Chương 13 Nắng đã phai màu
Trên con đường tối dưới trời mưa nhạt, có một đôi trai gái đèo nhau trên chiếc xe đạp lững thững chạy về nhà sau khi ra khỏi bệnh viện.
- Không kịp rồi, mưa đã bắt đầu nặng hạt – Thiên Vi ngồi ở sau lưng Duy Phong giơ tay đón những hạt mưa từ trên trời rơi xuống mà thở dài kêu lên.
Duy Phong ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời đen kịt, chỉ có ánh đèn vàng ở đường là phảng phất ánh sáng, cậu gồng chân đạp nhanh hơn nữa.
- Mình đã bảo cứ chạy thẳng về nhà, không cần ghé qua bệnh viện mà, thấy chưa, mưa rồi đó – Thiên Vi thấy Duy Phong cố sức chạy thì xót xa khẽ trách. Cô xin được một công việc ở một tiệm làm bánh, đến mười giờ là tan tầm. Duy Phong lúc nào cũng đến đúng giờ đón cô ra về, nhưng lần nào trước khi ra về, cả hai cũng đến bệnh viện thăm mẹ của cô, sau đó mới đèo nhau về nhà. Hôm nay cũng không ngoại lệ, nhưng thấy trời phủ mây đen kín mù, Thiên Vi đã bảo với Duy Phong là cứ về nhà luôn, nhưng Duy Phong vẫn chở cô đến bệnh viện.
- Hì, ghé qua xem sẽ yên tâm hơn mà – Duy Phong vừa chạy vừa trả lời.
Tuy ngoài miệng trách nhưng trong lòng thấy vui lắm, người thân duy nhất của cô chính là mẹ. Dù bây giờ mẹ cô vẫn nằm liệt trên giường, nhưng chỉ cần mẹ còn sống, cô đã thấy đủ lắm rồi. Cho nên cô luôn muốn được gặp mẹ mỗi ngày, nhìn thấy mẹ cô sẽ thấy an tâm hơn nhiều.
Cơn mưa dường như chẳng thương cho sự cố gắng hì hục của Duy Phong, nó cứ thế tuôn trào xuống, cả hai vội vã dừng xe, nép vào một mái hiên nhà nhìn mưa rơi.
- Lạnh không? – Duy Phong quay sang nhìn Thiên Vi dịu dàng quan tâm hỏi.
Gió bắt đầu thổi mạnh, mưa càng lúc càng dày đặc, cái lạnh bắt đầu len lỏi xâm nhập vào da thịt, Thiên Vi cũng có chút lạnh. Cô xoa hai tay lại khẽ gật đầu đáp:
- Lạnh.
Duy Phong liền nắm lấy tay cô xoa ấm, còn đưa môi đến thổi hơi ấm vào tay cô, cậu đẩy người Thiên Vi vào bên trong, còn mình đứng bên ngoài che chắn. Thiên Vi cảm động nhìn Duy Phong, cô cảm thấy ông trời đối với cô không hề bạc, ông lấy đi của cô một người cha, nhưng lại bù cho cô một người thật lòng quan tâm đến mình.
Hai người nắm chặt tay nhau, dựa sát vào nhau đứng nhìn trời mưa không ngớt, mưa chẳng thấy có dấu hiệu ngừng gì cả, nếu đứng đây chờ cũng bị gió lạnh thổi đến bệnh mà thôi, nên Thiên Vi liền bảo:
- Chúng ta đội mưa đi về nhà thôi.
Duy Phong thấy mưa cũng chưa có dấu hiệu ngớt, bèn gật đầu cùng Thiên Vi lên xe chạy về nhà. Thiên Vi vòng tay ôm chặt eo của Duy Phong, đầu cô tựa vào lưng của cậu. Dù mưa lạnh, nhưng hai trái tim ấm áp cùng hòa vào nhau.
Thiên Vi nằm đắp chăn ấm áp ngủ ngon sau khi trở về nhà tắm rửa thay quần áo, cái lạnh bao trùm bên ngoài khiến cô ngủ ngon hơn. Bên ngoài mưa vẫn rả rích không có dấu hiệu ngừng lại.
“Ầm…”.
