Chương 9
Tôi đón lấy bé Du từ tay Tiến, nét mặt chàng buồn rười rượi khiến tôi nghẹn ngào:
-Em sẽ ráng thu xếp mọi việc thật mau và đem con về với anh… Anh đừng buồn vậy mà, mỗi tối nhớ gọi em…
Những lời trấn an của tôi hình như cũng không khiến Tiến vui hơn được chút nào, chàng dàu dàu:
-Em và con chưa đi mà anh đã nghe nhớ… tiếc là anh đã lấy hết mấy tuần nghỉ phép của năm nay rồi, nếu không anh sẽ đi theo mẹ con em qua đó một thời gian rồi rước em về luôn…
Tôi nhón hôn lên má chàng:
-Vài tuần qua mau lắm thôi… em tới giờ phải vào cửa rồi…
Tiến choàng tay ôm cả hai mẹ con, chàng hôn nhẹ lên môi tôi rồi hôn lên má bé Du. Tôi bảo con:
-Du ngoan… mi ba một cái đi con…
Tiến đưa má cho bé Du mi một cái thật kêu. Rồi chàng lại ôm chặt lấy hai mẹ con một lúc nữa mới chịu buông ra. Tôi đặt bé Du xuống đất, một tay nắm lấy tay con, một tay nắm lấy tay cầm của cái valise kéo đi. Đến gần cửa vào tôi quay lại nhìn… Tiến chợt chạy vội lại phía chúng tôi. Chàng xiết chặt lấy tôi và nói:
-Không hiểu có phải anh bị ám ảnh bởi lần cuối cùng chúng ta chia tay nhau ở phi trường San Jose rồi sau đó em bỏ anh đi luôn hay không mà sao lần này anh lại có cảm tưởng em đi rồi cũng sẽ không trở về với anh…
Nước mắt tôi rơi lặng lẽ. Ôi, thương chàng quá. Tôi hiểu tâm trạng của Tiến. Dù biết rằng lần này không còn gì ngăn cách chúng tôi trở về với nhau nhưng thái độ của Tiến khiến tôi cũng cảm thấy lo lo, huống chi trong lòng tôi cũng có một nỗi bất an từ ngày gặp lại Tiến. Tôi cố xua đuổi cái ý tưởng u ám này ra khỏi đầu mình trong nguyên tuần lễ hạnh phúc vừa qua sống chung với Tiến. Nhưng bây giờ nó lại trở về ám ảnh tôi. Tôi còn nhớ bà thày bói hôm nào đã nói tôi phải chịu ít nhất là ba cái hạn rồi mới suông sẽ được. Một lần hai đứa giận nhau vì chuyện đánh cá, lần thứ nhì nặng hơn là phải xa nhau hơn ba năm. Tính sao cũng chỉ mới có hai lần, chẳng lẽ định mệnh lại còn phải cho tôi và chàng khổ sở thêm một lần nữa hay sao chứ...
Tiến dùng tay gạt nhẹ nước mắt cho tôi, chàng nói nhỏ:
-Anh xin lỗi... đáng lẽ không nên khiến em lo...
Rồi chàng gượng cười:
-Thôi em cho con vào đi kẻo trễ, tối anh gọi cho em...
Cuối cùng dù bịn rịn bao nhiêu đi nữa, tôi và bé Du cũng đã có mặt trên chuyến bay trở về Regina. Bé Du ăn no đã thiu thiu ngủ. Tôi chồm qua bật cái ghế nằm xuống, đắp tấm mền mỏng lên người con rồi chìm vào suy tư. Có thể nói trong đời tôi tuần lễ vừa qua là tuần lễ hạnh phúc nhất. Hay cũng có thể gọi là một tuần trăng mật thật ngọt ngào cũng không sai. Tiến sợ tôi buồn nên đã hứa sau này khi tôi trở về sẽ tổ chức đám cưới và bù lại tuần trăng mật khác cho tôi, dù tôi nói với chàng rằng chỉ cần được ở bên cạnh chàng thì ở đâu tôi cũng cảm thấy sung sướng cả. Suốt tuần lễ đó chúng tôi không đi đâu hết. Tiến xin nghỉ phép được mấy ngày, chúng tôi chỉ quanh quẩn trong nhà. Bé Du thức thì chàng chơi với con và con chó nhỏ, tôi loanh quanh nấu nướng làm việc nhà. Bé Du ngủ thì chàng và tôi ôm nhau thủ thỉ thì thầm. Chỉ xa nhau có ba năm thôi mà chúng tôi nói hoài cũng không hết chuyện.
