← Quay lại trang sách

Chương 2 Nắng sân trường

Sau khi phẫu thuật xong, nằm ở phòng hồi sức khá lâu, bà Thiên Hương mới được đưa sang phòng khác. Phải đến giữa đêm mẹ cô mới tỉnh dậy, nhìn thấy con gái đang nằm ngủ gục bên giường, bà nhẹ nhàng vuốt tóc cô, gọi khẽ:

- Thiên Vi.

- Mẹ.

Thiên Vi giật mình thức dậy, cô đưa tay dụi mắt, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng ngay lập tức reo lên. Bà Thiên Hương muốn ngồi dậy, nhưng chợt thấy đau nhói nơi vết mổ, bà rên nhẹ một tiếng, Thiên Vi hốt hoảng ngồi bật dậy rồi nhẹ nhàng ấn vai mẹ mình nằm xuống.

- Mẹ đừng cử động.

Bà Thiên Hương gật đầu, gương mặt xanh xao gượng cười âu yếm nhìn con gái:

- Chỉ có một mình con ở đây sao?

Thiên Vi sợ mẹ buồn vội lên tiếng giải thích:

- Con thấy ba đang bàn hợp đồng nên nói dối là mẹ không sao, bảo ba cứ lo hợp đồng cho xong kẻo mai này lại rắc rối. Ba nói sẽ đáp chuyến bay về ngay lập tức, bảo con thay ba chăm sóc cho mẹ.

- Mẹ xin lỗi, mẹ làm con phải cực nhọc thế này – Bà Thiên Hương đưa tay vuốt tóc con gái.

- Sao mẹ lại nói thế – Thiên Vi mặt phụng phịu, nhõng nhẽo nói – Lúc mang thai con, mẹ còn cực khổ gấp trăm lần con bây giờ. Con có chăm sóc mẹ thế nào, cũng không thể so với mẹ chăm sóc cho con.

- Con gái ngoan – Bà Thiên Hương khẽ cười hạnh phúc, có đứa con gái ngoan ngoãn hiền lành như thế, bà cảm thấy thật mãn nguyện, cố gắng sống đến bây giờ cũng chỉ để nhìn thấy Thiên Vi trưởng thành. Bà với tay muốn kéo Thiên Vi vào lòng, cô hiểu ý nhẹ nhàng tựa đầu vào lòng bà.

Bà Thiên Hương vuốt mái tóc dài của con gái, ánh mắt trầm tư nhìn lên trần nhà. Một lúc lâu bà mới nói:

- Nếu con đủ mười tám tuổi, tóc con chắc chắn sẽ dài hơn bây giờ rất nhiều.

Thiên Vi không nhận ra nỗi lòng của mẹ, cô nhẹ nhàng đáp:

- Lúc ấy, mẹ cắt tóc cho con nữa.

Vì Thiên Vi chỉ để một kiểu tóc dài từ nhỏ đến lớn, nên bà Thiên Hương luôn là người tự tay cắt tóc cho cô.

- Mẹ muốn được cắt tóc cho con cả đời này – Bà nhẹ nhàng đáp, mắt đỏ hoe.

Đó là ước muốn mà bà biết không thể nào thực hiện được, sức khỏe của bà ngày càng yếu, bà là người hiểu rõ nhất. Mấy năm nay, bà liên tục uống thuốc đều đặn theo lời bác sĩ, cố gắng kéo dài sinh mạng của mình. Nhìn con gái từng bước trưởng thành, bà hi vọng mình có thể sống đến lúc Thiên Vi đủ mười tám tuổi. Khi cô đã trưởng thành, bà sẽ nói cho con gái nghe điều bí mật mà bà luôn giấu kín trong lòng.

- Mẹ, trời còn sớm, mẹ ngủ thêm lát nữa cho lại sức – Thiên Vi bỗng ngẩng đầu dậy, cô kéo tấm chăn lên đắp cho mẹ rồi nhẹ nhàng nói.

- Con thức cả đêm chắc cũng mệt rồi, mau lại sô pha nằm nghỉ một chút đi, sáng mai chẳng phải con còn đi học hay sao?

- Không sao đâu mẹ. Ngày mai con xin nghỉ học một bữa để chăm mẹ – Thiên Vi nắm tay mẹ đáp.

- Không được. Thiên Vi, con nghe mẹ nói đây. Bây giờ mẹ còn ở bên con nhưng sau này mẹ sẽ không còn ở bên cạnh con nữa…

- Sẽ không đâu mẹ – Thiên Vi thấy cay nồng sống mũi khi nghĩ đến ngày mẹ cô rời bỏ cô mà ra đi. Cô lắc đầu ngăn lời nói của bà.

Bà Thiên Hương khẽ cười buồn, ánh mắt bà hướng về nơi xa xăm nào đó, tay nắm chặt tay con gái, giọng xót xa:

- Chuyện đời rất khó đoán con à. Có những người sống cả đời với bệnh tật như một người bạn, nhưng có những người không thể chống chọi với bệnh tật mà đành phải rời đi.

- Mẹ – Thiên Vi chua xót, hai dòng nước mắt trào ra.

- Con khờ quá – Bà Thiên Hương kéo Thiên Vi vào lòng, vỗ về an ủi – Mẹ chỉ nói thế thôi, chứ mẹ đâu nỡ rời bỏ con.

- Đừng bỏ con mẹ ơi – Thiên Vi nức nở nghẹn ngào.

Trước lời cầu xin khẩn thiết của con gái, bà Thiên Hương cảm thấy đau đớn vô cùng, bà nào muốn rời bỏ con gái nhỏ đáng yêu của mình. Bà đẩy nhẹ Thiên Vi ngồi lên rồi nhìn cô nghiêm giọng nói:

- Thiên Vi! Con nghe mẹ nói nè.

Thiên Vi chớp mắt nhìn mẹ, giọng bà rắn rỏi khác thường, giống như sắp nói với cô chuyện gì quan trọng lắm. Cô im lặng chờ mẹ lên tiếng.

