← Quay lại trang sách

- 7 -

Trong văn phòng các thanh tra, Bert Kling nói chuyện qua điện thoại với Claire, cô vợ chưa cưới.

- Anh không nói chuyện với em được - Anh nói.

- Cũng không thể nói anh yêu em?

- Không.

- Tại sao? Có ai bên cạnh anh à?

- Đúng.

- Nhưng anh có yêu em không? Claire cố gặng

- Có - Kling thì thầm vừa liếc nhìn Meyer - Em đang làm gì?

- Em đang học môn xã hội học.

- Tốt lắm. Học đi, nếu hè này muốn lấy bằng...

- Đây là môn thi cuối cùng của em.

- Tốt. Em học chăm vào.

- Em muốn nói chuyện với anh hơn.

- Anh bận việc. Em lãng phí tiền của những người đóng góp.

Claire phá lên cười tươi tắn.

- Em hiểu. Chào anh. Tôi nay điện thoại cho em chứ?

- Đồng ý

- Em yêu anh, thưa ông thanh tra.

Cô bỏ máy.

- Người yêu à? Meyer hỏi.

- Đúng

- Bao giờ cưới nhau?

- Dù sao cũng không phải tháng này.

- Năm sau à?

- Có lẽ sớm hơn.

- Rất hay. Cưới vợ đi. Đối với một cảnh sát lý tưởng đấy. Anh sẽ hiểu đời, biết được ngồi tù thì sẽ ra sao và đỡ có những sai lầm trong xét xử.

Chuông điện thoại réo cắt đứt cuộc trao đổi ấy.

- Thanh tra Meyer, Quận 87 đây. Ai? Có anh ấy ở đây. Người nào gọi đấy? Chờ cho tí... Meyer đặt tay lên máy và nói: Một anh tên là Ted Boone. Bà con của nạn nhân à?

- Nguyên là chồng cô ấy. Đưa máy cho tôi. A lô?

- Thanh tra Kling phải không ạ? Ted Boone đây.

- Vâng, chào ông, khỏe không?

- Rất khỏe. Xin cám ơn.

- Có việc gì vậy?

- Có cái có thể ông quan tâm. Tôi vừa nhận được tức thì của một lá thư của Annie.

- Của Annie?

- Tôi hiểu. Quan trọng chứ?

- Tùy ông xét. Ông đến đây được không?

- Lúc này ông ở nhà à?

- Vâng.

- Tôi đến ngay.

Phố Stewart ở phía nam thành phố Isola, dọc theo con sông và có những toà nhà sang trọng một cách vương giả.

Bert Kling có vẻ như chuột đồng đến thăm chuột thành phố. Anh thấy mình ăn mặc tồi, bước đi hình như thô kệch và tự hỏi không biết không khí ngoại ô có ảnh hưởng đến suy nghĩ của anh không?

Anh gác cổng toà nhà nhìn kỹ anh như một chàng trai lạc hậu đến phụ vụ ở đây. Anh mở cổng cho Kling và viên thanh tra vào một tiền sảnh hiện đại anh chưa từng thấy, có cảm tưởng đi nhầm vào phòng tranh, muốn chạy ẩn vào thang máy.

- Ông hỏi ai? - Người giữ thang máy hỏi.

- Ted Boone.

- Tầng sáu.

- Tôi biết.

Cửa mở. Boone đứng trước mặt, bận chiếc áo dài Trung Hoa rộng gấp ba lần so với anh.

- Mời ông vào - anh nói - Tôi đang tắm rửa, một đợt tạm nghỉ nửa tiếng. Ông muốn xem lá thư?

- Tôi đến thăm ông vì việc đó.

- Để tôi đi lấy. Ông cho phép tôi tranh thủ mặc quần áo, người ta chờ tôi ở phòng máy.

- Ông làm đi.

- Mời ông ngồi. Xin cứ tự nhiên như ở nhà.

Một lát sau Boone trở lại, mặc quần và sơ mi trắng.

- Thư đây, ông đọc đi. Tôi xin phép một phút anh rời phòng khách, vừa đi vừa cài áo sơ mi. Chiếc phong bì hình chữ nhật màu xanh nhạt, Annie Boone viết địa chỉ bằng mực xanh, nhầm số nhà, 585 thay vì 565. Phong bì có ghi chú bằng bút chì của người đưa thư. Sau khi chuyển từ hộp thư này sang hộp thư khác, thư đến được nơi nhận Kling mở phong bì rút lá thư ra.

Annie viết chữ nhỏ, sáng sủa và rõ ràng. Lề đều đặn, giấy sạch sẽ, xếp cẩn thận chứng tỏ không vội, không hoảng sợ. Thư đề ngày mồng 7 tháng sáu, ba ngày trước khi chết.

“Ted Thân yêu.

Em biết tình cảm của anh đối với Monica và biết anh định làm gì. Đáng ra em phải giận anh nhưng vừa xảy ra một việc em muốn trao đổi với anh. Dù sao anh là người độc nhất em còn có thể nói chuyện thoải mái được.

Ted, em vừa nhận được một bức thư hôm qua, làm em sợ. Em muốn có lời khuyên của anh và cho biết có nên báo với cảnh sát không. Em đã điện thoại cho anh, ở chỗ làm và ở nhà nhưng người ta trả lời anh đi vắng và không trở về trước thứ hai. Về nhà anh sẽ bắt được thư này và em mong anh điện ngay cho em, hoặc ở cửa hàng. Số điện thoại cửa hàng là C7 - 6200. Điện thoại cho em. Hôn anh Annie”.