Có lần Tiến hỏi tôi tại sao có ý định về tìm chàng. Tôi thành thật kể hết cho Tiến nghe việc Charles cầu hôn và bé Du bị bệnh. Dù Tiến không nói nhưng tôi nhận ra chàng có vẻ ghen với Charles. Tiến nhiều lần hỏi khéo là tôi có chút cảm tình nào với Charles hay không. Tôi không giấu diếm thứ tình cảm mơ hồ mà tôi không định nghĩa được là tình gì của tôi dành cho Charles. Tôi không biết mình có làm đúng không khi nói thật với Tiến như vậy nhưng tôi nghĩ là trong tình yêu tất cả cần phải rõ ràng.
Một lần nữa, trong lúc đùa với bé Du Tiến đã hỏi bé Du là thương chàng hơn hay thương Charles hơn làm bé Du cứ luôn miệng gọi tên Charles. Vậy mà cũng khiến Tiến buồn. Lần đó tôi đã nói với Tiến rằng bé Du còn nhỏ lắm không hiểu đâu, Charles ở bên cạnh nó từ khi mới sinh nên nghe nhắc đến nó nhớ và gọi tên cũng là chuyện thường thôi, mai mốt về ở với anh, nó sẽ không còn nhớ tới Charles nữa. Vậy mà Tiến cũng không vui khiến tôi phải chọc chàng là con không thương anh thôi để em thương bù. Lúc đó Tiến mới cười bảo tôi sức em được bao nhiêu mà đòi thương bù. Tôi đỏ mặt hỏi chàng anh... “tham lam” như vậy sao ngày xưa Kim Sa lại không sanh đứa con nào. Lần đó tôi nhớ Tiến đã kéo tôi vào lòng chàng và âu yếm nói với tôi rằng bây giờ chàng mới biết là ái ân phải đi đôi với nhau mới có ý nghĩa. Giữa Tiến và Kim Sa không có ái nên cho dù có ân đi nữa cảm giác cũng chỉ là nửa vời rất khó có con. Tiến còn dẫn chứng rằng tôi với chàng ân ái đầy đủ nên chỉ có một đêm hôm đó mà tôi đã có thai bé Du. Tôi không biết những điều Tiến nói có đúng hay không nhưng tôi vẫn cảm thấy đàn ông dễ thõa mãn hơn đàn bà, bằng chứng là biết bao nhiêu ông có vợ con rồi mà vẫn ra ngoài tìm của lạ, nếu không thích thì họ đâu có như vậy.
Tiếng cô tiếp viên vang lên trong loa nhắc nhở hành khách cài dây an toàn vì máy bay chuẩn bị đáp xuống khiến bé Du giật mình mở mắt. Tôi kéo cái ghế của bé Du cho trở về vị trí bình thường rồi cài dây cho con, sau đó mới cài cho mình. Trời hôm nay khá tốt nên chuyến bay đáp xuống rất êm. Tôi dắt bé Du ra chờ lấy hành lý. Nghĩ là có lẽ Charles không nhớ ngày về để đi đón mẹ con tôi nên tôi định sẽ gọi một chiếc taxi chở về nhà nhưng vừa bước ra khỏi cửa quan thuế là tôi đã nhìn thấy Charles. Tôi ngạc nhiên vì vẻ hốc hác của Charles. Mới có hai tuần không gặp mà không hiểu sao Charles lại xuống sắc như vậy.
Charles bước đến cạnh tôi, nụ cười trên môi cũng kém tươi hơn mọi lần. Charles đưa tay định giúp tôi đẩy cái xe hành lý nhưng chưa kịp thì bé Du đã níu đòi Charles bế. Charles cúi xuống bế bé Du lên, thằng bé gặp lại Charles có vẻ vui lắm. Tôi nói:
-Tưởng anh không nhớ ngày chúng tôi về...
-Tôi có ghi ngày và số chuyến bay mà, làm sao quên được...
Tôi cảm động liếc nhìn Charles. Charles không nhìn tôi mà nhìn về phía trước, nét mặt như đang mang nhiều tâm sự. Tôi lo lắng hỏi:
-Có chuyện gì không Charles? Anh bị bệnh sao mà tiều tụy vậy?
-Không gì... tuần rồi tôi bị cảm nhẹ thôi...
