← Quay lại trang sách

Chương 3

Montreal, một buổi chiều cách đây năm năm...

Marvin nói chậm rãi:

-Cô có thể từ từ suy nghĩ về đề nghị của chúng tôi. Ba ngày sau trả lời cho tôi cũng được. Dù sao tôi cũng mong cô nhận lời... vì tôi tin rằng cô có đủ khả năng...

Tôi cám ơn và đứng dậy rời khỏi văn phòng của Marvin với tâm trạng nửa vui mừng nửa hồi hộp. Vui mừng vì thấy mình mới làm chưa bao lâu mà đã được cấp trên tin tưởng và tín nhiệm muốn giao cho mình phụ trách một dự án lớn. Hồi hộp vì không biết nếu nhận lời thì mình sẽ có khả năng để hoàn thành mọi việc một cách tốt đẹp hay không. Nếu chỉ là làm việc một mình thì tôi tin rằng mình có thể cố gắng và xoay sở được trong mọi hoàn cảnh, nhưng lần này lại khác vì công việc Marvin định giao cho tôi là làm tổ trưởng của một nhóm sáu người. Đối với một người mới ra đời và chưa có nhiều kinh nghiệm sống như tôi, tôi nghĩ đây không phải là một việc dễ làm.

Tôi học xong ngành thiết kế thời trang đã được bốn năm. Thời gian đầu tìm việc thật khó khăn vì đi đến đâu người ta cũng đòi vài năm kinh nghiệm. Cái vòng lẩn quẩn trong vấn đề tìm việc làm ở Bắc Mỹ này khiến rất nhiều sinh viên mới ra trường khổ sở. Không có kinh nghiệm thì không ai mướn mà không ai chịu mướn thì làm sao có cơ hội đi làm để có kinh nghiệm? Sau nửa năm trời vất vả tôi được một hãng nhỏ nhận vào làm phụ tá cho một thiết kế sư lớn tuổi người gốc Ba Lan tên Yolande.

Một năm trời làm việc với Yolande tôi chỉ học được một thứ, đó là tánh kiên nhẫn và chịu đựng. Yolande chẳng những không cho tôi được áp dụng những thứ mình đã học để trau giồi kinh nghiệm mà bà ta cứ chèn ép, bắt buộc tôi phải làm những việc không đúng với ngành nghề của mình. Tất cả những việc gì quan trọng Yolande đều giành hết để làm lấy một mình và cố tình không cho tôi đến gần để học hỏi. Có lẽ bà ta sợ tôi tiến bộ và có thể làm được một mình thì tôi sẽ giành mất việc của bà cũng nên. Nhưng điều khiến tôi bất mãn nhất là những khi có vấn đề thì bà không ngần ngại đổ hết mọi trách nhiệm lên tôi. Mọi người xung quanh ai cũng nhìn thấy và tỏ ra bất mãn giùm tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng để thâu thập thêm một ít kinh nghiệm, dù không phải là kinh nghiệm về nghề nghiệp nhưng kinh nghiệm sống đối với tôi cũng quan trọng không kém.

Rồi dịp may đã đến khi Patricia, một thiết kế sư chuyên về thời trang trẻ em, từ chức để ra lập công ty riêng. Patricia nói đã quan sát tôi từ lâu và rất quí bản tính chịu đựng và kiên nhẫn của tôi nên hỏi tôi có muốn ra làm với cô không. Cảm thấy công ty mới của Patricia tuy nhỏ hơn nhưng nhờ vậy có lẽ tôi sẽ có nhiều cơ hội để phát huy sở trường của mình nên tôi nhận lời.

Trái ngược với Yolande, Patricia còn trẻ và là một người rất tốt. Hợp tác với cô hai năm tôi đã học hỏi được rất nhiều, không chỉ trong lãnh vực nghề nghiệp mà còn cả trong cách làm người. Cô chẳng những khuyến khích tôi mạnh dạn tự tay làm thử mọi việc mà còn chỉ dạy tôi không ít. Patricia vẫn nói đừng bao giờ cho là mình không có khả năng trước khi bắt đầu một việc gì. Chỉ cần có ý chí thì khó khăn nào cũng sẽ vượt qua.

Những mẫu quần áo đầu tiên mà tôi vẽ dĩ nhiên là không khéo lắm nhưng Patricia không vì vậy mà chê bai hay tỏ ra thất vọng với tôi. Cô luôn khuyến khích và nâng đỡ những lúc tôi nản lòng. Cô nói không có ai mới vào nghề đã giỏi, chỉ do mình có biết học hỏi và sáng tạo hay không thôi. Nhờ vậy càng ngày tôi càng tiến bộ và tự tin hơn. Những mẫu tôi vẽ ra một năm sau đó đã nhận được rất nhiều đơn đặt hàng.

Nhưng không biết tại Patricia không có thời hay tại tôi làm việc không giỏi mà chỉ hai năm sau thì cửa tiệm của cô không còn đủ vốn để kinh doanh nên đành phải đóng cửa. Tôi nghiệp cho cô, một mặt phải lo giải quyết chuyện tài chánh một mặt còn phải tìm người để gửi gấm tôi. Cuối cùng Patricia đã nhờ một người bạn làm trong Judy Fashions giới thiệu tôi vào.

