Chương 6
Và như vậy chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Khoảng thời gian sau đó có thể nói là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của tôi, tuy không kéo dài được bao lâu. Càng gần gũi Tiến tôi càng nhận ra nơi chàng nhiều ưu điểm. Ở cạnh chàng hình như tôi chẳng bao giờ biết buồn. Trong đầu Tiến lúc nào cũng có thật nhiều ý tưởng mới lạ. Và những ý tưởng này lúc nào cũng lôi cuốn và hấp dẫn tôi đến độ không ngờ. Ngoài yêu Tiến tôi còn rất khâm phục chàng. Bất cứ vấn đề gì dù nan giải đến đâu vào tay chàng đều trở nên thật đơn giản. Tôi thường hay hỏi ý kiến Tiến trong mọi vấn đề, nhất là những mẫu thời trang do tôi thiết kế. Và những ý kiến chàng đưa ra luôn hợp với ý tôi. Tuy là việc của tôi nhưng những chuyện nào làm được Tiến thường làm giúp tôi nên hình như càng ngày tôi càng trở nên lười biếng hay ỷ lại vào chàng. Tiến thường nói chia bớt việc cho tôi để tôi có thêm thời gian dành cho chàng. Như vậy thì không phải tôi đã có lý do chính đáng để nghe lời Tiến sao…
Tôi cũng đã theo Tiến qua làm quen với nhóm bạn sinh hoạt chung trong trang web Về Nguồn mà chị Châu nói với tôi hôm nọ. Đó là một nhóm khoảng 12 người kể cả Tiến và Kim Sa, nam nhiều hơn nữ. Một nửa trong số đó làm trong JF. Ngoài Kim Sa tất cả hình như đều lớn tuổi hơn tôi. Thật đúng như ai đó đã nói: “Hãy mỉm cười với mọi người thì mọi người sẽ mỉm cười với bạn!”. Họ không đến nỗi khó chung đụng như tôi đã tưởng tượng. Chỉ riêng Kim Sa, không hiểu tôi có lầm lẫn hay không khi nhận thấy cô nàng không được vui và tự nhiên lắm với sự xuất hiện của tôi.
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn” và càng đi thì tôi lại càng nhận ra khả năng mình thật hạn hẹp. Đừng nói đâu xa, chỉ so sánh trong nhóm bạn văn nghệ của Tiến thôi tôi cũng đã không bằng ai. Có dịp vào thăm trang web mang tên Về Nguồn mà hôm trước chị Châu nhắc đến của cả nhóm tôi mới được thưởng thức tài năng thật sự của mỗi người. Một rừng thơ, văn, nhạc được sắp xếp và trình bày rất mỹ thuật khiến tôi không khỏi thán phục. Các anh chị trong nhóm cũng rất dễ thương và hiếu khách. Họ tự động mở cho tôi một account và bảo cứ tự nhiên sáng tác rồi đem vào đó cho mọi người cùng thưởng thức. Tôi thật xấu hổ. Bảo tôi thưởng thức thì còn tạm được chứ bảo tôi sáng tác thì đúng là hỏi lầm người. Tôi thành thật nói là mình không có tài gì hết và thật ngạc nhiên khi thấy vài anh chị sốt sắng xung phong đòi nhận tôi làm đệ tử. Sau hôm đó tự dưng tôi có thêm hai ba sư phụ. Và tôi cảm thấy vui vui với ý nghĩ mình cũng đang bày đặt bắt chước người ta tập tành làm văn nghệ…
Tiến rất hài lòng khi thấy tôi được mọi người trong nhóm dành cho nhiều cảm tình. Tôi đem nhận xét của mình về thái độ của Kim Sa nói với Tiến thì chàng bảo có lẽ tôi nhạy cảm. Khi tôi hỏi tại sao quan hệ giữa chàng và Kim Sa có vẻ thân mật hơn những người khác thì Tiến kể cho tôi nghe rằng Kim Sa là em gái của Trường, một người bạn thời trung học mà chàng tình cờ gặp lại sau khi định cư tại Canada. Họ qua đây chỉ có hai anh em nhưng Trường chẳng may bị tai nạn xe cộ và qua đời cách đây ba năm. Trước giờ phút lâm chung Tiến đã nhận lời Trường ủy thác nhờ chăm sóc giùm cô em gái. Cho mãi đến sau này Tiến mới thú thật cho tôi biết ý của Trường không hẳn chỉ gửi gấm mà còn muốn Tiến hứa là sẽ kết hôn và bảo bọc cô em gái của mình suốt đời. Không thể để cho bạn ra đi không thanh thản nên trước mặt Kim Sa Tiến đã hứa dù trong lòng chàng trước sau cũng vẫn chỉ xem cô ta như một cô em gái. Kim Sa cũng yêu văn chương và nghệ thuật nên rất hợp với Tiến. Từ đó Kim Sa đối xử với chàng thân thiết như với Trường nên Tiến tự cho rằng Kim Sa cũng xem chàng như anh trai và không hề để ý đến lời hứa kia.
