← Quay lại trang sách

Chương 14 Mảnh ghép vỡ

Cả hai đang ăn trưa thì bất ngờ nghe một giọng nói:

- Thật là bất ngờ. Không ngờ chúng ta có duyên gặp nhau ở đây.

Ông Hữu Hùng từ đâu đi tới đứng trước mặt hai người ra vẻ chào hỏi. Rồi ông ta cười cười nhìn hai người hỏi:

- Không làm phiền hai người tâm tình chứ.

- Thấy ông tôi nuốt cơm không vô – Thiên Vi lạnh lùng trừng mắt nhìn ông ta, cứ nhìn thấy vẻ mặt giả vờ đạo mạo của ông ta là cô muốn ói.

- Thật ra tôi cũng không muốn làm phiền hai người đâu. Nhưng mà tôi nhận được tin là công ti của hai người muốn làm ăn mua bán với bên công ti của tôi, cho nên tôi mới cất công đến đây bàn hợp đồng – Ông Hữu Hùng nhàn nhã kéo ghế ngồi xuống nhìn Thiên Vi đáp với ánh mắt thiếu nhã ý.

- Không lí nào công ti tôi lại muốn làm ăn với công ti ông, không phải là ông hoang tưởng quá đó chứ?! – Thiên Vi gác đũa cười khẩy.

- Thật là đáng tiếc, chẳng lẽ chức vụ phó tổng giám đốc của cô chỉ là bù nhìn hay sao? Hợp đồng thậm chí đã được thảo ra, hôm nay sẽ là ngày kí kết, là một phó tổng lẽ nào cô lại không biết.

- Hợp đồng được thảo khi nào? – Thiên Vi cau mày nhìn ông ta hỏi.

- Hôm qua – Lần này người lên tiếng trả lời là Duy Phong.

- Anh định kí hợp đồng với ông ta?! – Thiên Vi đứng bật dậy nhìn Duy Phong đầy tức giận hỏi.

- Đúng vậy – Duy Phong điềm tĩnh gật đầu đáp.

- Sao anh lại có thể hợp tác với ông ta, anh đã tìm hiểu rõ về ông ta hay chưa mà dám tự tiện quyết định như thế chứ – Thiên Vi ném ánh nhìn đầy tức giận chất vấn Duy Phong.

- Tôi không phải là người hồ đồ, nếu không ba cô cũng không giao chức vụ tổng giám đốc này cho tôi – Duy Phong điềm nhiêm trả lời cô.

- Chẳng lẽ anh quên ông ta từng… – Thiên Vi nói đến đây thì nghẹn lời, ánh mắt cô đỏ hoe nhìn Duy Phong đầy đau đớn. Cô nhanh chóng rời khỏi quán ăn trước khi trái tim tổn thương của mình lần nữa chảy máu.

Thiên Vi chạy đi ra thật nhanh, nước mắt rơi trên khóe mắt của cô. Tiếng bước chân đuổi theo phía sau cô vang lên rất gần, Duy Phong nhanh chóng nắm tay cô kéo lại, xoay cô đối mặt với anh, giọng kìm chế anh hỏi cô:

- Giữa cô và ông ta đã xảy ra chuyện gì?

- Là chuyện gì cũng được, không liên quan gì đến anh. Anh cứ an phận làm một tổng giám đốc đi. Anh yên tâm, chỉ cần anh lấy Phương Đình thì vị trí tổng giám đốc của anh sẽ rất vững chắc. Không cần phải hợp tác với loại người như ông ta để lấy thành tích đâu – Cô vụt tay ra khỏi tay anh mà nói.

- Cô muốn nghĩ sao thì nghĩ – Duy Phong rụt tay về hờ hững nói.

- Tôi thấy mệt, không thể tiếp tục đưa anh đi khảo sát nữa, gọi trợ lí đưa anh đi đi. Tôi về đây.

Thiên Vi nói xong thì lau nước mắt bước chân thật nhanh rời đi trong đau đớn. Duy Phong nhìn thấy đôi mắt đầy nước mắt của Thiên Vi, anh cảm thấy rất đau lòng, tay xiết chặt nhiều hơn. Năm xưa, cô không nói rõ nguyên nhân cô rời nhà đi, anh chỉ biết cô và ông Hữu Hùng bất hòa với nhau nên mới giận mà bỏ đi, nhưng là chuyện gì cô không nói, anh cũng thấy không tiện hỏi. Thế nhưng, anh mãi mãi không thể nào quên được tình cảnh khốn khó mà ông ta đã gây ra cho anh và ba mình năm xưa.