- Con nghe đây, nếu lỡ như sau này mẹ không còn bên cạnh con, con phải tự chăm sóc bản thân. Tự mình đứng trên đôi chân của mình, đừng dựa dẫm vào ai hết. Việc học đối với con vô cùng quan trọng, nó sẽ củng cố tương lai cho con, chỉ khi con học xong đại học, có công việc ổn định, con mới có thể sống tự lập được. Đối với người tốt với mình, con có thể đối tốt lại nhưng không được trải hết lòng mình với họ. Còn đối với kẻ xấu xa, con nhất định phải xấu xa hơn họ. Và nhớ một điều là đừng bao giờ tin vào bất cứ ai cả, kể cả người mà con tin tưởng nhất.

Nghe mẹ nhấn mạnh, Thiên Vi kinh ngạc vô cùng, cô trố mắt nhìn bà lấy làm khó hiểu. Vì sao bà lại dạy cô như thế? Vì sao mẹ lại dạy cô khác hẳn những lời cô vẫn nghe mọi người dạy?

Bà Thu Hương cười đau khổ vỗ đầu cô và nói:

- Đừng suy nghĩ nhiều, cứ nhớ lời mẹ dạy là được. Sau này lớn lên con sẽ hiểu.

Thiên Vi nhẹ nhàng gật đầu, tuy cô không hiểu rõ nhưng cô hiểu mẹ mình không tự dưng lại nói ra những điều này.

- Mẹ mệt rồi, mẹ đi ngủ đây. Con cũng nằm một chút đi, sáng mai còn đi học. Đừng lo cho mẹ quá nhiều mà ngã bệnh rồi ảnh hưởng đến việc học của mình.

Bà Thiên Hương nói rồi khẽ nhắm mắt, nét mặt đúng là mệt mỏi, Thiên Vi đắp chăn cho mẹ xong rồi đến sô pha nằm ngủ. Cô nghiêng người nhìn về phía mẹ, khắc sâu từng đường nét trên gương mặt mẹ vào lòng. Thật lâu sau đó, cô mới chìm vào giấc ngủ.

- Thiên Vi! Thiên Vi! Dậy đi em, về nhà thay đồ còn đi học nữa – Thiên Vi đang ngủ thì nghe thấy tiếng gọi khẽ của chị Hường, cô giật mình thức dậy, vội quan sát mẹ mình.

- Suỵt… – Chị Hường đưa tay ra dấu cho Thiên Vi im lặng, sau đó khẽ liếc về phía bà Thiên Hương vẫn ngủ say. Thiên Vi thở phào một cái, đưa tay xoa xoa đôi mắt thèm ngủ của mình, che miệng ngáp đầy mệt mỏi.

- Tối qua chị đã bảo để chị ở lại chăm cô cho mà không nghe, em xem đi, giờ thì mệt đến thế, lát làm sao đi học – Chị Hường cằn nhằn.

- Em không sao mà chị – Thiên Vi cười trấn an chị Hường – Lát em về tắm một cái là tinh thần khỏe khoắn lại ngay thôi.

- Ừ, thôi em về đi.

Thiên Vi chưa kịp nói tiếp thì chị Hường đã nói:

- À, ông chủ mới về hồi hôm qua, nhưng bệnh viện không cho vào nên đành về nhà.

- Vậy sao?! – Thiên Vi cảm thấy hơi buồn, trầm giọng đáp.

Sau khi căn dặn chị Hường kĩ lưỡng về mọi thứ, Thiên Vi mới an lòng về nhà. Cầm chìa khóa nhà, mở cửa, cô bước vào trong, căn nhà vắng lặng yên ả khiến Thiên Vi thấy cô đơn vô cùng. Thường vào khoảng thời gian này, cô đã thấy mẹ ngồi trên sô pha với một tách trà ấm nóng, mẹ chẳng thích làm gì hơn việc ngồi tư lự bên tách trà chờ hai cha con cô thức dậy. Hình ảnh còn đây, chỉ là mẹ cô thì đã ở trong bệnh viện rồi.

Thiên Vi lắc đầu vội chạy lên phòng tắm rửa thay đồ sạch sẽ, gương mặt sau khi tắm mát đã thấy sảng khoái và tỉnh táo lại, tuy đôi mắt vẫn còn mỏi mệt. Bây giờ cô hài lòng với bộ dạng của mình. Cô vui vẻ xuống bếp, hâm nóng cháo và múc ra một tô nhỏ, vội vàng ăn. Thời gian của cô còn rất ít.

Thiên Vi chỉ vừa ăn được vài muỗng cháo thì một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô.

- Con về rồi sao? – Ông ân cần nhìn Thiên Vi khẽ hỏi.

- Ba – Cô bất đắc dĩ gọi một tiếng, trong lòng vẫn thấy ấm ức thay cho mẹ mình. Sau đó nhanh chóng cụp mắt tiếp tục ăn nốt tô cháo.

- Mẹ con sao rồi? – Ông Hữu Hùng nhìn con gái hỏi.

- Ba muốn biết thì vào hỏi bác sĩ ấy – Thiên Vi nói lẫy.

- Ba xin lỗi – Ba cô thở dài nói – Thật sự, hợp đồng lần này rất quan trọng.

- Vậy thì ba cứ sống mãi với công việc của ba đi, không cần phải lo cho mẹ với con – Thiên Vi buông muỗng cháo xuống rồi đứng bật dậy đáp, sau đó cô xách cặp vội vã bỏ đi.

Ra cửa rồi, Thiên Vi mới sực nhớ ra, chiếc xe đạp đã bị cô quăng bỏ ngoài công viên rồi còn đâu.

- Để ba đưa con đi – Thấy Thiên Vi đứng im lặng, lại không thấy chiếc xe đạp của cô ở đâu hết, ông Hữu Hùng liền lên tiếng như một cách làm lành với con gái.

Thiên Vi nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn kịp, liền đáp:

- Con ra đón xe buýt.

Thiên Vi vội chạy ra ngoài đường thật mau để bắt chuyến xe buýt đang chuẩn bị đến. Không ngờ khi cô vừa đến trạm cũng là lúc chiếc xe buýt lăn bánh rời khỏi. Thiên Vi hối hả chạy đuổi theo mà không kịp, đã thế cô mất đà ngã một cái về phía trước khiến đầu gối bị va đập mạnh. Đau đến muốn khóc, cô ôm lấy cái chân bị trầy một mảng ở đầu gối mà xuýt xoa, bất lực nhìn chiếc xe buýt đã chạy xa rồi.