Như vậy coi như sau ba năm bị thử thách, tôi đã được đền bù xứng đáng vì Judy Fashions là một công ty khá lớn, có chi nhánh ở nhiều nơi khắp Bắc Mỹ. Tôi nhớ ngày xưa khi còn đi học, những người học chung lớp ai cũng mong sau khi ra trường tìm được việc làm ở đây.

Ngày mới vào nhận việc tôi được sắp xếp vào tổ của một anh chàng tên Carl. Carl là người Canadian gốc Âu châu khoảng 40 tuổi. Judy Fashions là một công ty lớn nên họ chia ra làm nhiều tổ thiết kế, mỗi tổ khoảng năm sáu người phụ trách một dự án khác nhau. Tổ của Carl tính luôn tôi, lúc đó chỉ có năm người. Trừ Carl là tổ trưởng còn lại ba người kia đều đã lớn tuổi và làm việc rất tà tà nếu không muốn nói là lười biếng. Tánh tôi xông xáo lại mới được nhận vào một hãng có qui mô lớn nên càng hăng hái hơn. Tôi làm phần việc của tôi xong thường hay qua giúp đỡ những người khác. Carl rất biết dùng người. Thấy tôi làm được nên đã giao rất nhiều việc cho tôi. Điều này tôi không ngại, vì càng làm nhiều thì tôi càng học hỏi được nhiều. Từ ngày có tôi vào, tổ của tôi trở nên sinh động hẳn lên. Dĩ nhiên người vui nhất là Carl và người làm việc nhiều nhất là tôi. Tôi cũng rất vui vì tự cảm thấy mình có tiến bộ so với lúc mới ra trường và còn có thể tiến xa hơn được nữa.

Một ngày Carl đưa một người mới đến giới thiệu với tôi. Tôi ngạc nhiên xiết bao khi biết chị là người Việt. Chị tên Châu, có lẽ lớn hơn tôi vài tuổi. Thật ra những lúc ăn trưa hay meeting tôi cũng đã thấy trong JF có một số người Á đông nhưng không biết rõ có bao nhiêu người Việt trong số đó. Dĩ nhiên tôi rất vui có người đồng hương cùng tổ và chị Châu hình như cũng vậy. Chúng tôi trở nên thân nhau mau chóng. Chị Châu rất khôn khéo và nhiều kinh nghiệm nên tôi cũng đã học hỏi được rất nhiều điều từ chị. Từ đó tổ tôi dường như được chấp thêm một đôi cánh mới. Bản tính cần cù và chịu khó rất Việt Nam của tôi và chị Châu trong một thời gian thật ngắn đã đưa tổ của Carl từ thứ hạng gần như thấp nhất lên tới ngang hàng với những tổ đang dẫn đầu trong hãng.

Nếu tôi vì muốn học hỏi để có thêm kinh nghiệm nên chấp nhận những đối xử gần như bất công của Carl khi giao việc cho mình thì chị Châu ngược lại. Chị nói với tôi mình bỏ công làm nhưng cấp trên không thấy. Họ chỉ tưởng Carl giỏi điều hành. Vì vậy chị không húc đầu vào công việc giống tôi mà dùng thời gian để quan sát. Chị nhận xét và phán đoán người và việc rất tinh tế. Điều khiến tôi vui và tự hào nhất là chị vẫn thường khen tôi thông minh và có thừa khả năng làm tổ trưởng. Những lúc như vậy tôi thường chọc chị nếu được làm tổ trưởng nhất định tôi sẽ mời chị về hợp tác với tôi để cùng nhau “đánh thiên hạ”.

Không ngờ lời nói đùa bây giờ đã gần thành sự thật. Marvin nói nếu tôi chịu nhận chức tổ trưởng thì cho phép tôi được quyền chọn thêm năm người làm việc trong tổ của mình theo ý tôi. Và ông ta còn nói dự tính sẽ giao cho tổ mới một dự án rất quan trọng cho mùa Xuân năm sau. Những gì Marvin nói thật sự đã đánh trúng vào bản tính thích thử thách của tôi. Tính tôi từ nhỏ vẫn vậy, những gì người ta cho là khó khăn thì tôi cứ thích lao vào. Và khi đã bắt đầu thì tôi ít khi nào chịu bỏ cuộc. Với tôi nếu không làm thì thôi mà khi đã quyết định làm là phải làm thật tốt và làm đến nơi đến chốn.

Ba ngày sau tôi tìm Marvin và báo cho ông biết là tôi nhận lời. Marvin có vẻ hài lòng khi nghe tôi trả lời như vậy. Marvin là người trực tiếp chịu trách nhiệm của tất cả các tổ thiết kế. Ông ta khoảng hơn 40 tuổi, là một người đàn ông khá đẹp trai, chững chạc với cách cư xử lịch sự và từ tốn. Marvin gốc người gì tôi không rõ nhưng thường sử dụng tiếng Anh khi giao tiếp. Theo kinh nghiệm của tôi, tại thành phố Montreal này những người nói tiếng Anh thường khó chịu và kỳ thị hơn dân gốc Pháp nhưng không hiểu sao Marvin lại có vẻ có cảm tình đặc biệt với tôi.

