← Quay lại trang sách

Chương 2

Nắm tay bé Du tôi tần ngần một chút trước cửa của địa điểm ra mắt sách ghi trên báo. Lác đác có vài người bước vào. Mím môi tôi dắt bé Du bước tới. Sau hai lớp cửa, phía bên trong là một hội trường khá rộng có kê thật nhiều ghế. Sân khấu nhỏ và thấp được trang trí đơn giản nhưng thanh nhã nằm ở sát vách trong cùng. Nổi bật và thật bắt mắt là hàng chữ lớn màu vàng kim “Chào Mừng Quý Khách Tham Dự Buổi Lễ Ra Mắt Sách” được dán lên tấm màn nhung màu xanh dương đậm phía sau. Nhưng ba chữ Lê Vĩnh Tiến nhỏ nhắn nằm khiêm tốn ở bên dưới mới khiến tim tôi đập sai nhịp. Trên dãy bàn dài kê ngay trước sân khấu tôi nhìn thấy có bày biện rất nhiều sách. Quan khách đã đến khá đông ngồi chật hơn nửa hội trường. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Đông như vậy thì tôi đỡ phải lo chàng nhìn thấy mình.

Tôi nhìn quanh và chọn một hàng ghế khá xa sân khấu cho hai mẹ con. Bé Du nhìn quanh với vẻ hiếu kỳ. Hình như chỉ có bé Du là con nít nên tôi hơi ngại sẽ bị người ta để ý. Tôi lấy trong túi xách ra một hộp juice. Vừa cắm cái ống hút cho con tôi vừa nói nhỏ:

-Bé Du ngoan... mình ngồi đây coi người ta làm “spectacle” chút rồi mẹ dắt Du đi ăn kem...

Tôi tự buồn cười lối giải thích của mình với bé Du. Nhưng bé Du còn nhỏ quá nên tôi không tìm ra cách giải thích nào khác cho con dễ hiểu hơn. Du vừa chúm môi hút cái ống hút của hộp nước vừa gật đầu thật ngoan. Một cặp vợ chồng đứng tuổi len vào ngồi cạnh bé Du. Tôi mỉm cười đáp lễ nụ cười xã giao của người đàn bà rồi nhìn lên những hàng ghế đầu để tìm coi có thấy Kim Sa hoặc một vài người quen nào hay không nhưng chẳng thấy ai. Có lẽ Kim Sa đang ở phía sau hậu trường để sửa soạn cho chàng lên sân khấu. Tim tôi như nghẹn lại, nhói đau. Tôi khẽ hít vào một hơi thật dài cho lòng dịu lại.

Hội trường đã gần đầy. Tôi hơi ngạc nhiên vì không ngờ người ta lại chịu khó đến tham dự đông vậy. Hình như số người Việt định cư tại Montreal càng ngày càng nhiều cho nên những sinh hoạt về văn hóa ngày càng thu hút được nhiều người hơn. Có lẽ buổi lễ sắp bắt đầu. Vài người đàn ông bước ra sân khấu. Người thử micro. Người ngồi sau mấy cái mixer điều chỉnh lại hệ thống âm thanh. Tiếng ồn tạm lắng xuống khi cô MC duyên dáng trong chiếc áo dài màu thiên thanh bước ra sân khấu. Cô đứng phía sau cái bục nhỏ và bắt đầu giới thiệu chương trình. Khuôn mặt thanh tú với giọng nói miền Nam ngọt lịm khiến tôi có cảm tình. Không biết cô ta tên gì. Ngày trước khi còn sống ở Montreal tôi đã ít tham gia những sinh hoạt cộng đồng thì bây giờ tôi lại càng mù tịt hơn nữa.

Tiếp theo đó là vài người trong giới văn nghệ sĩ thay phiên nhau lên nói vài lời để giới thiệu sơ qua về nhân vật chính của buổi lễ. Và cuối cùng cũng đến lúc chàng xuất hiện. Tôi bóp nhẹ bàn tay của bé Du khi nhìn thấy chàng. Ba năm không gặp mặt hình như chàng chẳng có thay đổi gì nhiều. Trong bộ complet màu xanh dương đậm nhìn chàng thật tự tin. Rồi giọng nói quen thuộc của chàng cất lên. Tôi nghe như nuốt từng lời. Lối hành văn và ngôn từ quen thuộc của chàng khiến tim tôi rung động. Hơn lúc nào hết, trong tôi chàng vẫn như tự bao giờ, không có gì thay đổi.