Nhìn đồng hồ, cô khẽ nhăn mặt, nếu giờ mà chờ chuyến kế tiếp, chắc chắn cô sẽ muộn học. Nhưng dù thế nào, cô cũng không muốn quay về nhà nhờ ba đưa đến trường. Thiên Vi cắn răng chờ chuyến xe tiếp đến, hi vọng chuyến này sẽ không quá lâu.

Chờ gần mười phút sau mới có một chuyến xe buýt tới, Thiên Vi vội vàng leo lên xe, hấp tấp đến mức quên cả bỏ tiền vào thùng lấy vé xe. Bị nhắc nhở, Thiên Vi đỏ mặt, gãi đầu xấu hổ, cô vội vàng mở cặp ra lấy tiền. Nhưng chỉ có duy nhất một tờ năm trăm ngàn.

- Xin lỗi, chú có thể trả lại cho cháu không? – Thiên Vi bối rồi chìa tờ tiền mệnh giá lớn cho người tài xế.

- Cô bé à, mới sáng thế này, chú lấy đâu ra tiền lẻ mà trả lại cho cháu chứ – Giọng người tài xế tỏ vẻ không hài lòng càng khiến Thiên Vi xấu hổ hơn. Nhất là khi ông ta chỉ tay vào một tờ giấy ghi rõ hàng chữ: “Vui lòng đổi tiền lẻ trước khi lên xe”.

- Nhưng mà… – Thiên Vi muốn giải thích, nhưng không biết nói thế nào.

Mọi người xôn xao cả lên, ai cũng hối thúc vì sợ trễ giờ.

Người tài xế thì chẳng chút nhượng bộ. Thiên Vi nén sự rát buốt ở chân định quay người bước xuống xe.

- Tiền của bạn ấy đây chú.

Một bạn trai đã giúp cô trả tiền vé cho người tài xế.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cậu bạn hào hiệp đó. Thiên Vi cũng đưa mắt cảm kích, cô ngay lập tức nhận ra người đó là Thanh Phong, cậu khẽ cười nhìn cô một cách tế nhị, nụ cười đầy thân thiện tỏa sáng làm nổi bật hơn gương mặt đẹp trai của cậu.

- Cám ơn – Thiên Vi đỏ mặt thẹn thùng, cúi đầu lí nhí nói.

Tiền vé đã có người trả, người tài xế nhanh chóng đóng cửa, cho xe chuyển bánh. Thiên Vi còn chưa đứng vững nên ngã dúi người về phía trước, may mà Thanh Phong kịp thời đỡ được. Thanh Phong liền bảo:

- Bám vào tay mình đi.

Thiên Vi ngại ngùng chưa biết có nên bám vào hay không thì chiếc xe buýt đột nhiên thắng gấp khiến tất cả mọi người lại đổ ập vào nhau. Thiên Vi cũng suýt không đứng vững, cô lại được Thanh Phong đưa tay giữ lấy. Lần đầu tiên bị ôm chặt trong vòng tay của một người con trai, cô đỏ cả mặt, tim đập thật nhanh.

Thanh Phong cũng ngượng ngập buông Thiên Vi ra, lần này Thiên Vi không đợi Thanh Phong yêu cầu, cô đưa tay nắm chặt một bên cánh tay của Thanh Phong.

- Mẹ Vi khỏe rồi chứ? – Thanh Phong ân cần hỏi thăm.

- Mẹ mình khỏe rồi. Cám ơn bạn quan tâm, cũng nhờ ba bạn giúp mẹ mình làm phẫu thuật kịp thời – Thiên Vi nhẹ giọng đáp, trong lời nói đầy sự cảm kích.

- Đó là trách nhiệm của ba mình mà – Thanh Phong liền đáp, sau đó cậu nói với giọng đầy tự hào – Mỗi khi cứu sống một người, ba mình đều thấy rất vui, mình tự hào vì có một người cha như thế. Mai này mình cũng muốn trở thành một bác sĩ như ba nên sẽ cố học thật tốt để thi đậu vào trường Y.

Thiên Vi khẽ cười. Thanh Phong bỗng thấy lúng túng, cậu mắc cỡ nói:

- Có phải thấy mình quá khoe khoang hay không? Cứ nói đến lí tưởng mai này là mình lại nói không ngừng như thế.

- Không đâu – Thiên Vi nhẹ lắc đầu – Mình ngưỡng mộ bạn còn không hết kìa.

- Ngưỡng mộ? Mình có gì mà ngưỡng mộ chứ?

- Bạn có ước mơ, đang cố gắng thực hiện ước mơ đó, còn mình, mình không có ước mơ nào hết. Không biết sau này mình nên làm gì, học gì – Thiên Vi trầm giọng đáp.

- Đâu có sao. Nhiều người cũng đâu biết ước mơ của họ là gì, họ cứ để thuận theo cuộc sống. Bạn cứ để mọi chuyện tự nhiên, biết đâu một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra ước mơ của mình? – Thanh Phong nhẹ nhàng nói.

- Mình cũng hi vọng là thế – Thiên Vi thở dài, có lẽ cô nên tự tìm ước mơ cho mình mới được.

Thanh Phong đưa tay nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua nhanh quá, chỉ còn một chút nữa là đến giờ đóng cổng trường rồi, đến trạm xe buýt, họ còn phải đi bộ một đoạn ngắn nữa.

- Hôm nay bạn cũng đi muộn sao? – Thiên Vi nhìn đồng hồ, chỉ còn năm phút nữa.

- Thật xấu hổ – Thanh Phong gãi gãi đầu – Mình đoán bạn vì chăm mẹ mà đi trễ, còn mình thì lại vì ngủ quên, chờ mười phút mới đón được xe. Hi vọng sẽ không trễ học – Thanh Phong nhìn đồng hồ lần nữa nói.

- Đến trạm dừng giùm cháu chú ơi – Thanh Phong kêu lớn rồi kéo Thiên Vi lại gần cửa xuống.

Xe buýt vừa mở, cả hai vội vàng lao xuống xe, chuẩn bị chạy nhanh về phía cổng trường đang dần đóng kín. Nhưng Thiên Vi phát hiện, cú ngã lúc nãy khiến cái chân đau không thể chạy nhanh được. Cô không muốn liên lụy làm Thanh Phong trễ học bèn nói:

- Bạn chạy trước đi, mình sẽ chạy theo sau.

