← Quay lại trang sách

- 11 -

Họ chồng chất những ngõ cụt và mất những kẻ khả nghi.

Họ chồng chất những chứng cứ ngoại phạm và mất kiên nhẫn.

Họ chồng chất những ghi chép điện thoại và mất phương hướng.

Họ săn đuổi một kẻ giết người chưa xuất hiện.

Họ đi vòng quanh.

Người đàn ông tên là Arthur Cordis, nhân viên nhà băng. Anh ta quen biết Annie Boone và đôi khi đi với cô. Khi các thành tra đến gặp, đề nghị hỏi chuyện, anh hơi sợ; rất trung thực nhưng việc thanh tra cảnh sát đến hỏi ở nhà băng cũng không có tác động tốt. Cordis chưa bao giờ sai sót một xu với người.

Hai viên thanh tra có vẻ rất mệt mỏi. Một người tên là Carella, người kia là Kling. Carella có nụ cười có vẻ như một con rắn mai gầm; Kling cũng có vẻ cáo già. Cả ba người lặng lẽ đến ngồi ở một chiếc bàn trống. Thật phiền phức. Cordis lặp đi lặp lại chưa bao giờ làm hại ai đến một xu nhưng vẫn có cảm giác là một, tội phạm nguy hiểm. Cordis là thế. Anh cảm thấy có tội nếu thiếu một vật dụng ở máy chữ, cho dù anh không lấy - Anh là thế, xúc động khi gặp từng việc vụn vặt.

- Ông Cordis - Carella bắt đầu nói - Chúng tôi biết ông có đi với Annie Boone.

- Vâng... Đúng - Cordis nói.

Anh tự hỏi không biết cảnh sát có nghi anh về vụ án mạng không. Tuy chỉ thấy anh họ cũng hiểu rằng không phải anh! Những kẻ giết người cũng mang kính mắt hay sao?

- Ông gặp cô ấy lần cuối vào lúc nào? - Kling hỏi.

- Ơ... Đã một tháng nay, gần như thế. Đúng, một tháng. Ông không nghĩ là tôi giết cô ấy chứ?

- Chúng tôi chỉ làm một cuộc điều tra thôi - Carella nói, không cười. Cordis thấy anh càng giống con rắn mai gầm. Anh nghĩ chưa bao giờ trong đời thấy một con vật bẩn thiểu như thế. Trời, anh ta có vẻ không tốt! Cordis tự nhủ không biết anh có vợ chưa và có người đàn bà nào lại lấy một người như tay Carella này.

- Lần ấy anh chị đi đâu? - Kling hỏi.

- Xem vũ ba lê. Chúng tôi xem Hồ thiên nga. Và... Và rồi Bước nhảy của hai người. Và những điệu vũ.

- Cô ấy thích xem à?

- Thích lắm.

- Một cô gái im lặng đấy chứ?

- Rất. Hoàn toàn tinh tế.

- Ông có thấy cô ấy chơi bi-a chứ? - Carella hỏi.

- Chơi bi-a? Việc đó làm tôi ngạc nhiên đấy! Không có lẽ. Tôi muốn nói... Không phải loại người như thế.

- Ông biết cô ấy ly dị chồng?

- Vâng.

- Biết con gái cô ấy?

- Monica? Có.

- Gần đây ông có điện thoại cho cháu không?

- Không, trước kia có hai, ba lần. Từ lần cuối cùng gặp Annie đến nay thì không. Sao vậy?

- Đêm cô ấy bị giết, ông ở đâu?

- Hôm ấy thứ hai, mồng 10 tháng sáu. Tôi nhớ đã đọc ở tờ báo ngày hôm sau. Tôi bị... choáng váng. Một người đàn bà trẻ, im lặng tinh tế đến thế. Vâng, tinh tế. Ngày nay, không nhiều con gái loại ấy. Cô đọc nhiều tác phẩm văn học, cả thơ nữa. Cô thích đọc lắm.

