← Quay lại trang sách

Chương 10

Sức khỏe Charles ngày càng khá dần. Charles đã có thể lái xe đi đây đó chút chút. Buổi chiều, Charles thường ghé qua nhà tôi để chơi với bé Du. Một hôm khi đang ngồi với Charles và bé Du trong phòng khách, cơn buồn nôn kéo đến khiến tôi phải chạy vội vào washroom. Khi trở ra tôi thấy Charles nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi. Tôi cúi mặt không biết nên nói sao với Charles. Không thấy tôi có phản ứng Charles ngập ngừng hỏi nhỏ:

-Vanny... đã tìm được ba bé Du rồi, phải không?

Tôi ngước lên nhìn Charles, ngạc nhiên:

-Sao anh hỏi vậy?

Ánh mắt Charles hơi bối rối:

-Tôi... đoán...

Tôi đỏ mặt, Charles có lẽ đã đoán biết là tôi mang thai và cũng đoán rằng người đàn ông đó chỉ có thể là Tiến. Tôi lại bối rối cúi xuống, suy nghĩ không biết có nên tâm sự với Charles không. Thời gian gần đây lòng tôi ngổn ngang trăm mối, nhiều khi cũng muốn trút ra hết với Charles cho nhẹ lòng. Nhưng suy nghĩ kỹ lại cảm thấy không nên vì tôi biết mình sẽ khiến Charles buồn. Huống chi Charles đang bệnh, nếu Charles biết được vì mình mà Tiến hiểu lầm khiến chúng tôi xa nhau lần nữa thì càng tệ hại hơn. Tôi nghe tiếng Charles nói nhỏ:

-Đúng chứ Vanny?

Không thể tiếp tục trốn tránh, tôi đành ngước lên nhìn Charles:

-Đúng... sorry Charles... tôi đã giấu anh...

Charles cười nhẹ, giọng nhuốm chút buồn và chịu đựng:

-Không sao, tôi hiểu Vanny không nói vì sợ làm tôi buồn...

Tôi nhìn Charles và nghĩ đã đến lúc phải trả lời với Charles về lời cầu hôn. Bệnh của Charles dù sao cũng đã bước vào giai đoạn ổn định. Vả lại nghe cách nói chuyện của Charles tôi biết Charles đã đoán được phần nào câu trả lời. Và như vậy tôi bớt lo lắng là sẽ khiến Charles thất vọng rồi ảnh hưởng đến bệnh tình. Tôi bối rối lựa lời để bắt đầu câu chuyện:

-Tôi vẫn nhớ tôi còn nợ anh một câu trả lời. Và tôi cũng biết mình không đúng khi bắt anh phải chờ đợi lâu như vậy...

Charles nhìn tôi không lên tiếng. Ánh mắt màu hạt dẻ của Charles như chứa đựng rất nhiều thứ khiến tôi phải cúi mặt lẫn tránh. Cảm giác sẽ làm tổn thương tình cảm của một người đã hết lòng vì mình khiến tôi thật sự khó chịu. Nhưng tôi không còn cách nào khác. Thà nói một lần cho xong còn hơn kéo dài dây dưa, tôi bị dằn vặt mà Charles cũng chẳng vui gì. Vẫn cúi mặt nhìn hai bàn tay mình, tôi nói nhỏ:

-Charles là một người rất tốt. Tôi và bé Du thật may mắn khi quen biết anh. Và chúng tôi còn may mắn hơn khi được anh ngỏ ý bảo bọc suốt đời. Tuy nhiên tôi thật tình không dám nhận lời vì tôi biết mình sẽ không đủ khả năng để mang lại hạnh phúc cho anh khi trong tim tôi vẫn còn một hình bóng khác. Nói như vậy không phải tôi không có tình cảm với Charles. Trái lại... Và cũng với tình cảm này lúc trước tôi đã ngộ nhận đó là tình yêu. Cho đến ngày anh ngỏ lời cầu hôn... đáng lẽ phải vui vẻ nhận lời thì lòng tôi phân vân và chợt nhận ra rằng hình như đó không phải là tình yêu. Nói cách khác, từ bao lâu nay tôi vẫn yêu một người khác. Một mối tình mà tôi cố tình chôn vùi thật sâu trong tim và tự gạt mình là đã quên.

Tôi ngước lên nhìn Charles. Ánh mắt Charles đượm buồn nhưng vẻ mặt thì vẫn bình thường. Tôi hỏi:

-Tôi nói thật không khiến Charles buồn chứ?

Charles nhẹ nhàng:

-Tôi có buồn... nhưng không nhiều lắm vì tôi đã đoán biết được câu trả lời của Vanny...

-Làm sao anh đoán được? Và anh đoán được từ khi nào?