- Nhưng mà… Chân bạn?

- Mình không sao – Thiên Vi đáp ngay lập tức – Bạn mau đi đi, một đứa trễ còn đỡ hơn hai đứa trễ, nhanh lên kẻo cổng đóng.

Thanh Phong quay đầu nhìn về phía cổng trường đang ồ ạt người vào và đang chuẩn bị khép lại, cậu áy náy nói với Thiên Vi:

- Chút nữa lớp mình có bài kiểm tra, mình đành đi trước đây.

Thiên Vi vừa gật đầu đã thấy Thanh Phong bỏ chạy thật nhanh về phía cổng. Cô cũng vội vàng chạy theo sau, nhưng chân khập khễnh khó khăn vô cùng.

Khi Thiên Vi chạy đến nơi thì cổng trường đã khép lại, chẳng còn ai ở ngoài cả. Mình cô bơ vơ đứng nhìn cánh cửa. Bên trong mọi người đang xếp hàng chờ đợi điểm danh về lớp.

Chưa bao giờ cô đi học trễ, xem ra buổi học hôm nay cô không thể học được rồi. Mẹ cô đang bệnh, cô lại đang giận ba.

- Haiz, hôm nay lại đến trễ rồi – Một tiếng than vang lên bên cạnh Thiên Vi, cô quay đầu nhìn người cùng cảnh ngộ với mình, không ngờ đó lại là cậu bạn tóc rối hôm trước.

Tóc rối nhìn thấy Thiên Vi thì lên tiếng hỏi:

- Bạn cũng đi trễ sao?

Thiên Vi im lặng, cô quay người định trở về nhà.

- Nè, có muốn vào trường không? Mình giúp cho – Duy Phong ở sau lưng cô gọi giật lại.

Thiên Vi dừng bước, cô không biết có nên tin lời Duy Phong hay không? Nhưng nghĩ đến việc hôm nay lớp cô cũng có bài kiểm tra, nếu không có giấy xin nghỉ phép có chữ kí của phụ huynh thì cô giáo sẽ không cho làm lại bài kiểm tra. Cô cũng không muốn mẹ nghĩ là vì mẹ mà cô bỏ lỡ buổi học, mẹ sẽ rất buồn. Còn nhờ ba thì…

Thiên Vi quyết định quay lại nhìn Duy Phong và gật đầu.

- Đi theo mình – Duy Phong nói rồi cả hai đi vòng ra phía sau trường. Đến một chỗ, Duy Phong mới lên tiếng bảo – Trèo lên đi.

- Trèo lên? – Thiên Vi ấp úng hỏi.

Duy Phong chắp hai tay lại làm bệ đỡ cho Thiên Vi, cô lúng túng giữ váy của mình, không nói nên lời. Duy Phong thấy Thiên Vi cúi đầu đỏ mặt, cậu nhanh chóng hiểu ra liền nói:

- Lên đi, mình nhắm mắt, sẽ không thấy gì đâu.

Nói xong, cậu liền nhắm mắt lại, Thiên Vi vẫn không an tâm lắm, cô đưa tay hơ hơ trước mặt Duy Phong mấy cái rồi mới đặt chân lên tay cậu. Duy Phong lập tức hất cô lên cao, Thiên Vi khó khăn trèo vào, nhưng dù cố thế nào, cô cũng không thể đưa người lên được.

Duy Phong bèn la lên:

- Cố bám vào tường một chút.

Nói rồi cậu thả chân cô ra, lùi về sau mấy bước lấy đà. Chỉ một tích tắc, cậu đã phóng người trèo lên, sau đó nhanh chóng kéo Thiên Vi đang khó nhọc bám vào tường. Được kéo lên, Thiên Vi thở phì phò, cố gắng lắm mới nói ra hai chữ cám ơn.

Duy Phong đột nhiên lấy từ trong túi áo ra hai miếng băng keo cá nhân, cô ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đã thấy hai miếng băng keo đó dán vào vết thương ở chân cô rồi. Có chút xúc động, Thiên Vi nhìn Duy Phong nói:

- Cám ơn bạn.

- Nhanh lên, men theo tường này là nhảy xuống được rồi – Duy Phong khẽ cười nói.

Cậu kéo tay Thiên Vi đi sau mình. Đường tường cao thẳng thật khó đi, cũng may Duy Phong nắm lấy tay cô dẫn đi, nếu không Thiên Vi không đủ can đảm để đi hết bờ tường cao thế này.

- Cố lên đi, qua khỏi đây là xuống được rồi – Duy Phong động viên Thiên Vi khi thấy cô nhăn mặt nhìn xuống bên dưới. Tường không cao, nhảy xuống đất không thành vấn đề, nhưng đối với con gái quả thật là điều đáng sợ,

Vừa đi chạm vách tường thì Duy Phong đột ngột giữ Thiên Vi lại, để cô nép sát vào tường rồi nói khẽ:

- Im lặng, đợi lát nữa hãy nhảy xuống biết không.

Nói xong, Duy Phong nhảy xuống. Lập tức Thiên Vi nghe tiếng quát:

- Duy Phong! Em lại trèo tường vào nữa hả?

Thiên Vi hoảng hồn nép sát người vào vách tường, nhắm mắt lại không dám nhìn xuống, cô sợ mình sẽ ngã xuống dưới mất.

- Thầy – Duy Phong nhìn thầy giám thị nhăn răng cười – Ngọn gió nào thổi thầy tới đây vậy ạ?

- Tôi biết ngay các em đi học trễ là sẽ trèo tường vào mà. Cho nên tôi đứng đây chờ các em – Thầy giám thị nghiêm giọng đáp.

- Haha… ngoài em ra thì chẳng có ai trèo tường vào đâu ạ – Duy Phong cười.

- Thầy thật hết cách với em rồi Duy Phong, tại sao ngày nào em cũng đi trễ vậy hả?

- Thầy ơi, tại ngày nào cái xe đạp của em cũng giở chứng, nay hư thắng, mai bể bánh, ngày kia thì sẽ…

- Thôi được rồi, tôi không muốn nghe em nói xàm nữa, mau theo tôi lên phòng làm bảng kiểm điểm – Thầy giám thị nói xong thì xách tai Duy Phong lôi đi.

