← Quay lại trang sách

Chương 10 Gần mà xa

Trong căn phòng khách, khói thuốc giăng đầy, Duy Phong ngồi tư lự nhìn ra bên ngoài bức tường kính từ căn hộ chung cư. Đèn đường sáng mờ, phảng phất ánh sáng hất lên hòa vào cõi lòng đang cuồn cuộn của Duy Phong.

Cuối cùng cũng gặp lại cô. Chỉ là không ngờ lại gặp Thiên Vi trong tình cảnh này, bất ngờ và kích động đến thế. Cũng may cô trốn tránh, cũng may cô đã trở về phòng, nếu không… Duy Phong không biết, anh có thể tiếp tục giữ được vẻ mặt bình tình nữa hay không. Cô vốn đã là nỗi ám ảnh tận sâu trong trái tim của anh, dù muốn gạt bỏ vẫn không tài nào gạt bỏ được.

Anh thật không ngờ cô lại là chị gái mà Phương Đình đã nhắc với anh, thật không ngờ sau bao nhiêu sự việc xảy ra, lại gặp cô ở một vị trí, vai trò khác rồi.

Điện thoại reo một hồi lâu mà Duy Phong vẫn không nhận ra, anh chìm đắm trong những suy nghĩ và hồi ức, mãi cho đến khi điếu thuốc trên tay rơi xuống, tàn thuốc rơi vào chân, Duy Phong mới giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh vội vàng cầm điện thoại nghe máy, là Phương Đình.

- Duy Phong, anh đang làm gì thế, em gọi điện một lúc lâu rồi.

- À, lúc nãy anh đi tắm – Duy Phong nhìn lại bộ quần áo vẫn mặc trên người, kìm cái thở dài mà nói dối.

- Anh còn mệt không? Lúc nãy em cảm thấy anh dường như không thoải mái cho lắm khi nói chuyện với ba. Em đoán anh còn mệt – Giọng Phương Đình đầy vẻ lo lắng.

- Ừ, anh có chút mệt, lâu rồi không về đây, có chút không hợp với không khí ở đây lắm – Duy Phong đáp.

- Vậy anh nghỉ ngơi đi, em không làm phiền anh nữa. Anh ngủ ngon nhé – Phương Đình vội nói.

- Ừm, sáng mai anh đến đón em đi ăn sáng nhé – Duy Phong bèn nhẹ nhàng nói, anh cảm nhận được sự ấm áp cùng sự quan tâm lo lắng của Phương Đình dành cho anh, trong lòng không muốn phụ cô.

Nghe Duy Phong nói thế, giọng Phương Đình trở nên vui mừng khôn xiết, cô vội vàng trả lời:

- Vậy anh mau nghỉ ngơi đi, sáng mai em ở nhà đợi anh.

- Ngủ ngon – Duy Phong khẽ khàng nói rồi cúp máy.

Anh nhìn điện thoại thật lâu, sau đó thở dài đứng dậy, đi vào nhà tắm. Duy Phong cứ đứng dưới vòi nước thật lâu, muốn để dòng nước xóa hết những kí ức xưa cũ trong đầu, thế nhưng vẫn không tài nào xóa được.

Từng luồng kí ức cứ từ đâu đó hiện về.

Đó là ngày thứ tư của mùa hè, Duy Phong muốn kiếm thêm tiền cho năm học mới, năm học lớp mười hai. Cậu biết là sang năm sau, việc học sẽ rất căng thẳng và bận rộn, khó lòng có thời gian đi làm thêm, cho nên tranh thủ buổi sáng đi vá giày, buổi chiều lại đi tạo hình và bán bóng bay, có khi buổi tối ba cậu đi trực, cậu ra chợ đầu mối khuân vác kiếm thêm thu nhập.

Sau một ngày mệt nhoài, cậu mệt mỏi đạp xe về nhà, cảm giác gió lạnh thổi qua người, từng vệt mồ hôi thấm lạnh vào người khiến cậu rùng mình một cái, nhà nhà đều đóng chặt cửa nẻo để nghỉ ngơi, chỉ có vài tên lêu lổng tụ tập đầu đường mà thôi. Duy Phong mặc kệ ánh nhìn của bọn đó, cậu đạp xe vào con hẻm nhỏ nhà mình, bóng đèn trên cao mờ nhạt, con hẻm tối, Duy Phong chỉ có thể chạy chậm lại.

Chiếc xe tới trờ trước cổng nhà, Duy Phong đẩy cổng đi vào, cánh cổng kêu “kẹt” một cái phá tan sự yên tĩnh của màn đêm. Duy Phong mơ hồ nghe một tiếng nấc nhẹ vang lên, cậu kinh ngạc quay đầu nhìn lại, nhưng tất cả chỉ có một màn tối bao quanh mà thôi. Ánh sáng trên trời cũng chẳng soi được những góc khuất của những bức tường. Duy Phong lắc đầu đẩy xe đi vào bên trong, nhưng vừa khép cửa lại, cậu lại mở bật ra nhìn bên ngoài, một lúc sau mới lên tiếng hỏi:

- Có ai ngoài đó không?

Cậu nghe tiếng thở gấp, sau đó từ trong bóng đêm, cậu dường như thấy một thứ gì đó chuyển động. Duy Phong nín thở chờ đợi, cái bóng chuyển động từ từ bước ra khỏi bóng tối, hiện ra khuôn mặt mờ mờ của Thiên Vi. Duy Phong giật mình kinh ngạc kêu lên.

