← Quay lại trang sách

Chương 15 Cơn gió cuộc đời

Không gian huyền ảo bởi ánh đèn ngủ, Thiên Vi nằm trên giường ngủ yên bình, chiếc chăn mỏng đắp hờ trên người. Duy Phong đứng lặng yên bên góc cửa sổ hút thuốc, tay anh cầm hộp quà, trong đó là hai chiếc nhẫn đính hôn của anh và Phương Đình. Chiếc điện thoại hiển hiện rất nhiều tin nhắn và cuộc gọi nhỡ. Ánh mắt anh trầm tư suy nghĩ.

Sự thật đau đớn năm xưa cuối cùng anh cũng đã hiểu, anh hận đến mức muốn ghiền nát lão già kia ra thành trăm ngàn mảnh. Từng lời kể, từng giọt nước mắt của Thiên Vi khiến cõi lòng anh đau đớn như ngàn vạn cây kim đâm vào người. Anh đã sống trong nỗi oán hận người con gái mình yêu nhất, sống trong những tháng ngày oán hận mà nào biết nỗi đau của Thiên Vi.

- Duy Phong… Duy Phong, anh ở đâu? – Thiên Vi giật mình hoảng hốt thức dậy tìm kiếm anh.

- Anh ở đây – Duy Phong nhanh tay nhét chiếc hộp vào trong một góc kẹt, rồi quăng điếu thuốc, đi đến bên giường.

Thiên Vi vội vàng ôm chặt anh trong vòng tay của mình, đầu cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, lắng nghe nhịp tim của anh đang đập. Thiên Vi mới thở phào nhẹ nhõm.

- Em tưởng mình đang nằm mơ.

Duy Phong vòng tay ôm chặt lấy Thiên Vi, trấn an cô:

- Ngốc quá, anh ở đây.

Hai người vòng tay ôm nhau thật chặt, muốn cảm nhận hơi ấm quen thuộc qua bao nhiêu năm xa cách. Mãi một lúc sau, Thiên Vi mới hỏi.

- Tại sao anh và Phương Đình lại quen nhau.

- Đôi mắt của Phương Đình chính vì anh mà không còn thấy ánh sáng – Duy Phong trầm giọng đáp.

Giây phút Duy Phong tưởng mình bị đánh chết đến nơi, không ngờ Phương Đình lại từ đâu lao ra đỡ cho anh nhát gậy đó.

- Đập trúng nhỏ này rồi sao bây giờ? – Giọng một tên nói khi thấy Phương Đình ngã xuống người Duy Phong, phía sau đầu cô đầy máu.

- Liệu con nhỏ có chết không? Thấy cách ăn mặc của nó, nói không chừng là con nhà giàu đó – Tên khác lên tiếng.

- Thôi rút đi cho lành, đụng tới tụi nhà giàu mệt lắm.

Khi bọn chúng đi hết, Duy Phong cố sức đỡ Phương Đình dậy gọi:

- Nè, em có sao không? Em gái, em gái…

Phương Đình chỉ khẽ mở mắt, nắm chặt tay Duy Phong rồi ngất lịm.

Khi Phương Đình cấp cứu, tay cô vẫn nắm chặt tay Duy Phong, không cách nào rời ra.

- Không cách nào rời ra sao? – Thiên Vi kinh ngạc kêu lên, cô ngẩng đầu nhìn Duy Phong sững sờ.

- Phải – Duy Phong đáp rồi quay đầu nhìn Thiên Vi cười chua chát nói – Nếu không như vậy, em nghĩ một thằng nghèo hèn như anh có thể với tới con gái một nhà giàu thế hay sao?

- Em còn tưởng… em tưởng vì Phương Đình mù nên họ mới chấp nhận – Thiên Vi cụp mắt buồn bã, cô không ngờ mọi chuyện lại như vậy. Trong lòng Thiên Vi đột nhiên thấy hoảng sợ, cô chợt nhớ ra một việc.

Duy Phong thấy sắc mặt Thiên Vi tái xanh thì lo lắng hỏi.

- Em sao vậy?

- Em…

Thiên Vi chưa kịp trả lời thì bên ngoài tiếng mở cửa lách cách vang lên.

Tiếp theo đó, ông Hoàng Minh, bà Kim Phượng dắt tay Phương Đình đi vào.

Duy Phong sững người, Thiên Vi cũng rất bối rối, cô biết mình đã sai lầm rồi.

