← Quay lại trang sách

Chương 12 Hãy xem là giấc mơ

Két…”.

Tiếng mở cửa vang lên từ ngôi nhà tưởng chừng không có người khiến Duy Phong giật mình, những suy nghĩ về quá khứ bị gián đoạn. Anh đưa mắt nhìn vào ngôi nhà và thoáng giật mình.

Người trong nhà bước ra cũng giật mình kinh ngạc, chôn chân ngay tại cửa nhà, ánh mắt sững lại nhìn chằm chằm Duy Phong trước mặt, tựa như anh là ảo giác của bản thân mình, nếu chớp mắt, ảo giác sẽ tan biến ngay lập tức.

Sau mấy giây sững người, Thiên Vi chớp mắt bối rối, cô cụp mắt nhìn xuống bên dưới, hai tay bất giác co chặt lại, cô không biết phải đối diện với Duy Phong ra sao, anh vẫn là người khiến trái tim cô không ngừng rung động. Phải mất thời gian khá lâu, Thiên Vi mới ngẩng đầu lên nhìn Duy Phong. Anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc không thay đổi chút nào, chân mày anh khẽ chau lại, ánh mắt bỗng trở nên hoài nghi.

- Sao cô lại ở đây? – Duy Phong là người lên tiếng hỏi trước, phá tan sự yên tĩnh căng thẳng giữa hai người, nhưng giọng anh lạnh lùng đến mức có thể nghe ra sự khinh miệt.

- Chuyện này thì liên quan gì đến anh? – Thiên Vi cũng đáp lại bằng một giọng hờ hững.

- Cô quên rằng đây là nhà của tôi hay sao? – Duy Phong nhếch môi cười nhạt, giọng nói bắt đầu châm biếm – Chẳng lẽ một thời gian dài cô sống nhờ ở nhà tôi mà cũng quên mất hay sao? Cũng phải thôi, người như cô thì làm gì có tình cảm để nhớ đến chuyện gì chứ.

Giọng châm biếm của Duy Phong như những mũi kim nhọn đâm vào trái tim Thiên Vi, tim của cô không ai bóp mà đau đớn vô cùng, nhưng cô kìm nén lại nhìn anh cười nhạt:

- Nếu tôi không lầm thì nó đã không còn là nhà của anh từ lâu rồi.

- Cô… – Duy Phong không nói nên lời trước lời đáp có phần châm chọc lại của cô, anh bực tức hỏi – Tại sao cô ở đây?

- Đây là nhà của tôi, tôi không ở đây thì ở đâu? – Thiên Vi đáp lời.

- Cô đã mua lại căn nhà này sao? – Duy Phong hỏi bằng giọng hoài nghi.

- Phải.

Duy Phong xém chút buộc miệng hỏi cô vì sao lại mua căn nhà này, trong lòng anh mong muốn cô nói rằng cô mua lại căn nhà vì nó là căn nhà kỉ niệm của anh và của cô, nhưng lại sợ câu trả lời hoàn toàn không như mong muốn thì trái tim anh sẽ đau đớn nhiều hơn. Cho nên anh điều chỉnh lại cảm xúc, bằng một giọng cao ngạo anh nói:

- Cô ra giá đi.

- Tôi không hiểu anh đang nói gì – Thiên Vi dù hiểu ý của Duy Phong, nhưng cô phớt lờ giả bộ như không hiểu.

- Tôi muốn cô nhượng lại căn nhà cho tôi. Cô cứ ra giá, bao nhiêu tiền tôi cũng chấp nhận – Duy Phong bèn đáp.

- Cất tiền của anh lại đi, bởi vì cho dù anh ra giá thế nào, tôi cũng sẽ không bán căn nhà lại cho anh đâu – Thiên Vi rất muốn nói cho Duy Phong biết, cô mua lại căn nhà này bởi vì nó chính là căn nhà kỉ niệm của anh, là kỉ niệm của hai người bọn họ. Tuy căn nhà đã được xây lại, nhưng cảm giác ấm áp ngày xưa vẫn còn vương vấn nơi này. Nhưng mà bây giờ cô không thể nói ra những lời này được, bởi vì hiện tại cô không biết Duy Phong có còn tình cảm với mình hay không. Hơn nữa giờ đây bên cạnh Duy Phong đã có Phương Đình, nhìn ánh mắt chăm sóc lo lắng của Duy Phong đối với Phương Đình, nhìn nụ cười yêu thương mà anh dành cho Phương Đình, trái tim cô chỉ có thể lặng lẽ chảy máu mà thôi. Cho nên trước khi Duy Phong nói thêm điều gì, cô đã lên tiếng nói trước:

