cho biết ông là ai.
- Thanh tra Kling.
Cô gái ngước mắt nhìn ngạc nhiên
- Của sở cảnh sát? Xin chờ một chút, thưa ông thanh tra. Cô bấm nút ở máy, vẫn không ngừng quan sát anh.
- Thanh tra Kling muốn gặp ông, thưa ông.
- Mời ông ấy vào. Tôi ở phòng máy.
- Vâng thưa ông. Ông Kling, xin mời ông đi lối này, ở cánh cửa cuối hàng lang.
Anh đi qua nhiều cửa đang đóng, mở cánh cửa cuối cùng vào một phòng máy chiếu rộng bao la. Trên chiếc bệ, một cô gái cuốn mình trong chiếc da báo nằm trên tấm nhung đen. Sáu máy chiếu chĩa vào người cô. Có một người đàn ông đứng sau máy ảnh một người khác xếp những nếp nhung trên bệ, người thứ ba khoanh tay đứng bên trái máy ảnh.
Kling hắng giọng. Boone quay lại.
Anh ta không đẹp nhưng có duyên. Người hơi nhỏ, tóc đen dày có những nét của một võ sỹ quyền anh, háng mỏng, vai rộng và nhanh nhẹn khác thường. Anh ngước đôi mắt nâu sắc sảo nhìn viên thanh tra, ra khỏi máy giơ tay.
- Ông là thanh tra Kling?
- Vâng, mong không quấy rầy ông nhiều.
- Không đâu. Boone ngoảnh lại nói với người đứng bên trái Karl, anh cho phép nghỉ một lúc chứ? Kling đi theo anh lại một góc phòng.
Boone châm thuốc hút, nhả khói và thở dài.
- Ai giết cô ấy vậy?
- Chúng tôi không rõ?
- Tôi có thể giúp ông được gì?
- Trả lời một số câu hỏi nếu ông không phiền.
- Không ạ. Mời ông cứ hỏi.
- Ông bà cưới và ở với nhau bao lâu?
Boone không để thì giờ tính, trả lời nhanh như chớp.
- Năm năm, hai tháng, và mười một ngày.
- Ông có trí nhớ tốt thật!
- Đó là những năm tháng sung sướng nhất của đời tôi.
- Đúng thế? Kling thản nhiên nói. Anh nhớ lại những gì bà Travail nói với anh nhưng không một nét nào trên mặt tỏ ra anh ngạc nhiên.
- Vâng, đúng thế - Boone thì thầm.
- Vì sao ông bà ly dị nhau?
- Cô ấy không thích tôi nữa.
- Một phút. Chúng ta thông nhất với nhau. Chính cô ấy đòi ly dị.
- Vâng.
- Vì sao vậy?
- Tôi không rõ, rất muốn biết điều ấy. Tôi nghĩ mọi việc đang thật êm đẹp. Chúa ơi, tôi đã yêu cô ấy biết mấy!
- Tôi thấy chúng ta đi từ đầu thì tốt hơn.
- Tùy ý ông. Ông muốn tôi bắt đầu như thế nào?
- Ông bà gặp nhau ở đâu?
- Ở thư viện thành phố.
- Vào thời kỳ nào?
- Tháng sáu năm 1949.
- Ông làm gì ở thư viện?
- Tôi đi tìm mẫu ảnh trong một tạp chí chuyên môn.
- Có tìm được không?
- Có. Và tôi cũng tìm được Annie ở đấy.
- Annie lúc đó ra sao? Là loại phụ nữ nào?
- Annie? Boone thì thầm và mắt nhìn có vẻ buồn sâu lắng - Đấy là cô gái tuyệt nhất trên đời. Rất sống động, thưa ông Kling, say mê cuộc sống, thích bơi, cưỡi ngựa, trượt tuyết, yêu tất cả mọi thứ. Chúng tôi yêu nhau điên cuồng. Thực sự. Cô ấy đẹp, tôi mê say cô gái ấy, cho cô tất cả. Tôi yêu.
- Rồi việc gì xảy đến?
- Tôi không biết.
- Cũng không đoán được à.
Boone có một cử chỉ bất lực.
- Monica được sinh ra. Ông biết con gái tôi chứ?
- Có
- Ông cũng đã làm quen với nguyên mẹ vợ tôi, bà Travail?
- Có. Tôi biết bà ấy.
- Bà đĩ thõa! Tôi đang kiện bà ta, ông biết chứ?
- Không
- Để giành lại đứa con.
- Tôi có cảm giác bà ấy yêu mến ông lắm.
- Thế ư? Một diễn viên hài kịch. Tôi nghĩ chính bà chịu trách nhiệm lớn về sự chia cắt của chúng tôi.
- Như thế nào?