Kling đọc lá thư, đọc lại đến lần thứ ba, vẫn đang nhìn kỹ lá thư thì Boone vào, bận chiếc áo thể thao rất Mĩ tương phản với gian phòng trang trí theo kiểu Trung Hoa.

Boone châm thuốc hút, nhìn đồng hồ.

- Tôi còn năm phút nữa. Ông nghĩ về lá thư như thế nào?

- Tôi hỏi ông mấy câu được chứ?

- Xin mời ông.

- Đầu tiên, tại sao gọi Ted thân yêu thay vì một câu khách sáo hơn? Điều này nói lên tình yêu đậm đà hơn những hoàn cảnh cho tôi thấy.

- Không phải tình yêu mà là tính đa cảm. Cô ấy viết như thế với tất cả mọi người. Một thói quen. Annie là vậy. Không có ý nghĩ gì đâu, ông cứ tin tôi.

- Và điều này muốn nói gì? Em biết những tình cảm của anh đối với Monica, và em biết...

- Ồ, Không có gì.

- Nhưng sao lại viết thế?

- Cô ấy biết tôi yêu con gái tôi lắm và tôi… tôi…

- Sao?

- Tôi yêu cô ấy lắm thế thôi.

- Đúng ra em phải giận anh... nghĩa là gì?

- Sao? Cô ấy nói thế ư?

- Ông đọc mà xem.

- Không, không, tôi tin ông. Tôi không biết ý cô ấy muốn nói gì.

- Hừm. Và lá thư mà cô ấy nhận được thế nào? Ông có biết?

- Không biết tí gì.

- Ông đi công tác vắng từ bao giờ?

- Sáng thứ sáu, mồng 7.

- Lúc mấy giờ?

- Tám giờ, từ đây.

- Đi làm việc gì?

- Một khách hàng. Chụp bức ảnh.

- Ông định làm trong ngày nghỉ cuối tuần? Đúng thế chứ?

- Vâng.

- Định trở về hôm nào?

- Tôi định tính về phòng máy sáng thứ hai.

- Đúng ngày đó chứ?

- Không.

- Thế ông về hôm nào?

- Tôi về đến thành phố tối thứ hai, lúc mười một giờ.

- Đêm, Annie bị giết?

- Vâng.

- Ông có điện thoại về phòng máy không?

- Lúc mười một giờ đêm ấy à?

- Không, chắc thế. Có tin tức gì gửi cho ông ở đấy không?

- Có, Annie có gọi điện thoại.

- Ông có gọi lại cho cô ấy không?

- Không. Tôi nghĩ có thể sáng hôm sau gọi cũng được. Tôi mệt bã người.

- Nhưng sáng hôm sau ông không gọi.

- Tôi đọc báo, biết cô ấy đã chết.

- Được rồi. Nếu không có gì trở ngại, tôi mang theo lá thư này. Nó có thể giúp chúng tôi.

- Ông cầm đi - Boone nói và quan sát Kling - Ông vẫn nghĩ là tôi nhúng tay vào việc đó, đúng không?

- Chúng tôi thấy có một số mâu thuẫn, ông Boone ạ.

- Annie bị giết vào lúc mấy giờ?

- Theo bác sỹ pháp y, vào lúc mười giờ rưỡi.

- Thế thì tôi không dính dáng vào việc đó nữa rồi.

- Vì sao? Ông nói trước mười một giờ ông chưa về?

- Chưa. Vì lúc mười giờ rưởi, tôi ở trong một nhà hàng trên đường. Chủ nhân quan tâm đến nghề nghiệp của tôi. Chúng tôi nói chuyện lâu với nhau.

- Nhà hàng nào?

- Nhà hàng tên là Capor, cách đây sáu mươi cây số. Tôi không thể giết Annie được, thực tế không thể được. Ông cứ kiểm tra. Ông chủ ấy sẽ nhớ tôi, tôi có đưa danh thiếp cho ông.

- Cách đây sau mươi cây số?

- Vâng, trên đường quốc lộ 38. Ông cứ đến xem.

- Chúng tôi sẽ làm việc đó - Kling nói vừa đứng dậy... - Một lời khuyên, ông Boone.

- Sao ạ?

- Tuần này đừng đi cuối tuần đến đấy.

Văn phòng luật sư Feffersen Dobberly có mùi ẩm mốc, thiếu ánh sáng. Những sách luật dày cộp chất đầy tường phòng chờ, hành lang đến phòng làm việc của luật sư và cả ở ba bức tường trong đó.

Dobberly ngồi ở bàn giấy, trước cửa sổ ở bức tường thứ tư. Một tia sáng nhẹ vờn trên chiếc trán hói của ông và cho thấy những luồng bụi mỏng. Trên bàn chất những cuốn sách lớn ngăn cách luật sư và viên thanh tra cảnh sát. Kling ngồi quan sát Bobberly. Một người cao lớn, gầy, đôi mắt xanh, miệng méo mó động đậy như muốn nhổ nước miếng mà không dám. Sáng hôm ấy ông cạo râu, làm đứt một vết đỏ trên má. Một mảng tóc bạc phân cách trán và chiếc cổ gà của ông. Ông năm mươi ba tuổi, nhìn có vẻ đến bảy mươi.

- Theodore Boone đã dùng những biện pháp gì để giành lại đứa con gái Monica? - Kling hỏi.

- Tôi không rõ điều này quan hệ với việc điều tra của ông ở chỗ nào, Dobberly đáp lại.

Trái ngược với hình dạng gầy yếu làm người ta lầm tưởng luật sư sẽ có giọng trầm và vang, ông như nói với quan tòa và mỗi lời nói của ông là cơ sở của điều bảo vệ.

