← Quay lại trang sách

Chương 3

Từ một Sài Gòn nắng nóng xô bồ đến một Ban Mê Thuột với những bầu trời cao vút, xanh ngắt, chỉ nóng ban ngày nhưng lại mát lạnh khi đêm xuống, và đất thì đỏ, khi mưa nhiều thì lầy lội, thật là một thay đổi quá nhiều với gia đình Mộng Trinh. Người địa phương đã gọi “cái nắng, cái gió” nơi đây là một đặc sản!

Ở vùng Tây Nguyên này đâu đâu cũng là cây xanh tít tắp, bạt ngàn những rừng nguyên sinh, những đồn điền trồng cà phê, ca cao, những rừng cao su, những nông trại trồng cây ăn trái… Mọi thứ cây đều xanh tươi vươn lên trong khí hậu như thế!

Những con đường với dốc thoai thoải, hai bên cũng xanh lá xào xạc trong gió như những điệu ru của đất trời làm nên một thiên nhiên rất đặc trưng của một nơi mang tên Ban Mê Thuột (Ngày nay đã đổi tên thành Buôn Ma Thuột).

Dân tình nơi đây hiền hòa, thân thiện nên gia đình Mộng Trinh sống rất dễ chịu. Chơi với trẻ con hàng xóm chung quanh sau những giờ học cũng thoải mái. Chị em Mộng Trinh có thêm bạn mới vui đùa. Trẻ con hồn nhiên sống trong một môi trường thân thiện và không quan tâm đến thời gian, không cần biết sẽ ở nơi đây bao lâu hay sẽ ở lại đây mãi mãi.

Trong những đứa trẻ quanh đây mà Mộng Trinh và em là Phong thường chơi thì chỉ có Chương ở cách nhà thuê của gia đình Mộng Trinh chừng mấy căn là đặc biệt nhất! Chương ít tuổi hơn Phong, ít nói, nhỏ thó nhưng chững chạc và như… một người đã lớn nhưng bị nhốt trong hình hài trẻ con! Nói như thế không có nghĩa Chương mắc bệnh lùn, trái lại Chương cao bằng Phong dù mới hơn 5 tuổi nhưng khuôn mặt lúc nào cũng buồn rầu! Hai đuôi mắt của Chương cụp xuống hai bên, bờ môi ít khi nào mở thành một nụ cười! Chương rất thích chơi với chị em Mộng Trinh. Chương là một đứa trẻ rất thụ động và thường hay làm theo những lời chỉ bảo của chị Mộng Trinh.

Đó là một ngày cuối tuần, Mộng Trinh nhớ như vậy vì ngày đó không phải đi học, là ngày thứ bẩy. Ngày này bố cũng được nghỉ. Hai chị em được bố mẹ dẫn đi chơi một thắng cảnh nổi tiếng của Ban Mê Thuột là Hồ Lăk. Đây là hồ nước ngọt thiên nhiên lớn nhất Tây Nguyên. Hồ Lăk nằm ở độ cao 500m so với mặt nước biển, nối với sông Krông Ana. Hồ nước này nằm ở thị trấn Liên Sơn, thuộc huyện Lắk, tỉnh Đắk Lắk và cách trung tâm thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 60km. Từ trung tâm thành phố đi xe đến hồ khoảng gần 2 tiếng. Đó là một trải nghiệm mà Mộng Trinh khó quên trong thời gian sống ở Ban Mê Thuột cùng gia đình.

Cũng tại thắng cảnh này Mộng Trinh đã nhìn thấy nhiều buôn làng cổ mà không hiểu những người sống ở đó là ai mà sao lại khác với mình và bố mẹ như vậy. Sau này Mộng Trinh mới hiểu đó là những người thuộc sắc tộc khác. Khu vực xung quanh Hồ Lắk chính là nơi sinh sống của đồng bào dân tộc M’nông. Các buôn làng cổ này đã có mặt trên phần đất này từ rất lâu đời và họ vẫn duy trì nền văn hóa riêng.

Trên đường về lại thành phố, bố mẹ Mộng Trinh và hai con ghé thăm một thắng cảnh khác nổi tiếng không kém Hồ Lăk là Đá voi Mẹ hay còn gọi là Đá voi Yangtao -cách đó không xa khoảng 5km là Đá voi cha. Khối đá voi mẹ to lớn, có hình thù tựa như một con voi với sống lưng vĩ đại, nằm im lặng giữa đại ngàn xanh mướt. Chỉ có bố Mộng Trinh leo lên đỉnh của Khối Đá Voi Yangtao. Tuy không cao lắm nhưng đá dốc thoai thoải dễ trơn trượt, càng lên cao gió càng mạnh, bố Mộng Trinh kể lại với cả nhà như vậy.