- Ông chưa nói đêm mồng 10 tháng sáu, Ông Cordis - Carella nhắc.

- Ông không nghĩ là tôi giết cô ấy chứ?

- Chúng tôi chỉ muốn biết hôm ấy ông làm gì.

- Tôi ở nhà.

- Với ai?

- Với mẹ tôi.

- Đêm đó cả hai ở nhà một mình?

- Không. Một bà hàng xóm sang thăm. Chúng tôi chơi bài.

- Từ mấy giờ đến mấy giờ?

- Khoảng bảy giờ rưỡi đến nửa đêm.

- Cả buổi tối ấy ông có đi đâu không?

- Không.

- Tên bà hàng xóm là gì?

- Bà Alexander.

- Cám ơn, ông Cordis - Carella nói và đứng dậy. Kling cũng đứng lên theo nhưng Cordis vẫn ngồi.

- Hết rồi chứ? Bây giờ tôi có thể trở lại làm việc?

- Vâng. Nếu chúng tôi không gặp lại thì ông quên cuộc thăm hỏi này đi. Ông đừng lo lắng gì.

Arthur Cordis trở lại sau cửa làm việc. Anh không bao giờ gặp lại Carella và Kling vì thực tế tôi hôm đó anh chơi bài với mẹ và bà Alexander từ bảy giờ rưỡi đến nửa đêm.

Bà Franklin Phelps không có vẻ lạ lùng thấy lại Meyer và Kling. Bà ra mở cửa cho họ, cười và nói:

- Chào các ông, tôi vẫn chờ. Xin mời vào.

Hai viên thanh tra đi vào tiền sảnh theo bà, đi qua tấm gương cũ và sang phòng khách trang bị hiện đại. Mỗi người ngồi một ghế.

- Vì sao bà chờ chúng tôi, thưa bà Phelps - Meyer dịu đàng hỏi.

- Vì tôi chắc chắn cuối cùng các ông nghĩ tôi là một người khả nghi được chọn.

- Phải nói rằng, thưa bà - Meyer kiên nhẫn nói - chúng tôi ở cảnh sát, chúng tôi phải làm việc từ từ. Từ từ nhưng chắc chắn.

- Tôi rất phấn khởi được gặp các ông. Khi Franklin không ở nhà, tôi cũng hơi buồn. Các ông biết cho.

- Bà Phelps, chúng tôi muốn làm rõ một số chi tiết - Meyer lại nói.

- Thế à?

- Bà biết chồng bà là tình nhân của Annie Boone, đúng không?

- Biết. Tôi cũng biết ông ấy trả lương cô ta rất cao, trên giá trị công việc của cô ở cửa hàng. Tôi biết những điều đó; không thể nói là tôi hân hoan nhưng chờ cho qua đi vì những việc đó bao giờ cũng sẽ chấm dứt. Tôi đã giải thích rồi, xin nói lại như vậy. Tôi không giết Annie Boone. Tôi muốn nói ngay điều đó.

- Không thể tranh cãi được là bà có một điều mà người ta gọi là động cơ mong ước, bà Phelps, động cơ thường gặp.

- Đúng. Nhưng tôi thiếu hai yếu tố khác.

- Nghĩa là sao, thưa bà?

- Những phương tiện và cơ hội.

- Bà không có súng ngắn? Đúng thế chứ?

- Tôi không có và không bao giờ có. Tôi sợ súng đạn. Trong nhà tôi không có và không bao giờ có.

- Bà có thể kiếm được một khẩu súng, bà Phelps. Thời nay có khó gì đâu.

Bà Phelps nhún vai.

- Có thể như ông nói. Giả thử tôi mua một khẩu súng ngắn. Không có giấy phép, với giá cao ở một cửa hàng bán đồ cũ. Tôi muốn lắm. Nhưng cơ hội nào, ông thanh tra? Annie Boone bị giết trong cửa hàng của chúng tôi mà tôi thì ở rất xa đấy.

- Bà lái xe được chứ?

- Vâng, tôi lái được - bà đáp lại với nụ cười nửa miệng - Nhưng...