Bản tính Tiến càng ít nói bao nhiêu thì khi yêu chàng càng nồng nhiệt bấy nhiêu. Tiến lại trưởng thành và hấp thụ nền văn hoá ở hải ngoại nên tư tưởng và quan niệm của chàng về tình yêu khá cởi mở. Có thể nói đây là điểm dị biệt duy nhất giữa chúng tôi. Rất nhiều lần chúng tôi thảo luận về vấn đề này nhưng rồi chẳng đi đến đâu vì đây là một vấn đề khá nhạy cảm, khó thể nói ai đúng ai sai, có lẽ tùy theo quan niệm của mỗi người. Tuy nhiên Tiến tôn trọng quan điểm của tôi nên khi gần gũi nhau lúc nào chàng cũng biết dừng lại đúng lúc.
Cho đến một buổi tối nọ, hơn mười giờ đêm tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì có người gọi cửa. Tôi ngạc nhiên bước ra nhìn qua ô kính nhỏ thì thật ngạc nhiên khi thấy người bên ngoài là Tiến. Tôi vội vàng mở cửa cho Tiến vào.
Tôi nhìn Tiến nửa ngạc nhiên nửa lo lắng:
-Sao anh đến khuya vậy? Bộ có chuyện gì sao?
Tiến lắc đầu giọng tình tứ:
-Không, anh đi gặp người bạn, trên đường về ngang đây chợt nhớ didi quá nên ghé thăm chút cho đỡ nhớ…
Nhìn thấy ánh mắt Tiến ngừng hơi lâu trên người mình tôi mới chợt nhớ ra mình đang mặc đồ ngủ. Phản ứng tự nhiên tôi đỏ mặt lùi lại và vòng hai tay che ngực. Thật ra cái áo ngủ tôi mặc cũng không đến nỗi mỏng lắm nhưng tôi vẫn quay đi:
-Anh chờ em chút…
Tôi định vào phòng mặc thêm chiếc áo khoác nhưng Tiến đã bước lên chặn lại, ánh mắt chàng cháy bỏng đam mê. Tôi chưa kịp nói gì thì Tiến đã ôm ghì lấy tôi. Không biết tại trận mưa môi tham lam của chàng làm khơi dậy những cảm xúc thầm kín nhất trong tôi hay vì chiếc áo ngủ quá mỏng manh khiến thân thể tôi cảm nhận nhiều hơn khi ở trong vòng tay xiết chặt của chàng mà tôi nghe từng vùng da thịt mình gờn gợn xôn xao.