- Con… – Ông Hoàng Minh không nói thành lời khi thấy cô con gái cả và Duy Phong ở bên cạnh nhau.

“Bốp” – Cái tát tai bất ngờ khiến Thiên Vi không kịp phản ứng, cô ngã sấp xuống giường.

Duy Phong đưa tay đỡ cô lo lắng hỏi:

- Em không sao chứ?

Thiên Vi mím môi chịu đau lắc đầu.

- Cậu còn lo lắng cho nó nữa, cậu làm như vậy mà xem được sao? Cậu không thấy có lỗi với Phương Đình hay sao? Vì ai mà nó sống cuộc đời đui mù chứ hả? – Giọng bà Kim Phượng sa sả chỉ thẳng mặt Duy Phong mà mắng. Sau đó quay sang chửi mắng Thiên Vi thậm tệ – Cô đúng là đồ con gái lăng loàn trắc nết. Trên đời này có bao nhiêu thằng đàn ông, sao cô cứ phải giật chồng của em gái mình chứ. Cô có phải là người nữa hay không?

Bà Kim Phượng lao vào cấu xé Thiên Vi. Duy Phong nắm lấy tay bà ngăn lại, Thiên Vi mặc lòng chịu trận. Cô biết mình đã sai lầm rồi.

- Đủ rồi – Ông Hoàng Minh quát lớn khiến bà Kim Phượng khựng lại.

Bà Kim Phượng tức giận quay lại trừng mắt hung dữ nói.

- Ông còn bênh vực nó nữa hay sao?! Trong mắt ông còn có tôi, còn có Phương Đình nữa hay không?

- Mẹ, hãy để con nói chuyện với chị ấy – Phương Đình nãy giờ im lặng, giờ đây mới bắt đầu lên tiếng.

Phương Đình mò mẫm đi đến, bà Kim Phượng nắm tay ngăn cô lại.

- Còn gì để nói nữa chứ. Hai đứa nó đúng là lũ khốn khiếp, chúng mày nhất định bị trời đánh mà.

- Mẹ… con xin mẹ hãy để con nói chuyện với chị ấy. Đưa chìa khóa cho con – Phương Đình chìa tay ra chờ đợi.

Bà Kim Phượng hậm hực đặt chìa khóa vào tay Phương Đình, ánh mắt sắc bén ném về phía Thiên Vi và Duy Phong.

Phương Đình cầm chìa khóa bước tới, mặc dù không thấy đường, nhưng cô có thể cảm nhận vị trí của Thiên Vi và Duy Phong, cô thẩy nhẹ chùm chìa khóa xuống giường, nhẹ giọng nói:

- Chị thắng rồi. Quà sinh nhật ngày hôm nay em sẽ nhận. Cám ơn chị, món quà này em sẽ không bao giờ quên.

Thiên Vi chết sững, cô nhìn Phương Đình lắc đầu muốn nói, nhưng cô biết dù mình có nói gì đi chăng nữa đều đã muộn màng rồi.

Duy Phong chết lặng nhìn chùm chìa khóa trên giường rồi nhìn Thiên Vi đầy thất vọng.

- Xem như em không còn nợ chị nữa – Phương Đình nhẹ giọng nói, sau đó vụt chạy đi thật nhanh.

Bà Kim Phượng bị bất ngờ, ném lại ánh mắt căm thù, sau đó chạy đuổi theo Phương Đình.

Ông Hoàng Minh thở dài nói.

- Con đi theo ba. Hôm nay hai cha con chúng ta phải nói chuyện cùng nhau.

Ông Hoàng Minh bỏ đi, Duy Phong cầm lấy chùm chìa khóa đưa trước mặt Thiên Vi chất vấn.

- Chuyện này là sao? Là em cố ý đưa chìa khóa cho Phương Đình để cô ấy tìm đến đây chứng kiến cảnh này đúng không?

- Đúng – Thiên Vi sau giây lát sững người trước ánh mắt của Duy Phong, cô cười lạnh đáp.

Lúc này bà Kim Phượng quay vào trong tìm Duy Phong kêu lớn:

- Cậu mau đi tìm Phương Đình phụ tôi, con bé chạy đi chỗ nào rồi tôi không biết. Trời ơi, nó không thấy đường, có thể đi được chỗ nào chứ. Tôi sợ nó xảy ra chuyện mất thôi.

Nói rồi bà vội vã kéo Duy Phong rời đi. Ánh mắt Duy Phong nhìn Thiên Vi lần cuối đầy sự tức giận và phẫn nộ.