Có lẽ trái với dự đoán của nhiều người, bài “diễn văn” của nhân vật chính khá ngắn. Riêng đối với tôi, tôi không ngạc nhiên lắm. Tôi biết tính chàng không thích dông dài hay quanh co, rào đón. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến chàng không chiếm được cảm tình của nhiều người. Nhưng chàng bảo chàng không hề quan tâm đến điều này. Quan niệm của chàng là mình sống cho mình và làm những gì mình cảm thấy đúng là đủ. Mí mắt tôi nóng lên khi nghĩ đến những kỷ niệm cũ. Tôi cố gắng đè nén cảm xúc của mình. Không được khóc. Tôi tự nói với mình như vậy.

Trước khi bắt đầu phần văn nghệ giúp vui, quan khách được mời qua hai dãy bàn kê hai bên hông của hội trường để dùng tiệc trà. Tôi cũng thấy có một số người đã đứng quanh chiếc bàn dài đầy sách phía trước. Có lẽ chàng đã ngồi ở đó để chờ ký tên lưu niệm lên sách cho độc giả. Người ta đã đứng dậy hết nên tôi cũng dẫn bé Du bước ra. Đến bên dãy bàn bày thức ăn bé Du đòi uống sữa nên tôi lấy cho con một hộp sữa nhỏ và mấy cái bánh bích qui rồi đưa Du đến ngồi trên chiếc ghế kê sát tường để ăn. Tôi đứng cạnh nhìn bé Du vừa ăn vừa uống sữa một cách ngon lành. Nghĩ tới hiện giờ hai cha con chỉ cách nhau vài bước mà không biết tôi lại mũi lòng. Tôi thật bối rối không biết phải làm sao mới đúng.

Từ khi trở về Montreal tôi đã trở lại tìm kiếm tin tức chàng trên net. Tôi dạo qua những diễn đàn mà ngày trước tôi biết chàng hay ghé. Tôi tìm vào những tờ báo mà chàng hay đăng bài. Nhưng những gì tôi thấy được thật không nhiều. Hình như chàng rất ít vào những diễn đàn như trước. Và hình như chàng cũng không còn sáng tác dồi dào như xưa. Tôi chỉ tìm ra có vài bài thơ và vài đoản văn là mới, còn lại đa số là dịch thuật. Như quyển sách mà chàng giới thiệu hôm nay, là những bài thơ và bài văn hay mà chàng sưu tầm và dịch lại hoặc phóng tác. Cũng có thể dạo sau này chàng đăng bài ở những chỗ mới mà tôi không biết. Tôi cũng có tìm đọc một số tin tức trong giới văn nghệ sĩ để xem thử có chút tin tức gì về cuộc sống riêng của gia đình chàng không nhưng cũng không có chút manh mối nào.

Cũng may tôi có mua mấy tờ báo tiếng Việt và đã đọc được mẫu tin về buổi ra mắt sách của chàng hôm nay nên mới tìm đến. Biết đến đây có thể sẽ gặp người quen nhưng tôi không còn cách nào khác để có thể hiểu thêm về hoàn cảnh hiện tại của chàng và quyết định có nên cho bé Du gặp chàng hay không. Tôi nghĩ rằng nếu chàng đang hạnh phúc thì thế nào tôi cũng sẽ nhìn thấy qua vợ chàng là Kim Sa và có thể có cả con chàng. Bởi vậy từ lúc vào tôi có để ý nhưng không nhìn thấy Kim Sa đâu cả. Chẳng lẽ một ngày quan trọng của chàng thế này mà Kim Sa lại vắng mặt sao? Thật ra nếu muốn biết tin tức về chàng tôi có thể hỏi thăm vài người quen cũ ở đây nhưng tôi không có chủ ý cho ai biết sự trở về của tôi lần này.

Đang suy nghĩ lan man thì chợt tôi nghe tiếng có tiếng gọi tên tôi:

-Chị Vân... phải chị Vân không?