Chàng thì thầm:
-Trời… nhìn em hấp dẫn quá… hơn cả tưởng tượng của anh…
Vừa nói Tiến vừa ngồi ghé xuống sofa và kéo theo luôn tôi vào lòng chàng. Vòng tay Tiến lại xiết chặt lấy người tôi, môi chàng đam mê tìm tòi, khám phá. Cả người tôi run rẩy vì cảm giác do Tiến mang lại… Cảm giác như những đợt sóng ngầm cuốn tôi lên thật cao rồi mạnh mẽ nhận chìm tôi xuống trong chơi vơi mê đắm…
Nhưng khi bàn tay Tiến bắt đầu lùa vào chiếc áo ngủ và chạm vào người tôi thì tôi bừng tỉnh. Hoảng hốt khẽ chận tay chàng lại, tôi lạc giọng:
-Đừng anh…
Tiến như cũng chợt tỉnh, chàng khựng lại vài giây rồi đỡ tôi ngồi thẳng dậy, giọng ngại ngùng:
-Anh xin lỗi… tại em quyến rũ quá… anh không cầm được lòng…
Thấy Tiến tội nghiệp như vậy tôi còn biết nói gì hơn. Tôi biết đàn ông khác đàn bà. Hình như có ai đó nói rằng “đàn ông yêu bằng mắt, đàn bà yêu bằng tai”. Tối nay Tiến nhìn thấy tôi như vậy chàng có động lòng cũng là chuyện thường tình. Lúc nãy không phải tôi cũng đã “động lòng” đó sao, cũng may mà tôi chợt tỉnh đúng lúc. Thật ra không phải tôi cố gìn giữ để “sơn son” như những phụ nữ thời phong kiến nhưng tôi vẫn cảm thấy chưa đến lúc. Cũng có thể tình yêu của tôi dành cho chàng chưa đủ hoặc tôi cảm thấy chưa cần thiết. Tôi phân tích hoài mà cũng không hiểu nổi chính mình.
Thấm thoát đã sang tháng Hai, vào ngày Lễ Tình Yêu tôi thật ngạc nhiên khi ngoài card của Tiến tôi còn nhận được một tấm card khác của anh Long, một người trong nhóm với bài thơ tình thật ướt át. Thật ra chuyện tôi và Tiến yêu nhau không ai biết cả. Chúng tôi không cố tình giấu diếm nhưng hình như chưa ai nhận ra. Có lẽ họ nghĩ giữa chúng tôi vừa mới có sự hiểu lầm thì đâu thể nào phát triển nhanh như vậy được. Ngoại trừ Kim Sa, tôi nhận ra điều này qua ánh mắt cô nàng nhìn chúng tôi. Tôi không nghĩ là Kim Sa đoán ra được, có lẽ Tiến đã nói cho Kim Sa biết.
Tôi hỏi Tiến theo chàng thì anh Long có ý gì khi gửi card và thơ cho tôi. Tiến trầm ngâm một chút rồi nói có lẽ anh Long muốn theo đuổi tôi. Tôi cũng nghĩ như vậy nên nhìn Tiến cố đoán xem chàng có ý ghen không nhưng không tài nào đoán được. Tôi rất sợ phải tìm cách từ chối những người đeo đuổi mình nên muốn Tiến công khai chuyện tình của chúng tôi nhưng Tiến có vẻ ngại ngần bảo chưa đến lúc. Tôi đành phải giả vờ ngây thơ không hiểu ý của anh Long, chỉ ngỏ lời cám ơn và khen đã cho tôi thưởng thức bài thơ hay.
Những ngày tiếp theo đối với tôi thật sự là những ngày không vui. Trước nhất là việc Kim Sa xin đổi tổ. Hôm đó Marvin đã gọi tôi vào và hỏi tôi có xích mích gì với Kim Sa hay không. Tôi ngạc nhiên nói không có và hỏi tại sao Marvin lại hỏi vậy thì Marvin nói với tôi rằng Kim Sa có vào gặp ông ta và than phiền rằng tôi cậy quyền làm tổ trưởng, độc đoán quyết định mọi việc không cần nghe ý kiến của tổ viên, chèn ép người dưới quyền nên xin được đổi qua tổ khác và Marvin đã chấp thuận. Marvin nhìn tôi một lúc rồi nói tiếp rằng ông ta cũng đã hỏi những tổ viên khác trong tổ tôi để kiểm chứng thì không ai đồng ý với những điều Kim Sa nói, họ đều cho rằng tôi cư xử rất đúng đắn và công bằng. Marvin bảo tôi cứ tiếp tục làm việc, điều này không hề ảnh hưởng đến cái nhìn của cấp trên đối với tôi. Tôi rời khỏi phòng Marvin với một tâm trạng buồn bã và chán nản, không hiểu tôi đã làm gì mà Kim Sa lại đối xử với tôi như vậy. Tự dưng tôi có cảm giác rằng việc này có liên quan đến sự phát triển tình cảm giữa tôi và Tiến. Kim Sa không hài lòng khi thấy chúng tôi yêu nhau.
