Chương 1 Thoảng vương ánh mắt
Nắng vàng rộn rã giữa sân trường, từng lớp từng lớp học sinh dắt xe ra khỏi cổng trường, ai nấy đều hớn hở. Trên bệ đá dưới tán cây bàng, một nữ sinh đang ngồi ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy nắng qua kẽ lá. Đôi mắt trong trẻo, gương mặt ngây thơ của nữ sinh khiến khung cảnh xung quanh trở nên tươi đẹp lạ thường. Vẻ đẹp tinh khiết của cô khiến nhiều nữ sinh ghen tị, mấy bạn nam muốn đến bắt chuyện nhưng dường như chưa đủ dũng khí. Bỗng một nam sinh đến gần cô, tươi cười hỏi:
- Đang chờ xe à?
- Không. Mình đang chờ Dạ Thảo – Cô nhỏ nhẹ đáp lời.
- Vậy mình về trước đây. Mai gặp nhé – Nam sinh vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
Cô cũng mỉm cười vẫy tay với cậu bạn cùng lớp.
Nụ cười của cô bạn khiến mấy nam sinh khác ngẩn ngơ. Phía sau mấy nam sinh bỗng vang lên tiếng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đủ để khiến họ giật mình quay đầu nhìn lại. Một gương mặt tròn đang đanh lại, ánh mắt nhìn họ giễu cợt, giọng cao vút:
- Cho qua coi.
Vừa nói cô bạn mặt tròn vừa ung dung bước qua họ một cách kiêu căng, còn hất tung mái tóc dài cột đuôi gà của mình về phía sau. Đám con trai nghẹn họng, lặng lẽ bỏ đi.
Thiên Vi đang định lấy sách ra đọc thì thấy bạn mình bước tới, vẻ mặt rõ là chảnh chọe. Cô phì cười, khẽ hỏi:
- Sao thế? Trưng vẻ mặt này cho ai xem vậy?
- Thì mấy cái tên lóc chóc đó chứ ai? – Dạ Thảo hí hửng đáp.
- Ai? - Thiên Vi ngơ ngác nhìn quanh.
- Mấy cái đuôi – Dạ Thảo hững hờ đáp.
- Oa oa… Không ngờ đó nha – Thiên Vi reo lên – Đã chọn được anh nào chưa?
Dạ Thảo khẽ lườm Thiên Vi rồi thở dài đáp:
- Ai mà thèm ngó tới mình chứ?!
- Sao lại nói thế? – Thiên Vi tròn mắt nhìn Dạ Thảo.
- Mình như vầy thì… – Dạ Thảo nhìn lại bộ dạng tròn trịa béo tốt của mình, vẻ mặt càng buồn bã hơn.
Thiên Vi thấy bạn tủi thân như vậy cũng buồn, Dạ Thảo hơi mập nhưng gương mặt tròn trịa của cô vẫn mang nét dễ thương đáng yêu, hơn nữa Dạ Thảo rất tốt bụng, chẳng ai trong lớp vì ngoại hình của cô mà chán ghét cô cả.
- Đừng buồn mà, thật ra ngoại hình không quan trọng lắm đâu – Thiên Vi vội an ủi Dạ Thảo – Mình tin sẽ có người thích Thảo vì tính cách của Thảo. Chẳng phải Thảo vừa bảo có mấy cái đuôi theo mình đấy sao?!
- Đó là đuôi của bạn, không phải mình – Dạ Thảo rầu rĩ.
Thiên Vi nhất thời không biết nói sao, cô cũng trầm mặt. Cô và Dạ Thảo khác nhau, nhiều người hay bảo, hai người mà đi chung với nhau thì giống như số mười. Cô thở dài nói:
- Đừng để ý đến bọn họ nữa.
- Ai thèm để ý chứ – Dạ Thảo bỗng dưng thay đổi sắc mặt, nhăn răng cười – Mình đùa đấy. Ba mẹ mình đã bảo: “Làm người chỉ cần sống vui vẻ là được rồi, mặc kệ ai nói gì thì nói”.
Thiên Vi thấy bạn vui vẻ trở lại, cô cũng tươi cười gật đầu:
- Ba mẹ Thảo nói rất đúng. Cuộc sống là phải vui vẻ.
Cả hai nhanh chóng ra về.
Ở bên kia sân trường, ba nam sinh đang khệ nệ ôm mấy cuộn bản đồ trong thư viện, vừa đi vừa nói chuyện.
- Tại cậu đá mạnh quá mới làm bể cái bình bông đó. Lần này chúng ta tiêu rồi – Một nam sinh đầu đinh vừa vác mô hình vừa nhăn nhó, tuy nói lời trách móc nhưng nụ cười lại hiện trên môi.
- Đó là cú đá hoàn hảo nhất của mình đấy – Nam sinh có mái tóc rối hả hê đáp rồi vui vẻ bước đi.
- Lần sau tụi mình đá một trận nữa đi, mình vừa tìm được một sân bóng khá rẻ – Cậu bạn này đầu tóc tuy gọn gàng thế nhưng cúc áo lại cài lệch cả đi.
- Được, đừng như lần trước nhé, đá đến rách cả quần – Đầu đinh trêu chọc bạn, nói xong vội vàng bỏ chạy.
Nam sinh tóc rối trợn mắt, không ngờ đứa bạn lại dám nhắc đến bi kịch xấu hổ của mình trên sân bóng, bèn nổi giận đuổi theo.
Cả ba vừa chạy vừa trêu chọc lẫn nhau thì nam sinh tóc rối va vào Thiên Vi. Cái dây móc trên bản đồ làm cho sợi dây lụa màu rêu trên tóc Thiên Vi tuột ra, rơi xuống đất.
Thiên Vi hơi đau, quay đầu nhìn họ, nam sinh đầu đinh nhanh nhảu xin lỗi trong khi cậu bạn tóc rối đã ngơ ngẩn nhìn cô. Thiên Vi chỉ cười nhẹ rồi quay mặt đi tiếp mà không hay dây buộc tóc của mình đã rơi xuống đất. Nam sinh tóc rối nhìn theo dáng Thiên Vi cùng Dạ Thảo rời đi mới lặng lẽ nhặt sợi dây buộc tóc của cô lên. Sợi dây mềm mại tung bay trong gió khiến lòng người ngơ ngác.
Tạm biệt Dạ Thảo, Thiên Vi mở cửa vào nhà, cô đưa mắt tìm kiếm mẹ mình. Mọi ngày, giờ này bà thường ngồi xem ti-vi trong phòng khách nhưng hôm nay không thấy bà đâu. Cô lên tiếng gọi:
- Mẹ ơi, mẹ…
- Mẹ ở ngoài này – Tiếng bà Thiên Hương vọng vào từ ngoài vườn.