- Ông không cần xét đến quan hệ, thưa ông Dobberly. Việc đó tuỳ thuộc về cảnh sát.

Dobberly mĩm cười và Kling tiếp tục.

- Ông trả lời cho.

- Boone đã nói với ông như thế nào?

- Thưa luật sư, Kling nhẹ nhàng nói gặng. Đây là một cuộc điều tra hình sự. Chúng ta đừng đánh đố nhau.

- Thế thì, thưa ông thanh tra... Dobberly mỉm cười bắt đầu nhưng Kling đã nói thêm, nhấn mạnh từng vần.

- Một cuộc điều tra hình sự.

Nụ cười Dobberly biến mất. Ông hỏi:

- Ông muốn biết những gì?

Boone đã dùng những biện pháp gì để giành lại con?

- Mới đây? Những ngày này à?

- Vâng, trong lúc này.

- Bà Travail từ chối trả lại đứa bé. Theo luật, Ted... Ông Boone có thể dùng vũ lực giành lại. Ông ấy không muốn làm. Quá lắm là tám ngày nữa sẽ mở phiên toà. Thế thôi.

- Các ông đề nghị tòa án vào lúc nào?

- Hôm sau ngày Annie chết.

- Trước đó ông Boone có tìm cách giành lại con gái?

Dobberly ngập ngừng.

- Thế nào?

- Chắc ông biết họ đã ly dị nhau gần hai năm?

- Tôi biết.

- Trước thời gian đó, tôi phụ trách về công việc của Ted. Đương nhiên khi họ quyết định ly dị nhau thì gọi tôi. Tôi cố gắng ngăn cản sự chia tay. Nhưng… Cuối cùng người nào cũng có lý do cả, đúng không? Annie bỏ đi Las Vegas.

- Ông tiếp tục cho.

- Sáu tháng sau, Ted đến gặp tôi nói muốn giành lại Monica.

- Ông trả lời tòa án đã giao cho Annie và không làm gì được nữa. Tôi không nhầm chứ?

- Tôi nói... Không hẳn là tôi trả lời đúng như thế.

- Ông nói như thế nào?

- Có những trường hợp toà xét lại việc giao con cho ai. Ví dụ trong trường hợp bà mẹ tỏ ra bất lực.

- Như thế nào? Bất lực ra sao?

- Không có khả năng nuôi dạy một đứa bé, thưa ông Kling. Ví dụ nếu bà ta nuôi con trong trại cải tạo, hoặc qua điều tra thấy bà nghiện ma tuý, nghiện rượu.

- Đấy không phải trường hợp của Annie.

- Này, theo tôi - Dobberly ngập ngừng.

- Thế nào?

- Ông Kling, tôi luôn luôn yêu mến Annie, không muốn nói xấu cho cô. Nhưng tôi thổ lộ với ông điều này chỉ vì khách hàng tôi chọn điều đó làm cơ sở đòi lại con. Khi chúng tôi đưa đơn...

- Các ông đã đưa đơn kiện?

- Đúng. Để đề nghị toà xét xử lại.

- Vào thời gian nào?

- Đã gần một năm nay.

- Việc xảy ra như thế nào?

Dobberly nhún vai.

- Công việc nhiều quá, ông Kling. Chúng tôi vẫn chờ mãi đến lúc Annie chết. Tôi đã rút lại đơn. Vô ích, bây giờ thì Ô. Boone có toàn quyền về đứa con rồi.

- Đơn kiện dựa vào cơ sở nào?

- Chúng tôi tìm cách chứng mình Annie không phải là một bà mẹ tốt. Ông nên hiểu, nếu Annie không may sắm đầy đủ cho con gái, ở trong một khu nghèo nàn hoặc có nhiều... ở... đối tượng; không một lý do nào trong đó có thể cho là không có khả năng nuôi dạy con.

- Vâng, thế tật xấu của Annie là gì?

Dobberly thở dài một hơi.

- Annie là một người nghiện rượu kinh niên.

- Boone chưa bao giờ nói với tôi điều đó! Mẹ cô ấy cũng thế! Nào... Có lẽ điều đó có quan hệ đến việc làm ở cửa hiệu rượu và đồ uống.

- Có lẽ. Sau khi họ ly dị nhau, tôi không gặp lại Annie. Trước đó cô ấy không uống vô điều độ.

- Như vậy cô ấy nghiện rượu giữa thời kỳ ly dị và lúc các ông kiện xét xử lại.

- Nhìn ngoài thì đúng thế. Nếu thời kỳ tôi biết cô ấy cô không giữ bí mật tật xấu của mình. Tôi không biết ra sao.

- Theo tôi, ông biết rất rõ Boone.

- Khá rõ.

- Ông ta nói sáu tháng sau khi ly dị ông tìm cách gặp lại Annie và con gái. Tuy vậy ông ta vẫn cho là say mê cả hai. Ông có thể giải thích tính cách này không?

- Được chứ. Ted hi vọng lấy lại được tình yêu của Annie. Anh ấy xa cách một thời gian, nghĩ rằng có lẽ cô thấy thiếu anh, sẽ bình tâm lại và gọi anh, trở về. Nhưng không thế, Ted cuối cùng nhận rõ sự thật đáng buồn. Thế là hết, hết hẳn. Lúc ấy anh quyết định đòi Monica. Nếu không có lại được Annie, anh lấy đứa bé vậy. Ít nhất là có được đứa con gái của anh. Thế đấy, ông Kling ạ.

- Tôi hiểu. Ông đã gặp bà Travail chưa?