Việc tiếp theo là chị Châu quyết định nghỉ làm vì sẽ cùng gia đình dọn qua San Jose. Chồng chị vừa tìm được một việc làm tốt bên đó. Ngày chị báo tin tôi đã khóc ngon lành làm chị cũng rơm rớm theo tôi. Không biết từ lúc nào chị Châu đã trở thành chỗ dựa tinh thần của tôi trong JF. Gặp việc gì khó khăn hay rắc rối tôi cũng đều hỏi ý kiến của chị. Tuy quen nhau chưa lâu nhưng giữa tôi và chị hình như có sợi dây ràng buộc vô hình. Tôi tin tưởng và yêu thương chị như một người thân trong gia đình vậy. Nghĩ đến từ nay ở lại lủi thủi làm việc có một mình tôi lại rơi nước mắt. Chị Châu ôm vai tôi nhắc Vân còn có Tiến mà, chị tin rằng Tiến sẽ đủ khả năng để thay thế chị săn sóc và giúp đỡ Vân.
Nghe chị nhắc đến Tiến tôi càng khóc mùi mẫn hơn. Tôi thút thít kể cho chị nghe dạo này không biết tại sao Tiến có vẻ lạnh nhạt với tôi. Lúc nào Tiến cũng kêu là bận lắm. Dạo trước ngày nào Tiến cũng xuống gặp tôi trong giờ làm việc, tối nào cũng gọi phone nói chuyện cả giờ đồng hồ. Emails thì đếm cũng không xuể. Vậy mà bây giờ có khi mấy ngày Tiến mới xuống gặp tôi một lần, đa số là do tôi hẹn ra ngoài ăn trưa. Buổi tối chẳng thấy chàng phone. Emails thì có khi tôi gửi hai ba ngày Tiến mới trả lời. Tôi suy nghĩ lại xem trong những lần gặp nhau cuối cùng tôi có làm gì khiến Tiến giận hay không nhưng không nghĩ ra được điều gì cả. Chị Châu cũng có vẻ ngạc nhiên, chị hứa với tôi là có dịp sẽ hỏi Tiến, nhưng tôi hiểu chị bận rộn lo chuyện dọn nhà nên đâu còn tâm trí nào mà nhớ để hỏi Tiến giùm tôi.
Rồi không lâu sau đó chị Châu đã rời khỏi Montreal. Tôi thật sự cảm thấy cô đơn. Tiến bây giờ không còn là niềm hạnh phúc ngọt ngào khi nghĩ đến mà đã trở thành một dấu hỏi lớn trong tim. Sau một thời gian dùng dằng chúng tôi đã hoàn toàn chấm dứt liên lạc. Tiến không tìm, không gọi, không gửi thư. Còn tôi thì dù có cả trăm điều muốn hỏi nhưng vì tự ái nên cũng không cho phép mình nối lại liên lạc với chàng. Nhẩm tính lại khoảng thời gian thật sự hạnh phúc giữa chúng tôi chỉ vỏn vẹn có hơn hai tháng. Tôi như từ thiên đàng rơi xuống địa ngục mà không hiểu lý do tại sao. Tôi giận Tiến đã không thẳng thắn gặp tôi nói rõ ràng mọi việc. Dù cho có muốn chấm dứt quan hệ đi nữa thì cũng nên nói trực tiếp cho tôi biết. Chẳng lẽ Tiến sợ tôi sẽ không chịu rồi cứ theo níu kéo chàng sao? Tiến hiểu rõ tính dứt khoát của tôi mà. Vậy thì tại sao? Tôi ray rứt khổ sở vì suy nghĩ. Bây giờ tôi mới hiểu cảm giác khó chịu của một người bị phán tử hình mà không biết rõ mình đã phạm lỗi gì.
