Chương 9 Bên cầu đợi chờ
Đó là một buổi tối rất lạnh, Thiên Vi nắm chặt tay Duy Phong đầy nghẹn ngào đứng trước cửa nhà mình.
Duy Phong không hề biết tâm trạng của Thiên Vi, chỉ biết cô có tâm sự buồn, chỉ biết dùng lời khuyên nhủ cô quên đi nỗi buồn của mình. Duy Phong từng nghe Dạ Thảo nói về mẹ Thiên Vi, cậu cũng biết Thiên Vi là một đứa con rất hiếu thảo, cho nên nghĩ rằng mẹ Thiên Vi bệnh nặng cô vì vậy mới có tâm trạng xúc động.
- Bạn mau vào nhà đi. Hết tức giận rồi thì mọi chuyện sẽ qua thôi.
Thiên Vi ngoái đầu nhìn căn nhà sáng đèn, nỗi sợ hãi trào dâng, đau đớn đến xé lòng. Sự thật đã xảy ra, giờ có làm gì cũng chẳng thể thay đổi được. Chỉ có thể chọn lựa quên đi mà thôi.
Thiên Vi hi vọng mình có thể quên đi cơn ác mộng này.
- Vậy mình vào đây. Bạn về nhà cẩn thận nhé.
- Ừ, ngủ ngon nhé.
Duy Phong xoay người định ra về, nhưng Thiên Vi đã chạy đến hôn nhẹ lên má cậu một cái. Thiên Vi mỉm cười nhẹ, gương mặt hồng hồng nói khẽ:
- Nụ hôn chúc ngủ ngon.
Nói xong, cô mở cổng đi thật nhanh vào nhà. Duy Phong nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn mỉm cười, trái tim nhảy nhót không ngừng, niềm vui đến quá bất ngờ. Chưa bao giờ Duy Phong nghĩ tình cảm của mình lại được Thiên Vi đáp lại.
Đường dài, gió mát rượi quét qua mái tóc của Duy Phong. Cậu biết rằng mình sẽ đối mặt với ba, cậu không biết nên giải thích thế nào với ông. Ba đã đặt hi vọng vào cậu rất nhiều.
Thiên Vi đứng trước cửa nhà, lần lừa mãi vẫn không dám mở cửa bước vào. Dù đã quyết tâm gạt bỏ, thế nhưng nỗi đau trong lòng không cách nào xóa bỏ được.
Cánh cửa cô chưa dám động vào bỗng mở ra, chị Hường xách túi bước ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe. Chị nhìn thấy Thiên Vi thì nhoẻn miệng cười vui mừng nói:
- Em về rồi hả? Làm chị cứ lo mãi, không biết em đi đâu.
- Chị, chị định đi đâu sao? – Thiên Vi nhíu mày nhìn túi xách nặng trịch trên tay chị Hường, đây là túi chị Hường thường thu xếp để về quê.
Chị Hường nghe hỏi, mím môi đặt túi xách xuống đất, rồi đưa tay vuốt tóc Thiên Vi, dặn dò:
- Sau này không có chị, em phải biết tự chăm sóc mình, có nghe không? Chị sẽ không đổi số điện thoại, có chuyện gì em hãy gọi cho chị. Nếu như cô… – Chị Hường lưỡng lự một lát mới nói tiếp – Em nhớ nhất định phải thông báo cho chị dù là chuyện gì biết không?
- Chị định đi đâu? Chị đừng bỏ em – Thiên Vi chụp lấy tay chị Hường lên tiếng cầu xin.
- Ngốc quá. Chị cũng đến tuổi phải lấy chồng rồi, trước sau gì chị cũng đi tìm cho mình một người đàn ông để làm chỗ dựa. Em cũng phải học cách tự lập đi thôi.
- Chị định về quê sao chị? – Thiên Vi mếu máo hỏi.
- Ừ.
- Chị thương em, ở lại thêm ít lâu nữa đi chị – Thiên Vi vẫn níu tay lên tiếng năn nỉ.
Chị Hường nhìn Thiên Vi buồn rười rượi, nước mắt chảy dài, giọng nghẹn ngào:
- Chị cũng muốn lắm, nhưng hôm nay chị sơ ý làm vỡ bình hoa khiến ông chủ nổi giận, ông đuổi chị rồi.
- Là ba đuổi chị sao? – Thiên Vi tức giận, cô thả tay khỏi chị Hường quay người nói – Em phải đi tìm ba nói chuyện mới được.
Chị Hường giữ tay cô lại, giọng chị nhỏ nhẹ nói:
- Thôi em à. Là lỗi của chị, ông chủ có đuổi cũng đúng lắm. Thật ra, chị rời đi một phần cũng là vì bản thân chị. Chị chỉ không nỡ đi khi cô nằm bệnh viện như vậy, em không có người chăm sóc. Em ráng bảo trọng nha, có gì thì gọi chị, chị sẽ đến ngay lập tức.
Chị Hường dặn dò xong, nhìn Thiên Vi lần nữa rồi buông tay rời đi.
Thiên Vi nhìn theo bóng chị Hường, nước mắt lăn dài, cô lại mất đi một người thân nữa rồi.
Duy Phong về đến nhà, bóng đèn hắt hiu khiến bước chân cậu ngập ngừng. Dưới ánh đèn ấy có bóng dáng ba cậu đang ngồi vá giày, tỉ mỉ từng mũi kim đường chỉ. Dường như chốc chốc ba dừng tay nghe ngóng tiếng bước chân cậu trở về.
Duy Phong lặng lẽ bước vào trong nhà, cánh cửa nhà mở rộng như đang chờ đón cậu.
- Ba…
- Về rồi sao? – Ba Duy Phong ngẩng đầu lên nhìn cậu, giọng ôn tồn hỏi rồi chỉ tay lên mâm cơm được đậy kín trên bàn – Ăn cơm đi. Ba chừa phần cơm cho con đó.
Ông không hề hỏi Duy Phong kết quả thi như thế nào. Có lẽ ông cũng đoán đã xảy ra chuyện gì khi thấy Duy Phong về trễ như thế.