- Mẹ vợ Ted? Chưa bao giờ. Theo những gì anh ấy kế lại, tôi nghĩ bà ta là bà mẹ vợ điển hình của những bức vẽ hài hước.

- Bà ấy đánh giá Boone rất cao.

- Thật ư? Điều ấy làm tôi ngạc nhiên đấy.

- Sao vậy.

- Tôi đã nói, Ted có vẻ ghét bà ấy lắm... Này ông, ông không thực sự nghĩ Ted có thể giết Annie đấy chứ?

- Tôi không thực sự nghĩ việc gì cả.

- Anh ấy không giết đâu, xin tin tôi, ông Kling. Tôi đưa đầu tôi cho mà chặt. Chàng trai ấy không làm hại được ai. Annie đã đem lại và lấy đi hạnh phúc của anh. Anh ấy chỉ cố gắng nhặt nhạnh một ít hạnh phúc khi đòi lại đứa con gái.

Nhưng không thể giết người được.

- Tôi mong ông nói đúng. Thế ông thấy Annie Boone thế nào?

- Một cô gái đẹp, đầy sức sống, linh hoạt.

- Thông minh hơn bình thường?

- Không, bình thường. Vừa phải thôi.

- Ông có cho rằng cô ấy có thể hơn chồng về mặt trí tuệ không?

- Không, tôi không nghĩ vậy, họ có thể tiến bộ như nhau. Dĩ nhiên tôi không gặp họ luôn, chỉ thỉnh thoảng, khi Ted cần hỏi về pháp luật. Ông biết chính Annie đòi ly dị. Ted không muốn thế. Tôi cố gắng hòa giải, ngăn họ chia tay. Nhưng Annie kiên quyết. Tôi thấy cũng lạ vì họ rất hợp nhau.

- Nhưng ông không đến nhiều với họ?

- Không.

- Khoảng bao nhiêu lần hàng tháng?

- Trong hai năm quen biết họ trước khi ly dị, tôi gặp họ khoảng mười lần. Một đôi vợ chồng phù hợp với nhau lắm, tôi không hiểu vì sao Annie khăng khăng đòi ly dị. Chỉ có một người có thể cho chúng ta biết, thưa ông.

- Ai thế?

- Annie Boone.

Nếu trên đời có điều khó chịu hơn bị một cảnh sát thẩm vấn thì là bị hai cảnh sát thẩm vấn. Có cái gì đó đặc biệt trầm uất khi đối mặt với hai khuôn mặt vô cảm dồn cho anh những câu hỏi. Có lẽ vì thế mà thường các thanh tra làm việc đôi với họ. Hai người quan sát Patricia Colworthy gồm thanh tra Meyer Meyer và Bert Kling; cô chưa thấy hai nét mặt lạnh lùng như thế bao giờ. Anh tóc hung có vẻ khá dễ mến nhưng cũng băng giá như anh hói. Chính anh hói bắt đầu:

- Chúng tôi thấy địa chỉ của cô ở sổ tay Annie Boone. Chúng tôi cho rằng cô là một trong những người bạn của cô ấy.

- Đúng - Patricia nói.

- Bạn thân thiết chứ - Anh kia, tóc hung hỏi.

- Khá thân.

- Cô quen biết cô ấy bao lâu rồi?

- Ít nhất đã hai năm.

- Cô biết cô ấy đã ly dị với chồng? - Anh tóc hung nói.

- Có

- Có biết người chồng cũ không? - Anh hói hỏi.

- Không

- Cô gặp cô ấy lần cuối vào lúc nào?

- Ngày thứ bảy, cách đây mười lăm ngày. Chúng tôi đi với hai chàng trai.

- Những ai vậy?

- Bạn tôi, Steve Brasil và một anh đi với Annie.

- Tên anh ta?

- Frank, Frank Abelson.

- Trước lúc cùng đi, cô biết anh Abelson ấy rồi chứ?

- Vâng. Thỉnh thoảng cô ấy vẫn gặp anh ta.

- Họ quan hệ nghiêm chỉnh chứ?

- Không, tôi không nghĩ thế. Tại sao ông không hỏi người chồng cũ? Theo Annie nói, anh ta muốn giành lại con bé con. Có lý do để giết Annie đấy. Abelson chẳng có lý do gì. Anh này đứng đắn, dễ mến.

- Có lẽ, Ông Boone có những lý do - anh tóc hung tuyên bố, nhưng ông ấy không có dịp. Vào giờ người vợ cũ bị giết, ông đang đứng ở cách thành phố sáu mươi cây số. Một ông chủ nhà hàng sẵn sàng thề làm chứng. Ông Boone không thể giết Annie được.

- Ông ta không dính líu tới vụ ấy chứ?

- Không.

- Thế Frank Abelson cũng không. Tôi cam đoan anh này cũng có chứng cứ ngoại phạm. Ông sẽ thấm vấn anh ta?

- Có lẽ.

- Tại sao các ông không hỏi những người cần hỏi?

- Ví dụ những ai? - Anh tóc hung muốn biết.

- Những người cần hỏi.

- Annie Boone có nghiện rượu không? - Anh hói hỏi

- Cái gì?

- Cô ấy có uống rượu nhiều không?

- Ông đùa ấy à?

- Tôi nói nghiêm chỉnh?

- Anh nói với ông như vậy?

- Có người nói

- Thế đấy, Chà, loại người.

- Cô ấy không uống quá đà ư?

- Tôi nghĩ cô ấy uống quá đà là một ngón tay rượu nho!

- Không, tôi nói với ông thế! Điều đó đánh đổ tất cả.