- Duy Phong, không xong rồi, mình vừa đến nhà cậu thì thấy nhà cậu có rất nhiều công an – Tuấn Khôi chạy thục mạng đến chỗ Duy Phong làm thêm hét lớn.

- Công an? – Duy Phong không khỏi giật mình khi nghe Tuấn Khôi nói – Có biết chuyện gì hay không?

- Nghe nói, nghe nói ba cậu đã ăn cắp đồ của công ti đem bán. Cho nên, cho nên… – Tuấn Khôi gãi gãi đầu khổ sở giải thích nguyên nhân.

- Không thể nào – Duy Phong không đợi Tuấn Khôi nói hết, cậu lấy xe vụt chạy về nhà bỏ lại tất cả mọi thứ ở phía sau.

Khi cậu về nhà đã thấy Thiên Vi khóc nức nở chạy ra đón, căn nhà đã không còn một ai.

- Đã xảy ra chuyện gì? – Duy Phong nắm lấy hai vai của Thiên Vi sắc mặt xanh tái hỏi.

- Họ đã bắt bác trai rồi. Họ đến đây lục soát, bảo là công ti bị mất cắp ngay trong ca trực của bác ấy. Họ bảo là mấy cái máy bơm đó, mỗi cái trị giá hơn một trăm triệu, nó rất to, không thể có chuyện lén lút lấy cắp đem ra ngoài bằng còn đường khác được, phải là đi ra từ cổng chính. Họ nghi ngờ bác đã thông đồng cùng bọn trộm cắp, giờ bắt bác để truy vấn. Chúng ta phải làm sao đây.

- Mình phải đi gặp ba – Duy Phong không nói không rằng quay đầu xe lại.

- Mình đi cùng Phong – Thiên Vi cũng vội vã chạy theo.

Cả hai nhanh chóng lên xe chạy đến đồn công an, nơi đang bắt giam ba Duy Phong. Phải năn nỉ mãi, công an mới cho họ vào gặp ông, nhưng vẻ mặt mệt mỏi, quần áo rách bươm và gương mặt có vết thâm tím chứng tỏ ông đã bị hành hạ.

- Ba… – Duy Phong đau lòng khi thấy ba mình trong bộ dạng thảm thương như thế.

- Ba không có ăn cắp, mấy cái máy đó bình thường đều nằm ở đó, không hiểu sao hôm nay lại biến mất như vậy – Ông bật khóc giải thích với Duy Phong và Thiên Vi, không muốn mấy đứa trẻ có cái nhìn xấu về ông.

- Tụi con tin bác mà… – Thiên Vi cũng đau lòng nhìn ông nói.

- Thật sự bác không có làm, là họ vu oan cho bác… – Ông gào lên bày tỏ nỗi oan của mình.

Thiên Vi và Duy Phong chỉ biết đứng nhìn trong bất lực khi ông bị người ta lôi vào trong phòng giam.

Duy Phong lúc đó chỉ biết chạy đi tìm ba Thiên Vi để cầu xin, thế nhưng chỉ nhận được lời lạnh lùng của ông:

- Đây là hậu quả mà các người phải nhận lãnh.

Ông ta không nói gì nhiều, chỉ buông một câu như thế, nhưng hàm ý rất rõ ràng, Duy Phong hiểu ngay nguyên nhân của câu nói. Cậu nghiến răng nói:

- Ông đúng là đồ khốn mà, chỉ vì một việc như thế, ông lại đẩy ba tôi lâm vào cảnh tù đày sao?

- Thằng nhóc này, hôm nay mày là đến đây cầu xin tao, chứ không phải là đến đây mắng tao. Mày cũng liệu hồn đi, đừng chọc tao nổi giận, nếu không, cả mày tao cũng không bỏ qua.