Duy Phong nhìn ba bằng ánh mắt đầy yêu thương, cậu khẽ bước đến ôm lấy ba mình từ phía sau.
- Cái thằng này, làm gì vậy. Lớn xác rồi mà lại ôm ba như trẻ con thế, người ta thấy người ta cười cho.
Dù là lời trách mắng, nhưng Duy Phong lại cảm thấy sự ấm áp, sự chở che đùm bọc của ba mình. Cậu ôm chặt ba hơn khẽ bảo.
- Con xin lỗi ba.
- Ừ. Ăn cơm thôi con – Ba Duy Phong khẽ cười vỗ lên tay cậu.
Cơm canh đã nguội cả rồi, nhưng Duy Phong lại ăn rất ngon.
Chưa bao giờ Thiên Vi có cảm giác sợ hãi trong chính ngôi nhà của mình như lúc này. Cô đóng chặt cửa phòng lại, vẫn cảm thấy nỗi sợ hãi trào lên không ngừng. Cả một đêm chập chờn không dám ngủ, mãi cho đến khi trời gần sáng, Thiên Vi mới chợt thiếp đi. Sáng giật mình thức dậy, tim như ngừng đập khi nghe ngóng đọng tĩnh bên ngoài. Chỉ đến khi nhìn thấy bóng dáng ông Hữu Hùng rời đi khỏi nhà, cô mới thở phào nhẹ nhõm mà bước ra khỏi phòng mình.
Cả một ngày trời, Thiên Vi vẫn chưa tắm, cô vội vàng ôm quần áo chạy vào nhà tắm. Từng giọt nước rũ trên người của cô, mát lạnh, khiến Thiên Vi cảm thấy thoải mái vô cùng. Nghĩ đến những điều đã xảy ra. Thiên Vi cảm thấy đau khổ vô cùng, cô muốn tắm rửa kì cọ cho sạch sẽ… phải sạch sẽ. Cô ra sức kì cọ. Đến khi cảm giác đau đớn đến mức không chịu đựng được nữa, Thiên Vi mới khụy xuống đất bật khóc nức nở. Cô rõ ràng muốn quên đi nhưng không quên được, cô mãi mãi không thể quên được nỗi đau đớn này.
Khi Thiên Vi trở ra, đôi mắt đã đỏ hoe. Căn nhà bây giờ vắng lặng chỉ còn một mình cô, chị Hường đã rời đi, mẹ thì trong bệnh viện, Thiên Vi cảm thấy nỗi sợ trào dâng khi phải cô đơn đối diện với ngôi nhà.
Khóc mệt mỏi, Thiên Vi cảm thấy đói bụng, cô đi xuống bếp muốn tìm chút gì đó lót dạ. Cô nghe lời Duy Phong, không thể hủy hoại bản thân, bởi sẽ có người vì cô mà đau lòng. Xuống bếp, cô chợt khựng lại.
Trên bàn ở bếp ăn, có một đĩa trứng và hai lát bánh mì. Không nói Thiên Vi cũng biết là do ông Hữu Hùng làm. Trên bàn còn có một tờ giấy ghi chú, trên đó là nét chữ của ông ấy.
“Ba biết, ba đã gây ra tội lỗi không thể tha thứ. Ba biết con không muốn nhìn mặt ba nữa, ba tạm thời sẽ không về nhà. Tiền ba để ở đầu tủ, con giữ mà dùng. Đến khi nào con tha thứ cho ba, hãy gọi điện cho ba, ba sẽ trở về. Nhớ thay ba vào thăm mẹ”.
Nước mắt Thiên Vi nhạt nhòa, cô buông rơi tờ giấy. Có những tổn thương mà chẳng ai muốn có, nhưng để sống tốt, chỉ có cách quên nó đi.
Tiếng điện thoại reo khiến Thiên Vi giật mình tỉnh giấc, cả người toát mồ hôi lạnh vì những kí ức xa xưa. Tiếng điện thoại reo vang lần nữa, Thiên Vi mệt mỏi ngồi dậy nhấc máy.
- Có chuyện gì?
Giọng Thiên Vi hơi khó chịu khi đầu dây bên kia là người trợ lí của cô.
- Tôi biết rồi – Thiên Vi lạnh nhạt đáp rồi tắt máy.
Cô khẽ nhếch môi cười, ba cô đã về. Xem ra cô phải chuẩn bị cho một trận chiến.
Cô ngồi bật dậy, vệ sinh cá nhân, cô chọn cho mình một bộ đồ nhẹ nhàng, vuốt lại mái tóc thẳng thớm rồi mới ung dung đi xuống lầu. Bà mẹ cả và Phương Đình đang ngồi ở phòng khách trò chuyện với nhau, thấy cô đi xuống bà mẹ cả dừng lại, trừng mắt nhìn cô, sau đó thờ ơ nói:
- Lát nữa ra sân bay đón ba cô về đó.
- Hai người đi đi – Thiên Vi dứt khoát từ chối.
- Chị, đi đi chị, cả nhà mình đi mới vui – Giọng Phương Đình nhẹ nhàng lên tiếng năn nỉ Thiên Vi.
- Cô tưởng tôi muốn cô đi lắm hay sao?! Nếu không tại ba cô muốn gia đình cùng nhau đi ăn bữa cơm thì tôi cũng chẳng phải ngồi đây chờ cô. Đi hay không đi thì tùy cô, nhưng tôi nói trước, nếu ba cô nổi giận, thì đừng có bảo do tôi châm dầu vào lửa đó – Bà Kim Phượng nhìn cô đầy ý mỉa mai.
- Sao không nói thẳng ra là, nếu tôi không đi, ba tôi sẽ không được vui. Bà sẽ khó bề ăn nói với ông.
- Cô… – Sắc mặt bà ta đỏ bừng, nhìn Thiên Vi như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng rồi bà ta dịu xuống, nói với cô bằng giọng mềm mỏng hơn – Coi như tôi năn nỉ cô có được hay không?