Charles trầm ngâm:

-Thật ra sau khi tôi cầu hôn Vanny cứ cố tình trốn tránh không cho tôi câu trả lời là tôi đã đoán ra phần nào rồi. Chỉ có điều tôi không hiểu tại sao. Đến lúc Vanny dẫn bé Du đi Montreal và hứa sẽ có câu trả lời cho tôi khi về thì tôi hiểu thêm chút nữa. Tôi biết ngoài mục đích tìm ba của bé Du, Vanny còn muốn xem hoàn cảnh của người xưa bây giờ như thế nào. Và tôi lo lắng lắm, Charles cười nhẹ, Vanny chắc đang cười tôi ích kỷ nhưng nói thật tôi vẫn mong là Vanny không tìm được ba bé Du hoặc nếu có tìm được thì xin cho ông ta đang sống hạnh phúc với gia đình để Vanny không còn hy vọng và sẽ trở về đồng ý lấy tôi. Cuối tuần đó khi tôi sang thăm hai mẹ con, tôi rất vui vì thấy hình như chưa có dấu hiệu Vanny đã tìm được người muốn tìm. Khi trở về, tôi tiếp tục hy vọng, nhưng rồi cơn bệnh tai ác bất thình lình xảy đến với tôi.

Ngày ra phi trường đón Vanny tôi đã nhìn ra trong mắt Vanny một niềm hạnh phúc mà tôi chưa từng bao giờ nhìn thấy trước đó. Tôi buồn bã biết là điều mà tôi mong đợi sẽ không bao giờ thành sự thật. Cộng thêm cơn bệnh khiến tinh thần tôi lúc đó càng xuống thấp hơn. Tôi gần như muốn buông xuôi tất cả phó mặc cho số mệnh. Nhưng rồi cái hôm mà tôi bị trở cơn nhức đầu, Vanny đã ôm chặt lấy tôi. Ôi cái cảm giác đó mới kỳ diệu làm sao. Lúc đó hy vọng đột nhiên trở về, tôi nghĩ rằng dù ít hay nhiều Vanny cũng có cảm tình với tôi, ngày nào Vanny chưa chính thức từ chối thì tôi vẫn còn hy vọng. Vì vậy tôi lên tinh thần trở lại, và kết quả là cuộc giải phẩu thành công hơn dự liệu...

Tôi hơi bối rối:

-Xin lỗi Charles, hôm đó tôi đã khiến anh hiểu lầm. Thật ra chính tôi cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Tôi chỉ biết rằng lúc đó anh bị đau và tôi cố tìm cách để xoa dịu cơn đau đó. Tâm trạng của tôi khi đó cũng giống như lúc bé Du bị bệnh, tôi lo cho con vậy, hay nói rõ hơn chút là tôi lo cho anh như lo cho một người thân trong gia đình mà không suy nghĩ nhiều. Sau đó tôi đã suy nghĩ, phân tích rất lâu và nghiệm ra rằng giữa người và người ngoài tình yêu trai gái còn có thể có những thứ tình khác nữa chứ, và tình cảm của tôi dành cho anh là một trong những thứ tình này...

Charles gật gù:

-Vanny nói đúng... nhưng tôi chỉ mới nhìn thấy điều này gần đây thôi. Tôi nhớ mấy ngày trước khi vào bệnh viện, tôi thấy Vanny buồn bã và lo lắng. Tôi nghĩ rằng có lẽ Vanny lo cho bệnh tình của tôi. Nhưng sau đó khi tôi dần dần bình phục, Vanny vẫn không vui nên tôi biết rằng Vanny đang có tâm sự. Tôi có hỏi nhưng Vanny không nói nên tôi cố đoán nhưng chẳng đoán ra được điều gì... Cho đến dạo gần đây thì tôi bắt đầu hiểu ra...

Charles ngưng lại một chút rồi nói tiếp:

-Tôi hiểu là chẳng những bé Du đã tìm lại được ba mà nó còn sắp sửa có thêm em nữa...

Tôi đỏ mặt:

-Anh cũng tinh thật đấy, vậy mà cũng bị anh đoán biết...

Charles nhìn vào mắt tôi, ánh mắt long lanh như có nước:

-Cám ơn Vanny... tôi đã xúc động nhiều lắm... khi hiểu ra thêm một điều khác...

Tôi hơi ngạc nhiên mở to mắt nhìn Charles. Giọng Charles hơi run vì nghẹn ngào:

-Tôi hiểu rằng sở dĩ Vanny và bé Du vẫn còn nấn ná ở lại đây chỉ vì căn bệnh của tôi... Vanny không nỡ bỏ lại tôi với căn bệnh ngặt nghèo. Nhưng bây giờ thì Vanny có thể yên tâm. Tôi đã khoẻ nhiều rồi, chỉ cần thời gian để tịnh dưỡng thôi. Vanny đừng lo buồn nữa, hãy thu xếp trở về Montreal đoàn tụ với ba của bé Du đi...

Thái độ và lời nói của Charles khiến tôi không cầm được nước mắt. Trở về đoàn tụ với Tiến ư? Ý nghĩ này làm nước mắt tôi tiếp tục rơi nhiều hơn không cách nào kềm chế nỗi. Charles đứng dậy cầm hộp giấy trên bàn, bước đến đưa vào tay tôi rồi ghé ngồi xuống bên cạnh. Tôi lau mắt nhưng vẫn không thể ngừng khóc. Nỗi ấm ức vì sự hiểu lầm của Tiến từ cả tháng nay bây giờ như được dịp tuôn ra theo nước mắt. Giọng Charles lo lắng:

-Sao vậy Vanny? Đã có chuyện gì xảy ra?

Tôi nghẹn ngào cố kềm cơn xúc động:

-Không có gì cả. Chúng tôi sẽ ở lại đây, không bao giờ trở về bên đó nữa...