Thiên Vi đờ đẫn bước khi khỏi cửa nhà thì nhìn thấy ông Hoàng Minh đang khoanh tay đứng nhìn vào thân cây có khắc tên của Thiên Vi và Duy Phong, vẻ thở dài đau khổ thể hiện trên gương mặt ông.

Ông Hoàng Minh nghe tiếng bước chân thì quay người lại nhìn Thiên Vi chầm chậm hỏi.

- Con dọn ra ở chỗ này sao?

Thiên Vi im lặng không nói.

Ông Hoàng Minh thở dài đi đến đối diện với Thiên Vi. Ông nhẹ giọng nói với cô:

- Ba biết con giận vì việc ba không nói tiếng nào đã để Duy Phong ngồi vào vị trí tổng giám đốc của công ti. Nhưng ba làm vậy đều có lí do của ba.

Thiên Vi nghe ông nói thì vẻ mặt uất ức nói:

- Lí do đó là gì, ba không nói ra con cũng hiểu. Từ lâu con cũng biết mình là người thừa trong gia đình này mà thôi. Dù sao con cũng chỉ là đứa con trên trời rơi xuống, lại là con gái, ba miễn cưỡng nên đành chấp nhận con. Con biết, con không thể nào so với Phương Đình, người bên cạnh ba bao nhiêu năm nay. Nếu như không phải Phương Đình bị tai nạn mù mắt thì có lẽ con cũng không có phúc phận được bước vào gia đình này. Con chỉ là một người thừa, có con ở đây, mọi người sẽ thấy không được tự nhiên, gia đình cũng không hạnh phúc, cho nên con mới rời đi. Con cũng phải tìm cho mình một hạnh phúc.

- Sao con có thể nghĩ như vậy được. Ba thừa nhận, tình cảm của ba đối với Phương Đình rất lớn, nhưng mà con vẫn chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong tim của ba. Ba đang cố gắng để đem hết tình thương trao đến cho con, con có biết hay không? Chưa một lần ba nghĩ con là người thừa trong cái gia đình này.

- Con chưa từng là người thừa sao? – Thiên Vi bật cười lớn – Con chưa từng là một người thừa cho nên con đi du học mấy năm trời, ngoài tiền và đôi lần bay qua thăm hỏi, ba có bao giờ bảo con hãy về nhà hay không? Không hề có. Ba đem hết tình thương trao cho con mà giao chức vụ tổng giám đốc cho người khác, bởi vì sao? Bởi vì anh ta sẽ trở thành con rể của ba, tất cả đều là vì Phương Đình.

- Ba không gọi con về nhà là vì ba biết trong lòng con không muốn về nhà đối mặt với dì con, ba lo lắng cho Phương Đình nhưng ba sẽ bù đắp cho con. Tình thương của ba dành cho hai đứa là như nhau… – Ông Hoàng Minh muốn giải thích mọi chuyện – Đúng vậy, ba trao chức vụ tổng giám đốc cho Duy Phong là vì Phương Đình, con bé bất hạnh bị mù.

Thiên Vi không để ông Hoàng Minh nói hết, cô lớn tiếng ngắt lời ông:

- Bất hạnh?! Ba có biết thế nào là bất hạnh hay không? Phương Đình đúng là mất đi đôi mắt, không còn nhìn thấy ánh sáng nữa, nhưng em ấy có phải sống vất vả khổ sở ngày nào chưa?

Nước mắt giàn giụa trên mặt, Thiên Vi lấy tay lau nước mắt rồi nói tiếp:

- Để con nói cho ba biết thế nào là bất hạnh. Bất hạnh chính là việc mẹ con bị phụ bạc khi mang thai con, phải chấp nhận lấy một người đàn ông khác để trốn tránh sự đời. Bất hạnh chính là mẹ con chịu giày vò khổ sở mà sống nhưng lúc nào cũng mỉm cười tỏ ra mình hạnh phúc chỉ vì muốn con gái mình được vui vẻ. Bất hạnh chính là luôn lo sợ một ngày nào đó mẹ sẽ rời bỏ con ra đi. Bất hạnh chính là khi phát hiện ra người đàn ông bấy lâu nay mình gọi là ba không phải là ba ruột của mình. Bất hạnh chính là bản thân bị ông ta bạo hành hết lần này đến lần khác. Bất hạnh chính là bị người mà con gọi là “ba” bức đến đường cùng phải làm tổn thương người con trai mà mình yêu nhất.