Phương Đình đứng lên, cô đưa tay dò dò về phía trước tìm về hướng có giọng nói của Thiên Vi. Thiên Vi thấy Phương Đình gần chạm vào cô, cô liền lùi về sau mấy bước tránh xa. Phương Đình biết Thiên Vi tránh mình, cô đứng im buông tay xuống, có chút thất vọng nói:
- Chị, chị hãy đi cùng đi chị. Lâu rồi nhà mình không ăn chung với nhau bữa cơm. Chị đừng làm ba buồn mà chị.
Thiên Vi nhìn Phương Đình như đang muốn khóc thì cáu giận quát lên:
- Được rồi. Đi thì đi.
Nói xong cô nện mạnh gót giày bước thẳng ra khỏi nhà.
Tại sân bay, người tới kẻ lui ồn ào.
Bà Kim Phượng và Phương Đình đứng kề bên nhau ngóng vào bên trong, còn Thiên Vi thờ ơ ngồi vào một chiếc ghế lấy hồ sơ ra xem xét lại.
Một lát sau, từ bên trong, một người đàn ông ung dung bước ra, phía sau ông là mấy người đi kèm. Bà Kim Phượng thấy ông thì mừng rỡ, bà vội kéo tay Phương Đình dẫn cô đi. Cả ba người ôm chầm lấy nhau.
- Ông à, ông đi lâu như thế, tôi và Phương Đình nhớ ông lắm.
- Ba… – Phương Đình cũng nhẹ nhàng gọi tên ông.
Ông Hoàng Minh nhìn đứa con gái nhỏ bị mù của mình bằng một ánh mắt yêu thương vô bờ bến. Ông nhẹ nhàng ôm lấy Phương Đình khẽ hôn lên mái tóc đen nhánh của cô nói:
- Con gái của ba, con thế nào rồi?
- Con vẫn vậy thôi ba, con và má nhớ ba lắm đó.
- Chị con đâu? – Ông Hoàng Minh quay đầu tìm kiếm xung quanh, muốn tìm bóng dáng của Thiên Vi.
- Ba, con ở đây – Thiên Vi nhẹ nhàng bước, dừng lại ở một khoảng cách rồi mới lên tiếng gọi.
Ông Hoàng Minh quay đầu nhìn lại đứa con gái lớn, đứa con gái mà ông có lỗi rất nhiều. Nhìn thấy Thiên Vi đứng cách họ một khoảng thật xa, ông nhíu mày nói:
- Sao con lại đứng đó?
- Con ngại – Thiên Vi cúi mặt, khó khăn lắm mới nói ra – Con không muốn phá hoại giây phút hạnh phúc của ba người – Vừa nói xong, Thiên Vi hơi mím môi, đưa nhẹ mắt nhìn bà Kim Phượng.
Ông Hoàng Minh nhìn thấy thái độ của cô như vậy thì quay mặt nhìn sang bà Kim Phượng. Bà Kim Phượng đang đanh mặt khó chịu nhìn Thiên Vi, lại thấy cô nhìn bà đầy khó hiểu, sau đó giật mình nhận ra ông Hoàng Minh cũng nhìn mình, bà lúng túng vô cùng.
Ông Hoàng Minh quay lại nhìn Thiên Vi, ông đưa tay về phía cô, nhẹ giọng nói một cách yêu thương:
- Con gái ngốc. Lại đây với ba.
Thiên Vi trưng ra đôi mắt long lanh muốn khóc nhìn ông Hoàng Minh rồi mới lao đến vòng tay ông. Cô khẽ khàng gọi:
- Ba…
Ông Hoàng Minh vui vẻ vuốt tóc đứa con gái vốn chịu nhiều thiệt thòi của mình.
Thiên Vi tựa cằm vào vai ông, ánh mắt cô nhìn về phía bà Kim Phượng nở một nụ cười khiêu khích, khiến bà Kim Phượng tức giận vô cùng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cả gia đình nhanh chóng lên xe đến một nhà hàng gần sân bay với bàn ăn đã đặt sẵn.
Bà Kim Phượng cẩn thận dìu con gái ngồi vào bàn, bà cố ý để Phương Đình ngồi kề bên ông Hoàng Minh, còn mình cũng nhanh chóng ngồi vào chiếc ghế phía bên kia, không để cho Thiên Vi được ngồi gần ông.
Thiên Vi khẽ nhếch môi, cô cảm thấy bà Kim Phượng đang làm trò hề nực cười nhất mà cô từng thấy. Cô vốn chẳng muốn ngồi gần ông Hoàng Minh, cho nên cố tình đi chậm lại. Cô cũng đoán bà Kim Phượng sẽ có hành động này, nên lẳng lặng chờ xem kịch vui. Bà ta và mấy người em trai, nhất định sẽ giở trò trước mặt ba cô.
Quả nhiên, khi Thiên Vi chọn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Phương Đình thì hai bóng dáng một tròn một gầy hối hả bước đến bàn của họ. Người còn chưa đến thì giọng của ông cậu béo tốt đã vang lên:
- Anh, anh về rồi. May mà tụi em đã chuẩn bị kịp lúc.
Ông Hoàng Minh ngẩng đầu nhìn hai ông em vợ đang bước đến, ông có chút khó hiểu nhìn người em vợ béo mập của mình bảo:
- Chuẩn bị? Các cậu đang chuẩn bị gì thế?
- Đáng lí tụi em theo chị và hai cháu ra đón anh – Ông Khải, người em vợ cao gầy ôn tồn giải thích – Nhưng mà chị em bảo, anh đi lâu như vậy, chắc chắn rất thèm mấy món ăn ở Việt Nam. Cho nên tụi em mới đến đây trước, căn dặn nhà hàng làm mấy món ăn mà anh thích.
- Các cậu thật có lòng, đúng là anh ăn mãi mấy món bên đó đến chán – Ông Hoàng Minh sảng khoái gật đầu thích thú với sự chào đón của hai người em vợ.
- Thiên Vi, Phương Đình, có cả mấy món các cháu thích ăn đó. Lát nữa ăn nhiều vào, cậu bảo đảm đầu bếp ở đây làm ngon nhất thành phố – Ông Thành, người cậu béo mập lúc nào cũng trưng cái bụng phệ ra như thể rất oai vệ, giả vờ nhìn Thiên Vi lấy lòng.