Chị Châu nói cấp trên không biết những việc mình làm hình như không đúng. Marvin có lẽ đã nhìn thấy tất cả mọi việc trong tổ của tôi. Nếu không tại sao tôi lại đặc biệt được cất nhắc? Tôi nhớ ông thày lấy lá số tử vi cho tôi ngày còn nhỏ đã nói mệnh tôi có Tả Phù Hữu Bật nên đi đến đâu và làm gì cũng sẽ được nhiều người giúp đỡ. Càng sống nhiều tôi càng cảm thấy hình như điều này rất đúng. Nếu không tại sao tôi may mắn được sự giúp đỡ của Patricia rồi bây giờ đến Marvin? Marvin hỏi tôi đã chọn những ai cho tổ của mình tôi cười nói tôi chỉ xin cho chị Châu được về với tôi còn bốn người kia thì tùy Marvin quyết định. Marvin gật đầu hứa sẽ chọn bốn người thật giỏi giúp tôi.

Một tuần lễ sau thì tổ mới chính thức hình thành. Ngày Marvin họp mọi người lại tuyên bố mở thêm một tổ do tôi làm tổ trưởng tôi thấy có nhiều người không vui. Không vui nhất có lẽ là Carl. Carl không vui cũng phải vì chẳng những từ giờ mất đi hai người làm việc đắc lực mà tôi lại còn leo lên đứng ngang hàng với Carl. Những người không vui khác là những người đã làm ở JF lâu năm hơn tôi, họ không hài lòng khi thấy tôi mới vào mà đã được lên chức, nhất là tôi lại không phải dân bản xứ giống họ.

Chúng tôi có nửa năm để hoàn thành dự án mùa Xuân. Ngoài chị Châu, Marvin đã đưa về tổ tôi bốn người trẻ tuổi nhưng rất nhiệt tình. Họ thật sự đã giúp được tôi rất nhiều. Việc điều hành không khó như tôi tưởng tượng lúc ban đầu. Sau một thời gian làm việc chung, tôi biết được là nếu mình đem lòng thành để đối xử với mọi người thì cũng sẽ nhận được từ mọi người như vậy. Tôi luôn cố gắng phân công đồng đều. Những việc nào khó thường tôi tự đảm nhận. Nhiều khi không đủ giờ thì tôi năn nỉ chị Châu “hy sinh” để giúp tôi. Và chị luôn vui vẻ nhận lời. Tuy dự án chưa hoàn thành nhưng uy tín của tôi thì lên thấy rõ. Marvin rất hài lòng với diễn tiến của công việc. Bốn người cộng sự có phần nể phục sự sắp xếp và phân phối công việc của tôi. Chị Châu thì khỏi nói, chị luôn ủng hộ và khuyến khích tôi về mọi mặt.

Nhưng ở đời được cái này lại mất cái kia. Carl và những người trong tổ cũ của tôi bây giờ ghét tôi ra mặt. Những người không vui hôm tôi được thăng chức bây giờ không thèm trả lời mỗi khi tôi chào. Chị Châu bảo tôi hãy tập trung làm tốt dự án và đừng đếm xỉa gì đến bọn họ. Chị nói tất cả chỉ là vì lòng ganh tỵ mà ra, hãy cố gắng làm cho thật tốt đừng để họ khi dễ. Tôi vẫn thường nghe họ gọi tôi là “The Chinese Girl” hay “La Petite Chinoise” ở sau lưng nên kể cho chị Châu nghe. Chị đã cười và nói với tôi rằng Vân đâu có phải Chinese hay Chinoise đâu mà để ý. Cứ coi như họ nói đứa tàu nào khác chứ không phải nói mình. Tôi cảm thấy cũng có lý nên nghe lời chị và từ đó bỏ ngoài tai tất cả để tập trung tinh thần làm việc.

Công việc đang tiến triển một cách thuận lợi thì Sylvie, một cô trong tổ tôi bị tai nạn xe hơi phải nghỉ làm một thời gian. Tôi đang lo vì đã hai tuần qua rồi mà Marvin vẫn chưa tìm được người để thay thế thì một buổi sáng ra phòng ăn lấy cà phê tôi gặp một cô gái Á đông đến bắt chuyện với tôi bằng tiếng Việt:

-Chào chị Vân... em tên Kim Sa. Chắc chị không biết em đâu nhưng em thì nghe danh chị nhiều lắm nên muốn làm quen với chị...