– Thầy phong thủy đã xem bói cho tôi, bảo tôi mua một miếng đất cất nhà ở đây thì đường công danh sẽ nhanh chóng thăng tiến, phát tài phát lộc về sau. Thật trùng hợp là vừa lúc chủ nhà rao bán, cho nên tôi liền mua lại.

Thực chất khi vừa về nước, cô đã đến liên hệ với chủ nhà mua lại căn nhà này, nhưng lúc đó họ chưa chịu bán cho cô. Cô chỉ còn biết chờ đợi mà thôi, cuối cùng ông trời cũng không phụ lòng cô, đã cho cô mua lại được căn nhà.

Duy Phong nghe cô nói thì rất giận, anh phẫn nộ quay người rời đi. Thiên Vi đứng nhìn theo bóng dáng cô đã mong nhớ bao năm nay mà không cầm được nước mắt. Cô bước đi đến bên gốc cây nhìn thật lâu hình khắc trái tim trên đó, cô chạm khẽ vào nó, trái tim của cô còn ở nơi này, nó mãi mãi còn ở nơi này. Nhưng trái tim anh liệu có còn ở nơi này hay không? Cô bước vòng qua bên kia thân cây, cô khẽ nhìn những chữ mà mình khắc trên cây, chỉ có chữ: “Đợi”, không phải một, mà là bảy chữ. Cứ mỗi năm trôi qua, cô lại đến nơi này khắc một chữ “Đợi”.

Ngôi nhà thì cô không có cách nào ngăn họ tháo dỡ, chẳng ai muốn sống trong căn nhà tồi tàn như thế cả. Nhưng cái cây này, cô đã bật khóc năn nỉ ông bà chủ đừng cưa nó đi, bởi vì nó lưu giữ dấu ấn tình yêu của cô và Duy Phong. Ông bà chủ cũng là người tốt bụng, cảm động trước tấm lòng của cô nên mới giữ lại cái cây này, và cho phép cô đến đây ngồi dưới gốc cây khắc chữ “Đợi“ kia.

Thiên Vi miết ngón tay theo từng chữ “Đợi” mà mình đã khắc trên thân cây, giọng cô vỡ òa nói với cái cây trước mặt mình:

- Tao đã đợi được anh ấy trở về rồi, nhưng mà tao lại không đợi được tình yêu của anh ấy.

Khi trở về, Thiên Vi ghé qua quán cà phê của Dạ Thảo, nhưng tìm hoài lại không thấy bóng dáng cô đâu, đành hỏi một nhân viên mới biết cô không đến quán cả ngày hôm nay rồi, có nhiều thứ cần phải gọi thêm để bán nhưng chẳng có Dạ Thảo ở đây để tính tiền. Thiên Vi liền gọi điện thoại bàn, điện thoại di động cho Dạ Thảo, nhưng mãi vẫn chẳng thấy cô bốc máy. Lo lắng xảy ra chuyện gì cho Dạ Thảo, Thiên Vi lái xe đến thẳng nhà riêng của cô, ngôi nhà này được Dạ Thảo mua lại hơn một năm trước, bởi vì quán dọn dẹp đến khuya mới xong, Dạ Thảo sợ mình về khuya làm phiền ba mẹ, cho nên quyết định ra ở riêng.

Thiên Vi đứng trước nhà gọi cửa thật lâu mà chẳng thấy Dạ Thảo ra mở cửa, cô đang thất vọng định ra về thì tiếng cửa mở khiến cô giật mình quay lưng lại phát hiện ra vẻ mặt thất thần của Dạ Thảo.

- Thảo sao vậy? – Thiên Vi hoảng hốt lao đến bên Dạ Thảo lo lắng hỏi, nhìn hốc mắt thâm quầng của Dạ Thảo, kèm đôi mắt đỏ hoe, Thiên Vi mím môi hỏi – Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho mình biết đi.