Tôi giật mình quay nhìn. Thì ra là Thanh, một cô bé hàng xóm ngày xưa của tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may Thanh không phải là một trong những người tôi không muốn gặp. Thanh không biết chuyện giữa tôi và chàng.

Tôi buột miệng:

-Ủa Thanh... không ngờ gặp Thanh ở đây đó. Đi với ba mẹ hở?

Thanh lớn lên ở đây nên chỉ biết nói chứ không biết đọc và viết tiếng Việt. Lúc trước tôi vẫn chọc Thanh là cô đầm con, vậy mà bây giờ lại gặp ở đây nên tôi ngạc nhiên cũng phải. Má Thanh ửng hồng:

-Thanh đi theo người bạn...

Thấy điệu bộ của Thanh tôi đoán là cô bé xấu hổ vì đi với bạn trai nên hỏi lãng sang chuyện của ba mẹ Thanh. Chợt nghe có tiếng gọi tên Thanh ở phía sau, Thanh quay nhìn và nói với tôi:

-Mấy người bạn đang chờ, Thanh đi nha chị Vân...

Rồi như chợt nhớ ra Thanh quay lại:

-À mà chị đang ở đâu? Có hôm nào rảnh đến nhà Thanh chơi. Vẫn còn số phone cũ đó chị. Ba mẹ gặp lại chị chắc vui lắm...

-Chị đang ở khách sạn Sheraton dưới phố, nếu sắp xếp được chị sẽ đến thăm ba mẹ Thanh...

Thanh đi rồi tôi mới nhận ra mình lại nhanh nhẩu đoảng, tự dưng nói tên khách sạn với Thanh làm gì. Tôi vẫn vậy, ngày xưa cứ bị mẹ mắng là lanh chanh mà tánh nào vẫn tật đó. Thanh đang vội chắc chẳng để ý đâu, vả lại Thanh đâu có biết chuyện của tôi thì có gì phải lo chứ. Tôi vừa tự trấn an mình vừa nhìn theo Thanh và nhớ lại ngày nào Thanh còn bé xíu vẫn hay sang nhà tôi chơi. Mới đó mà bây giờ đã có bạn trai.

Chương trình văn nghệ chắc sắp sửa bắt đầu. Cảm thấy ở lại có lẽ cũng chẳng biết được gì thêm mà còn sợ gặp người quen nữa nên tôi quay lại định nhìn xem bé Du đã ăn xong chưa để dẫn con về thì không thấy bé Du đâu cả. Trên chiếc ghế chỉ có hộp sữa không và cái dĩa đựng bánh bích qui trống rỗng. Tôi hoảng hốt nhìn quanh tìm kiếm. Tôi nghĩ có thể bé Du muốn ăn thêm bánh mà thấy tôi đang nói chuyện với Thanh nên không dám gọi và tự động đi lấy nên nhìn về phía chiếc bàn để thức ăn.

Đúng như tôi đoán, tôi đã nhìn thấy bé Du đứng cạnh bàn, tay chỉ chỏ. Tôi dợm bước tới nhưng chợt đứng khựng lại. Tim tôi hình như đã ngừng đập. Người đàn ông đang cúi xuống để nói chuyện với bé Du chính là chàng. Trong lúc bất ngờ tôi không biết mình phải làm gì. Nếu tôi bước đến chắc chắn chàng sẽ nhận ra tôi, điều này tôi quả thật chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Nhưng nếu tôi không bước đến thì làm sao dẫn được bé Du đi. Tôi nhìn quanh tìm Thanh định nhờ Thanh giúp nhưng không kịp nữa rồi. Hình như chàng hỏi gì đó và tôi thấy bé Du đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm. Khi nhìn thấy tôi bé Du chỉ tay và chạy về hướng tôi. Chàng đứng thẳng người lên nhìn theo bé Du. Tôi không còn cách nào khác đành bước tới vài bước đón lấy bé Du và bế vội lên để che không cho chàng nhìn thấy mặt mình. Tim tôi bây giờ đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi xiết chặt bé Du và úp mặt vào người con cố gắng trấn tỉnh lại mình. Tôi không dám nhìn xem chàng đã đi hay chưa. Hy vọng chàng chưa nhận ra tôi. Tôi cứ đứng như vậy một lúc mà không thấy động tịnh gì nên yên tâm. Khoảng cách hơi xa nên chắc chàng không nhìn ra.