Tôi ngạc nhiên ngước nhìn. Đứng trước mặt tôi là một cô gái trẻ, có lẽ trẻ hơn tôi vài tuổi, tôi đoán chừng. Khuôn mặt bầu bỉnh dễ thương với làn da trắng hồng. Dáng dấp trẻ trung trong chiếc váy đen ngắn và áo pull đỏ ôm sát người. Có lẽ cô ta đã hoàn toàn chiếm được cảm tình của tôi nếu ánh mắt của chúng tôi không chạm nhau. Một ánh mắt không thành thật. Trực giác khiến tôi khựng lại một giây trước khi nở nụ cười xã giao:

-Chào chị... sorry... Vân mới vào JF không bao lâu nên chưa có cơ hội quen với chị...

Kim Sa cười, nụ cười khiến khuôn mặt bầu bỉnh ưa nhìn trở nên hơi kênh kiệu. Tôi lấy làm lạ trước sức quan sát chớp nhoáng của mình. Bình thường tôi đâu có để ý đến những điều nhỏ nhặt đó. Có lẽ trực giác đang báo động với tôi. Kim Sa chắc có dụng ý gì chứ không phải chỉ đơn giản là làm quen...

Quả đúng như tôi đoán, tôi nghe giọng Kim Sa hơi ngập ngừng:

-Em nghe nói ở tổ chị đang thiếu người. Nếu chị có thể nói với Marvin cho Kim Sa chuyển qua tổ của chị thì tốt lắm, mình cùng là người Việt, làm chung chắc dễ hơn...

Tôi thận trọng:

-Việc điều động người là do Marvin phụ trách. Vân sợ xen vào không tiện lắm. Bộ tổ của Kim Sa đang làm không hợp sao?

-Mấy người bên em họ kỳ thị lắm chị à, mình giỏi quá họ không ưa...

Tôi nhìn Kim Sa, cô nàng nói câu này với một nét mặt thật bình thản chứng tỏ là đây không phải là một câu nói đùa. Một mẫu người tự cao, tôi nghĩ thầm.

Tôi bưng ly cà phê lên nói cho qua:

-Nếu có dịp Vân sẽ nói với Marvin, bây giờ Vân về làm việc tiếp nha, gặp lại Kim Sa sau nhé...

Sau đó tôi kể cho chị Châu nghe, chị Châu khuyên tôi chớ nên dây vào vì những người tự cao như vậy khó làm việc chung lắm. Tôi bận quá nên cũng quên bẳng luôn câu chuyện đó. Cho đến hai hôm sau Marvin gọi tôi vào văn phòng và hỏi tôi có quen với Kim Sa hay không. Tôi thành thật đáp mới quen cách đây hai ngày. Marvin nói hiện giờ tất cả các tổ đều đang rất bận nên không thể điều động người qua giúp tôi được. Kim Sa vừa mới có xích mích với tổ trưởng bên đó nên họ đồng ý để cô ta đi và cô ta ngỏ ý muốn gia nhập vào tổ của tôi. Marvin hỏi ý tôi như thế nào. Nhớ tới lời khuyên của chị Châu và tin vào trực giác của mình nên tôi hơi lưỡng lự. Chỉ còn có hai tháng nữa là phải hoàn thành dự án mà chúng tôi hiện chỉ có năm người. Nếu tôi không nhận Kim Sa thì cũng chưa chắc gì Marvin có thể tìm ra người giúp tôi một cách nhanh chóng được. Mà nhận Kim Sa thì tôi quả thật hơi sợ. Không hiểu tại sao ánh mắt và nụ cười của cô ta lại khiến tôi có linh cảm không tốt như vậy.

Thấy tôi chần chừ Marvin nói:

-Ngoài tính tình hơi khó chịu, Kim Sa làm việc cũng rất giỏi. Cho nên tôi nghĩ rằng cách tốt nhất là cô tạm thời nhận Kim Sa vào giúp cho xong cái dự án mùa Xuân này. Sau đó thì tùy cô quyết định sẽ tiếp tục giữ Kim Sa lại tổ mình hay không...

Nghe giải pháp của Marvin đưa ra cũng hợp lý nên tôi đồng ý. Vả lại dù sao cũng là đồng hương, nếu tôi cương quyết từ chối thì Marvin sẽ nghĩ rằng người Việt Nam không có tinh thần giúp đỡ lẫn nhau. Nếu Kim Sa quả thật không tốt thì tôi cũng sẽ chỉ phải chịu đựng hai tháng thôi. Tôi thầm cám ơn Marvin đã mở sẵn cho tôi một lối thoát.