Dạ Thảo lắc đầu, quay người đi vào trong nhà, dáng vẻ thất thểu sầu não ngã phịch xuống ghế sô pha, mắt nhắm nghiền dựa người vào thành ghế. Thiên Vi lần đầu nhìn thấy Dạ Thảo như vậy, trong lòng bán tín bán nghi, bèn ngồi xuống bên cạnh lay Dạ Thảo hỏi chuyện:

- Có phải Thảo và Khôi đã xảy ra chuyện gì không?

Dạ Thảo nghe Thiên Vi hỏi thì mở mắt ra, ánh mắt bối rối quay mặt lảng tránh. Thiên Vi run run nhìn Dạ Thảo, thái độ khác lạ của Dạ Thảo khiến cô không khỏi suy nghĩ, Thiên Vi run run hỏi:

- Có phải hai người đã…

- Đừng hỏi nữa, nếu xem mình là bạn thì đừng hỏi mình bất cứ việc gì – Dạ Thảo hai tay bưng lấy đầu, lắc đầu lia lịa bật khóc.

Thiên Vi thở dài, cô đưa tay ôm lấy Dạ Thảo trấn an:

- Được, mình không hỏi, mình không hỏi. Đừng khóc, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, mình sẽ bên cạnh Thảo mà. Chúng ta là những người bạn tốt đúng không?!

Dạ Thảo bật khóc trong lòng Thiên Vi, Thiên Vi lặng lẽ vỗ về cô. Mãi thật lâu sao, Dạ Thảo mới lấy lại bình tĩnh ngồi thẳng người, lấy khăn giấy lau nước mắt. Cô nhìn Thiên Vi, hít sâu một hơi, khe khẽ kể lại.

- Hôm qua, mình gặp Tuấn Khôi ở bên ngoài, cậu ấy say rượu. Mình hỏi mãi mà cậu ấy chẳng nói cho mình biết nhà cậu ấy ở đâu. Cho nên mình…

- Cho nên Thảo đã đưa cậu ấy về đây.

Dạ Thảo thấy Thiên Vi đã đoán trúng thì chỉ biết gật đầu. Lại khóc nhiều hơn, rồi nghẹn ngào kể lại:

- Mình biết chuyện này là sai lầm, thế nhưng khi cậu ấy hôn mình, trái tim mình đã rung động nhiều đến mức mình mất đi lí trí. Mình đã không kháng cự, cho nên…

- Mình hiểu – Thiên Vi nhẹ nhàng đáp, cô hiểu tình cảm cố chấp của Dạ Thảo đối với Tuấn Khôi cũng giống như tình cảm cố chấp của cô đối với Duy Phong. Huống hồ, cô với Duy Phong là bảy năm xa cách, còn Tuấn Khôi với Dạ Thảo chỉ là khoảng thời gian ba năm mà thôi. Chỉ mới ba năm thôi, sự rung động trong lòng khó mà dứt hẳn. Thiên Vi nhìn Dạ Thảo bằng ánh mắt thấu hiểu tâm tình, cô hỏi:

- Tuấn Khôi, cậu ấy có nói gì không?

- Mình không muốn cậu ấy khó xử, cho nên…

- Cho nên thế nào? – Thấy Dạ Thảo ngập ngừng không nói, Thiên Vi nóng ruột hỏi dồn.

- Mình nói, “Chúng ta đều đã lớn, những chuyện như thế này đều là bình thường, bên tình bên nguyện, không ai phải chịu trách nhiệm với ai cả. Mình bảo cậu ấy không cần phải áy náy, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên của tụi mình”.

- Làm sao có chuyện đó được – Thiên Vi gần như gầm lên – Cậu ta đâu phải là một đứa trẻ mà không phân biệt đâu là lần đầu tiên chứ.

- Mình đã thu xếp mọi thứ trước khi cậu ấy tỉnh – Dạ Thảo cúi mặt nói.

- Sao Thảo lại ngốc như vậy chứ?! Phải bắt cậu ta chịu trách nhiệm với hành động của cậu ta chứ – Thiên Vi tức tối nói.