Một tiếng sét bùng nổ trong đêm dưới màn mưa thật lớn khiến Thiên Vi giật mình tỉnh giấc, cô mở mắt ra với tâm trạng sợ hãi, chỉ thấy một đường ánh sáng xoẹt qua theo khẽ hở, rồi những tiếng sấm ùn ùn kéo đến theo.
- Á…
Thiên Vi hoảng sợ, ngồi bật dậy, cả người lạnh toát, hơi thở dồn dập, lấy tay bịt tai, cúi gằm mặt vào hai chân, cả người run lên vì sợ hãi. Tiếng sấm sét ầm ĩ. Tiếng cánh cửa bật mở. Hình ảnh ông Hữu Hùng tông cửa đi vào trong men say như một thước phim chạy dài trong kí ức.
- Thiên Vi…
Duy Phong chạy vào, thấy Thiên Vi run rẩy co người lại thì lo lắng vội vàng ngồi xuống giường lay khẽ cô. Nhưng khi cậu vừa chạm tay vào người Thiên Vi, cô lại hét lên đầy sợ hãi.
- Đừng đến gần tôi, tôi xin ông…
- Thiên Vi, là mình Duy Phong đây. Có chuyện gì vậy? – Duy Phong hoảng hốt khi bị Thiên Vi hất ra, cậu nhào đến lay mạnh cô hơn mong cô tỉnh trí lại.
- Đừng mà… – Nỗi ám ảnh bủa vây lấy cô, khiến Thiên Vi hoảng loạn. Cô cúi đầu, hai tay vùng vẫy muốn thoát khỏi tay Duy Phong.
Duy Phong thấy cô sợ hãi đến run rẩy như vậy thì xót xa vô cùng, cậu ôm chặt lấy Thiên Vi, giữ cô trong lòng mình, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô trấn an. Vòng tay ấm áp và bình yên quen thuộc khiến Thiên Vi dần dần trấn tĩnh lại, hơi thở dồn dập phần nào dịu bớt, cô từ từ mở mắt ra, gương mặt mếu máo rồi sau đó nức nở ôm chầm lấy Duy Phong bật khóc nghẹn ngào nói:
- Mình sợ lắm, mình sợ lắm.
- Đừng sợ, chỉ là tiếng sấm thôi mà – Duy Phong cũng bị tiếng sấm làm thức giấc rồi nghe tiếng hét của Thiên Vi, cậu cứ nghĩ Thiên Vi sợ tiếng sấm nên vỗ về.
Vòng tay ấm mang cảm giác bình yên, cái vỗ về nhẹ nhàng xua đi nỗi sợ hãi, nhưng cô vẫn hoang mang vô cùng, cô ôm chặt Duy Phong rồi nức nở gọi:
- Duy Phong, Duy Phong, mình sợ lắm, sợ lắm… Ông ta, ông ta đánh mình… đáng sợ lắm, đáng sợ lắm.
Duy Phong nghe giọng nói run run sợ hãi nói trong nước mắt của Thiên Vi thì đau lòng vô cùng, cậu hiểu cô đang nói về ai, cho nên rất giận, càng giận bản thân bất lực trước nỗi đau và sự sợ hãi của cô. Duy Phong chỉ biết ra sức an ủi vỗ về Thiên Vi.
- Đừng sợ, đừng sợ, ông ta không có ở đây, mình sẽ không để ông ta đánh bạn nữa đâu.
Tiếng mưa vẫn rả rích bên ngoài, nhưng tiếng sấm đã dần lùi về phía sau.
Thiên Vi cũng đã không còn sợ hãi nữa, Duy Phong đỡ cô nằm xuống ngủ tiếp, nhưng Thiên Vi lại nắm chặt tay của Duy Phong, không để cậu rời đi. Cô ngồi bật dậy giương mắt nhìn Duy Phong khẽ nói:
- Đừng đi.
Duy Phong bị ánh mắt của Thiên Vi làm mềm lòng, cậu bước đến ôm chặt lấy cô, quyết định nằm bên cạnh cô.
- Ngủ đi, có mình bên cạnh rồi, mình sẽ không để ai ức hiếp bạn nữa.