Cô dừng lại nhìn ông, nước mắt chảy dài trên mặt, cô không ngừng lau mặt nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy khi cô nói ra hết những bi thương trong cuộc đời của mình.

- Ba nói xem, là ai bất hạnh?! Phương Đình đau, nhưng con… – Thiên Vi nghẹn ngào nấc từng hồi mới lên tiếng nói tiếp – Nỗi đau của con là một đời ba biết không?

Ông Hoàng Minh gần như chết sững trước những lời của Thiên Vi, ông đưa tay ôm lấy ngực, cảm thấy khó thở.

Đúng lúc đó điện thoại của ông reo lên, ông cố gắng lấy điện thoại ra nghe. Đầu dây bên kia nói gì đó khiến nét mặt ông tái xanh, điện thoại trong tay ông rơi phịch xuống đất. Ông nhìn Thiên Vi run rẩy chất vấn.

- Con đã bán kế hoạch của công ti cho bên ông Hữu Hùng rồi sao?

- Phải.

- Con có biết nếu bản kế hoạch đó bị lộ ra ngoài, công ti chúng ta sẽ bị tổn thất lớn thế nào hay không, cũng có thể bị phá sản nữa? – Ông Hoàng Minh tức giận thều thào cố gắng chất vấn.

- Vậy thì sao, đó vốn là mục đích của con – Thiên Vi lạnh lùng cười nhạt đáp – Chẳng những như vậy, con đã bán đi tất cả số cổ phần ba cho con rồi.

- Tại sao con lại làm như vậy chứ?!

- Tại vì tôi hận tất cả các người! – Thiên Vi nghiến răng nói trong sự căm hận.

Thiên Vi bước đến bên cạnh ông Hoàng Minh, ánh mắt sắc bén lạnh lùng nói.

- Tôi phải để cho các người nếm thử những nỗi đau khổ mà tôi đã trải qua, tôi phải lấy lại những gì các người nợ tôi. Từ nay về sau, tôi và các người sẽ không liên quan đến nhau nữa.

- Con… – Ông Hoàng Minh tức giận giơ tay lên cao, Thiên Vi mỉm cười đón nhận cái tát của ông.

Nào ngờ ông Hoàng Minh hạ tay xuống, giọng ông thật nhẹ nhàng, đầy tình cảm yêu thương.

- Cho dù con thế nào thì con mãi mãi là con của ba, ba luôn tha thứ cho con.

Lời ông nói khiến Thiên Vi giật mình, trái tim cô run lên, cô mở choàng mắt ra thấy ánh mắt yêu thương của người cha mà cô căm hận, đồng thời cũng nhìn thấy ông ngã xuống đất, tay ôm lấy ngực.

Một chút gì đó sợ hãi, đau đớn xuất hiện trong lòng của cô, Thiên Vi hoảng hốt lao đến bên cạnh muốn đỡ lấy ông nhưng không kịp, ông nằm sõng soài dưới đất bất tỉnh.

- Ba ba… – Thiên Vi ngồi xuống bên cạnh ba mình run rẩy gọi ông nhưng ông không nhúc nhích, Thiên Vi sợ hãi, vội lấy điện thoại gọi cho cấp cứu.

Điện thoại của ông Hoàng Minh dưới đất bất ngờ reo lên, màn hình điện thoại hiện tên của bà Kim Phượng, trong lòng Thiên Vi bỗng có dự cảm không lành, một nỗi sợ hãi bao trùm lấy cô. Thiên Vi run run, cầm điện thoại lên nghe. Giọng bà Kim Phượng đầy nức nở trong nước mắt thông báo Phương Đình bị một chiếc xe tông vào, tình trạng rất nguy kịch. Thiên Vi cảm thấy toàn thân như vừa bị trúng một tiếng sét đáng sợ.

***

Thiên Vi ngồi ở một góc phòng, cả người dựa hẳn vào bức tường sau lưng như một pho tượng, chỉ có những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô cho thấy sự sống. Cả căn phòng tối om, bên ngoài là những giọt mưa rơi nặng nề, ánh đèn lấp lánh phản chiếu vào bên trong ngôi nhà.

Tiếng mở cửa lách cách, Thanh Phong đẩy cửa bước vào trong nhà quay đầu tìm kiếm, sau đó thở dài bước đến.

- Sao em lại ngồi dưới đất, bên ngoài trời đang mưa, sẽ lạnh lắm đó – Thanh Phong nhẹ nhàng đưa tay đỡ Thiên Vi đứng dậy.