Thiên Vi quay lại nhìn ông ta, bắt chước nụ cười giả tạo của ông ta rồi mới lên tiếng nói:
- Cám ơn cậu. Đáng lí chuyện này nên để con cái tụi cháu làm mới phải đạo, cháu cảm thấy thật xấu hổ quá.
Ông Thành kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Thiên Vi. Thức ăn nhanh chóng được bê lên đặt kín cả mặt bàn, đầy hương thơm.
- Thật là hấp dẫn, đúng là lâu rồi không được ăn. Dù là món Việt Nam, nhưng ăn bên đó vẫn chẳng ngon bằng – Ông Hoàng Minh dù chưa nếm thử, vẫn khẳng định món ăn trên bàn ngon hơn.
- Vậy chúng ta dùng thôi, đồ nóng ăn mới ngon, ăn xong thì hãy trò chuyện – Ông Khải tinh ý đề nghị.
Mọi người gật đầu tán thành, ai cũng cầm đũa lên ăn.
Phương Đình do không thấy đường, được ông Hoàng Minh ân cần gắp thức ăn bỏ vào chén, Phương Đình vui vẻ vừa ăn vừa quay mặt về hướng ông Hoàng Minh hỏi han. Mọi người thấy vậy cũng bắt chuyện theo, chỉ riêng Thiên Vi tập trung vào việc ăn uống.
Hồi lâu, ông Hoàng Minh thấy con gái im lặng quá, ông đưa mắt nhìn Thiên Vi, thấy cô đang cắm cúi ăn, có chút kinh ngạc, ông lập tức lên tiếng hỏi:
- Thiên Vi, con đói lắm sao?
Thiên Vi dừng đũa, cô nhìn ba mình với ánh mắt ái ngại, không trả lời.
- Con có chuyện gì à? Có phải không khỏe chỗ nào?
Thiên Vi nghe giọng quan tâm của ông Hoàng Minh, còn ánh mắt tất cả mọi người đều dán lên người cô. Khẽ cười trong bụng, cô nói thầm trong tâm tưởng: “Đã đến vai diễn của mình rồi”.
- Con không sao ba à, chỉ là… – Cô lắc đầu đáp, ánh mắt tỏ vẻ sợ hãi nhìn về phía bà Kim Phượng rồi câm bặt.
Ông Hoàng Minh sầm mặt nhìn về phía bà Kim Phượng, bà ta gặp cái nhìn của Thiên Vi thì tái mặt, rồi cảm thấy cái nhìn của ông Hoàng Minh thì quay đầu lại nhìn, bắt gặp ánh mắt dò xét của ông, mặt càng tái hơn nữa. Ông Hoàng Minh ném cho bà ánh mắt bực bội, rồi quay nhìn Thiên Vi, thay đổi ánh mắt nhẹ nhàng bảo cô:
- Con cứ nói đi đừng ngại gì hết.
- Cũng không phải là chuyện gì lớn đâu ba. Chỉ là hôm qua con mải làm việc về nhà trễ mà không dặn dò gì hết, nên mẹ Phượng không để dành cơm cho con. Sáng nay con cũng chưa ăn.
Ông Hoàng Minh ném cho bà Kim Phượng cái nhìn giận dữ, bà ta hốt hoảng giải thích:
- Em nghĩ con bé gọi cơm bên ngoài ăn cho nên không bảo nhà bếp chừa phần cơm.
- Con ăn thêm đi – Ông Hoàng Minh nhìn con gái chua xót, ông với tay gắp thức ăn bỏ vào chén của cô đầy ắp.
- Con cám ơn ba – Thiên Vi rơm rớm nước mắt nhìn ông cảm động.
- Chị, chị mau ăn đi chị – Phương Đình cũng thấy thương Thiên Vi bèn lên tiếng thúc giục cô.
Nhưng Thiên Vi nhìn cái chén đầy ấp thức ăn vẫn không dùng đũa mà trầm ngâm một lát mới nói:
- Thật ra, con ăn không nhiều, con cũng no rồi. Nhưng mà con thấy tiếc số thức ăn trên bàn nên mới cố gắng ăn nhiều thôi.
Ông Hoàng Minh kinh ngạc trước câu nói của Thiên Vi. Thiên Vi buông đũa, thở dài nhìn một bàn đầy thức ăn.
- Thật ra chúng ta có sáu người thôi, kêu ba bốn món là được rồi, không cần phải làm một bàn ăn như thế này. Hồi trước con đi du học, sống rất khổ sở, có hôm đói bụng mà chẳng có tiền mua gì ăn cả, đành phải uống nước thay cơm rồi đi làm thêm kiếm tiền sống tạm. Đồng tiền bên nước ngoài không dễ kiếm chút nào, còn dễ gặp bọn người xấu. Trước khi con gặp ba cũng vậy, từng có thời kì khó khăn, phải làm thêm nhiều nơi mới đủ sống. Cho nên đối với thức ăn con rất quý trọng, không muốn để thừa mứa uổng phí như thế.
Ông Hoàng Minh nghe xong, trong lòng thấy xót xa cho đứa con gái thất lạc của mình. Ông vẫn luôn tìm cách bù đắp cho cô từ khi hai cha con nhận lại nhau, chấp nhận cho cô đi du học, ông đã căn dặn phải chu cấp tiền bạc đầy đủ cho cô, thế mà… Sắc mặt ông đỏ ngầu vì giận dữ nhìn về lão Thành mập mạp kia, sắc mặt ông Thành tái xanh như bà Kim Phượng. Ông ta lắp bắp nói:
- Anh Hai, chuyện này…
Thiên Vi mỉm cười trong lòng, vở kịch của họ chưa kịp diễn, đã bị cô làm hỏng mất rồi.
Buổi tối, sau khi từ nhà hàng trở về, mọi chuyện vẫn chưa ai dám nhắc tới, Thiên Vi đến tìm ba mình để nói chuyện. Thấy con gái tìm mình, ông Hoàng Minh đang ngồi nhìn máy tính chỉ ngẩng đầu hỏi:
- Công ti dạo này vẫn ổn chứ con.