Thái độ của Charles cho tôi biết Charles đang có điều gì giấu tôi hay chưa tiện nói. Tôi định bụng chút nữa về nhà thế nào cũng sẽ hỏi Charles. Hôm trước hứa với Charles là sau khi đi Montreal về là tôi sẽ có câu trả lời cho Charles. Hôm nay câu trả lời tôi đã có nhưng còn đang suy nghĩ xem mình phải nói như thế nào để Charles đừng quá thất vọng. Tôi biết nếu tôi và bé Du rời khỏi thành phố này thì Charles sẽ rất buồn. Ngoài người vợ đã ly dị và đứa con gái sống với mẹ tại Anh mà thỉnh thoảng tôi thấy Charles đi thăm, hình như gia đình Charles đều ở lại một làng nhỏ tại tỉnh British Columbia, không có người thân nào ở gần đây cả. Thân với Charles nhất là mẹ con tôi. Charles không có nhiều bạn bè.
Buổi chiều tôi gạn hỏi mãi Charles mới thú thật là hôm trước sau khi qua Montreal thăm tôi và bé Du về, có một ngày tự nhiên Charles nghe nhức đầu dữ dội. Tưởng là cũng như mọi lần nên Charles uống hai viên thuốc rồi đi nằm. Sau đó chẳng những cơn nhức đầu không hết mà Charles còn bị nôn mửa và hoa mắt. Chịu không nổi Charles phải gọi xe cứu thương đưa vào bệnh viện. Kết quả khám nghiệm cho thấy trong não của Charles có một cái bướu nhỏ. Và thật không may đó lại là một cái bướu độc.
Tôi nghe Charles kể mà cảm thấy rụng rời, nước mắt không cầm được rơi lặng lẽ xuống má. Tội nghiệp cho Charles, bao nhiêu lần lo lắng chăm sóc bệnh hoạn cho mẹ con tôi, đến khi Charles bệnh nặng như vậy mà tôi lại không có mặt bên cạnh để an ủi Charles.
Tôi hỏi, giọng đầy nước mắt:
-Rồi bây giờ bác sĩ nói sao?
Charles rút tờ giấy đưa cho tôi lau mắt rồi nói, giọng cố làm ra vẻ bình thản:
-Họ nói bây giờ phải sắp xếp mổ liền để cắt đi cái bướu, sau đó làm chemotherapy và radiation một thời gian nữa để diệt tận gốc... Họ cũng nói may là khám phá sớm nên cái bướu chưa lớn lắm, hy vọng chữa khỏi rất cao, Vanny đừng lo cho tôi quá...
Tôi biết Charles đang tìm cách trấn an tôi chứ thật ra mổ não đâu phải là chuyện đùa. Trong đó có bao nhiêu là dây thần kinh, sơ xẩy một chút là nguy hiểm vô cùng. Tôi thút thít:
-Tôi thật không muốn có chuyện gì xảy đến với Charles. Charles là một người tốt, trời sẽ phù hộ cho Charles tai qua nạn khỏi...
Charles vỗ nhẹ bàn tay tôi:
-Vanny yên tâm, tôi sẽ cố gắng bằng hết sức mình để chống chọi với cơn bệnh này, tôi còn phải chờ nhìn bé Du vào đại học nữa chứ...
Tôi òa khóc, những lời nói của Charles thật sự khiến tôi xúc động. Chuyện đã như thế này tôi biết rằng chẳng bao giờ mình nỡ nói với Charles về ý định dọn trở về Montreal của mình. Tinh thần Charles đang rất yếu đuối, Charles sẽ không thể nào chịu nổi. Như vậy là trực giác của Tiến đúng. Nỗi bất an mà tôi có trong thời gian qua là ở đây. Chuyện sum họp của chúng tôi có lẽ đành phải gác lại một thời gian, ít nhất là phải chờ xem kết quả chữa trị của Charles như thế nào. Đành rằng tôi không yêu Charles nhưng tôi nghĩ rằng ai ở vào địa vị của tôi cũng sẽ quyết định như tôi, Tiến chắc chắn sẽ đồng ý cho tôi làm như vậy.