- Thế điều gì ngăn của bà...

- Nhưng tôi không thể đi xe về từ Miami, cách đây nhiều nghìn cây số. Đêm Annie Boone bị giết, tôi ở đấy.

- Tôi rõ rồi - Meyer giọng nặng nề thì thầm.

- Tôi khuyên ông quan hệ điện thoại với khách sạn Shalimar. Ông nói chuyện với giám đốc. Ông ấy sẽ xác định thời gian tôi ở khách sạn và cũng cho biết tôi tham dự một dạ hội ban giám đốc chiêu đãi khách hàng. Ông ta sẽ nhớ ra tôi. Nói chung trong những dạ hội, người ta chú ý đến tôi. Tôi khá vui nhộn. Ông cứ gọi điện đi - bà Phelps lặp lại với một nụ cười rạng rỡ - Thế là hết chứ, thưa các ông?

Thanh tra trao đổi điện thoại với giám đốc khách sạn Shalimar là Meyer Meyer.

- Bà Phelps đến khách sạn của ông vào ngày nào? - Anh hỏi.

- Ngày mồng 5 tháng sáu.

- Và ra đi ngày...?

- Ngày 14.

- Ban giám đốc khách sạn có tổ chức dạ hội hôm mồng 10 tháng sáu không?

- Ngày 10? Ông chờ tí, để tôi xem. Vâng, có đấy.

- Bà Phelps có mặt ở dạ hội?

- Ồ, có chứ. Bao giờ cũng rất lịch sự. Một chiếc áo dài đỏ tươi. Rất điệu.

- Bà ấy đến lúc mấy giờ?

- Dạ hội bắt đầu bằng tiệc rượu thập cẩm trước bữa ăn. Chiêu đãi khách hàng. Phải nói những buổi dạ hội của chúng tôi rất nổi tiếng.

- Những cuộc vui chơi bắt đầu từ lúc nào?

- Vào bốn giờ rưỡi chiều.

- Tốt. Bà Phelps có mặt từ đầu không?

- Có.

- Bà ấy rời dạ hội lúc mấy giờ?

- Rời? Nhưng tôi nghĩ bà ấy không rời dạ hội!

- Ông chắc chắn chứ?

- Tất nhiên tôi không thể cam đoan, có nhiều khách hàng mặc áo dài đỏ. Nhưng có thể nói tôi chắc chắn.

- Mấy giờ dạ hội kết thúc?

- Chúng tôi chiêu đãi ăn sáng vào lúc, năm giờ rưỡi.

- Kéo dài suốt đêm? Đến bữa sáng?

- Vâng. Những buổi chiêu đãi của chúng tôi, như tôi đã nói, rất nổi tiếng.

- Bà Phelps có dự bữa ăn sáng không?

- Có. Tôi nhớ đã mời bà món trứng tráng.

- Vẫn bận chiếc áo dài đỏ.

- Vâng.

- Ông nghĩ bà ấy không vắng mặt trong đêm chứ?

- Chúng tôi có hàng nghìn khách, ông giám đốc không theo dõi sát hoạt động của khách hàng, đúng không?

- Tôi hiểu. Chúng ta tóm tắt lại: Bà ấy đến ngày mồng 5, ở lại khách sạn cho đến ngày 14, đúng chứ? Bà tham dự buổi dạ hội mồng 10 của ông. Rất tốt. Xin cám ơn ông.

- Không có gì, ông giám đốc nói và bỏ máy.

Meyer nhìn bàn giấy của mình, thái độ u tối và cuối cùng quyết định kiểm tra một giả thuyết điên rồ. Anh gọi cho tất cả các công ty hàng không hỏi xem có bà Phelps lấy vé khứ hồi từ Miami vào đêm mồng 10. Và để tránh những khả năng dùng tên giả, anh hỏi có người đàn bà nào đi khứ hồi trong đêm đó không.