- Chắc là ba cũng biết chuyện con đuổi việc hai cậu rồi chứ – Thiên Vi chẳng vòng vò, cô trực tiếp hỏi thẳng ba mình.
- À… – Ông Hoàng Minh kêu lên rồi gật đầu đáp – Ba có nghe nói sơ qua.
- Vậy ba thấy thế nào khi con xử lí sự việc như thế ạ? Con cũng biết, chưa được sự chấp thuận của ba mà tự động đưa ra quyết định là không đúng, nhưng con không nghĩ mình đã làm sai. Bấy lâu nay ba cứ niệm tình riêng, để mặc họ như thế, công ti sẽ bị họ đục khoét ngày càng nhiều hơn mà thôi.
Ông Hoàng Minh trầm ngâm nhìn Thiên Vi không lên tiếng, cô hơi nghiêng đầu nhìn ông, không biết cái nhìn của ông là ý gì. Cô im lặng nín thở chờ đợi. Ông chấp hai tay lại với nhau, nâng cằm mình lên nhìn Thiên Vi rồi hỏi:
- Con có biết vì sao ba bất chấp việc con còn trẻ, đi làm chưa bao lâu nhưng vẫn muốn đưa con vào cái ghế phó tổng giám đốc hay không?
- Vì con là con gái của ba. Ba chỉ có hai chị em con mà thôi, Phương Đình lại bị mù, chuyện công ti về sau chắc chắn sẽ do con tiếp quản. Ba là muốn cho con quen dần – Thiên Vi cũng thẳng thắn đề cập đến quyền thừa kế công ti một cách không e dè trước mặt ba mình.
Ông Hoàng Minh mỉm cười gật đầu:
- Một phần bởi vì con đúng là con gái của ba, ba nghĩ đến khi ba già rồi, một nửa gia tài ba sẽ để lại cho em gái con cùng dì con, một nửa còn lại ba giao hết cho con. Cho nên ba muốn đào tạo con trở thành người kế nghiệp ba, nhưng chắc chắn không phải ở vị trí phó tổng giám đốc như thế. Thực ra, ba đã dự định sắp xếp một chiếc ghế giám đốc nào đó cho con, để con vươn lên và khẳng định năng lực của mình trước những cổ đông. Nhưng rồi ba thay đổi quyết định của mình. Con có biết vì sao không?
- Vì sao hả ba?
- Vì con có thể làm những điều mà với cương vị một người đứng đầu công ti như ba không thể làm – Ông Hoàng Minh bình thản nói ra suy nghĩ của mình. Từ lâu ông biết hai người em vợ của ông ăn chặn tiền vốn của công ti, nhưng họ theo ông đã lâu, dù muốn dù không, ông cũng không thể nào thẳng tay với họ được. Vì thế, ông chọn cách để Thiên Vi làm thay ông.
Thiên Vi im lặng nhìn ba ruột mình, người mà cô không thể nắm bắt được. Từ khi nhận lại quan hệ cha con, họ cũng chưa từng bày tỏ tình cảm sâu sắc gì trước mặt nhau. Giữa ông và cô luôn có một khoảng cách. Ở ông là khoảng cách mặc cảm tội lỗi, còn ở cô là khoảng cách của lòng căm hận. Dù bên ngoài, cô đối với ông từng lời nói cử chỉ đều hết sức kính nể, nhưng chỉ trong lòng cô biết cô oán giận ông chừng nào.
Giờ thì những lời ông nói ra, tựa như cô chính là con cờ của ông, mặc cho ông lợi dụng để đối phó với những người ông cần đối phó. Vậy thì cô cũng phải chứng minh cho ông thấy, cô không phải là con cờ dễ lợi dụng.
Cô bước đến bên ông, mỉm cười, ánh mắt chẳng ẩn hiện điều gì:
- Con xuống đây cũng là để bàn với ba việc này, con biết ba cũng sẽ khó xử nếu như ba bênh vực con như thế. Cho nên, con đưa ra kiến nghị, để hai cậu làm giám đốc ở chi nhánh mới của chúng ta. Chi nhánh vừa mới thành lập không bao lâu, về mặt kinh doanh vẫn chưa ổn định, đưa hai cậu ấy đến đó họ sẽ chẳng thể đục khoét được gì cả. Hơn nữa, còn tác động về mặt tích cực tăng doanh số kinh doanh. Hai người họ đều là người có kinh nghiệm, chắc chắn sẽ không có gì làm khó dễ họ được.
- Cứ làm theo ý con – Ông Hoàng Minh xua tay – Khuya rồi, con đi ngủ đi. Mai còn đi làm.
- Dạ.
Thiên Vi trở về phòng mình, nét mặt buồn thương. Cô ngã phịch xuống giường, mắt khẽ nhắm lại. Cô cảm thấy cô đơn vô cùng trong ngôi nhà này. Chưa từng có lấy một giây phút hạnh phúc nào cả.
Ông Hoàng Minh chỉ nhận cô làm con gái khi mà con gái cưng Phương Đình của ông ta bị mù. Lúc ông ta đến nhận cô, bà Kim Phượng đã đưa Phương Đình ra nước ngoài chữa trị đôi mắt, cô cảm thấy mình như kẻ dự phòng cho người thừa kế sự nghiệp của ông ta.
Nếu như ông ta chịu nhận lại cô vào giây phút cô đuổi theo chiếc xe của ông ta vào trong nhà thì có lẽ cô sẽ không hận ông ta. Nhưng mà, ông ta lạnh lùng để mặc cô đuổi theo và bị xua đuổi bên ngoài. Cô đã đứng dưới trời mưa hơn một tiếng đồng hồ chờ đợi để rồi nhận ra ông ta cũng như ông Hữu Hùng đều là những kẻ khốn nạn gieo rắc bất hạnh đến cuộc đời hai mẹ con cô.
Thiên Vi ngồi dậy, cô mở ngăn kéo, lấy chiếc hộp gỗ của mẹ ra vuốt nhẹ. Cô nhìn tấm hình của mẹ đặt trong đó mà rơi nước mắt.