Những ngày tiếp theo thật là một chuỗi ngày buồn thảm. Tinh thần Charles xuống đến mức thấp nhất. Mỗi ngày không đi làm nên thời gian đối với Charles càng dài. Tôi cố gắng bằng đủ mọi cách để an ủi tinh thần Charles. Bất cứ lúc nào có thì giờ là tôi đều đem bé Du đến với Charles. Ngoài việc biết Charles thương bé Du tôi còn cảm thấy yên tâm hơn khi có bé Du ở giữa tôi và Charles. Charles có hỏi tôi là đã tìm được ba của bé Du chưa, tôi chẳng còn cách nào khác hơn là nói dối rằng chưa tìm được. Charles nhìn tôi bằng đôi mắt buồn nhưng tôi chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy. Tôi biết nếu Charles không bị bệnh chắc chắn Charles sẽ nhắc lại lời hứa trả lời của tôi hôm trước.
Mới đó mà tôi trở về Regina đã được hai tuần. Tối nào Tiến cũng điện thoại nói chuyện với tôi. Tôi kể cho Tiến nghe tình hình của Charles và nói với Tiến rằng tôi không thể nào bỏ Charles mà đi trong lúc này, dù sao Charles cũng có ơn với mẹ con tôi. Tiến không vui lắm nhưng cũng không quyết liệt phản đối. Tôi an ủi Tiến là hãy cố thêm chút nữa, sau cái hạn này chúng mình sẽ thật sự có nhau.
Hôm nay là thứ Bẩy, buổi sáng tôi mang những thức ăn đã mua giùm Charles tối qua ra xe và chở bé Du qua nhà Charles. Tôi định bụng sẽ giúp Charles làm một ít việc nhà trong khi để bé Du chơi với Charles cho khuây khỏa. Thứ Tư tuần sau Charles sẽ vào bệnh viện giải phẩu, tuy Charles không nói nhưng tôi biết tinh thần Charles đang rất căng thẳng vì lo lắng. Tôi thầm cầu nguyện mọi điều may mắn sẽ đến với Charles. Mong cho cuộc giải phẩu được thành công để Charles sớm trở lại thành con người lạc quan vui vẻ như trước kia tôi quen biết.
Xe vừa dừng trước cửa là tôi đã nhìn thấy Charles đang ngồi trên cái băng gỗ trước hiên nhà tắm nắng. Hôm nay có lẽ cảm thấy khoẻ khoắn trong người nên Charles mới chịu ra ngoài. Tôi bước xuống xe vẫy tay cười với Charles rồi đi vòng qua bên kia đỡ bé Du xuống xe. Hai mẹ con vừa bước qua cửa rào thì tôi nhìn thấy Charles hai tay ôm đầu gục xuống. Tôi hốt hoảng vừa chạy đến bên Charles vừa hỏi lớn:
-Charles, anh có sao không?
Hai tay vẫn ôm lấy đầu, Charles không trả lời tôi. Tôi vẫn nghe Charles nói là dạo này thường bị những cơn nhức đầu khủng khiếp nhưng đây mới là lần đầu tiên tôi chứng kiến Charles bị cơn đau hành hạ. Tôi đứng sững người suy nghĩ xem mình có thể làm được gì để giúp Charles bớt đau nhưng bối rối quá nên không nghĩ ra. Charles hình như đang đau lắm, tôi bật khóc ngồi xuống vòng tay ôm và xiết chặt Charles vào người mình. Tôi không biết tại sao mình làm như vậy, hành động của tôi hoàn toàn theo bản năng chứ không hề tính trước. Cả người Charles run rẫy tựa vào tôi, hai tay vẫn đau đớn ôm lấy đầu. Tôi ngồi yên tiếp tục xiết chặt lấy Charles. Hình như tôi nghĩ rằng làm như vậy có thể san sẻ bớt nỗi đau cho Charles hay sao tôi cũng không biết.
Một lúc sau có lẽ cơn đau đã dịu bớt, tôi thấy Charles đưa một tay xuống lần tìm túi áo khoác. Chợt nhớ đến lọ thuốc cầm đau, tôi hỏi:
-Anh muốn lấy lọ thuốc cầm đau trong túi áo phải không?
Rồi không đợi Charles trả lời, tôi cho tay vào túi áo khoác của Charles lấy ra chai thuốc. Charles đã rời khỏi người tôi và gượng ngồi thẳng dậy, hai tay vẫn ôm lấy đầu. Tôi trút ra hai viên thuốc màu cam và với lấy chai nước suối ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh rồi giúp Charles uống thuốc. Sắc mặt Charles tái nhợt, mồ hôi vã ra đầy trán. Tôi dùng khăn giấy lau bớt mồ hôi trên trán Charles.