Tuy phải đi xa nhưng chuyến đi chơi thật thú vị cho Mộng Trinh và Phong. Bố đã ở trong hướng đạo suốt từ nhỏ và bền vững cho đến cuối đời nên rất thích sinh hoạt ngoài trời.

Khi về đến nhà đã muộn. Cả nhà ăn tối sớm có lẽ vì đi cả ngày, vận động nhiều nên mọi người đều dùng bữa tối rất ngon miệng. Mộng Trinh rủ em trai ra hè trước nhà chơi vì trời cũng chưa tối. Phong thỉnh thoảng theo chị chơi những trò chơi của con gái. Chỉ có Chương là hay lẽo đẽo theo sau chị Mộng Trinh.

Vừa ra đến hè trước nhà đã thấy Chương ngồi đấy từ bao giờ. Nhìn thấy cậu bé ngồi thu người, hai chân co lên ngực, đầu cúi xuống, tất cả như gom lại thành một khối, Mộng Trinh có vẻ ngạc nhiên, gọi:

- Chương!

Khác với mọi lần, Chương không ngửng đầu lên mà cũng chẳng lên tiếng trả lời chị Mộng Trinh.

Đến gần Chương, Mộng Trinh lại gọi:

- Này! Có nghe chị gọi không?

Thay vì ngửng đầu lên hay đáp lại, Chương vẫn trong tư thế đó nhưng rấm rứt khóc.

Tiếng khóc của đứa nhỏ không phải là khóc òa hay lớn tiếng nhưng cứ ri rỉ như tiếng một con gì kêu nghe ai oán và thảm thiết thế nào!

Phong không quan tâm và đứng gần đó nhìn Chương. Nhưng Mộng Trinh, cô bé gần 10 tuổi thấy chạnh lòng và nao nao trong dạ vì tiếng khóc đó.

Ngồi xuống bên cạnh Chương, Mộng Trinh nhỏ nhẹ hỏi:

- Sao vậy? Sao khóc vậy Chương?

Có ân cần trong câu hỏi từ chị Mộng Trinh làm Chương thổn thức và khóc thành tiếng, không lớn lắm, nhưng đúng là tiếng khóc của đứa trẻ lên 5. Không phải tiếng khóc của sợ hãi hay giận dữ vì đòi hỏi mà không được, chỉ là tiếng khóc rất đặc biệt từ Chương, đứa trẻ đã mất mẹ từ khi mới chào đời.

- Em.. em…

Chỉ nói được như thế rồi Chương lại dấm dúi khóc như tủi nhục. Đứa bé 5 tuổi nào có biết đến sự tủi nhục, chỉ là thấy sao… khổ thế!

Thấy Chương nói không được mà chỉ biết khóc, Mộng Trinh tự dưng thấy thương nó như thương em Phong vậy!

Rồi tự nhiên như muốn chở che bao bọc, Mộng Trinh ôm lấy Chương lay lay:

- Này này.. đừng khóc nữa.. kẻo ông ba bị hiện ra bây giờ!

Nếu thực sự có ông ba bị và ông ấy có hiện ra ngay lúc này thì cậu bé Chương sẽ sợ nhưng nó không sao nín khóc được.

Mộng Trinh đã dỗ Chương như dỗ em mình:

- Đừng khóc nữa, mai chị cho Chương kẹo!

Không hiểu vì lời hứa hẹn cho kẹo vào ngày mai hay vì bàn tay nhỏ bé của Mộng Trinh cứ tiếp tục vỗ vỗ nhẹ nhàng trên vai Chương làm những tiếng khóc của nó thưa dần rồi im bặt. Phong nhìn chán rồi đi vào trong nhà, để mặc chị Mộng Trinh và thằng bé hàng xóm tên Chương ngồi đó.

Mặt trời đang chìm dần ở cuối chân mây và biến chung quanh thành nhá nhem tối. Chương vẫn không nói vì sao nó khóc nhưng có lẽ ngồi yên lặng bên cạnh chị Mộng Trinh, thằng bé thấy dễ chịu hơn. Một lúc sau Chương đứng dậy nói với Mộng Trinh:

- Em đi về!