- Thiên Vi!

Thiên Vi ôm chặt cái túi xách trên tay mình, từ từ bước ra khỏi bóng tối đi về phía Duy Phong, cô nấc nghẹn từng cái, Duy Phong thấy rõ gương mặt đầy nước mắt của cô. Cậu kinh ngạc vô cùng, buông tay khỏi xe đạp, lao người về phía Thiên Vi, tay cậu nắm lấy hai bờ vai của cô, lay nhẹ hỏi:

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Thiên Vi nức nở khóc không nói thành lời.

Duy Phong không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng những giọt nước mắt của Thiên Vi khiến cậu thấy đau lòng vô cùng, cả thân người run rẩy của cô khiến tim cậu như thắt lại, cậu ôm chặt Thiên Vi trong vòng tay mình, nhẹ giọng an ủi cô:

- Đừng sợ, đừng sợ. Mình sẽ ở bên bạn, bảo vệ bạn. Từ nay đã có mình rồi.

Thiên Vi buông chiếc túi trên tay mình, đưa tay ôm chặt Duy Phong, đầu tựa vào vai cậu, như thể vừa tìm được cho mình một chỗ dựa để đi qua khỏi bóng tối.

Mãi một lúc sau, Duy Phong mới đưa Thiên Vi vào nhà ngồi, Thiên Vi ngồi im lặng cúi đầu, cô đã không còn khóc nữa, nhưng cả người vẫn run nhẹ. Duy Phong rót cho Thiên Vi một li nước ấm, ngồi bên ngoài trời lâu, cả người cô đều lạnh toát. Cậu cầm cái li cẩn thận đưa đến trước mặt Thiên Vi, mím môi cố nhịn không lên tiếng hỏi cô chuyện gì xảy ra. Nhìn bộ dạng Thiên Vi như thế, cậu đoán cô đã trải qua một sự việc rất khủng khiếp, nếu cô không muốn nói, cậu sẽ không hỏi đến, cậu không muốn làm Thiên Vi nhớ lại nỗi ám ảnh đó.

Thiên Vi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc trở nên long lanh buồn bã, nom yếu đuối. Cô đưa tay đón li nước, cứ thế uống hết một hơi. Duy Phong chờ cô uống hết, rồi đón lấy chiếc li, nhẹ giọng hỏi cô:

- Vi đã ăn cơm chưa?

- Mình… – Thiên Vi khàn giọng lên tiếng rồi lại im lặng, cô cắn nhẹ môi, cụp mắt, hít một hơi rồi ngẩng đầu nhìn Duy Phong hỏi bằng một ánh mắt vừa ái ngại, vừa cầu xin – Mình có thể ở lại đây không?

Duy Phong chớp mắt nhìn Thiên Vi, dù kinh ngạc nhưng cậu cũng gật đầu bảo:

- Cũng tối rồi, ngủ lại đây một đêm cũng được.

- Không – Thiên Vi lớn tiếng nói, sau đó giọng cô trở nên dè dặt hơn – Mình muốn ở lại đây luôn.

Duy Phong quá đỗi kinh ngạc nhìn Thiên Vi. Thiên Vi có hơi xấu hổ, cô biết cô đường đột ngỏ ý như vậy, đúng là làm khó cho Duy Phong. Nhà cậu không rộng rãi, lại chẳng có gì che chắn, hơn nữa nhà có đến hai người đàn ông, không có mẹ của cậu, cô ở lại thật sự là bất tiện. Nhưng cô lại không biết chỗ nào để đi.

Bên ngoại của cô chẳng còn ai, còn bên nội, cô không thể đến đó, bởi vì chắc chắn người ta sẽ nhòm ngó hỏi han. Cô cũng không thể đến nhà bạn bè, bởi cô chỉ có một mình Dạ Thảo là bạn, ba mẹ Dạ Thảo chắc chắn sẽ hỏi nguyên nhân. Họ đều quen biết ông ấy, cho nên cô không thể đến đó. Người duy nhất cô nghĩ đến chính là Duy Phong, nên cô lấy hết cản đảm nói:

- Mình không biết nương tựa ai hết nên mới đến đây.

- Nhưng mà… – Vẻ mặt Duy Phong đầy bối rối, nhà cậu tồi tàn như thế, làm sao Thiên Vi có thể sống được, dù sao cô cũng quen sống sung sướng rồi. Hơn nữa, việc cô đến đây, ba mẹ cô sẽ nói sao, làm sao họ chấp nhận cho cô ở lại một nơi thế này.

Thiên Vi thấy Duy Phong lưỡng lự, trong lòng cảm thấy xấu hổ vô cùng, sao cô lại có thể đưa ra yêu cầu vô lí như thế. Thiên Vi cắn môi, cô cảm thấy mình không nên ở đây nữa, cô đứng dậy, ôm lấy cái túi của mình nói:

- Xin lỗi, hãy xem như mình chưa nói gì hết. Bạn đừng bận tâm nữa.

Thấy Thiên Vi bỏ đi, Duy Phong lúng túng và sợ hãi, vội vàng bước theo giữ tay Thiên Vi lại, giọng sầu não nói:

- Ở lại đây đi.