Charles ngập ngừng hỏi:

-Tại sao? Hay là... ba bé Du đã có gia đình khác?

Tôi lắc đầu:

-Anh đừng hỏi nữa. Giữa chúng tôi đã chấm dứt rồi...

Charles gọi:

-Vanny, hãy nhìn tôi, và cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra? Tôi có thể giúp gì không?

Tôi ngước nhìn Charles qua màn nước mắt, lắc đầu:

-Không ai có thể giúp được chúng tôi cả...

Ánh mắt Charles thoáng đăm chiêu, rồi Charles nhìn thẳng vào mắt tôi, hỏi nhỏ:

-Có phải tại tôi không? Tại Vanny không chịu trở về Montreal nên anh ấy giận, đúng không?

Tôi bối rối không ngờ Charles nhạy cảm như vậy, có thể đoán ra mọi việc. Tôi định lắc đầu phủ nhận nhưng Charles đã nói:

-Nếu Vanny đã nói xem tôi như một người thân, vậy thì đừng giấu diếm nữa. Hãy kể cho tôi nghe hết mọi chuyện...

Tôi cảm động vì cách nói của Charles. Nhưng không thể để cho Charles biết chuyện này. Charles vừa buồn vì bị tôi từ chối, không thể để Charles phải ray rứt thêm. Vả lại sau khi khóc một trận hình như cơn xúc động cũng đã lắng xuống, nước mắt tôi đã thôi rơi. Cố lấy giọng bình thường, tôi trấn an Charles:

-Không sao đâu Charles. Tôi nghĩ tôi có thể giải quyết được mà...

Charles có vẻ không hài lòng nhìn tôi nhưng tôi vội nói sang chuyện khác không cho Charles có dịp hỏi nữa. Sau hôm đó mọi việc tiếp tục diễn ra bình thường. Tôi đã trả lời cho Charles nên lòng như cũng nhẹ đi một nửa. Charles có vẻ không bị ảnh hưởng khiến tôi yên tâm hơn. Duy chỉ có nỗi giận hờn và tình yêu dành cho Tiến vẫn âm ỷ trong tim, thường xuyên day dứt tôi.

Một buổi chiều Charles hỏi ngày mai khi tôi đi làm cho bé Du qua chơi với Charles được không. Tôi nói một chút thì được chứ cả ngày sợ Charles chạy theo nó không nổi. Charles nói có Helen trông phụ chắc không sao đâu. Tôi hơi ngạc nhiên nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, có lẽ mấy ngày không gặp, Charles muốn ở với bé Du lâu chút.

Tối thứ Sáu lúc Charles đưa bé Du về tôi điếng người khi thấy bé Du ôm trên tay một con chó màu trắng. Con chó hơi giống con chó nhỏ tên didi của Tiến. Tôi định thần nhìn kỹ thì mới biết đó chỉ là con chó giả. Có lẽ Charles thấy tôi cứ nhìn chầm chầm vào con chó nên nói:

-Vanny không thích con chó này sao?

Tôi vội lắc đầu:

-Không phải... con chó dễ thương lắm, nhìn y như chó thật vậy... Charles lại cho quà bé Du nữa rồi... cám ơn Charles...

Charles rất thường hay mua đồ chơi cho bé Du nên tôi cũng không ngạc nhiên và thắc mắc gì nhiều về con chó. Charles ở chơi một chút rồi ra về sau khi bảo tôi sáng mai đưa bé Du sang nhà Charles chơi. Tôi dắt bé Du vào tắm rửa rồi sửa soạn cho con đi ngủ. Khi đưa bé Du vào giường đắp mền cho con xong tôi định tắt đèn đi ra nhưng bé Du chợt gọi:

-Mẹ ơi... didi... didi...

Tôi ngạc nhiên tưởng mình nghe lầm:

-Con nói gì?

Bé Du ngồi dậy tung mền chạy ra ngoài và trở vào với con chó nhỏ trên tay. Tôi chợt hiểu, có lẽ bé Du cũng thấy con chó giống con chó của Tiến nên gọi là didi. Tôi không tin bé Du có thể nhớ dai như vậy nên chỉ vào con chó hỏi lại:

-Du gọi nó là gì?

Bé Du bập bẹ:

-didi... didi...

Tôi ngồi nhìn bé Du ôm chặt con chó và chìm dần vào giấc ngủ. Kéo mền đắp cho con, nước mắt tôi tuôn rơi vì nhớ Tiến. Từ hôm giận nhau đến giờ tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nhìn con chó nhỏ của bé Du lại khiến tôi càng nhớ chàng hơn. Việc nuôi con chó và gọi là didi cho đỡ nhớ của Tiến không phải đã cho tôi thấy chàng vẫn luôn yêu tôi nhiều lắm sao. Càng nghĩ tôi càng cảm thấy hình như mình đã hiểu lầm chàng. Thật ra từ sau đêm cuối cùng ở San Jose, trong lòng tôi vẫn mang mặc cảm là hành động của tôi dù ít hay nhiều cũng đã khiến Tiến coi thường mình. Cái mặc cảm này vẫn theo ám ảnh tôi trong suốt thời gian xa Tiến. Đã vậy sau đó khi gặp lại, một lần nữa tôi lại dễ dãi ngã vào vòng tay của chàng không một điều kiện. Tiến chẳng hề hứa hẹn với tôi điều gì mà tôi đã trả phòng khách sạn dẫn bé Du về sống hẳn với chàng một tuần lễ như vợ chồng. Ở gần Tiến thì thôi nhưng khi xa Tiến thì cái mặc cảm này cứ theo tôi không rời. Có lẽ vì vậy khi Tiến vừa thốt ra câu nói kia thì tôi đã nghĩ ngay là chàng coi thường tôi. Thật ra cũng khó trách Tiến đã suy nghĩ như vậy, nhất là chàng đang để ý ghen với Charles. Trong cơn ghen người ta có thể nghĩ đến những chuyện ghê gớm nhất. Tại sao tôi không nghĩ vì quá ghen nên Tiến mới nói như vậy? Và chàng ghen là vì chàng rất yêu tôi?