Sự không bỏ qua của ông ta chính là mấy trận đòn đau điếng dành cho Duy Phong, thân thể bị bầm dập, thậm chí bị đánh gãy tay. Ngày Thiên Vi rời xa cậu, là một ngày buồn nhất trong cuộc đời cậu, vậy mà ông ta cũng vẫn không buông tha, tiếp tục cho người đến hành hung cậu. Nếu như không phải Phương Đình lao ra đỡ cho cậu một đòn đó, không biết cậu còn mạng để sống tiếp hay không? Cũng chính lần đó, Phương Đình đã mất đi đôi mắt của mình.

Duy Phong nắm tay, ánh mắt lóe lên sự oán giận, anh không biết ông Hữu Hùng định giở trò gì, nhưng mà dù ông ta không đến tìm anh, anh cũng sẽ đi tìm ông ta.

Buổi tối, Thiên Vi nắm tay Thanh Phong trở về nhà, trong lúc cả nhà đang ăn tối, ai cũng đều ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ. Không kịp để mọi người lên tiếng, Thiên Vi đã lớn tiếng tuyên bố:

- Chúng con sẽ kết hôn.

Ông Hoàng Minh giật mình đánh rơi đôi đũa trong tay mình, vẻ mặt có chút bất ngờ, còn Duy Phong thì cứng cả người, tiếp sau đó bàn tay khẽ run, anh phải siết chặt lại để dằn cơn xúc động trong lòng mình. Trong lúc cả nhà còn đang bất ngờ về lời tuyên bố, Thiên Vi lại nói tiếp:

- Bắt đầu từ ngày hôm nay, con sẽ dọn đến ở cùng anh ấy.

- Thật vậy sao?! – Bà Kim Phượng là người lên tiếng trước nhất, vui mừng vì sự rời đi của Thiên Vi, bà cười tươi đầy hớn hở – Chúc mừng hai đứa. Đã quyết định ngày cưới chưa, chuẩn bị tới đâu rồi, có cần dì chuẩn bị giúp cái gì không? Đừng ngại, cứ nói ra, chúng ta đều là người một nhà cả.

- Phải đó chị, cần gì cứ nói ra, tuy em có hơi vô dụng không giúp được gì nhưng em sẽ luôn chúc phúc cho hạnh phúc của chị – Phương Đình vui ra mặt, quay đầu hướng về phía Thiên Vi nói.

- Đi ngay bây giờ sao – Ông Hoàng Minh lúc này mới lên tiếng hỏi Thiên Vi, ánh mắt ông nhìn cô có chút tức giận, nhưng vẫn ẩn chứa sự dịu dàng.

- Dạ phải – Thiên Vi nhìn thẳng ông và mỉm cười đáp – Hiện tại công việc của hai đứa con đều bận cả. Rất ít có thời gian gặp nhau, tụi con không muốn vì công việc mà làm tình cảm nhạt đi nên quyết định dọn đến sống chung với nhau. Tuy giờ tan sở của cả hai thất thường, nhưng ít ra chỉ cần về nhà là có thể gặp nhau, không cần phải lặn lội chạy đi chạy về lần nữa – Cô nói xong thì dịu dàng quay lại nhìn Thanh Phong mỉm cười hỏi – Có phải không anh.

Thanh Phong cũng dịu dàng nhìn đáp lại cô khẽ gật đầu rồi nhìn ông Hoàng Minh nói:

- Con biết quyết định này là quá nhanh và quá vội vàng. Nhưng hai đứa con đều đã lớn, tự biết thế nào là tốt cho nhau. Con tuy không dám nói mình là người đàn ông tốt nhất, nhưng con có thể hứa với bác là con sẽ chăm sóc Thiên Vi hết lòng, không để cô ấy chịu bất cứ đau khổ nào.

Ông Hoàng Minh thở dài trầm mặt. Bà Kim Phượng thì vui ra mặt, thấy ông Hoàng Minh như thế, bà bèn lên tiếng nói:

- Ông sao vậy, tụi nhỏ đã quyết định như thế, mình nên tôn trọng quyết định của tụi nhỏ chứ. Có phải là không còn gặp nhau nữa đâu. Ngày nào Thiên Vi chẳng đi làm, ông muốn gặp nó lúc nào cũng được mà.

- Thôi được rồi. Tùy ý các con vậy – Ông Hoàng Minh nhướn mày tỏ ý bất lực đáp.

- Con cám ơn ba – Thiên Vi khẽ nói.

