- 4 -
Herman Dodson và Công ty Đồ gỗ chất lượng cao.
Ngày 12 tháng sáu 1958
Kính gửi Ông thanh tra Bertram Kling
Quận cảnh sát 87
457, Đường Parkside, Isola
Thưa ông thanh tra,
Sau cuộc nói chuyện của chúng ta trên điện thoại hôm qua, tôi có đề nghị Trưởng ban nhân sự của chúng tôi nghiên cứu hồ sơ của Annie Boone. Anh ấy vừa đưa báo cáo cho tôi, tôi vội chuyển tới ông mong có thế giúp ích được cho ông.
Cô Boone đến chỗ chúng tôi theo một thông báo trên tờ báo ngày chủ nhật 13 tháng ba năm 1955. Nội dung thông báo như sau: cần một người bán hàng tư cách tốt, có kinh nghiệm bán đồ gỗ quý. Điện cho PA3 -7021. Cô Boone đã điện và chúng tôi triệu tập cô đến. Thực tế cô không có kinh nghiệm gì và chưa bao giờ bán đồ gỗ, trưởng phòng nhân sự của chúng tôi ngại tiếp nhận. Nhưng như ông đã biết, cô vừa ly dị với chồng, là một cô gái đẹp, dễ thương và hấp dẫn. Chúng tôi nghĩ dáng người của cô có thể bố trí vào gian hàng đồ gỗ hiện đại và chúng tôi lấy vào làm thử trong sáu tháng. Lương bước đầu của cô là 4,5 đô la mỗi tuần, nếu làm tốt cuối thời gian tập sự sẽ được tăng lên 5 đô la mỗi tuần.
Cô Boone chăm chỉ, bán hàng tốt, được đồng sự yêu mến và trưởng gian hàng đánh giá cao, khen ngợi những đức tính của cô.
Chúng tôi buồn vì năm ngoái cô không làm nữa. Chúng tôi tưởng cô tìm được một công việc thu nhập cao hơn nhiều và không muốn ngăn cản cô tranh thủ dịp may đó.
Tôi có thể đoán chắc với ông, thưa ông thanh tra, chúng tôi và mọi nhân viên của chúng tôi đều buồn rầu được tin cô chết. Cô Boone là một người đàn bà trẻ, đẹp, tính dịu hiền dễ nhận thấy. Cô vừa vượt qua một đau thương lớn nhưng không bao giờ kể về những nỗi buồn riêng. Cô không than phiền bao giờ.
Tôi hết lòng mong mỏi việc điều tra của ông đạt kết quả, bắt được hung thủ giết cô và trừng phạt xứng đáng. Nếu tôi có thế có ích cho ông một phần nào đó, xin ông đừng ngần ngại gọi tôi giúp đỡ.
Xin ông nhận cho những lời cầu mong của tôi về việc chóng thành công và những lời chào trân trọng.
Ralph Dodson.
Kling đọc lại bức thư của Ralph Dodson và tự hỏi vì sao người ta có thể giết chết Annie Boone và phá tan hoang cửa hàng rượu. Việc này không có lý. Anh nhún vai, với cuốn danh bạ điện thoại gọi Theodore Boone, ảnh nghệ thuật số 495, đường Hall. Đầu dây cầm ông nghe ngay.
- Hiệu ảnh Boone đây. Một giọng nói dễ thương lên tiếng.
- Xin cho gặp Ông Boone.
- Ai gọi đấy?
- Thanh tra cảnh sát Kling của quận 87.
- A! Giọng nói thốt lên.
- Ông ấy có nhà chứ?
- Tôi không rõ. Ông cầm máy, tôi đi hỏi xem. Kling không bỏ ống nghe. Anh hình dung một người có râu, đeo kính, mặc áo sơ mi thể thao. Định bỏ máy hỏi lại số thì tiếng nói nhỏ nhẹ ở đầu kia. Rồi một giọng đàn ông nghiêm trang, rõ ràng.
- A lô?