Sáng thứ Bẩy, tôi và bé Du sang nhà Charles. Helen đang bày trò chơi gì đó và đã gọi bé Du vào phòng. Tôi ngồi trên sofa, đối diện Charles. Tự dưng tôi linh cảm Charles đang có chuyện gì giấu tôi. Nhìn Charles, không nén nổi tò mò tôi hỏi:

-Chales có chuyện gì muốn nói với tôi hở?

Charles hơi bối rối:

-Không phải tôi... là một người khác...

Câu nói của Charles hơi tối nghĩa. Tôi nhướng mày không hiểu:

-Người khác? Là ai? Charles muốn nói gì?

Charles ấp úng:

-Có một người... muốn gặp Vanny...

Còn đang ngạc nhiên vì thái độ của Charles thì nghe có tiếng mở cửa phòng, tôi quay qua và nhìn thấy Tiến hiện ra bên khung cửa của phòng ngủ dành cho khách. Chàng đứng đó, yên lặng nhìn tôi. Tôi không tin vào mắt mình nên chớp mắt mấy cái rồi nhìn kỹ lại. Đúng thật là Tiến, chàng đang bước tới bên tôi. Có nằm mơ tôi cũng không bao giờ tưởng tượng được là sẽ gặp lại Tiến ở nhà của Charles. Charles và Tiến đâu hề quen biết nhau. Sao lại có thể như vậy được? Trong trạng thái mơ hồ tôi thấy Charles đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Tiến và nói:

-Anh nói chuyện với Vanny đi. Mong rằng sau cơn mưa trời lại sáng...

Rồi Charles lịch sự vào phòng đóng cửa lại nhường phòng khách cho chúng tôi. Tiến ngồi xuống bên tôi, cầm lấy hai bàn tay tôi ủ trong hai bàn tay ấm của chàng. Xúc động và ngạc nhiên khiến tôi không nói được lời nào mà chỉ có thể mở to mắt nhìn Tiến. Chàng cũng không lên tiếng chỉ lặng lẽ nhìn tôi. Ánh mắt chàng hình như muốn nói với tôi rất nhiều, rất nhiều mà trong nhất thời tôi không thể phân tích nổi là những điều gì. Tôi chỉ cảm thấy nỗi nhớ nhung mong đợi, sự giận hờn xen lẫn với yêu thương của cả tháng trời nay trong tôi... đang dâng lên. Mắt tôi cay nồng rồi những dòng lệ từ từ tràn qua mi và lăn xuống má. Khuôn mặt Tiến nhòe đi sau màn nước mắt. Tiến vòng tay ôm choàng lấy tôi và kéo đầu tôi áp vào ngực chàng. Trong vô thức, hai tay tôi tự động ôm ngang lưng chàng và tiếp tục khóc. Bàn tay Tiến xoa nhẹ lưng tôi và chàng để yên cho tôi khóc. Có lẽ chàng biết chỉ có nước mắt mới có thể rửa sạch hết những uất ức, giận hờn của tôi. Mà có lẽ đúng vậy, khi ngực áo của chàng đẫm ướt nước mắt của tôi thì tâm trạng của tôi đã không còn nặng nề nữa. Thấy tôi đã nín khóc, Tiến đẩy nhẹ tôi ra, nâng cằm tôi lên rồi chậm rãi dùng khăn giấy lau những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt tôi. Thái độ chàng dịu nhẹ, nâng niu như sợ sẽ làm đau tôi. Chàng cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán tôi, giọng thật êm:

-Tha lỗi cho anh, anh đã biết mình nghĩ sai, đừng giận anh nữa...

Tôi chớp mắt, hình như tôi chẳng còn giận chàng, chuyện đó chắc đã xảy ra lâu lắm rồi. Bây giờ tôi đang có chàng, Tiến đã sang đây với tôi, sao lại giận chứ. Nhưng tôi cảm thấy thật mệt mỏi, giống như một vận động viên sau một cuộc chạy đua nước rút, tôi chỉ muốn được nghĩ ngơi. Ngã nhẹ vào người Tiến, vùi mặt vào cổ chàng. Mùi cologne quen thuộc len vào mũi. Tôi hít khẽ và cảm thấy thật bình yên. Lần này tôi sẽ không bao giờ rời xa chàng nữa. Bằng mọi giá tôi phải giữ chàng lại bên tôi. Vòng tay Tiến xiết nhẹ quanh eo, chúng tôi cứ ngồi yên như vậy. Chợt nhớ ra là mình đang ở nhà Charles, tôi đẩy nhẹ Tiến ra và ngồi thẳng dậy. Ý thức đã trở về. Tôi hỏi:

-Tại sao anh lại ở nhà Charles?