- Á… á… đau quá thầy ơi, để em tự đi – Duy Phong la lên nhưng vẫn cố quay đầu nhìn về phía sau lưng xem Thiên Vi thế nào. Thiên Vi bám tường lén lút nhìn Duy Phong, thấy cậu ra hiệu, cô liền chuẩn bị nhảy xuống. Thiên Vi sợ xanh cả mặt. Nhìn bức tường không quá cao nhưng với người chưa từng nhảy tường như cô, quả thật là quá kinh hoàng. Nhưng Duy Phong đã có lòng giúp cô, cô không thể phụ lòng cậu ấy. Thiên Vi quyết định nhảy xuống đất.

Khi Thiên Vi vừa chạy vào ngồi xuống bàn của mình thì cũng là lúc tiếng chuông vào lớp vang lên. Cô thở hồng hộc trong vui mừng vì mình vào lớp vừa kịp lúc.

Dạ Thảo thấy Thiên Vi ào đến như cơn lốc, cô nhìn bạn thở mệt nhọc thì hỏi:

- Vi không sao chứ? Mình cứ tưởng hôm nay Vi ở lại bệnh viện, đang định làm đơn xin nghỉ giúp Vi nè.

- Ừ, may mà mình đến vừa kịp lúc, xém chút đã trễ. Mình quên mất là xe đạp đã… – Thiên Vi cố điều chỉnh lại hơi thở để đáp lời Dạ Thảo, nhưng cô nhanh chóng nhận ra hôm qua Dạ Thảo đi cùng cô đến bệnh viện, cho nên xe của Dạ Thảo cũng bị bỏ lại công viên. Công viên đông người qua lại phức tạp, hai chiếc xe đạp chắc là bị lấy mất từ lâu rồi.

Cô há hốc miệng nhìn Dạ Thảo, sau đó nỗi áy náy chực trong lòng cô:

- Xin lỗi Thảo. Mình khiến Thảo bị mất xe đạp rồi. Sáng nay Thảo đi học thế nào?

- Hihi, sáng nay ba mình đưa mình đi học – Dạ Thảo cười đáp rồi nói – Ba mình bảo của đi thay người. Mất chiếc xe đạp mà mẹ bạn không sao thì tốt rồi.

- Nhưng mà…

Thiên Vi vẫn áy náy, cô biết chiếc xe đạp là món quà mừng tốt nghiệp của Dạ Thảo, Dạ Thảo rất quý chiếc xe. Hơn nữa, chiếc xe đó cũng khá đắt, đi chưa được bao lâu mà đã mất như thế, chiếc xe gần bằng nửa tháng lương của ba Dạ Thảo.

- Không sao mà – Dạ Thảo trấn an cô bảo – Ba mình nói rồi, giờ mình chịu khó đi xe buýt đợi ba mình lãnh lương sẽ mua cho mình chiếc xe mới – Sau đó Dạ Thảo hơi cúi đầu nói – Nhưng chắc không bằng chiếc xe này.

Thiên Vi muốn nói tiếp nhưng cô giáo đã vào lớp, cô đành gác câu chuyện lại.

Giờ ra chơi, Dạ Thảo sợ cô lại áy náy vụ chiếc xe đạp nên cầm tay Thiên Vi và nói:

- Nếu áy náy thì mau dẫn mình xuống căng-tin mua cái gì cho mình ăn đi.

Thiên Vi biết, dù cô có muốn đền cho Dạ Thảo một chiếc xe khác, Dạ Thảo cũng sẽ chẳng chấp nhận. Thiên Vi vui vẻ gật đầu rồi cùng Dạ Thảo xuống căng-tin.

Trên băng ghế ở sân trường, có ba nam sinh đang ngồi đùa nghịch với nhau.

- Cái thằng quỷ này, biết rõ thầy giám thị đứng đó mà lại nhảy xuống, hôm nay không muốn sống à? – Thiên Minh đập tay vào đầu Duy Phong trêu chọc.

- Lâu quá cậu ấy không cầm bút, nên muốn luyện ngón tay đó mà – Tuấn Khôi phá ra cười.

- Bậy nào – Duy Phong cười xòa – Thèm uống nước trà nên mới muốn lên phòng thầy xin vài li thôi.

- Trà thầy đắng thế mà cũng uống được à? – Tuấn Khôi cười ranh ma.

- Thì khát nước, trà đắng cũng đành chấp nhận uống. Công nhận đắng thiệt.

Hai đứa bạn nghe Duy Phong trả lời thì phá lên cười.

- Còn khát nước không?

- Còn.

Thiên Minh liền dí chai nước ngọt trong tay mình về phía Duy Phong cười nói:

- Ở đây không có trà, chỉ có nước ngọt thôi, uống đỡ đi nào.

Sau đó Thiên Minh và Tuấn Khôi ép Duy Phong uống cạn chai nước mới chịu thôi. Nhưng Duy Phong vốn ghét đồ ngọt. Giằng co mãi, cuối cùng chai nước bay vèo về một phía.

Chính là phía Thiên Vi và Dạ Thảo đang đi đến.

Cái chai làm thành một đường cong rất đẹp, rơi thẳng trên đầu Dạ Thảo, trước khi rơi, phần nước trong chai cũng theo lực đẩy văng thẳng lên mặt Dạ Thảo. Cuối cùng cái chai đáp trúng đầu cô vang lên một tiếng “cốp” đáng sợ.

Dạ Thảo đang nói chuyện vui vẻ với Thiên Vi, nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, chỉ thốt nhiên hét toáng lên, mắt mũi nhắm tịt lại. Thiên Vi cũng giật cả mình, tuy nước có bắn vào người cô nhưng không nhiều như Dạ Thảo. Chiếc áo trắng của Dạ Thảo bị loang một màu đỏ chót do nước ngọt chảy từ trên mặt xuống.