- Ông Boone đấy phải không?
- Vâng
- Tôi là thanh tra Kling, ở quận 87.
- Tôi đã chờ cú điện thoại này - Boone nói - về vấn đề Annie phải không ạ.
- Vâng.
- Tôi có thể giúp gì ông?
- Tôi muốn nói chuyện với ông, ông Boone. Ông có thể cho tôi gặp chiều nay được không?
- Vâng, xin một giây để tôi xem sổ. Nào... Ba giờ. Được không?
- Tốt lắm.
- Ông đúng giờ cho. Xin lỗi, tôi không muốn tỏ ra thô lỗ nhưng có cuộc hẹn, một buổi chụp vào ba rưỡi.
- Tôi nói sẽ có mặt đúng ba giờ.
- Tốt, tôi chờ ông.
Boone bỏ máy. Kling cầm máy đứng một lúc rồi đặt xuống. Anh nhìn đồng hồ, lại gần bàn Meyer đang đánh máy.
- Thôi, tù khổ sai, đến giờ ăn rồi.
- Đến giờ rồi à? Lạy Chúa, ở đây chỉ làm có thế. Nhưng anh đứng dậy mặc áo ngoài và trong quán cháo trước mặt trụ sở, anh ngốn gấp ba lần Kling ăn - một chiến công của anh.
Cũng như Cotton Hawes, Peter Kronig là một người chuyên ngành; khác với Hawes, anh không chuyển từ quận này sang quận khác. Anh bắt đầu làm thợ ảnh ở sở cảnh sát nhưng vì có năng khiếu, người ta đưa anh vào phòng thí nghiệm. Kỹ thuật viên giỏi ở phòng thí nghiệm rất hiếm nên thủ trưởng xem anh như con ngươi mắt mình.
Peter Kronig nhận ra công việc ở phòng thí nghiệm không chỉ tráng phim, phóng ảnh, mà phải tiếp tục với những thanh tra phụ trách điều tra trọng án. Kronig không ngán phải làm việc nhiều với Steve Carella. Anh biết anh này khi còn đi chụp ảnh xác chết. Carella thích đùa cợt nhưng cũng là một cảnh sát giỏi, đặt ra những câu hỏi thông minh và không để công việc dẫm chân tại chỗ. Ít sự việc thoát khỏi anh. Nhưng anh chàng Hawes này! Khó lòng hoà hợp được với anh ta. Kronig không thích đấu trí; Hawes có vẻ sắc như dao cạo và lạnh như một thây ma từ năm trước. Kronig nổi gai ốc cả người.
- Anh cũng biết chúng ta có thế xác định nhãn hiệu và xuất xứ của một khẩu súng nếu chúng ta có viên đạn của súng ấy.
- Đúng vì vậy mới có chúng tôi ở đây - Hawes khó khăn ngắt lời.
- Vâng. Chúng ta hãy quan sát những đường rãnh ở viên đạn xem vòng xoáy về phía phải hay trái, tính toán chiều rộng, số rãnh và...
- Khẩu súng giết chết Annie Boone thế nào? Hawes hỏi.
- Tôi đang làm
- Bao giờ có kết quả? Hawes lại hỏi. Carella liếc nhìn anh; Hawes không nao núng
- Hừm - Kronig tiếp tục, hơi phật ý - Phần lớn nòng súng ngắn có số lượng chẵn về đường rãnh soáy ốc. Giữa những đường rãnh mặt trơn gọi là mặt bằng. Ví dụ chỉ có tám súng tự động....
- Tám súng tự động có mặt bằng - Hawes tiếp lời - Còn khẩu súng gây án?
- Tôi nói đây. Phần lớn súng ngắn cỡ 25 có sáu mặt bằng. Nếu gặp hai khẩu súng có số mặt bằng như nhau, chúng ta có thể phân biệt chúng bằng tìm xem vòng xoáy sang phải, sang trái. Anh theo dõi đấy chứ?
- Rõ ràng lắm rồi.