Vừa ra vườn, Thiên Vi đã thấy mẹ mình đang ngồi bên những chậu hoa hồng tỉ muội đang bị sâu cắn phá. Những bông hoa màu cam đang nở rộ bị mất một phần cánh trông bi thương vô cùng.
Thiên Vi thấy mẹ ngồi giữa trời nắng như thế liền nói:
- Sao mẹ lại ra đây giờ này?
- Mẹ khỏe mà, bác sĩ cũng khuyên mẹ nên thường xuyên ra ngoài hít thở không khí trong lành – Bà Thiên Hương cười hiền từ đáp.
- Ba mà thấy mẹ như thế này, lại giận cho mà xem – Thiên Vi thở dài, vừa dìu mẹ vào nhà, vừa nói.
- Con đừng nói cho ba nghe được không? – Bà Thiên Hương nói như năn nỉ.
Thiên Vi nghe giọng năn nỉ như trẻ con của mẹ, lòng mềm lại:
- Con sẽ không nói với ba, nhưng mẹ hứa lần sau không được ra nắng nữa. Con phải dặn chị Hai trông chừng mẹ mới được.
Nghe con gái cằn nhằn, bà Thiên Hương bật cười lớn:
- Được rồi. Mẹ hứa, lần sau ra vườn mà thấy nắng lên mẹ sẽ vào nhà ngay.
- Mẹ phải hứa là không được ở bên ngoài quá chín giờ – Thiên Vi lắc đầu đưa điều kiện.
- Được rồi. Mẹ hứa.
Nói xong thì hai mẹ con cũng đã vào tới trong nhà, Thiên Vi dìu mẹ ngồi xuống ghế dựa trong phòng khách, lập tức đứng lên nói:
- Con lấy cho mẹ li nước.
Bà Thiên Hương nhìn theo bóng con gái khẽ ho vài tiếng, cố gắng hít thở. Bà không ngờ mới chớp mắt mà con gái đã lớn thế này, chỉ ít lâu nữa thôi sẽ trở thành một thiếu nữ xinh đẹp được nhiều người để mắt đến. Khi cô lớn sẽ bắt đầu yêu, rồi lấy chồng, sinh con. Cô sẽ có một gia đình hạnh phúc cho riêng mình. Liệu bà còn có thể sống đến khi đó để nhìn thấy tất cả tương lai hạnh phúc của con gái hay không? Nghĩ đến đây lòng bà đau đớn vô cùng. Thiên Vi đã quay trở lại bên mẹ, bà Thiên Hương đưa tay vuốt mái tóc dài của con gái, nhìn Thiên Vi âu yếm:
- Mẹ muốn nghe con hát.
Thiên Vi nhìn mẹ chớp mắt hồi lâu rồi khẽ cất tiếng hát.
Mẹ là dòng sông ấm áp đến bên con dịu êm
Mẹ là vầng trăng lấp lánh đến trong từng giấc mơ
Tình mẹ là con sóng vỗ nhấp nhô con thuyền trôi
Tiếng sóng vỗ êm đềm vẫn đến trong con một đời
Thương con mẹ yêu thức đêm trông con ngủ say
Thương con mẹ yêu tháng ngày cho con tình thương
Thương con mẹ yêu thức đêm trông con ngủ say
Thương con mẹ yêu tháng ngày cho con tình thương
Mẹ là dòng sông ấm áp đến bên con dịu êm
Mẹ là vầng trăng lấp lánh đến trong từng giấc mơ
Tình mẹ là con sóng vỗ nhấp nhô con thuyền trôi
Tiếng sóng vỗ êm đềm vẫn đến trong con một đời.
(Thương con mẹ yêu)
Tiếng hát trong trẻo và mềm mại vang lên khắp căn phòng khiến bà Thiên Hương hạnh phúc vô cùng, nỗi đau trong lòng cũng dịu bớt.
Thiên Vi chờ mẹ ăn xong, đợi mẹ chợp mắt, mới nhẹ nhàng bê mâm cơm của mẹ ra ngoài.
- Mẹ em ngủ rồi sao? – Chị Hường là người giúp việc của nhà Thiên Vi hỏi.
- Dạ ngủ rồi – Thiên Vi vừa đáp vừa đặt mâm vào trong bồn rửa.
- Dạo gần đây mẹ em ăn rất ít. Sáng nay chị thấy cô có vẻ rất buồn, hỏi mà cô không nói.
Thiên Vi trầm mặt, lúc sau mới hỏi:
- Sáng nay lúc ba em đi làm, mẹ em đã dậy chưa?
- Hình như chưa. Mà dạo này ông chủ cũng lạ lắm, em đi học thêm về rồi ở trong phòng luôn nên không biết. Nhiều hôm ông chủ không ngủ trong phòng bà chủ mà lại ngủ ở phòng khách. Chị hỏi thì bà chủ bảo ông chủ sợ làm ồn khiến bà chủ ngủ không được. Nhưng mà… chị thấy, sắc mặt bà chủ chẳng vui chút nào.
Những lời chị Hường kể lại khiến Thiên Vi buồn, cô cố gượng cười đánh trống lảng:
- Em đi ngủ đây.
Thiên Vi nói xong đi lên lầu, chị Hường nhìn theo lắc đầu thở dài.
Thiên Vi trở về phòng, ngã phịch lên giường, hai hốc mắt đã đỏ hoe. Cô thương mẹ và sợ mất mẹ. Thế nhưng ba cô thì… Liệu có phải tình cảm của ba với mẹ không tốt nên mới khiến bà buồn như thế.
Thiên Vi lấy điện thoại nhấn nút gọi cho ba. Điện thoại đổ chuông thật lâu mới có người bốc máy:
- Gì thế con gái?
Giọng ba cô có vẻ không thoải mái. Vi cảm thấy có chút buồn, cô liền nói:
- Hôm nay mẹ con hình như không được khỏe.
- Vậy sao? Con thay ba chăm sóc mẹ nhé. Dạo này ba bận quá, đợi tuần sau ba rảnh sẽ đưa mẹ đi bác sĩ – Giọng ba cô hời hợt đáp – Cứ vậy nhé, ba bận lắm, về nhà nói chuyện sau.
Gác điện thoại, ánh mắt Thiên Vi nhòe lệ. Cô lo lắng đến một ngày nào đó, gia đình cô sẽ tan vỡ, biết đâu đó sẽ có một người đàn bà xen vào hạnh phúc này. Buồn bã, chán nản, Thiên Vi chẳng thể nào chợp mắt được.
Cô lặng lẽ ngồi dậy lấy album hình cả nhà ra xem. Lúc đó mẹ cô còn khỏe lắm, gia đình cô rất hạnh phúc. Ba thường đưa hai mẹ con đi chơi khắp nơi, chụp rất nhiều hình, lưu giữ lại những khoảnh khắc lúc nhỏ của cô. Đây là hình lúc cô ba tuổi, còn đây là hình khi cô lên mười. Hình lúc sơ sinh, nghe mẹ nói, đã thất lạc khi dọn nhà.