Thiên Vi quay phắt đầu nhìn về hướng chai nước bị quăng tới, cô thấy tức giận vô cùng. Sao lại có người chơi ác như thế chứ?! Không ngờ vừa nhìn, mắt cô đã chạm vào ánh mắt Duy Phong. Duy Phong thấy Thiên Vi nhìn mình bằng ánh mắt khó chịu, gương mặt trầm lại, cậu huých tay vào cùi chỏ Tuấn Khôi ra hiệu. Tuấn Khôi cũng chưa nhìn rõ sự tình, khi quay lại thấy Dạ Thảo đã bị đỏ hết một mảng từ đầu tới chân thì cũng có chút e dè.

- Kẻ khốn nào? – Dạ Thảo giận dữ đưa tay vuốt mặt rồi gầm lên.

- Là tôi, chứ không phải kẻ khốn nào hết – Tuấn Khôi hất mặt đáp.

- Còn không chịu nhận mình là đồ khốn à, dám lấy chai nước hất vào người ta như vậy không phải là đồ khốn thì là gì – Dạ Thảo nghiến răng trừng mắt mắng – Hay là tồi tệ. Là đồ tồi tệ đúng không?

- Haiz, chỉ là muốn cho bạn trở về đúng bản chất của mình mà thôi – Tuấn Khôi thấy Dạ Thảo tỏ vẻ hung dữ mắng mình như thế thì bực bội, ngang ngược đáp trả ngay – Chẳng phải bản chất của bạn này là heo hay sao. Heo vốn màu hồng mà, mình chỉ muốn giúp bạn nhuộm màu để mấy con heo trong chuồng có thể nhận ra đồng loại của mình.

Duy Phong thấy Tuấn Khôi ăn nói lỗ mãng chưa kịp ngăn cản thì…

- Bốp… – Thiên Vi không kìm được tức giận, liền giơ tay tát Tuấn Khôi.

Dạ Thảo tuy bị trêu chọc nhiều thành quen, nhưng chưa bao giờ cô vừa bị bôi nhọ, vừa bị chơi xấu thế này. Uất ức nghẹn lời, cô nấc lên rồi nức nở bỏ chạy.

- Dạ Thảo – Thiên Vi thấy vậy thì gọi với theo nhưng Dạ Thảo vẫn cắm đầu chạy đi. Thiên Vi quay lại nhìn Tuấn Khôi, ánh mắt khinh thường:

- Đồ tồi.

Nói xong, cô chạy đuổi theo Dạ Thảo.

- Bốp… – Duy Phong dang tay đấm vào mặt Tuấn Khôi một cái thật mạnh.

Tuấn Khôi bị đấm thì ngã nhào về phía trước, Duy Phong còn định đánh Tuấn Khôi mấy cái nhưng Thiên Minh đã chạy đến ôm cậu ngăn lại. Tuấn Khôi bị đấm đau, trừng mắt nhìn Duy Phong mắng:

- Cậu bị điên à, sao tự nhiên đánh mình?

- Đánh cho chừa cái tội nói năng không suy nghĩ – Duy Phong tức giận nói – Người ta dù sao cũng là con gái, sao có thể ăn nói như thế chứ? Mau đi xin lỗi bạn ấy đi.

Duy Phong nói xong cũng vội vã chạy theo Thiên Vi. Thiên Minh thở dài nhìn Tuấn Khôi vẫn còn ngồi dưới đất lắc đầu nói:

- Mình cũng không bênh được cậu. Nếu không xin lỗi bạn ấy được thì cậu đúng là không đáng mặt nam nhi.

Thiên Minh cũng quay người đi theo chân Duy Phong, bỏ lại một mình Tuấn Khôi ở lại. Cậu ngây người nhìn theo hai đứa bạn, trong lòng như bị ai đấm mạnh, cậu vò đầu bứt tai, sau đó đập mạnh tay xuống đất rồi đứng bật dậy đuổi theo.

Dạ Thảo chạy ra băng ghế đá ngồi khóc tức tưởi, Thiên Vi chạy theo thấy bạn khóc mà đau lòng. Tuy rằng cô từng thấy Dạ Thảo bị trêu chọc đến phát khóc, nhưng chưa bao giờ thấy Dạ Thảo khóc nhiều đến thế. Có lẽ lúc trước còn nhỏ vẫn chưa để ý lắm nhưng bây giờ họ đều đang ở tuổi trưởng thành rồi. Có lẽ những lời nói kia đã làm tổn thương đến Dạ Thảo rất nhiều.

Thiên Vi bước đến ngồi bên cạnh Dạ Thảo an ủi:

- Đừng khóc nữa, đừng để ý đến lời của mấy kẻ đó.

- Huhu… huhu – Dạ Thảo vẫn khóc không ngừng, tóc cô dính nước ngọt và bắt đầu khô lại bết dính.

- Bạn mà như vậy chỉ càng khiến bọn họ cười thêm mà thôi. Cứ gạt ngoài tai những lời của họ đi – Thiên Vi tiếp tục dỗ dành.

Cùng lúc đó có tiếng bước chân chạy đến rồi dừng lại, Thiên Vi quay đầu nhìn thấy Duy Phong và Thiên Minh đang e dè đi đến, cô tức giận mắng:

- Các người còn đến đây làm gì nữa? Muốn làm tổn thương bạn ấy thêm à?

- Mình… – Duy Phong ấp úng không biết mở lời thế nào.

- Đi mau, các người cút khỏi mắt chúng tôi mau đi – Thiên Vi quát lên đầy tức giận. Vừa lúc đó Tuấn Khôi cũng chạy đến, Thiên Vi sợ Tuấn Khôi lại đến chọc cho Dạ Thảo khóc nữa, đứng bật dậy lao về phía bọn họ xua đuổi.

- Đi. Các người mau cút đi cho tôi. Cút đi mau lên. Các người muốn quá đáng đến cùng hay sao?

Cô xô Duy Phong và Thiên Minh đang đứng trước mặt mình, xô mạnh đến mức Thiên Minh bị ngã xuống đất. Duy Phong liền đưa tay kéo bạn mình dậy nhìn Thiên Vi nói:

- Tụi mình đến không phải để chọc ghẹo hay gây sự gì cả. Tụi mình đến là để…

- Mặc kệ mấy người muốn làm gì, chúng tôi không muốn liên quan đến các người – Thiên Vi gào lên, cô ném ánh mắt căm hờn nhìn về ba người họ.

Sau đó cô lại bên dìu Dạ Thảo bỏ đi khỏi chỗ ghế đá.