- Chúc mừng hai người – Duy Phong đứng dậy nhìn Thiên Vi với Thanh Phong cười, điềm nhiên lên tiếng – Chúc hai người mãi được hạnh phúc.

- Có được lời chúc của anh, chúng tôi đương nhiên sẽ hạnh phúc bên nhau rồi – Thiên Vi khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Thanh Phong đầy thân mật cười đáp.

Duy Phong cảm giác như có ngàn mũi kim đâm vào tim mình, nhức nhối đến khó chịu.

- Thanh Phong, anh ở đây trò chuyện với mọi người đi, em lên lầu thu xếp đồ đạc rồi chúng ta đi.

- Cũng được.

Thiên Vi nhận cái gật đầu của Thanh Phong liền đi lên lầu thu xếp đồ đạc. Cô thu dọn đồ đạc rất nhanh, bởi vốn dĩ cô về đây cũng chưa bao lâu, không hề có ý định ở lại đâu lâu dài, nên cũng chẳng thiết tha gì cho lắm, chẳng có chút tình cảm gì với căn phòng mình ở hằng ngày này.

- Cốc… cốc… cốc…

Sau vài tiếng gõ cửa, Thiên Vi chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng cửa mở, cô quay mặt nhìn ra thì thấy Phương Đình đang đi vào, cô hờ hững nói:

- Tìm chị có việc gì?

- Chị, nhất định phải dọn ra ở ngoài sao?

- Phải.

- Em thấy ba rất buồn. Gia đình chúng ta sum họp chưa bao lâu, vậy mà… Lúc ba đón chị về, em phải đi chữa mắt. Lúc em về, chị lại đi du học. Lúc chị về, ba lại đi công tác nước ngoài. Gia đình mình chưa có một ngày chính thức được vui vẻ bên nhau. Chị hãy ở lại đi chị, đợi khi hai người kết hôn rồi dọn ra ở riêng cũng không muộn mà – Phương Đình mò mẫm đi đến bên giường của Thiên Vi khẩn khoản nói.

- Chị đã quyết định rồi – Thiên Vi vẫn chẳng mấy để tâm đến lời lẽ của Phương Đình – Em xuống dưới đi, chị thu xếp xong rồi thì sẽ xuống sau.

- Chị ơi… – Phương Đình như muốn khóc gọi.

Nhưng thấy Thiên Vi lạnh lùng không mảy may có một xúc động thì buồn bã thở dài quay người theo hướng cũ mò mẫm đi ra ngoài. Cô vẫn muốn chạm vào nội tâm của Thiên Vi, chỉ tiếc rằng Thiên Vi đã khoác lên mình một cái vỏ bọc cứng mà không ai có thể chạm vào.

- Chị, em có một yêu cầu với chị có được không? – Phương Đình chợt quay đầu nhìn lại hỏi.

Thiên Vi im lặng không lên tiếng, Phương Đình lại hướng đến gần giường cô khẽ nói:

- Em rất muốn nhìn thấy gương mặt của chị, khi em biết mình còn có một người chị hơn mình hai tuổi, em thường tự hỏi, chị là người thế nào, trông chị ra sao. Em thấy hối tiếc vì sao chị em mình lại không gặp nhau sớm hơn một chút, khi đó mắt em còn sáng, em sẽ nhìn thấy được gương mặt chị. Có thể cho em một lần hình dung gương mặt chị hay không?

Thiên Vi ngồi im, môi cô run run, cô ngẩng đầu cố gắng giữ cho nước mắt không chảy ra. Phương Đình nghe được cảm xúc của cô, liền đi đến, đưa tay muốn chạm vào Thiên Vi, dùng tay để cảm nhận được người chị gái của mình.

Bàn tay nhỏ nhắn thon thả vừa chạm vào, Thiên Vi liền giật mình, vội vàng gạt tay Phương Đình ra. Cô đứng bật dậy, cách xa Phương Đình, giọng cô lạnh băng cười đầy ác ý nói:

- Muốn biết mặt chị. Ha ha. Em thật sự không biết mặt chị hay là đang cố giả vờ lấy lòng thương hại của chị vậy?

- Em thật sự không biết mặt chị mà – Phương Đình kêu lên.

