- 8 -
Thật chán nản được biết một người bị tình nghi có chứng cứ ngoại phạm về các mặt. Chán nản trong trường hợp Ted Boone, càng chán hơn với trường hợp của Franklin Phelps. Nhưng đáng buồn là sự việc như vậy. Franklin Phelps qua đêm từ chín đến mười một giờ với một cô gái tên Lydia Forrester trong hôm Annie bị giết. Người giữ thang máy nhớ lại đã đưa ông lúc chín giờ và trở xuống lúc mười một giờ. Dĩ nhiên, Phelps trong thời gian ấy có thể theo thang máy phục vụ bên trong đi giết Annie rồi trở về cũng theo đường ấy. Không may thang bên trong xuống đến cửa ra vào hoặc xuống tầng hầm. Cả hai chỗ đều có người gác cửa và nhóm lò đều không thấy Phelps. Chắc ông ta bận những công việc khác, ông không giết Annie. Thật chán nản.
Vì những lý do không rõ, mọi người trong quận 87 có vẻ tình nguyện vào việc săn lùng hung thủ của Annie Boone. Thực chất mà nói, như vậy cũng không tồi, mỗi người đều nắm rõ việc ấy. Vả lại việc này cũng cho họ có đề tài bàn tán trong lúc kho chuyện đã cạn.
- Những cuộc đi săn lùng này làm tôi cuống cẳng - Carella nói với Kling - Với tuổi của tôi! Với một trai trẻ như anh thì chẳng quan trọng gì. Anh bao nhiêu tuổi, Bert, mười bảy à?
- Mười sáu - Kling nói.
- Anh thấy đấy. Tất cả những cầu thang lên xuống này chẳng là gì cả.
- Tôi thích đi lên, đi xuống cầu thang, thích tản bộ trên hè đường.
- Tất nhiên. Khi còn bé tôi cũng thích lên xuống, tản bộ.
Họ đến phòng chơi bi-a, nghe tiếng những viên bi-a bằng ngà voi va chạm nhau trên bàn, cùng qua một cánh cửa hẹp. Có một buồng lồng kính, trong buồng là một người đàn ông trán nhẵn thín, không ngẩng lên nhìn họ lại gần, ngăn kéo két đang mở, anh ta đếm tiền. Khi anh dứt đếm, Carella chào.
- Chúc may mắn.
- Cũng tàm tạm. Nếu các anh muốn chơi bi-a, phải chờ một tí, bây giờ các bàn đã đủ người.
- Chúng tôi không chơi bi-a.
- Không? Thế các anh cần gì?
- Gặp một anh Frank Abelson nào đó.
- Để làm gì?
- Cảnh sát - Carella nói, giơ huy hiệu.
- Anh ta đã làm gì vậy?
- Hỏi anh ta một số điều. Một cuộc điều tra, Abelson đâu?
- Bàn số ba. Anh ta không thích quấy rầy trong khi chơi.
- Đáng tiếc - Carella nói và kéo Kling lại bàn số ba.
Người đàn ông chơi một mình, áo gi lê mở cúc, cánh tay áo sơ mi xắn cao, mái tóc đen rủ từng chùm xuống trán, đôi mắt nâu linh lợi. Tuy chơi một mình, anh ta xướng to lên những cú đánh.
- Frank Abelson - Kling gọi - ngừng chơi một lúc đi.
- Thế ư? Vì sao?
- Cảnh sát.
Abelson nhặt phấn ở đầu bàn, bắt đầu xoa vào gậy.
- Tôi đã tự hỏi bao giờ thì các ông đến gặp tôi. Xin các ông cứ hỏi. Tôi có thể vừa nói, vừa chơi.
- Vì sao anh nghĩ chúng tôi sẽ đến gặp anh?
- Vì vấn đề của Annie, đúng không?
- Đúng.
- Như vậy là hợp lý chứ sao. Tôi thường đi với cô ấy và thế là các ông đến. Các ông muốn biết những gì?
- Anh có thể bắt đầu cho biết đêm có án mạng anh ở đâu?