Giọng Charles yếu ớt:
-Cám ơn Vanny...
Tôi nhìn Charles:
-Tôi không ngờ cơn nhức đầu lại hành hạ anh đau đớn đến thế. Anh thường bị như vậy lắm sao?
Cơn đau đã qua, mặt Charles vừa có lại chút sắc hồng:
-Nếu tôi chịu uống thuốc cầm đau đúng giờ thì không đến nỗi. Tại sáng nay ngủ dậy cảm thấy trong người nhẹ nhàng khỏe khoắn quá nên tôi thử bỏ một cữ thuốc xem có được không, ai ngờ xảy ra chuyện...
Tôi thở ra:
-Tôi thật lo quá, anh ở một mình nhỡ nửa đêm có chuyện gì thì sao?
-Từ giờ tôi sẽ nhớ uống thuốc đúng giờ... Ngày mai cô em gái của tôi sẽ sang đây để giúp lo cho tôi sau khi giải phẩu, Vanny yên tâm...
Nghe Charles nói như vậy tôi cảm thấy an lòng. Thật tình mà nói, thấy hoàn cảnh đơn chiếc của Charles tôi cũng rất muốn giúp nhưng không biết giúp bằng cách nào, nhất là mai mốt sau khi Charles mổ xong. Dù sao Charles cũng là đàn ông, cho dù thân cách mấy đi nữa thì tôi cũng đâu thể chăm sóc như vợ hay người thân của Charles được. Nghĩ tới khi nãy, trong lúc bất ngờ ôm Charles như vậy, tôi vẫn còn hơi lo lo trong bụng, chỉ sợ Charles hiểu lầm lại rắc rối thêm. Tôi liếc nhìn Charles, nét mặt Charles đã bình thường trở lại, bé Du đã lên ngồi cạnh Charles từ lúc nào và đang bi bô nói chuyện. Có lẽ lúc nãy thấy Charles đau nó sợ lắm nên chỉ đứng xa xa nhìn. Tôi yên tâm vì Charles có vẻ không để ý đến chuyện tôi nghĩ. Hay đau quá nên Charles không biết tôi đã ôm Charles cũng không chừng. Mong là như vậy, tôi thở ra nhè nhẹ...
Tôi và bé Du ở chơi với Charles đến chiều. Charles nói sáng mai cô em sẽ qua đến nên bảo tôi hãy ở nhà nghỉ ngơi và lo cho bé Du khỏi qua thăm Charles. Tôi nói với Charles thứ Tư tôi sẽ xin nghỉ một ngày để theo Charles vào bệnh viện. Charles xua tay nói không cần nhưng tôi nói với Charles tôi đã quyết định như vậy.
Buổi tối, sau khi cho bé Du ăn xong thì Tiến gọi. Cả ngày hôm nay vừa mệt vừa căng thẳng vì chuyện của Charles nên tôi thật mong nghe được tiếng chàng để kể lể. Tiến hỏi:
-Hôm nay em làm gì?
Tôi được dịp nên nói một hơi:
-Hôm nay cả ngày em và bé Du ở bên nhà Charles. Em giúp Charles đi chợ và làm ít việc nhà. Anh biết không, sáng nay tự nhiên Charles lên cơn nhức đầu, em quýnh quáng tay chân không biết làm sao. Thấy Charles bị đau mà không giúp được gì thiệt tội...
-Được em chăm sóc chu đáo vậy Charles đâu cảm thấy đau nữa...
Nghe giọng Tiến hơi lạ lạ, tôi cười nhỏ:
-Anh đang ghen hở?
Tiến không cười mà nói tiếp:
-Anh đâu có là gì của em, lấy quyền gì mà ghen...
Nghĩ là Tiến đang nói lẫy nên tôi nhẹ nhàng an ủi:
-Thứ Tư này Charles mổ rồi, sau đó chờ khi Charles khỏe lại chút em sẽ nói chuyện với Charles. Nhiều lắm là một tháng nữa thôi, em và con sẽ về với anh...
-Em không về nữa cũng không sao, cứ ở lại mà lo cho Charles...
Tôi bắt đầu cảm thấy ngạc nhiên:
-Anh sao vậy? Sao hôm nay nói chuyện với em có vẻ bực bội vậy?
Tiến im lặng không trả lời, tôi cảm thấy tủi thân:
-Anh có biết hôm nay em thật mệt mỏi lắm không? Kể cho anh nghe tưởng sẽ được anh an ủi, nào ngờ còn nói chuyện với em như vậy...