- Ờ!

Mộng Trinh cũng vào trong nhà nhưng vẫn còn thắc mắc vì sao Chương lại khóc như vậy! Chắc nó bị bố và mẹ ghẻ mắng! Ai bảo nghịch!

Trưa hôm sau lúc chị em Mộng Trinh đang chơi ô-ăn-quan ở sân trước nhà vì hôm nay là ngày chủ nhật, thì lại thấy Chương lò dò sang.

Lúc này Mộng Trinh mới nhìn thấy những vết bầm tím trên gương mặt Chương. Khuôn mặt vốn luôn luôn ủ dột của nó nay lại thêm những vết bầm tím thâm đen, trông Chương xấu xí và chán quá! Trông nó như cái giẻ rách mà mẹ thường dùng để cọ bếp, Mộng Trinh nghĩ như vậy!

Mộng Trinh ngừng chơi nhìn Chương. Biểu cảm về những câu hỏi không chỉ ở người lớn mới có nhưng ở cô bé gần 10 tuổi rất thương người hiện rõ hết lên khuôn mặt ngây thơ của Mộng Trinh.

Chương ngồi bệt xuống nói:

- Cho em chơi với!

Mộng Trinh chợt nhớ đến lời hứa khi dỗ Chương tối qua nên đứng lên bảo:

- Chơi với Phong nè! Chị đi lấy kẹo đã!

Mắt Chương chợt sáng lên khi nghe Mộng Trinh nói như thế.

Vào nhà, Mộng Trinh nói với mẹ:

- Mợ ơi! Tối qua thấy thằng Chương bên hàng xóm khóc quá nên con dỗ cho nó kẹo để nó nín. Bây giờ Mợ cho con kẹo đi để con cho nó! Mợ dậy con nói phải giữ lời mà!

Bà Minh tủm tỉm cười nhìn con gái. Bà đi lấy kẹo cho cả hai chị em Mộng Trinh và thằng bé hàng xóm.

Lúc đưa kẹo cho con gái, bà hỏi:

- Sao nó khóc vậy?

- Con không biết! Con hỏi nhưng nó không nói. Bây giờ nó mới sang đây chơi với em Phong. Nhưng hôm nay con nhìn thấy mặt nó bầm tím mợ à.

Nghe vậy, bà Minh nghiêm mặt theo Mộng Trinh ra bên ngoài.

Nhìn thấy thằng bé hàng xóm đang mải mê chơi ô-ăn-quan với Phong, bà Minh đến gần quan sát.

Nghe thấy tiếng chân đến gần, Chương và Phong đều dừng tay ngửng lên nhìn.

Thấy bà Minh, cậu bé Chương lễ phép chào:

- Chào bác!

Bà Minh nhìn những vết bầm tím trên khuôn mặt gầy gò của thằng bé rồi nhỏ nhẹ nói với Chương:

- Cháu bị ngã à? Ngã đau lắm à?

Chương lắc đầu:

- Cháu không có ngã! Đâu có ngã hồi nào đâu!

Bà Minh nghĩ ngay nếu thằng bé không ngã thì những vết bầm trên gương mặt nó chắc chỉ là do… bị đánh thôi!

- Thôi, mấy đứa đừng chơi nữa! Chương lại đây bác cho kẹo này!

Phong vòi vĩnh:

- Kẹo cho con nữa chứ! Sao chỉ có mình nó?

Bà Minh phát kẹo cho mấy đứa trẻ. Nhìn thấy Chương ăn kẹo ngon lành, bà thấy vui vui.

- Chương này!...

Thằng bé ngừng nhai kẹo nhìn bà Minh.

Không chỉ cho kẹo mà bà Minh còn kéo thằng bé hàng xóm lại như muốn ôm lấy nó.

Mộng Trinh trố mắt nhìn mẹ mình. Rất ít khi nào mẹ mình lại bầy tỏ những cử chỉ thân mật như thế, ngay cả với con cái. Hình ảnh này cho thấy mẹ mình rất thương người. Ừ, đúng là mẹ rất thương người!

Bà Minh sờ nhẹ những vết bầm trên má của Chương rồi nhẹ nhàng hỏi nó:

- Đau lắm không cháu?

Chương lắc đầu:

- Hết đau rồi!

Bà Minh ân cần:

- Còn chỗ nào nữa không?

Thằng bé gật đầu, xoay lưng lại vỗ tay vào mông đít mình.

