← Quay lại trang sách

Chương 7

Chị Châu thả nhẹ đôi giày xuống đất rồi ngã lưng trên chiếc giường rộng trải drap trắng tinh của căn phòng khách sạn. Vừa nhún khẽ mấy cái chị vừa nói:

-Giường khách sạn đắt tiền có khác, êm ghê…

Tôi cười nhỏ:

-Lâu lâu mới có dịp đi xa một lần nên Vân chơi sang mà…

Chị Châu chắc lưỡi:

-Bảo Vân về nhà chị ngủ mà cứ không nghe…

-Nhà chị khách khứa đông lắm rồi, Vân đến chỗ đâu mà ngủ…

-Ăn thì nhiều chứ ngủ bao nhiêu…

-Tật Vân mà lạ chỗ khó ngủ lắm…

-Đúng là công chúa… khó tính quá…

Rồi vừa duỗi thẳng chân chị vừa nói tiếp:

-Mấy ngày nay chạy đi chỗ này chỗ kia mỏi cả chân. Làm kỷ niệm đám cưới mà sao chị nghe còn mệt hơn hồi đó đám cưới nữa…

Tôi cúi mặt, chị Châu vừa nhắc đến đám cưới làm tôi chợt nghĩ đến Tiến. Giờ này có lẽ Tiến và Kim Sa cũng đang phải lo nhiều thứ lắm. Chẳng biết có bao giờ chàng nghĩ đến tôi không nhỉ? Đã bao nhiêu tháng qua mà nỗi buồn trong tôi vẫn không sao nguôi ngoai được. Điều khiến tôi khó chịu là không hiểu là tôi đã làm gì sai khiến Tiến thay đổi một cách mau chóng như vậy. Rõ ràng là lúc đó tình yêu của chúng tôi đang trong giai đoạn thật thắm thiết mặn nồng. Bổng nhiên Tiến trở thành người xa lạ. Tôi vẫn cảm thấy trong câu chuyện này hình như có một gút mắc nào đó mà suy nghĩ mãi vẫn không có cách nào để tìm ra được. Bây giờ Tiến sắp đám cưới. Gút mắc này nếu có đi nữa thì có lẽ cũng sẽ chẳng bao giờ được tháo gỡ.

Chị Châu lên tiếng:

-Sorry… chị lại khiến Vân buồn rồi…

Tôi nghe giọng mình chịu đựng:

-Không sao đâu, Vân đang tập quên mà… có điều không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới có thể quên được…

Chị Châu nhẹ nhàng:

-Cố lên nha Vân, buông được cái gì thì buông cho nhẹ lòng. Tất cả mọi thứ trên đời này đều là phù du, chẳng có gì vĩnh cữu… kể cả tình yêu…

Tôi cười buồn:

-Vân có muốn không buông cũng đâu được hở chị? Người ta sắp đám cưới, còn gì để níu kéo? Có điều… Vân vẫn cứ thắc mắc không biết mình đã làm gì sai, nếu có thể… Vân thật muốn hỏi thẳng anh Tiến một lần. Tính Vân thích mọi việc phải rõ ràng, cứ để mập mờ suy nghĩ hoài khó chịu quá…

Chị Châu trở người nằm sấp, chống tay lên cằm ngẩng đầu nhìn tôi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ kê cạnh giường, giọng chị ngập ngừng:

-Vân nè… chị nghĩ Tiến vẫn còn tình cảm với Vân…

Tôi nhìn chị, một tia hy vọng chợt lóe lên trong tim. Chị Châu vẫn có nhiều nhận xét tinh tế mà tôi có khi vì rối trí quá không nhìn ra được. Tôi hồi hộp:

-Sao chị nói vậy? Chị có chuyện gì chưa nói cho Vân biết phải không?

Chị nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương:

-Chị định dành ngạc nhiên cho Vân ngày mai nhưng thấy Vân buồn quá nên chị muốn tiết lộ liền…

Tôi chồm tới trước:

-Là gì hở chị? Nói cho Vân nghe đi… chị làm Vân hồi hộp quá…

Chị Châu nằm ngửa trở lại giường, chị không trả lời thẳng câu hỏi của tôi mà nói:

-Hôm trước chị có phone cho Tiến…

Câu nói của chị Châu khiến tôi tỉnh hẳn. Tôi đứng dậy và ghé ngồi luôn trên giường cạnh chị:

-Chị gọi anh Tiến? Rồi có gặp không?

Chị không nhìn tôi, ánh mắt chị xa xôi nhìn lên trần nhà như đang nhớ lại:

-Có… thật ra chị cũng rất thắc mắc với những chuyện xảy ra giữa Vân và Tiến. Theo nhận xét của chị thì Tiến không phải là một người dễ thay lòng, càng không là một người hay đem tình cảm của mình đi gieo rắc lung tung. Tình yêu của Tiến dành cho Vân hôm trước là thật, chị có thể khẳng định như vậy khi nhìn vào ánh mắt Tiến lúc xuống tìm Vân mấy lần không được hôm trước lễ Giáng Sinh. Rồi sau này khi Vân và Tiến bắt đầu yêu nhau, thái độ của Tiến càng khiến chị khẳng định hơn điều này…

Tôi nóng nảy ngắt lời chị:

-Vậy hôm đó chị gọi anh Tiến để làm gì? Chị có hỏi được gì không?

Chị Châu như không thấy vẻ sốt ruột của tôi, giọng chị chậm rãi:

-Hôm đó là hôm chị nhận được thiệp mời đám cưới của Tiến… Chị cũng ngạc nhiên như Vân vậy nên phone cho Tiến, trước là để cáo lỗi vì không thể đến dự được sau là nhân dịp này dò xét anh chàng…

Tôi lay tay chị:

-Rồi chị dò xét được những gì? Chị cứ kể từ từ kiểu này Vân đứng tim chết mất…

Chị Châu bẹo má tôi:

-Trời… cái cô này… phải kể có đầu có đuôi thì Vân mới hiểu được chứ…

Ngưng một chút như để sắp xếp lại ý tưởng, chị nói tiếp:

-Đầu tiên chị hỏi Tiến sao tổ chức đám cưới bất ngờ vậy, Tiến cười buồn, tuy chị không nhìn thấy nhưng vẫn nhận ra được vẻ buồn của Tiến trong giọng cười, Tiến nói mọi việc đều theo ý của Kim Sa. Thấy Tiến không muốn nói nhiều về đám cưới và có vẻ đang mang một tâm sự không thể thố lộ cùng ai nên chị nảy ra ý định mời Tiến sang dự lễ kỷ niệm đám cưới của chị để gặp mặt nhau sẽ dễ nói chuyện hơn…

Tim tôi đập mạnh khi nghĩ đến sẽ được gặp chàng trong buổi tiệc tối mai:

-Rồi anh Tiến có nhận lời không?