Tiến vẫn giữ giọng mỉa mai:
-Anh biết chứ... em bận chăm sóc, ôm ấp, an ủi người bệnh cả ngày mà...
Nghe giọng điệu lạ lùng của Tiến, tôi ngạc nhiên thật sự:
-Anh nói vậy là ý gì?
Tiến nói chậm rãi từng chữ một:
-Sáng nay anh lấy chuyến bay sớm nhất để qua thăm em và con. Định làm surprise nên anh không báo trước cho em ra đón. Tới phi trường anh lấy taxi về thẳng nhà em. Xe đến trước cửa nhà anh thấy em và con vừa lên xe chạy đi. Gọi không kịp nên anh đành bảo tài xế taxi chạy theo xe em. Ngờ đâu sau đó anh được chứng kiến một cảnh tình tứ ngoài vườn...
Tôi lạc giọng:
-Vậy bây giờ anh đang ở đâu?
Tiến cười, giọng cười chua chát khiến tim tôi như vỡ ra từng mảnh:
-Em nghĩ anh còn có thể đang ở đâu?
Tôi lắng nghe, hình như có tiếng con chó con đang kêu nhỏ, tôi hụt hẫng:
-Anh đã trở về Montreal rồi?
Tiến im lặng không trả lời. Tôi bắt đầu khóc, một phần vì tức, một phần vì thất vọng, tôi đang nhớ Tiến và mong gặp chàng biết bao. Tiến đã hiểu lầm tôi và đây là một sự hiểu lầm rất nghiêm trọng, nếu không khéo léo giải thích thì hậu quả sẽ không biết đâu mà lường. Tôi lựa lời nhẹ nhàng phân trần:
-Anh hiểu lầm rồi... sao lúc đó anh không vào gặp em để hỏi thẳng mà lại bỏ về chứ?
-Mọi chuyện rõ ràng như vậy còn hiểu lầm chỗ nào...
Tôi nuốt nước bọt, giải thích một cách khó khăn:
-Lúc đó Charles đang bị cơn nhức đầu hành hạ, thấy Charles vật vã vì đau đớn nên em không biết phải làm sao...
-Lúc em đến Charles mới vẫy tay và cười với em tươi lắm mà, đau gì mà đau nhanh vậy? Mà cho dù có đau đi nữa... thì em có thể giúp lấy thuốc hoặc gọi xe cứu thương, sao lại ôm nhau tình tứ như thế? Ôm như vậy thì Charles hết đau sao?
Phân tích của Tiến rất đúng. Tôi nghe như có gì vừa đổ vỡ trong lòng. Chính tôi còn không hiểu nổi hành động của mình thì làm sao có thể giải thích cho Tiến hiểu đây chứ. Chỉ có tôi mới hiểu rằng đó không phải là tình yêu. Tôi ôm Charles không phải vì tôi yêu Charles mà là như một thứ phản xạ, một thứ quán tính, một hành động theo bản năng mà không hề suy nghĩ là mình đang làm gì. Nỗi oan này làm sao có thể giải thích với Tiến đây? Tôi thút thít:
-Nếu anh chịu bình tĩnh một chút để xuống xe vào gặp em, hoặc anh theo dõi thêm chút nữa thì anh sẽ thấy...
Tiến ngắt lời tôi:
-Em còn muốn anh thấy gì nữa? Thấy người ta dìu nhau vào nhà? Hay thấy những chuyện trong nhà? Ở ngoài đường còn như vậy huống gì vào trong nhà kín đáo đâu ai biết được chuyện gì đã xảy ra...
Tim tôi đau nhói. Tai tôi lùng bùng. Đầu tôi choáng váng. Những lời nói trong lúc nóng giận của Tiến quả thật tàn nhẫn. Tôi có thể chấp nhận Tiến vì hiểu lầm hành động của tôi mà ghen tuông nhưng không thể chấp nhận Tiến vì bất cứ lý do gì mà sỉ nhục tôi như thế. Nếu thật sự yêu tôi, Tiến không thể nào thốt ra những lời nhục mạ như vậy dù là trong cơn giận dữ đi nữa. Trừ khi quả thật đây là những đánh giá của Tiến về tôi. Một ý nghĩ thoáng qua đầu và tôi chợt hiểu.