- Đêm nào thế? Ngày thứ mấy?
- Thứ hai, mồng 10 tháng sáu.
- Thứ hai? Chờ tý. Chúa ơi, gay quá. Làm sao người ta nhớ được. Anh ta hỏi vừa nhìn vào những viên bi-a đánh đi.
- Đến hôm qua là đã tám ngày - Kling gợi ý cho anh.
- Tám ngày vào hôm qua. Tôi hôm đó tôi không hề đến gần cửa hàng.
- Anh làm gì?
- Phải, đúng rồi, có một cuộc chơi xúc xắc. Tôi thắng to.
- Anh đến lúc mấy giờ?
- Tám giờ.
- Và đi lúc...?
- Hai giờ sáng.
- Anh không ra khỏi đấy à?
- Các ông nghĩ! Tôi đang thắng.
- Tôi nghĩ người ta thấy anh ở đấy suốt buổi tối?
- Chủ nhà và bao nhiêu người khác nữa.
- Anh biết rõ Annie chứ?
- Khá rõ. Chúng tôi thường đi với nhau này, các ông đi kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của tôi chứ?
- Chốc nữa. Anh chị rất thân với nhau?
- Cũng khá.
- Cô ấy có nói với anh về một người tên là Phelps bao giờ không.
- Không.
- Anh có biết cô ấy đã ly dị chồng?
- Biết chứ. Tôi đến thăm cô tại nhà, gặp cả đứa con gái của cô Monica. Dễ thương nhưng kỳ cục. Tôi cũng yêu mến nó lắm.
- Cô ấy không nói đến những kẻ thù cô có thể có?
- Không bao giờ.
- Anh gặp cô ấy lần cuối cùng hôm nào?
- Cách đấy mười lăm ngày, ngày mồng 1 tháng sáu, tôi nhớ lại đúng vậy. Một buổi tối thứ bảy.
- Cô ấy không nói với anh có nhận được một lá thư?
- Không.
- Từ ngày đó anh không điện thoại cho cô ấy à?
- Có, một hoặc hai lần.
- Cô không bao giờ nói về lá thư?
- Không.
- Anh có biết một người nào đó tên là Athur Cordis?
- Không.
- Một anh tên Jamie?
- Không. Tôi có biết những anh Jimmy nhưng không anh nào gọi là Jamie cả. Vả lại đó không phải là những người Annie quen biết. Không, rất tiếc là tôi không biết. Các ông đi kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của tôi chứ?
- Vâng - Carella nói - Lần cuối cùng khi gặp anh, cô ấy không tỏ ra lo lắng gì ư? Không cho anh biết người ta dọa cô và cô sợ à?
- Cô ấy chẳng nói gì cả, có vẻ hạnh phúc. Chúng tôi cười đùa với nhau nhiều. Nếu ông biết, cô ấy kỳ cục lắm. Chơi bi-a cũng tốt như tôi. Một cô gái sắc sảo, kỳ cục, phất phơ lắm.
- Cám ơn anh, Abelson.
Hai thanh tra chia tay anh ta, đến gặp chủ nhà vẫn còn đếm tiền.
- Tối hôm thứ hai ấy, Abelson có chơi xúc xắc không? Kling hỏi.
- Có đấy.
- Từ mấy giờ đến mấy giờ?
- Anh ta đến vào khoáng tám giờ rưỡi và đi lúc hai ba giờ sáng gì đấy.
- Trong thời gian đó anh ta có vắng mặt lúc nào không?
- Anh ta? Đang vận đỏ, thắng to, ở gần suốt đêm.
- Đêm ấy có những người làm chứng khác thấy anh không?
- Ít nhất cũng hàng trăm người.
- Những ai?
- Có những người đang ở đây. Bàn số bốn Kling đi lại hỏi những người đang chơi ở bàn
bốn, sau đó cùng đi ra với Carella. Anh nói.
- Việc đó xác định được rồi. Abelson trong trắng, không dính líu đến vụ này.