Cô lần tay tìm lấy một bức hình khác, khi chạm đến bức hình đó, tay cô run lên không ngừng. Nụ cười của Duy Phong thật đẹp, tựa như ánh nắng mặt trời chiếu rọi.
- Duy Phong, em nhớ anh lắm. Hiện giờ anh ở đâu? Anh có đang hận em hay không?
Sân bay.
Vẫn nhộn nhịp người qua kẻ lại với vai trò ra đi và đưa tiễn. Một chàng trai mặc chiếc áo sơ mi sọc, có gương mặt sáng bước ra khỏi nhà chờ, kéo theo một chiếc va li nhỏ. Anh leo lên một chiếc xe hơi mà người trợ lí đang đợi, cho xe chạy đến một con đường quen thuộc.
- Đợi tôi ở đây.
Anh lần bước theo con hẻm nhỏ tuy có chút thay đổi, nhưng anh vẫn nhận ra đây là con đường quen thuộc dẫn đến nhà mình. Bước chân chậm dần khi anh đứng trước mảnh đất từng có một ngôi nhà xập xệ nhưng ấm cúng. Căn nhà đã được người ta mua và xây lại khá khang trang, nhưng lại treo biển: “Bán nhà”
Anh rời bước chân, quay trở lại xe, căn dặn người trợ lí:
- Đi thẳng rồi quẹo trái hai lần, anh sẽ thấy một căn nhà đang rao bán, mua lại căn nhà đó cho tôi.
Căn dặn xong, anh gọi điện thoại, có người bắt máy ngay, anh liền cười bảo:
- Phương Đình, anh về rồi.
Trong một quán nước yên tĩnh, với lối trang trí nhẹ nhàng tạo khoảng cách riêng biệt cho từng bàn, thích hợp làm nơi gặp mặt trò chuyện. Buổi trưa chỉ có vài người khách vãng lai mà thôi. Trong khi mấy nhân viên đi xung quanh lau sạch sẽ bàn ghế, cô chủ quán ngồi tính lại thu nhập của quán tháng này.
- Bà chủ à. Thu nhập tháng này nếu có lời nhiều thì có thể mời bạn bè một bữa ăn hay không? – Thiên Vi đi vào nhìn Dạ Thảo đếm tiền liền trêu.
Dạ Thảo ngẩng đầu lên nhìn Thiên Vi cười hỏi:
- Mới đến à? Ngồi đi, chờ mình một chút, sắp xong rồi.
Thiên Vi bèn ngồi xuống chiếc ghế đối diện, cô nhìn sắc mặt Dạ Thảo cau có bực dọc, bèn hỏi thăm:
- Buôn bán không tốt sao?
- Buôn bán vẫn tốt chỉ là… – Dạ Thảo lắc đầu đáp.
- Sao vậy?
- Không có gì – Dạ Thảo cụp mắt lắc đầu cười nhẹ, dẹp lại hết sổ sách vào ngăn kéo, khóa lại cẩn thận rồi bước ra ngồi kế bên Thiên Vi.
Phải một lát sau, Dạ Thảo mới buồn bã lên tiếng nói:
- Mình hôm nay đã gặp lại Tuấn Khôi.
- Khôi thế nào rồi? – Thiên Vi hơi giật mình, giọng trầm xuống hỏi.
- Mình cũng không rõ, mình không hỏi chuyện. Cậu ấy đến đây uống cà phê, dường như có tâm sự. Mình thấy cậu ấy hút nhiều thuốc lắm – Dạ Thảo lặng lẽ nói – Chắc là chuyện tình cảm không được tốt. Thỉnh thoảng có gặp vài bạn bè, nghe họ kể, dạo này cậu ấy với bạn gái hình như trục trặc gì đó.
Thiên Vi khẽ nắm tay Dạ Thảo thật chặt, lòng cô thấy buồn khôn xiết, năm xưa nếu không phải vì chuyện của cô thì có lẽ Dạ Thảo cũng không cần chôn mối tình này cho đến bây giờ. Cô còn nhớ, năm đó Dạ Thảo cùng Tuấn Khôi cãi nhau rất dữ dội, Tuấn Khôi còn bị Dạ Thảo tát một cái thật đau, từ đó giữa bọn họ chẳng còn tình bạn nào nữa. Cả năm học tiếp theo đó, dù đi lướt qua nhau, nhưng vẫn xem như chưa hề quen biết. Cô vẫn tưởng Dạ Thảo không để ý đến, nhưng khi bắt gặp Dạ Thảo cúi mặt buồn, lén lút nhìn theo bóng Tuấn Khôi, cô mới hiểu rõ tâm tư của Dạ Thảo. Cứ nghĩ tình cảm này sẽ dần theo thời gian mà trôi đi khi họ theo những hướng đi, những con đường khác nhau. Không ngờ, Dạ Thảo lại có tình cảm sâu sắc như thế.
Nhưng cuộc sống luôn thay đổi, con người cũng phải thay đổi. Dạ Thảo ngày xưa là một cô gái tròn trịa vui tươi và yêu đời. Còn giờ đây, Dạ Thảo đã trở thành một bà chủ xinh đẹp biết bao nhiêu người theo đuổi. Cô không muốn Dạ Thảo mãi chìm đắm về mối tình thuở nào.
- Tội gì phải như vậy? Tuấn Khôi cũng đâu biết tình cảm mà bạn dành cho bạn ấy – Thiên Vi muốn khuyên nhủ Dạ Thảo quên đi mối tình thuở học trò ngây ngô vẫn còn chưa kịp nở hoa.
- Khi con người ta gặp nhau rồi yêu nhau, sau đó chia tay, tình yêu dễ dàng quên lãng. Nhưng khi một người yêu thầm một người mà mãi mãi không thể nào nói ra, tình cảm đó sẽ ăn sâu vào trong trái tim, bám rễ mọc mầm khó mà nhổ lên được. Huống chi đây là mối tình đầu của mình.