Tôi nói và nghe giọng mình run:
-Không ngờ hình ảnh của em trong anh lại xấu xa như vậy. Cũng đúng... không cưới hỏi mà em đã vô điều kiện đến với anh không chỉ một lần thì chẳng trách được anh nghĩ với ai em cũng dễ dãi. Thôi được, anh muốn nghĩ sao tùy anh, em không muốn nói thêm lời nào nữa hết, chỉ làm tổn thương nhau thêm thôi. Nếu đã như vậy thì chúng ta tiếp tục cũng chẳng ý nghĩa gì, tất cả chuyện giữa chúng ta em sẽ coi như là phấn trắng viết trên bảng và sẽ xóa hết đi. Mong là suốt đời này chẳng bao giờ còn gặp lại anh nữa...
Cố gắng nói được bao nhiêu đó, tôi lặng lẽ cúp phone không chờ Tiến trả lời. Vùi đầu vào gối tôi cảm thấy chỗ trái tim tuy đang đau nhưng đầu óc thì lại rất tỉnh táo. Đây là cái giá mà tôi phải trả cho tình yêu lý tưởng của mình. Thật là chua xót. Cái gì là dâng hiến? Cái gì là thuộc về nhau, là của nhau? Những ý tưởng lãng mạn của tôi mới thật mỉa mai làm sao. Đã vậy bỏ đi ba năm rồi còn lại tìm về, bảo sao Tiến không khinh rẻ tôi như vậy...
Tôi cắn chặt môi đến rướm máu. Không, tôi không thể để người ta coi thường. Tôi tự nhủ. Trên đời này chẳng phải chỉ có mình Tiến là đàn ông. Tại sao tôi phải vì Tiến mà tiếp tục đau khổ. Người ta càng chà đạp mình, mình càng phải vươn lên, phải chứng tỏ cho người ta thấy người ta lầm lẫn. Tôi nằm mở mắt nhìn lên trần nhà, đầu óc trống rỗng. Suốt cả đêm đó tôi không hề ngủ mà cũng chẳng suy nghĩ được gì ra hồn. Ý tưởng như một cuộn chỉ rối quay cuồng trong óc, tôi lần mãi chẳng những không tìm ra được đầu mối ở đâu mà hình như còn càng ngày càng bị nó cuốn chặt.
Những ngày tiếp theo tôi sống như một người máy. Lúc trước khi tôi có chuyện còn có Charles nhận ra và an ủi hay giúp đỡ. Lần này Charles đang bị bệnh như vậy nên tôi cảm thấy thật cô đơn. Cũng may là Helen, cô em gái của Charles đã qua kịp thời để giúp đỡ trông nom Charles, nếu không có lẽ mọi việc càng rắc rối hơn.
Rồi cuộc giải phẩu của Charles đã thành công tốt đẹp. Các bác sĩ có vẻ rất lạc quan. Charles phải ở lại bệnh viện hai tuần. Mỗi ngày sau giờ tan sở tôi đều vào bệnh viện thăm Charles. Nhìn Charles dần dần bình phục tôi cảm thấy được an ủi phần nào. Charles cứ đòi gặp bé Du nhưng bệnh viện không cho mang trẻ con vào nên tôi không làm gì được. Có vài lần Charles hỏi tôi dạo này sao tiều tụy vậy. Tôi cười buồn đáp có lẽ tại việc làm ở sở hơi nhiều. Charles có vẻ không tin nhưng chỉ lặng lẽ nhìn tôi mà không hỏi tiếp. Charles biết tôi đang nói dối.
Nếu Charles biết rằng dạo này tôi bị chứng bệnh mất ngủ. Đêm nào cũng vậy, cứ thao thức đến gần sáng tôi mới chợp mắt được vài giờ. Tôi suy nghĩ lan man đủ thứ chuyện. Từ chuyện ngày xưa cho đến chuyện bây giờ, rồi cả chuyện tương lai. Có nhiều lúc tôi nghĩ hay là mình cứ nhận lời cầu hôn của Charles. Tuy bây giờ không yêu Charles nhưng tôi có cảm tình với Charles, biết đâu lấy Charles rồi tình cảm đó sẽ biến thành tình yêu? Nhưng rồi tận cùng thâm tâm tôi biết là mình sẽ chẳng bao giờ làm như vậy. Hôn nhân không tình yêu thì sự sống chung sẽ trở thành địa ngục, nhất là tôi biết rõ lòng mình đang yêu một người khác.