-Có… mới lạ…

Không thể diễn tả được niềm vui của tôi lúc này. Chỉ là sẽ được nhìn thấy Tiến thôi đã khiến tôi vui như vậy, tôi không ngờ tình yêu của mình dành cho Tiến vẫn còn nhiều đến thế. Có lẽ tất cả mọi việc chị Châu làm chỉ vì tôi. Tôi nghe mũi mình cay và hai giọt nước mắt không cầm được lăn dài trên má. Chị Châu rút tờ kleenex ở chiếc bàn ngủ trên đầu giường giúi vào tay tôi cười nhỏ:

-Trời… chưa gặp Tiến đã nhè… ngày mai chắc San Jose lụt quá…

Tôi lau vội nước mắt rồi cấu nhẹ cánh tay chị:

-Chị này…

Chị Châu nhìn tôi:

-Vân không thấy lạ sao?

Tôi ngạc nhiên:

-Cái gì lạ?

-Việc Tiến nhận lời qua đây ngày mai đó…

Tôi lắc đầu:

-Thì dù sao anh Tiến và chị cũng quen nhau, anh Tiến sang chia vui với chị cũng bình thường, sao lại lạ?

Chị Châu lắc đầu:

-Để chị phân tích cho Vân nghe nhé. Thứ nhất Tiến sắp đám cưới, thời gian này là thời gian rất bận rộn vì phải lo nhiều việc. Thứ hai, chị nói thẳng với Tiến là chị chỉ mời Tiến và Vân thôi, không có người nào khác trong JF hết. Thứ ba, giữa Tiến và chị chỉ là sơ giao, nhất là chị đã không còn là bạn chung sở nữa. Có cần phải vừa tốn tiền, vừa tốn công, vừa tốn thời gian để bay sáu bẩy tiếng đồng hồ qua chia vui với chị không? Hay Tiến nhận lời vì chỉ muốn gặp một người?

Những phân tích của chị Châu hoàn toàn có lý. Tim đập mạnh trong lồng ngực, tôi vẫn còn nghi ngờ:

-Cũng không phải… nếu anh Tiến muốn gặp Vân thì bên đó gặp lúc nào chẳng được, sao lại phải chờ chị mời để qua gặp mặt bên này?

-Chị không biết… chị chỉ cảm thấy như vậy…

Rồi chị Châu ngồi dậy:

-Thôi chị phải về đây, bỏ khách khứa ở nhà cho ông Tùng tiếp đãi chiều giờ, chút về thế nào ổng cũng tụng cho mà nghe…

Đêm hôm đó tôi mơ thấy Tiến, thấy chúng tôi trở về những ngày tháng êm đềm cũ. Khi tỉnh giấc, hình ảnh chàng choáng ngộp tim tôi. Tôi sờ nhẹ môi mình. Những nụ hôn nồng nàn trong giấc mơ hình như vẫn còn vương trên đó. Ôi! Tôi nhớ chàng quá đỗi…

***

Bỏ mặc tiếng kêu của chị Châu sau lưng, tôi đi vội ra khỏi nhà hàng, cắn chặt môi để cố gắng ngăn mình đừng khóc. Không khí mát lạnh của buổi tối bên ngoài khiến tôi tỉnh táo lại đôi chút. Tôi bước lên chiếc taxi đang đậu chờ khách ở góc đường, nói với người tài xế tên khách sạn rồi dựa người ra ghế. Những chuyện xảy ra từ chiều đến giờ hình như đã vượt quá sức chịu đựng của tôi. Hơn lúc nào hết tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Nếu được quyền chọn lựa trở lại, tôi sẽ chọn thà là tôi không biết Tiến có mặt đêm nay để trái tim yếu đuối của tôi không bị tổn thương thêm một lần nữa vì cách đối xử lạnh lùng của chàng. Tội nghiệp cho tôi, cả đêm qua đã tưởng tượng lúc gặp nhau chúng tôi sẽ như thế nào. Tôi suy nghĩ và sắp xếp cả những gì định hỏi chàng và những lời cuối cùng sẽ nói với chàng trước khi chia tay. Vậy mà… Tiến đã khiến tôi không thể tự chủ được… đành phải cáo lỗi với chị Châu để ra về trước khi buổi tiệc kết thúc. Chị Châu bảo tôi theo chị qua gặp Tiến để chị nói Tiến đưa tôi về nhưng tôi nhất định không chịu. Mọi việc đều quá rõ ràng, chẳng lẽ chờ Tiến từ chối thẳng vào mặt thì mới hiểu hay sao chứ. Chị Châu đã đoán sai và tôi cũng đã hy vọng hão huyền. Đừng nói đến việc còn chút tình cảm với tôi, ngay cả nhìn mặt tôi hình như Tiến cũng chẳng muốn.

Chiều nay tôi đến nhà hàng hơi sớm để giúp chị Châu những việc lặt vặt. Khi sắp những tấm card ghi tên khách mời lên mỗi bàn tôi nhìn thấy chị Châu cố tình xếp Tiến ngồi cạnh tôi. Đến giờ khách bắt đầu đến, tôi hồi hộp chờ Tiến nhưng chờ hoài cũng chẳng thấy chàng đâu. Tôi lo lắng nghĩ thầm hay Tiến thay đổi ý định vào giờ chót nhưng rồi tôi biết là không phải khi chị Châu đưa một người đàn ông lạ đến ngồi cạnh tôi lúc buổi tiệc gần bắt đầu.

Chị giới thiệu người mới đến với mọi người trong bàn rồi ghé sang nói nhỏ vào tai tôi:

-Tiến đến rồi nhưng gặp lại mấy người bạn cũ, họ xin phép chị cho Tiến qua đó ngồi chung nên chị phải xếp anh chàng này vào đây…

Tôi chưa kịp lên tiếng thì chị ôm nhẹ vai tôi:

-Nhẹ nhàng chút, mọi việc hãy giao cho chị, tối nay chị sẽ nói chuyện với Tiến…

Chị Châu nói xong tất tả quay đi tiếp khách. Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc đó như thế nào mới đúng. Thất vọng, bẽ bàng, xấu hổ, giận dỗi… hình như mỗi thứ đều có một chút. Tôi không ngờ một người tế nhị như Tiến lại có thể xử sự không nghĩ đến cảm giác của tôi như vậy. Dù cho có ghét tôi đến thế nào đi chăng nữa chàng cũng không nên làm như vậy. Cũng may là trong bàn toàn người lạ chẳng ai biết tôi đang chờ đợi Tiến, nếu không tôi chẳng biết mình phải làm sao. Nếu không vì sợ chị Châu buồn thì tôi đã đứng dậy ra về liền nhưng tôi cố gắng hết sức mình để kềm chế cảm xúc.