- Tình yêu là sự tự nguyện chứ không phải sự bắt buộc và chịu trách nhiệm như thế. Mình không cần một tình yêu như thế, càng không muốn ràng buộc cậu ấy bằng cách đó – Dạ Thảo cười khổ nói.

- Cho nên chấp nhận đau đớn một mình như thế sao?! Cho nên cậu đã khóc từ lúc đó đến bây giờ hay sao?! – Thiên Vi chua xót nói, cô ôm lấy Dạ Thảo đau lòng bật khóc – Tội gì phải làm như thế chứ, tội gì phải làm như thế chứ.

Sao số phận của cô và Dạ Thảo lại khốn khổ như thế, sao ông trời lại bắt họ gặp bất hạnh trong tình yêu như thế?!

Năm xưa, chính cô cũng vì tình yêu mà chấp nhận hi sinh như thế, đổi lại là ánh mắt oán hận và sự xa cách, nhung nhớ trong bảy năm trời.

Năm đó, khi Duy Phong nắm tay cô đi vào trước mặt ba cậu lớn tiếng nói:

- Dù ba có phản đối thế nào đi chăng nữa, con cũng nhất định giữ Thiên Vi ở lại đây với chúng ta.

Ba Duy Phong cũng là người đàn ông hiểu chuyện, ông nhìn thấy vẻ mặt sưng húp, đầu tóc rũ rượi của Thiên Vi thì không nói gì thêm, chỉ thở dài đứng lên bảo:

- Ba đi xin ít ván ép về dựng phòng cho Thiên Vi.

Vậy là Thiên Vi chính thức ở lại trong nhà của Duy Phong.

Tuấn Khôi và Thiên Minh nghe tin cũng đến giúp họ dựng lại một bức vách làm phòng ở cho Thiên Vi. Dạ Thảo cũng đem cái túi xách đến cho Thiên Vi. Cũng may lần trước Thiên Vi đã thu dọn mọi thứ để ra đi, lúc trở về cô không cầm theo túi nên đã để ở chỗ Dạ Thảo, bây giờ cô không phải vất vả chuyện quần áo nữa. Chỉ là Dạ Thảo kéo cô sang một góc, nhìn cô lo lắng nói:

- Hay là đến nhà mình đi. Vi và mình ở chung phòng, có Vi ở chung, mình sẽ rất vui. Ba mẹ mình cũng rất thương Vi mà.

- Không cần đâu. Mình ở đây là được rồi. Mình biết là Thảo lo lắng cho mình, nhưng mình tin đây mới là cuộc sống mà mình mong muốn – Thiên Vi vừa đáp vừa quay đầu nhìn Duy Phong đang nhễ nhại mồ hôi dùng búa đóng đinh tấm ván vào thân cây. Có lẽ đây là sự ngây ngô và mộng tưởng của tuổi mới lớn, cho rằng mối tình đầu cũng là mối tình cuối của mình. Cô đã chọn Duy Phong, cô tin rằng Duy Phong rồi sẽ trở thành người đàn ông trong cuộc đời cô.

Dạ Thảo thấy vẻ hạnh phúc ánh lên trong đáy mắt Thiên Vi, cô cũng cầu mong cho Thiên Vi được hạnh phúc, cô cũng đưa mắt nhìn Duy Phong, cô cũng tin rằng Duy Phong là một chàng trai tốt đáng để gởi gắm cuộc đời mình.

Cuối cùng căn phòng cũng được dựng xong, căn phòng rất nhỏ, chỉ chứa được một chiếc giường nhỏ, một cái bàn đơn sơ, nhưng rất kín đáo và có cái cửa chắc chắn. Có thêm căn phòng trong nhà, ngôi nhà Duy Phong càng trở nên chật chội nhiều hơn. Nhưng Thiên Vi lại thấy sự nhỏ bé chỉ càng khiến căn nhà thêm ấm áp hơn.

Thiên Vi không nói lí do vì sao cô rời khỏi nhà, bạn bè cũng chẳng ai lên tiếng hỏi, chỉ ngồi quây quần sau buổi dựng phòng xong, một đĩa rau xào, một ít thịt, một ca trà đá. Nhưng mọi người lại rất vui vẻ cùng ăn cùng uống cùng trò chuyện.

- Chúc cho cuộc sống tự lập của Thiên Vi thành công – Tuấn Khôi cầm li trà của mình giơ lên cao nói.