Một tháng trôi qua, khi tôi không chịu nỗi tình trạng mập mờ nữa định sẽ hẹn Tiến ra gặp mặt để làm sáng tỏ mọi việc thì một buổi sáng tôi nhận được một email với cái tên lạ. Vừa đọc lướt qua tôi bủn rủn cả tay chân. Nội dung của email là phần copy nguyên văn của một số emails của tôi gửi cho Tiến lúc trước, khi còn trong giai đoạn mặn nồng. Và chỉ có như vậy. Người gửi cố tình bắt tôi đoán xem việc gì đã xảy ra. Có ngu lắm tôi cũng hiểu rằng vào đọc được những lá thư này là phải có sự đồng ý của Tiến. Và người mà Tiến cho phép phải là người có quan hệ rất mật thiết với Tiến, chẳng những vậy còn phải rất quan trọng với Tiến nữa. Những thắc mắc của tôi từ cả tháng nay chợt được giải đáp một cách dễ dàng. Trong tim của Tiến bây giờ không phải là tôi mà là một người khác. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích mọi việc đã xảy ra một cách hợp lý được. Thời gian sau đó tôi tiếp tục nhận được nhiều emails và tin nhắn với nội dung thật tồi tệ. Tất cả đều là những lời lẽ vu khống và sĩ nhục một cách trắng trợn. Những thứ này được gửi đi từ những điạ chỉ lạ, mỗi lần một địa chỉ khác nhau. Cũng có vài lần được gửi đi từ hộp thư của Tiến và tôi đã đau khổ nghĩ rằng có lẽ Tiến cũng có dự phần vào những việc làm này. Biết bao lần tôi tự hỏi tại sao một người có tư cách như Tiến lại có thể làm những việc mất đạo đức như vậy và dĩ nhiên chẳng bao giờ tìm được câu trả lời. Chị Châu không còn ở bên tôi để làm cố vấn nữa cho nên tôi chỉ biết dùng thái độ im lặng để đối phó với tất cả. Người ta càng tấn công tôi càng thu mình trốn kín trong cái vỏ ốc của mình. Tôi nghĩ rằng nếu không còn tình cảm và không thể làm bạn bè thì cũng đâu đến nỗi trở thành thù hận như vậy. Huống chi đâu phải tôi là người thay lòng, tôi tự xét mình chẳng làm gì nên tội.
Nhưng quả thật “Trái tim có lý lẽ riêng của nó”. Chưa bao giờ tôi cảm thấy câu ngạn ngữ kia đúng đến như vậy. Biết là Tiến không còn yêu thương mình nữa nhưng tôi không thể nào điều khiển được trái tim mình bảo nó đừng tiếp tục yêu chàng. Tiến vẫn luôn chiếm ngự và chi phối tất cả suy nghĩ và tình cảm của tôi. Lạ một điều là dù cho có xảy ra bao nhiêu việc đau lòng như vậy nhưng hình ảnh chàng trong tôi lúc nào cũng dễ thương và lãng mạn đến xót xa... Những kỷ niệm mà chàng để lại cho tôi hình như quá thơ mộng, quá ngọt ngào để có thể quên đi một cách nhanh chóng.
Thêm ba tháng trôi qua. Mùa Hè hình như đã sang mang theo những ngày nắng đẹp. Cuối tháng Sáu tôi nhận được thiệp của chị Châu mời qua dự lễ kỷ niệm 10 năm đám cưới của chị. Tâm trạng không vui nên tôi định tìm cớ thoái thác không đi nhưng sau đó chị Châu đích thân gọi phone mời tôi thêm lần nữa. Tôi đã tâm sự nhiều với chị hôm đó. Tôi kể cho chị nghe chuyện giữa tôi và Tiến không giấu diếm chút nào. Bỗng dưng chị hỏi tôi Kim Sa dạo này ra sao. Tôi hơi ngạc nhiên đáp tôi cũng không rõ lắm vì từ khi xa Tiến tôi cũng không còn hứng thú để qua sinh hoạt bên nhóm Về Nguồn nữa. Lúc đó chị Châu mới nói chị nghi ngờ người gửi những emails và tin nhắn kia cho tôi chính là Kim Sa.