Hai tháng sau đó thật là hai tháng đầy gian khổ. Cả tổ chúng tôi làm việc cật lực. Kim Sa quả nhiên làm việc giỏi đúng như Marvin nhận xét. Hèn gì mà cô ta tự cao cũng phải. Trong thời gian làm việc chung tôi nhận thấy rằng Kim Sa rất nhã nhặn dễ thương với mọi người, tính tình chẳng có chút gì là khó chịu như Marvin đã phán đoán. Tôi nói với chị Châu có lẽ trực giác của tôi lần này không đúng. Chị đã cảnh báo tôi rằng đừng hời hợt nhìn mọi việc bằng bề ngoài. Theo ý chị thì Kim Sa không đơn giản. Có thể cô ta đang mưu toan tính toán một chuyện gì đó. Lời của chị khiến tôi cảm thấy hơi sợ nhưng rồi vì quá bận rộn nên tôi cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng rồi dự án mùa Xuân của tổ tôi cũng đã hoàn thành một cách tốt đẹp trước thời hạn một tuần. Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Năm người trong tổ của tôi ai cũng cảm thấy hài lòng với kết quả của công việc. Họ khen tài điều khiển của tôi không tiếc lời. Kể cả Kim Sa tính tình tự cao mà cũng đã khen tôi giỏi. Chỉ riêng chị Châu khiến tôi hơi ngạc nhiên vì chị không khích lệ tôi như mọi lần mà lại có vẻ trầm ngâm. Một hôm nhịn không được nên tôi hỏi chị có phải tôi đã làm gì khiến chị giận hay không thì chị nói rằng không phải. Và khi tôi hỏi tại sao chị trầm ngâm thì chị nhìn tôi một chút rồi thú thật là chị có linh cảm không tốt lắm, vì “chữ tài liền với chữ tai một vần”. Thấy tôi lo chị trấn an, Vân đừng lo quá, trực giác của chị hay sai.

Dự án mùa Xuân của tổ tôi thành công ngoài sức tưởng tượng. Marvin và cấp trên của ông ta đã đích thân khen thưởng sáu người chúng tôi trước mặt mọi người. Bỗng dưng mà tôi trở nên nổi tiếng ngang xương. Đi đến đâu cũng nghe người ta nhắc đến tên tôi. Người ta chia làm hai phe rõ rệt, một bên bênh, một bên chống. Bên chống dĩ nhiên là những người vốn đã ghét tôi từ trước. Còn bên bênh thì ngoài những người trong tổ của tôi còn có một số người trẻ tuổi mới ra làm việc. Tự nhiên tôi trở thành “thần tượng bất đắc dĩ” của họ.

Tôi tuy rất vui nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng về lời nói của chị Châu hôm trước nên không vui trọn. Đã gần hết hai tuần lễ chúng tôi được nghỉ xả hơi trước khi nhận công việc mới thì sáng thứ Năm chị Châu tìm tôi với vẻ bứt rứt.

Giọng chị run run:

-Chị mới nghe được cái này muốn kể cho Vân nghe nhưng Vân phải hứa với chị là giữ bình tĩnh mới được...

Thấy điệu bộ của chị Châu tôi biết có chuyện không hay nên cố gắng trấn tỉnh mình rồi gật đầu:

-Chị nói đi, Vân không sao đâu...

-Hồi nãy chị đi washroom nghe được người ta nói lén Vân...

Tôi thở ra:

-Chuyện này thì Vân biết rồi, không những nói lén mà có khi biết Vân ở đó họ vẫn nói cố ý nói cho Vân nghe đó chị...

Chị Châu thở dài:

-Lần này còn tệ hơn vì người ta nói bằng tiếng Việt...

Tôi ngạc nhiên:

-Là ai hở chị? Mà họ nói gì?

Chị Châu lắc đầu:

-Chị chỉ nghe giọng chứ không biết là ai, có thể mình không quen họ. Họ nói...

Chị Châu ngưng ngang không nói tiếp, tôi giục:

-Chị cứ kể cho Vân nghe đi, Vân đang bình tĩnh lắm...

Chị Châu nhìn vào mắt tôi rồi nói ngập ngừng:

-Họ nói sở dĩ Vân mới vào JF chưa có nhiều kinh nghiệm mà được lên chức mau vậy là vì Vân đã lén lút cặp bồ với Marvin nên được Marvin đặc biệt nâng đỡ và cất nhắc... Họ còn nói Vân mất gốc, không muốn giao thiệp với người Việt Nam... Họ nói nhiều thứ khó nghe lắm nên chị định ra chửi họ một trận rồi muốn ra sao thì ra nhưng may đã dằn lại kịp...

Cảm giác oan ức khiến mi mắt tôi nặng, tôi ráng gượng nhưng vẫn nghe giọng mình nghèn nghẹn:

-Trời, sao họ đồn gì kỳ vậy? Quan hệ giữa Vân và Marvin thật sự là cấp trên và thuộc hạ. Trong những lần tiếp xúc, Marvin và Vân chẳng hề nói một câu nào có tính cách riêng tư. Ngay cả ông ta bao nhiêu tuổi có gia đình chưa Vân còn không biết thì cặp bồ cái nỗi gì chứ...

Chị Châu ái ngại:

-Cặp bồ là chữ của chị dùng để kể cho Vân nghe đỡ nặng nề thôi chứ ý của người ta là... Mà thôi... Vân cứ phớt lờ hết đi. Họ nói kệ họ, Vân cứ cố gắng làm tốt việc của mình. Một thời gian sau khi họ thấy Vân thật sự có tài họ sẽ không còn đồn bậy nữa...