- Đừng để ý đến những lời mình nói lúc nãy – Thiên Vi lắc đầu, cô khẽ giũ tay Duy Phong ra nói. Sau đó cô bước đi thật nhanh ra khỏi cửa.

Duy Phong nhìn màn đêm tối tăm bên ngoài, nếu như bây giờ để cô đi, cậu nhất định sẽ hối hận đến chết, vậy thì chẳng thà chọn lựa để cô ở lại đây. Duy Phong bước nhanh đến ôm chầm lấy Thiên Vi từ phía sau, giữ chặt cô lại trong vòng tay:

- Đừng đi. Hãy ở lại đây đi.

- Nhưng mà… sẽ không tiện cho bạn đâu.

- Không đâu. Mình chỉ sợ Vi không quen sống ở đây mà thôi. Nếu như bạn không chê chỗ này chật hẹp, lại không có gì thì hãy ở lại đây đi.

Thiên Vi nghe Duy Phong nói thế, cô vui mừng quay người lại hỏi Duy Phong:

- Có thật không? Có thật là mình có thể ở lại không?

- Thật! – Duy Phong mỉm cười gật đầu đáp – Miễn là bạn không chê.

- Không có đâu – Thiên Vi vui sướng nói – Mình chỉ cần một chỗ tá túc thôi. Mình sẽ tìm việc làm, mình sẽ không làm phiền bạn và ba bạn đâu.

Duy Phong buông Thiên Vi ra, cậu nhìn Thiên Vi với ánh mắt phức tạp, cuối cùng không nén được lòng mình mà hỏi:

- Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thiên Vi biết nếu cô muốn ở lại đây thì phải nói cho Duy Phong nghe mọi chuyện, nên cô cúi đầu nói:

- Mình phát hiện ông ấy không phải ba ruột của mình.

Duy Phong thực sự bị chấn động. Lần trước, khi gặp Thiên Vi ở bờ sông, thấy cô có ý định tự tử, cậu đã hoài nghi xảy ra chuyện rất nghiêm trọng, không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Đến cậu còn sốc, huống hồ Thiên Vi. Cậu mơ hồ đoán là Thiên Vi quá hoang mang mà bỏ nhà ra đi, tạm thời cứ để cô ở chỗ cậu vậy.

- Bạn chờ mình lâu lắm rồi đúng không? Chắc là cũng đói bụng rồi, để mình vào nhà nấu cái gì, chúng ta cùng ăn nhé.

Thiên Vi mỉm cười gật đầu theo Duy Phong vào nhà.

- Chỉ còn mì gói thôi – Duy Phong đi xuống nhà xem xét, ái ngại đi lên nói với Thiên Vi.

- Mình thích ăn mì gói lắm – Thiên Vi cười đáp – Vậy chờ mình một chút, mình sẽ nấu xong ngay thôi – Duy Phong vội nói rồi đi xuống bếp, lui cui nấu nước.

Còn lại Thiên Vi ngồi một mình, ánh mắt cô bỗng sa sầm, nhìn những vết thâm tím vẫn hiển hiện trên người khiến cô rơi nước mắt. Cô đưa tay che miệng, cố gắng kìm nén tiếng khóc, cố gắng xua đi nỗi ám ảnh. Sau khi ăn xong, Thiên Vi bèn đề nghị:

- Để mình rửa chén cho.

- Không cần đâu. Để mình rửa cho – Duy Phong gạt ngay.

- Để mình rửa cho, mình còn ở đây dài dài mà, không thể cứ ăn không ngồi rồi như vậy được. Yên tâm đi, nấu cơm thì mình không rành lắm, nhưng mà rửa chén thì mình biết mà – Thiên Vi vẫn khăng khăng, cô quả thật không muốn đến nhà Duy Phong làm phiền, lại còn ăn không ở không như vậy.

Thấy Thiên Vi khăng khăng như vậy, Duy Phong khẽ thở dài nói:

- Mình biết nếu để Vi ở không, Vi sẽ ngại lắm, mình sẽ không ngăn Vi đâu. Chỉ là hôm nay tối rồi, mình thấy Vi ngồi bên ngoài đã lâu như vậy rồi, chắc lạnh lắm. Mình có nấu nước nóng để bạn tắm, mau đi tắm kẻo nước nguội hết.

Nói xong, Duy Phong hơi đỏ mặt lúng túng bảo:

- Nhà mình không có máy nước nóng, cho nên phải pha nước tắm, bạn không ngại chứ?

- Không ngại đâu. Cám ơn bạn nhiều lắm, Duy Phong – Thiên Vi xúc động trước sự ân cần của Duy Phong dành cho mình, lòng cô cảm thấy đôi chút ấm áp.

Đột nhiên nước mắt chua xót cho số phận của mình muốn rơi ra. Cô vội vàng quay lưng giả bộ đến bên chiếc túi được đặt trên ghế gần đó nói:

- Vậy, mình đi tắm trước.

- Mình pha nước giúp bạn – Duy Phong ngỡ Thiên Vi xấu hổ, mặt cậu cũng bất giác đỏ bừng lên, luống cuống cầm chén đi ra sau nhà.

Nhà tắm của nhà Duy Phong rất đơn sơ, vốn dĩ chỉ có hai cha con, lại là đàn ông, nên chỉ dùng một tấm bạt che chắn mà thôi. Tuy không đến mức có thể nhìn thấy bên trong, nhưng vẫn là khiến người ta ngại ngùng. Duy Phong pha nước xong thì khẽ ho một cái rồi nói:

- Mình đi dọn giường cho bạn, mình sẽ hát để bạn biết vị trí của mình.