Điều này tôi cũng có nghĩ qua nhưng tôi nghĩ là dù coi Kim Sa như em gái và thân cách mấy đi nữa thì Tiến cũng không thể nào cho phép Kim Sa vào đọc hộp thư riêng của chàng được, ngoại trừ khi Kim Sa trở thành người yêu của Tiến và Kim Sa đòi hỏi như vậy. Nghĩ đến đây tôi như bừng tỉnh. Điều này thật có lý, tại sao bao lâu nay tôi lại không nghĩ ra cơ chứ. Lúc Tiến bắt đầu lạnh nhạt với tôi cũng là lúc Kim Sa xin đổi tổ. Có phải chăng họ bắt đầu yêu nhau từ đó và Kim Sa muốn tránh mặt tôi? Nhưng họ quen nhau đã lâu lắm rồi kia mà, tại sao phải chờ đến lúc này mới bắt đầu yêu nhau? Chị Châu thấy tôi cứ loay hoay khổ sở nên khuyên tôi nhân dịp này lấy hai tuần nghỉ phép qua chị chơi một vòng cho khuây khỏa. Thấy lời chị nói cũng hợp lý nên tôi hứa với chị sẽ sắp xếp công việc để xin nghỉ coi được không.
Nhưng tôi chưa quyết định thì hôm sau Marvin đã gọi tôi lên văn phòng. Marvin nói rằng JF chuẩn bị mở thêm một chi nhánh tại thủ đô Regina của tỉnh Satkatchewan và đang cần điều động vài người qua bên đó giúp đỡ trong thời gian đầu. Marvin nói theo ông ta tôi là một trong những nhân tuyển thích hợp nhất và hỏi tôi có ý muốn đi hay không. Marvin bảo đảm với tôi là khi tất cả đã vào quỹ đạo thì tôi có thể trở về Montreal và tiếp tục công việc của tôi lúc nào cũng được chứ không bắt buộc tôi phải ở luôn bên đó. Đừng nói công việc có tính cách thử thách này đúng là ý thích của tôi, cộng thêm những chuyện buồn vừa xảy ra đã khiến tôi như tìm được lối thoát. Tôi hy vọng khi thay đổi hoàn cảnh sẽ khiến tôi dễ dàng quên được Tiến hơn.
Tuy nhiên khi nghĩ tới phải bỏ nơi mình đã sống hơn mười năm để dời sang một nơi khác làm lại từ đầu tôi cũng ngại. Dù nơi đây có gợi cho tôi những kỷ niệm buồn nhưng cũng từ đây tôi đã học hiểu được nhiều thứ. Học sống, học yêu và học luôn cả cách chịu đựng đau khổ. Tuy Marvin nói có thể trở về nhưng tôi biết sớm nhất cũng phải sau một năm. Hơn lúc nào hết tôi cảm thấy mình thật là mâu thuẩn. Nếu tôi đã chọn ra đi để tránh xa nơi có thể gợi lại nhiều kỷ niệm buồn thì tại sao tôi cứ nghĩ đến chuyện khi nào sẽ trở về kia chứ? Tôi biết mình sẽ khó lòng quyết định. Nhưng dù sao đi nữa trong vòng hai tuần lễ tôi cũng phải có câu trả lời cho Marvin.
Sẵn dịp tôi hỏi Marvin xin phép nghỉ hai tuần cuối tháng Bẩy nhưng Marvin nói tại tôi không nói sớm nên ông ta không thể sắp xếp được vì hai tuần đó là hai tuần nghỉ hè chính nên có rất nhiều người vắng mặt mà lại có vài dự án lớn phải giao nên cần có tôi.
Tôi còn đang suy nghĩ cân nhắc và vẫn chưa dứt khoát về việc thuyên chuyển sang Regina thì một buổi chiều đi làm về tôi ngạc nhiên khi nhận được trong thùng thư của nhà mình một bao thư màu đỏ. Không lời nào có thể diễn tả tâm trạng bàng hoàng của tôi khi nhìn thấy bên trong là một tấm thiệp cưới. Hai cái tên Lê Vĩnh Tiến và Trần Thị Kim Sa đứng cạnh nhau như đang nhảy múa trước mắt tôi. Tiến và Kim Sa sắp đám cưới! Thật là không thể nào tin được. Vũ trụ hình như đang đảo ngược. Và cả người tôi như cũng đang bị đảo ngược. Trái tim tội nghiệp run rẫy như không còn đập nỗi. Cái đầu nặng như đeo đá. Hai mắt mở to nhưng không còn nhìn thấy gì nữa cả. Cũng may là tôi kịp thời bám chặt vào những thanh sắt của lan can dẫn lên lầu, nếu không có lẽ tôi đã ngã xuống đất.