Thiên Vi trầm mặt nhìn Phương Đình đánh giá một lát rồi lên tiếng nói:

- Chỉ sợ là khi em biết được gương mặt chị rồi, em sẽ hối hận cho mà xem.

- Sao lại như vậy? Em sẽ không hối hận đâu – Phương Đình vội vã kêu lên.

- Vậy thì để chị nói cho em biết – Thiên Vi cười lớn nói – Chúng ta từng gặp nhau. Em thậm chí còn nhìn lén chị rất nhiều lần.

- Cái gì? Em nhìn lén chị rất nhiều lần. Không thể nào, sao lại có chuyện đó… – Phương Đình kêu lên rồi đột nhiên dừng lại, người cô run lên, môi mấp mấy không thành lời – Chị… chị… chị… chính là…

- Phải. Chị chính là người con gái đó. Bạn gái của Duy Phong – người mà hiện giờ chính là chồng sắp cưới của em đó.

Phương Đình khuỵu xuống, cũng may cô đang đứng gần giường của Thiên Vi, cô bèn ngồi xuống giường thở đầy kích động.

Thiên Vi nhìn Phương Đình, cô mỉm cười chua chát. Năm đó khi cô lần nữa đến tìm ông Hoàng Minh nói rõ mình là con gái của ông, bị bà Kim Phượng mắng chửi đuổi đi, ra về cô lần nữa gặp Phương Đình. Sau đó, khi cô và Duy Phong ở bên nhau, cô thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt Phương Đình đang nhìn về phía họ. Lúc đó cô nghĩ, Phương Đình vì biết mình là chị gái nên mới lén lút đến nhìn trộm như vậy. Tiếp sau đó cô năm lần bảy lượt chờ ở bên ngoài rất lâu để cầu mong ông ấy giúp cho ba Duy Phong thoát khỏi cảnh lao tù, giải thoát cô cùng Duy Phong thoát khỏi sự khổ sở mà ông Hữu Hùng gây ra, nhưng đều bị bà Kim Phượng ngăn chặn đuổi đi. Lúc đó, cô cũng nhìn thấy Phương Đình lén lút nhìn mình, cô muốn cầu xin Phương Đình báo cho ông Hoàng Minh biết sự hiện diện của cô, nhưng chỉ thấy sự quay lưng bỏ đi của Phương Đình. Đó là khoảnh khắc tuyệt vọng đẩy cô đi đến quyết định khiến bản thân cả đời đau khổ.

Bây giờ cô đoán, năm xưa không phải vì biết cô là chị gái mà Phương Đình tò mò tìm đến nhìn lén, mà hóa ra Phương Đình đã thầm thích Duy Phong, và khi bắt gặp cái nhìn của cô thì xấu hổ bỏ chạy.

Cô biết Phương Đình không có lỗi với cô, nhưng cô oán hận bà Kim Phượng, nếu bà ta tìm mọi cách để giành lấy hạnh phúc cho Phương Đình thì cô sẽ lấy đi hạnh phúc đó. Bởi vì nó vốn dĩ là hạnh phúc của cô.

- Em gái đáng thương. Năm xưa nếu không phải mẹ của em, thì chị và Duy Phong sẽ không phải đau khổ xa nhau. Duy Phong mãi mãi là người mà chị yêu nhất.

- Mày đã muốn kết hôn với người khác, vậy thì cứ lo mà kết hôn đi. Đừng có ở đây nói này nói nọ tác động đến con tao – Bà Kim Phượng từ ngoài hùng hổ đi vào – Tao cảnh cáo mày, nếu mày ngoan ngoãn, tao vì con gái sẽ không làm khó mày, chấp nhận chia gia tài cho mày. Còn nếu mày dám có mưu đồ gì, tao nhất định sẽ không để yên cho mày.

Nói xong bà kéo tay Phương Đình ra khỏi phòng Thiên Vi. Vừa đi ra ngoài, bà nói với con gái:

- Mặc kệ nó trước đây có phải là bạn gái của thằng Phong hay không. Hiện giờ con mới là bạn gái của thằng Phong, còn nó cũng sắp kết hôn với bạn trai nó rồi. Hai ngày nữa là sinh nhật của con, con cứ nhân cơ hội này đề nghị kết hôn với Duy Phong, chỉ cần hai đứa kết hôn xong, thì nó cũng chẳng thể nào làm gì ngăn cách hai đứa con được nữa.