Nghe cách nói úp mở của chị Châu tôi mới hiểu. Thì ra sự thật còn tệ hơn tôi nghĩ. Không ngờ vì lòng ganh tỵ mà cái gì người ta cũng dám làm. Điều đáng buồn là họ đều là đồng hương của tôi. Nếu tôi cố tình làm lớn chuyện ra thì mọi người sẽ không chỉ cười tôi hay những người đã nói xấu tôi mà họ còn sẽ cười cả một dân tộc đã cùng lưu lạc xứ người mà không biết sống thương yêu đùm bọc lẫn nhau.

Chị Châu vỗ vai tôi trước khi bước đi:

-Nghe lời chị, bỏ ngoài tai hết đi Vân, sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn...

Còn lại một mình tôi cố suy nghĩ xem ai là người đã bày ra những trò này. Dựa theo câu nói “không muốn giao thiệp với người Việt Nam” tôi chợt nhớ lại tuần trước trong giờ ăn trưa khi đi ngang bàn của vài người Á đông thì có người gọi tên tôi nên tôi có đứng lại nói vài câu xã giao. Họ là một nhóm gồm sáu bẩy người Việt cả nam lẫn nữ. Trước khi chia tay một ông tự xưng là Toàn có mời tôi tối thứ Bẩy đi hát karaoke với bọn họ nhưng tôi từ chối vì hôm đó tôi đã có hẹn đi sinh nhật người bạn. Vả lại tôi không thích không khí trong các karaoke hay vũ trường vì rất phức tạp. Tôi biết họ không vui nhưng tôi không nghĩ vì vậy mà họ cho rằng tôi mất gốc và bày chuyện nói xấu tôi.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng thì tôi quyết định nghe lời chị Châu phớt lờ tất cả. Tôi cố tránh xuất hiện trước đám đông và thường xuyên ra ngoài ăn trưa hơn để khỏi chạm mặt với những người ghét mình. Marvin đang chuẩn bị giao cho tổ tôi collection của mùa Thu tới thì một chuyện xảy ra khiến tôi không thể tiếp tục im lặng. Buổi sáng hôm đó khi vào đến hãng tôi cảm thấy mọi người ai cũng nhìn mình một cách khác lạ. Tôi về chỗ của mình lấy gương ra soi thử coi có phải mặt mình dính gì không thì không thấy. Nhìn lại quần áo của mình cũng rất đàng hoàng. Còn đang phân vân thì chị Châu hớt hãi chạy vào. Vừa thở chị vừa đưa tôi một tờ giấy hơi bị nhăn nhúm và rách góc như vừa xé ở đâu ra. Hình như chị không biết phải nói gì nên chỉ lẳng lặng nhìn tôi chờ đợi.

Tôi nhìn vào tờ giấy và suýt chút nữa là ngất xỉu. Trong tờ giấy là một tấm hình photocopy màu. Hình của tôi... mặc bộ bikini thật ít vải đứng trong tư thế giống như những người mẫu trên bìa của những tạp chí dành riêng cho đàn ông. Tấm hình tuy là photocopy nhưng nhìn rất rõ và chẳng có vẻ gì là gán ghép hay giả tạo cả.

Tôi hỏi chị Vân bằng giọng hốt hoảng:

-Ở đâu chị lấy được tờ giấy này?

-Chị xé trên cánh cửa tủ lạnh trong phòng ăn...

Thật quá sức chịu đựng... Tôi giận dữ nghiến răng xé nát tờ giấy rồi úp mặt xuống bàn khóc ngon lành. Chị Châu bước qua dịu dàng:

-Vân đừng lo, tấm hình như vậy ai nhìn vào cũng biết là làm bằng photoshop, không ai nghĩ là Vân đâu...

Tôi tức tưởi:

-Vân biết chứ, nhưng như vậy thì sao? Vân đâu có làm gì sai tại sao họ cứ nhắm vào mình mà tấn công? Chị nói đi, bây giờ làm sao Vân dám ra gặp mặt mọi người. Dù biết tấm hình đó không phải là mình nhưng nghĩ đến ánh mắt của mọi người nhìn mình như sáng nay Vân thật không muốn tiếp tục làm ở đây...

Chị Châu chậm rãi:

-Đừng như vậy nghe Vân... Vân mà từ chức là Vân trúng kế của họ rồi. Vì Vân giỏi hơn họ nên họ ghét Vân và muốn Vân đi khỏi JF nên mới làm như vậy... Nhưng chị vẫn có một chút không hiểu lắm. Cho là họ dùng photoshop để ghép hình đi, nhưng mà ít nhất họ cũng phải có tấm hình khuôn mặt của Vân thì mới ghép cái mình vào được chứ. Vân nghĩ là ai có thể có tấm hình của Vân?