Thiên Vi tựa đầu lên tay của Duy Phong, cả người được bao bọc trong vong tay của cậu, cô cảm thấy bình yên, nhanh chóng vùi mình vào trong giấc ngủ.
***
Duy Phong nhìn những giọt mưa rơi bên ngoài, chầm chậm nhắm mắt lại cố xua đi những kỉ niệm ngọt ngào trong lòng mình. Thiên Vi đứng lặng nhìn bóng lưng của Duy Phong, tình cảm trong lòng trào dâng, cô chỉ muốn được ôm chặt lấy anh, cảm nhận được hơi ấm và hương vị tỏa ra từ anh. Chân vừa bước lại, bàn tay vừa đưa lên thì nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, cô giật mình rụt tay về, quay đầu đưa tay lau nước mắt muốn che giấu tâm trạng của mình.
Duy Phong cũng quay lưng lại nhìn người đang đi xuống – là Phương Đình.
- Phương Đình, sao em xuống đây?
- Em hơi khát, nên muốn xuống uống nước – Phương Đình trả lời, nhưng giọng nói của cô hơi miễn cưỡng.
- Để anh giúp em rót nước – Duy Phong liền nói rồi đi ngang qua người Thiên Vi rót cho Phương Đình một li nước, sau đó anh nắm tay dìu Phương Đình đi lên lầu. Vừa đi Phương Đình vừa hỏi khẽ.
- Sao anh lại ở dưới này?
- Anh không ngủ được.
Duy Phong không để ý, nhưng Thiên Vi nhìn theo bóng của hai người bọn họ, cô cảm thấy đầu của Phương Đình hơi khẽ quay về đằng sau. Mặc dù Phương Đình không nhìn thấy, nhưng Thiên Vi cảm nhận là Phương Đình biết sự hiện diện của cô cùng Duy Phong. Hơn nữa, vì Phương Đình mắt không tiện, nên lúc nào người giúp việc cũng chuẩn bị nước đem lên phòng của cô cả.
Sáng sớm hôm sau, khi Thiên Vi còn đang bận rộn giải quyết công việc thì đã nghe lệnh triệu tập họp từ thư kí.
- Bây giờ họp sao? Sao hôm qua không nghe ai nói gì hết vậy? – Thiên Vi ngẩng đầu nhìn thư kí của cô hỏi.
- Là cuộc họp khẩn do chủ tịch triệu tập – Người thư kí có chút ngạc nhiên nhìn Thiên Vi phân trần – Tất cả mọi người đều đi đến đó rồi.
Thiên Vi chau mày khẽ nói: “Là ba sao?”, rồi cô ngẩng đầu lên nói với thư kí:
- Chuẩn bị tài liệu đi, tôi sẽ đến phòng họp liền.
Cô thư kí gật đầu rồi quay người đi ra, kín đáo khép cửa lại. Chờ người thư kí đi ra, Thiên Vi tức giận quăng cây bút xuống, vẻ mặt ngạc nhiên của người thư kí thật khiến cô mất mặt vô cùng. Rõ ràng cô là con gái, vậy mà khi ba mình triệu tập cuộc họp thì cô lại là người biết cuối cùng.
Siết chặt tay, Thiên Vi đứng bật dậy khỏi ghế, dứt khoát đi đến phòng họp.
Khi cô đến phòng họp thì mọi người đã đến đông đủ hết rồi, ai nấy cũng đều đưa mắt nhìn Thiên Vi dò hỏi, nhưng cô chỉ chuyên chú nhìn vào tài liệu người thư kí đưa cho mình. Tiếng mở cửa từ phía sau vang lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra cửa, thấy ông Hoàng Minh đang bước vào một cách oai phong, theo sau ông là người quản lí lâu năm và một chàng trai còn trẻ, anh bận một bộ vest đen, dáng dong dỏng cao, tóc được chải gọn làm bừng lên gương mặt sáng. Trong lòng ai cũng đầy thắc mắc và tò mò về chàng trai này.
Chỉ đến khi họ đến trước mặt, Thiên Vi mới ngẩng đầu nhìn lên và nhận ra chàng trai đang đứng kế bên mình là ai, cô hơi sững người lại, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh, dù sao chuyện Duy Phong sẽ đến công ti làm cô cũng đã đoán được.