Buổi tiệc đã bắt đầu. Tôi không còn tâm trí đâu để ăn uống. Người đàn ông bên cạnh có lẽ thấy tôi chẳng chịu gắp thức ăn nên thỉnh thoảng gắp vài miếng ngon mời tôi. Tôi đành cười xã giao cám ơn và ăn một chút. Miệng tôi đắng ngắt, cổ họng tôi khô queo. Thức ăn vào miệng chẳng có mùi vị gì cả nên tôi cố mãi mà nuốt chẳng trôi. Tôi vội bưng ly nước ngọt lên hớp từng hớp nhỏ, cuối cùng cũng đẩy được những thức ăn kia xuống dạ dày. Tôi đảo mắt nhìn quanh một vòng cốt ý nhìn xem có thấy Tiến ngồi ở bàn nào không nhưng đông người quá nên tôi không thấy. Tôi không hiểu mình còn tìm kiếm Tiến để làm gì trong khi tôi thật sự đang rất giận Tiến.

***

Chiếc xe dừng trước cửa khách sạn. Tôi nghĩ là về đến phòng thế nào tôi cũng sẽ lăn ra giường khóc một trận thỏa thích vì những uất ức đã bị dồn nén từ chiều đến giờ nhưng không phải. Tôi cảm thấy mình tỉnh táo vô cùng. Tiến vô tình như vậy không đáng cho tôi vì chàng mà rơi nước mắt. Màn đã hạ. Vở kịch đã kết thúc. Đã đến lúc tôi phải quên tất cả để làm lại từ đầu. Từ nay không có Tiến. Không có didi. Không có tình yêu lãng mạn ngọt ngào mà tôi vẫn tôn sùng trân quí. Còn lại chăng là thêm một bài học về tình yêu dành cho tôi. Cái cảm giác không tin tưởng vào đàn ông như lúc mới chia tay với Thành lại trở về trong tôi, có vẻ còn nặng nề hơn lần trước.

Tôi lên giường nằm xem tivi chờ giấc ngủ đến. Sáng mai tôi sẽ bay chuyến bay sớm trở về Montreal. Nghỉ một ngày để thu xếp mọi việc còn sót lại, thứ Ba tôi sẽ bay sang Regina để nhận việc mới. Tôi tự hứa với mình từ đây sẽ cố gắng làm việc. Không mơ mộng. Không yêu thương. Nếu muốn yêu hãy tự yêu lấy mình có vẻ chắc ăn hơn. Khổ nỗi lý trí thì nghĩ như vậy nhưng mắt tôi nhìn tivi mà không thấy gì cả. Hình như có cái gì đó thật nặng đang đè trên ngực khiến tôi cảm thấy khó thở…

Đúng lúc đó tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa. Có lẽ chị Châu không yên tâm nên ghé qua an ủi tôi. Tôi gượng dậy mặc thêm chiếc áo khoác rồi bước ra mở cửa nhưng tôi thật bất ngờ khi người đứng bên ngoài lại là Tiến. Sự xuất hiện của Tiến khiến cơn giận của tôi càng dâng cao hơn. Tôi gay gắt:

-Anh còn đến đây làm gì?

Ánh mắt Tiến thăm thẳm khiến tôi hơi nao lòng. Có lẽ đoán trước là đến đây sẽ phải hứng cơn giận dữ của tôi nên trông Tiến rất bình tĩnh. Chàng hỏi một cách nhỏ nhẹ:

-Anh vào nói chuyện với didi chút được không?

Ánh mắt buồn và thái độ chịu đựng của Tiến khiến cơn giận của tôi vơi bớt nên giọng tôi không còn gay gắt nữa mà trở thành chua chát:

-Những gì anh đã làm trong buổi tiệc tối nay còn chưa đủ để nói hết rồi sao? Anh còn muốn nói thêm điều gì? Anh về đi, tôi không muốn nghe, không muốn nhìn thấy anh…

Nói xong tôi định đóng cửa nhưng Tiến đã dùng tay chặn lại rồi bước hẳn vào bên trong. Phản ứng tự nhiên tôi lùi lại một chút rồi đứng yên không biết phải làm gì. Cánh cửa vừa được Tiến khép lại sau lưng là tôi đã bị chàng ôm gọn vào lòng. Bất ngờ quá nên tôi không kịp phản ứng. Vòng tay Tiến xiết lấy người tôi thật chặt, chặt đến độ tôi cảm thấy nghẹt thở. Tôi cố dùng sức đẩy Tiến ra nhưng vô ích, tôi không đủ sức. Tôi đành buông xuôi thân thể trong vòng tay chàng. Lạ lùng thay, mới hôm qua trong giấc mơ khi được chàng ôm tôi đã say đắm bao nhiêu, rung động bao nhiêu, sao bây giờ tôi chẳng cảm thấy gì cả. Tim tôi lạnh ngắt. Người tôi lạnh ngắt. Cơn giận đã khiến tôi không còn cảm xúc.

Tiến thấy tôi không chống cự nữa nên nới lỏng vòng tay. Chàng dìu tôi đến ngồi trên cái ghế nhỏ kê ở đầu giường rồi quì xuống cạnh tôi. Tiến ôm mặt tôi bằng hai tay, chàng gọi nhỏ:

-didi…

Tiến xoay mặt tôi lại đối diện với chàng nhưng tôi không nhìn chàng, tôi hướng tầm mắt ra xa. Tôi nghe Tiến nói:

-Anh biết em đang giận anh lắm, nhưng xin em hãy nghe anh nói…

Tôi bướng bỉnh:

-Tôi không muốn nghe…

Vừa nói tôi vừa đẩy Tiến ra. Tiến khổ sở:

-Đừng xưng tôi với anh như vậy mà… Nếu em biết từ lúc nhận lời với chị Châu anh trông mong chờ đợi đến lúc gặp em như thế nào… Nghĩ và tưởng tượng nhiều lắm nhưng lúc chiều khi vào đến nhà hàng anh lại cảm thấy ngại ngùng. Anh tự cảm thấy mình mâu thuẫn. Đang đứng lớ ngớ thì có mấy người bạn cũ nhìn thấy anh nên họ kéo anh vào bàn của họ và tự động đi xin chị Châu cho đổi bàn. Ngồi với họ nhưng anh cứ để ý nhìn qua em. Cả buổi tối anh như ngồi trên đống lửa khi thấy vẻ thất vọng và buồn bã của em. Bao nhiêu lần anh định bỏ tất cả để chạy qua với em, em có biết không? Nhưng rồi yêu và hận, thương và ghét cùng lúc xâu xé, dằn vặt anh cho nên anh chẳng làm gì được cả…

-Như vậy bây giờ anh còn tìm em làm gì?