Thiên Vi nhìn buồng tắm, cô hiểu ý Duy Phong, gương mặt đỏ bừng. Cô siết chặt quần áo trong tay rồi đi vào bên trong buồng tắm, đóng cửa lại, cô mới dám thở mạnh, tim cứ đập liên hồi. Đột nhiên thấy hối hận vì trong lúc nhất thời thiếu suy nghĩ mà chạy đến đây làm phiền Duy Phong như thế.

Nhìn bộ dạng của bản thân, tim quặn thắt, nước mắt cuối cùng không thể ngăn cứ thế rơi xuống. Thiên Vi đưa tay lên cắn chặt để không bật ra tiếng khóc.

Biết đâu xa xôi chẳng thêm cho anh lẻ loi một bóng hình

Hãy tin rằng trái tim này có riêng hình bóng em

Dù cho mình cách xa…

(Dù có cách xa)

Giọng Duy Phong lặng lẽ cất tiếng hát, bài hát thật nhẹ nhàng, lần đầu tiên Thiên Vi mới được nghe. Lời bài hát ngọt ngào khiến Thiên Vi ngẩn ngơ quên cả khóc. Trong lòng bỗng trở nên yên ổn, cô đưa tay lau nước mắt, tự nhủ với bản thân: “Mình sẽ không khóc nữa”.

Tắm xong, Thiên Vi ngượng ngùng bước ra, ôm bộ đồ bẩn trong tay, cúi mặt nói:

- Mình tắm xong rồi.

Duy Phong vừa hát vừa thu xếp chỗ ngủ cho Thiên Vi, nghe cô lên tiếng thì giật mình quay đầu lại, cậu đưa tay gãi gãi đầu rồi khẽ nói:

- Bạn ngủ tạm ở giường của mình đi. Mình sang giường ba mình.

- Cám ơn – Thiên Vi gật đầu khe khẽ nói.

- Khuya rồi, bạn lên giường ngủ đi. Mình cũng đi ngủ đây – Duy Phong nói rồi nhìn Thiên Vi xấu hổ.

Duy Phong trèo lên chiếc giường của ba cậu ở góc trong, nhường lại Thiên Vi chiếc giường của mình, cậu đã sắp xếp gối và giăng mùng sẵn cho Thiên Vi rồi. Thiên Vi nhìn Duy Phong bối rối trèo lên giường, cô khẽ cười nhẹ rồi quay lại nhìn chiếc giường mà Duy Phong chuẩn bị. Tuy chẳng phải là mới, nhưng mọi thứ sạch sẽ vô cùng, cô cảm động lên giường nằm.

Phủ lên mình chiếc chăn, Thiên Vi trong lòng bâng khuâng không biết mình đến đây là đúng hay sai nữa. Ở đây có Duy Phong, cậu cho cô cảm giác thanh thản và bình yên, nhưng mà dù sao cô đến ở đây cũng không tiện, huống hồ chưa chắc ba cậu đã đồng ý chấp nhận cho cô ở lại đây.

- Mình tắt đèn cho bạn dễ ngủ nhé – Duy Phong chui ra khỏi mùng lên tiếng hỏi.

- Ừm – Thiên Vi khẽ đáp.

Ánh đèn lập tức tắt đi, để lại màn đêm. Ánh sáng từ bên ngoài dần len lỏi vào, Thiên Vi cứ nhìn vào đó mà trằn trọc mãi. Cô nằm im, bên kia Duy Phong cũng im lặng, nghe tiếng thở, cô biết Duy Phong vẫn chưa ngủ. Có lẽ cậu cũng giống như cô, cảm thấy bối rối đến không ngủ được. Thật ra cô cũng sợ lắm, chuyện con trai con gái ngủ chung một nhà thế này, thường xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng cô tin Duy Phong sẽ tôn trọng cô.

Thời gian trôi qua thật chậm chạp.

Thiên Vi quyết định nhắm mắt ngủ, dù có chuyện gì, cũng đợi sáng mai hãy nghĩ tiếp. Cô khẽ nhắm mắt lại, nhưng vừa nhắm mắt lại, những hình ảnh khủng khiếp đã lại tìm đến, Thiên Vi sợ hãi kêu lên, cô vội vàng bật người ngồi dậy. Duy Phong đang nằm, cũng vội vàng ngồi dậy đi đến bên cô:

- Sao vậy? – Giọng Duy Phong lo lắng hỏi cô.

Thiên Vi trấn tĩnh khi nghe giọng Duy Phong, nhưng cô vẫn không thể nào ngừng run sợ, cô nức nở nói:

- Mình sợ lắm.

Duy Phong bèn chui vào mùng, ôm chặt lấy cô, vỗ về nói:

- Đừng sợ. Đừng sợ, có mình ở đây.

Mãi một lúc sau, Thiên Vi mới trấn tĩnh, Duy Phong nói với cô:

- Nằm xuống ngủ đi, mình sẽ ngồi ở đầu giường canh cho Vi ngủ.

Thiên Vi nghe lời nằm xuống, Duy Phong lập tức lui về góc giường ngồi tựa vào bức tường.