Thật kỳ lạ, biết bao nhiêu lần tôi nhắc nhở mình là Tiến không xứng đáng với tình yêu của tôi. Vậy mà vẫn không ngăn cấm được mình cứ nghĩ đến Tiến. Rồi tôi tự phân tích và bào chữa cho những hành động của Tiến và kết luận rằng chàng vì quá ghen nên mới như vậy chứ không phải vì coi thường mình. Tôi tự mâu thuẩn với chính mình, lúc thương lúc ghét, lúc giận lúc không. Tôi không thể dối lòng rằng mỗi tối tôi vẫn chờ phone của chàng, mỗi ngày tôi đều trông thư chàng và mỗi cuối tuần tôi đều ngóng chờ sự xuất hiện của Tiến trước cửa nhà.
Vậy mà từ đó đến nay đã hai tuần trôi qua, một lời cũng không, một chữ cũng không thì nói gì đến việc thấy mặt. Chẳng lẽ những gì tôi kết luận hôm trước là đúng? Bây giờ tôi mới hiểu rõ cái cảm giác vừa yêu vừa hận là như thế nào. Tiến quả thật vô tình, có lẽ trái tim chàng bằng đá.
Cho đến lúc gần như kiệt sức vì mệt mỏi, tôi quyết định đi bác sĩ để xin thuốc trị mất ngủ. Tôi nghĩ vì mất ngủ nên dạo này tôi ăn không ngon, người cứ xanh xao và yếu ớt. Nhưng việc đời thật lắm trớ trêu khi một lần nữa, lịch sử lại tái diễn. Vị bác sĩ già nhìn tôi cười vui vẻ, báo tin tôi đã mang thai và những triệu chứng kia là do bị thai hành.
Nếu lúc trước khi nghe tin có bầu bé Du tôi mừng rỡ bao nhiêu thì lần này tôi đón nhận tin có mang đứa con thứ nhì với cảm giác ngậm ngùi và chua xót bấy nhiêu. Tôi đặt tay lên bụng mình và xót xa giùm đứa con vừa tượng hình trong đó. Ngày xưa dù không có Tiến bên cạnh nhưng tim tôi đầy ắp hình ảnh chàng và tôi tin tưởng rằng chàng cũng yêu tôi như vậy. Còn bây giờ... ôi... tội nghiệp con tôi, chưa sinh ra đời đã khổ.
Charles đã được xuất viện. Tuy đã khoẻ hơn trước nhưng Charles còn phải làm chemotherapy và radiation đều đặn và có bác sĩ theo dõi thường xuyên vì còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm. Tôi và bé Du vẫn qua lại đều đặn thăm Charles tuy không phải lo lắng nhiều như trước vì mọi việc đã có Helen. Có vài lần tôi cảm thấy hình như Charles muốn nói với tôi điều gì đó nhưng rồi sau đó lại thôi. Tôi không nghĩ Charles muốn tôi trả lời về việc cầu hôn, vì Charles vốn không phải là một người ích kỷ. Tôi hiểu rõ tính tình của Charles, Charles đang mang một chứng bệnh chưa biết có chữa khỏi không, dù cho tôi có chịu, Charles cũng sẽ chẳng bao giờ đồng ý đám cưới với tôi.
Cái thai vẫn tiếp tục hành hạ tôi. Lần nào tôi có bầu cũng bị thai hành và lần nào tôi cũng phải một mình cắn răng chịu đựng. Chẳng lẽ số phận tôi lại hẩm hiu đến thế sao? Nhiều khi tôi muốn trách ông trời sao lại nỡ xếp đặt cuộc đời tôi như vậy. Nhưng rồi suy nghĩ kỹ thì tôi cảm thấy mình nên tự trách mình hơn. Nếu tôi cứng rắn một chút, nếu tôi sống bằng lý trí một chút thì cuộc đời tôi có lẽ sẽ không đến nỗi như thế này.
Lạ một điều là tôi không bao giờ có ý nghĩ sẽ báo cho Tiến biết mình có thai, có lẽ tôi không muốn Tiến vì cái thai mà trở về tìm tôi, tôi không muốn nhận bất cứ một sự thương hại nào từ Tiến. Tôi thà tự mình sinh con và nuôi con. Tiến đã coi thường tôi như vậy, cho chàng biết có ích gì? Chưa kể biết đâu chàng chẳng nghi ngờ đứa nhỏ không phải là con của chàng thì chẳng còn đau khổ nào hơn.