Nghe chàng phân trần giọng tôi đã dịu bớt, tôi không nỡ xưng tôi với chàng nữa.

Tiến tiếp tục giải thích:

-Khi em ra về anh cũng đã nhìn thấy, anh định đi theo em vì anh biết nếu tối nay không nói chuyện với em thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội… nhưng một lần nữa tự ái đã cản anh lại cho nên anh vẫn ngồi yên. Buổi tối khi anh chào chị Châu để ra về thì chị Châu nhìn anh bằng một ánh mắt thật buồn. Chị hỏi anh có thể nghe chị nói vài câu hay không. Chị đã nói nhiều lắm nhưng anh chỉ nhớ có mỗi câu chị trách anh là nếu không còn yêu em nữa thì hãy thẳng thắn chia tay và xếp tất cả vào quá khứ, sao lại nỡ đem những thư từ của em gửi lúc trước cho người khác đọc như vậy. Thấy anh ngạc nhiên không hiểu nên chị đã kể luôn chuyện hôm trước em nhận được cái email lạ kèm những lá thư em viết cho anh. Lúc đó anh mới bắt đầu lờ mờ hiểu ra mọi việc. Giữa anh và em đang có một sự hiểu lầm trầm trọng. Hay nói cách khác có người đang bày kế để ly gián chúng ta…

Tôi mở to mắt:

-Ly gián? Em tưởng là anh cho Kim Sa vào đọc trong hộp thư của anh… và email đó là của Kim Sa gửi cho em…

Tiến khẳng định:

- Không bao giờ có chuyện đó…

Tôi hỏi thêm:

-Rồi còn những emails và tin nhắn đầy lời lẽ sĩ nhục sau đó nữa, có cái gửi đi từ hộp thư của anh. Không phải là anh gửi sao?

Tiến sửng sốt:

-Lời lẽ sĩ nhục? Anh không bao giờ làm chuyện đó...

Ngập ngừng một chút chàng hỏi:

-Còn em, em có bao giờ cho ai đọc những thư anh gửi cho em không?

-Dĩ nhiên là không… ngay cả chị Châu thân như vậy cũng không bao giờ. Tại sao anh lại hỏi vậy?

-Vì trước đây anh cũng đã nhận được một email y như của em vậy nhưng là những lá thư của anh gửi cho em. Chính vì cái email này mà anh đã hiểu lầm em, anh nghĩ là em cho ai đó đọc thư riêng của mình nên đã buồn nhiều và lặng lẽ xa em…

Thì ra đây chính là lý do khiến Tiến thay đổi thái độ với tôi lúc trước, tôi tức tối:

-Tại sao lúc đó anh không hỏi thẳng em? Nhưng mà sau đó anh có bị nhận những lời lẽ chửi bới như em không?

Tiến lắc đầu:

-Không có...

Tiến ngẫm nghĩ:

-Anh còn nhớ hôm đó là thứ Bẩy, sau khi đọc xong thư anh đã gọi cho em liền nhưng phone nhà không có ai nghe còn phone tay thì chuyển qua long distance nên anh không gọi tiếp. Sau đó thì Kim Sa có phone cho anh để hỏi chuyện và tình cờ kể cho anh nghe chuyện anh Long mua chalet và rủ mọi người hôm nay lên chơi. Kim Sa còn nói là ai cũng bận hết nên không đi được… Rồi Kim Sa nói không biết có phải em đã nhận lời đi với anh Long hay không… Sau đó anh có gọi phone tay cho em thêm vài lần nhưng vẫn bị chuyển qua long distance nên anh không gọi nữa. Bình thường có gì lạ em hay kể cho anh nghe nhưng suốt trong tuần lễ đó và về sau này anh vẫn không nghe em nhắc gì đến chuyện đi xa hết bắt buộc anh phải hoang mang nghi ngờ…

Nghe Tiến kể như vậy tôi mới chợt nhớ lại tối thứ Sáu hôm đó tôi và Tiến tới chơi với mọi người. Sau đó có bạn phone cho Tiến và hẹn ra ngoài lấy sách báo gì đó. Tôi ở lại nghe mọi người nói về chuyện anh Long mới mua một cái chalet trên phía Bắc và đang rủ cả nhóm ngày mai lên đó picnic nhưng không ai rảnh cả. Tôi đã hẹn với chị Châu nên cũng từ chối. Cuối cùng ai cũng chọc quê vì anh Long muốn khoe nhà mới mà không ai hưởng ứng. Tôi biết Kim Sa biết rõ điều này nhưng tại sao lại cố tình gieo nghi ngờ cho Tiến như vậy? Lại xui gặp đúng lúc hôm đó tôi đi xa nên Tiến phone bị chuyển qua long distance khiến Tiến càng tin lời Kim Sa là thật cũng phải.

Hôm đó có người chỉ chị Châu một bà thày chuyên bói bài tarot rất hay nhưng ở hơi xa, trong một làng nhỏ cách Montreal gần hai trăm cây số. Lúc đó là lúc chị Châu đang phân vân không biết có nên dời cả gia đình sang sống bên San Jose hay không nên rủ tôi đi coi. Tôi hơi ngại vì đường xa quá nhưng chị Châu năn nỉ ỉ ôi hoài nên đi với chị cho vui chứ không định coi cho mình. Ai ngờ sau khi được bà thày bói cho một quẻ thật tốt thì chị Châu đẩy tôi ngồi xuống ghế và nhờ bà ta bói giùm một quẻ tình duyên. Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn hối hận vì đã không cứng rắn từ chối không coi ngay từ đầu. Những lời của bà thày bói thật sự khiến tôi sợ. Bà ta nói quẻ bài của tôi không tốt, đường tình duyên trắc trở vô cùng. Bà ta khuyên tôi là hãy xuôi theo tự nhiên chứ đừng cãi lại ý trời nếu không khó tránh cảnh âm dương cách biệt. Bà ta còn nói tôi phải trải qua ít nhất là ba cái hạn nặng rồi thì mới mong tốt được. Không đợi bà ta nói hết thì tôi đã vội vàng trả tiền rồi kéo chị Châu đi về. Lúc đó tôi đang ngụp lặn trong hạnh phúc với tình yêu của Tiến, bảo sao tôi không sợ?