- Kể mình nghe một câu chuyện đi.

- Ừm – Duy Phong gật đầu rồi hắng giọng bắt đầu kể.

“Chuyện kể rằng ngày xưa ở một xứ sở nọ có một chàng hoàng tử và một nàng công chúa yêu nhau, chẳng may công chúa lâm bệnh nặng mà chết. Chàng hoàng tử rất đau khổ, mỗi ngày chàng đều đến thăm mộ nàng, ngồi bên cạnh mộ nàng mà tưởng nhớ nàng, tiếc nuối về những kỉ niệm của hai người. Lạ lùng thay, chẳng bao lâu sau, trên mộ nàng mọc lên một bông hoa rất đẹp.

Hoàng tử rất yêu bông hoa ấy, hằng ngày chàng vẫn đều đặn đến thăm mộ nàng công chúa và chăm sóc cho cây hoa nhỏ. Cây hoa ấy rất hạnh phúc và ngỡ rằng hoàng tử yêu hoa vì hoa đẹp, hoa thơm. Bông hoa ấy đã đem đến cho mọi người bao điều tốt đẹp, vì cứ mỗi lần người nào được ngửi hương thơm từ nó thì đều thấy mọi buồn phiền như tan biến. Cảm động, trời ban cho hoa một điều ước. Bông hoa rất sung sướng và đã tự nhủ với lòng rằng, sẽ dùng điều ước đó để được trở thành một cô gái xinh đẹp, xứng đôi cùng hoàng tử, vì từ lâu hoa đã yêu hoàng tử mất rồi. Hoa chỉ chờ khi bình minh ló dạng, một ngày mới bắt đầu, hoàng tử sẽ đến thăm hoa như mọi ngày chàng vẫn đến và hoa sẽ biến điều ước của mình thành hiện thực.

Kìa, những tia sáng đầu tiên báo hiệu một ngày mới, vóc dáng thân quen của hoàng tử đang rõ dần, và hoa hồi hộp lắm. Tối qua, cây hoa ấy đã dựng lên biết bao hình ảnh lãng mạn trong tương lai giữa hoa và hoàng tử, điều ước đang dần trở thành hiện thực.

Ôi, nhưng sao hôm nay trông hoàng tử buồn bã, ủ rũ thế, chuyện gì đã xảy đến với chàng? Hoàng tử lại đến bên hoa và hôm nay, khác những hôm trước, chàng tâm sự. Hoa lẳng lặng lắng nghe, thì ra hôm nay là tròn một năm ngày công chúa mất đi, và hoàng tử đang nhớ về công chúa, đang kể những kỉ niệm đẹp mà hai người từng có bên nhau.

Và hoa đau đớn nhận ra rằng, lí do duy nhất mà chàng yêu hoa, chăm sóc cho hoa từng ngày vì chàng nghĩ hoa là hiện thân của công chúa. Chàng không yêu hoa như mọi người vẫn yêu hoa, chàng không yêu hoa vì hoa đẹp, hoa thơm. Hoàng tử đã không biết rằng hoa đã rất đau khổ khi biết sự thật đó, hoa không muốn làm vật thay thế.”

Duy phong vừa kể xong, Thiên Vi liền nói:

- Chuyện buồn quá.

- Vì là truyện cổ tích nên có nhiều giai thoại khác nhau, nó có ba kết thúc – Duy Phong khẽ khàng nói.

- Vậy sao?

- Có người bảo rằng bông hoa bé nhỏ ấy đã quyết định một chuyện rất lớn lao, hoa đã hi sinh điều ước của mình để dành lại sự sống cho nàng công chúa, vì hoa muốn chàng hoàng tử được hạnh phúc bên người mình yêu.

Chàng hoàng tử ấy đã rất vui mừng khi nàng công chúa sống lại và hạnh phúc bên nàng công chúa ấy mãi mãi. Chỉ tội nghiệp cho bông hoa đáng thương ấy, hoa bị chàng bỏ rơi, không chăm sóc, không ngó ngàng và đã dần dần chết đi. Hoa chết đi nhưng vẫn mãn nguyện vì dù sao chàng hoàng tử mà hoa yêu đã được hạnh phúc.

- Lại có người bảo rằng sau khi nghe những lời chàng hoàng tử tâm sự, bông hoa đã quyết định ước mình trở thành một cô gái thật giống với nàng công chúa và sẽ được hoàng tử xem như hiện thân của công chúa, và hoa sẽ được bên người mình yêu suốt đời.

- Và lại thêm kết thúc khác: hoa vẫn thực hiện điều ước của mình, vẫn biến thành một cô gái, nhưng lại không giống công chúa mà hoàng tử yêu, chỉ đơn giản là một cô gái mà thôi. Hoa đã dùng tình yêu mãnh liệt của mình dành cho chàng, cảm hóa chàng, giúp chàng hiểu được rằng quá khứ chỉ sẽ là quá khứ, là kỉ niệm và là ngày hôm qua, hãy quên đi quá khứ mà nhìn về hiện tại, tương lai. Hoa không cao thượng mà dùng điều ước của mình ước cô gái sống lại.

- Mình thích kết thúc thứ ba hơn. Tình yêu không có sự chia sẻ, hoa muốn phấn đấu để giành được chàng, để giành được tình yêu cho mình.