Tiến chậm rãi:

-Charles phone cho anh...

Tôi ngạc nhiên:

-Em đâu có cho Charles số phone của anh...

Giọng chàng dịu dàng:

-Charles nói Charles ghi được trong cellphone của em... số phone có kỷ lục gọi nhiều nhất trong thời gian gần đây...

Tôi chớp mắt cảm động, Charles thật thông minh và có lòng:

-Rồi Charles nói gì với anh?

Tiến cười nhỏ:

-Em có thể tưởng tượng anh ngạc nhiên như thế nào khi tự dưng có người gọi đến và hỏi rằng anh có phải là ba của bé Du không... Đầu tiên anh hết hồn vì tưởng là bé Du và em đã xảy ra chuyện gì nên người ta tìm anh. Nhưng Charles đã vội vàng trấn an anh và tự giới thiệu mình. Rồi Charles kể cho anh nghe về tình trạng của em...

Tôi nhìn Tiến:

-Charles nói sao?

Tiến âu yếm nhìn tôi:

-Charles nói em không khoẻ và buồn lắm. Charles hỏi anh có phải đã hiểu lầm quan hệ giữa Charles và em hay không. Rồi Charles khẳng định là em đã dứt khoát từ chối lời cầu hôn của Charles, dù rằng em cũng nói là sẽ không trở về bên anh...

Nỗi giận hờn dâng lên mắt:

-Rồi anh trả lời sao? Sao không nói với Charles là anh chia tay với em rồi?

Tiến cầm tay tôi vuốt ve:

-Cho anh xin mà... nếu anh yêu em ít một chút thì đâu đến nỗi...

Tôi hờn:

-Tình nghĩa vậy sao bỏ em và con khô héo mấy tuần nay?

Tiến thở dài:

-Anh cũng đâu sung sướng gì hơn em, chỉ nghĩ đến Charles đã lo cho em và con mấy năm nay, nếu phải chọn có lẽ em sẽ chọn Charles chứ không chọn anh khiến anh muốn buông xuôi tất cả. Thật lòng mà nói thì việc em quyết định nán lại để lo cho Charles vẫn là một cái gai trong tim anh... Anh nghĩ rằng Charles đã chiếm một vị trí quan trọng trong tim em... Anh biết mình ích kỷ nhưng...

Tôi xúc động ôm lấy khuôn mặt chàng, ngăn không cho chàng nói tiếp:

-Em hiểu rõ cảm giác của anh... và cũng đã hiểu rõ tình cảm của mình. Em muốn anh biết là tình cảm em dành cho Charles hoàn toàn không giống với tình cảm em dành cho anh. Mất Charles chắc em sẽ buồn một thời gian nhưng rồi em sẽ quên và tiếp tục sống nhưng nếu mất anh thì thế giới này đối với em trở thành trống rỗng. Có thể em không chết nhưng những ngày sắp tới sẽ lê thê, vô vị biết bao...

Tiến xiết chặt lấy tôi và cúi xuống tìm môi tôi. Tôi đẩy nhẹ chàng ra và liếc mắt vào trong nhà. Tiến hiểu ý mỉm cười nháy mắt trêu tôi. Tôi tiếp tục câu chuyện:

-Nhưng tại sao anh lại ghé qua nhà Charles mà không đến thẳng với em?

Tiến có vẻ hơi xấu hổ:

-Phải nhìn nhận Charles là một người rất tốt và cao thượng. Thú thật nếu đổi anh vào vị trí của Charles chưa chắc anh có thể xử sự được như vậy. Charles nói em có vẻ rất giận anh nên bảo anh tạm ghé nhà Charles trước, tìm cách cho em nguôi giận rồi hãy gặp em sau... Anh nghĩ cũng đúng nên chiều thứ Năm anh đã có mặt ở đây...

Tôi chợt nghĩ ra:

-Vậy hôm qua Charles bảo cho bé Du qua cả ngày là để chơi với anh?

Tiến gật đầu. Tôi hỏi tiếp:

-Và... didi của bé Du cũng là “tác phẩm” của anh?

Tiến cười:

-Đúng là không có gì qua được mắt em...

-Làm em còn tưởng bé Du còn nhỏ mà có trí nhớ dai như vậy... nhưng anh biết không... cũng nhờ con chó đó mà em mới nghĩ suốt...

Tiến vuốt má tôi:

-Anh biết...

Tôi mở to mắt:

-Anh biết?

Tiến gật:

-Ừ... anh biết nên đã đi tìm mua cho bé Du một con chó thật giống con chó thật của anh, và cứ nhắc với nó cái tên didi cả ngày để nó về gọi cho em nghe...

-Sao anh biết em nghe sẽ cảm động?

Tiến nheo mắt:

-Sao không? Hôm trước ai biết anh đặt tên cho con chó là didi rồi nhào luôn vô lòng anh?

Tôi đỏ mặt nói lãng:

-Vậy con chó thiệt đâu?