Nhìn từng tấm hình gia đình, Thiên Vi bỗng bật khóc.
Khi Thiên Vi đạp xe đến chỗ học thêm thì nhận được thông báo thầy có việc bận, Dạ Thảo ở bên cạnh than thở không ngừng:
- Haiz! Biết vậy mình ở nhà ngủ thêm một chút nữa có hay hơn không. Thầy thật là, nếu có việc bận thì nên thông báo trước.
- Thầy có việc bận đột xuất mà – Thiên Vi buồn buồn nhìn Dạ Thảo phân trần.
Dạ Thảo lúc này mới để ý đến mắt của Thiên Vi đang đỏ hoe, cô nhíu mày hỏi:
- Vi sao thế? Vi khóc à? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
- Không có gì đâu – Thiên Vi lắc đầu quay mặt đi né tránh.
- Nè! Vi có còn coi mình là bạn nữa hay không? – Dạ Thảo trách móc.
Cuối cùng, cả hai cùng ra một công viên gần nhà thầy, ngồi trên một cái ghế đá. Thiên Vi liền kể hết mọi chuyện với Dạ Thảo. Rồi cả hai cứ thế ngồi im lặng bên nhau. Đôi khi im lặng cũng là cách xoa dịu nỗi buồn tuyệt vời nhất. Trời về chiều, có nắng nhạt và gió nhẹ. Người người rủ nhau vào công viên chơi, chẳng mấy chốc xung quanh trở nên đông đúc. Bên kia là sân bóng rổ, một nhóm nam sinh trạc tuổi cô đang bắt đầu trận đấu mới. Họ kéo theo một nhóm nữ sinh đến ủng hộ, reo hò, chẳng mấy chốc nơi này vốn yên tĩnh đã trở nên ồn ào.
Dạ Thảo kéo Thiên Vi đứng dậy rồi nói:
- Gạt bỏ hết đi, tụi mình đến xem họ thi đấu nào.
Thiên Vi bị kéo đi, bất đắc dĩ đành theo Dạ Thảo. Chen lấn một lúc cuối cùng cả hai cũng vào được bên trong. Lúc này Thiên Vi mới nhìn rõ mấy bạn nam sinh chơi bóng rổ kia. Có hai đội, một đội mặc áo đồng phục bóng rổ màu vàng, một đội mặc đồ bình thường. Mỗi đội có năm người, người nào cũng cao lớn. Phần thắng lúc đầu nghiêng về đội vàng. Đội bên kia dường như cầm chắc thất bại. Một người trong đội hỏi bạn mình sau khi thua liên tiếp mấy trái.
- Chừng nào tụi nó tới?
- Chờ chút đi, tụi nó đã hứa nhất định sẽ tới mà – Người bạn trấn an trong khi tay vẫn sẵn sàng bắt bóng.
- Đội vàng chơi hay quá – Dạ Thảo nhìn một hồi ngẩn ra rồi chỉ tay vào anh chàng cao nhất đội vàng – Mà cái anh chàng đó sao mình thấy quen quen. Hình như là học trường mình. Con gái trường mình đến cổ vũ đông quá trời.
Thiên Vi đảo mắt nhìn theo hướng Dạ Thảo chỉ, đó là một anh chàng đẹp trai, gương mặt sáng sủa, trán cao, mũi thẳng, môi dày, chân mày rậm. Trước giờ, cô ít khi để ý đến các bạn nam ngoài lớp nên cũng không rõ lắm về nhân vật được ái mộ như vậy trong trường.
Đang mải đuổi theo suy nghĩ, bỗng nhiên Thiên Vi thấy ai đó lao nhanh ra khỏi sân bóng, va vào người mình rất mạnh. Không phải một mà là ba bóng người. Thiên Vi lảo đảo đứng không vững nên ngã vào Dạ Thảo, Dạ Thảo bị bất ngờ nên cũng ngã theo. Cả hai ngã bệt xuống. Thế nhưng mọi người chẳng ai chú ý đến họ. Tất cả đều đang tập trung vào sân bóng. Ba mục tiêu mới hứa hẹn làm nên một trận bóng bùng nổ đến nghẹt thở giữa hai phe khi một bên quyết giữ tỉ số để giành chiến thắng, một bên lại quyết tâm san bằng tỉ số, đảo ngược tình thế.
Thiên Vi với Dạ Thảo miễn cưỡng ngồi dậy, Dạ Thảo càu nhàu:
- Thiệt là hạng người gì đâu, chạy gì mà như ma đuổi.
- Hai bạn không sao chứ? – Một giọng nói trầm ấm rất dễ nghe vang lên.
Thiên Vi đưa mắt nhìn lên, liền bắt gặp một gương mặt đẹp đang bày tỏ thái độ lo lắng cho cô và Dạ Thảo. Cậu mặc bộ đồng phục màu vàng rộng, bóng lưng cao lớn che phủ một góc ánh sáng mặt trời trước mặt cô.
- Xin lỗi nhé! Bọn họ không cố ý đâu? Để mình đỡ bạn đứng lên.
Vừa nói, bàn tay của cậu bạn vừa chìa về phía cô. Thiên Vi không nỡ từ chối, đành đưa tay cho cậu bạn đỡ mình đứng dậy.
Vừa đứng dậy, bàn tay cô cũng vội buông ra theo phép lịch sự. Cậu bạn quay người nhìn Dạ Thảo hỏi:
- Bạn không sao chứ?
Dạ Thảo lắc đầu nhưng ánh mắt bực bội lại ném về một góc sân, nơi có ba người đang cầm ba chai nước ngửa cổ lên trời tu nhanh đầy sảng khoái. Cậu bạn đẹp trai thấy vậy thì quay người về phía ba kẻ vừa gây ra lỗi nói:
- Này! Mau xin lỗi hai bạn ấy đi, các cậu vừa làm hai bạn ấy ngã đó.
Thiên Vi cũng đưa mắt nhìn rõ ba người kia. Cô nhận ra họ chính là ba người va vào cô ban sáng.
- Tụi này bận lắm, phải khởi động để còn ra sân chứ. Cậu có lòng như vậy thì thay tụi này nói lời xin lỗi đi – Một trong ba cậu lên tiếng chế giễu.
- Nói như vậy mà nghe được sao hả? Là ba bạn làm tụi mình ngã mà – Dạ Thảo bực tức nhìn ba người đó mắng – Ở đâu có cái kiểu làm người ta té ngã rồi bắt người khác xin lỗi thay chứ. Mấy bạn là hạng người gì thế hả?!
- Ê, bà mập kia! Tụi này là hạng người gì thì có liên quan gì đến bà? Không xin lỗi đó, làm gì được nhau – Đầu đinh hất mặt đầy vẻ thách thức.