- Cô chắc chắn chứ?

- Rất chắc chắn! Tôi thường đi với cô ấy. Nhiều khi cô uống một ít rượu mùi, hoặc rượu bổ. Uýtky thì không bao giờ. Nghiện rượu? Quái thật.

Anh tóc hung nhìn anh hói.

- Cô có yêu mến Annie không?

- Như chị em. Không phải bao giờ tôi cũng thích những người cô thường lui tới hoặc những mánh khoé của cô, nhưng tôi không quan tâm điều đó. Khi tôi yêu mến ai, tôi rất yêu mến. Tôi không hỏi, không chõ mũi vào những việc của họ.

- Loại việc gì vậy?

- À, việc đó tôi không quan tâm.

- Nhưng chúng tôi quan tâm - anh hói nói.

Khi đã quen với anh ta, anh có vẻ không tệ đến thế, đôi mắt xanh rất hiền và thật kiên trì.

- Vâng, nhưng... Tôi không muốn nói đến những người đã chết.

- Tuy vậy, những điều đó có lẽ giúp chúng tôi tìm ra kẻ đã giết cô ấy,

- Đúng vậy, Nhưng dù sao, nếu tôi chết, tôi cũng không muốn người ta nói đến tôi. Chỉ có chuyện về việc đó, tôi đã nổi da gà! Tôi như thế đấy. Thậm chí không thể đi đưa đám mẹ đẻ tôi. Anh hói nhìn anh tóc hung.

- Cô Annie Boone đã làm những việc gì? Anh tóc hung hỏi.

- Chẳng có việc gì cả

- Có việc gì đó không hợp pháp ư?

- Không. Tôi chẳng biết. Làm sao ông nghĩ tôi biết được việc gì hợp pháp hay không hợp pháp?

- Cô ấy nghiện rượu không? - Anh hói hỏi.

- Không.

- Cô ấy có tiêm chích không? - Anh tóc hung muốn biết.

- Gì ạ?

- Cô ấy có nghiện ma tuý không?

- Không.

- Thế cô ấy làm việc gì không hợp pháp?

- Không có việc gì cả.

- Thế sao cô ấy bị giết dã man như vậy?

- Tôi chẳng biết gì hết. Sao các ông không hỏi... Những người biết rõ cô ấy hơn tôi. Như Frank Abelson, anh ấy biết cô ấy hơn. Hoặc anh khác cô vẫn thường đi cùng, Artie Cordis. Các ông hãy hỏi họ.

- Cô ấy dàn díu với họ?

- Không.

- Thế tại sao cô muốn chúng tôi hỏi họ bất cứ điều gì? Cô này, kẻ nào có thể muốn giết Annie?

- Làm sao tôi biết được? Thậm chí tôi không muốn nói đến điều ấy, không muốn nghĩ đến!

- Cô ấy có kẻ thù không?

- Không

- Có bạn trai thân thiết không?

- Patricia không trả lời.

- Ai? Patricia im lặng.

- Được rồi - anh hói thở dài - Cô ấy ngủ với ai?

Patricia cũng thở dài.

- Ồ, Phelps - cô nói - Chủ cửa hàng rượu và đồ uống chỗ cô ấy làm việc.

Franklin Phelps không ở trong quận 87. Ông ta có cửa hàng ở đấy nhưng ở khu phố sang trọng, trong một ngôi nhà cách đây mười năm mua ba mươi lăm nghìn đô la. Ngôi nhà cũng không được ca ngợi nhiều nhưng ở trong một khu phố đang phát triển, giá đất vì thế tăng dần.

Nhà xây trên một héc-ta đất, cách đường hai mươi mét. Meyer và Kling đi dần dần, nhìn vào số nhà trên những cột đá ở cổng. Họ dừng lại ở số 35, cho xe vào sát đường phố, bước lên hè rộng lát đến cổng vào nhà. cổng sơn trắng, có một chiếc búa gõ lớn bằng đồng. Meyer nâng búa và thả xuống.

Cánh cổng mở, một cô hầu da đen bận quần áo hồng hỏi.

- Các ông muốn gặp ai ạ?

- Ô. Phelps.

- Các ông là ai đấy ạ?

- Cảnh sát - Meyer nói và đưa huy hiệu ra.

- Xin các ông chờ cho một tí - Cô hầu nói vừa nhẹ nhàng khép cửa. Cửa lại mở. Một người đàn bà đẹp khoảng bốn mươi tuổi xuất hiện. Mái tóc hung đã hoa râm, đôi mắt nâu lớn, một nụ cười đẹp và giọng nói dễ nghe.

- Xin mời các ông vào. Franklin đang tắm dở. Hai thanh tra vào trong nhà. Một tấm gương lớn cũ phản ánh hình ảnh họ mờ mờ.

- Mời hai ông vào phòng khách. Tôi là Marna Phelps.

- Tôi là thanh tra Meyer và đây là đồng sự của tôi, thanh tra Kling

Bà Phelps đề cập ngay vào vấn đề.

- Các ông đến về vấn đề của Annie phải không ạ?

- Vâng - Kling nói.

- Thế các ông biết rồi chứ?

- Biết về việc gì?

- Franklin và cô ấy. Ông là người yêu của cô.

Kling nheo mắt, nhìn Meyer, anh này đứng tuổi, ít ngây thơ hơn, không động đậy gì.

- Vâng, chúng tôi biết.

- Ông ấy không giết cô ta, bà Phelps khẳng định - Tôi có thể chắc thế.

- Bà biết việc đó từ bao lâu rồi?