Chợt bé Du đẩy mặt tôi ra nhìn tôi và nói:

-Mẹ ơi... Du muốn ăn bánh nữa...

Thì ra bé Du vẫn chưa lấy được bánh nên còn ấm ức. Tôi nói nhỏ:

-Đừng ăn bánh nữa, bây giờ mẹ dắt Du đi ăn kem, chịu không?

Bé Du gật đầu và tuột xuống khỏi tay tôi. Vừa cầm tay con định dắt đi thì tôi nghe sau lưng có tiếng gọi, thật nhỏ nhưng sức mạnh của nó thì như mũi dao đâm suốt tim tôi:

-... didi... có phải em không?

Phía bên trong ngực trái đau nhói. Đã bao lâu rồi tôi không được nghe chàng gọi bằng cái tên đầy âu yếm đó? Hai chân tôi như dính chặt xuống đất. Tôi không dám quay lại. Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi tôi nghe có người gọi tên chàng, hình như là hai người. Tôi nghe họ nói là độc giả mua sách đang chờ chàng về ký tên. Thừa dịp này tôi cúi xuống bế vội bé Du và đi như chạy về phía cửa. Ra đến đường tôi ngoắc một chiếc taxi đang trờ tới và mở nhanh cửa chui vào. Tôi chỉ đủ sức để nói vội tên khách sạn cho người tài xế rồi dựa người ra ghế thở dốc. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại chọn giải pháp trốn lánh như vậy. Tại sao tôi không đứng lại để đối diện với chàng? Tại sao những gì muốn biết về chàng tôi không nhân cơ hội này để hỏi thẳng chàng có phải dễ hơn không? Và tôi nhận ra rằng tất cả những thứ tại sao đó cuối cùng chỉ có một nguyên nhân, đó là tôi vẫn còn yêu chàng nhiều lắm. Tôi sợ tôi sẽ khóc trước mặt chàng và sẽ thố lộ với chàng tất cả mọi việc, kể cả việc bé Du là con của chàng.

Nhìn qua kính xe tôi thấy người ta sắp hàng trước cửa tiệm Dairy Queen để mua kem. Hôm nay trời nóng quá. Chợt nhớ lời hứa với bé Du nên tôi bảo ông tài xế taxi dừng lại cho tôi xuống phía trước. Trả tiền xe xong tôi dắt con đi bộ đến sắp hàng chờ. Dù đang mệt và đầu óc không được tập trung nhưng tôi không muốn thất hứa với con. Tánh tôi là vậy, đã hứa với ai việc gì thì bằng mọi giá phải thực hiện cho bằng được, dù chỉ là lời hứa với đứa bé ba tuổi chưa biết gì như bé Du.

Bé Du rất vui với cây kem trong tay. Tôi dẫn con đi tới một công viên gần đó ngồi. So với ngày tôi mới qua thì Montreal bây giờ nhộn nhịp hơn nhiều. Nhà cửa, phố chợ thi nhau mọc lên như nấm. Tôi vừa mở ví tìm tờ kleenex để lau miệng cho bé Du vừa suy nghĩ đến chuyện lúc nãy và không hiểu tại sao nơi chàng ngồi ký tên và nơi bé Du đi lấy bánh cách xa nhau như vậy mà chàng có thể nhìn gặp và hỏi chuyện bé Du được. Phải chăng sợi dây phụ tử thiêng liêng vô hình đã kéo cha con họ lại gần với nhau? Tôi nhìn khuôn mặt ngây thơ của bé Du và cảm thấy thương con hết sức. Bây giờ nó còn nhỏ nên chưa biết hỏi tôi sao nó không có ba nhưng sau này... tôi sẽ phải trả lời con ra sao? Mọi việc hình như phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi khi quyết định sinh con và nuôi con một mình.

Tối hôm đó sau khi bé Du ngủ rồi tôi không tài nào chợp mắt được. Những việc xảy ra hôm nay cứ lần lượt trở về, hình ảnh của chàng cứ lởn vởn trong trí và hơn lúc nào hết cái tên didi mà tôi tưởng đã chôn sâu vào quên lãng như đang sống lại trong quả tim khô héo của tôi. Và câu chuyện của mấy năm về trước lại trở về trong trí tôi như những thước phim quay chậm...