Tôi nói với Tiến:

-Hôm đó em đâu có đi thăm chalet của anh Long, em đã cùng với Kim Sa và mọi người từ chối ngay tối hôm trước vì em đã có hẹn với chị Châu đi coi bói. Nhà bà thày này ở trong một làng nhỏ gần Quebec lận nên phone bị chuyển qua long distance là đúng rồi. Rồi sở dĩ sau đó em không kể anh nghe chuyện coi bói này là vì quẻ bói xấu quá, em không muốn nhắc lại thêm lo.

Tiến thở dài:

-Em thì không chịu kể còn anh thì vì tự ái nên đã không hỏi em mà cứ tiếp tục nghi ngờ. Rồi cuối cùng anh chọn sự im lặng vì nghĩ là em quen biết thêm nhiều người, em có quyền lựa chọn và anh tôn trọng sự lựa chọn của em. Điều khiến anh buồn là nghĩ rằng em nỡ đem những thư từ riêng tư của mình ra cho người khác xem…

Tôi thắc mắc:

-Tại sao anh nghĩ là em chọn người khác?

Tiến nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chàng buồn:

-Nói thật lúc đó anh đã hối hận vì đưa em qua sinh hoạt với nhóm Về Nguồn. Thấy người ta săn đón em anh không vui lắm. Biết như vậy là ích kỷ nhưng anh không thể dối gạt cảm giác của mình…

-Nhưng em đâu có thích ai bên đó?

-Anh làm sao biết được… Thấy lúc đó em hay theo anh Long học làm thơ, rồi em còn khen thơ người ta hay trong khi em có bao giờ thèm đọc thơ hay văn của anh đâu chứ…

Tôi chợt hiểu, thì ra khi yêu ai cũng trở thành trẻ con. Chàng để ý và ghen với anh Long. Thật ra sau ngày lễ Tình Yêu tôi đã tìm dịp nói khéo với anh Long là tôi đã có bạn trai nên anh không còn ý định theo đuổi tôi nữa. Nhờ vậy tôi cũng đối xử với anh tự nhiên hơn. Vậy mà cũng không tránh được Tiến hiểu lầm.

Tôi phân trần:

-Ai nói với anh em không đọc những gì anh viết? Chẳng những em đọc hết những gì anh đăng trong Về Nguồn mà em còn tìm đọc tất cả những bài viết của anh ở những chỗ khác nữa, tại em không nói thôi. Anh đã trở thành thần tượng của em từ lâu lắm rồi. Tình yêu của em dành cho anh bao gồm cả sự cảm phục. Nhưng anh nói đúng, hình như em chưa bao giờ khen anh. Không biết tại sao, có lẽ vì chúng ta thân nhau quá… cho nên em cảm thấy tất cả những lời khen đều là sáo ngữ… và hơi có vẻ “mèo khen mèo dài đuôi”. Em không nghĩ là anh cũng cần nghe em khen và khiến anh buồn khi khen người khác… Và cũng không nghĩ là những việc như vậy lại khiến anh hiểu lầm em nặng nề như vậy. Phải chi lúc đó em đừng vì tự ái mà tìm anh để hỏi cho rõ ràng thì đâu đến nỗi như bây giờ…

Tiến cầm lấy hai bàn tay tôi:

-Cũng may là bây giờ mọi việc đã rõ ràng. Anh nhất định sẽ tìm ra ai là người gửi mấy cái emails kia, chắc chắn là cùng một người làm, và tại sao họ muốn chia rẽ chúng ta…

Tôi cũng phân vân, hôm trước tôi và chị Châu cứ nghĩ là Kim Sa nhưng bây giờ Tiến nói không phải. Vậy thì là ai đây chứ? Và họ có ý gì? Và tại sao Tiến lại không bị họ sĩ nhục như tôi? Có phải chăng họ chỉ ghét tôi chứ không ghét Tiến? Người này phải là một người rất giỏi về computer, nếu không thì làm sao họ có passwords để vào đọc thư của chúng tôi? Xét qua một vòng trong số những người mình quen biết tôi chẳng thấy ai có khả năng này.

Tôi nhìn Tiến, chàng cũng có vẻ đang suy nghĩ. Tôi hỏi:

-Anh đã nghĩ ra là ai chưa?

Tiến lắc đầu:

-Tạm thời chưa… nhưng sẽ… Thôi đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, mình nói chuyện của mình đi…

Lời chàng khiến tôi mủi lòng. Giữa chúng ta còn gì để nói khi mà anh sắp sửa thuộc về người khác hở anh? Tim nghĩ như vậy nhưng miệng tôi lại nói khác đi, một cách khách sáo và máy móc:

-Em cảm thấy rất nhẹ nhàng vì hiểu lầm đã được giải tỏa. Em cũng rất vui vì không phải anh đã cho Kim Sa đọc những lá thư của em viết cho anh. Giữa chúng ta như vậy là không còn nợ nần. Ba tuần nữa anh đám cưới. Em thành thật chúc mừng anh, chúc anh và Kim Sa hạnh phúc đến răng long đầu bạc…

Cố gắng của tôi đã vượt quá giới hạn, tôi không thể kềm chế cảm xúc của mình nữa nên bật khóc. Tiến chồm lên ôm lấy tôi nhưng tôi đã đứng dậy vùng ra khỏi tay chàng. Tiến cũng đứng dậy rút tờ khăn giấy bước theo lau mắt cho tôi. Tôi tránh bàn tay chàng, cầm lấy tờ giấy lau nước mắt một mình. Tôi nghẹn ngào:

-Anh về đi, mặc kệ em…

Tiến không nói gì cả, im lặng ôm choàng lấy tôi, tôi càng vùng vẫy chàng càng xiết mạnh vòng tay. Rồi môi chàng tìm môi tôi, nụ hôn giống hệt nụ hôn mà tôi đã mơ đêm hôm qua nhưng tôi không dám nhận. Cái ý nghĩ chàng bây giờ là của Kim Sa chứ không còn là của tôi nữa khiến tôi xót xa không còn cảm giác. Tôi đứng yên mặc cho chàng hôn, nước mắt vẫn chảy dài. Tiến rời môi hôn lên những giọt lệ trên má tôi. Chàng thì thầm:

-Em vẫn còn yêu anh, đúng không? Anh cũng vậy, có thêm chứ không bớt… Không ai có thể chia rẽ chúng ta được… Cho anh một thời gian, anh sẽ kể hết chuyện của mình cho Kim Sa nghe. Anh tin rằng Kim Sa sẽ thông cảm và chịu hủy bỏ đám cưới…

Tôi nghẹn ngào:

-Anh mới xa em có mấy tháng đã đám cưới với Kim Sa, còn nói là có thêm chứ không bớt, bảo em làm sao tin?