- Ít nhất cũng một năm - bà nhún vai Franklin không phải là trai trẻ nữa. Tôi không lo ngại gì. Theo tôi hiểu thì đó là những vấn đề thường xảy ra. Nếu tôi làm ra chuyện, tôi sẽ mất chồng. Bình thường thì loại phiêu lưu như thế còn kéo dài sáu tháng nữa, không hơn. Không may mà Annie bị giết hại.

- Bà biết cô ấy?

- Tôi gặp hai, ba lần ở cửa hàng.

- Bà thấy cô ta thế nào?

- Một cô gái rất đẹp. Franklin bao giờ cũng thích lắm.

- Tôi thấy thái độ của bà tỏ ra rộng lượng đặc biệt.

- Tôi chỉ có Franklin. Ông là cả cuộc đời tôi, chỗ dựa toàn bộ vốn liếng của tôi. Đàn ông có nhiều lợi ích khác nhau. Đàn bà chỉ có chồng. Tôi hiến cho Franklin tất cả, tuổi trẻ, kinh nghiệm. Tôi xây dựng ông thành người đàn ông. Khi tôi quen biết ông, ông chưa đáng kể, nhưng tôi thấy ông có những mặt hay. Tôi đặt vào ông những gì tôi có, nghĩa là bản thân tôi.

- Tôi hiểu - Meyer thì thầm.

- Nhưng thế là vị trí của tôi bị một cô gái đẹp đe dọa. Tôi hành động theo lý trí đơn giản nhất. Tôi chờ đợi, người ta không đóng cửa hàng khi có một vụ cháy nhỏ trong xưởng, đúng không? - bà Phelps nói với một nụ cười dễ mến - Nhưng việc đó chỉ chấm dứt trong sáu tháng nữa. Tôi có thể chờ.

- Annie Boone có biết bà đã biết không?

- Không.

- Thế chồng bà?

- Không, ông vẫn không biết gì. Tôi mong ông đừng nói gì với ông ấy. Một người vợ quá thông minh cũng không tốt. Nhưng tôi thổ lộ với ông mọi bí mật của giới chúng tôi, thưa ông thanh tra Meyer. Vợ ông sẽ giận tôi đấy.

- Cô ấy không cần thế. Cô xoay xở rất tốt trong vị trí của mình - Meyer nói vừa cười.

- Ông có nói với Franklin điều ông biết không?

- Có.

- Tôi muốn ông đừng nói thì hơn. Tôi không nghĩ điều đó giúp ông được trong việc điều tra. Ông cho phép tôi nói hơi thô bạo?

- Xin mời bà.

Bà Phelps vẫn cười.

- Tôi phải thú nhận với ông tôi chẳng cần.

- Em không cần gì vậy em yêu? - Franklin Phelps kêu lên từ bậc cửa.

- Đưa đi trưng bày những con chó, thiên thần của em ạ - Bà trả lời đúng lúc, thật đáng ngạc nhiên.

- A- Phelps vừa nói vừa cười với hai thanh tra - Chúng tôi có ba con chó vàng, những con vật thật đẹp. Tôi muốn đưa đi trưng bày ở triển lãm loài vật nhưng Marna không muốn.

- Ồ, ông thanh tra Meyer! Xin lỗi, tôi không nhận ra ông.

- Xin chào ông Phelps - Meyer nói và đứng dậy giơ tay - Đây là bạn đồng sự của tôi, thanh tra Kling.

- Ông thanh tra.... Phelps thì thầm vừa bắt tay anh. Phelps cao lớn khá đẹp trai, tóc hoa râm, trong lúc này mặc chiếc áo choàng bó sát người. Ông có chiếc mũi to, đôi mắt xám sắc sảo, miệng mỏng, cằm vuông.

- Chúng tôi xin lỗi đã làm ông tắm dở, thưa ông Phelps, chúng tôi đang còn một số câu hỏi.

- Lần đầu ông hỏi, tôi có vẻ kỳ quặc, sợ quá. Đúng không? Đáng lẽ tôi không nên phàn nàn quá như thế về số hàng dự trữ.

- Cũng phải nói số tiền rất lớn.

- Đúng vậy. Nhưng sau đó bảo hiểm và cảnh sát tính hoàn trả rộng rãi sự mất mát đó.

- À! tốt quái Meyer khô khan nói.

- Cuối cùng tôi hài lòng vì công việc đó giải quyết xong. Tôi không muốn ông đánh giá tôi là một anh ngốc.

- Ồ, không, ông Phelps. Không sao cả, Meyer xác định. Chúng ta nói chuyện một lúc được chứ?

- Xin mời ông - Phelps cười nói.

Ông đến chiếc bàn xoay nhỏ mở hộp lấy một điếu thuốc sắp châm hút thì Meyer nói thầm.

- Chúng ta nói chuyện riêng với nhau.

Que diêm run lên một giây trong tay ông, nhưng ông trả lời giọng nói rõ ràng.

- Chắc chắn rồi còn Marna?

- Tôi cũng có nhiều việc đang phải làm - Bà Phelps nói khẽ. Tôi rất hân hạnh được biết các ông. Xin các ông cho phép... Bà cười lần cuối và rời phòng khách.

- Chúng ta nói chuyện về việc gì vậy? Phelps hỏi.

- Chúng tôi muốn xem lại một ít về những thông tin ông đã cung cấp cho chúng tôi - Meyer nói.

- Xin phục vụ các ông - Phelps uể oải hút thuốc, một tay bỏ vào túi chiếc áo khoác.

- Ông nói quen biết Annie Boone bao lâu rồi?

- Cô ấy có làm việc chỗ tôi đã khoảng một năm.