Chỉ có điều những lời mà ba cô, ông Hoàng Minh nói ra khiến cô không khỏi sững sờ. Từ trước đến giờ, ông Hoàng Minh vừa là chủ tịch của công ti vừa kiêm chức vụ tổng giám đốc, nay ông nhường lại chức vụ tổng giám đốc này cho Duy Phong, còn mình đứng ở cương vị chủ tịch hội đồng quản trị. Mọi người ai cũng bất ngờ, thì thầm to nhỏ với nhau về chàng trai vừa xuất hiện kia, ai cũng tò mò muốn biết quan hệ của anh và ông Hoàng Minh. Về chức vụ, cũng có người không phục cho lắm, nhưng ông Hoàng Minh đã trưng ra thành tích mà Duy Phong gặt hái được ở công ti bên Mỹ, cho nên cuối cùng đại hội cổ đông cũng đồng ý cho Duy Phong nắm giữ chức vụ tổng giám đốc công ti.
Cuối buổi họp, ông Hoàng Minh mới đứng lên giới thiệu thân phận thật sự của Duy Phong:
- Chuyện bầu chọn đã kết thúc, tôi cũng nhân tiện giới thiệu luôn. Cuối năm nay, Duy Phong sẽ chính thức là con rể của tôi, cậu ấy sẽ cùng con gái út của tôi kết hôn.
Cây bút trên tay Thiên Vi bỗng khựng lại, chỉ cần có người chú ý sẽ thấy rõ những ngón tay cô đang run lên. Nhưng chẳng ai chú ý đến cô, tất cả đều quay sang chúc mừng ông Hoàng Minh và Duy Phong.
Từ đầu đến đuôi, Thiên Vi chỉ trầm mặt không nói lời nào, cuộc họp vừa kết thúc, cô lập tức đứng dậy rời đi.
Thiên Vi đi thẳng ra ngoài, cô không trở lại phòng làm việc, điện thoại cũng không nghe. Cô chạy thẳng ra mộ của mẹ mình, bao nhiêu năm nay, đây là nơi để cô gửi gắm những tâm tình. Cô thật không ngờ, ngoài miệng ông Hoàng Minh luôn bày tỏ muốn bù đắp cho cô, vậy mà lại để cho Duy Phong làm tổng giám đốc. Ông ta rõ ràng là chắc chắn Duy Phong sẽ làm con rể của mình nên mới tin tưởng mà giao cho anh điều hành toàn công ti như thế. Điều cô giận, chính là ông vì Phương Đình mới sắp xếp như thế, trong thâm tâm ông vẫn xem trọng đứa con gái mình yêu thương nuôi nấng từ nhỏ, chứ không phải đứa con rơi là cô.
Thiên Vi cứ ngồi ở đó thật lâu, hôm nay cũng là ngày mất của mẹ cô, cô ngồi bên mộ mẹ khóc thật nhiều.
- Ồ, cứ tưởng là ai. Hóa ra là con gái cưng, lâu rồi không gặp.
Một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên sau lưng cô khiến Thiên Vi giật mình quay đầu lại. Trước mặt cô chính là ông Hữu Hùng. Ông ta nhìn cô rồi nhìn mộ mẹ cô một cái rồi chặc lưỡi nói:
- Con cũng thật là, đi bao nhiêu lâu rồi, vậy mà ngày giỗ của mẹ cũng chẳng mua cái gì đến cúng hết.
Ông ta nói xong thì cầm túi trái cây đến sắp vào cái đĩa đặt ở mộ mẹ Thiên Vi.
- Không nhận ra ông cũng có lòng mà nhớ đến ngày giỗ của mẹ tôi.
- Một ngày là vợ chồng thì suốt đời cũng là vợ chồng, mẹ con chẳng may mất sớm nhưng ngày nào ba cũng nhớ đến mẹ của con. Còn con thế nào, lâu nay vẫn khỏe chứ? – Ông ta nói xong thì ngẩng đầu nhìn Thiên Vi tỏ vẻ tốt bụng hỏi thăm.