Thiên Vi giật mình thức giấc khi bên ngoài có tiếng bấm còi rất lớn. Cô giật mình ngồi bật dậy, vẻ mặt ngơ ngác nhìn xung quanh, cảm giác đầu tiên là mình đang ở một nơi xa lạ, không phải khung cảnh quen thuộc mọi ngày. Trong lòng hốt hoảng vô cùng, cô có cảm giác tim mình ngừng đập. Nhưng chỉ lát sau, Thiên Vi đã bình tĩnh nhớ lại vì sao cô lại ở một nơi xa lạ thế này. Ánh mặt trời đã chiếu sáng đến đỉnh đầu, tia nắng chiếu rọi vào tận chân giường nhưng là những tia nắng nhỏ, dường như những khoảng trống được che chắn lại để ánh sáng không ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô. Chiếc mền mỏng vẫn phủ trên người cô một cách gọn gàng mà không có sự xê dịch nào cả. Trong lòng Thiên Vi có sự ngọt ngào lẫn ngượng ngùng. Gương mặt cô bất giác đỏ lựng lên. Hôm qua, cô ngủ quên lúc nào không biết.

Cô chưa từng ngủ ở một nơi xa lạ như thế này, càng chưa bao giờ ngủ đến trưa như thế. Vậy mà cô vừa ở nơi xa lạ, lại còn ngủ đến tận bây giờ, không biết Duy Phong sẽ nghĩ về cô ra sao. Càng nghĩ, mặt càng đỏ bừng lên, không biết bộ dạng cô khi ngủ ra sao, có xấu lắm hay không? Duy Phong có nhìn cô lúc cô ngủ hay không? Ngẫm lại thì chắc chắn là có rồi, nhìn góc mền ngay ngắn, không bị cô đạp lung tung, chắc chắn là do Duy Phong giúp cô sửa lại. Đúng là xấu hổ thật.

Nhưng miệng Thiên Vi khe khẽ cười, cô cảm thấy hạnh phúc khi có người quan tâm đến mình.

Đêm qua là đêm ngủ ngon nhất từ đó đến nay của cô.

- Vi dậy rồi – Giọng Duy Phong đầy vui vẻ từ sau nhà đi lên nhìn thấy cô ngồi trên giường nói.

Thiên Vi quay sang nhìn Duy Phong, xấu hổ cúi đầu gật nhẹ thay cho lời nói, cô không dám nhìn thẳng Duy Phong, cô rất sợ bị cười chê. Cảm thấy thật mất mặt khi ở nhà người khác lại ngủ đến tận trưa. Duy Phong đi đến bàn, lấy mấy vật dụng trên mặt bàn mà hồi sáng cậu đã đi mua cho cô, một chiếc bàn chải đánh răng mới tinh, một chiếc khăn bông, một chiếc cốc nhựa và một chiếc lược nhựa màu xanh. Duy Phong đưa chúng đến trước mặt Thiên Vi khẽ bảo, nét mặt thản nhiên như sự ngủ dậy muộn của cô là hiển nhiên:

- Vi đánh răng súc miệng đi rồi ăn sáng.

Thiên Vi xấu hổ, vội vàng chui ra khỏi mùng, cầm lấy mấy vật dụng Duy Phong đưa, nhanh chóng xỏ đôi giày rồi đi thẳng ra nhà sau, chỉ bẽn lẽn đáp lại một câu:

- Chào buổi sáng.

Vào trong nhà tắm, Thiên Vi cảm giác nó khác hẳn tối đêm qua. Sáng nay Duy Phong đã dựng lại cái buồng tắm nhà cậu thật chắc chắn, bịt kín hết mọi ngóc ngách, cũng lắp lại mọi chỗ gập ghềnh, đặc biệt, cánh cửa được sửa lại rất chặt chẽ. Thiên Vi sững người một chút rồi siết chặt mọi thứ trong tay mình, lòng dâng lên cảm xúc ngọt ngào.

Sau khi đi ra, Thiên Vi ngượng ngùng nhìn Duy Phong, khẽ nói:

- Mình xong rồi.

Duy Phong đã gấp chiếc mền và mùng lại thật cẩn thận gọn gàng, quay lại mỉm cười nhìn cô nói:

- Ăn sáng đi, mình không biết Vi thích ăn gì, nên mua đại một tô hủ tiếu cho bạn. Mau ăn đi kẻo nguội.

Thiên Vi đưa tay sờ sờ cổ mình, biểu hiện sự lúng túng và ái ngại, cuối cùng cô hít một hơi bước đến bên bàn, ngồi xuống ghế, trước mặt cô là một tô hủ tiếu còn nóng, đũa muỗng cũng được lấy sẵn. Thiên Vi quyết định cầm đũa lên ăn, dù sao cũng đã quyết định gạt bỏ sự xấu hổ và ái ngại để xin tá túc ở đây rồi.

- Có vừa miệng không?

- Ngon lắm – Thiên Vi gật đầu cười đáp, ánh mắt nhìn Duy Phong đầy cảm kích.

Duy Phong thở nhẹ một hơi, cậu biết Thiên Vi là con nhà giàu, nếu có ăn sáng, một là người giúp việc nấu, hai là ăn ở những quán nổi tiếng ngon miệng, một tô mấy chục ngàn, chứ không phải một tô chỉ hơn mười ngàn như của cậu.