Thiên Vi nghe bà nói, tay cô siết chặt lại.

Thiên Vi kéo va li xuống dưới lầu, mọi người đều có mặt ở phòng khách, cô chào qua loa rồi định rời đi.

Ông Hoàng Minh nhìn cô với ánh mắt đau đớn hỏi lại.

- Con thật sự muốn rời đi sao?

- Phải – Thiên Vi nhìn thẳng ông và đáp – Con đã tìm được nơi trú thân cho mình rồi, đương nhiên phải rời khỏi nơi ở tạm này thôi.

- Rầm… – Ông Hoàng Minh đứng bật dậy đập tay thật mạnh xuống bàn nhìn Thiên Vi đầy tức giận. Thiên Vi chẳng chút e ngại nào, cô mím môi nhìn đáp lại ông, ông Hoàng Minh nhìn ánh mắt của cô, cơn tức giận trong lòng đột nhiên tan biến, ông thở dài nghiêng đầu nhìn Thanh Phong nói – Thanh Phong, hôm nay bác có chuyện muốn với Thiên Vi, con hãy về nhà trước đi.

Thanh Phong liếc mắt nhìn Thiên Vi, cô kéo tay anh ương bướng nói:

- Em đi cùng anh.

Nhưng Thanh Phong đã giữ tay Thiên Vi lại khẽ nói:

- Em hãy ở lại nói chuyện với bác đi, ngày mai anh sẽ đến đón em đi.

Thanh Phong nói rồi quay đầu cáo từ mọi người ra về. Không khí trong phòng trở nên nặng trĩu, chẳng ai dám lên tiếng, chỉ liếc mắt nhìn ông Hoàng Minh và Thiên Vi.

- Theo ba lên lầu – Ông Hoàng Minh rời khỏi ghế đi thẳng lên lầu, nhưng cũng nhấn mạnh thêm một câu – Đừng để ba phải nói lần hai.

Thiên Vi thở dài bất đắc dĩ quay người đi theo ông lên lầu trong ánh mắt tò mò của bà Kim Phượng, nỗi lo lắng của Phương Đình và sự chua xót đau đớn của Duy Phong.

Thiên Vi vừa đi vào trong phòng thì ông Hoàng Minh đã ra lệnh cho cô:

- Đóng cửa lại đi.

Thiên Vi đóng thật mạnh cánh cửa lại, bày tỏ thái độ phản kháng của mình. Ông Hoàng Minh nhìn cô ánh mắt trầm buồn hỏi:

- Con thật sự nghĩ nơi đây chỉ là nơi ở tạm hay sao?

- Đây không phải nhà của con – Thiên Vi cười lạnh đáp, ánh mắt cúp xuống buồn bã “nơi này chưa bao giờ là nhà của cô”.

- Con… – Ông Hoàng Minh tức giận nói không nên lời.

- Ba à, ý con đã quyết rồi, ba không ngăn con được đâu – Thiên Vi lạnh lùng nói – Chào ba.

Ông Hoàng Minh nhìn cô thở dài bất lực.

Thiên Vi trong phòng làm việc đang gọi điện thoại đặt mua một số ít vật dụng trên mạng thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.

- Vào đi.

Thiên Vi gác điện thoại, vẫn cúi đầu chọn lựa trên màn hình vi tính thì một giọng nói nhừa nhựa cất lên:

- Thật là một phó tổng giám đốc siêng năng.

Thiên Vi giật mình ngẩng đầu nhìn lên thấy vẻ mặt nham nhở của ông Hữu Hùng, cô tức giận quát:

- Ai cho ông vào đây?

- Sao cứ xưng hô xa lạ như thế chứ. Dù sao chúng ta cũng từng là cha con mà – Ông Hữu Hùng cười cười nham hiểm nói – Lúc nãy ba gõ cửa, là chính miệng con mời ba vào mà.

Thiên Vi không nói không rằng liền cầm điện thoại lên gọi rồi nói ngay lập tức:

- Sau này dù bất cứ ai muốn vào văn phòng của tôi, cô nhất định phải hỏi ý của tôi trước, nếu không cô cứ đưa đơn xin nghỉ việc đi.