- Tôi thế nào cũng không mượn ông lo lắng – Thiên Vi không thèm nhìn mặt ông ta đáp.
- Dù sao chúng ta cũng từng là cha con, ba lo lắng cho con một chút không được hay sao.
- Đừng làm việc thừa thãi, với lại, mẹ tôi không nhận nổi những thứ này đâu – Cô cười nhạt nói rồi dùng tay hất hết số trái cây ông Hữu Hùng bày trên đĩa – Mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy loại người như ông nữa, sau này ông đừng đến đây làm phiền sự yên tĩnh của mẹ tôi, nếu không tôi không khách sáo đâu.
Thiên Vi chẳng đợi ông ta nói, cô bước qua số trái cây lăn long lóc dưới đất rồi ra về. Ông Hữu Hùng nhìn theo bóng Thiên Vi cười lạnh nói: “Mày tưởng mày thoát khỏi tao hay sao?”
Thiên Vi đi đến nhà Dạ Thảo thì thấy Thiên Minh đang đứng lấp ló trước cửa nhà. Lâu rồi cô không gặp, xem ra Thiên Minh cũng đã trở thành một anh chàng thành đạt. Cô không biết Thiên Minh đứng trước cửa nhà Dạ Thảo để làm gì, nghĩ đến chuyện Tuấn Khôi và Dạ Thảo, Thiên Vi lại bực tức, cô bước đến cao giọng chất vấn:
- Thiên Minh, anh đến đây làm gì?
- Thiên Vi – Thiên Minh kinh ngạc nhìn thấy cô nhất thời kêu lên.
- Trả lời câu hỏi của tôi – Thiên Vi nghiêm mặt nhìn Thiên Minh nói.
- Anh tìm Dạ Thảo.
- Tìm cô ấy để làm gì? Tuấn Khôi hại cô ấy chưa đủ thảm hay sao mà tới phiên anh lại đến đây.
- Thiên Vi, đừng như vậy mà, anh chỉ muốn gặp Dạ Thảo mà thôi. Là anh có lỗi với cô ấy, nếu hôm đó anh đến đưa Tuấn Khôi về thì Dạ Thảo sẽ… – Thiên Minh khổ sở giải thích với vẻ mặt đầy ăn năn – Lúc đó anh có chuyện bận phải về trước…
- Chuyện đã xảy ra rồi, giờ các người đến đây nói một câu xin lỗi thì xem như xong hay sao – Thiên Vi không khỏi giận trừng mắt mắng Thiên Minh, cô như nhân cơ hội trút hết nỗi lòng của mình – Đàn ông các người đều cùng một giuộc. Các người xem phụ nữ chúng tôi là gì chứ, nói đến là đến, nói đi là đi. Trong lúc các người hạnh phúc bên người con gái khác, có nghĩ đến sự đau khổ và hi sinh của chúng tôi hay không?
Thiên Minh bị Thiên Vi mắng thì đờ người, há hốc miệng kinh ngạc, từ trước đến giờ, trong mắt Thiên Minh, Thiên Vi luôn là cô gái dịu dàng. Tuy năm đó là Thiên Vi bỏ rơi Duy Phong, khiến Duy Phong bỏ đi, anh mất đi một người bạn thân, nhưng trước sự mắng chửi, sỉ nhục của mọi người, Thiên Vi chưa bao giờ nổi giận như hôm nay.
- Cô có tư cách gì trách mắng người khác chứ? – Tuấn Khôi từ đâu đi đến nghe mấy lời mắng chửi của Thiên Vi thì cười nhạo nói lớn – Dù xảy ra chuyện gì thì đây cũng là chuyện của tôi và Dạ Thảo, không tới phiên cô xía vào. Năm xưa cô bỏ rơi Duy Phong theo đuổi vật chất, cô có hơn gì tôi lúc này?!
- Năm xưa… – Thiên Vi định lên tiếng phản bác, nhưng rồi cô im lặng, cô hít sâu một hơi nhìn Tuấn Khôi nói – Nếu anh dám làm Dạ Thảo đau khổ, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Nói rồi Thiên Vi lên xe bỏ đi. Thiên Vi điên cuồng lái xe, cô chạy một mạch đến nhà Thanh Phong, cô biết hôm nay Thanh Phong được nghỉ ở nhà, cả hai người đã hẹn hôm nay cùng nhau đi ăn cơm.