Bà Minh không nén được sự giận dữ, mặt bà đanh lại khi kéo quần thằng bé xuống nhìn. Vài vệt thâm tím như trên mặt nó. Thằng bé mới 5 tuổi, gì mà bị đánh đến như thế? Đánh con như đánh quân hằn quân thù sao!

Nhưng có lẽ đã hết đau nên Chương vẫn hồn nhiên tiếp tục nhai chiếc kẹo trong miệng. Bà Minh bảo với Mộng Trinh:

- Con vào lấy thêm ít kẹo nữa ra đây cho mợ!

Dĩ nhiên Mộng Trinh nhanh nhẩu đi vào trong nhà lấy kẹo. Nhưng đây lại là thêm một điều lạ lùng ở mẹ mình ngày hôm nay! Bình thường bà Minh chỉ cho các con kẹo để thưởng chứ không cho ăn thường xuyên sợ bị sâu răng.

Mở hũ kẹo, Mộng Trinh chỉ dám lấy có 3 chiếc, một cho mình, một cho em Phong, còn cái kia chắc mợ cho Chương.

Nhìn thấy Mộng Trinh chỉ mang ra 3 chiếc kẹo, bà Minh rất vừa ý.

Thằng bé hàng xóm hoan hỉ nhận kẹo và bóc ra ăn ngay như chỉ sợ bác Minh đổi ý không cho nữa.

Ăn hết chiếc kẹo, liếm môi cho sạch rồi Chương mới nhoẻn miệng cười với bà Minh:

- Cám ơn bác cho kẹo!

Bà Minh hơi mỉm cười gật đầu. Bà đi vào trong nhà, để mặc 3 đứa trẻ chơi với nhau.

Chơi một lúc rồi Chương cũng phải về nhà. Nhưng thằng bé rất quyến luyến chị Mộng Trinh.

- Chiều lại sang đây chơi nhé Chương!

Thằng bé gật đầu.

Đến buổi tối sau khi cả nhà đọc kinh chung, cả hai chị em Mộng Trinh ngoan ngoãn theo mẹ vào đi ngủ.

Chưa ngủ được, Mộng Trinh trăn trở mãi rồi hỏi mẹ:

- Mợ à…

- Sao thế? Ngủ đi, mai còn đi học!

- Mợ có thấy tội nghiệp thằng Chương không mợ?

- Cũng tội nghiệp nó thật!

Mộng Trinh tuy mới ít tuổi nhưng rất hiểu chuyện, hỏi mẹ mình:

- Mợ à.. Sao thằng Chương hay bị đòn vậy? Nó cũng đâu có nghịch gì…

Bà Minh chép miệng:

- Mẹ nó mất sớm nên nó mới khổ như thế!

Cũng từ câu nói này của mẹ mình mà Mộng Trinh hiểu ra rằng nếu mất mẹ sớm thì sẽ khổ như thằng Chương! Nhìn gương thằng Chương nên mỗi tối trước khi đi ngủ, Mộng Trinh đều chắp tay cầu xin Chúa và Đức Mẹ trên trời cho lúc nào chị em Mộng Trinh và Phong đều có bố mẹ ở bên cạnh.

*

Vài tháng sau Chương lại bị một trận đòn khác, không biết từ bố nó hay từ dì ghẻ của nó.

Lần này khi gặp chị em Mộng Trinh, Chương không khóc nữa. Hay vì đã khóc thỏa thuê xong rồi nó mới chạy sang nhà hàng xóm chơi.

Nhìn Chương trong bộ dạng thảm thương, vẫn bộ mặt với hai bên đuôi mắt cụp xuống giấu bên trong đôi mắt rất sáng, gương mặt ốm nhách nhếch nhác thế nào, nhưng thật đáng thương!

Mộng Trinh nắm tay Chương hỏi:

- Chương về nhà chị ở không?

- Được sao?

Mộng Trinh trả lời như một người lớn:

- Được chứ! Chương sẽ là em của chị giống như Phong vậy. Không ai dám bắt nạt Chương nữa cả.

Thằng bé nhìn người chị trước mắt với vẻ hồ nghi:

- Em là em của chị hả?

Mộng Trinh gật đầu.

Nhưng rồi với vẻ mặt buồn buồn, Chương lắc đầu:

- Bố không cho đâu!