-Anh gửi cho người bạn nuôi giùm một thời gian... Lần này anh ở đây chờ đón em và con về luôn...

Tôi ngạc nhiên:

-Sao hôm trước anh nói anh hết ngày phép rồi?

-Ừ, hết rồi...

-Vậy việc làm của anh thì sao?

-Thì bỏ...

Tôi lo lắng:

-Vậy mai mốt anh làm gì?

-Anh không đi làm, ở nhà để vợ nuôi...

Tôi nguýt:

-Anh có vợ đâu mà nuôi...

-Bây giờ chưa có nhưng sắp có...

Tim tôi bắt đầu run nhưng vẫn giả vờ:

-Ai mà ngu vậy chịu lấy anh?

Hai tay giữ lấy vai tôi, Tiến đổi giọng nghiêm trang:

-Không đùa nữa, mình nói chuyện đàng hoàng nè. Sau khi em và con dọn về Montreal mình sẽ tổ chức đám cưới liền. Bây giờ anh chính thức cầu hôn em. Em chịu không?

Tôi lắc đầu:

-Không chịu, cầu hôn gì mà không hoa, không nhẫn...

Tiến cho tay vào túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ:

-Ai nói với em là không có...

Tiến mở hộp lấy ra chiếc nhẫn rồi trịnh trọng đeo vào tay tôi. Chàng nói nhỏ:

-Anh thật sơ ý không nghĩ đến điều này, hôm trước em trách anh cũng đúng...

Dẫu biết chỉ là hình thức nhưng tôi vẫn cảm thấy vui, có phải chăng tôi quá trẻ con? Tiến cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi, chàng thì thầm:

-Từ nay em là của anh...

Tôi cảm động ôm Tiến và nép vào ngực chàng. Ôi lời chàng âu yếm quá. Tình yêu ngọt ngào quá. Hạnh phúc đã trở về. Hình như tôi đang nghe thấy tiếng tim tôi và tim chàng đập chung một nhịp. Hơn lúc nào hết, lòng tôi cảm thấy thât thanh thản, an bình. Sóng gió có lẽ đã qua hết. Lần này chúng tôi thật sự sẽ mãi mãi có nhau.

Đang êm ả tựa vào người Tiến tưởng tượng đến viễn ảnh tươi đẹp của tương lai, chợt cơn buồn nôn kéo đến, tôi đẩy Tiến ra và chạy vội vào washroom. Tiến không hiểu chuyện gì nên chạy theo tôi. Tôi ôm bụng ụa khan mấy tiếng. Tiến ôm lấy tôi giọng hốt hoảng:

-Em bị sao vậy? Có cần đi bác sĩ không?

Tôi xua tay ụa thêm mấy tiếng nữa không trả lời Tiến được. Bổng tôi nghe có tiếng cười nhỏ rồi tiếng của Charles vọng ra từ nhà bếp:

-Congratulation...

Tiến ngạc nhiên:

-Sao Charles nói vậy?

Tôi xấu hổ nói nhỏ với Tiến:

-Bé Du sắp có em...

Tiến ngớ người ra một chút rồi ôm choàng lấy tôi:

-Thật hở em?

Tôi gật đầu, Tiến xiết chặt tôi rồi như chợt nhớ nên buông tôi ra, thái độ gượng nhẹ trông vừa dễ thương vừa buồn cười. Chàng xoa nhẹ lưng tôi:

-Em đỡ chưa?

Tôi gật đầu bước ra khỏi washroom trở về phòng khách. Tiến dìu tôi như dìu người bệnh. Tôi vừa ngồi xuống sofa vừa cười nhỏ:

-Lúc nào em bị thai hành mới mệt thôi, đâu phải là người bệnh...

Tuy tôi nói vậy nhưng Tiến vẫn dịu dàng vừa vuốt vừa xoa lung tung khiến tôi cảm thấy rất được an ủi. Đây là lần đầu tiên tôi bị thai hành mà cảm thấy thật hạnh phúc vì có người vỗ về chia sẻ.

Charles bế bé Du trên tay từ trong bếp đi ra nhìn tôi nheo mắt:

-Mọi việc đã được giải quyết ổn thoả rồi chứ?

Charles vừa nói vừa ngồi xuống sofa đối diện với chúng tôi, đặt bé Du ngồi gọn trên đùi mình. Tôi nhìn Charles nói với giọng xúc động:

-Cám ơn Charles... cho tất cả những gì Charles đã làm cho chúng tôi...

Charles dịu dàng:

-Tôi chỉ làm những gì nên làm. Vanny đã nói coi tôi như người thân thì đừng khách sáo nữa...

Rồi Charles đổi giọng vui vẻ:

-Bây giờ đến phiên tôi có chuyện cần nói... Tôi đã quyết định thu xếp mọi việc và theo Helen trở về quê sống một thời gian...

Điều Charles nói thật bất ngờ khiến tôi tự nhiên cảm thấy bứt rứt:

-Tại sao phải đi hở Charles?

Charles chậm rãi:

-Bệnh của tôi vẫn còn phải trị liệu thêm một thời gian nữa mà Helen thì không thể vắng mặt ở sở làm lâu hơn để ở lại đây chăm sóc cho tôi...

Tôi ngắt lời:

-Chúng tôi có thể lo cho Charles mà...