Dạ Thảo khẽ cười buồn trả lời, nhưng rất nhanh sau đó Dạ Thảo quay sang Thiên Vi cười hỏi:
- Nghe nói ai đó đã chấp nhận lời tỏ tình của Thanh Phong rồi. Tương lai sẽ là bà bác sĩ, thật oai phong. Đến bao giờ mới chịu đãi mình một bữa rồi tuyên bố đây.
- Con người phải biết sống vì mình chứ. Chúng ta không thể nào sống mãi với mối tình đầu dang dở đó. Mình chấp nhận Thanh Phong là quyết định đúng đắn nhất. Thảo cũng phải gạt bỏ Tuấn Khôi ra khỏi đầu, chấp nhận một tình cảm mới, cuộc sống mới trở nên tốt đẹp hơn.
- Ai mà thích mình chứ?! – Dạ Thảo cười cười bảo.
- Thật thế không?! Sao mình nghe vài người bảo là đến đẩy chỉ để gặp bà chủ thôi.
- Đáng ghét, cứ trêu mình.
- Thật ra hôm nay mình định dẫn Thanh Phong về nhà chính thức giới thiệu anh ấy với ba mình.
- Mình ủng hộ Vi, cố lên.
- Thảo cũng phải cố lên mới được.
Cả hai người nhìn nhau bật cười, thật may là tình bạn của họ vẫn bền chặt, nếu không có Dạ Thảo, Thiên Vi không biết những ngày tháng đau khổ của mình sẽ ra sao.
***
Đang trên đường trở về nhà, Thiên Vi nhận được điện thoại của Thanh Phong, anh bảo lát nữa anh sẽ đến, muốn tham khảo cô xem nên tặng quà gì.
- Đâu phải lần đầu tiên anh đến nhà em, không cần bày vẽ quá đâu. Ba em cũng không chú trọng mấy chuyện đó lắm, tùy tiện mua một giỏ trái cây là được rồi. Cái ba em cần là anh đối xử tốt với con gái ông ấy thôi.
Cô nghe Thanh Phong bật cười trong điện thoại, nói thêm vài câu hai người cúp máy, cũng là lúc xe dừng trước nhà. Thiên Vi đi thẳng vào bên trong.
Cô vừa vào đã thấy bà Kim Phượng ra lệnh này nọ cho người giúp việc, khiến người giúp việc bận rộn vô cùng, không cẩn thận va vào cô.
- Xin lỗi cô hai.
- Nhà hôm nay có khách à? – Thiên Vi cũng chẳng nỡ trách móc, chỉ lên tiếng hỏi.
- Dạ, nghe nói là bạn trai của cô Phương Đình ở bên Mỹ mới về. Cậu Henry gì đấy. Bà chủ đang chuẩn bị tiếp đãi người ta.
Thiên Vi có nghe nói về cái tên này. Nghe bảo khi Phương Đình qua Mỹ điều trị đôi mắt rồi gặp anh ta, nhưng cụ thể thế nào thì cô cũng không rõ. Khi Phương Đình và bà Kim Phượng đi rồi, cô mới được ông Hoàng Minh nhận lại, họ còn chưa về thì cô đã sang Anh du học rồi. Cho nên dù anh ta có đến nhà nhiều lần, cô cũng chưa lần nào gặp mặt.
Ông Hoàng Minh từ trên lầu vui vẻ đi xuống cùng Phương Đình cười bảo:
- Hôm nay thật là ngày tốt, hai chàng trai đều cùng đến đây ăn cơm. Xem con kìa, nghe tin Henry về, cả ngày mặt cứ cười hớn hở.
- Ba cứ trêu con – Phương Đình ôm tay ông Hoàng Minh đỏ mặt kêu lên.
- Ba – Thiên Vi nhìn lên trên chào một tiếng.
- Con về rồi à. Thanh Phong đâu?
- Anh ấy lát nữa sẽ tới – Thiên Vi cười đáp.
Cô vừa nói xong, người giúp việc đã mở cửa mời Thanh Phong vào nhà, ông Hoàng Minh vui vẻ bảo:
- Vừa nhắc đã thấy mặt. Được rồi, vào bàn ngồi chúng ta cùng trò chuyện.
Thanh Phong và ông Hoàng Minh trò chuyện rất vui vẻ, bà Kim Phượng thì cứ bĩu môi suốt, Thiên Vi liếc nhìn Phương Đình, trông Phương Đình đầy sự mong đợi khiến Thiên Vi bất giác tò mò về người con trai này. Anh ta là người thế nào mà lại chấp nhận một cô gái mù như Phương Đình?
Tiếng chuông cửa vang lên, Phương Đình vội vàng đứng bật dậy.
- Cẩn thận, để mẹ ra mở cửa cho – Bà Kim Phượng giữ Phương Đình bảo, nhưng cô nhất quyết ra đón.
Một lúc sau, Phương Đình khoác tay một chàng trai đi vào, Thiên Vi lơ đãng quay mặt nhìn người đó, đôi đũa trên tay cô bất giác rơi xuống.
Đang nói chuyện, nghe tiếng đũa rơi, Thanh Phong và ông Hoàng Minh cùng quay sang nhìn Thiên Vi, sắc mặt cô đã tái nhợt, mắt nhìn chằm chằm vào người bạn trai Henry của Phương Đình.
- Ba… Anh Phong đến rồi ba – Phương Đình nói bằng giọng vui mừng giới thiệu.
Ông Hoàng Minh bèn mỉm cười nhìn bạn trai của Phương Đình và bảo:
- Henry, cháu về rồi à?! Mau đến đây ngồi cùng bác nào.
Phương Đình ôm tay bạn trai cùng đi về hướng đối diện Thiên Vi và Thanh Phong. Ông Hoàng Minh cũng hào hứng giới thiệu Thiên Vi và Thanh Phong với bạn trai của Phương Đình:
- Henry, để bác giới thiệu. Đây là Thiên Vi, chị gái của Phương Đình, còn đây là cậu Thanh Phong, bạn trai của Thiên Vi. Cháu là lần đầu gặp mặt chị gái của Phương Đình đúng không?