Chương chỉ biết là nó rất thích chị Mộng Trinh. Thằng Phong thì cũng được. Thích nhất là mỗi khi chị ấy nắm tay nó rồi vỗ vỗ, Chương thấy vui vẻ lạ thường. Hình ảnh của chị Mộng Trinh đã đi theo thằng bé 5 tuổi tên Chương suốt cuộc đời của nó sau này. Khi lớn hơn, hình ảnh chị ấy là nguồn an ủi cho đứa trẻ mồ côi mẹ từ sớm. Cái tên Mộng Trinh cùng hình dáng xinh đẹp của chị đã khắc ghi sâu đậm trong tâm tưởng Chương như thay thế một người mẹ mà cậu bé chưa bao giờ biết đến hay có một kỷ niệm nào.

*

Có một buổi tối, Mộng Trinh đã lấy hết can đảm hỏi mẹ mình:

- Mợ ơi! Cho thằng Chương sang nhà mình ở được không?

Bà Minh nói với con gái:

- Không được con ạ. Nó có bố và còn cả dì ghẻ lo cho nó. Gia đình họ cũng khá chứ đâu nghèo túng gì. Chẳng ai chịu cho con mình đi!

Mộng Trinh nắm tay mẹ lay lay:

- Tội nghiệp nó mợ à!

- Thì rõ là tội nghiệp chứ sao! Nhưng làm sao được! Mỗi người một hoàn cảnh!

Không thể cho Chương vào nhà mình ở được, Mộng Trinh bèn nghĩ cách khác. Cầu xin cho nó! Phải đấy!

Những ngày sau đó, mỗi khi có dịp thuận tiện gặp Chương, Mộng Trinh lại thủ thỉ dậy nó học kinh Kính Mừng.

Chương cũng nghe lời nhưng cứ hỏi:

- Cái này là cái gì?

Mộng Trinh giải thích cho thằng bé như chính mình đã được các nữ tu ngày nào đã dậy cho để biết đến và tôn sùng một người Mẹ thiêng liêng cao cả khác ở trên trời.

Thằng bé nghe thì nghe nhưng chẳng hiểu gì cả nhưng nó quý chị Mộng Trinh nên chị ấy nói gì Chương cũng nghe theo.

Mỗi ngày Mộng Trinh dậy thằng bé một câu kinh. Đến khi nó thuộc mới dậy sang câu kinh thứ nhì. Chương nhìn như vậy nhưng rất sáng dạ, chỉ trong hơn 2 tuần lễ nó đã thuộc kinh Kính Mừng và cùng đọc với chị Mộng Trinh.

Khi quỳ cùng chị Mộng Trinh ở trước bàn thờ nhà chị ấy, Chương tò mò hỏi:

- Nhà chị có Đức Mẹ, nhà em không có. Nhà em không có bà đẹp này.

Mộng Trinh cãi:

- Có chứ! Đức Mẹ ở khắp mọi nơi!

Chương lắc đầu không tin:

- Nhà em đâu có hình này!

- Đâu cần có hình!

- Vậy tại sao chị lại biết?

Mộng Trinh đưa tay ra hiệu nói nhỏ thôi rồi thầm thì với Chương:

- Mình không nhìn thấy được!

- Tại sao?

Mộng Trinh bắt đầu bực dọc vì những câu hỏi tại sao của Chương. Cô bé lập lại như các sơ đã dậy:

- Vì Đức Mẹ quyền thế vô song!

Chương vẫn không chịu thua hỏi tiếp:

- Vậy là gì? Em chẳng hiểu!

Mộng Trinh cáu:

- Không cần hiểu! Cứ nghe lời chị là được rồi!

Thằng bé ngoan ngoãn đọc kinh Kính Mừng nhưng chẳng hiểu lời kinh và cũng không hiểu đọc kinh này để làm gì.

Mộng Trinh căn dặn nó:

- Mỗi tối trước khi đi ngủ Chương phải quỳ xuống chắp tay rồi đọc kinh này.

Chương thắc mắc:

- Để làm gì?

Mộng Trinh giải thích:

- Đọc xong rồi cầu xin Đức Mẹ che chở cho Chương.

- Che chở là sao?

Mộng Trinh tìm cách nói cho nó hiểu:

- Là.. là.. sẽ không bị đau hay bị bầm tím trên mặt nữa!

Thằng Chương hoan hỉ nói với chị Mộng Trinh:

- Em sẽ đọc!

Nhìn thằng bé với vẻ hài lòng, Mộng Trinh xoa xoa đầu nó:

- Giỏi!