-Bác sĩ nói không khí ở thôn quê sẽ tốt cho tôi dưỡng bệnh hơn... vả lại tôi cũng muốn thay đổi môi trường sống xem sao, biết đâu tôi thích hợp với nghề nông hơn... Có thể mai mốt tôi sẽ mở một trang trại vì bác sĩ nói dù có khỏi bệnh tôi cũng không thể tiếp tục việc làm dùng nhiều đầu óc như lúc trước...

Charles ngừng một chút rồi vừa vuốt tóc bé Du vừa nói:

-Chỉ có điều là tôi thật không nỡ xa bé Du, tôi biết tôi sẽ nhớ nó lắm...

Tôi xúc động nhưng còn chưa biết nói gì thì Tiến đã nói:

-Chúng tôi hứa sẽ đưa bé Du đến thăm anh thường xuyên, anh cứ yên tâm đi trị bệnh...

Tôi tiếp lời:

-Mai mốt anh mở trang trại sợ mùa hè chúng tôi sẽ đến làm phiền dài dài đó...

Charles cười, mắt long lanh:

-Tôi sẽ mua cái nhà thật to để đón mọi người...

Đoạn Kết

Một buổi sáng, năm năm sau, tại trang trại của Charles...

Chiếc xe taxi bỏ chúng tôi xuống rồi quay trở về đường cũ. Không gian yên tĩnh thoang thoảng thơm mùi cây cỏ. Bé Du giờ đã là một cậu trai tám tuổi ra dáng anh hai chỉ vào những con bò đang nhai cỏ phía xa xa và giải thích gì đó với bé Vy bốn tuổi. Nhìn hai đứa con tôi cảm thấy hài lòng với hạnh phúc mình đang có. Ai cũng bảo tôi may mắn sinh được một trai một gái còn được chồng cưng chìu hết mực.

Nhìn lại cuộc sống của mình năm năm qua tôi cảm thấy người ta nói vậy cũng không sai mấy. Sau ngày Charles theo Helen về quê dưỡng bệnh, tôi và bé Du cùng Tiến dọn trở về sống ở Montreal. Cấp trên của Tiến cũng dễ thương nên thông cảm cho chàng trở lại làm việc. Phần tôi sau khi sinh bé Vy tôi cũng về Judy Fashions cho đến bây giờ. Chúng tôi mua một căn nhà ba phòng ngủ ở ngoại ô Montreal. Hai vợ chồng cùng đi làm nên cuộc sống cũng khá ổn định nếu không muốn nói là sung túc. Sau giờ làm việc, lúc sau này ngoài viết lách Tiến còn bước sang lãnh vực âm nhạc. Và dĩ nhiên độc giả và thính giả trung thành nhất của chàng vẫn là tôi. Tình yêu của chúng tôi sau nhiều trắc trở bây giờ đã vững chắc lắm. Tuy nhiên, cuộc sống chung nhiều khi không thể nào tránh khỏi xung đột. Có điều tôi và Tiến đều hiểu rõ khuyết điểm của nhau cho nên không bao giờ để những xung đột nho nhỏ đó làm sứt mẻ tình cảm vợ chồng. Và kỳ lạ một điều là sau những lần giận hờn đó chúng tôi hình như lại càng cảm thấy yêu nhau hơn.

Tôi âu yếm nhìn sang Tiến. Chàng đang nheo mắt ngắm ngôi nhà nhỏ xinh xắn nằm bên trong hàng rào. Thấy tôi nhìn Tiến nói:

-Căn nhà xinh quá... Mai mốt mình già anh cũng muốn có một ngôi nhà trong vùng yên tĩnh như thế này để dưỡng già... Em nghĩ sao?

Tôi chưa kịp trả lời Tiến thì từ bên trong có một người đàn bà trẻ bước ra đi về phía chúng tôi, nụ cười thật tươi trên miệng. Đây là một mẫu phụ nữ mà mới nhìn qua rất dễ chiếm được cảm tình của người đối diện. Cô ta đã đứng trước mặt chúng tôi và đang loay hoay mở cửa rào. Tôi giơ tay ra trước:

-Chào Suzanne...

Suzanne xiết tay tôi thật chặt, ánh mắt thân thiện:

-Chào Vanny...

Suzanne là người y tá mà gia đình Charles đã mướn về để chăm sóc cho Charles sau khi về quê. Theo lời Charles kể với tôi thì Suzanne tính tình đôn hậu và dịu dàng nên sau một thời gian gần gũi hai người đã yêu nhau và đám cưới cách đây ba năm. Họ đã có một đứa con trai hai tuổi đặt tên là Eric. Năm ngoái Charles đã mua lại trang trại này và tập tành làm nghề nông. Suzanne cũng nghỉ việc ở bệnh viện để dành hết thì giờ chăm sóc chồng con và trang trại.

Hôm nay là sinh nhật của Charles, cũng là kỷ niệm một năm Charles mua trang trại này nên chúng tôi tổ chức một buổi họp mặt để làm surprise cho Charles. Dù lúc trước đã hứa là sẽ ghé thăm Charles thường xuyên nhưng chúng tôi chỉ giữ được lời hứa trong hai năm đầu. Sau đó cuộc sống bận bịu quá nên từ ngày Charles lấy vợ hôm nay chúng tôi mới có dịp đến thăm.