- Lúc nãy trời có sấm sét, em hơi sợ – Thiên Vi đứng dậy nương theo cánh tay đỡ của Thanh Phong, chân hơi tê, khiến cô suýt ngã.

Thanh Phong vội vàng giữ lấy cô.

- Cẩn thận.

Rồi thở dài đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Em lại khóc nữa rồi. Nhìn thấy em như vậy, anh thật hối hận đã giúp em.

Thiên Vi cười nhẹ, chậm rãi theo bước chân Thanh Phong đi đến ghế rồi chầm chậm ngồi xuống.

- Phương Đình sao rồi?

- Cô ấy rất tốt, đôi mắt được ghép vào rất tốt. Hôm nay vừa tháo băng, cô ấy đã có thể nhìn thấy mọi thứ rồi.

- Vậy thì tốt quá. Anh đúng là một bác sĩ giỏi.

Thiên Vi mỉm cười vẻ rạng rỡ khiến Thanh Phong nhìn mà xót xa. Anh đưa tay chạm vào đôi mắt trên gương mặt cô nhưng Thiên Vi chụp lấy tay anh giữ lại.

Giọng Thiên Vi buồn buồn nói:

- Hi vọng đôi mắt của em có thể đem lại ánh sáng suốt đời cho em ấy. Cám ơn anh nhiều lắm, Thanh Phong.

Thiên Vi nắm chặt lấy tay Thanh Phong vẻ cảm kích, nhưng cô nhận ra tay Thanh Phong dường như bị băng bó. Sắc mặt Thiên Vi lo lắng, đưa tay sờ nhẹ lo lắng hỏi.

- Tay anh bị sao vậy?

- Không sao, anh sơ ý một chút thôi – Thanh Phong lấp liếm trả lời Thiên Vi.

Thiên Vi nghiêng đầu giống như lắng nghe âm thanh xung quanh.

- Hình như mưa tạnh rồi phải không? Anh dìu em ra ngoài tản bộ đi, ở trong nhà mãi khiến em cảm thấy mệt mỏi quá.

- Cũng được – Thanh Phong gật đầu rồi đứng dậy dìu Thiên Vi đi ra ngoài.

Đường bộ vẫn còn ẩm ướt, thế nhưng không khí sau cơn mưa thoáng mát hơn nhiều, trong lành, mát mẻ. Thanh Phong dịu dàng dìu Thiên Vi bước đi, Thiên Vi vừa đi vừa hít thở không khí, cười nhẹ nói.

- Nếu một cơn mưa có thể xóa hết tất cả những đau khổ thì tốt biết bao.

Thanh Phong im lặng, bàn tay khẽ nắm chặt tay Thiên Vi hơn, đưa mắt nhìn vũng nước phía trước lên tiếng căn dặn.

- Phía trước mặt em có một vũng nước, chúng ta né sang trái một chút đi.

Hai người cứ như thế đi ra một bờ rào quen thuộc. Thiên Vi một tay sát bờ rào, một tay sờ lên vết chai trên tay của Thanh Phong.

- Thanh Phong, anh có biết không? Khi anh nói dối thường ngập ngừng rất lâu mới lên tiếng. Cũng như vết chai do cầm dao phẫu thuật này, nó cho người ta biết anh là một bác sĩ.

Bị Thiên Vi bóc mẽ, Thanh Phong đành thở dài nói.

- Cậu ấy nhận ra đôi mắt của em cho nên tìm anh hỏi, anh không nói nên cả hai đã đánh nhau một trận.

Thiên Vi tái mặt hỏi gấp.

- Anh đã nói gì với anh ấy?

- Anh nói em sau khi hiến mắt cho Phương Đình đã ra nước ngoài. Cậu ấy rất thất vọng.

- Mong sao anh ấy và Phương Đình sẽ hạnh phúc mãi mãi bên nhau – Thiên Vi hướng mặt nhìn về phía trước, cho dù phía trước đối với cô là một màn đêm tăm tối.

- Duy Phong đã khiến ông Hữu Hùng vào tù rồi. Cậu ấy đã thu mua lại toàn bộ công ti của ông ta.

- Thật là tốt quá. Em biết anh ấy sẽ làm được mà – Thiên Vi cười vui vẻ, đây là sự trả thù cô dành cho kẻ không bằng cầm thú như ông ta.

- Anh có chút không hiểu, chẳng phải em đã đưa cho ông ta bản kế hoạch của công ti hay sao? Vì sao Duy Phong lại có cơ hội chuyển mình như vậy.