Các công ty hàng không xem sổ sách. Bà Franklin Phelps đi máy bay sáng ngày 5 tới Miami, thế thôi. Trong đêm mồng 10 không có người đàn bà nào đi khứ hồi. Meyer cám ơn họ và bỏ máy.

Anh thở dài não nuột. Những giả thuyết điên rồ không đi đến đâu.

Thanh tra Bert Kling điện thoại cho Monica Boone.

- Chào cháu thân yêu. Cháu biết ai gọi không?

- Không - Ai đấy?

- Thanh tra cảnh sát Kling. Bert đây.

- A, chào chú Bert. Chú khỏe không?

- Khỏe lắm. Cháu thế nào?

- Ồ, tốt. Cháu vừa đứng thứ hai trong lớp học.

- Hoan hô. Này, chú hỏi cháu điều này được không?

- Được chứ.

- Chú đã hỏi bà ngoại nhưng bà không biết. Có lẽ cháu biết.

- Việc gì vậy?

- Mẹ cháu thường gặp một người tên là Jamie, Mẹ có nói chuyện với cháu không?

- Jamie?

- Đúng.

- Chú muốn hỏi về Jamison? Jamison Gray?

- Monica, cháu nói thế nào?

- Jamison Gray. Mẹ có nói một lần, bảo đúng là một người tốt, rất buồn, hiền và dễ thương lắm; một ngày nào đó sẽ đưa cháu đến thăm.

- Cháu không đùa với chú chứ Monica?

- Không đâu. Jamison Gray. Chú ấy tên như vậy đấy. Có phải là người mà chú gọi là Jamie không?

- Cháu thân yêu, chú hi vọng thế lắm, cám ơn cháu.

- Chú có biết bao giờ mẹ cháu đi nghỉ về không?

Kling ngập ngừng.

- Ơ... không, cháu yêu, chú không biết. Chú xin lỗi.

- Cháu muốn mẹ chóng về đi. Thôi cháu chào chú. Chú còn có hàng đống kẻ trộm cắp phải cho vào tù.

- Hàng đống. Chào Monica. Và rất cám ơn.

Kling bỏ máy, lục tìm địa chỉ trong danh bạ điện thoại thành phố Isola... Đây rồi! Jamison Gray! 1220 đường 30 phía Bắc! Meyer, đội mũ đi thôi!

Số nhà 1220 đường 30 phía Bắc là một ngôi nhà nhỏ bằng gạch, một khách sạn cũ chia thành căn hộ, sạch sẽ và được sửa sang lại. Meyer và Kling tìm tên của Jamison Gray trong một hộp thư, trèo lên tầng ba, gõ cửa phòng 44.

- Ai đây? - Một giọng thanh niên hỏi.

- Mở cửa đi - Meyer ra lệnh.

- Cửa mở đấy - giọng nói vọng ra.

Kling cho tay vào báng súng ngắn; Meyer đẩy mạnh cửa, đứng nép vào một bên tường. Trong căn nhà rất im lặng.

- Mời vào đi giọng nói lên tiếng.

Không rời khẩu súng, Kling quan sát bên trong. Gian phòng, tối. Phía cuối, gần cửa sổ, một chàng trai không quá hai mươi tuổi đang ngồi trong chiếc ghế dựa. Từ ngưỡng cửa, Klinh hỏi:

- Anh là Jamie Gray?

- Vâng.

Chàng trai bận quần đen, áo sơ mi trắng cổ mở, cánh tay áo xắn cao. Anh không ngoảnh khỏi cửa sổ, nhìn thẳng trước mặt như không có ai vào phòng.

- Anh quen biết Annie Boone chứ? Kling hỏi.

- Vâng - chàng trai nói ngoảnh lại nhẹ nhàng, nhưng về phía Meyer như chính anh này hỏi - Cô ấy nhờ anh đến à?

- Không - Kling nói vừa nheo mắt lại.

Gian phòng tối, ánh sáng buổi chiều yếu ớt chiếu qua những mảng cửa khép hờ. Kling nhìn không rõ lắm nét mặt chàng trai.