Sau đó tôi không nhớ mình đã làm cách nào để lên được ba tầng lầu, làm cách nào để mở được cửa vào nhà, chỉ biết rằng khi tỉnh dậy thì trời đã tối. Hai mắt ráo hoảnh. Trái tim không còn cảm giác. Tôi nhớ lại mọi việc. Lắc nhẹ đầu cho tỉnh táo tôi mở đèn nhìn quanh tìm tấm thiệp và mong sao tất cả chỉ là một giấc mơ. Nhưng tôi thật thất vọng vì ánh mắt đã nhìn thấy tấm thiệp đang nằm dưới đất bên cạnh đôi giày và cái ví ngay cửa ra vào. Tự dưng tôi bình tĩnh đến độ không ngờ. Tôi bước đến cầm tấm thiệp lên và bắt đầu xem xét. Ngày cưới ghi trong thiệp là cuối tháng Tám tức là hai tháng nữa. Nét chữ ghi trên thiệp không phải là nét chữ của Tiến, có lẽ của Kim Sa, điều này an ủi tôi được chút xíu. Ngay cả việc gửi thiệp cho tôi qua bưu điện có lẽ cũng là ý của Kim Sa. Trong khi cô dâu và chú rễ tương lai đều làm chung chỗ với tôi. Mỉa mai thật…
Cho đến bây giờ tôi cũng không hiểu tại sao lúc đó mình không hề nhỏ một giọt nước mắt nào hết. Tim tôi có đau. Đầu tôi có bị choáng váng. Mắt tôi có hoa lên không nhìn thấy đường. Và hình như tôi cũng đã ngất đi một chút. Nhưng lạ lùng là tôi không hề khóc. Có lẽ những gì tôi trải qua đã vượt ra ngoài những cảm xúc bình thường nên tôi không thể khóc được. Và còn lạ hơn nữa là sau đó tôi lấy lại bình tĩnh rất nhanh chứ không vật vã khổ sở như những lần khác. Có lẽ từ trong thâm tâm tôi biết rằng mọi việc đã an bày, chẳng còn có cách nào khác hơn là chấp nhận.
Thì ra chị Châu và tôi đã đoán trúng. Mọi việc đều có liên quan đến Kim Sa. Điều tôi không ngờ là họ tổ chức đám cưới nhanh như vậy. Nhanh đến độ tôi cảm thấy như có gì không bình thường lắm. Tôi cười buồn vì biết mình lại đang nuôi ảo vọng. Vân Di ơi Vân Di, mau tỉnh lại đi thôi… Tôi gọi tên tôi mà tự nghe lạ lẫm với chính mình… Có lẽ tôi đang thật sự đánh mất chính tôi. Không đúng… tôi đang đánh mất trái tim tôi… Nước mắt lặng lẽ rơi… Cuối cùng rồi tôi cũng khóc được… Như vậy có vẻ bình thường hơn… Tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút…
Những ngày sau đó không có gì đặc biệt xảy ra cả. Tin đám cưới của Tiến và Kim Sa đã khiến tôi đi đến quyết định cuối cùng là sẽ nhận việc làm bên Regina. Thành phố này đúng là chẳng còn gì cho tôi tiếc nuối nữa. Marvin cho tôi biết ngày bắt đầu nhận việc bên kia là đầu tháng Tám. Kỷ niệm 10 năm đám cưới của chị Châu là cuối tháng Bẩy. Như vậy sau khi qua San Jose chơi với chị Châu trở về là tôi sẽ lên đường nhận việc làm mới. Ba tuần sau khi tôi đi thì mới đến đám cưới của Tiến. Lúc đó không có mặt tôi chắc cũng chẳng ai thắc mắc. Tôi cũng đã cẩn thận dặn dò Marvin đừng nói với bất cứ ai chuyện tôi thuyên chuyển sang làm việc cho JF bên Regina. Marvin có vẻ ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng chịu hứa.