Nói xong cô tức giận dập máy, ông Hữu Hùng lại lên tiếng chế giễu:

- Làm gì mà con giận dữ vậy chứ…

- Ông câm miệng lại cho tôi – Thiên Vi cảm thấy căm tức lẫn ghê tởm khi nghe ông ta nói.

- Ha ha… Đừng nóng mà, sau này chúng ta còn gặp mặt nhau dài dài khi hai bên công ti đã hợp tác với nhau. Chẳng lẽ mỗi lần gặp nhau, con lại nổi giận như thế. Thật ra ba cũng biết hoàn cảnh của con trong cái gia đình đó. Chỉ cần con muốn, ba sẽ giúp cho con.

- Ông cút đi cho tôi, ai cần hợp tác với ông chứ – Thiên Vi nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn ông ta. Cô thật sự muốn giết chết ông ta ngay lập tức – Nếu ông không ra khỏi phòng tôi, tôi sẽ gọi bảo vệ đuổi ông ra đó.

- Được rồi. Con cứ từ từ suy nghĩ lời đề nghị của ba.

Ông Hữu Hùng mỉm cười ném lại một câu trước khi rời khỏi phòng. Thiên Vi đứng nhìn ông ta rời khỏi rồi thả người ngồi phịch xuống ghế, hai tay bưng lấy mặt bật khóc vì đau đớn và tủi hổ.

Duy Phong đứng nhìn ông Hữu Hùng đắc ý từ phòng Thiên Vi đi ra rồi quay đầu nhìn cô đang bật khóc, lòng như có một ngọn lửa bừng cháy. Tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của anh. Duy Phong bắt máy:

- Anh biết rồi, chiều nay anh sẽ về sớm.

Khi thư kí mang tài liệu vào cho Thiên Vi, cô thân mật hỏi thăm:

- Em đã chuẩn bị quà sinh nhật cho em gái của em chưa?

- Sao chị biết? – Thiên Vi cau mày nhìn chị ta lên tiếng hỏi.

- Lúc nãy chị vô tình nghe trợ lí của tổng giám đốc nói. Cô ấy đã chọn mua quà sinh nhật giùm tổng giám đốc mà. Cho nên chị muốn hỏi em đã mua chưa, nếu chưa, chị sẽ mua giúp em.

- Không cần đâu – Thiên Vi dứt khoát đáp, nhưng sau đó cô nói – Em đã chọn quà tặng cho cô ấy rồi.

- Vậy sao? Vậy em cũng nên về sớm để cùng đón sinh nhật với em gái. Mà chị nghe nói hình như quà tặng là nhẫn cưới đó, xem ra giám đốc nhất định muốn cầu hôn em gái em rồi.

- Chắc là vậy.

Thiên Vi mỉm cười gật đầu, khi người thư kí quay lưng đi, cô trầm mặt siết chặt nắm tay.

Duy Phong vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Thiên Vi:

- Duy Phong, Duy Phong… em đang ở nhà chúng ta. Anh hãy đến đây đi.

Nói xong cô gác máy, để lại Duy Phong với ánh mắt thâm trầm nhìn vào điện thoại, trong điện thoại giọng Thiên Vi như người say rượu. Anh tắt máy quăng điện thoại vào ghế lái phụ, quyết định quên cú điện thoại vừa rồi, cầm món quà tặng sinh nhật Phương Đình trở về nhà. Chiếc xe chỉ còn một đoạn nữa là về đến nhà, những ngón tay bỗng xiết chặt, Duy Phong bỗng đánh mạnh tay lái, chiếc xe quay đầu lao đi.

Khi Duy Phong đẩy mạnh cửa bước vào bên trong, Thiên Vi đã nằm gục đầu trên bàn với mấy lon bia đã rỗng. Duy Phong cau mày, anh tiến vào bên trong. Nghe tiếng bước chân, Thiên Vi ngẩng đầu nhìn lên, cô nheo nheo mắt nhìn Duy Phong, sau đó lảo đảo đứng dậy bước đến bên cạnh anh. Chỉ mới đi vài bước cô đã va vào cạnh bàn, cũng may Duy Phong nhanh tay đỡ lấy cô trước khi cô ngã nhào xuống đất.