- Bà ghét Annie. Bà ta mất hết mọi người đàn ông và giận giữ vì con gái có người yêu, cũng đã mất sắc đẹp, tuổi trẻ, nên ghen ghét con gái. Bà thật đần độn và Annie thì thông minh.
- Thông minh?
- Rất thông minh, nhạy cảm, tế nhị. Annie biết làm mọi việc và làm tốt. Học hỏi nhanh, hiểu mọi điều. Tôi khó theo kịp cô ấy.
- Cô ấy... không khờ dại à?
- Khờ dại? Chúa ơi, không! Cô có cả hai, hiếm lắm, sắc đẹp và trí thông minh. Tôi làm sao để ông hiểu được Annie? Là một vận may lớn cho đời tôi. Nhờ có cô mà tôi được như bây giờ. Khi quen biết cô ấy tôi chỉ là một anh ngu dốt đi chụp ảnh. Bây giờ tôi biết trong cuộc sống đòi hỏi những gì, biết được tầm quan trọng của một số vấn đề. Tất cả những cái đó nhờ có Annie. Ngày tôi mất cô là ngày đen tối nhất đời tôi.
- Ông cố gắng giải thích lý do li dị cho.
- Vâng, đúng thế. Rồi Monica ra đời, không thể chơi đùa nữa khi có một đứa bé trong nhà. Tôi muốn nói dù yêu con đến mấy cũng thấy có sự gò bó. Annie không muốn giao con cho ai ngoài bà mẹ, muốn bà đến ở với chúng tôi. Tôi dứt khoát từ chối, thấy sao lại không mượn vú em như mọi người. Annie không muốn thế, rất bướng bỉnh. Cô rất yêu con bé nhưng tôi nghĩ đồng thời cũng bực, vì chúng tôi: bị cầm chân lại. Không còn những ngày nghỉ cuối tuần lâu dài, không quyết định ngày đi biển luôn tám ngày được nữa.
- Còn gì nữa, ông Boone?
- Tôi không muốn thú nhận lắm, nhưng...
- Sao?
- Cô ấy hơn hẳn tôi..
- Ông bảo?
- Tôi chỉ là một ống kính, không gì khác. Chụp ảnh là nghề của tôi, thấy mọi việc qua ống kính. Tôi cảm nhận những vật, như một tấm kính nhạy cảm có thể nói vậy. Còn về trí óc tôi chưa bao giờ là một con đại bàng.
- Tôi hiểu.
- Annie tiến lên cao, không phải tôi. Máy ảnh không tiến bộ được, thưa ông Kling, chỉ phản ảnh lại những gì đã thấy.
- Annie hơn ông về trình độ ư?
- Vâng
- Ông chắc chắn là không ngược lại?
- A, ông đừng nói quá! Lạy Chúa, cô ấy có đầu óc khác thường, ham hiểu biết, học tất cả, tiếp thu tất cả. Một cô gái tuyệt vời. Đáng ngạc nhiên.
- Làm sao cô lại đi làm ở một cửa hàng rượu và đồ uống sau khi ly dị?
Tôi không biết. Một người con gái như vậy có thể đi vào một ngành nào đó, quảng cáo. đài, truyền hình, bất cứ ngành gì nhưng trong mọi lĩnh vực cô có thể phát huy tài năng, trí thông minh. Không. Lúc đầu cô đi bán đồ gỗ rồi đồ uống. Tôi không thể hiểu được, thưa ông. Tôi có hỏi cô một lần, lúc đến thăm Monica.
- Cô ấy trả lời ra sao?
- Cô bảo cần có thì giờ nghỉ ngơi. Mọi người thỉnh thoảng phải nghỉ ngơi. Thế đấy, cô đã tìm được sự nghỉ ngơi ấy.
- Trong thời gian chung sống, ông bà có hay cãi cọ nhau không?
- Cũng như mọi người thôi. Ông biết đấy.
- Mỗi tuần một lần? Hai lần?
- A, tôi không rõ, không tính. Ông biết hôn nhân là thế nào rồi. Bao giờ sống bên nhau cũng có lúc nóng giận, rồi cãi cọ nhau một lúc. Tôi không bao giờ để ý đến điều ấy.
- Ông có khẳng định trong gia đình hạnh phúc không?
- Không
- Vì sao không?
- Tôi... Có lẽ... Tôi nghĩ tôi không được như Annie muốn. Tôi không bằng cô ấy.
- Trong cuộc sống, cô ấy có người đàn ông nào khác không?
- Không. Nếu có thì người ta đã không giao con cho cô.
- Còn ông? Không có người đàn bà nào khác?
- Không, Annie là cả cuộc đời của tôi.
- Trước đấy ông có mong con ở với mình không?
- Không. Trong lúc ly dị thì không. Tôi không muốn có gì có thể nhắc tôi nhớ lại Annie.