Suzanne hướng dẫn chúng tôi vào nhà, tôi hỏi:

-Chừng nào Charles về?

Suzanne nói khoảng nửa giờ nữa. Tôi hỏi thăm Suzanne về bệnh tình của Charles. Suzanne nói tuy mầm mống ung thư đã được chặn đứng nhưng cứ ba tháng một lần Charles phải đến bệnh viện để bác sĩ theo dõi xem có dấu hiệu tái phát không. Ngoài ra còn phải tránh không để Charles suy nghĩ hay lo lắng nhiều không tốt cho hệ thống thần kinh. Cũng may Suzanne là y tá nên chăm sóc Charles không phải là một vấn đề.

Tôi nhìn nhà cửa gọn gàng vén khéo và có thể hình dung được hạnh phúc của Charles. Điều này khiến tôi càng yên tâm hơn. Thật ra sau khi Charles lấy vợ cách đây ba năm thì cái gánh nặng tinh thần trong lòng tôi đã vơi hơn một nửa. Không hiểu tại sao tôi vẫn cảm thấy mình có lỗi khi từ chối Charles lần đó.

Qua tấm màn voan của cửa sổ tôi nhìn thấy có một chiếc xe ngừng trước cổng nhà. Suzanne chạy ra báo hiệu là Charles đang vào tới. Tôi gọi bé Du lại đứng gần cửa ra vào và đưa cho con ổ bánh đã cắm đèn cầy mà Suzanne đã chuẩn bị sẵn. Thấy bóng Charles đang bước tới tôi ra dấu cho Tiến đốt đèn cầy. Khi Charles mở cửa bước vào chúng tôi cùng cất tiếng hát bài mừng sinh nhật. Tôi thấy Charles bế Eric trên tay đứng sững mở to mắt nhìn từng người chúng tôi. Rồi tôi cũng thấy ánh mắt màu hạt dẻ long lanh vì cảm động. Charles bước đến gần bé Du cúi xuống thổi tắt ngọn nến. Chúng tôi cùng vỗ tay. Suzanne đón lấy Eric từ tay Charles còn tôi thì đỡ lấy ổ bánh bé Du đang bưng. Rồi tôi thấy Charles ôm gọn bé Du vào vòng tay của mình y hệt ngày nó còn nhỏ. Chúng tôi cùng im lặng, mỗi người một ý nghĩ khác nhau nhưng tất cả đều đang xúc động với những tình cảm vô hình giữa người và người.

Phút xúc động đã qua, tôi nhìn thấy Eric đang giơ tay về phía Charles đòi bế. Có lẽ cu cậu đang ganh tỵ vì ba nó đang ôm người khác. Tôi thử giơ tay tưởng nó không chịu ai ngờ Eric chịu theo tôi. Thằng bé bụ bẫm nhìn thật dễ ghét. Bước tới sofa, tôi ngồi xuống cạnh Tiến, đặt thằng bé vào lòng chàng. Bé Vy chạy tới đứng bên cạnh đưa tay sờ Eric. Tiến nói nhỏ vào tai tôi:

-Em xem bé Vy hình như thích em bé lắm, hay mình...

Không đợi Tiến nói hết câu, tôi huých nhẹ cùi chỏ vào hông chàng. Tiến vẫn vậy, bao nhiêu năm qua mà chàng vẫn như ngày đầu. Tiến nheo mắt trêu khi nhìn thấy tôi đỏ mặt. Tôi làm mặt xấu trêu lại chàng.

Charles đã ngồi xuống chiếc ghế bên kia. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát Charles. Tuy có già hơn lúc trước một chút nhưng trông Charles có vẻ khoẻ mạnh hơn với làn da rám nắng, có lẽ nghề nông hợp với Charles thật. Tôi đem ý nghĩ này nói với Charles và mọi người cùng cười.

Suzanne đã ra tới và đang ngồi xuống cạnh Charles. Tôi nghe cô ta hỏi nhỏ Charles có cảm thấy mệt không. Tôi thấy Charles quay lại nhìn Suzanne khẽ lắc đầu. Tuy không nhìn thấy ánh mắt họ nhìn nhau nhưng tôi có thể biết được hạnh phúc đang tràn ngập trong căn nhà này. Một nửa gánh nặng còn lại trong tôi hình như đã biến mất khi nhìn cảnh đầm ấm của gia đình Charles. Charles có một trái tim bao dung và một tấm lòng nhân hậu nên tôi tin rằng hạnh phúc sẽ mãi mãi ở bên Charles. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lòng mình thanh thản như bây giờ. Tôi nhìn sang Tiến bắt gặp chàng đang nhìn mình, và tôi biết Tiến cũng đã nhìn thấy những gì tôi thấy, ánh mắt chàng cho tôi biết chúng tôi đang cùng có chung một ý nghĩ. Yêu tôi và hiểu tôi nhất vẫn là chàng.

Tình yêu là một tặng vật quí giá mà thượng đế đã tạo ra để ban phát cho con người. Nó như những sợi tơ trời rất đẹp nhưng cũng rất mong manh dễ đứt nếu chúng ta không biết nâng niu và nuôi dưỡng...

Viết xong tại Montreal, đầu Thu 2010...

Phạm Lệ An