Tôi suy nghĩ, chị Châu nói đúng, làm sao họ có thể có được tấm hình của tôi để ráp nối? Tôi không có thói quen để hình trong cellphone hoặc laptop nơi làm việc. Tôi đưa tay nhặt những mảnh giấy vụn vừa xé còn nằm trên bàn vuốt thẳng để tìm khuôn mặt trong tấm hình rồi chăm chú nhìn. Đúng thật là tôi chứ không thể là ai khác. Vậy thì ở đâu ra tấm hình này? Hay là có ai chụp lén tôi chăng? Không thể được, gương mặt đang nhìn thẳng như thế kia làm sao là chụp lén được. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu. Hôm trước, khi dự án mùa Xuân thành công chúng tôi có cùng nhau ăn uống chúc mừng. Đang đứng nói chuyện với chị Châu chợt tôi nghe ai đó gọi tên mình nên quay lại thì nhìn thấy Kim Sa đang dùng cellphone hướng về phía chúng tôi muốn chụp hình. Tôi rất ghét chụp hình nên vội xua tay và quay mặt đi. Tôi nghĩ là Kim Sa chưa chụp được nên cũng không để ý lắm. Có thể nào hôm đó Kim Sa đã kịp thời chụp hình tôi không? Tôi nhìn chị Châu:

-Chị có nhớ hôm mình chúc mừng dự án mùa Xuân thành công không?

Chị Châu như cũng chợt nhớ ra:

-Chẳng lẽ là hôm đó? Là cô ta?

Tôi thở dài lắc đầu:

-Chắc không phải đâu... Kim Sa cùng tổ với mình. Nếu muốn hại Vân thì Kim Sa có thiếu gì cách, đâu cần phải dùng cách này. Vả lại, theo Vân thấy thì Kim Sa không xấu như mình tưởng đâu... Nghi oan cho người ta mang tội...

Chị Châu thở ra như muốn xua đi những nghi ngờ trong đầu:

-Dù sao theo ý chị thì chuyện đến nước này mình không thể nhịn được nữa. Hay là Vân cứ vào nói hết mọi chuyện cho Marvin nghe và hỏi ý kiến của ông ta coi sao...

Tôi chưa kịp trả lời chị Châu thì có intercom của Marvin gọi xuống. Marvin muốn tôi lên gặp ông ta liền. Tôi đến văn phòng Marvin với tâm trạng rối bời vì không biết có nên kể hết mọi chuyện cho ông ta nghe như lời khuyên của chị Châu hay không. Thật lòng mà nói thì tôi không muốn từ chức ở JF chút nào. Tôi thật sự thích làm việc ở đây vì cảm thấy còn có rất nhiều thứ mà tôi phải học hỏi. Nhưng nghĩ tới những chuyện đã xảy ra tôi chán nản chỉ muốn buông xuôi. Montreal này đâu phải chỉ có mỗi JF, dù sao bây giờ tôi cũng đã có một ít kinh nghiệm. Tôi nghĩ nếu bỏ việc này mình có thể tìm một việc khác để làm chắc không đến nỗi khó khăn lắm.

Quyết định trong đầu như vậy, tôi gõ cửa văn phòng của Marvin. Thật không ngờ Marvin đã biết mọi chuyện xảy ra trong phòng ăn sáng nay nên mới gọi tôi lên. Vì đã quyết định từ chức nên tôi kể tóm tắt cho Marvin nghe mọi chuyện nhưng tôi giấu nhẹm chuyện người ta nghĩ tôi và Marvin có gì với nhau. Chờ tôi dứt lời Marvin hỏi:

-Cô còn quên chi tiết nào không?

Tôi nhìn Marvin tỏ vẻ không hiểu, ông ta mỉm một nụ cười hiếm hoi:

-Chuyện tình... giữa tôi và cô đó...

Thì ra Marvin đã biết hết mọi chuyện. Tôi đỏ mặt không biết nói sao thì Marvin lấy lại vẻ nghiêm nghị nói tiếp:

-Thật ra tôi đang cho người điều tra xuất xứ của những lời đồn đãi này nhưng chưa có kết quả thì hôm nay lại xảy ra thêm chuyện tấm hình. Cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện và trả lại trong sạch cho cô...

Tôi biết trong câu chuyện này không ít thì nhiều chắc chắn có dính dáng tới những người Việt Nam đã nói lén tôi mà chị Châu tình cờ nghe được. Nếu người ta điều tra ra thì sẽ chẳng hay ho gì cho tiếng tăm của người Việt nói chung. Vì đã có ý định từ chức nên tôi nghĩ rằng mình cần ngăn cản Marvin đừng tiếp tục điều tra nữa. Tôi nói:

-Tôi nghĩ ông không cần phải tiếp tục điều tra nữa vì sau những chuyện không vui này, tôi dự định sẽ rời khỏi JF...

Marvin có vẻ hơi bất ngờ với quyết định của tôi:

-Tại sao cô phải ra đi? Trong chuyện này cô hoàn toàn là nạn nhân. Tôi không chấp nhận cho cô từ chức...

Tôi vẫn giữ ý định của mình:

-Tôi hiểu mình là nạn nhân nhưng tôi không thích làm việc ở một nơi có nhiều người không thích mình. Đối với tôi, phải ở trong một môi trường vui vẻ thì tôi mới có thể làm việc tốt được... Vì vậy tôi nghĩ ông đừng làm khó tôi và cũng đừng tiếp tục điều tra nữa...