Thanh Phong vừa mở cửa, nhìn thấy gương mặt u buồn của Thiên Vi, lo lắng định lên tiếng hỏi thì Thiên Vi đã lao vào ôm chầm lấy anh, cô chồm người lên hôn Thanh Phong một cách điên cuồng, gần như muốn chiếm trọn đôi môi của anh. Thanh Phong trong giây lát sững người, cũng ôm chặt lấy cô cuồng nhiệt đáp lại. Một lát sau, Thanh Phong bình tĩnh đẩy nhẹ Thiên Vi ra rồi nhìn cô hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Thiên Vi thở hổn hển, cô không trả lời anh, mà quay người đóng sầm cửa lại.
- Em…
Nhanh chóng, Thiên Vi đã lao đến trước mặt anh, tay cô lần từng chiếc nút áo của Thanh Phong, muốn cởi bỏ nó ra. Thanh Phong quay đầu giữ tay cô lại, giọng anh khàn khàn nói:
- Đừng như vậy.
- Anh không yêu em sao? Anh không muốn có em hay sao? Giữ chặt em đi, xin anh hãy giữ chặt em đi có được không? – Thiên Vi nhìn Thanh Phong ai oán nói.
Thanh Phong nhìn Thiên Vi thật lâu, sau đó anh giang tay ôm chầm lấy cô, cả hai cùng cuốn vào một nụ hôn cuồng nhiệt.
- Hôm nay em làm sao vậy? – Đợi đến khi cả hai bình tâm lại, ngồi trên ghế, Thanh Phong mới lên tiếng.
- Ba em quyết định giao mọi thứ lại cho Duy Phong, anh ấy được đề bạt làm tổng giám đốc – Thiên Vi khẽ nói. Phải mấy phút sau cô mới nói tiếp – Cuối năm nay Duy Phong và Phương Đình sẽ kết hôn.
Niềm hạnh phúc đang trào dâng trong lòng Thanh Phong bỗng bị dập tắt. Anh vẫn biết hôm nay tâm trạng của Thiên Vi không tốt, nhưng không ngờ là do nguyên nhân này.
- Thôi, đi ngủ đi. Bình minh sẽ mang đi hết phiền não.
Trời bên ngoài mưa rơi rả rích.
Duy Phong đứng nhìn mưa, thỉnh thoảng sấm sét lại kéo đến, không hiểu sao tâm trạng anh trở nên tệ đến thế.
Ông Hoàng Minh từ trên lầu đi xuống, ông nhìn Duy Phong khẽ lên tiếng hỏi:
- Thiên Vi vẫn chưa về à?
- Dạ chưa – Duy Phong quay người lại nhìn ông Hoàng Minh nói – Có lẽ đêm nay sẽ không về.
Ông Hoàng Minh đi đến kéo ghế ngồi, thở dài nói:
- Bác biết trước con bé sẽ phản ứng, nhưng không ngờ phản ứng của con bé lại mạnh mẽ như thế.
Duy Phong rót giúp ông một li nước ấm, rồi ngồi xuống đối diện với ông. Quen ông bao nhiêu năm nay, nhìn ông là anh biết ông có nhiều tâm sự. Quả nhiên, ông Hoàng Minh đã lên tiếng kể chuyện với anh.
- Phương Đình đã kể cháu nghe chuyện Thiên Vi chưa. Bác quen với mẹ con bé lúc học đại học, bác từng nghĩ cô ấy chính là người phụ nữ đi cùng bác đến cuối cuộc đời. Hai người yêu nhau lắm, cô ấy thậm chí còn trao cho bác thứ quý giá nhất của người con gái. Thế nhưng bác đã phụ cô ấy để đi lấy bác gái là mẹ Phương Đình bây giờ. Cả hai cũng cắt đứt liên lạc với nhau, chỉ là không ngờ cô ấy lại có con với bác.