- Vâng, nhưng trước đó ông quen biết cô đã bao lâu?

- Tôi gặp cô lần đầu tiên khi đến hỏi việc theo thông báo.

- Quan hệ của ông với nạn nhân thế nào?

- Tôi là chủ của cô ấy.

- Ông trả lương bao nhiêu?

- Một trăm hai mươi lăm đô la mỗi tuần.

- Ông có nhớ đã gửi hoa hồng hôm cô ấy đau không - Kling hỏi.

- Tôi cũng chẳng biết nữa.

- Ông đã gửi - Kling khẳng định.

- Cũng có thể.

- Ông có thấy như vậy là hơi khác thường?

- Nếu tôi gửi hoa hồng cho cô ấy, tôi thấy điều đó chẳng có gì lạ lùng, Annie là một nhân viên suất sắc. Không có cô, tôi không giữ nổi cửa hàng.

- Ông gặp cô ấy lúc nào và như thế nào ông Phelps?

- Lúc cô ấy trả lời thông báo của tôi.

- Ông đăng thông báo ấy ở đâu?

- Trong phần lớn những tờ báo địa phương.

- Vì sao ông thu nhận Annie Boone?

- Cô ấy có những nhận xét bán hàng rất tốt.

- Trước đó cô bán rượu uýtky ư?

- Không. Bán đồ gỗ ở Herman Dodson và Công ty.

- Annie có uống rượu quá mức không?

- Xin lỗi?

- Annie có nghiện rượu không?

- Điều phi lý! Không bao giờ.

- Làm sao ông biết?

- Thế này, tôi chưa bao giờ thấy cô uống gì khác ngoài một chén....

- Một chén gì ông Phelps?

- Rượu mùi.

- Thế ông thường gặp cô bên ngoài cửa hàng à?

- Bên ngoài... Không, tuyệt nhiên không. Tôi không nhớ đã thấy cô uống ở đâu. Có lẽ trong cửa hàng.

- Ở kho dự trữ của ông?

- Vâng, vâng đúng thế, kho dự trữ của tôi.

- Nhân dịp nào?

- Không phải là một dịp đặc biệt. Chúng tôi... Chúng tôi mở một chai rượu mùi.

- Đấy là lần độc nhất ông thấy cô ấy uống rượu.

- Vâng.

- Thế làm sao ông biết cô ấy không có xu hướng nghiện rượu.

- Trời, một người đàn ông có thể biết những điều đó. Ông không tin ư? Cô ấy làm việc chỗ tôi. Tôi thấy cô luôn luôn ở cửa hàng tôi và không bao giờ thấy cô say cả.

- Ông trả lương cô ấy bao nhiêu, ông Phelps?

- Tôi nói với ông rồi. Mỗi tuần một trăm hai mươi lăm đô la. Nhưng như vậy là thế nào? Sao lại có cuộc thẩm vấn này? Tôi có phải gọi luật sư của tôi không đây?

- Nếu ông muốn. Dễ thôi. Tuy vậy tôi khuyên ông đừng làm gì và trả lời nghiêm chỉnh những câu hỏi của chúng tôi.

- Tôi trả lời các ông hết sức chân thực, vả lại nếu tôi không muốn trả lời, không có gì ép buộc tôi được cả.

- Có đấy. Chúng tôi có thể buộc tội ông.

- Lạy Chúa, về việc gì?

- Tột sát nhân - Kling tuyên bố rõ ràng.

Phelps lặng im đi một lúc.

- Tôi nghĩ phải báo cho luật sư của tôi - cuối cùng ông ta nói.

- Nếu đó là nguyện vọng của ông, ông Phelps, điện thoại cho ông ấy từ văn phòng cảnh sát.

Phelps nheo đôi mắt.

- Ồ đây hay lại đấy, ông có thể trả lời chỗ nào ông muốn - Meyer lại nói - Nếu ông không giết cô ấy, ông chẳng có gì phải sợ.

- Tôi không giết cô ấy.

- O.K. Thế tại sao ông nói dối?

- Nhưng tôi không nói dối.

- Ông có phải là tình nhân của Annie Boone không?

Phelps không trả lời.

- Thế nào?

- Thế đấy, phải.

- Sao ông không nói ngay được.

- Tôi có nhiều lý do. Trước hết, không muốn bị nghi ngờ giết người. Thứ hai tôi ngại dư luận, báo chí và không muốn Marna... các ông hiểu cho.

- Vâng - Meyer nói - Bây giờ ông có trả lời thực không?

- Ông muốn tôi bắt đầu thế nào?

- Ông làm quen với Annie ở đâu?

Phelps thở dài.

- Ở Herman Dodson, ở gian hàng đồ gỗ hiện đại vào một hôm tôi lên nhầm tầng. Vợ tôi và tôi muốn mua đồ đạc kiểu mới.

- Ông tiếp tục đi.

- Tôi mời cô ấy đi ăn tối. Cô ấy nhận lời. Ồ, không phải đồng ý ngay đâu. Chúng tôi chuyện trò lâu và sự việc xảy ra trong đất nước này, tôi không thấy tình yêu là phạm tội.

- Tình yêu thì không nhưng thông gian thì có đấy.

- Annie không có chồng.

- Ông có vợ và vẫn đang có. Theo luật pháp, tôi thông gian, khi một hay cả hai đối tượng đang có gia đình. Nhưng chúng ta lạc đề rồi. Đang nói về một vụ giết người, ông Phelps.

- Tôi không giết cô ấy.

- Chúng tôi đang nghe ông đây.