- Cái đồ không biết điều kia, ông tưởng ông đẹp lắm sao, nhìn ông đúng là ma chê quỷ hờn, đến mập như tui còn không thèm ông nữa chứ đừng nói tới người khác – Dạ Thảo không vừa liền đáp lại ngay.
- Haha, tui là người chứ đâu phải là heo, ai mượn bà thương chứ? – Đầu đinh càng nói càng táo tợn, không ngại cả những lời làm tổn thương người khác.
- Tên khốn này… – Dạ Thảo tức giận sấn tới.
Thiên Vi cũng cảm thấy giận vì những lời nói ngang ngược kia, cô đưa ánh mắt khó chịu về phía ba người, mắt cô với mắt của cậu bạn tóc rối vô tình chạm nhau. Thấy Dạ Thảo định bước tới nói chuyện, cô vội vàng can ngăn:
- Bỏ đi. Tụi mình về thôi.
Dạ Thảo có chút không cam tâm, nhưng Vi trừng mắt nhìn ba người kia rồi giận dữ bỏ đi.
- Mình sẽ bắt họ xin lỗi hai bạn – Cậu bạn đẹp trai liền nắm tay Thiên Vi lại rồi nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía ba người bên kia.
- Này! Ông định làm anh hùng cứu mĩ nhân à? – Đầu đinh vẫn lớn tiếng cười cợt – Định bắt tụi này xin lỗi bằng cách gì đây? Đừng nói là muốn đánh nhau nhé, tụi này rất sẵn sàng.
- Chúng ta đều là học sinh, không nên giải quyết bằng bạo lực. Cứ lấy trận bóng rổ này quyết định. Nếu đội mình thắng, các bạn phải xin lỗi họ – Cậu bạn đẹp trai ôn tồn nói.
- Chơi thì chơi. Ai sợ ai nào – Đầu đinh đầy tự tin gật đầu – Chấp các người dẫn trước bọn này luôn đó.
- Thôi đi. Dù sao chúng ta cũng có lỗi, một tiếng xin lỗi cũng không quá đáng đâu – Tóc rối bèn quay sang đầu đinh khuyên can.
- Nghe rõ chưa. Đây mới là tiếng người đó – Dạ Thảo đắc ý vênh mặt nhìn đầu đinh nói.
- Nếu chó có xin lỗi mèo, tôi cũng không thèm xin lỗi đồ mập ú như bà đâu – Đầu đinh nghe Dạ Thảo nói thì tức giận, bèn thè lưỡi làm mặt quỷ và dường như không hề có ý định xin lỗi.
- Đủ rồi. Bạn là con trai nên ăn nói lịch sự một chút đi. Bạn có biết bạn nói như thế sẽ làm bạn ấy buồn lắm hay không hả?
Thiên Vi lên tiếng dù chẳng hề muốn dính dáng đến đám người này chút nào. Cô hối hận vì đã đến đây xem trận đấu này. Cô tức giận nói tiếp:
- Bạn có biết là không phải cứ gây ra lỗi rồi xin lỗi là được đâu. Huống hồ bạn đã có lỗi mà không xin lỗi thì thôi, vì sao lại còn tỏ vẻ tự cao tự đại như thế chứ? Nếu bạn cứ thế ra đường, người ta không chửi mắng bạn đâu, mà người ta sẽ chửi mắng những người sinh ra bạn, những người dạy dỗ bạn. Bạn có thể tỉnh bơ làm như không nghe người ta mắng mình, nhưng ba mẹ, thầy cô bạn bị mắng, chẳng lẽ bạn không có chút hối hận nào hay sao? Nếu như vậy mà bạn vẫn thấy vui thì bất luận trận đấu này ra sao, mình cũng không muốn nhận lời xin lỗi từ loại người như bạn đâu.
Từ nãy giờ Thiên Vi không lên tiếng, khi lên tiếng thì lại nói một tràng dài như thế, mọi người trong sân vốn ồn ào phấn khích chờ đợi trận đấu nghe xong thì im bặt. Đưa mắt lấm lét nhìn Thiên Vi.
Thiên Vi nói xong, đưa mắt nhìn về ba người đó đầy kiên cường, ánh mắt cô không chút e sợ, chỉ còn sự giận dữ mà thôi.
Đầu đinh nghe Thiên Vi nói, mặt mũi tối sầm lại, vừa bực bội vừa có chút hổ thẹn. Tóc rối cũng bị tác động không nhỏ. Cậu bạn trong nhóm nãy giờ cười khục khặc nghe cuộc đối đáp giữa bạn mình với Dạ Thảo, thấy Thiên Vi lên tiếng thì cười cười bảo:
- Ồ, người đẹp không nói thì thôi. Hễ mở miệng là toàn dạy đời không. Được rồi, tụi này có tư cách xin lỗi bạn hay không thì cứ chờ sau khi trận bóng xong rồi quyết định. Nếu tụi này thua, tụi này sẽ cho bạn lời xin lỗi chân thành nhất. Bây giờ bắt đầu thi đấu thôi.
Thiên Vi cũng đã nói đủ rồi. Nghe như vậy, cô quyết tâm ở lại để xem trận bóng rổ lần này. Cô hi vọng đội cậu bạn đẹp trai kia sẽ thắng, cô muốn nhận được lời xin lỗi.
- Mình nhất định bắt họ phải xin lỗi hai bạn – Cậu bạn đẹp trai nhìn Thiên Vi bằng ánh mắt kiên quyết nói.
Thiên Vi chỉ khẽ mỉm cười gật đầu ngụ ý cám ơn cậu. Cô cũng nhận lại được một nụ cười đáp lại trước khi cậu quay trở lại sân bóng. Cô khẽ đưa mắt nhìn về phía đội bên kia, nghe hai cậu bạn vỗ vai nói với tóc rối:
- Nhất định phải san bằng tỉ số và giành chiến thắng.
Trận đấu lại tiếp tục, mọi người hồi hộp theo dõi và cổ vũ không ngừng.
Thiên Vi cũng hồi hộp, lần đầu tiên cô xem một trận đấu bóng rổ cá cược lại có liên quan đến mình. Cô cắn nhẹ môi, hai tay khẽ siết lại thầm cầu nguyện cho đội áo vàng chiến thắng. Dạ Thảo ở bên cạnh cô cực kì sôi nổi hò reo cổ vũ cho đội áo vàng, cũng luôn miệng trù cho đội đối thủ thua thê thảm. Các cổ động viên, nhất là các bạn nữ vỗ tay hò hét ầm ĩ, trên miệng họ liên tục bật ra hai cái tên:
- Thanh Phong…
- Duy Phong…
Trận đấu diễn ra rất căng thẳng.