Marvin nghiêm nét mặt:

-Xin cô đừng hiểu lầm. Tôi chỉ làm tròn trách nhiệm của mình. Tôi muốn giữ cô lại không phải vì cá nhân tôi mà vì công ty. Sau dự án mùa Xuân ai cũng thấy khả năng làm việc của cô. Nếu tôi không giữ cô lại thì không khác nào tôi đã làm mất đi một mối lợi lớn cho công ty. Còn việc điều tra thì tôi cũng không thể bỏ qua được vì những lời đồn đó cũng có dính dáng đến danh dự của tôi. Vả lại một công ty lớn như JF không thể nào chấp nhận việc nhân viên ganh tỵ bôi nhọ nhau như thế này. Nếu không ngăn chận từ bây giờ, nó sẽ trở thành một tiền lệ có ảnh hưởng không tốt về sau...

Tôi ngồi im chưa biết phải trả lời Marvin như thế nào. Đã đành là khi nhận việc tôi không hề ký hợp đồng với công ty cho nên theo luật thì tôi có thể chỉ cần báo trước hai tuần lễ trước khi nghỉ. Tuy nhiên thấy thái độ cương quyết của Marvin như vậy tôi không đành lòng. Dù gì người ta cũng coi trọng tôi, không nên khiến người ta thất vọng. Không nghe tôi nói gì, Marvin ngồi im một lúc rồi lên tiếng:

-Tôi có vài điều muốn nói với cô, không biết cô có cho phép không?

Tôi hơi ngạc nhiên vì vẻ rào đón khác thường của Marvin:

-Ông cứ tự nhiên...

Giọng Marvin hơi trầm xuống:

-Thú thật là nhìn cô tôi chợt nhớ đến chuyện lúc trước của mình. Trước khi lên được đến chức vị này tôi cũng đã trải qua rất nhiều thử thách. Có thể nói những gì tôi gặp phải còn nghiêm trọng gấp mấy lần những việc đã xảy ra cho cô. Nhưng tôi đã không chọn giải pháp trốn tránh mà mạnh dạn đứng ra đương đầu với mọi việc. Dù gặp nhiều khó khăn nhưng cuối cùng rồi tôi cũng thắng. Bởi vì tôi có lẽ phải. Và lẽ phải bao giờ cũng thắng. Cô tưởng là chỉ có ở JF mới có những người xấu muốn hại cô sao? Cô có chắc rằng rời JF rồi cô sẽ tìm được một môi trường làm việc vui vẻ hoàn toàn không? Hay là đến khi gặp trở ngại cô lại bỏ chạy lần nữa? Và cô dự định chạy trốn như vậy bao nhiêu lần? Cô đừng quên là người xấu ở đâu cũng có. Ăn thua do mình có biết cách chung đụng với họ hay không thôi...

Marvin nói một hơi không nghỉ. Tâm trạng của tôi từ ngạc nhiên chuyển sang ái ngại. Những lời nói của Marvin hoàn toàn đúng. Cuộc đời đâu phải chỉ toàn màu hồng. Con người đâu phải ai ai cũng tốt. Thay vì chạy trốn một cách hèn nhát tại sao tôi không nghe lời Marvin ngẩng cao đầu để đối diện với những rắc rối. Nhất là tôi đâu có làm gì sai, không thể để cho người ta ức hiếp mình như vậy.

Tôi ngước mắt nhìn Marvin:

-Cám ơn ông đã cho tôi những lời khuyên hữu ích. Theo ông, bây giờ tôi phải làm gì?

Marvin không giấu vẻ hài lòng khi thấy tôi không còn cương quyết đòi bỏ đi nữa:

-Tạm thời cô không cần phải làm gì cả, chỉ chờ kết quả điều tra của chúng tôi. Nếu cô cảm thấy không được thoải mái để làm việc sau chuyện sáng nay thì tôi sẽ bàn với cấp trên tạm thời cho cô nghỉ phép một tháng. Một tháng sau tôi nghĩ là mọi việc đã được sáng tỏ. Tinh thần cô lúc đó chắc cũng đã ổn định lại và có thể trở về làm việc tiếp. Cô nghĩ sao?

Tôi ái ngại:

-Ông chu đáo quá... Tôi hoàn toàn đồng ý với giải pháp này. Thật làm phiền ông đã giúp tôi sắp xếp và giải quyết mọi việc... Tôi rất cám ơn ông...

Marvin dựa người ra ghế:

-Bổn phận của tôi mà, cô đừng cảm thấy ái ngại...

Rồi như chợt nhớ ra Marvin nói:

-Về tổ làm việc của cô thì tôi sẽ tạm thời giải tán. Khi nào cô trở về thì chúng ta sẽ tổ chức trở lại...

Tôi chào Marvin rồi trở về thu xếp mọi việc còn dang dở trước khi nghỉ phép. Chị Châu cứ tấm tắt khen Marvin tốt bụng và hiểu rõ tâm lý người ta. Chị rất vui vì tôi không bỏ JF như tôi đã nói.