- Vì ngay từ đầu bản kế hoạch đó là giả – Thiên Vi nhẹ nhàng giải thích cho rõ – Lúc họp, em đã đưa ra kế hoạch giả với toàn bộ cổ đông, em biết trong đó có một người là gián điệp của ông ta. Cho nên sau đó em đã gặp từng vị cổ đông và đưa bản kế hoạch thật cho họ xem. Ông ta cứ đinh ninh cho rằng em hận gia đình đó và muốn giành gia sản nên hợp tác với ông ta cùng tính lợi, nhưng thật ra người em hận nhất chính là ông ta. Cái gia tài đó em không hề hứng thú.

- Cho nên em đã chuyển lại số cổ phần của em trong công ti cho Duy Phong? – Thanh Phong thắc mắc hỏi.

Thiên Vi buồn bã gật đầu.

- Em không muốn anh ấy tay trắng bước vào ngôi nhà đó, bà Kim Phượng sẽ khinh khi anh ấy. Số tiền đó anh ấy đáng được nhận, em đã nợ gia đình anh ấy quá nhiều.

- Em còn hận ba em nữa không?

- Lúc trước em từng nghĩ, em sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ấy, thế nhưng khi thấy ông ấy ngất xỉu trước mặt em, nỗi sợ hãi lo lắng cho ông ấy khiến em nhận ra, so với nỗi hận, nỗi lo sợ mất ông ấy còn nhiều hơn. May mà ông ấy đã qua cơn nguy kịch, nếu không em sẽ ân hận suốt cuộc đời mình.

Một cơn gió thổi qua, Thiên Vi đưa tay ôm lấy người hơi run nhẹ. Thanh Phong thấy vậy vội khuyên.

- Trời trở gió lạnh rồi, mau vào trong nhà đi.

Thiên Vi lắc đầu, cô khẽ nói.

- Em muốn ở lại đây một chút nữa.

- Vậy để anh vào nhà lấy áo khoác cho em.

Thanh Phong nói rồi quay đi, Thiên Vi bỗng nói.

- Thanh Phong, em thật sự nợ anh một ân tình.

Thanh Phong không quay đầu, cười đáp.

- Em không chỉ nợ anh một ân tình thôi đâu.

Thanh Phong bước đến đưa tay vỗ vai người trước mặt mình nhẹ nói.

- Món nợ này, tôi sẽ tính sau.

Nói rồi Thanh Phong rời đi.

Điện thoại Thiên Vi reo, cô vội vàng bốc máy, trò chuyện vài câu, Thiên Vi tắt điện thoại bỏ vào trong túi, miệng khẽ cười. Cô không ngờ Thiên Minh lại thích Dạ Thảo, mặc dù Dạ Thảo luôn tránh né xua đuổi Thiên Minh. Thiên Vi hiểu trong lòng Dạ Thảo vẫn còn tình cảm với Tuấn Khôi, hơn nữa đứa bé trong bụng cô vẫn còn chưa chào đời khiến cô khó chấp nhận người khác. Vậy mà rốt cuộc anh chàng cũng có thể làm cho Dạ Thảo xiêu lòng, hai người chuẩn bị làm đám cưới với nhau, hai người gọi điện thoại mời cô. Đáng tiếc cô chỉ có thể chúc mừng họ mà không thể đến dự.

Thiên Vi khẽ thở dài, cô cảm thấy tiếc cho Tuấn Khôi, tấm chân tình của Dạ Thảo cậu ta không nhìn thấy, đến khi nhìn thấy thì đã muộn màng. Lúc trước, cô rất ghét Tuấn Khôi, nhưng bây giờ cô cảm thông cho cậu ấy, đời người ai mà chẳng có lúc sai lầm dẫn đến hối tiếc.

Tiếng bước chân đi đến rất nhẹ, nhưng Thiên Vi vẫn nghe thấy. Từ lúc bị mù, thính giác cô dường như tốt hơn, Thiên Vi khẽ cười đưa tay ra nói.

- Chúng ta về nhà thôi, em thấy lạnh rồi.

Một bàn tay to lớn, ấm áp nắm lấy tay Thiên Vi. Cảm giác rất thân thuộc của bàn tay khiến tim Thiên Vi run lên không ngừng, cô đưa ngón tay miết nhẹ, trên đó không hề có những vết chai quen thuộc của Thanh Phong.

Một cơn gió thổi qua, cơn gió duy nhất của đời cô.