Tiến nhìn vào mắt tôi, ánh mắt chàng thoáng buồn:

-Anh biết mình đã làm sai nhưng anh mong là còn cứu vãn kịp. Anh đồng ý đám cưới với Kim Sa hoàn toàn không phải là tình yêu. Kim Sa cũng biết điều này. Hôm đó là thời gian sau khi chúng mình hoàn toàn chấm dứt liên lạc với nhau. Anh buồn lắm, cuối tuần cứ tự nhốt mình trong nhà và từ chối mọi lời mời, nhất là bên nhóm Về Nguồn. Một hôm Kim Sa ghé qua tìm anh mà không báo trước. Anh nghe bấm chuông cứ hy vọng là em. Có lẽ thấy vẻ thất vọng của anh nên Kim Sa hỏi có phải chúng ta đã chia tay rồi hay không. Anh buồn bã xác nhận. Kim Sa ngồi im một chút rồi bật khóc. Cô ta ôm anh và thú thật với anh là đã yêu anh từ lâu lắm rồi, từ trước khi Trường mất lận. Cho nên khi nghe anh hứa với Trường thì rất hạnh phúc và nghĩ rằng anh cũng có cảm tình với cô ấy và vẫn chờ đợi ngày anh ngỏ lời. Không ngờ em xuất hiện và anh lại yêu em. Anh nói với Kim Sa là anh vẫn coi Kim Sa như em gái. Cô ta nói khi thấy chúng ta đến với nhau cô ta đã hiểu rõ điều này nhưng không thể không đau lòng khi nhìn thấy anh buồn bã như vậy. Yêu một người không yêu mình, cảm giác này đang là cảm giác của anh nên anh rất thông cảm với tâm trạng của Kim Sa. Nhưng nếu vì vậy mà bảo anh yêu cô ta để thay thế em thì không thể được.

Cho đến một hôm anh bị cảm không đi làm nổi. Kim Sa không liên lạc được với anh nên đến nhà mới hay anh bệnh nặng như vậy. Rồi Kim Sa lo lắng cho anh mọi thứ. Trong lúc cô đơn anh cảm thấy được an ủi rất nhiều. Nhưng anh vẫn biết rõ đó không phải là tình yêu. Sau lần đó, cuối tuần nào Kim Sa cũng ghé nhà anh, giúp anh làm việc nhà, nấu nướng rồi cùng ăn với anh khiến nỗi buồn vì xa em trong anh cũng vơi bớt phần nào. Rồi một ngày Kim Sa hỏi anh có cảm thấy thích cuộc sống như vậy hay không. Kim Sa nhắc lại ý muốn của Trường trước khi mất. Cô ta nói bây giờ chuyện giữa anh và em không còn hy vọng nữa thì tại sao anh không cố quên đi. Sống với một người thương yêu mình sẽ hạnh phúc hơn là cô đơn nhớ nhung hoài một hình bóng không yêu thương mình. Anh bớt buồn mà Kim Sa thì sẽ rất hạnh phúc vì được sống với người mình yêu. Kim Sa nói cô ta không dám mong là sẽ được anh yêu mà chỉ xin được làm cái bóng sống bên cạnh để săn sóc và an ủi anh.

Đàn ông tuy là phái mạnh nhưng lại rất dễ mềm lòng trước những tình cảm dành cho mình. Anh cũng vậy, Kim Sa đã khiến anh xúc động. Anh suy nghĩ thật nhiều về lời nói của Kim Sa. Nhìn theo một khía cạnh nào đó thì Kim Sa hoàn toàn có lý. Anh biết nếu cuộc sống của anh cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ mỗi ngày một buồn bã và khép kín hơn. Chúng ta không liên lạc đã bao nhiêu tháng rồi, xa xôi như vậy còn mong gì có ngày trở lại với nhau. Vậy tại sao không nghe theo lời của Kim Sa, nương tựa vào nhau để sống? Huống chi lời hứa với Trường vẫn luôn ám ảnh anh. Lúc trước anh cho rằng anh và Kim Sa không có cảm tình đặc biệt với nhau nên không thể vì lời hứa với Trường mà đám cưới và anh luôn nhủ lòng rằng sau này khi cô ta tìm được người yêu anh sẽ thay Trường đứng ra lo lắng và gầy dựng cho họ. Bây giờ đã biết được Kim Sa yêu mình, nếu không lấy cô ấy và sau này nhỡ Kim Sa lập gia đình với người khác mà không hạnh phúc thì anh cũng sẽ bị dằn vặt suốt đời. Anh nghĩ rằng dù anh không yêu Kim Sa nhưng mối quan hệ giữa anh và cô ấy lâu nay vẫn tốt. Kim Sa lại rất ngoan ngoãn không đòi hỏi anh phải đáp lại tình cảm của cô ta. Biết đâu sau khi sống chung, anh sẽ vì bổn phận gia đình mà dễ dàng quên em hơn, rồi anh sẽ yêu và mang hạnh phúc đến cho cô ấy. Kết hôn với Kim Sa quả thật là một cách giải quyết vẹn toàn.

Vì vậy trong tâm trạng chán nản và thất vọng, anh đồng ý. Điều anh không ngờ là Kim Sa tiến hành việc đám cưới mau như vậy, anh tưởng mau lắm cũng sang năm. Nhưng vì lúc đầu đã trót hứa giao hết mọi việc cho Kim Sa lo nên anh cũng không phản đối. Anh nghĩ dù năm nay hay năm tới đối với anh cũng vậy thôi, cô dâu cũng vẫn không phải là em…

Tiến nói một hơi không nghỉ. Tôi cảm thấy tim mình mềm đi vì cảm xúc. Thì ra nguyên nhân chàng đám cưới với Kim Sa là như vậy. Nghe có vẻ vô lý nhưng tôi có thể hiểu được và không giận Tiến. Khi người ta đến tận cùng của sự thất vọng thì thường hay có những quyết định sai lầm. Chỉ có điều sai lầm của Tiến sẽ khiến chàng trả một giá thật đắt, bằng cả hạnh phúc một đời của chàng và tôi. Từ lâu tôi vẫn nghi là Kim Sa có cảm tình với Tiến nhưng không ngờ là sự thật. Kim Sa đã khôn ngoan chọn đúng lúc để bày tỏ tình cảm của mình và cũng rất khéo léo nhắc lại lời hứa để thuyết phục Tiến chịu nhận lời sống chung. Tuy nhiên qua những điều Tiến kể tôi cảm thấy dù ít hay nhiều Kim Sa vẫn có phần gián tiếp chia rẽ chúng tôi. Kể cả việc ép chàng đám cưới mau như vậy. Phải chăng Kim Sa sợ ngày nào đó tôi và Tiến sẽ hết giận và trở về với nhau?