Ông trầm ngâm một chút nhìn ra ngoài trời:
- Hôm đó cũng là một ngày mưa lớn như bây giờ. Bác không biết Thiên Vi đã đứng ở trước cửa nhà bao lâu dưới mưa, khi tài xế đưa bác về nhà thì Thiên Vi lao ra chặn đầu xe lại, suýt tí nữa là tài xế đã đâm nó, cũng may do trời mưa nên tài xế chạy chậm mới thắng kịp. Con bé ngã xuống nằm rũ dưới mưa, tay ôm chặt chiếc hộp gỗ, tay cầm sợi dây truyền có một chiếc chìa khóa. Con bé chỉ nhìn bác nói trong tiếng của sấm ầm ào: “Mẹ muốn con đưa cái này cho ba” rồi ngất đi. Lúc đó, con và bác gái đã đưa Phương Đình ra nước ngoài điều trị đôi mắt. Con bé đã sốt rất cao, nằm hết ba hôm mới tỉnh dậy. Khi Thiên Vi tỉnh lại, nó chỉ nói mẹ nó đã mất, nó đến đây mấy lần tìm gặp bác, nhưng bác gái không cho gặp và nó nói nó chẳng còn nơi nương tựa, hi vọng bác thu nhận nó. Không phải là oán trách mà là lời cầu xin. Từ lúc vào nhà này, con bé luôn sống lặng lẽ cho đến khi nó đi du học. Mấy năm đi du học, nó chưa từng quay về đây lấy một lần, ngoài việc nhận tiền trợ cấp của bác ra thì bác và nó chẳng có mối liên hệ nào cả. Chỉ đến khi nó tốt nghiệp trở về và xin bác cho nó vào làm trong công ti. Con nghĩ Thiên Vi có oán hận bác hay không?
Duy Phong lặng thinh không nói, vẻ mặt trầm ngâm vô cùng. Đây là câu chuyện về cô mà anh chưa từng được biết.
- Có lẽ hôm nay nó cho rằng bác chẳng thương yêu nó, bác đối với nó chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người cha, cho nên nó mới bỏ đi như thế. Bác thừa nhận, so với Phương Đình, tình cảm của bác với Thiên Vi không nhiều, nhưng đối với nó, trong lòng bác luôn day dứt. Bác muốn chăm sóc và yêu thương nó nhiều hơn nhưng vẫn chưa có cơ hội.
- Con nghĩ đến một lúc nào đó, Thiên Vi sẽ hiểu được tấm lòng bác dành cho cô ấy.
- Bác cũng mong là sẽ được nhìn thấy ngày đó. Được rồi, nếu con bé không về thì đừng chờ cửa nữa. Con cũng đi ngủ đi.
Duy Phong khẽ cười nhìn ông Hoàng Minh từng bước lên lầu, anh lại nhìn trời mưa, một ánh sáng lóe lên rồi tiếng sấm kéo đến. Trong lòng anh tự hỏi: “Cô làm sao vượt qua được tiếng sấm?”.
Ngày hôm sau, Thanh Phong đưa Thiên Vi đi làm, cô vừa xuống xe và tạm biệt Thanh Phong đi vào công ti thì đã giáp mặt Duy Phong. Anh đã đứng nhìn hai người họ từ bao giờ, anh mắt nheo nheo lại nhìn cô, khóe môi nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng:
- Xem ra hai người cũng gắn bó với nhau thật. Cũng đúng, xét về toàn diện thì Thanh Phong vừa đẹp trai, học giỏi, nhà cũng có tiền, rất xứng với cô.
Thiên Vi nghe những lời mỉa mai thì khựng lại, cô quay mặt nhìn Duy Phong mỉm cười nói:
- Tất nhiên là xứng đôi rồi. Nếu không năm xưa tôi đã không bất chấp vứt bỏ mọi thứ mà chọn lựa anh ấy.
Duy Phong nghe cô nói thế thì nụ cười trên nét mặt đông cứng, ánh mắt trở nên tối lại, giọng anh lạnh lùng bảo:
- Tôi đang chờ cô.
- Chẳng hay tổng giám đốc có điều chi căn dặn – Cô cười nhạt.
- Đưa tôi đi tham quan các công trình của công ti, tôi cần nắm rõ mọi thứ để điều hành tốt hơn.