Mọi người cùng nâng li hùa theo lời chúc.

Một lát sau, cả nhóm bắt đầu hùa nhau quay sang trêu ghẹo Duy Phong và Thiên Vi.

- Duy Phong, không được lợi dụng cơ hội làm chuyện xấu nha – Thiên Minh nháy mắt tinh nghịch nói với Duy Phong.

Cả bọn phá ra cười cùng hùa nhau trêu khiến Duy Phong và Thiên Vi xấu hổ đỏ mặt đến mang tai. Cũng may là ba Duy Phong đã đi làm rồi, cho nên mọi người càng thoải mái trêu ghẹo hai người nhiều hơn.

Đến khi mọi người ra về thì trời cũng đã sập tối rồi. Bầu trời đã điểm những ánh sao lấp lánh và vành trăng tròn cũng bắt đầu nhú ra khỏi rìa mây.

Thiên Vi và Duy Phong ngồi trước nhà nhìn lên bầu trời, cả hai im lặng bên cạnh nhau, không ai lên tiếng nói gì. Cảm giác giống như chỉ cần được ở bên cạnh nhau, nghe được hơi thở lẫn tiếng tim đập của nhau chính là điều hạnh phúc mà họ muốn có.

- Duy Phong.

- Hả?

- Duy Phong.

- Có chuyện gì?

- Mình đột nhiên chỉ muốn gọi tên của bạn thôi – Thiên Vi khẽ cười quay đầu nhìn Duy Phong rồi nói. Nói xong Thiên Vi tiếp tục nhìn lên trời, một ngọn gió khẽ thổi qua, Thiên Vi hít một hơi thật sâu cảm nhận hương vị của gió, cô khẽ nói – Gió thật là mát.

- Vi có thích gió hay không?

- Thích chứ. Gió có thể cuốn những buồn phiền của con người bay đi xa. Như hiện giờ nè, mình hít thật sâu một cơn gió, sau đó thở thật mạnh ra, những buồn phiền đã bay theo gió rồi.

Duy Phong quay đầu nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thiên Vi, có thể thấy sóng mũi cao thanh tú của cô, thấy được rèm mi cong cong đầy thu hút của cô, khiến tim cậu đập mạnh. Duy Phong đưa tay nắm lấy bàn tay đang đặt dưới sàn bên cạnh mình của Thiên Vi, đầu cũng ngẩng lên nhìn trời sao hỏi:

- Vi có biết ý nghĩa của cái tên Duy Phong hay không?

Cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng lại truyền sang một hơi ấm khiến Thiên Vi cảm thấy ấm áp vô cùng, cô quay sang nhìn nét mặt của Duy Phong khẽ đáp:

- Mình không biết.

- Duy Phong nghĩa là cơn gió duy nhất – Duy Phong đáp rồi quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt của Thiên Vi – Cơn gió duy nhất của Thiên Vi.

Đó có được xem là một lời hứa hẹn hay không, Thiên Vi không biết, nhưng cô tin lời Duy Phong nói. Duy Phong – cơn gió duy nhất của Thiên Vi.

Một nụ hôn thật vụng về, một cái môi chạm môi nhưng cũng khiến hai trái tim rung lên liên tục, hai bàn tay nắm chặt gắn liền hai trái tim lại với nhau. Khi cả hai buông nhau ra, mặt đã đỏ bừng đến mang tai. Thiên Vi dịu dàng tựa đầu vào vai Duy Phong, đối với cô, đây là những giờ khắc hạnh phúc nhất mà cô có.

Ánh trăng trên bầu trời thật êm đềm hững hờ bên những áng mây trôi, lúc hiện, lúc ẩn trong mây, lúc sáng lúc tối. Chẳng ai nghĩ rằng cuộc sống của hai người cũng như ánh trăng kia, lúc êm đềm hạnh phúc, lúc đau khổ triền miên.

Khi Thiên Vi trở về nhà thì đã thấy Duy Phong cùng mọi người trong nhà dùng cơm. Ông Hoàng Minh thấy con gái về liền giục:

- Ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người luôn đi con.

