- 10 -
Người đàn ông vào văn phòng các thanh tra cảnh sát cầm mũ ở ngực. Có ngày, anh ta có thể gây ra án mạng. Đôi mắt vằn máu, mũi chảy nước và có hình dáng bên ngoài cẩu thả của một người say rượu nặng. Không nói một lời, anh đến đứng trước tấm ngăn gian phòng làm hai và chờ người ta chú ý đến. Người đầu tiên thấy anh là Miscolo, hỏi.
- Anh đến tìm gì đấy, Toto?
- Tôi muốn... Tôi ở chỗ các thanh tra chứ?
- Đúng. Có gì vậy? - Miscolo hỏi, đi lại gần người say; hơi thở của anh ta sặc sụa mùi rượu. Anh lùi lại một bước.
- Nào? Có việc gì?
- Tôi muốn... Tôi muốn nói chuyện với... ông cảnh sát phụ trách việc cô gái bị giết... kia, ông biết chứ? Ở chỗ cửa hàng rượu...
- Meyer! Miscolo hét lên, người ta muốn gặp anh đây.
Meyer đứng dậy, lại gần tấm ngăn, cảm thấy ngay mùi rượu nồng nặc, nhăn mũi.
- Tôi đây. Có việc gì thế?
- Ông...ơ... Ông phục trách việc cô gái bị giết ở cửa hàng rượu?
- Tôi là một trong những thanh tra làm việc đó. Thế nào. Anh giết cô ấy à?
- Tôi? Ê này... Ông bảo... Ai? Tôi? Không đâu. Không... Anh ta có vẻ tỉnh trí lại, muốn đi ra. Anh đội mũ lên đầu, quay người. Meyer ngăn anh lại.
- Tôi đùa đấy, Toto. Có việc gì thế?
- George... Người kia cũng thế, gọi tôi là Toto. Tôi tên là George.
- Thì George vậy. Thế nào?
- Tôi vào ngồi được chứ?
- Nhất định rồi. Vào đi. Anh uống cà phê không?
- Anh làm sao thế? Miscolo kêu lên. Tự cho mình ở trong đội quân cứu tế à?
- Rót cho anh ta một cốc cà phê đi - Meyer cười nói - Anh khắt khe quá, Miscolo!
- Đội quân cứu tế... Miscolo càu nhàu nhưng anh vẫn rót cà phê. Meyer dẫn anh say rượu đến bàn mình bảo uống đi và hỏi:
- Câu chuyện cửa hàng rượu ra sao?
- Chà, tôi thấy hết - George tuyên bố.
- Thấy hung thủ?
- Không. Không phải thế nhưng tất cả phần cuối.
- Cuối thế nào?
- Nó chạy đi bằng xe, đúng.
- Anh chứng kiến việc trốn chạy đó trong hoàn cảnh nào?
- Chà... như người ta nói... Tôi ở đó. Dựa vào tường... Vâng... Trời tối, tôi ở đấy... Ông biết đấy. Uống say mà.
- Nào, anh không kể với tôi đã uống ra sao chứ? Tiếp tục đi.
- Tôi nghe tiếng ồn ào. Tiếng như pháo nổ! Và loảng xoảng chai lọ... Việc rối beng. Kinh khủng. Có những người chẳng kể gì... Những chai rượu! Những viên đạn, quỷ quái.
- Thế à?
- Đúng thế... Tôi nhổm dậy trên một cùi tay. Có ai đó chạy ra khỏi cửa hàng, nhảy lên một chiếc xe. Hốp... Cũng nhanh gọn và phóng đi. Thế đấy...
- Đàn ông hay đàn bà?
- Chẳng biết.
- Anh không thấy à?
- Không.
- Anh chỉ thấy một người chạy ra khỏi cửa hàng và phóng xe đi. Đúng thế chứ? Nhưng không thể nói là một người đàn ông hay đàn bà?
- Vâng... Tôi đã nói với ông rồi... Ông biết đấy... Đang say như một con bò cái...
- Thế có tình cờ nhận ra số xe không?
- Không.
- Loại xe nào?
- Không rõ.
- Thế thôi à?
- Vâng.
- Thế thì anh giúp tôi nhiều đấy, George. Rất cám ơn đã đến gặp chúng tôi.
- Không có gì - George nói.
Người say rượu uống nốt cốc cà phê, đội mũ và đi ra, vừa đi vừa lết chân.
Meyer thở dài, nhìn về khía cạnh khai thác được của sự việc. Người đi xe phải có giấy lái xe, nếu không phải là một tay lái xe không giấy phép trên một chiếc xe ăn cắp. Cả hai trường hợp, trong lúc này việc thông tin kia chẳng có tác dụng gì.
Miscolo lại gần bàn giấy Meyer.
- Có được việc vì không?
- Có. Một cơn đau đầu.