- Trợ lí của anh đâu? Tôi nghĩ ba tôi sẽ cho trợ lí đưa anh đi chứ?
- Trước khi tôi về, người đứng ra trông coi các công trình này là cô, thay vì phải hỏi lòng vòng, trực tiếp tìm cô có hơn không?! – Duy Phong lập luận.
Thiên Vi nhíu mày nhìn Duy Phong, anh mỉm cười nói:
- Xe đã chuẩn bị xong rồi.
Thiên Vi bất đắc dĩ đành đi theo Duy Phong. Cô đưa anh đi tham qua các công trình mà công ti phụ trách, hướng dẫn cụ thể. Đến trưa, Duy Phong nhìn đồng hồ trên tay nói:
- Đói bụng rồi, đợi đi ăn xong thì chúng ta lại tiếp tục đi khảo sát. Để tôi gọi xe đến.
- Không cần đâu. Tôi biết có một quán ăn ở gần đây bán đồ ăn rất ngon, đi bộ vài phút là tới – Thiên Vi liền ngăn cản.
- Cũng được – Duy Phong gật đầu đồng ý rồi quay người theo chân Thiên Vi đi đến quán ăn.
Hai người im lặng đi bộ qua một khu chợ, tầm trưa nên chợ cũng bớt người. Một mùi hương thơm lừng bay đến, Thiên Vi quay đầu nhìn lại nơi phát ra mùi hương đó. Duy Phong cũng bất giác quay đầu nhìn theo, ánh mắt thoáng xúc động.
Năm đó, Thiên Vi đến nhà anh ở, cả hai cố gắng tìm việc làm thêm để đủ tiền nhập học. Ngày nào cũng dành dụm, chẳng dám ăn. Một ngày, Duy Phong cùng Thiên Vi đi chợ, lúc Duy Phong đi chợ ra thấy Thiên Vi đứng trước một sạp bán sầu riêng thơm lừng, ánh mắt Thiên Vi nhìn những múi sầu riêng vàng thơm phức.
- Muốn ăn sao? Tụi mình mua một trái về ăn đi.
- Thôi, mắc lắm – Thiên Vi lập tức lắc đầu từ chối rồi kéo Duy Phong ra về.
- Không sao đâu. Lâu lâu ăn một lần cũng hay mà – Duy Phong biết Thiên Vi rất thích ăn sầu riêng.
- Thôi đi. Trước đây ăn cũng nhiều rồi, cũng chẳng còn hứng thú muốn ăn nữa. Để dành tiền tốt hơn – Thiên Vi vẫn lắc đầu níu tay cậu kéo đi.
Cả hai cùng đèo nhau trở về, trong lòng Duy Phong thấy buồn vô cùng, cái cảm giác bất lực khi không thể cho người mình yêu được mọi thứ. Cậu khẽ đưa tay chạm lấy bàn tay của Thiên Vi đang vòng tay ôm eo cậu, cậu khẽ nói:
- Nhất định có một ngày mình kiếm được nhiều tiền, mình sẽ mua thật nhiều sầu riêng cho Thiên Vi.
- Ừ – Thiên Vi khẽ gật đầu, vòng tay ôm chặt eo cậu hơn, đầu tựa vào lưng cậu mỉm cười hạnh phúc.
Duy Phong chợt dừng xe lại, Thiên Vi ngạc nhiên nhìn Duy Phong đậu xe bên cạnh một ông bán kem. Duy Phong mua hai cây kem sầu riêng cười nhìn Thiên Vi nói:
- Tạm ăn vị sầu riêng này vậy.
Thiên Vi bật cười vui vẻ đón lấy cây kem trong tay cậu.
- Mua sầu riêng không cô cậu?
Giọng bà bán sầu riêng lên tiếng hỏi khiến hai người giật mình. Thiên Vi lắc đầu bỏ đi, Duy Phong nhìn theo bóng cô mỉm cười chua chát, giờ anh đã có nhiều tiền, có thể mua sầu riêng mỗi ngày cho cô ăn, đáng tiếc lời hứa ngày xưa vẫn còn, nhưng cô không còn thích ăn sầu riêng nữa.