Cầu thủ đội vàng chuyền bóng cho nhau rất cẩn thận, thế nhưng dường như người chơi tốt chỉ có mình cậu bạn đẹp trai đội trưởng. Những người khác càng chơi càng đuối.
Bên đội đối thủ, cả ba người vừa xuất hiện đều có kĩ thuật chơi khá tốt. Đầu đinh có ưu thế về thể lực nên khi tranh chấp bóng luôn giành được phần thắng, hơn nữa khả năng giữ bóng của cậu cũng khá tốt. Nhìn trái bóng rổ trong tay cậu cứ đập xuống đất rồi nảy lên theo nhịp điệu khiến ai cũng bị thu hút. Như hiểu được sự hấp dẫn trong dáng vẻ của mình, đầu đinh dường như càng thích thể hiện hơn, vờn bóng qua lại với một cậu bạn đội vàng, khiến gương mặt cậu bạn đỏ gay vì cáu kỉnh.
- Khôi! Đừng đùa nữa, chúng ta đang bị dẫn trước, đã hiệp ba rồi đấy – Lời tóc rối vang lên nhắc nhở khiến đầu đinh khịt mũi dừng lại trò đùa của mình, nhìn cậu bạn đội áo vàng, cười giễu cợt rồi nói:
- Xin lỗi nhé! – Đầu đinh liền xoay người đưa bóng qua người cậu bạn kia. Bất ngờ trái bóng bị cướp mất. Đầu đinh giật mình nhìn lại xem kẻ nào có bản lĩnh cướp bóng trong tay mình như thế. Cậu bạn đẹp trai đội trưởng đội đối thủ hừ mũi khiêu khích rồi đuổi theo trái bóng.
Ngay khi đến gần rổ, cậu nhanh như cắt xoay người lại, nhổm người lên, tay uyển chuyển tung bóng về phía rổ.
Động tác xoay người quá nhanh, chẳng ai nghĩ rằng cậu lại làm được động tác có độ khó cao như vậy. Trái bóng cứ lao băng băng về phía cái rổ đang nằm im kia. Đường tung bóng rất chuẩn, một đường cong đẹp mắt, nếu không có cơn gió mạnh làm lệch đường đi thì quả bóng trăm phần trăm sẽ lọt vào rổ. Thế nhưng, chỉ còn một gang tay nữa là bóng nằm gọn trong rổ thì tóc rối đã giậm chân tung người lên, dùng cánh tay dài của mình hất bóng ra xa khỏi rổ, cứu nguy trong tích tắc.
Cổ động viên òa lên reo hò vang dội.
Tỉ số sắp san bằng, cả đội đối thủ đập tay ăn mừng với nhau, Tóc rối vô tình đưa mắt nhìn về Thiên Vi, ánh mắt như xoáy sâu vào mắt cô, cậu nở nụ cười trên môi rất đẹp, động tác đưa tay quệt mồ hôi cũng đầy cá tính nhưng càng khiến mái tóc cậu trở nên rối hơn. Hai cái lúm đồng tiền thu hút khiến cậu trở nên trong trẻo lạ lùng. Thiên Vi cắn chặt môi quay mặt đi, vẻ mặt có chút hờn dỗi. Dạ Thảo ở bên cạnh, nhìn thấy đối thủ ghi bàn liên tục trong khi bên đội vàng chỉ ghi được hai điểm thì tức lắm. Cô nhìn đầu đinh luôn miệng mắng chửi:
- Đồ hèn hạ, chơi mà ép người quá đáng như thế.
Không biết là có linh cảm hay không mà đầu đinh quay đầu nhìn Dạ Thảo thè lưỡi trêu chọc:
- Này! Heo mập, chờ kiếp sau sẽ nhận được lời xin lỗi của tụi này nha. Dạ Thảo liếc nhìn đồng hồ trên tay, cô nhoẻn miệng cười. Thời gian chỉ còn lại một phút mười lăm giây nữa nhưng đội vàng vẫn dẫn trước một điểm. Dạ Thảo vui mừng reo lên:
- Đừng vội đắc ý.
Đầu đinh thấy bộ dạng của Dạ Thảo thì giật mình quay lại nhìn đồng hồ. Gương mặt hơi tái đi, cậu quên mất một điều là bản thân mình đến trễ, trận đấu đã vào nửa hiệp thứ ba rồi. Không cần suy nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng bước đến bên tóc rối thì thầm:
- Hèn chi cậu ta dám đánh cược với tụi mình khi mà đội cậu ta toàn người yếu. Bọn họ nãy giờ chắc là giữ sức rồi, lần này chắc chắn dùng hết sức để bảo toàn tỉ số. Phong! Lần này ông phải dùng đến bước nhảy của mình thôi.
Tóc rối nhìn đầu đinh khẽ gật đầu. Đầu đinh vui vẻ nhoẻn miệng cười. Cậu đập tay quyết tâm với tóc rối. Trận đấu lại tiếp tục… Trái bóng cuối cùng cũng chuyền đến tay của tóc rối. Cậu và đội trưởng áo vàng cùng lúc đối đầu với nhau. Ngay thời khắc này chỉ còn đúng mười giây nữa là kết thúc trận đấu. Muốn chiến thắng, cả hai phải dựa vào thể lực và kĩ thuật của chính bản thân mình.
- Phong! Nhảy đi nhanh lên – Đầu đinh gào to.
Tóc rối nhìn bạn mình, rồi nhìn Thiên Vi, tay vẫn dẫn bóng không ngừng. Cậu và đội trưởng áo vàng cùng né qua né lại, kẻ muốn ngăn, kẻ muốn băng qua và ghi bàn.
Đầu đinh căng thẳng gào lên inh ỏi.
Thiên Vi cũng hồi hộp chờ đợi, mắt mở to, hai hàng lông mi đen rủ xuống che hờ nửa đôi mắt đẹp, trống ngực đập thình thịch. Lần đầu tiên cô trông ngóng nhiều như thế.
Tóc rối thở dài ra một hơi, thay vì lách người vượt qua cậu bạn đội trưởng, cậu lại xoay người dẫn bóng về phía sân của mình, cách xa đối thủ ba bước. Bất ngờ cậu xoay người lại lấy đà, tung người lên cao, bóng trên tay ném về phía rổ. Quá bất ngờ, tất cả đều đứng im bất động ngước nhìn trái bóng lao thẳng về đích. Điểm bóng có thể là ba, như vậy sẽ chuyển bại thành thắng ngay lập tức. Lần đầu tiên, Thiên Vi đưa hai tay chắp lại cầu khấn, mắt không chớp nhìn theo quả bóng. Thời gian chỉ còn ba giây nữa. Quả bóng xoay xoay ba vòng mới chịu lọt xuống rổ. Tuy vậy tiếng còi kết thúc trận đấu của cậu bạn trọng tài đã vang lên.
Tiếng hò reo vang dội xen lẫn cả những lời tiếc nuối.