- Tụi mình đi chỗ khác.

Cả Duy Phong và Thiên Minh đều huých vào người Tuấn Khôi thúc giục:

- Còn không mau nói đi.

Tuấn Khôi bày ra gương mặt khó xử vẫn im lặng không chịu nói, cho đến khi Thiên Vi dìu Dạ Thảo đi được vài bước, cậu tức tối gãi đầu giậm chân rồi quyết định nói:

- Xin lỗi.

Tiếng xin lỗi khiến Thiên Vi và Dạ Thảo dừng chân đứng lại, cả hai người quay đầu nhìn ba cái kẻ vừa gây lỗi kia.

Trước ánh mắt đau đáu của Thiên Vi và Dạ Thảo, Tuấn Khôi thấy xấu hổ vô cùng, trước giờ chưa xin lỗi con gái lần nào, vậy mà lần này lại… Vừa nói ra xong, cậu im lặng luôn, quay mặt nhìn nơi khác, cứ như thể mình không phải là người nói ra lời xin lỗi vừa rồi.

Thấy hai người quay đầu nhìn, Duy Phong liền đẩy vai Tuấn Khôi lên phía trước. Nhưng Tuấn Khôi chỉ bước lên một hai bước lại đứng im, cậu dùng tay gãi gãi đầu tiếp tục lảng tránh lời xin lỗi.

Thiên Vi thấy vậy bèn nói:

- Chúng ta đi thôi.

- Nói mau đi – Thiên Minh từ sau đạp một đạp về phía Tuấn Khôi, ép cậu ta phải nói xin lỗi.

Nào ngờ Tuấn Khôi bị đá bất ngờ nên không kịp trụ lại mà cứ thế lao thẳng về phía trước, kèm theo một tiếng la “á” thật to. Tiếng thét lớn đến mức khiến Thiên Vi và Dạ Thảo đều quay đầu nhìn lại xem chuyện gì xảy ra. Không ngờ lại thấy Tuấn Khôi bất ngờ lao đến, muốn né tránh cũng không tránh kịp. Và sự việc khủng khiếp đã xảy ra, Tuấn Khôi lao ngay vào Dạ Thảo, mang cô bạn lùi về sau mấy bước rồi ngã ngửa ra sau.

Một sự chấn động kinh hoàng. Dạ Thảo chẳng kịp suy nghĩ gì chỉ biết vơ tay bám vào cái gì đó để mình không ngã, đáng tiếc trước mặt cô chỉ có mình Tuấn Khôi. Thế là cô cứ bám chặt vào áo Tuấn Khôi, kéo cậu cùng té ngã. Tuấn Khôi phản ứng mau lẹ để khỏi ngã sấp xuống đất, nhưng đáng tiếc Dạ Thảo lại nặng hơn nên kết cục là cả hai cùng té xuống đất, và cậu ngã đè lên Dạ Thảo, sau đó môi cậu còn đập lên môi cô. Cả một khoảng lặng kéo dài, tất cả đều chết đứng đúng vào khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau. Cả Thiên Vi cũng há hốc miệng, chớp mắt bối rối không biết làm thế nào.

Duy Phong và Thiên Minh nhìn nhau nuốt nước bọt sợ hãi, nhất là Thiên Minh, không ngờ cú đá của mình gây họa đến như thế. Dạ Thảo sau giây phút bất ngờ thì cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô trừng trừng mắt nhìn Tuấn Khôi, Tuấn Khôi cũng giật mình, chống tay ngồi dậy ngay lập tức. Cậu ấp úng, mặt cũng đỏ bừng không kém gì Dạ Thảo. Đang định giơ tay để đỡ Dạ Thảo đứng dậy. Không ngờ…

- Bốp…

Dạ Thảo dùng hết sức tát vào mặt Tuấn Khôi một cái mạnh đến mức cậu vừa mới ngồi lên thì lại ngã bệt xuống đất. Dạ Thảo tức giận vô cùng, nghẹn ngào rưng rưng nước mắt, đó là nụ hôn đầu tiên của cô. Vậy mà… Cô giận đến mức muốn “giết chết” tên đầu đinh khó ưa này. Cô ngồi bật dậy, trong khi Tuấn Khôi còn chưa hoàn hồn lại, cô giơ tay đánh mạnh vào người Tuấn Khôi.

- Á… á… á… đau quá – Tuấn Khôi kêu gào thê thảm – Dừng tay đi.

Nhưng mặc kệ Tuấn Khôi gào thét, Dạ Thảo vẫn đánh liên tục không ngừng.

- Dừng tay. Đâu phải lỗi của mình đâu – Tuấn Khôi hét lên – Còn không dừng tay mình không khách sáo đâu nha.

Dạ Thảo bị quát, cô bèn dừng tay lại nhìn Tuấn Khôi uất ức, nói gì thì nói, nhìn bộ dạng đáng sợ của Tuấn Khôi, cô cũng sợ cậu nổi điên lên đánh cô thật sự. Sau đó cô bưng mặt bật khóc:

- Đó là nụ hôn đầu tiên của mình. Mau đền cho mình đi.

- Cái này, cái này… – Tuấn Khôi khó xử gãi đầu – Làm sao mà đền đây. Đó cũng là nụ hôn đầu tiên của mình mà.

- Mình không biết, mình mặc kệ – Dạ Thảo ngồi dưới đất đạp chân ăn vạ.

Thiên Vi cũng khó xử, không biết phải nói gì, cô đành ngồi xuống bên Dạ Thảo nói:

- Bỏ đi Dạ Thảo, cái đó làm sao mà đền được. Cứ coi như chưa từng xảy ra là được mà.

- Phải đó, coi như chưa từng xảy ra là được – Tuấn Khôi hớn hở hùa theo lời Thiên Vi.

- Phải đó, chuyện này sẽ không ai biết đâu – Duy Phong bèn gật đầu phụ họa, cam kết chuyện Dạ Thảo bị cướp mất nụ hôn đầu tiên sẽ bị chôn vùi mãi mãi.

Mọi người hết lời khuyên can nhưng Dạ Thảo vẫn nhất mực lắc đầu và khóc không thôi. Bất cứ cô gái nào cũng rất coi trọng nụ hôn đầu tiên của mình. Dù không có tâm tư yêu đương nhưng Dạ Thảo vẫn là một cô gái với tâm hồn nhạy cảm và cảm xúc tinh tế.