- Phong đã ăn chưa? – Thiên Vi đang định gắp thêm một đũa chợt khựng lại ngẩng đầu nhìn lên hỏi.

- Mình ăn từ lúc sáng rồi – Duy Phong gật đầu ngay lập tức, cậu ngồi xuống ghế cười nói thêm – Nếu Vi không ngại nơi này chật hẹp, sau này có thể ở lại. Muốn ở lại bao lâu thì ở. Mình sẽ dựng một gian phòng cho Vi ở thật thoải mái.

- Cám ơn! – Thiên Vi nhìn Duy Phong đầy biết ơn.

- Được rồi, ăn xong đi chúng ta nói chuyện tiếp.

Thiên Vi đang ăn dở thì ba của Duy Phong trở về sau ca trực, ông bước vào nhà, hơi giật mình khi thấy Thiên Vi ở trong nhà mình vào buổi sáng thế này. Nhưng ông nhanh chóng lấy lại nét mặt điềm tĩnh bảo:

- Thiên Vi mới đến chơi hả cháu.

- Dạ… – Thiên Vi gác đũa đứng lên, cúi đầu lúng túng nói không nên lời.

Cô thật sự không biết phải làm thế nào để nói rõ việc xin ở lại của mình. Dù sao, chuyện cô là một người con gái, tự tiện đến nhà con trai đòi ở lại, thật khiến người ta dễ dàng đánh giá không tốt về tư cách của cô. Chưa nói đến sự bất tiện trong nhiều việc.

Duy Phong thấy cô lúng túng, cậu bèn bước đến hỏi, cố gắng chuyển đề tài, từ từ rồi mới nói với ba cậu chuyện Thiên Vi sẽ ở lại nhà của họ.

- Ba, ba đã ăn sáng chưa?

- Ba ăn rồi – Ông cười vui vẻ nói.

- Ba, ra ngoài con nói với ba chút chuyện có được không? – Duy Phong thấy không thể kéo dài được, bèn đề nghị.

Ba cậu nhìn Thiên Vi cười ái ngại rồi nhíu mày theo chân Duy Phong ra ngoài. Thiên Vi nhìn theo bóng hai cha con họ mà trong lòng lo lắng không yên.

Ba Duy Phong nghe cậu nói một lát, hiểu lí do Thiên Vi ở trong nhà mình, ông bèn lớn tiếng

- Không được.

- Ba – Duy Phong rầu rĩ kêu lên.

Thiên Vi ở trong nhà, nghe giọng nói dứt khoát từ chối, không cần nghĩ nhiều cô cũng biết là ba Duy Phong từ chối việc cho cô ở lại. Dù sao cũng nghĩ đến việc ba Duy Phong sẽ từ chối, Thiên Vi chỉ cúi đầu khẽ cười buồn một cái, nhưng đôi mắt đã rưng rưng muốn khóc. Cô hít một hơi, đi lại bên đầu giường, nơi đặt chiếc túi xách đựng đồ của cô, thu dọn nhanh chóng, sau đó ôm túi xách ra bên ngoài. Cô không muốn vì mình mà cha con Duy Phong lại cãi nhau.

Duy Phong đang cùng ba tranh luận, bỗng thấy Thiên Vi ôm túi bước ra thì im lặng, sững người nhìn cô. Thiên Vi nhìn Duy Phong khẽ cười, cố giấu đi nỗi buồn của bản thân:

- Hôm qua mình đã làm phiền bạn, thật là ngại. Mình nghĩ đã đến lúc mình về nhà rồi.

- Nhưng mà… – Duy Phong đầy khó xử nhìn Thiên Vi, cậu cảm thấy khổ sở vô cùng, vừa muốn giữ Thiên Vi ở lại, nhưng lại không thể thuyết phục ba mình để Thiên Vi ở lại. Cậu đưa ánh mắt nhìn ba cầu xin, nhưng lại thấy ánh mắt kiên quyết của ba mình, cậu đành thở dài.

Duy Phong không phải ngốc mà không hiểu việc giữ một cô gái chưa thành niên như Thiên Vi ở nhà mình sẽ đem lại rất nhiều rắc rối. Hơn nữa, ba Thiên Vi là người nhiều tiền, người như ông chắc chắn không để yên cho gia đình cậu. Cậu không sợ rắc rối cho bản thân, nhưng chỉ lo cho ba cậu, dù sao ông cũng đang làm công cho ba Thiên Vi.

Thiên Vi biết Duy Phong rất khó xử, cô chỉ cười bảo:

- Mình không sao. Mình phải về rồi. Cám ơn đã cho mình ở nhờ một đêm.

Ba Duy Phong khẽ thở dài, quay sang nói với Thiên Vi:

- Bác xin lỗi. Không phải bác không muốn cho cháu ở lại mà là…

- Cháu hiểu ạ – Thiên Vi cắt ngang lời ông, cô cũng biết ông rất khó xử.

- Bác không biết cháu giận ba vì chuyện gì, nhưng dù sao bỏ nhà đi cũng là điều không nên. Chắc ba cũng lo lắng cho cháu lắm, dù thế nào cũng nên về nhận lỗi với ba của cháu, chắc ông sẽ bỏ qua thôi – Ba Duy Phong nhìn Thiên Vi từ tốn khuyên bảo cô.

- Cháu biết rồi, cám ơn bác. Cháu về nhà đây ạ.