Dạ Thảo vui mừng trước chiến thắng của đội vàng, cô nhào sang ôm chầm lấy Thiên Vi, hò reo phấn khởi:
- Thắng rồi, chúng ta thắng rồi.
Thiên Vi cũng vui mừng, cô đưa ánh mắt nhìn cậu bạn đội trưởng, khẽ gật đầu một cái cảm ơn. Cô cũng nhận được nụ cười nhẹ nhàng đáp lại.
- Này đầu đinh! Chị chờ lời xin lỗi của em đó. Xem ra không cần đợi đến kiếp sau rồi – Dạ Thảo đắc ý, chống nạnh ưỡn ngực hất mặt nói với đầu đinh.
Đầu đinh thua cuộc, thấy Dạ Thảo nói như thế thì bực tức chửi thề:
- Mẹ kiếp…
Tóc rối cười xuề xòa trêu ghẹo thêm:
- Ráng chịu đi, ai bảo cậu đánh cược làm gì.
- Chết tiệt, cậu cũng phải xin lỗi nhỏ mập đó đấy, có gì mà vui chứ?! – Đầu đinh định giơ chân đá bạn mình một cái, nhưng tóc rối cười ha ha tránh được.
- Được rồi, quân tử nói được là làm được – Cậu bạn thân của hai người nhìn về phía Dạ Thảo bảo – Ba đứa này sẽ xin lỗi hai bạn.
Thiên Vi vui vẻ chờ đợi ba người kia đến xin lỗi, trong lòng cảm kích cậu bạn đội trưởng đội áo vàng vô cùng. Nhưng khi tay vô tình chạm vào đáy túi xách, cô mới phát hiện điện thoại của mình rung liên tục. Cô giật mình vội lôi điện thoại ra xem, mặt nhanh chóng tái xanh.
Thấy Thiên Vi đột nhiên tái mặt chạy đi, Dạ Thảo ngơ ngác mất vài giây rồi mới lên tiếng gọi:
- Thiên Vi! Thiên Vi… Có chuyện gì vậy?
Nhưng thay vì trả lời Thảo, Thiên Vi cứ nắm chặt điện thoại trên tay, lao ngay ra ngoài đường. Dạ Thảo cũng không nói không rằng vội vàng đuổi theo sau gót Thiên Vi. Thiên Vi ra đường lớn, dáo dác tìm taxi. Dạ Thảo đã đuổi kịp cô, nắm lấy tay áo cô, mệt nhọc thở không ra hơi hỏi:
- Chuyện gì vậy hả? Sao tự nhiên lại bỏ chạy như ma đuổi thế?
- Mẹ mình nhập viện rồi, mình phải đến bệnh viện ngay. Từ nãy giờ chị Hường không liên lạc được với mình, chị ấy đã đưa mẹ mình đi cấp cứu luôn. Bảo mình đến ngay, nghe nói phải phẫu thuật - Giọng Thiên Vi vỡ òa, nghẹn ngào nói, run run, đứt quãng.
Dạ Thảo nắm lấy bàn tay đang siết chặt điện thoại mà vẫn run run của Thiên Vi, lên tiếng an ủi:
- Vi đừng lo quá, biết đâu bác chỉ hơi mệt thôi.
Dạ Thảo vừa nói xong thì một chiếc taxi cũng trờ tới, Thiên Vi lập tức mở cửa xe chui vào trong. Dạ Thảo cũng chui vào theo, trước ánh mắt mọng nước của Thiên Vi, cô nói:
- Mình đi với Vi.
Thiên Vi gật đầu. Chiếc taxi nhanh chóng lao vụt đi.
- Haha… thật là tốt, không cần phải nói xin lỗi nữa – Đầu đinh cười vang đắc ý khẽ đưa mắt liếc nhìn đội trưởng đội áo vàng hất mặt đầy kiêu ngạo. Cậu bạn đội trưởng tỏ ra không thèm chấp, cúi người nhặt bóng rồi ra hiệu cho đồng đội ra về.
Trời cũng bắt đầu sẩm tối. Tóc rối đưa tay vào túi lấy ra một sợi dây buộc tóc. Cậu bồi hồi nhìn sợi dây mỏng manh trên tay mình rung lên theo cơn gió nhẹ, từng ngón tay khẽ khép lại, trong lòng bàn tay giữ chặt sợi dây.
- Hê… – Một cánh tay đưa ra giật lấy sợi dây trên tay tóc rối khiến cậu giật mình kêu lên – Thiên Minh! Mau trả cho mình.
Thiên Minh làm như không nghe thấy, cậu giơ cao sợi dây lụa trên tay, nở nụ cười nửa miệng tinh quái:
- Của con gái.
Sau đó cậu đắc ý nhìn tóc rối với ánh mắt gian manh hỏi:
- Duy Phong! Có hai cơ hội cho ông lựa chọn. Một là thành thật khai báo. Hai là biện pháp mạnh. Mau chọn đi.
- Không có lựa chọn nào hết, mau trả cho mình – Duy Phong lúng túng, cậu đưa tay cố giật lại sợi dây trên tay Thiên Minh nhưng cậu bạn nhanh chân lùi về sau một bước, giấu sợi dây ra sau lưng mình. Duy Phong liền nghiêm sắc mặt, giọng đanh thép nhìn Thiên Minh ra lệnh:
- Đừng đùa nữa, trả lại cho mình.
- Không trả – Thiên Minh nhướn mày khiêu khích nói – Trừ khi cậu khai ra, nếu không đừng hòng mình trả.
Nói xong, liền giơ sợi dây lên cao rồi bỏ chạy. Duy Phong thở dài một cái sau đó lắc đầu đuổi theo. Nói về chạy, đương nhiên cậu tự tin có thể thắng Thiên Minh. Chỉ một lát, Duy Phong đã nhanh chóng nắm được cổ áo Thiên Minh, giữ cậu ta đứng lại. Nhưng Thiên Minh đùa dai, nhất quyết không trả lại cho Duy Phong, cậu vò chặt sợi dây trong tay, cố vùng thoát khỏi tay Duy Phong, nhìn về đầu đinh thét lên:
- Khôi! Bắt lấy nè.
Đầu đinh nãy giờ nhìn hai đứa bạn đuổi bắt nhau cười thích thú, nghe Thiên Minh thét lên, cũng nhanh chóng lao đến bắt lấy sợi dây, không để Duy Phong lấy được. Duy Phong bị trêu chọc, nghiến răng nhìn hai đứa bạn. Đùa giỡn ầm ĩ một hồi, cả ba đều thấm mệt, Duy Phong bắt lấy hai người kia rồi cùng nhau ngã rạp ra thảm cỏ. Cả ba cùng cười to sảng khoái.
- Thật là… – Duy Phong không quên lấy lại sợi dây từ tay Thiên Minh.