Tôi không nghĩ đơn giản như Tiến, kể cho Kim Sa nghe mọi chuyện và mong được thông cảm để hủy bỏ đám cưới. Chỉ còn có ba tuần nữa là đến ngày cưới. Mọi việc có lẽ Kim Sa đã chuẩn bị đâu vào đấy. Dù cho không có nhiều cảm tình với Kim Sa đi nữa, tôi cũng không nỡ lòng phá hủy mơ ước một đời của cô ta. Yêu một người và tìm cách để được sống chung với nguời mình yêu không có gì sai cả, dù Kim Sa lợi dụng lúc chúng tôi giận nhau để xen vào đi nữa tôi cũng không thể trách Kim Sa. Có trách chăng là trách tôi và Tiến yêu nhau mà không trọn vẹn tin tưởng lẫn nhau và mỗi người đều tự coi cái tôi của mình cao quá.

Nghĩ cho cùng dù Kim Sa có đồng ý không đám cưới đi nữa thì tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà nhìn mọi người khi sống chung với Tiến sau này. Ngoài chị Châu và Kim Sa, chẳng ai biết lúc trước tôi và Tiến yêu nhau. Dưới mắt mọi người lúc đó tôi sẽ là kẻ thứ ba đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Tội lỗi này làm sao tôi gánh nỗi? Áp lực của dư luận như vậy làm sao tôi đủ sức đương đầu? Còn nữa, lời của bà thày bói hôm nào vẫn luôn ám ảnh tôi, “không nên cãi lại ý trời, sẽ khó tránh khỏi cảnh âm dương cách biệt”. Tất cả mọi việc đã xảy ra giữa chúng tôi có lẽ đều là ý trời, cho nên tôi thà chọn xa Tiến để chàng được bình yên. Kim Sa yêu Tiến như vậy chắc chắn sẽ mang lại hạnh phúc cho chàng. Không được gần gũi chàng nhưng biết chắc chàng vẫn tồn tại và vui vẻ là tôi đã cảm thấy mãn nguyện. Không hẳn phải chiếm hữu mới là yêu. Có lẽ người ta sẽ cho là tôi giả dối hoặc đạo đức giả khi nghĩ như vậy nhưng đây là những ý nghĩ rất thật trong đầu tôi lúc này.

Chúng tôi vẫn còn đang đứng giữa phòng. Trong phòng chỉ có chiếc ghế nhỏ ngồi hai người thì không đủ, chẳng lẽ lại bảo chàng cùng ngồi trên giường. Tiến thấy tôi nhìn quanh nên hiểu ý, chàng ghé ngồi xuống chiếc ghế và kéo tôi ngồi luôn trong lòng chàng.

Tiến nói đùa:

-Như vậy là tiện nhất, anh với em có đi máy bay chỉ tốn một vé…

Kỷ niệm của lần Tiến đến nhà tôi thật khuya chợt trở về trong trí. Lần đó nếu tôi không cản thì tôi đã thuộc về chàng, biết đâu bây giờ chúng tôi đã lấy nhau…

Hơi thở Tiến vờn nhẹ trên tóc tôi:

-Em đang nghĩ đến tối hôm đó, đúng không?

Tôi đỏ mặt, không ngờ chàng có cùng ý nghĩ với tôi như vậy. Tiến nâng nhẹ cằm tôi, chàng nheo mắt:

-Anh hứa tối nay anh sẽ ngoan hơn hôm đó…

Tiến cúi xuống trên môi tôi, hiểu lầm đã xóa sạch, giận hờn cũng tiêu tan nên cảm giác lại trở về. Đã bao lâu rồi tôi không được chàng hôn, không được nằm trong vòng tay ấm áp của chàng như thế này. Làm sao tôi có thể không rung động được chứ. Tôi thật sự muốn quên hết tất cả. Mặc kệ Kim Sa, mặc kệ đám cưới, chỉ còn tình yêu đầy ắp của tôi dành cho chàng. Tôi âu yếm choàng tay qua cổ Tiến. Tiến đã nhận ra thái độ hưởng ứng của tôi nên vòng tay chàng xiết chặt. Nụ hôn này nối tiếp nụ hôn kia. Bằn bặt. Mê mãi. Chất ngất. Đắm say…

Không biết bao lâu sau Tiến mới rời khỏi môi tôi, chàng thì thầm:

-Càng giận thì càng yêu và càng nhớ, em biết không?

Tôi nhìn vào mắt Tiến, ánh mắt chàng tha thiết biết bao. Tôi hỏi:

-Tại sao anh nhận lời qua đây hôm nay?

Tiến vuốt tóc tôi:

-Vì anh muốn gặp riêng em… dù không biết gặp để làm gì…

Tiến thở ra rồi nói tiếp:

-Vậy mà lúc đến nhà hàng anh lại mất hết can đảm… nếu không nhờ chị Châu la một trận thì anh còn chưa thức tỉnh…

Tôi ngạc nhiên:

-Chị Châu dám la anh hở?

-Ừ… chị nói với anh là chưa thấy ai ngu như anh…

Tôi cười nhỏ:

-Anh xạo… chị Châu đâu có nói kỳ vậy…

Tiến bẹo má tôi:

-Em cười được rồi nè thấy không… nhớ từ bây giờ phải cười nhiều một chút… Từ nay anh sẽ không để em buồn nữa…

Tôi nghe mũi mình cay. Nếu Tiến biết được ý định rời xa chàng của tôi chàng có giận tôi hay không. Tôi mong là Tiến hiểu. Có những việc không thể quay trở lại, nhất là trong tình cảm. Chàng đã hứa cưới Kim Sa thì phải giữ lời. Chàng từ hôn chẳng những sẽ khiến Kim Sa đau khổ, dư luận không tha thứ cho tôi mà lương tâm chàng cả đời cũng chẳng yên vì không làm tròn lời ủy thác của bạn mình trước khi lâm chung. Phần tôi, cũng may là tôi đã nhận việc bên Regina nên tôi hy vọng rằng với hoàn cảnh mới, tôi sẽ có một cuộc sống mới dù biết rằng cả đời có thể sẽ không quên được chàng. Tôi và chàng sẽ chỉ còn gần nhau buổi tối này thôi, bởi vậy tôi phải biết quí những giây phút này vì nó sẽ là kỷ niệm đẹp sau cùng mà tôi có với Tiến. Tôi hỏi Tiến:

-Chừng nào anh về lại Montreal?