- Không phải cô ấy ư?

- Không.

- A! Tôi cứ tưởng! Những ngày gần đây cô ấy không đến thăm tôi, tôi nghĩ cô gửi gì đó cho tôi.

Gray quay lại cửa sổ. Kling và Meyer lại gần anh dần dần nhưng anh không cựa quậy gì.

- Cô ấy thường đến thăm anh? - Meyer hỏi.

- Vâng, ít nhất mỗi tuần một lần. Việc đó rất tốt cho tôi. Cô ấy thật tuyệt vời.

- Anh và cô ấy có đi ra ngoài với nhau không?

- Có một lần, làm một vòng trong khu. Tôi không thích đi lắm.

- Hai người quen nhau ở đâu?

- Trong một quán ba. Tôi cũng không biết do đâu. Một buổi chiều, tôi đi ra ngoài, bỗng thèm bia.

Anh cũng có lúc như vậy chứ? Không gì hơn một cốc bia khi muốn uống. Cô ấy ngồi ở bàn tôi. Chỉ đơn giản là thế.

- Cô ấy nói gì với anh?

- Cô ấy bảo: Này anh, anh tên gì? Tôi nói Jamie Gray. Cô ấy hoàn toàn say.

- Annie Boone ư?

- Vâng.

- Anh chắc chắn chứ?

- Nhất định rồi. Cô sặc mùi rượu và nói rất buồn cười. Rất say. Thực ra vì thế mà cô lên chỗ tôi. Tôi mời cô lên uống cà phê. Cô đồng ý ngay, và chúng tôi cùng đi lên.

- Sau đó cô tiếp tục thường đến thăm anh?

- Vâng, cô đến nói chuyện chơi, bảo như vậy làm cô dịu lại, bình tĩnh hơn.

- Anh Gray, anh sống một mình? Làm nghề gì vậy?

- Vâng. Trước đây tôi là một người chơi đàn dương cầm tương đối tốt, trong một ban nhạc sàn nhảy.

- Sao anh không chơi nữa.

- Tôi còn chơi được, dĩ nhiên; việc xảy ra với tôi không làm thay đổi việc đánh đàn. Nhưng tìm công việc hơi khó, ý tôi muốn nói đi ra ngoài, đi tìm việc. Vả lại bây giờ tôi không thích lắm nữa.

- Anh muốn nói sao?

- Thế này, sau khi sự việc xảy ra...

- Anh nói về việc xảy ra với Annie?

- Sao? Gray nói và ngẩng đầu lên.

- Anh có súng ngắn không, Gray?

- Ông nói gì về...

- Anh có súng ngắn không?

- Không, dĩ nhiên không có. Tôi làm gì với khẩu súng ngắn? Ông có nói gì về Annie. Có phải...

- Đêm mồng 10 tháng sáu anh ở đâu, Gray?

- Tôi không biết. Điều đó nghĩa là sao? Ông nói...

- Anh đừng có vẻ ngây ngô nữa, Gray.

- Ngây ngô? Sao vậy? Hôm 10 tháng sáu có việc gì xảy ra thế?

- Đêm 10 tháng sáu anh có ra khỏi đây chứ?

- Ban đêm tôi không ra ngoài nhiều, cả ban ngày cũng vậy. Không đi từ khi có sự cố ấy....

- Đêm 10 tháng sáu ấy anh ở đâu? - Meyer khô khan hỏi.

- Hôm Annie Boone bị giết anh ở đâu?

- Bị giết à?

Gray hét lên và nhảy dậy khỏi chiếc ghế dựa. Anh đứng trước mặt hai người, thẫn thờ nhìn thẳng.

- Bị giết? Bị giết ư!

Kling đã có khẩu súng trong tay, chĩa vào bụng Gray. Meyer nhìn anh, nhìn chàng trai, đôi mắt vô cảm trên khuôn mặt sớm già hơn tuổi. Anh nhẹ nhàng nói:

- Bỏ súng xuống, Bert. Anh ấy mù.