Thiên Vi ngã trong lòng Duy Phong, cô ngẩng đầu rồi đưa tay chạm vào gương mặt anh, từ chân mày xuống mũi rồi dừng lại ở khóe môi, giọng mơ màng của người say, cô hỏi:

- Hình như đây không phải là một giấc mơ. Em đã nghĩ anh sẽ không đến.

Duy Phong liếc mắt nhìn thấy va li hành lí Thiên Vi mang lúc rời đi cùng Thanh Phong thì bèn hỏi:

- Sao vậy? Cãi nhau với Thanh Phong à, cho nên mới kéo va li đến đây uống bia giải buồn sao? Hai người chỉ mới quyết định sống chung với nhau có hai ngày thôi mà. Nếu thế này thì làm sao kết hôn.

Nghe giọng điệu chế giễu của Duy Phong, Thiên Vi bật cười chua chát nói:

- Kết hôn. Ha ha… Kết hôn chỉ là cái cớ để em rời xa ngôi nhà đó mà thôi. Anh có biết trước khi em và anh ấy cùng về nhà thông báo cho mọi người biết tin hai đứa em sẽ kết hôn thì anh ấy đã từ chối kết hôn với em rồi.

Mặt Duy Phong đăm chiêu nhìn cô lạ lẫm, nhưng Thiên Vi trong cơn say, không quan tâm đến ánh mắt phức tạp của Duy Phong, ánh mắt cô nhìn anh tràn ngập đau đớn:

- Có biết vì sao anh ấy từ chối kết hôn với em hay không? Bởi vì trong lòng em mãi mãi chỉ có mình anh mà thôi.

Duy Phong đột ngột đẩy Thiên Vi ra, anh nhìn cô cười châm biếm:

- Cô cũng thật là biết cách nói đùa quá. Năm xưa là ai nói hối hận, năm xưa là ai nói mình đã chọn lầm. Tôi mãi mãi không quên khoảnh khắc đó.

Thiên Vi nhìn Duy Phong bằng ánh mắt bị thương.

- Cô mãi mãi không hiểu được cảm giác đau đớn khi đó của tôi.

- Phải. Em mãi mãi không hiểu được cảm giác đau đớn đó. Cũng giống như anh mãi mãi không hiểu được cảm giác đau đớn của em khi đó.

- Cảm giác đau đớn của cô, thật nực cười. Tôi không oán trách vì năm đó cô chọn cách chia tay với tôi bởi tôi nghèo, tôi không thể lo đầy đủ vật chất cho cô. Nhưng cô đừng bao giờ nói cô còn yêu tôi khi mà cô đã chọn vật chất mà rời đi như thế. Bây giờ thấy tôi thành đạt trở về lại nói là cô còn yêu tôi. Cô làm như thế chỉ khiến tôi thấy tình yêu của cô hèn mọn lắm, hèn mọn đến mức tôi hối hận vì đã yêu cô, hèn mọn đến mức tôi khinh bỉ nó.

“Bốp…”.

Thiên Vi thấy tim nhức nhối đến mức không dằn được mà dang tay tát vào mặt Duy Phong. Nước mắt cô không thể nào ngăn được cứ thể chảy ra, cô nghẹn ngào bi phẫn lẫn tức giận nhìn Duy Phong.

Duy Phong sững sờ trước cái tát, anh tức giận nhìn cô, nhưng ánh mắt đầy u buồn kèm những giọt nước mắt khiến cơn giận của anh bị đè xuống, cái nhìn trở nên xót xa.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Duy Phong lần lữa rồi mới nhận máy.

- Đừng nghe – Giọng Thiên Vi khàn đặc cầu xin, cô biết hiện giờ người gọi cho Duy Phong là ai.

Duy Phong vẫn quay người nhận điện thoại định bước đi, anh nhỏ nhẹ nói với Phương Đình bên kia:

- Anh về ngay, em chờ anh một lát.

- Anh đừng đi – Thiên Vi bước đến dang tay ôm lấy eo Duy Phong giữ anh lại. Cô áp đầu mình vào lưng anh khẽ lặp lại yêu cầu.

- Anh đừng đi.

Cảm giác quen thuộc luôn khiến trái tim anh rung động, Duy Phong đứng bất động lặng đi trong cảm xúc. Khoảnh khắc cô ôm eo anh, tựa đầu vào lưng anh cùng trở về sau những giờ làm là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của anh.