-Anh ở lại thêm hai ngày, trưa thứ Ba mới về, còn em?

-11 giờ sáng mai…

-Sáng mai chúng ta cùng đi ăn sáng rồi anh đưa em ra phi trường…

Tiến nhìn đồng hồ tay rồi nói tiếp:

-Mới đó đã gần 1 giờ sáng rồi. Bây giờ anh về cho em ngủ, sáng mai anh đến đón em sớm…

Tôi bịn rịn:

-Em không muốn anh về…

Tiến đứng dậy bế luôn tôi đi đến bên giường, đặt tôi nằm xuống chàng dỗ:

-Ngoan… mai mốt về bên đó chúng ta còn nhiều thì giờ mà…

Tôi thật muốn ôm lấy chàng mà khóc, nếu Tiến biết khi chàng về đến Montreal thì tôi cũng đã rời xa thành phố này rồi thì có lẽ chàng không bình tĩnh như vậy. Cái ý nghĩ sẽ vĩnh viễn xa Tiến khiến tôi không còn giữ gìn ý tứ, tôi chồm dậy ôm lấy cổ chàng nghẹn ngào:

-Anh ở lại đây với em đêm nay được không?

Tiến hơi ngạc nhiên, chàng đẩy tôi ra và nhìn vào mặt tôi:

-Em sao vậy?

Tôi lắc đầu:

-Em muốn có anh…

Tiến ghé ngồi xuống giường, âu yếm vuốt nhẹ lưng tôi:

-Anh cũng muốn lắm, nhưng… cứ gần em như thế này, anh sợ anh sẽ như lần trước không cầm được lòng rồi em lại giận anh nữa…

Tôi chợt hiểu, hèn gì mà chàng cứ đòi về, thương anh quá, thương tôi quá, tại sao yêu nhau như vậy mà lại phải lâm vào hoàn cảnh khó xử như thế này hở trời? Định mệnh có phải quá khắt nghiệt với tôi hay không? Tại sao tôi không cứ làm người xấu? Tại sao tôi đóng vai cao thượng định nhường người mình yêu cho người khác làm gì để bây giờ khổ sở khi nghĩ đến lúc phải xa chàng? Tôi vùi đầu vào ngực Tiến khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt áo chàng. Tôi không muốn Tiến nhìn thấy tôi khóc, sợ chàng sẽ nghi ngờ. Bàn tay Tiến vẫn vuốt nhè nhẹ lưng tôi bên ngoài chiếc áo khoác dầy. Một ý nghĩ lãng mạn thoáng qua đầu khiến tôi rùng mình. Tôi muốn là của chàng trước khi chàng thuộc về người khác. Tôi muốn được dâng hiến trọn vẹn cho người tôi yêu, ý nghĩ này của tôi liệu có hư hỏng quá hay không? Tôi không có thì giờ để suy nghĩ nhiều, cảm giác của đêm hôm trước hình như đã trở về, lần này còn có phần mãnh liệt hơn lần truớc vì cái ý nghĩ không còn muốn gìn giữ của tôi. Tiến cúi xuống, ánh mắt chàng hình như thoáng hiện một tia lửa lạ:

-Em đang nghĩ gì?

Tôi ngước lên, ngập ngừng:

-Em hỏi anh câu này, nhưng anh hứa phải trả lời thành thật với em…

Tiến cụng nhẹ trán chàng vào trán tôi:

-Muốn mè nheo gì anh đây?

Tôi khép nhẹ mắt, hỏi mà không dám nhìn chàng:

-Trong thời gian qua anh và Kim Sa đã thân nhau như vậy, còn dự định làm đám cưới nữa. Vậy anh đã có… gì gì với Kim Sa lần nào chưa?

Tiến cười:

-Ôi… xấu chưa kìa… em tôi ghen…

Rồi chàng nghiêm giọng:

-Nếu anh nói chưa, em có tin không?

Tôi mở mắt, nhìn ánh mắt chàng tôi biết Tiến nói thật. Tôi gật nhẹ đầu, như vậy là tôi yên lòng. Dù sao tôi vẫn muốn chàng là của tôi trước Kim Sa. Ai nói tôi cao thượng, tôi cảm thấy hơi xấu hổ với ý nghĩ ích kỷ này của mình. Tiến cúi xuống, ánh lửa lạ trong mắt chàng ngày càng gần tôi, chàng thầm thì:

-Có thể em sẽ mắng anh hư, nhưng không hiểu tại sao hình ảnh em mặc áo ngủ đêm hôm đó cứ ám ảnh anh hoài…

Tôi không trả lời choàng tay qua cổ Tiến, môi chàng nóng bỏng tham lam cuốn lấy đôi môi tôi đang rạo rực. Cảm giác được buông thả hoàn toàn không cần kềm chế khiến tôi như bay bổng. Vòng tay Tiến đã luồn vào bên trong chiếc áo khoác và ôm nhẹ vòng lưng tôi. Lớp lụa mỏng của chiếc áo ngủ bằng tơ truyền sang tôi hơi nóng của bàn tay chàng. Tôi xuôi hai tay cho Tiến cởi nhẹ chiếc áo khoác ra khỏi người. Ánh mắt đắm đuối của Tiến khiến tôi xấu hổ vội nép vào người chàng che giấu bớt phần thân thể ẩn hiện sau chiếc áo ngủ mỏng. Tiến hiểu ý nên nhoài người với tay bấm nút tắt ngọn đèn trên bàn ngủ, căn phòng chìm trong bóng tối.

Một lúc sau, khi tôi đang chơi vơi trong cơn mê đắm chợt Tiến đẩy tôi ra ngồi nhỏm dậy, chàng nói:

-Anh phải về thôi...

Tôi vòng hai tay ra sau gáy Tiến kéo đầu chàng xuống:

-Tại sao anh phải về?

-Em biết rồi, còn hỏi…

Giọng tôi nhẹ như hơi thở:

-Nếu em nói em muốn anh đừng về…

Giọng Tiến ngạc nhiên:

-Em…

-Em muốn là của anh, thuộc về anh… hoàn toàn…

Tiến như vẫn chưa tin:

-didi… hôm nay em sao vậy?

Tôi thì thầm:

-Không sao cả, em yêu anh… và muốn được anh yêu… đến tận cùng…

Nói xong tôi tìm môi chàng. Tiến không còn thắc mắc được nữa. Khoảng cách giữa chúng tôi đã biến mất. Và như vậy, trong đêm cuối cùng đó, chúng tôi hoàn toàn thuộc về nhau, là của nhau…