- Để mình đưa Vi về – Duy Phong bèn lên tiếng đề nghị.

- Không cần đầu, mình tự về được – Thiên Vi lắc đầu từ chối, thật sự nếu đi khỏi nơi này, bản thân không biết nên đi đâu. Cô không muốn về nhà đối mặt với ông ta nữa. Cô bỗng thấy vẻ mặt đau buồn của Duy Phong, trong lòng cũng thấy nhói đau, cô biết cậu khó xử lắm nên nhìn Duy Phong bảo:

- Bạn cứ làm việc của bạn đi, khi nào rảnh, chúng ta rủ mọi người cùng đi chơi nha.

Duy Phong nghe cô nói thế, trong lòng an tâm hơn, bèn gật đầu đồng ý.

- Vậy mình về đây.

- Mình đưa bạn ra trạm xe – Duy Phong bèn đề nghị lần nữa.

- Cũng được – Thiên Vi gật đầu đồng ý rồi chào ba Duy Phong ra về.

Duy Phong im lặng bước đi bên cạnh Thiên Vi, chẳng ai lên tiếng, mỗi người mang theo một cảm xúc trong lòng cho đến khi ra trạm xe buýt.

Trạm xe buýt vắng không một bóng người.

Cả hai người nhìn nhau, muốn lên tiếng nói, lại không biết nên mở lời ra sao. Từ xa, họ đã nhìn thấy chuyến xe buýt mà Thiên Vi cần lên, Duy Phong vội vã nắm lấy tay Thiên Vi nói khẽ:

- Mình xin lỗi. Nếu có thể, mình thật sự không muốn để Vi về như thế này. Chưa bao giờ Phong ước mình lớn nhanh như hôm nay. Nếu như mình lớn hơn một chút, nếu như mình có đủ khả năng, mình nhất định sẽ giữ chặt tay Vi không buông.

Thiên Vi rơi nước mắt xúc động, cô cũng khép tay nắm chặt bàn tay Duy Phong cười trong niềm hạnh phúc.

- Chờ mình. Mình nhất định sẽ cố gắng, để khi mình có đủ khả năng, mình nhất định sẽ bảo vệ Vi, không để Vi bị tổn thương dù chỉ là một chút.

- Mình sẽ chờ, bao lâu mình cũng sẽ chờ – Thiên Vi nghẹn ngào, giọng nói vỡ òa.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, trao cho nhau bao ân tình, bao sẻ chia, bao nhung nhớ. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, không muốn rời xa.

Chiếc xe buýt đã đi đến gần trạm. Thiên Vi không đưa tay vẫy đón xe, cô muốn cảm nhận thêm một chút nữa sự ấm áp này. Dù lời hứa này có thành hiện thực hay không thì cô cũng nguyện tin. Đáng tiếc, có một ai đó cũng xuống trạm này, cho nên xe dừng lại. Duy Phong bèn buông tay Thiên Vi ra, cậu nói:

- Vi lên đi. Nhưng hãy hứa với mình, nếu có chuyện gì xảy ra, Vi cũng phải tìm mình. Cho dù là xảy ra chuyện gì, mình cũng nhất định bảo vệ Vi.

Thiên Vi cười gật đầu rồi quay lưng bước lên xe buýt. Cô đứng nhìn theo bóng Duy Phong ở trạm xe, Duy Phong cũng nhìn theo, hai đôi mắt cứ nhìn về đối phương cho đến khi bóng cả hai nhạt nhòa.

Xe buýt đưa Thiên Vi đi một đoạn, cô không về nhà mà dừng xe xuống ở một trạm giữa đường. Thiên Vi đứng đợi thật lâu ở trạm xe buýt, cô lôi từ trong túi xách ra chiếc hộp mà mẹ để lại. Ngần ngừ mở chiếc hộp ra, sau đó nắm lấy một tờ giấy ghi địa chỉ, siết chặt nó trong tay mình, tâm trạng kích động không ngừng. Cô ngẩng đầu để kìm nén nước mắt.

Chiếc xe buýt cô cần cuối cùng cũng đến. Thiên Vi bước lên xe với tâm trạng bối rối. Cô không biết đi theo địa chỉ này, cô sẽ gặp ai, chuyện gì sẽ xảy ra, cô nên nói thế nào. Tâm trạng Thiên Vi trầm xuống, cảm giác mọi thứ nặng nề đè lên người cô.

Bước xuống xe buýt, Thiên Vi cầm tờ giấy địa chỉ đi hỏi đường khắp nơi, đi thật lâu cuối cùng cũng tìm được căn nhà mà cô cần tìm.

Đó là một căn biệt thự sang trọng, sang trọng gấp mấy lần nhà của cô. Chỉ nhìn sơ cây kiểng bên ngoài, cô đã thấy được đẳng cấp cùng sự giàu có của người ở bên trong nhà.

Thiên Vi đưa tay lên rồi lại hạ tay xuống, chiếc chuông nằm im ở đó mà mãi lâu cô mới có thể đưa tay run run nhấn chuông. Trong khi chờ đợi, cô hít thở sâu, tập lại những câu mình đã luyện trên xe buýt.

Chỉ tiếc, đáp lại cô là một chuỗi im lặng.

Thiên Vi hít sâu, đưa tay bấm chuông lần nữa.

- Chị tìm ai? – Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên sau lưng Thiên Vi khiến cô hơi giật mình.