Anh ta quay sang nhìn hai người được giới thiệu, vẻ mặt có chút cứng đờ. Ông Hoàng Minh không để ý mà vui vẻ quay lại nhìn Thiên Vi và Thanh Phong:
- Đây là bạn trai ở bên Mỹ của Phương Đình, tụi nó quen nhau lâu rồi. Cậu ấy tên là Henry.
- Duy Phong! Ở Việt Nam cháu thích dùng tên tiếng Việt của mình hơn. Hơn nữa, tụi cháu không xa lạ với nhau đâu bác. Trước khi cháu gặp Phương Đình, tụi cháu từng rất thân với nhau, phải không Thanh Phong.
Duy Phong lướt qua Thiên Vi, cô đã mím môi, cụp mắt cúi đầu nhìn xuống dưới, cậu khẽ nhếch môi cười nói rồi nhìn sang Thanh Phong hỏi. Thanh Phong khá bất ngờ trước sự xuất hiện của Duy Phong. Không ngờ họ lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, anh bèn đứng lên mỉm cười chìa tay bắt tay Duy Phong:
- Lâu rồi không gặp, cậu dạo này thế nào?
- Mình rất tốt – Duy Phong mỉm cười trả lời.
- Hóa ra các cháu quen nhau à? Vậy thì tốt quá rồi, sau này dễ nói chuyện với nhau – Ông Hoàng Minh chẳng biết được quan hệ của ba người nên vui vẻ bảo – Thôi, ngồi xuống ăn cơm thôi các con.
Người giúp việc đưa cho Thiên Vi đôi đũa mới, cô ngồi im lặng ăn, thỉnh thoảng ông Hoàng Minh hỏi vài câu cô mới trả lời. Thanh Phong gắp thức ăn cho cô, cô ngẩng đầu cám ơn anh, ánh mắt tuyệt không nhìn Duy Phong lấy một cái.
Duy Phong cũng chỉ rôm rả trò chuyện với Phương Đình và ông Hoàng Minh mà thôi, thỉnh thoảng nói vài câu với Thanh Phong. Anh kể vài mẩu chuyện khi anh sống bên đó thế nào.
Hai người họ ngồi đối diện nhau, chỉ cần ngẩng mặt là có thể nhìn thấy nhau. Khoảng cách rõ ràng cũng chỉ cách nhau một cái bàn, thế mà tưởng chừng như hai người ở hai thế giới. Thế giới bên kia dường như sáng chói, chói đến mức người trong bóng đêm như cô chỉ biết cúi đầu không dám đối mặt.
Thiên Vi ăn một chút thì đứng lên nhìn ông Hoàng Minh nói:
- Ba, con thấy hơi mệt, con lên phòng nghỉ ngơi chút đây ạ.
- Em không sao chứ? – Thanh Phong lập tức lên tiếng hỏi.
- Không sao. Anh ở lại nói chuyện với ba em cùng mọi người một chút đi. Em lên lầu uống viên thuốc đã.
- Có bệnh thì phải uống thuốc, con cũng nên giữ gìn sức khỏe – Ông Hoàng Minh gật đầu quan tâm căn dặn Thiên Vi.
- Con biết rồi ba.
Thiên Vi rời ghế bước lên lầu, ông Hoàng Minh bèn trở lại với câu chuyện của mình. Duy Phong mỉm cười tỏ vẻ chăm chú lắng nghe lời ông, thế nhưng gương mặt anh hơi khẽ quay nhìn theo bóng dáng mệt mỏi đi lên lầu của Thiên Vi. Thiên Vi phải cố gắng lắm mới có thể trở về phòng mình. Cánh cửa vừa đóng lại, cô đã đổ người vào cửa rồi trượt dần xuống, nước mắt lăn dài trên gương mặt. Đã bao nhiêu lâu rồi cô không gặp lại Duy Phong, nỗi nhớ giày vò cô từng đêm, cô muốn đưa tay giữ lấy, nhưng chỉ luôn là hư không. Đau khổ chờ đợi, tìm kiếm mỏi mòn mà chẳng thể thấy. Vậy mà khi cô quyết tâm quên đi thì anh lại xuất hiện.
Vết thương trong lòng tưởng lành sẹo, nay mới biết nó đã tróc vảy chảy máu từ lúc nào.
- Cốc… cốc… cốc…
- Thiên Vi. Là anh đây – Thanh Phong đứng bên ngoài lên tiếng khẽ gọi.
Thiên Vi mím môi run run kìm nén lại những giọt nước mắt rồi mới từ từ đứng lên, lau sạch nước mắt trên mặt và mở cửa cho Thanh Phong. Thanh Phong đi vào phòng cô với một li nước ấm trên tay.
- Em sao rồi?
- Em không sao? – Cô yếu ớt lắc đầu – Chỉ là có chút bất ngờ.
- Anh cũng bất ngờ vô cùng – Thanh Phong nhẹ đặt li nước lên đầu giường rồi đáp – Thật không ngờ Duy Phong lại là… – Thanh Phong bỏ dở câu nói, anh vẫy tay gọi Thiên Vi vẫn đứng ở cửa đến bên cạnh anh.
Cả hai cùng ngồi xuống giường, Thanh Phong đưa cho cô một viên thuốc:
- Cũng may anh có đem theo thuốc.
- Em không sao đâu mà – Thiên Vi hơi rụt người từ chối uống thuốc.
- Em không thể từ chối uống thuốc trước mặt bác sĩ, bởi vì như thế sẽ khiến họ muốn lôi em đi chích thuốc đó – Thanh Phong cười trêu cô một câu.
Thiên Vi biết Thanh Phong cố làm mình vui, cho nên cô đành mỉm cười, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc. Thiên Vi uống xong, Thanh Phong đặt li trở lại bàn ngay ngắn, sau đó mới ôm lấy Thiên Vi, để đầu cô tựa lên vai anh, giọng khẽ khàng:
- Em biết là trước mặt anh, em không cần phải gồng mình để sống và mỉm cười mà.
Nghe được những lời này, Thiên Vi bật khóc nức nở. Đúng là cô chỉ có thể sống với chính cô trước mặt Thanh Phong mà thôi