Thiên Minh nhìn qua Tuấn Khôi, cả hai không nén nổi tò mò về chủ nhân của sợi dây buộc tóc kia. Cả hai ngồi dậy, mỗi người một bên ngồi sát lại Duy Phong, cậu cảnh giác, nắm chặt sợi dây trong lòng bàn tay, lườm hai đứa bạn.
- Đừng hỏi, mình chẳng có gì để trả lời hết. Mình chỉ nhặt được, định trả lại cho bạn ấy thôi.
- Haiz…, mình còn tưởng có trò vui để xem rồi chứ, thật là đáng tiếc mà – Tuấn Khôi vuốt vuốt cái đầu đinh của mình.
- Này! Người cậu bẩn quá, đừng có đến gần mình – Duy Phong không muốn hai đứa bạn nhiều chuyện của mình thắc mắc về sợi dây nữa bèn giả vờ đẩy họ tránh xa.
- Cái thằng này, người cậu có hơn gì tụi mình đâu nào – Thiên Minh bĩu môi chế giễu nhìn chiếc áo thấm đầy mồ hôi mà Duy Phong đang mặc.
- Nói đi, nói lại, phải hỏi lại cậu, Duy Phong. Rõ ràng bóng sẽ vào rổ, vì sao còn cố tình để nó xoay vòng như thế? Cậu muốn biểu diễn thì cũng nên đợi lúc khác, chậm một giây mà làm tụi mình thua cuộc đó có biết không?! Xém chút nữa là phải xin lỗi bà chằn tinh kia rồi – Tuấn Khôi nghiêm giọng nói.
- Xin lỗi thì xin lỗi. Rõ ràng tụi mình có lỗi mà – Duy Phong hững hờ đáp.
- Kể cũng có duyên nhỉ, hôm nay hai lần đụng vào bạn ấy – Tuấn Khôi buột miệng nói một câu.
- Về thôi – Duy Phong lảng chuyện nên thúc giục các bạn.
Cả ba đang chuẩn bị dắt xe ra về thì phát hiện hai chiếc xe đạp nữ đang đứng cạnh nhau gần ghế đá. Cả ba người nhìn quanh, không thấy bóng dáng ai cả.
- Chắc là xe của hai bạn ấy – Duy Phong nhìn hai chiếc xe, một chiếc màu vàng, một chiếc màu xanh dáng vẻ nhẹ nhàng. Trên giỏ chiếc xe màu xanh vẫn còn để lại chiếc túi xách, khi cả ba mở ra thấy rõ cái tên Dạ Thảo.
- Nói xem, hai cô bạn lúc nãy xảy ra chuyện gì mà vội đến nỗi bỏ cả xe đạp lại – Tuấn Khôi vuốt vuốt cằm ra chiều suy nghĩ.
- Mặc kệ đi, tụi mình đưa xe họ về nhà, rồi sau đó hãy tính – Duy Phong bèn nói, sau đó, cậu một tay chạy xe đạp của mình, một tay dẫn chiếc xe đạp màu vàng rời đi.
Tuấn Khôi nhún vai, đành làm theo Duy Phong.
Trời chiều sẫm tối cũng là lúc mọi người vội vàng trở về mái ấm gia đình của mình. Những dòng xe cứ nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Taxi vừa dừng lại, Thiên Vi vội vàng mở cửa lao thẳng vào bên trong phòng cấp cứu. Cô hoảng hốt chạy lại bàn tiếp tân, giọng run rẩy đứt quãng khiến người tiếp tân chẳng hiểu cô đang nói gì. Dạ Thảo vừa lúc chạy vào thấy vậy bèn nói rõ ràng từng câu chữ hơn, hai người được thông báo là mẹ cô đã được chuyển vào phòng phẫu thuật. Thiên Vi nghe xong cả người gần như mất hết sức lực, loạng chọang ngã xuống, thật may là Dạ Thảo kịp đỡ cô. Dạ Thảo liên tục gọi:
- Thiên Vi, Thiên Vi… Bạn không sao chứ?
Thiên Vi lắc đầu, hơi thở đứt quãng:
- Dìu mình đến phòng phẫu thuật đi.
Dạ Thảo gật đầu, hỏi đường đến phòng phẫu thuật rồi dìu Thiên Vi đi. Cả người Thiên Vi run lên đầy sợ hãi. Dạ Thảo xiết chặt tay cô an ủi:
- Yên tâm đi, không sao đâu, không sao đâu…
Hai người đi đến thang máy, trong lúc chờ thang máy, Thiên Vi đã lấy lại được bình tĩnh. Gương mặt cô tái xanh, nhưng cô có vẻ đã ổn hơn.
Cánh cửa thang máy mở ra, bên trong bỗng lạnh toát, từng phút từng giây trôi qua đều khiến Thiên Vi thấy thật nặng nề. Cô nắm lấy tay Dạ Thảo tìm kiếm một hơi ấm truyền sang bàn tay đang lạnh giá dần đi của mình. Dạ Thảo cũng cảm nhận được nỗi lo lắng của cô, cô siết chặt tay Thiên Vi hơn. Chị Hường đang đứng trước cửa phòng phẫu thuật với ánh mắt đỏ hoe.
Chị thấy Thiên Vi thì vui mừng khôn xiết kêu lên:
- Cuối cùng em cũng đến rồi, chị lo quá.
- Mẹ em sao rồi chị? – Thiên Vi lập tức hỏi ngay.
- Chị cũng không biết nữa, hồi chiều, cô đang xem ti-vi tự nhiên ngất xỉu, chị gọi hoài không tỉnh nên chị đưa vội cô đến đây. Vào phòng cấp cứu được một lát, bác sĩ và y tá đã đẩy cô đi thẳng vào phòng phẫu thuật rồi. Chị lo quá, gọi điện cho em hoài mà không được. Lúc nãy y tá có bảo chị đi làm thủ tục gì đó mà chị đâu có rành, với lại chị cũng hổng có tiền nữa – Chị Hường khổ sở nói.
Thấy Thiên Vi im lặng chị Hường nói tiếp:
- Chị về nhà thu xếp đồ đạc cho cô, lúc nãy đi vội quá, chẳng mang theo cái gì hết.
- Dạ, em nhờ chị giúp cho – Thiên Vi gật đầu, nhìn bảng chữ trước cửa phòng cấp cứu mà nước mắt chực trào ra, cô đưa cho Dạ Thảo thẻ ATM nhờ đi rút tiền giúp rồi thẫn thờ ngồi xuống ghế trước cửa phòng cấp cứu.
Thời gian trôi qua thật chậm rãi như thách thức thần kinh của người chờ đợi. Thiên Vi ngồi lặng lẽ khóc.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng mặc cho thời gian trôi qua.