- Được rồi – Tuấn Khôi khốn khổ đứng bật dậy hét lên – Mình sẽ đền cho bạn.

Tất cả đều trố mắt nhìn Tuấn Khôi, mặt cậu đỏ lừ lên, có chút lúng túng, giọng nói hùng hồn bỗng xịu xuống:

- Mình… mình…

- Bỏ đi Dạ Thảo – Thiên Vi lắc đầu khuyên – Chẳng lẽ bây giờ bảo bạn ấy hôn bạn lại để đền hay sao?

- Mình thề là mình sẽ cắt miệng hắn nếu hắn dám làm thế – Dạ Thảo trừng mắt nhìn Tuấn Khôi nói.

- Xí, heo m… – Tuấn Khôi định lên tiếng chế giễu Dạ Thảo thì chợt nhớ ra nên vội im bặt, hắng giọng một cái nói – Bảo tui hôn bạn này á, còn khuya mới có chuyện đó.

- Ông đền bằng cách nào hả? – Dạ Thảo hét lên chất vấn – Có cắt môi ông ra cũng không đền cho tui được.

- Mình đền xe đạp cho bạn này được chưa – Tuấn Khôi bèn lên tiếng bảo.

Thiên Vi cùng Dạ Thảo đưa mắt nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Tuấn Khôi nửa vui mừng, nửa kinh ngạc bảo:

- Xe đạp. Xe đạp của tụi mình đúng không?

- Có phải hai bạn để quên hai chiếc xe đạp ở công viên không?

- Đúng rồi. Là một chiếc xe màu vàng và một chiếc màu xanh.

- Ừ, tụi mình đã đem về nhà giữ giúp. Tụi mình cũng đang định tìm các bạn để thông báo, nhưng chưa kịp tìm thì… – Duy Phong lên tiếng thay Tuấn Khôi.

- Vậy bây giờ xe tụi mình đang ở đâu? – Dạ Thảo vui mừng đến mức không khóc nữa mà đứng dậy hào hứng hỏi.

- Vì tụi này đi trễ cho nên không thể dẫn xe hai bạn đi theo được, nó vẫn ở nhà tụi mình – Thiên Minh lên tiếng – Ra về hai bạn đợi tụi mình ở trước cổng trường đi, tụi mình đưa hai bạn về nhà lấy xe.

Thiên Vi nghe xong thì vui vẻ gật đầu, cô nhìn ba người họ với ánh mắt biết ơn vô cùng, tìm thấy xe rồi thì cô cũng đỡ áy náy với Dạ Thảo. Cô nhìn ba người bọn họ dịu dàng bảo:

- Cám ơn các bạn nhiều nha. Thật không ngờ lại được ba bạn giữ xe giúp, tụi mình cứ ngỡ đã bị lấy mất rồi. Sao các bạn biết là của tụi mình?

- Tụi mình đoán thôi, cũng không dám chắc lắm. Nếu hai bạn mà xác nhận không phải xe của hai bạn để quên, tụi mình sẽ đem xe đến chỗ công an để báo mất chủ – Duy Phong cười, nụ cười có một lúm đồng tiền khiến gương mặt cậu sáng bừng và đầy thu hút.

- Nè… còn không mau cám ơn – Tuấn Khôi nhìn Dạ Thảo lên giọng hách dịch bảo.

- Cám ơn gì? – Dạ Thảo hất mặt hỏi lại.

- Chẳng phải tui giúp bà giữ xe hay sao? Còn không biết cám ơn, thấy bạn ấy hay không? – Tuấn Khôi chỉ tay vào Thiên Vi mà nói – Người ta là con gái đó, bà nhìn không có chỗ nào giống con gái cả thì ít ra cũng có tính tình giống con gái chứ?

- Ông nói vậy là sao? Tui không giống con gái, vậy giống con gì?

- Thì giống con heo chứ con gì – Tuấn Khôi cười khùng khục trêu.

- Ông… – Dạ Thảo mếu máo chỉ tay vào Tuấn Khôi kêu lên.

- Được rồi, được rồi. Bạn đừng khóc nữa, mình hứa sau này sẽ không trêu bạn nữa có được không? – Tuấn Khôi thấy Dạ Thảo chuẩn bị khóc liền lên tiếng ngay.

- Thật không? – Dạ Thảo ném ánh mắt nghi ngờ về phía Tuấn Khôi.

- Thôi vầy đi, nếu sau này mình có lỡ miệng kêu bạn là heo mập thì mình sẽ làm cho bạn một yêu cầu. Muốn trách muốn phạt đều được, thế nào?

- Nói rồi đó nha – Dạ Thảo cảm thấy hài lòng về điều kiện này vô cùng.

- Mình thề…

Tuấn Khôi phải nói ra một tràng dài lời thề thốt, nhiều đến mức Dạ Thảo và mọi người cũng phải bật cười. Nhìn Tuấn Khôi ngang tàng là thế thôi, chứ thật ra là người tình cảm.

Thiên Vi thấy Dạ Thảo vui vẻ lại, còn tìm được xe nữa, cô cũng cảm thấy rất vui. Vô tình quay sang nhìn thấy Duy Phong đang nhìn mình, Duy Phong cũng không kịp quay mặt tránh, thế nên bị bắt quả tang nhìn trộm. Thiên Vi đỏ cả mặt quay đầu đi, Duy Phong khẽ hắng giọng xấu hổ liền nói:

- Vào lớp thôi, hẹn chiều nay gặp nhé.

- Áo mình thế này mà vào lớp thì đúng là mất mặt chết được – Dạ Thảo nhìn lại đầu tóc quần áo của mình thì thở dài. Cô lườm Tuấn Khôi nói – Ông nợ tui một chuyện đấy nhé.

Nói xong cùng Thiên Vi vào lớp.

- Haiz, nói xem, đụng trúng bà chằn rồi hả trời? Sao tui ngu mà đi hứa như thế chứ – Tuấn Khôi than thở.

- Giờ mới biết mình ngu thì hơi muộn rồi – Thiên Minh và Duy Phong cùng vỗ vai Tuấn Khôi bảo.