Thiên Vi khẽ liếc mắt nhìn Duy Phong, anh đã thay một bộ đồ ngắn thật thoải mái, đang dịu dàng gắp thức ăn đưa đến tận miệng cho Phương Đình, còn Phương Đình hạnh phúc ra mặt đón nhận sự săn sóc của Duy Phong. Trông hai người tình tứ thân mật như xung quanh chẳng có người, mà ông Hoàng Minh và bà Kim Phượng có vẻ thản nhiên trước hành động của hai người bọn họ. Thiên Vi đoán là họ đã quá quen với việc Duy Phong săn sóc Phương Đình như thế, trong lòng cô đầy đau đớn cùng thắc mắc, muốn biết trong bảy năm qua, đã xảy ra chuyện gì với Duy Phong, anh làm sao quen biết với Phương Đình, hai người làm sao lại yêu nhau.

Thiên Vi cắn môi, quay mặt không nhìn hình ảnh khiến tim cô đau đớn nữa, cô cố gắng mỉm cười nhìn ông Hoàng Minh khẽ nói:

- Lúc nãy con đi gặp bạn nên đã cùng ăn cơm rồi, mọi người cứ ăn tự nhiên. Con xin phép đi lên lầu tắm rửa.

Bà Kim Phượng nhìn Thiên Vi với ánh mắt không thoải mái với sự hiện diện của cô trong bữa ăn, nghe cô nói vậy thì vui vẻ, sắc mặt tươi trở lại, bà ta đon đả giả vờ bảo:

- Hồi nãy mẹ có dặn người làm chừa thức ăn cho con, nhưng con ăn rồi vậy thì không cần chừa nữa.

Thiên Vi vốn chưa ăn tối, chỉ là không muốn thấy Duy Phong và Phương Đình vui vẻ bên nhau, cho nên mới nói dối mình ăn rồi. Nghe bà Kim Phượng nói thế, cô khẽ cười nhạt nhìn bà ta bảo:

- Con lớn rồi, tự biết chăm sóc mình. Ăn hay không ăn, tự con biết dặn dò người làm, không cần phiền dì phải lo lắng đâu. Ơn này con nhận không nổi.

- Thiên Vi – Ông Hoàng Minh gác đũa chau mày nhìn Thiên Vi có chút không hài lòng. Con gái vẫn bướng bĩnh như thế, bao nhiêu năm rồi khi cô trở về đây chưa từng gọi một tiếng mẹ với bà Kim Phượng, càng có thái độ xa cách hờ hững đối với bà, cho dù bà Kim Phượng có ở trước mặt ông bày tỏ thái độ quan tâm lo lắng cho cô bao nhiêu. Ông cũng biết bà Kim Phượng chỉ tỏ vẻ yêu thương Thiên Vi trước mặt ông mà thôi, nhưng Thiên Vi chỉ ngoan ngoãn trước mặt ông, còn đối với bà Kim Phượng cô luôn thẳng thắn bày tỏ thái độ không thích rất rõ ràng.

- Con thấy mệt, con lên lầu đây – Thiên Vi phớt lờ thái độ của ông Hoàng Minh, xoay người đi lên lầu.

- Ông xem kìa, nó lúc nào cũng như vậy cả – Bà Kim Phượng nhân cơ hội bày tò bực tức với ông Hoàng Minh, nhưng lời chưa nói hết đã gặp ánh mắt khó chịu của ông Hoàng Minh thì im bặt.

Dù sao thì chuyện Thiên Vi năm xưa đến tìm ông hết lần này đến lần khác đều bị bà giấu giếm khiến cho Thiên Vi phải nhiều phen khổ sở, cho nên ông không hề trách thái độ không thích bà của Thiên Vi.

Không khí bữa ăn vốn vui vẻ bỗng chùng xuống, Phương Đình xụ mặt buồn, dù cô biết rằng chuyện này vẫn thường xảy ra nhưng trong lòng không khỏi thở dài. Chỉ có Duy Phong là giương ánh mắt nhìn theo bóng lưng Thiên Vi lên lầu.

Thiên Vi nằm lăn lộn trên giường, cô bị cái đói làm mất ngủ, nằm mãi mà không tài nào ngủ được. Nằm im lặng nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, càng làm cô không thể ngủ. Cô ngồi dậy, lấy tài liệu công việc ra bắt đầu xem xét lại.