- Ít có súng tự động có vòng xoáy hướng về bên trái.
- Có một số - Hawes nói - Những khẩu cỡ 25 và 35 Tây Ban Nha.
- Đúng, đúng. Cả khẩu Bayard và Colt 25 cũng thế.
- Tạo sao anh nhấn mạnh những khẩu cỡ 25 đến thế? Carella muốn biết.
- Vì viên đạn này có sáu mặt bằng, vòng xoáy hướng về trái và...
- Nói vào việc đi - Hawes bảo.
- Thế này - Kronig thở dài. Chiều rộng, hướng những vòng xoáy và cuối cùng tìm được nhãn hiệu và cỡ nòng khẩu súng bắn viên đạn này.
- Khẩu gì thế?
- Một khẩu tự động Colt 25.
- Không có loại nặng, anh biết những khẩu 25 rồi đấy. Một khẩu súng chỉ nặng ba trăm sáu mươi lăm gam, dài tất cả mười hai centimét. Nòng súng chỉ dài năm centimét. Băng đạn có sáu viên. Trong thương trường thường bằng thép xanh hay mạ kền cán khảm xà cừ, ngà voi hoặc hồ đào đánh véc ni. Bắn như đá, nhưng có thế hạ một người như khẩu 45.
- Một khẩu súng nhỏ - Carella lẩm bẩm.
- Nhẹ - Hawes thêm vào - Một khẩu súng mà người đàn ông bỏ túi áo ngoài không trở ngại gì, người đàn bà có thế cho vào túi xách tay.
- Không đặc biệt là một khẩu súng của đàn bà chứ Peter?
- Không nhất thiết, Steve. Không như một khẩu 45. Không có nhiều bà chơi khẩu 45.
- Như vậy hung thủ là đàn ông hay đàn bà? Carella thở dài.
- Đúng vậy - Kronig nói. Rồi anh nháy mắt cười hể hả với Carella: Tôi làm cho anh dễ dàng trong công việc hơn chứ?
Ra đường, đi trước nhà, Carella hỏi.
- Anh thường có làm việc với phòng thí nghiệm không Hawes?
- Đôi khi.
- Thế thì có việc gì vậy? Anh không thích Peter à?
- Anh ấy rất giỏi, sao vậy?
- Anh có vẻ cáu kỉnh.
- Vì những chúc từ của anh ta về đạn đạo sơ đẳng.
- Công việc của anh ấy mà.
- Công việc của anh ta là nói với chúng ta nhãn hiệu và cỡ súng đã bắn chết Annie Boone. Tôi không cần biết anh làm thế nào để đi đến kết luận. Công việc chúng ta là làm sao bắt được hung thủ chứ không phải đến nghe hội thảo về chuyền môn.
- Biết được một ít thì chẳng có hại gì cả
- Vì sao? Anh muốn làm việc ở phòng thí nghiệm à?
- Không. Nhưng khi người ta biết công việc của ai đó, người ta ít có xu hướng đòi hỏi điều không làm được.
- Thái độ thật độ lượng. Tôi, tôi muốn hỏi nhanh gọn.
- Hawes, cho phép tôi có một lời khuyên.
- Nói đi.
- Tôi không phải là cảnh sát giỏi nhất trên đời. Tôi cố gắng làm việc của tôi, thế thôi. Nhưng tôi đã tiến hành không biết bao nhiêu cuộc điều tra và nhận thấy những nhân viên kỹ thuật thường tạo cho nhiệm vụ chúng ta dễ dàng hơn. Nhiều khi phòng thí nghiệm chẳng để làm gì cả, việc điều tra dựa vào tìm tòi, các nguồn chỉ điểm và những tính toán. Nhưng đôi khi phòng thí nghiệm làm hết mọi việc trừ bắt giam. Khi một nhân viên kỹ thuật nói, tôi nghe, tôi nghe thật chăm chú.
- Có nghĩa là?
- Anh cũng có tai như mọi người! Đi uống cà phê chứ Hawes?