- Vì ông quá yêu cô ấy?
- Đúng thế. Sau một thời gian, tôi thấy mình xử sự như một thằng ngốc. Tôi đi tìm mẹ con, đến thăm họ. Con gái tôi yêu tôi lắm, ông Kling ạ. Bố con tôi rất hợp nhau. Tôi muốn giành lại đứa bé. Tôi có thể cho nó những điều mà bà mẹ vợ không bao giờ có thể. Bà ấy cố giữ, bất chấp lẽ phải. Người ta giao đứa bé cho Annie chứ có phải cho bà ta đâu.
- Ông Boone, sau khi ly dị, có bao giờ ông nghĩ có thể trở lại sống chung với Annie không?
- Lúc đầu thì có.
- Trong bao lâu?
- Khoảng sáu tháng. Tôi hi vọng cô ấy gọi điện thoại cho tôi đề nghị tôi trở lại. Nhất là khi tôi biết cô ấy bán hàng đồ gỗ. Trong sáu tháng tôi không ngớt hi vọng cô ấy gọi trở lại với cuộc sống chung.
- Cô ấy không gọi?
- Không.
- Và trong thời gian ấy ông cũng không tìm cách gặp cô ấy, cả Monica? Đúng thế chứ?
- Ông đến thăm Monica bao giờ sau khi ly dị?
- Sáu hoặc bảy tháng sau khi ly dị.
- Ông không đề nghị Annie để ông trông nom con?
- Có chứ...
- Rồi sao?
- Cô ấy từ chối. Cô nghĩ chỗ của một đứa con là phải gần mẹ.
- Tôi hiểu? Thế ông không tìm cách dựa vào pháp luật?
- Tôi có hỏi một trạng sư. Ông ấy nói tòa án đã giao đứa con cho Annie và không làm gì được nữa.
- Thời kỳ ấy ông không có hi vọng gì trông nom đứa bé.
- Không, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi. Bà mẹ vợ không có quyền gì đối với nó. Dù sao Monica vẫn là con gái tôi.
- Vâng, bây giờ thì có khả năng. Nhưng tôi muốn nói thời gian Annie còn sống kia.
- Ồ! Không, không. Lúc đó tôi không hi vọng giành lại đứa con. Tôi có thể đến thăm nó, đưa nó đi nghỉ hè ít lâu. Thỉnh thoảng nó đến sống với tôi một tháng. Nhưng tôi không giữ nó được, trong lúc Annie còn sống. Bây giờ thì khác, tôi đấu tranh với bà mẹ vợ cho đến đồng xu cuối cùng.
Kling thở dài.
- Ông gặp Annie lần cuối vào lúc nào, ông Boone?
- Cách đây ba tuần tôi đến thăm Monica. Annie tình cờ đang ở nhà. Nói chung tôi thường thu xếp không gặp cô ấy những lúc tôi đến với con.
- Có bàn về việc chăm sóc con không?
- Không, vấn đề đối với tôi coi như đã giải quyết xong. Tôi biết không thể giành lại con bé.
Bây giờ thì khác rồi. Khi được tin Annie chết, tôi đã lo về chuyện đó. Tôi đã bắt đầu thủ tục tố tụng.
- Ông bắt đầu thủ tục tố tụng từ lúc nào?
- Hôm sau ngày Annie chết.
- Ông có súng ngắn không, ông Boone?
- Có.
- Nhãn hiệu, cỡ nào?
- Một khẩu, Iver Johnson, cỡ 22.
- Ông có giấy phép chứ.
-Tất nhiên. Để tự vệ thôi. Một khẩu súng bé. Tôi ở khu không thiếu trộm cướp, muốn có một khẩu súng trong tay. Biết đâu.
- Ông không có khẩu nào khác ư? Một khẩu 25 chẳng hạn.
- Không. Chỉ một khẩu 22 ấy thôi.
- Theo ông, Annie có kẻ thù không?
- Không. Mọi người yêu mến cô ấy.
- Luật sư của ông là ai?
- Boone ngần ngừ một lát, nhìn Kling.
- Jefferson Dobberly - cuối cùng anh nói.
- Tôi có thể gặp ông ấy ở đâu?
- Văn phòng ông ấy trong thành phố, Đường Merdith số nhà 413. Điện thoại 4 - 8310.
Kling lấy sổ ra ghi và đưa danh thiếp của mình.
- Xin cám ơn, ông Boone. Tôi hi vọng nếu có những câu hỏi khác, ông cho tôi gặp lại. về phần ông, nếu ông nhớ lại có chi tiết nào thấy quan trọng, ông gọi cho tôi theo số điện thoại này. Thanh tra Kling, quận 87 Boone cầm lấy danh thiếp xem kỹ.