Lát sau nhìn trong li nước của mình đã cạn, cô đứng lên cầm li đi ra ngoài, vừa đi vài bước đã bị tiếng sấm đùng đoàng làm cho hoảng sợ, cô đánh rơi cái li xuống đất, hoảng sợ đưa hai tay bịt kín lỗ tai mình, người khụy xuống dựa vào tường chờ đợi cơn sấm đi qua.

- Vẫn sợ sấm như vậy hay sao?

Giọng nói có chút lạnh lẽo, nhưng Thiên Vi lại thấy ấm áp, đủ sức xua đi nỗi sợ của cô. Cô khẽ đứng lên, xoay người nhìn Duy Phong, dưới ánh đèn mờ, ánh mắt anh sáng như vì sao trên bầu trời mà họ từng cùng nhau nhìn ngắm, chỉ khác là ánh mắt này chẳng còn hướng về cô mà nói: “Duy Phong là ngọn gió duy nhất của Thiên Vi”. Môi Thiên Vi run run nhìn Duy Phong muốn lên tiếng nói lại thôi. Cô định cúi người xuống nhặt cái li cô đã đánh rơi xuống đất, cũng may nó bằng nhựa nên không bị bể, nhưng cái li ở gần Duy Phong hơn nên anh đã nhanh tay nhặt được nó trước cô. Thiên Vi đưa tay đón cái li, khẽ gượng cười nói:

- Cám ơn.

Cô định lấy li xong rồi đi, nhưng thình lình một tiếng sấm rền lại vang lên, cô hoảng sợ lao đến ôm chặt lấy Duy Phong. Cả người cô run lên trong lồng ngực anh, tay siết chặt anh hơn, giữ lấy hơi ấm của anh, nhờ nó che chở cho cô qua cơn sợ hãi.

Tiếng sấm qua đi hồi lâu, Duy Phong mới khẽ đẩy cô ra khỏi người anh, Thiên Vi ngượng ngùng nói:

- Xin lỗi, bất ngờ quá cho nên…

- Muốn đi lấy nước sao? – Duy Phong không để ý lời Thiên Vi, anh lạnh lùng hỏi rồi xoay người bước đi – Tôi đưa em đi lấy.

Cả hai xuống dưới bếp, ánh đèn được bật lên sáng bừng khiến cảm giác tĩnh mịch của bóng đêm bị xua đi nhanh chóng. Khoảnh khắc chờ đợi nước đổ đầy li bỗng trở nên dài đến mức khiến người ta cảm thấy nghẹt thở, hít một hơi thật sâu, Thiên Vi mới lên tiếng hỏi:

- Anh không ngủ được sao?

- Phải. Không ngủ được – Duy Phong nhếch môi trả lời, cười nhạt một cái anh bổ sung thêm – Vì nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.

Thiên Vi quay lại nhìn anh. Ánh mắt bị sự xúc động trong tim làm đỏ hoe rưng rưng nơi khóe mắt, cô nghẹn ngào nhìn Duy Phong nói:

- Anh có biết, em đã mơ giấc mơ này đã bảy năm rồi hay không?

Duy Phong nhìn ánh mắt gần rơi nước mắt của Thiên Vi, vẻ mặt trầm buồn, anh khẽ xoay người nhìn qua bên ngoài. Từ khe hở của bức rèm cửa kính nhìn ra vườn, anh nhìn thấy những giọt mưa rơi dưới ngọn đèn sáng trong vườn, trong tai vang lên điệu nhạc của bài “Hãy xem là giấc mơ”, bài hát mà anh vẫn thường nghe khi hai người xa cách.

Mơ – anh cũng đã mơ rất nhiều rồi, nhưng rồi khi tỉnh giấc lại thấy cay đắng. Anh đã xem quá khứ ngày xưa là một giấc mơ, một giấc mơ cần quên lãng khi thức giấc.

Con người không ai có thể sống với giấc mơ của mình, nhưng cô thì sống với giấc mơ từng đêm đến tận bảy năm trời. Bởi vì đó là giấc mơ hạnh phúc nhất của cô.

Cả hai người, hai dòng suy nghĩ lặng lẽ đứng bên nhau nhìn mưa rơi bên ngoài, nhưng lại có cùng một kí ức không phai nhòa.