- Tôi yêu cô ấy. Vì sao tôi lại giết cô ấy?

- Lần đầu khi tôi hỏi, ông có vẻ không băn khoăn vì cô ấy. Số hàng dự trữ làm ông quan tâm hơn nhiều!

- Số hàng dự trữ làm tôi quan tâm nhưng cũng nghĩ đến Annie. Tất nhiên tôi nghĩ đến cô ấy! Tôi quen biết đã hơn một năm.

- Sao ông để cô làm việc trong cửa hàng ông? Để có cô bên cạnh?

- Tôi phải nói... Không hẳn thế. Tôi ít đến cửa hàng. Annie phụ trách một mình hoặc gần như thế. Thường cuối ngày tôi mới tới, để nhận tiền bán hàng.

- Tối hôm cô ấy chết, ông có đến chứ?

- Có. Tôi chỉ để lại một ít đủ để tiếp tục cho đến lúc đóng cửa. Thông thường tôi vẫn làm thế, tôi đến thanh toán và sáng hôm sau gửi tiền vào nhà băng.

- Nhà băng nào?

- Ở trong thành phố này. Nhà băng Quốc gia số một.

- Vì sao ông nhận cô vào bán hàng?

- Để giúp đổ cô ấy. Đã ly dị chồng, cô thu nhập ở chỗ Herman Dodson không được bao nhiêu, nghĩ rằng nhận cô làm sẽ giúp được cô. Tôi trả lương hơn một trăm hai mươi lăm đô la.

- Bao nhiêu?

- Mỗi tuần hai trăm đô la.

- Bà Phelps có biết điều đó không?

- Không, chắc chắn không. Chưa bao giờ tôi trả cho một cô nhân viên quá một trăm hai mươi lăm đô la.

- Tối hôm xảy ra án mạng, ông đến thanh toán quỹ lúc mấy giờ?

- Tám giờ. Khi nào tôi cũng đến vào tám giờ.

- Cô ấy bị giết lúc mười giờ rưỡi. Trong khoảng từ tám đến mười rưỡi ông ở đâu?

- Tôi không nhớ nữa - Phelps đáp lại ngay.

Meyer rất kinh ngạc nhìn ông ta.

- Ông Phelps, có lẽ ông không hiểu rõ lắm ý nghĩa câu hỏi của tôi. Ông ở đâu giữa tám đến mười giờ rưỡi lúc Annie Boone bị giết?

- Tôi không nhớ nữa - Phelps lặp lại.

Meyer mở tròn mắt.

- Thế thì tôi khuyên ông nhớ lại và nhanh lên, ông Phelps nhanh lên.

- Nếu tôi không nhớ là không nhớ.

- Ông ở nhà ông?

- Không, tôi không ở nhà.

- Vậy, ở đâu?

- Tôi không nhớ.

- Nhưng ông nhớ ông không ở nhà?

- Vâng, việc đó thì tôi nhớ.

- Phải chăng tình cờ ông ở trong cửa hàng, bắn bốn phát vào ngực Annie Boone và phá tan số hàng dự trữ quý báu của ông?

- Ông không nên kỳ lạ như vậy!

- Nếu vậy, mẹ kiếp, ông ở đâu? Nào, gắng nhớ lại đi. Tôi khuyên ông.

- Ông có hỏi Ted Boone người chồng cũ chưa?

- Đêm xảy ra án mạng, ông ta không có ở thành phố, đã có chứng cứ ngoại phạm. Ông ta không dính líu đến vụ này, ông Phelps ạ.

- Tôi cũng không.

- Chúng tôi chờ chứng cứ ngoại phạm của ông.

- Tôi không nhớ tối hôm đó ở đâu, nhưng không ở quanh vùng ấy. Meyer thở dài một hơi.

- Ông Phelps - anh nói - Ông bận quần áo vào.

- Tại sao?

- Vì hình như ông không có chứng cứ ngoại phạm nào, là người quan hệ chặt chẽ nhất với cô Annie và cũng hình như ông sẽ trả lời tốt hơn ở quận cảnh sát. Chúng tôi đang có nhiều câu muốn hỏi ông, nhiều lắm.

- Tôi... tôi... ở Isola đêm hôm ấy.

- Ở đâu? Chỗ nào trong thành phố Isola?

- Ở... Đường Endicott.

- Làm gì?

- Tôi... cùng một người.

- Một người đàn bà? Meyer hỏi.

- Vâng - Phelps thở ra nói.

Hai viên thanh tra im lặng một lát. Rồi Meyer lại nói.

- Ông đúng là một gã bợm, ông Phelps. Người đó tên là gì?

- Lydia, Lydia Forrester.

- Địa chỉ?

- 730 Đường Endicott. Ông không bắt cô dính dáng đến những chuyện kia chứ?

- Ông biết có cách nào hơn để xác định chứng cứ ngoại phạm của ông không?

- Chắc là không.

- Ở ngôi nhà ấy có một người gác cổng? Một người gửi thang máy.

- Có, để làm gì?

- Ông Phelps, nếu tôi tin vào tình cảnh đang dần dần hình thành, ông có lý do để loại bỏ Annie Boone. Và tôi không tin lý do tuyệt vời đó đủ tránh cho ông công việc này. Dù cô ta vin vào Chúa thề thốt đêm đó ông ở nhà cô ta. Ông nên cầu mong có người nào khác thấy ông ở đó đến hôm ấy, vào giờ Annie bị ám sát. Chúng ta sẽ gặp lại nhau, ông Phelps. Chúng tôi sẽ tin cho ông. Ông đừng lo lắng. Chúng tôi không bỏ rơi ông đâu.