Điện thoại của Thiên Vi chợt reo lên, là ba, chắc là ông đã đến, muốn biết mẹ cô đang ở đâu. Thiên Vi vội vàng bắt máy lên tiếng:
- Ba, mẹ đang ở…
- Ba vẫn chưa đến được, con xem mẹ thế nào rồi gọi điện cho ba hay – Giọng ba cô nhạt nhẽo cất lên bên kia điện thoại.
Lời ba nói như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô.
- Ba có biết tình trạng của mẹ thế nào hay không? – Thiên Vi tức giận lớn tiếng hỏi.
- Ba xin lỗi, ba cũng muốn về ngay lập tức nhưng phải kí hợp đồng xong ba mới về được, bây giờ mẹ con đang phẫu thuật, ba có về ngay cũng chẳng giúp được gì. Bây giờ ba đang trên đường về, con yên tâm, ba sẽ về nhanh.
- Hợp đồng!? Ba xem trọng nó còn hơn mẹ con con à? Ba có còn xem cái gia đình này ra gì không? – Thiên Vi gào lên trong đau đớn, nước mắt tuôn dầm dề trên gương mặt cô.
Cô tắt máy điện thoại, ngồi khụy xuống đất, hai tay chống sàn, đầu cúi gập xuống, nước mắt không ngừng rơi.
Tóc cô phủ xuống khiến người ta không thể thấy cô khóc, thế nhưng dáng vẻ đáng thương cùng thân hình run rẩy tội nghiệp của cô cũng đủ làm người ta đau lòng.
Một cái khăn tay màu trắng chìa ra trước mặt cô, nhẹ giọng an ủi:
- Đừng khóc. Những lúc thế này, chúng ta càng cần phải kiên cường hơn. Chỉ cần tin tưởng và thành tâm cầu nguyện thì người bên trong nhất định sẽ được phù hộ.
Thiên Vi ngừng khóc, ngẩng đôi mắt đen nhìn người tốt bụng muốn an ủi mình kia. Cô có chút ngỡ ngàng khi gặp lại cậu bạn đội trưởng đội áo vàng ở công viên khi nãy.
Cô có chút xấu hổ, khẽ cắn chặt môi, đưa tay nhận lấy chiếc khăn trắng trên tay cậu ta rồi cười gượng nói:
- Cám ơn.
- Lúc nãy thấy bạn chạy đi, không nghĩ là lại gặp bạn ở đây – Cậu bạn cười nhận lại chiếc khăn tay – Người nhà bạn đang ở trong phòng à?
- Là mẹ mình – Thiên Vi gật đầu.
- Yên tâm đi, mình tin mẹ bạn sẽ không sao đâu. Sao chỉ có một mình bạn ở đây? Người thân bạn không đến à?
- Ba mình… ba mình có chút việc bận nên chưa đến kịp – Thiên Vi gượng đáp, ánh mắt cụp xuống có chút tránh né đề tài này.
Cậu bạn dường như cũng nhận ra cô có điều khó nói nên không tiếp tục hỏi nữa, chỉ buông một tiếng:
- Mình đợi cùng bạn.
Thiên Vi giật mình, cô lần nữa đưa mắt nhìn cậu bạn, chỉ thấy nụ cười tươi rạng rỡ cậu. Cả hai chỉ là người xa lạ, vậy mà cậu lại giúp cô khi cô bị người khác ức hiếp, trong lúc cô lo lắng cô đơn, cậu lại động viên an ủi, tự nguyện ở bên cạnh cô giống như cho cô điểm tựa. Thiện cảm trong lòng cô đối với cậu càng lúc càng nhiều. Lần đầu tiên, Thiên Vi chủ động nói tên với người mới quen:
- Mình là Thiên Vi.
- Mình là Thanh Phong – Cậu khẽ đáp lời.
Chỉ giới thiệu như thế, cả hai lại ngồi lặng im bên cạnh nhau.
Cảm giác có người cùng chờ đợi khiến nỗi cô đơn và sợ hãi của Thiên Vi cũng vợi đi nhiều. Cô khẽ đưa mắt liếc nhìn Thanh Phong. Chân mày rậm, sống mũi cao, đường môi cong, trán cao. Cô cảm thấy cậu là một chàng trai trầm tính, thông minh và đầy dịu dàng. Bắt gặp cái nhìn của Thiên Vi, Thanh Phong khẽ cười, nụ cười đẹp khiến Thiên Vi đỏ mặt.
Từ xa, bước chân nặng nề dồn dập, Dạ Thảo với thân hình mập mạp đang gắng sức chạy nhanh về phía Thiên Vi. Mặt hơi tái và hơi thở mệt nhọc, mồ hôi trên mặt Dạ Thảo vã ra như tắm. Thiên Vi vội vàng đón bạn. Dạ Thảo đưa tay lau mồ hôi rồi móc tiền trong túi mình đưa cho Thiên Vi, giọng nói đứt quãng:
- Mình phải đi một đoạn xa mới tìm thấy chỗ rút tiền, thiệt là mệt chết đi được.
- Cám ơn Thảo nhiều lắm.
Ngay lúc đó, một cô y tá đẩy cửa phòng hối hả bước ra. Thiên Vi vội chạy lại hỏi:
- Chị ơi, mẹ em thế nào rồi?
Cô y tá chưa kịp nói gì thì cánh cửa phòng phẫu thuật bật mở, một đoàn bác sĩ, y tá bước ra. Thiên Vi vội hỏi:
- Bác sĩ…
Cô chưa nói hết, vị bác sĩ đi đầu đã lên tiếng:
- Bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, giờ đang chuẩn bị vào phòng hồi sức.
Ông ta chỉ nói ngắn gọn như thế rồi bước đi nhanh, vẻ mặt mệt mỏi, có lẽ cuộc phẫu thuật đã rút nhiều sức lực của ông. Thiên Vi nghe mẹ thoát khỏi tử thần mới thấy nhẹ lòng, cũng không dám đuổi theo làm phiền vị bác sĩ nữa. Cô đứng lại chờ các y tá chuyển mẹ cô ra.
- Ba – Thanh Phong bước tới bên vị bác sĩ khẽ gọi.
- Con đến rồi sao? – Vị bác sĩ thấy con trai liền nhẹ giọng đáp – Sao không ở trong phòng chờ ba?
- Con ngồi với bạn ấy một lát – Thanh Phong chỉ hơi nghiêng đầu nhìn về Thiên Vi trả lời ba mình.
Nghe nhắc đến mình, Thiên Vi ngẩng đầu nhìn theo hai cha con, đúng lúc vị bác sĩ quay đầu nhìn lại, ánh mắt ông hiền hòa có ý cười rồi nhanh chóng quay đi. Thanh Phong định nói tạm biệt với Thiên Vi nhưng mẹ Thiên Vi được người ta đẩy ra, cô lao đến bên mẹ. Thanh Phong khẽ mỉm cười trìu mến rồi đi theo ba mình.